Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng
Chương 58-3: Thiếu niên này, rốt cuộc là ai?(3)
Edit: Thảo My
Đột nhiên trên bầu trời xẹt qua một đạo ánh sáng chói mắt, Tô Nhược Mộng kích động ngồi dậy, khẽ đẩy tay Lôi Ngạo Thiên, nói: "Nhìn kìa, có Lưu Tinh (sao băng), Lưu Tinh thật là đẹp."
"Lưu Tinh?" Lôi Ngạo Thiên ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn bầu trời, hỏi:"Ở nơi nào?"
"Mới vừa rơi xuống." Giọng nói của Tô Nhược Mộng có chút thất vọng, thật vất vả mới thấy được Lưu Tinh, nàng còn không kịp ước nguyện?
"Ai, thật là lãng phí."
"Thế nào?" Lôi Ngạo Thiên kỳ quái nhìn nàng, không chỉ là sao băng thôi sao? Tại sao nàng lại thất vọng như vậy?
Tô Nhược Mộng quay đầu đi, ngước mắt nhìn hắn, nói: "Ta còn chưa kịp ước nguyện?"
"Nhìn về phía nó ước nguyện có hữu dụng không?" Hắn không thể không hoài nghi cái phương pháp này có tác dụng thật không? Nếu như hướng về Lưu Tinh ước nguyện là có thể thực hiện được, người trong thiên hạ không phải ngày ngày làm chuyện, chỉ cần ở mỗi buổi tối ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, chờ đợi sao băng xuất hiện cầu nguyện là được rồi.
"Mặc dù không dùng được, nhưng cũng là một loại ký thác tâm linh, hơn nữa, chàng không phải cảm thấy hai người vừa nhìn mưa sao băng, vừa hứa nguyện rất lãng mạn sao?" Cặp mắt Tô Nhược Mộng sáng chói nhìn hắn, hai người yêu nhau cùng nhìn mưa sao băng là một chuyện lãng mạn cỡ nào.
"Chờ một chút, chờ một chút..." Lôi Ngạo Thiên nói qua đột nhiên ngừng lại, đưa tay chỉ chân trời Lưu Tinh không ngừng rơi xuống dưới, nói: "Nương tử, nàng mau nhìn, rất nhiều Lưu Tinh."
Tô Nhược Mộng vui vẻ nhìn mưa sao băng nguy nga kia, vội vàng thúc giục hắn: "Nhanh, mau cùng ta cầu nguyện." Nói xong, đôi tay nàng nắm lại, cúi đầu, vẻ mặt thành khẩn đôi môi lẩm bẩm.
Lôi Ngạo Thiên vội vàng học theo bộ dáng của nàng, lần đầu tiên thành khẩn hắn cầu nguyện nguyện vọng thứ nhất đời mình.
Trước kia, hắn không làm loại cầu xin trời đất này, hắn cho là muốn có được cái gì, đều phải phải dựa bản thân mình, dựa vào người, dựa vào vật, dựa vào vận mệnh, dựa vào số phận đều là bịa đặt.
Người cũng chỉ có thể dựa vào chính mình để thực hiện tất cả mơ ước.
Nhưng mà, hôm nay hắn cũng muốn cùng với nương tử lãng mạn một lần, mặc dù hắn biết ưng thuận nguyện vọng này còn phải dựa vào chính mình đi thực hiện, nhưng mà, Mộng nhi nói cũng không sai, lãng mạn một lần cũng là tốt, lưu lại một hình ảnh duy mỹ trong đầu cũng là có thể.
"Nhị Lôi Tử, chàng mới vừa ước điều gì vậy?" Tô Nhược Mộng mở mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, hỏi.
"Không nói cho nàng biết."
Tô Nhược Mộng nhìn trên mặt hắn lóe lên vẻ không được tự nhiên, mím môi cười, nói: "Ta ước ba điều, thứ nhất chính là hi vọng Tử Long Lĩnh lần này có thể chuyển nguy thành an, thứ hai hi vọng tất cả mọi người ta quan tâm đều có thân thể khỏe mạnh, điều thứ ba..."
Nàng nhìn ánh sáng lóe ra trên mặt Lôi Ngạo Thiên, trong mắt xuất hiện một đạo ánh sáng giảo hoạt lóe lên rồi biến mất, nàng ngồi xuống, hưởng thụ gió đêm nhẹ phẩy khuôn mặt thoải mái, chậm rãi nói: "Nguyện vọng thứ ba không thể nói, nói ra sẽ không linh."
