Giáo Thảo Vừa Quyến Rũ Vừa Ngọt Ngào
Chương 62
Trên đường trở về phòng học, Lục Cảnh Trừng len lén Diệp Thanh Dương, ho khan một tiếng rồi nói với cậu: “Lần sau không được làm như vậy nữa."
Diệp Thanh Dương: “Hả?"“Em muốn bảo vệ anh cũng không được à?" Diệp Thanh Dương hỏi hắn: “Nhìn anh bị thương em không chịu nổi cũng không được sao?"
Lục Cảnh Trừng nghiêm túc nói: “Nếu có gặp phải nguy hiểm anh chắc chắn sẽ cảm nhận được, anh cũng biết tránh mà, nhưng em đẩy anh ra rồi che cho anh như vậy lỡ người bị thương là em thì sao? Anh còn cần em bảo vệ à?"“Cháu không nói đùa, cháu rất nghiêm túc."Ông ta thực sự đã mắc phải sai lầm lớn rồi, lẽ ra ngay từ đầu ông ta không nên để Diệp Thanh Dương tiếp tục học ở ngôi trường đó!
“Không cần hả?"“Sao em lại suy diễn ra như vậy?"Chẳng trách người ta gọi hắn là hôn quân!“Anh nói như vậy chính là đang xem thường em, anh mạnh như vậy, em lại yếu ớt, em không xứng với anh được chưa."
“Đương nhiên không cần." Lục Cảnh Trừng nhìn cậu: “Anh mới là người phải che chở cho em, em cứ chú ý an toàn cho bản thân là được, không cần phải bảo vệ anh."Vương Việt bị đuổi việc bất ngờ, mà Diệp Hồng cũng y như thế.Diệp Thanh Dương chỉ cười, không nói nữa.
“Em muốn bảo vệ anh cũng không được à?" Diệp Thanh Dương hỏi hắn: “Nhìn anh bị thương em không chịu nổi cũng không được sao?"Vì thế hắn chỉ có thể véo mặt Diệp Thanh Dương một cái, bỏ qua chủ đề này.Vậy nên cậu không cần phải chết, bị thương là được rồi.
Lục Cảnh Trừng: …Vương Phàm bất đắc dĩ ngồi xuống ghế salon, yên lặng hút thuốc.Diệp Thanh Dương tiếp đến cảnh sát điện thoại nói hắn chiếm lấy người khác tài sản riêng thời điểm hoàn sửng sốt một chút, thầm nghĩ này cũng thật là ký ăn không ký đánh, trả lại!
Lục Cảnh Trừng đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng, giữa ban ngày ban mặt mà nói như vậy ngại chết đi được.Nếu Diệp Thanh Dương nhất định muốn cướp, thì ông ta sẽ đấu với Diệp Thanh Dương đến cùng.Có một số người, đặc biệt là người trưởng thành sẽ coi họ hàng là một thứ gì đó rất quan trọng.
Lục Cảnh Trừng xấu hổ nói: “Không được."Diệp Thanh Dương ngồi ở cách đó không xa, nghe hắn bình tĩnh nói: “Ba cứ xem xét rồi sai người làm đi, nếu bọn họ muốn phá hủy cuộc sống của người khác thì con sẽ cho bọn họ nếm thử mùi vị của cuộc sống mất đi tất cả là như thế nào."
“Vậy anh cũng không cần che chở cho em đâu." Diệp Thanh Dương nói: “Sao anh lại tiêu chuẩn kép như thế nhỉ."“Mơ đi." Vương Việt hít một hơi thuốc lá, trong lòng đã có tính toán.Lục Cảnh Trừng trừng mắt nhìn lại hắn ta, “Nhìn cái gì mà nhìn, muốn ăn đòn à."
Lục Cảnh Trừng bất đắc dĩ nói: “Anh với em không giống nhau. Một mình anh có thể chấp mười người, em thì sao, một người cũng không đánh nổi, em bảo vệ chính mình là được rồi."
Diệp Thanh Dương hừ một tiếng: “Anh xem thường em đúng không?"Người của thế hệ trước rất để ý đến điều này.
“Anh chỉ đánh giá khách quan thôi."“Phàm Phàm và Tuệ Tuệ có phải cũng sắp bị đuổi việc không?" Diệp Hồng sốt ruột đến sắp khóc, “Vậy phải làm sao bây giờ, cả nhà chúng ta không thể không có ai đi làm kiếm tiền được, sao lại có người ác độc như vậy chứ, sao phải hãm hại nhà mình như thế?!"“Đúng thế." Lục Cảnh Trừng suy nghĩ một chút, không chút xấu hổ mà tán thành.
“Anh nói như vậy chính là đang xem thường em, anh mạnh như vậy, em lại yếu ớt, em không xứng với anh được chưa."“Sao không đi nữa?" Đổng Dục hỏi y.Nhất định sẽ bị nghi ngờ.
Lục Cảnh Trừng:???Diệp Thanh Dương không tin, nhưng mà cảnh sát đã gọi điện đến rồi, cậu vẫn phải kéo Lục Cảnh Trừng về nhà một chuyến. Dưới sự giám sát của cảnh sát, cả nhà Diệp Hồng nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình.Diệp Thanh Dương sao có thể kết thân với người giàu có như vậy?
“Sao em lại suy diễn ra như vậy?"“Anh được tiêu chuẩn kép mà không cho em suy diễn à?" Diệp Thanh Dương phản bác.Lục Cảnh Trừng đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng, giữa ban ngày ban mặt mà nói như vậy ngại chết đi được.
“Anh được tiêu chuẩn kép mà không cho em suy diễn à?" Diệp Thanh Dương phản bác.“Sau này mày sẽ quen thôi."
Lục Cảnh Trừng: …Thứ không thuộc về mình, có mơ tưởng nữa thì cũng chỉ là mơ tưởng mà thôi.“Vậy là bây giờ ba mẹ anh không còn chỗ ở nữa rồi à?"
Bách Nhạc đi phía sau bọn họ, cạn lời dừng bước.Trên đường trở về phòng học, Lục Cảnh Trừng len lén Diệp Thanh Dương, ho khan một tiếng rồi nói với cậu: “Lần sau không được làm như vậy nữa."
“Sao không đi nữa?" Đổng Dục hỏi y.Vương Phàm đang đi làm, nhận được điện thoại của bà ta thì vội vàng chạy về nhà.
“Tao sợ tao ăn cơm chó đến chết mất." Bách Nhạc trào phúng nói: “Hai đứa nó như vậy không sợ bị người khác phát hiện à?"
Đổng Dục nở nụ cười, “Thì cũng là lần đầu tiên bạn Tiểu Cảnh nhà chúng ta yêu đương mà."Diệp Hồng lúc bấy giờ mới kể hết mọi chuyện cho Vương Phàm nghe, Vương Phàm tức giận nói: “Thằng này muốn làm phản rồi đúng không, để con gọi điện thoại cho nó!"Cảnh sát khuyên nhủ hắn: “Cậu bạn này, cháu bình tĩnh chút đi, cháu nhìn bạn cháu nãy có nói gì đâu."
“Nhưng mà tao không chịu được."Hơn bảy giờ, Vương Việt về nhà.Ông ta cũng không muốn bị cảnh sát điều tra.
“Sau này mày sẽ quen thôi."“Gần đây em có gây sự với ai không?" Vương Việt hỏi.
Bách Nhạc:!!!Lại còn phải quen á?!Chú cảnh sát vẫn hiền hòa cười: “Đùa kiểu này không hay lắm đâu, dù sao vẫn là họ hàng cả mà."Lục Cảnh Trừng nghiêm túc nói: “Nếu có gặp phải nguy hiểm anh chắc chắn sẽ cảm nhận được, anh cũng biết tránh mà, nhưng em đẩy anh ra rồi che cho anh như vậy lỡ người bị thương là em thì sao? Anh còn cần em bảo vệ à?"
Tại sao phải quen, y không muốn quen!?
Ngược quá đi mất!Nhưng mà Diệp Thanh Dương cũng không nhận điện thoại của hắn ta.
Mãi đến khi về lớp học rồi Lục Cảnh Trừng vẫn không cãi lại Diệp Thanh Dương, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Càng ngày em càng không nghe lời rồi đấy."Bọn họ còn có gia đình của mình, hơn nữa còn không có một chút quan hệ pháp lý nào với Diệp Thanh Dương.“Cứ dọn hết đồ đạc ra ngoài trước đã." Vương Việt mở miệng nói.
“Em không nghe lời anh sẽ không thích em nữa sao?" Diệp Thanh Dương không hề sợ hãi.“Gọi điện thoại cho cảnh sát, bảo cảnh sát liên hệ với nó, nói rằng chúng ta đồng ý dọn ra ngoài, nhưng phải mang theo tất cả đồ đạc."Vương Việt bỗng cảm thấy chột dạ
Lục Cảnh Trừng muốn dọa cậu một chút, nhưng hắn lại lo Diệp Thanh Dương coi lời hắn nói là thật, như vậy cậu sẽ buồn lắm.
Biết đâu còn trốn hắn đến một góc lén lút rơi nước mắt thì sao!Nhưng mà Diệp Thanh Dương không nhất thiết phải chết, Vương Việt hút một hơi thuốc, ngồi trong làn khói thuốc suy nghĩ, nếu là cậu chết đi, người có lợi nhất chính là gia đình bọn họ.Thế nhưng dưới góc nhìn của Diệp Thanh Dương, con người đối xử với nhau ấy mà, người ta tốt với mình thì mình cũng phải tốt với người ta, nhưng nếu người ta đã có ý đồ xấu thì mình cũng không cần đóng vai người lương thiện làm gì.
