Gió Chớ Động Tình
Chương 11: Phóng túng
Tần Phong phải dựa vào tảng đá bên cạnh mới có thể đứng vững, hắn biết Mạc Tình yêu hắn, có điều chưa bao giờ nghĩ tới nàng đã lặng lẽ làm nhiều chuyện như vậy.
Sáu năm trước, ngày Mạc Tình gả cho hắn đột nhiên lưu truyền một tin đồn, nói là Tần Phong giết môn chủ Du Mính môn, diệt Du Mính môn. Lúc ấy hắn vẫn không để ý, chỉ nghĩ rằng Mạc Tình cố ý tung ra tin tức đó để tránh né ân oán tình cừu trên giang hồ, hắn không thể ngờ đêm tân hôn khi Mạc Tình đỡ hắn đang say chếnh choáng nằm trên giường, săn sóc cởi quần áo giúp hắn, Khúc Du quỳ gối trước mặt nàng nói: Tần Phong âm thầm liên hợp với các đại môn phái, một trận hỏa hoạn đã thiêu trụi hang Du Mính thành tro tàn, ngoài Khúc Du đang ở bên ngoài làm việc cho nàng, không một ai may mắn thoát chết……
Khó trách Mạc Tình luôn hoài nghi sự nhiệt tình của hắn, hắn thật sự không cho nàng bất kỳ lý do tín nhiệm nào.
“Khúc Du, ta đối với môn chủ của các ngươi là……"
“Thu hồi những lời ngon tiếng ngọt của ngươi lại, ta không phải môn chủ, không tin những chuyện hoang đường của ngươi." Khúc Du lạnh lùng nói.
Hắn đương nhiên hiểu Khúc Du nghĩ gì. Khi hắn dựa vào công lực mạnh mẽ không lường được tái xuất giang hồ, toàn bộ giang hồ đều không nghi ngờ lời đồn đó, hơn nữa lời đồn càng thâm phần đặc sắc, càng thêm phần huyền diệu……
Nay, thần thoại đó đã sớm ăn sâu bén rễ trong lòng người trên giang hồ, mà chuyện hắn bạc tình cũng không thể nghi ngờ.
Hắn đành phải vứt bỏ lời giải thích vô vị, khuyên nhủ:“Nam Cung Bùi Âm không phải là một người đơn giản, dù ngươi ở bên cạnh hắn vì mục đích gì, ngươi nhất định phải cẩn thận một chút."
“Chuyện này không cần ngươi quan tâm, ngươi có rảnh thì đi mà cẩn thận cho mình ấy."
Khúc Du khinh miệt trừng mắt nhìn hắn một cái, giẫm lên ánh đèn chập chờn đi vào đại sảnh, để lại mình hắn đơn độc trong đêm tối nhìn về tiểu lâu phía tây.
Du Mính môn bị diệt, Mạc Tình rời đi, thảm kịch tàn sát đẫm máu trên giang hồ đó đã bị giang hồ vứt bỏ, chuyện cũ của Du Mính môn đã bị Tần Phong lãng quên. Hôm nay vô tình gặp được Khúc Du, mới làm cho hắn hiểu được nguyên nhân thật sự vì sao năm đó Mạc Tình rời khỏi hắn.
Hóa ra, Mạc Tình vẫn nghĩ hắn chưa bao giờ yêu nàng, mặc dù đã thành thân cũng chỉ là lừa gạt và cảm thấy có lỗi. Cho nên sau khi trải qua quá nhiều thất vọng và chờ đợi, nàng lựa chọn rời đi, đi theo một nam nhân biết yêu nàng và quý trọng nàng, hướng tới cuộc sống nàng chờ mong đã lâu.
Trong lúc thất thần, hắn chợt thấy đằng kia có ánh lửa di động nhanh chóng, như có chuyện gì xảy ra. Hắn đang định thi triển khinh công đuổi qua đó, thì một thị vệ vọt tới, kinh động Long bảo chủ đang thưởng thức ca múa ở đại sảnh, hắn lập tức mang theo rất nhiều cao thủ võ lâm đi ra.
“Đã xảy ra chuyện gì?" Long bảo chủ hỏi.
Một thị vệ tiến lên, thở gấp, cả giận nói:“Một kẻ áo đen cưỡng ép Lạc phu nhân…… hắn nói muốn gặp……"
“Nói!"
Thị vệ chần chừ một chút, nhìn về phía Tần Phong:“Nói muốn gặp Tần đại hiệp…… Hắn ở phía tây đỉnh Lạc Nhật."
Nháy mắt, mấy trăm ánh mắt bắn về phía Tần Phong, có ngạc nhiên, có kinh ngạc cũng có trào phúng, nhưng hắn không thèm để ý, lập tức thi triển khinh công bay về phía tây.
Trăng sáng chiếu rõ mọi vật trong trời đất, chiếu sáng thân thể Mạc Tình ở trên đỉnh núi.
Cho dù bị một thanh kiếm kề ngang cổ họng, nàng vẫn đứng tao nhã, váy trắng phất phới, thanh cao hơn cả Hằng Nga.
Lạc Vũ Minh đang đứng cách họ ba bước, khẩn cầu thiếu niên tay cầm nhuyễn kiếm:“Ngươi muốn thế nào cũng được, đừng làm phu nhân của ta bị thương, nàng vô tội."
Tần Phong vừa thấy người cầm kiếm, lập tức hiểu, cha của người nọ từng là tên cướp không chuyện ác nào không làm, mấy tháng trước đã bị hắn giết chết.
Giang hồ chính là như vậy, ngươi giết ta, ta giết ngươi, ân ân oán oán vô cùng vô tận, hắn vốn không muốn trêu chọc, cho nên cố gắng không giết người, đáng tiếc vẫn không thể tránh hết.
“Người ngươi muốn giết là ta, không liên quan gì đến Lạc phu nhân." Tần Phong tiến lên vài bước cất cao giọng nói.
“Sao lại không liên quan, ngày đó rõ ràng ta thấy các ngươi đi cả đêm trên con đường nhỏ……"
Trong lúc nói chuyện, Long bảo chủ đã dẫn theo phần lớn cao thủ võ lâm đuổi tới, cây đuốc trong tay mọi người chiếu sáng tất cả, bao gồm những khuôn mặt mang biểu tình khác nhau.
Long bảo chủ nghe vậy sắc mặt trầm xuống, Nam Cung Bùi Âm nhẹ nhàng che miệng, đáy mắt toát ra ý cười, vài chưởng môn của các môn phái đều sửng sốt, mặt lộ vẻ khinh bỉ.
Mà những người khác đã không giữ được định lực tốt như vậy, bắt đầu khe khẽ bàn luận.
Mạc Tình thản nhiên nói:“Ta nghĩ ngươi có điều hiểu lầm, ngày đó có kẻ bắt ta, Tần Phong trùng hợp gặp được. Chàng cứu ta và cũng đưa ta về, không tin ngươi có thể hỏi Lạc Vũ Minh."
Kiếm của thiếu niên hơi run, khó hiểu quét mắt liếc nhìn Lạc Vũ Minh, có chút lưỡng lự.
