Giang Sơn Tươi Đẹp
Chương 78-1: Thiết kỵ phá Lạc Dương (1)
Trời đã sáng, khi ánh mặt trời chiếu rọi quân doanh Đông Việt thì cuối cùng Sở Nghiệp Kỳ cũng tỉnh lại. Hắn mê man liếc mắt nhìn bốn phía, đến khi đụng tới vết thương trên vai trái mới nhớ ra mình gặp Tiêu Như Thanh là sự thật. Nghĩ đến đây, hắn cuống cuồng ngồi dậy. Ngoài trướng, Tuyên Tử Đô nghe thấy tiếng động lập tức đi vào, “Vương thượng, ngài đã tỉnh rồi?"
Sở Nghiệp Kỳ không trả lời, trực tiếp hỏi: “Thanh nhi đâu?"
Tuyên Tử Đô sững sờ, “Vương thượng cho rằng người kia thực sự là Tiêu Như Thanh?"
Rốt cuộc Sở Nghiệp Kỳ cũng nghe được danh hào của “Cố nhân" mười năm, lại nghe thấy cái tên quen thuộc này. Hắn nhìn vẻ mặt Tuyên Tử Đô, tâm tình kích động, “Ngươi cũng gặp rồi đúng không?
Tuyên Tử Đô chần chờ chốc lát mới gật đầu.
Sở Nghiệp Kỳ lập tức hỏi: “Vậy đến cùng nàng có phải là. . . ." Hắn như thể có chút mờ mịt, “Ta thấy nàng không giống Thanh nhi trước kia, trừ ánh mắt. Không, ngay cả ánh mắt cũng không còn giống nữa...."
Tuyên Tử Đô do dự, suy tư hồi lâu, vẫn quyết định nói ra: “Khởi bẩm Vương thượng, người đó là... Nữ hầu của Nam Chiêu."
Sở Nghiệp Kỳ khiếp sợ nhìn hắn, “Nữ hầu? An Ninh Hề?"
Tuyên Tử Đô gật đầu, “Đúng vậy, vi thần chính tai nghe được."
Sở Nghiệp Kỳ đã kinh ngạc đến nỗi nói không nên lời. Hắn cẩn thận nhớ lại từng chi tiết về An Ninh Hề hắn gặp khi xưa. Nàng ta lại chính là Tiêu Như Thanh. Chỉ là tại sao nàng lại biến thành Nữ hầu? Tại sao đối nghịch với hắn khắp nơi? Thậm chí còn đâm hắn bị thương mà chẳng hề lưu tình?
Sở Nghiệp Kỳ suy nghĩ một lát, rốt cuộc hỏi vấn đề mà mười năm nay hắn không dám hỏi: “Thanh nhi... rơi xuống từ một ngọn núi của Trung Chu à?" Trước kia hắn tình nguyện không biết nàng chôn thân, coi nàng đã thật sự biến mất, thế nhưng bây giờ hắn lại muốn biết.
Tuyên Tử Đô tinh tế quan sát sắc mặt tái nhợt của hắn, thận trọng trả lời: “Chính là một ngọn núi gần núi Bát Vương."
Sở Nghiệp Kỳ ngạc nhiên nhìn Tuyên Tử Đô, hồi lâu sau đột nhiên bật cười, trong mắt lại có lệ quang, “Thì ra suýt chút nữa nàng lại vùi thân nơi đáy núi một lần nữa phải không?"
Hắn xuống giường, bắt đầu tự mặc quần áo mà không hề kiêng kỵ thương thế trên người chút nào. Tuyên Tử Đô vội vàng ngăn cản động tác của hắn, “Vương thượng, ngài muốn làm gì?"
Sở Nghiệp Kỳ ngước mắt nhìn Tuyên Tử Đô, “Ta có thể xác định An Ninh Hề chính là Thanh nhi, nhưng ta không nắm được chi tiết trong đó. Ta nhất định phải đi hỏi nàng cho rõ ràng."
Hắn gạt tay Tuyên Tử Đô ra, mặc chỉnh tề từng thứ một, sau đó cầm bảo kếm bên cạnh lên rồi đi ra ngoài
Tuyên Tử Đô đuổi theo sát, lo lắng hỏi: Vương thượng muốn đi đâu hỏi? Chẳng lẽ muốn đi doanh trại Nam Chiêu sao?"
Sở Nghiệp Kỳ lắc đầu, tiện tay dắt lấy một con ngựa, xoay mình nhảy lên, sắc mặt trầm ngưng, “Quả nhân muốn đi hỏi Vương hậu – người năm đó tận mắt nhìn thấy Thanh nhi nhảy xuống núi!" Nói xong liền cầm chắc dây cương, phi ra khỏi doanh trại.
Tuyên Tử Đô kinh hãi, vội vàng điều một đội binh mã đi cùng. Bản thân hắn dặn dò mấy phó tướng một phen rồi cũng vội vàng đuổi theo.
Trong quân doanh Nam Chiêu.
An Ninh Hề mới vừa ngủ. Nàng đã mệt mỏi quá mức, kể lại câu chuyện năm xưa khiến nàng đau đớn càng làm cho thể xác lẫn tinh thần thêm mệt mỏi.
