Gió Chớ Động Tình
Chương 13: Kiếp số
Kể từ đêm đó, nàng vẫn bị ho không thấy chuyển biến tốt, thời gian ngủ vào đêm ngày càng ít.
Không nhớ rõ đã gặp bao nhiêu đại phu, cũng không nhớ rõ đã uống bao nhiêu bát thuốc đắng, bệnh tình vẫn không thuyên giảm, ngược lại ngày càng nghiêm trọng hơn.
Đêm đông giá rét, nàng ho không thể ngủ yên, dựa người vào giường lắng nghe tiếng bước chân nặng nề ngoài trướng, một tiếng một tiếng, hòa cùng nhịp tim, nhịp thở của nàng……
Nàng kéo cao chiếc áo lông lên người, đây là chiếc áo mấy ngày trước Lam Hạo đưa tới, tuy rằng hắn nói là Lạc Vũ Minh tặng nàng, nhưng nàng biết Lạc Vũ Minh chỉ mong sao nàng chết cóng trong mùa đông này.
Gần đến bình minh, rốt cuộc nàng không nhịn được đứng dậy vén rèm cửa.
Trong gió tuyết, Lam Hạo đứng ở ngoài cửa, bóng lưng thẳng chắn ánh sáng chói mắt.
Hơi thở của hắn ngưng tụ thành sương trắng.
Sương tuyết bám đầy trên đầu tóc, trên hàng mày của hắn, trắng đến lóa mắt.
Nàng cắn chặt hàm răng run rẩy, run giọng nói:“Hôm nay rất lãnh, ta không muốn chạy trốn…… Ngươi trở về nghỉ ngơi đi."
“Dù sao hai canh giờ nữa giờ sẽ sáng rõ."
Nàng lại kéo chặt chiếc áo lông trên người. “Vậy đi vào trong cho ấm một chút."
Lam Hạo chần chừ, rồi vẫn theo nàng vào trong.
Vào cửa, hắn đứng gần cửa không nói lời nào, không bước thêm bước nào nữa. Sương tuyết trên người dần tan đi, chảy xuống bên má gầy gò của hắn.
“Có muốn uống sữa dê không?"
“…… Tần Phong là người như thế nào?"
Nàng cố gắng khống chế ngón tay run rẩy, nhưng vẫn có vài giọt sữa dê tràn ra ngoài.
Nhiều năm rồi, tại sao khi nghe thấy hai chữ “Tần Phong", vẫn khiến nàng tê dại toàn thân.
Lam Hạo trầm mặc trong chốc lát, lại nói:“Người thủ lĩnh yêu…… Vì một nam tử tên là Tần Phong ở Trung Nguyên mà chết."
“Ồ." Nàng cuối cùng lấy lại tinh thần, “Ngươi nói tới Lam Lăng? Ta đã từng nghe qua."
Sau khi nàng gặp lại Tần Phong ở rừng trúc, từng sai Khúc Du đi điều tra tất cả những gì có liên quan đến Tần Phong, khi đó nàng chợt nghe nói đến Lam Lăng. Một cô gái làm cho Tần Phong và Lạc Vũ Minh trở mặt thành thù, vị trí của cô gái ấy trong lòng Lạc Vũ Minh quan trọng thế nào có thể đoán được, nhưng rốt cuộc cô ấy quan trọng thế nào trong lòng Tần Phong, nàng không thể đoán ra.
“Vậy nàng nên hiểu vì sao thủ lĩnh đối xử với nàng như vậy. Nàng chỉ cần quên Tần Phong, thủ lĩnh sẽ không làm khó nàng…… Nàng hiểu không?"
Mạc Tình gật đầu. “Hiểu! Nhưng không làm được."
“Tại sao? Hắn thật sự tốt như vậy?"
“Đúng!"
Nhắc tới Tần Phong, lục phủ ngũ tạng của nàng đều đảo lộn, lại bắt đầu ho khan không ngừng, ho đến tim phổi đau đớn thắt lại.
Rốt cuộc Tần Phong tốt như thế nào?
Làm cho nàng rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay vẫn không chút hối hận, sao có thể không tốt!
Nàng nhớ cảnh gió đêm kiều diễm, Tần Phong không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve vết bầm tím trên người nàng, biểu tình bi thống tựa như nàng sẽ phải chết. Thật ra, trước đây khi nàng bị chảy máu không ngừng, nội thương tra tấn ngũ tạng lục phủ, nàng chỉ có thể cắn chặt tay mình trốn trong một góc phòng yên lặng nhẫn nại, chưa có ai từng hỏi nàng một câu: Có phải rất đau không?
……
Nàng còn nhớ rõ vì tìm nàng, Tần Phong lo lắng tìm từng góc phố, ngây ngốc hỏi từng người qua đường, từ sáng sớm đến chạng vạng, không hề nghỉ ngơi một khắc, thậm chí ngay cả một ngụm nước cũng không uống……
……
Có một lần nàng bừng tỉnh từ cơn ác mộng, thấy Tần Phong nghiêng người nhìn mình, đôi mắt thâm tình chân thành bị hơi nước bao phủ.
Nàng hỏi hắn:“Sao còn chưa ngủ?"
Hắn nói:“Muốn nhìn nàng nhiều hơn, ta sợ nếu thực sự chuyển thế, sẽ không nhớ rõ bộ dáng của nàng."
……
Ngày quyết đấu, khi Tần Phong giơ kiếm chỉ vào nàng, nàng thấy rõ chiếc trâm quấn quanh tóc mình trên thân kiếm.
Thời gian trôi đi cũng gột rửa trí nhớ, nhưng lại cố tình hiện rõ những gì tốt đẹp.
……
Lam Hạo đứng đối diện nàng, thân hình cao lớn che ánh nến trước mặt nàng, làm cho khí phách của hắn càng thêm bức người. “Nếu hắn thật sự tốt như vậy, sẽ không để nàng vì hắn nhận tất cả hành hạ tra tấn."
“Ta cam tâm tình nguyện!"
Lam Hạo đột nhiên đưa tay nắm lấy chiếc cằm mềm mại nhẵn mịn của nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng.
Nụ hôn của hắn tràn ngập tính xâm lược, phát ra sức lực, cường ngạnh mà hữu lực trằn trọc, ép nàng không thở nổi, căn bản không để cho nàng cơ hội phản kháng.
Đây là Lam Hạo, yêu chính là yêu, không cho nàng trốn tránh cũng không cho nàng chối từ.
Rất nhiều năm sau, nhớ lại nụ hôn đó, nàng mới hiểu được: Tuy Lam Hạo không thể thay thế Tần Phong, nhưng, từng có giây phút đó, hắn cũng từng làm cho nàng rõ ràng cảm nhận được mình là một nữ nhân, cũng chỉ yếu đuối bất lực khi đối mặt với sự mạnh mẽ cứng rắn như sắt thép của nam nhân.
Đáng tiếc cũng chỉ ngắn ngủi gần như trong khoảnh khắc.
……
Nụ hôn bị tiếng cười lạnh của Lạc Vũ Minh cắt đứt. “Lam Hạo, trong mắt ngươi còn có ta không?"
“Thủ lĩnh." Lam Hạo lập tức buông tay ra, cương trực lui ra phía sau.
“Đi ra ngoài!" Thanh âm của Lạc Vũ Minh âm trầm dị thường, âm trầm nghe không ra bao nhiêu tức giận.
Lam Hạo do dự một chút, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lạc Vũ Minh nổi cơn thịnh nộ, nắm tóc Mạc Tình kéo đến trước mặt mình, giận dữ hét:“Ngươi cho là phương pháp này hữu dụng? Lam Hạo tuyệt đối sẽ không phản bội ta."
“Phải không?" Mạc Tình nhìn thẳng hắn:“Nếu hắn phản bội thì sao??"
“Ngươi mơ tưởng, đó là chuyện không thể xảy ra." Lạc Vũ Minh đẩy ngã nàng, đá mạnh vào bụng nàng.
Mạc Tình cắn răng nhịn xuống đau nhức ở bụng, nhớ tới năm đó Lạc Vũ Minh cũng dùng một cước như vậy đá chết cốt nhục của nàng và Tần Phong, nàng hoàn toàn mất đi lý tính. “Lạc Vũ Minh, ta càng muốn quyến rũ hắn, ta muốn làm cho hắn giết ngươi, cho ngươi chết dưới tay thủ hạ thân tín nhất!"
“Hôm nay ta sẽ giết ngươi trước!" Lạc Vũ Minh vừa nâng tay, Lam Hạo rất nhanh xông lên che trước mặt nàng.
“Tránh ra! Ngươi không nghe thấy lời nàng nói sao?" Lạc Vũ Minh nói.
“Ngài nên tin tưởng ta."
“Ngươi muốn cho ta tin tưởng, thì tự tay giết nàng đi."
“Thủ lĩnh……" Lam Hạo quỳ hai đầu gối xuống đất, cúi đầu khẩn cầu nói:“Ta chưa bao giờ cầu phong thưởng, hôm nay chỉ cầu ngài ban nàng cho ta."
“Ngươi lặp lại lần nữa." Thanh âm của Lạc Vũ Minh hơi run rẩy.
“Ta đi theo ngài vào sinh ra tử, tin rằng ngài sẽ không keo kiệt một nữ nhân."
“Ngươi thực sự đã bị nàng mê hoặc rồi!" Lạc Vũ Minh rút trường kiếm bên hông, chỉ vào Lam Hạo nói:“Cút ra ngoài!"
Hắn thấy Lam Hạo vẫn bất động, quát đám người bên ngoài:“Người đâu, bắt hắn giam lại cho ta."
Nửa đêm hôm đó, không biết Lam Hạo làm thế nào chạy được vào trướng của nàng, không nói lời nào đã kéo nàng đi ra ngoài.
“Huynh muốn dẫn ta đi đâu?"
“Ta sẽ bảo vệ nàng, không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương nàng!"
“Quên đi." Mạc Tình giãy khỏi hắn, xoa xoa cổ tay phiếm hồng của mình, vững vàng ngồi xuống:“Ta sẽ không đi theo ngươi."
Lam Hạo cứng ngắc xoay người, khó có thể tin nhìn nàng:“Vì sao? Không phải nàng vẫn muốn chạy trốn ra ngoài?"
“Chạy trốn tới đâu cũng sẽ bị bắt về. Quanh đây đều là đất bằng, liếc mắt một cái nhìn tới tận chân trời, hơn nữa mấy trăm dặm mênh mông không người ở, không phải bị bắt về cũng sẽ bị đói chết."
“Vậy tại sao trước đây nàng muốn chạy trốn?"
“Sống hay chết với ta mà nói không sao cả! Nhưng huynh không giống vậy…… huynh không cần phải làm cái việc ngốc nghếch này."
“Ta có thể mang theo nàng về bộ lạc Hắc Ô, nhất định chúng ta sẽ được giúp đỡ."
“Ta không đi! Lam tướng quân, ta không thể cho huynh thứ huynh muốn, huynh cũng không cần trả giá thứ không nên trả giá."