Lạc Vũ Minh nói:“Không sai, nàng là phu nhân của ta, Tần Phong là bằng hữu tốt của ta, ta tuyệt đối tin tưởng họ."
“Ta mặc kệ bọn họ có quan hệ gì!" Thiếu niên có phần kích động, kiếm trong tay không ngừng run rẩy cắt qua cái cổ trắng nõn ngọc ngà của Mạc Tình, máu tươi chảy xuống nhiễm đỏ chiếc váy trắng. “Tần Phong, ta muốn ngươi lập tức tự sát, nếu không……"
“Được!" Tần Phong nhanh chóng rút kiếm đặt trên cổ mình, lớn tiếng nói:“Ta đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi không làm nàng bị thương, cái gì ta cũng chấp nhận!"
Một câu của Tần Phong, dậy lên làn sóng…… Sau lưng bắt đầu có người phẫn uất bất bình:“Chuyện này là sao?"
“Có phong lưu đến mấy cũng không nên dụ dỗ vợ của bằng hữu……"
Mạc Tình cao giọng cắt ngang:“Tần Phong! Chàng không nợ ta cái gì, không cần dùng tính mạng hoàn lại!"
“Ngươi câm miệng!" Thiếu niên sau lưng ôm sát thân thể nàng, lưỡi kiếm cứa vào da thịt nàng, máu tràn ra thân kiếm.
Mạc Tình đảo qua những gương mặt khó hiểu phía trước, buồn bã nói với Tần Phong:“Năm đó ta cứu tính mạng của chàng, không phải hy vọng chàng dùng tính mạng để báo đáp…… Tần Phong, hãy sống thật tốt!"
Nàng thừa dịp thiếu niên sơ ý, dùng hết toàn lực nắm chặt thanh kiếm trước mặt kéo về phía cổ họng mình.
Thiếu niên kinh hãi, cuống quít ngăn cản, trong lúc lôi kéo, Mạc Tình trượt chân rơi xuống vách núi……
Tần Phong bay nhanh tiến lên, không thèm để ý thiếu niên đang hua kiếm về phía hắn, chỉ lo vươn người giữ lấy Mạc Tình, may mắn Nam Cung Bùi Âm đã dự đoán trước, đánh thiếu niên kia một chưởng cực mạnh từ sau lưng, hắn chết ngay tại chỗ.
Nhưng thân ảnh tuyệt mỹ của Mạc Tình đã biến mất ngay trước tầm mắt hắn.
“Tình Nhi……" Tần Phong nhìn một mảnh tay áo của nàng trong tay, thả người nhảy xuống……
Tất cả mọi người đứng trên đỉnh Lạc Nhật đều kinh ngạc ngây người, mặc dù tận mắt trông thấy, nhưng không ai tin Tần Phong thật sự nhảy xuống.
Cho đến khi Long Thanh Nhi nhào tới gần vách núi lớn tiếng hét:“Tần Phong, tại sao?"
Nam Cung Bùi Âm mới lấy lại tinh thần, xoay mặt nhìn về phía Nam Cung Lăng nói:“Con đi xuống nhìn xem, với võ công của Tần Phong, sẽ không lo đến tính mạng……"
“Vâng!"
Long bảo chủ cũng nói:“Mau, xuống núi!"
Tất cả mọi người vội vàng đi theo Long bảo chủ xuống núi, chỉ có Nam Cung Bùi Âm nở nụ cười mang ý tứ hàm xúc:“Không ngờ Tần Phong lại nhảy xuống núi vì một nữ nhân, xem ra buổi hôn lễ này còn thú vị hơn so với tưởng tượng nhiều."
Mạc Tình cảm thấy mình không ngừng rơi xuống, tất cả đau khổ trải qua trong đời đều bay đi hết, nàng không sợ hãi, cũng không hối hận, vì Tần Phong mà chết với nàng chính là kết thúc tốt đẹp nhất.
Bất tri bất giác, một đôi tay mạnh mẽ nắm lấy thân thể mềm yếu như liễu của nàng, “Tình Nhi!"
Nàng mở to hai mắt, không thể ngờ rằng người ôm mình giờ phút này là Tần Phong.
Nàng còn chưa kịp nghĩ thông suốt nguyên do, họ đã lăn xuống sườn núi, Tần Phong che chở cho nàng tránh đá vụn làm nàng bị thương, còn hắn lại bị đá vụn sắc nhọn làm trầy da, gần như mỗi mảnh đá đều lưu lại vết máu của hắn.
Khi tốc độ giảm xuống, Tần Phong vận đủ chân khí bắt nắm chặt vào một tảng đá lớn, nhún chân, vững vàng bay xuống mặt đất.
Hắn lo lắng cho Mạc Tình, cố hết sức nâng cánh tay đang đổ máu, nhẹ nhàng chạm đến vết thương trên cổ nàng, hỏi:“Đau không?"
Mạc Tình nhất thời không còn khí lực, ngã ngồi bên cạnh hắn:“Tại sao chàng lại nhảy xuống, nếu vách núi này sâu hơn một chút, chàng cũng sẽ chết!"
Hắn hít một hơi thật sâu, ấn đùi phải ngồi xổm xuống:“Bởi vì ta đã hứa với cha nàng, chỉ cần ta còn sống, tuyệt đối sẽ không để nàng bị tổn thương."
“Hứa hẹn, trách nhiệm, mắc nợ…… đối với ta chàng chỉ có những thứ đó thôi sao?"
“Vậy nàng muốn gì?" Tần Phong lạnh lùng nhìn nàng:“Lạc phu nhân!"
“Ta……"
Đúng vậy! Một câu Lạc phu nhân làm nàng không có bất cứ tư cách gì yêu cầu tình yêu của Tần Phong, nàng chỉ có thể nhịn xuống nước mắt tủi thân, yên lặng cúi đầu.
Bầu trời yên tĩnh, đáy cốc trống trải, nam nhân nàng nhớ nhung gần trong gang tấc, nàng còn oán trách điều gì?
Đây chẳng phải là nguyện vọng lớn nhất của nàng sao.
“Chàng có mang theo thuốc trị thương không?" Nàng hỏi.
Tần Phong gật đầu, cố gắng lấy ra một cái bình nhỏ tinh xảo ở bên hông giao cho nàng, “Cảm ơn!"
Nàng chậm rãi cởi bỏ quần áo của Tần Phong, cố gắng nhẹ nhàng kiểm tra vết thương cho Tần Phong, may mắn hắn dùng nội lực bảo vệ, trên người chỉ có vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại.
Hôm nay là ngày trăng tròn, vạn dặm không mây, trời đầy sao, ngôi sao sáng nhất vẫn là ngôi sao ở phương đông, chiếu rõ vết máu trên người Tần Phong.
Nàng cẩn thận giúp hắn lau vết máu, thổi bụi đất dính trên miệng vết thương……
Ngẫu nhiên, nàng nâng mắt lên gặp được ánh mắt tràn đầy nhu tình của hắn, làm cho nàng không khỏi nhớ tới những ngày Tần Phong còn chưa biết nàng là môn chủ của Du Mính môn.
