Giáo Chủ Của Ta Sao Có Thể Đáng Yêu Như Thế
Chương 58: Tiến hành ngạo kiều đến cùng
Tin tức lão bộc đã chết, cùng với tin tức hỏi thăm khắp nơi cũng không có kết quả truyền đến.
Sau khi một hy vọng tan biến là thất vọng, khi hy vọng còn lại cũng tan biến nốt là tuyệt vọng.
Tần Hoài Phong mờ mịt mà lật qua lật lại bản chép tay tìm được đến từ chỗ lão bộc.
Đây là bút ký của mẫu thân, hẳn là lão bộc trộm được từ chỗ của mẫu thân, nhưng hắn cũng không thể đọc hiểu, mà ngay cả hình vẽ quanh co khúc khuỷu phía trên cũng không hiểu rõ ràng lắm.
Hắn mệt mỏi nâng tay lên, đưa quyển sách cho Cơ Trưởng lão.
“Để đám đạo sĩ tăng lữ tìm về đến xem xem."
Cơ Trưởng lão cầm lấy bản chép tay, nhưng không lập tức rời đi. Khóe mắt liếc về phía đồ ăn chưa hề được đụng đến chút nào trên bàn.
“Tần công tử, xin hãy ăn cơm đầy đủ."
Nhưng Tần Hoài Phong thậm chí còn không trả lời. Hai mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào Hạ Thiển Ly đang nằm mê man trên giường.
Giống như hai tai đã không còn nghe được bất cứ tiếng động nào, hai mắt cũng không nhìn được bất cứ vật gì khác nữa.
Cơ Trưởng lão bất đắc dĩ thở dài một hơi, xoay người đóng cửa rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hắn và Hạ Thiển Ly.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mái tóc dài tản ra ở trên giường. Mái tóc đen nhánh như mực vẫn mềm mại như cũ, nhưng chủ nhân của mái tóc dài lại vẫn chưa hề mở hai mắt ra.
Muốn lại được nghe thấy giọng nói lạnh lùng trong trẻo êm ái kia, chẳng ngại những lời nói ra đều là yêu cầu vô lý hoặc là lời quở trách mang hàm ý châm chọc.
Vẫn nhớ rõ không lâu trước đây, hắn nắm tay người này bày tỏ tình yêu. Ngón tay trắng nõn thon dài kia giật giật, cuối cùng lại cũng không có gạt tay hắn ra. Trong nháy mắt đó, trong lòng có một cỗ ngọt ngào giống như dòng nước ấm hòa tan người khác chảy qua.
Nhưng mà người này hiện tại đã không thể nói với hắn thêm một câu nào nữa, cũng không thể bày ra phản ứng với những hành động của hắn.
Bàn tay nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài chậm rãi chạm lên hai gò má trắng nõn như ngọc kia.
Hắn không khỏi thì thào nói nhỏ.
“Đã không thể nghe được giọng nói của ta nữa sao? Hay là nói, ngươi có thể nghe được, chỉ là… không thể tỉnh lại thôi?"
Đầu ngón tay xẹt qua hai hàng lông mày, mi mắt, mũi, cuối cùng đi đến đôi môi mỏng hơi nhếch. Cảm xúc mềm mại khiến tâm thần hắn rung động.
Tần Hoài Phong cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hình dạng duyên dáng kia.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Tần Hoài Phong cảm thấy có chút không vui mà nhíu mày.
“Vào đi."
Vốn tưởng rằng là đệ tử Ma giáo, không thể ngờ được lại là sư đệ đã nhiều ngày nay không gặp mặt.
Tần Hoài Phong kinh ngạc, Lương Thanh Dương càng kinh ngạc hơn, bởi vì hắn chưa từng nhìn thấy qua sư huynh tiều tụy như vậy, những lời nói móc mỉa đến bên miệng rồi lại bị cường ép nuốt trở lại.
Hắn đành phải mỉm cười nói:
“Sư huynh, đã lâu không gặp."
Tần Hoài Phong không nói gì, lại quay đầu nhìn về phía Hạ Thiển Ly nằm ở trên giường.
Lương Thanh Dương bước lên phía trước, trên đường nhìn thấy đồ ăn đã sớm nguội lạnh, không khỏi nhíu mày.
“Sư huynh, bữa tối của huynh bày thật sớm."
Chính là Tần Hoài Phong lại vẫn không ừ hử một tiếng nào.
Đối với sư huynh im lặng như vậy, Lương Thanh Dương cảm thấy rất không quen, rút từ trong ngực ra một bản chép tay.
“Đây là bản chép tay mà mẫu thân huynh để lại."
Tần Hoài Phong quay đầu lại, lúc này mới lên tiếng lần đầu tiên.
“Mang đến xem một chút."
Lương Thanh Dương đi đến bên giường, đưa quyển sách trong tay đến tay Tần Hoài Phong.
“Sư phụ đến am ni cô mà mẫu thân huynh từng nương nhờ, muốn xem một chút xem có thể tìm được càng nhiều bản bút ký chép tay hay không, vài ngày nữa mới có thể đến đây."
Tần Hoài Phong nghiêm mặt tập trung lật xem bản chép tay.
Nội dung đại khái không khác gì suy đoán vừa rồi lắm, nhưng tường tận phong phú hơn.
“Trong này e rằng có liên quan đến phương pháp có thể khiến cho Hạ Giáo chủ tỉnh lại."
Lương Thanh Dương chỉ chỉ vào hình vẽ quanh co khúc khuỷu mà Tần Hoài Phong vừa mới nhìn đến.
“Đây là cái gì?"
Thứ mà Tần Hoài Phong xem không hiểu lại bị Lương Thanh Dương lập tức nói ra.
“Rắn."
Tần Hoài Phong ngạc nhiên.
“Làm sao đệ biết?"
“Bởi vì mẫu thân của sư huynh từng nói cho sư phụ biết."
Trong đầu đột nhiên hiện lên một đôi mắt màu hổ phách.
