Giáo Bá Tiểu Mỹ Nhân
Chương 56
Liễu Nhất nhìn dấu chấm lửng cuối trang không khỏi nghĩ tới nghỉ hè năm ngoái.
Liễu Triết từ thành phố S vội trở về vào kỳ nghỉ hè, cha mẹ bận rộn cả ngày không thấy người, cậu mừng rỡ cùng anh trai trải qua thế giới hai người.
Ngày đó anh trai dẫn cậu đi công viên nước chơi một ngày, buổi tối mưa to, Liễu Nhất gối lên cánh tay Liễu Triết ngủ, nửa đêm đầu ngủ đến an ổn, sau nửa đêm lại mơ một giấc mơ kỳ quái.
Cậu mơ thấy mình nằm trong lòng người kia, đối phương khóe môi cong lên nói gì đó với cậu, Liễu Nhất trong mộng không có nghe tiếng, chỉ nhìn thấy cặp môi đẹp kia đóng đóng mở mở. Ngay sau đó đối phương đột nhiên xoay người đè lên cậu...... Quá trình trống rỗng, thời điểm tỉnh lại quần cũng ướt.
Lần đầu tiên mơ mộng xuân, thế nhưng lại bị anh trai phát hiện, Liễu Nhất lúc ấy liền cuộn chặt bản thân lại.
Liễu Triết an ủi cậu thật lâu mới chậm rãi tiêu tan, từ đó về sau Liễu Nhất cũng không dám nghĩ xằng bậy với người kia, đã đổi nhật ký mới, ở trường học cũng không tiếp tục cố ý tìm kiếm thân ảnh cao lớn kia.
Cuộc sống của cậu rất nhanh liền khôi phục lại trật tự vốn có, chỉ là không nghĩ tới nửa năm sau đó, người kia lại đột nhiên xâm nhập vào cuộc sống của mình, đưa tình cảm thầm mến của cậu biến thành thích sau đó lại đột nhiên...... Như gần như xa.
Hạ Nghị thật sự là người xấu.
Liễu Nhất có chút ủy khuất khóa ngăn kéo, trèo lên giường dùng chăn che đầu.
Cùng lúc đó, trong tòa biệt thự biệt lập tại vành đai trung tâm thành phố A đèn đuốc sáng trưng, người con trai mặc áo ngủ màu đen đứng trên ban công tầng hai nhìn lên trời đêm âm u, cơ hồ cùng với bóng đêm hòa thành một thể, tiện tay cầm lấy di động không có động tĩnh bên cạnh, chưa từ bỏ ý định mở khung chat, hoàn toàn không nhận được hồi âm.
Hắn không khỏi cười khổ một tiếng, lâu như vậy không trả lời tin nhắn, lần này khẳng định là giận rồi.
"Tiểu Tuyết đến rồi."
"Dì, con đến tìm Hạ Nghị."
Hạ Nghị đang do dự có nên gọi điện thoại cho đối phương hay không, dưới lầu liền truyền đến thanh âm phiền người, hắn khó chịu đập điện thoại, con ngươi đen tràn đầy không kiên nhẫn.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau Hà Cựu liền lên đây: "Tôn Tuyết đến, xuống gặp một lát."
"Mẹ làm sao lại để cô ta tới nữa?" Hạ Nghị ngữ khí tràn đầy bất mãn.
Nếu không phải Hà Cựu dây dưa đến Tôn Tuyết, hắn cũng không cần lâu như vậy không thấy được tiểu mỹ nhân của mình, hai ngày trước thật vất vả thoát thân trở về trường học, người còn chưa gặp đã bị người đáng ghét cản lại trước cửa, điều này làm cho hắn càng thêm căm tức.
"Ba con đáp ứng mẹ, chỉ cần Tôn Gia nhả ra miếng đất phía Tây thành phố kia thì sẽ cùng người phụ nữ kia ly hôn." ngữ khí Hà Cựu mang theo vài phần khờ dại.
"Lời này hắn nửa năm trước đã nói qua, mẹ còn tin?" Hạ Nghị cười nhạo một tiếng. "Không gặp."
"Được, không gặp thì không gặp."
