Giáo Sư Quá Dùng Sức
Chương 38
Khí hậu dần dần chuyển lạnh, mùa đông sắp tới, tôi ở nhà Tô Tín cũng đã hai tháng. Cuộc sống gia đình trôi qua cũng nhẹ nhàng, vốn không có ý định công khai mối quan hệ trong trường nhưng mà cái người tên Tô Tín vẫn cố gắng tạo thành đôi. Tôi nói khi tan lớp sẽ đến phòng làm việc chờ anh, nếu tôi đến trễ chắc chắn anh sẽ chờ tôi ở phòng học.
Không chơi giam giữ người vậy đâu ==.
Trong tiết thống kê, Tân Hân ngồi cạnh tôi xoay bút: “Cô nương Kỳ Nguyệt, gần đây cơ hội hai ta gặp mặt càng ít đi."
Tôi cười cười sấn tới: “Sao hả, nhớ tớ?"
“Nói không nhớ cậu là giả, chủ yếu là tớ lo cho thân thể cậu, còn có, phải làm các biện pháp đề phòng cho tốt, cậu mới học năm hai đại học, em bé thì để tốt nghiệp rồi hãy tính."
Tôi liếc cô ấy: “Cậu cũng biết sao, không thích em bé lắm, trời sinh tớ không có bản năng làm mẹ."
Tân Hân cười hì hì: “Đúng, trời sinh cậu có bản năng làm nô."
“Đi chết đi!"
----------------
Tán gẫu nguyên một tiết với Tân Hân, vừa tan lớp tôi trở thành ngực phi không ngừng vó tới phòng làm việc của Tô Tín, haizz quả nhiên Tân Hân nói đúng, tôi có bản năng làm nô.
Đến phòng 406, bà cô trung niên cũng tập thành thói quen xem như không thấy tôi, tôi đi tới nhỏ giọng chào hỏi, bà cô cũng miễn cưỡng nhìn tôi vài cái, nhiều lần tôi có cảm giác mãnh liệt, hai người léng phéng.
Tôi không để ý đến bà ấy, ngồi vào chỗ Tô Tín, ngồi một lúc cũng thấy buồn ngủ, nửa ngày mới được có người gọi tên tôi, tôi đưa mắt nhìn là Cố Hành Chỉ.
Cậu ta ôm một chồng tập để lên bàn, cậu ta nhìn bộ dáng lười nhác của tôi, sắc mặt không thay đổi cất kỹ tập rồi khẽ vuốt cầm.
Tôi ngồi phịch trên ghế hỏi: “Gần đây sao rồi?"
“Rất tốt."
“Yêu chưa?"
Cố Hành Chỉ không trả lời chuẩn bị xoay người đi.
Tôi vội vàng gọi cậu ta, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn."
Cố Hành Chỉ ngẩn ra, lạnh lùng nói: “Chuyện không liên quan đến tôi."
Nhưng đôi môi cậu ta vẫn cong lên nụ cười yếu ớt.. toàn thân cậu ta cứ như vậy ngâm trong ánh sáng mặt trời. Chàng trai này đẹp mà kiêu ngạo không chịu được.
----------------
Lúc Tô Tín trở về tôi đã nằm trên bàn ngủ, Tô Tín gõ gõ mặt bàn, tôi mới mơ hồ ngẩng đầu nhìn anh.
Có lẽ là nhìn tôi thất thần rất khôi hài nên anh không nhịn được mà cười lên, lấy tay lau mắt tôi: “Đầu heo này, ngủ tới mức trên mắt cũng có ghèn."
Tôi hung trợn đẩy tay anh ra: “Hay cho anh, em ở đây nhàm chán muốn chết, có thể không ngủ?"
Hai mắt anh cong lên: “Về nhà rồi ngủ, ngủ ở đây dễ cảm lạnh."
Tôi cúi xuống vừa ngáp vừa cầm túi lên, Tô Tín kéo tay dắt tôi ra ngoài.
Mở cửa ra, một luồng gió lạnh ập vào mặt làm mặt tôi hơi đau, tôi vội vàng giơ tay che mặt, Tô Tín gỡ tay tôi ra, tôi xoa xoa mắt phân biệt thế giới trước mặt.
Tuyết rơi! Oh my God, tuyết rơi rồi!
Rơi đầy khắp nơi, tuy bông tuyết không lớn nhưng lại rậm rạp chằng chịt, tôi khụt khà khụt khịt, cảm giác lúc tuyết rơi không khí sẽ có mùi vị sạch sẽ nhẹ nhàng.
“Woa! Tuyết rơi rồi, woa, woa, woa!" Tôi kích động cầm tay Tô Tín.
