Giao Dịch Tình Yêu
Chương 2: Tình nhân nhỏ của anh
Lâm Thảo ngưng hô hấp, nét mặt tràn đầy vẻ mất mát, dây đàn đang kéo căng trong lòng kia chớp mắt này chợt gảy một tiếng.
Anh là tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Thanh, cô dựa vào đâu có thể làm bạn gái anh đây?
Cô... Cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Giờ phút này cô dường như đã hiểu, người đàn ông tối qua cùng cô vui vẻ cả đêm, đã không còn là chàng trai nghèo kia nữa.
Thanh Tuấn rời đi, để lại một mình cô trong căn phòng rộng lớn.
Anh không muốn để cô làm bạn gái, nhưng cũng không nói cô cút đi, hẳn là muốn cùng cô giữ quan hệ trên giường.
Làm bà hai trong truyền thuyết? Hay còn gọi là tình nhân đây sao?
Lâm Thảo tự mình biết mình, trải qua một phen đấu tranh trong lòng, cuối cùng rời khỏi căn nhà đó.
Cô tuy nghèo, nhưng chí không nghèo.
...
Bên trong phòng làm việc tổng giám đốc tập đoàn Thanh Thị, trợ lý đưa lên một phần văn kiện: "Sau khi thu dọn phòng ổn thỏa, cô ấy liền rời đi. Thẻ anh đưa, cô ấy không cầm."
Thanh Tuấn hơi nhíu mày, độ cong trên môi mỏng tỏ ra chút nghi ngờ.
Người phụ nữ này không cần tiền? Muốn làm bạn gái anh?
Hừm... Cười giễu cợt một tiếng, Thanh Tuấn hoàn toàn ném cảnh xuân đêm đó ra sau gáy, ngón tay không nhiễm một hạt bụi cầm văn kiện nhanh chóng lật xem.
Mỗi ngày đều có hơn trăm tập hồ sơ lớn nhỏ chờ anh làm quyết sách, tình yêu nam nữ chuyện làm mất thời gian đó, anh không rảnh.
...
Chớp mắt khi cánh cửa biệt thự bị khóa lại, Lâm Thảo liền hối hận.
Năm năm, cô thật vất vả mới tìm được anh, chẳng lẽ liền dễ từ bỏ như vậy?
Cân nhắc nửa ngày, cô gạt hết lòng tự ái đáng chết kia qua một bên, ngồi ở cửa chờ anh trở về.
Bất kể là bạn gái, bà hai hay tình nhân, chỉ cần có thể bên cạnh anh, cũng đã là tốt rồi...
Lâm Thảo nghĩ sao liền làm vậy.
Một lần đợi này, không nghĩ tới chính là đến sáu giờ.
Cô mặc váy đỏ trong bữa tiệc hôm qua, dưới gió thu xào xạc cóng đến run lẩy bẩy.
...
Thanh Tuấn sau khi đi xã giao trở về biệt thự, cũng đã gần rạng sáng.
"Tổng giám đốc Thanh, anh uống nhiều rồi, em đỡ anh vào nhà." Một giọng nữ kiều mỵ từ chỗ ngồi tài xế truyền tới.
Đó là Diễm Quyên, người phụ nữ xinh đẹp hấp dẫn, quyến rũ động lòng người.
Lâm Thảo từ phía xa trông thấy có một chiếc xe lái vào biệt thự, từ phía xa trông thấy Diễm Quyên xinh đẹp ôm đàn ông phong độ trác tuyệt đó.
Chỉ có điều bởi vì ở quá xa, cô không thể chắc chắn người đàn ông đó là Thanh Tuấn. Mà thật ra cũng không phải không thể xác định, chỉ là không muốn xác định mà thôi.
Như quỷ thần xui khiến, cô đi về phía trước rất nhiều bước.
Nhìn Diễm Quyên sờ soạng bắp thịt trước ngực người đàn ông, lại cởi ra giây thắt lưng của anh.