Khi đó, ánh mắt Tần Phong chính là như vậy, thâm tình không có một chút tạp niệm.
Nàng tin Tần Phong có yêu mình, mặc dù chỉ bảy ngày mà thôi……
Nàng đang muốn lau vết thương bên hông cho Tần Phong, đột nhiên Tần Phong bắt lấy hai tay nàng, đẩy nàng ngã xuống tảng đá lành lạnh.
Khi thấy tơ máu trong mắt Tần Phong, nàng đã đoán được Tần Phong đang làm gì. Nàng nhích người ra sau, bất ngờ thân thiết như vậy khiến nàng chưa kịp thích ứng. “Đừng như vậy!"
“Tại sao? Nàng và hắn có thể yêu đương vụng trộm, tại sao không thể cùng ta?"
“Chàng?" Lửa giận sôi sục của nàng đã dập tắt ngay khi nhìn thấy ánh mắt đau xót của Tần Phong, vì thế, nàng nhắm hai mắt lại đau khổ mỉm cười:“Tại sao không thể? Chàng muốn làm gì thì làm, dù sao trong lòng chàng ta chính là một nữ nhân phóng đãng……"
Câu nói kế tiếp của nàng đã bị cắn nuốt.
Không hề có khúc nhạc dạo và báo trước, Tần Phong trực tiếp vén váy nàng, lôi kéo váy áo của nàng, lập tức nhập vào thân thể nàng.
Mỗi lần hắn tiến vào, đều làm thân thể nàng va chạm vào mặt đá cứng rắn lạnh lẽo, xương sống gần như vỡ vụn……
Nàng nắm chặt cỏ dại trên khe đá, cắn răng nhịn xuống đau đớn rên rỉ, tại sao nàng không thể có một giây phút triền miên cùng nam nhân mình yêu thương nhất? Tại sao đối với nàng Tần Phong chỉ có chiếm giữ và phát tiết thuần túy?
Mang theo rõ ràng cừu hận cùng trả thù lần lượt tiến vào rút ra, tàn phá chút chờ mong cuối cùng của nàng, rõ ràng nói với nàng, giữa họ đã không còn tình yêu!
Đau đớn như xỏ xuyên qua thân thể Mạc Tình…… sau lưng có chất lỏng dấp dính thấm qua quần áo, dính vào trên mặt tảng đá, không biết là mồ hôi hay là máu.
Mà nơi đau nhất vẫn là ngực, cũng giống như một đêm của sáu năm trước.
Nàng nhớ rõ sáu năm trước, Lạc Vũ Minh đem nàng đi, nhốt trong một căn phòng tối đen, nàng nghĩ mọi cách vẫn không thể nào thoát ra.
Cuối cùng nàng không vùng vẫy nữa, quỳ trên mặt đất cầu xin hắn, cầu xin hắn để nàng nhìn thấy Tần Phong, dù chỉ là một cái liếc mắt từ xa.
Nàng quỳ như vậy ba ngày ba đêm, quỳ đến khi hai đầu gối tê dại biến thành đau đớn, rồi không hề có cảm giác gì, không biết Lạc Vũ Minh bị nàng cảm động, hay hắn cố ý làm nàng tuyệt vọng, hắn mang nàng đi gặp Tần Phong.
Đó cũng là một đêm trăng tròn, tiếng cười duyên của rất nhiều nữ nhân ở tiểu lâu cuồn cuộn không dứt……
Nàng đứng ngoài cửa sổ, nhìn Tần Phong ôm một nữ nhân trần trụi.
Trong nháy mắt, tầm mắt Tần Phong như dừng lại ở chỗ nàng, đáng tiếc hắn rất nhanh đã nhắm mắt lại, tiếp tục vui thích, coi như không trông thấy nàng.
Lạc Vũ Minh nói cho nàng:“Một năm nay Tần Phong vẫn mê luyến nữ nhân này, lưu luyến quên trở về, cho nên hắn mới lạnh nhạt với ngươi." (Trong một năm hai người lấy nhau, anh ra ngoài làm việc kiếm tiền, truy bắt tội phạm, nhưng chị không biết anh đi đâu, tên Lạc kia mới nói vậy.)
“Ta không tin!" Nàng có chết cũng không tin. Khoảng thời gian đó ngày nào nàng cũng cầu xin Lạc Vũ Minh đưa nàng đến kỹ viện ấy, ngày nào cũng nhìn thấy cảnh khiến nàng tan nát cõi lòng, nàng rốt cuộc đã tin, vứt bỏ ảo tưởng không thực tế của mình, hoàn toàn hết hy vọng về đoạn tình cảm này.
Sau đó, Lạc Vũ Minh không để ý mong muốn của nàng, đưa nàng đến Đại Mạc, thậm chí phái hơn một trăm binh lính thay phiên trông coi nàng, không cho nàng bước ra khỏi doanh trướng một bước, sa mạc mênh mông vô bờ hoàn toàn cắt đứt hy vọng gặp lại Tần Phong……
Một hồi dây dưa không chút vui vẻ rốt cuộc cũng chấm dứt, nàng chống thân mình ngồi dậy, cúi đầu chải vuốt sợi tóc hỗn loạn, làm cho nước mắt giấu sau mái tóc dài. “Hài lòng không? Cảm giác báo thù thế nào?"
“Tốt, đương nhiên rất tốt!" Tần Phong giơ tay kéo nàng vào trong ngực, nâng cằm nàng lên:“Không một nữ nhân nào có thể làm cho ta vui vẻ thế này!"
Một câu xé nát trái tim nàng, chà đạp tấm chân tình của nàng.
Sáu năm qua, gần như mỗi ngày Lạc Vũ Minh đều dùng những nữ nhân bên cạnh Tần Phong kích thích nàng, nhưng không thể khiến nàng đau đớn tê liệt như những lời của Tần Phong.
Nàng không cần vì hắn thừa nhận, trả giá, nàng không muốn mình nằm trong vô số nữ nhân làm cho Tần Phong vui vẻ……
“Tần Phong, trong số những nữ nhân của chàng, vốn không có ai lưu lại trong lòng chàng sao?"
“Nàng nói xem?" Tần Phong vén vạt áo của nàng, kéo xuống quần áo nàng, những dấu hôn dày đặc mạnh mẽ lưu lại trên da thịt nàng. “Nàng là nữ nhân đầu tiên của ta, nàng là người đầu tiên làm cho ta hiểu thế nào là mất hồn mê luyến, cũng là người đầu tiên làm cho ta hiểu thế nào là đau đớn thấu tim……"
“Đã hận ta như vậy, tại sao không mặc kệ để ta chết?"
“Nếu xuống tay được, nàng cho rằng ta sẽ không?" Hắn nắm tóc Mạc Tình, không cho nàng trốn tránh ánh mắt tràn ngập oán giận của hắn:“Lạc phu nhân? Nàng có biết nàng là Lạc phu nhân không?! Vừa rồi…… tại sao không từ chối ta?"