Hà Cựu thở dài: "Bất quá mẹ tốt bụng nhắc nhở con một câu, trước khi ba con ly hôn con cũng đừng đi tìm bạn nhỏ Liễu Nhất kia, tốt cho con, cũng tốt cho cậu ấy."
Hà Cựu nói xong xoay người đi xuống lầu, Hạ Nghị khó chịu cầm lấy ly rượu bên cạnh đem rượu trong ly một hơi cạn sạch, cha ruột con mẹ nó.
Dưới lầu truyền đến thanh âm Tôn Tuyết tranh cãi, Hà Cựu lời hay ý đẹp an ủi, qua nửa giờ mới yên tĩnh lại.
Hạ Nghị khó chịu xoay người trở về phòng.
Máy bay từ thành phố A đến thành phố S đúng giờ hạ cánh, Liễu Triết đã sớm chờ ngay tại cửa ra, Liễu Nhất vừa đi ra liền thấy được khuôn mặt quen thuộc, lôi kéo hành lý chạy chậm vài bước, vừa hưng phấn vừa ủy khuất nhào vào lòng Liễu Triết.
Cậu đưa tay ôm chặt thắt lưng Liễu Triết, đầu nhỏ ở trước ngực hắn dùng sức cọ cọ, thanh âm mềm mại ủy khuất: "Anh trai, em rất nhớ anh."
Liễu Triết nghe ngữ khí cậu không đúng liền đen mặt, một bên ôn nhu vỗ vỗ một bên thăm dò hỏi: "Hắn bắt nạt em?"
Liễu Nhất lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Chỉ là nhớ anh thôi."
Liễu Triết không hỏi nhiều nữa, nhận vali hành lý của cậu, nửa nghiêm túc nửa vui đùa nói: "Còn giống tiểu hài tử như vậy, có muốn anh trai cõng không."
"Rất nhiều người, không muốn." Liễu Nhất ngượng ngùng lau mặt, ôm lấy cánh tay Liễu Triết.
"Đói bụng đi, đi ăn cơm trước."
"Dạ."
Đúng thời điểm nghỉ hè cao điểm, trên đường kẹt xe lợi hại, Liễu Nhất tựa vào lòng Liễu Triết nghe hắn giới thiệu các địa điểm tham quan tại thành phố S, nghe nghe hai mí mắt bắt đầu đánh nhau, ngáp một cái ở trên taxi ngủ mất.
Liễu Triết nhẹ nhàng điều chỉnh tốt tư thế cho cậu, cầm điện thoại lên đánh ra một chuỗi chữ viết, lái xe nhìn địa chỉ hiểu rõ quay đầu.
Liễu Nhất tối qua mất ngủ hơn nửa đêm, Liễu Triết đem người từ trên xe ôm xuống, lại ôm người vào thang máy lên tầng 16, mở cửa đóng cửa đặt người lên giường, người trong lòng toàn bộ hành trình cũng không tỉnh lại.
Liễu Triết cúi đầu dò xét trán cậu, độ ấm bình thường, lại lo lắng xốc lên áo sơmi của Liễu Nhất, không phát hiện dấu vết khả nghi gì đó, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy không đúng, ra khỏi phòng bấm số điện thoại của Hạ Nghị.
"Ong ong ong ——"
"Ong ong ong ——"
"Ong ong ong ——"
Trong căn phòng tối đen đưa tay ra không thấy năm ngón truyền đến từng đợt khả nghi chấn động, cái chăn giữa giường lớn đột nhiên bị xốc lên, Hạ Nghị không kiên nhẫn tiện tay cầm di động đầu giường, cũng không để ý thông báo cuộc gọi đến đã nhận điện thoại: "Ai?"
Đầu kia truyền đến ngữ khí tràn đầy không kiên nhẫn, Liễu Triết vốn là hoài nghi em trai mình bị bắt nạt, đầu sỏ bị hoài nghi thái độ còn ác liệt như vậy, hắn lúc này càng thêm khó chịu, trầm giọng nói: "Liễu Triết."
"Anh cả......?"
