Giao Dịch Kì Lạ: Đánh Đổi Tự Do, Lấy Chồng Tổng Tài
Chương 16: Trong cái rủi có cái may
Trịnh Khôi Kiệt chỉ nói đùa ai ngờ cô giận dỗi thật. Không phải do uống bia nên dễ giận đấy chứ. Anh thở dài đứng lên cất hết mấy lọ thuốc rồi nhìn cô quấn chăn kín mít nằm trên giường.
Bây giờ làm gì đây chưa dỗ con gái bao giờ. Vả lại cô trước giờ cũng chưa từng nổi tính tiểu thư mà giận dỗi anh. Anh thật sự không có kinh nghiệm. Gọi điện nhờ trợ giúp anh làm gì có bạn để gọi. Hay lên mạng tìm nhưng mà mấy cái chỉ dẫn trên mạng toàn thứ bỏ đi.
Thôi thì vạn sự tùy duyên vậy. Anh tắt đèn phòng đi cũng nằm lên giường với cô. Dương Khánh Ngọc vẫn chưa ngủ thấy anh nằm xuống liền quay lưng lại từ đầu tới chân chùm chăn kín mít.
Hụ đây là ghét bỏ anh sao. Trịnh Khôi Kiệt khóc không ra nước mắt. Đời này duy nhất có mình cô biết rõ thân phận thật của anh rồi mà vẫn còn nhẫn tâm ghét bỏ. Đã không nịnh bợ chừa cho anh chút mặt mũi thì thôi đằng này lại........ Hụ thật là thương tâm.
Cô vẫn không hề biết gì. Đang buồn ngủ gần chết thì bị người sau lưng vòng tay kéo luôn vào lòng. Lưng lại áp chặt vào vòm ngực rắn chắc của anh. Hơi giật mình nên cô hét nhỏ " Anh làm gì vậy bỏ tôi ra "
" Ừm không bỏ "
Cô vẫn còn hơi tức lại bị anh làm giật mình vùng mãi không ra liền cho luôn một cái cùi trỏ vào bụng anh. Chỉ nghe hự một tiếng vòng tay liền hơi nới lỏng ra. Cô vùng ra được ôm luôn chăn gối tính ra ghế sopha ngủ.
Bước chân được xuống giường lại bị anh kéo tay giật lại lần này úp sấp mặt vào ngực anh luôn. Ẩy mãi cũng không xê dịch được vòng tay của anh. Anh lại còn quấn chăn quanh người cô trông như nhộng để cô không vùng vẫy nữa.
Dương Khánh Ngọc không làm gì được lườm anh đầy hận thù. Trịnh Khôi Kiệt hết cách " Không cho phép lườm tôi "
" Cứ lườm đấy " Cô ngoan cố nói.
Anh dí luôn mặt cô vào ngực mình không cho phép lườm nữa. Cô động đậy kháng cự nhưng rõ ràng là không thể làm được gì chân tay đều bị quấn trong chăn.
Anh lại bỗng dưng vuốt tóc khiến cô đứng hình. Anh chưa bao giờ vuốt tóc cô cả đừng nói đến vuốt một cách nhẹ nhàng như bây giờ. Chỉ người yêu mới làm mấy kiểu tình cảm vậy thôi. Cô có cảm giác tim mình cũng muốn nhũn ra rồi.
Anh thì thầm vào tai cô hơi ấp úng một chút " Tôi...... vừa nãy có hơi quá....... ừm đùa hơi quá nên.... "
" Nên gì? "
" Nên...... Xin lỗi em, làm em giận rồi " Cô chính là người khiến anh nói cảm ơn cũng chính là người khiến anh nói xin lỗi điều quan trọng ở đây là đã lâu lắm rồi anh chưa nói những lời này với một ai cả.
Giờ phút này cô chắc chắn tim mình đã tan chảy thành nước luôn rồi. Anh không những xin lỗi mà còn gọi cô bằng em. Chữ em từ miệng anh nói ra sao khiến người ta xấu hổ thế nhỉ. Trước giờ toàn gọi là cô không thì gọi là cô Ngọc có khi nào tình như bể thế này đâu. Bao nhiêu giận hờn đều vì câu nói của anh mà tan biến hết. Những rung động này là sao đây?
Cô không nói gì không nhận lời cũng không từ chối nhưng lại dụi mặt sâu vào ngực anh tìm tư thế dễ chịu nhất để ngủ.
Nhìn hành động này anh biết cô hết giận rồi cũng nhắm mắt lại ôm chặt con nhộng trong lòng bắt đầu ngủ.
Anh không biết nếu lúc nãy mình nói như thế mà cô chưa hết giận thì phải làm sao. Cũng may cô không phải người bụng dạ hẹp hòi, tối nay không đuổi anh đi mà còn cho anh ôm ngủ thế này. Hắc hắc..... đây có phải trong cái rủi có cái may mà dân gian ta hay nhắc tới không?
Sáng hôm sau Dương Khánh Ngọc thức dậy hơi muộn đầu lại còn đau nhức. Cô nhớ về tối qua. Chết tiệt......
Hãy nói cho cô biết người tối qua không phải là cô đi. Dám đuổi Trịnh Khôi Kiệt húc anh ta sau đó thì lại rúc vào ngực anh ngủ. Sao con người cô có thể làm nhiều chuyện mất mặt như vậy. Ăn gan hùm rồi. Rõ ràng tối qua chỉ hơi say hơi hơi say một tí thôi mà.