Vì thế hắn chỉ có thể véo mặt Diệp Thanh Dương một cái, bỏ qua chủ đề này._______________________________________________Mãi đến khi về lớp học rồi Lục Cảnh Trừng vẫn không cãi lại Diệp Thanh Dương, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Càng ngày em càng không nghe lời rồi đấy."
Hắn chiều cậu quá nên cậu hư thật rồi! Lục Cảnh Trừng thầm nghĩ, đúng là ái phi muốn gì được đó!Diệp Thanh Dương cười khẽ: “Đúng vậy đó Tiểu Cảnh, không cần so đo với mấy con chó nhà có tang đâu."
Chẳng trách người ta gọi hắn là hôn quân!
Cả bọn cùng quay về lớp học, các bạn cùng lớp thấy bọn họ về thì điên cuồng nhắn tin trong nhóm chat hỏi thăm?Vợ Vương Phàm tức giận đến cầm túi ra khỏi nhà, chuẩn bị về nhà mẹ đẻ nói cho cha mẹ mình chuyện này.“Ăn cái gì mà ăn, nhà cũng bị mất rồi ai còn ăn được nữa."
Lục Cảnh Trừng không nói gì, Diệp Thanh Dương cũng không nói, Bách Nhạc thì gửi một nhãn dán học bài đi.Vương Việt cười nói: “Sợ cái gì, người cười cuối cùng mới là người thắng."
Giáo viên ngữ văn vỗ vỗ bàn, nhắc nhở bọn họ chú ý nghe giảng.Sau khi tan học, Trình Yến lại nhờ người gọi Diệp Thanh Dương đến văn phòng một lần nữa, nói với cậu: “Gần đây học lực của em rất tốt, đừng để chuyện của cô em làm ảnh hưởng đên chuyện học hành, chuyện gia đình em cô cũng đã biết rồi, nếu cần gì thì cứ nói, cô sẽ giúp em."“Vâng."
Mọi người đành phải kìm nén lòng hiếu kỳ của mình, tiếp tục nghe giáo viên giảng bài.
Sau khi tan học, Trình Yến lại nhờ người gọi Diệp Thanh Dương đến văn phòng một lần nữa, nói với cậu: “Gần đây học lực của em rất tốt, đừng để chuyện của cô em làm ảnh hưởng đên chuyện học hành, chuyện gia đình em cô cũng đã biết rồi, nếu cần gì thì cứ nói, cô sẽ giúp em."
Diệp Thanh Dương cười nói: “Cảm ơn cô Trình, nhưng mà không cần đâu ạ."Bách Nhạc:!!!Lại còn phải quen á?!
“Vậy thì tốt, cố lên nhé."Vương Phàm bất an nói: “Ba, bây giờ phải làm sao đây? Ba cũng biết lúc con và Tiểu Ny kết hôn cô ấy đã nói muốn ở trong căn nhà đó, bây giờ không còn nhà nữa thì con với Tiểu Ny phải làm sao bây giờ?"
“Vâng."Dù sao bây giờ Diệp Thanh Dương cũng chỉ là một đứa trẻ không cha không mẹ, người thân duy nhất còn lại là Diệp Hồng.
Diệp Thanh Dương đi ra khỏi văn phòng, đứng trên lan can hóng gió, nhớ lại bộ dạng lúc bị đánh của Diệp Hồng ban nãy, không kìm lòng được mà nở nụ cười.“Không cần hả?"“Căn nhà kia vốn là nhà của chúng ta." Vương Phàm nói.
Diệp Hồng lúc này đang buồn bực ngồi trên xe buýt, trong đầu bà ta cũng toàn là hình ảnh mình vừa bị đánh ở trường của Diệp Thanh Dương, càng nghĩ càng thấy oan ức, hốc mắt cũng đỏ lên, giơ tay lau nước mắt trông cực kì tội nghiệpNhưng mà điều khiến ông ta khó chịu hơn chính là ngay sáng hôm sau, giám đốc nhân sự gọi ông ta vào văn phòng nói: “Anh chuẩn bị bàn giao công việc cho người khác đi, ngày mai không cần phải đi làm nữa."
Bà ta đi xe buýt đến nhà Vương Phàm. Căn nhà kia không mở được cửa, bà ta lại tiếc tiền, đành phải đến nhà con trai ở tạm một đêm“Chỉ cần ông không gây phiền phức cho tôi thì tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."Bạn bè giáo viên trong trường có thương cậu đi chăng nữa thì cũng không làm được gì.Diệp Thanh Dương cảm thấy hơi căng thẳng, cậu đã mơ hồ đoán được hắn đang nói cái gì.
Vương Phàm đang đi làm, nhận được điện thoại của bà ta thì vội vàng chạy về nhà.Cảnh sát: …Gặp phải chuyện không may, bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh.
Diệp Hồng lúc bấy giờ mới kể hết mọi chuyện cho Vương Phàm nghe, Vương Phàm tức giận nói: “Thằng này muốn làm phản rồi đúng không, để con gọi điện thoại cho nó!"
Nhưng mà Diệp Thanh Dương cũng không nhận điện thoại của hắn ta.
Vương Phàm nổi giận chuẩn bị đến trường học tìm Diệp Thanh Dương nhưng lại bị Diệp Hồng ngăn lại: “Vô dụng thôi, chờ ba con về rồi bàn bạc tiếp, con có đến đó cũng không giải quyết được gì."
Bà ta thở dài, hận bản thân đã không để Diệp Thanh Dương thôi học luôn từ ngày xưa, nếu bà ta bắt Diệp Thanh Dương nghỉ học ngay từ lúc ba mẹ cậu mất thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy!Vương Việt nghe Diệp Hồng kể chuyện hôm nay, cơn tức bắt đầu bùng nổ.Cảnh sát nghe lời giải thích của hắn, thương lượng với hắn đạo, “Vậy ngươi cũng giữ cửa lái một chút, làm cho bọn họ đem đồ vật đem đi đi, không phải ngươi như thế vẫn luôn khóa lại môn, giam giữ bọn họ món đồ riêng tư, cũng không được a."
Vợ Vương Phàm tan làm về nhà, thấy Diệp Hồng cũng ở đây, tỏ vẻ bất ngờ hỏi chồng mình mấy câu mới biết chuyện của Diệp Thanh Dương.
“Vậy là bây giờ ba mẹ anh không còn chỗ ở nữa rồi à?"“Vậy chúng ta thật sự phải nhường căn nhà cho Diệp Thanh Dương sao?" Vương Phàm hỏi ông ta.Bà ta đi xe buýt đến nhà Vương Phàm. Căn nhà kia không mở được cửa, bà ta lại tiếc tiền, đành phải đến nhà con trai ở tạm một đêm
“Căn nhà kia vốn là nhà của chúng ta." Vương Phàm nói.“Tất nhiên là không nhường cho nó được, bây giờ phải chờ ba con về rồi chúng ta lại nghĩ cách."
“Thôi anh im đi! Căn nhà kia giờ bị em họ anh lấy mất rồi, làm gì còn phần nhà anh nữa! Vương Phàm, lúc trước anh nói với em như thế nào? Anh nói căn nhà đó sau này ba mẹ anh sẽ để lại cho anh, chúng ta kết hôn xong cứ thuê tạm một căn phòng nhỏ trước, rồi anh sẽ mua nhà khác cho ba mẹ anh, căn nhà đó sẽ là của vợ chồng mình, nhưng bây giờ thì sao? Nhà cũng mất luôn rồi! Anh lừa em à!"Diệp Hồng tiếp tục nấu cơm.
“Anh không lừa em ba mẹ nó đều chết hết rồi, một mình nó thì cần gì nhà, căn nhà kia đương nhiên là nhà của chúng ta."“Căn nhà đó không thể để Diệp Thanh Dương cướp đi được." Vương Phàm tức giận nói: “Con và Tiểu Ny đều rất thích nó, tiểu Ny còn đang tính toán xem phải sửa lại như thế nào nữa kìa, bằng bất cứ giá nào cũng phải lấy về."
“Anh điên à? Ba mẹ nó chết rồi, nhà kia tất nhiên là do nó thừa kế, ba mẹ anh là cái thá gì, làm gì có phần của bọn họ ở đây!"“Đúng vậy, bọn họ nói bây giờ chỉ cần lấy hết đồ đạc là được."Lục Cảnh Trừng bất đắc dĩ nói: “Anh với em không giống nhau. Một mình anh có thể chấp mười người, em thì sao, một người cũng không đánh nổi, em bảo vệ chính mình là được rồi."
Vợ Vương Phàm tức giận đến cầm túi ra khỏi nhà, chuẩn bị về nhà mẹ đẻ nói cho cha mẹ mình chuyện này.“Anh chỉ đánh giá khách quan thôi."
Diệp Hồng thấy cô đi, còn tỏ vẻ nghi hoặc: “Sao đã đi rồi, cơm còn chưa nấu đâu."“Nhưng mà tao không chịu được."
“Ăn cái gì mà ăn, nhà cũng bị mất rồi ai còn ăn được nữa."Người thân duy nhất của cậu phải ở bên chăm sóc cũng là điều hiển nhiên, căn nhà đó sẽ lại là của bọn họ.
Diệp Hồng cau mày: “Con xem lại vợ con đi, giờ lại quay ra chê nhà mình nghèo khó à."
