Giao Tập

Quyển 2 - Chương 17

Miên Miên: Đã để mọi người phải chờ lâu, hồ ly đại ca trở lại đây!:3

Đông Đông: Chân thành xin lỗi các bợn và má Miên vì tới giờ mới gửi chương mới Giao Tập. Từ nay bợn Đông Đông sẽ chính thức tái xuất giang hồ và vô lại hơn xưa:v

Mỉm cười đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, nhưng sau đó, nụ cười trên mặt Mạc Ngữ Phi liền biến mất.

Dịch Thừa Phong có người yêu…

Biết Dịch Thừa Phong một ngày nào đó sẽ có người yêu, nhưng Mạc Ngữ Phi không nghĩ đến người kia sẽ đột nhiên xuất hiện như vậy. Giữa hắn và Dịch Thừa Phong là loại quan hệ bảo vệ và được bảo vệ giống như khế ước, pha lẫn tình cảm đồng nghiệp, người thân, bạn bè… quen biết đã nhiều năm. Mạc Ngữ Phi bây giờ cô độc một mình, liếc thấy Dịch Thừa Phong cùng người khác như hình với bóng, vừa hâm mộ, vừa ghen tị, trong lòng có loại cảm xúc nói không nên lời.

Chưa đầy một tiếng đồng hồ, Dịch Thừa Phong đã quay lại.

Mạc Ngữ Phi vừa thấy Dịch Thừa Phong liền trêu chọc: “Ồ, nhanh vậy."

“Tôi lo lắng cho cậu."

Mạc Ngữ Phi cười, “Anh suy nghĩ quá nhiều rồi. Nơi này bảo vệ nghiêm ngặt, hơn nữa, tôi cũng không phải chỉ có mình anh là vệ sĩ."

“Bản thân cậu chẳng lẽ không biết có bao nhiêu người đang âm thầm ham muốn cậu sao?"

“Còn có rất nhiều người muốn mạng của tôi." Mạc Ngữ Phi cười nói.

Nhìn Dịch Thừa Phong một hồi, đối phương bị Mạc Ngữ Phi nhìn chằm chằm đến độ đỏ mặt, Mạc Ngữ Phi tay chống đầu, than vãn: “Thừa Phong, anh có cuộc sống của chính mình, không cần phải bị trói buộc bên cạnh tôi như vậy, đối với anh là không công bằng. Thích Thiếu Đường, thì cứ kết giao với cậu ta đi."

“Bọn tôi… bọn tôi… còn chưa đến mức đó…" Dịch Thừa Phong cúi đầu cười.

Thấy dáng vẻ mỉm cười của Dịch Thừa Phong, đối với người hết mực trung thành như anh, Mạc Ngữ Phi trong lòng tràn đầy chúc phúc.

“Anh không cần phải 24 tiếng ở bên cạnh tôi, càng không cần lấy chuyện này làm cớ, tôi không muốn Thiếu Đường hiểu nhầm tôi. Sau 8h đều là thời gian tự do của anh. Anh cứ tùy ý đi, Thừa Phong."

“Không, tôi nên…"

Không đợi Dịch Thừa Phong nói hết, Mạc Ngữ Phi vung tay ngắt lời anh, “Cứ như vậy đi."

“Một mình cậu…"

“Sao, anh bây giờ đã có người yêu, nên thương hại kẻ cô đơn là tôi sao?" Mạc Ngữ Phi cố tình làm ra vẻ mặt tức giận.

“Không phải, không phải."

“Yên tâm, anh không ở đây, một mình tôi cũng vui rồi." Mạc Ngữ Phi lắc lư thân thể cười nói, “Thừa Phong, đột nhiên thấy anh có người yêu, nói tôi không khó chịu là giả. Hừm, tôi nghĩ, tâm trạng tôi bây giờ cũng giống như tâm trạng cha mẹ khi gả con gái vậy…"

“Đợi đã… gả?" Dịch Thừa Phong trừng lớn mắt, dở khóc dở cười, “Cậu nói cái gì?"

“Tôi không nói sai đâu, chính là tâm trạng này, a a, tâm trạng của người làm cha đó." Mạc Ngữ Phi nói rồi châm một điếu thuốc, che phủ bản thân vào trong làn khói.

Dịch Thừa Phong vẻ mặt hắc tuyến rời đi.

Sau lần này, Lê Thiếu Đường quả nhiên thường xuyên đến tìm Dịch Thừa Phong, cậu ta hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người khác, treo câu nói “Dịch đại ca là bạn trai của tôi" ở bên miệng, tựa hồ đều đã nói qua với toàn bộ nhân viên công tác trong sòng bạc. Mạc Ngữ Phi không biết Lê Thiếu Đường là thật sự tự nhiên hay là khờ khạo, nhưng hình như cậu ta cũng khá nổi bật. Lê Thiếu Đường khờ khạo luôn mỉm cười chẳng bao lâu đã giành được cảm tình của Hương Xuyên, cô xem cậu giống như là em trai, chỉ cần vừa thấy Lê Thiếu Đường đến, cô liền khuyến khích cậu ta và Dịch Thừa Phong ra ngoài.

Hương Xuyên cũng từng hỏi qua Mạc Ngữ Phi về cách nhìn nhận đối với Lê Thiếu Đường.

“Rất đơn thuần, tôi thích." Mạc Ngữ Phi cười đáp.

“Tôi còn cho rằng anh không muốn rời khỏi Dịch Thừa Phong." Hương Xuyên cười nói.

“Làm sao có thể."

“Tôi có thể bảo vệ anh." Hương Xuyên nói rồi xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay mảnh khảnh của cô cho Mạc Ngữ Phi xem.