Hạ Nghị nghe vậy miễn cưỡng mở to mắt nhìn màn hình thông báo cuộc gọi đến, sau khi thấy rõ lập tức ngồi dậy, ngữ khí mang theo vài phần lấy lòng: "Anh cả, làm sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho em?"
Liễu Triết đi thẳng vào vấn đề chất vấn: "Cậu bắt nạt Nhất Nhất?"
Hạ Nghị chột dạ vò đầu, ngữ khí thành khẩn cam đoan, "Em làm sao nỡ bắt nạt cậu ấy, thương cậu ấy còn không kịp, Nhất Nhất nói với anh thế nào?"
Liễu Triết nói thật: "Nó ở chỗ tôi, cái gì cũng chưa nói, ngủ rồi."
"Cậu ấy đi thành phố S?"
Hạ Nghị sửng sốt, trong lòng vắng vẻ, nhớ tới việc Hà Cựu trêu chọc ra lại cảm thấy có chút mừng, thành thật khai báo: " Trong nhà em có chút việc không tiện đi tìm cậu ấy, sau khi xử lý tốt hai bên gặp nhau em sẽ tự mình giải thích với cậu ấy...... Trong khoảng thời gian này phiền toái anh cả chăm sóc Nhất Nhất."
"Nó là em trai tôi, không cần cậu nhắc nhở."
Liễu Triết cũng không thích dò xét việc riêng tư của người khác, nghe ra ngữ khí bất đắc dĩ của Hạ Nghị cũng không có miệt mài truy hỏi, tuy rằng khó chịu tên này cướp mất em trai mình, nhưng sâu trong nội tâm dường như vẫn tán thành nhân phẩm của đối phương, ném một câu hung ác liền ngắt điện thoại.
"Bảo bối, lần này tôi chính là thật sự mất ngủ."
Hạ Nghị nhìn cắt điện thoại ngắt kết nối cười khổ một tiếng, đột nhiên hiểu được cái gì là tự mình hại mình.
Thời điểm Hạ Nghị dậy Hà Cựu mới từ phòng yoga đi ra, thấy vành mắt hắn đen lợi hại liền đau lòng, "Tối qua không ngủ được?"
Hạ Nghị uống một ngụm lớn coca lạnh: "Bảo bối của con cũng sắp chạy, nào có tâm tình ngủ, việc kia của mẹ khi nào mới xong."
"Trách không được mọi người đều nói có vợ quên mẹ."
Hà Cựu tao nhã liếc mắt xem thường, tự pha cho mình một ly cà phê đen, "Con mời Tôn Tuyết ăn bữa cơm, việc này ngày mai có thể xong."
"Ngừng, con không tham dự."
Hạ Nghị nhớ tới thái độ cuồng nhiệt của Tôn Tuyết đối với mình liền cảm thấy một trận ác hàn, Hạ Nghị chưa từng rõ ràng cự tuyệt một người như vậy. Trừ bỏ lần trước bị Hà Cựu uy hϊếp đến hội quán đánh bóng rổ một lần, đối nữ sinh này hắn cho tới bây giờ đều là có thể trốn thì trốn, cố tình như vậy lại khơi dậy lòng hiếu thắng của đối phương, vẫn cứ quấn quít lấy hắn không tha.
"Sợ cái gì, nó cũng không ăn con."
Hà Cựu thấy hắn vẻ mặt ghét bỏ khẽ cười một tiếng, làm người từng trải bà rất hiểu sự chấp nhất của Tôn Tuyết đối với Hạ Nghị, trong từ điển của thiên kim đại tiểu thư từ nhỏ muốn cái gì có cái gì cho tới bây giờ đều là "Thứ ta muốn thì phải là của ta", căn cứ vào quyền thế của Tôn Gia ở thành phố A, hiếm có thứ gì cô ta không chiếm được, đàn ông cũng vậy. Tựa như năm đó người phụ nữ cướp đi bạn trai của mình kia giống nhau, nghĩ đến đây trong đôi mắt xinh đẹp của Hà Cựu hiện lên nồng đậm oán hận, quá khứ mười tám năm, vẫn là không cam lòng.
"Con sợ bảo bối của mình đau lòng."