“Ta chỉ là nữ tử trói gà không chặt, chàng vẫn cho ta là ma nữ giết người không chớp mắt? Tần Phong, ta phản kháng hữu dụng sao? Ta dẫu chết không theo hữu dụng sao?"
Nàng nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ, năm đó đâu phải nàng không liều chết phản kháng, đáng tiếc…… Một chút tác dụng cũng không có!
Tần Phong không tin nàng, thậm chí ngay cả khi nàng cần sự an ủi nhất, hắn đuổi nàng đi, đến bên nữ nhân khác.
Những nụ hôn dai dẳng nhất thời làm nàng quên đi tất cả, giờ phút này, nàng chỉ cảm nhận được triền miên quấn quýt, tràn ngập kích tình quyến luyến.
Khi ngón tay Tần Phong nhẹ nhàng vuốt ve ngực nàng, châm ngòi nhiệt tình cất giấu đã lâu của Mạc Tình. Nàng liền hoàn toàn mê loạn, quên mình đang ở nơi nào, không tự chủ được ôm lấy thân thể hắn, khẽ hôn lên da thịt săn chắc của hắn, vuốt ve tấm lưng dày rộng nam tính của hắn……
Khi tình dục lên tới đỉnh, nàng vong tình ngồi trên đùi Tần Phong, chậm rãi dùng thân thể của mình hòa vào dục vọng của hắn.
Nàng yêu hắn!
Mặc dù trầm luân, cũng là hạnh phúc.
Mặc dù sinh mệnh đi tới cuối, nàng cũng khát vọng lưu lại một khắc cuối cùng cho Tần Phong!
“Tình Nhi!" Tần Phong chôn mặt vào ngực nàng, hơi thở lỗn loạn thổi vào lòng nàng, “Ta yêu nàng!"
Trong thoáng chốc, toàn thân nàng cứng ngắc, mờ mịt nhìn bầu trời, trùng hợp trông thấy cây đuốc ở phía đối diện, là Long Thanh Nhi và Nam Cung Lăng.
Nàng bỗng cảm thấy trời đất sụp đổ, sao sáng trên trời không ngừng rơi xuống, ánh lửa nối tiếp trước mắt, thiêu hủy toàn bộ thung lũng.
Không kịp nghĩ gì, nàng bối rối rời khỏi người hắn, nắm quần áo mặc vào.
Tần Phong quay đầu lướt nhìn, không hề kinh ngạc luống cuống, chậm rãi phủ thêm áo khoác……
Khi Long Thanh Nhi chạy tới, hắn vừa đưa tay vào ống tay áo, không chút hốt hoảng cài lại đai lưng.
“Ngươi, các người đang làm cái gì?" Long Thanh Nhi run giọng hỏi.
“Không có gì."
“Các người rõ ràng…… Tần Phong, chàng không làm gì có lỗi với ta chứ?"
Hắn sửa lại ống tay áo, như không có việc gì hỏi:“Ta là gì của cô? Long đại tiểu thư, nếu ta nhớ không lầm vị hôn phu của cô là người thắng trong cuộc đấu võ kén rể, có liên quan gì tới ta?"
“Chàng!?" Người kinh ngạc không chỉ có Long Thanh Nhi, còn có Mạc Tình. Nàng vẫn nghĩ Tần Phong thật lòng với Long Thanh Nhi, không ngờ hắn lại lạnh lùng tàn khốc với bất cứ nữ nhân nào như vậy.
Hắn đúng là một cơn gió, vô tình nhiễu loạn thế giới, sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà dừng bước.
Nàng cũng không hận hắn, chỉ hận mình không theo kịp bước chân hắn……
Lúc Long Thanh Nhi đang cứng họng, một bóng người xẹt qua, đấm một quyền vào má phải của Tần Phong.
Tần Phong không chống lại, lau vết máu ở khóe miệng, bình tĩnh nhìn Lạc Vũ Minh đang nổi giận đùng đùng trước mặt.
“Ngươi có chạm vào nàng không?"
“……" Lạc Vũ Minh thấy Tần Phong không trả lời, lại đánh một quyền vào bụng dưới của hắn, chính giữa miệng vết thương.
Đau nhức làm Tần Phong đổ mồ hôi lạnh, chảy xuống hai má, nhưng hắn vẫn không nói một lời nhìn Lạc Vũ Minh……
“Đừng!" Mạc Tình thấy Lạc Vũ Minh muốn đá vào thắt lưng Tần Phong, liều lĩnh tiến lên chắn trước mặt Tần Phong, lớn tiếng nói:“Lạc Vũ Minh, ngươi dựa vào cái gì mà đánh chàng?"
“Chỉ bằng chuyện khắp thiên hạ đều biết ngươi là Lạc phu nhân."
“Ngươi đừng ép ta nói lời không nên nói!"
“Tốt, ngươi nói đi!" Lạc Vũ Minh ngạo mạn không thèm quan tâm nói, đáy mắt là nụ cười âm hiểu vì âm mưu được như ý.
Trong lúc huyên náo, đã có rất nhiều người chạy về phía này, Long bảo chủ cũng mang vẻ nghiêm túc nhìn cục diện lúng túng của họ. “Chuyện gì!"
Long Thanh Nhi đang muốn mở miệng, nhìn sang Tần Phong lại phẫn nộ nói:“Không có chuyện gì."
Long bảo chủ nhìn về phía Tần Phong, hắn vẫn cúi đầu không nói một lời.
Mạc Tình đành phải cúi đầu nhặt bình thuốc trị thương, giải thích với Long Thanh Nhi:“Long tiểu thư, ta chỉ bôi thuốc giúp Tần Phong, là cô đa tâm."
Dù Tần Phong có yêu nàng không, những gì nàng có thể làm cho Tần Phong tuyệt không hối tiếc, vì không để Tần Phong thân bại danh liệt, nàng nhịn xuống đau đớn dưới đáy lòng đi về phía Lạc Vũ Minh.
“Lạc Vũ Minh, ngươi có thể không tin ta, nhưng ngươi không nên nghi oan cho Tần Phong. Chàng vô tình với ta thế nào ngươi là người rõ nhất, không phải sao?"
Nói xong, nàng bước từng bước rời đi, mỗi bước đi hai chân đều run lên, như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng nàng vẫn kiên trì bước đi vững vàng.
Thân thể mềm yếu của nàng dường như sắp cháy hết, tùy thời đều có thể bị bóng tối thôn tính tiêu diệt, nhưng chỉ cần còn một hơi thở, nàng sẽ không cho phép mình yếu đuối.
Một luồng gió thổi vào phổi, lạnh giá như nụ cười của Tần Phong, nàng rốt cuộc không nén được, ho khan không ngừng, ho đến mức không đứng nổi, phải bám vào một đại thúc mới đứng vững…… Đau đớn dâng lên từ tim phổi, máu phun ra từ miệng, nàng vội vàng lấy khăn tay che miệng, khi bỏ khăn tay ra nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Tần Phong, nàng lặng lẽ sờ lên khóe môi, ngón tay lưu lại màu đỏ tươi……
Tác giả có lời muốn nói: Phong lưu cười nói, nước mắt lặng lẽ rơi.