“Ừ, cô là nữ siêu nhân." Mạc Ngữ Phi cười nói.

Sau khi biết Dịch Thừa Phong có người yêu, Kiều Ni thường xuyên đến quấy rầy Mạc Ngữ Phi, thiếu Dịch Thừa Phong nên lá gan của Kiều Ni lớn lên không ít, kém một chỗ là không có công khai đùa giỡn. Mạc Ngữ Phi đối với hành động của Kiều Ni cũng không để ở trong lòng, hắn hoàn toàn biết phải làm thế nào để khéo léo tránh né. Hương Xuyên thường xuất hiện bên cạnh Mạc Ngữ Phi, làm bạn với hắn.

“Cô thì ở đây làm vệ sĩ cái gì, làm bóng đèn thì có. Cô bớt lo chuyện bao đồng đi." Kiều Ni rất không vui vì Hương Xuyên phá hỏng chuyện tốt của cậu.

“Tôi là trợ lý của Mạc tiên sinh, đương nhiên là phải ở bên cạnh anh ấy." Hương Xuyên khẽ cười đáp, “Trái lại cậu, luôn đến quấy rầy Mạc tiên sinh làm việc, là có ý gì?"

“Ngay cả con sói kia cũng có người yêu, thì Mạc Ngữ Phi sao lại không tìm cho mình một người?" Kiều Ni cảm thấy khó hiểu, “Thật không hiểu anh ta giữ mình trong sạch như vậy để làm gì?"

“Cậu cho là ai cũng tùy tiện giống cậu à?" Hương Xuyên hỏi ngược lại.

“Tôi mới không tùy tiện, tôi rất là kén chọn đó."

Biết “kén chọn" trong miệng Kiều Ni là đang ám chỉ bộ ngực của phụ nữ nhất định phải đạt tới mức độ Cup, Hương Xuyên bĩu môi, cười khinh thường.

Vì muốn chỉnh ác Hương Xuyên một chút, Kiều Ni tìm một tấm ảnh của Hương Xuyên, dùng kỹ thuật Photoshop chỉnh sửa, làm thành đủ loại hình ảnh quái dị, sau đó đưa cho Hương Xuyên xem. Hương Xuyên căn bản không đặt loại trò hề ấu trĩ này vào trong mắt, trái lại xem rất nghiêm túc, còn phê bình chỉ cho Kiều Ni kỹ thuật chỉnh ảnh, làm cho Kiều Ni cơ hồ tức giận đến phát điên.

Giáng sinh đã đến, tuy rằng Hương Đảo ở châu Á là một thành phố lớn mang tầm quốc tế, nhưng tầm khu vực của thành phố này cũng không nổi bật như vậy, khắp nơi đều trang trí hợp thời, ngay cả không khí dường như cũng ấm áp vui vẻ hẳn lên.

Lê Thiếu Đường phải ở bệnh viện trực ban, Mạc Ngữ Phi cho Dịch Thừa Phong nghỉ phép, lệnh anh đến bầu bạn với Lê Thiếu Đường. “Anh cũng nên trải qua ngày lễ của chính mình đi."

“Vậy còn cậu?"

“Hừ, tôi có nhiều sòng bạc như vậy, nhiều khách sạn như vậy, nhiều hộp đêm như vậy, anh nghĩ tôi rảnh à? Anh lại không phải là chưa thấy mấy thiếp mời kia trên bàn tôi. Đừng nghĩ tôi không có người bầu bạn."

Dịch Thừa Phong im lặng một chút, thấp giọng nói: “Mấy thứ kia, là điều cậu mong muốn sao?"

“Đương nhiên," Mạc Ngữ Phi cao giọng đáp, “Ca múa săn bắn, ngợp trong vàng son, rượu thịt đề huề. Lời ngọt nhạc hay múa giỏi còn có gái đẹp, muốn bao nhiêu xa hoa thì có bấy nhiêu xa hoa, muốn bao nhiêu trụy lạc thì có bấy nhiêu trụy lạc, anh còn sợ tôi sẽ không thể chơi đùa?"

Dịch Thừa Phong im lặng, anh đương nhiên biết những lời Mạc Ngữ Phi nói không phải là thật lòng, nhưng anh không thể bóc trần.

Vào dịp lễ, Mạc Ngữ Phi có không ít tiệc xã giao, hắc đạo bạch đạo đều phải đối phó. Cách ăn mặc hoàn toàn mới của Mạc Ngữ Phi càng thêm chói lọi, phục sức hoa lệ làm tôn lên tướng mạo càng thêm mê người, ánh mắt của bọn đàn ông thích nam sắc đều xoay tròn quanh hắn. Hồ ly thông minh đương nhiên biết cách để toàn thân thối lui, bất kỳ ai cũng không thể hưởng được một chút lợi từ hắn.

Kiều Ni trở về Úc một chuyến, sau mấy ngày ngắn ngủi đã quay lại, sau đó ngày nào cũng quấy rầy Mạc Ngữ Phi, la hét đòi Mạc Ngữ Phi phải cùng cậu du lịch thành phố Hương Đảo.

“Tôi không có chứng chỉ hướng dẫn viên du lịch. Cậu đã ở đây một năm, tôi không nghĩ là cậu cần hướng dẫn viên." Mạc Ngữ Phi thẳng thừng từ chối.

