Giao Tập

Quyển 1 - Chương 10

Thấy bọn họ không phải đi nhà hàng lớn, Mạc Ngữ Phi bắt đầu khẽ nhíu mày, lúc hắn phát hiện sau khi quẹo bảy phương tám hướng, nơi đến được lại là một con ngõ nhỏ cách nhà Trầm Sở Hãn không xa, trong lòng Mạc Ngữ Phi cực kỳ không tình nguyện. Tiết kiệm tiền cũng không phải cách tiết kiệm như thế a.

Quán cơm nhỏ có một bảng hiệu đèn đặt ở ngoài cửa, bên ngoài phủ bụi, vào quán liền thấy, từ bàn đến ghế đều có một loại cảm giác dầu mỡ đặc thù của quán ăn nhỏ. Nơi này rốt cuộc có sạch hay không đây, Mạc Ngữ Phi trong lòng kêu to, thật cẩn thận cất bước tiến vào.

Một người đàn ông mập mạp thoạt nhìn giống như chủ quán tươi cười đi đến chào hỏi: “A, lâu rồi không gặp."

Trầm Sở Hãn cũng cười chào hỏi, “Xin chào."

“Ơ, hôm nay mang theo người đến…" Ông chủ quán mập mạp nhìn sang bên cạnh Trầm Sở Hãn, ánh mắt ngay lập tức sáng lên.

Trầm Sở Hãn cúi đầu cười, dẫn theo Mạc Ngữ Phi chọn một cái bàn đặt cạnh tường rồi ngồi xuống.

Quán nhỏ này ngay cả thực đơn cũng không có, đồ ăn được viết thành bảng treo trên tường, Mạc Ngữ Phi không thể uống trà người phục vụ rót ra, liền tự mình quay mặt đi nhìn tấm bảng.

Trầm Sở Hãn chọn xong thức ăn, chủ quán liền đi đến căn phòng phía sau. Thấy bộ dáng hai người dường như biết nhau rất rõ, Mạc Ngữ Phi không nhịn được liền hỏi: “Anh thường đến đây à?"

“Ừ."

Hèn gì. Mạc Ngữ Phi thầm trách, quả nhiên anh ta thường đến cái quán ăn vừa nhỏ vừa cũ nát, mới nhìn đã biết là mở ra cho dân nghèo này rồi. Chưa được bao lâu, chủ quán đưa lên một đĩa đồ ăn thoạt nhìn trông đen đen, hắn nghi hoặc nhìn, không dám hạ đũa.

“Thứ này rất ngon, nếm thử đi." Trầm Sở Hãn kêu.

Mang theo tâm tình không tình nguyện nhưng không thể chối từ, Mạc Ngữ Phi gắp một miếng đưa vào miệng, sau khi nếm qua hương vị mới biết được hóa ra là củ cải xào với thịt, khiến người ta bất ngờ là mùi hôi của củ cải một chút cũng không có, tương đậm đà, hương thơm tuyệt vời. Sau đó lại đưa lên món gà luộc tương tự cũng vừa mềm vừa ngon, ngay cả trứng rán được ngâm vào nước tương làm từ giấm trộn với xì dầu cũng đều là mỹ vị khiến người khác kinh ngạc.

Hồ ly sau khi chỉ ăn mấy món chiên rán đầy dầu mỡ xong thì trực tiếp đặt miếng trứng rán được quét thêm tương cà hoặc tương hải sản lên bánh mì, vẫn chưa ăn qua loại này. Mấy món ăn khác, cùng với trà và bánh pudding lót dạ sau bữa cơm cũng đều rất ngon. Mạc Ngữ Phi càng ăn càng thích, tâm lý kháng cự vừa rồi sớm đã bị quẳng ra sau đầu.

Liếc thấy lúc chủ quán đặt đồ ăn lên luôn không chớp mắt đánh giá mình, Mạc Ngữ Phi âm thầm khó chịu. Sao vậy, chưa thấy đàn ông đẹp à, hơn nữa nếu nói về anh tuấn, người đàn ông ngồi đối diện với hắn kia càng phải anh tuấn hơn.

“Trên mặt tôi có cái gì à?" Mạc Ngữ Phi không vui hỏi.

Ông chủ mập cười nói: “Không có."

“Vậy ông nhìn tôi làm gì?"

“Tiểu Hãn trước kia không mang theo người khác tới nơi này."

Mạc Ngữ Phi ngay lập tức một bụng hoài nghi nhìn Trầm Sở Hãn. Tiểu Hãn?

