Giáo Chủ Của Ta Sao Có Thể Đáng Yêu Như Thế
Chương 38: Nói ra chân tướng
Ba người bay trong rừng một hồi cuối cùng cũng dừng lại ở bên bờ một con suối nhỏ trong sơn cốc. Lúc này phía sau đã không còn tiếng người đuổi theo, mà ngay cả tiếng kêu của chim muông dã thú trong rừng cũng không có.
Hạ Thiển Ly đi đến bên dòng suối, bắt đầu cẩn thận mà dùng dòng nước trong vắt rửa mặt. Trong lúc đó, Hạ Thiển Ly một lần cũng không quay lại nhìn Tần Hoài Phong. Nhưng Cơ Trưởng lão lại liên tiếp quay đầu nhìn về phía Chưởng môn chính phái khó phân rõ là địch hay bạn này.
Hạ Thiển Ly thích sạch sẽ. Điểm ấy Tần Hoài Phong ở bên cạnh Hạ Thiển Ly hơn nửa năm đương nhiêu biết rõ ràng nhất, nhưng nguyên nhân dừng lại giữa đường cũng không chỉ đơn giản là rửa mặt như vậy. Tần Hoài Phong hiện tại là người của chính phái. Ai sẽ đem một tên có lập trường trái ngược với mình đến đại bản doanh chứ?
Nghĩ đến bản thân bị coi như người ngoài, Tần Hoài Phong không khỏi thở dài, cũng đi đến bên dòng suối, định rửa mặt cho đầu óc tỉnh táo một chút, nhưng hắn còn chưa đụng đến nước suối, mu bàn tay đã bị một viên đá nhỏ bắn trúng.
Tần Hoài Phong ủy khuất mà nhìn về phía Hạ Thiển Ly.
“Hạ Giáo chủ, dòng suối nhỏ này không phải là bị Ma giáo mua lại rồi đi."
“Bẩn."
Đêm nay Hạ Thiển Ly đặc biệt lời ít mà ý nhiều.
Trước kia khi hắn ở trong thân thể của Thi Lương Ngọc, Hạ Thiển Ly cũng không quá phận đến mức không cho hắn dùng chung một suối nước với mình. Xem ra vị Giáo chủ tâm nhãn còn nhỏ hơn kim này là đang ghi hận hắn vừa rồi ngăn cản y.
“Như vậy làm phiền Hạ Thiển Ly múc nước cho Tần mỗ."
Tần Hoài Phong rất thành khẩn ôm quyền nói.
Hạ Thiển Ly lúc này mới lần đầu tiên nhìn về phía hắn, nhưng chỉ là lạnh lùng trừng mắt.
“Dùng máu cho ngươi tắm thì sao?"
Sắc mặt Tần Hoài Phong cứng đờ, cười khan nói:
“Không cần thiết Hạ Giáo chủ phải tự hại thân thể mình như vậy đâu."
Đáp lại hắn là một tiếng hừ lạnh.
Lúc này mây đen đã tan đi. Ánh trăng từ từ lộ ra. Dưới ánh trăng, Hạ Thiển Ly một thân bạch y thắng tuyết, răng trắng môi hồng, trong bóng đêm càng thêm tuấn mỹ lại trong trẻo lạnh lùng.
Tần Hoài Phong nhìn mà ngây người, lại bị viên đá nhỏ đánh trúng, lúc này là bay thẳng đến mặt hắn. May mà hắn né tránh rất nhanh, nếu không gặp nạn chắc chắc sẽ không phải hai má.
“Tần Hoài Phong, ngươi đứng ở bên nào?"
Tần Hoài Phong sờ sờ hai má có chút đau, ngữ khí vô cùng ủy khuất.
“Hạ Giáo chủ ném chuẩn như vậy, lại không biết ta đứng ở bên nào sao?"
Ý tứ bị cố ý xuyên tạc, Hạ Thiển Ly nhịn không được lại ném một viên đá đi, có điều lúc này Tần Hoài Phong đã tránh được.
Cơ Trưởng lão đứng một bên nhìn cảm thấy một màn trước mắt quả thực là rất quen, sau khi ho khan một tiếng, tiến lên nói:
“Tần Chưởng môn, nếu như ngươi muốn giúp Giáo chủ, thì không nên ngăn cản Giáo chủ."
Giáo chủ hiện tại khiến nàng nhìn mà thấy đau lòng, chỉ cầu sau khi giải quyết được hai kẻ kia, Giáo chủ có thể được giải thoát một chút.
Tần Hoài Phong nhìn về phía Cơ Trưởng lão khó có được một lần mở miệng, khó xử mà nhíu mày.
“Giết hai người kia, khiến cho Ma giáo và chính phái càng thêm nước lửa khó dung."
“Không cần ngươi quan tâm."
Hạ Thiển Ly lập tức lạnh giọng trả lời.
Y không thèm bận tâm, bởi vì tâm y đã bị cướp đi rồi.
“Thi Lương Ngọc là trừng phạt đúng tội."
Đánh úp lại không phải viên đá nhỏ, mà là trường kiếm sắc bén. Mũi kiếm chỉ cách cổ khoảng cách một tấc, nhưng Tần Hoài Phong vẫn không hề nhúc nhích mà đứng im một chỗ, ánh mắt không hề chớp dù chỉ một cái.
“Đúng tội hay không cũng không do ngươi đoán định."
Lửa giận trong mắt Hạ Thiển Ly thiêu đốt hừng hực.
Đây là lần đầu tiên Tần Hoài Phong nhìn thấy Hạ Thiển Ly kích động như thế, mà đây đều là vì mình, vì mình mà Hạ Thiển Ly nghĩ rằng là đã chết kia. Tâm nhất thời dâng lên sóng lớn ngàn trượng.