“Tôi muốn anh đi cùng tôi…" Kiều Ni giữ lấy Mạc Ngữ Phi, không chịu buông ra. Khoảng thời gian gần đây Mạc Ngữ Phi ngày nào cũng xã giao, cùng những người đàn ông khác giao thiệp, bàn chuyện làm ăn, xây dựng quan hệ, Kiều Ni đều thấy cả. Cậu từng muốn đùa giỡn với Mạc Ngữ Phi, lại phát hiện hắn căn bản không cắn câu, sau đó lại cảm thấy được một con hồ ly rõ ràng phải là phóng đãng *** loạn vậy mà lại giữ mình, thực sự có điểm không thể tưởng được, nên càng muốn biết người trong lòng Mạc Ngữ Phi có bộ dạng gì. Xem qua đoạn phim có liên quan đến Trầm Sở Hãn, lại thấy được em trai anh ta, Kiều Ni sau khi kinh ngạc liền âm thầm gật đầu. Chỉ dựa vào một đoạn phim ngắn ngủi đương nhiên chẳng thể chứng minh được gì, nhưng cũng chính đoạn phim đó đã khiến Kiều Ni cảm thấy Trầm Sở Hãn hẳn là cũng không tệ, có thể hiểu Mạc Ngữ Phi vì sao lại đối với một người đàn ông chân thành như thế, đồng thời, Kiều Ni có loại cảm giác thất bại. Mà hiện tại, con hồ ly kia ở khắp nơi rêu rao, thu hút ánh mắt của mọi người, Kiều Ni càng nghĩ càng tức.

“Như vậy đi, không bằng cậu cùng tôi đi đến tiệc rượu xã giao thì sao? Thiếu gia của Tập đoàn Holden, nhất định sẽ có rất nhiều người muốn làm quen với cậu." Mạc Ngữ Phi hỏi. Nhân cơ hội này giới thiệu Kiều Ni cho người trong hắc bang châu Á biết, tạo lập nên uy thế của đại thiếu gia cũng không hẳn không phải là chuyện tốt.

“Tôi không cần, tôi chỉ muốn anh." Kiều Ni bắt đầu chơi xấu, thậm chí còn đưa tay ôm eo Mạc Ngữ Phi, vòng eo nhỏ ẩn dưới áo dài tơ lụa kia chính là thứ cậu ta khao khát từ lâu.

Mạc Ngữ Phi thản nhiên lách mình,  cười nói: “Cậu không xã giao, nhưng tôi thì phải xã giao, chuyện kinh doanh năm sau còn cần bạn bè hai bên hắc bạch giúp đỡ nhiều."

“Cho nên anh mỗi ngày phải đi bồi rượu?" Kiều Ni bất mãn hỏi.

Mạc Ngữ Phi cười gật đầu, “Đúng vậy. Không chỉ là bồi rượu, mà còn phải bồi cười."

“Bồi lên giường luôn sao?" Kiều Ni lập tức hỏi.

Mạc Ngữ Phi mỉm cười không đáp, ánh mắt trong suốt lộ rõ vẻ quyến rũ.

“Cũng bồi tôi đi, chẳng lẽ tôi không phải là người anh cần nịnh bợ sao?" Kiều Ni áp thân qua.

Mạc Ngữ Phi quay người, mái tóc dài lướt qua trên người Kiều Ni, Kiều Ni muốn bắt lấy, bị Mạc Ngữ Phi tránh được. Rõ ràng chướng ngại vật đáng sợ cùng bóng đèn lớn Dịch Thừa Phong không có ở đây, nhưng vẫn không thể làm gì con hồ ly kia, Kiều Ni không khỏi oán giận.

Nhàn đến vô sự, tâm Kiều Ni đột nhiên sinh ra một chủ ý, quyết định trêu đùa cùng trả thù Mạc Ngữ Phi một chút, cậu chụp một bức ảnh của Hương Xuyên trong lúc làm việc, sau khi chuyển vào trong máy tính liền dùng phần mềm thiết kế chỉnh sửa, còn thay trang phục của nhân vật trong hình, sau đó lại lén chuồn vào văn phòng Mạc Ngữ Phi, lấy đĩa CD được Mạc Ngữ Phi giấu kỹ kia, dùng phần mềm lấy hình ảnh của Trầm Sở Hãn ở bên trong ra, đồng thời cũng sửa chữa một phen, rồi đi tìm một tấm thiệp mời hoa lệ trống không nữa, in lên bức ảnh đã chỉnh sửa cùng dòng chữ cậu đã chọn ra lên mặt trên.

Thái tử gia nhàm chán đến cực điểm vui vẻ tiêu pha thời gian hơn nửa ngày của cậu cho chuyện này.

Làm xong tấm thiệp mong muốn, Kiều Ni lấy nó cho Hương Xuyên xem, vẻ mặt khoe khoang, “Sao? Đẹp chứ."

Hương Xuyên cầm lấy tấm thiệp, trước là bày ra vẻ mặt khinh thường nhận lấy, sau khi vừa nhìn liền trợn tròn mắt. Đây là một tấm thiếp mời được làm thành kiểu thiệp cưới, mặt trên in dòng chữ mừng tân hôn vân vân, còn in thêm bức ảnh có dòng chữ “Cô dâu" “Chú rể". Bức ảnh của chú rể chính là Trầm Sở Hãn, trên tấm ảnh không lớn vẫn có thể nhìn ra đó là một người đàn ông khá anh tuấn bức ảnh cô dâu đã được xử lý qua, ánh mắt dưới khăn voan biến lớn, khuôn mặt thanh tú, cằm biến nhọn, sau khi cẩn thận quan sát thì có thể mơ hồ nhìn ra được là Hương Xuyên, nhưng cũng không hoàn toàn giống.

“Đây là cái gì?" Hương Xuyên ngạc nhiên hỏi.

“Làm chơi thôi, sao, giống thiệp cưới thật chứ."

“Làm cái này làm gì?"

