Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm
Chương 209: Mạn đà la màu đen (1)
Lúc Tô Mộc Vũ cùng Phong Kính đọc được tin tức, hai người nhìn nhau chỉ biết cười khổ. Phương Viên là tập đoàn do Phong Kính cùng Phương Thiệu Hoa hợp tác, tuy rằng mọi công việc đều giao Phương Thiệu Hoa giải quyết nhưng chủ tịch đứng sau bức màn chính là hắn ta. Mà công ty của Kiều Na, hơn một nửa vốn liếng đều của Tô Mộc Vũ. Hai tên điên đấu đấu giết giết này, kết quả lại liên lụy đến vợ chồng bọn họ. Bọn họ là vô tội đúng không?
Tô Mộc Vũ dường như đoán ra được một chút, nói: “Anh nói xem, hai người bọn họ rốt cuộc sao lại thế này?" Càng nghĩ càng kỳ quái, từ lần trước thoáng gặp nhau trong bệnh viện đến hôm nay, cô càng cảm thấy rất lạ. Còn có Kiều Na một mực không nói ra cha của đứa nhỏ là ai.
Phong Kính ôm lấy cô, nói: “Kệ họ đi, hai người đó cũng chẳng là là con nít nữa, nên biết mình muốn làm gì"
Phương Thiệu Hoa ra tay như vậy khiến cả công ty Kiều Na đều rục rịch, đặc biệt là phòng kế hoạch. Cô thật sự đau đầu, cuối cùng phải dùng đến thủ đoạn mạnh mẽ trấn áp. Đám người này thế mà còn dám nghĩ đến chuyện tìm bát vàng ăn cơm, nhưng Kiều Na này cũng không phải là dễ bắt nạt, đã rời khỏi đây thì cũng đừng nghĩ sẽ trở về, nếu lở lại thì ưu đãi sau này tuyệt đối không nhỏ.
Như vậy mới khiến công ty ổn định sau những rối loạn.
Lúc thiệp mời dự tiệc đến, Kiều Na vừa kết thúc một cuộc họp. Vốn dĩ cô không muốn đi nhưng buổi tiệc lần này được ông Tống – Tống Nghệ, chịu trách nhiệm chính. Thời gian đầu công ty mới hoạt động, ông Tống đã giúp đỡ rất nhiều. Với thể diện của Tống Nghệ, cô cũng không thể từ chối.
Đêm đó, thư ký đi cùng cô. Cô ấy đi theo là để tiếp rượu, dẫu sao bây giờ cô cũng là người phụ nữ đang mang thai.
Kiều Na mặc một bộ âu phục màu đen, so với những cô gái trưng diện trang điểm xinh đẹp đến buổi tiệc cũng không tệ lắm. Mặc dù sống trong thương trường hỗn độn nhưng cô cũng không phải là một đoá hoa thành công nhờ nhan sắc.
Sau khi trò chuyện cùng một vài đối tác, Kiều Na đứng trong góc uống nước chanh, từ chối mọi thứ có chứa cồn.
Đang định nói lời tạm biệt với ông Tống, không ngờ chưa kịp nói thì cô đã nhìn thấy một bóng người cao to đầy khí thế đang tiến về phía mình.
Một bộ âu phục màu xám, bên trong là áo sơmi màu đen, dáng người tuấn lãng mà khí phách khiến cho không một ai có thể làm lơ. Ánh mắt của hắn quét về phía Kiều Na, sau đó lập tức vươn tay bắt tay với ông Tống.
Ông Tống rất là vui vẻ, liền gọi Kiều Na đến: “Kiều Na, cháu có quen biết vị tổng giám đốc Phương này chưa? Đến đây để bác giới thiệu cho cháu"
Kiều Na là một cô gái thẳng thắn, ông rất xem trọng cô. Thậm chí ông còn muốn nhận cô làm con gái nuôi nhưng đã bị Kiều Na khéo léo từ chối, ý của cô là muốn tự mình bước đi, không muốn dựa dẫm vào bất kỳ ai. Là một trưởng bối, ông đương nhiên vẫn muốn giúp đỡ một chút.
