Giáo Hoàng Phản Nghịch
Chương 65
Sau khi Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ tỉnh dậy, liền tới cửa tìm Hiên Viên Kiệt, kết quả không có Hiên Viên Kiệt, tìm người hỏi một chút, biết được Hiên Viên Kiệt bị Trác Cẩn Khác kêu đi, đang tiến hành huấn luyện, mới yên tĩnh lại, chỉ là trong lòng vẫn rất lo lắng. Lỡ như Hiên Viên Kiệt đột nhiên nổi tính lên, xúc động một cái, chọc giận Trác Cẩn Khác, khiến Trác Cẩn Khác hạ tử thủ, bọn họ liệu còn có thể nhìn thấy Hiên Viên Kiệt tồn tại nữa không đây? Mang theo đủ loại tâm tình sầu lo, bọn họ mà còn có thể thảnh thơi du chơi khắp nơi thì mới là lạ đời, ngay cả ăn mỹ thực, cũng tựa như nhai sáp.
Đáng tiếc chuyện bọn họ lo lắng không hề xảy ra, Hiên Viên Kiệt trở về, chỉ là nằm trên cáng được nâng về. Lúc ấy nhìn thấy Hiên Viên Kiệt nằm trên cáng cả người máu chảy đầm đìa, không có một khối thịt lành nào, Nam Cung Việt và Trưởng Tôn Kỳ đều thật sự cho rằng Hiên Viên Kiệt đã chết, “A Kiệt!" Tiếng kêu hô đời gọi đất, chạy đến bên cáng, muốn đoạt lấy cáng đi, căn bản là không hề cân nhắc đến thực lực chênh lệch giữa hai bên, chỉ cho rằng thánh đường hại chết Hiên Viên Kiệt của bọn họ, chỉ muốn báo thù.
“Các người giết chết A Kiệt, ta muốn các người đền mạng." Quả pháo điện từ công suất lớn nhất trên tay Nam Cung Việt khởi động, oanh về phía các sứ đồ, thực lực của các sứ đồ trên cơ bản đều là thiên tai, công kích của Nam Cung Việt, không hề tạo thành bất cứ một thương tổn gì đối với bọn họ cả.
“A Việt, A Kỳ." Thanh âm suy yếu, Nam Cung Việt và Trưởng Tôn Kỳ thậm chí còn cho rằng là mình nghe lầm, vẻ mặt đầy nước mắt mang theo kinh ngạc, sững sờ tại chỗ. Hiên Viên Kiệt lại gọi một tiếng, lúc này hai người mới vội vàng chạy đến bên người Hiên Viên Kiệt, xác nhận Hiên Viên Kiệt còn sống, mới vừa rồi là bọn họ hiểu lầm. Nam Cung Việt nói xin lỗi, đáng tiếc các sứ đồ căn bản là không thèm để ý đến lời xin lỗi của Nam Cung Việt, không phải do bọn họ rộng lượng, mà là vì bọn họ hoàn toàn khinh thường thực lực thấp kém của Nam Cung Việt, công kích của Nam Cung Việt, bọn họ ngay cả đau cũng đều không cảm giác được.
Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt tiếp nhận, nâng Hiên Viên Kiệt vào phòng, vốn dĩ còn phải chữa trị một chút, chẳng qua có công cụ điện tử mà Nam Cung Việt mang theo ở đây, bọn họ liền không định nhờ người của thánh đường nữa, muốn liên hệ với nhân viên chữa bệnh phía bên mình, lại bị Hiên Viên Kiệt ngăn lại, bảo hai người uy hắn ăn chút Sinh Vật Biến Dị, để bổ sung một chút dị năng, tự mình trị liệu.
Dị năng của Hiên Viên Kiệt có tác dụng trị liệu từ hồi nào vậy? Trưởng Tôn Kỳ cùng Nam Cung Việt đều có nghi vấn như vậy, chỉ là không có hỏi ra, chờ trên người Hiên Viên Kiệt đã tốt hẳn rồi, hai người mới hỏi. Hiên Viên Kiệt chỉ nói đơn giản về năng lực của mình một chút, trước mắt đang học tập linh tinh.