"Cũng biết nàng sẽ không nói, nhưng mà coi như nàng không nói, ta cũng biết rõ nguyện vọng thứ ba của nàng là gì." Lôi Ngạo Thiên thể hiện dáng vẻ nàng không phải nói ta cũng hiểu, ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Chàng làm sao mà biết? Ta lại không nói, ta cũng không thừa nhận." Tô Nhược Mộng nổi lên tính trẻ con mắng hắn một câu, nhớ đến tối nay hắn có cái gì đó không đúng:"Chàng có tâm sự?"
"......" Lần đầu tiên Lôi Ngạo Thiên không trả lời vấn đề của nàng, hắn không có nghĩ đến tâm sự mình bị nàng đã nhận ra. Nhưng mà, hắn không biết nên nói thế nào, cho nên, thời điểm này không biết làm sao mở miệng, hắn chỉ có thể trầm mặc không nói.
"Không muốn nói? Hay là không biết mở miệng làm sao? Thôi, chàng chưa muốn nói ra thì đừng nói."
Nàng không muốn ép buộc hắn, cũng không muốn gây áp lực cho hắn, hai người ở chung một chỗ cũng không thể hoàn toàn biết hiết mọi thứ của người kia, luôn luôn cho đối phương một chút không giang riêng tư.
"......" Lôi Ngạo Thiên quay đầu đi nhìn nàng, thấy nàng trên mặt nhàn nhạt, thật không có để bụng, ngược lại trong lòng càng thêm rối lên. Chuyện này sớm muộn nàng cũng phải biết, thay vì để cho nàng từ trong miệng người khác nghe được, không bằng đích thân nói cho nàng.
Âm thầm suy nghĩ một phen, Lôi Ngạo Thiên đột nhiên cảm thấy mình có phần khôi hài, rõ ràng cũng đã buông xuống, làm gì còn phải làm cho thần bí như vậy, làm gì còn phải phiền lòng? Căn bản là bản thân không vượt qua được.
"Nương tử, thật ra thì ta cũng không phải trời sinh dị ứng với nữ nhân." Nói xong, một mắt hắn nhìn Tô Nhược Mộng, thấy mặt nàng bình tĩnh, liền tiếp tục nói: "Khi còn bé mẹ ta nhận một vị tỷ tỷ lớn hơn ta hai tuổi tới Tử Long Lĩnh, chúng ta cùng nhau lớn lên, tình cảm rất tốt."
Nói qua tình cảm rất tốt, hắn lại dừng lại, thấy trên mặt Tô Nhược Mộng không có khác thường, trong lòng không khỏi nói thầm: "Nương tử, nàng có phải quá bình chân như vại hay không? Tướng công nhà nàng đang nói hắn có tình cảm tốt với ‘ tỷ tỷ ’, làm sao nàng một chút phản ứng cũng không có?"
Tô Nhược Mộng nhìn hắn một cái, gật đầu, nói: "Tiếp tục."
"Cái gì? Nha." Lôi Ngạo Thiên sững sờ, tiếp tục kể chuyện xưa kia: "Khi đó ta, từng coi nàng như là tiêu chuẩn nương tử tương lai của ta, cũng cho là ta cùng nàng một mực ở cùng nhau. Nhưng mười năm trước, nàng đi theo một nam tử bị thương xông vào Tử Long Lĩnh ra ngoài."
"Thời điểm đó, ta cảm thấy trên đời nữ nhân đều là gạt người, từ từ đối với nữ nhân liền sinh ra một loại tình cảm không tin tưởng cùng kháng cự, sau đó lại trở thành dị ứng." Nói những chuyện cũ đau lòng kia ra, Lôi Ngạo Thiên đột nhiên cảm thấy thật dễ chịu.
Cảm giác thật tốt, thì ra mình luôn miệng nói muốn buông xuôi chuyện cũ đều là lời nói suông, ở giờ khắc này mình mới thật sự buông xuống chuyện cũ.
"Sau đó thì sao?" Tô Nhược Mộng nhìn dáng vẻ buông lỏng của hắn, trong lòng âm thầm thay hắn cảm thấy vui mừng.
Hắn rốt cuộc chịu chủ động đối mặt cái vấn đề này, cũng tiết kiệm cho mình, nàng cũng chưa biết nên giúp hắn mở nút thắt này như thế nào. Nhưng nếu như chỉ là kể chuyện cũ, hắn không nên phiền lòng như vậy, cho nên, nhất định còn có chuyện gì còn chưa nói hết.