Sáu năm trước, ngày Mạc Tình gả cho hắn đột nhiên lưu truyền một tin đồn, nói là Tần Phong giết môn chủ Du Mính môn, diệt Du Mính môn. Lúc ấy hắn vẫn không để ý, chỉ nghĩ rằng Mạc Tình cố ý tung ra tin tức đó để tránh né ân oán tình cừu trên giang hồ, hắn không thể ngờ đêm tân hôn khi Mạc Tình đỡ hắn đang say chếnh choáng nằm trên giường, săn sóc cởi quần áo giúp hắn, Khúc Du quỳ gối trước mặt nàng nói: Tần Phong âm thầm liên hợp với các đại môn phái, một trận hỏa hoạn đã thiêu trụi hang Du Mính thành tro tàn, ngoài Khúc Du đang ở bên ngoài làm việc cho nàng, không một ai may mắn thoát chết……
Khó trách Mạc Tình luôn hoài nghi sự nhiệt tình của hắn, hắn thật sự không cho nàng bất kỳ lý do tín nhiệm nào.
“Khúc Du, ta đối với môn chủ của các ngươi là……"
“Thu hồi những lời ngon tiếng ngọt của ngươi lại, ta không phải môn chủ, không tin những chuyện hoang đường của ngươi." Khúc Du lạnh lùng nói.
Hắn đương nhiên hiểu Khúc Du nghĩ gì. Khi hắn dựa vào công lực mạnh mẽ không lường được tái xuất giang hồ, toàn bộ giang hồ đều không nghi ngờ lời đồn đó, hơn nữa lời đồn càng thâm phần đặc sắc, càng thêm phần huyền diệu……
Nay, thần thoại đó đã sớm ăn sâu bén rễ trong lòng người trên giang hồ, mà chuyện hắn bạc tình cũng không thể nghi ngờ.
Hắn đành phải vứt bỏ lời giải thích vô vị, khuyên nhủ:“Nam Cung Bùi Âm không phải là một người đơn giản, dù ngươi ở bên cạnh hắn vì mục đích gì, ngươi nhất định phải cẩn thận một chút."
“Chuyện này không cần ngươi quan tâm, ngươi có rảnh thì đi mà cẩn thận cho mình ấy."
Khúc Du khinh miệt trừng mắt nhìn hắn một cái, giẫm lên ánh đèn chập chờn đi vào đại sảnh, để lại mình hắn đơn độc trong đêm tối nhìn về tiểu lâu phía tây.
Du Mính môn bị diệt, Mạc Tình rời đi, thảm kịch tàn sát đẫm máu trên giang hồ đó đã bị giang hồ vứt bỏ, chuyện cũ của Du Mính môn đã bị Tần Phong lãng quên. Hôm nay vô tình gặp được Khúc Du, mới làm cho hắn hiểu được nguyên nhân thật sự vì sao năm đó Mạc Tình rời khỏi hắn.
Hóa ra, Mạc Tình vẫn nghĩ hắn chưa bao giờ yêu nàng, mặc dù đã thành thân cũng chỉ là lừa gạt và cảm thấy có lỗi. Cho nên sau khi trải qua quá nhiều thất vọng và chờ đợi, nàng lựa chọn rời đi, đi theo một nam nhân biết yêu nàng và quý trọng nàng, hướng tới cuộc sống nàng chờ mong đã lâu.
Trong lúc thất thần, hắn chợt thấy đằng kia có ánh lửa di động nhanh chóng, như có chuyện gì xảy ra. Hắn đang định thi triển khinh công đuổi qua đó, thì một thị vệ vọt tới, kinh động Long bảo chủ đang thưởng thức ca múa ở đại sảnh, hắn lập tức mang theo rất nhiều cao thủ võ lâm đi ra.
“Đã xảy ra chuyện gì?" Long bảo chủ hỏi.
Một thị vệ tiến lên, thở gấp, cả giận nói:“Một kẻ áo đen cưỡng ép Lạc phu nhân…… hắn nói muốn gặp……"
“Nói!"
Thị vệ chần chừ một chút, nhìn về phía Tần Phong:“Nói muốn gặp Tần đại hiệp…… Hắn ở phía tây đỉnh Lạc Nhật."
Nháy mắt, mấy trăm ánh mắt bắn về phía Tần Phong, có ngạc nhiên, có kinh ngạc cũng có trào phúng, nhưng hắn không thèm để ý, lập tức thi triển khinh công bay về phía tây.
Trăng sáng chiếu rõ mọi vật trong trời đất, chiếu sáng thân thể Mạc Tình ở trên đỉnh núi.
Cho dù bị một thanh kiếm kề ngang cổ họng, nàng vẫn đứng tao nhã, váy trắng phất phới, thanh cao hơn cả Hằng Nga.
Lạc Vũ Minh đang đứng cách họ ba bước, khẩn cầu thiếu niên tay cầm nhuyễn kiếm:“Ngươi muốn thế nào cũng được, đừng làm phu nhân của ta bị thương, nàng vô tội."
Tần Phong vừa thấy người cầm kiếm, lập tức hiểu, cha của người nọ từng là tên cướp không chuyện ác nào không làm, mấy tháng trước đã bị hắn giết chết.
Giang hồ chính là như vậy, ngươi giết ta, ta giết ngươi, ân ân oán oán vô cùng vô tận, hắn vốn không muốn trêu chọc, cho nên cố gắng không giết người, đáng tiếc vẫn không thể tránh hết.
“Người ngươi muốn giết là ta, không liên quan gì đến Lạc phu nhân." Tần Phong tiến lên vài bước cất cao giọng nói.
“Sao lại không liên quan, ngày đó rõ ràng ta thấy các ngươi đi cả đêm trên con đường nhỏ……"
Trong lúc nói chuyện, Long bảo chủ đã dẫn theo phần lớn cao thủ võ lâm đuổi tới, cây đuốc trong tay mọi người chiếu sáng tất cả, bao gồm những khuôn mặt mang biểu tình khác nhau.
Long bảo chủ nghe vậy sắc mặt trầm xuống, Nam Cung Bùi Âm nhẹ nhàng che miệng, đáy mắt toát ra ý cười, vài chưởng môn của các môn phái đều sửng sốt, mặt lộ vẻ khinh bỉ.
Mà những người khác đã không giữ được định lực tốt như vậy, bắt đầu khe khẽ bàn luận.
Mạc Tình thản nhiên nói:“Ta nghĩ ngươi có điều hiểu lầm, ngày đó có kẻ bắt ta, Tần Phong trùng hợp gặp được. Chàng cứu ta và cũng đưa ta về, không tin ngươi có thể hỏi Lạc Vũ Minh."
Kiếm của thiếu niên hơi run, khó hiểu quét mắt liếc nhìn Lạc Vũ Minh, có chút lưỡng lự.
Lạc Vũ Minh nói:“Không sai, nàng là phu nhân của ta, Tần Phong là bằng hữu tốt của ta, ta tuyệt đối tin tưởng họ."