Tần Hoài Phong trầm giọng nói:
“Vì sao phải nói cho sư phụ?"
Đáp án giống như hắn suy đoán.
“Muốn ở trong nơi của người khác nuôi một thứ đáng sợ như loại này, dù thế nào cũng phải nói cho chủ nhân nơi đó một tiếng đi."
Tần Hoài Phong khó nén được khiếp sợ trong lòng mà cúi đầu nhìn về phía hình vẽ trên giấy.
Đầu ngón tay chậm rãi xẹt qua văn tự của dị tộc bên cạnh hình vẽ.
“Tìm người có thể đọc hiểu được loại văn tự này đến đây."
Vì thế đệ tử Ma giáo lại bắt đầu vội vã đi tìm người, có điều thực sự tìm được người đến đây lại chính là sư phụ mấy ngày sau chạy đến.
“Vị này chính là bạn tri kỷ của mẫu thân con."
Nữ tử đi theo sư phụ đến mặc một thân hắc y, dùng sa đen che khuất dung nhan của mình, không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng giấy bút để trao đổi với nhau.
Thượng Tễ lấy từ trong tay áo ra một cái bình sứ.
“Chúng ta đã lấy được máu của ngân xà, nhưng muốn thành việc, còn cần thêm một thứ nữa."
Lương Thanh Dương giành mở miệng trước, tiến lên kích động mà nắm tay Thượng Tễ.
“Đi lấy máu ngân xà? Có bị thương không?"
Lúc này xung quanh không những có Tần Hoài Phong và nữ tử hắc y, người của Ma giáo cũng ở đó, Thượng Tễ vội vàng rút tay về, vành tai hơi hơi phiếm hồng.
“Không có gì, mẫu thân của Hoài Phong đã từng nói cho ta biết phải khắc chế ngân xà như thế nào."
Trung Đường chủ bị giành lời trước lúc này vội vã mở miệng.
“Còn cần điều kiện gì?"
Nữ tử hắc y cúi đầu, viết lên giấy mấy chữ —— Máu người.
Một tháng sau, một chiếc xe ngựa dừng chân trước cửa lớn của phân đà.
Tần Hoài Phong thật cẩn thận ôm Hạ Thiển Ly vẫn chìm trong mê man lên xe, sau đó xuống xe nói lời từ biệt với mấy người đứng ở trước cửa.
Máu người trong miệng nữ tử hắc y không phải là máu tươi của người bình thường. Sau một hồi tìm kiếm không có kết quả, Tần Hoài Phong quyết định cùng Hạ Thiển Ly đi thẳng đến vùng của Miêu tộc nơi mẫu thân mình sinh ra.
Chuyện của Ma giáo để Tả Hộ pháp thay thế quản lý, Thí Kiếm Môn thì nhờ sư phụ tiếp tục cai quản.
Đối với quyết định của Tần Hoài Phong, Lương Thanh Dương mặc dù cảm thấy bất mãn, nhưng là không nói ra, mà Thượng Tễ ngay từ đầu đã tỏ vẻ thấu hiểu và ủng hộ.
Cơ Trưởng lão vốn định đi theo cẩn thận chăm sóc Hạ Thiển Ly, nhưng lại bị Tần Hoài Phong từ chối.
“Ta không biết đi như vậy sẽ phải mất bao nhiêu năm. Cơ Trưởng lão vẫn là ở lại Ma giáo giúp đỡ đi."
Đây cuộc tìm kiếm và chờ đợi dài đằng đẵng, nhưng hắn vẫn sẽ chờ đợi, cho đến khi thời gian trên người hắn không còn chảy nữa mới thôi.
Thái độ Tần Hoài Phong rất kiên quyết, Cơ Trưởng lão cũng không thể yêu cầu mãi. Dù sao nàng cũng biết người Giáo chủ muốn làm bạn bên cạnh chính là nam tử trước mắt này.
Nhìn ra giác ngộ của Tần Hoài Phong, Lương Thanh Dương nhẹ thở dài.
“Người này chiếm sức nặng bao nhiêu ở trong lòng huynh chứ?"
Tần Hoài Phong thản nhiên nói:
“Không nhiều lắm, chỉ bốn chữ mà thôi."
“Bốn chữ nào?"
“Đời đời kiếp kiếp."
Đã là toàn bộ.
Tần Hoài Phong lên xe.
Tiếng vó ngựa cất lên.
Một đường cát vàng tung bay. Đợi đến khi đám người đứng trước phân đà đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Hạ Thiển Ly nằm trong thùng xe mới chậm rãi nhổm dậy, mái tóc đen mềm mại buông xuống trước ngực.
Khóe miệng Tần Hoài Phong nhếch lên:
“Giáo chủ."
Nói xong, người đã tiến lên trước mặt Hạ Thiển Ly, ôm đối phương vào trong lòng.
Hạ Thiển Ly khẽ nhíu mày, lại không tránh khỏi ôm ấp, nhẹ giọng nói:
“Ngươi thật sự bỏ được tất cả?"
Tần Hoài Phong vùi đầu vào bên cổ Hạ Thiển Ly, mê luyến mà hít mùi hương trên người đối phương.
“Giáo chủ mới là tất cả của ta."
Một tháng trước, nữ tử hắc y đến, nói cho bọn họ biết phải tìm được người có năng lực đặc biệt. Nhưng mà cho dù vận dụng lực lượng của Ma giáo cùng với Vương phủ, bọn họ lại vẫn không thu hoạch được gì.
Lúc này Tần Hoài Phong chờ đến sốt ruột nói hắn muốn đích thân đến chỗ của Miêu tộc tìm kiếm.
Mẫu thân hắn vốn là nữ tử của Miêu tộc, có lẽ đến đó có thể tìm được gì đó.
Lương Thanh Dương đứng một bên nghe sau đó lại bật ra một câu:
“Nói đến người đặc biệt, tình huống của sư huynh không phải là rất kỳ lạ sao?"