“A ha ha, tôi và Tiểu Hãn, Tiểu Thiên biết nhau đã nhiều năm, là nhìn thấy anh em bọn họ lớn lên. Bọn họ từ nhỏ đã thích đến quán ăn nhỏ này của tôi ăn cơm. Chẳng qua mà nói, Tiểu Hãn từ trước tới giờ chưa bao giờ đến đây với ai khác ngoài người nhà. Thằng nhóc này thật sự quá đáng, mỗi lần đều nói là ngon mà cũng không giúp tôi thu hút thêm khách hàng." Ông chủ mập nói, vẫn đang nhìn chằm chằm Mạc Ngữ Phi không dứt.

Trong lòng Mạc Ngữ Phi chợt động, không khỏi nhìn Trầm Sở Hãn, người kia cúi đầu, nên không nhìn thấy vẻ mặt của anh.

“Chưa mang người ngoài đến…" Mạc Ngữ Phi nâng tầm mắt nhìn về phía chủ quán, chứng thực lại một lần nữa.

“Đúng vậy, tuy mỗi lần đều nói sẽ giới thiệu quán của tôi cho học viên, bạn bè gì đó của cậu ta, nhưng chưa bao giờ cùng bọn họ đến."

“Một lần cũng không?" Mạc Ngữ Phi truy hỏi.

“Để tôi nghĩ một chút," Ông chủ mập ngẫm nghĩ, “A, nghĩ lại, có một lần cậu ta mang theo một đứa nhỏ rất ngoan ngoãn đến đây."

Nghe đến đây, Mạc Ngữ Phi liền nhìn Trầm Sở Hãn, ông chủ mập tiếp tục nói: “Đứa nhỏ đó tên là Tiểu Mạc, hình như gọi như vậy, là bạn của Sở Thiên, gần đây cũng không thấy tới. Tiểu Hãn, khi nào lại cùng Tiểu Thiên còn có Tiểu Mạc nữa đến đây nha."

Trầm Sở Hãn gật đầu, không nói gì. Lại nhìn Mạc Ngữ Phi mấy cái, sau đó kêu thêm thức ăn, ông chủ mập liền rời đi.

Mạc Ngữ Phi nhìn Trầm Sở Hãn vẫn luôn cúi đầu. Anh mang Mạc Ngữ Phi đến quán mà anh chưa bao giờ mang theo người ngoài tới, là có ý gì? Đây chỉ là một cuộc hẹn? Xem hắn là thân thích của Tiểu Mạc? Hay… Dường như là đang xấu hổ, Trầm Sở Hãn vẫn luôn cúi đầu.

Ăn xong bữa khuya, hai người rời khỏi quán ăn nhỏ, ông chủ mập ở phía sau bọn họ còn nói “Lần sau lại đến nữa nha."

Trên đường sánh vai đi về nhà, không biết làm sao, tâm trạng của Mạc Ngữ Phi bỗng nhiên tốt hẳn lên, bước chân càng lúc càng nhanh, giống như mây ở trong lòng đều được cơn gió mát mẻ này thổi tan đi. Trong lòng giống như có bản sonat từ đàn violon khiến hắncảm thấy hạnh phúc.

A, cảm giác này, chính là hạnh phúc.

Đúng lúc này, Trầm Sở Hãn nắm lấy tay Mạc Ngữ Phi. Lúc tay mình được một đôi tay khác nắm lấy, thật chặt, có thể cảm nhận rõ ràng độ ấm trong lòng bàn tay người kia, lòng bàn tay hơi thô ráp, thuộc về đàn ông, khiến tim hắn đập mãnh liệt.

Hai người ai cũng không nói gì, chỉ nắm chặt tay nhau đi trên con đường trong đêm tối.

Đến tận khi đứng trong thang máy, Trầm Sở Hãn vẫn nắm tay Mạc Ngữ Phi thật chặt, không buông ra.

Mở cửa, vừa bước vào cửa chính, Mạc Ngữ Phi đột nhiên xoay người đẩy Trầm Sở Hãn dựa vào trên cửa chính đang đóng lại, hơn nữa còn chặn lấy tay đang bật đèn của anh.

Trong bóng đêm, hai ánh mắt im lặng nhìn nhau.

“Anh đêm nay… là có ý gì?" Muốn mượn chuyện này bày tỏ cái gì sao?

Đối mặt với vấn đề của Mạc Ngữ Phi, Trầm Sở Hãn cười, hạ tầm mắt xuống, lông mi thật dài in bóng mờ trên mặt anh.

“Nếu còn dám nói… vì cậu là anh họ của Tiểu Mạc, nói cho anh biết, tôi tuyệt đối sẽ đánh anh." Mạc Ngữ Phi hất cằm lên khiêu khích cảnh cáo.

Trầm Sở Hãn vẫn im lặng.