“Ta mặc kệ bọn họ có quan hệ gì!" Thiếu niên có phần kích động, kiếm trong tay không ngừng run rẩy cắt qua cái cổ trắng nõn ngọc ngà của Mạc Tình, máu tươi chảy xuống nhiễm đỏ chiếc váy trắng. “Tần Phong, ta muốn ngươi lập tức tự sát, nếu không……"
“Được!" Tần Phong nhanh chóng rút kiếm đặt trên cổ mình, lớn tiếng nói:“Ta đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi không làm nàng bị thương, cái gì ta cũng chấp nhận!"
Một câu của Tần Phong, dậy lên làn sóng…… Sau lưng bắt đầu có người phẫn uất bất bình:“Chuyện này là sao?"
“Có phong lưu đến mấy cũng không nên dụ dỗ vợ của bằng hữu……"
Mạc Tình cao giọng cắt ngang:“Tần Phong! Chàng không nợ ta cái gì, không cần dùng tính mạng hoàn lại!"
“Ngươi câm miệng!" Thiếu niên sau lưng ôm sát thân thể nàng, lưỡi kiếm cứa vào da thịt nàng, máu tràn ra thân kiếm.
Mạc Tình đảo qua những gương mặt khó hiểu phía trước, buồn bã nói với Tần Phong:“Năm đó ta cứu tính mạng của chàng, không phải hy vọng chàng dùng tính mạng để báo đáp…… Tần Phong, hãy sống thật tốt!"
Nàng thừa dịp thiếu niên sơ ý, dùng hết toàn lực nắm chặt thanh kiếm trước mặt kéo về phía cổ họng mình.
Thiếu niên kinh hãi, cuống quít ngăn cản, trong lúc lôi kéo, Mạc Tình trượt chân rơi xuống vách núi……
Tần Phong bay nhanh tiến lên, không thèm để ý thiếu niên đang hua kiếm về phía hắn, chỉ lo vươn người giữ lấy Mạc Tình, may mắn Nam Cung Bùi Âm đã dự đoán trước, đánh thiếu niên kia một chưởng cực mạnh từ sau lưng, hắn chết ngay tại chỗ.
Nhưng thân ảnh tuyệt mỹ của Mạc Tình đã biến mất ngay trước tầm mắt hắn.
“Tình Nhi……" Tần Phong nhìn một mảnh tay áo của nàng trong tay, thả người nhảy xuống……
Tất cả mọi người đứng trên đỉnh Lạc Nhật đều kinh ngạc ngây người, mặc dù tận mắt trông thấy, nhưng không ai tin Tần Phong thật sự nhảy xuống.
Cho đến khi Long Thanh Nhi nhào tới gần vách núi lớn tiếng hét:“Tần Phong, tại sao?"
Nam Cung Bùi Âm mới lấy lại tinh thần, xoay mặt nhìn về phía Nam Cung Lăng nói:“Con đi xuống nhìn xem, với võ công của Tần Phong, sẽ không lo đến tính mạng……"
“Vâng!"
Long bảo chủ cũng nói:“Mau, xuống núi!"
Tất cả mọi người vội vàng đi theo Long bảo chủ xuống núi, chỉ có Nam Cung Bùi Âm nở nụ cười mang ý tứ hàm xúc:“Không ngờ Tần Phong lại nhảy xuống núi vì một nữ nhân, xem ra buổi hôn lễ này còn thú vị hơn so với tưởng tượng nhiều."
Mạc Tình cảm thấy mình không ngừng rơi xuống, tất cả đau khổ trải qua trong đời đều bay đi hết, nàng không sợ hãi, cũng không hối hận, vì Tần Phong mà chết với nàng chính là kết thúc tốt đẹp nhất.
Bất tri bất giác, một đôi tay mạnh mẽ nắm lấy thân thể mềm yếu như liễu của nàng, “Tình Nhi!"
Nàng mở to hai mắt, không thể ngờ rằng người ôm mình giờ phút này là Tần Phong.
Nàng còn chưa kịp nghĩ thông suốt nguyên do, họ đã lăn xuống sườn núi, Tần Phong che chở cho nàng tránh đá vụn làm nàng bị thương, còn hắn lại bị đá vụn sắc nhọn làm trầy da, gần như mỗi mảnh đá đều lưu lại vết máu của hắn.
Khi tốc độ giảm xuống, Tần Phong vận đủ chân khí bắt nắm chặt vào một tảng đá lớn, nhún chân, vững vàng bay xuống mặt đất.
Hắn lo lắng cho Mạc Tình, cố hết sức nâng cánh tay đang đổ máu, nhẹ nhàng chạm đến vết thương trên cổ nàng, hỏi:“Đau không?"
Mạc Tình nhất thời không còn khí lực, ngã ngồi bên cạnh hắn:“Tại sao chàng lại nhảy xuống, nếu vách núi này sâu hơn một chút, chàng cũng sẽ chết!"
Hắn hít một hơi thật sâu, ấn đùi phải ngồi xổm xuống:“Bởi vì ta đã hứa với cha nàng, chỉ cần ta còn sống, tuyệt đối sẽ không để nàng bị tổn thương."
“Hứa hẹn, trách nhiệm, mắc nợ…… đối với ta chàng chỉ có những thứ đó thôi sao?"
“Vậy nàng muốn gì?" Tần Phong lạnh lùng nhìn nàng:“Lạc phu nhân!"
“Ta……"
Đúng vậy! Một câu Lạc phu nhân làm nàng không có bất cứ tư cách gì yêu cầu tình yêu của Tần Phong, nàng chỉ có thể nhịn xuống nước mắt tủi thân, yên lặng cúi đầu.
Bầu trời yên tĩnh, đáy cốc trống trải, nam nhân nàng nhớ nhung gần trong gang tấc, nàng còn oán trách điều gì?
Đây chẳng phải là nguyện vọng lớn nhất của nàng sao.
“Chàng có mang theo thuốc trị thương không?" Nàng hỏi.
Tần Phong gật đầu, cố gắng lấy ra một cái bình nhỏ tinh xảo ở bên hông giao cho nàng, “Cảm ơn!"
Nàng chậm rãi cởi bỏ quần áo của Tần Phong, cố gắng nhẹ nhàng kiểm tra vết thương cho Tần Phong, may mắn hắn dùng nội lực bảo vệ, trên người chỉ có vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại.
Hôm nay là ngày trăng tròn, vạn dặm không mây, trời đầy sao, ngôi sao sáng nhất vẫn là ngôi sao ở phương đông, chiếu rõ vết máu trên người Tần Phong.
Nàng cẩn thận giúp hắn lau vết máu, thổi bụi đất dính trên miệng vết thương……
Ngẫu nhiên, nàng nâng mắt lên gặp được ánh mắt tràn đầy nhu tình của hắn, làm cho nàng không khỏi nhớ tới những ngày Tần Phong còn chưa biết nàng là môn chủ của Du Mính môn.
Khi đó, ánh mắt Tần Phong chính là như vậy, thâm tình không có một chút tạp niệm.