Tần Hoài Phong không kiên nhẫn mà cau mày nói:
“Ta chỉ là đánh bậy đánh bạ, hơn nữa loại chuyện này không liên quan đến người bị thi thuật, chỉ quyết định bởi người thi thuật."
Điểm ấy từ trong chuyện của thị vệ lại có thể nhìn ra được một hai phần.
Lương Thanh Dương lại lắc đầu.
“Ta là nói chuyện sư huynh quay lại được thân thể của mình."
Tần Hoài Phong nghi hoặc mà nhíu mày.
Lương Thanh Dương tiếp tục nói tiếp.
“Tuy rằng ta cũng không quá rõ ràng loại kỳ thuật mờ ảo này, nhưng tình huống của sư huynh nghĩ như thế nào cũng thấy rất kỳ quái. Lúc ấy sư huynh còn đang ở trong thân thể của Thi Lương Ngọc, lại bị người giết chết, nói như vậy, không phải là sẽ chết đi cùng với thân thể của mình sao? Nhưng mà sư huynh thế nhưng lại quay lại trong thân thể của mình."
Nghi hoặc chuyển thành khiếp sợ.
“Còn nữa, Thi Lương Ngọc dùng kỳ thảo Thiên Sơn, vốn là không tỉnh lại được, cho nên khi quay về nhìn thấy sư huynh tỉnh lại thì, ta mới có thể cảm thấy kinh ngạc như vậy."
Vừa nghe Lương Thanh Dương nói như thế, Tần Hoài Phong mới đột nhiên nhớ tới khi Lương Thanh Dương đẩy cửa đi vào, quả thực là vừa mở cửa liền nhíu mày nói ‘Sao đã tỉnh rồi’. Mà khi đó hắn chỉ một lòng nhung nhớ Hạ Thiển Ly, cũng không cẩn thận ngẫm lại tình huống của mình.
Hiện tại nghĩ lại cẩn thận, quả thật là ly kỳ.
Hắn rõ ràng đã chết rồi, lại quay lại về trong thân thể của mình. Như vậy… Không phải là cùng một dạng với việc mượn xác hoàn hồn của Xà quản gia sao? May mắn chính là, hắn cũng không cảm thấy có gì quái lại, đại khái là bởi vì mạng của hắn cũng chưa đến lúc tận đi.
Hắn đang nản lỏng thoái chí liền trở nên kích động không thôi.
Đêm đó Tần Hoài Phong liền lén đi tìm bạn thân của mẫu thân, bởi vì nữ tử hắc y từng nói qua loại việc này sẽ có nguy hại với người dâng máu tươi, Tần Hoài Phong không muốn khiến cho sư phụ lo lắng đành phải đi tìm thương lượng riêng với nữ tử hắc y.
Mà mọi chuyện lại đúng như hắn đã định.
Khi nhìn thấy Hạ Thiển Ly hôn mê nhiều ngày chậm rãi mở hai mắt ra thì, Tần Hoài Phong cảm động đến mức gần như rơi nước mắt, kìm lòng không được mà ôm chầm Hạ Thiển Ly vào trong lòng.
Vốn là loại tin tức cực tốt này hẳn là nên lập tức báo cho mọi người cùng biết, nhưng là sau khi nghe nói về chuyện của lão Giáo chủ, Hạ Thiển Ly lại trầm mặt xuống.
“Ta đây cũng không cần thiết phải làm Giáo chủ Ma giáo nữa."
Kết quả là, Tần Hoài Phong nghe theo ý nguyện của Hạ Thiển Ly, diễn một màn ra ngoài tìm người như vậy.
Chiều tối khi tìm nơi ngủ trọ thì, Tần Hoài Phong liền đuổi xa phu đi đánh xe cho bọn họ đi.
Kể từ đó, cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tuy rằng quả thực cảm thấy áy náy với sư phụ, nhưng trải qua việc này, hắn mới phát hiện Hạ Thiển Ly chiếm sức nặng nhiều như thế nào ở trong lòng hắn. Hạ Thiển Ly muốn đi nơi nào, hắn sẽ theo đến chỗ đó.
Thà phụ tất cả người trong thiên hạ, cũng sẽ không phụ người này.
…
Dưới ánh nến, trong màn trướng.
Tần Hoài Phong đặt Hạ Thiển Ly ở giữa mình và vách tường mà nhiệt tình hôn môi.
Đó là nụ hôn nồng nhiệt như muốn nuốt chửng đốt phương, để bù lại nhung nhớ mãnh liệt trong nhiều ngày như vậy, và cả thống khổ từng có khi nghĩ đến sẽ mất đi người này.
Phần thống khổ kia khắc lại thực sự quá sâu, vì thế nên mỗi đêm hắn đều phải ôm Hạ Thiển Ly thật chặt, cảm nhận được cảm xúc ấm áp trong ngực mới có thể đi vào giấc ngủ, cho dù bị người kia ngại mình dính người mà đánh mắng, cũng không hề buông tay. Hạ Thiển Ly không biết làm sao, cuối cùng cũng chỉ đành mặc hắn.
Mặc dù như thế, hắn có đôi khi vẫn không khỏi bừng tỉnh lúc nửa đêm, nhìn thấy người trong lòng vẫn như trước nhắm chặt hai mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy đau đớn không thôi, có điều nếu không nhịn được đi gọi đối phương tỉnh lại, thân thể có khả năng sẽ còn đau đớn hơn, hơn nữa hắn cũng quả thật không muốn đánh thức Hạ Thiển Ly, vì thế đành phải cố nén cô đơn trong lòng, khẽ hôn lên trán, mi mắt của đối phương… Cho đến đôi môi mềm mại.
Tình yêu say đắm với người này càng lúc càng tăng, thậm chí dâng đầy trong trái tim, lan đến từng đầu ngón tay.
Mấy sợi tóc đen bóng buông rơi một bên. Tiếng thở dốc nhỏ vụn tràn ra khỏi đôi môi duyên dáng kia.
