Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 83: Cô cho rằng nhà họ Mặc tùy tiện đưa tôi một vị hôn thê
Tại tập đoàn Mặc thị.
Cửa phòng họp lớn ở tầng hai mươi bật mở, các Giám đốc Điều hành lần lượt nối đuôi nhau bước ra. Thẩm Mục đi theo sau Mặc Cảnh Thâm, tay cậu ta cầm một xấp tài liệu hội nghị, vừa xem vừa nhỏ giọng nêu ra vài điểm nghi vấn trong cuộc họp với anh.
Mặc Cảnh Thâm trở lại tầng trên cùng của công ty. Đôi chân dài vừa bước khỏi thang máy, thư ký An đã đứng ở đó chờ tự bao giờ. Cô ta bước thẳng đến gần anh.
"Mặc tổng, có cô Quý đến gặp anh, nhưng lúc đó anh vừa mới họp, cho nên tôi để cô ấy vào phòng làm việc chờ." Thư ký An mỉm cười, tầm mắt nhìn thẳng vào mắt anh.
"Cô Quý?" Mặc Cảnh Thâm mở miệng hờ hững nói vài chữ.
Nếu như người đến là Quý Noãn, An Thư Ngôn sẽ không bao giờ dùng cách xưng hô như vậy. Cho dù cho cô ta không gọi Quý Noãn là bà Mặc, nhưng cũng sẽ không dùng câu chữ dễ gây hiểu lầm như thế.
Thư ký An chậm rãi nở nụ cười với anh: "Mặc tổng, phòng Thư ký còn vài hồ sơ công ty cần chỉnh sửa, tôi phải đi trước."
Mặc Cảnh Thâm chỉ nghe không đáp lại, anh bước về phía phòng làm việc. Vừa vào cửa, anh đã thấy cái người được gọi là cô Quý đó.
Quý Mộng Nhiên đang ở trong phòng Tổng Giám đốc. Cô ta sửa sang lại giấy tờ trên bàn làm việc của anh, đồng thời bên trên đó còn có thêm một tách cà phê vừa mới pha xong.
Vẻ mặt Mặc Cảnh Thâm lạnh như băng: "Cô ở đây làm gì?"
Quý Mộng Nhiên ngẩng đầu, cười với anh: "Anh Cảnh Thâm, gần đây anh bận rộn nhiều việc lắm hả?"
Mặc Cảnh Thâm đứng trước cửa phòng làm việc. Cửa mở, nhưng anh không bước vào, giọng điệu lại càng lạnh hơn: "Đây không phải là nơi cô có thể vào, đi ra!"
Quý Mộng Nhiên vừa sắp xếp xong một xấp hồ sơ, nghe anh nói vậy thì ngoan ngoãn bỏ xuống.
Cô ta ngước mắt lên, nhìn anh cười: "Vừa rồi em ở đây chờ, nên tiện tay giúp anh thu dọn một chút. Em thấy anh chẳng có cà phê, nên em mới tự mình pha một tách. Anh mau nếm thử đi, không biết anh thích kiểu Mỹ hay là thích…"
Giữa hàng lông mày của Mặc Cảnh Thâm khẽ hằn lên sự khắc nghiệt: "Mặc thị không thiếu thư ký và trợ lý, cô không cần nhúng tay vào loại chuyện này. Tôi rất ít uống cà phê ở công ty. Cô đi được rồi."
Quý Mộng Nhiên vờ như không nhận ra ý xua đuổi trong lời nói của anh. Cô ta lùi ra xa bàn làm việc, bước gần đến cửa, vừa đi vừa cất giọng hiền hòa: "Em biết bình thường chị em được nuông chiều từ bé, chắc chắn chị ấy sẽ không làm những chuyện thế này. Vừa rồi em đã tiện tay giúp anh sắp xếp lại một chút."
Đang nói chuyện thì cô ta ngừng một lát, ánh mắt bám dính lên người anh: "Anh Cảnh Thâm, em có thể giải thích chuyện xảy ra ở nhà họ Mặc hôm đó!"
Mặc Cảnh Thâm nheo mắt lại.