Kiều Na tránh không khỏi, lại bị bắt phải mặt đối mặt với Phương Thiệu Hoa. Cô cười nói: “Danh tiếng của tổng giám đốc Phương làm sao cháu không biết cho đương. Quý công ty gần đây đang đặt chân vào giới nghệ thuật, muốn góp một viên gạch vào nền văn hóa gốm sứ, thành phố S này ai mà không biết"
Đuôi lông mày của Phương Thiệu Hoa nhẹ nhàng nhíu lại, nói: “Cám ơn tổng thanh tra Kiều đã tán thưởng. Tổng thanh tra Kiều hiểu biết khá nhiều về gốm sứ, sau này nói không chừng chúng ta còn có cơ hội hợp tác cũng nên"
“Vậy thì chờ công ty nghệ thuật của tổng giám đốc Phương đứng vững rồi nói sau" Kiều Na cười nhẹ.
Ánh mắt hai người anh tới tôi đi, kịch liệt phóng đao, kịch liệt chém giết.
Người xem bên ngoài cứ tưởng hai người vừa ý lẫn nhau. Ông Tống cũng cười nói: “Xem ra hai đứa nói chuyện rất ăn ý, nếu không hôm nay bác làm người mai mối cho. Trai chưa vợ, gái chưa chồng, hai đứa đều là bậc hậu bối mà bác rất xem trọng"
Kiều Na thật đau đầu, làm sao ông Tống lại còn muốn gộp cô cùng Phương Thiệu Hoa lại một chỗ? Chẳng lẽ lại không nhìn ra cô và hắn đi hai con đường khác nhau sao?
Cô cứ tưởng rằng Phương Thiệu Hoa sẽ như lúc trước phá lên cười, sau đó chế giễu cô một trận. Không nghĩ tới lần này hắn lại không nói gì, chỉ nâng ly rượu lên uống một hớp, ánh mắt long lanh chuyển động.
“Bác Tống lại đùa nữa rồi" Kiều Na ném chủ đề này đi, lấy cớ đến chào hỏi một đối tác khác chuồn mất.
Ánh mắt của tên đàn ông kia giống như sói hoang, tràn ngập khao khát xâm lược. Cô thật không hiểu nổi, rốt cuộc hắn muốn làm cái gì? Là do cô không biết điều cho nên muốn chỉnh cô hay sao?
“Tổng thanh tra Kiều, không nghĩ tới hôm nay lại may mắn gặp được cô, thật là có duyên"
Một thanh âm vang lên từ phía sau, Kiều Na xoay người lại liền nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười. Đại não nhanh chóng chuyển động, liền nhớ ra đây là tổng giám đốc của “Phong Thành". Người đời xưng hắn ta là một gã đàn ông nham hiểm, thích nhất là lấy thế ép người, đã có rất nhiều người ‘lên voi xuống chó’ nhờ vào hắn ta.
Kiều Na mỉm cười một cách lễ độ : “Tổng giám đốc Liên, rất vui được gặp lại anh"
“Tổng thanh tra Kiều thật là xinh đẹp, tôi mời cô một ly" Hắn ta đưa tới một ly rượu.
Kiều Na nhìn ly rượu kia, khẽ nhíu mày, thư ký bên cạnh lập tức nói: “Tổng thanh tra không uống được nhiều rượu, để cho tôi uống thế đi"
Tổng giám đốc Liên chỉ nói: “Tôi nghe nói tửu lượng của tổng thanh tra Kiều rất tốt, chẳng lẽ tổng thanh tra Kiều cứ như vậy mà không chừa cho tôi một chút mặt mũi sao?"
