Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng
Chương 43: Đưa anh về nhà
“Không được, anh đau đớn như vậy." Cô liều mạng lắc đầu, nước mắt cũng rơi xuống.
Lương Yên nhìn anh khó chịu như vậy thì những sự tủi thân và đau khổ của cô cũng tan thành mây khói. Lúc này cô chỉ hận bản thân không có cách nào chịu đau đớn thay anh.
“Lấy thuốc cho tôi. Ở nơi đó......" Anh yếu ớt chỉ về phía cất thuốc.
Thuốc! Có thuốc!!
Giống như chộp được cây cỏ cứu mạng, Lương Yên nghiêng người lục lọi tìm kiếm. Cô tìm thấy một bình thuốc màu nâu chứa đầy thuốc. Giọng nói của cô có chút run rẩy, “Phải uống mấy viên?"
“Hai viên......"
“Hai viên...... Hai viên......" Cô nhịn không được vừa lầm bầm vừa đổ thuốc ra lòng bàn tay. Cô lo lắng nhìn quanh xe cuối cùng tìm được một chai nước ở ghế sau, vội vội vàng vàng mở nắp chai, cô thận trọng đưa thuốc đến bên môi, nhẹ giọng dụ dỗ: “Uống thuốc trước."
Giọng nói dịu dàng khiến anh nheo mắt lại. Anh mở môi ngoan ngoãn ngậm thuốc, dòng nước mát lạnh tràn vào trong miệng anh.
Anh chật vật nuốt hai viên thuốc xuống.
Sau đó liền tựa vào ghế lái nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm giác đau đớn vẫn còn tiếp tục.
“Cố chịu đựng một chút nữa, xe cứu thương sắp đến nơi rồi." Lương Yên lo lắng gạt phần tóc mái ướt nhẹp ở trước trán anh, nhẹ nhàng dụ dỗ, “Đầu rất đau sao? Không thì để tôi xoa bóp cho anh nhé?"
Cô không biết anh bị làm sao. Nhưng đã mang thuốc theo bên người thì có thể nhận ra được là bệnh cũ thôi. Anh bị tái phát rất thường xuyên sao? Lần nào anh cũng đau thế này?
Lương Yên cảm thấy rất lo lắng. Nghe anh yếu ớt hỏi: “Cô có thể...... Lái xe không?"
“Ừ."
“Đưa tôi về nhà." Anh vẫn nhắm mắt như cũ.
“Không được. Anh nên đến bệnh viện kiểm tra một chút." Cô cự tuyệt theo bản năng.
Lông mi run rẩy, anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, cặp lông mày nhíu chặt, “Đây là bệnh cũ...... Không cần đến bệnh viện...... Nghỉ ngơi một chút là không có việc gì......"
Lương Yên chần chờ hồi lâu, nhìn sắc mặt của anh đã tốt hơn vừa rồi rất nhiều, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Cô xuống xe đỡ anh bước ra khỏi ghế lái.
Bệnh tình phát tác gay gắt, cả người anh dựa vào vai Lương Yên. Cô chỉ cần hơi cúi đầu là có nhìn thấy cặp lông mi run rẩy của anh giống như cánh bướm yếu ớt vậy. Cô có thể nghe thấy tiếng thở dốc xem lẫn sự đau đớn vang lên ngay bên tai.
Trước đây cô chưa từng nghĩ tới người đàn ông cao ngạo này lại cũng có lúc sẽ yếu ớt như một đứa bé.
Cô để anh ngồi ngay ngắn bên ghế lái, chủ động thắt dây an toàn cho anh.
Lương Yên ngồi vào ghế lái, quay đầu lại thấy anh đang nghiêng đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lương Yên nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn giữa mi tâm anh. Anh đột nhiên túm lấy tay cô. Bàn tay lạnh băng của anh khiến cô cảm thấy đau lòng, cô nhẹ giọng hỏi: “Còn ở chỗ cũ sao?"
“Ừ......" Anh hừ nhẹ một tiếng, cũng không buông tay anh ra. Lương Yên cố gắng rút tay ra nhưng anh lại cầm chặt hơn.
Ánh mắt Lương Yên khẽ lóe lên, cô nhìn bàn tay hai người đang quấn quít chung một chỗ. Cô không tiếp tục né tránh nữa, chỉ khởi động xe lái về phía nhà lớn Triển gia.
........................
Cũng may, sắc mặt của anh đã dần tốt hơn, hiển nhiên đã không còn đau đớn như lúc nãy nữa —— xem ra thuốc đã phát huy tác dụng.
Lương Yên thở phào nhẹ nhõm.
“Có thấy khá hơn không?"
“Ừ......"
“Đây là bệnh cũ của anh sao?"
Triển Mộ Nham như không nghe được câu hỏi của cô, anh hơi xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Rất dễ nhận ra anh đang né tránh câu hỏi của cô.
Lương Yên thở dài, cũng không tiếp tục hỏi lại. Lúc này điện thoại của anh lại đột nhiên vang lên.