Phong Dực tựa bên cạnh nàng, đôi mắt vốn vô hồn dần dần hiện ra mây đen. Trước nay hắn không hề biết rằng người bên cạnh mình lại có thể là Tiêu Như Thanh mình đã gặp ở vương cung Tây Hoa mười mấy năm trước, cũng không hề biết rằng Cố Bằng Hiên đã sớm quen biết nàng.
Phong Dực rũ mắt nhìn dung nhan khi ngủ của nàng. Hắn khẽ thở dài: nếu như năm đấy biết được sau này nàng sẽ phải chịu nỗi đau như thế, vậy....
Hắn phản ứng lại kịp trong nháy mắt. Hắn cười khổ: lúc đó chỉ nhìn lướt qua một cái, hắn có thể thay đổi điều gì chứ, chung quy vẫn khiến nàng chịu đau khổ trong nhiều năm ròng rã mà thôi.
Phong Dực nhẹ nhàng đứng dậy, mặc quần áo chỉnh tề rồi đi ra ngoài. Yến Lạc đúng lúc đi qua, chắp tay chào y, “Điện hạ, vết thương của ngài sao rồi ạ?"
Phong Dực lắc đầu, “Không sao, điều dưỡng mấy ngày sẽ khỏi thôi." Hắn liếc nhìn bóng người trong trướng, cười nói với nàng: “Có điều cô đừng nói cho Ninh Hề biết mắt ta có thể nhìn được là được."
Yến Lạc sững sờ, “Điện hạ nói dối Vương thượng rằng mắt ngài không nhìn được?"
Phong Dực vô tội lắc đầu, “Ta cũng không hề lừa gạt nàng, chỉ là không có ý định nói cho nàng biết ta hồi phục nhanh như vậy mà thôi."
Yến Lạc bừng tỉnh nhìn y, “Chả trách tối hôm qua lại nghe được tiếng khóc của Vương thượng. Bây giờ Điện hạ đã không sao rồi chứ ạ?"
Phong Dực gật đầu khóe miệng cười cười, “Bây giờ cả hai đều nhìn rõ. Nàng gạt ta một lần, ta gạt nàng một lần, hòa nhau."
Yến Lạc nhịn không được bật cười, “ Lời này của Điện hạ chẳng khác nào một đứa trẻ cả."
Đúng lúc Tần Hạo đi tới đây nên nghe thấy hai người nói chuyện, nhất thơi hơi kinh ngạc, “ Điện hạ thế mà lại gạt Vương thượng? Sao ngài nhẫn tâm được vậy?" Hiện tại An Ninh Hề đã tự xưng là Vương, lại có hôn sự với Phong Dực nên các tướng lĩnh Tây Hoa cũng gọi nàng một tiếng Vương thượng.
Phong Dực khẽ lắc đầu, “Tần Hạo, có đôi khi không đưa ra một liều thuốc mạnh đối phương sẽ không chịu thỏa hiệp đâu. Ngươi cũng có thể thử với Lịch tướng quân xem sao, tiết kiệm được khoảng thời gian tiếp tục bị kéo dài, mà rất có thể sẽ bỏ lỡ những khoảnh khắc tươi đẹp đó." Hắn cười có vẻ rất thích thú sau đó không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Tần Hạo mà xoay người trở về trướng.
Tần Hạo đứng đó thật sâu tự hỏi xem lời Phong Dực nói có khả thi hay không. Yến Lạc mỉm cười nhìn hắn rồi đi lấy bữa sáng cho Phong Dực.
An Ninh Hề thực sự quá mệt mỏi, tỉnh dậy đã là buổi trưa. Nàng mới vừa đứng dậy đã nhìn thấy Phong Dực ngồi sau chiếc bàn dài cách đó không xa, hạ mí mắt không biết đang nghĩ gì.
Phong Dực nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên cười cười, “ Nàng tỉnh rồi?"
An Ninh Hề gật đầu, đi tới bên cạnh nhìn y, “Sao rồi? Khỏe hơn chút nào chưa"
Phong Dực khẽ thở dài, “Nàng sẽ ghét bỏ ta à?"
An Ninh Hề vội vàng lắc đầu: “Sao ta ghét bỏ chàng được... chàng ngàn vạn lần không được suy nghĩ lung tung."
Phong Dực cười khẽ, sờ lấy tay nàng, lôi nàng ngã ngồi trong lòng mình, “Vậy ta đây yên tâm rồi. Sau này Vương thượng phải nuôi ta đó."
An Ninh Hề không khỏi bị giọng điệu của y chọc cười, nỗi lo lắng mấy ngày qua đã trở thành hư không, “Sao giờ lại trở thành Tri Ngọc rồi? Không phải chiến thần?"
Phong Dực lắc đầu, “Nàng nói ta là ai, ta chính là người đó."
An Ninh Hề suy nghĩ một chút, “Vậy chàng vẫn cứ làm nam sủng của Bổn cung đi, Bổn cung sẽ nuôi chàng."
Phong Dực cười gật đầu. Hăn nắm chặt tay nàng, sắc mặt đột nhiên thay đổi thành nghiêm túc, “Ninh Hề, ta thật sự may mắn. Nàng trải qua nhiều sự hành hạ như vậy mà vẫn còn có cảm xúc của người thường. Ít nhất nàng vẫn có thể đùa vui với ta."