Nàng tin Tần Phong có yêu mình, mặc dù chỉ bảy ngày mà thôi……
Nàng đang muốn lau vết thương bên hông cho Tần Phong, đột nhiên Tần Phong bắt lấy hai tay nàng, đẩy nàng ngã xuống tảng đá lành lạnh.
Khi thấy tơ máu trong mắt Tần Phong, nàng đã đoán được Tần Phong đang làm gì. Nàng nhích người ra sau, bất ngờ thân thiết như vậy khiến nàng chưa kịp thích ứng. “Đừng như vậy!"
“Tại sao? Nàng và hắn có thể yêu đương vụng trộm, tại sao không thể cùng ta?"
“Chàng?" Lửa giận sôi sục của nàng đã dập tắt ngay khi nhìn thấy ánh mắt đau xót của Tần Phong, vì thế, nàng nhắm hai mắt lại đau khổ mỉm cười:“Tại sao không thể? Chàng muốn làm gì thì làm, dù sao trong lòng chàng ta chính là một nữ nhân phóng đãng……"
Câu nói kế tiếp của nàng đã bị cắn nuốt.
Không hề có khúc nhạc dạo và báo trước, Tần Phong trực tiếp vén váy nàng, lôi kéo váy áo của nàng, lập tức nhập vào thân thể nàng.
Mỗi lần hắn tiến vào, đều làm thân thể nàng va chạm vào mặt đá cứng rắn lạnh lẽo, xương sống gần như vỡ vụn……
Nàng nắm chặt cỏ dại trên khe đá, cắn răng nhịn xuống đau đớn rên rỉ, tại sao nàng không thể có một giây phút triền miên cùng nam nhân mình yêu thương nhất? Tại sao đối với nàng Tần Phong chỉ có chiếm giữ và phát tiết thuần túy?
Mang theo rõ ràng cừu hận cùng trả thù lần lượt tiến vào rút ra, tàn phá chút chờ mong cuối cùng của nàng, rõ ràng nói với nàng, giữa họ đã không còn tình yêu!
Đau đớn như xỏ xuyên qua thân thể Mạc Tình…… sau lưng có chất lỏng dấp dính thấm qua quần áo, dính vào trên mặt tảng đá, không biết là mồ hôi hay là máu.
Mà nơi đau nhất vẫn là ngực, cũng giống như một đêm của sáu năm trước.
Nàng nhớ rõ sáu năm trước, Lạc Vũ Minh đem nàng đi, nhốt trong một căn phòng tối đen, nàng nghĩ mọi cách vẫn không thể nào thoát ra.
Cuối cùng nàng không vùng vẫy nữa, quỳ trên mặt đất cầu xin hắn, cầu xin hắn để nàng nhìn thấy Tần Phong, dù chỉ là một cái liếc mắt từ xa.
Nàng quỳ như vậy ba ngày ba đêm, quỳ đến khi hai đầu gối tê dại biến thành đau đớn, rồi không hề có cảm giác gì, không biết Lạc Vũ Minh bị nàng cảm động, hay hắn cố ý làm nàng tuyệt vọng, hắn mang nàng đi gặp Tần Phong.
Đó cũng là một đêm trăng tròn, tiếng cười duyên của rất nhiều nữ nhân ở tiểu lâu cuồn cuộn không dứt……
Nàng đứng ngoài cửa sổ, nhìn Tần Phong ôm một nữ nhân trần trụi.
Trong nháy mắt, tầm mắt Tần Phong như dừng lại ở chỗ nàng, đáng tiếc hắn rất nhanh đã nhắm mắt lại, tiếp tục vui thích, coi như không trông thấy nàng.
Lạc Vũ Minh nói cho nàng:“Một năm nay Tần Phong vẫn mê luyến nữ nhân này, lưu luyến quên trở về, cho nên hắn mới lạnh nhạt với ngươi." (Trong một năm hai người lấy nhau, anh ra ngoài làm việc kiếm tiền, truy bắt tội phạm, nhưng chị không biết anh đi đâu, tên Lạc kia mới nói vậy.)
“Ta không tin!" Nàng có chết cũng không tin. Khoảng thời gian đó ngày nào nàng cũng cầu xin Lạc Vũ Minh đưa nàng đến kỹ viện ấy, ngày nào cũng nhìn thấy cảnh khiến nàng tan nát cõi lòng, nàng rốt cuộc đã tin, vứt bỏ ảo tưởng không thực tế của mình, hoàn toàn hết hy vọng về đoạn tình cảm này.
Sau đó, Lạc Vũ Minh không để ý mong muốn của nàng, đưa nàng đến Đại Mạc, thậm chí phái hơn một trăm binh lính thay phiên trông coi nàng, không cho nàng bước ra khỏi doanh trướng một bước, sa mạc mênh mông vô bờ hoàn toàn cắt đứt hy vọng gặp lại Tần Phong……
Một hồi dây dưa không chút vui vẻ rốt cuộc cũng chấm dứt, nàng chống thân mình ngồi dậy, cúi đầu chải vuốt sợi tóc hỗn loạn, làm cho nước mắt giấu sau mái tóc dài. “Hài lòng không? Cảm giác báo thù thế nào?"
“Tốt, đương nhiên rất tốt!" Tần Phong giơ tay kéo nàng vào trong ngực, nâng cằm nàng lên:“Không một nữ nhân nào có thể làm cho ta vui vẻ thế này!"
Một câu xé nát trái tim nàng, chà đạp tấm chân tình của nàng.
Sáu năm qua, gần như mỗi ngày Lạc Vũ Minh đều dùng những nữ nhân bên cạnh Tần Phong kích thích nàng, nhưng không thể khiến nàng đau đớn tê liệt như những lời của Tần Phong.
Nàng không cần vì hắn thừa nhận, trả giá, nàng không muốn mình nằm trong vô số nữ nhân làm cho Tần Phong vui vẻ……
“Tần Phong, trong số những nữ nhân của chàng, vốn không có ai lưu lại trong lòng chàng sao?"
“Nàng nói xem?" Tần Phong vén vạt áo của nàng, kéo xuống quần áo nàng, những dấu hôn dày đặc mạnh mẽ lưu lại trên da thịt nàng. “Nàng là nữ nhân đầu tiên của ta, nàng là người đầu tiên làm cho ta hiểu thế nào là mất hồn mê luyến, cũng là người đầu tiên làm cho ta hiểu thế nào là đau đớn thấu tim……"
“Đã hận ta như vậy, tại sao không mặc kệ để ta chết?"
“Nếu xuống tay được, nàng cho rằng ta sẽ không?" Hắn nắm tóc Mạc Tình, không cho nàng trốn tránh ánh mắt tràn ngập oán giận của hắn:“Lạc phu nhân? Nàng có biết nàng là Lạc phu nhân không?! Vừa rồi…… tại sao không từ chối ta?"
“Ta chỉ là nữ tử trói gà không chặt, chàng vẫn cho ta là ma nữ giết người không chớp mắt? Tần Phong, ta phản kháng hữu dụng sao? Ta dẫu chết không theo hữu dụng sao?"