Nếu không phải Hà Cựu trêu chọc vào người rất khó giải quyết, Hạ Nghị căn bản sẽ không chủ động giữ khoảng cách với Liễu Nhất, cho dù hắn không muốn tham dự trận chiến này, làm con ruột của Hà Cựu, mọi việc căn bản không phải hắn muốn là được.
Hà Cựu nghe vậy hoài niệm nói: "Năm đó ba con cũng nói qua những lời này......"
Hạ Nghị cảm thấy trong lòng không thoải mái vội vàng làm sáng tỏ, "Đừng, con không giống ông ta, con là thật lòng, không phải cố ý nói cho ai nghe."
"Hắn năm đó cũng là thật lòng." Hà Cựu giống tiểu cô nương bướng bỉnh, vừa khờ dại vừa hạnh phúc nhớ lại.
Hạ Nghị đột nhiên cảm thấy mẹ ruột mình thật là vừa đáng giận vừa đáng thương, người cũng sắp bốn mươi tuổi còn bị một tên cặn bã lừa xoay quanh, một người phụ nữ vừa có tiền vừa có sắc lại một mực làm tiểu tam cho người ta, ai khuyên cũng không nghe, cũng may Hà Cựu còn chưa có phát rồ đến mức đem con trai là hắn đây đi bán mình.
"Điện thoại của ba con." Hà Cựu còn đang nhớ lại mối tính thanh xuân vườn trường tốt đẹp ngày trước, điện thoại vang lên, bà nhìn thông báo cuộc gọi đến vui mừng nói.
"Không cần thông báo, không liên quan đến con." Hạ Nghị nói rõ một lần nữa.
"Hạ Trung Thiên, đồ chết tiệt ngươi ở đó mà chơi, về sau không cần lại đến đây."
Hà Cựu nghe điện thoại, Hạ Nghị chứng kiến quá trình biến đổi sắc mặt của mẹ mình, đầu kia không biết nói gì, Hà Cựu cúp điện thoại trực tiếp ném di động, màn hình xinh đẹp biến thành mạng nhện, vô cùng thê thảm.
"Hỏng?"
Hạ Nghị thăm dò mở miệng, những lời này giống như là đụng phải chốt mở, Hà Cựu đột nhiên điên tựa như bắt được cái gì liền ném cái đó, chỉ chốc lát sau phòng khách liền biến thành một mảnh hỗn độn.
Dù sao cũng là mẹ mình, Hạ Nghị cũng không nhẫn tâm mặc kệ bà, dựa vào tường nhìn bà phát điên một lúc, sau một lúc lâu thấy bà tựa hồ bình tĩnh hơn chút mới mở miệng nói chuyện, "Mẹ, bình tĩnh."
"Con nói đúng, hắn chính là tên cặn bã đáng chết, không xứng làm ba con, Tưởng Hoành so với hắn tốt hơn gấp trăm lần. Năm đó làm sao không nhìn ra hắn chính là tên cặn bã, mẹ cũng bị coi thường, nhiều năm như vậy còn không rõ, chính là đồ cặn bã."
"Không ly hôn?"
"Đâu chỉ là không ly hôn, người phụ nữ kia còn mang thai, thụ tinh nhân tạo chó má?"
Hà Cựu cười lạnh một tiếng, đại khái là phát tiết nhiều dẫn đến đau đầu, đưa tay xoa nhẹ huyệt thái dương, lúc này di động bị đập vỡ thành mạng nhện trên mặt đất ương ngạnh vang lên.
"Uống chút nước."
Từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên nhìn thấy mẹ mình thất thố như vậy, Hạ Nghị yên lặng đem di động trên mặt đất tắt máy, đưa đến một chén nước.
Hà Cựu như vừa tỉnh một giấc mộng lớn, cười khổ một tiếng, đưa tay bưng kín mặt, nước mắt chảy dài theo kẽ ngón tay tràn ra bên ngoài: "Ta thông minh cả đời làm sao lại ngã trong tay hắn......" p
Hạ Nghị thấy thế không nói gì, chỉ là đưa tay ôm lấy trấn an vỗ vỗ sau lưng bà, người mẹ luôn luôn tự tin cùng cường đại rốt cục ở trước mặt con trai yếu ớt một lần.