Kiều Na nhận ly rượu “Được, tôi kính anh một ly"
Cô vừa mới chuẩn bị uống, không ngờ một bàn tay từ phía sau bắt lấy cổ tay của cô. Phương Thiệu Hoa nhìn chằm chằm ly rượu, nói: “Để tôi uống"
Kiều Na chớp mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười không chút ấm áp, nói: “Cám ơn ý tốt của tổng giám đốc Phương, bất quá tôi không cần" Nói xong, cô rút ly rượu, ngẩng đầu lên, một ngụm uống hết.
Phương Thiệu Hoa nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi.
Người đàn ông có gương mặt nham hiểm kia thỏa mãn cười, vỗ vỗ bả vai Kiều Na nói: “Tổng thanh tra Kiều thật đúng là người phóng khoáng, tôi thích!"
Kiều Na vẫn duy trì nụ cười trên khóe môi, không có ý né tránh.
Phương Thiệu Hoa nhìn chằm chằm bàn tay đang vỗ lên vai cô, con ngươi chậm rãi nheo lại.
Kiều Na mỉm cười, đôi môi đỏ mọng như đóa hoa anh túc đang kỳ nở rộ, đôi mắt long lanh chuyển dời lên người Phương Thiệu Hoa, cô nói: “Xin hỏi, tổng giám đốc Phương còn có việc gì sao? Không có việc gì thì tôi xin phép đi trước" Nói xong, cô đặt ly rượu xuống bàn, xoay người muốn rời khỏi.
Cánh tay dài của Phương Thiệu Hoa duỗi ra, quấn lấy bờ eo của cô kéo lại, vòng tay ôm chặt cô trước ngực mình. Hắn nói với giọng điệu trào phúng: “Mang thai mà còn đi tìm đàn ông, Kiều Na, rốt cuộc loại đàn ông nào mới có thể thỏa mãn được cô vậy?"
“Thỏa mãn tôi?" Đôi mắt nhẹ híp lại, khóe mắt vẽ ra một độ cong mị hoặc, cô khẽ hừ một tiếng như cười mà cũng như giận “Phương thiếu không phải đã nói rồi sao? Người không thỏa mãn được tôi, chính là Phương thiếu anh đó"
Linh hoạt xoay người thoát ra khỏi trói buộc của Phương Thiệu Hoa, làn váy màu đen tung bay như một đóa hoa kiều mỵ, mà đóa hoa đó lại chính là Mạn Đà La mang đầy độc chất.
Trong phút chốc, âm nhạc vui vẻ của buổi tiệc đúng lúc vang lên.
Nhìn Kiều Na đang mỉm cười, Phương Thiệu Hoa đã nhanh chóng vòng tay lấy bờ eo cô một lần nữa. Hắn cùi người nói nhỏ bên tai cô, giọng điệu mang theo trêu ghẹo: “Không ngờ, tổng thanh tra Kiều lại nhiệt tình như vậy"
Đôi mắt Kiều Na như cười nhưng trong lòng lại hừ nhẹ một tiếng. Cô vươn tay đặt lên vai hắn.
Muốn đấu? Được thôi, đêm nay cô sẽ tiếp hắn!
___________________________________
(1) Mạn Đà La: Loài hoa này còn có tên Bỉ Ngạn hoa (màu trắng).
Ý nghĩa: Nhật Bản: Hồi ức đau thương
Triều Tiên: Nhớ về nhau
Trung Quốc: Ưu mỹ thuần khiết.
Còn có ý nghĩa là “phân ly, đau khổ, không may mắn, vẻ đẹp của cái chết" , nhưng nhiều người hiểu ý nghĩa hoa là “hồi ức đau thương".
Ở đây, chúng ta chỉ dùng phần nghĩa của Trung Quốc là Ưu Mĩ thuần khết, ở tên chương còn thêm cụm “màu đen" có nghĩa là … thôi thì cứ nghĩ là không ưu mĩ không thuần khiết trước nhá, sau này ra từ sẽ lại bổ sung.
Ngoài ra Mạn Đà La còn gọi là độc dược, dĩ nhiên là có độc rồi.