“Nếu ta nói bị giết căn bản không phải là Thi Lương Ngọc mà ngươi quen biết thì sao?"
Mũi kiếm run lên.
Đôi mày của Hạ Thiển Ly hơi nhíu, ngữ khí lạnh lùng nói:
“Ngươi muốn nói cái gì?"
Tần Hoài Phong mím môi.
“Ta chỉ sợ ngươi sẽ không tin lời ta sắp nói."
Hạ Thiển Ly hơi hơi nheo hai mắt lại.
“Thi Lương Ngọc là ngươi phái đến?"
Đề tài đột nhiên thay đổi khiến Tần Hoài Phong sửng sốt.
“Hạ Giáo chủ sao lại nói như vậy?"
“… Chiêu thức võ công của các ngươi vô cùng giống nhau."
Ngữ khí của Hạ Thiển Ly càng lộ vẻ lạnh lùng.
Tần Hoài Phong không khỏi cười khổ.
“Nếu như là cùng một người, chiêu thức võ công tự nhiên là giống nhau."
Mũi kiếm đẩy về phía trước, cổ Tần Hoài Phong liền xuất hiện một vệt đỏ nhạt màu, nhưng Tần Hoài Phong vẫn không chút dao động.
“Đừng nói giỡn với bản Giáo chủ."
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng gợn sóng tầng tầng. Tâm Hạ Thiển Ly lập tức rối loạn.
Tần Hoài Phong cảm thấy chua xót bên khóe miệng càng sâu.
“Đã nói là người sẽ không tin đâu."
Sau khi dừng lại một chút, hắn nhẹ thở dài một hơn, dịu dàng mà nhìn vào đôi mắt tối tăm như vực sâu kia.
“Ta nói rồi, là muốn giải thích mọi chuyện với ngươi."
‘Keng’ một tiếng. Là tiếng giòn vang khi trường kiếm rơi xuống mặt đất.
Cơ Trưởng lão cuống quít tiến lên.
“Giáo chủ!"
Hạ Thiển Ly phất phất tay. Biểu tình vốn kinh ngạc nhanh chóng khôi phục sự trấn tĩnh trước nay.
Y khom người nhặt trường kiếm lên, điềm nhiên nói.
“Hắn ngay cả việc này cũng nói cho ngươi?"
Biết được loại chuyện mà chỉ có hai người mới biết được này, cũng chỉ có thể là được người ở trong cuộc báo cho. Suy nghĩ của Hạ Thiển Ly rất bình thường. Dù sao thì ai sẽ đồng ý đi tin chuyện linh hồn dịch thể này chứ?
Tần Hoài Phong có chút buồn bực mà gãi gãi đầu.
“Hạ Giáo chủ cảm thấy sẽ có loại gian tế không hiểu phong tình như vậy, ngay cả loại chuyện này cũng sẽ nói ra?"
“Hắn rất khốn kiếp."
Giọng nói của Hạ Thiển Ly rất êm tai. Hai chữ khốn kiếp từ trong miệng y nói ra dường như cũng cao quý hơn không ít, nhưng Tần Hoài Phong nghe vào vẫn không khỏi cảm thấy bực bội.
Nếu hắn chết thật, khi người khác hỏi hắn là người như thế nào, Hạ Thiển Ly cũng sẽ không chút do dự nói ra mấy chữ ‘Hắn rất khốn kiếp’ đi. Có điều cho dù mình là một người như thế, Hạ Thiển Ly vẫn cảm thấy đau lòng khổ sở vì hắn. Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua.
“Không có gian tế, cũng không có mật báo gì cả, chỉ có trò đùa của ông trời. Hạ Giáo chủ thực không tin có chuyện thần bí quái lạ sao?"
Ánh mắt Hạ Thiển Ly trầm xuống.
“Dựa vào cái gì muốn bản Giáo chủ tin tưởng ngươi?"
Tần Hoài Phong cười khổ.
“Quả thực, lợi thế có ích nhất đã không còn."
Sau khi dừng lại một chút, hắn mới dịu dàng khẩn trương nói:
“Cũng chỉ có một mảnh thật tình là có thể đưa lên chứng minh thôi."
Bàn tay cầm kiếm của Hạ Thiển Ly căng thẳng. Bên dưới vẻ bình tĩnh bề ngoài là cảm xúc mênh mang.
Nếu như loại chuyện vớ vẩn này là thật…
Cơ Trưởng lão nhìn thấy thần sắc của Hạ Thiển Ly khác thường lập tức lo lắng mà lên tiếng:
“Giáo chủ?"
Hạ Thiển Ly thở dài một tiếng.
“Ngươi đi về trước."
Cơ Trưởng lão ngạc nhiên, liếc mắt nhìn về phía Tần Hoài Phong.
“Nhưng mà…"
“Hắn sẽ không tổn thương ta."
Nói xong, Hạ Thiển Ly nâng mắt thản nhiên nhìn về phía Tần Hoài Phong.
“Ngươi sẽ sao?"
Tần Hoài Phong mỉm cười.
“Cho dù phải chết, ta cũng sẽ không tổn thương đến ngươi dù chỉ một chút."
“Nhưng ngươi đã sớm thương tổn."
Có điều không phải thân thể, mà là tâm.
Tần Hoài Phong nhấc tay lên khẽ vuốt ngực. Nơi đó đau đớn như dao cắt.
Cơ Trưởng lão đầy một bụng nghi hoặc nhìn về phía hai người giống như đang đánh đố nhau, vẫn là không yên lòng mà nói rằng:
“Giáo chủ…"
“Về đi."
Trong giọng nói lạnh lùng trong trẻo ẩn chứa uy nghiêm không cho phép từ chối.
Cơ Trưởng lão cắn môi dưới, đành phải cúi đầu đáp một câu ‘Thuộc hạ tuân mệnh’, liền thi triển khinh công, biến mất vào trong bóng đêm.