Liễu Triết từ thành phố S vội trở về vào kỳ nghỉ hè, cha mẹ bận rộn cả ngày không thấy người, cậu mừng rỡ cùng anh trai trải qua thế giới hai người.
Ngày đó anh trai dẫn cậu đi công viên nước chơi một ngày, buổi tối mưa to, Liễu Nhất gối lên cánh tay Liễu Triết ngủ, nửa đêm đầu ngủ đến an ổn, sau nửa đêm lại mơ một giấc mơ kỳ quái.
Cậu mơ thấy mình nằm trong lòng người kia, đối phương khóe môi cong lên nói gì đó với cậu, Liễu Nhất trong mộng không có nghe tiếng, chỉ nhìn thấy cặp môi đẹp kia đóng đóng mở mở. Ngay sau đó đối phương đột nhiên xoay người đè lên cậu...... Quá trình trống rỗng, thời điểm tỉnh lại quần cũng ướt.
Lần đầu tiên mơ mộng xuân, thế nhưng lại bị anh trai phát hiện, Liễu Nhất lúc ấy liền cuộn chặt bản thân lại.
Liễu Triết an ủi cậu thật lâu mới chậm rãi tiêu tan, từ đó về sau Liễu Nhất cũng không dám nghĩ xằng bậy với người kia, đã đổi nhật ký mới, ở trường học cũng không tiếp tục cố ý tìm kiếm thân ảnh cao lớn kia.
Cuộc sống của cậu rất nhanh liền khôi phục lại trật tự vốn có, chỉ là không nghĩ tới nửa năm sau đó, người kia lại đột nhiên xâm nhập vào cuộc sống của mình, đưa tình cảm thầm mến của cậu biến thành thích sau đó lại đột nhiên...... Như gần như xa.
Hạ Nghị thật sự là người xấu.
Liễu Nhất có chút ủy khuất khóa ngăn kéo, trèo lên giường dùng chăn che đầu.
Cùng lúc đó, trong tòa biệt thự biệt lập tại vành đai trung tâm thành phố A đèn đuốc sáng trưng, người con trai mặc áo ngủ màu đen đứng trên ban công tầng hai nhìn lên trời đêm âm u, cơ hồ cùng với bóng đêm hòa thành một thể, tiện tay cầm lấy di động không có động tĩnh bên cạnh, chưa từ bỏ ý định mở khung chat, hoàn toàn không nhận được hồi âm.
Hắn không khỏi cười khổ một tiếng, lâu như vậy không trả lời tin nhắn, lần này khẳng định là giận rồi.
"Tiểu Tuyết đến rồi."
"Dì, con đến tìm Hạ Nghị."
Hạ Nghị đang do dự có nên gọi điện thoại cho đối phương hay không, dưới lầu liền truyền đến thanh âm phiền người, hắn khó chịu đập điện thoại, con ngươi đen tràn đầy không kiên nhẫn.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau Hà Cựu liền lên đây: "Tôn Tuyết đến, xuống gặp một lát."
"Mẹ làm sao lại để cô ta tới nữa?" Hạ Nghị ngữ khí tràn đầy bất mãn.
Nếu không phải Hà Cựu dây dưa đến Tôn Tuyết, hắn cũng không cần lâu như vậy không thấy được tiểu mỹ nhân của mình, hai ngày trước thật vất vả thoát thân trở về trường học, người còn chưa gặp đã bị người đáng ghét cản lại trước cửa, điều này làm cho hắn càng thêm căm tức.
"Ba con đáp ứng mẹ, chỉ cần Tôn Gia nhả ra miếng đất phía Tây thành phố kia thì sẽ cùng người phụ nữ kia ly hôn." ngữ khí Hà Cựu mang theo vài phần khờ dại.
"Lời này hắn nửa năm trước đã nói qua, mẹ còn tin?" Hạ Nghị cười nhạo một tiếng. "Không gặp."
"Được, không gặp thì không gặp."