“Căn nhà đó không thể để Diệp Thanh Dương cướp đi được." Vương Phàm tức giận nói: “Con và Tiểu Ny đều rất thích nó, tiểu Ny còn đang tính toán xem phải sửa lại như thế nào nữa kìa, bằng bất cứ giá nào cũng phải lấy về."Diệp Thanh Dương hừ một tiếng: “Anh xem thường em đúng không?"
“Tất nhiên là không nhường cho nó được, bây giờ phải chờ ba con về rồi chúng ta lại nghĩ cách."
Vương Phàm bất đắc dĩ ngồi xuống ghế salon, yên lặng hút thuốc.Giám đốc nhân sự cười nói, “Sếp đã bàn giao như thế rồi, ta chỉ làm theo lệnh cấp trên thôi."
Diệp Hồng tiếp tục nấu cơm.Hắn lễ phép cùng cảnh sát giải thích chuyện này, đồng thời biểu thị chuyện cụ thể có thể hỏi Dương cảnh quan.
Hơn bảy giờ, Vương Việt về nhà.Ngược quá đi mất!
Cùng lúc đó, Lục Cảnh Trừng cũng gọi điện thoại cho ba mình nói chuyện mấy câu
Diệp Thanh Dương ngồi ở cách đó không xa, nghe hắn bình tĩnh nói: “Ba cứ xem xét rồi sai người làm đi, nếu bọn họ muốn phá hủy cuộc sống của người khác thì con sẽ cho bọn họ nếm thử mùi vị của cuộc sống mất đi tất cả là như thế nào."Vương Tuệ cũng tới, chị ta thuê một cái xe, chở hết đồ đạc về nhà chồng.
Diệp Thanh Dương cảm thấy hơi căng thẳng, cậu đã mơ hồ đoán được hắn đang nói cái gì.“Đương nhiên không cần." Lục Cảnh Trừng nhìn cậu: “Anh mới là người phải che chở cho em, em cứ chú ý an toàn cho bản thân là được, không cần phải bảo vệ anh."
“Anh nói chuyện của cô em cho ba anh biết à?" Diệp Thanh Dương chờ hắn kết thúc cuộc gọi mới hỏiBà ta thở dài, hận bản thân đã không để Diệp Thanh Dương thôi học luôn từ ngày xưa, nếu bà ta bắt Diệp Thanh Dương nghỉ học ngay từ lúc ba mẹ cậu mất thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy!
Lục Cảnh Trừng gật đầu, “Chỉ có người quá rảnh rỗi mới có thời gian đi gây phiền phức cho người khác thôi, bản thân mình còn lo không xong thì đố bà ta đến quấy rồi em được đấy. Nếu bà muốn khiến em thất học, thì anh sẽ cho bà ta thất nghiệp trước!"Bạn trai tư bản có nhà mặt phố bố làm to thích thật đấy =)))))))))))
Diệp Thanh Dương giơ ngón tay cái lên, “Giám đốc Lục giỏi nhất."Lục Cảnh Trừng xấu hổ nói: “Không được."
Lục Cảnh Trừng đắc ý hừ một tiếng: “So với em thì đúng là giỏi hơn một chút."
“Thế nên sau này em không được giấu anh chuyện gì nữa, phải nói cho anh biết, hiểu chưa?"
“Biết rồi biết rồi." Diệp Thanh Dương gật đầu, “Sao em giấu được mắt thần của anh chứ."
“Đúng thế." Lục Cảnh Trừng suy nghĩ một chút, không chút xấu hổ mà tán thành.
Diệp Thanh Dương bật cười, cảm thấy Lục Cảnh Trừng thật đáng yêu, cậu muốn hôn hắn quá.Lục Cảnh Trừng:???
Vương Việt nghe Diệp Hồng kể chuyện hôm nay, cơn tức bắt đầu bùng nổ.Trước đây ông ta chỉ coi Diệp Thanh Dương là một thằng nhóc, không thèm so đo với cậu.
Vương Phàm bất an nói: “Ba, bây giờ phải làm sao đây? Ba cũng biết lúc con và Tiểu Ny kết hôn cô ấy đã nói muốn ở trong căn nhà đó, bây giờ không còn nhà nữa thì con với Tiểu Ny phải làm sao bây giờ?"
“Kết hôn thì cũng kết rồi chứ còn làm sao? Hay là muốn ly hôn à?" Vương Việt không thèm để ý đến con dâu mình, chỉ trừng mắt nhìn con trai một cái: “Đồ vô dụng."Diệp Hồng thấy cô đi, còn tỏ vẻ nghi hoặc: “Sao đã đi rồi, cơm còn chưa nấu đâu."Diệp Thanh Dương giơ ngón tay cái lên, “Giám đốc Lục giỏi nhất."
“Vậy chúng ta thật sự phải nhường căn nhà cho Diệp Thanh Dương sao?" Vương Phàm hỏi ông ta.Diệp Thanh Dương bật cười, cảm thấy Lục Cảnh Trừng thật đáng yêu, cậu muốn hôn hắn quá.Vương Việt nghe vậy khiếp sợ nhìn Diệp Hồng, hoàn toàn không thể tin được.
“Mơ đi." Vương Việt hít một hơi thuốc lá, trong lòng đã có tính toán.“Vậy anh cũng không cần che chở cho em đâu." Diệp Thanh Dương nói: “Sao anh lại tiêu chuẩn kép như thế nhỉ."
Thứ không thuộc về mình, có mơ tưởng nữa thì cũng chỉ là mơ tưởng mà thôi.
Chỉ khi nào đã chiếm được, thì suy nghĩ nhất định sẽ khác. Vương Việt xưa nay chưa từng có ý định trả lại căn nhà cho Diệp Thanh Dương, đó là nhà của ông ta, không liên quan gì đến Diệp Thanh Dương hết.“Biết rồi biết rồi." Diệp Thanh Dương gật đầu, “Sao em giấu được mắt thần của anh chứ."Nhưng bây giờ cậu ép ông ta phải so đo rồi thì cũng đừng trách ông ta vô tình.
Nếu Diệp Thanh Dương nhất định muốn cướp, thì ông ta sẽ đấu với Diệp Thanh Dương đến cùng.Diệp Hồng lắc đầu, lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó: “Có phải là thằng bạn cùng lớp của Diệp Thanh Dương không, hôm đó em đến trường tìm nó, thằng bạn kia cứ bảo vệ nó suốt, cô giáo nó nói nhà thằng kia giàu lắm, nửa cái trường đấy là của nhà nó hết."Lục Cảnh Trừng đắc ý hừ một tiếng: “So với em thì đúng là giỏi hơn một chút."
Trước đây ông ta chỉ coi Diệp Thanh Dương là một thằng nhóc, không thèm so đo với cậu.Cảnh sát cũng không coi đây là chuyện to tát, chỉ cảm thấy thiếu niên ở độ tuổi này lòng tự trọng vẫn rất cao.
Nhưng bây giờ cậu ép ông ta phải so đo rồi thì cũng đừng trách ông ta vô tình.“Tao sợ tao ăn cơm chó đến chết mất." Bách Nhạc trào phúng nói: “Hai đứa nó như vậy không sợ bị người khác phát hiện à?"
Dù sao bây giờ Diệp Thanh Dương cũng chỉ là một đứa trẻ không cha không mẹ, người thân duy nhất còn lại là Diệp Hồng.
Bạn bè giáo viên trong trường có thương cậu đi chăng nữa thì cũng không làm được gì.
Bọn họ còn có gia đình của mình, hơn nữa còn không có một chút quan hệ pháp lý nào với Diệp Thanh Dương.
Thậm chí nếu Diệp Thanh Dương bất ngờ xảy ra chuyện không may, cảnh sát cũng sẽ liên lạc với ông ta hoặc là Diệp Hồng chứ không phải giáo viên hay bạn bè của cậu.
Nhưng mà Diệp Thanh Dương không nhất thiết phải chết, Vương Việt hút một hơi thuốc, ngồi trong làn khói thuốc suy nghĩ, nếu là cậu chết đi, người có lợi nhất chính là gia đình bọn họ.
Nhất định sẽ bị nghi ngờ.“Thôi anh im đi! Căn nhà kia giờ bị em họ anh lấy mất rồi, làm gì còn phần nhà anh nữa! Vương Phàm, lúc trước anh nói với em như thế nào? Anh nói căn nhà đó sau này ba mẹ anh sẽ để lại cho anh, chúng ta kết hôn xong cứ thuê tạm một căn phòng nhỏ trước, rồi anh sẽ mua nhà khác cho ba mẹ anh, căn nhà đó sẽ là của vợ chồng mình, nhưng bây giờ thì sao? Nhà cũng mất luôn rồi! Anh lừa em à!"
Ông ta cũng không muốn bị cảnh sát điều tra.Hắn chiều cậu quá nên cậu hư thật rồi! Lục Cảnh Trừng thầm nghĩ, đúng là ái phi muốn gì được đó!
Vậy nên cậu không cần phải chết, bị thương là được rồi.“Ai nói nhường cho nó, chúng ta phải làm nó mất cảnh giác trước rồi tính tiếp."
Gặp phải chuyện không may, bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh.
Người thân duy nhất của cậu phải ở bên chăm sóc cũng là điều hiển nhiên, căn nhà đó sẽ lại là của bọn họ.