“Ngày mai cậu còn muốn tiến hành huấn luyện thực chiến với tên kia nữa à?" Nam Cung Việt chọc chọc vị trí miệng vết thương ban đầu của Hiên Viên Kiệt, quả nhiên đã khỏi rồi. Lại nhìn nhìn bản thân, vết bầm nội thương xanh tím dưới da vẫn chưa được chữa trị.
“Đương nhiên." Hiên Viên Kiệt đập rớt cái tay đang quấy phá của Nam Cung Việt, chỉ bằng việc này thôi, hắn đã quyết định để cho Nam Cung Việt tiếp tục hưởng thụ nỗi đau da thịt của gã, mà không định chữa khỏi.
“Sau đó lại bị đánh cho thảm như thế rồi trở về?" Mu bàn tay Nam Cung Việt đỏ thành một mảnh, thằng nhóc này xuống tay nặng ghê á, “A Kiệt, tớ không nhớ biết là cậu có khuynh hướng chịu ngược đó." Cái miệng này của Nam Cung Việt, xứng đáng để gã phải tiếp tục chịu đựng nỗi đau da thịt.
“Cút," Hiên Viên Kiệt muốn duỗi chân đá, Nam Cung Việt đã sớm né tránh, gã còn có thể cân nhắc hình thức hai ba trong hành vi của Hiên Viên Kiệt nữa. “Cậu khinh thường tớ như vậy hả."
“Không phải khinh thường cậu, mà là hiện thực quá tàn khốc, cậu hỏi A Kỳ đi, coi thử y có tin nổi chuyện ngày mai cậu liền có thể đánh tên kia một trận hay không kìa." Nam Cung Việt lôi Trưởng Tôn Kỳ ra.
Hiên Viên Kiệt nhìn về phía Trưởng Tôn Kỳ, Trưởng Tôn Kỳ nhìn qua hướng nơi khác, lần này y đứng về phía Nam Cung Việt, thực lực chênh lệch quá rõ ràng, Hiên Viên Kiệt căn bản là không có cơ hội cùng khả năng.
“Các cậu có thể đi ra ngoài được rồi, tớ muốn nghỉ ngơi." Hiên Viên Kiệt trầm mặt đuổi người, các bạn thân không tín nhiệm thật làm hắn khó chịu đến chán ghét, kỳ thật trong lòng Hiên Viên Kiệt cũng biết rõ hiện thực tàn khốc, nhưng thân là bạn tốt, chẳng lẽ bọn họ lại không thể cổ vũ cho hắn một chút được hay sao, kiểu gì cũng phải giội nước lã như thế à.
Hiên Viên Kiệt trở về mang theo một thân vết thương thực khủng bố, Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt cũng không có ý định tiếp tục tán gẫu với Hiên Viên Kiệt nữa, để Hiên Viên Kiệt hảo hảo nghỉ ngơi.
Chờ sau khi Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ rời khỏi, Hiên Viên Kiệt liền vào phòng tắm, tắm rửa toàn thân cho sạch sẽ, thay đổi một bộ quần áo khô mát, liền ngã xuống trên giường nhắm mắt lại. Vốn đang tổng kết lại tất cả những gì hôm nay học được, chỉ là nghĩ nghĩ, thế rồi lâm vào bóng tối luôn. Trên tinh thần cùng thể chất đều mệt nhọc, khiến hắn ngủ hơn phân nửa đêm cũng không hề nằm mơ, sau non nửa đêm, cũng chính là thời điểm rạng sáng hai ba giờ, mới gặp mộng.
Trong mơ, có một tòa núi cao, rất cao rất cao, nhưng hắn lại có thể cảm giác được ở trên núi cao kia có người, y ngồi ở chỗ kia, đang nhìn hắn, hắn không biết bản thân trong mộng đang chấp nhất cái gì, lại có thể cảm giác được một loại ý chí nhất định phải bò lên trên, nhất định phải nhìn thấy người kia. Đi đi bò bò, rất mệt rất mệt, từng nghĩ tới nên từ bỏ, dù sao thì đây cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến cái người trên đỉnh núi kia đang nhìn chăm chú vào hắn, hắn liền không thể từ bỏ được, lại lần nữa vươn lên trên, rốt cuộc cũng đi tới đỉnh núi.