Hà Cựu thở dài: "Bất quá mẹ tốt bụng nhắc nhở con một câu, trước khi ba con ly hôn con cũng đừng đi tìm bạn nhỏ Liễu Nhất kia, tốt cho con, cũng tốt cho cậu ấy."
Hà Cựu nói xong xoay người đi xuống lầu, Hạ Nghị khó chịu cầm lấy ly rượu bên cạnh đem rượu trong ly một hơi cạn sạch, cha ruột con mẹ nó.
Dưới lầu truyền đến thanh âm Tôn Tuyết tranh cãi, Hà Cựu lời hay ý đẹp an ủi, qua nửa giờ mới yên tĩnh lại.
Hạ Nghị khó chịu xoay người trở về phòng.
Máy bay từ thành phố A đến thành phố S đúng giờ hạ cánh, Liễu Triết đã sớm chờ ngay tại cửa ra, Liễu Nhất vừa đi ra liền thấy được khuôn mặt quen thuộc, lôi kéo hành lý chạy chậm vài bước, vừa hưng phấn vừa ủy khuất nhào vào lòng Liễu Triết.
Cậu đưa tay ôm chặt thắt lưng Liễu Triết, đầu nhỏ ở trước ngực hắn dùng sức cọ cọ, thanh âm mềm mại ủy khuất: "Anh trai, em rất nhớ anh."
Liễu Triết nghe ngữ khí cậu không đúng liền đen mặt, một bên ôn nhu vỗ vỗ một bên thăm dò hỏi: "Hắn bắt nạt em?"
Liễu Nhất lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Chỉ là nhớ anh thôi."
Liễu Triết không hỏi nhiều nữa, nhận vali hành lý của cậu, nửa nghiêm túc nửa vui đùa nói: "Còn giống tiểu hài tử như vậy, có muốn anh trai cõng không."
"Rất nhiều người, không muốn." Liễu Nhất ngượng ngùng lau mặt, ôm lấy cánh tay Liễu Triết.
"Đói bụng đi, đi ăn cơm trước."
"Dạ."
Đúng thời điểm nghỉ hè cao điểm, trên đường kẹt xe lợi hại, Liễu Nhất tựa vào lòng Liễu Triết nghe hắn giới thiệu các địa điểm tham quan tại thành phố S, nghe nghe hai mí mắt bắt đầu đánh nhau, ngáp một cái ở trên taxi ngủ mất.
Liễu Triết nhẹ nhàng điều chỉnh tốt tư thế cho cậu, cầm điện thoại lên đánh ra một chuỗi chữ viết, lái xe nhìn địa chỉ hiểu rõ quay đầu.
Liễu Nhất tối qua mất ngủ hơn nửa đêm, Liễu Triết đem người từ trên xe ôm xuống, lại ôm người vào thang máy lên tầng 16, mở cửa đóng cửa đặt người lên giường, người trong lòng toàn bộ hành trình cũng không tỉnh lại.
Liễu Triết cúi đầu dò xét trán cậu, độ ấm bình thường, lại lo lắng xốc lên áo sơmi của Liễu Nhất, không phát hiện dấu vết khả nghi gì đó, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy không đúng, ra khỏi phòng bấm số điện thoại của Hạ Nghị.
"Ong ong ong ——"
"Ong ong ong ——"
"Ong ong ong ——"
Trong căn phòng tối đen đưa tay ra không thấy năm ngón truyền đến từng đợt khả nghi chấn động, cái chăn giữa giường lớn đột nhiên bị xốc lên, Hạ Nghị không kiên nhẫn tiện tay cầm di động đầu giường, cũng không để ý thông báo cuộc gọi đến đã nhận điện thoại: "Ai?"
Đầu kia truyền đến ngữ khí tràn đầy không kiên nhẫn, Liễu Triết vốn là hoài nghi em trai mình bị bắt nạt, đầu sỏ bị hoài nghi thái độ còn ác liệt như vậy, hắn lúc này càng thêm khó chịu, trầm giọng nói: "Liễu Triết."
"Anh cả......?"
Hạ Nghị nghe vậy miễn cưỡng mở to mắt nhìn màn hình thông báo cuộc gọi đến, sau khi thấy rõ lập tức ngồi dậy, ngữ khí mang theo vài phần lấy lòng: "Anh cả, làm sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho em?"