Vương Việt dập tàn thuốc, âm thầm tính toán chuyện này, nhưng mà không được hành động quá nhanh, ít nhất là không phải lúc này, nếu không sẽ bị nghi ngờ. Cứ từ từ thôi, như vậy mới có thể khiến cho mình giống như người vô tội, tốt nhất là ông ta không cần phải đích thân ra tay, cứ tìm một kẻ Diệp Thanh Dương không hề quen biết, cảnh sát sẽ không nghi ngờ ông ta.
“Cứ dọn hết đồ đạc ra ngoài trước đã." Vương Việt mở miệng nói.
“Gọi điện thoại cho cảnh sát, bảo cảnh sát liên hệ với nó, nói rằng chúng ta đồng ý dọn ra ngoài, nhưng phải mang theo tất cả đồ đạc."Lục Cảnh Trừng không nói gì, Diệp Thanh Dương cũng không nói, Bách Nhạc thì gửi một nhãn dán học bài đi.“Anh nói chuyện của cô em cho ba anh biết à?" Diệp Thanh Dương chờ hắn kết thúc cuộc gọi mới hỏi
“Ba làm cái gì vậy? Vừa nãy ba còn nói không thể nhường căn nhà cho nó mà!?Đổng Dục nở nụ cười, “Thì cũng là lần đầu tiên bạn Tiểu Cảnh nhà chúng ta yêu đương mà."
“Ai nói nhường cho nó, chúng ta phải làm nó mất cảnh giác trước rồi tính tiếp."
Vương Việt cười nói: “Sợ cái gì, người cười cuối cùng mới là người thắng."
Diệp Thanh Dương đột nhiên nhận được điện thoại của cảnh sát nói có người tố cáo cậu chiếm đoạt tài sản của người khác, yêu cầu cậu phải trả lại.“Anh điên à? Ba mẹ nó chết rồi, nhà kia tất nhiên là do nó thừa kế, ba mẹ anh là cái thá gì, làm gì có phần của bọn họ ở đây!"
Cậu lễ phép giải thích với cảnh sát về chuyện này, còn nói nếu muốn biết cụ thể mọi chuyện có thể đi hỏi cảnh sát Dương.Lục Cảnh Trừng muốn dọa cậu một chút, nhưng hắn lại lo Diệp Thanh Dương coi lời hắn nói là thật, như vậy cậu sẽ buồn lắm.
Cảnh sát nghe cậu nói xong, thương lượng với cậu: “Vậy cháu cũng nên để bọn họ về lấy đồ, không thể khóa cửa giữ hết đồ đạc như thế được."
Diệp Thanh Dương đồng ý, nhưng mà, “Vậy bọn họ có thể bảo đảm sau khi thu dọn xong sẽ không làm phiền cháu nữa không?"
“Được chứ, bọn họ nói bây giờ chỉ cần lấy hết đồ đạc là được."
Diệp Thanh Dương không tin, nhưng mà cảnh sát đã gọi điện đến rồi, cậu vẫn phải kéo Lục Cảnh Trừng về nhà một chuyến. Dưới sự giám sát của cảnh sát, cả nhà Diệp Hồng nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình.
Vương Tuệ cũng tới, chị ta thuê một cái xe, chở hết đồ đạc về nhà chồng.Diệp Thanh Dương đi ra khỏi văn phòng, đứng trên lan can hóng gió, nhớ lại bộ dạng lúc bị đánh của Diệp Hồng ban nãy, không kìm lòng được mà nở nụ cười.
Vương Phàm căm tức nhìn cậu, có vẻ như rất muốn xông lên đánh cậu nhưng lại không làm gì được.Diệp Thanh Dương: “Hả?"
Lục Cảnh Trừng trừng mắt nhìn lại hắn ta, “Nhìn cái gì mà nhìn, muốn ăn đòn à."
Cảnh sát khuyên nhủ hắn: “Cậu bạn này, cháu bình tĩnh chút đi, cháu nhìn bạn cháu nãy có nói gì đâu."“Vậy thì tốt, cố lên nhé."
Diệp Thanh Dương cười khẽ: “Đúng vậy đó Tiểu Cảnh, không cần so đo với mấy con chó nhà có tang đâu."
Cảnh sát: …
Vương Việt trào phúng cười, ông ta nói: “Diệp Thanh Dương, tuy rằng mày không coi tao là người thân nhưng dù gì mày cũng là cháu ruột của vợ tao, sau này nếu cần tao vẫn sẽ giúp mày."
“Chỉ cần ông không gây phiền phức cho tôi thì tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."Cùng lúc đó, Lục Cảnh Trừng cũng gọi điện thoại cho ba mình nói chuyện mấy câu
Cậu nói xong, chỉ vào Vương Việt nói với cảnh sát: “Chú cảnh sát ơi, chú nhớ kỹ khuôn mặt với dáng người của ông ta nhé, sau này nếu cháu có mệnh hệ gì chắc chắn là do ông ta làm hại."
Vương Việt bỗng cảm thấy chột dạ
Chú cảnh sát vẫn hiền hòa cười: “Đùa kiểu này không hay lắm đâu, dù sao vẫn là họ hàng cả mà."Cho dù là họ hàng thì cũng như vậy.
“Cháu không nói đùa, cháu rất nghiêm túc."
Cảnh sát cũng không coi đây là chuyện to tát, chỉ cảm thấy thiếu niên ở độ tuổi này lòng tự trọng vẫn rất cao.
Diệp Thanh Dương chỉ cười, không nói nữa.
Có một số người, đặc biệt là người trưởng thành sẽ coi họ hàng là một thứ gì đó rất quan trọng.
Trong nhận thức của bọn họ, họ hàng chính là người thân thiết nhất với mình trừ cha mẹ và những người ruột thịt ra, cho nên bọn họ sẽ sinh ra cảm giác mình phải hòa thuận với họ hàng, còn muốn họ hàng nhà người khác cũng phải hòa thuận nữa.Diệp Thanh Dương tiếp thu, bất quá, “Vậy bọn họ có thể bảo đảm đồ vật lấy đi sau, liền không nữa quấy rầy ta sao?"
Người của thế hệ trước rất để ý đến điều này.
Thế nhưng dưới góc nhìn của Diệp Thanh Dương, con người đối xử với nhau ấy mà, người ta tốt với mình thì mình cũng phải tốt với người ta, nhưng nếu người ta đã có ý đồ xấu thì mình cũng không cần đóng vai người lương thiện làm gì.
Cho dù là họ hàng thì cũng như vậy.
Cậu nhìn cả nhà Diệp Hồng dọn đồ đi hết rồi mới khóa cửa, đi cùng Lục Cảnh Trừng ra khỏi căn nhà.
Vương Việt, Diệp Hồng và Vương Phàm lôi túi lớn túi nhỏ về căn nhà Vương Phàm thuê, nhà không lớn lắm, chỉ có khoảng 65 mét vuông, thường ngày chỉ có Vương Phàm và vợ hắn ta ở, bây giờ lại thêm Diệp Hồng và Vương Việt, đột nhiên cảm thấy chật chội hơn rất nhiều.
Vương Việt nhìn xung quanh căn nhà, trong lòng cực kì không thoải mái.
Nhưng mà điều khiến ông ta khó chịu hơn chính là ngay sáng hôm sau, giám đốc nhân sự gọi ông ta vào văn phòng nói: “Anh chuẩn bị bàn giao công việc cho người khác đi, ngày mai không cần phải đi làm nữa."
“Tại sao?" Vương Việt khiếp sợ.Mọi người đành phải kìm nén lòng hiếu kỳ của mình, tiếp tục nghe giáo viên giảng bài.
Giám đốc nhân sự cười nói, “Sếp đã bàn giao như thế rồi, ta chỉ làm theo lệnh cấp trên thôi."
Vương Việt không chịu, lại muốn đi tìm giám đốc hỏi cho ra nhẽ, nhưng giám đốc lại đi công tác, trong văn phòng không có một bóng người.Cậu nói xong, chỉ vào Vương Việt nói với cảnh sát: “Chú cảnh sát ơi, chú nhớ kỹ khuôn mặt với dáng người của ông ta nhé, sau này nếu cháu có mệnh hệ gì chắc chắn là do ông ta làm hại."
Vương Việt bị đuổi việc bất ngờ, mà Diệp Hồng cũng y như thế.
Hai người trở về nhà, Vương Việt thấy Diệp Hồng phàn nàn mình bị đuổi việc rồi, lúc này mới phát hiện ra có người đang cố tình nhắm vào bọn họ.Diệp Thanh Dương cười nói: “Cảm ơn cô Trình, nhưng mà không cần đâu ạ."
“Phàm Phàm và Tuệ Tuệ có phải cũng sắp bị đuổi việc không?" Diệp Hồng sốt ruột đến sắp khóc, “Vậy phải làm sao bây giờ, cả nhà chúng ta không thể không có ai đi làm kiếm tiền được, sao lại có người ác độc như vậy chứ, sao phải hãm hại nhà mình như thế?!"
“Gần đây em có gây sự với ai không?" Vương Việt hỏi.
Diệp Hồng lắc đầu, lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó: “Có phải là thằng bạn cùng lớp của Diệp Thanh Dương không, hôm đó em đến trường tìm nó, thằng bạn kia cứ bảo vệ nó suốt, cô giáo nó nói nhà thằng kia giàu lắm, nửa cái trường đấy là của nhà nó hết."
Vương Việt nghe vậy khiếp sợ nhìn Diệp Hồng, hoàn toàn không thể tin được.
Diệp Thanh Dương sao có thể kết thân với người giàu có như vậy?