Máu trong toàn thân giống như muốn bốc cháy lên, dục vọng trong thân thể kêu gào muốn trỗi dậy.
Tần Hoài Phong cúi đầu, giống như đang liếm mút mật ong mà liếm phần cổ trắng nõn của Hạ Thiển Ly. Hai tay đồng thời theo mái tóc dài mềm mại kia nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng của đối phương. Thân thể ấm áp dưới tay theo vuốt ve đầy yêu thương của hắn mà run lên nhè nhẹ, khiến người ta yêu mến.
Quần áo trên thân thể hai người tuột xuống. Cùng trần trụi, càng khiến hắn khó có thể kiềm chế được.
Hắn nâng hai chân trắng nõn của Hạ Thiển Ly lên, không hề bỏ sót mà hôn lên mỗi một tấc trên da thịt mềm mại nhẵn nhụi. Môi lưỡi để lại từng dấu vết đỏ ửng ướt át phía trên, thoạt nhìn vô cùng yêu mị.
Dục vọng giữa hai chân trắng nõn không chịu nổi bị đùa giỡn, sớm run rẩy ngẩng cao đầu. Trong lòng dâng lên tình cảm yêu thương say đắm mãnh liệt. Không chút suy nghĩ, hắn theo bản năng cúi đầu, ngậm lấy dục vọng ở giữa hai chân đối phương.
Thân mình Hạ Thiển Ly run mạnh lên, muốn tránh khỏi trói buộc của hắn, nhưng hiện tại nhược điểm bị ngậm lấy, toàn thân giống như bị hòa tan, một chút khí lực cũng không thể sử dụng được.
Tiếng thở dốc dồn dập không ngừng vang lên bên tai. Tiếng rên rỉ bị đè nén kia truyền vào trong tai Tần Hoài Phong, lại càng khơi mào dục vọng của hắn.
Đầu lưỡi hắn nhẹ nhàng chuyển động, nuốt toàn bộ *** hoa mà Hạ Thiển Ly tiết ra xuống, ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy một đôi mắt ướt át mờ mịt vì ý loạn tình mê đang nhìn mình.
Như vậy, đẹp đến mức khiến lòng người say.
Hắn không chỉ một lần mà nghĩ muốn có thể chiếm được một vị trí trong lòng người này, hắn rốt cuộc là may mắn đến mức nào đây?
Tần Hoài Phong mê luyến mà hôn lên khóe mắt phiếm hồng của Hạ Thiển Ly, đồng thời đưa tay về phía sau, kiên nhẫn mà mở rộng cửa huyệt. Nơi ấm áp ướt át đó nhanh chóng ngậm lấy ngón tay hắn, khiến thân dưới của hắn càng thêm nóng bỏng.
Hắn vừa khẽ vuốt ve đối phương, vừa chậm rãi đưa dục vọng đã sớm gấp gáp của mình tiến vào trong cơ thể đối phương.
Cảm giác tê dại từ nơi hai người kết hợp lan ra đến tận đầu ngón tay.
Tiếng rên rỉ tràn ngập trong màn trướng, nhất thời, dục vọng tràn đầy, khô nóng không chịu nổi.
Dục vọng giữa hai chân cuối cùng cũng không có vào tận gốc. Tần Hoài Phong lúc đầu còn băn khoăn vì Hạ Thiển Ly mà nhẫn nại từ từ dần dần chìm vào trong khoái cảm. Hắn đành phải vừa hôn đối phương đang thút thít, vừa an ủi vỗ về, vừa theo khoái cảm mà lắc lư thắt lưng. Sau khi cắm rút không biết đến lần thứ mấy, đầu óc hắn trống rỗng cuối cùng cũng lên đỉnh.
Hắn cúi đầu nhìn về phía người dưới thân, trong lòng dâng lên tình yêu mãnh liệt làm người ta choáng váng, khiến hắn không khỏi ôm đối phương thật chặt, hôn vô số lần lên gương mặt tràn đầy nước mắt của người kia…
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Thiển Ly không thể xuống giường vẻ mặt không vui mà kêu Tần Hoài Phong mang cơm vào trong phòng.
Hạ Thiển Ly đã khôi phục vị giác đặc biệt thích ăn điểm tâm, nhưng muốn hắn đến phía đông mua một phần của nhà này, đến phía tây mua một phần của nhà kia. Như vậy đã không còn là kén chọn, mà là làm khó dễ.
Nhưng hắn cam tâm tình nguyện.
“Sao rồi? Ăn ngon không?"
Sau khi đưa món điểm tâm ngọt lên, Tần Hoài Phong cười lấy lòng hỏi.
Hạ Thiển Ly không muốn phản ứng, nhưng sau khi bị Tần Hoài Phong không hề phiền chán mà hỏi hơn mười lần cuối cùng cũng mở miệng.
“Hương vị vô cùng ngọt ngào."
Chạy xa như thế mua về cũng coi như một hồi công sức. Chuyện hại y không xuống giường được coi như xong.
Tần Hoài Phong nghe xong, mặt mày hớn hở mà nghiêng lại đây, hôn lên môi Hạ Thiển Ly một cái.
“Quả thật rất ngọt."
Nhưng ý của hắn không ở trong lời.
Hạ Thiển Ly nhíu mày.
Tần Hoài Phong nhẹ nhàng nắm lấy tay Hạ Thiển Ly, chỉ vào một khay điểm tâm khác.
“Hai phần điểm tâm này có tên đấy. Một phần tên là ta, một phần khác tên là yêu ngươi, hợp lại cùng một chỗ gọi là gì đây?"
“…"
Hạ Thiển Ly quay đầu đi làm như không hề nghe thấy gì cả.
Tần Hoài Phong tiếp tục kiên trì.
“Nói đi nói đi."
“…"
“Ngươi cũng chưa từng nói với ta những lời này đâu."
“…"
“Ta rất muốn nghe một lần mà."