Liễu Triết đi thẳng vào vấn đề chất vấn: "Cậu bắt nạt Nhất Nhất?"
Hạ Nghị chột dạ vò đầu, ngữ khí thành khẩn cam đoan, "Em làm sao nỡ bắt nạt cậu ấy, thương cậu ấy còn không kịp, Nhất Nhất nói với anh thế nào?"
Liễu Triết nói thật: "Nó ở chỗ tôi, cái gì cũng chưa nói, ngủ rồi."
"Cậu ấy đi thành phố S?"
Hạ Nghị sửng sốt, trong lòng vắng vẻ, nhớ tới việc Hà Cựu trêu chọc ra lại cảm thấy có chút mừng, thành thật khai báo: " Trong nhà em có chút việc không tiện đi tìm cậu ấy, sau khi xử lý tốt hai bên gặp nhau em sẽ tự mình giải thích với cậu ấy...... Trong khoảng thời gian này phiền toái anh cả chăm sóc Nhất Nhất."
"Nó là em trai tôi, không cần cậu nhắc nhở."
Liễu Triết cũng không thích dò xét việc riêng tư của người khác, nghe ra ngữ khí bất đắc dĩ của Hạ Nghị cũng không có miệt mài truy hỏi, tuy rằng khó chịu tên này cướp mất em trai mình, nhưng sâu trong nội tâm dường như vẫn tán thành nhân phẩm của đối phương, ném một câu hung ác liền ngắt điện thoại.
"Bảo bối, lần này tôi chính là thật sự mất ngủ."
Hạ Nghị nhìn cắt điện thoại ngắt kết nối cười khổ một tiếng, đột nhiên hiểu được cái gì là tự mình hại mình.
Thời điểm Hạ Nghị dậy Hà Cựu mới từ phòng yoga đi ra, thấy vành mắt hắn đen lợi hại liền đau lòng, "Tối qua không ngủ được?"
Hạ Nghị uống một ngụm lớn coca lạnh: "Bảo bối của con cũng sắp chạy, nào có tâm tình ngủ, việc kia của mẹ khi nào mới xong."
"Trách không được mọi người đều nói có vợ quên mẹ."
Hà Cựu tao nhã liếc mắt xem thường, tự pha cho mình một ly cà phê đen, "Con mời Tôn Tuyết ăn bữa cơm, việc này ngày mai có thể xong."
"Ngừng, con không tham dự."
Hạ Nghị nhớ tới thái độ cuồng nhiệt của Tôn Tuyết đối với mình liền cảm thấy một trận ác hàn, Hạ Nghị chưa từng rõ ràng cự tuyệt một người như vậy. Trừ bỏ lần trước bị Hà Cựu uy hϊếp đến hội quán đánh bóng rổ một lần, đối nữ sinh này hắn cho tới bây giờ đều là có thể trốn thì trốn, cố tình như vậy lại khơi dậy lòng hiếu thắng của đối phương, vẫn cứ quấn quít lấy hắn không tha.
"Sợ cái gì, nó cũng không ăn con."
Hà Cựu thấy hắn vẻ mặt ghét bỏ khẽ cười một tiếng, làm người từng trải bà rất hiểu sự chấp nhất của Tôn Tuyết đối với Hạ Nghị, trong từ điển của thiên kim đại tiểu thư từ nhỏ muốn cái gì có cái gì cho tới bây giờ đều là "Thứ ta muốn thì phải là của ta", căn cứ vào quyền thế của Tôn Gia ở thành phố A, hiếm có thứ gì cô ta không chiếm được, đàn ông cũng vậy. Tựa như năm đó người phụ nữ cướp đi bạn trai của mình kia giống nhau, nghĩ đến đây trong đôi mắt xinh đẹp của Hà Cựu hiện lên nồng đậm oán hận, quá khứ mười tám năm, vẫn là không cam lòng.
"Con sợ bảo bối của mình đau lòng."