Ông ta thực sự đã mắc phải sai lầm lớn rồi, lẽ ra ngay từ đầu ông ta không nên để Diệp Thanh Dương tiếp tục học ở ngôi trường đó!
Diệp Thanh Dương: “Hả?"“Em muốn bảo vệ anh cũng không được à?" Diệp Thanh Dương hỏi hắn: “Nhìn anh bị thương em không chịu nổi cũng không được sao?"
Lục Cảnh Trừng nghiêm túc nói: “Nếu có gặp phải nguy hiểm anh chắc chắn sẽ cảm nhận được, anh cũng biết tránh mà, nhưng em đẩy anh ra rồi che cho anh như vậy lỡ người bị thương là em thì sao? Anh còn cần em bảo vệ à?"“Cháu không nói đùa, cháu rất nghiêm túc."Ông ta thực sự đã mắc phải sai lầm lớn rồi, lẽ ra ngay từ đầu ông ta không nên để Diệp Thanh Dương tiếp tục học ở ngôi trường đó!
“Không cần hả?"“Sao em lại suy diễn ra như vậy?"Chẳng trách người ta gọi hắn là hôn quân!“Anh nói như vậy chính là đang xem thường em, anh mạnh như vậy, em lại yếu ớt, em không xứng với anh được chưa."
“Đương nhiên không cần." Lục Cảnh Trừng nhìn cậu: “Anh mới là người phải che chở cho em, em cứ chú ý an toàn cho bản thân là được, không cần phải bảo vệ anh."Vương Việt bị đuổi việc bất ngờ, mà Diệp Hồng cũng y như thế.Diệp Thanh Dương chỉ cười, không nói nữa.
“Em muốn bảo vệ anh cũng không được à?" Diệp Thanh Dương hỏi hắn: “Nhìn anh bị thương em không chịu nổi cũng không được sao?"Vì thế hắn chỉ có thể véo mặt Diệp Thanh Dương một cái, bỏ qua chủ đề này.Vậy nên cậu không cần phải chết, bị thương là được rồi.
Lục Cảnh Trừng: …Vương Phàm bất đắc dĩ ngồi xuống ghế salon, yên lặng hút thuốc.Diệp Thanh Dương tiếp đến cảnh sát điện thoại nói hắn chiếm lấy người khác tài sản riêng thời điểm hoàn sửng sốt một chút, thầm nghĩ này cũng thật là ký ăn không ký đánh, trả lại!
Lục Cảnh Trừng đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng, giữa ban ngày ban mặt mà nói như vậy ngại chết đi được.Nếu Diệp Thanh Dương nhất định muốn cướp, thì ông ta sẽ đấu với Diệp Thanh Dương đến cùng.Có một số người, đặc biệt là người trưởng thành sẽ coi họ hàng là một thứ gì đó rất quan trọng.
Lục Cảnh Trừng xấu hổ nói: “Không được."Diệp Thanh Dương ngồi ở cách đó không xa, nghe hắn bình tĩnh nói: “Ba cứ xem xét rồi sai người làm đi, nếu bọn họ muốn phá hủy cuộc sống của người khác thì con sẽ cho bọn họ nếm thử mùi vị của cuộc sống mất đi tất cả là như thế nào."
“Vậy anh cũng không cần che chở cho em đâu." Diệp Thanh Dương nói: “Sao anh lại tiêu chuẩn kép như thế nhỉ."“Mơ đi." Vương Việt hít một hơi thuốc lá, trong lòng đã có tính toán.Lục Cảnh Trừng trừng mắt nhìn lại hắn ta, “Nhìn cái gì mà nhìn, muốn ăn đòn à."
Lục Cảnh Trừng bất đắc dĩ nói: “Anh với em không giống nhau. Một mình anh có thể chấp mười người, em thì sao, một người cũng không đánh nổi, em bảo vệ chính mình là được rồi."
Diệp Thanh Dương hừ một tiếng: “Anh xem thường em đúng không?"Người của thế hệ trước rất để ý đến điều này.
“Anh chỉ đánh giá khách quan thôi."“Phàm Phàm và Tuệ Tuệ có phải cũng sắp bị đuổi việc không?" Diệp Hồng sốt ruột đến sắp khóc, “Vậy phải làm sao bây giờ, cả nhà chúng ta không thể không có ai đi làm kiếm tiền được, sao lại có người ác độc như vậy chứ, sao phải hãm hại nhà mình như thế?!"“Đúng thế." Lục Cảnh Trừng suy nghĩ một chút, không chút xấu hổ mà tán thành.
“Anh nói như vậy chính là đang xem thường em, anh mạnh như vậy, em lại yếu ớt, em không xứng với anh được chưa."“Sao không đi nữa?" Đổng Dục hỏi y.Nhất định sẽ bị nghi ngờ.
Lục Cảnh Trừng:???Diệp Thanh Dương không tin, nhưng mà cảnh sát đã gọi điện đến rồi, cậu vẫn phải kéo Lục Cảnh Trừng về nhà một chuyến. Dưới sự giám sát của cảnh sát, cả nhà Diệp Hồng nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình.Diệp Thanh Dương sao có thể kết thân với người giàu có như vậy?
“Sao em lại suy diễn ra như vậy?"“Anh được tiêu chuẩn kép mà không cho em suy diễn à?" Diệp Thanh Dương phản bác.Lục Cảnh Trừng đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng, giữa ban ngày ban mặt mà nói như vậy ngại chết đi được.
“Anh được tiêu chuẩn kép mà không cho em suy diễn à?" Diệp Thanh Dương phản bác.“Sau này mày sẽ quen thôi."
Lục Cảnh Trừng: …Thứ không thuộc về mình, có mơ tưởng nữa thì cũng chỉ là mơ tưởng mà thôi.“Vậy là bây giờ ba mẹ anh không còn chỗ ở nữa rồi à?"
Bách Nhạc đi phía sau bọn họ, cạn lời dừng bước.Trên đường trở về phòng học, Lục Cảnh Trừng len lén Diệp Thanh Dương, ho khan một tiếng rồi nói với cậu: “Lần sau không được làm như vậy nữa."
“Sao không đi nữa?" Đổng Dục hỏi y.Vương Phàm đang đi làm, nhận được điện thoại của bà ta thì vội vàng chạy về nhà.
“Tao sợ tao ăn cơm chó đến chết mất." Bách Nhạc trào phúng nói: “Hai đứa nó như vậy không sợ bị người khác phát hiện à?"
Đổng Dục nở nụ cười, “Thì cũng là lần đầu tiên bạn Tiểu Cảnh nhà chúng ta yêu đương mà."Diệp Hồng lúc bấy giờ mới kể hết mọi chuyện cho Vương Phàm nghe, Vương Phàm tức giận nói: “Thằng này muốn làm phản rồi đúng không, để con gọi điện thoại cho nó!"Cảnh sát khuyên nhủ hắn: “Cậu bạn này, cháu bình tĩnh chút đi, cháu nhìn bạn cháu nãy có nói gì đâu."
“Nhưng mà tao không chịu được."Hơn bảy giờ, Vương Việt về nhà.Ông ta cũng không muốn bị cảnh sát điều tra.
“Sau này mày sẽ quen thôi."“Gần đây em có gây sự với ai không?" Vương Việt hỏi.
Bách Nhạc:!!!Lại còn phải quen á?!Chú cảnh sát vẫn hiền hòa cười: “Đùa kiểu này không hay lắm đâu, dù sao vẫn là họ hàng cả mà."Lục Cảnh Trừng nghiêm túc nói: “Nếu có gặp phải nguy hiểm anh chắc chắn sẽ cảm nhận được, anh cũng biết tránh mà, nhưng em đẩy anh ra rồi che cho anh như vậy lỡ người bị thương là em thì sao? Anh còn cần em bảo vệ à?"
Tại sao phải quen, y không muốn quen!?
Ngược quá đi mất!Nhưng mà Diệp Thanh Dương cũng không nhận điện thoại của hắn ta.
Mãi đến khi về lớp học rồi Lục Cảnh Trừng vẫn không cãi lại Diệp Thanh Dương, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Càng ngày em càng không nghe lời rồi đấy."Bọn họ còn có gia đình của mình, hơn nữa còn không có một chút quan hệ pháp lý nào với Diệp Thanh Dương.“Cứ dọn hết đồ đạc ra ngoài trước đã." Vương Việt mở miệng nói.
“Em không nghe lời anh sẽ không thích em nữa sao?" Diệp Thanh Dương không hề sợ hãi.“Gọi điện thoại cho cảnh sát, bảo cảnh sát liên hệ với nó, nói rằng chúng ta đồng ý dọn ra ngoài, nhưng phải mang theo tất cả đồ đạc."Vương Việt bỗng cảm thấy chột dạ
Lục Cảnh Trừng muốn dọa cậu một chút, nhưng hắn lại lo Diệp Thanh Dương coi lời hắn nói là thật, như vậy cậu sẽ buồn lắm.
Biết đâu còn trốn hắn đến một góc lén lút rơi nước mắt thì sao!Nhưng mà Diệp Thanh Dương không nhất thiết phải chết, Vương Việt hút một hơi thuốc, ngồi trong làn khói thuốc suy nghĩ, nếu là cậu chết đi, người có lợi nhất chính là gia đình bọn họ.Thế nhưng dưới góc nhìn của Diệp Thanh Dương, con người đối xử với nhau ấy mà, người ta tốt với mình thì mình cũng phải tốt với người ta, nhưng nếu người ta đã có ý đồ xấu thì mình cũng không cần đóng vai người lương thiện làm gì.