Nàng biết hắn là một nam nhân đáng để yêu, nhưng chính bởi vậy mà nàng không thể hại hắn.
“Được, ta đưa nàng vào quan nội tìm Tần Phong." Nàng đã quen biết Lam Hạo hơn bốn năm, nếu không phải chính tai nghe thấy, tuyệt đối sẽ không tin Lam Hạo trầm ổn bình tĩnh trên chiến trường cũng sẽ có lúc mất lý trí.
Nàng thiếu chút nữa đã gật đầu, nhưng vẫn lắc đầu nói:“Không! Chúng ta trốn không thoát đâu, sao phải uổng phí khí lực."
“Nàng muốn gặp hắn, đây là cơ hội duy nhất của nàng."
“Đây là chuyện của ta, không liên quan đến huynh……"
“Nàng không muốn nhìn hắn có khỏe không? Nàng không muốn biết khi nàng nhận hết đau đớn hành hạ hắn có còn nhớ nàng không? Nàng không muốn hỏi hắn một câu…… tại sao……"
“Ta……"
“Nếu hôm nay nàng không đi cùng ta, đến chết nàng cũng không biết tại sao!"
Đêm tối đen như mực, tuấn mã chạy như bay trên thảo nguyên, phía trước là vùng đất vô cùng vô tận, phía sau có mấy ngàn vó ngựa đạp cát chạy như điên.
Ba ngày ba đêm chạy trốn không ngừng không nghỉ, đúng là vẫn chỉ phí công.
Mạc Tình nhìn cảnh hỗn loạn sau lưng, hy vọng chìm nghỉm:“Lam Hạo, huynh thấy chúng ta chạy thoát sao?"
Lam Hạo không trả lời, cánh tay hữu lực vươn ra, ôm chặt nàng vào lòng.
“Thủ hạ của huynh có ngàn quân vạn ngựa, tại sao không mang theo người nào?"
“Ta phản bội là chuyện của ta, chết cũng là chuyện của một mình ta. Một khi binh biến, bất luận kết quả như thế nào người trong tộc của ta đều phải mất mạng vô tội…… Tội của ta sẽ không thể tha thứ!"
“Huynh…… Nếu dùng toàn lực đọ sức phần thắng là bao nhiêu?"
“Nếu trốn không thoát, cần gì phải giết thêm người? Huống hồ bọn họ là người trong tộc của ta……"
“Vậy huynh để ta xuống, ta nghĩ Lạc Vũ Minh sẽ niệm tình xưa, sẽ không đuổi tận giết tuyệt huynh đâu."
“Hắn sẽ!"
“Tại sao? Hắn có ngày hôm nay tất cả đều dựa vào huynh, là huynh giúp hắn đoạt lại vương vị."
Lam Hạo ngửa đầu nhìn bầu trời xanh lam, thấy con chim ưng bay lượn giữa đám mây trắng:“Cho nên hắn lại càng không lưu lại ta, không một quân chủ nào có thể dễ dàng tha thứ cho tướng quân nắm trong tay trọng binh đã phản bội."
Bầu trời xanh biếc, chim ưng bay lướt qua, nàng bỗng nhiên nhớ tới một câu: Phi điểu tận, lương cung tàng! (Chim bay mất hết, cung tốt được cất đi!)
Cuối cùng, tuấn mã ngã sấp xuống mảnh cát vàng, máu đỏ sậm không ngừng chảy xuống từ mũi, ẩn nấp trong cái bờm màu nâu.
Lam Hạo nhìn nó dần dần mất đi hơi thở, cẩn thận lau đi chất lỏng trong suốt trong đôi mắt to trống rỗng tuyệt vọng của nó……
“Tại sao, huynh biết rõ mình sẽ phải chết mà vẫn làm như vậy?"
“Ta chỉ muốn cho nàng biết, thế giới này còn có người để ý tới nàng…… Nàng biết không, lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta từng hỏi thủ lĩnh, nếu Lam Lăng đã muốn không còn, tại sao hắn không thể đối xử tử tế với nàng, quý trọng nàng! Hắn nói cho ta biết: Thế giới này nữ nhân duy nhất không thể yêu chính là nàng, động tâm chẳng khác nào là tự tìm đường chết……"
Lam Hạo quay lại nhìn phía nam, mỉm cười với nàng.
Đây là lần đầu tiên Mạc Tình thấy hắn cười, cũng là lần cuối cùng.
Nụ cười của hắn mang theo khí phách của thảo nguyên rộng lớn, cũng mang theo đầy rẫy thê lương của sa mạc.
Cho nên, mỗi khi nàng đứng nhìn thảo nguyên mênh mông vô tận, nàng luôn nhớ tới nụ cười cuối cùng của Lam Hạo.
Trong giây lát, mấy ngàn kỵ binh đã vây quanh họ, Lạc Vũ Minh vẻ mặt phong trần đi đầu, mặt không chút thay đổi nhìn họ.
“Là ta xúi giục hắn mang ta trốn, ngươi có tức giận gì thì cứ đổ lên người ta." Mạc Tình tiến lên từng bước, che trước mặt Lam Hạo. “Ngươi cứ giết ta đi!"
Lạc Vũ Minh nhìn thị vệ phía sau, ném thanh kiếm bên hông mình vào cát vàng, đưa tay kéo Mạc Tình lên lưng ngựa, quay đầu ngựa dứt khoát mà đi.
Mạc Tình cố gắng quay đầu nhìn xung quanh, không ngừng xua tay với Lam Hạo.“Lam Hạo, không cần!"
Hắn đứng giữa biển cát vàng, dáng người vẫn đứng thẳng cao ngất trong gió.
Hắn giơ kiếm lên, ngẩng cao đầu, ánh mắt vẫn anh khí bức người.
“Lạc Vũ Minh! Hắn vì ngươi vào sinh ra tử…… Ngươi không thể cho hắn một con đường sống ư?"
“Hắn phản bội ta."
“Nếu hắn thật sự muốn phản bội ngươi, sẽ không không mang theo người nào, nếu hắn thật sự muốn phản bội ngươi, người chết chính là ngươi!"
“Hôm nay hắn có thể mang ngươi bỏ trốn, ngày khác có thể vì ngươi lấy đi tính mạng của ta, đoạt vị trí của ta……"
……
Kiếm hạ xuống, máu tuôn ra, vẫn là màu đỏ tươi, vàng óng ánh, nam nhân đó vẫn là đội trời đạp đất.
Lam Hạo, tên này không còn ý nghĩa gì nữa!
Lạc Vũ Minh chợt siết chặt cương ngựa, quay đầu ngựa, nhìn chăm chú vào thân hình cao lớn của Lam Hạo……
“Là ngươi giết hắn……" Lạc Vũ Minh đột nhiên nổi điên bóp chặt hai vai nàng, cắn răng nanh khanh khách rung động:“Kế hoạch của ngươi đã thành công, ngươi bức ta tự tay giết người cuối cùng ta để ý, ngươi vừa lòng sao?"
“Ngươi để ý? Nam nhân máu lạnh như ngươi thì để ý tới ai?"
“Nếu không phải không có lựa chọn nào khác, ta sẽ không giết ca ca của Lam Lăng!"
“Hắn là ca ca của Lam Lăng?!"
“Đúng, chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, ta vẫn coi hắn là ca ca." giọng nói nghẹn ngào của Lạc Vũ Minh vang lên bên tai nàng. “Ta đã sớm đã cảnh cáo hắn không nên yêu thương ngươi, tại sao hắn không nghe!"
Sau khi trở lại doanh trướng, nàng không nhắc tới chuyện của Lam Hạo với bất cứ kẻ nào, chính vì không muốn liên lụy người vô tội, không ngờ những người thân tín của Lam Hạo vẫn bị giết chết hoặc bị mất tích từng người một.
Từ đó trở đi, người từng giết người như ma là nàng bắt đầu đau lòng run rẩy vì sinh mệnh người vô tội bị biến mất.
Cũng kể từ đó, nàng không trốn đi nữa, cũng không nói một câu nào với những người bên cạnh Lạc Vũ Minh.
Thật lâu thật lâu về sau, nàng mới biết từ chỗ của Lạc Vũ Minh chạy ngựa cấp tốc ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ vừa vặn có thể đến đại doanh của Hắc Ô, nói cách khác ngày đó Lam Hạo đã lên kế hoạch rất chu đáo, chỉ cần họ đi về phương bắc là có thể thoát khỏi phạm vi thế lực của Lạc Vũ Minh, bắt đầu cuộc sống mới.
Đáng tiếc hắn vì nàng mà lựa chọn một con đường chắc chắn sẽ phải chết……
Lại là một bữa tiệc, toàn bộ khách ở Long Gia Bảo đều tụ tập ở đại sảnh, nhưng lần này im lặng hơn trước rất nhiều, bởi vì ngày mai chính là ngày đấu vó kén rể, mỗi người đều đang âm thầm đánh giá thực lực của đối thủ.
Mạc Tình thủy chung như một, lẳng lặng thưởng thức bích loa xuân, đôi lúc liếc nhìn về phía Tần Phong ở đối diện.
Hai ngày không gặp mà cảm thấy dài lâu hơn cả tương tư mấy năm, giờ phút này nhìn thấy vẻ mặt bình thản của hắn, nàng mới hiểu cảm giác còn đau đớn hơn cả tưởng niệm.
Người yêu ngồi ngay đối diện, khoảng cách giữa cái bàn cũng không xa xôi, mà xa xôi ở chỗ họ đã thành người lạ!
Không biết từ khi nào, một nam nhân có khuôn mặt gầy gò, trong ánh mắt mang theo điểm tang thương và suy sút chuyển động xe lăn tới gần nàng, quan sát nàng một lúc lâu mới nói:“Sắc mặt của Lạc phu nhân không tốt lắm, hình như là bệnh tật quấn thân."
Nàng đang cẩn thận nghĩ xem người trước mặt này đã gặp ở nơi nào, thì nghe thấy Lạc Vũ Minh thân thiện chào hỏi:“Đã lâu không gặp! Ta vốn định tham gia hôn lễ xong, sẽ đưa Tình Nhi đến Đường môn thăm ngươi đó."
Đường Kiệt?!
Nàng nhìn kỹ Đường Kiệt, hình dáng ngũ quan nàng không nhớ lắm, nhưng nàng vẫn nhớ rõ nhiều năm trước, khi Đường Kiệt đứng đối diện nàng, ngạo nghễ hiên ngang, hăng hái……
Đường Kiệt rất tự nhiên đưa tay đặt lên cổ tay nàng, mày nhíu càng chặt, thần sắc càng ngày càng kinh ngạc. “Bệnh của phu nhân tích lũy nhiều năm, vì sao không chữa trị sớm một chút?"
Lạc Vũ Minh nói:“Ta đã mời không ít đại phu vì nàng, họ đều nói bệnh của nàng không nặng, điều dưỡng một thời gian sẽ khỏe lên."