Lúc này chỉ còn hai người ở đây. Tần Hoài Phong trong lòng kích động khó có thể kìm nén muốn tiến lên phía trước, lại bị giọng nói lạnh lùng trong trẻo quen thuộc kia gọi lại.
“Ngươi muốn bịa ra chuyện xưa nào để kể cho bản Giáo chủ nghe?"
Tần Hoài Phong bất đắc dĩ cười khổ.
“Không phải là chuyện xưa, là sự thật."
Hạ Thiển Ly mặt không chút thay đổi nói:
“Nhưng đây là sự thật vớ vẩn nhất mà bản Giáo chủ từng được nghe."
“Ngươi vẫn là không tin sao?"
Hạ Thiển Ly phức tạp mà liếc hắn:
“Ta muốn tin."
“Muốn tin?"
“… Ta hy vọng hắn còn sống."
Một câu nói kia khiến đáy lòng Tần Hoài Phong lập tức dâng lên ngọn sóng ngàn trượng.
Hắn nghiêng người tiến lên, nắm lấy cổ tay Hạ Thiển Ly, thuận thế kéo đối phương vào trong lòng, trên cổ lập tức có thêm một vết máu nữa, nhưng Tần Hoài Phong cũng không buông tay, chỉ cười cười bất đắc dĩ.
“Con mèo nhỏ không nghe lời quả nhiên là dễ cào người."
Uy hiếp không có hiệu quả, lại giãy dụa không ra, sương lạnh trên mặt Hạ Thiển Ly càng dày đặc.
“Ngươi muốn chết sao?"
Tần Hoài Phong lắc đầu.
“Không muốn chết lần thứ hai."
Trong lòng Hạ Thiển Ly nhất thời giống như bị đổ bình ngũ vị.
“… Bản Giáo chủ cũng không tin chuyện xưa ngươi bịa ra."
Lời tuy như thế, trong mắt cũng đã hiện lên vẻ dao động.
Hạ Thiển Ly nói muốn tin tưởng, nói hy vọng hắn còn sống. Đằng sau lời này rốt cuộc chứa biết bao nhiêu tình, bao nhiêu thương.
Đến lúc này, hắn không khỏi ôm người trong lòng càng chặt hơn. Kiếm đặt trên cổ cũng theo đó mà ấn sâu thêm. Hạ Thiển Ly ‘chậc’ một tiếng, mặt nghiêm lại lạnh lùng buông trường kiếm xuống.
Trong lòng Tần Hoài Phong không khỏi mừng thầm, tiếp tục thừa thắng xông lên nói:
“Ngươi từng hỏi võ công của ta vì sao lại giống Thí Kiếm Môn, vì sao biết cơ quan mật đạo trong Thí Kiếm Môn, vì sao bị người của Thí Kiếm Môn bắt về mà sau đó có thể bình an vô sự quay ra, còn có rất nhiều chuyện khác, điều kiện tiên quyết là nếu ngươi có thể tin tưởng chuyện vớ vẩn kia, tất cả còn không phải là dễ dàng giải quyết sao?"
Môi Hạ Thiển Ly nhếch lên, cũng không nói gì, chỉ là mắt không hề chớp nhìn hắn.
Người mình nhung nhớ ở ngay trong lòng, Tần Hoài Phong nhịn không được vuốt ve mái tóc dài mềm mại đen như mực kia. Cảm xúc mềm mại, giống như tơ lụa thượng đẳng, khiến hắn yêu thích đến mức không muốn buông tay.
Hạ Thiển Ly chưa từng bị người ta vuốt ve mái tóc càng cảm thấy buồn bực xấu hổ hơn, lạnh lùng đẩy cái tay không an phận kia ra.
“Ngươi đang làm cái gì?"
Tần Hoài Phong lắc lắc tay trái đỏ lên, rất thành khẩn mà đáp:
“Đang đợi Giáo chủ ngây người xong, trước đó tìm chút việc để giải trí."
Trong lúc không để ý, hắn lại dùng xưng hô ‘Giáo chủ’ này.
Hạ Thiển Ly vẻ mặt phức tạp mà rũ mắt xuống.
“Ta không phải là Giáo chủ của ngươi."
“Như vậy, Thiển Ly?"
Tần Hoài Phong rất nghe lời mà thay đổi xưng hô.
Đón lấy là một cái trừng mắt lạnh lùng dữ tợn.
“Ngươi có tư cách gọi sao?"
Tần Hoài Phong u oán mà liếc nhìn.
“Ta đã cho rằng chúng ta là lưỡng tình tương duyệt. Chẳng lẽ ngươi còn chưa tin lời của ta sao?"
Môi Hạ Thiển Ly hé ra rồi khép lại, nửa ngày sau mới chậm rãi nói:
“Nếu tin tưởng ngươi…"
Tần Hoài Phong cõi lòng tràn đầy chờ mong chờ đợi câu tiếp theo.
Nhưng ngữ khí của Hạ Thiển Ly lại chuyển lạnh.
“Ta sẽ càng tức giận hơn."
Tần Hoài Phong nghĩ rằng biểu tình của mình hiện tại nhất định là rất buồn cười.
“Không phải cao hứng?"
Sắc mặt Hạ Thiển Ly lạnh hơn, giống như mặt trăng tỏa ra ánh sáng lạnh lùng.
“Buông."
Hai tay Tần Hoài Phong lại tăng lực lên.
“Ta thậm chí còn muốn ôm cả đời."
Ánh mắt Hạ Thiển Ly trở nên âm trầm.
“Bản Giáo chủ hỏi ngươi, vì sao lại không nói?"
Tần Hoài Phong cười khổ.
“Lúc đó ta thân ở doanh địch, sao có thể nói ra?"