“Anh… thích tôi à?" Hai tay nắm chặt lấy hai vai Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi nói.

“Trầm Sở Hãn, còn nhớ tình cảnh lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Ở hành lang cảnh cục ấy. Tôi được em trai anh hỏi xong thì cùng cậu ta đi ra, anh từ một nơi khác của hành lang đến tìm cậu ta. Hai người sau khi nói mấy câu thì anh xoay người đi. Ánh mắt của anh từ khi xuất hiện thì đều không dừng lại trên người tôi, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, anh luôn nhìn em trai anh nói chuyện. Nhưng… Trầm Sở Hãn, tuy ánh mắt anh không dừng lại trên người tôi, nhưng, anh thật sự không nhìn đến tôi sao?"

Hai lần gọi ra cả tên lẫn họ của Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi muốn nhắc nhở anh. Đồng thời, gọi tên của đối phương như vậy, có loại cảm giác rất khác biệt.

“Trong lòng anh nghĩ gì tôi rất rõ. Trong lòng tôi nghĩ gì anh cũng biết. Bởi vì… chúng ta tâm ý tương thông. Anh chắc hẳn đã nghe từ chỗ em trai anh về lời đồn giữa người và yêu thú chứ, nếu như người đó đã được số phận an bài, thì tâm ý sẽ tương thông. Em trai anh và Mạc Ngữ Luân đều có sự tương tác, mà chúng ta… cũng như vậy."

“Anh thích tôi chứ?" Mạc Ngữ Phi hỏi lần nữa. Hy vọng có được đáp án như mong muốn, nhưng hắn lại rất sợ hãi nếu nghe được đáp án không đúng như trong mong đợi. Hồi hộp chờ đợi, trong căn phòng yên tĩnh có thể nghe được tiếng hít thở nho nhỏ của Mạc Ngữ Phi.

Đáng giận! Vẫn không chịu nói sao? Chính là không chịu nói ra câu mà hắn muốn nghe nhất kia.

Hai tay nắm chặt hai vai của Trầm Sở Hãn, tay Mạc Ngữ Phi bắt đầu dùng sức, đẩy Trầm Sở Hãn dựa sát vào cửa, hắn hy vọng dựa vào sức lực đó có thể nhắc nhở người đàn ông luôn kiềm chế tâm sự vào trong đáy lòng này, nói cho anh biết… hắn muốn nghe được câu nói kia.

Trầm Sở Hãn chậm rãi nâng tầm mắt lên, lông mi dài hơi chớp động cực kỳ mê người, ánh mắt trong suốt khiến người khác say mê. Trong một khắc ánh mắt giao nhau kia, Mạc Ngữ Phi đột nhiên ngượng ngùng, hắn chớp mắt một chút, mà trong nháy mắt Mạc Ngữ Phi hạ tầm mắt ấy, hắn chỉ cảm thấy môi nóng lên, có cái gì đó đang kề sát vào.

Bị hôn…

Mạc Ngữ Phi không mở mắt ra nữa. Cánh tay vốn thả lỏng của Trầm Sở Hãn ôm lấy eo Mạc Ngữ Phi, độ ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến khiến lòng hắn rung động từng hồi, tay vốn đang nắm lấy đầu vai Trầm Sở Hãn không khỏi quấn qua vai anh, đổi thành ôm lấy cổ Trầm Sở Hãn. Rõ ràng biết nên hôn như thế nào, nhưng lúc này Mạc Ngữ Phi hoàn toàn lúng túng, bị động khẽ nhếch đôi môi. Trong lúc bị hôn đến ý loạn tình mê, trong đầu Mạc Ngữ Phi mơ hồ nghĩ… anh ôn nhu như vậy…

Nụ hôn sâu liên tiếp thật lâu, hai người đều say sưa thật sâu vào đó, không muốn dừng lại.

Môi kề sát cùng một chỗ lưu luyến tách ra, Mạc Ngữ Phi chớp chớp mắt, sau khi liếm môi liền mỉm cười nói, “Em sớm đã muốn làm chuyện này với anh." (Miên Miên: đổi xưng hô rồi nha, đổi rồi đó nha))

Trầm Sở Hãn ngượng ngùng cười, hoàn toàn nhìn không ra anh là người đàn ông vừa làm ra chuyện to gan như vậy.

“Muốn đi tắm không?" Mạc Ngữ Phi ở bên tai Trầm Sở Hãn nhẹ giọng hỏi. Đã đến bước này rồi, nếu giả vờ cũng không có ý nghĩa gì, lường trước người đàn ông kia cũng sẽ không vào lúc này lại nói ra câu mất hứng nào nữa.

“Em đi trước đi."