“Cho con hồ ly kia xem." Kiều Ni bày ra nụ cười trả thù xấu xa, nói xong liền đi ra. Hương Xuyên lo lắng, vẫn bám theo phía sau Kiều Ni. Kiều Ni đặt thiếp mời ở đầu giường trong phòng ngủ Mạc Ngữ Phi, sau đó âm thầm cười rồi rón rén rời đi.

“Cậu đợi đến lúc anh ta nổi giận đi." Hương Xuyên muốn thu hồi tấm thiệp, bị Kiều Ni ngăn cản.

“Anh ta thông minh như vậy, còn có thể nhìn không ra là thứ được chế tạo đơn giản? Tôi chính là muốn đùa một chút, xem thử vẻ mặt của anh ta, hừ hừ." Kiều Ni nói rồi nháy mắt với Hương Xuyên, “Cô chẳng lẽ không muốn xem thử?"

“Tôi không muốn!" Hương Xuyên đối với trò chơi khăm này của Kiều Ni rất bất mãn.

Kiều Ni kiên quyết lôi Hương Xuyên đi.

Buổi tối, Mạc Ngữ Phi xã giao trở về liền quay về phòng, Dịch Thừa Phong cũng quay về, như cũ canh giữ ngoài cửa phòng Mạc Ngữ Phi. Kiều Ni lén đến thăm dò phản ứng của Mạc Ngữ Phi sau khi xem được thiếp mời kia, kết quả là cậu ở ngoài phòng đợi nửa ngày, nhưng một chút động tĩnh cũng không nghe thấy, không khỏi nghi hoặc trong lòng.

Hương Xuyên lo lắng, cũng đi qua, cô muốn ngay khi Mạc Ngữ Phi nhìn thấy tấm thiệp thì giải thích toàn bộ cho hắn.

“Sao không có động tĩnh gì vậy?" Kiều Ni nghiêng đầu nhìn cửa.

“Có lẽ anh ta đã nhìn ra được đó là đồ giả, sau đó liền cười, rồi ném tấm thiệp vào trong thùng rác." Hương Xuyên nói.

Kiều Ni không khỏi méo miệng. Khụ, thực chẳng thú vị, bị con hồ ly kia nhìn thấu, “Chẳng thú vị gì cả, đi thôi."

“Này," Hương Xuyên nhìn cửa phòng Mạc Ngữ Phi, ngẫm nghĩ, thấy đã qua nửa đêm, hiện tại cũng quá trễ để quấy rầy hắn, nên sau đó liền quay về chỗ ở của cô.

Kỳ thật, Mạc Ngữ Phi không nhìn thấy thiệp cưới giả kia. Gió từ ngoài cửa sổ khép nửa thổi vào, thổi thiếp mời kia rơi xuống sàn nhà dưới giường, chỉ lộ ra một góc nhỏ.

Mệt mỏi cả ngày, Mạc Ngữ Phi trở về phòng rồi ở trong phòng tắm tắm rửa nửa ngày, sau khi lau khô thân thể thì trực tiếp khoác lên chiếc áo tắm bằng tơ lụa đi ra. Rót một ly rượu, Mạc Ngữ Phi ngồi trên ghế tròn trước giường, thản nhiên châm một điếu thuốc. Lúc này, khói thuốc trở thành người bạn đuổi đi cô đơn lạnh lẽo, an ủi tâm hồn trống rỗng mờ mịt.

Cảm thấy buồn ngủ, Mạc Ngữ Phi dập tắt khói thuốc rồi chuẩn bị đi ngủ, trong lúc kéo lê dép đi, tầm mắt rũ xuống rơi đến trên tấm thảm bên giường, một góc giấy màu đỏ nhỏ hấp dẫn sự chú ý của Mạc Ngữ Phi. Sao phòng lại không được quét dọn sạch sẽ? Cái này sao có thể ở đây, ngay cả phòng hắn cũng không quét dọn cẩn thận, thì phòng của khách càng không cần nói. Không được, ngày mai nhất định phải kêu quản lý đến nhấn mạnh về vấn đề chất lượng phục vụ.

Mạc Ngữ Phi đi qua, khom lưng vươn tay lôi mảnh giấy ra, lúc mảnh giấy tới tay, hắn mới phát hiện hóa ra đây không phải là một mảnh giấy nhỏ, mà là một tờ giấy có kiểu dáng thiệp mời, mở tấm thiệp ra, Mạc Ngữ Phi thoáng chốc liền giống như bị đóng băng tại chỗ.

Cô dâu mặc áo cưới tuyết trắng trên ảnh cười tươi như hoa, bộ dáng có chút quen mắt, Mạc Ngữ Phi nhất thời nói không ra cô là ai, nhưng chú rể kia thì Mạc Ngữ Phi biết. Cầm lấy thiệp mời, trong đầu Mạc Ngữ Phi chỉ quanh quẩn một câu nói… Anh ấy muốn kết hôn…

Thiệp mời trong tay rơi xuống sàn nhà, Mạc Ngữ Phi chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, mắt cái gì cũng không thấy rõ. Hắn ngã ngồi trên giường, thở gấp, tim đập rất nhanh,  máu toàn thân dường như chỉ trong chốc lát đã biến lạnh, cả lưng toàn là mồ hôi lạnh.

Muốn Trầm Sở Hãn quên hắn, nhưng cũng mong Trầm Sở Hãn không quên hắn, Mạc Ngữ Phi ôm tâm trạng mâu thuẫn này rời đi, đồng thời khi lựa chọn rời khỏi Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi biết rất rõ rằng đó là người đàn ông chân tình, hắn thầm hy vọng Trầm Sở Hãn ngoại trừ hắn ra sẽ không có người khác. Rõ ràng biết suy nghĩ như vậy rất ích kỷ, nhưng vẫn nhịn không được mà nghĩ như thế. Thật sâu trong tim Mạc Ngữ Phi đối với Trầm Sở Hãn có loại cảm giác chiếm giữ không thể tiêu tan. Đó là người đàn ông hắn yêu, cho dù xa cách, hắn cũng không muốn Trầm Sở Hãn thuộc về người khác.