Anh siết chặt tay tôi: “Uh, anh thấy rồi. Lạnh không?"
Tôi gật đầu rồi lại lắc đầu: “Hơi lạnh, nhưng cũng không quá lạnh."
Tô Tín nắm tay tôi bỏ vào trong túi áo khoác anh: “Đi thôi, em mới từ trong không khí ấm ra ngoài, bị cảm thì không hay."
“Được." Tôi nhanh chóng đồng ý, tư thế không được tự nhiên nên rút tay về đặt bên người.
Anh lại kéo về, cau mày nhìn tôi.
Tôi cười híp mắt: “Tín gia, như vậy anh sẽ khó đi đường."
Tô Tín bình tĩnh cười cười, cầm nón len đội lên đầu tôi: “Vậy em ra phía sau anh đứng?"
“……=="
Cuối cùng tôi cũng ra phía sau anh, nhét tay vào trong túi anh, nhắm mắt đi theo đuôi, người khác nhìn tôi ôm anh từ phía sau càng không ngừng vặn vẹo. Nhức đầu, bà đây đi tới đoạn đường này đã mất hết mặt mũi.
Nhưng mà tôi là như vậy, cố tình nhét tay vào túi áo anh còn dính sát lấy tấm lưng anh làm tôi ấm áp không ngừng.
Giống như đây là mùa xuân.
-------------------
Ngày thứ hai mở cửa sổ ra, quả nhiên khắp nơi đều trắng xóa, ở đây tương đối lệch về phía Nam nên có tuyết là điều hiếm thấy.
Tôi hưng phấn nhảy nhảy bên cạnh cửa sổ, Tô Tín cấm cái ly, đánh răng miệng đầy bọt, còn sâu xa nói: “Còn nhảy, vừa rồi có người gọi điện thoại bày tỏ bất mãn dưới lầu kìa."
Tôi dừng lại, vừa lúc trên điện thoại có tin nhắn, là hội trưởng nhắn, nói chúng tôi không có tiết thì đến sân thể dục cùng các chị em bên hội sinh hoạt ném tuyết.
Trong lòng tôi vui vẻ, khẩn trương nhắn lại: “Được, tôi đến ngay."
Tôi vội vàng mặc quần áo, mặc thêm áo lông, đi ngang qua nhà vệ sinh nói với Tô Tín tôi ra ngoài, Tô Tín ngăn tôi lại, mang găng tay cho tôi, còn đưa túi chườm nóng cho tôi mang theo.
Lông mày anh hơi nhíu lại, giọng điệu quan tâm nói: “Anh cho em đi nhưng mà em tham lạnh, đừng có ham chơi mà mất mạng đấy."
Tôi ôm anh: “Yên tâm yên tâm, chắc chắn sẽ không, em đi trước."
------
Đến sân thể dục, không ít người đã ở đây, hội trưởng thấy tôi, ngoắc tay bảo tôi đi sang, tôi chạy từ từ đến đó rồi cúi người nắm một nắm tuyết chọi đến anh ta.
Anh ta la lên: “Cô được đấy Kỳ Nguyệt, chơi lén đúng không."
Anh ta nhanh chóng khom lưng hốt một đống tuyết to chọi vào tôi, tôi sợ vội vàng trốn đi, may mắn chưa bị tấn công. Hội trưởng cười ha ha: “Nhìn dáng vẻ của cô kìa!"
Bị anh ta cười tôi nổi giận trong bụng, tôi ngồi xổm xuống chà tuyết dưới đất.
Cố Hành Chỉ ngồi bên cạnh tôi, mang nụ cười trăm năm khó gặp trên mặt: “Cậu còn lấy nữa, chút nữa mới thi đấu, đừng nội chiến trước, giữ sức đi."
Tôi suy nghĩ: “Được."
Cậu kéo tôi, cùng những người khác bắt đầu vo tròn tuyết. Hội sinh hoạt đối thủ chúng tôi cũng đang giữ sức, chuẩn bị “hung khí".
Nặn rất nhiều quả cầu tuyết, tay tôi lạnh đến đỏ bừng, tôi vội vàng chà tay đưa lên miệng thổi thổi, lấy túi chườm nóng Tô Tín đưa cho tôi chà chà.
Hội phó Tiểu Úy bên cạnh tôi mở bình giữ nhiệt ra uống, nhìn nhìn tôi rồi hâm mộ nói: “Thầy Tô nhà Kỷ Nguyệt thật là tri kỷ, đến cái này cũng chuẩn bị cho cậu."
Tôi biết Tiểu Úy thích Cố Hành Chỉ, một lòng nhào vào cậu ta, tôi trêu ghẹo: “Cậu cũng có thể tìm thầy Cố đấy, không phải sao?"