"Nàng trở lại, mang theo một nữ nhi năm tuổi."
Nghe vậy, Tô Nhược mộng không khỏi cả kinh, thì ra là đây mới là nguyên nhân thực sự làm hắn phiền lòng. Lòng hắn phiền là bởi vì nghe được nàng trở lại, hắn đối với nàng còn có tình cảm sao?
"Sau đó thì sao?" Nàng phát hiện mình chỉ có thể hỏi ba chữ này, căn bản cũng không dám hỏi hắn, lòng của chàng nghĩ như thế nào?
Lôi Ngạo Thiên nhìn nàng một cái, lên tiếng: "Ta cho người ta an bài hai mẹ con các nàng ở trong khách sạn dưới chân núi, cho người đi điều tra tại sao nàng lại trở lại vào lúc này?"
"Chàng không tính toán đón nàng ấy lên Tử Long Lĩnh?" Tô Nhược Mộng bất ngờ nhìn hắn, mười năm không thấy người tình thuở ban đầu, chẳng lẽ hắn không nên gặp mặt một lần? Sao lại cự tuyệt người ta ở ngoài núi?
"Ta không thể mạo hiểm đặt Tử Long lĩnh trong nguy hiểm."
"Chàng hoài nghi động cơ nàng ta?" Lần này Tô Nhược Mộng càng thêm bất ngờ.
Khẽ vuốt cằm, Lôi Ngạo Thiên đưa tay ôm nàng vào ngực, có chút cảm giác không đúng mà nói: "Nương tử, biểu hiện của nàng quá lạnh nhạt đi? Nàng không sợ tướng công của mình bị người khác đoạt đi sao? Nàng thật sự không lo lắng?"
"Chàng sẽ để cho người khác cướp chàng đi sao?" Tô Nhược Mộng không trả lời mà hỏi lại.
Lôi Ngạo Thiên lắc đầu, khẳng định: "Sẽ không!"
"Sao lại không được, chàng đã nói không, ta còn lo lắng cái gì nữa? Huống chi là của mình người khác giành cũng không giành được, không phải là của mình cũng không giữ được. Tại sao ta còn phải làm khó dễ mình? Không phải là tự tìm phiền não sao?"
Tô Nhược Mộng ngoài miệng nói không sao, nhưng trong lòng vẫn là có chút lo lắng, dù sao người yêu đầu tiên là khó quên nhất.
Khi một nữ nhân động tình cảm chân thật, trong mắt không có một hạt cát. Hiện tại nàng thật tâm cho rằng những lời nói này rất có đạo lý.
"Ha ha! Cám ơn nương tử có lòng tin với vi phu như vậy." Lôi Ngạo Thiên khẽ nở nụ cười, ánh mắt nhìn ngọn núi phương xa dưới ánh trăng mông lung, nói: "Năm đó nàng đi theo nam tử kia chính là Quyền Vương, nhị ca Đông Lý Phong —— Đông Lý Quyền."
"Cho nên, chàng hoài nghi nàng ta trở về là có mục đích?" Trong lòng Tô Nhược Mộng lật ra tầng tầng sóng lớn, bước vào hầu môn (gia đình quyền tước) sâu như biển, nữ nhân đơn thuần ở địa phương ăn tươi nuốt sống đó sinh sống mười năm, nhất định sẽ không còn thanh khiết như ban đầu.
Huống chi năm đó, nàng cũng không đặt tình cảm Lôi Ngạo Thiên ở trong lòng, nói đi là đi, nữ nhân như vậy, nhất định không phải hiền lành gì.
Lôi Ngạo Thiên thở dài, mặc dù không muốn hoài nghi một người cùng mình lớn lên, nhưng mà, lòng người khó dò, vì Tử Long Lĩnh, hắn chỉ có thể một phòng bị rồi lại tiếp tục phòng bị.
"Mười năm, bất cứ người nào cũng có thể sẽ thay đổi. Ta không thể mạo hiểm an nguy của Tử Long Lĩnh, cho nên, ta chỉ có thể làm như vậy."
"Chuyện này chính chàng làm đi, ta tin tưởng chàng." Tô Nhược Mộng nói xong, ngáp một cái.
"Chúng ta đi ngủ thôi."
My thấy có gì đó sai sai sao Nhược Mộng lại không ghen nhỉ??????
Phần sau sẽ bật mí một xíu xem " Thiếu niên này là ai?" và hành động tiếp theo của Nhược Mộng nha!!!!