Tới đỉnh núi rồi, cảnh đẹp khi nhìn xuống lại không lọt vào trong mắt hắn, ánh mắt hắn chỉ có duy nhất người đang ngồi ở kia, coi nhẹ bộ dáng của đối phương, hắn đi bước một tiến tới, sóng vai mà đứng cùng người kia, “Ta tới rồi." Hắn nghe được mình nói thế, sau đó người kia nâng tay lên hướng về phía hắn, hắn duỗi tay cầm lấy, xúc cảm mềm ấm, một loại xôn xao chưa từng có sinh ra ở trong lòng.
Rốt cuộc thì mình đang làm cái gì vậy? Nắm tay người nọ, hôn lấy đầu ngón tay, nghe được người nọ cười khẽ, thấy được đôi môi mỏng hồng nhạt của đối phương, hình dáng rất đẹp, nhất định là sẽ rất ngon miệng, hắn hôn lên, thơm ngọt vô cùng, đầu lưỡi đi vào sau, nhận lấy càng nhiều thơm ngọt từ bên trong. Không biết từ khi nào, chỗ ngồi dưới thân người nọ đã biến thành giường, hắn đè người kia ở dưới thân, tay lần mò khắp nơi. Môi không ngừng di động.
Hình như có cái gì không đúng? Thân thể này không hề mềm mại như bông, bộ ngực cũng bằng phẳng, chỉ là cảm giác thật thoải mái, cả người khô nóng, động tác từ thong thả ôn nhu nay đã trở nên thô bạo cuồng nhiệt, muốn càng nhiều, muốn hoàn toàn chiếm hữu lấy người này. Nhưng người này rốt cuộc là ai vậy? Ôm nghi hoặc như vậy, hắn nâng thân mình lên, nhìn mặt người này. Sau đó bị kinh hách đến tỉnh lại.
Hiên Viên Kiệt lập tức ngồi dậy, thở phì phò, trên mặt còn mang theo biểu tình hoảng sợ cực độ, mồ hôi nhỏ giọt trên cái trán, tất cả đều là mồ hôi lạnh vì bị kinh hách.
Tại, tại sao hắn hắn lại sẽ mơ thấy giấc mộng này chứ. Mơ loại giấc mơ này thì thôi đi, dù sao thì có ai mà chưa từng làm qua cơ chứ, nhưng là nhưng là, đối tượng trong mộng tại sao lại sẽ là Trác Cẩn Khác vậy hả?! Hắn hoàn toàn không có hảo cảm gì đối với người kia, lại càng sẽ không thể coi y thành đối tượng của loại giấc mơ này được. Bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, đây không phải là nằm mơ.
Đúng, là do hiện tại hắn sống bình yên quá, cho nên mới thúc đẩy ý tưởng về phương diện này. Hơn nữa Trác Cẩn Khác lại mang đến cho hắn ảnh hưởng quá mức sâu sắc, mới sẽ khiến hắn nằm mơ thấy Trác Cẩn Khác, không cẩn thận liền kéo người vào giữa loại chuyện này. Đây không phải là một giấc mộng đẹp, mà là ác mộng. Cứ nói với bản thân như vậy Hiên Viên Kiệt cũng dần dần bình tĩnh lại.
Cả người có cảm giác nhão dính dính, khiến hắn muốn lại đi tắm một chút, ngay lúc thân thể vừa cử động, nơi nào đó ướt át, làm sắc mặt Hiên Viên Kiệt vừa xanh lại đen, lập tức vọt tới phòng tắm, không thèm cởi quần áo ra mà đã tắm ngay, sau đó đem quần áo đi hủy thi diệt tích. Thời điểm lại lần nữa nằm xuống, Hiên Viên Kiệt lăn qua lộn lại ngủ không được.
Trời vẫn còn chưa sáng, sứ đồ đã lại tự tiện tiến vào phòng hắn, chuẩn bị đánh thức hắn, nhưng lúc này đây, căn bản là chưa cần đến sứ đồ kêu, Hiên Viên Kiệt đã tự mình dậy, trầm mặc rửa mặt chải đầu, trầm mặc chạy bộ huấn luyện, trầm mặc ăn bữa sáng, chỉ có thời điểm đang tĩnh tọa, trái tim rối rắm bởi cảnh trong giấc mơ kia, mới bình tĩnh lại. Chẳng qua cũng chỉ là mơ mà thôi, việc gì hắn phải để ý đến vậy cơ chứ. Mà cho dù ở trong mơ hắn có làm gì Trác Cẩn Khác thật thì cũng có sao đâu, Trác Cẩn Khác đâu có biết. Ừm, đây là hắn đang nhục nhã Trác Cẩn Khác, cho nên hắn có làm gì thì cũng được hết. Cho dù có mơ thấy giấc mộng này thêm vài lần nữa thì hắn cũng không sợ. Không, hắn đang suy nghĩ cái gì vậy, loại giấc mộng này làm một lần là đủ rồi. Phẩm vị của hắn không có thấp như thế, phải dùng phương thức này để nhục nhã Trác Cẩn Khác.
