Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng
Chương 36: Bị anh bán
Cô đang chờ đợi cái gì? Cô đã quá rõ ràng.
Có thể…
Lòng của cô lại một lần nữa bị anh xé rách thành từng mảnh nhỏ, đau đớn đến không thở nổi.
“Vậy chúng chúng ta hợp tác vui vẻ." anh ưu nhã bưng hai ly Chmpange, đem một ly đưa cho Lam Thiên, ánh mắt anh hơi dừng lại trên cánh tay Liên Thiếu để trên tay Lương Yên, nhưng rất nhanh liền thu hồi.
Nước mắt của Lương Yên không ngừng rơi xuống, cô không dám tin những lời này là do anh nói ra, thế nhưng sự thật lại tàn nhẫn như thế, cô không thể nào phủ nhận.
Gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, chưa từ bỏ ý định chất vấn: “Anh……lấy tôi ra trao đổi? Ngay từ khi bắt đầu…..anh đã tính như vậy?"
“Không phải cô cũng rất hưởng thụ sao?" anh chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô.
Hưởng thụ?
Rốt cuộc con mắt nào của anh thấy cô đang hưởng thụ?
“Triển Mộ Nham, anh khốn nạn, khốn nạn." đả kích quá lớn, cô giống như một con thú nhỏ bị thương, dùng hết sức xông ra đánh anh, giống như muốn phát tiết tất cả những ủy khuất và khó chịu trong lòng mình.
Cô là con ngốc mới có thể âm thầm mừng rỡ khi được anh mời làm bạn gái, cô ngu ngốc mới cảm thấy khi bước vào đây, họ giống như người yêu…
Thật ra, ngay từ khi bắt đầu, anh đã muốn bán cô đi rồi.
Nhìn thấy Lương Yên đang khóc trong lòng mình, anh nhíu mày, một loại cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong anh, khiến anh ngạt thở.
Anh cũng không có ngăn cản cô phát tiết, đứng yên ở đó để mặc cho cô nổi điên, ánh mắt anh nhìn cô, càng phức tạp.
Ánh mắt này của anh rơi vào trong mắt Lê Man Thanh càng giống như liếc mắt đưa tình.
Ánh mắt cô ta trở nên u ám, nhưng rất nhanh liền biến mất, Lê Man Thanh nắm tay Lương Yên, hung hăng đẩy cô ra khỏi ngực Triển Mộ Nham.
Lương Yên đi đôi giày cao gót, lập tức cả người lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã xuống, đôi mắt Triển Mộ Nham trầm xuống, lập tức vươn tay, nhưng chỉ có thể giữ chặt cánh tay Lương Yên, mà Liên Thiếu đã nhanh chóng ôm eo cô, giúp cô ổn định.
Anh ta xấu xa cười một tiếng, trêu chọc cô “Nhanh như vậy đã ôm ấp yêu thương, đêm nay chúng ta còn có cả đêm bên nhau."
Bàn tay Triển Mộ Nham cứng đờ, sau đó lạnh lùng buông ra.
Lương Yên còn chưa kịp đứng thẳng người, bỗng nhiên “ba" một tiếng, Lê Man Thanh giơ tay tát lên mặt Lương Yên.
“Tịch Lương Yên, tối nay là do cô tự mình lựa chọn! Cô là loại người gì, tôi và Mộ Nham đều hiểu, đừng giả bộ giống như Thánh Nữ."
Lương Yên chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
Hai người trước mắt cô, một người đã từng là bạn thân của cô, một người đã từng là người đàn ông mà cô thầm mến trong nhiều năm….
Cô làm người có phải quá thất bại rồi không?
Cô cười lạnh, nỗ lực nuốt nước mắt vào trong, ngẩng đầu lên muốn đáp trả, một thân ảnh đã đứng trước mặt cô.
Liên Thiếu cười nhìn Lê Man Thanh, hai tay anh ta đút trong túi quần, không nhanh không chậm nói: “Cô gái, làm người đừng nên phách lối như vậy, coi chừng ở bên ngoài bị người ta trừng trị."
Không nghĩ tới sẽ có người ra mặt thay cho Lương Yên, sắc mặt cô ta cương cứng, bị nghẹn nói không ra lời, đành phải quay người, ủy khuất nói với Triển Mộ Nham: “Mộ Nham, bọn họ bắt nạt em!"