Đột nhiên trên bầu trời xẹt qua một đạo ánh sáng chói mắt, Tô Nhược Mộng kích động ngồi dậy, khẽ đẩy tay Lôi Ngạo Thiên, nói: "Nhìn kìa, có Lưu Tinh (sao băng), Lưu Tinh thật là đẹp."
"Lưu Tinh?" Lôi Ngạo Thiên ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn bầu trời, hỏi:"Ở nơi nào?"
"Mới vừa rơi xuống." Giọng nói của Tô Nhược Mộng có chút thất vọng, thật vất vả mới thấy được Lưu Tinh, nàng còn không kịp ước nguyện?
"Ai, thật là lãng phí."
"Thế nào?" Lôi Ngạo Thiên kỳ quái nhìn nàng, không chỉ là sao băng thôi sao? Tại sao nàng lại thất vọng như vậy?
Tô Nhược Mộng quay đầu đi, ngước mắt nhìn hắn, nói: "Ta còn chưa kịp ước nguyện?"
"Nhìn về phía nó ước nguyện có hữu dụng không?" Hắn không thể không hoài nghi cái phương pháp này có tác dụng thật không? Nếu như hướng về Lưu Tinh ước nguyện là có thể thực hiện được, người trong thiên hạ không phải ngày ngày làm chuyện, chỉ cần ở mỗi buổi tối ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, chờ đợi sao băng xuất hiện cầu nguyện là được rồi.
"Mặc dù không dùng được, nhưng cũng là một loại ký thác tâm linh, hơn nữa, chàng không phải cảm thấy hai người vừa nhìn mưa sao băng, vừa hứa nguyện rất lãng mạn sao?" Cặp mắt Tô Nhược Mộng sáng chói nhìn hắn, hai người yêu nhau cùng nhìn mưa sao băng là một chuyện lãng mạn cỡ nào.
"Chờ một chút, chờ một chút..." Lôi Ngạo Thiên nói qua đột nhiên ngừng lại, đưa tay chỉ chân trời Lưu Tinh không ngừng rơi xuống dưới, nói: "Nương tử, nàng mau nhìn, rất nhiều Lưu Tinh."
Tô Nhược Mộng vui vẻ nhìn mưa sao băng nguy nga kia, vội vàng thúc giục hắn: "Nhanh, mau cùng ta cầu nguyện." Nói xong, đôi tay nàng nắm lại, cúi đầu, vẻ mặt thành khẩn đôi môi lẩm bẩm.
Lôi Ngạo Thiên vội vàng học theo bộ dáng của nàng, lần đầu tiên thành khẩn hắn cầu nguyện nguyện vọng thứ nhất đời mình.
Trước kia, hắn không làm loại cầu xin trời đất này, hắn cho là muốn có được cái gì, đều phải phải dựa bản thân mình, dựa vào người, dựa vào vật, dựa vào vận mệnh, dựa vào số phận đều là bịa đặt.
Người cũng chỉ có thể dựa vào chính mình để thực hiện tất cả mơ ước.
Nhưng mà, hôm nay hắn cũng muốn cùng với nương tử lãng mạn một lần, mặc dù hắn biết ưng thuận nguyện vọng này còn phải dựa vào chính mình đi thực hiện, nhưng mà, Mộng nhi nói cũng không sai, lãng mạn một lần cũng là tốt, lưu lại một hình ảnh duy mỹ trong đầu cũng là có thể.
"Nhị Lôi Tử, chàng mới vừa ước điều gì vậy?" Tô Nhược Mộng mở mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, hỏi.
"Không nói cho nàng biết."
Tô Nhược Mộng nhìn trên mặt hắn lóe lên vẻ không được tự nhiên, mím môi cười, nói: "Ta ước ba điều, thứ nhất chính là hi vọng Tử Long Lĩnh lần này có thể chuyển nguy thành an, thứ hai hi vọng tất cả mọi người ta quan tâm đều có thân thể khỏe mạnh, điều thứ ba..."
Nàng nhìn ánh sáng lóe ra trên mặt Lôi Ngạo Thiên, trong mắt xuất hiện một đạo ánh sáng giảo hoạt lóe lên rồi biến mất, nàng ngồi xuống, hưởng thụ gió đêm nhẹ phẩy khuôn mặt thoải mái, chậm rãi nói: "Nguyện vọng thứ ba không thể nói, nói ra sẽ không linh."