Được đàn bà ôm ấp yêu thương như vậy cũng không tệ, Thanh Tuấn... Cũng không có cự tuyệt.
Giống như... Giống như hôm qua vậy. Giống như hôm qua cô ôm lấy anh, kêu tên của anh, không muốn anh rời đi.
Thậm chí sau đó quần áo rơi xuống như thế nào, Lâm Thảo cũng không nhớ, chỉ nhớ mình đã bị Thanh Tuấn làm cho mê mệt.
Khóe miệng cô giương lên vẻ tự giễu, trong lòng dấy lên chút chua xót, đôi mắt chợt nóng ran, có vật gì như đang muốn rớt xuống, mà cô vẫn sống chết kìm nén lại.
Mắt thấy Diễm Quyên muốn bắt đầu dã chiến cùng người đàn ông trong lòng mình, Lâm Thảo nuốt xuống ngụm tanh ngọt trong cổ họng, dịu dàng lên tiếng: "A Thanh, lời anh nói sáng nay, vẫn tính phải không?"
Trong nhóm biệt thự khu nhà giàu, nửa đêm, không một bóng người.
Giọng nữ bất ngờ cất lên khiến Diễm Quyên lập tức quay lại nhìn Lâm Thảo đứng sau lưng, trong tròng mắt xinh đẹp tràn đầy căm ghét.
Thanh Tuấn nâng một chút mí mắt, giống Diễm Quyên nhìn về phía cô.
Lâm Thảo cả người màu lửa đỏ, mái tóc dài bị gió thổi tán loạn, có chút mị hoặc tựa Hồ Ly.
Trong đêm tối, làn da trắng nõn như phát sáng, chiếc váy đỏ càng khiến thân hình cô thêm tinh tế, đôi mắt dường như được nhuộm mực, đen nháy mà long lanh.
Đôi mắt phượng hẹp dài của Thanh Tuấn khẽ híp lại một cái, lúc này mới giật mình, người phụ nữ này thật giống như còn đẹp hơn ban sáng.
Bị Diễm Quyên chêu ghẹo hồi lâu cũng không có phản ứng gì, mà nháy mắt này anh lại có cảm giác...
Anh là tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Thanh, cô dựa vào đâu có thể làm bạn gái anh đây?
Cô... Cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Giờ phút này cô dường như đã hiểu, người đàn ông tối qua cùng cô vui vẻ cả đêm, đã không còn là chàng trai nghèo kia nữa.
Thanh Tuấn rời đi, để lại một mình cô trong căn phòng rộng lớn.
Anh không muốn để cô làm bạn gái, nhưng cũng không nói cô cút đi, hẳn là muốn cùng cô giữ quan hệ trên giường.
Làm bà hai trong truyền thuyết? Hay còn gọi là tình nhân đây sao?
Lâm Thảo tự mình biết mình, trải qua một phen đấu tranh trong lòng, cuối cùng rời khỏi căn nhà đó.
Cô tuy nghèo, nhưng chí không nghèo.
...
Bên trong phòng làm việc tổng giám đốc tập đoàn Thanh Thị, trợ lý đưa lên một phần văn kiện: "Sau khi thu dọn phòng ổn thỏa, cô ấy liền rời đi. Thẻ anh đưa, cô ấy không cầm."
Thanh Tuấn hơi nhíu mày, độ cong trên môi mỏng tỏ ra chút nghi ngờ.
Người phụ nữ này không cần tiền? Muốn làm bạn gái anh?
Hừm... Cười giễu cợt một tiếng, Thanh Tuấn hoàn toàn ném cảnh xuân đêm đó ra sau gáy, ngón tay không nhiễm một hạt bụi cầm văn kiện nhanh chóng lật xem.
Mỗi ngày đều có hơn trăm tập hồ sơ lớn nhỏ chờ anh làm quyết sách, tình yêu nam nữ chuyện làm mất thời gian đó, anh không rảnh.
...
Chớp mắt khi cánh cửa biệt thự bị khóa lại, Lâm Thảo liền hối hận.