“Cùng tắm a." Mạc Ngữ Phi ôm lấy cổ Trầm Sở Hãn lay động, “Lại không phải chưa tắm cùng nhau."

“Việc đó không giống."

“Đúng a, anh ôm thật chặt vào." Mạc Ngữ Phi bất mãn quở trách.

Ôm nhau đi vào phòng tắm, thấy Mạc Ngữ Phi nhìn mình không chớp mắt, Trầm Sở Hãn cười che giấu căng thẳng, “Đừng nhìn anh như vậy."

“Cởi đi, sợ cái gì." Mạc Ngữ Phi cố tình dựa lên tường, hai tay ôm chéo trước ngực.

Trầm Sở Hãn chậm rãi cởi cúc áo sơ mi. Bị động tác chậm rãi của anh làm cho nóng ruột, Mạc Ngữ Phi đi qua đưa tay ra, “Anh chậm chết mất." Trầm Sở Hãn cười rồi khẽ ngẩng đầu lên, tùy ý Mạc Ngữ Phi giúp anh cởi quần áo.

Quần áo rơi xuống, lúc nhìn đến cơ thể trần trụi, Mạc Ngữ Phi trong lòng âm thầm ca ngợi. Rèn luyện nhiều năm khiến cho cơ thể của Trầm Sở Hãn đẹp đẽ đầy sinh lực, đường cong nơi cánh tay, vai, ngực và thắt lưng vô cùng hoàn mỹ, nước da màu đồng nhạt giống như tỏa ra độ ấm, thoáng chốc đã hòa tan trái tim của Mạc Ngữ Phi. Tâm và cơ thể của hắn đều nóng lên, bắt đầu không tự giác ảo tưởng đến cảm giác được đôi tay rắn chắc kia ôm chặt.

“Ui, cơ bắp thật rắn chắc!"

Ánh sáng bạc lóe qua trước mắt khiến Mạc Ngữ Phi chú ý đến trước ngực Trầm Sở Hãn có một sợi dây chuyền, hắn liền nắm lấy, “Đây là cái gì?" Trong tay là một sợi dây chuyền màu đen được bện thành từ sợi tơ, ở phía dưới sợi dây là một vật trang sức màu bạc hình bầu dục nho nhỏ, trên vật trang sức màu bạc có khắc ký hiệu kỳ quái.

Cầm ở trong tay nhìn thử, Mạc Ngữ Phi không thèm phân trần, vươn tay tháo sợi dây chuyền kia từ trên cổ Trầm Sở Hãn xuống, trái lại mang lên cổ mình.

“Cái này cho em." Vừa nói, Mạc Ngữ Phi vừa nâng tầm mắt lên nhìn Trầm Sở Hãn. Anh chỉ mỉm cười, sau đó đưa tay ra giúp Mạc Ngữ Phi đeo sợi dây chuyền đó.

Đúng lúc cả hai tay của Trầm Sở Hãn đều vươn ra, dưới tình huống không hề phòng bị, Mạc Ngữ Phi đột nhiên đưa tay kéo quần dài mang theo cả quần lót xuống, Trầm Sở Hãn bị tập kích khẽ hô một tiếng, mà Mạc Ngữ Phi chỉ lo cúi đầu dán mắt nhìn. Ui! Không nghĩ đến anh vẫn thật sự là… Mạc Ngữ Phi nhìn thứ “vốn liếng" đủ để khiến Trầm Sở Hãn tự hào kia, rồi lại nhìn mặt và thân thể anh. Hừ, anh tuyệt đối là… kẻ thù chung của đàn ông!

Để Trầm Sở Hãn ôm lấy eo của hắn, Mạc Ngữ Phi ở trong lòng Trầm Sở Hãn cởi quần áo ra. Mạc Ngữ Phi màu da trắng nõn, dưới cuộc sống nhiều năm sung sướng nhàn hạ, da của hắn cực kỳ nhẵn nhụi. Trầm Sở Hãn ôm lấy Mạc Ngữ Phi vuốt ve trên dưới, dường như có chút quyến luyến không rời.

Mở vòi hoa sen để nước nóng chảy xuống, Trầm Sở Hãn ôm Mạc Ngữ Phi đứng trong buồng tắm, nói là tắm rửa, chẳng bằng nói thẳng ra là đang hôn môi.

Rất thích loại cảm giác môi lưỡi giao triền này, Mạc Ngữ Phi chỉ muốn dán vào Trầm Sở Hãn không buông. Nụ hôn ôn nhu từ môi trượt đến giữa cổ, lúc Trầm Sở Hãn từ phía sau ôm lấy Mạc Ngữ Phi, khẽ hôn lên vết thương nơi đầu vai hắn, cảm giác được yêu thương khiến lòng Mạc Ngữ Phi lay động không thôi.