Giờ An Ninh Hề mới hiểu được dụng ý của y, trong lòng hơi cảm động, gối đầu lên vai y, “Thật ra bản thân ta cũng không hề nghĩ tới sẽ có một ngàytươi cười thoải mái. Phong Dực, trước kia ta luôn oán trời cao bất nhân, đối xử quá bất công với ta, nhưng hiện tại có thể gặp được chàng ta lại sinh ra một tia cảm kích với nó."
Phong Dực ôm chặt nàng, “Ta lại cảm thấy không đúng. Ninh Hề, nếu ta và nàng không trải qua đau thương thì có lẽ sẽ vĩnh viễn không thể gặp được nhau."
An Ninh Hề ngẩn ra, nở nụ cười, “Nói vậy, ngược lại ta nên mang ơn những kẻ đã gây đau khổ cho ta rồi."
“Không...." Phong Dực lắc đầu, “Đông Việt nợ nàng, cho dù nang không đòi lại ta cũng sẽ đòi lại thay cho nàng."
An Ninh Hề từ trong lòng y ngẩng đầu lên, nhìn y chăm chú, “Chàng định làm như thế nào?"
Phong Dực cười cười, “Đi đến Trung Chu lấy được ngọc tỷ rồi hãy nói tiếp."
Lời nói này nhẹ nhàng như thể việc đó hết sức dễ làm vậy. An Ninh Hề suy nghĩ một chút, “Đại quân Tây Hoa đã đến rồi phải không?"
Phong Dực gật đầu, “Cho nên nữ vương bệ hạ nàng nên đi rửa mặt ăn cơm thay quần áo, sau đó sau đó dung quang phấn chấn tiến vào Trung Chu, báo thù cho mẫu hậu nào."
An Ninh Hề nghe thấy y nhắc tới Cơ thái hậu, trong mắt thoáng qua phẫn hận. Nàng trịnh trọng gật đầu, “Được! Vậy chiếm Trung Chu trước rồi tiến đến Đông Việt...."
Đúng lúc trăng lên cao, phần lớn mọi người trong vương cung Đông Việt đã ngủ, bốn phương một mảnh an tĩnh. Vậy mà sự an tĩnh ấy nhanh chóng bị tiếng vó ngựa phá tan. Các cấm vệ quân thủ vệ cửa cung nghiêm nghị nhìn đội nhân mã đang chạy đến. Đợi thấy rõ tướng mạo người dẫn đầu thì rối rít quỵ xuống: “Tham kiến Vương thượng!"
Sở Nghiệp Kỳ ghìm chặt ngựa, giọng nói gấp gáp, “Mở cửa!"
Cấm vệ quân vội vàng hô ‘vâng’ rồi mở cửa cung. Sở Nghiệp Kỳ vung roi cưỡi ngựa phi thẳng vào. Đội binh lính phía sau hắn do Tuyên Tử Đô lãnh đạo không thể phi ngựa trong cung, không thể làm gì khác hơn là đều xuống ngựa. Tuyên Tử Đô chỉ phụ trách bảo vệ Sở Nghiệp Kỳ an toàn trở lại vương cung mà thôi, hắn đoán chừng Sở Nghiệp Kỳ có thể sẽ trở lại trại lính vì vậy bèn đợi bên ngoài cung.
Sở Nghiệp Kỳ gần như cưỡi ngựa một đường vào nội cung, sau đó xuống ngựa đi thẳng đến tẩm cung của Quách Tuệ Nguyệt.
Hai cung nhân gác cửa cung thấy Vương thượng đột nhiên phong trần mệt mỏi đi tới đây liền giật nảy mình vội vàng hành lễ, sau đó đi vào đánh thức Quách Tuệ Nguyệt. Sở Nghiệp Kỳ khoát khoát tay cho cung nhân lui, tự mình đẩy cửa vào.
Quách Tuệ Nguyệt mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy hình như trong phòng có ánh sáng. Nàng ta mở mắt nhìn, phát hiện chẳng biết trong điện đã đốt nến lên tự bao giờ. Có một người tay cầm bảo kiếm đứng ở trước giường dọa nàng ta giật mình, đợi thấy rõ là Sở Nghiệp Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sao đột nhiên Vương thượng lại trở về?" Trên mặt nàng ta lộ rõ vẻ vui mừng, cuống quít khoác áo xuống giường, đi tới bên cạnh hắn, “Chiến sự tiền tuyến đã kết thúc? Vương thượng có mệt không? Nô tỳ đi phân phó cung nhân vào phục vụ."
“Không cần."Sở Nghiệp Kỳ nhướng mắt nhìn nàng ta chằm chằm, “Quả nhân mới từ núi Bát Vương trở lại."
Quách Tuệ Nguyệt nghe thấyc địa danh quen thuộc trong lòng cả kinh, sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng vẫn gượng cười, “Vậy... vậy chắc Vương thượng rất mệt mỏi, nên đi nghỉ ngơi sớm đi ạ."
Sở Nghiệp Kỳ nhẹ nhàng ngăn bàn tay định khoắc áo ngoài cho hắn của Quách Tuệ Nguyệt, tầm mắt vẫn khóa chặt trên người nàng ta, “Vương hậu, nàng nói Thanh nhi đã nhảy núi bỏ mình phải không?"
Quách Tuệ Nguyệt vừa nghe thấy cái tên quen thuộc kia liền bị dọa cho sợ đến nỗi suýt chút nữa thì hét lên. Nàng ta chợt lui về phía sau muột bước, mặt cắt không còn giọt máu,“Vương thượng... tại sao lại nhớ đến vị cố nhân kia vậy?"