Cô ấy bị sặc, cầm một nắm tuyết ném vào tôi, tôi nhanh chóng né tránh, hét lớn với Cố Hành Chỉ: “Cấp dưới Cố~~~~~~~~!"
Cố Hành Chỉ quay đầu, tôi vẫy tay kêu cậu qua đây, đứa nhỏ này rất ngoan, nhanh chóng đi tới.
Tiểu Úy đứng bên cạnh không nói lời nào, gương mặt đỏ lên.
Tôi chi vào Tiểu Úy nghiêm túc nói: “Khụ khụ, tôi đây có một cô gái không biết ném tuyết, lực ném hay gì cũng không rõ, cậu có thể chỉ cho cậu ấy không?"
Một hồi lâu Tiểu Cố không nói chuyện, sắc mặt Tiểu Úy càng kém đi, tôi sắp phát điên. Lông mày xinh đẹp của Cố Hành Chỉ nhướng lên: “Có gì không thể?"
Tiểu Úy như trút được gánh nặng, nở nụ cười trấn an.
“Được rồi." Tôi cất túi chườm nóng vào trong túi, chuẩn bị chuồng đi, vỗ vỗ vai tiểu Cố: “Cố gắng lên!"
Cũng không biết là nói với người nào, tôi nhảy nhót vào chiến trường, cùng nhóm người hội trưởng chuẩn bị chiến đấu, len lén quan sát bên kia.
Quả nhiên Cố Hành Chỉ rất nghiêm túc chỉ dạy cô ấy từng động tác…
Tiểu Úy cũng rất nghiêm túc có lẽ do có phần không yên lòng nên học tập chăm chỉ….
Tôi bĩu môi, hai người nghiêm túc tiếp xúc nhau không biết có hiệu quả gì, không ngờ bà đây cũng có tiềm chất làm người mai mối ghê.
Khai chiến với hội sinh hoạt, mẹ nó, Tô Tín che phủ tôi từ trên xuống dưới, làm tôi hành động chậm chạp, né tránh không được, mọi tập trung đều nhằm vào tôi, căn bản là ôm đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất đau khổ chịu đạn giày xéo.
Bị càn quét như vậy n lần, tôi không chịu nổi nên hội trưởng cho tôi ra ngoài nghỉ ngơi.
Tôi ngồi ngoài rìa sân thể dục nhìn mọi người vui đùa với nhau. Lúc này, đầu đột nhiên bị đánh vào, chị đây làm gì mà kết quả lại bị đánh vào đầu!
Tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi nhảy dựng lên quay đầu lại, Tô Tín đứng ở bên ngoài lan can, cười tươi còn hơn cả Bạch Tuyết.
“A a a a, em hận anh." Tôi chỉ vào anh mà la làng.
Anh đi tới, kéo tôi dậy ôm vào trong lòng, phũi sạch hết bông tuyết trên người tôi.
“Đừng ngồi dưới đất, rất lạnh."
“Ài, em mệt quá."
Dường như là mới vận động xong nên cả người thấy uể oải, dựa vào bờ vai anh, nhận lấy cái ôm đầy ấm áp của anh.
Anh ôm tôi, nói nhỏ vào bên tai tôi: “Đừng chơi nữa, chúng ta đi siêu thị đi."
---------------------
Trong siêu thị tỏa ra hơi ấm, cả người cảm thấy thoải mái vô cùng, Tô Tín đẩy xe đi, tôi chỉ việc thảy đồ tôi thích vào trong xe.
Tô Tín nhìn tôi thảy thịt va chỉ vào xe, thở dài nói: “Ài, muốn ăn thịt gấp vậy sao?"
Tôi quay người lại, giơ tay dùng sức siết chặt mặt anh: “Đúng vậy, em đây chính là muốn nhanh chóng ăn thịt anh đấy."
Anh khẽ mỉm cười, nắm tay tôi để lên ngực anh, có thể cảm nhận được nhịp tim trầm ổn của anh, “Em muốn anh thật sao, anh cũng không ngại đâu."
Mặt tôi nóng lên: “Đi chết đi =="
------------------
Tô Tín phải đi làm, buổi chiều tôi không có lớp đành một mình xách đồ ăn về nhà, vùi mình trên ghế xem TV.
Tôi lấy đồ ăn vặt và trái cây vừa ăn vừa xem, ăn đến lúc dạ dày hơi đau mới nhớ tới không được ăn nữa, Tô Tín sẽ lo lắng.
Tôi nhìn lại đống đồ, kinh hãi, không từ lúc mà đã ăn nhiều như vậy.