Bây giờ không còn mặt mũi gì nữa. Ai cho mày đánh người rồi sau đó rúc luôn vào ngực người ta ngủ vậy.
Bây giờ làm gì đây chưa dỗ con gái bao giờ. Vả lại cô trước giờ cũng chưa từng nổi tính tiểu thư mà giận dỗi anh. Anh thật sự không có kinh nghiệm. Gọi điện nhờ trợ giúp anh làm gì có bạn để gọi. Hay lên mạng tìm nhưng mà mấy cái chỉ dẫn trên mạng toàn thứ bỏ đi.
Thôi thì vạn sự tùy duyên vậy. Anh tắt đèn phòng đi cũng nằm lên giường với cô. Dương Khánh Ngọc vẫn chưa ngủ thấy anh nằm xuống liền quay lưng lại từ đầu tới chân chùm chăn kín mít.
Hụ đây là ghét bỏ anh sao. Trịnh Khôi Kiệt khóc không ra nước mắt. Đời này duy nhất có mình cô biết rõ thân phận thật của anh rồi mà vẫn còn nhẫn tâm ghét bỏ. Đã không nịnh bợ chừa cho anh chút mặt mũi thì thôi đằng này lại........ Hụ thật là thương tâm.
Cô vẫn không hề biết gì. Đang buồn ngủ gần chết thì bị người sau lưng vòng tay kéo luôn vào lòng. Lưng lại áp chặt vào vòm ngực rắn chắc của anh. Hơi giật mình nên cô hét nhỏ " Anh làm gì vậy bỏ tôi ra "
" Ừm không bỏ "
Cô vẫn còn hơi tức lại bị anh làm giật mình vùng mãi không ra liền cho luôn một cái cùi trỏ vào bụng anh. Chỉ nghe hự một tiếng vòng tay liền hơi nới lỏng ra. Cô vùng ra được ôm luôn chăn gối tính ra ghế sopha ngủ.
Bước chân được xuống giường lại bị anh kéo tay giật lại lần này úp sấp mặt vào ngực anh luôn. Ẩy mãi cũng không xê dịch được vòng tay của anh. Anh lại còn quấn chăn quanh người cô trông như nhộng để cô không vùng vẫy nữa.
Dương Khánh Ngọc không làm gì được lườm anh đầy hận thù. Trịnh Khôi Kiệt hết cách " Không cho phép lườm tôi "
" Cứ lườm đấy " Cô ngoan cố nói.
Anh dí luôn mặt cô vào ngực mình không cho phép lườm nữa. Cô động đậy kháng cự nhưng rõ ràng là không thể làm được gì chân tay đều bị quấn trong chăn.
Anh lại bỗng dưng vuốt tóc khiến cô đứng hình. Anh chưa bao giờ vuốt tóc cô cả đừng nói đến vuốt một cách nhẹ nhàng như bây giờ. Chỉ người yêu mới làm mấy kiểu tình cảm vậy thôi. Cô có cảm giác tim mình cũng muốn nhũn ra rồi.
Anh thì thầm vào tai cô hơi ấp úng một chút " Tôi...... vừa nãy có hơi quá....... ừm đùa hơi quá nên.... "
" Nên gì? "
" Nên...... Xin lỗi em, làm em giận rồi " Cô chính là người khiến anh nói cảm ơn cũng chính là người khiến anh nói xin lỗi điều quan trọng ở đây là đã lâu lắm rồi anh chưa nói những lời này với một ai cả.
Giờ phút này cô chắc chắn tim mình đã tan chảy thành nước luôn rồi. Anh không những xin lỗi mà còn gọi cô bằng em. Chữ em từ miệng anh nói ra sao khiến người ta xấu hổ thế nhỉ. Trước giờ toàn gọi là cô không thì gọi là cô Ngọc có khi nào tình như bể thế này đâu. Bao nhiêu giận hờn đều vì câu nói của anh mà tan biến hết. Những rung động này là sao đây?
Cô không nói gì không nhận lời cũng không từ chối nhưng lại dụi mặt sâu vào ngực anh tìm tư thế dễ chịu nhất để ngủ.
Nhìn hành động này anh biết cô hết giận rồi cũng nhắm mắt lại ôm chặt con nhộng trong lòng bắt đầu ngủ.
Anh không biết nếu lúc nãy mình nói như thế mà cô chưa hết giận thì phải làm sao. Cũng may cô không phải người bụng dạ hẹp hòi, tối nay không đuổi anh đi mà còn cho anh ôm ngủ thế này. Hắc hắc..... đây có phải trong cái rủi có cái may mà dân gian ta hay nhắc tới không?
Sáng hôm sau Dương Khánh Ngọc thức dậy hơi muộn đầu lại còn đau nhức. Cô nhớ về tối qua. Chết tiệt......
Hãy nói cho cô biết người tối qua không phải là cô đi. Dám đuổi Trịnh Khôi Kiệt húc anh ta sau đó thì lại rúc vào ngực anh ngủ. Sao con người cô có thể làm nhiều chuyện mất mặt như vậy. Ăn gan hùm rồi. Rõ ràng tối qua chỉ hơi say hơi hơi say một tí thôi mà.
Bây giờ không còn mặt mũi gì nữa. Ai cho mày đánh người rồi sau đó rúc luôn vào ngực người ta ngủ vậy.
Tác giả :
Mạc Túc