Nếu không phải Hà Cựu trêu chọc vào người rất khó giải quyết, Hạ Nghị căn bản sẽ không chủ động giữ khoảng cách với Liễu Nhất, cho dù hắn không muốn tham dự trận chiến này, làm con ruột của Hà Cựu, mọi việc căn bản không phải hắn muốn là được.
Hà Cựu nghe vậy hoài niệm nói: "Năm đó ba con cũng nói qua những lời này......"
Hạ Nghị cảm thấy trong lòng không thoải mái vội vàng làm sáng tỏ, "Đừng, con không giống ông ta, con là thật lòng, không phải cố ý nói cho ai nghe."
"Hắn năm đó cũng là thật lòng." Hà Cựu giống tiểu cô nương bướng bỉnh, vừa khờ dại vừa hạnh phúc nhớ lại.
Hạ Nghị đột nhiên cảm thấy mẹ ruột mình thật là vừa đáng giận vừa đáng thương, người cũng sắp bốn mươi tuổi còn bị một tên cặn bã lừa xoay quanh, một người phụ nữ vừa có tiền vừa có sắc lại một mực làm tiểu tam cho người ta, ai khuyên cũng không nghe, cũng may Hà Cựu còn chưa có phát rồ đến mức đem con trai là hắn đây đi bán mình.
"Điện thoại của ba con." Hà Cựu còn đang nhớ lại mối tính thanh xuân vườn trường tốt đẹp ngày trước, điện thoại vang lên, bà nhìn thông báo cuộc gọi đến vui mừng nói.
"Không cần thông báo, không liên quan đến con." Hạ Nghị nói rõ một lần nữa.
"Hạ Trung Thiên, đồ chết tiệt ngươi ở đó mà chơi, về sau không cần lại đến đây."
Hà Cựu nghe điện thoại, Hạ Nghị chứng kiến quá trình biến đổi sắc mặt của mẹ mình, đầu kia không biết nói gì, Hà Cựu cúp điện thoại trực tiếp ném di động, màn hình xinh đẹp biến thành mạng nhện, vô cùng thê thảm.
"Hỏng?"
Hạ Nghị thăm dò mở miệng, những lời này giống như là đụng phải chốt mở, Hà Cựu đột nhiên điên tựa như bắt được cái gì liền ném cái đó, chỉ chốc lát sau phòng khách liền biến thành một mảnh hỗn độn.
Dù sao cũng là mẹ mình, Hạ Nghị cũng không nhẫn tâm mặc kệ bà, dựa vào tường nhìn bà phát điên một lúc, sau một lúc lâu thấy bà tựa hồ bình tĩnh hơn chút mới mở miệng nói chuyện, "Mẹ, bình tĩnh."
"Con nói đúng, hắn chính là tên cặn bã đáng chết, không xứng làm ba con, Tưởng Hoành so với hắn tốt hơn gấp trăm lần. Năm đó làm sao không nhìn ra hắn chính là tên cặn bã, mẹ cũng bị coi thường, nhiều năm như vậy còn không rõ, chính là đồ cặn bã."
"Không ly hôn?"
"Đâu chỉ là không ly hôn, người phụ nữ kia còn mang thai, thụ tinh nhân tạo chó má?"
Hà Cựu cười lạnh một tiếng, đại khái là phát tiết nhiều dẫn đến đau đầu, đưa tay xoa nhẹ huyệt thái dương, lúc này di động bị đập vỡ thành mạng nhện trên mặt đất ương ngạnh vang lên.
"Uống chút nước."
Từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên nhìn thấy mẹ mình thất thố như vậy, Hạ Nghị yên lặng đem di động trên mặt đất tắt máy, đưa đến một chén nước.
Hà Cựu như vừa tỉnh một giấc mộng lớn, cười khổ một tiếng, đưa tay bưng kín mặt, nước mắt chảy dài theo kẽ ngón tay tràn ra bên ngoài: "Ta thông minh cả đời làm sao lại ngã trong tay hắn......" p
Hạ Nghị thấy thế không nói gì, chỉ là đưa tay ôm lấy trấn an vỗ vỗ sau lưng bà, người mẹ luôn luôn tự tin cùng cường đại rốt cục ở trước mặt con trai yếu ớt một lần.
Tác giả :
Tiểu Khốn