Tĩnh tọa chính là có chỗ tốt như vậy, giúp Hiên Viên Kiệt có thể loại bỏ đi tạp niệm, lắng đọng lại, thời điểm khi hắn lại mở mắt ra, trên cơ bản đã khôi phục bình thường, chỉ là ngay lúc vừa nhìn thấy Trác Cẩn Khác, cái đê tâm lý mà hắn đã xây dựng tốt kia, lại xuất hiện một cái khe. Khi lại lần nữa nói chuyện với Trác Cẩn Khác, Hiên Viên Kiệt tiến vào trạng thái siêu tần, đôi mắt ngó qua vườn cây thưởng thức hoa viên, chỉ là không nhìn thẳng vào Trác Cẩn Khác. Tay kia, môi kia, cổ kia, vừa thấy được liền sẽ không cẩn thận mà nghĩ đến tình huống cùng hương vị trong giấc mơ. Như vậy không được, trước khi chưa có điều chỉnh xong, ít đụng chạm mới là chính xác.
Thời điểm nói chuyện, Trác Cẩn Khác cũng chỉ cho là Hiên Viên Kiệt tâm cao khí ngạo, tiếp nhận sự dạy dỗ của y, rồi lại không muốn cho y sắc mặt tốt, cho nên cũng không để ý đến hắn, chỉ là lúc thực chiến, trạng thái thất thần này của Hiên Viên Kiệt lại rất rõ ràng.
Ánh sáng ở trong tay Trác Cẩn Khác hóa thành thanh kiếm sắc bén, lại lần nữa đá bay Hiên Viên Kiệt đụng phải vách tường rồi rơi xuống, một kiếm của Trác Cẩn Khác chém sâu vào vách tường, kiếm phong sắc bén làm cái cổ yếu ớt của Hiên Viên Kiệt chảy ra một vết máu, máu tươi trào ra.
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?" Chiến đấu như vậy, đối với Trác Cẩn Khác mà nói thì chính là nhục nhã, Trác Cẩn Khác khó nén được nảy sinh ra sát ý đối với Hiên Viên Kiệt, nếu Hiên Viên Kiệt cho rằng y không dám giết hắn, vậy là mười phần sai rồi.
Hiên Viên Kiệt nhìn Trác Cẩn Khác, ánh mắt kia, lấy lịch duyệt của Trác Cẩn Khác mà cũng không hiểu ra được rốt cuộc là có ý gì. Cũng không phải là có hàm nghĩa đặc thù gì cả, chỉ là cảm thấy Trác Cẩn Khác nhìn xuống hắn như vậy, có vẻ phi thường chói mắt, chói mắt đến mức chính hắn cũng không rõ ràng lắm bản thân đang suy nghĩ cái gì. Sao có thể không biết được chứ, bằng trạng thái như vậy là không nên đối luyện với Trác Cẩn Khác, nhưng hắn lại không có biện pháp nào để có thể nói ra được, đối mặt với Trác Cẩn Khác, hắn có lý do cùng cái cớ gì để mà nói không luyện cơ chứ. Vấn đề của Trác Cẩn Khác, hắn có thể trả lời kiểu gì được đây, nói tối hôm qua hắn làm một giấc mộng không quá hài hòa, sau đó giấc mộng này tiếp tục ảnh hưởng tới hiện thực hay sao. Thôi bỏ đi, Hiên Viên Kiệt chỉ có thể nói ra một cái lý do tương đối đáng tin cậy mà thôi.
“Chỉ là đang suy nghĩ, hội nghị thánh đường hôm nay sẽ mở." Lý do chính đáng cỡ nào, thân là một phần tử của Hiên Viên gia, quan tâm đến lợi ích tương lai của quốc gia một chút, là quá bình thường.