Hôn một hồi, Mạc Ngữ Phi buông cánh tay ôm Trầm Sở Hãn ra, ý bảo anh cùng đi vào trong bồn tắm lớn đã đổ đầy nước ấm, “Đến đây, em giúp anh tắm."

Trầm Sở Hãn hơi lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng khiến Mạc Ngữ Phi cảm thấy rất thú vị. Sau khi bước vào bồn tắm lớn, Mạc Ngữ Phi chuyển đến ngồi xuống phía sau Trầm Sở Hãn, sau đó đổ ra rất nhiều sữa tắm ở trên người anh, sau khi xoa xoa cho ra bọt xà bông liền kề sát vào phần lưng trên cơ thể rắn chắc của anh mà kì cọ.

Trầm Sở Hãn dường như bị hù dọa, “a" một tiếng, cơ thể đột nhiên run lên. Mạc Ngữ Phi cười xấu xa ở phía sau ôm lấy Trầm Sở Hãn, hai tay kề sát vào vùng bụng của Trầm Sở Hãn, “Tắm xà bông như vậy, rất thú vị đó."

Mạc gia nhiều năm kinh doanh ***, Mạc Ngữ Phi xem như là người kinh doanh, tuy rằng không “bán", nhưng lại am hiểu rất sâu trong đó, hơn nữa hắn vốn là hồ ly, bản năng trong máu khiến hắn chỉ cần ở cùng một chỗ với Trầm Sở Hãn, liền hiểu rõ phải làm như thế nào mới có thể lấy lòng đối phương. Có thể làm chuyện như vậy đối với người đàn ông mình thích, Mạc Ngữ Phi rất vui vẻ.

Chuyển sang ngồi đối diện với Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi ôm lấy anh, da thịt ở ngực kề sát vào nhau, khi cọ xát, nhũ tiêm mẫn cảm lướt qua vùng ngực rắn chắc của đối phương, Mạc Ngữ Phi nhịn không được khẽ kêu lên. Có thứ cứng rắn gì đó kề sát vào bắp đùi Mạc Ngữ Phi, hắn dứt khoát vươn tay nắm lấy, vừa mới chạm tới, Trầm Sở Hãn đã phát ra một tiếng kêu rên.

“A, lớn lên rồi này, còn lớn hơn hồi nãy nữa, làm sao bây giờ?" Mạc Ngữ Phi cố tình làm ra vẻ mặt ngờ nghệch, vô tội chớp mắt nhìn Trầm Sở Hãn.

“Đừng đùa…"

Trầm Sở Hãn khẽ nói một tiếng, đôi mắt trầm lắng trước đây luôn trong trẻo cấm dục giờ đây đã hiện lên tia lửa dục vọng. Mạc Ngữ Phi nhìn thấy hầu kết của Trầm Sở Hãn trượt lên xuống một chút, anh làm ra động tác này trông rất gợi cảm, khiến cho Mạc Ngữ Phi nhịn không được hôn lên cổ Trầm Sở Hãn, sau đó hắn liền bị kéo lên, đưa vòi hoa sen qua gội rửa qua loa, lau sạch, sau đó liền được ôm lấy mang ra khỏi phòng tắm.

Trần truồng nằm trên giường lớn của Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi ngửa lên nhìn người đang đè lên hắn, trong lòng rất kích động, cũng rất vui vẻ. Trầm Sở Hãn cúi người xuống hôn Mạc Ngữ Phi, Mạc Ngữ Phi dịu dàng hé miệng ra mặc anh xâm nhập, đồng thời cảm giác được bàn tay của Trầm Sở Hãn đưa vào trong tóc hắn khẽ vuốt ve. Nụ hôn ôn nhu bắt đầu từ môi, sau đó là trán, hai má, chóp mũi, cằm.

Chỉ là sự vuốt ve kích thích trước khi mập hợp, bởi vì cảm giác được yêu thương này thực sự quá tuyệt, Mạc Ngữ Phi ở trong lòng Trầm Sở Hãn liên tục thở gấp, cố gắng phát huy hết mặt quyến rũ của một con hồ ly như hắn.

Thân thể càng ngày càng thả lỏng và dễ chịu, Mạc Ngữ Phi mặc ý Trầm Sở Hãn hôn lên toàn thân hắn, sau đó hắn bị lật qua, Trầm Sở Hãn hôn âu yếm thật lâu trên lưng của Mạc Ngữ Phi. Từ mông cho đến bên trong đùi đều được hôn hết lần này tới lần khác, Mạc Ngữ Phi mê loạn trong khoái cảm khiến người ta say mê, tay vô thức nắm lấy khăn trải giường, hơi hơi vặn vẹo phần eo, hắn mong muốn càng sâu, thì càng nắm chặt hơn.