Năm năm, cô thật vất vả mới tìm được anh, chẳng lẽ liền dễ từ bỏ như vậy?
Cân nhắc nửa ngày, cô gạt hết lòng tự ái đáng chết kia qua một bên, ngồi ở cửa chờ anh trở về.
Bất kể là bạn gái, bà hai hay tình nhân, chỉ cần có thể bên cạnh anh, cũng đã là tốt rồi...
Lâm Thảo nghĩ sao liền làm vậy.
Một lần đợi này, không nghĩ tới chính là đến sáu giờ.
Cô mặc váy đỏ trong bữa tiệc hôm qua, dưới gió thu xào xạc cóng đến run lẩy bẩy.
...
Thanh Tuấn sau khi đi xã giao trở về biệt thự, cũng đã gần rạng sáng.
"Tổng giám đốc Thanh, anh uống nhiều rồi, em đỡ anh vào nhà." Một giọng nữ kiều mỵ từ chỗ ngồi tài xế truyền tới.
Đó là Diễm Quyên, người phụ nữ xinh đẹp hấp dẫn, quyến rũ động lòng người.
Lâm Thảo từ phía xa trông thấy có một chiếc xe lái vào biệt thự, từ phía xa trông thấy Diễm Quyên xinh đẹp ôm đàn ông phong độ trác tuyệt đó.
Chỉ có điều bởi vì ở quá xa, cô không thể chắc chắn người đàn ông đó là Thanh Tuấn. Mà thật ra cũng không phải không thể xác định, chỉ là không muốn xác định mà thôi.
Như quỷ thần xui khiến, cô đi về phía trước rất nhiều bước.
Nhìn Diễm Quyên sờ soạng bắp thịt trước ngực người đàn ông, lại cởi ra giây thắt lưng của anh.
Được đàn bà ôm ấp yêu thương như vậy cũng không tệ, Thanh Tuấn... Cũng không có cự tuyệt.
Giống như... Giống như hôm qua vậy. Giống như hôm qua cô ôm lấy anh, kêu tên của anh, không muốn anh rời đi.
Thậm chí sau đó quần áo rơi xuống như thế nào, Lâm Thảo cũng không nhớ, chỉ nhớ mình đã bị Thanh Tuấn làm cho mê mệt.
Khóe miệng cô giương lên vẻ tự giễu, trong lòng dấy lên chút chua xót, đôi mắt chợt nóng ran, có vật gì như đang muốn rớt xuống, mà cô vẫn sống chết kìm nén lại.
Mắt thấy Diễm Quyên muốn bắt đầu dã chiến cùng người đàn ông trong lòng mình, Lâm Thảo nuốt xuống ngụm tanh ngọt trong cổ họng, dịu dàng lên tiếng: "A Thanh, lời anh nói sáng nay, vẫn tính phải không?"
Trong nhóm biệt thự khu nhà giàu, nửa đêm, không một bóng người.
Giọng nữ bất ngờ cất lên khiến Diễm Quyên lập tức quay lại nhìn Lâm Thảo đứng sau lưng, trong tròng mắt xinh đẹp tràn đầy căm ghét.
Thanh Tuấn nâng một chút mí mắt, giống Diễm Quyên nhìn về phía cô.
Lâm Thảo cả người màu lửa đỏ, mái tóc dài bị gió thổi tán loạn, có chút mị hoặc tựa Hồ Ly.
Trong đêm tối, làn da trắng nõn như phát sáng, chiếc váy đỏ càng khiến thân hình cô thêm tinh tế, đôi mắt dường như được nhuộm mực, đen nháy mà long lanh.
Đôi mắt phượng hẹp dài của Thanh Tuấn khẽ híp lại một cái, lúc này mới giật mình, người phụ nữ này thật giống như còn đẹp hơn ban sáng.
Bị Diễm Quyên chêu ghẹo hồi lâu cũng không có phản ứng gì, mà nháy mắt này anh lại có cảm giác...
Tác giả :
Hữu Mộng