Cơ mà ta xem thì hình cà độc dược và bỉ ngạn hoa trắng chả giống nhau, có khi nào là đồng âm khác nghĩa, ngụ ý của Tiểu Lại đại nhân chính là nhắc tới hai loại hoa này chứ không phải đơn thuần là một không?
Tô Mộc Vũ dường như đoán ra được một chút, nói: “Anh nói xem, hai người bọn họ rốt cuộc sao lại thế này?" Càng nghĩ càng kỳ quái, từ lần trước thoáng gặp nhau trong bệnh viện đến hôm nay, cô càng cảm thấy rất lạ. Còn có Kiều Na một mực không nói ra cha của đứa nhỏ là ai.
Phong Kính ôm lấy cô, nói: “Kệ họ đi, hai người đó cũng chẳng là là con nít nữa, nên biết mình muốn làm gì"
Phương Thiệu Hoa ra tay như vậy khiến cả công ty Kiều Na đều rục rịch, đặc biệt là phòng kế hoạch. Cô thật sự đau đầu, cuối cùng phải dùng đến thủ đoạn mạnh mẽ trấn áp. Đám người này thế mà còn dám nghĩ đến chuyện tìm bát vàng ăn cơm, nhưng Kiều Na này cũng không phải là dễ bắt nạt, đã rời khỏi đây thì cũng đừng nghĩ sẽ trở về, nếu lở lại thì ưu đãi sau này tuyệt đối không nhỏ.
Như vậy mới khiến công ty ổn định sau những rối loạn.
Lúc thiệp mời dự tiệc đến, Kiều Na vừa kết thúc một cuộc họp. Vốn dĩ cô không muốn đi nhưng buổi tiệc lần này được ông Tống – Tống Nghệ, chịu trách nhiệm chính. Thời gian đầu công ty mới hoạt động, ông Tống đã giúp đỡ rất nhiều. Với thể diện của Tống Nghệ, cô cũng không thể từ chối.
Đêm đó, thư ký đi cùng cô. Cô ấy đi theo là để tiếp rượu, dẫu sao bây giờ cô cũng là người phụ nữ đang mang thai.
Kiều Na mặc một bộ âu phục màu đen, so với những cô gái trưng diện trang điểm xinh đẹp đến buổi tiệc cũng không tệ lắm. Mặc dù sống trong thương trường hỗn độn nhưng cô cũng không phải là một đoá hoa thành công nhờ nhan sắc.
Sau khi trò chuyện cùng một vài đối tác, Kiều Na đứng trong góc uống nước chanh, từ chối mọi thứ có chứa cồn.
Đang định nói lời tạm biệt với ông Tống, không ngờ chưa kịp nói thì cô đã nhìn thấy một bóng người cao to đầy khí thế đang tiến về phía mình.
Một bộ âu phục màu xám, bên trong là áo sơmi màu đen, dáng người tuấn lãng mà khí phách khiến cho không một ai có thể làm lơ. Ánh mắt của hắn quét về phía Kiều Na, sau đó lập tức vươn tay bắt tay với ông Tống.
Ông Tống rất là vui vẻ, liền gọi Kiều Na đến: “Kiều Na, cháu có quen biết vị tổng giám đốc Phương này chưa? Đến đây để bác giới thiệu cho cháu"
Kiều Na là một cô gái thẳng thắn, ông rất xem trọng cô. Thậm chí ông còn muốn nhận cô làm con gái nuôi nhưng đã bị Kiều Na khéo léo từ chối, ý của cô là muốn tự mình bước đi, không muốn dựa dẫm vào bất kỳ ai. Là một trưởng bối, ông đương nhiên vẫn muốn giúp đỡ một chút.