Nàng nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ, năm đó đâu phải nàng không liều chết phản kháng, đáng tiếc…… Một chút tác dụng cũng không có!
Tần Phong không tin nàng, thậm chí ngay cả khi nàng cần sự an ủi nhất, hắn đuổi nàng đi, đến bên nữ nhân khác.
Những nụ hôn dai dẳng nhất thời làm nàng quên đi tất cả, giờ phút này, nàng chỉ cảm nhận được triền miên quấn quýt, tràn ngập kích tình quyến luyến.
Khi ngón tay Tần Phong nhẹ nhàng vuốt ve ngực nàng, châm ngòi nhiệt tình cất giấu đã lâu của Mạc Tình. Nàng liền hoàn toàn mê loạn, quên mình đang ở nơi nào, không tự chủ được ôm lấy thân thể hắn, khẽ hôn lên da thịt săn chắc của hắn, vuốt ve tấm lưng dày rộng nam tính của hắn……
Khi tình dục lên tới đỉnh, nàng vong tình ngồi trên đùi Tần Phong, chậm rãi dùng thân thể của mình hòa vào dục vọng của hắn.
Nàng yêu hắn!
Mặc dù trầm luân, cũng là hạnh phúc.
Mặc dù sinh mệnh đi tới cuối, nàng cũng khát vọng lưu lại một khắc cuối cùng cho Tần Phong!
“Tình Nhi!" Tần Phong chôn mặt vào ngực nàng, hơi thở lỗn loạn thổi vào lòng nàng, “Ta yêu nàng!"
Trong thoáng chốc, toàn thân nàng cứng ngắc, mờ mịt nhìn bầu trời, trùng hợp trông thấy cây đuốc ở phía đối diện, là Long Thanh Nhi và Nam Cung Lăng.
Nàng bỗng cảm thấy trời đất sụp đổ, sao sáng trên trời không ngừng rơi xuống, ánh lửa nối tiếp trước mắt, thiêu hủy toàn bộ thung lũng.
Không kịp nghĩ gì, nàng bối rối rời khỏi người hắn, nắm quần áo mặc vào.
Tần Phong quay đầu lướt nhìn, không hề kinh ngạc luống cuống, chậm rãi phủ thêm áo khoác……
Khi Long Thanh Nhi chạy tới, hắn vừa đưa tay vào ống tay áo, không chút hốt hoảng cài lại đai lưng.
“Ngươi, các người đang làm cái gì?" Long Thanh Nhi run giọng hỏi.
“Không có gì."
“Các người rõ ràng…… Tần Phong, chàng không làm gì có lỗi với ta chứ?"
Hắn sửa lại ống tay áo, như không có việc gì hỏi:“Ta là gì của cô? Long đại tiểu thư, nếu ta nhớ không lầm vị hôn phu của cô là người thắng trong cuộc đấu võ kén rể, có liên quan gì tới ta?"
“Chàng!?" Người kinh ngạc không chỉ có Long Thanh Nhi, còn có Mạc Tình. Nàng vẫn nghĩ Tần Phong thật lòng với Long Thanh Nhi, không ngờ hắn lại lạnh lùng tàn khốc với bất cứ nữ nhân nào như vậy.
Hắn đúng là một cơn gió, vô tình nhiễu loạn thế giới, sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà dừng bước.
Nàng cũng không hận hắn, chỉ hận mình không theo kịp bước chân hắn……
Lúc Long Thanh Nhi đang cứng họng, một bóng người xẹt qua, đấm một quyền vào má phải của Tần Phong.
Tần Phong không chống lại, lau vết máu ở khóe miệng, bình tĩnh nhìn Lạc Vũ Minh đang nổi giận đùng đùng trước mặt.
“Ngươi có chạm vào nàng không?"
“……" Lạc Vũ Minh thấy Tần Phong không trả lời, lại đánh một quyền vào bụng dưới của hắn, chính giữa miệng vết thương.
Đau nhức làm Tần Phong đổ mồ hôi lạnh, chảy xuống hai má, nhưng hắn vẫn không nói một lời nhìn Lạc Vũ Minh……
“Đừng!" Mạc Tình thấy Lạc Vũ Minh muốn đá vào thắt lưng Tần Phong, liều lĩnh tiến lên chắn trước mặt Tần Phong, lớn tiếng nói:“Lạc Vũ Minh, ngươi dựa vào cái gì mà đánh chàng?"
“Chỉ bằng chuyện khắp thiên hạ đều biết ngươi là Lạc phu nhân."
“Ngươi đừng ép ta nói lời không nên nói!"
“Tốt, ngươi nói đi!" Lạc Vũ Minh ngạo mạn không thèm quan tâm nói, đáy mắt là nụ cười âm hiểu vì âm mưu được như ý.
Trong lúc huyên náo, đã có rất nhiều người chạy về phía này, Long bảo chủ cũng mang vẻ nghiêm túc nhìn cục diện lúng túng của họ. “Chuyện gì!"
Long Thanh Nhi đang muốn mở miệng, nhìn sang Tần Phong lại phẫn nộ nói:“Không có chuyện gì."
Long bảo chủ nhìn về phía Tần Phong, hắn vẫn cúi đầu không nói một lời.
Mạc Tình đành phải cúi đầu nhặt bình thuốc trị thương, giải thích với Long Thanh Nhi:“Long tiểu thư, ta chỉ bôi thuốc giúp Tần Phong, là cô đa tâm."
Dù Tần Phong có yêu nàng không, những gì nàng có thể làm cho Tần Phong tuyệt không hối tiếc, vì không để Tần Phong thân bại danh liệt, nàng nhịn xuống đau đớn dưới đáy lòng đi về phía Lạc Vũ Minh.
“Lạc Vũ Minh, ngươi có thể không tin ta, nhưng ngươi không nên nghi oan cho Tần Phong. Chàng vô tình với ta thế nào ngươi là người rõ nhất, không phải sao?"
Nói xong, nàng bước từng bước rời đi, mỗi bước đi hai chân đều run lên, như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng nàng vẫn kiên trì bước đi vững vàng.
Thân thể mềm yếu của nàng dường như sắp cháy hết, tùy thời đều có thể bị bóng tối thôn tính tiêu diệt, nhưng chỉ cần còn một hơi thở, nàng sẽ không cho phép mình yếu đuối.
Một luồng gió thổi vào phổi, lạnh giá như nụ cười của Tần Phong, nàng rốt cuộc không nén được, ho khan không ngừng, ho đến mức không đứng nổi, phải bám vào một đại thúc mới đứng vững…… Đau đớn dâng lên từ tim phổi, máu phun ra từ miệng, nàng vội vàng lấy khăn tay che miệng, khi bỏ khăn tay ra nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Tần Phong, nàng lặng lẽ sờ lên khóe môi, ngón tay lưu lại màu đỏ tươi……
Tác giả có lời muốn nói: Phong lưu cười nói, nước mắt lặng lẽ rơi.
Tác giả :
Diệp Lạc Vô Tâm