“Chỉ là bị ho một chút, không có gì đáng ngại." Mạc Tình rút tay về, lặng lẽ nhìn Tần Phong, trên mặt hắn vẫn không có biểu tình gì.
“Bệnh tật đã nhập vào tim phổi, xin thứ cho ta nói thẳng, bệnh này chống đỡ không đến mùa hoa nở rộ sang năm!"
“Sẽ không." Thanh âm của Lạc Vũ Minh có chút không yên. “Với y thuật của ngươi, hẳn là sẽ có biện pháp chứ?"
Đường Kiệt có ý tứ nhìn thoáng qua Tần Phong, rồi quay đầu lại nhìn Mạc Tình, nhanh chóng nắm tay nàng, dùng sức siết chặt.
“A!" Nàng âm thầm thở dốc, đau đớn từ kinh mạch nhập vào ngũ tạng, lại từ ngũ tạng phóng tới kinh mạch.
Đường Kiệt thu lực. “Phu nhân không có võ công?"
“Không có……"
“Vậy tại hạ cũng bất lực, nếu phu nhân còn có nỗi lòng gì thì hãy tận dụng hoàn thành trong khoảng thời gian này đi!"
Giọng của Đường Kiệt không lớn, nhưng cũng đủ để người trong khoảng cách ba trượng nghe rõ ràng. (ba trượng bằng khoảng 12 m)
Nàng rất nhanh đưa mắt nhìn Tần Phong, tuy nàng cũng không cầu mong xa vời Tần Phong có thể có biểu tình đau thương, nhưng ít nhất cũng không nên ung dung, không chút dao động thưởng thức Trúc Diệp Thanh cứ một chén lại một chén như vậy chứ.
Gần hết yến tiệc, Lạc Vũ Minh nói muốn ôn chuyện cùng Đường Kiệt và Tần Phong, Mạc Tình liền trở về tiểu lâu một mình.
Gặp lại Đường Kiệt, thấy một người từng được vô số người kính trọng, nay trở thành người tàn phế ngồi trước mặt nàng, rốt cuộc nàng không thể hận được, ngược lại còn đồng tình với cảnh ngộ của hắn……
Có điều, cẩn thận ngẫm lại, Đường Kiệt cũng là người rất kỳ lạ, theo lẽ thường, hắn trở thành như vậy sẽ không muốn đi lại trên giang hồ, lại càng không thích đến những nhàm chán náo nhiệt như chỗ này, vậy tại sao hắn lại xuất hiện ở Long Gia Bảo vào lúc này?
Hơn nữa, nhìn cử chỉ thần thái của hắn cũng không giống người nhiều chuyện, sao có thể chủ động xem bệnh cho nàng?
Nửa đêm, nàng trằn trọc khó ngủ, ngồi bên cửa sổ đẩy cửa ra, cái lạnh đập vào mặt từng trận.
Dưới lầu có một người mặc áo xanh đứng trước cửa.
Nàng nháy mắt, lại nháy mắt lần nữa, thật sự là Tần Phong!
Không biết vì quần áo của hắn quá mỏng manh, hay là hai vai co lại, mà trông hắn đứng trong gió đêm có vẻ cô đơn dị thường.
……
Hắn đưa lưng về phía nàng, vô cùng chuyên chú nhìn cách đó không xa.
Mạc Tình nhìn theo ánh mắt của Tần Phong, nơi đó có một gốc cây hoa lê, đang là mùa lá cây biến vàng, lá vàng lạnh run trong gió, cho đến khi không chống lại được sức mạnh của gió, bất đắc dĩ bị gió cuốn đi……
Một cảnh tiêu điều lạnh lẽo lặng im!
……
Nàng đứng dậy quá vội, ghế dựa bị đẩy ngã một bên, nhưng nàng không bận để ý, vội vàng xuống lầu.
Mở cửa ra, nàng rõ ràng có cả vạn lời muốn nói, nhưng khi mở miệng thì một câu cũng không nói rõ được. “Chào chàng…… Có việc gì không?"
Tần Phong đột nhiên xoay người, mãi mới mở miệng, lời nói còn vô tình hơn lời của nàng. “Ta đi ngang qua."
Nàng ở góc cuối phía tây Long Gia Bảo, muốn “đi ngang qua" không phải là con đường vòng vo bình thường.
“Ừm……" Tần Phong nhìn tường cao phía sau tiểu lâu, thanh thanh cổ họng nói:“Là thuận tiện…… có cái này cho nàng."
Nói xong, hắn mở tay ra trước mặt nàng, trong lòng bàn tay là một viên thuốc màu trắng trong suốt:“Đây là một vị lão tiền bối ở Thiên Sơn đưa cho ta, nghe nói bị nội thương nghiêm trọng ăn nó cũng có thể khỏi hẳn."
Nàng nhận lấy, nắm chặt, viên thuốc trong lòng bàn tay nàng nóng bỏng.
Nàng rất cố gắng muốn nói một câu, nhưng viên thuốc nóng đến mức làm nàng thấy tê dại, đau khổ, cổ họng căng thẳng không thể phát ra âm thanh gì.
“Ta còn có việc, nàng giữ gìn sức khỏe." Tần Phong nói xong liền xoay người bước đi, bước chân mau như đang thi triển khinh công.
“Phong!"
Nàng thấy Tần Phong kinh ngạc quay đầu, trong đầu nhất thời trống rỗng. Nàng không muốn giữ lại cái gì, chỉ là muốn nhìn hắn một cái, ngày mai Tần Phong sẽ đi đấu võ kén rể, sẽ cưới Long Thanh Nhi, sau này nàng không nên ràng buộc bước chân của hắn.
“Còn có việc gì sao?"
Nàng cố gắng nghĩ mấy câu để nói với hắn, nhưng đang căng thẳng, không kịp suy nghĩ đã bật thốt lên, “Có muốn vào ngồi một lúc không? Uống chén trà……"
Đối với người khác, những lời này là vô cùng bình thường và khách sáo, nhưng đối với quan hệ của họ, những lời này thật sự có chút mập mờ.
Tần Phong ngây người, nhìn mấy thị vệ gác quanh nơi đây ở đằng xa, chần chừ một chút, vẫn gật gật đầu, đi theo nàng vào tiểu lâu.
Giẫm lên thang lầu bằng gỗ lim, bước chân Tần Phong nặng nề, chậm chạp, nhưng không dừng lại, cho đến lúc vào khuê phòng của nàng.
Vào phòng, trong đầu nàng là một mớ hỗn loạn, hoang mang rối loạn cầm lấy ấm trà, tay không ngừng run rẩy, rót một chén trà mà lâu hơn vạn năm…… Rốt cuộc cũng rót đầy, Tần Phong đột nhiên đoạt lấy ấm trà vứt trên mặt đất, giơ tay kéo nàng còn đang ngây ngốc.
Khó khăn tìm về ý thức, lại bị hành động bất ngờ của hắn chôn vùi.
“Chàng……"
Người gần trong gang tấc này có thật là người nàng yêu, mong chờ đã lâu? Nàng mở lớn ánh mắt nhìn hắn……
Da thịt gần như không có tì vết, lông mi đen nhánh hơi rung động, che đi một phần ánh mắt, đôi môi càng ngày càng gần.
Như ngày hôm qua, chạm đau lòng nàng!
Tần Phong mang theo hương vị của rượu Trúc Diệp Thanh gắn bó áp sát đôi môi nàng, gần như thô bạo dây dưa, lưỡi xâm nhập vào rất nhanh, cuốn lấy lưỡi nàng, cuốn đi linh hồn của nàng như gió cuốn đi lá cây, rối loạn tâm trí nàng.
Nàng nhắm mắt lại, say sưa ôm thắt lưng hắn, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn.
Nụ hôn mãnh liệt khơi ngòi khát vọng, mà khát vọng đó gắn bó răng môi không thể thỏa mãn được……
Tần Phong thu lại bàn tay ở eo nàng, nàng lập tức không chịu nổi sức mạnh gần như điên cuồn của Tần Phong, lui ra phía sau mấy bước tựa vào vách tường. Mới vừa lấy hơi, Tần Phong liền bắt đầu kéo ngực áo của nàng, ngón tay linh hoạt mạnh mẽ sờ soạng đi vào, vuốt ve bầu ngực mềm mại của nàng……
“Không……" Rốt cuộc, nàng tỉnh táo ý thức được mình đang ở đâu, bàn tay yếu đuối đẩy hắn ra.
Cách từ chối như thế không có một chút tác dụng nào, rất nhanh hắn đã bắt được hai tay nàng, dùng một bàn tay đè lại, tay kia thì cuồng loạn kéo vặt áo của nàng, môi hắn hôn thẳng xuống nơi da thịt lộ ra……
Tiếp đó, Tần Phong đẩy ngã nàng trên giường, lấy thân đè lên người nàng……
“Không được!" Nàng hoảng hốt, bật thốt lên:“Nơi này không được, sau khi Lạc Vũ Minh trở về hậu quả sẽ không thể lường được."
Đến khi nàng cảm thấy thân thể Tần Phong cứng đờ, thấy hắn cắn chặt răng trừng mắt nhìn nàng, nàng mới ý thức được mình vừa nói gì, muốn thu hồi đã không còn kịp nữa.
“Ý của ta là, nếu chàng bị hắn bắt được nhược điểm, ngày mai sẽ không cưới được Long Thanh Nhi……"
“Xin lỗi!" Tần Phong sờ sờ khóe miệng, tự giễu cười lạnh. “Lạc phu nhân, hôm nay ta uống nhiều hai chén, thất lễ!"
“Phong…… không phải ta không muốn, ta chỉ lo Lạc Vũ Minh trở về thấy……"
Nàng lập tức che miệng, nàng đang nói cái gì thế này?!
Rõ ràng đã đâm Tần Phong một đao, còn sợ hắn chưa đủ đau, đâm thêm mấy kiếm nữa.
“Rốt cuộc nàng cũng đã thông minh, biết yêu đương vụng trộm với nam nhân không nên ở ngay phòng của mình." Tần Phong bình tĩnh chỉnh lại quần áo, kéo nếp nhăn bên hông, chậm rãi nói:“Đáng tiếc, vẫn chưa học được…… trung thành!"
“Là ta muốn tốt cho chàng!"
“Cho ta? Sáu năm nay nàng biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, khi ta sắp thành thân nàng lại trở về, nếu nàng thật sự muốn tốt cho ta thì đừng tìm ta nói chuyện, đừng để ta nhìn thấy nàng!"
Nàng cắn tay mình, muốn nhịn xuống cơn đau đớn lăn lộn trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn không thể chịu được, một ngụm máu tươi phun lên khăn trải giường trắng tinh.
Sau đó nàng nôn khan rất lâu, phun ra tất cả đều là máu.
“Tình Nhi!" Tần Phong vội tới gần, một tay giúp nàng che miệng, một tay ấn lưng của nàng, truyền chân khí vào trong cơ thể nàng, giúp nàng bảo vệ tâm mạch. “Là ta không tốt, nàng muốn xuất hiện lúc nào cũng được, muốn nói cái gì thì nói cái ấy, nhưng ngàn vạn lần không được nổi giận."