“Vậy sau đó thì sao? Sau đó ngươi đã biết tâm ý của bản Giáo chủ, chẳng lẽ còn sợ bản Giáo chủ sẽ vì thân phận là Chưởng môn chính phái của ngươi mà hãm hại ngươi?"
Hạ Thiển Ly nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Tần Hoài Phong cảm thấy chua xót bên môi càng sâu.
“Ta sợ mất đi ngươi."
Hạ Thiển Ly hừ lạnh.
“Hay là nói ngươi căn bản không hề thật tâm với bản Giáo chủ?"
Tần Hoài Phong hoảng hốt trong lòng, vội vàng nói:
“Ta có thể thề với trời."
Hạ Thiển Ly lại càng nói càng thêm kích động.
“Nếu là thật tâm, sao lại có thể để mặc bản Giáo chủ vì chuyện nữ tử mà khổ sở, vì cái chết của ngươi mà thương tâm."
Trong lòng căng thẳng, Tần Hoài Phong đau lòng mà nắm chặt tay Hạ Thiển Ly, đặt lên ngực mình.
“Là ta nói chậm."
Vốn định xử lý thỏa đáng xong mọi chuyện mới thẳng thắn với Hạ Thiển Ly, nhưng không ngờ Hạ Thiển Ly tuy rằng bên ngoài lạnh lùng như sương, đáy lòng lại để ý như thế. Giờ phút này tâm tình của Tần Hoài Phong không thể chỉ dùng hai chữ ‘hối hận’ để hình dung.
Hạ Thiển Ly lạnh lùng rút tay về.
“Bản Giáo chủ thương tâm như thế, ngươi lại vẫn còn vui vẻ. Bản Giáo chủ thật đúng là đồ ngốc."
Một tia dự cảm không tốt xẹt qua đáy lòng, Tần Hoài Phong bất an nhìn về phía Hạ Thiển Ly.
“Giáo chủ?"
Kích động trong con ngươi đen như mực chuyển thành lạnh như băng, giống như chìm sâu vào ao lạnh không nhìn thấy đáy.
“Cũng được. Về sau ngươi đi đường quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, từ nay về sau không còn liên quan."
Tần Hoài Phong ngạc nhiên, cảm thấy cổ họng thắt chặt lại.
“Vì sao?"
“Bởi vì…"
Chua xót trong ngữ khí của Hạ Thiển Ly càng dày thêm.
“Ngươi làm cho ta trở nên rất không giống chính mình."
Hạ Thiển Ly dùng là ‘ta’, mà không phải là ‘Bản Giáo chủ’ cao cao tại thượng.
Người đang nói, là Hạ Thiển Ly thật lòng đợi hắn.
Tần Hoài Phong dịu dàng nhìn về phía Hạ Thiển Ly.
“Ta cũng bởi vì Giáo chủ mà trở nên không giống chính mình."
Quả nhiên tình sẽ khiến cho một người thay đổi, chìm sâu trong đó, không thể tự kiềm chế, cũng không muốn tự kiềm chế.
Hạ Thiển Ly siết chặt hai tay.
“Ta không muốn lại bị ngươi đùa giỡn đến xoay vòng vòng."
“Đem ta đùa giỡn trong tay chính là Giáo chủ."
Hạ Thiển Ly hừ lạnh.
“Buông."
Trong lời này lộ ra kiên quyết không cho phép từ chối. Tần Hoài Phong do dự một lúc lâu, mới lưu luyến không rời mà buông người trong lòng ra.
Hạ Thiển Ly được giải thoát xoay người sang chỗ khác, khoanh tay mà đứng. Rực rỡ dưới ánh trăng, bạch y thắng tuyết, tóc đen như mực, nhìn mà khiến lòng người say đắm.
“Bản Giáo chủ sẽ đến Khai Phong."
Tần Hoài Phong nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi:
“Giáo chủ muốn đi đâu, ta tự nhiên cùng theo tới đó. Không cần phải nói ra đi?"
“Bởi vì bản Giáo chủ không cho phép ngươi đi bên cạnh."
Tần Hoài Phóng sửng sốt, cười khổ nói:
“Có thể hỏi một chút lý do không?"
Hạ Thiển Ly hạ mắt, nửa ngày mới nói:
“Bởi vì bản Giáo chủ muốn yên tĩnh một chút."
Chỉ cần một câu này, lại khiến cho Hạ Thiển Ly cảm thấy lòng như dao cắt. Hắn có lỗi với người này rất nhiều.
“Ta đây có thể một mình đuổi theo đến Khai Phong không?"
“… Có thể."
Tần Hoài Phong mừng rỡ, hai mắt lập tức sáng ngời.
“Nhưng ba ngày sau mới được xuất phát"
Ánh mắt sáng rực lập tức lại trở nên ảm đạm. Tần Hoài Phong ẩn ẩn cảm nhận được khí tức không tốt.
“Nếu ngươi không thể đuổi theo bản Giáo chủ đúng lúc đến Khai Phong, về sau đừng đến tìm bản Giáo chủ nữa."
Quả nhiên.
Như vậy quả đúng là bà cô xấu bụng làm khó dễ tức phụ mới vào cửa mà.
Tần Hoài Phong ủy khuất cúi đầu mà nghịch ngón tay.
“Giáo chủ sẽ đi rất chậm sao?"
“Tận hết khả năng ngày đêm lên đường."
“… Thực ra Giáo chủ không cần mệt nhọc như thế."
“Ngươi rõ ràng không cần đi theo."
Tần Hoài Phong nhất thời nghẹn lời, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ mà cười khổ nói:
“Đây là trừng phạt?"
Hạ Thiển Ly không nói gì. Dưới ánh trăng lạnh lùng trong trẻo, chỉ thấy bạch y phất lên, thân ảnh hắn nhung nhớ trong lòng đã biến mất vào trong bóng đêm.