Cảm giác ấm áp truyền đến bộ vị muốn được tiến vào kia trở thành ngòi nổ trước cơn bùng nổ, Mạc Ngữ Phi biết Trầm Sở Hãn đang liếm lau hết lần này đến lần khác, làm ướt nơi đó, cảm giác chưa bao giờ trải qua khiến Mạc Ngữ Phi vừa căng thẳng vừa mê loạn.

“A, không, Sở Hãn, không…"

Hậu huyệt bị liếm lộng, thật tự nhiên thả lỏng, rồi sau đó, lúc tiến vào thì cảm giác áp bức rõ ràng cùng một chút đau đớn khiến Mạc Ngữ Phi không tự giác thở dốc, vặn vẹo. Đồng thời khi bị tiến vào thật sâu, trong lòng Mạc Ngữ Phi dâng lên cảm giác hạnh phúc mãnh liệt. Giây phút này là điều hắn mong muốn, không, không phải vì báo ân, hay vì cái gì khác, mà là vì … hắn thật sự thích anh.

“Ngữ Phi…" Giọng nam trầm thấp có từ tính ở bên tai Mạc Ngữ Phi khẽ gọi, Mạc Ngữ Phi cảm thấy dường như có cái gì đó thật sự chiếm lấy tâm hắn, chưa bao giờ có ai kêu tên của hắn như vậy, chỉ có Trầm Sở Hãn, anh là người đầu tiên, và cũng sẽ là người duy nhất.

Theo luật động của Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi rất tự nhiên hùa theo, từng đợt khoái cảm giống như thủy triều dâng lên, bao phủ lấy Mạc Ngữ Phi, giống như bị cuốn vào vòng xoáy thật lớn, sợ hãi, nhưng lại cam tâm tình nguyện chìm vào trong đó.

Trong giây phút cao trào kia Mạc Ngữ Phi liền bắt lấy tay Trầm Sở Hãn, nắm thật chặt.

Thở gấp dần dần hồi phục, Mạc Ngữ Phi được Trầm Sở Hãn ôm vào trong ngực, trong khi nửa khép ánh mắt cảm nhận cảm giác tuyệt vời khó có thể hình dung kia ở trong cơ thể, Mạc Ngữ Phi thầm nghĩ: Thì ra… là như vậy… Hèn gì nhóm hồ ly trong gia tộc một khi đã nếm qua mùi vị nam nhân thì sẽ không thể nào thoát khỏi.

Sau khi hơi thở gấp đã dần ổn định, Mạc Ngữ Phi bị lật người qua đối mặt với Trầm Sở Hãn, anh lại một lần nữa đè lên người hắn, còn không đợi Mạc Ngữ Phi phản ứng, hai chân đã bị kéo ra, bên trong bắp đùi được âu yếm cẩn thận, cơ thể vừa mới bình ổn lại nổi lên phản ứng. Mạc Ngữ Phi cười, chủ động nâng thắt lưng lên, hai chân ôm chặt bên eo Trầm Sở Hãn.

Sự chủ động của Mạc Ngữ Phi cùng với nụ hôn nhiệt tình khi hoan ái, đã châm lên dục vọng ẩn sâu trong lòng Trầm Sở Hãn, sau khi triền miên vài lần, anh vẫn như cũ nhiệt tình tăng vọt, mà Mạc Ngữ Phi có điểm không thể tiếp nhận được nữa.

“Không được, thật sự… Sở Hãn, đừng…" Mạc Ngữ Phi ở dưới thân Trầm Sở Hãn bắt đầu giãy dụa, mi tâm chau lại, không ngừng thở gấp. Nửa người dưới quấn chặt lại một chỗ, không thể động đậy, tay Mạc Ngữ Phi kề sát trên ngực Trầm Sở Hãn, nhẹ nhàng đẩy anh ra, “Sở Hãn… Em… A… Không được…"

Trầm Sở Hãn bắt lấy hai tay Mạc Ngữ Phi, giơ lên cố định trên đầu hắn, sau đó chỉ dùng một tay đã nhẹ nhàng khống chế được hai tay của Mạc Ngữ Phi, đồng thời vẫn đang không ngừng đong đưa phần eo. Nửa người dưới của Mạc Ngữ Phi không tự giác hùa theo, tiếp tục đuổi theo khoái cảm khiến người ta say mê, đôi mắt rưng rưng khẽ nhếch, vừa giận vừa vui nhìn chằm chằm vào Trầm Sở Hãn.