“Đừng lãng phí chân khí, ngày mai còn phải lên đài đấu võ." Nàng ép buộc mình không được rơi một giọt nước mắt nào, đẩy tay hắn ra:“Nếu chàng thua, Long Thanh Nhi sẽ gả cho người khác."
“Lần này nàng trở về là muốn nói với ta những lời đó sao?"
“Ta thật lòng chúc mừng chàng, làm rể hiền của minh chủ võ lâm, cưới một cô gái thật lòng yêu thích……"
“Đến bây giờ nàng vẫn không hiểu?" Tần Phong nhìn vào ánh mắt của nàng, “Ta vốn không yêu Long Thanh Nhi, cô gái ta thật lòng yêu chính là nàng."
Một câu của Tần Phong, nàng đã lâu không rung động như vậy, câu này nghe tựa như thâm tình, thật ra lại là câu nói không có trách nhiệm xuất ra từ miệng bất kỳ nam nhân nào, đều là làm cho người ta chán ghét, nhưng được Tần Phong nói ra, hơn nữa trong suốt thấy đáy, không nhiễm một chút dơ bẩn nào……
Nàng gần như cảm động muốn chết vì hắn!
“Phong, ta……" Thật ra lời nàng muốn nói là:“Ta cũng chỉ yêu một nam nhân là chàng!"
Đáng tiếc khi mạng sống đã đi tới cuối, sao nàng có thể bám chặt lấy Tần Phong không chịu buông tha, làm cho hắn bi thương mâu thuẫn, bất lực nhìn nàng chết đi……
Có điều nàng không ngờ Tần Phong sẽ nói:“Nàng không cần phải nói…… Ta biết nàng yêu ta!"
“Chàng……"
“Từ lúc ta hôn nàng ở hang núi, ta đã có cảm giác nàng còn yêu ta, hay là tình yêu của nàng với ta chưa bao giờ thay đổi." Tần Phong thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng. “Tình Nhi, rốt cuộc nàng muốn ta thế nào? Ta có thể không để ý sáu năm trước nàng sai lầm, cũng có thể không để ý nàng và hắn sinh hoạt cùng nhau sáu năm, thậm chí ta có thể vì nàng mà không cưới Long Thanh Nhi…… Nhưng nàng có thể xác định rõ ràng nam nhân nào mới là người nàng muốn không? Nàng không thể khi cô đơn lại muốn tìm người dựa vào, khi bình thản lại tìm kiếm kích tình!"
Nàng rốt cuộc không nhịn được, nước mắt chảy từng dòng thấm ướt ra giường, vết máu loang ra một vùng.
“Ta không có, chưa từng có! Ta vẫn muốn ở bên chàng, là chàng không cho ta cơ hội!"
“Vậy nàng theo ta nhé!" Hắn giữ lấy vai nàng, nhìn thẳng vào nàng, kiên định nói với nàng:“Những lời này ta chỉ nói lúc này đây, nếu nàng thật sự muốn ở bên ta thì hãy đi theo ta, cả đời đừng gặp Lạc Vũ Minh!"
Nàng ngồi thẳng, hít vào một hơi sâu, mới có chút sức lực:“Ngày mai ta đi xem chàng đấu võ, chàng nhất thiết không được thua……"
“Được!" Tần Phong buông nàng ra, cả người hắn đang run rẩy.
Lúc đi tới cửa phòng, Tần Phong dừng một chút, nói một tiếng:“Cảm ơn!"
Sau đó, rời đi không quay đầu lại.
Nghe được tiếng đóng cửa dưới lầu, Mạc Tình lảo đảo chạy đến cửa sổ.
Nàng thấy Tần Phong nhìn lá vàng rơi, thấy hắn ấn ngực chống vào thân cây ngồi xuống, thấy hắn đứng lên đi từng bước một xa dần……
“Lạc Vũ Minh, tên khôn khiếp, ngươi đi ra cho ta!" Mạc Tình thê lương gào thét.
Vừa dứt lời, Lạc Vũ Minh liền phi thân xuống từ nóc phòng, vẻ mặt tươi cười:“Nếu không phải ta chính tai nghe thấy, ta tuyệt đối không tin Tần Phong cũng ăn nói khép nép trước một nữ nhân như thế. Ngươi cũng thật là, Tần Phong đã cầu ngươi như vậy, mà ngươi cũng không cho hắn cơ hội?"
“Ngươi nằm mơ! Ngươi ti bỉ thế nào ta còn không biết sao?" Lạc Vũ Minh tuyệt đối sẽ không có lòng tốt cho Tần Phong dẫn nàng đi, chỉ cần Tần Phong mang theo nàng bước ra cánh cửa này, nhất định hắn chỉ còn lại hai bàn tay trắng, thân bại danh liệt, chịu người phỉ nhổ cả đời!
Nếu nàng có thể ở bên hắn cả đời thì cũng thật tốt, nhưng trớ trêu thay nàng sẽ chết.
Lạc Vũ Minh cười cười, nói:“Vậy ngươi có biết không, mục đích của ta đã sớm đạt được rồi."
“Mục đích gì?"
“Làm cho hắn giống ta, người khác nhìn vào thấy rất quang minh, nhưng thật ra lại sống trong thế giới tối tăm không thấy mặt trời, trước mắt không hề có ánh sáng…… Hắn có được tất cả, nhưng cũng không vui vẻ! Hắn muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, nhưng lại không có được nữ nhân yêu thương âu yếm……"
“Ngươi nói rõ ràng ra!"
“Tốt! Vậy ngươi nghe rõ đây. Sáu năm, ngươi có biết Tần Phong sáu năm qua sống thế nào?" Lạc Vũ Minh dừng một chút, ngồi ở trước bàn bưng lên chén trà nhuận nhuận yết hầu, từ từ nói:“Trước kia, Tần Phong ghét nhất hương vị cay độc của rượu, uống được ba chén rượu đã thấy đau đầu như búa bổ, có chết cũng sẽ không uống quá năm chén rượu. Ngươi xem bây giờ hắn coi rượu như mạng, thật ra khi hắn uống đến ba chén, vẫn sẽ day day trán…… Dù phải nhịn đau hắn vẫn muốn uống, chính là bởi hắn muốn quên ngươi, cho nên, ta đặc biệt thích nhìn hắn uống rượu, nhất là lúc hắn ôm cả vò rượu tu ừng ực…… Bởi vì đó là lúc hắn rất nhớ ngươi."
Nàng nhớ tới dáng vẻ Tần Phong mỗi lần bưng chén rượu, nhớ tới hắn nhìn như thoải mái uống từng chén rượu…… Đầu đau muốn vỡ ra.
“Ngươi cảm thấy Tần Phong lãnh khốc? Trước đây ta cũng thấy vậy, mãi đến một ngày ta nhìn thấy hắn mài một cây trâm bạc trong sân của quán trọ, vừa mài còn vừa cười ngây ngô." Lạc Vũ vươn tay rút ra cây trâm bạc cài trên tóc Mạc Tình, bẻ gãy nó, rút ra một mẩu giấy ở bên trong. “Ta mới biết hắn cũng có lúc động tình."
Mạc Tình giật mình đoạt lấy, thấy bức vẽ trên giấy, trong đầu trống rỗng.
Trong bức vẽ là một thân ảnh cô đơn của một cô gái đứng dưới gốc cây hoa cúc đang rụng lá, chờ đợi người mình yêu thương, tuy rằng nét vẽ còn sơ sài, nhưng vẫn có thể thấy được Tần Phong đã dụng tâm vẽ nó, ánh mắt của nàng nhu tình như nước, mỉm cười rất cảm động.
Bên cạnh còn có hai hàng chữ nhỏ:“Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu Sơn bất thị vân……" (Đã qua bể thẳm khôn còn nước, ngoài chốn non Vu chẳng có mây.)
Lời nói của Tần Phong vang lên bên tai nàng:“ Kỹ thuật của ta hơi kém, điêu khắc hoa mai cũng không tinh xảo, nhưng nó có giấu tấm bản đồ, cất toàn bộ của cải của ta. Nàng nhất định phải giữ cẩn thận, đương nhiên nếu nàng muốn xem có thể bẻ gẫy chiếc trâm này rồi xem."
“Tại sao lại là ta?" Nàng ngã ngồi trên mặt đất, vẫn muốn biết đáp án, hóa ra nó ngày ngày đều ở bên người nàng.
“Tại sao không phải là ngươi? Vốn chính là ngươi! Ngoài ngươi ra hắn chỉ có hai bàn tay trắng! Ngươi nghĩ rằng vì sao ta phải hao tổn tâm cơ làm hắn mất ngươi?" Lạc Vũ Minh vừa lòng thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc của nàng. “Ta cũng chẳng ngại nói cho ngươi một chuyện, ngươi có biết không, ngày đó trở về nhà hắn suýt nữa đã chết trên núi Phi Hồng, nếu không phải ta không muốn để hắn chết thoải mái như vậy, nói cho quan phủ biết mà tới cứu hắn, ngươi cho là hắn sẽ trở về được sao? Trên người hắn bị đâm một kiếm, ngay cả băng bó cũng không màng, lĩnh thưởng rồi chạy về nhà gặp ngươi, không ngờ rằng lại tận mắt thấy ngươi và ta đang nằm trên giường……"
“Không cần nói nữa!"
“Đau lòng ư? Còn có chuyện càng khiến người đau lòng đó. Đường Kiệt nói bảy năm rồi Tần Phong không ghé qua Đường môn một lần nào, hai ngày trước lại đột nhiên tới tìm hắn là vì muốn hắn xem bệnh cho ngươi…… Ngươi làm tổn thương hắn như vậy, hắn còn nói: Chỉ cần có thể cứu mạng của ngươi, muốn hắn chết cũng được! Ồ, đúng rồi, đã quên nói cho ngươi vì sao hắn muốn cưới Long Thanh Nhi! Ngươi cho là hắn thèm muốn cái chức minh chủ có tiếng không có miếng của Long Thừa Vân sao? Nếu hắn thực sự để ý chút hư danh đó, thì lúc trước đã không thà uống thuốc độc tự sát, chứ quyết không chịu theo phe Đường Kiệt, Long Thừa Vân liên hợp diệt trừ Du Mính môn."
Mạc Tình vô lực ngồi lặng im, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Bao năm rồi nàng đã muốn hỏi Tần Phong một câu:“Tại sao không yêu nàng, không cần nàng?"
Nay sự thật được vén màn, làm nàng thấy miệng vết thương máu chảy đầm đìa của Tần Phong, nàng tình nguyện lựa chọn mang theo nghi vấn chết không nhắm mắt.
“Thật ra, hắn cưới Long Thanh Nhi cũng chỉ vì thích cái tên của cô ta mà thôi, hắn thích nhất là khi uống say đi tìm Long Thanh Nhi, nói với cô ta: Tình Nhi, ta rất nhớ nàng!"