“Không nghĩ tới ngươi mà cũng ưu quốc ưu dân như thế, bỏ hội nghị thánh đường không đi, chỉ huấn luyện với ta, thật đúng là không chuyên nghiệp." Năng lực của Trác Cẩn Khác rất mạnh, chỉ là không cần y phải đi vận dụng thuật đọc tâm, nghĩ đến quá khứ nhiệt huyết thủ thành mà Hiên Viên Kiệt đã từng có, y vẫn chưa hoài nghi lời của Hiên Viên Kiệt.
Đáng tiếc chuyện bọn họ lo lắng không hề xảy ra, Hiên Viên Kiệt trở về, chỉ là nằm trên cáng được nâng về. Lúc ấy nhìn thấy Hiên Viên Kiệt nằm trên cáng cả người máu chảy đầm đìa, không có một khối thịt lành nào, Nam Cung Việt và Trưởng Tôn Kỳ đều thật sự cho rằng Hiên Viên Kiệt đã chết, “A Kiệt!" Tiếng kêu hô đời gọi đất, chạy đến bên cáng, muốn đoạt lấy cáng đi, căn bản là không hề cân nhắc đến thực lực chênh lệch giữa hai bên, chỉ cho rằng thánh đường hại chết Hiên Viên Kiệt của bọn họ, chỉ muốn báo thù.
“Các người giết chết A Kiệt, ta muốn các người đền mạng." Quả pháo điện từ công suất lớn nhất trên tay Nam Cung Việt khởi động, oanh về phía các sứ đồ, thực lực của các sứ đồ trên cơ bản đều là thiên tai, công kích của Nam Cung Việt, không hề tạo thành bất cứ một thương tổn gì đối với bọn họ cả.
“A Việt, A Kỳ." Thanh âm suy yếu, Nam Cung Việt và Trưởng Tôn Kỳ thậm chí còn cho rằng là mình nghe lầm, vẻ mặt đầy nước mắt mang theo kinh ngạc, sững sờ tại chỗ. Hiên Viên Kiệt lại gọi một tiếng, lúc này hai người mới vội vàng chạy đến bên người Hiên Viên Kiệt, xác nhận Hiên Viên Kiệt còn sống, mới vừa rồi là bọn họ hiểu lầm. Nam Cung Việt nói xin lỗi, đáng tiếc các sứ đồ căn bản là không thèm để ý đến lời xin lỗi của Nam Cung Việt, không phải do bọn họ rộng lượng, mà là vì bọn họ hoàn toàn khinh thường thực lực thấp kém của Nam Cung Việt, công kích của Nam Cung Việt, bọn họ ngay cả đau cũng đều không cảm giác được.
Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt tiếp nhận, nâng Hiên Viên Kiệt vào phòng, vốn dĩ còn phải chữa trị một chút, chẳng qua có công cụ điện tử mà Nam Cung Việt mang theo ở đây, bọn họ liền không định nhờ người của thánh đường nữa, muốn liên hệ với nhân viên chữa bệnh phía bên mình, lại bị Hiên Viên Kiệt ngăn lại, bảo hai người uy hắn ăn chút Sinh Vật Biến Dị, để bổ sung một chút dị năng, tự mình trị liệu.
Dị năng của Hiên Viên Kiệt có tác dụng trị liệu từ hồi nào vậy? Trưởng Tôn Kỳ cùng Nam Cung Việt đều có nghi vấn như vậy, chỉ là không có hỏi ra, chờ trên người Hiên Viên Kiệt đã tốt hẳn rồi, hai người mới hỏi. Hiên Viên Kiệt chỉ nói đơn giản về năng lực của mình một chút, trước mắt đang học tập linh tinh.
“Ngày mai cậu còn muốn tiến hành huấn luyện thực chiến với tên kia nữa à?" Nam Cung Việt chọc chọc vị trí miệng vết thương ban đầu của Hiên Viên Kiệt, quả nhiên đã khỏi rồi. Lại nhìn nhìn bản thân, vết bầm nội thương xanh tím dưới da vẫn chưa được chữa trị.
“Đương nhiên." Hiên Viên Kiệt đập rớt cái tay đang quấy phá của Nam Cung Việt, chỉ bằng việc này thôi, hắn đã quyết định để cho Nam Cung Việt tiếp tục hưởng thụ nỗi đau da thịt của gã, mà không định chữa khỏi.