Tôi vội vàng dọn dẹp vứt hết vào trong sọt rác, xách túi rác đi ra cửa.
Bên gió vẫn còn gió lạnh thấu xương, sau khi về nhà dạ dày tôi vẫn còn đau nhưng không đau lắm. Phải về phòng lấy thuốc bao tử ra uống, rồi ôm chăn ra đắp tiếp tục xem TV.
Ngủ một giấc rồi mà Tô Tín vẫn chưa tan làm về nhà, não tôi bắt đầu hoạt động, suy nghĩ xem tối nay nên nấu gì cho Tô Tín ăn? Đi vào phòng bếp, mở tủ lấy thịt ba chỉ lúc sáng đi siêu thị mua ra. Lăn qua lăn lại nửa ngày tôi cũng ướp thịt xong bỏ vào trong nồi đất, chế lượng nước vừa đủ vào rồi bật lửa lên, lấy muỗng khuấy đều, mùi thơm tỏa khắp phòng bếp, mà dạ dày tôi lại bắt đầu cuồn cuộn lên.
Cuối cùng không nhịn được nữa, lao ra vào nhà vệ sinh nôn ọe một lúc.
Qua một hồi lâu tôi mới tỉnh lại, lấy khăn lông bên cạnh lau mặt, thở bình thường trỡ lại. Trong đầu đột nhiên thoáng qua một phát hiện kinh người làm trái tim tôi muốn nổ tung.
Tôi khẩn trương đi qua đi lại trong phòng khách, lo âu xoắn xoắn hai đầu ngón tay.
Mẹ, bà đây không phải là mang thai chứ.
------------------
Tôi cố gắng bình tĩnh lại, đi vào tắt bếp, trở về phòng tìm kiếm dấu hiệu mang thai, rồi vội vàng gọi điện thoại cho Tân Hân.
Không biết cô ấy đang làm gì mà nửa ngày mới nhận.
“alo? Chị Nguyệt, ngài hao tâm gọi điện cho tôi có chuyện gì?"
Dưới tình huống này, vừa nghe tới giọng nói quen thuộc của cô ấy, không biết vì sao tôi không kìm được nước mắt, khóc nức nở nói: “Tân Hân, tớ cảm thấy thật là bi kịch, không, là thảm kịch."
Cô ấy nghe giọng tôi có vấn đề, nghiêm túc hỏi: “Sao vậy?"
Tôi vuốt vuốt tóc mình, ghìm chặt khiến các ngón tay đau đớn đỏ lên, tôi buồn bực hạ giọng: “Hình như tớ mang thai =="
“Mang thai? Của ai?" Chẳng biết tại sao giọng nói của cô ấy lại khá hưng phấn.
“Còn có thể của ai nữa." Trong lòng tôi rất khó chịu: “Chính là cái người họ Tô cầm thú!"
“Ài, thật sai? Sao cậu phát hiện được?"
“Hôm nay tớ phát hiện tớ thích ăn chua, hơn nữa dạ dày lại khó chịu, ngửi thấy mùi dầu mỡ thì buồn nôn. Tớ vừa mới xem bách khoa, y chang với các dấu hiệu mang thai."
Tân Hân chậm chạp nói: “Cậu bình tĩnh đã, không chừng là không phải, bình thường hai người có sử dụng biện pháp an toàn chứ?"
“Ừ == trừ lần đầu tiên."
“Uầy, Tô cầm thú lợi hại vậy sao? Một kích đánh trúng?"
“…. Mẹ, lúc này mà cậu còn nhạo báng tớ."
Tân Hân hỏi ngược lại: “Vậy bây giờ cậu tính sao? Nghĩ kỹ chưa?"
Tôi hết xoắn tóc lại tới xoắn dây điện thoại: “Biết thì tớ còn gọi cho cậu làm gì?"
“Kỳ Nguyệt, hãy nghe tớ nói, ngày mai cậu đi ra tiệm thuốc mua đồ thử thai về xem có phải vậy không."
Tân Hân nói tiếp: “Cậu đừng khẩn trương, cũng đừng làm những vận động mạnh, nếu có thai thật lỡ động thai thì hối hận cũng không kịp."
“Ừ." Tôi gật đầu đồng ý, nước mắt rơi xuống: “Nếu thật là có, tớ mới học năm hai đại học, tớ nghĩ sẽ lén Tô Tín đi phá nó, không phải bây giờ bệnh viện có loại ba phút không đau sao?"
“Ầm!"
Âm thanh vật nặng rơi xuống đất khiến tôi kinh ngạc, tôi sợ hãi quay đầu lại, trái tim rơi vỡ tan nát.
Tô Tín đứng ở cửa phòng, vừa rồi khẩn trương tôi cũng không bật đèn trong phòng.