Không nhớ rõ đã gặp bao nhiêu đại phu, cũng không nhớ rõ đã uống bao nhiêu bát thuốc đắng, bệnh tình vẫn không thuyên giảm, ngược lại ngày càng nghiêm trọng hơn.
Đêm đông giá rét, nàng ho không thể ngủ yên, dựa người vào giường lắng nghe tiếng bước chân nặng nề ngoài trướng, một tiếng một tiếng, hòa cùng nhịp tim, nhịp thở của nàng……
Nàng kéo cao chiếc áo lông lên người, đây là chiếc áo mấy ngày trước Lam Hạo đưa tới, tuy rằng hắn nói là Lạc Vũ Minh tặng nàng, nhưng nàng biết Lạc Vũ Minh chỉ mong sao nàng chết cóng trong mùa đông này.
Gần đến bình minh, rốt cuộc nàng không nhịn được đứng dậy vén rèm cửa.
Trong gió tuyết, Lam Hạo đứng ở ngoài cửa, bóng lưng thẳng chắn ánh sáng chói mắt.
Hơi thở của hắn ngưng tụ thành sương trắng.
Sương tuyết bám đầy trên đầu tóc, trên hàng mày của hắn, trắng đến lóa mắt.
Nàng cắn chặt hàm răng run rẩy, run giọng nói:“Hôm nay rất lãnh, ta không muốn chạy trốn…… Ngươi trở về nghỉ ngơi đi."
“Dù sao hai canh giờ nữa giờ sẽ sáng rõ."
Nàng lại kéo chặt chiếc áo lông trên người. “Vậy đi vào trong cho ấm một chút."
Lam Hạo chần chừ, rồi vẫn theo nàng vào trong.
Vào cửa, hắn đứng gần cửa không nói lời nào, không bước thêm bước nào nữa. Sương tuyết trên người dần tan đi, chảy xuống bên má gầy gò của hắn.
“Có muốn uống sữa dê không?"
“…… Tần Phong là người như thế nào?"
Nàng cố gắng khống chế ngón tay run rẩy, nhưng vẫn có vài giọt sữa dê tràn ra ngoài.
Nhiều năm rồi, tại sao khi nghe thấy hai chữ “Tần Phong", vẫn khiến nàng tê dại toàn thân.
Lam Hạo trầm mặc trong chốc lát, lại nói:“Người thủ lĩnh yêu…… Vì một nam tử tên là Tần Phong ở Trung Nguyên mà chết."
“Ồ." Nàng cuối cùng lấy lại tinh thần, “Ngươi nói tới Lam Lăng? Ta đã từng nghe qua."
Sau khi nàng gặp lại Tần Phong ở rừng trúc, từng sai Khúc Du đi điều tra tất cả những gì có liên quan đến Tần Phong, khi đó nàng chợt nghe nói đến Lam Lăng. Một cô gái làm cho Tần Phong và Lạc Vũ Minh trở mặt thành thù, vị trí của cô gái ấy trong lòng Lạc Vũ Minh quan trọng thế nào có thể đoán được, nhưng rốt cuộc cô ấy quan trọng thế nào trong lòng Tần Phong, nàng không thể đoán ra.
“Vậy nàng nên hiểu vì sao thủ lĩnh đối xử với nàng như vậy. Nàng chỉ cần quên Tần Phong, thủ lĩnh sẽ không làm khó nàng…… Nàng hiểu không?"
Mạc Tình gật đầu. “Hiểu! Nhưng không làm được."
“Tại sao? Hắn thật sự tốt như vậy?"
“Đúng!"
Nhắc tới Tần Phong, lục phủ ngũ tạng của nàng đều đảo lộn, lại bắt đầu ho khan không ngừng, ho đến tim phổi đau đớn thắt lại.
Rốt cuộc Tần Phong tốt như thế nào?
Làm cho nàng rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay vẫn không chút hối hận, sao có thể không tốt!
Nàng nhớ cảnh gió đêm kiều diễm, Tần Phong không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve vết bầm tím trên người nàng, biểu tình bi thống tựa như nàng sẽ phải chết. Thật ra, trước đây khi nàng bị chảy máu không ngừng, nội thương tra tấn ngũ tạng lục phủ, nàng chỉ có thể cắn chặt tay mình trốn trong một góc phòng yên lặng nhẫn nại, chưa có ai từng hỏi nàng một câu: Có phải rất đau không?
……
Nàng còn nhớ rõ vì tìm nàng, Tần Phong lo lắng tìm từng góc phố, ngây ngốc hỏi từng người qua đường, từ sáng sớm đến chạng vạng, không hề nghỉ ngơi một khắc, thậm chí ngay cả một ngụm nước cũng không uống……
……
Có một lần nàng bừng tỉnh từ cơn ác mộng, thấy Tần Phong nghiêng người nhìn mình, đôi mắt thâm tình chân thành bị hơi nước bao phủ.
Nàng hỏi hắn:“Sao còn chưa ngủ?"
Hắn nói:“Muốn nhìn nàng nhiều hơn, ta sợ nếu thực sự chuyển thế, sẽ không nhớ rõ bộ dáng của nàng."
……
Ngày quyết đấu, khi Tần Phong giơ kiếm chỉ vào nàng, nàng thấy rõ chiếc trâm quấn quanh tóc mình trên thân kiếm.
Thời gian trôi đi cũng gột rửa trí nhớ, nhưng lại cố tình hiện rõ những gì tốt đẹp.
……
Lam Hạo đứng đối diện nàng, thân hình cao lớn che ánh nến trước mặt nàng, làm cho khí phách của hắn càng thêm bức người. “Nếu hắn thật sự tốt như vậy, sẽ không để nàng vì hắn nhận tất cả hành hạ tra tấn."
“Ta cam tâm tình nguyện!"
Lam Hạo đột nhiên đưa tay nắm lấy chiếc cằm mềm mại nhẵn mịn của nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng.
Nụ hôn của hắn tràn ngập tính xâm lược, phát ra sức lực, cường ngạnh mà hữu lực trằn trọc, ép nàng không thở nổi, căn bản không để cho nàng cơ hội phản kháng.
Đây là Lam Hạo, yêu chính là yêu, không cho nàng trốn tránh cũng không cho nàng chối từ.
Rất nhiều năm sau, nhớ lại nụ hôn đó, nàng mới hiểu được: Tuy Lam Hạo không thể thay thế Tần Phong, nhưng, từng có giây phút đó, hắn cũng từng làm cho nàng rõ ràng cảm nhận được mình là một nữ nhân, cũng chỉ yếu đuối bất lực khi đối mặt với sự mạnh mẽ cứng rắn như sắt thép của nam nhân.
Đáng tiếc cũng chỉ ngắn ngủi gần như trong khoảnh khắc.
……
Nụ hôn bị tiếng cười lạnh của Lạc Vũ Minh cắt đứt. “Lam Hạo, trong mắt ngươi còn có ta không?"
“Thủ lĩnh." Lam Hạo lập tức buông tay ra, cương trực lui ra phía sau.
“Đi ra ngoài!" Thanh âm của Lạc Vũ Minh âm trầm dị thường, âm trầm nghe không ra bao nhiêu tức giận.
Lam Hạo do dự một chút, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lạc Vũ Minh nổi cơn thịnh nộ, nắm tóc Mạc Tình kéo đến trước mặt mình, giận dữ hét:“Ngươi cho là phương pháp này hữu dụng? Lam Hạo tuyệt đối sẽ không phản bội ta."
“Phải không?" Mạc Tình nhìn thẳng hắn:“Nếu hắn phản bội thì sao??"
“Ngươi mơ tưởng, đó là chuyện không thể xảy ra." Lạc Vũ Minh đẩy ngã nàng, đá mạnh vào bụng nàng.
Mạc Tình cắn răng nhịn xuống đau nhức ở bụng, nhớ tới năm đó Lạc Vũ Minh cũng dùng một cước như vậy đá chết cốt nhục của nàng và Tần Phong, nàng hoàn toàn mất đi lý tính. “Lạc Vũ Minh, ta càng muốn quyến rũ hắn, ta muốn làm cho hắn giết ngươi, cho ngươi chết dưới tay thủ hạ thân tín nhất!"
“Hôm nay ta sẽ giết ngươi trước!" Lạc Vũ Minh vừa nâng tay, Lam Hạo rất nhanh xông lên che trước mặt nàng.
“Tránh ra! Ngươi không nghe thấy lời nàng nói sao?" Lạc Vũ Minh nói.
“Ngài nên tin tưởng ta."
“Ngươi muốn cho ta tin tưởng, thì tự tay giết nàng đi."
“Thủ lĩnh……" Lam Hạo quỳ hai đầu gối xuống đất, cúi đầu khẩn cầu nói:“Ta chưa bao giờ cầu phong thưởng, hôm nay chỉ cầu ngài ban nàng cho ta."
“Ngươi lặp lại lần nữa." Thanh âm của Lạc Vũ Minh hơi run rẩy.
“Ta đi theo ngài vào sinh ra tử, tin rằng ngài sẽ không keo kiệt một nữ nhân."
“Ngươi thực sự đã bị nàng mê hoặc rồi!" Lạc Vũ Minh rút trường kiếm bên hông, chỉ vào Lam Hạo nói:“Cút ra ngoài!"
Hắn thấy Lam Hạo vẫn bất động, quát đám người bên ngoài:“Người đâu, bắt hắn giam lại cho ta."
Nửa đêm hôm đó, không biết Lam Hạo làm thế nào chạy được vào trướng của nàng, không nói lời nào đã kéo nàng đi ra ngoài.
“Huynh muốn dẫn ta đi đâu?"
“Ta sẽ bảo vệ nàng, không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương nàng!"
“Quên đi." Mạc Tình giãy khỏi hắn, xoa xoa cổ tay phiếm hồng của mình, vững vàng ngồi xuống:“Ta sẽ không đi theo ngươi."
Lam Hạo cứng ngắc xoay người, khó có thể tin nhìn nàng:“Vì sao? Không phải nàng vẫn muốn chạy trốn ra ngoài?"
“Chạy trốn tới đâu cũng sẽ bị bắt về. Quanh đây đều là đất bằng, liếc mắt một cái nhìn tới tận chân trời, hơn nữa mấy trăm dặm mênh mông không người ở, không phải bị bắt về cũng sẽ bị đói chết."
“Vậy tại sao trước đây nàng muốn chạy trốn?"
“Sống hay chết với ta mà nói không sao cả! Nhưng huynh không giống vậy…… huynh không cần phải làm cái việc ngốc nghếch này."
“Ta có thể mang theo nàng về bộ lạc Hắc Ô, nhất định chúng ta sẽ được giúp đỡ."
“Ta không đi! Lam tướng quân, ta không thể cho huynh thứ huynh muốn, huynh cũng không cần trả giá thứ không nên trả giá."
Nàng biết hắn là một nam nhân đáng để yêu, nhưng chính bởi vậy mà nàng không thể hại hắn.