“Sau đó lại bị đánh cho thảm như thế rồi trở về?" Mu bàn tay Nam Cung Việt đỏ thành một mảnh, thằng nhóc này xuống tay nặng ghê á, “A Kiệt, tớ không nhớ biết là cậu có khuynh hướng chịu ngược đó." Cái miệng này của Nam Cung Việt, xứng đáng để gã phải tiếp tục chịu đựng nỗi đau da thịt.
“Cút," Hiên Viên Kiệt muốn duỗi chân đá, Nam Cung Việt đã sớm né tránh, gã còn có thể cân nhắc hình thức hai ba trong hành vi của Hiên Viên Kiệt nữa. “Cậu khinh thường tớ như vậy hả."
“Không phải khinh thường cậu, mà là hiện thực quá tàn khốc, cậu hỏi A Kỳ đi, coi thử y có tin nổi chuyện ngày mai cậu liền có thể đánh tên kia một trận hay không kìa." Nam Cung Việt lôi Trưởng Tôn Kỳ ra.
Hiên Viên Kiệt nhìn về phía Trưởng Tôn Kỳ, Trưởng Tôn Kỳ nhìn qua hướng nơi khác, lần này y đứng về phía Nam Cung Việt, thực lực chênh lệch quá rõ ràng, Hiên Viên Kiệt căn bản là không có cơ hội cùng khả năng.
“Các cậu có thể đi ra ngoài được rồi, tớ muốn nghỉ ngơi." Hiên Viên Kiệt trầm mặt đuổi người, các bạn thân không tín nhiệm thật làm hắn khó chịu đến chán ghét, kỳ thật trong lòng Hiên Viên Kiệt cũng biết rõ hiện thực tàn khốc, nhưng thân là bạn tốt, chẳng lẽ bọn họ lại không thể cổ vũ cho hắn một chút được hay sao, kiểu gì cũng phải giội nước lã như thế à.
Hiên Viên Kiệt trở về mang theo một thân vết thương thực khủng bố, Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt cũng không có ý định tiếp tục tán gẫu với Hiên Viên Kiệt nữa, để Hiên Viên Kiệt hảo hảo nghỉ ngơi.
Chờ sau khi Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ rời khỏi, Hiên Viên Kiệt liền vào phòng tắm, tắm rửa toàn thân cho sạch sẽ, thay đổi một bộ quần áo khô mát, liền ngã xuống trên giường nhắm mắt lại. Vốn đang tổng kết lại tất cả những gì hôm nay học được, chỉ là nghĩ nghĩ, thế rồi lâm vào bóng tối luôn. Trên tinh thần cùng thể chất đều mệt nhọc, khiến hắn ngủ hơn phân nửa đêm cũng không hề nằm mơ, sau non nửa đêm, cũng chính là thời điểm rạng sáng hai ba giờ, mới gặp mộng.
Trong mơ, có một tòa núi cao, rất cao rất cao, nhưng hắn lại có thể cảm giác được ở trên núi cao kia có người, y ngồi ở chỗ kia, đang nhìn hắn, hắn không biết bản thân trong mộng đang chấp nhất cái gì, lại có thể cảm giác được một loại ý chí nhất định phải bò lên trên, nhất định phải nhìn thấy người kia. Đi đi bò bò, rất mệt rất mệt, từng nghĩ tới nên từ bỏ, dù sao thì đây cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến cái người trên đỉnh núi kia đang nhìn chăm chú vào hắn, hắn liền không thể từ bỏ được, lại lần nữa vươn lên trên, rốt cuộc cũng đi tới đỉnh núi.
Tới đỉnh núi rồi, cảnh đẹp khi nhìn xuống lại không lọt vào trong mắt hắn, ánh mắt hắn chỉ có duy nhất người đang ngồi ở kia, coi nhẹ bộ dáng của đối phương, hắn đi bước một tiến tới, sóng vai mà đứng cùng người kia, “Ta tới rồi." Hắn nghe được mình nói thế, sau đó người kia nâng tay lên hướng về phía hắn, hắn duỗi tay cầm lấy, xúc cảm mềm ấm, một loại xôn xao chưa từng có sinh ra ở trong lòng.