Vì thế hắn chỉ có thể véo mặt Diệp Thanh Dương một cái, bỏ qua chủ đề này._______________________________________________Mãi đến khi về lớp học rồi Lục Cảnh Trừng vẫn không cãi lại Diệp Thanh Dương, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Càng ngày em càng không nghe lời rồi đấy."
Hắn chiều cậu quá nên cậu hư thật rồi! Lục Cảnh Trừng thầm nghĩ, đúng là ái phi muốn gì được đó!Diệp Thanh Dương cười khẽ: “Đúng vậy đó Tiểu Cảnh, không cần so đo với mấy con chó nhà có tang đâu."
Chẳng trách người ta gọi hắn là hôn quân!
Cả bọn cùng quay về lớp học, các bạn cùng lớp thấy bọn họ về thì điên cuồng nhắn tin trong nhóm chat hỏi thăm?Vợ Vương Phàm tức giận đến cầm túi ra khỏi nhà, chuẩn bị về nhà mẹ đẻ nói cho cha mẹ mình chuyện này.“Ăn cái gì mà ăn, nhà cũng bị mất rồi ai còn ăn được nữa."
Lục Cảnh Trừng không nói gì, Diệp Thanh Dương cũng không nói, Bách Nhạc thì gửi một nhãn dán học bài đi.Vương Việt cười nói: “Sợ cái gì, người cười cuối cùng mới là người thắng."
Giáo viên ngữ văn vỗ vỗ bàn, nhắc nhở bọn họ chú ý nghe giảng.Sau khi tan học, Trình Yến lại nhờ người gọi Diệp Thanh Dương đến văn phòng một lần nữa, nói với cậu: “Gần đây học lực của em rất tốt, đừng để chuyện của cô em làm ảnh hưởng đên chuyện học hành, chuyện gia đình em cô cũng đã biết rồi, nếu cần gì thì cứ nói, cô sẽ giúp em."“Vâng."
Mọi người đành phải kìm nén lòng hiếu kỳ của mình, tiếp tục nghe giáo viên giảng bài.
Sau khi tan học, Trình Yến lại nhờ người gọi Diệp Thanh Dương đến văn phòng một lần nữa, nói với cậu: “Gần đây học lực của em rất tốt, đừng để chuyện của cô em làm ảnh hưởng đên chuyện học hành, chuyện gia đình em cô cũng đã biết rồi, nếu cần gì thì cứ nói, cô sẽ giúp em."
Diệp Thanh Dương cười nói: “Cảm ơn cô Trình, nhưng mà không cần đâu ạ."Bách Nhạc:!!!Lại còn phải quen á?!
“Vậy thì tốt, cố lên nhé."Vương Phàm bất an nói: “Ba, bây giờ phải làm sao đây? Ba cũng biết lúc con và Tiểu Ny kết hôn cô ấy đã nói muốn ở trong căn nhà đó, bây giờ không còn nhà nữa thì con với Tiểu Ny phải làm sao bây giờ?"
“Vâng."Dù sao bây giờ Diệp Thanh Dương cũng chỉ là một đứa trẻ không cha không mẹ, người thân duy nhất còn lại là Diệp Hồng.
Diệp Thanh Dương đi ra khỏi văn phòng, đứng trên lan can hóng gió, nhớ lại bộ dạng lúc bị đánh của Diệp Hồng ban nãy, không kìm lòng được mà nở nụ cười.“Không cần hả?"“Căn nhà kia vốn là nhà của chúng ta." Vương Phàm nói.
Diệp Hồng lúc này đang buồn bực ngồi trên xe buýt, trong đầu bà ta cũng toàn là hình ảnh mình vừa bị đánh ở trường của Diệp Thanh Dương, càng nghĩ càng thấy oan ức, hốc mắt cũng đỏ lên, giơ tay lau nước mắt trông cực kì tội nghiệpNhưng mà điều khiến ông ta khó chịu hơn chính là ngay sáng hôm sau, giám đốc nhân sự gọi ông ta vào văn phòng nói: “Anh chuẩn bị bàn giao công việc cho người khác đi, ngày mai không cần phải đi làm nữa."
Bà ta đi xe buýt đến nhà Vương Phàm. Căn nhà kia không mở được cửa, bà ta lại tiếc tiền, đành phải đến nhà con trai ở tạm một đêm“Chỉ cần ông không gây phiền phức cho tôi thì tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."Bạn bè giáo viên trong trường có thương cậu đi chăng nữa thì cũng không làm được gì.Diệp Thanh Dương cảm thấy hơi căng thẳng, cậu đã mơ hồ đoán được hắn đang nói cái gì.
Vương Phàm đang đi làm, nhận được điện thoại của bà ta thì vội vàng chạy về nhà.Cảnh sát: …Gặp phải chuyện không may, bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh.
Diệp Hồng lúc bấy giờ mới kể hết mọi chuyện cho Vương Phàm nghe, Vương Phàm tức giận nói: “Thằng này muốn làm phản rồi đúng không, để con gọi điện thoại cho nó!"
Nhưng mà Diệp Thanh Dương cũng không nhận điện thoại của hắn ta.
Vương Phàm nổi giận chuẩn bị đến trường học tìm Diệp Thanh Dương nhưng lại bị Diệp Hồng ngăn lại: “Vô dụng thôi, chờ ba con về rồi bàn bạc tiếp, con có đến đó cũng không giải quyết được gì."
Bà ta thở dài, hận bản thân đã không để Diệp Thanh Dương thôi học luôn từ ngày xưa, nếu bà ta bắt Diệp Thanh Dương nghỉ học ngay từ lúc ba mẹ cậu mất thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy!Vương Việt nghe Diệp Hồng kể chuyện hôm nay, cơn tức bắt đầu bùng nổ.Cảnh sát nghe lời giải thích của hắn, thương lượng với hắn đạo, “Vậy ngươi cũng giữ cửa lái một chút, làm cho bọn họ đem đồ vật đem đi đi, không phải ngươi như thế vẫn luôn khóa lại môn, giam giữ bọn họ món đồ riêng tư, cũng không được a."
Vợ Vương Phàm tan làm về nhà, thấy Diệp Hồng cũng ở đây, tỏ vẻ bất ngờ hỏi chồng mình mấy câu mới biết chuyện của Diệp Thanh Dương.
“Vậy là bây giờ ba mẹ anh không còn chỗ ở nữa rồi à?"“Vậy chúng ta thật sự phải nhường căn nhà cho Diệp Thanh Dương sao?" Vương Phàm hỏi ông ta.Bà ta đi xe buýt đến nhà Vương Phàm. Căn nhà kia không mở được cửa, bà ta lại tiếc tiền, đành phải đến nhà con trai ở tạm một đêm
“Căn nhà kia vốn là nhà của chúng ta." Vương Phàm nói.“Tất nhiên là không nhường cho nó được, bây giờ phải chờ ba con về rồi chúng ta lại nghĩ cách."
“Thôi anh im đi! Căn nhà kia giờ bị em họ anh lấy mất rồi, làm gì còn phần nhà anh nữa! Vương Phàm, lúc trước anh nói với em như thế nào? Anh nói căn nhà đó sau này ba mẹ anh sẽ để lại cho anh, chúng ta kết hôn xong cứ thuê tạm một căn phòng nhỏ trước, rồi anh sẽ mua nhà khác cho ba mẹ anh, căn nhà đó sẽ là của vợ chồng mình, nhưng bây giờ thì sao? Nhà cũng mất luôn rồi! Anh lừa em à!"Diệp Hồng tiếp tục nấu cơm.
“Anh không lừa em ba mẹ nó đều chết hết rồi, một mình nó thì cần gì nhà, căn nhà kia đương nhiên là nhà của chúng ta."“Căn nhà đó không thể để Diệp Thanh Dương cướp đi được." Vương Phàm tức giận nói: “Con và Tiểu Ny đều rất thích nó, tiểu Ny còn đang tính toán xem phải sửa lại như thế nào nữa kìa, bằng bất cứ giá nào cũng phải lấy về."
“Anh điên à? Ba mẹ nó chết rồi, nhà kia tất nhiên là do nó thừa kế, ba mẹ anh là cái thá gì, làm gì có phần của bọn họ ở đây!"“Đúng vậy, bọn họ nói bây giờ chỉ cần lấy hết đồ đạc là được."Lục Cảnh Trừng bất đắc dĩ nói: “Anh với em không giống nhau. Một mình anh có thể chấp mười người, em thì sao, một người cũng không đánh nổi, em bảo vệ chính mình là được rồi."
Vợ Vương Phàm tức giận đến cầm túi ra khỏi nhà, chuẩn bị về nhà mẹ đẻ nói cho cha mẹ mình chuyện này.“Anh chỉ đánh giá khách quan thôi."
Diệp Hồng thấy cô đi, còn tỏ vẻ nghi hoặc: “Sao đã đi rồi, cơm còn chưa nấu đâu."“Nhưng mà tao không chịu được."
“Ăn cái gì mà ăn, nhà cũng bị mất rồi ai còn ăn được nữa."Người thân duy nhất của cậu phải ở bên chăm sóc cũng là điều hiển nhiên, căn nhà đó sẽ lại là của bọn họ.
Diệp Hồng cau mày: “Con xem lại vợ con đi, giờ lại quay ra chê nhà mình nghèo khó à."