“Được, ta đưa nàng vào quan nội tìm Tần Phong." Nàng đã quen biết Lam Hạo hơn bốn năm, nếu không phải chính tai nghe thấy, tuyệt đối sẽ không tin Lam Hạo trầm ổn bình tĩnh trên chiến trường cũng sẽ có lúc mất lý trí.
Nàng thiếu chút nữa đã gật đầu, nhưng vẫn lắc đầu nói:“Không! Chúng ta trốn không thoát đâu, sao phải uổng phí khí lực."
“Nàng muốn gặp hắn, đây là cơ hội duy nhất của nàng."
“Đây là chuyện của ta, không liên quan đến huynh……"
“Nàng không muốn nhìn hắn có khỏe không? Nàng không muốn biết khi nàng nhận hết đau đớn hành hạ hắn có còn nhớ nàng không? Nàng không muốn hỏi hắn một câu…… tại sao……"
“Ta……"
“Nếu hôm nay nàng không đi cùng ta, đến chết nàng cũng không biết tại sao!"
Đêm tối đen như mực, tuấn mã chạy như bay trên thảo nguyên, phía trước là vùng đất vô cùng vô tận, phía sau có mấy ngàn vó ngựa đạp cát chạy như điên.
Ba ngày ba đêm chạy trốn không ngừng không nghỉ, đúng là vẫn chỉ phí công.
Mạc Tình nhìn cảnh hỗn loạn sau lưng, hy vọng chìm nghỉm:“Lam Hạo, huynh thấy chúng ta chạy thoát sao?"
Lam Hạo không trả lời, cánh tay hữu lực vươn ra, ôm chặt nàng vào lòng.
“Thủ hạ của huynh có ngàn quân vạn ngựa, tại sao không mang theo người nào?"
“Ta phản bội là chuyện của ta, chết cũng là chuyện của một mình ta. Một khi binh biến, bất luận kết quả như thế nào người trong tộc của ta đều phải mất mạng vô tội…… Tội của ta sẽ không thể tha thứ!"
“Huynh…… Nếu dùng toàn lực đọ sức phần thắng là bao nhiêu?"
“Nếu trốn không thoát, cần gì phải giết thêm người? Huống hồ bọn họ là người trong tộc của ta……"
“Vậy huynh để ta xuống, ta nghĩ Lạc Vũ Minh sẽ niệm tình xưa, sẽ không đuổi tận giết tuyệt huynh đâu."
“Hắn sẽ!"
“Tại sao? Hắn có ngày hôm nay tất cả đều dựa vào huynh, là huynh giúp hắn đoạt lại vương vị."
Lam Hạo ngửa đầu nhìn bầu trời xanh lam, thấy con chim ưng bay lượn giữa đám mây trắng:“Cho nên hắn lại càng không lưu lại ta, không một quân chủ nào có thể dễ dàng tha thứ cho tướng quân nắm trong tay trọng binh đã phản bội."
Bầu trời xanh biếc, chim ưng bay lướt qua, nàng bỗng nhiên nhớ tới một câu: Phi điểu tận, lương cung tàng! (Chim bay mất hết, cung tốt được cất đi!)
Cuối cùng, tuấn mã ngã sấp xuống mảnh cát vàng, máu đỏ sậm không ngừng chảy xuống từ mũi, ẩn nấp trong cái bờm màu nâu.
Lam Hạo nhìn nó dần dần mất đi hơi thở, cẩn thận lau đi chất lỏng trong suốt trong đôi mắt to trống rỗng tuyệt vọng của nó……
“Tại sao, huynh biết rõ mình sẽ phải chết mà vẫn làm như vậy?"
“Ta chỉ muốn cho nàng biết, thế giới này còn có người để ý tới nàng…… Nàng biết không, lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta từng hỏi thủ lĩnh, nếu Lam Lăng đã muốn không còn, tại sao hắn không thể đối xử tử tế với nàng, quý trọng nàng! Hắn nói cho ta biết: Thế giới này nữ nhân duy nhất không thể yêu chính là nàng, động tâm chẳng khác nào là tự tìm đường chết……"
Lam Hạo quay lại nhìn phía nam, mỉm cười với nàng.
Đây là lần đầu tiên Mạc Tình thấy hắn cười, cũng là lần cuối cùng.
Nụ cười của hắn mang theo khí phách của thảo nguyên rộng lớn, cũng mang theo đầy rẫy thê lương của sa mạc.
Cho nên, mỗi khi nàng đứng nhìn thảo nguyên mênh mông vô tận, nàng luôn nhớ tới nụ cười cuối cùng của Lam Hạo.
Trong giây lát, mấy ngàn kỵ binh đã vây quanh họ, Lạc Vũ Minh vẻ mặt phong trần đi đầu, mặt không chút thay đổi nhìn họ.
“Là ta xúi giục hắn mang ta trốn, ngươi có tức giận gì thì cứ đổ lên người ta." Mạc Tình tiến lên từng bước, che trước mặt Lam Hạo. “Ngươi cứ giết ta đi!"
Lạc Vũ Minh nhìn thị vệ phía sau, ném thanh kiếm bên hông mình vào cát vàng, đưa tay kéo Mạc Tình lên lưng ngựa, quay đầu ngựa dứt khoát mà đi.
Mạc Tình cố gắng quay đầu nhìn xung quanh, không ngừng xua tay với Lam Hạo.“Lam Hạo, không cần!"
Hắn đứng giữa biển cát vàng, dáng người vẫn đứng thẳng cao ngất trong gió.
Hắn giơ kiếm lên, ngẩng cao đầu, ánh mắt vẫn anh khí bức người.
“Lạc Vũ Minh! Hắn vì ngươi vào sinh ra tử…… Ngươi không thể cho hắn một con đường sống ư?"
“Hắn phản bội ta."
“Nếu hắn thật sự muốn phản bội ngươi, sẽ không không mang theo người nào, nếu hắn thật sự muốn phản bội ngươi, người chết chính là ngươi!"
“Hôm nay hắn có thể mang ngươi bỏ trốn, ngày khác có thể vì ngươi lấy đi tính mạng của ta, đoạt vị trí của ta……"
……
Kiếm hạ xuống, máu tuôn ra, vẫn là màu đỏ tươi, vàng óng ánh, nam nhân đó vẫn là đội trời đạp đất.
Lam Hạo, tên này không còn ý nghĩa gì nữa!
Lạc Vũ Minh chợt siết chặt cương ngựa, quay đầu ngựa, nhìn chăm chú vào thân hình cao lớn của Lam Hạo……
“Là ngươi giết hắn……" Lạc Vũ Minh đột nhiên nổi điên bóp chặt hai vai nàng, cắn răng nanh khanh khách rung động:“Kế hoạch của ngươi đã thành công, ngươi bức ta tự tay giết người cuối cùng ta để ý, ngươi vừa lòng sao?"
“Ngươi để ý? Nam nhân máu lạnh như ngươi thì để ý tới ai?"
“Nếu không phải không có lựa chọn nào khác, ta sẽ không giết ca ca của Lam Lăng!"
“Hắn là ca ca của Lam Lăng?!"
“Đúng, chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, ta vẫn coi hắn là ca ca." giọng nói nghẹn ngào của Lạc Vũ Minh vang lên bên tai nàng. “Ta đã sớm đã cảnh cáo hắn không nên yêu thương ngươi, tại sao hắn không nghe!"
Sau khi trở lại doanh trướng, nàng không nhắc tới chuyện của Lam Hạo với bất cứ kẻ nào, chính vì không muốn liên lụy người vô tội, không ngờ những người thân tín của Lam Hạo vẫn bị giết chết hoặc bị mất tích từng người một.
Từ đó trở đi, người từng giết người như ma là nàng bắt đầu đau lòng run rẩy vì sinh mệnh người vô tội bị biến mất.
Cũng kể từ đó, nàng không trốn đi nữa, cũng không nói một câu nào với những người bên cạnh Lạc Vũ Minh.
Thật lâu thật lâu về sau, nàng mới biết từ chỗ của Lạc Vũ Minh chạy ngựa cấp tốc ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ vừa vặn có thể đến đại doanh của Hắc Ô, nói cách khác ngày đó Lam Hạo đã lên kế hoạch rất chu đáo, chỉ cần họ đi về phương bắc là có thể thoát khỏi phạm vi thế lực của Lạc Vũ Minh, bắt đầu cuộc sống mới.
Đáng tiếc hắn vì nàng mà lựa chọn một con đường chắc chắn sẽ phải chết……
Lại là một bữa tiệc, toàn bộ khách ở Long Gia Bảo đều tụ tập ở đại sảnh, nhưng lần này im lặng hơn trước rất nhiều, bởi vì ngày mai chính là ngày đấu vó kén rể, mỗi người đều đang âm thầm đánh giá thực lực của đối thủ.
Mạc Tình thủy chung như một, lẳng lặng thưởng thức bích loa xuân, đôi lúc liếc nhìn về phía Tần Phong ở đối diện.
Hai ngày không gặp mà cảm thấy dài lâu hơn cả tương tư mấy năm, giờ phút này nhìn thấy vẻ mặt bình thản của hắn, nàng mới hiểu cảm giác còn đau đớn hơn cả tưởng niệm.
Người yêu ngồi ngay đối diện, khoảng cách giữa cái bàn cũng không xa xôi, mà xa xôi ở chỗ họ đã thành người lạ!
Không biết từ khi nào, một nam nhân có khuôn mặt gầy gò, trong ánh mắt mang theo điểm tang thương và suy sút chuyển động xe lăn tới gần nàng, quan sát nàng một lúc lâu mới nói:“Sắc mặt của Lạc phu nhân không tốt lắm, hình như là bệnh tật quấn thân."
Nàng đang cẩn thận nghĩ xem người trước mặt này đã gặp ở nơi nào, thì nghe thấy Lạc Vũ Minh thân thiện chào hỏi:“Đã lâu không gặp! Ta vốn định tham gia hôn lễ xong, sẽ đưa Tình Nhi đến Đường môn thăm ngươi đó."
Đường Kiệt?!
Nàng nhìn kỹ Đường Kiệt, hình dáng ngũ quan nàng không nhớ lắm, nhưng nàng vẫn nhớ rõ nhiều năm trước, khi Đường Kiệt đứng đối diện nàng, ngạo nghễ hiên ngang, hăng hái……
Đường Kiệt rất tự nhiên đưa tay đặt lên cổ tay nàng, mày nhíu càng chặt, thần sắc càng ngày càng kinh ngạc. “Bệnh của phu nhân tích lũy nhiều năm, vì sao không chữa trị sớm một chút?"
Lạc Vũ Minh nói:“Ta đã mời không ít đại phu vì nàng, họ đều nói bệnh của nàng không nặng, điều dưỡng một thời gian sẽ khỏe lên."
“Chỉ là bị ho một chút, không có gì đáng ngại." Mạc Tình rút tay về, lặng lẽ nhìn Tần Phong, trên mặt hắn vẫn không có biểu tình gì.