“A… Anh…"

Nhìn vẻ mặt mang theo một chút đau đớn và vui sướng của người dưới thân, Trầm Sở Hãn nhìn thật sâu vào trong ánh mắt của Mạc Ngữ Phi, trong bóng đêm, khí thế không cho phép cự tuyệt kia ở trong mắt anh khiến tâm tình hắn nhộn nhạo. Ánh mắt kia đang nói với Mạc Ngữ Phi, Trầm Sở Hãn biết hắn trong miệng nói lời kháng cự, nhưng trong lòng và thân thể đều muốn, muốn người đàn ông trên người hắn, cùng với sự chiếm giữ mạnh mẽ mà anh dành cho, còn có cảm giác được thỏa mãn.

Mạc Ngữ Phi, cho dù tự cao tự đại, cũng chưa bao giờ khom lưng, nhưng khi đối mặt với Trầm Sở Hãn, vào lúc này chỉ có khuất phục. Không cam lòng mà nhắm mắt lại, Mạc Ngữ Phi khó chịu lắc lư đầu. Hắn không phải là muốn cự tuyệt, chỉ là đối phương thật sự khiến hắn không thể tiếp nhận được nữa. Có thể làm cho hồ ly háo sắc thỏa mãn như thế này, thì Trầm Sở Hãn thực sự là quá mãnh liệt rồi.

Trầm Sở Hãn cúi người xuống, ở trên môi Mạc Ngữ Phi khẽ hôn trấn an, sau đó nhẹ giọng nói giống như hô hấp ở bên tai truyền đến: “Chờ anh tận hứng rồi, tự nhiên sẽ bỏ qua cho em…"

“A… Anh, đáng ghét… Khó ưa…"

Sao lại biến thành như vậy, ngay từ đầu không phải là hắn chiếm thế thượng phong sao? Ngay từ đầu không phải là hắn chủ động hấp dẫn sao? Mạc Ngữ Phi nghĩ không ra, mà Trầm Sở Hãn cũng sẽ không cho hắn cơ hội để nghĩ ra.

Không nhớ rõ đã làm bao lâu, làm được vài lần. Cuối cùng trong một lần cao trào, trong đầu Mạc Ngữ Phi có một khoảng trống, cả thân thể giống như đều muốn tan chảy, cực kỳ mềm yếu, ngay cả mắt cũng lười mở ra, cảm giác được Trầm Sở Hãn đang hôn hắn, hắn cũng vô lực hùa theo.

Sau khi được ôm ra từ trong phòng tắm, Mạc Ngữ Phi trực tiếp ngã xuống trên gối, khẽ hé mắt nhìn Trầm Sở Hãn, sau đó liền nhắm mắt lại.

Hắn cảm thấy mình được Trầm Sở Hãn ôm vào trong ngực, da thịt mềm mại cọ xát vào nhau, rất thoải mái. Bàn tay to lớn ấm áp của đối phương xoa bóp với lực vừa phải ở thắt lưng hắn, làm tiêu tan cảm giác đau nhức.

Một chút oán giận lúc bị cường lực tác cầu kia ở trong lòng Mạc Ngữ Phi đã tan thành mây khói sau khi hưởng qua sự ôn nhu trấn an, trong thân thể quanh quẩn dư vị ngọt ngào sau lúc cao trào. Chẳng bao lâu sau, mệt mỏi dâng lên trong lòng, Mạc Ngữ Phi rất muốn ngủ, hắn ôm lấy cổ Trầm Sở Hãn, vùi vào trong ngực đối phương an tâm mà ngủ.

Một đêm này, Mạc Ngữ Phi ngủ đến vừa ngon vừa ngọt vừa trầm vừa sâu, là một giấc ngủ thật sự rất sâu, ngủ cho đến khi trời sáng rõ mới tỉnh lại.

Mở mắt ra, nhìn thấy Trầm Sở Hãn đang nhìn hắn, Mạc Ngữ Phi lẩm bẩm một câu “Chào buổi sáng", sau đó liền nhắm mắt lại. Hắn nghe được Trầm Sở Hãn cũng nói một tiếng chào buổi sáng, sau đó thái dương nóng lên, chắc chắn là bị hôn.

Cảm thấy được bên người dường như có điểm khác thường, Trầm Sở Hãn đưa tay vào sâu trong chăn, một lát sau, trong tay anh nắm lấy một thứ lông tơ đưa ra.

“Ơ…" Đây không phải là đuôi… của Mạc Ngữ Phi sao? Nhìn thấy đuôi hồ ly tuyết trắng trong tay, Trầm Sở Hãn kinh ngạc hẳn lên, “Ngữ Phi, em…"

Mạc Ngữ Phi uể oải nâng mí mắt lên nhìn một cái, “Quá mệt mỏi, không thể khống chế được…"

“Quá mệt thì sẽ như thế này sao?"

