Giang Sơn Tươi Đẹp
Chương 2: Tri ngọc
Cung điện Nam Chiêu tọa lạc tại một cung điện hết sức vắng vẻ ở phía Tây. Cửa đại điện treo tấm biển viết ba chữ rồng bay phượng múa rất to: Điện Trọng Hoa.
Vị trí cung điện này tuy hoang vu hẻo lánh, nhưng lại rất đỗi xa hoa. Bên trong cung điện từ đồ dùng đến cách bày trí, thậm chí ngay cả trên nền đất cũng được dùng vật liệu quý giá vô cùng xa xỉ để trải lót thành. Nếu có người lạ bên ngoài tới đây, chắc chắn sẽ nghĩ rằng điện Trọng Hoa này mới là tẩm điện của quân chủ Nam Chiêu.
Trong sân cung điện trồng rất nhiều cây trúc, vừa chớm vào mùa Xuân, vạn vật tề tụ đón chào sắc xuân, phóng mắt nhìn xa hơn một chút là có thể trông thấy một vùng cây xanh lá biếc bừng bừng sức sống. Mà lúc này, có một bóng dáng trắng ngời như tuyết đứng giữa đất trời bạt ngàn xanh thắm.
Đó là bóng dáng của một nam tử, người nọ ngồi một mình lặng lẽ giữa rừng trúc, đầu hơi cúi xuống, đang rất chuyên chú vuốt ve chiếc cổ cầm, thoáng nhìn tới chỉ có thể thấy được suối tóc đen như mực của y lũ rũ hai bên vai.
Giữa rừng trúc bỗng vang lên tiếng lá cây xào xạc, nam tử áo trắng dừng lại động tác trong tay, ngước mắt lên nhìn người tới, đôi môi mỉm cười, "Thế nào? Nữ Hầu đã tỉnh chưa?"
Người tới có thân hình oai phong vạm vỡ, nhưng khi đi tới trước mặt nam tử áo trắng thì lại rất cũng kính, tư thế đứng nghiêm trang như một binh lính đã qua đào tạo, "Thuộc hạ vừa đến xem qua, thái hậu cùng Lang thái phó vừa rời khỏi nơi đó. Nữ Hầu hình như vẫn chưa tỉnh, công tử có muốn đi xem thử một chút hay không? Nghe nói...." Hắn dừng lại, do dự một lúc rồi nói tiếp: "Nghe nói nếu hôm nay không thể tỉnh, thì sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa."
Nam tử áo trắng cao giọng “Ồ" lên một tiếng, thần sắc vẫn giữ nét cười ôn hòa, vẻ mặt không hề có biến động nho nhỏ nào. Y thong thả dứng dậy, nhưng bỗng chốc như đứng không vững, người hơi chao đảo, khiến cho nam tử khôi ngô kia không kiềm được suýt đã vươn tay ra đỡ y.
Y khó khăn lắm mới ổn định được cơ thể, nam tử áo trắng nhìn bóng dáng khôi ngô đối diện trước mặt nói: "Nếu ngươi đã nói vậy, vậy thì chúng ta hãy đến đó xem thế nào đi."
Hai người cất bước đi ra khỏi rừng trúc. Lúc này tại cung Trữ Minh - tẩm cung của quân chủ Nam Chiêu, bóng người một trắng một đen đang giằng co, trong đó đương nhiên có Nữ Hầu mà bọn họ vừa nói đến.
Gió mạnh thổi xượt qua khiến An Ninh Hề chỉ mặc mỗi áo trong lúc này mới cảm thấy hơi lành lạnh, dẫu thời tiết hiện đang vào Xuân.
Hắc y nhân cầm kiếm kề sát nàng từ phía sau, hắn không lên tiếng cũng không có hành động gì khác, hai người có vẻ đang đánh giá lẫn nhau, tựa như hai pho tượng đứng im bất động.
An Ninh Hề đánh giá người ở phía sau qua tấm gương đồng trên bàn trang điểm ở phía trước. Tuy không nhìn thấy được toàn bộ, nhưng loáng thoáng có thể nhìn thấy một đôi mắt sắc bén được phản chiếu ra từ trong gương, có lẽ là một tên sát thủ chuyên nghiệp cũng nên.