“Bệnh tật đã nhập vào tim phổi, xin thứ cho ta nói thẳng, bệnh này chống đỡ không đến mùa hoa nở rộ sang năm!"
“Sẽ không." Thanh âm của Lạc Vũ Minh có chút không yên. “Với y thuật của ngươi, hẳn là sẽ có biện pháp chứ?"
Đường Kiệt có ý tứ nhìn thoáng qua Tần Phong, rồi quay đầu lại nhìn Mạc Tình, nhanh chóng nắm tay nàng, dùng sức siết chặt.
“A!" Nàng âm thầm thở dốc, đau đớn từ kinh mạch nhập vào ngũ tạng, lại từ ngũ tạng phóng tới kinh mạch.
Đường Kiệt thu lực. “Phu nhân không có võ công?"
“Không có……"
“Vậy tại hạ cũng bất lực, nếu phu nhân còn có nỗi lòng gì thì hãy tận dụng hoàn thành trong khoảng thời gian này đi!"
Giọng của Đường Kiệt không lớn, nhưng cũng đủ để người trong khoảng cách ba trượng nghe rõ ràng. (ba trượng bằng khoảng 12 m)
Nàng rất nhanh đưa mắt nhìn Tần Phong, tuy nàng cũng không cầu mong xa vời Tần Phong có thể có biểu tình đau thương, nhưng ít nhất cũng không nên ung dung, không chút dao động thưởng thức Trúc Diệp Thanh cứ một chén lại một chén như vậy chứ.
Gần hết yến tiệc, Lạc Vũ Minh nói muốn ôn chuyện cùng Đường Kiệt và Tần Phong, Mạc Tình liền trở về tiểu lâu một mình.
Gặp lại Đường Kiệt, thấy một người từng được vô số người kính trọng, nay trở thành người tàn phế ngồi trước mặt nàng, rốt cuộc nàng không thể hận được, ngược lại còn đồng tình với cảnh ngộ của hắn……
Có điều, cẩn thận ngẫm lại, Đường Kiệt cũng là người rất kỳ lạ, theo lẽ thường, hắn trở thành như vậy sẽ không muốn đi lại trên giang hồ, lại càng không thích đến những nhàm chán náo nhiệt như chỗ này, vậy tại sao hắn lại xuất hiện ở Long Gia Bảo vào lúc này?
Hơn nữa, nhìn cử chỉ thần thái của hắn cũng không giống người nhiều chuyện, sao có thể chủ động xem bệnh cho nàng?
Nửa đêm, nàng trằn trọc khó ngủ, ngồi bên cửa sổ đẩy cửa ra, cái lạnh đập vào mặt từng trận.
Dưới lầu có một người mặc áo xanh đứng trước cửa.
Nàng nháy mắt, lại nháy mắt lần nữa, thật sự là Tần Phong!
Không biết vì quần áo của hắn quá mỏng manh, hay là hai vai co lại, mà trông hắn đứng trong gió đêm có vẻ cô đơn dị thường.
……
Hắn đưa lưng về phía nàng, vô cùng chuyên chú nhìn cách đó không xa.
Mạc Tình nhìn theo ánh mắt của Tần Phong, nơi đó có một gốc cây hoa lê, đang là mùa lá cây biến vàng, lá vàng lạnh run trong gió, cho đến khi không chống lại được sức mạnh của gió, bất đắc dĩ bị gió cuốn đi……
Một cảnh tiêu điều lạnh lẽo lặng im!
……
Nàng đứng dậy quá vội, ghế dựa bị đẩy ngã một bên, nhưng nàng không bận để ý, vội vàng xuống lầu.
Mở cửa ra, nàng rõ ràng có cả vạn lời muốn nói, nhưng khi mở miệng thì một câu cũng không nói rõ được. “Chào chàng…… Có việc gì không?"
Tần Phong đột nhiên xoay người, mãi mới mở miệng, lời nói còn vô tình hơn lời của nàng. “Ta đi ngang qua."
Nàng ở góc cuối phía tây Long Gia Bảo, muốn “đi ngang qua" không phải là con đường vòng vo bình thường.
“Ừm……" Tần Phong nhìn tường cao phía sau tiểu lâu, thanh thanh cổ họng nói:“Là thuận tiện…… có cái này cho nàng."
Nói xong, hắn mở tay ra trước mặt nàng, trong lòng bàn tay là một viên thuốc màu trắng trong suốt:“Đây là một vị lão tiền bối ở Thiên Sơn đưa cho ta, nghe nói bị nội thương nghiêm trọng ăn nó cũng có thể khỏi hẳn."
Nàng nhận lấy, nắm chặt, viên thuốc trong lòng bàn tay nàng nóng bỏng.
Nàng rất cố gắng muốn nói một câu, nhưng viên thuốc nóng đến mức làm nàng thấy tê dại, đau khổ, cổ họng căng thẳng không thể phát ra âm thanh gì.
“Ta còn có việc, nàng giữ gìn sức khỏe." Tần Phong nói xong liền xoay người bước đi, bước chân mau như đang thi triển khinh công.
“Phong!"
Nàng thấy Tần Phong kinh ngạc quay đầu, trong đầu nhất thời trống rỗng. Nàng không muốn giữ lại cái gì, chỉ là muốn nhìn hắn một cái, ngày mai Tần Phong sẽ đi đấu võ kén rể, sẽ cưới Long Thanh Nhi, sau này nàng không nên ràng buộc bước chân của hắn.
“Còn có việc gì sao?"
Nàng cố gắng nghĩ mấy câu để nói với hắn, nhưng đang căng thẳng, không kịp suy nghĩ đã bật thốt lên, “Có muốn vào ngồi một lúc không? Uống chén trà……"
Đối với người khác, những lời này là vô cùng bình thường và khách sáo, nhưng đối với quan hệ của họ, những lời này thật sự có chút mập mờ.
Tần Phong ngây người, nhìn mấy thị vệ gác quanh nơi đây ở đằng xa, chần chừ một chút, vẫn gật gật đầu, đi theo nàng vào tiểu lâu.
Giẫm lên thang lầu bằng gỗ lim, bước chân Tần Phong nặng nề, chậm chạp, nhưng không dừng lại, cho đến lúc vào khuê phòng của nàng.
Vào phòng, trong đầu nàng là một mớ hỗn loạn, hoang mang rối loạn cầm lấy ấm trà, tay không ngừng run rẩy, rót một chén trà mà lâu hơn vạn năm…… Rốt cuộc cũng rót đầy, Tần Phong đột nhiên đoạt lấy ấm trà vứt trên mặt đất, giơ tay kéo nàng còn đang ngây ngốc.
Khó khăn tìm về ý thức, lại bị hành động bất ngờ của hắn chôn vùi.
“Chàng……"
Người gần trong gang tấc này có thật là người nàng yêu, mong chờ đã lâu? Nàng mở lớn ánh mắt nhìn hắn……
Da thịt gần như không có tì vết, lông mi đen nhánh hơi rung động, che đi một phần ánh mắt, đôi môi càng ngày càng gần.
Như ngày hôm qua, chạm đau lòng nàng!
Tần Phong mang theo hương vị của rượu Trúc Diệp Thanh gắn bó áp sát đôi môi nàng, gần như thô bạo dây dưa, lưỡi xâm nhập vào rất nhanh, cuốn lấy lưỡi nàng, cuốn đi linh hồn của nàng như gió cuốn đi lá cây, rối loạn tâm trí nàng.
Nàng nhắm mắt lại, say sưa ôm thắt lưng hắn, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn.
Nụ hôn mãnh liệt khơi ngòi khát vọng, mà khát vọng đó gắn bó răng môi không thể thỏa mãn được……
Tần Phong thu lại bàn tay ở eo nàng, nàng lập tức không chịu nổi sức mạnh gần như điên cuồn của Tần Phong, lui ra phía sau mấy bước tựa vào vách tường. Mới vừa lấy hơi, Tần Phong liền bắt đầu kéo ngực áo của nàng, ngón tay linh hoạt mạnh mẽ sờ soạng đi vào, vuốt ve bầu ngực mềm mại của nàng……
“Không……" Rốt cuộc, nàng tỉnh táo ý thức được mình đang ở đâu, bàn tay yếu đuối đẩy hắn ra.
Cách từ chối như thế không có một chút tác dụng nào, rất nhanh hắn đã bắt được hai tay nàng, dùng một bàn tay đè lại, tay kia thì cuồng loạn kéo vặt áo của nàng, môi hắn hôn thẳng xuống nơi da thịt lộ ra……
Tiếp đó, Tần Phong đẩy ngã nàng trên giường, lấy thân đè lên người nàng……
“Không được!" Nàng hoảng hốt, bật thốt lên:“Nơi này không được, sau khi Lạc Vũ Minh trở về hậu quả sẽ không thể lường được."
Đến khi nàng cảm thấy thân thể Tần Phong cứng đờ, thấy hắn cắn chặt răng trừng mắt nhìn nàng, nàng mới ý thức được mình vừa nói gì, muốn thu hồi đã không còn kịp nữa.
“Ý của ta là, nếu chàng bị hắn bắt được nhược điểm, ngày mai sẽ không cưới được Long Thanh Nhi……"
“Xin lỗi!" Tần Phong sờ sờ khóe miệng, tự giễu cười lạnh. “Lạc phu nhân, hôm nay ta uống nhiều hai chén, thất lễ!"
“Phong…… không phải ta không muốn, ta chỉ lo Lạc Vũ Minh trở về thấy……"
Nàng lập tức che miệng, nàng đang nói cái gì thế này?!
Rõ ràng đã đâm Tần Phong một đao, còn sợ hắn chưa đủ đau, đâm thêm mấy kiếm nữa.
“Rốt cuộc nàng cũng đã thông minh, biết yêu đương vụng trộm với nam nhân không nên ở ngay phòng của mình." Tần Phong bình tĩnh chỉnh lại quần áo, kéo nếp nhăn bên hông, chậm rãi nói:“Đáng tiếc, vẫn chưa học được…… trung thành!"
“Là ta muốn tốt cho chàng!"
“Cho ta? Sáu năm nay nàng biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, khi ta sắp thành thân nàng lại trở về, nếu nàng thật sự muốn tốt cho ta thì đừng tìm ta nói chuyện, đừng để ta nhìn thấy nàng!"
Nàng cắn tay mình, muốn nhịn xuống cơn đau đớn lăn lộn trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn không thể chịu được, một ngụm máu tươi phun lên khăn trải giường trắng tinh.
Sau đó nàng nôn khan rất lâu, phun ra tất cả đều là máu.
“Tình Nhi!" Tần Phong vội tới gần, một tay giúp nàng che miệng, một tay ấn lưng của nàng, truyền chân khí vào trong cơ thể nàng, giúp nàng bảo vệ tâm mạch. “Là ta không tốt, nàng muốn xuất hiện lúc nào cũng được, muốn nói cái gì thì nói cái ấy, nhưng ngàn vạn lần không được nổi giận."