Rốt cuộc thì mình đang làm cái gì vậy? Nắm tay người nọ, hôn lấy đầu ngón tay, nghe được người nọ cười khẽ, thấy được đôi môi mỏng hồng nhạt của đối phương, hình dáng rất đẹp, nhất định là sẽ rất ngon miệng, hắn hôn lên, thơm ngọt vô cùng, đầu lưỡi đi vào sau, nhận lấy càng nhiều thơm ngọt từ bên trong. Không biết từ khi nào, chỗ ngồi dưới thân người nọ đã biến thành giường, hắn đè người kia ở dưới thân, tay lần mò khắp nơi. Môi không ngừng di động.
Hình như có cái gì không đúng? Thân thể này không hề mềm mại như bông, bộ ngực cũng bằng phẳng, chỉ là cảm giác thật thoải mái, cả người khô nóng, động tác từ thong thả ôn nhu nay đã trở nên thô bạo cuồng nhiệt, muốn càng nhiều, muốn hoàn toàn chiếm hữu lấy người này. Nhưng người này rốt cuộc là ai vậy? Ôm nghi hoặc như vậy, hắn nâng thân mình lên, nhìn mặt người này. Sau đó bị kinh hách đến tỉnh lại.
Hiên Viên Kiệt lập tức ngồi dậy, thở phì phò, trên mặt còn mang theo biểu tình hoảng sợ cực độ, mồ hôi nhỏ giọt trên cái trán, tất cả đều là mồ hôi lạnh vì bị kinh hách.
Tại, tại sao hắn hắn lại sẽ mơ thấy giấc mộng này chứ. Mơ loại giấc mơ này thì thôi đi, dù sao thì có ai mà chưa từng làm qua cơ chứ, nhưng là nhưng là, đối tượng trong mộng tại sao lại sẽ là Trác Cẩn Khác vậy hả?! Hắn hoàn toàn không có hảo cảm gì đối với người kia, lại càng sẽ không thể coi y thành đối tượng của loại giấc mơ này được. Bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, đây không phải là nằm mơ.
Đúng, là do hiện tại hắn sống bình yên quá, cho nên mới thúc đẩy ý tưởng về phương diện này. Hơn nữa Trác Cẩn Khác lại mang đến cho hắn ảnh hưởng quá mức sâu sắc, mới sẽ khiến hắn nằm mơ thấy Trác Cẩn Khác, không cẩn thận liền kéo người vào giữa loại chuyện này. Đây không phải là một giấc mộng đẹp, mà là ác mộng. Cứ nói với bản thân như vậy Hiên Viên Kiệt cũng dần dần bình tĩnh lại.
Cả người có cảm giác nhão dính dính, khiến hắn muốn lại đi tắm một chút, ngay lúc thân thể vừa cử động, nơi nào đó ướt át, làm sắc mặt Hiên Viên Kiệt vừa xanh lại đen, lập tức vọt tới phòng tắm, không thèm cởi quần áo ra mà đã tắm ngay, sau đó đem quần áo đi hủy thi diệt tích. Thời điểm lại lần nữa nằm xuống, Hiên Viên Kiệt lăn qua lộn lại ngủ không được.
Trời vẫn còn chưa sáng, sứ đồ đã lại tự tiện tiến vào phòng hắn, chuẩn bị đánh thức hắn, nhưng lúc này đây, căn bản là chưa cần đến sứ đồ kêu, Hiên Viên Kiệt đã tự mình dậy, trầm mặc rửa mặt chải đầu, trầm mặc chạy bộ huấn luyện, trầm mặc ăn bữa sáng, chỉ có thời điểm đang tĩnh tọa, trái tim rối rắm bởi cảnh trong giấc mơ kia, mới bình tĩnh lại. Chẳng qua cũng chỉ là mơ mà thôi, việc gì hắn phải để ý đến vậy cơ chứ. Mà cho dù ở trong mơ hắn có làm gì Trác Cẩn Khác thật thì cũng có sao đâu, Trác Cẩn Khác đâu có biết. Ừm, đây là hắn đang nhục nhã Trác Cẩn Khác, cho nên hắn có làm gì thì cũng được hết. Cho dù có mơ thấy giấc mộng này thêm vài lần nữa thì hắn cũng không sợ. Không, hắn đang suy nghĩ cái gì vậy, loại giấc mộng này làm một lần là đủ rồi. Phẩm vị của hắn không có thấp như thế, phải dùng phương thức này để nhục nhã Trác Cẩn Khác.