Bây giờ, anh lại muốn… kết hôn!

Qua một hồi, sương mù trước mắt Mạc Ngữ Phi mới dần dần tản ra, sau khi tập trung ánh nhìn thì hắn lại nhìn thiệp mời trên đất lần nữa, màu đỏ tươi đẹp lần đầu khiến Mạc Ngữ Phi cảm thấy chói mắt, cảm thấy đó giống như là máu!

“Không được! Không được…" Trong đầu liên tục xuất hiện lời này thì Mạc Ngữ Phi cũng đồng thời nói ra, hơn nữa thanh âm càng lúc càng lớn, “Không được! Không được…"

Mình muốn đi tìm anh ấy! Muốn tìm anh ấy! Trong lòng nghĩ như vậy, Mạc Ngữ Phi chống đỡ thân mình, nghiêng ngả đứng lên, quá mức khiếp sợ khiến cho thân thể hắn trở nên vô cùng yếu ớt, lảo đảo đi đến bên cửa, Mạc Ngữ Phi đưa tay kéo nắm cửa, kéo mấy lần nhưng vẫn không kéo ra được, cắn chặt răng, một tay khác cùng đặt lên tay nắm, lúc này mới mở được cửa phòng.

Dịch Thừa Phong ở ngoài phòng đã nằm trên sofa, thấy Mạc Ngữ Phi ra ngoài, anh cảnh giác ngồi dậy, lập tức kinh ngạc nói: “Cậu sao vậy?"

Mạc Ngữ Phi lúc này ánh mắt trống rỗng, hốc mắt phiếm hồng, sắc mặt trắng bệch dọa người, mặt đầy mồ hôi lạnh, mấy sợi tóc đen bị mồ hôi trên trán thấm ướt dính vào trên mặt, bước đi loạng choạng cứng nhắc, tưởng chừng giống như quỷ.

Dịch Thừa Phong vội vàng đi qua đỡ lấy Mạc Ngữ Phi, đưa tay sờ lên trán hắn, “Cậu sao vậy? Tôi đi gọi bác sĩ!"

“Thừa Phong, Thừa Phong, tôi muốn đi, tôi muốn đi…"

“Bệnh viện, được, lập tức đi."

“Không!" Một tay giữ lấy Dịch Thừa Phong, Mạc Ngữ Phi nắm chặt lấy cánh tay anh, giống như níu lấy sợi dây cứu sinh, trừng lớn mắt nhìn chằm chằm vào Dịch Thừa Phong, sói xám bị nắm đến đau càng thêm bất ngờ.

Đột nhiên Mạc Ngữ Phi buông cánh tay bị nắm chặt của Dịch Thừa Phong ra, thân thể cứng đờ bước từng bước về phía trước, nhìn thấy bộ dáng kỳ quái của hắn khiến Dịch Thừa Phong vội vàng chạy tới đỡ lấy hắn, vừa muốn mở miệng hỏi, Dịch Thừa Phong đột nhiên nhìn thấy Mạc Ngữ Phi đang khóc, im lặng khóc, nước mắt từng hạt to từ trong mắt hắn rơi xuống. Dịch Thừa Phong bị dọa sợ. Mạc Ngữ Phi xảo quyệt ngoan độc, âm hiểm lạnh lùng, hắn chưa bao giờ khóc, ít nhất là chưa từng khóc trước mặt người khác. Mặc kệ đối diện với hoàn cảnh khó khăn gì, đối thủ hùng mạnh như thế nào, hắn đều không khóc, thế giới của Mạc Ngữ Phi là thế giới không có nước mắt. Nhưng bây giờ hắn khóc, thoạt nhìn thấy Mạc Ngữ Phi vô cùng yếu đuối, giống như đứa nhỏ mất đi thứ yêu thích nhất, biết rằng giữ không được, thương tâm thất vọng khóc nức nở.

“Cậu…"

Nước mắt của Mạc Ngữ Phi lã chã rơi, khiến người khác nhìn thấy thực đau lòng.

“Thừa Phong, tôi nhớ anh ấy, tôi thực sự rất nhớ anh ấy, rất nhớ rất nhớ…" Mạc Ngữ Phi khóc không thành tiếng, hai mắt đẫm lệ nhìn Dịch Thừa Phong.

“Tôi biết." Dịch Thừa Phong mơ hồ nghĩ, có lẽ đã xảy ra tình huống bất ngờ gì, mới khiến cho Mạc Ngữ Phi biến thành bộ dáng như hiện tại.

“Thừa Phong, tôi phải đi tìm anh ấy, tìm anh ấy… Tôi phải hỏi anh ấy, phải hỏi cho rõ…" Mạc Ngữ Phi nghẹn ngào, thút tha thút thít lặp lại mấy câu này. Đúng, nếu Trầm Sở Hãn đã muốn kết hôn, thì việc trốn tránh quá khứ đã không còn ý nghĩa gì nữa. Gặp tận mặt anh ấy, tự mình hỏi cho rõ ràng. Nếu, đó là mong muốn của anh, Mạc Ngữ Phi cũng có thể từ đó mà chân chính buông tay, không cần vì anh nhớ nhung da diết nữa, không cần vì anh mà trăn trở nữa.

“Ừ, đi thôi. Tôi chở cậu."

Mạc Ngữ Phi quay đầu chạy vào trong phòng, trong tay nắm chặt một tấm thiệp màu đỏ rồi chạy trở ra, sau đó vội vàng chạy ra ngoài. Dịch Thừa Phong vội theo sát phía sau Mạc Ngữ Phi. Lảo đảo chạy qua hành lang dài, vào thang máy, lúc đến bãi đậu xe, Mạc Ngữ Phi vướng chân ngã xuống đất, Dịch Thừa Phong đau lòng Mạc Ngữ Phi ngã đau, vội nâng hắn dậy. Mạc Ngữ Phi không thèm xem thử ngã có nặng hay không, bỏ bàn tay đang dìu hắn của Dịch Thừa Phong ra tồi tiếp tục hấp tấp chạy về phía trước.

“Cậu…" Dịch thừa Phong vừa nghi hoặc vừa lo lắng, vội vàng lái xe đi, mang theo Mạc Ngữ Phi, chạy tới nhà Trầm Sở Hãn.

Trên đường đi, Mạc Ngữ Phi không nói một lời, nước mắt đã ngừng, nhưng mặt hắn vẫn trắng bệch đến dọa người như cũ, ánh mắt khủng bố, thân thể không ngừng run rẩy, răng nanh nghiến chặt.

Bây giờ đang là mùa đông, thành phố Hương Đảo ở chí tuyến Bắc, là khí hậu cận nhiệt đới, cho dù nhiệt độ không thấp như vậy, nhưng Mạc Ngữ Phi chỉ khoác một chiếc áo lụa mỏng cũng khiến Dịch Thừa Phong lo lắng. Anh nhìn Mạc Ngữ Phi đang run rẩy co vào trong ghế, muốn nói gì đó, lại không dám nói, lo lắng thu hồi ánh mắt.

Tòa cao ốc quen thuộc ở ngay trước mặt, Mạc Ngữ Phi lao ra khỏi xe hấp tấp chạy về phía trước, Dịch Thừa Phong vội vàng đóng cửa xe rồi theo sát phía sau. Ra khỏi thang máy, đầu gối Mạc Ngữ Phi lại lần nữa mềm nhũn, ngã thật mạnh xuống đất, bất chấp đau đớn, hắn lập tức bật dậy, Dịch Thừa Phong chú ý tới Mạc Ngữ Phi thế nhưng lại đi chân trần, bước chân nơi hắn đi qua lưu lại vệt máu nhỏ trên hành lang cẩm thạch của cao ốc.

Rốt cuộc là sao vậy? Dịch Thừa Phong khó hiểu.

Đứng ngoài cửa nhà Trầm Sở Hãn, thân thể Mạc Ngữ Phi ngừng run rẩy, qua một hồi lâu hắn vẫn không nhấn chuông cửa. Dịch Thừa Phong đi tới, vươn tay muốn giúp Mạc Ngữ Phi ấn chuông, lại bị Mạc Ngữ Phi ngăn cản.

“Cậu…" Bất đắc dĩ thu tay lại, Dịch Thừa Phong nhìn Mạc Ngữ Phi hiện tại quần áo hỗn độn, tóc dài tung bay, bộ dáng đáng thương đứng chân trần ngoài cửa, nhíu chặt mày.

“Thừa Phong…"

“Cậu không phải đến tìm anh ta sao?"

“Thừa Phong, anh tránh đi, vào trong thang máy." Mạc Ngữ Phi thấp giọng nói, “Vào trong thang máy đi. Nếu như… nếu như anh ấy không cho tôi vào, chúng ta liền trở về… trở về…" Thanh âm của Mạc Ngữ Phi càng ngày càng nhỏ, đầu cũng cúi xuống, mấy sợi tóc dài lướt qua hai má, “Nếu như… tôi đi vào, thì anh tự mình trở về…"

“Đã biết." Dịch Thừa Phong thầm nghĩ, dựa vào hiểu biết của anh đối với Trầm Sở Hãn, anh không nghĩ người kia sẽ cự tuyệt Mạc Ngữ Phi vào nhà. Anh chỉ là không hiểu Mạc Ngữ Phi hôm nay rốt cuộc bị kích động gì mà lại biến thành như vậy.

Vươn tay ấn chuông cửa, thân thể Mạc Ngữ Phi run rẩy càng thêm kịch liệt, hắn nắm chặt lấy thiếp mời kia vo thành một cục, nắm ở trong lòng bàn tay.

Trong phòng, Trầm Sở Hãn đã thay đồ ngủ chuẩn bị đi nằm cảm thấy bất ngờ, đã khuya rồi, còn có ai đến nữa? Vừa mới nãy trong lòng anh không hiểu sao lại bất an, nhưng không nói rõ được đó là cái gì. Hiện tại, Trầm Sở Hãn nhìn chằm chằm cửa chính, cảm thấy nguyên nhân khiến anh xao động đang ở ngoài cửa.

Tiếng chuông cửa lại lần nữa vang lên, Trầm Sở Hãn đi ra mở cửa, trong khoảnh khắc cửa chính được mở ra, hai người ở trong và ngoài cửa đều ngây ngốc. Cả hai bên ngẩn ngơ nhìn đối phương, ai cũng không lập tức mở miệng nói chuyện.

Nhìn người quen thuộc trước mắt, Mạc Ngữ Phi tham lam chăm chú nhìn vào khuôn mặt ấy. Mấy năm đã qua, ngoại hình của anh không có gì thay đổi, vẫn anh tuấn đến động lòng người.

Trầm Sở Hãn nhìn Mạc Ngữ Phi, cảm giác kinh ngạc trong lòng không thể dùng lời lẽ để hình dung. Nam hồ ly trong lòng từng cảm thấy xa cách đã quay về thành phố này, nhưng Trầm Sở Hãn cố gắng không đi dò hỏi. Thứ nhất, em trai sẽ không thành thật nói cho anh thứ hai, hắn quay về là vì cái gì? Nếu như không phải vì anh, thì biết tin hắn quay về đối với anh sẽ chỉ càng thêm thống khổ.

Hồ ly mà anh yêu sâu đậm cao chạy xa bay, vết thương còn lưu lại trong lòng vẫn chưa hồi phục, hồ ly xuất hiện lần nữa nếu căn bản không muốn gặp anh… Trầm Sở Hãn kìm nén nỗi khổ riêng trong lòng, co bản thân vào trong vỏ. Trầm Sở Hãn không phải là không nghĩ tới việc đi tìm Mạc Ngữ Phi, chỉ là không muốn quấy rầy Mạc Ngữ Phi không còn lưu luyến anh nữa kia.

Hiện tại, hồ ly kia lại lần nữa xuất hiện trước mắt Trầm Sở Hãn, hơn nữa đã thay đổi rất nhiều. Mái tóc trước kia dài nhất cũng chỉ che lấy gáy, hiện tại đã dài đến thắt lưng quần áo màu trắng hắn thích nhất bây giờ cũng không mặc, áo dài lụa thêu hoa đỏ tươi lóa mắt thoạt nhìn hình như là áo tắm tướng mạo vẫn xinh đẹp như trước, nhưng phong thái nho nhã vốn có không còn, mà thay vào đó là vẻ quyến rũ lạnh lùng không nói nên lời, ánh mắt cười rộ lên giống trăng lưỡi liềm, giờ phút này lại ướt át, tựa như chứa nước mắt, đang oán hận chăm chú nhìn mình.

Nhìn nhau một hồi, Mạc Ngữ Phi phá vỡ bầu không khí im lặng có chút căng thẳng không kiểm soát được giữa hai người, “Sao vậy! Anh không cho tôi vào!"

“A," Trầm Sở Hãn như chợt tỉnh mộng, “Mời vào, mời vào."

Dịch Thừa Phong yên lặng đứng bên cửa thang máy, chọn một vị trí có thể nhìn thấy được cửa chính nhà Trầm Sở Hãn nhưng không để người trong nhà chú ý đến. Lúc ló đầu ra nhìn Trầm Sở Hãn, Dịch Thừa Phong trong lòng cũng có chút kích động. Người đàn ông kia một chút cũng không thay đổi. Thấy Mạc Ngữ Phi đi vào nhà Trầm Sở Hãn, Dịch Thừa Phong mỉm cười thở phào một hơi, vươn tay ấn xuống nút bấm thang máy. Trong lòng Dịch Thừa Phong hiểu rõ, lúc này không cần phải chờ Mạc Ngữ Phi nữa, sau khi bước vào cánh cửa kia một lần nữa, con hồ ly kia sẽ không định trở ra.

Đứng ở cửa chính, Mạc Ngữ Phi chuyển mắt quan sát xung quanh. Căn nhà vẫn giống y như khi hắn rời đi, đồ đạc trong phòng khách, vải vóc hoa văn trên sofa, màn cửa và đèn đặt dưới đất, cái gì cũng đều không đổi.

Trầm Sở Hãn đứng bên cạnh, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Mạc Ngữ Phi, không biết hắn vì sao lại đến, lại kinh ngạc trước bộ dáng lộn xộn hiện tại của Mạc Ngữ Phi, không biết hắn đã xảy ra chuyện gì.

“Anh nhìn cái gì!" Chú ý tới ánh mắt của Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi đột nhiên tức giận nói.

“Chân của em…" Sớm đã để ý đến đôi chân trần của Mạc Ngữ Phi, Trầm Sở Hãn không biết Mạc Ngữ Phi rốt cuộc là bị làm sao, cứ vậy mà đến chỗ anh. Ngồi xổm xuống, Trầm Sở Hãn lấy ra một đôi dép bằng vải nhung, đặt bên chân Mạc Ngữ Phi.

“Qua đây đi, anh giúp em rửa sạch một chút." Trầm Sở Hãn ngồi xổm trên đất ngẩng đầu lên, ngước nhìn Mạc Ngữ Phi, ánh mắt anh tràn ngập ôn nhu, khiến Mạc Ngữ Phi trong lòng xao động không thôi.

“Không cần anh bao đồng!"

“Em sao lại tới đây?" Trầm Sở Hãn hoài nghi Mạc Ngữ Phi có phải là chân trần như vậy chạy đến nhà anh hay không.

“Không cần anh lo!"

“Em đây là làm sao vậy?" Trầm Sở Hãn hỏi.

Đối mặt với người đàn ông luôn mang dáng vẻ tốt tính, cùng nụ cười ôn hòa, Mạc Ngữ Phi trong lòng vừa tức vừa tủi thân. Làm sao vậy? Còn không phải là do anh hại sao?

Thấy Mạc Ngữ Phi bất động, Trầm Sở Hãn lại nói: “Đừng đứng ở cửa nữa, qua đây ngồi đi."

Mạc Ngữ Phi đi thẳng đến chỗ sofa phòng khách rồi ngồi xuống, Trầm Sở Hãn rót một chén trà nóng, đặt ở trước mặt Mạc Ngữ Phi. Nhìn quần áo phong phanh trên người Mạc Ngữ Phi, Trầm Sở Hãn cau mày, sau đó cười hỏi: “Đến tìm anh… có chuyện gì không?"