Quý Mộng Nhiên cắn môi: "Hôm ấy em thật sự không có ác ý. Em chỉ không cẩn thận nói sai mà thôi. Cho nên lúc bị chị giáng một bạt tai, em cũng chấp nhận. Từ nhỏ đến lớn em chẳng làm sai điều gì, mới lần đầu tiên mà đã bị chị cho ba bạt tai tàn nhẫn như vậy. Hôm nay em đến là muốn…"
Quý Mộng Nhiên bị ba cấm cửa, nhốt trong nhà mấy ngày qua. Hôm nay thừa dịp Quý Hoằng Văn đến Lâm thị bàn chuyện hợp tác, hơn nữa Thẩm Hách Như cũng không quản lý nghiêm ngặt, vất vả lắm cô ta mới có cơ hội chạy ra khỏi nhà.
Hai ngày qua Quý Mộng Nhiên đã cân nhắc, hôm đó Quý Noãn đã nói huỵch toẹt ra như vậy, cô ta chẳng thể tiếp tục giả vờ như trước kia nữa. Muốn chiếm được người đàn ông này, cô ta phải tùy cơ ứng biến. Chỉ cần kiên trì, cô ta không tin Mặc Cảnh Thâm không nhìn ra được tấm lòng của mình.
"Ba bạt tai? Xem ra Quý Noãn vẫn còn nương tay. Chứ với kiểu người không mời mà đến như cô bây giờ thì có đánh mười bạt tai cũng đáng." Vẻ mặt Mặc Cảnh Thâm vẫn lạnh tanh, anh cắt ngang lời cô ta nói.
Quý Mộng Nhiên cố kìm nén sự không cam lòng, nghẹn ngào nói: "Chẳng lẽ anh không phát hiện bây giờ Quý Noãn thay đổi rất nhiều sao? Trước kia lời nói và hành động của chị ấy đều rất thẳng thắn, cách làm việc cũng không quanh co lươn lẹo. Nhưng bây giờ, Quý Noãn nói gì hay làm gì cũng đều như có mục đích, che giấu rất nhiều toan tính! Em hoài nghi đột nhiên chị ấy tiếp cận anh là có mưu đồ không thể để người khác biết. Anh Cảnh Thâm, anh nhất định đừng để chị ấy lừa!"
Biết Mặc Cảnh Thâm không dễ gì quan tâm đến lời nói của cô ta, nhưng Quý Mộng Nhiên vẫn muốn nhắc nhở anh. Chuyện Quý Noãn thay đổi chắc chắn không hề đơn giản.
Đã qua thời gian dài như vậy, cô ta không tin anh chẳng hoài nghi sự thay đổi của Quý Noãn.
Trong khoảnh khắc, khóe miệng anh nhếch lên thành một đường cong không dễ nhận ra, tựa như cười nhưng lại rét lạnh, không chút nhiệt độ.
Quý Mộng Nhiên bất giác khẩn trương.
"Cô Hai nhà họ Quý chạy đến đây đâm chọc người khác, mà đối tượng lại còn là chị ruột của mình. Chẳng lẽ đây chính là gia giáo của nhà họ Quý các người sao?"
Quý Mộng Nhiên lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười sâu xa, hỏi ngược lại: "Gia giáo của nhà họ Quý… Anh Cảnh Thâm, chẳng phải anh nhìn chị em sẽ càng rõ hơn sao?"
Môi Mặc Cảnh Thâm lại vẽ ra một đường đậm hơn, ánh mắt cũng rét lạnh hơn.
Quý Mộng Nhiên không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của anh: "Rõ ràng trước đây Quý Noãn đều làm loạn trước mặt anh. Anh Cảnh Thâm là người tốt như vậy, chị ấy không đáng được anh che chở mọi bề! Trước kia ở trước mặt anh, chị ấy cũng chẳng có gia giáo, rốt cuộc Quý Noãn có gì tốt chứ?"
"Nếu như cô có một nửa gia giáo và ý thức như Quý Noãn, cô sẽ chẳng tơ tưởng anh rể của mình." Đôi môi mỏng của Mặc Cảnh Thâm bật ra câu chữ rét lạnh, anh sẵng giọng quát: "Cút ra ngoài!"