“…"
Thật lâu thật lâu sau, Tần Hoài Phong cuối cùng nghe được ba chữ kia ——
“Cút cho ta."
Sau khi một hy vọng tan biến là thất vọng, khi hy vọng còn lại cũng tan biến nốt là tuyệt vọng.
Tần Hoài Phong mờ mịt mà lật qua lật lại bản chép tay tìm được đến từ chỗ lão bộc.
Đây là bút ký của mẫu thân, hẳn là lão bộc trộm được từ chỗ của mẫu thân, nhưng hắn cũng không thể đọc hiểu, mà ngay cả hình vẽ quanh co khúc khuỷu phía trên cũng không hiểu rõ ràng lắm.
Hắn mệt mỏi nâng tay lên, đưa quyển sách cho Cơ Trưởng lão.
“Để đám đạo sĩ tăng lữ tìm về đến xem xem."
Cơ Trưởng lão cầm lấy bản chép tay, nhưng không lập tức rời đi. Khóe mắt liếc về phía đồ ăn chưa hề được đụng đến chút nào trên bàn.
“Tần công tử, xin hãy ăn cơm đầy đủ."
Nhưng Tần Hoài Phong thậm chí còn không trả lời. Hai mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào Hạ Thiển Ly đang nằm mê man trên giường.
Giống như hai tai đã không còn nghe được bất cứ tiếng động nào, hai mắt cũng không nhìn được bất cứ vật gì khác nữa.
Cơ Trưởng lão bất đắc dĩ thở dài một hơi, xoay người đóng cửa rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hắn và Hạ Thiển Ly.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mái tóc dài tản ra ở trên giường. Mái tóc đen nhánh như mực vẫn mềm mại như cũ, nhưng chủ nhân của mái tóc dài lại vẫn chưa hề mở hai mắt ra.
Muốn lại được nghe thấy giọng nói lạnh lùng trong trẻo êm ái kia, chẳng ngại những lời nói ra đều là yêu cầu vô lý hoặc là lời quở trách mang hàm ý châm chọc.
Vẫn nhớ rõ không lâu trước đây, hắn nắm tay người này bày tỏ tình yêu. Ngón tay trắng nõn thon dài kia giật giật, cuối cùng lại cũng không có gạt tay hắn ra. Trong nháy mắt đó, trong lòng có một cỗ ngọt ngào giống như dòng nước ấm hòa tan người khác chảy qua.
Nhưng mà người này hiện tại đã không thể nói với hắn thêm một câu nào nữa, cũng không thể bày ra phản ứng với những hành động của hắn.
Bàn tay nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài chậm rãi chạm lên hai gò má trắng nõn như ngọc kia.
Hắn không khỏi thì thào nói nhỏ.
“Đã không thể nghe được giọng nói của ta nữa sao? Hay là nói, ngươi có thể nghe được, chỉ là… không thể tỉnh lại thôi?"
Đầu ngón tay xẹt qua hai hàng lông mày, mi mắt, mũi, cuối cùng đi đến đôi môi mỏng hơi nhếch. Cảm xúc mềm mại khiến tâm thần hắn rung động.
Tần Hoài Phong cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hình dạng duyên dáng kia.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Tần Hoài Phong cảm thấy có chút không vui mà nhíu mày.
“Vào đi."
Vốn tưởng rằng là đệ tử Ma giáo, không thể ngờ được lại là sư đệ đã nhiều ngày nay không gặp mặt.
Tần Hoài Phong kinh ngạc, Lương Thanh Dương càng kinh ngạc hơn, bởi vì hắn chưa từng nhìn thấy qua sư huynh tiều tụy như vậy, những lời nói móc mỉa đến bên miệng rồi lại bị cường ép nuốt trở lại.
Hắn đành phải mỉm cười nói:
“Sư huynh, đã lâu không gặp."
Tần Hoài Phong không nói gì, lại quay đầu nhìn về phía Hạ Thiển Ly nằm ở trên giường.
Lương Thanh Dương bước lên phía trước, trên đường nhìn thấy đồ ăn đã sớm nguội lạnh, không khỏi nhíu mày.
“Sư huynh, bữa tối của huynh bày thật sớm."
Chính là Tần Hoài Phong lại vẫn không ừ hử một tiếng nào.
Đối với sư huynh im lặng như vậy, Lương Thanh Dương cảm thấy rất không quen, rút từ trong ngực ra một bản chép tay.
“Đây là bản chép tay mà mẫu thân huynh để lại."
Tần Hoài Phong quay đầu lại, lúc này mới lên tiếng lần đầu tiên.
“Mang đến xem một chút."
Lương Thanh Dương đi đến bên giường, đưa quyển sách trong tay đến tay Tần Hoài Phong.
“Sư phụ đến am ni cô mà mẫu thân huynh từng nương nhờ, muốn xem một chút xem có thể tìm được càng nhiều bản bút ký chép tay hay không, vài ngày nữa mới có thể đến đây."
Tần Hoài Phong nghiêm mặt tập trung lật xem bản chép tay.
Nội dung đại khái không khác gì suy đoán vừa rồi lắm, nhưng tường tận phong phú hơn.
“Trong này e rằng có liên quan đến phương pháp có thể khiến cho Hạ Giáo chủ tỉnh lại."
Lương Thanh Dương chỉ chỉ vào hình vẽ quanh co khúc khuỷu mà Tần Hoài Phong vừa mới nhìn đến.
“Đây là cái gì?"
Thứ mà Tần Hoài Phong xem không hiểu lại bị Lương Thanh Dương lập tức nói ra.
“Rắn."
Tần Hoài Phong ngạc nhiên.
“Làm sao đệ biết?"
“Bởi vì mẫu thân của sư huynh từng nói cho sư phụ biết."
Trong đầu đột nhiên hiện lên một đôi mắt màu hổ phách.
Tần Hoài Phong trầm giọng nói:
“Vì sao phải nói cho sư phụ?"
Đáp án giống như hắn suy đoán.
“Muốn ở trong nơi của người khác nuôi một thứ đáng sợ như loại này, dù thế nào cũng phải nói cho chủ nhân nơi đó một tiếng đi."
Tần Hoài Phong khó nén được khiếp sợ trong lòng mà cúi đầu nhìn về phía hình vẽ trên giấy.
Đầu ngón tay chậm rãi xẹt qua văn tự của dị tộc bên cạnh hình vẽ.
“Tìm người có thể đọc hiểu được loại văn tự này đến đây."
Vì thế đệ tử Ma giáo lại bắt đầu vội vã đi tìm người, có điều thực sự tìm được người đến đây lại chính là sư phụ mấy ngày sau chạy đến.
“Vị này chính là bạn tri kỷ của mẫu thân con."
Nữ tử đi theo sư phụ đến mặc một thân hắc y, dùng sa đen che khuất dung nhan của mình, không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng giấy bút để trao đổi với nhau.
Thượng Tễ lấy từ trong tay áo ra một cái bình sứ.
“Chúng ta đã lấy được máu của ngân xà, nhưng muốn thành việc, còn cần thêm một thứ nữa."
Lương Thanh Dương giành mở miệng trước, tiến lên kích động mà nắm tay Thượng Tễ.
“Đi lấy máu ngân xà? Có bị thương không?"
Lúc này xung quanh không những có Tần Hoài Phong và nữ tử hắc y, người của Ma giáo cũng ở đó, Thượng Tễ vội vàng rút tay về, vành tai hơi hơi phiếm hồng.
“Không có gì, mẫu thân của Hoài Phong đã từng nói cho ta biết phải khắc chế ngân xà như thế nào."
Trung Đường chủ bị giành lời trước lúc này vội vã mở miệng.
“Còn cần điều kiện gì?"
Nữ tử hắc y cúi đầu, viết lên giấy mấy chữ —— Máu người.
Một tháng sau, một chiếc xe ngựa dừng chân trước cửa lớn của phân đà.
Tần Hoài Phong thật cẩn thận ôm Hạ Thiển Ly vẫn chìm trong mê man lên xe, sau đó xuống xe nói lời từ biệt với mấy người đứng ở trước cửa.
Máu người trong miệng nữ tử hắc y không phải là máu tươi của người bình thường. Sau một hồi tìm kiếm không có kết quả, Tần Hoài Phong quyết định cùng Hạ Thiển Ly đi thẳng đến vùng của Miêu tộc nơi mẫu thân mình sinh ra.
Chuyện của Ma giáo để Tả Hộ pháp thay thế quản lý, Thí Kiếm Môn thì nhờ sư phụ tiếp tục cai quản.
Đối với quyết định của Tần Hoài Phong, Lương Thanh Dương mặc dù cảm thấy bất mãn, nhưng là không nói ra, mà Thượng Tễ ngay từ đầu đã tỏ vẻ thấu hiểu và ủng hộ.
Cơ Trưởng lão vốn định đi theo cẩn thận chăm sóc Hạ Thiển Ly, nhưng lại bị Tần Hoài Phong từ chối.
“Ta không biết đi như vậy sẽ phải mất bao nhiêu năm. Cơ Trưởng lão vẫn là ở lại Ma giáo giúp đỡ đi."
Đây cuộc tìm kiếm và chờ đợi dài đằng đẵng, nhưng hắn vẫn sẽ chờ đợi, cho đến khi thời gian trên người hắn không còn chảy nữa mới thôi.
Thái độ Tần Hoài Phong rất kiên quyết, Cơ Trưởng lão cũng không thể yêu cầu mãi. Dù sao nàng cũng biết người Giáo chủ muốn làm bạn bên cạnh chính là nam tử trước mắt này.
Nhìn ra giác ngộ của Tần Hoài Phong, Lương Thanh Dương nhẹ thở dài.
“Người này chiếm sức nặng bao nhiêu ở trong lòng huynh chứ?"
Tần Hoài Phong thản nhiên nói:
“Không nhiều lắm, chỉ bốn chữ mà thôi."
“Bốn chữ nào?"
“Đời đời kiếp kiếp."
Đã là toàn bộ.
Tần Hoài Phong lên xe.
Tiếng vó ngựa cất lên.
Một đường cát vàng tung bay. Đợi đến khi đám người đứng trước phân đà đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Hạ Thiển Ly nằm trong thùng xe mới chậm rãi nhổm dậy, mái tóc đen mềm mại buông xuống trước ngực.
Khóe miệng Tần Hoài Phong nhếch lên:
“Giáo chủ."
Nói xong, người đã tiến lên trước mặt Hạ Thiển Ly, ôm đối phương vào trong lòng.
Hạ Thiển Ly khẽ nhíu mày, lại không tránh khỏi ôm ấp, nhẹ giọng nói:
“Ngươi thật sự bỏ được tất cả?"
Tần Hoài Phong vùi đầu vào bên cổ Hạ Thiển Ly, mê luyến mà hít mùi hương trên người đối phương.
“Giáo chủ mới là tất cả của ta."
Một tháng trước, nữ tử hắc y đến, nói cho bọn họ biết phải tìm được người có năng lực đặc biệt. Nhưng mà cho dù vận dụng lực lượng của Ma giáo cùng với Vương phủ, bọn họ lại vẫn không thu hoạch được gì.
Lúc này Tần Hoài Phong chờ đến sốt ruột nói hắn muốn đích thân đến chỗ của Miêu tộc tìm kiếm.
Mẫu thân hắn vốn là nữ tử của Miêu tộc, có lẽ đến đó có thể tìm được gì đó.
Lương Thanh Dương đứng một bên nghe sau đó lại bật ra một câu:
“Nói đến người đặc biệt, tình huống của sư huynh không phải là rất kỳ lạ sao?"
Tần Hoài Phong không kiên nhẫn mà cau mày nói:
“Ta chỉ là đánh bậy đánh bạ, hơn nữa loại chuyện này không liên quan đến người bị thi thuật, chỉ quyết định bởi người thi thuật."