Lương Yên nhìn anh khó chịu như vậy thì những sự tủi thân và đau khổ của cô cũng tan thành mây khói. Lúc này cô chỉ hận bản thân không có cách nào chịu đau đớn thay anh.
“Lấy thuốc cho tôi. Ở nơi đó......" Anh yếu ớt chỉ về phía cất thuốc.
Thuốc! Có thuốc!!
Giống như chộp được cây cỏ cứu mạng, Lương Yên nghiêng người lục lọi tìm kiếm. Cô tìm thấy một bình thuốc màu nâu chứa đầy thuốc. Giọng nói của cô có chút run rẩy, “Phải uống mấy viên?"
“Hai viên......"
“Hai viên...... Hai viên......" Cô nhịn không được vừa lầm bầm vừa đổ thuốc ra lòng bàn tay. Cô lo lắng nhìn quanh xe cuối cùng tìm được một chai nước ở ghế sau, vội vội vàng vàng mở nắp chai, cô thận trọng đưa thuốc đến bên môi, nhẹ giọng dụ dỗ: “Uống thuốc trước."
Giọng nói dịu dàng khiến anh nheo mắt lại. Anh mở môi ngoan ngoãn ngậm thuốc, dòng nước mát lạnh tràn vào trong miệng anh.
Anh chật vật nuốt hai viên thuốc xuống.
Sau đó liền tựa vào ghế lái nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm giác đau đớn vẫn còn tiếp tục.
“Cố chịu đựng một chút nữa, xe cứu thương sắp đến nơi rồi." Lương Yên lo lắng gạt phần tóc mái ướt nhẹp ở trước trán anh, nhẹ nhàng dụ dỗ, “Đầu rất đau sao? Không thì để tôi xoa bóp cho anh nhé?"
Cô không biết anh bị làm sao. Nhưng đã mang thuốc theo bên người thì có thể nhận ra được là bệnh cũ thôi. Anh bị tái phát rất thường xuyên sao? Lần nào anh cũng đau thế này?
Lương Yên cảm thấy rất lo lắng. Nghe anh yếu ớt hỏi: “Cô có thể...... Lái xe không?"
“Ừ."
“Đưa tôi về nhà." Anh vẫn nhắm mắt như cũ.
“Không được. Anh nên đến bệnh viện kiểm tra một chút." Cô cự tuyệt theo bản năng.
Lông mi run rẩy, anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, cặp lông mày nhíu chặt, “Đây là bệnh cũ...... Không cần đến bệnh viện...... Nghỉ ngơi một chút là không có việc gì......"
Lương Yên chần chờ hồi lâu, nhìn sắc mặt của anh đã tốt hơn vừa rồi rất nhiều, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Cô xuống xe đỡ anh bước ra khỏi ghế lái.
Bệnh tình phát tác gay gắt, cả người anh dựa vào vai Lương Yên. Cô chỉ cần hơi cúi đầu là có nhìn thấy cặp lông mi run rẩy của anh giống như cánh bướm yếu ớt vậy. Cô có thể nghe thấy tiếng thở dốc xem lẫn sự đau đớn vang lên ngay bên tai.
Trước đây cô chưa từng nghĩ tới người đàn ông cao ngạo này lại cũng có lúc sẽ yếu ớt như một đứa bé.
Cô để anh ngồi ngay ngắn bên ghế lái, chủ động thắt dây an toàn cho anh.
Lương Yên ngồi vào ghế lái, quay đầu lại thấy anh đang nghiêng đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lương Yên nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn giữa mi tâm anh. Anh đột nhiên túm lấy tay cô. Bàn tay lạnh băng của anh khiến cô cảm thấy đau lòng, cô nhẹ giọng hỏi: “Còn ở chỗ cũ sao?"
“Ừ......" Anh hừ nhẹ một tiếng, cũng không buông tay anh ra. Lương Yên cố gắng rút tay ra nhưng anh lại cầm chặt hơn.
Ánh mắt Lương Yên khẽ lóe lên, cô nhìn bàn tay hai người đang quấn quít chung một chỗ. Cô không tiếp tục né tránh nữa, chỉ khởi động xe lái về phía nhà lớn Triển gia.
........................
Cũng may, sắc mặt của anh đã dần tốt hơn, hiển nhiên đã không còn đau đớn như lúc nãy nữa —— xem ra thuốc đã phát huy tác dụng.
Lương Yên thở phào nhẹ nhõm.
“Có thấy khá hơn không?"
“Ừ......"
“Đây là bệnh cũ của anh sao?"
Triển Mộ Nham như không nghe được câu hỏi của cô, anh hơi xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Rất dễ nhận ra anh đang né tránh câu hỏi của cô.
Lương Yên thở dài, cũng không tiếp tục hỏi lại. Lúc này điện thoại của anh lại đột nhiên vang lên.
Tác giả :
Đồ Lạp Hồng Đậu