Trong nháy mắt, sắc mặt Quý Mộng Nhiên thoắt đỏ thoắt trắng. Cô ta sững sờ thật lâu rồi mới cắn mạnh đôi môi: "Anh Cảnh Thâm, em chỉ muốn nói cho anh biết, em không có ý nghĩ gì khác! Thích một người là không sai! Huống chi, ban đầu Quý Noãn bất đắc dĩ mới phải gả cho anh. Cuộc hôn nhân của anh chị chỉ là liên hôn gia tộc mà thôi! Nếu như không phải một năm nữa em mới đến tuổi kết hôn, có lẽ người gả cho anh chính là em!"
Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm đáp: "Cô cho rằng tôi sẽ cưới bất cứ người nào mà nhà họ Mặc tùy tiện dẫn đến sao?"
Quý Mộng Nhiên nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh. Cô ta nhíu mày.
Ý của anh là, nếu không phải Quý Noãn thì anh sẽ không cưới sao?
Cô ta hít vào một hơi thật sâu, bất chợt xoay người bê cà phê trên bàn bước đến, vô cùng tha thiết nói: "Anh Cảnh Thâm, mặc kệ anh nghĩ gì, dù sao em cũng đã nói xong. Đây là cà phê do chính tay em pha, anh nếm thử một chút đi."
Mặc Cảnh Thâm đứng yên bất động.
Quý Mộng Nhiên kiên trì: "Thật sự uống ngon mà! Em nhớ trước đây, Quý Noãn chưa từng pha cà phê bao giờ. Em tự thấy bản thân không hề thua kém Quý Noãn, em có thể vì anh mà thay đổi tốt hơn. Bây giờ em chẳng biết Quý Noãn đang ôm mục đích gì, em chỉ sợ một ngày nào đó chị ấy sẽ làm anh tổn thương."
Cà phê được đưa đến, nhưng Mặc Cảnh Thâm không đón lấy, thậm chí anh chẳng hề có ý định duỗi tay ra.
Ngữ điệu anh rất lãnh đạm. "Tôi không đánh phụ nữ, cô tự mình biến hay để tôi gọi bảo vệ của Mặc thị?"
Quý Mộng Nhiên còn không có ý định bỏ đi, cô ta vẫn đứng trơ mắt nhìn anh.
Lúc này, bên ngoài cửa phòng làm việc có tiếng giày cao gót gõ lên sàn.
Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy thư ký An đang đến gần, đôi mắt càng rét lạnh: "Cô để cô ta vào đây?"
Cửa phòng họp lớn ở tầng hai mươi bật mở, các Giám đốc Điều hành lần lượt nối đuôi nhau bước ra. Thẩm Mục đi theo sau Mặc Cảnh Thâm, tay cậu ta cầm một xấp tài liệu hội nghị, vừa xem vừa nhỏ giọng nêu ra vài điểm nghi vấn trong cuộc họp với anh.
Mặc Cảnh Thâm trở lại tầng trên cùng của công ty. Đôi chân dài vừa bước khỏi thang máy, thư ký An đã đứng ở đó chờ tự bao giờ. Cô ta bước thẳng đến gần anh.
"Mặc tổng, có cô Quý đến gặp anh, nhưng lúc đó anh vừa mới họp, cho nên tôi để cô ấy vào phòng làm việc chờ." Thư ký An mỉm cười, tầm mắt nhìn thẳng vào mắt anh.
"Cô Quý?" Mặc Cảnh Thâm mở miệng hờ hững nói vài chữ.
Nếu như người đến là Quý Noãn, An Thư Ngôn sẽ không bao giờ dùng cách xưng hô như vậy. Cho dù cho cô ta không gọi Quý Noãn là bà Mặc, nhưng cũng sẽ không dùng câu chữ dễ gây hiểu lầm như thế.
Thư ký An chậm rãi nở nụ cười với anh: "Mặc tổng, phòng Thư ký còn vài hồ sơ công ty cần chỉnh sửa, tôi phải đi trước."
Mặc Cảnh Thâm chỉ nghe không đáp lại, anh bước về phía phòng làm việc. Vừa vào cửa, anh đã thấy cái người được gọi là cô Quý đó.
Quý Mộng Nhiên đang ở trong phòng Tổng Giám đốc. Cô ta sửa sang lại giấy tờ trên bàn làm việc của anh, đồng thời bên trên đó còn có thêm một tách cà phê vừa mới pha xong.
Vẻ mặt Mặc Cảnh Thâm lạnh như băng: "Cô ở đây làm gì?"
