Giáo Sư Quá Dùng Sức
Chương 27
Ngày phỏng vấn tới mượn quần áo của Tân Hân, xõa tóc xuống. Ngày hôm nay tôi theo phong cách yểu điệu thục nữ, người ngoài nhìn vào chắc không thể nhận ra được đây là tôi.
Tôi kiên nhẫn chờ bên ngoài phòng phỏng vấn, hội trưởng nhìn thấy tôi rất bất ngờ: “Kỳ Nguyệt, cô đi xem mắt à."
Tôi sờ sờ chân váy, nghiêm túc nói: “không, tôi đi kết hôn."
“…….."
Những người khác cũng nhìn tôi chằm chằm, tôi che miệng nũng nịu nói: “Hôm nay đừng gọi tôi là Kỳ Nguyệt hãy gọi là Nguyệt Nguyệt."
“…….."
Mọi người im lặng bao nhiêu lâu thì tôi làm nũng bấy nhiêu lâu.
Bọn họ nhìn riết rồi không chịu nỗi nữa đi vào bên trong tìm chỗ ngồi.
Tôi ổn định lại cảm xúc đứng ở cửa chờ Cố Hành Chỉ đến, tôi hôm nay không chỉ muốn cậu ta không nhận ra tôi mà còn muốn cậu ta phỏng vấn không thành công nữa!
Tình hình chào đón tân sinh viên rất thuận lợi, có một cô bé năm nhất hỏi tôi rất nhiều vấ đề, tôi cũng kiên nhẫn giải đáp thắc mắc, mỗi câu cô bé đều gọi tôi là học tỷ khiến trái tim nhỏ của tôi rất ấm áp.
Tôi liếc sang Cố Hành Chỉ, cậu ta cúi đầu ngồi, áo sơ mi trắng sạch sẽ, vẻ ngoài xuất chúng, khóe miệng tôi cười âm trầm, rốt cuộc cũng đến.
Đợi một lúc, bên trong có người kêu tiếp theo, Cố Hành Chỉ đứng dậy dáng vẻ cao ngạo mắt như muốn mọc trên đỉnh đầu. Nhìn cậu ta đi vào tôi lặng lẽ đưa chân phải ra, mắt trên đỉnh đầu đúng không, cho cậu té chết.
Cố Hành Chỉ vẫn ung dung đi vào trong, trước khi qua tôi cậu ta nhìn tôi với ánh mắt khinh khỉnh, “Bạn học, súc dây giày!"
Tôi nhanh chóng đưa ra kế hoạch thứ hai.
Cậu ta quay đầu lại nhìn xuống, đúng thiệt là súc giây dày. Cố Hành Chỉ ngồi xổm xuống, thắt dây giày, tôi lập tức dùng hết sức rống to lên còn len lén liếc nhìn hội trưởng.
“Cậu là tên háo sắc!"
Hội trưởng nghe tiếng thì chạy ra, Cố Hành Chỉ đã buộc xong dây giày đứng lên, chăm chú nhìn tôi, tôi bình tĩnh lại chỉ tay vào cậu ta.
“Hội trưởng, anh nên phân xử cho tôi, cậu nam sinh này giả bộ thắt dây giày ngồi xuống nhìn trộm tôi, đúng là không biết xấu hổ."
Khuôn mặt hội trưởng méo mó, anh ta chạy đến bê Cố Hành Chỉ.
“Kỳ…."
"Hả?" Tôi hung trợn trừng mắt với anh ta.
“Cái này Nguyệt Nguyệt à, cô cảm thấy cậu ta ngồi thắt dây giày cách cô 5 mét thì có thể nhìn trộm được gì?"
“……Mặc kệ dù sao cũng đã nhìn. Người thế này sao còn phỏng vấn được, nếu vào hội học sinh của chúng ta chắc chắn sẽ làm mất bản sắc của hội."
Hội trưởng cũng không biết nói gì cho phải, xấu hổ nhìn Cố Hành Chỉ bên cạnh, cậu ta không thay đổi sắc mặt, quanh người tỏa ra khí lạnh, cậu ta mở miệng, giọng nói trầm thấp dễ nghe.
“Sáng sớm cho cô gái uống xuân dược, đứng trước cửa dọa người, tôi không biết là các người có thể tuyển ra được loại sinh viên gì vào đây kể cả tôi."
Tôi: !@*$%
Chu Cẩn Vũậu ta nói xong thì bỏ đi, trong lòng tôi vui sướng hết cỡ.
Hội trưởng đau lòng đuổi theo cậu ta, hai người nói chuyện một lúc lâu tại khúc cua rồi cùng nhau quay về.
Vui sướng trong lòng tôi bị dập tắt, Cố Hành Chỉ không thèm liếc mắt nhìn đến tôi một bước đi vào trong.
Tôi nắm tay quơ quơ sau lưng cậu ta. >.
Tôi kiên nhẫn chờ bên ngoài phòng phỏng vấn, hội trưởng nhìn thấy tôi rất bất ngờ: “Kỳ Nguyệt, cô đi xem mắt à."
Tôi sờ sờ chân váy, nghiêm túc nói: “không, tôi đi kết hôn."
“…….."
Những người khác cũng nhìn tôi chằm chằm, tôi che miệng nũng nịu nói: “Hôm nay đừng gọi tôi là Kỳ Nguyệt hãy gọi là Nguyệt Nguyệt."
“…….."
Mọi người im lặng bao nhiêu lâu thì tôi làm nũng bấy nhiêu lâu.
Bọn họ nhìn riết rồi không chịu nỗi nữa đi vào bên trong tìm chỗ ngồi.
Tôi ổn định lại cảm xúc đứng ở cửa chờ Cố Hành Chỉ đến, tôi hôm nay không chỉ muốn cậu ta không nhận ra tôi mà còn muốn cậu ta phỏng vấn không thành công nữa!
Tình hình chào đón tân sinh viên rất thuận lợi, có một cô bé năm nhất hỏi tôi rất nhiều vấ đề, tôi cũng kiên nhẫn giải đáp thắc mắc, mỗi câu cô bé đều gọi tôi là học tỷ khiến trái tim nhỏ của tôi rất ấm áp.
Tôi liếc sang Cố Hành Chỉ, cậu ta cúi đầu ngồi, áo sơ mi trắng sạch sẽ, vẻ ngoài xuất chúng, khóe miệng tôi cười âm trầm, rốt cuộc cũng đến.
Đợi một lúc, bên trong có người kêu tiếp theo, Cố Hành Chỉ đứng dậy dáng vẻ cao ngạo mắt như muốn mọc trên đỉnh đầu. Nhìn cậu ta đi vào tôi lặng lẽ đưa chân phải ra, mắt trên đỉnh đầu đúng không, cho cậu té chết.
Cố Hành Chỉ vẫn ung dung đi vào trong, trước khi qua tôi cậu ta nhìn tôi với ánh mắt khinh khỉnh, “Bạn học, súc dây giày!"
Tôi nhanh chóng đưa ra kế hoạch thứ hai.
Cậu ta quay đầu lại nhìn xuống, đúng thiệt là súc giây dày. Cố Hành Chỉ ngồi xổm xuống, thắt dây giày, tôi lập tức dùng hết sức rống to lên còn len lén liếc nhìn hội trưởng.
“Cậu là tên háo sắc!"
Hội trưởng nghe tiếng thì chạy ra, Cố Hành Chỉ đã buộc xong dây giày đứng lên, chăm chú nhìn tôi, tôi bình tĩnh lại chỉ tay vào cậu ta.
“Hội trưởng, anh nên phân xử cho tôi, cậu nam sinh này giả bộ thắt dây giày ngồi xuống nhìn trộm tôi, đúng là không biết xấu hổ."
Khuôn mặt hội trưởng méo mó, anh ta chạy đến bê Cố Hành Chỉ.
“Kỳ…."
"Hả?" Tôi hung trợn trừng mắt với anh ta.
“Cái này Nguyệt Nguyệt à, cô cảm thấy cậu ta ngồi thắt dây giày cách cô 5 mét thì có thể nhìn trộm được gì?"
“……Mặc kệ dù sao cũng đã nhìn. Người thế này sao còn phỏng vấn được, nếu vào hội học sinh của chúng ta chắc chắn sẽ làm mất bản sắc của hội."
Hội trưởng cũng không biết nói gì cho phải, xấu hổ nhìn Cố Hành Chỉ bên cạnh, cậu ta không thay đổi sắc mặt, quanh người tỏa ra khí lạnh, cậu ta mở miệng, giọng nói trầm thấp dễ nghe.
“Sáng sớm cho cô gái uống xuân dược, đứng trước cửa dọa người, tôi không biết là các người có thể tuyển ra được loại sinh viên gì vào đây kể cả tôi."
Tôi: !@*$%
Chu Cẩn Vũậu ta nói xong thì bỏ đi, trong lòng tôi vui sướng hết cỡ.
Hội trưởng đau lòng đuổi theo cậu ta, hai người nói chuyện một lúc lâu tại khúc cua rồi cùng nhau quay về.
Vui sướng trong lòng tôi bị dập tắt, Cố Hành Chỉ không thèm liếc mắt nhìn đến tôi một bước đi vào trong.
Tôi nắm tay quơ quơ sau lưng cậu ta. >.
Tác giả :
Mã Giáp Nãi Phù Vân