“Căn nhà đó không thể để Diệp Thanh Dương cướp đi được." Vương Phàm tức giận nói: “Con và Tiểu Ny đều rất thích nó, tiểu Ny còn đang tính toán xem phải sửa lại như thế nào nữa kìa, bằng bất cứ giá nào cũng phải lấy về."Diệp Thanh Dương hừ một tiếng: “Anh xem thường em đúng không?"
“Tất nhiên là không nhường cho nó được, bây giờ phải chờ ba con về rồi chúng ta lại nghĩ cách."
Vương Phàm bất đắc dĩ ngồi xuống ghế salon, yên lặng hút thuốc.Giám đốc nhân sự cười nói, “Sếp đã bàn giao như thế rồi, ta chỉ làm theo lệnh cấp trên thôi."
Diệp Hồng tiếp tục nấu cơm.Hắn lễ phép cùng cảnh sát giải thích chuyện này, đồng thời biểu thị chuyện cụ thể có thể hỏi Dương cảnh quan.
Hơn bảy giờ, Vương Việt về nhà.Ngược quá đi mất!
Cùng lúc đó, Lục Cảnh Trừng cũng gọi điện thoại cho ba mình nói chuyện mấy câu
Diệp Thanh Dương ngồi ở cách đó không xa, nghe hắn bình tĩnh nói: “Ba cứ xem xét rồi sai người làm đi, nếu bọn họ muốn phá hủy cuộc sống của người khác thì con sẽ cho bọn họ nếm thử mùi vị của cuộc sống mất đi tất cả là như thế nào."Vương Tuệ cũng tới, chị ta thuê một cái xe, chở hết đồ đạc về nhà chồng.
Diệp Thanh Dương cảm thấy hơi căng thẳng, cậu đã mơ hồ đoán được hắn đang nói cái gì.“Đương nhiên không cần." Lục Cảnh Trừng nhìn cậu: “Anh mới là người phải che chở cho em, em cứ chú ý an toàn cho bản thân là được, không cần phải bảo vệ anh."
“Anh nói chuyện của cô em cho ba anh biết à?" Diệp Thanh Dương chờ hắn kết thúc cuộc gọi mới hỏiBà ta thở dài, hận bản thân đã không để Diệp Thanh Dương thôi học luôn từ ngày xưa, nếu bà ta bắt Diệp Thanh Dương nghỉ học ngay từ lúc ba mẹ cậu mất thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy!
Lục Cảnh Trừng gật đầu, “Chỉ có người quá rảnh rỗi mới có thời gian đi gây phiền phức cho người khác thôi, bản thân mình còn lo không xong thì đố bà ta đến quấy rồi em được đấy. Nếu bà muốn khiến em thất học, thì anh sẽ cho bà ta thất nghiệp trước!"Bạn trai tư bản có nhà mặt phố bố làm to thích thật đấy =)))))))))))
Diệp Thanh Dương giơ ngón tay cái lên, “Giám đốc Lục giỏi nhất."Lục Cảnh Trừng xấu hổ nói: “Không được."
Lục Cảnh Trừng đắc ý hừ một tiếng: “So với em thì đúng là giỏi hơn một chút."
“Thế nên sau này em không được giấu anh chuyện gì nữa, phải nói cho anh biết, hiểu chưa?"
“Biết rồi biết rồi." Diệp Thanh Dương gật đầu, “Sao em giấu được mắt thần của anh chứ."
“Đúng thế." Lục Cảnh Trừng suy nghĩ một chút, không chút xấu hổ mà tán thành.
Diệp Thanh Dương bật cười, cảm thấy Lục Cảnh Trừng thật đáng yêu, cậu muốn hôn hắn quá.Lục Cảnh Trừng:???
Vương Việt nghe Diệp Hồng kể chuyện hôm nay, cơn tức bắt đầu bùng nổ.Trước đây ông ta chỉ coi Diệp Thanh Dương là một thằng nhóc, không thèm so đo với cậu.
Vương Phàm bất an nói: “Ba, bây giờ phải làm sao đây? Ba cũng biết lúc con và Tiểu Ny kết hôn cô ấy đã nói muốn ở trong căn nhà đó, bây giờ không còn nhà nữa thì con với Tiểu Ny phải làm sao bây giờ?"
“Kết hôn thì cũng kết rồi chứ còn làm sao? Hay là muốn ly hôn à?" Vương Việt không thèm để ý đến con dâu mình, chỉ trừng mắt nhìn con trai một cái: “Đồ vô dụng."Diệp Hồng thấy cô đi, còn tỏ vẻ nghi hoặc: “Sao đã đi rồi, cơm còn chưa nấu đâu."Diệp Thanh Dương giơ ngón tay cái lên, “Giám đốc Lục giỏi nhất."
“Vậy chúng ta thật sự phải nhường căn nhà cho Diệp Thanh Dương sao?" Vương Phàm hỏi ông ta.Diệp Thanh Dương bật cười, cảm thấy Lục Cảnh Trừng thật đáng yêu, cậu muốn hôn hắn quá.Vương Việt nghe vậy khiếp sợ nhìn Diệp Hồng, hoàn toàn không thể tin được.
“Mơ đi." Vương Việt hít một hơi thuốc lá, trong lòng đã có tính toán.“Vậy anh cũng không cần che chở cho em đâu." Diệp Thanh Dương nói: “Sao anh lại tiêu chuẩn kép như thế nhỉ."
Thứ không thuộc về mình, có mơ tưởng nữa thì cũng chỉ là mơ tưởng mà thôi.
Chỉ khi nào đã chiếm được, thì suy nghĩ nhất định sẽ khác. Vương Việt xưa nay chưa từng có ý định trả lại căn nhà cho Diệp Thanh Dương, đó là nhà của ông ta, không liên quan gì đến Diệp Thanh Dương hết.“Biết rồi biết rồi." Diệp Thanh Dương gật đầu, “Sao em giấu được mắt thần của anh chứ."Nhưng bây giờ cậu ép ông ta phải so đo rồi thì cũng đừng trách ông ta vô tình.
Nếu Diệp Thanh Dương nhất định muốn cướp, thì ông ta sẽ đấu với Diệp Thanh Dương đến cùng.Diệp Hồng lắc đầu, lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó: “Có phải là thằng bạn cùng lớp của Diệp Thanh Dương không, hôm đó em đến trường tìm nó, thằng bạn kia cứ bảo vệ nó suốt, cô giáo nó nói nhà thằng kia giàu lắm, nửa cái trường đấy là của nhà nó hết."Lục Cảnh Trừng đắc ý hừ một tiếng: “So với em thì đúng là giỏi hơn một chút."
Trước đây ông ta chỉ coi Diệp Thanh Dương là một thằng nhóc, không thèm so đo với cậu.Cảnh sát cũng không coi đây là chuyện to tát, chỉ cảm thấy thiếu niên ở độ tuổi này lòng tự trọng vẫn rất cao.
Nhưng bây giờ cậu ép ông ta phải so đo rồi thì cũng đừng trách ông ta vô tình.“Tao sợ tao ăn cơm chó đến chết mất." Bách Nhạc trào phúng nói: “Hai đứa nó như vậy không sợ bị người khác phát hiện à?"
Dù sao bây giờ Diệp Thanh Dương cũng chỉ là một đứa trẻ không cha không mẹ, người thân duy nhất còn lại là Diệp Hồng.
Bạn bè giáo viên trong trường có thương cậu đi chăng nữa thì cũng không làm được gì.
Bọn họ còn có gia đình của mình, hơn nữa còn không có một chút quan hệ pháp lý nào với Diệp Thanh Dương.
Thậm chí nếu Diệp Thanh Dương bất ngờ xảy ra chuyện không may, cảnh sát cũng sẽ liên lạc với ông ta hoặc là Diệp Hồng chứ không phải giáo viên hay bạn bè của cậu.
Nhưng mà Diệp Thanh Dương không nhất thiết phải chết, Vương Việt hút một hơi thuốc, ngồi trong làn khói thuốc suy nghĩ, nếu là cậu chết đi, người có lợi nhất chính là gia đình bọn họ.
Nhất định sẽ bị nghi ngờ.“Thôi anh im đi! Căn nhà kia giờ bị em họ anh lấy mất rồi, làm gì còn phần nhà anh nữa! Vương Phàm, lúc trước anh nói với em như thế nào? Anh nói căn nhà đó sau này ba mẹ anh sẽ để lại cho anh, chúng ta kết hôn xong cứ thuê tạm một căn phòng nhỏ trước, rồi anh sẽ mua nhà khác cho ba mẹ anh, căn nhà đó sẽ là của vợ chồng mình, nhưng bây giờ thì sao? Nhà cũng mất luôn rồi! Anh lừa em à!"
Ông ta cũng không muốn bị cảnh sát điều tra.Hắn chiều cậu quá nên cậu hư thật rồi! Lục Cảnh Trừng thầm nghĩ, đúng là ái phi muốn gì được đó!
Vậy nên cậu không cần phải chết, bị thương là được rồi.“Ai nói nhường cho nó, chúng ta phải làm nó mất cảnh giác trước rồi tính tiếp."
Gặp phải chuyện không may, bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh.
Người thân duy nhất của cậu phải ở bên chăm sóc cũng là điều hiển nhiên, căn nhà đó sẽ lại là của bọn họ.
Vương Việt dập tàn thuốc, âm thầm tính toán chuyện này, nhưng mà không được hành động quá nhanh, ít nhất là không phải lúc này, nếu không sẽ bị nghi ngờ. Cứ từ từ thôi, như vậy mới có thể khiến cho mình giống như người vô tội, tốt nhất là ông ta không cần phải đích thân ra tay, cứ tìm một kẻ Diệp Thanh Dương không hề quen biết, cảnh sát sẽ không nghi ngờ ông ta.