Quý Mộng Nhiên ngẩng đầu, cười với anh: "Anh Cảnh Thâm, gần đây anh bận rộn nhiều việc lắm hả?"
Mặc Cảnh Thâm đứng trước cửa phòng làm việc. Cửa mở, nhưng anh không bước vào, giọng điệu lại càng lạnh hơn: "Đây không phải là nơi cô có thể vào, đi ra!"
Quý Mộng Nhiên vừa sắp xếp xong một xấp hồ sơ, nghe anh nói vậy thì ngoan ngoãn bỏ xuống.
Cô ta ngước mắt lên, nhìn anh cười: "Vừa rồi em ở đây chờ, nên tiện tay giúp anh thu dọn một chút. Em thấy anh chẳng có cà phê, nên em mới tự mình pha một tách. Anh mau nếm thử đi, không biết anh thích kiểu Mỹ hay là thích…"
Giữa hàng lông mày của Mặc Cảnh Thâm khẽ hằn lên sự khắc nghiệt: "Mặc thị không thiếu thư ký và trợ lý, cô không cần nhúng tay vào loại chuyện này. Tôi rất ít uống cà phê ở công ty. Cô đi được rồi."
Quý Mộng Nhiên vờ như không nhận ra ý xua đuổi trong lời nói của anh. Cô ta lùi ra xa bàn làm việc, bước gần đến cửa, vừa đi vừa cất giọng hiền hòa: "Em biết bình thường chị em được nuông chiều từ bé, chắc chắn chị ấy sẽ không làm những chuyện thế này. Vừa rồi em đã tiện tay giúp anh sắp xếp lại một chút."
Đang nói chuyện thì cô ta ngừng một lát, ánh mắt bám dính lên người anh: "Anh Cảnh Thâm, em có thể giải thích chuyện xảy ra ở nhà họ Mặc hôm đó!"
Mặc Cảnh Thâm nheo mắt lại.
Quý Mộng Nhiên cắn môi: "Hôm ấy em thật sự không có ác ý. Em chỉ không cẩn thận nói sai mà thôi. Cho nên lúc bị chị giáng một bạt tai, em cũng chấp nhận. Từ nhỏ đến lớn em chẳng làm sai điều gì, mới lần đầu tiên mà đã bị chị cho ba bạt tai tàn nhẫn như vậy. Hôm nay em đến là muốn…"
Quý Mộng Nhiên bị ba cấm cửa, nhốt trong nhà mấy ngày qua. Hôm nay thừa dịp Quý Hoằng Văn đến Lâm thị bàn chuyện hợp tác, hơn nữa Thẩm Hách Như cũng không quản lý nghiêm ngặt, vất vả lắm cô ta mới có cơ hội chạy ra khỏi nhà.
Hai ngày qua Quý Mộng Nhiên đã cân nhắc, hôm đó Quý Noãn đã nói huỵch toẹt ra như vậy, cô ta chẳng thể tiếp tục giả vờ như trước kia nữa. Muốn chiếm được người đàn ông này, cô ta phải tùy cơ ứng biến. Chỉ cần kiên trì, cô ta không tin Mặc Cảnh Thâm không nhìn ra được tấm lòng của mình.
"Ba bạt tai? Xem ra Quý Noãn vẫn còn nương tay. Chứ với kiểu người không mời mà đến như cô bây giờ thì có đánh mười bạt tai cũng đáng." Vẻ mặt Mặc Cảnh Thâm vẫn lạnh tanh, anh cắt ngang lời cô ta nói.
Quý Mộng Nhiên cố kìm nén sự không cam lòng, nghẹn ngào nói: "Chẳng lẽ anh không phát hiện bây giờ Quý Noãn thay đổi rất nhiều sao? Trước kia lời nói và hành động của chị ấy đều rất thẳng thắn, cách làm việc cũng không quanh co lươn lẹo. Nhưng bây giờ, Quý Noãn nói gì hay làm gì cũng đều như có mục đích, che giấu rất nhiều toan tính! Em hoài nghi đột nhiên chị ấy tiếp cận anh là có mưu đồ không thể để người khác biết. Anh Cảnh Thâm, anh nhất định đừng để chị ấy lừa!"
Biết Mặc Cảnh Thâm không dễ gì quan tâm đến lời nói của cô ta, nhưng Quý Mộng Nhiên vẫn muốn nhắc nhở anh. Chuyện Quý Noãn thay đổi chắc chắn không hề đơn giản.