Tần Hoài Phong quyến luyến mà nhìn theo hướng Hạ Thiển Ly biến mất, nửa ngày sau mới yên lặng thu tầm mắt lại, xoay người phi thân theo hướng mình cần đi.
Hạ Thiển Ly đi đến bên dòng suối, bắt đầu cẩn thận mà dùng dòng nước trong vắt rửa mặt. Trong lúc đó, Hạ Thiển Ly một lần cũng không quay lại nhìn Tần Hoài Phong. Nhưng Cơ Trưởng lão lại liên tiếp quay đầu nhìn về phía Chưởng môn chính phái khó phân rõ là địch hay bạn này.
Hạ Thiển Ly thích sạch sẽ. Điểm ấy Tần Hoài Phong ở bên cạnh Hạ Thiển Ly hơn nửa năm đương nhiêu biết rõ ràng nhất, nhưng nguyên nhân dừng lại giữa đường cũng không chỉ đơn giản là rửa mặt như vậy. Tần Hoài Phong hiện tại là người của chính phái. Ai sẽ đem một tên có lập trường trái ngược với mình đến đại bản doanh chứ?
Nghĩ đến bản thân bị coi như người ngoài, Tần Hoài Phong không khỏi thở dài, cũng đi đến bên dòng suối, định rửa mặt cho đầu óc tỉnh táo một chút, nhưng hắn còn chưa đụng đến nước suối, mu bàn tay đã bị một viên đá nhỏ bắn trúng.
Tần Hoài Phong ủy khuất mà nhìn về phía Hạ Thiển Ly.
“Hạ Giáo chủ, dòng suối nhỏ này không phải là bị Ma giáo mua lại rồi đi."
“Bẩn."
Đêm nay Hạ Thiển Ly đặc biệt lời ít mà ý nhiều.
Trước kia khi hắn ở trong thân thể của Thi Lương Ngọc, Hạ Thiển Ly cũng không quá phận đến mức không cho hắn dùng chung một suối nước với mình. Xem ra vị Giáo chủ tâm nhãn còn nhỏ hơn kim này là đang ghi hận hắn vừa rồi ngăn cản y.
“Như vậy làm phiền Hạ Thiển Ly múc nước cho Tần mỗ."
Tần Hoài Phong rất thành khẩn ôm quyền nói.
Hạ Thiển Ly lúc này mới lần đầu tiên nhìn về phía hắn, nhưng chỉ là lạnh lùng trừng mắt.
“Dùng máu cho ngươi tắm thì sao?"
Sắc mặt Tần Hoài Phong cứng đờ, cười khan nói:
“Không cần thiết Hạ Giáo chủ phải tự hại thân thể mình như vậy đâu."
Đáp lại hắn là một tiếng hừ lạnh.
Lúc này mây đen đã tan đi. Ánh trăng từ từ lộ ra. Dưới ánh trăng, Hạ Thiển Ly một thân bạch y thắng tuyết, răng trắng môi hồng, trong bóng đêm càng thêm tuấn mỹ lại trong trẻo lạnh lùng.
Tần Hoài Phong nhìn mà ngây người, lại bị viên đá nhỏ đánh trúng, lúc này là bay thẳng đến mặt hắn. May mà hắn né tránh rất nhanh, nếu không gặp nạn chắc chắc sẽ không phải hai má.
“Tần Hoài Phong, ngươi đứng ở bên nào?"
Tần Hoài Phong sờ sờ hai má có chút đau, ngữ khí vô cùng ủy khuất.
“Hạ Giáo chủ ném chuẩn như vậy, lại không biết ta đứng ở bên nào sao?"
Ý tứ bị cố ý xuyên tạc, Hạ Thiển Ly nhịn không được lại ném một viên đá đi, có điều lúc này Tần Hoài Phong đã tránh được.
Cơ Trưởng lão đứng một bên nhìn cảm thấy một màn trước mắt quả thực là rất quen, sau khi ho khan một tiếng, tiến lên nói:
“Tần Chưởng môn, nếu như ngươi muốn giúp Giáo chủ, thì không nên ngăn cản Giáo chủ."
Giáo chủ hiện tại khiến nàng nhìn mà thấy đau lòng, chỉ cầu sau khi giải quyết được hai kẻ kia, Giáo chủ có thể được giải thoát một chút.
Tần Hoài Phong nhìn về phía Cơ Trưởng lão khó có được một lần mở miệng, khó xử mà nhíu mày.
“Giết hai người kia, khiến cho Ma giáo và chính phái càng thêm nước lửa khó dung."
“Không cần ngươi quan tâm."
Hạ Thiển Ly lập tức lạnh giọng trả lời.
Y không thèm bận tâm, bởi vì tâm y đã bị cướp đi rồi.
“Thi Lương Ngọc là trừng phạt đúng tội."
Đánh úp lại không phải viên đá nhỏ, mà là trường kiếm sắc bén. Mũi kiếm chỉ cách cổ khoảng cách một tấc, nhưng Tần Hoài Phong vẫn không hề nhúc nhích mà đứng im một chỗ, ánh mắt không hề chớp dù chỉ một cái.
“Đúng tội hay không cũng không do ngươi đoán định."
Lửa giận trong mắt Hạ Thiển Ly thiêu đốt hừng hực.
Đây là lần đầu tiên Tần Hoài Phong nhìn thấy Hạ Thiển Ly kích động như thế, mà đây đều là vì mình, vì mình mà Hạ Thiển Ly nghĩ rằng là đã chết kia. Tâm nhất thời dâng lên sóng lớn ngàn trượng.
“Nếu ta nói bị giết căn bản không phải là Thi Lương Ngọc mà ngươi quen biết thì sao?"
Mũi kiếm run lên.
Đôi mày của Hạ Thiển Ly hơi nhíu, ngữ khí lạnh lùng nói:
“Ngươi muốn nói cái gì?"