“Cứ dọn hết đồ đạc ra ngoài trước đã." Vương Việt mở miệng nói.
“Gọi điện thoại cho cảnh sát, bảo cảnh sát liên hệ với nó, nói rằng chúng ta đồng ý dọn ra ngoài, nhưng phải mang theo tất cả đồ đạc."Lục Cảnh Trừng không nói gì, Diệp Thanh Dương cũng không nói, Bách Nhạc thì gửi một nhãn dán học bài đi.“Anh nói chuyện của cô em cho ba anh biết à?" Diệp Thanh Dương chờ hắn kết thúc cuộc gọi mới hỏi
“Ba làm cái gì vậy? Vừa nãy ba còn nói không thể nhường căn nhà cho nó mà!?Đổng Dục nở nụ cười, “Thì cũng là lần đầu tiên bạn Tiểu Cảnh nhà chúng ta yêu đương mà."
“Ai nói nhường cho nó, chúng ta phải làm nó mất cảnh giác trước rồi tính tiếp."
Vương Việt cười nói: “Sợ cái gì, người cười cuối cùng mới là người thắng."
Diệp Thanh Dương đột nhiên nhận được điện thoại của cảnh sát nói có người tố cáo cậu chiếm đoạt tài sản của người khác, yêu cầu cậu phải trả lại.“Anh điên à? Ba mẹ nó chết rồi, nhà kia tất nhiên là do nó thừa kế, ba mẹ anh là cái thá gì, làm gì có phần của bọn họ ở đây!"
Cậu lễ phép giải thích với cảnh sát về chuyện này, còn nói nếu muốn biết cụ thể mọi chuyện có thể đi hỏi cảnh sát Dương.Lục Cảnh Trừng muốn dọa cậu một chút, nhưng hắn lại lo Diệp Thanh Dương coi lời hắn nói là thật, như vậy cậu sẽ buồn lắm.
Cảnh sát nghe cậu nói xong, thương lượng với cậu: “Vậy cháu cũng nên để bọn họ về lấy đồ, không thể khóa cửa giữ hết đồ đạc như thế được."
Diệp Thanh Dương đồng ý, nhưng mà, “Vậy bọn họ có thể bảo đảm sau khi thu dọn xong sẽ không làm phiền cháu nữa không?"
“Được chứ, bọn họ nói bây giờ chỉ cần lấy hết đồ đạc là được."
Diệp Thanh Dương không tin, nhưng mà cảnh sát đã gọi điện đến rồi, cậu vẫn phải kéo Lục Cảnh Trừng về nhà một chuyến. Dưới sự giám sát của cảnh sát, cả nhà Diệp Hồng nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình.
Vương Tuệ cũng tới, chị ta thuê một cái xe, chở hết đồ đạc về nhà chồng.Diệp Thanh Dương đi ra khỏi văn phòng, đứng trên lan can hóng gió, nhớ lại bộ dạng lúc bị đánh của Diệp Hồng ban nãy, không kìm lòng được mà nở nụ cười.
Vương Phàm căm tức nhìn cậu, có vẻ như rất muốn xông lên đánh cậu nhưng lại không làm gì được.Diệp Thanh Dương: “Hả?"
Lục Cảnh Trừng trừng mắt nhìn lại hắn ta, “Nhìn cái gì mà nhìn, muốn ăn đòn à."
Cảnh sát khuyên nhủ hắn: “Cậu bạn này, cháu bình tĩnh chút đi, cháu nhìn bạn cháu nãy có nói gì đâu."“Vậy thì tốt, cố lên nhé."
Diệp Thanh Dương cười khẽ: “Đúng vậy đó Tiểu Cảnh, không cần so đo với mấy con chó nhà có tang đâu."
Cảnh sát: …
Vương Việt trào phúng cười, ông ta nói: “Diệp Thanh Dương, tuy rằng mày không coi tao là người thân nhưng dù gì mày cũng là cháu ruột của vợ tao, sau này nếu cần tao vẫn sẽ giúp mày."
“Chỉ cần ông không gây phiền phức cho tôi thì tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."Cùng lúc đó, Lục Cảnh Trừng cũng gọi điện thoại cho ba mình nói chuyện mấy câu
Cậu nói xong, chỉ vào Vương Việt nói với cảnh sát: “Chú cảnh sát ơi, chú nhớ kỹ khuôn mặt với dáng người của ông ta nhé, sau này nếu cháu có mệnh hệ gì chắc chắn là do ông ta làm hại."
Vương Việt bỗng cảm thấy chột dạ
Chú cảnh sát vẫn hiền hòa cười: “Đùa kiểu này không hay lắm đâu, dù sao vẫn là họ hàng cả mà."Cho dù là họ hàng thì cũng như vậy.
“Cháu không nói đùa, cháu rất nghiêm túc."
Cảnh sát cũng không coi đây là chuyện to tát, chỉ cảm thấy thiếu niên ở độ tuổi này lòng tự trọng vẫn rất cao.
Diệp Thanh Dương chỉ cười, không nói nữa.
Có một số người, đặc biệt là người trưởng thành sẽ coi họ hàng là một thứ gì đó rất quan trọng.
Trong nhận thức của bọn họ, họ hàng chính là người thân thiết nhất với mình trừ cha mẹ và những người ruột thịt ra, cho nên bọn họ sẽ sinh ra cảm giác mình phải hòa thuận với họ hàng, còn muốn họ hàng nhà người khác cũng phải hòa thuận nữa.Diệp Thanh Dương tiếp thu, bất quá, “Vậy bọn họ có thể bảo đảm đồ vật lấy đi sau, liền không nữa quấy rầy ta sao?"
Người của thế hệ trước rất để ý đến điều này.
Thế nhưng dưới góc nhìn của Diệp Thanh Dương, con người đối xử với nhau ấy mà, người ta tốt với mình thì mình cũng phải tốt với người ta, nhưng nếu người ta đã có ý đồ xấu thì mình cũng không cần đóng vai người lương thiện làm gì.
Cho dù là họ hàng thì cũng như vậy.
Cậu nhìn cả nhà Diệp Hồng dọn đồ đi hết rồi mới khóa cửa, đi cùng Lục Cảnh Trừng ra khỏi căn nhà.
Vương Việt, Diệp Hồng và Vương Phàm lôi túi lớn túi nhỏ về căn nhà Vương Phàm thuê, nhà không lớn lắm, chỉ có khoảng 65 mét vuông, thường ngày chỉ có Vương Phàm và vợ hắn ta ở, bây giờ lại thêm Diệp Hồng và Vương Việt, đột nhiên cảm thấy chật chội hơn rất nhiều.
Vương Việt nhìn xung quanh căn nhà, trong lòng cực kì không thoải mái.
Nhưng mà điều khiến ông ta khó chịu hơn chính là ngay sáng hôm sau, giám đốc nhân sự gọi ông ta vào văn phòng nói: “Anh chuẩn bị bàn giao công việc cho người khác đi, ngày mai không cần phải đi làm nữa."
“Tại sao?" Vương Việt khiếp sợ.Mọi người đành phải kìm nén lòng hiếu kỳ của mình, tiếp tục nghe giáo viên giảng bài.
Giám đốc nhân sự cười nói, “Sếp đã bàn giao như thế rồi, ta chỉ làm theo lệnh cấp trên thôi."
Vương Việt không chịu, lại muốn đi tìm giám đốc hỏi cho ra nhẽ, nhưng giám đốc lại đi công tác, trong văn phòng không có một bóng người.Cậu nói xong, chỉ vào Vương Việt nói với cảnh sát: “Chú cảnh sát ơi, chú nhớ kỹ khuôn mặt với dáng người của ông ta nhé, sau này nếu cháu có mệnh hệ gì chắc chắn là do ông ta làm hại."
Vương Việt bị đuổi việc bất ngờ, mà Diệp Hồng cũng y như thế.
Hai người trở về nhà, Vương Việt thấy Diệp Hồng phàn nàn mình bị đuổi việc rồi, lúc này mới phát hiện ra có người đang cố tình nhắm vào bọn họ.Diệp Thanh Dương cười nói: “Cảm ơn cô Trình, nhưng mà không cần đâu ạ."
“Phàm Phàm và Tuệ Tuệ có phải cũng sắp bị đuổi việc không?" Diệp Hồng sốt ruột đến sắp khóc, “Vậy phải làm sao bây giờ, cả nhà chúng ta không thể không có ai đi làm kiếm tiền được, sao lại có người ác độc như vậy chứ, sao phải hãm hại nhà mình như thế?!"
“Gần đây em có gây sự với ai không?" Vương Việt hỏi.
Diệp Hồng lắc đầu, lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó: “Có phải là thằng bạn cùng lớp của Diệp Thanh Dương không, hôm đó em đến trường tìm nó, thằng bạn kia cứ bảo vệ nó suốt, cô giáo nó nói nhà thằng kia giàu lắm, nửa cái trường đấy là của nhà nó hết."
Vương Việt nghe vậy khiếp sợ nhìn Diệp Hồng, hoàn toàn không thể tin được.
Diệp Thanh Dương sao có thể kết thân với người giàu có như vậy?
Ông ta thực sự đã mắc phải sai lầm lớn rồi, lẽ ra ngay từ đầu ông ta không nên để Diệp Thanh Dương tiếp tục học ở ngôi trường đó!
Tác giả :
Lâm Áng Tư