Túi xách của anh rơi xuống sàn nhà, anh nhìn chằm chằm tôi, nửa gương mặt chôn trong màu đen âm u, không nhìn ra được vẻ mặt anh bây giờ.
Không chơi giam giữ người vậy đâu ==.
Trong tiết thống kê, Tân Hân ngồi cạnh tôi xoay bút: “Cô nương Kỳ Nguyệt, gần đây cơ hội hai ta gặp mặt càng ít đi."
Tôi cười cười sấn tới: “Sao hả, nhớ tớ?"
“Nói không nhớ cậu là giả, chủ yếu là tớ lo cho thân thể cậu, còn có, phải làm các biện pháp đề phòng cho tốt, cậu mới học năm hai đại học, em bé thì để tốt nghiệp rồi hãy tính."
Tôi liếc cô ấy: “Cậu cũng biết sao, không thích em bé lắm, trời sinh tớ không có bản năng làm mẹ."
Tân Hân cười hì hì: “Đúng, trời sinh cậu có bản năng làm nô."
“Đi chết đi!"
----------------
Tán gẫu nguyên một tiết với Tân Hân, vừa tan lớp tôi trở thành ngực phi không ngừng vó tới phòng làm việc của Tô Tín, haizz quả nhiên Tân Hân nói đúng, tôi có bản năng làm nô.
Đến phòng 406, bà cô trung niên cũng tập thành thói quen xem như không thấy tôi, tôi đi tới nhỏ giọng chào hỏi, bà cô cũng miễn cưỡng nhìn tôi vài cái, nhiều lần tôi có cảm giác mãnh liệt, hai người léng phéng.
Tôi không để ý đến bà ấy, ngồi vào chỗ Tô Tín, ngồi một lúc cũng thấy buồn ngủ, nửa ngày mới được có người gọi tên tôi, tôi đưa mắt nhìn là Cố Hành Chỉ.
Cậu ta ôm một chồng tập để lên bàn, cậu ta nhìn bộ dáng lười nhác của tôi, sắc mặt không thay đổi cất kỹ tập rồi khẽ vuốt cầm.
Tôi ngồi phịch trên ghế hỏi: “Gần đây sao rồi?"
“Rất tốt."
“Yêu chưa?"
Cố Hành Chỉ không trả lời chuẩn bị xoay người đi.
Tôi vội vàng gọi cậu ta, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn."
Cố Hành Chỉ ngẩn ra, lạnh lùng nói: “Chuyện không liên quan đến tôi."
Nhưng đôi môi cậu ta vẫn cong lên nụ cười yếu ớt.. toàn thân cậu ta cứ như vậy ngâm trong ánh sáng mặt trời. Chàng trai này đẹp mà kiêu ngạo không chịu được.
----------------
Lúc Tô Tín trở về tôi đã nằm trên bàn ngủ, Tô Tín gõ gõ mặt bàn, tôi mới mơ hồ ngẩng đầu nhìn anh.
Có lẽ là nhìn tôi thất thần rất khôi hài nên anh không nhịn được mà cười lên, lấy tay lau mắt tôi: “Đầu heo này, ngủ tới mức trên mắt cũng có ghèn."
Tôi hung trợn đẩy tay anh ra: “Hay cho anh, em ở đây nhàm chán muốn chết, có thể không ngủ?"
Hai mắt anh cong lên: “Về nhà rồi ngủ, ngủ ở đây dễ cảm lạnh."
Tôi cúi xuống vừa ngáp vừa cầm túi lên, Tô Tín kéo tay dắt tôi ra ngoài.
Mở cửa ra, một luồng gió lạnh ập vào mặt làm mặt tôi hơi đau, tôi vội vàng giơ tay che mặt, Tô Tín gỡ tay tôi ra, tôi xoa xoa mắt phân biệt thế giới trước mặt.
Tuyết rơi! Oh my God, tuyết rơi rồi!
Rơi đầy khắp nơi, tuy bông tuyết không lớn nhưng lại rậm rạp chằng chịt, tôi khụt khà khụt khịt, cảm giác lúc tuyết rơi không khí sẽ có mùi vị sạch sẽ nhẹ nhàng.
“Woa! Tuyết rơi rồi, woa, woa, woa!" Tôi kích động cầm tay Tô Tín.
Anh siết chặt tay tôi: “Uh, anh thấy rồi. Lạnh không?"
Tôi gật đầu rồi lại lắc đầu: “Hơi lạnh, nhưng cũng không quá lạnh."
Tô Tín nắm tay tôi bỏ vào trong túi áo khoác anh: “Đi thôi, em mới từ trong không khí ấm ra ngoài, bị cảm thì không hay."
“Được." Tôi nhanh chóng đồng ý, tư thế không được tự nhiên nên rút tay về đặt bên người.
Anh lại kéo về, cau mày nhìn tôi.
Tôi cười híp mắt: “Tín gia, như vậy anh sẽ khó đi đường."
Tô Tín bình tĩnh cười cười, cầm nón len đội lên đầu tôi: “Vậy em ra phía sau anh đứng?"
“……=="
Cuối cùng tôi cũng ra phía sau anh, nhét tay vào trong túi anh, nhắm mắt đi theo đuôi, người khác nhìn tôi ôm anh từ phía sau càng không ngừng vặn vẹo. Nhức đầu, bà đây đi tới đoạn đường này đã mất hết mặt mũi.
Nhưng mà tôi là như vậy, cố tình nhét tay vào túi áo anh còn dính sát lấy tấm lưng anh làm tôi ấm áp không ngừng.
Giống như đây là mùa xuân.
-------------------
Ngày thứ hai mở cửa sổ ra, quả nhiên khắp nơi đều trắng xóa, ở đây tương đối lệch về phía Nam nên có tuyết là điều hiếm thấy.
Tôi hưng phấn nhảy nhảy bên cạnh cửa sổ, Tô Tín cấm cái ly, đánh răng miệng đầy bọt, còn sâu xa nói: “Còn nhảy, vừa rồi có người gọi điện thoại bày tỏ bất mãn dưới lầu kìa."
Tôi dừng lại, vừa lúc trên điện thoại có tin nhắn, là hội trưởng nhắn, nói chúng tôi không có tiết thì đến sân thể dục cùng các chị em bên hội sinh hoạt ném tuyết.
Trong lòng tôi vui vẻ, khẩn trương nhắn lại: “Được, tôi đến ngay."
Tôi vội vàng mặc quần áo, mặc thêm áo lông, đi ngang qua nhà vệ sinh nói với Tô Tín tôi ra ngoài, Tô Tín ngăn tôi lại, mang găng tay cho tôi, còn đưa túi chườm nóng cho tôi mang theo.
Lông mày anh hơi nhíu lại, giọng điệu quan tâm nói: “Anh cho em đi nhưng mà em tham lạnh, đừng có ham chơi mà mất mạng đấy."
Tôi ôm anh: “Yên tâm yên tâm, chắc chắn sẽ không, em đi trước."
------
Đến sân thể dục, không ít người đã ở đây, hội trưởng thấy tôi, ngoắc tay bảo tôi đi sang, tôi chạy từ từ đến đó rồi cúi người nắm một nắm tuyết chọi đến anh ta.
Anh ta la lên: “Cô được đấy Kỳ Nguyệt, chơi lén đúng không."
Anh ta nhanh chóng khom lưng hốt một đống tuyết to chọi vào tôi, tôi sợ vội vàng trốn đi, may mắn chưa bị tấn công. Hội trưởng cười ha ha: “Nhìn dáng vẻ của cô kìa!"
Bị anh ta cười tôi nổi giận trong bụng, tôi ngồi xổm xuống chà tuyết dưới đất.
Cố Hành Chỉ ngồi bên cạnh tôi, mang nụ cười trăm năm khó gặp trên mặt: “Cậu còn lấy nữa, chút nữa mới thi đấu, đừng nội chiến trước, giữ sức đi."
Tôi suy nghĩ: “Được."
Cậu kéo tôi, cùng những người khác bắt đầu vo tròn tuyết. Hội sinh hoạt đối thủ chúng tôi cũng đang giữ sức, chuẩn bị “hung khí".
Nặn rất nhiều quả cầu tuyết, tay tôi lạnh đến đỏ bừng, tôi vội vàng chà tay đưa lên miệng thổi thổi, lấy túi chườm nóng Tô Tín đưa cho tôi chà chà.
Hội phó Tiểu Úy bên cạnh tôi mở bình giữ nhiệt ra uống, nhìn nhìn tôi rồi hâm mộ nói: “Thầy Tô nhà Kỷ Nguyệt thật là tri kỷ, đến cái này cũng chuẩn bị cho cậu."
Tôi biết Tiểu Úy thích Cố Hành Chỉ, một lòng nhào vào cậu ta, tôi trêu ghẹo: “Cậu cũng có thể tìm thầy Cố đấy, không phải sao?"
Cô ấy bị sặc, cầm một nắm tuyết ném vào tôi, tôi nhanh chóng né tránh, hét lớn với Cố Hành Chỉ: “Cấp dưới Cố~~~~~~~~!"
Cố Hành Chỉ quay đầu, tôi vẫy tay kêu cậu qua đây, đứa nhỏ này rất ngoan, nhanh chóng đi tới.
Tiểu Úy đứng bên cạnh không nói lời nào, gương mặt đỏ lên.
Tôi chi vào Tiểu Úy nghiêm túc nói: “Khụ khụ, tôi đây có một cô gái không biết ném tuyết, lực ném hay gì cũng không rõ, cậu có thể chỉ cho cậu ấy không?"
Một hồi lâu Tiểu Cố không nói chuyện, sắc mặt Tiểu Úy càng kém đi, tôi sắp phát điên. Lông mày xinh đẹp của Cố Hành Chỉ nhướng lên: “Có gì không thể?"
Tiểu Úy như trút được gánh nặng, nở nụ cười trấn an.
“Được rồi." Tôi cất túi chườm nóng vào trong túi, chuẩn bị chuồng đi, vỗ vỗ vai tiểu Cố: “Cố gắng lên!"
Cũng không biết là nói với người nào, tôi nhảy nhót vào chiến trường, cùng nhóm người hội trưởng chuẩn bị chiến đấu, len lén quan sát bên kia.
Quả nhiên Cố Hành Chỉ rất nghiêm túc chỉ dạy cô ấy từng động tác…
Tiểu Úy cũng rất nghiêm túc có lẽ do có phần không yên lòng nên học tập chăm chỉ….
Tôi bĩu môi, hai người nghiêm túc tiếp xúc nhau không biết có hiệu quả gì, không ngờ bà đây cũng có tiềm chất làm người mai mối ghê.
Khai chiến với hội sinh hoạt, mẹ nó, Tô Tín che phủ tôi từ trên xuống dưới, làm tôi hành động chậm chạp, né tránh không được, mọi tập trung đều nhằm vào tôi, căn bản là ôm đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất đau khổ chịu đạn giày xéo.
Bị càn quét như vậy n lần, tôi không chịu nổi nên hội trưởng cho tôi ra ngoài nghỉ ngơi.
Tôi ngồi ngoài rìa sân thể dục nhìn mọi người vui đùa với nhau. Lúc này, đầu đột nhiên bị đánh vào, chị đây làm gì mà kết quả lại bị đánh vào đầu!
Tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi nhảy dựng lên quay đầu lại, Tô Tín đứng ở bên ngoài lan can, cười tươi còn hơn cả Bạch Tuyết.
“A a a a, em hận anh." Tôi chỉ vào anh mà la làng.
Anh đi tới, kéo tôi dậy ôm vào trong lòng, phũi sạch hết bông tuyết trên người tôi.
“Đừng ngồi dưới đất, rất lạnh."
“Ài, em mệt quá."
Dường như là mới vận động xong nên cả người thấy uể oải, dựa vào bờ vai anh, nhận lấy cái ôm đầy ấm áp của anh.
Anh ôm tôi, nói nhỏ vào bên tai tôi: “Đừng chơi nữa, chúng ta đi siêu thị đi."
---------------------
Trong siêu thị tỏa ra hơi ấm, cả người cảm thấy thoải mái vô cùng, Tô Tín đẩy xe đi, tôi chỉ việc thảy đồ tôi thích vào trong xe.
Tô Tín nhìn tôi thảy thịt va chỉ vào xe, thở dài nói: “Ài, muốn ăn thịt gấp vậy sao?"
Tôi quay người lại, giơ tay dùng sức siết chặt mặt anh: “Đúng vậy, em đây chính là muốn nhanh chóng ăn thịt anh đấy."
Anh khẽ mỉm cười, nắm tay tôi để lên ngực anh, có thể cảm nhận được nhịp tim trầm ổn của anh, “Em muốn anh thật sao, anh cũng không ngại đâu."
Mặt tôi nóng lên: “Đi chết đi =="
------------------
Tô Tín phải đi làm, buổi chiều tôi không có lớp đành một mình xách đồ ăn về nhà, vùi mình trên ghế xem TV.
Tôi lấy đồ ăn vặt và trái cây vừa ăn vừa xem, ăn đến lúc dạ dày hơi đau mới nhớ tới không được ăn nữa, Tô Tín sẽ lo lắng.
Tôi nhìn lại đống đồ, kinh hãi, không từ lúc mà đã ăn nhiều như vậy.
Tôi vội vàng dọn dẹp vứt hết vào trong sọt rác, xách túi rác đi ra cửa.
Bên gió vẫn còn gió lạnh thấu xương, sau khi về nhà dạ dày tôi vẫn còn đau nhưng không đau lắm. Phải về phòng lấy thuốc bao tử ra uống, rồi ôm chăn ra đắp tiếp tục xem TV.
Ngủ một giấc rồi mà Tô Tín vẫn chưa tan làm về nhà, não tôi bắt đầu hoạt động, suy nghĩ xem tối nay nên nấu gì cho Tô Tín ăn? Đi vào phòng bếp, mở tủ lấy thịt ba chỉ lúc sáng đi siêu thị mua ra. Lăn qua lăn lại nửa ngày tôi cũng ướp thịt xong bỏ vào trong nồi đất, chế lượng nước vừa đủ vào rồi bật lửa lên, lấy muỗng khuấy đều, mùi thơm tỏa khắp phòng bếp, mà dạ dày tôi lại bắt đầu cuồn cuộn lên.
Cuối cùng không nhịn được nữa, lao ra vào nhà vệ sinh nôn ọe một lúc.
Qua một hồi lâu tôi mới tỉnh lại, lấy khăn lông bên cạnh lau mặt, thở bình thường trỡ lại. Trong đầu đột nhiên thoáng qua một phát hiện kinh người làm trái tim tôi muốn nổ tung.
Tôi khẩn trương đi qua đi lại trong phòng khách, lo âu xoắn xoắn hai đầu ngón tay.
Mẹ, bà đây không phải là mang thai chứ.
------------------
Tôi cố gắng bình tĩnh lại, đi vào tắt bếp, trở về phòng tìm kiếm dấu hiệu mang thai, rồi vội vàng gọi điện thoại cho Tân Hân.
Không biết cô ấy đang làm gì mà nửa ngày mới nhận.
“alo? Chị Nguyệt, ngài hao tâm gọi điện cho tôi có chuyện gì?"
Dưới tình huống này, vừa nghe tới giọng nói quen thuộc của cô ấy, không biết vì sao tôi không kìm được nước mắt, khóc nức nở nói: “Tân Hân, tớ cảm thấy thật là bi kịch, không, là thảm kịch."
Cô ấy nghe giọng tôi có vấn đề, nghiêm túc hỏi: “Sao vậy?"
Tôi vuốt vuốt tóc mình, ghìm chặt khiến các ngón tay đau đớn đỏ lên, tôi buồn bực hạ giọng: “Hình như tớ mang thai =="
“Mang thai? Của ai?" Chẳng biết tại sao giọng nói của cô ấy lại khá hưng phấn.
“Còn có thể của ai nữa." Trong lòng tôi rất khó chịu: “Chính là cái người họ Tô cầm thú!"
“Ài, thật sai? Sao cậu phát hiện được?"
“Hôm nay tớ phát hiện tớ thích ăn chua, hơn nữa dạ dày lại khó chịu, ngửi thấy mùi dầu mỡ thì buồn nôn. Tớ vừa mới xem bách khoa, y chang với các dấu hiệu mang thai."
Tân Hân chậm chạp nói: “Cậu bình tĩnh đã, không chừng là không phải, bình thường hai người có sử dụng biện pháp an toàn chứ?"
“Ừ == trừ lần đầu tiên."
“Uầy, Tô cầm thú lợi hại vậy sao? Một kích đánh trúng?"
“…. Mẹ, lúc này mà cậu còn nhạo báng tớ."
Tân Hân hỏi ngược lại: “Vậy bây giờ cậu tính sao? Nghĩ kỹ chưa?"
Tôi hết xoắn tóc lại tới xoắn dây điện thoại: “Biết thì tớ còn gọi cho cậu làm gì?"
“Kỳ Nguyệt, hãy nghe tớ nói, ngày mai cậu đi ra tiệm thuốc mua đồ thử thai về xem có phải vậy không."
Tân Hân nói tiếp: “Cậu đừng khẩn trương, cũng đừng làm những vận động mạnh, nếu có thai thật lỡ động thai thì hối hận cũng không kịp."
“Ừ." Tôi gật đầu đồng ý, nước mắt rơi xuống: “Nếu thật là có, tớ mới học năm hai đại học, tớ nghĩ sẽ lén Tô Tín đi phá nó, không phải bây giờ bệnh viện có loại ba phút không đau sao?"
“Ầm!"
Âm thanh vật nặng rơi xuống đất khiến tôi kinh ngạc, tôi sợ hãi quay đầu lại, trái tim rơi vỡ tan nát.
Tô Tín đứng ở cửa phòng, vừa rồi khẩn trương tôi cũng không bật đèn trong phòng.
Túi xách của anh rơi xuống sàn nhà, anh nhìn chằm chằm tôi, nửa gương mặt chôn trong màu đen âm u, không nhìn ra được vẻ mặt anh bây giờ.
Tác giả :
Mã Giáp Nãi Phù Vân