Tĩnh tọa chính là có chỗ tốt như vậy, giúp Hiên Viên Kiệt có thể loại bỏ đi tạp niệm, lắng đọng lại, thời điểm khi hắn lại mở mắt ra, trên cơ bản đã khôi phục bình thường, chỉ là ngay lúc vừa nhìn thấy Trác Cẩn Khác, cái đê tâm lý mà hắn đã xây dựng tốt kia, lại xuất hiện một cái khe. Khi lại lần nữa nói chuyện với Trác Cẩn Khác, Hiên Viên Kiệt tiến vào trạng thái siêu tần, đôi mắt ngó qua vườn cây thưởng thức hoa viên, chỉ là không nhìn thẳng vào Trác Cẩn Khác. Tay kia, môi kia, cổ kia, vừa thấy được liền sẽ không cẩn thận mà nghĩ đến tình huống cùng hương vị trong giấc mơ. Như vậy không được, trước khi chưa có điều chỉnh xong, ít đụng chạm mới là chính xác.
Thời điểm nói chuyện, Trác Cẩn Khác cũng chỉ cho là Hiên Viên Kiệt tâm cao khí ngạo, tiếp nhận sự dạy dỗ của y, rồi lại không muốn cho y sắc mặt tốt, cho nên cũng không để ý đến hắn, chỉ là lúc thực chiến, trạng thái thất thần này của Hiên Viên Kiệt lại rất rõ ràng.
Ánh sáng ở trong tay Trác Cẩn Khác hóa thành thanh kiếm sắc bén, lại lần nữa đá bay Hiên Viên Kiệt đụng phải vách tường rồi rơi xuống, một kiếm của Trác Cẩn Khác chém sâu vào vách tường, kiếm phong sắc bén làm cái cổ yếu ớt của Hiên Viên Kiệt chảy ra một vết máu, máu tươi trào ra.
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?" Chiến đấu như vậy, đối với Trác Cẩn Khác mà nói thì chính là nhục nhã, Trác Cẩn Khác khó nén được nảy sinh ra sát ý đối với Hiên Viên Kiệt, nếu Hiên Viên Kiệt cho rằng y không dám giết hắn, vậy là mười phần sai rồi.
Hiên Viên Kiệt nhìn Trác Cẩn Khác, ánh mắt kia, lấy lịch duyệt của Trác Cẩn Khác mà cũng không hiểu ra được rốt cuộc là có ý gì. Cũng không phải là có hàm nghĩa đặc thù gì cả, chỉ là cảm thấy Trác Cẩn Khác nhìn xuống hắn như vậy, có vẻ phi thường chói mắt, chói mắt đến mức chính hắn cũng không rõ ràng lắm bản thân đang suy nghĩ cái gì. Sao có thể không biết được chứ, bằng trạng thái như vậy là không nên đối luyện với Trác Cẩn Khác, nhưng hắn lại không có biện pháp nào để có thể nói ra được, đối mặt với Trác Cẩn Khác, hắn có lý do cùng cái cớ gì để mà nói không luyện cơ chứ. Vấn đề của Trác Cẩn Khác, hắn có thể trả lời kiểu gì được đây, nói tối hôm qua hắn làm một giấc mộng không quá hài hòa, sau đó giấc mộng này tiếp tục ảnh hưởng tới hiện thực hay sao. Thôi bỏ đi, Hiên Viên Kiệt chỉ có thể nói ra một cái lý do tương đối đáng tin cậy mà thôi.
“Chỉ là đang suy nghĩ, hội nghị thánh đường hôm nay sẽ mở." Lý do chính đáng cỡ nào, thân là một phần tử của Hiên Viên gia, quan tâm đến lợi ích tương lai của quốc gia một chút, là quá bình thường.
“Không nghĩ tới ngươi mà cũng ưu quốc ưu dân như thế, bỏ hội nghị thánh đường không đi, chỉ huấn luyện với ta, thật đúng là không chuyên nghiệp." Năng lực của Trác Cẩn Khác rất mạnh, chỉ là không cần y phải đi vận dụng thuật đọc tâm, nghĩ đến quá khứ nhiệt huyết thủ thành mà Hiên Viên Kiệt đã từng có, y vẫn chưa hoài nghi lời của Hiên Viên Kiệt.
Tác giả :
Vô Thố Thương Hoàng