Tần Hoài Phong mím môi.
“Ta chỉ sợ ngươi sẽ không tin lời ta sắp nói."
Hạ Thiển Ly hơi hơi nheo hai mắt lại.
“Thi Lương Ngọc là ngươi phái đến?"
Đề tài đột nhiên thay đổi khiến Tần Hoài Phong sửng sốt.
“Hạ Giáo chủ sao lại nói như vậy?"
“… Chiêu thức võ công của các ngươi vô cùng giống nhau."
Ngữ khí của Hạ Thiển Ly càng lộ vẻ lạnh lùng.
Tần Hoài Phong không khỏi cười khổ.
“Nếu như là cùng một người, chiêu thức võ công tự nhiên là giống nhau."
Mũi kiếm đẩy về phía trước, cổ Tần Hoài Phong liền xuất hiện một vệt đỏ nhạt màu, nhưng Tần Hoài Phong vẫn không chút dao động.
“Đừng nói giỡn với bản Giáo chủ."
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng gợn sóng tầng tầng. Tâm Hạ Thiển Ly lập tức rối loạn.
Tần Hoài Phong cảm thấy chua xót bên khóe miệng càng sâu.
“Đã nói là người sẽ không tin đâu."
Sau khi dừng lại một chút, hắn nhẹ thở dài một hơn, dịu dàng mà nhìn vào đôi mắt tối tăm như vực sâu kia.
“Ta nói rồi, là muốn giải thích mọi chuyện với ngươi."
‘Keng’ một tiếng. Là tiếng giòn vang khi trường kiếm rơi xuống mặt đất.
Cơ Trưởng lão cuống quít tiến lên.
“Giáo chủ!"
Hạ Thiển Ly phất phất tay. Biểu tình vốn kinh ngạc nhanh chóng khôi phục sự trấn tĩnh trước nay.
Y khom người nhặt trường kiếm lên, điềm nhiên nói.
“Hắn ngay cả việc này cũng nói cho ngươi?"
Biết được loại chuyện mà chỉ có hai người mới biết được này, cũng chỉ có thể là được người ở trong cuộc báo cho. Suy nghĩ của Hạ Thiển Ly rất bình thường. Dù sao thì ai sẽ đồng ý đi tin chuyện linh hồn dịch thể này chứ?
Tần Hoài Phong có chút buồn bực mà gãi gãi đầu.
“Hạ Giáo chủ cảm thấy sẽ có loại gian tế không hiểu phong tình như vậy, ngay cả loại chuyện này cũng sẽ nói ra?"
“Hắn rất khốn kiếp."
Giọng nói của Hạ Thiển Ly rất êm tai. Hai chữ khốn kiếp từ trong miệng y nói ra dường như cũng cao quý hơn không ít, nhưng Tần Hoài Phong nghe vào vẫn không khỏi cảm thấy bực bội.
Nếu hắn chết thật, khi người khác hỏi hắn là người như thế nào, Hạ Thiển Ly cũng sẽ không chút do dự nói ra mấy chữ ‘Hắn rất khốn kiếp’ đi. Có điều cho dù mình là một người như thế, Hạ Thiển Ly vẫn cảm thấy đau lòng khổ sở vì hắn. Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua.
“Không có gian tế, cũng không có mật báo gì cả, chỉ có trò đùa của ông trời. Hạ Giáo chủ thực không tin có chuyện thần bí quái lạ sao?"
Ánh mắt Hạ Thiển Ly trầm xuống.
“Dựa vào cái gì muốn bản Giáo chủ tin tưởng ngươi?"
Tần Hoài Phong cười khổ.
“Quả thực, lợi thế có ích nhất đã không còn."
Sau khi dừng lại một chút, hắn mới dịu dàng khẩn trương nói:
“Cũng chỉ có một mảnh thật tình là có thể đưa lên chứng minh thôi."
Bàn tay cầm kiếm của Hạ Thiển Ly căng thẳng. Bên dưới vẻ bình tĩnh bề ngoài là cảm xúc mênh mang.
Nếu như loại chuyện vớ vẩn này là thật…
Cơ Trưởng lão nhìn thấy thần sắc của Hạ Thiển Ly khác thường lập tức lo lắng mà lên tiếng:
“Giáo chủ?"
Hạ Thiển Ly thở dài một tiếng.
“Ngươi đi về trước."
Cơ Trưởng lão ngạc nhiên, liếc mắt nhìn về phía Tần Hoài Phong.
“Nhưng mà…"
“Hắn sẽ không tổn thương ta."
Nói xong, Hạ Thiển Ly nâng mắt thản nhiên nhìn về phía Tần Hoài Phong.
“Ngươi sẽ sao?"
Tần Hoài Phong mỉm cười.
“Cho dù phải chết, ta cũng sẽ không tổn thương đến ngươi dù chỉ một chút."
“Nhưng ngươi đã sớm thương tổn."
Có điều không phải thân thể, mà là tâm.
Tần Hoài Phong nhấc tay lên khẽ vuốt ngực. Nơi đó đau đớn như dao cắt.
Cơ Trưởng lão đầy một bụng nghi hoặc nhìn về phía hai người giống như đang đánh đố nhau, vẫn là không yên lòng mà nói rằng:
“Giáo chủ…"
“Về đi."
Trong giọng nói lạnh lùng trong trẻo ẩn chứa uy nghiêm không cho phép từ chối.
Cơ Trưởng lão cắn môi dưới, đành phải cúi đầu đáp một câu ‘Thuộc hạ tuân mệnh’, liền thi triển khinh công, biến mất vào trong bóng đêm.
Lúc này chỉ còn hai người ở đây. Tần Hoài Phong trong lòng kích động khó có thể kìm nén muốn tiến lên phía trước, lại bị giọng nói lạnh lùng trong trẻo quen thuộc kia gọi lại.
“Ngươi muốn bịa ra chuyện xưa nào để kể cho bản Giáo chủ nghe?"
Tần Hoài Phong bất đắc dĩ cười khổ.
“Không phải là chuyện xưa, là sự thật."
Hạ Thiển Ly mặt không chút thay đổi nói:
“Nhưng đây là sự thật vớ vẩn nhất mà bản Giáo chủ từng được nghe."
“Ngươi vẫn là không tin sao?"
Hạ Thiển Ly phức tạp mà liếc hắn:
“Ta muốn tin."
“Muốn tin?"
“… Ta hy vọng hắn còn sống."
Một câu nói kia khiến đáy lòng Tần Hoài Phong lập tức dâng lên ngọn sóng ngàn trượng.
Hắn nghiêng người tiến lên, nắm lấy cổ tay Hạ Thiển Ly, thuận thế kéo đối phương vào trong lòng, trên cổ lập tức có thêm một vết máu nữa, nhưng Tần Hoài Phong cũng không buông tay, chỉ cười cười bất đắc dĩ.
“Con mèo nhỏ không nghe lời quả nhiên là dễ cào người."
Uy hiếp không có hiệu quả, lại giãy dụa không ra, sương lạnh trên mặt Hạ Thiển Ly càng dày đặc.
“Ngươi muốn chết sao?"
Tần Hoài Phong lắc đầu.
“Không muốn chết lần thứ hai."
Trong lòng Hạ Thiển Ly nhất thời giống như bị đổ bình ngũ vị.
“… Bản Giáo chủ cũng không tin chuyện xưa ngươi bịa ra."
Lời tuy như thế, trong mắt cũng đã hiện lên vẻ dao động.
Hạ Thiển Ly nói muốn tin tưởng, nói hy vọng hắn còn sống. Đằng sau lời này rốt cuộc chứa biết bao nhiêu tình, bao nhiêu thương.
Đến lúc này, hắn không khỏi ôm người trong lòng càng chặt hơn. Kiếm đặt trên cổ cũng theo đó mà ấn sâu thêm. Hạ Thiển Ly ‘chậc’ một tiếng, mặt nghiêm lại lạnh lùng buông trường kiếm xuống.
Trong lòng Tần Hoài Phong không khỏi mừng thầm, tiếp tục thừa thắng xông lên nói:
“Ngươi từng hỏi võ công của ta vì sao lại giống Thí Kiếm Môn, vì sao biết cơ quan mật đạo trong Thí Kiếm Môn, vì sao bị người của Thí Kiếm Môn bắt về mà sau đó có thể bình an vô sự quay ra, còn có rất nhiều chuyện khác, điều kiện tiên quyết là nếu ngươi có thể tin tưởng chuyện vớ vẩn kia, tất cả còn không phải là dễ dàng giải quyết sao?"
Môi Hạ Thiển Ly nhếch lên, cũng không nói gì, chỉ là mắt không hề chớp nhìn hắn.
Người mình nhung nhớ ở ngay trong lòng, Tần Hoài Phong nhịn không được vuốt ve mái tóc dài mềm mại đen như mực kia. Cảm xúc mềm mại, giống như tơ lụa thượng đẳng, khiến hắn yêu thích đến mức không muốn buông tay.
Hạ Thiển Ly chưa từng bị người ta vuốt ve mái tóc càng cảm thấy buồn bực xấu hổ hơn, lạnh lùng đẩy cái tay không an phận kia ra.
“Ngươi đang làm cái gì?"
Tần Hoài Phong lắc lắc tay trái đỏ lên, rất thành khẩn mà đáp:
“Đang đợi Giáo chủ ngây người xong, trước đó tìm chút việc để giải trí."
Trong lúc không để ý, hắn lại dùng xưng hô ‘Giáo chủ’ này.
Hạ Thiển Ly vẻ mặt phức tạp mà rũ mắt xuống.
“Ta không phải là Giáo chủ của ngươi."
“Như vậy, Thiển Ly?"
Tần Hoài Phong rất nghe lời mà thay đổi xưng hô.
Đón lấy là một cái trừng mắt lạnh lùng dữ tợn.
“Ngươi có tư cách gọi sao?"
Tần Hoài Phong u oán mà liếc nhìn.
“Ta đã cho rằng chúng ta là lưỡng tình tương duyệt. Chẳng lẽ ngươi còn chưa tin lời của ta sao?"
Môi Hạ Thiển Ly hé ra rồi khép lại, nửa ngày sau mới chậm rãi nói:
“Nếu tin tưởng ngươi…"
Tần Hoài Phong cõi lòng tràn đầy chờ mong chờ đợi câu tiếp theo.
Nhưng ngữ khí của Hạ Thiển Ly lại chuyển lạnh.
“Ta sẽ càng tức giận hơn."
Tần Hoài Phong nghĩ rằng biểu tình của mình hiện tại nhất định là rất buồn cười.
“Không phải cao hứng?"
Sắc mặt Hạ Thiển Ly lạnh hơn, giống như mặt trăng tỏa ra ánh sáng lạnh lùng.
“Buông."
Hai tay Tần Hoài Phong lại tăng lực lên.
“Ta thậm chí còn muốn ôm cả đời."
Ánh mắt Hạ Thiển Ly trở nên âm trầm.
“Bản Giáo chủ hỏi ngươi, vì sao lại không nói?"
Tần Hoài Phong cười khổ.
“Lúc đó ta thân ở doanh địch, sao có thể nói ra?"
“Vậy sau đó thì sao? Sau đó ngươi đã biết tâm ý của bản Giáo chủ, chẳng lẽ còn sợ bản Giáo chủ sẽ vì thân phận là Chưởng môn chính phái của ngươi mà hãm hại ngươi?"