Điểm ấy từ trong chuyện của thị vệ lại có thể nhìn ra được một hai phần.
Lương Thanh Dương lại lắc đầu.
“Ta là nói chuyện sư huynh quay lại được thân thể của mình."
Tần Hoài Phong nghi hoặc mà nhíu mày.
Lương Thanh Dương tiếp tục nói tiếp.
“Tuy rằng ta cũng không quá rõ ràng loại kỳ thuật mờ ảo này, nhưng tình huống của sư huynh nghĩ như thế nào cũng thấy rất kỳ quái. Lúc ấy sư huynh còn đang ở trong thân thể của Thi Lương Ngọc, lại bị người giết chết, nói như vậy, không phải là sẽ chết đi cùng với thân thể của mình sao? Nhưng mà sư huynh thế nhưng lại quay lại trong thân thể của mình."
Nghi hoặc chuyển thành khiếp sợ.
“Còn nữa, Thi Lương Ngọc dùng kỳ thảo Thiên Sơn, vốn là không tỉnh lại được, cho nên khi quay về nhìn thấy sư huynh tỉnh lại thì, ta mới có thể cảm thấy kinh ngạc như vậy."
Vừa nghe Lương Thanh Dương nói như thế, Tần Hoài Phong mới đột nhiên nhớ tới khi Lương Thanh Dương đẩy cửa đi vào, quả thực là vừa mở cửa liền nhíu mày nói ‘Sao đã tỉnh rồi’. Mà khi đó hắn chỉ một lòng nhung nhớ Hạ Thiển Ly, cũng không cẩn thận ngẫm lại tình huống của mình.
Hiện tại nghĩ lại cẩn thận, quả thật là ly kỳ.
Hắn rõ ràng đã chết rồi, lại quay lại về trong thân thể của mình. Như vậy… Không phải là cùng một dạng với việc mượn xác hoàn hồn của Xà quản gia sao? May mắn chính là, hắn cũng không cảm thấy có gì quái lại, đại khái là bởi vì mạng của hắn cũng chưa đến lúc tận đi.
Hắn đang nản lỏng thoái chí liền trở nên kích động không thôi.
Đêm đó Tần Hoài Phong liền lén đi tìm bạn thân của mẫu thân, bởi vì nữ tử hắc y từng nói qua loại việc này sẽ có nguy hại với người dâng máu tươi, Tần Hoài Phong không muốn khiến cho sư phụ lo lắng đành phải đi tìm thương lượng riêng với nữ tử hắc y.
Mà mọi chuyện lại đúng như hắn đã định.
Khi nhìn thấy Hạ Thiển Ly hôn mê nhiều ngày chậm rãi mở hai mắt ra thì, Tần Hoài Phong cảm động đến mức gần như rơi nước mắt, kìm lòng không được mà ôm chầm Hạ Thiển Ly vào trong lòng.
Vốn là loại tin tức cực tốt này hẳn là nên lập tức báo cho mọi người cùng biết, nhưng là sau khi nghe nói về chuyện của lão Giáo chủ, Hạ Thiển Ly lại trầm mặt xuống.
“Ta đây cũng không cần thiết phải làm Giáo chủ Ma giáo nữa."
Kết quả là, Tần Hoài Phong nghe theo ý nguyện của Hạ Thiển Ly, diễn một màn ra ngoài tìm người như vậy.
Chiều tối khi tìm nơi ngủ trọ thì, Tần Hoài Phong liền đuổi xa phu đi đánh xe cho bọn họ đi.
Kể từ đó, cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tuy rằng quả thực cảm thấy áy náy với sư phụ, nhưng trải qua việc này, hắn mới phát hiện Hạ Thiển Ly chiếm sức nặng nhiều như thế nào ở trong lòng hắn. Hạ Thiển Ly muốn đi nơi nào, hắn sẽ theo đến chỗ đó.
Thà phụ tất cả người trong thiên hạ, cũng sẽ không phụ người này.
…
Dưới ánh nến, trong màn trướng.
Tần Hoài Phong đặt Hạ Thiển Ly ở giữa mình và vách tường mà nhiệt tình hôn môi.
Đó là nụ hôn nồng nhiệt như muốn nuốt chửng đốt phương, để bù lại nhung nhớ mãnh liệt trong nhiều ngày như vậy, và cả thống khổ từng có khi nghĩ đến sẽ mất đi người này.
Phần thống khổ kia khắc lại thực sự quá sâu, vì thế nên mỗi đêm hắn đều phải ôm Hạ Thiển Ly thật chặt, cảm nhận được cảm xúc ấm áp trong ngực mới có thể đi vào giấc ngủ, cho dù bị người kia ngại mình dính người mà đánh mắng, cũng không hề buông tay. Hạ Thiển Ly không biết làm sao, cuối cùng cũng chỉ đành mặc hắn.
Mặc dù như thế, hắn có đôi khi vẫn không khỏi bừng tỉnh lúc nửa đêm, nhìn thấy người trong lòng vẫn như trước nhắm chặt hai mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy đau đớn không thôi, có điều nếu không nhịn được đi gọi đối phương tỉnh lại, thân thể có khả năng sẽ còn đau đớn hơn, hơn nữa hắn cũng quả thật không muốn đánh thức Hạ Thiển Ly, vì thế đành phải cố nén cô đơn trong lòng, khẽ hôn lên trán, mi mắt của đối phương… Cho đến đôi môi mềm mại.
Tình yêu say đắm với người này càng lúc càng tăng, thậm chí dâng đầy trong trái tim, lan đến từng đầu ngón tay.
Mấy sợi tóc đen bóng buông rơi một bên. Tiếng thở dốc nhỏ vụn tràn ra khỏi đôi môi duyên dáng kia.
Máu trong toàn thân giống như muốn bốc cháy lên, dục vọng trong thân thể kêu gào muốn trỗi dậy.
Tần Hoài Phong cúi đầu, giống như đang liếm mút mật ong mà liếm phần cổ trắng nõn của Hạ Thiển Ly. Hai tay đồng thời theo mái tóc dài mềm mại kia nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng của đối phương. Thân thể ấm áp dưới tay theo vuốt ve đầy yêu thương của hắn mà run lên nhè nhẹ, khiến người ta yêu mến.
Quần áo trên thân thể hai người tuột xuống. Cùng trần trụi, càng khiến hắn khó có thể kiềm chế được.
Hắn nâng hai chân trắng nõn của Hạ Thiển Ly lên, không hề bỏ sót mà hôn lên mỗi một tấc trên da thịt mềm mại nhẵn nhụi. Môi lưỡi để lại từng dấu vết đỏ ửng ướt át phía trên, thoạt nhìn vô cùng yêu mị.
Dục vọng giữa hai chân trắng nõn không chịu nổi bị đùa giỡn, sớm run rẩy ngẩng cao đầu. Trong lòng dâng lên tình cảm yêu thương say đắm mãnh liệt. Không chút suy nghĩ, hắn theo bản năng cúi đầu, ngậm lấy dục vọng ở giữa hai chân đối phương.
Thân mình Hạ Thiển Ly run mạnh lên, muốn tránh khỏi trói buộc của hắn, nhưng hiện tại nhược điểm bị ngậm lấy, toàn thân giống như bị hòa tan, một chút khí lực cũng không thể sử dụng được.
Tiếng thở dốc dồn dập không ngừng vang lên bên tai. Tiếng rên rỉ bị đè nén kia truyền vào trong tai Tần Hoài Phong, lại càng khơi mào dục vọng của hắn.
Đầu lưỡi hắn nhẹ nhàng chuyển động, nuốt toàn bộ *** hoa mà Hạ Thiển Ly tiết ra xuống, ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy một đôi mắt ướt át mờ mịt vì ý loạn tình mê đang nhìn mình.
Như vậy, đẹp đến mức khiến lòng người say.
Hắn không chỉ một lần mà nghĩ muốn có thể chiếm được một vị trí trong lòng người này, hắn rốt cuộc là may mắn đến mức nào đây?
Tần Hoài Phong mê luyến mà hôn lên khóe mắt phiếm hồng của Hạ Thiển Ly, đồng thời đưa tay về phía sau, kiên nhẫn mà mở rộng cửa huyệt. Nơi ấm áp ướt át đó nhanh chóng ngậm lấy ngón tay hắn, khiến thân dưới của hắn càng thêm nóng bỏng.
Hắn vừa khẽ vuốt ve đối phương, vừa chậm rãi đưa dục vọng đã sớm gấp gáp của mình tiến vào trong cơ thể đối phương.
Cảm giác tê dại từ nơi hai người kết hợp lan ra đến tận đầu ngón tay.
Tiếng rên rỉ tràn ngập trong màn trướng, nhất thời, dục vọng tràn đầy, khô nóng không chịu nổi.
Dục vọng giữa hai chân cuối cùng cũng không có vào tận gốc. Tần Hoài Phong lúc đầu còn băn khoăn vì Hạ Thiển Ly mà nhẫn nại từ từ dần dần chìm vào trong khoái cảm. Hắn đành phải vừa hôn đối phương đang thút thít, vừa an ủi vỗ về, vừa theo khoái cảm mà lắc lư thắt lưng. Sau khi cắm rút không biết đến lần thứ mấy, đầu óc hắn trống rỗng cuối cùng cũng lên đỉnh.
Hắn cúi đầu nhìn về phía người dưới thân, trong lòng dâng lên tình yêu mãnh liệt làm người ta choáng váng, khiến hắn không khỏi ôm đối phương thật chặt, hôn vô số lần lên gương mặt tràn đầy nước mắt của người kia…
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Thiển Ly không thể xuống giường vẻ mặt không vui mà kêu Tần Hoài Phong mang cơm vào trong phòng.
Hạ Thiển Ly đã khôi phục vị giác đặc biệt thích ăn điểm tâm, nhưng muốn hắn đến phía đông mua một phần của nhà này, đến phía tây mua một phần của nhà kia. Như vậy đã không còn là kén chọn, mà là làm khó dễ.
Nhưng hắn cam tâm tình nguyện.
“Sao rồi? Ăn ngon không?"
Sau khi đưa món điểm tâm ngọt lên, Tần Hoài Phong cười lấy lòng hỏi.
Hạ Thiển Ly không muốn phản ứng, nhưng sau khi bị Tần Hoài Phong không hề phiền chán mà hỏi hơn mười lần cuối cùng cũng mở miệng.
“Hương vị vô cùng ngọt ngào."
Chạy xa như thế mua về cũng coi như một hồi công sức. Chuyện hại y không xuống giường được coi như xong.
Tần Hoài Phong nghe xong, mặt mày hớn hở mà nghiêng lại đây, hôn lên môi Hạ Thiển Ly một cái.
“Quả thật rất ngọt."
Nhưng ý của hắn không ở trong lời.
Hạ Thiển Ly nhíu mày.
Tần Hoài Phong nhẹ nhàng nắm lấy tay Hạ Thiển Ly, chỉ vào một khay điểm tâm khác.
“Hai phần điểm tâm này có tên đấy. Một phần tên là ta, một phần khác tên là yêu ngươi, hợp lại cùng một chỗ gọi là gì đây?"
“…"
Hạ Thiển Ly quay đầu đi làm như không hề nghe thấy gì cả.
Tần Hoài Phong tiếp tục kiên trì.
“Nói đi nói đi."
“…"
“Ngươi cũng chưa từng nói với ta những lời này đâu."
“…"
“Ta rất muốn nghe một lần mà."
“…"
Thật lâu thật lâu sau, Tần Hoài Phong cuối cùng nghe được ba chữ kia ——
“Cút cho ta."
Tác giả :
Tam Tam Tổng Công