Kiều Na tránh không khỏi, lại bị bắt phải mặt đối mặt với Phương Thiệu Hoa. Cô cười nói: “Danh tiếng của tổng giám đốc Phương làm sao cháu không biết cho đương. Quý công ty gần đây đang đặt chân vào giới nghệ thuật, muốn góp một viên gạch vào nền văn hóa gốm sứ, thành phố S này ai mà không biết"
Đuôi lông mày của Phương Thiệu Hoa nhẹ nhàng nhíu lại, nói: “Cám ơn tổng thanh tra Kiều đã tán thưởng. Tổng thanh tra Kiều hiểu biết khá nhiều về gốm sứ, sau này nói không chừng chúng ta còn có cơ hội hợp tác cũng nên"
“Vậy thì chờ công ty nghệ thuật của tổng giám đốc Phương đứng vững rồi nói sau" Kiều Na cười nhẹ.
Ánh mắt hai người anh tới tôi đi, kịch liệt phóng đao, kịch liệt chém giết.
Người xem bên ngoài cứ tưởng hai người vừa ý lẫn nhau. Ông Tống cũng cười nói: “Xem ra hai đứa nói chuyện rất ăn ý, nếu không hôm nay bác làm người mai mối cho. Trai chưa vợ, gái chưa chồng, hai đứa đều là bậc hậu bối mà bác rất xem trọng"
Kiều Na thật đau đầu, làm sao ông Tống lại còn muốn gộp cô cùng Phương Thiệu Hoa lại một chỗ? Chẳng lẽ lại không nhìn ra cô và hắn đi hai con đường khác nhau sao?
Cô cứ tưởng rằng Phương Thiệu Hoa sẽ như lúc trước phá lên cười, sau đó chế giễu cô một trận. Không nghĩ tới lần này hắn lại không nói gì, chỉ nâng ly rượu lên uống một hớp, ánh mắt long lanh chuyển động.
“Bác Tống lại đùa nữa rồi" Kiều Na ném chủ đề này đi, lấy cớ đến chào hỏi một đối tác khác chuồn mất.
Ánh mắt của tên đàn ông kia giống như sói hoang, tràn ngập khao khát xâm lược. Cô thật không hiểu nổi, rốt cuộc hắn muốn làm cái gì? Là do cô không biết điều cho nên muốn chỉnh cô hay sao?
“Tổng thanh tra Kiều, không nghĩ tới hôm nay lại may mắn gặp được cô, thật là có duyên"
Một thanh âm vang lên từ phía sau, Kiều Na xoay người lại liền nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười. Đại não nhanh chóng chuyển động, liền nhớ ra đây là tổng giám đốc của “Phong Thành". Người đời xưng hắn ta là một gã đàn ông nham hiểm, thích nhất là lấy thế ép người, đã có rất nhiều người ‘lên voi xuống chó’ nhờ vào hắn ta.
Kiều Na mỉm cười một cách lễ độ : “Tổng giám đốc Liên, rất vui được gặp lại anh"
“Tổng thanh tra Kiều thật là xinh đẹp, tôi mời cô một ly" Hắn ta đưa tới một ly rượu.
Kiều Na nhìn ly rượu kia, khẽ nhíu mày, thư ký bên cạnh lập tức nói: “Tổng thanh tra không uống được nhiều rượu, để cho tôi uống thế đi"
Tổng giám đốc Liên chỉ nói: “Tôi nghe nói tửu lượng của tổng thanh tra Kiều rất tốt, chẳng lẽ tổng thanh tra Kiều cứ như vậy mà không chừa cho tôi một chút mặt mũi sao?"
Kiều Na nhận ly rượu “Được, tôi kính anh một ly"
Cô vừa mới chuẩn bị uống, không ngờ một bàn tay từ phía sau bắt lấy cổ tay của cô. Phương Thiệu Hoa nhìn chằm chằm ly rượu, nói: “Để tôi uống"
Kiều Na chớp mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười không chút ấm áp, nói: “Cám ơn ý tốt của tổng giám đốc Phương, bất quá tôi không cần" Nói xong, cô rút ly rượu, ngẩng đầu lên, một ngụm uống hết.