"Cũng biết nàng sẽ không nói, nhưng mà coi như nàng không nói, ta cũng biết rõ nguyện vọng thứ ba của nàng là gì." Lôi Ngạo Thiên thể hiện dáng vẻ nàng không phải nói ta cũng hiểu, ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Chàng làm sao mà biết? Ta lại không nói, ta cũng không thừa nhận." Tô Nhược Mộng nổi lên tính trẻ con mắng hắn một câu, nhớ đến tối nay hắn có cái gì đó không đúng:"Chàng có tâm sự?"
"......" Lần đầu tiên Lôi Ngạo Thiên không trả lời vấn đề của nàng, hắn không có nghĩ đến tâm sự mình bị nàng đã nhận ra. Nhưng mà, hắn không biết nên nói thế nào, cho nên, thời điểm này không biết làm sao mở miệng, hắn chỉ có thể trầm mặc không nói.
"Không muốn nói? Hay là không biết mở miệng làm sao? Thôi, chàng chưa muốn nói ra thì đừng nói."
Nàng không muốn ép buộc hắn, cũng không muốn gây áp lực cho hắn, hai người ở chung một chỗ cũng không thể hoàn toàn biết hiết mọi thứ của người kia, luôn luôn cho đối phương một chút không giang riêng tư.
"......" Lôi Ngạo Thiên quay đầu đi nhìn nàng, thấy nàng trên mặt nhàn nhạt, thật không có để bụng, ngược lại trong lòng càng thêm rối lên. Chuyện này sớm muộn nàng cũng phải biết, thay vì để cho nàng từ trong miệng người khác nghe được, không bằng đích thân nói cho nàng.
Âm thầm suy nghĩ một phen, Lôi Ngạo Thiên đột nhiên cảm thấy mình có phần khôi hài, rõ ràng cũng đã buông xuống, làm gì còn phải làm cho thần bí như vậy, làm gì còn phải phiền lòng? Căn bản là bản thân không vượt qua được.
"Nương tử, thật ra thì ta cũng không phải trời sinh dị ứng với nữ nhân." Nói xong, một mắt hắn nhìn Tô Nhược Mộng, thấy mặt nàng bình tĩnh, liền tiếp tục nói: "Khi còn bé mẹ ta nhận một vị tỷ tỷ lớn hơn ta hai tuổi tới Tử Long Lĩnh, chúng ta cùng nhau lớn lên, tình cảm rất tốt."
Nói qua tình cảm rất tốt, hắn lại dừng lại, thấy trên mặt Tô Nhược Mộng không có khác thường, trong lòng không khỏi nói thầm: "Nương tử, nàng có phải quá bình chân như vại hay không? Tướng công nhà nàng đang nói hắn có tình cảm tốt với ‘ tỷ tỷ ’, làm sao nàng một chút phản ứng cũng không có?"
Tô Nhược Mộng nhìn hắn một cái, gật đầu, nói: "Tiếp tục."
"Cái gì? Nha." Lôi Ngạo Thiên sững sờ, tiếp tục kể chuyện xưa kia: "Khi đó ta, từng coi nàng như là tiêu chuẩn nương tử tương lai của ta, cũng cho là ta cùng nàng một mực ở cùng nhau. Nhưng mười năm trước, nàng đi theo một nam tử bị thương xông vào Tử Long Lĩnh ra ngoài."
"Thời điểm đó, ta cảm thấy trên đời nữ nhân đều là gạt người, từ từ đối với nữ nhân liền sinh ra một loại tình cảm không tin tưởng cùng kháng cự, sau đó lại trở thành dị ứng." Nói những chuyện cũ đau lòng kia ra, Lôi Ngạo Thiên đột nhiên cảm thấy thật dễ chịu.
Cảm giác thật tốt, thì ra mình luôn miệng nói muốn buông xuôi chuyện cũ đều là lời nói suông, ở giờ khắc này mình mới thật sự buông xuống chuyện cũ.
"Sau đó thì sao?" Tô Nhược Mộng nhìn dáng vẻ buông lỏng của hắn, trong lòng âm thầm thay hắn cảm thấy vui mừng.
Hắn rốt cuộc chịu chủ động đối mặt cái vấn đề này, cũng tiết kiệm cho mình, nàng cũng chưa biết nên giúp hắn mở nút thắt này như thế nào. Nhưng nếu như chỉ là kể chuyện cũ, hắn không nên phiền lòng như vậy, cho nên, nhất định còn có chuyện gì còn chưa nói hết.
"Nàng trở lại, mang theo một nữ nhi năm tuổi."
Nghe vậy, Tô Nhược mộng không khỏi cả kinh, thì ra là đây mới là nguyên nhân thực sự làm hắn phiền lòng. Lòng hắn phiền là bởi vì nghe được nàng trở lại, hắn đối với nàng còn có tình cảm sao?
"Sau đó thì sao?" Nàng phát hiện mình chỉ có thể hỏi ba chữ này, căn bản cũng không dám hỏi hắn, lòng của chàng nghĩ như thế nào?
Lôi Ngạo Thiên nhìn nàng một cái, lên tiếng: "Ta cho người ta an bài hai mẹ con các nàng ở trong khách sạn dưới chân núi, cho người đi điều tra tại sao nàng lại trở lại vào lúc này?"
"Chàng không tính toán đón nàng ấy lên Tử Long Lĩnh?" Tô Nhược Mộng bất ngờ nhìn hắn, mười năm không thấy người tình thuở ban đầu, chẳng lẽ hắn không nên gặp mặt một lần? Sao lại cự tuyệt người ta ở ngoài núi?
"Ta không thể mạo hiểm đặt Tử Long lĩnh trong nguy hiểm."
"Chàng hoài nghi động cơ nàng ta?" Lần này Tô Nhược Mộng càng thêm bất ngờ.
Khẽ vuốt cằm, Lôi Ngạo Thiên đưa tay ôm nàng vào ngực, có chút cảm giác không đúng mà nói: "Nương tử, biểu hiện của nàng quá lạnh nhạt đi? Nàng không sợ tướng công của mình bị người khác đoạt đi sao? Nàng thật sự không lo lắng?"
"Chàng sẽ để cho người khác cướp chàng đi sao?" Tô Nhược Mộng không trả lời mà hỏi lại.
Lôi Ngạo Thiên lắc đầu, khẳng định: "Sẽ không!"
"Sao lại không được, chàng đã nói không, ta còn lo lắng cái gì nữa? Huống chi là của mình người khác giành cũng không giành được, không phải là của mình cũng không giữ được. Tại sao ta còn phải làm khó dễ mình? Không phải là tự tìm phiền não sao?"
Tô Nhược Mộng ngoài miệng nói không sao, nhưng trong lòng vẫn là có chút lo lắng, dù sao người yêu đầu tiên là khó quên nhất.
Khi một nữ nhân động tình cảm chân thật, trong mắt không có một hạt cát. Hiện tại nàng thật tâm cho rằng những lời nói này rất có đạo lý.
"Ha ha! Cám ơn nương tử có lòng tin với vi phu như vậy." Lôi Ngạo Thiên khẽ nở nụ cười, ánh mắt nhìn ngọn núi phương xa dưới ánh trăng mông lung, nói: "Năm đó nàng đi theo nam tử kia chính là Quyền Vương, nhị ca Đông Lý Phong —— Đông Lý Quyền."
"Cho nên, chàng hoài nghi nàng ta trở về là có mục đích?" Trong lòng Tô Nhược Mộng lật ra tầng tầng sóng lớn, bước vào hầu môn (gia đình quyền tước) sâu như biển, nữ nhân đơn thuần ở địa phương ăn tươi nuốt sống đó sinh sống mười năm, nhất định sẽ không còn thanh khiết như ban đầu.
Huống chi năm đó, nàng cũng không đặt tình cảm Lôi Ngạo Thiên ở trong lòng, nói đi là đi, nữ nhân như vậy, nhất định không phải hiền lành gì.
Lôi Ngạo Thiên thở dài, mặc dù không muốn hoài nghi một người cùng mình lớn lên, nhưng mà, lòng người khó dò, vì Tử Long Lĩnh, hắn chỉ có thể một phòng bị rồi lại tiếp tục phòng bị.
"Mười năm, bất cứ người nào cũng có thể sẽ thay đổi. Ta không thể mạo hiểm an nguy của Tử Long Lĩnh, cho nên, ta chỉ có thể làm như vậy."
"Chuyện này chính chàng làm đi, ta tin tưởng chàng." Tô Nhược Mộng nói xong, ngáp một cái.
"Chúng ta đi ngủ thôi."
My thấy có gì đó sai sai sao Nhược Mộng lại không ghen nhỉ??????
Phần sau sẽ bật mí một xíu xem " Thiếu niên này là ai?" và hành động tiếp theo của Nhược Mộng nha!!!!
Tác giả :
Nông Gia Nữu Nữu