“Đừng lãng phí chân khí, ngày mai còn phải lên đài đấu võ." Nàng ép buộc mình không được rơi một giọt nước mắt nào, đẩy tay hắn ra:“Nếu chàng thua, Long Thanh Nhi sẽ gả cho người khác."
“Lần này nàng trở về là muốn nói với ta những lời đó sao?"
“Ta thật lòng chúc mừng chàng, làm rể hiền của minh chủ võ lâm, cưới một cô gái thật lòng yêu thích……"
“Đến bây giờ nàng vẫn không hiểu?" Tần Phong nhìn vào ánh mắt của nàng, “Ta vốn không yêu Long Thanh Nhi, cô gái ta thật lòng yêu chính là nàng."
Một câu của Tần Phong, nàng đã lâu không rung động như vậy, câu này nghe tựa như thâm tình, thật ra lại là câu nói không có trách nhiệm xuất ra từ miệng bất kỳ nam nhân nào, đều là làm cho người ta chán ghét, nhưng được Tần Phong nói ra, hơn nữa trong suốt thấy đáy, không nhiễm một chút dơ bẩn nào……
Nàng gần như cảm động muốn chết vì hắn!
“Phong, ta……" Thật ra lời nàng muốn nói là:“Ta cũng chỉ yêu một nam nhân là chàng!"
Đáng tiếc khi mạng sống đã đi tới cuối, sao nàng có thể bám chặt lấy Tần Phong không chịu buông tha, làm cho hắn bi thương mâu thuẫn, bất lực nhìn nàng chết đi……
Có điều nàng không ngờ Tần Phong sẽ nói:“Nàng không cần phải nói…… Ta biết nàng yêu ta!"
“Chàng……"
“Từ lúc ta hôn nàng ở hang núi, ta đã có cảm giác nàng còn yêu ta, hay là tình yêu của nàng với ta chưa bao giờ thay đổi." Tần Phong thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng. “Tình Nhi, rốt cuộc nàng muốn ta thế nào? Ta có thể không để ý sáu năm trước nàng sai lầm, cũng có thể không để ý nàng và hắn sinh hoạt cùng nhau sáu năm, thậm chí ta có thể vì nàng mà không cưới Long Thanh Nhi…… Nhưng nàng có thể xác định rõ ràng nam nhân nào mới là người nàng muốn không? Nàng không thể khi cô đơn lại muốn tìm người dựa vào, khi bình thản lại tìm kiếm kích tình!"
Nàng rốt cuộc không nhịn được, nước mắt chảy từng dòng thấm ướt ra giường, vết máu loang ra một vùng.
“Ta không có, chưa từng có! Ta vẫn muốn ở bên chàng, là chàng không cho ta cơ hội!"
“Vậy nàng theo ta nhé!" Hắn giữ lấy vai nàng, nhìn thẳng vào nàng, kiên định nói với nàng:“Những lời này ta chỉ nói lúc này đây, nếu nàng thật sự muốn ở bên ta thì hãy đi theo ta, cả đời đừng gặp Lạc Vũ Minh!"
Nàng ngồi thẳng, hít vào một hơi sâu, mới có chút sức lực:“Ngày mai ta đi xem chàng đấu võ, chàng nhất thiết không được thua……"
“Được!" Tần Phong buông nàng ra, cả người hắn đang run rẩy.
Lúc đi tới cửa phòng, Tần Phong dừng một chút, nói một tiếng:“Cảm ơn!"
Sau đó, rời đi không quay đầu lại.
Nghe được tiếng đóng cửa dưới lầu, Mạc Tình lảo đảo chạy đến cửa sổ.
Nàng thấy Tần Phong nhìn lá vàng rơi, thấy hắn ấn ngực chống vào thân cây ngồi xuống, thấy hắn đứng lên đi từng bước một xa dần……
“Lạc Vũ Minh, tên khôn khiếp, ngươi đi ra cho ta!" Mạc Tình thê lương gào thét.
Vừa dứt lời, Lạc Vũ Minh liền phi thân xuống từ nóc phòng, vẻ mặt tươi cười:“Nếu không phải ta chính tai nghe thấy, ta tuyệt đối không tin Tần Phong cũng ăn nói khép nép trước một nữ nhân như thế. Ngươi cũng thật là, Tần Phong đã cầu ngươi như vậy, mà ngươi cũng không cho hắn cơ hội?"
“Ngươi nằm mơ! Ngươi ti bỉ thế nào ta còn không biết sao?" Lạc Vũ Minh tuyệt đối sẽ không có lòng tốt cho Tần Phong dẫn nàng đi, chỉ cần Tần Phong mang theo nàng bước ra cánh cửa này, nhất định hắn chỉ còn lại hai bàn tay trắng, thân bại danh liệt, chịu người phỉ nhổ cả đời!
Nếu nàng có thể ở bên hắn cả đời thì cũng thật tốt, nhưng trớ trêu thay nàng sẽ chết.
Lạc Vũ Minh cười cười, nói:“Vậy ngươi có biết không, mục đích của ta đã sớm đạt được rồi."
“Mục đích gì?"
“Làm cho hắn giống ta, người khác nhìn vào thấy rất quang minh, nhưng thật ra lại sống trong thế giới tối tăm không thấy mặt trời, trước mắt không hề có ánh sáng…… Hắn có được tất cả, nhưng cũng không vui vẻ! Hắn muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, nhưng lại không có được nữ nhân yêu thương âu yếm……"
“Ngươi nói rõ ràng ra!"
“Tốt! Vậy ngươi nghe rõ đây. Sáu năm, ngươi có biết Tần Phong sáu năm qua sống thế nào?" Lạc Vũ Minh dừng một chút, ngồi ở trước bàn bưng lên chén trà nhuận nhuận yết hầu, từ từ nói:“Trước kia, Tần Phong ghét nhất hương vị cay độc của rượu, uống được ba chén rượu đã thấy đau đầu như búa bổ, có chết cũng sẽ không uống quá năm chén rượu. Ngươi xem bây giờ hắn coi rượu như mạng, thật ra khi hắn uống đến ba chén, vẫn sẽ day day trán…… Dù phải nhịn đau hắn vẫn muốn uống, chính là bởi hắn muốn quên ngươi, cho nên, ta đặc biệt thích nhìn hắn uống rượu, nhất là lúc hắn ôm cả vò rượu tu ừng ực…… Bởi vì đó là lúc hắn rất nhớ ngươi."
Nàng nhớ tới dáng vẻ Tần Phong mỗi lần bưng chén rượu, nhớ tới hắn nhìn như thoải mái uống từng chén rượu…… Đầu đau muốn vỡ ra.
“Ngươi cảm thấy Tần Phong lãnh khốc? Trước đây ta cũng thấy vậy, mãi đến một ngày ta nhìn thấy hắn mài một cây trâm bạc trong sân của quán trọ, vừa mài còn vừa cười ngây ngô." Lạc Vũ vươn tay rút ra cây trâm bạc cài trên tóc Mạc Tình, bẻ gãy nó, rút ra một mẩu giấy ở bên trong. “Ta mới biết hắn cũng có lúc động tình."
Mạc Tình giật mình đoạt lấy, thấy bức vẽ trên giấy, trong đầu trống rỗng.
Trong bức vẽ là một thân ảnh cô đơn của một cô gái đứng dưới gốc cây hoa cúc đang rụng lá, chờ đợi người mình yêu thương, tuy rằng nét vẽ còn sơ sài, nhưng vẫn có thể thấy được Tần Phong đã dụng tâm vẽ nó, ánh mắt của nàng nhu tình như nước, mỉm cười rất cảm động.
Bên cạnh còn có hai hàng chữ nhỏ:“Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu Sơn bất thị vân……" (Đã qua bể thẳm khôn còn nước, ngoài chốn non Vu chẳng có mây.)
Lời nói của Tần Phong vang lên bên tai nàng:“ Kỹ thuật của ta hơi kém, điêu khắc hoa mai cũng không tinh xảo, nhưng nó có giấu tấm bản đồ, cất toàn bộ của cải của ta. Nàng nhất định phải giữ cẩn thận, đương nhiên nếu nàng muốn xem có thể bẻ gẫy chiếc trâm này rồi xem."
“Tại sao lại là ta?" Nàng ngã ngồi trên mặt đất, vẫn muốn biết đáp án, hóa ra nó ngày ngày đều ở bên người nàng.
“Tại sao không phải là ngươi? Vốn chính là ngươi! Ngoài ngươi ra hắn chỉ có hai bàn tay trắng! Ngươi nghĩ rằng vì sao ta phải hao tổn tâm cơ làm hắn mất ngươi?" Lạc Vũ Minh vừa lòng thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc của nàng. “Ta cũng chẳng ngại nói cho ngươi một chuyện, ngươi có biết không, ngày đó trở về nhà hắn suýt nữa đã chết trên núi Phi Hồng, nếu không phải ta không muốn để hắn chết thoải mái như vậy, nói cho quan phủ biết mà tới cứu hắn, ngươi cho là hắn sẽ trở về được sao? Trên người hắn bị đâm một kiếm, ngay cả băng bó cũng không màng, lĩnh thưởng rồi chạy về nhà gặp ngươi, không ngờ rằng lại tận mắt thấy ngươi và ta đang nằm trên giường……"
“Không cần nói nữa!"
“Đau lòng ư? Còn có chuyện càng khiến người đau lòng đó. Đường Kiệt nói bảy năm rồi Tần Phong không ghé qua Đường môn một lần nào, hai ngày trước lại đột nhiên tới tìm hắn là vì muốn hắn xem bệnh cho ngươi…… Ngươi làm tổn thương hắn như vậy, hắn còn nói: Chỉ cần có thể cứu mạng của ngươi, muốn hắn chết cũng được! Ồ, đúng rồi, đã quên nói cho ngươi vì sao hắn muốn cưới Long Thanh Nhi! Ngươi cho là hắn thèm muốn cái chức minh chủ có tiếng không có miếng của Long Thừa Vân sao? Nếu hắn thực sự để ý chút hư danh đó, thì lúc trước đã không thà uống thuốc độc tự sát, chứ quyết không chịu theo phe Đường Kiệt, Long Thừa Vân liên hợp diệt trừ Du Mính môn."
Mạc Tình vô lực ngồi lặng im, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Bao năm rồi nàng đã muốn hỏi Tần Phong một câu:“Tại sao không yêu nàng, không cần nàng?"
Nay sự thật được vén màn, làm nàng thấy miệng vết thương máu chảy đầm đìa của Tần Phong, nàng tình nguyện lựa chọn mang theo nghi vấn chết không nhắm mắt.
“Thật ra, hắn cưới Long Thanh Nhi cũng chỉ vì thích cái tên của cô ta mà thôi, hắn thích nhất là khi uống say đi tìm Long Thanh Nhi, nói với cô ta: Tình Nhi, ta rất nhớ nàng!"
Tác giả :
Diệp Lạc Vô Tâm