Phương Thiệu Hoa nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi.
Người đàn ông có gương mặt nham hiểm kia thỏa mãn cười, vỗ vỗ bả vai Kiều Na nói: “Tổng thanh tra Kiều thật đúng là người phóng khoáng, tôi thích!"
Kiều Na vẫn duy trì nụ cười trên khóe môi, không có ý né tránh.
Phương Thiệu Hoa nhìn chằm chằm bàn tay đang vỗ lên vai cô, con ngươi chậm rãi nheo lại.
Kiều Na mỉm cười, đôi môi đỏ mọng như đóa hoa anh túc đang kỳ nở rộ, đôi mắt long lanh chuyển dời lên người Phương Thiệu Hoa, cô nói: “Xin hỏi, tổng giám đốc Phương còn có việc gì sao? Không có việc gì thì tôi xin phép đi trước" Nói xong, cô đặt ly rượu xuống bàn, xoay người muốn rời khỏi.
Cánh tay dài của Phương Thiệu Hoa duỗi ra, quấn lấy bờ eo của cô kéo lại, vòng tay ôm chặt cô trước ngực mình. Hắn nói với giọng điệu trào phúng: “Mang thai mà còn đi tìm đàn ông, Kiều Na, rốt cuộc loại đàn ông nào mới có thể thỏa mãn được cô vậy?"
“Thỏa mãn tôi?" Đôi mắt nhẹ híp lại, khóe mắt vẽ ra một độ cong mị hoặc, cô khẽ hừ một tiếng như cười mà cũng như giận “Phương thiếu không phải đã nói rồi sao? Người không thỏa mãn được tôi, chính là Phương thiếu anh đó"
Linh hoạt xoay người thoát ra khỏi trói buộc của Phương Thiệu Hoa, làn váy màu đen tung bay như một đóa hoa kiều mỵ, mà đóa hoa đó lại chính là Mạn Đà La mang đầy độc chất.
Trong phút chốc, âm nhạc vui vẻ của buổi tiệc đúng lúc vang lên.
Nhìn Kiều Na đang mỉm cười, Phương Thiệu Hoa đã nhanh chóng vòng tay lấy bờ eo cô một lần nữa. Hắn cùi người nói nhỏ bên tai cô, giọng điệu mang theo trêu ghẹo: “Không ngờ, tổng thanh tra Kiều lại nhiệt tình như vậy"
Đôi mắt Kiều Na như cười nhưng trong lòng lại hừ nhẹ một tiếng. Cô vươn tay đặt lên vai hắn.
Muốn đấu? Được thôi, đêm nay cô sẽ tiếp hắn!
___________________________________
(1) Mạn Đà La: Loài hoa này còn có tên Bỉ Ngạn hoa (màu trắng).
Ý nghĩa: Nhật Bản: Hồi ức đau thương
Triều Tiên: Nhớ về nhau
Trung Quốc: Ưu mỹ thuần khiết.
Còn có ý nghĩa là “phân ly, đau khổ, không may mắn, vẻ đẹp của cái chết" , nhưng nhiều người hiểu ý nghĩa hoa là “hồi ức đau thương".
Ở đây, chúng ta chỉ dùng phần nghĩa của Trung Quốc là Ưu Mĩ thuần khết, ở tên chương còn thêm cụm “màu đen" có nghĩa là … thôi thì cứ nghĩ là không ưu mĩ không thuần khiết trước nhá, sau này ra từ sẽ lại bổ sung.
Ngoài ra Mạn Đà La còn gọi là độc dược, dĩ nhiên là có độc rồi.
Cơ mà ta xem thì hình cà độc dược và bỉ ngạn hoa trắng chả giống nhau, có khi nào là đồng âm khác nghĩa, ngụ ý của Tiểu Lại đại nhân chính là nhắc tới hai loại hoa này chứ không phải đơn thuần là một không?
Tác giả :
Lại Sơ Cuồng