Sở Nghiệp Kỳ hơi nhíu mày: “Sao Vương hậu lại hốt hoảng như vậy? Quả nhân cũng chỉ muốn hỏi chút xem đến tột cùng là Thanh nhi còn trên nhân thế này không thôi mà."
Quách Tuệ Nguyệt không khỏi kinh hãi nhìn hắn, “Lời này của Vương thượng là có ý gì? Chẳng lẽ Tiêu...vị cố nhân kia vẫn còn trên nhân thế?"
Sở Nghiệp Kỳ nhìn bộ dạng run lẩy bẩy của nàng ta, rốt cuộc không nhịn được hỏi ra nghi ngờ trong lòng: “Vương hậu, nàng có chuyện gạt Quả nhân?"
Quách Tuệ Nguyệt liên tục lắc đầu, “Không có, không có, nô tỳ sao dám dối gạt Vương thượng chuyện gì."
Sở Nghiệp Kỳ mấp máy môi, đã nhận ra có gì không đúng, “Vậy nàng nói nghe một chút: năm đó Thanh nhi thực sự nhảy núi tự vẫn vì mưu phản sao? “
Quách Tuệ Nguyệt như thể nghe được lời nói rất đáng sợ nào đó, nhất thời cả người như nhũn ra, ngồi sững trên đất mở to đôi mắt hoảng sợ nhìn Sở Nghiệp Kỳ, “Vương thượng, là. . . . . là thật, nô tỳ không dám lừa Vương thượng...."
Sở Nghiệp Kỳ híp híp mắt, “Vương hậu rõ ràng có chuyện trong lòng lại không chịu nói cho Quả nhân. Được lắm! Quả nhân sẽ tự tra rõ ràng!"
Hắn xoay người muốn đi, nhưng Quách Tuệ Nguyệt lại như thể nghĩ tới điều gì đó, vội vàng lao tới ôm chân hắn, nước mắt rưng rưng , “Vương thượng, Vương thượng ngài đừng đi...."
Sở Nghiệp Kỳ cau mày nhìn nàng ta, “Vương hậu làm gì vậy?"
Quách Tuệ Nguyệt sợ hãi nhìn hắn, quét mắt nhìn xung quanh, nhớ đến đứa con trai bảo bối của hai người vẫn đang nằm trên chiếc giường ở đằng sau liền vội vàng kéo người lại nói: “ Khó khăn lắm Vương thượng mới về, dầu gì cũng nên đi nhìn thế tử chút chứ ạ...."
Sở Nghiệp Kỳ ngước mặt lên nhìn bóng dáng nhỏ bé trên giường, đột nhiên trong mắt hiện lên vẻ đau thương.
Nếu như đây là đứa con của hắn và Thanh nhi....
Hắn nhớ tới Tiêu Như Thanh đối với xử quyết tuyệt với mình, chung quy vẫn cảm thấy có chuyện gì đó mà bản thân không biết. Hắn nhìn lướt qua Quách Tuệ Nguyệt, giọng nói trở nên lạnh lẽo: “Tốt nhất là Vương hậu đừng nên có chuyện gì giấu diếm Quả nhân...." Lời còn chưa dứt chân đã dùng sức, vùng ra khỏi sự trói buộc của nàng ta, xoay người sải bước ra khỏi điện.
Sau lưng hắn, Quách Tuệ Nguyệt không thể kìm chế nổi nữa, cả người run rẩy lạnh lẽo, nước mắt rơi đầy mặt, bốn phía vắng lạnh khiến cho nàng ta rơi vào trong sự sợ hãi.
Tại sao, tại sao cái tên đó sẽ lại xuất hiện trên nhân thế? Chẳng lẽ nàng ta thật sự muốn tới tìm mình đòi mạng ư?
Quách Tuệ Nguyệt gần như là bò lên giường, tay run run ôm con trai mình, cả người run rẩy, không nhịn được khóc thút thít....
Một ngày mới đến, khi ánh mặt chiếu roại ngoại thành Lạc Dương thì mấy chục vạn binh mã của Tây Hoa và Nam Chiêu trong tư thế sẵn sàng đón địch đang tập kết ở cửa thành, cùng giằng co với quân đội Trung Chu do Mông Đình Chi lãnh đạo.
Trong lòng Mông Đình Chi cực không vui. Hôm nay Tây Hoa và Nam Chiêu tập kết binh lính dồn ép, Đông Việt vương lại đột nhiên quay về nước, lưu lại mấy tướng lĩnh mà không có sự cho phép của hắn không tên nào dám tự mình phái binh tương trợ Trung Chu.
An Ninh Hề mặc khôi giáp ngồi trên lưng ngựa chỉ huy ở hậu phương. Phong Dực cũng ngồi trên lưng ngựa cạnh nàng nhưng hắn chỉ mặc áo trắng bình thường, vẻ mặt lạnh nhạt, căn bản không giống như đi đánh giặc.