Có thể…
Lòng của cô lại một lần nữa bị anh xé rách thành từng mảnh nhỏ, đau đớn đến không thở nổi.
“Vậy chúng chúng ta hợp tác vui vẻ." anh ưu nhã bưng hai ly Chmpange, đem một ly đưa cho Lam Thiên, ánh mắt anh hơi dừng lại trên cánh tay Liên Thiếu để trên tay Lương Yên, nhưng rất nhanh liền thu hồi.
Nước mắt của Lương Yên không ngừng rơi xuống, cô không dám tin những lời này là do anh nói ra, thế nhưng sự thật lại tàn nhẫn như thế, cô không thể nào phủ nhận.
Gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, chưa từ bỏ ý định chất vấn: “Anh……lấy tôi ra trao đổi? Ngay từ khi bắt đầu…..anh đã tính như vậy?"
“Không phải cô cũng rất hưởng thụ sao?" anh chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô.
Hưởng thụ?
Rốt cuộc con mắt nào của anh thấy cô đang hưởng thụ?
“Triển Mộ Nham, anh khốn nạn, khốn nạn." đả kích quá lớn, cô giống như một con thú nhỏ bị thương, dùng hết sức xông ra đánh anh, giống như muốn phát tiết tất cả những ủy khuất và khó chịu trong lòng mình.
Cô là con ngốc mới có thể âm thầm mừng rỡ khi được anh mời làm bạn gái, cô ngu ngốc mới cảm thấy khi bước vào đây, họ giống như người yêu…
Thật ra, ngay từ khi bắt đầu, anh đã muốn bán cô đi rồi.
Nhìn thấy Lương Yên đang khóc trong lòng mình, anh nhíu mày, một loại cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong anh, khiến anh ngạt thở.
Anh cũng không có ngăn cản cô phát tiết, đứng yên ở đó để mặc cho cô nổi điên, ánh mắt anh nhìn cô, càng phức tạp.
Ánh mắt này của anh rơi vào trong mắt Lê Man Thanh càng giống như liếc mắt đưa tình.
Ánh mắt cô ta trở nên u ám, nhưng rất nhanh liền biến mất, Lê Man Thanh nắm tay Lương Yên, hung hăng đẩy cô ra khỏi ngực Triển Mộ Nham.
Lương Yên đi đôi giày cao gót, lập tức cả người lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã xuống, đôi mắt Triển Mộ Nham trầm xuống, lập tức vươn tay, nhưng chỉ có thể giữ chặt cánh tay Lương Yên, mà Liên Thiếu đã nhanh chóng ôm eo cô, giúp cô ổn định.
Anh ta xấu xa cười một tiếng, trêu chọc cô “Nhanh như vậy đã ôm ấp yêu thương, đêm nay chúng ta còn có cả đêm bên nhau."
Bàn tay Triển Mộ Nham cứng đờ, sau đó lạnh lùng buông ra.
Lương Yên còn chưa kịp đứng thẳng người, bỗng nhiên “ba" một tiếng, Lê Man Thanh giơ tay tát lên mặt Lương Yên.
“Tịch Lương Yên, tối nay là do cô tự mình lựa chọn! Cô là loại người gì, tôi và Mộ Nham đều hiểu, đừng giả bộ giống như Thánh Nữ."
Lương Yên chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
Hai người trước mắt cô, một người đã từng là bạn thân của cô, một người đã từng là người đàn ông mà cô thầm mến trong nhiều năm….
Cô làm người có phải quá thất bại rồi không?
Cô cười lạnh, nỗ lực nuốt nước mắt vào trong, ngẩng đầu lên muốn đáp trả, một thân ảnh đã đứng trước mặt cô.
Liên Thiếu cười nhìn Lê Man Thanh, hai tay anh ta đút trong túi quần, không nhanh không chậm nói: “Cô gái, làm người đừng nên phách lối như vậy, coi chừng ở bên ngoài bị người ta trừng trị."
Không nghĩ tới sẽ có người ra mặt thay cho Lương Yên, sắc mặt cô ta cương cứng, bị nghẹn nói không ra lời, đành phải quay người, ủy khuất nói với Triển Mộ Nham: “Mộ Nham, bọn họ bắt nạt em!"
Tác giả :
Đồ Lạp Hồng Đậu