Đã qua thời gian dài như vậy, cô ta không tin anh chẳng hoài nghi sự thay đổi của Quý Noãn.
Trong khoảnh khắc, khóe miệng anh nhếch lên thành một đường cong không dễ nhận ra, tựa như cười nhưng lại rét lạnh, không chút nhiệt độ.
Quý Mộng Nhiên bất giác khẩn trương.
"Cô Hai nhà họ Quý chạy đến đây đâm chọc người khác, mà đối tượng lại còn là chị ruột của mình. Chẳng lẽ đây chính là gia giáo của nhà họ Quý các người sao?"
Quý Mộng Nhiên lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười sâu xa, hỏi ngược lại: "Gia giáo của nhà họ Quý… Anh Cảnh Thâm, chẳng phải anh nhìn chị em sẽ càng rõ hơn sao?"
Môi Mặc Cảnh Thâm lại vẽ ra một đường đậm hơn, ánh mắt cũng rét lạnh hơn.
Quý Mộng Nhiên không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của anh: "Rõ ràng trước đây Quý Noãn đều làm loạn trước mặt anh. Anh Cảnh Thâm là người tốt như vậy, chị ấy không đáng được anh che chở mọi bề! Trước kia ở trước mặt anh, chị ấy cũng chẳng có gia giáo, rốt cuộc Quý Noãn có gì tốt chứ?"
"Nếu như cô có một nửa gia giáo và ý thức như Quý Noãn, cô sẽ chẳng tơ tưởng anh rể của mình." Đôi môi mỏng của Mặc Cảnh Thâm bật ra câu chữ rét lạnh, anh sẵng giọng quát: "Cút ra ngoài!"
Trong nháy mắt, sắc mặt Quý Mộng Nhiên thoắt đỏ thoắt trắng. Cô ta sững sờ thật lâu rồi mới cắn mạnh đôi môi: "Anh Cảnh Thâm, em chỉ muốn nói cho anh biết, em không có ý nghĩ gì khác! Thích một người là không sai! Huống chi, ban đầu Quý Noãn bất đắc dĩ mới phải gả cho anh. Cuộc hôn nhân của anh chị chỉ là liên hôn gia tộc mà thôi! Nếu như không phải một năm nữa em mới đến tuổi kết hôn, có lẽ người gả cho anh chính là em!"
Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm đáp: "Cô cho rằng tôi sẽ cưới bất cứ người nào mà nhà họ Mặc tùy tiện dẫn đến sao?"
Quý Mộng Nhiên nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh. Cô ta nhíu mày.
Ý của anh là, nếu không phải Quý Noãn thì anh sẽ không cưới sao?
Cô ta hít vào một hơi thật sâu, bất chợt xoay người bê cà phê trên bàn bước đến, vô cùng tha thiết nói: "Anh Cảnh Thâm, mặc kệ anh nghĩ gì, dù sao em cũng đã nói xong. Đây là cà phê do chính tay em pha, anh nếm thử một chút đi."
Mặc Cảnh Thâm đứng yên bất động.
Quý Mộng Nhiên kiên trì: "Thật sự uống ngon mà! Em nhớ trước đây, Quý Noãn chưa từng pha cà phê bao giờ. Em tự thấy bản thân không hề thua kém Quý Noãn, em có thể vì anh mà thay đổi tốt hơn. Bây giờ em chẳng biết Quý Noãn đang ôm mục đích gì, em chỉ sợ một ngày nào đó chị ấy sẽ làm anh tổn thương."
Cà phê được đưa đến, nhưng Mặc Cảnh Thâm không đón lấy, thậm chí anh chẳng hề có ý định duỗi tay ra.
Ngữ điệu anh rất lãnh đạm. "Tôi không đánh phụ nữ, cô tự mình biến hay để tôi gọi bảo vệ của Mặc thị?"
Quý Mộng Nhiên còn không có ý định bỏ đi, cô ta vẫn đứng trơ mắt nhìn anh.
Lúc này, bên ngoài cửa phòng làm việc có tiếng giày cao gót gõ lên sàn.
Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy thư ký An đang đến gần, đôi mắt càng rét lạnh: "Cô để cô ta vào đây?"
Tác giả :
Thanh Thanh Thùy Tiếu