Hạ Thiển Ly nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Tần Hoài Phong cảm thấy chua xót bên môi càng sâu.
“Ta sợ mất đi ngươi."
Hạ Thiển Ly hừ lạnh.
“Hay là nói ngươi căn bản không hề thật tâm với bản Giáo chủ?"
Tần Hoài Phong hoảng hốt trong lòng, vội vàng nói:
“Ta có thể thề với trời."
Hạ Thiển Ly lại càng nói càng thêm kích động.
“Nếu là thật tâm, sao lại có thể để mặc bản Giáo chủ vì chuyện nữ tử mà khổ sở, vì cái chết của ngươi mà thương tâm."
Trong lòng căng thẳng, Tần Hoài Phong đau lòng mà nắm chặt tay Hạ Thiển Ly, đặt lên ngực mình.
“Là ta nói chậm."
Vốn định xử lý thỏa đáng xong mọi chuyện mới thẳng thắn với Hạ Thiển Ly, nhưng không ngờ Hạ Thiển Ly tuy rằng bên ngoài lạnh lùng như sương, đáy lòng lại để ý như thế. Giờ phút này tâm tình của Tần Hoài Phong không thể chỉ dùng hai chữ ‘hối hận’ để hình dung.
Hạ Thiển Ly lạnh lùng rút tay về.
“Bản Giáo chủ thương tâm như thế, ngươi lại vẫn còn vui vẻ. Bản Giáo chủ thật đúng là đồ ngốc."
Một tia dự cảm không tốt xẹt qua đáy lòng, Tần Hoài Phong bất an nhìn về phía Hạ Thiển Ly.
“Giáo chủ?"
Kích động trong con ngươi đen như mực chuyển thành lạnh như băng, giống như chìm sâu vào ao lạnh không nhìn thấy đáy.
“Cũng được. Về sau ngươi đi đường quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, từ nay về sau không còn liên quan."
Tần Hoài Phong ngạc nhiên, cảm thấy cổ họng thắt chặt lại.
“Vì sao?"
“Bởi vì…"
Chua xót trong ngữ khí của Hạ Thiển Ly càng dày thêm.
“Ngươi làm cho ta trở nên rất không giống chính mình."
Hạ Thiển Ly dùng là ‘ta’, mà không phải là ‘Bản Giáo chủ’ cao cao tại thượng.
Người đang nói, là Hạ Thiển Ly thật lòng đợi hắn.
Tần Hoài Phong dịu dàng nhìn về phía Hạ Thiển Ly.
“Ta cũng bởi vì Giáo chủ mà trở nên không giống chính mình."
Quả nhiên tình sẽ khiến cho một người thay đổi, chìm sâu trong đó, không thể tự kiềm chế, cũng không muốn tự kiềm chế.
Hạ Thiển Ly siết chặt hai tay.
“Ta không muốn lại bị ngươi đùa giỡn đến xoay vòng vòng."
“Đem ta đùa giỡn trong tay chính là Giáo chủ."
Hạ Thiển Ly hừ lạnh.
“Buông."
Trong lời này lộ ra kiên quyết không cho phép từ chối. Tần Hoài Phong do dự một lúc lâu, mới lưu luyến không rời mà buông người trong lòng ra.
Hạ Thiển Ly được giải thoát xoay người sang chỗ khác, khoanh tay mà đứng. Rực rỡ dưới ánh trăng, bạch y thắng tuyết, tóc đen như mực, nhìn mà khiến lòng người say đắm.
“Bản Giáo chủ sẽ đến Khai Phong."
Tần Hoài Phong nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi:
“Giáo chủ muốn đi đâu, ta tự nhiên cùng theo tới đó. Không cần phải nói ra đi?"
“Bởi vì bản Giáo chủ không cho phép ngươi đi bên cạnh."
Tần Hoài Phóng sửng sốt, cười khổ nói:
“Có thể hỏi một chút lý do không?"
Hạ Thiển Ly hạ mắt, nửa ngày mới nói:
“Bởi vì bản Giáo chủ muốn yên tĩnh một chút."
Chỉ cần một câu này, lại khiến cho Hạ Thiển Ly cảm thấy lòng như dao cắt. Hắn có lỗi với người này rất nhiều.
“Ta đây có thể một mình đuổi theo đến Khai Phong không?"
“… Có thể."
Tần Hoài Phong mừng rỡ, hai mắt lập tức sáng ngời.
“Nhưng ba ngày sau mới được xuất phát"
Ánh mắt sáng rực lập tức lại trở nên ảm đạm. Tần Hoài Phong ẩn ẩn cảm nhận được khí tức không tốt.
“Nếu ngươi không thể đuổi theo bản Giáo chủ đúng lúc đến Khai Phong, về sau đừng đến tìm bản Giáo chủ nữa."
Quả nhiên.
Như vậy quả đúng là bà cô xấu bụng làm khó dễ tức phụ mới vào cửa mà.
Tần Hoài Phong ủy khuất cúi đầu mà nghịch ngón tay.
“Giáo chủ sẽ đi rất chậm sao?"
“Tận hết khả năng ngày đêm lên đường."
“… Thực ra Giáo chủ không cần mệt nhọc như thế."
“Ngươi rõ ràng không cần đi theo."
Tần Hoài Phong nhất thời nghẹn lời, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ mà cười khổ nói:
“Đây là trừng phạt?"
Hạ Thiển Ly không nói gì. Dưới ánh trăng lạnh lùng trong trẻo, chỉ thấy bạch y phất lên, thân ảnh hắn nhung nhớ trong lòng đã biến mất vào trong bóng đêm.
Tần Hoài Phong quyến luyến mà nhìn theo hướng Hạ Thiển Ly biến mất, nửa ngày sau mới yên lặng thu tầm mắt lại, xoay người phi thân theo hướng mình cần đi.
Tác giả :
Tam Tam Tổng Công