An Ninh Hề còn chưa phát hiệu lệnh Phong Dực đột nhiên kéo nàng tay, mỉm cười nói: “Nàng cứ giao loại trận chiến địa hình này ở Lạc Dương cho Tần Hạo, Lật Anh Thiến và mấy vị tuớng quân Tây Hoa đi, để Hoắc Tiêu và Vũ thái phó dẫn quân Nam Chiêu áp trận phía sau là được. Bắc Mạnh vương đã dẫn nhân mã đi ra phía sau, cửa thành khác cũng có binh mã rồi, nàng không cần bận tâm lo nghĩ đâu."
Sở Nghiệp Kỳ không trả lời, trực tiếp hỏi: “Thanh nhi đâu?"
Tuyên Tử Đô sững sờ, “Vương thượng cho rằng người kia thực sự là Tiêu Như Thanh?"
Rốt cuộc Sở Nghiệp Kỳ cũng nghe được danh hào của “Cố nhân" mười năm, lại nghe thấy cái tên quen thuộc này. Hắn nhìn vẻ mặt Tuyên Tử Đô, tâm tình kích động, “Ngươi cũng gặp rồi đúng không?
Tuyên Tử Đô chần chờ chốc lát mới gật đầu.
Sở Nghiệp Kỳ lập tức hỏi: “Vậy đến cùng nàng có phải là. . . ." Hắn như thể có chút mờ mịt, “Ta thấy nàng không giống Thanh nhi trước kia, trừ ánh mắt. Không, ngay cả ánh mắt cũng không còn giống nữa...."
Tuyên Tử Đô do dự, suy tư hồi lâu, vẫn quyết định nói ra: “Khởi bẩm Vương thượng, người đó là... Nữ hầu của Nam Chiêu."
Sở Nghiệp Kỳ khiếp sợ nhìn hắn, “Nữ hầu? An Ninh Hề?"
Tuyên Tử Đô gật đầu, “Đúng vậy, vi thần chính tai nghe được."
Sở Nghiệp Kỳ đã kinh ngạc đến nỗi nói không nên lời. Hắn cẩn thận nhớ lại từng chi tiết về An Ninh Hề hắn gặp khi xưa. Nàng ta lại chính là Tiêu Như Thanh. Chỉ là tại sao nàng lại biến thành Nữ hầu? Tại sao đối nghịch với hắn khắp nơi? Thậm chí còn đâm hắn bị thương mà chẳng hề lưu tình?
Sở Nghiệp Kỳ suy nghĩ một lát, rốt cuộc hỏi vấn đề mà mười năm nay hắn không dám hỏi: “Thanh nhi... rơi xuống từ một ngọn núi của Trung Chu à?" Trước kia hắn tình nguyện không biết nàng chôn thân, coi nàng đã thật sự biến mất, thế nhưng bây giờ hắn lại muốn biết.
Tuyên Tử Đô tinh tế quan sát sắc mặt tái nhợt của hắn, thận trọng trả lời: “Chính là một ngọn núi gần núi Bát Vương."
Sở Nghiệp Kỳ ngạc nhiên nhìn Tuyên Tử Đô, hồi lâu sau đột nhiên bật cười, trong mắt lại có lệ quang, “Thì ra suýt chút nữa nàng lại vùi thân nơi đáy núi một lần nữa phải không?"
Hắn xuống giường, bắt đầu tự mặc quần áo mà không hề kiêng kỵ thương thế trên người chút nào. Tuyên Tử Đô vội vàng ngăn cản động tác của hắn, “Vương thượng, ngài muốn làm gì?"
Sở Nghiệp Kỳ ngước mắt nhìn Tuyên Tử Đô, “Ta có thể xác định An Ninh Hề chính là Thanh nhi, nhưng ta không nắm được chi tiết trong đó. Ta nhất định phải đi hỏi nàng cho rõ ràng."
Hắn gạt tay Tuyên Tử Đô ra, mặc chỉnh tề từng thứ một, sau đó cầm bảo kếm bên cạnh lên rồi đi ra ngoài
Tuyên Tử Đô đuổi theo sát, lo lắng hỏi: Vương thượng muốn đi đâu hỏi? Chẳng lẽ muốn đi doanh trại Nam Chiêu sao?"
Sở Nghiệp Kỳ lắc đầu, tiện tay dắt lấy một con ngựa, xoay mình nhảy lên, sắc mặt trầm ngưng, “Quả nhân muốn đi hỏi Vương hậu – người năm đó tận mắt nhìn thấy Thanh nhi nhảy xuống núi!" Nói xong liền cầm chắc dây cương, phi ra khỏi doanh trại.
Tuyên Tử Đô kinh hãi, vội vàng điều một đội binh mã đi cùng. Bản thân hắn dặn dò mấy phó tướng một phen rồi cũng vội vàng đuổi theo.
Trong quân doanh Nam Chiêu.
An Ninh Hề mới vừa ngủ. Nàng đã mệt mỏi quá mức, kể lại câu chuyện năm xưa khiến nàng đau đớn càng làm cho thể xác lẫn tinh thần thêm mệt mỏi.
Phong Dực tựa bên cạnh nàng, đôi mắt vốn vô hồn dần dần hiện ra mây đen. Trước nay hắn không hề biết rằng người bên cạnh mình lại có thể là Tiêu Như Thanh mình đã gặp ở vương cung Tây Hoa mười mấy năm trước, cũng không hề biết rằng Cố Bằng Hiên đã sớm quen biết nàng.
Phong Dực rũ mắt nhìn dung nhan khi ngủ của nàng. Hắn khẽ thở dài: nếu như năm đấy biết được sau này nàng sẽ phải chịu nỗi đau như thế, vậy....
Hắn phản ứng lại kịp trong nháy mắt. Hắn cười khổ: lúc đó chỉ nhìn lướt qua một cái, hắn có thể thay đổi điều gì chứ, chung quy vẫn khiến nàng chịu đau khổ trong nhiều năm ròng rã mà thôi.
Phong Dực nhẹ nhàng đứng dậy, mặc quần áo chỉnh tề rồi đi ra ngoài. Yến Lạc đúng lúc đi qua, chắp tay chào y, “Điện hạ, vết thương của ngài sao rồi ạ?"
Phong Dực lắc đầu, “Không sao, điều dưỡng mấy ngày sẽ khỏi thôi." Hắn liếc nhìn bóng người trong trướng, cười nói với nàng: “Có điều cô đừng nói cho Ninh Hề biết mắt ta có thể nhìn được là được."
Yến Lạc sững sờ, “Điện hạ nói dối Vương thượng rằng mắt ngài không nhìn được?"
Phong Dực vô tội lắc đầu, “Ta cũng không hề lừa gạt nàng, chỉ là không có ý định nói cho nàng biết ta hồi phục nhanh như vậy mà thôi."
Yến Lạc bừng tỉnh nhìn y, “Chả trách tối hôm qua lại nghe được tiếng khóc của Vương thượng. Bây giờ Điện hạ đã không sao rồi chứ ạ?"
Phong Dực gật đầu khóe miệng cười cười, “Bây giờ cả hai đều nhìn rõ. Nàng gạt ta một lần, ta gạt nàng một lần, hòa nhau."
Yến Lạc nhịn không được bật cười, “ Lời này của Điện hạ chẳng khác nào một đứa trẻ cả."
Đúng lúc Tần Hạo đi tới đây nên nghe thấy hai người nói chuyện, nhất thơi hơi kinh ngạc, “ Điện hạ thế mà lại gạt Vương thượng? Sao ngài nhẫn tâm được vậy?" Hiện tại An Ninh Hề đã tự xưng là Vương, lại có hôn sự với Phong Dực nên các tướng lĩnh Tây Hoa cũng gọi nàng một tiếng Vương thượng.
Phong Dực khẽ lắc đầu, “Tần Hạo, có đôi khi không đưa ra một liều thuốc mạnh đối phương sẽ không chịu thỏa hiệp đâu. Ngươi cũng có thể thử với Lịch tướng quân xem sao, tiết kiệm được khoảng thời gian tiếp tục bị kéo dài, mà rất có thể sẽ bỏ lỡ những khoảnh khắc tươi đẹp đó." Hắn cười có vẻ rất thích thú sau đó không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Tần Hạo mà xoay người trở về trướng.
Tần Hạo đứng đó thật sâu tự hỏi xem lời Phong Dực nói có khả thi hay không. Yến Lạc mỉm cười nhìn hắn rồi đi lấy bữa sáng cho Phong Dực.
An Ninh Hề thực sự quá mệt mỏi, tỉnh dậy đã là buổi trưa. Nàng mới vừa đứng dậy đã nhìn thấy Phong Dực ngồi sau chiếc bàn dài cách đó không xa, hạ mí mắt không biết đang nghĩ gì.
Phong Dực nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên cười cười, “ Nàng tỉnh rồi?"
An Ninh Hề gật đầu, đi tới bên cạnh nhìn y, “Sao rồi? Khỏe hơn chút nào chưa"
Phong Dực khẽ thở dài, “Nàng sẽ ghét bỏ ta à?"
An Ninh Hề vội vàng lắc đầu: “Sao ta ghét bỏ chàng được... chàng ngàn vạn lần không được suy nghĩ lung tung."
Phong Dực cười khẽ, sờ lấy tay nàng, lôi nàng ngã ngồi trong lòng mình, “Vậy ta đây yên tâm rồi. Sau này Vương thượng phải nuôi ta đó."
An Ninh Hề không khỏi bị giọng điệu của y chọc cười, nỗi lo lắng mấy ngày qua đã trở thành hư không, “Sao giờ lại trở thành Tri Ngọc rồi? Không phải chiến thần?"
Phong Dực lắc đầu, “Nàng nói ta là ai, ta chính là người đó."
An Ninh Hề suy nghĩ một chút, “Vậy chàng vẫn cứ làm nam sủng của Bổn cung đi, Bổn cung sẽ nuôi chàng."
Phong Dực cười gật đầu. Hăn nắm chặt tay nàng, sắc mặt đột nhiên thay đổi thành nghiêm túc, “Ninh Hề, ta thật sự may mắn. Nàng trải qua nhiều sự hành hạ như vậy mà vẫn còn có cảm xúc của người thường. Ít nhất nàng vẫn có thể đùa vui với ta."
Giờ An Ninh Hề mới hiểu được dụng ý của y, trong lòng hơi cảm động, gối đầu lên vai y, “Thật ra bản thân ta cũng không hề nghĩ tới sẽ có một ngàytươi cười thoải mái. Phong Dực, trước kia ta luôn oán trời cao bất nhân, đối xử quá bất công với ta, nhưng hiện tại có thể gặp được chàng ta lại sinh ra một tia cảm kích với nó."
Phong Dực ôm chặt nàng, “Ta lại cảm thấy không đúng. Ninh Hề, nếu ta và nàng không trải qua đau thương thì có lẽ sẽ vĩnh viễn không thể gặp được nhau."
An Ninh Hề ngẩn ra, nở nụ cười, “Nói vậy, ngược lại ta nên mang ơn những kẻ đã gây đau khổ cho ta rồi."
“Không...." Phong Dực lắc đầu, “Đông Việt nợ nàng, cho dù nang không đòi lại ta cũng sẽ đòi lại thay cho nàng."
An Ninh Hề từ trong lòng y ngẩng đầu lên, nhìn y chăm chú, “Chàng định làm như thế nào?"
Phong Dực cười cười, “Đi đến Trung Chu lấy được ngọc tỷ rồi hãy nói tiếp."
Lời nói này nhẹ nhàng như thể việc đó hết sức dễ làm vậy. An Ninh Hề suy nghĩ một chút, “Đại quân Tây Hoa đã đến rồi phải không?"
Phong Dực gật đầu, “Cho nên nữ vương bệ hạ nàng nên đi rửa mặt ăn cơm thay quần áo, sau đó sau đó dung quang phấn chấn tiến vào Trung Chu, báo thù cho mẫu hậu nào."
An Ninh Hề nghe thấy y nhắc tới Cơ thái hậu, trong mắt thoáng qua phẫn hận. Nàng trịnh trọng gật đầu, “Được! Vậy chiếm Trung Chu trước rồi tiến đến Đông Việt...."
Đúng lúc trăng lên cao, phần lớn mọi người trong vương cung Đông Việt đã ngủ, bốn phương một mảnh an tĩnh. Vậy mà sự an tĩnh ấy nhanh chóng bị tiếng vó ngựa phá tan. Các cấm vệ quân thủ vệ cửa cung nghiêm nghị nhìn đội nhân mã đang chạy đến. Đợi thấy rõ tướng mạo người dẫn đầu thì rối rít quỵ xuống: “Tham kiến Vương thượng!"
Sở Nghiệp Kỳ ghìm chặt ngựa, giọng nói gấp gáp, “Mở cửa!"
Cấm vệ quân vội vàng hô ‘vâng’ rồi mở cửa cung. Sở Nghiệp Kỳ vung roi cưỡi ngựa phi thẳng vào. Đội binh lính phía sau hắn do Tuyên Tử Đô lãnh đạo không thể phi ngựa trong cung, không thể làm gì khác hơn là đều xuống ngựa. Tuyên Tử Đô chỉ phụ trách bảo vệ Sở Nghiệp Kỳ an toàn trở lại vương cung mà thôi, hắn đoán chừng Sở Nghiệp Kỳ có thể sẽ trở lại trại lính vì vậy bèn đợi bên ngoài cung.
Sở Nghiệp Kỳ gần như cưỡi ngựa một đường vào nội cung, sau đó xuống ngựa đi thẳng đến tẩm cung của Quách Tuệ Nguyệt.
Hai cung nhân gác cửa cung thấy Vương thượng đột nhiên phong trần mệt mỏi đi tới đây liền giật nảy mình vội vàng hành lễ, sau đó đi vào đánh thức Quách Tuệ Nguyệt. Sở Nghiệp Kỳ khoát khoát tay cho cung nhân lui, tự mình đẩy cửa vào.
Quách Tuệ Nguyệt mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy hình như trong phòng có ánh sáng. Nàng ta mở mắt nhìn, phát hiện chẳng biết trong điện đã đốt nến lên tự bao giờ. Có một người tay cầm bảo kiếm đứng ở trước giường dọa nàng ta giật mình, đợi thấy rõ là Sở Nghiệp Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sao đột nhiên Vương thượng lại trở về?" Trên mặt nàng ta lộ rõ vẻ vui mừng, cuống quít khoác áo xuống giường, đi tới bên cạnh hắn, “Chiến sự tiền tuyến đã kết thúc? Vương thượng có mệt không? Nô tỳ đi phân phó cung nhân vào phục vụ."
“Không cần."Sở Nghiệp Kỳ nhướng mắt nhìn nàng ta chằm chằm, “Quả nhân mới từ núi Bát Vương trở lại."
Quách Tuệ Nguyệt nghe thấyc địa danh quen thuộc trong lòng cả kinh, sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng vẫn gượng cười, “Vậy... vậy chắc Vương thượng rất mệt mỏi, nên đi nghỉ ngơi sớm đi ạ."
Sở Nghiệp Kỳ nhẹ nhàng ngăn bàn tay định khoắc áo ngoài cho hắn của Quách Tuệ Nguyệt, tầm mắt vẫn khóa chặt trên người nàng ta, “Vương hậu, nàng nói Thanh nhi đã nhảy núi bỏ mình phải không?"
Quách Tuệ Nguyệt vừa nghe thấy cái tên quen thuộc kia liền bị dọa cho sợ đến nỗi suýt chút nữa thì hét lên. Nàng ta chợt lui về phía sau muột bước, mặt cắt không còn giọt máu,“Vương thượng... tại sao lại nhớ đến vị cố nhân kia vậy?"
Sở Nghiệp Kỳ hơi nhíu mày: “Sao Vương hậu lại hốt hoảng như vậy? Quả nhân cũng chỉ muốn hỏi chút xem đến tột cùng là Thanh nhi còn trên nhân thế này không thôi mà."
Quách Tuệ Nguyệt không khỏi kinh hãi nhìn hắn, “Lời này của Vương thượng là có ý gì? Chẳng lẽ Tiêu...vị cố nhân kia vẫn còn trên nhân thế?"
Sở Nghiệp Kỳ nhìn bộ dạng run lẩy bẩy của nàng ta, rốt cuộc không nhịn được hỏi ra nghi ngờ trong lòng: “Vương hậu, nàng có chuyện gạt Quả nhân?"
Quách Tuệ Nguyệt liên tục lắc đầu, “Không có, không có, nô tỳ sao dám dối gạt Vương thượng chuyện gì."
Sở Nghiệp Kỳ mấp máy môi, đã nhận ra có gì không đúng, “Vậy nàng nói nghe một chút: năm đó Thanh nhi thực sự nhảy núi tự vẫn vì mưu phản sao? “
Quách Tuệ Nguyệt như thể nghe được lời nói rất đáng sợ nào đó, nhất thời cả người như nhũn ra, ngồi sững trên đất mở to đôi mắt hoảng sợ nhìn Sở Nghiệp Kỳ, “Vương thượng, là. . . . . là thật, nô tỳ không dám lừa Vương thượng...."
Sở Nghiệp Kỳ híp híp mắt, “Vương hậu rõ ràng có chuyện trong lòng lại không chịu nói cho Quả nhân. Được lắm! Quả nhân sẽ tự tra rõ ràng!"
Hắn xoay người muốn đi, nhưng Quách Tuệ Nguyệt lại như thể nghĩ tới điều gì đó, vội vàng lao tới ôm chân hắn, nước mắt rưng rưng , “Vương thượng, Vương thượng ngài đừng đi...."
Sở Nghiệp Kỳ cau mày nhìn nàng ta, “Vương hậu làm gì vậy?"
Quách Tuệ Nguyệt sợ hãi nhìn hắn, quét mắt nhìn xung quanh, nhớ đến đứa con trai bảo bối của hai người vẫn đang nằm trên chiếc giường ở đằng sau liền vội vàng kéo người lại nói: “ Khó khăn lắm Vương thượng mới về, dầu gì cũng nên đi nhìn thế tử chút chứ ạ...."
Sở Nghiệp Kỳ ngước mặt lên nhìn bóng dáng nhỏ bé trên giường, đột nhiên trong mắt hiện lên vẻ đau thương.
Nếu như đây là đứa con của hắn và Thanh nhi....
Hắn nhớ tới Tiêu Như Thanh đối với xử quyết tuyệt với mình, chung quy vẫn cảm thấy có chuyện gì đó mà bản thân không biết. Hắn nhìn lướt qua Quách Tuệ Nguyệt, giọng nói trở nên lạnh lẽo: “Tốt nhất là Vương hậu đừng nên có chuyện gì giấu diếm Quả nhân...." Lời còn chưa dứt chân đã dùng sức, vùng ra khỏi sự trói buộc của nàng ta, xoay người sải bước ra khỏi điện.
Sau lưng hắn, Quách Tuệ Nguyệt không thể kìm chế nổi nữa, cả người run rẩy lạnh lẽo, nước mắt rơi đầy mặt, bốn phía vắng lạnh khiến cho nàng ta rơi vào trong sự sợ hãi.
Tại sao, tại sao cái tên đó sẽ lại xuất hiện trên nhân thế? Chẳng lẽ nàng ta thật sự muốn tới tìm mình đòi mạng ư?
Quách Tuệ Nguyệt gần như là bò lên giường, tay run run ôm con trai mình, cả người run rẩy, không nhịn được khóc thút thít....
Một ngày mới đến, khi ánh mặt chiếu roại ngoại thành Lạc Dương thì mấy chục vạn binh mã của Tây Hoa và Nam Chiêu trong tư thế sẵn sàng đón địch đang tập kết ở cửa thành, cùng giằng co với quân đội Trung Chu do Mông Đình Chi lãnh đạo.
Trong lòng Mông Đình Chi cực không vui. Hôm nay Tây Hoa và Nam Chiêu tập kết binh lính dồn ép, Đông Việt vương lại đột nhiên quay về nước, lưu lại mấy tướng lĩnh mà không có sự cho phép của hắn không tên nào dám tự mình phái binh tương trợ Trung Chu.
An Ninh Hề mặc khôi giáp ngồi trên lưng ngựa chỉ huy ở hậu phương. Phong Dực cũng ngồi trên lưng ngựa cạnh nàng nhưng hắn chỉ mặc áo trắng bình thường, vẻ mặt lạnh nhạt, căn bản không giống như đi đánh giặc.
An Ninh Hề còn chưa phát hiệu lệnh Phong Dực đột nhiên kéo nàng tay, mỉm cười nói: “Nàng cứ giao loại trận chiến địa hình này ở Lạc Dương cho Tần Hạo, Lật Anh Thiến và mấy vị tuớng quân Tây Hoa đi, để Hoắc Tiêu và Vũ thái phó dẫn quân Nam Chiêu áp trận phía sau là được. Bắc Mạnh vương đã dẫn nhân mã đi ra phía sau, cửa thành khác cũng có binh mã rồi, nàng không cần bận tâm lo nghĩ đâu."
Tác giả :
Thiên Như Ngọc