“Đúng vậy." Kỳ thật cũng không hoàn toàn là vì quá mệt sau khi hoan ái, thả lỏng tâm hồn cũng là một nguyên nhân. Mạc Ngữ Phi trước đây có nhiều tâm tư, đa nghi và nhiều âu lo, lúc nào cũng lo lắng sẽ có người đến hại hắn, sợi dây căng lên trong lòng kia thực sự quá chặt, quá lâu. Bây giờ ở bên cạnh Trầm Sở Hãn, lại không cần lo lắng cái gì, hơn nữa sau khi làm tình, thân thể và tâm hồn đồng thời đều thả lỏng đến cực hạn, nên cái đuôi liền lộ ra.

Cảm thấy thú vị, Trầm Sở Hãn cầm lấy cái đuôi lông tơ trong tay ngắm nghía.

“Đây không phải đồ chơi đâu!" Mạc Ngữ Phi mạnh mẽ nói, rút chiếc đuôi trong tay Trầm Sở Hãn ra rồi thu về. Trầm Sở Hãn lại kéo chiếc đuôi lại, đặt ngang trên eo anh, trong tay cầm lấy chiếc đuôi tiếp tục chơi đùa.

“Buổi tối em hóa thành hồ ly ngủ bên cạnh anh, thường dùng đuôi quấn ở trên lưng anh như vậy."

“Em thích thế, sao, không được à?"

“Được, được."

Giống như nũng nịu nhào vào trong lòng Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi dựa vào trước ngực anh. Trầm Sở Hãn hỏi: “Mệt lắm à?"

“Đương nhiên."

Trầm Sở Hãn ở trong chăn đưa tay ra, từ trên xuống dưới mát xa vùng lưng của Mạc Ngữ Phi, khiến hắn thả lỏng.

“Anh thực sự là… tinh lực quá dồi dào." Nhớ đến chuyện đêm qua, Mạc Ngữ Phi nói. Ngay cả một con hồ ly háo sắc như hắn cũng không thể không thừa nhận, thể lực của Trầm Sở Hãn thật sự kinh người. Có lẽ, là đã dùng ba mươi năm trước đây của anh trên người Mạc Ngữ Phi.

“Anh không phải đã nói sau khi tận hứng thì sẽ tha cho em sao?" Trầm Sở Hãn cười, vuốt ve mái tóc sau gáy Mạc Ngữ Phi.

Trải qua một đêm ngọt ngào, quan hệ của Mạc Ngữ Phi và Trầm Sở Hãn bước vào một giai đoạn mới. Hồ ly lão yêu nếm qua mùi vị hoan ái quấn quít không buông người đàn ông thoạt nhìn vẫn là một bộ dáng cấm dục, sau đó không đành lòng cự tuyệt, mà lúc thật sự làm, cuối cùng luôn là hồ ly xin tha.

Hiện tại soi gương, Mạc Ngữ Phi phát hiện vẻ ngoài của hắn dường như có chút biến hóa, nho nhã giảm bớt, quyến rũ nhiều thêm. Ánh mắt càng thêm mỹ lệ, sắc môi phấn nhuận, ngay cả làn da cũng đẹp hơn.

Đây là kết quả của việc được yêu thương sao? Nghĩ đến triền miên cực hạn cơ hồ ở trên giường mỗi đêm, tình ý ngọt ngào anh anh em em, Mạc Ngữ Phi rất thỏa mãn. Đồng thời, một nỗi đau mơ hồ bắt đầu nảy sinh và lớn dần trong lòng Mạc Ngữ Phi… phải rời khỏi Trầm Sở Hãn, nhất định phải rời khỏi Trầm Sở Hãn.

Trong lòng sau khi đưa ra quyết định, Mạc Ngữ Phi ở trước mặt Trầm Sở Hãn đóng vai kẻ hai mặt, một mặt, hắn cố gắng lấy lòng Trầm Sở Hãn, cùng anh như keo như sơn, mặt khác, hắn lại đau khổ vô cùng, bị cảm xúc khó chịu và không cam tâm chi phối, lòng đau như cắt.

Luyến tiếc, thật sự luyến tiếc, Mạc Ngữ Phi cảm thấy nếu hắn phải chết thay Trầm Sở Hãn, hắn sẽ không hề do dự, nam nhân hồ ly ích kỷ có thể nghĩ như vậy, đủ để thấy yêu rất sâu đậm. Nhưng luyến tiếc thì sao? Cuối cùng, vẫn là phải buông xuống.

Đây là… vì tốt cho anh…

.
Tác giả : Lâm Tử Tự
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại