Giáo Sư Quá Dùng Sức
Chương 37
Đã tự: DocTruyen.Org
Vừa trở về ký túc xá đã nhận được ánh mắt ai oán của Tân Hân: “Xem ra là cậu muốn dọn đi?"
Tôi bắt đầu lục lọi tủ đồ: “Ừm."
“Hôm qua thấy bộ dạng đó của Tô cầm thú qua cửa sổ, tớ biết ngay là thể nào con cá khô như cậu cũng hồn bay phách lạc, toàn bộ bay theo người họ Tô kia."
Tôi xếp từng bộ đồ bỏ vào vali, lời nói của Tân Hân khiến mắt tôi ê ẩm, tôi nhìn cậu ấy gặn từng chữ: “Dì Tân, cậu đừng nói tớ vứt bỏ cậu, tớ luyến tiếc nhất là cậu mà tớ lại không bỏ được anh ấy, cá và gấu không thể song hành với nhau, tớ muốn đi, tớ tới đó chăm sóc anh ấy vài ngày rồi mấy ngày sau tớ sẽ lén quay về?"
“Thôi đi." Tân Hân dựa người vào ghế, vung tay lên, “Nếu cậu không muốn làm tớ… thất vọng thì, nhất định phải bắt trọn Tô Tín, trong hộ khẩu nhà anh ta phải có hai chữ Kỳ Nguyệt, không làm vợ anh ta được thì làm mẹ kế."
Tôi cảm động đến mức không chữi nổi, “Bây giờ tớ mới chân thật để ý tới, có được tình yêu thì không dễ dàng có được tình bạn, có được một người bạn trai cũng chưa chắc so sánh được với một người bạn gái quý báu. Tân Hân tớ yêu cậu!"
“Đừng có lấy thư tình làm tớ chua xót, Tín nhà cậu ở dưới lầu chờ kìa." Tân Hân rút khăn giấy hỉ mũi: “Đi nhanh đi, tớ cũng không muốn nhìn thấy cậu, một đi không trở lại cũng được, ngày ngày thấy nhau chán muốn chết rồi, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có một tướng một."
Tôi xông tới ôm Tân Hân một cái thật chặt rồi xách vali chạy nhanh xuống lầu, không nhìn cô ấy khóc được, cô ấy mà khóc thì tôi cũng khóc ngay.
Tôi thật sự không muốn xa cô ấy.
--------------------
Đi xuống lầu, Tô Tín giúp tôi bỏ đồ và cốp xe, tôi đứng sững sờ ở đó không chịu lên xe.
Tô Tín nhìn tôi một chút rồi nói: “Sao lại lại là vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt nhỉ?"
Mặt tôi đau khổ, “Có thể không hiên ngang lẫm liệt sao, em muốn một đi không trở lại."
Tô Tín cưng chiều xoa đầu tôi: “Ừm, phải giác ngộ sớm."
“…… T_T"
Anh thấy tôi nửa ngày không lên tiếng nên kéo tay tôi nói: “Lên xe đi, đừng luyến tiếc, về sau sẽ cho em thoáng khí một chút."
Thoáng khí…. Thì ra người này biến tôi thành phạm nhân đem nhốt đi….
Chúng tôi đang ở lầu dưới ký túc xá nữ, ai đi ngang qua cũng quay lại nhìn, mặt tôi nóng lên, muốn tránh tay anh ra mà anh lại càng nắm chặt.
Tôi liếc anh một cái rồi nhìn xung quanh, thầm thì: “Giữa ban ngày ban mặt, đừng có lôi kéo, trai đơn gái chiếc còn ra thể thống gì."
Tô Tín càng nắm chặt thêm: “Anh nắm tay vợ anh thì sợ cái gì?"
Trong lòng tôi ngay lập tức như có dòng mật ngọt chảy qua, nhưng vẫn còn bướng bỉnh mà cứng miệng: “Thật hận không thể PK chết anh…"
--------
Vì vậy cuộc sống giam giữ như trong tù chính thức bắt đầu, mỗi đêm đều là giam giữ và giam giữ…
Ví dụ như đang bắt đầu sờ sờ mó mó…..
Tôi thở hổn hển: “Cái này…ngày mai em còn phải đi học."
Tô Tín bình tĩnh nói: “Vậy thì đi học, ngày mai anh đưa em đi."
Tôi véo anh: “Trọng điểm không phải cái đó, em…. Ưm (mấy phút sau) ôi mẹ ơi, anh còn như vậy là mai em không còn sức nghe giảng đấy!" đọc thêm nhiều truyện hay tại Doc Truyen . o r g
Tô Tín cười híp mắt nói: “Vậy mai anh xin nghỉ cho em."
Tôi: “Mẹ kiếp thèm vào thèm vào!"
Tô Tín cọ sát vào bên tai tôi, nhẹ nhàng thổi làn hơi nóng: “Nếu mai mà xin phép thì…. Tối nay đừng ngủ nữa."
Tôi: “!@#$%^&*......"
----------
Ngày tiếp theo, tôi hoàn toàn không muốn rời giường, ánh mắt trời chiếu vào mặt, Tô Tín đã dậy từ sớm, dọn dẹp rất lâu, tôi suy nghĩ rồi lại mơ mơ màng màng rơi vào trạng thái gật gù bữa củi.
Qua thật lâu, nghe thấy giọng nói vui vẻ của anh bay vào phòng: “Kỳ Nguyệt, anh đi ra ngoài nhé."
Nói được rồi còn la lớn, tính khí khi thức dậy của tôi rất không tốt, nghe anh nói thế trong lòng càng phát hỏa, tôi nhắm hai mắt nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh đi tu em cũng không quan tâm! Ra ngoài có gì hay mà báo lại, có phiền không hả!"
Không khí bỗng yên lặng lại, tôi bĩu môi hài lòng vùi vào gối ngủ say, một lát sau, tự dưng cảm thấy hơi tối, tôi còn chưa kịp phản ứng, cái miệng đã bị cắn thật đau.
Tôi giật mình mở mắt, chí thấy Tô Tín cong đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm tôi, nở nụ cười rất gian tà.
Tôi tức tối đấm anh một phát, “Biến thái!"
Anh ngồi xuống bên giường, nghiêm túc nói: “Anh đi tu em chịu được sao?"
Hai tay tôi vòng ra sau gáy làm gối đầu, nhìn anh cười châm chọc nói: “Sao không chịu được, rất tốt nữa, dùng sự “tinh" lực vô hạn dư thừa của ngài mà tạo phúc cho sư thái, nhìn anh rất yêu nước đấy, vừa hay tạo thành tựu tốt đẹp cho tổ quốc về sau, sau này bần đại già sẽ không giấu làm của riêng. Đúng rồi, không phải ngài nói ngài có gen tốt sao, về sau hòa thượng chúng ta sẽ vươn tới châu Á thậm chí là thế giới toàn bộ vũ trụ! Nhắc tới hòa thượng Trung Quốc, ai cũng sẽ giơ ngón tay cái lên, wow~ China heshang, so handsome!"
Càng nghe sắc mặt Tô Tín càng thích ý rất ôn nhu, tôi nhìn anh cười mà tóc gáy tôi lại dựng thẳng lên trời, vội vàng kéo chăn lên.
Anh thấy thế cười nói: “Hay là hôm nay anh cũng xin phép nhỉ."
Tôi sợ hãi nhanh chóng ngồi dậy đẩy anh: “Xin anh đấy, Tô đại nhân làm ơn đi làm đi, tiểu nhân van xin anh đấy….Tô gia, nô tài xin người đi làm. Tô điện hạ, thần biết sai rồi có được không…"
Tô Tín nheo mắt nhìn tôi hồi lâu, kéo tôi vào trong ngực mội lưỡi bắt đầu quấn quít nhau, một nụ hôn rất sâu rất dài, hôn xong anh tựa đầu vào bả vai tôi, lẩm bẩm nói: “Kỳ Nguyệt, anh cảm thấy bây giờ mình rất hạnh phúc."
Tôi đẩy mặt anh ra, vô cùng sát phong cảnh nói: “Đúng vậy, người bị anh tính phúc chết rồi, chỉ còn đại gia anh là tính phúc!"
Anh thu lại nụ cười, bình tĩnh nói: “Lúc anh tính phúc không phải em cũng rất tính phúc sao?"
Tôi không phản bác được.
Ngay sau đó nhớ tới một chuyện, lập tức giơ nắm đấm nói: “Lần trước có giọng con gái nghe điện thoại là xảy ra chuyện gì?"
Tô Tín suy nghĩ một chút, kéo tay tôi lại: “À, chuyện đó hả, em có thể đi hỏi Hạ Mộng Phồn một chút, vừa đúng lúc bà ấy tìm em."
37.2
Sau khi Tô Tín đi, tôi ngủ thẳng cẳng tới chiều mới chịu dậy, anh để lại cho tôi một cái thẻ, hôm nay anh hơi bận không thể về dẫn tôi đi nên khi đói bụng tôi đành phải tự mình đi ăn thôi.
Tôi cầm thẻ vàng trong tay ngửa mặt lên trời cười hả hê, ha ha ha, thẻ vàng trong tay ta rồi, a ha ha ha.
Đúng lúc chị Hạ gọi điện thoại tới hẹn tôi ra quán café, tôi tới nơi trước giờ hẹn, tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống và gọi một ly Moka… không lâu sau chị Hạ chạy tới có vẻ hơi mệt mỏi.
Bà hiên ngang ngồi xuống, vừa ngồi xuống lập tức cầm tay tôi, thâm tình nói: “Tiểu Nguyệt, bác tới giải thích chuyện đêm đó."
Vì vậy, tôi mới biết, đồng chí Tô Tín do nhớ nhung tôi mà phát sốt, vốn anh nghĩ là không sao nhưng chị Hạ lại gọi y tá riêng của nhà tới chăm sóc anh. Ai biểu nhà người ta có tiền, Tô Tín chịu kích thích không ít nên uống thuốc xong thì đi ngủ, sau đó y tá thay anh nhận điện thoại…
Lý do này tạo cho tôi một cảm giác rất hư vô và mờ mịt.
Chị Hạ bình tĩnh nói: “Thật ra thì còn có chuyện bác không thể không nói, lúc nghỉ hè không phải bác cố ý giao công việc khổ cực cho con, nhìn con gầy yếu như vậy muốn rèn luyện con một chút, cơ thể phải khỏe mạnh, chỉ sợ sau này bị thằng nhóc Tô Tín kia lăn qua lộn lại chịu không nổi."
Phụt…. Ngụm café tôi chưa kịp nuốt đã phun ra ngoài.
Bà tiếp tục hỏi: “Đúng vậy chứ?"
Tôi kích động cầm tay bà, dùng sức gật đầu, chị Hạ, bác thật biết rõ chân tướng…
--------------
Buổi tối, tôi tập trung chơi máy vi tính, không biết Tô Tín trở về, anh vào cửa nhìn thấy tôi lên mạng đánh tôi một cái báo cáo.
Tôi bực bội chỉ “A…."
Cảm thấy giọng tôi không được hòa nhã, Tô Tín thay dép trong nhà rồi ngồi xuống bên cạnh tôi nhìn xem tôi đang làm cái gì.
Tôi quay màn hình lại, lạnh lùng nhìn anh: “Anh xem làm gì?"
Anh nhíu mày, ý là tôi đang nổi cái tính khí gì, đưa tay giành lấy máy vi tính xách tay (laptop) của tôi, tôi vừa buông tay, anh lập tức mở ra, nhìn cẩn thận một hồi rồi để trở lại trên khay lặng lẽ đi vào nhà tắm….
Tôi nhìn bóng lưng cao gầy của anh mà lắc đầu, GV trên mạng, em cũng không ép anh, là anh muốn nhìn bằng được.
Tới khoảng mười giờ, Tô Tín kêu tôi đi ngủ, tôi nhìn chằm chằm máy vi tính, không để ý tới lời của anh.
“Kỳ Nguyệt, mau đi ngủ đi."
Tôi bất mãn cau mày: “Chờ em coi bộ này xong."
“……………"
Anh buồn bực hỏi: “Máy vi tính tốt vậy sao?"
“Tốt! Anh có thể biểu diễn tốt như GV thì tốt rồi, thật đấy, em chân thành xem xét cho anh."
Trong giọng nói anh lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “…Tốt hơn anh?"
Tôi hiên ngang cắt lời anh: “Chúng ta tổng kết thử đi, bình thường máy vi tính bị em hành hạ, mà anh chỉ có hành hạ em, rõ ràng là máy vi tính tốt hơn, máy vi tính cỏ vẻ chịu khó, hoàn toàn không thể so sánh."
Tô Tín trầm mặc hồi lâu, tôi cảm thấy hình như anh không có tồn tại, anh lạnh lùng nói: “Vậy anh tự đi ngủ."
Tôi cười tươi quơ quơ miếng lót chuột: “Không tiễn~~"
Đến khi tôi xem xong bộ cuối cùng thì ngáp dài mệt mỏi, nhanh chóng đánh răng rửa mặt chui vào chăn nhắm mắt dưỡng thần, sắp rơi vào trạng thái mơ màng thì Tô Tín ôm chặt tôi từ phía sau, tôi muốn tránh ra thì anh lại càng ôm chặt vào ngực.
“Kỳ Nguyệt, anh phải ghen với một cái máy sao?"
Tôi nghe xong cười lớn: “Ha ha, vậy anh còn chơi trò chơi kiểm tra thân thể với y tá riêng đấy."
“Anh không biết."
Anh cười có chút buồn bực, giọng nói dịu dàng khác thường, tôi không nhúc nhích nữa, lẳng lặng cho anh ôm, không lâu sau Tô Tín bắt đầu không an phận, dò xét vào bên trong áo ngủ tôi, tôi ngăn tay anh lại, bất đắc dĩ nói: “Tô cầm thú kính yêu, hôm nay cho sinh viên nghỉ ngơi một ngày đi."
Tô Tín dừng lại, đem tôi quay vào đối diện với anh rồi lại kéo vào trong ngực, muốn ôm thật chặt dính sát vào người anh, cằm anh dịu dàng cọ cọ vào tóc tôi, anh nhẹ nhàng nói: “Thật tốt."
-----------
Ngày tiếp theo lúc tỉnh lại Tô Tín đã đi ra ngoài, tôi ăn xong điểm tâm anh để lại rồi mở máy vi tính coi tiếp những cái của ngày hôm qua, để đạt tới độ chín mùi tôi còn nướng bánh mì đem vào phòng vừa ăn vừa coi GV.
Nhưng là, sấm sét giữa trời quang, laptop HP của tôi mất rồi!!
Tôi tìm khắp từng góc trong nhà cũng không thấy bóng dáng của nó, cả buổi sáng tôi nằm dài chán chường trong nhà, lăn từ trên giường xuống đất, từ phòng khách dô phòng bếp, tự làm khổ bản thân đi rửa hết chén, quét dọn hết nhà rồi mệt mỏi ngã xuống đất.
Cho đến trưa Tô Tín về, nhìn tôi nằm trên đất nhanh chóng ngồi chồm hổm xuống hỏi thăm: “Kỳ Nguyệt, em sao vậy?"
Tôi suy yếu giương mắt buồn bã nói: “Em không thấy laptop…"
Sau khi nghe xong Tô Tín vỗ đầu tôi, anh cười cười: “Đồ ngốc, anh đem nó đi nâng cấp lên Win7 cho em."
Anh cầm laptop màu đen lắc lư trước mặt tôi: “Hệ điều hành mới nhất, em dùng thử xem."
Tôi nhảy lên, nhanh chóng mở ra, hệ điều hành Win7 quả nhiên là đẹp mắt, Tô Tín kiên nhẫn chỉ tôi cách dùng, tôi lên tay rất nhanh, cảm thấy hệ điều hành thật tốt có phong cách phương Tây hơn nhiều!
Tô Tín sờ sờ cằm, đôi mắt khẽ cong lên, nghiêm mặt nói: “Đột nhiên anh nhớ tới trước kia có người nói với anh có thể phân biệt giới tính của laptop?"
Tôi kinh ngạc: “Còn có chuyện như vậy?"
Anh cầm lấy con chuột, từ tốn nói: “Đầu tiên là vào CreateObject (SAPI. SpVoice), nói ‘I love You’."
Tô Tín tỉ mỉ giảng giải rồi làm cho tôi xem: “Sau đó là đánh vào phần bảo vệ có đuôi .vbs, ví dụ như : Tôi yêu bạn.vbs, trang này sẽ tự động nghe được câu I love You. Thông qua giọng nói của máy là có thể phân biệt được nam hay nữ rồi."
Tô Tín đeo tai nghe lên, đánh chữ trên máy, nhếch môi cười, sau đó đưa tai nghe cho tôi đeo để tôi tự kiểm nghiệm.
Cảm giác tôi tương đối thần kỳ, vừa đánh xong chữ đã nghe thấy một giọng nữ dễ nghe “I love You."
------
Thần kỳ??
Tôi khó có thể tin, chuyện này còn bi thương hơn chuyện tôi bị mất laptop, thì ra người chồng HP của tôi từ đó giờ là nữ! Bi kịch này khiến tôi rất khó tiếp thu, bách hợp gì đó tôi không thích, mà hôm nay Thượng Đế lại để tôi thấy được sự thật đau lòng này, có phải là muốn tôi trở về thế giới chân này không? Không!
Nghĩ tới bao lâu nay tôi là một cô gái đi trình chiếu GV, tâm can của tôi bắt đầu loạn lên, vì sao, vì sao vậy???
Tôi bi thương ngoái đầu nhìn Tô Tín, anh ôm tôi vào ngực an ủi.
“Em nói này, em có một người chồng là đủ rồi, những cái khác đều là giả."
---------
Lời tác giả: thử giới tính của máy mọi người có thể thử xem.
Tô cầm thú thật phúc hắc.
Hình như hệ điều hành XP là giọng nam
Mà Win7 chính là nữ.
Chuyện là thế đó meo meo~~~
Vừa trở về ký túc xá đã nhận được ánh mắt ai oán của Tân Hân: “Xem ra là cậu muốn dọn đi?"
Tôi bắt đầu lục lọi tủ đồ: “Ừm."
“Hôm qua thấy bộ dạng đó của Tô cầm thú qua cửa sổ, tớ biết ngay là thể nào con cá khô như cậu cũng hồn bay phách lạc, toàn bộ bay theo người họ Tô kia."
Tôi xếp từng bộ đồ bỏ vào vali, lời nói của Tân Hân khiến mắt tôi ê ẩm, tôi nhìn cậu ấy gặn từng chữ: “Dì Tân, cậu đừng nói tớ vứt bỏ cậu, tớ luyến tiếc nhất là cậu mà tớ lại không bỏ được anh ấy, cá và gấu không thể song hành với nhau, tớ muốn đi, tớ tới đó chăm sóc anh ấy vài ngày rồi mấy ngày sau tớ sẽ lén quay về?"
“Thôi đi." Tân Hân dựa người vào ghế, vung tay lên, “Nếu cậu không muốn làm tớ… thất vọng thì, nhất định phải bắt trọn Tô Tín, trong hộ khẩu nhà anh ta phải có hai chữ Kỳ Nguyệt, không làm vợ anh ta được thì làm mẹ kế."
Tôi cảm động đến mức không chữi nổi, “Bây giờ tớ mới chân thật để ý tới, có được tình yêu thì không dễ dàng có được tình bạn, có được một người bạn trai cũng chưa chắc so sánh được với một người bạn gái quý báu. Tân Hân tớ yêu cậu!"
“Đừng có lấy thư tình làm tớ chua xót, Tín nhà cậu ở dưới lầu chờ kìa." Tân Hân rút khăn giấy hỉ mũi: “Đi nhanh đi, tớ cũng không muốn nhìn thấy cậu, một đi không trở lại cũng được, ngày ngày thấy nhau chán muốn chết rồi, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có một tướng một."
Tôi xông tới ôm Tân Hân một cái thật chặt rồi xách vali chạy nhanh xuống lầu, không nhìn cô ấy khóc được, cô ấy mà khóc thì tôi cũng khóc ngay.
Tôi thật sự không muốn xa cô ấy.
--------------------
Đi xuống lầu, Tô Tín giúp tôi bỏ đồ và cốp xe, tôi đứng sững sờ ở đó không chịu lên xe.
Tô Tín nhìn tôi một chút rồi nói: “Sao lại lại là vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt nhỉ?"
Mặt tôi đau khổ, “Có thể không hiên ngang lẫm liệt sao, em muốn một đi không trở lại."
Tô Tín cưng chiều xoa đầu tôi: “Ừm, phải giác ngộ sớm."
“…… T_T"
Anh thấy tôi nửa ngày không lên tiếng nên kéo tay tôi nói: “Lên xe đi, đừng luyến tiếc, về sau sẽ cho em thoáng khí một chút."
Thoáng khí…. Thì ra người này biến tôi thành phạm nhân đem nhốt đi….
Chúng tôi đang ở lầu dưới ký túc xá nữ, ai đi ngang qua cũng quay lại nhìn, mặt tôi nóng lên, muốn tránh tay anh ra mà anh lại càng nắm chặt.
Tôi liếc anh một cái rồi nhìn xung quanh, thầm thì: “Giữa ban ngày ban mặt, đừng có lôi kéo, trai đơn gái chiếc còn ra thể thống gì."
Tô Tín càng nắm chặt thêm: “Anh nắm tay vợ anh thì sợ cái gì?"
Trong lòng tôi ngay lập tức như có dòng mật ngọt chảy qua, nhưng vẫn còn bướng bỉnh mà cứng miệng: “Thật hận không thể PK chết anh…"
--------
Vì vậy cuộc sống giam giữ như trong tù chính thức bắt đầu, mỗi đêm đều là giam giữ và giam giữ…
Ví dụ như đang bắt đầu sờ sờ mó mó…..
Tôi thở hổn hển: “Cái này…ngày mai em còn phải đi học."
Tô Tín bình tĩnh nói: “Vậy thì đi học, ngày mai anh đưa em đi."
Tôi véo anh: “Trọng điểm không phải cái đó, em…. Ưm (mấy phút sau) ôi mẹ ơi, anh còn như vậy là mai em không còn sức nghe giảng đấy!" đọc thêm nhiều truyện hay tại Doc Truyen . o r g
Tô Tín cười híp mắt nói: “Vậy mai anh xin nghỉ cho em."
Tôi: “Mẹ kiếp thèm vào thèm vào!"
Tô Tín cọ sát vào bên tai tôi, nhẹ nhàng thổi làn hơi nóng: “Nếu mai mà xin phép thì…. Tối nay đừng ngủ nữa."
Tôi: “!@#$%^&*......"
----------
Ngày tiếp theo, tôi hoàn toàn không muốn rời giường, ánh mắt trời chiếu vào mặt, Tô Tín đã dậy từ sớm, dọn dẹp rất lâu, tôi suy nghĩ rồi lại mơ mơ màng màng rơi vào trạng thái gật gù bữa củi.
Qua thật lâu, nghe thấy giọng nói vui vẻ của anh bay vào phòng: “Kỳ Nguyệt, anh đi ra ngoài nhé."
Nói được rồi còn la lớn, tính khí khi thức dậy của tôi rất không tốt, nghe anh nói thế trong lòng càng phát hỏa, tôi nhắm hai mắt nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh đi tu em cũng không quan tâm! Ra ngoài có gì hay mà báo lại, có phiền không hả!"
Không khí bỗng yên lặng lại, tôi bĩu môi hài lòng vùi vào gối ngủ say, một lát sau, tự dưng cảm thấy hơi tối, tôi còn chưa kịp phản ứng, cái miệng đã bị cắn thật đau.
Tôi giật mình mở mắt, chí thấy Tô Tín cong đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm tôi, nở nụ cười rất gian tà.
Tôi tức tối đấm anh một phát, “Biến thái!"
Anh ngồi xuống bên giường, nghiêm túc nói: “Anh đi tu em chịu được sao?"
Hai tay tôi vòng ra sau gáy làm gối đầu, nhìn anh cười châm chọc nói: “Sao không chịu được, rất tốt nữa, dùng sự “tinh" lực vô hạn dư thừa của ngài mà tạo phúc cho sư thái, nhìn anh rất yêu nước đấy, vừa hay tạo thành tựu tốt đẹp cho tổ quốc về sau, sau này bần đại già sẽ không giấu làm của riêng. Đúng rồi, không phải ngài nói ngài có gen tốt sao, về sau hòa thượng chúng ta sẽ vươn tới châu Á thậm chí là thế giới toàn bộ vũ trụ! Nhắc tới hòa thượng Trung Quốc, ai cũng sẽ giơ ngón tay cái lên, wow~ China heshang, so handsome!"
Càng nghe sắc mặt Tô Tín càng thích ý rất ôn nhu, tôi nhìn anh cười mà tóc gáy tôi lại dựng thẳng lên trời, vội vàng kéo chăn lên.
Anh thấy thế cười nói: “Hay là hôm nay anh cũng xin phép nhỉ."
Tôi sợ hãi nhanh chóng ngồi dậy đẩy anh: “Xin anh đấy, Tô đại nhân làm ơn đi làm đi, tiểu nhân van xin anh đấy….Tô gia, nô tài xin người đi làm. Tô điện hạ, thần biết sai rồi có được không…"
Tô Tín nheo mắt nhìn tôi hồi lâu, kéo tôi vào trong ngực mội lưỡi bắt đầu quấn quít nhau, một nụ hôn rất sâu rất dài, hôn xong anh tựa đầu vào bả vai tôi, lẩm bẩm nói: “Kỳ Nguyệt, anh cảm thấy bây giờ mình rất hạnh phúc."
Tôi đẩy mặt anh ra, vô cùng sát phong cảnh nói: “Đúng vậy, người bị anh tính phúc chết rồi, chỉ còn đại gia anh là tính phúc!"
Anh thu lại nụ cười, bình tĩnh nói: “Lúc anh tính phúc không phải em cũng rất tính phúc sao?"
Tôi không phản bác được.
Ngay sau đó nhớ tới một chuyện, lập tức giơ nắm đấm nói: “Lần trước có giọng con gái nghe điện thoại là xảy ra chuyện gì?"
Tô Tín suy nghĩ một chút, kéo tay tôi lại: “À, chuyện đó hả, em có thể đi hỏi Hạ Mộng Phồn một chút, vừa đúng lúc bà ấy tìm em."
37.2
Sau khi Tô Tín đi, tôi ngủ thẳng cẳng tới chiều mới chịu dậy, anh để lại cho tôi một cái thẻ, hôm nay anh hơi bận không thể về dẫn tôi đi nên khi đói bụng tôi đành phải tự mình đi ăn thôi.
Tôi cầm thẻ vàng trong tay ngửa mặt lên trời cười hả hê, ha ha ha, thẻ vàng trong tay ta rồi, a ha ha ha.
Đúng lúc chị Hạ gọi điện thoại tới hẹn tôi ra quán café, tôi tới nơi trước giờ hẹn, tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống và gọi một ly Moka… không lâu sau chị Hạ chạy tới có vẻ hơi mệt mỏi.
Bà hiên ngang ngồi xuống, vừa ngồi xuống lập tức cầm tay tôi, thâm tình nói: “Tiểu Nguyệt, bác tới giải thích chuyện đêm đó."
Vì vậy, tôi mới biết, đồng chí Tô Tín do nhớ nhung tôi mà phát sốt, vốn anh nghĩ là không sao nhưng chị Hạ lại gọi y tá riêng của nhà tới chăm sóc anh. Ai biểu nhà người ta có tiền, Tô Tín chịu kích thích không ít nên uống thuốc xong thì đi ngủ, sau đó y tá thay anh nhận điện thoại…
Lý do này tạo cho tôi một cảm giác rất hư vô và mờ mịt.
Chị Hạ bình tĩnh nói: “Thật ra thì còn có chuyện bác không thể không nói, lúc nghỉ hè không phải bác cố ý giao công việc khổ cực cho con, nhìn con gầy yếu như vậy muốn rèn luyện con một chút, cơ thể phải khỏe mạnh, chỉ sợ sau này bị thằng nhóc Tô Tín kia lăn qua lộn lại chịu không nổi."
Phụt…. Ngụm café tôi chưa kịp nuốt đã phun ra ngoài.
Bà tiếp tục hỏi: “Đúng vậy chứ?"
Tôi kích động cầm tay bà, dùng sức gật đầu, chị Hạ, bác thật biết rõ chân tướng…
--------------
Buổi tối, tôi tập trung chơi máy vi tính, không biết Tô Tín trở về, anh vào cửa nhìn thấy tôi lên mạng đánh tôi một cái báo cáo.
Tôi bực bội chỉ “A…."
Cảm thấy giọng tôi không được hòa nhã, Tô Tín thay dép trong nhà rồi ngồi xuống bên cạnh tôi nhìn xem tôi đang làm cái gì.
Tôi quay màn hình lại, lạnh lùng nhìn anh: “Anh xem làm gì?"
Anh nhíu mày, ý là tôi đang nổi cái tính khí gì, đưa tay giành lấy máy vi tính xách tay (laptop) của tôi, tôi vừa buông tay, anh lập tức mở ra, nhìn cẩn thận một hồi rồi để trở lại trên khay lặng lẽ đi vào nhà tắm….
Tôi nhìn bóng lưng cao gầy của anh mà lắc đầu, GV trên mạng, em cũng không ép anh, là anh muốn nhìn bằng được.
Tới khoảng mười giờ, Tô Tín kêu tôi đi ngủ, tôi nhìn chằm chằm máy vi tính, không để ý tới lời của anh.
“Kỳ Nguyệt, mau đi ngủ đi."
Tôi bất mãn cau mày: “Chờ em coi bộ này xong."
“……………"
Anh buồn bực hỏi: “Máy vi tính tốt vậy sao?"
“Tốt! Anh có thể biểu diễn tốt như GV thì tốt rồi, thật đấy, em chân thành xem xét cho anh."
Trong giọng nói anh lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “…Tốt hơn anh?"
Tôi hiên ngang cắt lời anh: “Chúng ta tổng kết thử đi, bình thường máy vi tính bị em hành hạ, mà anh chỉ có hành hạ em, rõ ràng là máy vi tính tốt hơn, máy vi tính cỏ vẻ chịu khó, hoàn toàn không thể so sánh."
Tô Tín trầm mặc hồi lâu, tôi cảm thấy hình như anh không có tồn tại, anh lạnh lùng nói: “Vậy anh tự đi ngủ."
Tôi cười tươi quơ quơ miếng lót chuột: “Không tiễn~~"
Đến khi tôi xem xong bộ cuối cùng thì ngáp dài mệt mỏi, nhanh chóng đánh răng rửa mặt chui vào chăn nhắm mắt dưỡng thần, sắp rơi vào trạng thái mơ màng thì Tô Tín ôm chặt tôi từ phía sau, tôi muốn tránh ra thì anh lại càng ôm chặt vào ngực.
“Kỳ Nguyệt, anh phải ghen với một cái máy sao?"
Tôi nghe xong cười lớn: “Ha ha, vậy anh còn chơi trò chơi kiểm tra thân thể với y tá riêng đấy."
“Anh không biết."
Anh cười có chút buồn bực, giọng nói dịu dàng khác thường, tôi không nhúc nhích nữa, lẳng lặng cho anh ôm, không lâu sau Tô Tín bắt đầu không an phận, dò xét vào bên trong áo ngủ tôi, tôi ngăn tay anh lại, bất đắc dĩ nói: “Tô cầm thú kính yêu, hôm nay cho sinh viên nghỉ ngơi một ngày đi."
Tô Tín dừng lại, đem tôi quay vào đối diện với anh rồi lại kéo vào trong ngực, muốn ôm thật chặt dính sát vào người anh, cằm anh dịu dàng cọ cọ vào tóc tôi, anh nhẹ nhàng nói: “Thật tốt."
-----------
Ngày tiếp theo lúc tỉnh lại Tô Tín đã đi ra ngoài, tôi ăn xong điểm tâm anh để lại rồi mở máy vi tính coi tiếp những cái của ngày hôm qua, để đạt tới độ chín mùi tôi còn nướng bánh mì đem vào phòng vừa ăn vừa coi GV.
Nhưng là, sấm sét giữa trời quang, laptop HP của tôi mất rồi!!
Tôi tìm khắp từng góc trong nhà cũng không thấy bóng dáng của nó, cả buổi sáng tôi nằm dài chán chường trong nhà, lăn từ trên giường xuống đất, từ phòng khách dô phòng bếp, tự làm khổ bản thân đi rửa hết chén, quét dọn hết nhà rồi mệt mỏi ngã xuống đất.
Cho đến trưa Tô Tín về, nhìn tôi nằm trên đất nhanh chóng ngồi chồm hổm xuống hỏi thăm: “Kỳ Nguyệt, em sao vậy?"
Tôi suy yếu giương mắt buồn bã nói: “Em không thấy laptop…"
Sau khi nghe xong Tô Tín vỗ đầu tôi, anh cười cười: “Đồ ngốc, anh đem nó đi nâng cấp lên Win7 cho em."
Anh cầm laptop màu đen lắc lư trước mặt tôi: “Hệ điều hành mới nhất, em dùng thử xem."
Tôi nhảy lên, nhanh chóng mở ra, hệ điều hành Win7 quả nhiên là đẹp mắt, Tô Tín kiên nhẫn chỉ tôi cách dùng, tôi lên tay rất nhanh, cảm thấy hệ điều hành thật tốt có phong cách phương Tây hơn nhiều!
Tô Tín sờ sờ cằm, đôi mắt khẽ cong lên, nghiêm mặt nói: “Đột nhiên anh nhớ tới trước kia có người nói với anh có thể phân biệt giới tính của laptop?"
Tôi kinh ngạc: “Còn có chuyện như vậy?"
Anh cầm lấy con chuột, từ tốn nói: “Đầu tiên là vào CreateObject (SAPI. SpVoice), nói ‘I love You’."
Tô Tín tỉ mỉ giảng giải rồi làm cho tôi xem: “Sau đó là đánh vào phần bảo vệ có đuôi .vbs, ví dụ như : Tôi yêu bạn.vbs, trang này sẽ tự động nghe được câu I love You. Thông qua giọng nói của máy là có thể phân biệt được nam hay nữ rồi."
Tô Tín đeo tai nghe lên, đánh chữ trên máy, nhếch môi cười, sau đó đưa tai nghe cho tôi đeo để tôi tự kiểm nghiệm.
Cảm giác tôi tương đối thần kỳ, vừa đánh xong chữ đã nghe thấy một giọng nữ dễ nghe “I love You."
------
Thần kỳ??
Tôi khó có thể tin, chuyện này còn bi thương hơn chuyện tôi bị mất laptop, thì ra người chồng HP của tôi từ đó giờ là nữ! Bi kịch này khiến tôi rất khó tiếp thu, bách hợp gì đó tôi không thích, mà hôm nay Thượng Đế lại để tôi thấy được sự thật đau lòng này, có phải là muốn tôi trở về thế giới chân này không? Không!
Nghĩ tới bao lâu nay tôi là một cô gái đi trình chiếu GV, tâm can của tôi bắt đầu loạn lên, vì sao, vì sao vậy???
Tôi bi thương ngoái đầu nhìn Tô Tín, anh ôm tôi vào ngực an ủi.
“Em nói này, em có một người chồng là đủ rồi, những cái khác đều là giả."
---------
Lời tác giả: thử giới tính của máy mọi người có thể thử xem.
Tô cầm thú thật phúc hắc.
Hình như hệ điều hành XP là giọng nam
Mà Win7 chính là nữ.
Chuyện là thế đó meo meo~~~
Tác giả :
Mã Giáp Nãi Phù Vân