Nắm chặt lấy thiếp mời sớm đã bị vo thành một cục không rõ hình dạng gì ở trong tay, Mạc Ngữ Phi nhếch cằm lên, muốn mỉm cười một chút, nhưng không cười được, gượng gạo nói, “Tôi… đến chúc mừng anh!"

Đêm hôm khuya khoắt, chân trần mặc áo tắm, tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt phiếm hồng chạy đến nhà người khác, dùng ngữ điệu mạnh mẽ để chúc mừng? Trầm Sở Hãn khó hiểu, ngây người một chốc rồi sau đó tự nhiên khiêm tốn nói: “Cám ơn."

Cái gì! Là thật! Sắc mặt Mạc Ngữ Phi càng thêm trắng bệch, vẻ mặt cũng càng thêm hoảng hốt lo sợ, mở to mắt giống như con thú nhỏ kinh hãi nhìn chằm chằm Trầm Sở Hãn. Nhìn thấy vẻ mặt biến đổi trong chớp mắt của Mạc Ngữ Phi, Trầm Sở Hãn càng thêm kinh ngạc, không khỏi suy tư.

“Là… thật…?" Mạc Ngữ Phi run rẩy nói, thân thể yếu ớt ngã vào trong sofa, không khỏi tự chủ mà co lại, giống như đang bảo vệ chính mình.

“Ừ." Trầm Sở Hãn gật đầu.

“Lúc nào vậy?" Mạc Ngữ Phi vội vàng truy hỏi.

“Chính là mới đây." Trầm Sở Hãn hơi do dự nói, sợ anh nói ra cái gì lại làm kinh động đến Mạc Ngữ Phi. Anh không rõ hôm nay Mạc Ngữ Phi đây là làm sao, biểu hiện kỳ lạ như vậy.

“Mới đây… A, ha ha, chúc mừng, chúc mừng…" Mạc Ngữ Phi cả người khẽ run rẩy, trái tim giống như bị bóp chặt cực kỳ khó chịu, cơ hồ không thở được, hai tay vây trước ngực.

“Em…" Trầm Sở Hãn nghĩ Mạc Ngữ Phi bị bệnh, anh làm động tác muốn đứng lên. Thấy Trầm Sở Hãn khẽ động, Mạc Ngữ Phi dường như sợ sệt co rụt thân thể lại.

Trầm Sở Hãn thấy Mạc Ngữ Phi như vậy, anh lại ngồi xuống lần nữa, ngẫm nghĩ, gãi gãi mái tóc ngắn của anh, “Thực ra… chuyện này cũng không có gì… Cũng xem như là chuyện rất bình thường…"

Bình thường! Là kết hôn đó! Lại còn nói kết hôn là chuyện bình thường! Đúng vậy, đối với anh mà nói là bình thường, vậy đối với mình thì sao? Đối với mình thì sao? Mạc Ngữ Phi ở trong lòng kêu to, trên mặt không khỏi mang theo nụ cười lạnh, gật đầu nói: “Đúng vậy, bình thường, bình thường…"

“Em từ đâu nghe nói vậy?" Trầm Sở Hãn cười hỏi, anh định cố gắng thoải mái nói chuyện gì đó, xem thử thay đổi đề tài có thể làm cho Mạc Ngữ Phi khỏi căng thẳng cùng kỳ lạ như vậy nữa hay không.

“Đương nhiên là có người nói cho tôi biết." Mạc Ngữ Phi oán hận nói. Đáng giận! Còn đưa thiệp mời đến cho người yêu cũ, là để khoe khoang với hắn sao? Người đàn ông thành thực này vậy mà cũng giỏi loại chuyện này, không sợ hắn sau khi tức giận liền tới phá hôn lễ của anh sao?

Trầm Sở Hãn nghiêng đầu ngẫm nghĩ, cười lên, “Có lẽ là Sở Thiên…"

A! Đúng rồi, chính là tên khốn kia! Chắc chắn là cậu ta cố ý! Mạc Ngữ Phi nghĩ đến ngày đó sau khi hắn nhầm Trầm Sở Thiên là Trầm Sở Hãn, Trầm Sở Thiên đối với hắn châm chọc khiêu khích, trong lòng càng thêm tức giận.

“Thực ra đây là chuyện nhỏ…" Trầm Sở Hãn cúi đầu, biểu hiện khiêm tốn.

“Đúng vậy! Đúng vậy! Cưới vợ là chuyện nhỏ! Là chuyện nhỏ!" Mạc Ngữ Phi tức giận nói, cơ hồ muốn gào lên.

“Cưới vợ?" Trầm Sở Hãn lập tức chau mày, hỏi ngược lại: “Cưới vợ gì cơ?"

“Anh không phải là kết hôn sao? Còn cưới vợ gì vào đây nữa?" Mạc Ngữ Phi càng thêm tức giận, xiết chặt nắm tay.

“Anh…?" Trầm Sở Hãn lập tức hiểu được nguyên nhân Mạc Ngữ Phi hôm nay kỳ quái như vậy, anh hỏi: “Em từ đâu biết được chuyện này?"

“Chẳng lẽ không phải là anh đưa thiệp mời cho tôi sao?" Mạc Ngữ Phi dùng sức ném tấm thiệp đã bị vo thành một cục trong tay cho Trầm Sở Hãn.

Trầm Sở Hãn nhận lấy cục giấy, vuốt thẳng nó ra, nhìn một chút, ngẩng đầu nhìn Mạc Ngữ Phi chăm chú, “Ai đưa thứ này cho em?"

“Anh còn không biết? Đều đặt ở trong phòng tôi mà anh giờ còn hỏi tôi?"

“Anh không kết hôn, thứ này là giả." Trầm Sở Hãn bình tĩnh dửng dưng nói.
Tác giả : Lâm Tử Tự
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại