Giảo Phụ
Chương 69
Bởi vì có hoàng hậu Bạch thị ra sức kìm hãm chu toàn, quan hệ giữa Tam vương gia và Cửu Giang vương cũng hoàn hoãn lại, nhân mã hai bên cũng sẽ không giương cung bạt kiếm, không có chuyện gì lại ẩu đả sinh sự nữa, không khí căng thẳng trong kinh thành cũng dịu đi không ít, lang quân và nương tử các phủ ra vào cũng an tâm phần nào, đều đã hẹn tụ họp đón tết như những năm trước, náo nhiệt một phen.
Trong phủ Cửu Giang vương, lại càng náo nhiệt hơn năm trước, người từ các phương đổ dồn về kinh thành hiếu kính đều tới cửa phủ hắn, phí băng than ( hiếu kính cũng phong phú hơn năm trước.
Lại bởi vì việc khai thác bùn tử sa tiến triển nhanh, ấm tử sa đã ra lò, đóng gói vận chuyển về các nơi tiêu thụ, dần dần hồi vốn, vấn đề tài chính của vương phủ được giải quyết.
Cửu Giang vương nhận được rất nhiều thư đầu hàng của các phú thương đến từ nhiều nơi, nhất thời cười nói với Vương Chính Khanh: “Lúc trước Trạng Nguyên gia nói muốn mượn tiền phú thương nuôi quân, cho con cháu bọn họ một chức vị nhàn rỗi, vốn dĩ đang sợ bọn họ giãy giụa do dự, không ngờ đều đáp ứng rất nhanh, quả nhiên chuyện quan chức đủ hấp dẫn bọn họ."
Vương Chính Khanh cười nói: “Những thương nhân này, đều là kẻ có tiền, nhưng thiếu cái danh, tuy là chức vị nhàn rỗi, với bọn họ mà nói, cũng là chuyện không tệ rồi, chớ nói chi chỉ là mượn một phần gia tài, cho dù dồn toàn bộ gia sản, cũng có người chịu mua."
Cửu Giang Vương cười nói: “Như thế, mới có người nghĩ mua chức quan nhàn rỗi, vậy để cho Nhậm sư gia tăng cao giá tiền, tránh khỏi tương lai nên đại sự, quan lại rảnh rỗi quá nhiều, đuôi to khó vẫy."
Nhậm Đạt Lương bởi vì toàn quyền phụ trách liên lạc cùng phú thương, thời gian này vớt được không ít lợi lộc, chỉ là hắn sợ không gạt được Vương Chính Khanh, vừa nghĩ nếu Cửu Giang vương thành đại sự, có lợi ích lớn hơn cần nắm lấy, dứt khoát hiến ra tất cả tài sản riêng kiếm được, nói quá trình, sẽ được Cửu Giang Vương khen ngợi. Hiện nay ngoài Vương Chính Khanh ra, người thứ hai Cửu Giang vương thưởng thức, chính là Nhậm Đạt Lương ta.
Vương Chính Khanh vốn có chút ý kiến với Nhậm Đạt Lương, nhưng thấy thời gian này Nhậm Đạt Lương làm việc quả thật rất ổn thỏa, cũng không nói gì nữa.
Với vấn đề tài chính của phủ Cửu Giang Vương được giải quyết, binh lực dần dần mạnh lên, trong phủ Tam vương gia, lại là mây mù che phủ, mấy vị mưu sĩ bó tay hết cách, đều không nghĩ ra cách tốt giúp Tam vương gia thoát khỏi tình hình khó khăn hiện nay.
Tam vương gia cũng biết, hiện nay tình thế nghiêng về một bên, hơn nữa công chúa An Tuệ và Cửu Giang vương liên thủ, hoàng hậu tự nhiên cũng đứng về phía Cửu Giang vương, hắn không còn phần thắng rồi, chỉ là cứ như vậy mà nhận thua, khó tránh khỏi không cam lòng.
Ngày hai mươi chín tháng chạp, Tam vương gia vào cung, đêm đó, không có xuất cung.
Ngày hôm sau là mùng một đầu năm, tất cả quan viên theo thường lệ tới bên ngoài đạo quan khấu đầu chúc tết hoàng đế, trong cung lại mở tiệc, nhất thời chỉ thấy Cửu Giang vương và công chúa An Tuệ, nhưng không thấy Tam vương gia, không tránh khỏi kỳ quái, đợi hỏi được buổi tối ngày hai mươi chín Tam vương gia ở trong cung uống rượu say, bởi vậy an giấc ở trong cung, ngày hôm sau không rời được giường, lại thoải mái. Ngày trước tam vương giám quốc, khi rảnh rỗi vẫn an giấc ở trong cung, say rượu bất tỉnh.
Vương Chính Khanh chúc tết hoàng hậu xong, rồi đến Cửu Giang trên vương phủ một chuyến, tới chiều mới trở về phủ, vừa vào cửa đã đi tìm Chân Ngọc, cho bọn nha đầu lui rồi nói: “Đại sự sắp thành!"
Chân Ngọc thở phào một hơi nói: “Không uổng công mấy đêm này chàng không ngủ để mưu sự rồi."
Vương Chính Khanh nhất thời ngồi xuống, tỉ mỉ nói cho Chân Ngọc biết, “Tối hai mươi chín, Tam vương gia vào cung gặp mặt Bạch quý phi, bị hoàng hậu nương nương dẫn người bắt được ngay tại chỗ. Sau đó, Tam vương gia bị giam lỏng ở trong cung, tạm thời không cho phép ra khỏi cung. Bạch quý phi tự vẫn. Bởi vì hôm nay là mùng một đầu năm, hoàng hậu muốn giấu diếm chuyện này, mấy ngày nữa, tất nhiên sẽ gửi tấu chương tới đạo quan. Tam vương gia bị phế hay là bị cách chức, chỉ còn là một giây quyết định của hoàng thượng mà thôi."
Trong khi phu thê bọn họ nói chuyện, lại quan viên các phủ tới chúc tết, nhất thời vội chỉnh trang đi ra ngoài tiếp đãi khách, cũng không hề nói thêm nữa.
Đảo mắt đã tới mùng năm, trong đạo quan chợt truyền ra một đạo thánh chỉ, cách chức Tam vương gia xuất kinh, để cho hắn đến đất phong nhậm chức, không có chỉ dụ không cần hồi kinh.
Khi tin tức truyền tới thì trong phủ Cửu Giang vương vui mừng, hiện kinh thành chỉ còn lại một vị vương gia giam quốc, ngôi vị hoàng đế này, dĩ nhiên là vật trong túi Cửu Giang vương.
Tối hôm đó Cửu Giang vương uống rượu say mèm, lôi kéo Vương Chính Khanh nói: “ Lúc trước bổn vương có Chân Bảng nhãn phụ trợ, hôm nay có Trạng Nguyên gia phụ trợ, mới có thể thành đại sự! Tính ra, bổn vương chưa chắc đã sáng suốt hơn Tam hoàng huynh và Tứ hoàng huynh, nhưng bổn vương có một ưu điểm, chính là thức nhân duy minh, dùng người thích đáng, người ở vị trí cao, mọi chuyện không cần tự thân tự lực, chỉ cần thủ hạ hữu dụng, giao chuyện cho thủ hạ đi làm, tự nhiên được việc."
Vương Chính Khanh nói: “Hạ thần cũng may mắn được gặp minh chủ, mới có thể đi theo chí hướng."
Một nơi khác, Ninh lão phu nhân cũng là vừa mừng vừa sợ, không thể tin được, liên tục hỏi đại phu nói: “Chẩn đoán có đúng không?"
Đại phu bắt mạch cho Chân Ngọc lần nữa, gật đầu nói: “Lão phu nhân, phu nhân quả thực là hỉ mạch không lầm, nếu lão phu nhân không tin, có thể mời đại phu khác chẩn bệnh."
Ninh lão phu nhân mừng đến không biết như thế nào cho phải, xoa xoa tay nói: “Là hỉ mạch, như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt! Mong hơn một năm, rốt cuộc có hi vọng rồi."
Mấy người Hồ ma ma cũng nửa mừng nửa lo, nhất thời không dám cao giọng nói chuyện, cũng không dám đi loạn, rất sợ làm Chân Ngọc kinh sợ.
Chân Ngọc sững sờ, có tin vui? Trong bụng có một oa nhi (em bé) rồi sao? Rất thần kỳ.
Mấy ngày nay nàng ăn uống ít dần đi, dạ dày hơi khó chịu, hôm nay lại càng ăn không vô, còn nôn ra. Hồ ma ma thấy, phúc đến thì lòng cũng sáng ra, vội vàng đi bẩm với Ninh lão phu nhân, mời đại phu vào phủ bắt mạch cho nàng, lần này, quả nhiên bắt ra một hỉ mạch.
Ninh lão phu nhân tiễn đại phu, quả nhiên vẫn không yên lòng, lại sai người đi mời một thánh thủ phụ khoa, để hắn nhanh chóng tới phủ chẩn mạch.
Thánh thủ phụ khoa tới rất nhanh, chẩn xong cũng nói: “Đúng là hỉ mạch."
Lần này cả phủ vui mừng, rối rít cười nói: “Trong phủ có thêm đinh rồi (có thêm thành viên mới trong gia đình), tất nhiên sẽ hậu thưởng chúng ta, đại hỉ đấy!"
Khi Vương Chính Khanh từ vương phủ về nhà, mới ở ngoài cổng chính xuống ngựa, liền bị cả đám gã sai vặt vây quanh, hô: "Chúc mừng Tam gia!"
Vương Chính Khanh cười mắng: “Tiền thưởng Tết đã phát, các ngươi lại muốn đòi thưởng?"
Bọn sai vặt khoát tay nói: “Lúc này không giống nhau, quá mức không giống nhau, Tam gia tất nhiên phải hậu thưởng cho chúng ta rồi." (Chị Ngọc có thai là công của mấy đứa hả???)
“Các ngươi làm chuyện gì tốt muốn ta hậu thưởng?" Vương Chính Khanh tâm tình tốt, ngược lại không cùng so đo mấy gã sai vặt này, hơn nữa năm mới mà, khó được buông lỏng một chút, bọn họ hơi càn rỡ một chút, cũng có thể tha thứ .
Bọn sai vặt có không nhịn được miệng, đã lanh chanh bẩm: “Vừa rồi có đại phu vào phủ, chẩn mạch cho Tam phu nhân, chẩn ra một hỉ mạch đấy."
“Thật sao?" Vương Chính Khanh vừa nghe, nào còn quan tâm tới thưởng cho họ? Sớm đã chạy như bay đi vào, một đường lẩm nhẩm: A ha, Chân Bảng nhãn có tin vui, nàng phải cho ta sinh con rồi! Lần này cho dù nàng khôi phục trí nhớ, cũng có oa nhi trói buộc nàng, không sợ nàng bỏ đi nữa.
Vương Chính Khanh chạy như bay đến bên ngoài phòng Chân Ngọc, gấp gáp chậm lại bước chân, rất sợ hù dọa tới Chân Ngọc, nhất thời lại phủi xiêm áo, sợ trên người mình có mùi rượu ảnh hưởng tới Chân Ngọc, một đường chỉ cười khúc khích, không còn dáng vẻ khôn khéo ngày thường.
Xuyên qua mành, Lập Hạ nhìn thấy Vương Chính Khanh chạy như bay đến, đang có chút nghẹn họng nhìn trân trối, khi thấy Vương Chính Khanh đột nhiên lại dừng bước, không khỏi bật cười, quay đầu lại nói với Chân Ngọc đạo: "Tam phu nhân, Tam gia tới, rồi lại ở bên ngoài phủi xiêm áo, dáng vẻ thực cổ quái."
Chân Ngọc lúc này đang ngồi trên giường, mọi người căn bản không cho nàng xuống đất, nghe được Vương Chính Khanh tới, cũng thở phào một hơi, Tam lang tới, tất nhiên sẽ cho những người hầu hạ này lui xuống, mình cũng có thể thả lỏng tay chân một lát rồi.
Nhất thời Vương Chính Khanh vào phòng, gọi Chân Ngọc một tiếng trước, khóe miệng lại nở nụ cười, tay chân nhẹ nhàng đi qua, ngồi trước mặt Chân Ngọc nói: “Có rồi?"
“Ừ, có rồi!" Chân Ngọc nhìn thẳng vào cặp mặt sáng long lanh của Vương Chính Khanh, hỏi “Không phải uống rượu sao? Mắt sao lại sáng đến đáng sợ như vậy?"
Vương Chính Khanh ngây ngốc cười, không biết phải nói gì nữa, nhất thời chỉ nhìn bụng Chân Ngọc, tưởng tượng oa nhi sau này sẽ có hình dáng như thế nào, tưởng tượng đi tưởng tượng lại, lại nghĩ tới hình dáng của Chân Nguyên Phương, ừ, có lẽ là hình dáng như thế, trắng tròn đáng yêu, khiến người yêu thích.
Chúng nha đầu thấy phu thê họ nói chuyện, liền lặng lẽ lui xuống.
Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh chỉ nhìn nàng bụng, nhất thời đưa tay vỗ vỗ trán của hắn nói: “Có gì để nhìn?"
Vương Chính Khanh cười hắc hắc nói: “Chính là dễ nhìn."
Hai người đang chàng nhìn ta ta nhìn chàng, lại nghe Lập Hạ ở bên ngoài bẩm: “Tam gia, Tam phu nhân, lão phu nhân đã tới!"
Tiếng nói vừa dứt, Ninh lão phu nhân đã dẫn người đi vào rồi, kêu ma ma đặt canh lên bàn, cười nói với Chân Ngọc: “Ngọc nương hôm nay ăn ít, hiện trong bụng còn có oa nhi, cũng không thể để đói bụng. Đây là canh nấu cách theo đại phu dặn, uống một bát đi!"
Chân Ngọc vội cám ơn Ninh lão phu nhân quan tâm, nhìn Lập Hạ bưng canh tới đây, liền uống trong tay Lập Hạ.
Ninh lão phu nhân lại nói với Vương Chính Khanh: “Ngọc nương có rồi, ba tháng đầu nên tĩnh dưỡng. Con chuyển đến thư phòng ngủ đi!"
Vương Chính Khanh ngẩn ra nói: “A nương. . . . . ." Hắn muốn nói hắn sẽ không quấy nhiễu Chân Ngọc, nhưng nhìn vào ánh mắt của Ninh lão phu nhân, lập tức ngừng lại. Không dễ dàng gì Ngọc nương mới có tin vui, mọi người dĩ nhiên là lo lắng, nào cho hắn ngủ ở chỗ này? Cũng được, nhớ Ngọc nương quá, thì lặng lẽ tới hẹn hò là được.
Sau khi chuyện Chân Ngọc có tin vui truyền đi, vài ngày sau, phu nhân các phủ đều tới chúc mừng, vừa cười vừa truyền lại chút kinh nghiệm nuôi con.
Tiền thị cũng là cười nói: “Ngọc nương, lần trước chúng ta ở Quan Âm miếu để ông từ đoán chữ, ông từ đoán một chữ mai cho muội, nói không lâu nữa sẽ có hỉ, lúc đó muội không tin, còn nói hắn gạt người lừa tiền. Giờ có thể tin rồi chứ?"
Chân Ngọc cười nói: “Nói ra, chuyện này thật thần kì."
Mắt thấy Chân Ngọc có tin vui, Tiền thị liền cũng tin tưởng, mình tất nhiên cũng sẽ giống lời ông từ nói, sẽ có tin mừng nhanh thôi, rồi mang thai nhi tử. Nhất thời nói với Chân Ngọc: “Lần trước ông từ cũng nói qua Tết ta có thể sẽ có tin mừng đấy, tuy là lúc này còn chưa có bóng dáng, nhưng ta tin. Ta nói, chúng ta đến lúc đó kết thân đi!"
Chân Ngọc cười nói: “Oa nhi còn chưa có xuống đất đâu rồi, đã kết thân rồi?"
Tiền thị cười nói: “Lần trước chúng ta đoán chữ thì ông từ này đã nói rồi, nói là hoa mai thuần âm, thai này chính là một nữ nhi. Ta thì sao, sẽ chỉ sinh ra một nhi tử. Một nam một nữ vừa đúng một đối, chúng ta liền chỉ phúc vi hôn (hứa hôn từ khi còn trong bụng) đi!"
Chân Ngọc có chút hồ đồ, ông từ này có nói mình thai nữ nhi sao? Lúc ấy mình giống như không nghe thấy nha! Chẳng lẽ là chỉ nói chuyện với Tiền thị, nghe sót một câu?
Họ còn đang đùa giỡn, Quý thị cũng đã tới, vừa nghe bọn họ muốn kết thân, cũng la ầm lên: “Nếu là nữ nhi, liền kết thân cùng Nhị Lang nhà ta đi! Nhị Lang nhà ta năm nay ba tuổi, đến lúc đó Ngọc nương sinh hạ nữ nhi, hai đứa tre chênh lệch bốn tuổi, vừa hay đó!"
“Này, ta cầu hôn trước đấy?" Tiền thị kháng nghị.
“Ngươi sinh hạ nhi tử rồi hãy nói!" Quý thị cười nói: “Nào cóchuyện nhi tử còn chưa có sinh ra, đã muốn nữ nhi người ta rồi?"
Nhà ta nữ nhi còn chưa có sinh ra, cứ tranh cướp như vậy? Chân Ngọc cười nhìn Tiền thị tranh luận với Quý thị, trong lòng lại loáng thoáng cảm thấy, mình giống như từng có ý niệm, nếu như có nữ nhi, sẽ hứa hôn cho một người. Rốt cuộc là muốn hứa hôn cho ai đây? Ý niệm này có từ lúc nào vậy?
Trong phủ Cửu Giang vương, lại càng náo nhiệt hơn năm trước, người từ các phương đổ dồn về kinh thành hiếu kính đều tới cửa phủ hắn, phí băng than ( hiếu kính cũng phong phú hơn năm trước.
Lại bởi vì việc khai thác bùn tử sa tiến triển nhanh, ấm tử sa đã ra lò, đóng gói vận chuyển về các nơi tiêu thụ, dần dần hồi vốn, vấn đề tài chính của vương phủ được giải quyết.
Cửu Giang vương nhận được rất nhiều thư đầu hàng của các phú thương đến từ nhiều nơi, nhất thời cười nói với Vương Chính Khanh: “Lúc trước Trạng Nguyên gia nói muốn mượn tiền phú thương nuôi quân, cho con cháu bọn họ một chức vị nhàn rỗi, vốn dĩ đang sợ bọn họ giãy giụa do dự, không ngờ đều đáp ứng rất nhanh, quả nhiên chuyện quan chức đủ hấp dẫn bọn họ."
Vương Chính Khanh cười nói: “Những thương nhân này, đều là kẻ có tiền, nhưng thiếu cái danh, tuy là chức vị nhàn rỗi, với bọn họ mà nói, cũng là chuyện không tệ rồi, chớ nói chi chỉ là mượn một phần gia tài, cho dù dồn toàn bộ gia sản, cũng có người chịu mua."
Cửu Giang Vương cười nói: “Như thế, mới có người nghĩ mua chức quan nhàn rỗi, vậy để cho Nhậm sư gia tăng cao giá tiền, tránh khỏi tương lai nên đại sự, quan lại rảnh rỗi quá nhiều, đuôi to khó vẫy."
Nhậm Đạt Lương bởi vì toàn quyền phụ trách liên lạc cùng phú thương, thời gian này vớt được không ít lợi lộc, chỉ là hắn sợ không gạt được Vương Chính Khanh, vừa nghĩ nếu Cửu Giang vương thành đại sự, có lợi ích lớn hơn cần nắm lấy, dứt khoát hiến ra tất cả tài sản riêng kiếm được, nói quá trình, sẽ được Cửu Giang Vương khen ngợi. Hiện nay ngoài Vương Chính Khanh ra, người thứ hai Cửu Giang vương thưởng thức, chính là Nhậm Đạt Lương ta.
Vương Chính Khanh vốn có chút ý kiến với Nhậm Đạt Lương, nhưng thấy thời gian này Nhậm Đạt Lương làm việc quả thật rất ổn thỏa, cũng không nói gì nữa.
Với vấn đề tài chính của phủ Cửu Giang Vương được giải quyết, binh lực dần dần mạnh lên, trong phủ Tam vương gia, lại là mây mù che phủ, mấy vị mưu sĩ bó tay hết cách, đều không nghĩ ra cách tốt giúp Tam vương gia thoát khỏi tình hình khó khăn hiện nay.
Tam vương gia cũng biết, hiện nay tình thế nghiêng về một bên, hơn nữa công chúa An Tuệ và Cửu Giang vương liên thủ, hoàng hậu tự nhiên cũng đứng về phía Cửu Giang vương, hắn không còn phần thắng rồi, chỉ là cứ như vậy mà nhận thua, khó tránh khỏi không cam lòng.
Ngày hai mươi chín tháng chạp, Tam vương gia vào cung, đêm đó, không có xuất cung.
Ngày hôm sau là mùng một đầu năm, tất cả quan viên theo thường lệ tới bên ngoài đạo quan khấu đầu chúc tết hoàng đế, trong cung lại mở tiệc, nhất thời chỉ thấy Cửu Giang vương và công chúa An Tuệ, nhưng không thấy Tam vương gia, không tránh khỏi kỳ quái, đợi hỏi được buổi tối ngày hai mươi chín Tam vương gia ở trong cung uống rượu say, bởi vậy an giấc ở trong cung, ngày hôm sau không rời được giường, lại thoải mái. Ngày trước tam vương giám quốc, khi rảnh rỗi vẫn an giấc ở trong cung, say rượu bất tỉnh.
Vương Chính Khanh chúc tết hoàng hậu xong, rồi đến Cửu Giang trên vương phủ một chuyến, tới chiều mới trở về phủ, vừa vào cửa đã đi tìm Chân Ngọc, cho bọn nha đầu lui rồi nói: “Đại sự sắp thành!"
Chân Ngọc thở phào một hơi nói: “Không uổng công mấy đêm này chàng không ngủ để mưu sự rồi."
Vương Chính Khanh nhất thời ngồi xuống, tỉ mỉ nói cho Chân Ngọc biết, “Tối hai mươi chín, Tam vương gia vào cung gặp mặt Bạch quý phi, bị hoàng hậu nương nương dẫn người bắt được ngay tại chỗ. Sau đó, Tam vương gia bị giam lỏng ở trong cung, tạm thời không cho phép ra khỏi cung. Bạch quý phi tự vẫn. Bởi vì hôm nay là mùng một đầu năm, hoàng hậu muốn giấu diếm chuyện này, mấy ngày nữa, tất nhiên sẽ gửi tấu chương tới đạo quan. Tam vương gia bị phế hay là bị cách chức, chỉ còn là một giây quyết định của hoàng thượng mà thôi."
Trong khi phu thê bọn họ nói chuyện, lại quan viên các phủ tới chúc tết, nhất thời vội chỉnh trang đi ra ngoài tiếp đãi khách, cũng không hề nói thêm nữa.
Đảo mắt đã tới mùng năm, trong đạo quan chợt truyền ra một đạo thánh chỉ, cách chức Tam vương gia xuất kinh, để cho hắn đến đất phong nhậm chức, không có chỉ dụ không cần hồi kinh.
Khi tin tức truyền tới thì trong phủ Cửu Giang vương vui mừng, hiện kinh thành chỉ còn lại một vị vương gia giam quốc, ngôi vị hoàng đế này, dĩ nhiên là vật trong túi Cửu Giang vương.
Tối hôm đó Cửu Giang vương uống rượu say mèm, lôi kéo Vương Chính Khanh nói: “ Lúc trước bổn vương có Chân Bảng nhãn phụ trợ, hôm nay có Trạng Nguyên gia phụ trợ, mới có thể thành đại sự! Tính ra, bổn vương chưa chắc đã sáng suốt hơn Tam hoàng huynh và Tứ hoàng huynh, nhưng bổn vương có một ưu điểm, chính là thức nhân duy minh, dùng người thích đáng, người ở vị trí cao, mọi chuyện không cần tự thân tự lực, chỉ cần thủ hạ hữu dụng, giao chuyện cho thủ hạ đi làm, tự nhiên được việc."
Vương Chính Khanh nói: “Hạ thần cũng may mắn được gặp minh chủ, mới có thể đi theo chí hướng."
Một nơi khác, Ninh lão phu nhân cũng là vừa mừng vừa sợ, không thể tin được, liên tục hỏi đại phu nói: “Chẩn đoán có đúng không?"
Đại phu bắt mạch cho Chân Ngọc lần nữa, gật đầu nói: “Lão phu nhân, phu nhân quả thực là hỉ mạch không lầm, nếu lão phu nhân không tin, có thể mời đại phu khác chẩn bệnh."
Ninh lão phu nhân mừng đến không biết như thế nào cho phải, xoa xoa tay nói: “Là hỉ mạch, như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt! Mong hơn một năm, rốt cuộc có hi vọng rồi."
Mấy người Hồ ma ma cũng nửa mừng nửa lo, nhất thời không dám cao giọng nói chuyện, cũng không dám đi loạn, rất sợ làm Chân Ngọc kinh sợ.
Chân Ngọc sững sờ, có tin vui? Trong bụng có một oa nhi (em bé) rồi sao? Rất thần kỳ.
Mấy ngày nay nàng ăn uống ít dần đi, dạ dày hơi khó chịu, hôm nay lại càng ăn không vô, còn nôn ra. Hồ ma ma thấy, phúc đến thì lòng cũng sáng ra, vội vàng đi bẩm với Ninh lão phu nhân, mời đại phu vào phủ bắt mạch cho nàng, lần này, quả nhiên bắt ra một hỉ mạch.
Ninh lão phu nhân tiễn đại phu, quả nhiên vẫn không yên lòng, lại sai người đi mời một thánh thủ phụ khoa, để hắn nhanh chóng tới phủ chẩn mạch.
Thánh thủ phụ khoa tới rất nhanh, chẩn xong cũng nói: “Đúng là hỉ mạch."
Lần này cả phủ vui mừng, rối rít cười nói: “Trong phủ có thêm đinh rồi (có thêm thành viên mới trong gia đình), tất nhiên sẽ hậu thưởng chúng ta, đại hỉ đấy!"
Khi Vương Chính Khanh từ vương phủ về nhà, mới ở ngoài cổng chính xuống ngựa, liền bị cả đám gã sai vặt vây quanh, hô: "Chúc mừng Tam gia!"
Vương Chính Khanh cười mắng: “Tiền thưởng Tết đã phát, các ngươi lại muốn đòi thưởng?"
Bọn sai vặt khoát tay nói: “Lúc này không giống nhau, quá mức không giống nhau, Tam gia tất nhiên phải hậu thưởng cho chúng ta rồi." (Chị Ngọc có thai là công của mấy đứa hả???)
“Các ngươi làm chuyện gì tốt muốn ta hậu thưởng?" Vương Chính Khanh tâm tình tốt, ngược lại không cùng so đo mấy gã sai vặt này, hơn nữa năm mới mà, khó được buông lỏng một chút, bọn họ hơi càn rỡ một chút, cũng có thể tha thứ .
Bọn sai vặt có không nhịn được miệng, đã lanh chanh bẩm: “Vừa rồi có đại phu vào phủ, chẩn mạch cho Tam phu nhân, chẩn ra một hỉ mạch đấy."
“Thật sao?" Vương Chính Khanh vừa nghe, nào còn quan tâm tới thưởng cho họ? Sớm đã chạy như bay đi vào, một đường lẩm nhẩm: A ha, Chân Bảng nhãn có tin vui, nàng phải cho ta sinh con rồi! Lần này cho dù nàng khôi phục trí nhớ, cũng có oa nhi trói buộc nàng, không sợ nàng bỏ đi nữa.
Vương Chính Khanh chạy như bay đến bên ngoài phòng Chân Ngọc, gấp gáp chậm lại bước chân, rất sợ hù dọa tới Chân Ngọc, nhất thời lại phủi xiêm áo, sợ trên người mình có mùi rượu ảnh hưởng tới Chân Ngọc, một đường chỉ cười khúc khích, không còn dáng vẻ khôn khéo ngày thường.
Xuyên qua mành, Lập Hạ nhìn thấy Vương Chính Khanh chạy như bay đến, đang có chút nghẹn họng nhìn trân trối, khi thấy Vương Chính Khanh đột nhiên lại dừng bước, không khỏi bật cười, quay đầu lại nói với Chân Ngọc đạo: "Tam phu nhân, Tam gia tới, rồi lại ở bên ngoài phủi xiêm áo, dáng vẻ thực cổ quái."
Chân Ngọc lúc này đang ngồi trên giường, mọi người căn bản không cho nàng xuống đất, nghe được Vương Chính Khanh tới, cũng thở phào một hơi, Tam lang tới, tất nhiên sẽ cho những người hầu hạ này lui xuống, mình cũng có thể thả lỏng tay chân một lát rồi.
Nhất thời Vương Chính Khanh vào phòng, gọi Chân Ngọc một tiếng trước, khóe miệng lại nở nụ cười, tay chân nhẹ nhàng đi qua, ngồi trước mặt Chân Ngọc nói: “Có rồi?"
“Ừ, có rồi!" Chân Ngọc nhìn thẳng vào cặp mặt sáng long lanh của Vương Chính Khanh, hỏi “Không phải uống rượu sao? Mắt sao lại sáng đến đáng sợ như vậy?"
Vương Chính Khanh ngây ngốc cười, không biết phải nói gì nữa, nhất thời chỉ nhìn bụng Chân Ngọc, tưởng tượng oa nhi sau này sẽ có hình dáng như thế nào, tưởng tượng đi tưởng tượng lại, lại nghĩ tới hình dáng của Chân Nguyên Phương, ừ, có lẽ là hình dáng như thế, trắng tròn đáng yêu, khiến người yêu thích.
Chúng nha đầu thấy phu thê họ nói chuyện, liền lặng lẽ lui xuống.
Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh chỉ nhìn nàng bụng, nhất thời đưa tay vỗ vỗ trán của hắn nói: “Có gì để nhìn?"
Vương Chính Khanh cười hắc hắc nói: “Chính là dễ nhìn."
Hai người đang chàng nhìn ta ta nhìn chàng, lại nghe Lập Hạ ở bên ngoài bẩm: “Tam gia, Tam phu nhân, lão phu nhân đã tới!"
Tiếng nói vừa dứt, Ninh lão phu nhân đã dẫn người đi vào rồi, kêu ma ma đặt canh lên bàn, cười nói với Chân Ngọc: “Ngọc nương hôm nay ăn ít, hiện trong bụng còn có oa nhi, cũng không thể để đói bụng. Đây là canh nấu cách theo đại phu dặn, uống một bát đi!"
Chân Ngọc vội cám ơn Ninh lão phu nhân quan tâm, nhìn Lập Hạ bưng canh tới đây, liền uống trong tay Lập Hạ.
Ninh lão phu nhân lại nói với Vương Chính Khanh: “Ngọc nương có rồi, ba tháng đầu nên tĩnh dưỡng. Con chuyển đến thư phòng ngủ đi!"
Vương Chính Khanh ngẩn ra nói: “A nương. . . . . ." Hắn muốn nói hắn sẽ không quấy nhiễu Chân Ngọc, nhưng nhìn vào ánh mắt của Ninh lão phu nhân, lập tức ngừng lại. Không dễ dàng gì Ngọc nương mới có tin vui, mọi người dĩ nhiên là lo lắng, nào cho hắn ngủ ở chỗ này? Cũng được, nhớ Ngọc nương quá, thì lặng lẽ tới hẹn hò là được.
Sau khi chuyện Chân Ngọc có tin vui truyền đi, vài ngày sau, phu nhân các phủ đều tới chúc mừng, vừa cười vừa truyền lại chút kinh nghiệm nuôi con.
Tiền thị cũng là cười nói: “Ngọc nương, lần trước chúng ta ở Quan Âm miếu để ông từ đoán chữ, ông từ đoán một chữ mai cho muội, nói không lâu nữa sẽ có hỉ, lúc đó muội không tin, còn nói hắn gạt người lừa tiền. Giờ có thể tin rồi chứ?"
Chân Ngọc cười nói: “Nói ra, chuyện này thật thần kì."
Mắt thấy Chân Ngọc có tin vui, Tiền thị liền cũng tin tưởng, mình tất nhiên cũng sẽ giống lời ông từ nói, sẽ có tin mừng nhanh thôi, rồi mang thai nhi tử. Nhất thời nói với Chân Ngọc: “Lần trước ông từ cũng nói qua Tết ta có thể sẽ có tin mừng đấy, tuy là lúc này còn chưa có bóng dáng, nhưng ta tin. Ta nói, chúng ta đến lúc đó kết thân đi!"
Chân Ngọc cười nói: “Oa nhi còn chưa có xuống đất đâu rồi, đã kết thân rồi?"
Tiền thị cười nói: “Lần trước chúng ta đoán chữ thì ông từ này đã nói rồi, nói là hoa mai thuần âm, thai này chính là một nữ nhi. Ta thì sao, sẽ chỉ sinh ra một nhi tử. Một nam một nữ vừa đúng một đối, chúng ta liền chỉ phúc vi hôn (hứa hôn từ khi còn trong bụng) đi!"
Chân Ngọc có chút hồ đồ, ông từ này có nói mình thai nữ nhi sao? Lúc ấy mình giống như không nghe thấy nha! Chẳng lẽ là chỉ nói chuyện với Tiền thị, nghe sót một câu?
Họ còn đang đùa giỡn, Quý thị cũng đã tới, vừa nghe bọn họ muốn kết thân, cũng la ầm lên: “Nếu là nữ nhi, liền kết thân cùng Nhị Lang nhà ta đi! Nhị Lang nhà ta năm nay ba tuổi, đến lúc đó Ngọc nương sinh hạ nữ nhi, hai đứa tre chênh lệch bốn tuổi, vừa hay đó!"
“Này, ta cầu hôn trước đấy?" Tiền thị kháng nghị.
“Ngươi sinh hạ nhi tử rồi hãy nói!" Quý thị cười nói: “Nào cóchuyện nhi tử còn chưa có sinh ra, đã muốn nữ nhi người ta rồi?"
Nhà ta nữ nhi còn chưa có sinh ra, cứ tranh cướp như vậy? Chân Ngọc cười nhìn Tiền thị tranh luận với Quý thị, trong lòng lại loáng thoáng cảm thấy, mình giống như từng có ý niệm, nếu như có nữ nhi, sẽ hứa hôn cho một người. Rốt cuộc là muốn hứa hôn cho ai đây? Ý niệm này có từ lúc nào vậy?
Tác giả :
Cống Trà