An Ninh Hề chậm rãi đảo nhẹ tròng mắt, bắt đầu suy tính đối sách, nàng phỏng đoán tên thích khách này cũng chỉ mới vừa tiến vào điện, có lẽ hắn vốn định thừa dịp mình đang hôn mê mà giải quyết mình. Đáng tiếc, xui cho hắn là mình tỉnh lại ngay thời điểm đó, trong khoảng thời gian ngắn tên thích khách này cũng ném chuột thì vỡ bình, vì ngoài điện không thể nào không có ai.
Sở dĩ An Ninh Hề biết rõ những điều này, đương nhiên đều nhờ kinh nghiệm trước đó ban tặng. Ban đầu nếu không phải nàng, sao Đông Việt có thể cường thịnh như ngày hôm nay?
Nàng nhờ có kiến thức của xã hội hiện đại trước khi vượt giời gian, may nhờ có thủ đoạn tùy cơ ứng biến trước khi được sống lại, cũng chính vì vậy, xưa nay nàng luôn có lòng tin với năng lực của chính mình.
Sự thực là An Ninh Hề đã đoán đúng, tên hắc y nhân ở sau lưng quả thật đang sợ ngộ nhỡ manh động không suy nghĩ sẽ kinh động đến thị vệ ở bên ngoài. Hắn nhận nhiệm vụ nói Nữ Hầu đã hôn mê bất tỉnh, hắn chỉ cần đến bổ một đao là được, không ngờ khi đến mới phát hiện, mục tiêu của hành động lần này đang ngồi sờ sờ trước bàn trang điểm.
Hắn bắt đầu thầm tính toán trong lòng, rốt cuộc có nên ra tay hay không? Nhưng nếu chỉ cần sơ sẩy một chút, rất có thể sẽ kinh động đến người khác, đến chừng đó mình cũng không thoát được.
Hai người giằng co, có vẻ như ai cũng căng thẳng cảnh giác đối phương. Hồi lâu sau, rốt cuộc cũng có người mở miệng nói chuyện, người đó đương nhiên là An Ninh Hề.
"Vì sao phải giết ta?" Khi lên tiếng mới phát hiện giọng nói mình hơi nhẹ, thậm chí còn mang theo vẻ lười biếng mệt mỏi. An Ninh Hề nhíu nhíu mày, trong lòng thầm cảm thấy thất vọng, giọng nói này sao chẳng có chút uy nghi của một quân chủ nên có gì cả.
Hắc y nhân không nói gì, không phải không muốn nói mà là không thể nói. Hắn chỉ là một sát thủ trong tổ chức sát thủ, đầu lưỡi đã bị cắt, từ lâu đã mất đi khả năng nói chuyện. Cho nên sau khi nghe xong lời của nàng, hắn chỉ vững vàng dùng kiếm chỉ về phía nàng, trước sau không hề hé môi.
An Ninh Hề không hiểu rõ nội tình, hai đầu mày càng nhíu chặt hơn, âm thầm suy tính xem kế tiếp nên làm thế nào.
Tiếng gõ cửa rất khẽ vang lên, hai người bên trong điện đều giật mình cả kinh, nhìn tới nơi phát ra âm thanh thì thấy chú mèo trắng nhỏ đang nghênh ngang đi vào cửa, chứ nào phải ai.
Tia hy vọng vừa dâng lên bỗng chốc tan biến, trong thâm tâm An Ninh Hề bắt đầu cảm thấy không cam lòng.
Trước khi được sống lại, nàng đã chịu đựng suốt mười năm gian khổ bên dưới vách đá. Dùng ý chí kiên định để chống đỡ tấm thân tàn ma dại, vượt qua sự uy hiếp của cái chết hết lần này tới lần khác. Cuối cùng mãi đến khi không chịu nổi nữa, trời xanh mới thương xót, cứ ngỡ rằng mình đã rơi xuống địa ngục sâu thẳm, nhưng nào hay khi tỉnh lại còn được nhập vào một thể xác còn rất trẻ, hơn nữa thể xác này còn là Vua của một nước, nắm quyền sinh sát trong tay.
An Ninh Hề vốn còn nghĩ sẽ mượn thể xác này để báo thù, nhưng vừa mới tỉnh đã phải hứng chịu cái chết cận kề, có thể bảo nàng cam tâm được sao?
Vậy kẻ thay lòng đổi dạ kia chẳng lẽ vẫn nhở nhơ tiêu dao khoái hoạt ư? Còn mình thì phải chịu đựng không biết bao nhiêu đau khổ như thế này?
Càng nghĩ càng không cam lòng, An Ninh Hề nắm chặt hai tay, trong lòng vô cùng căng thẳng nhưng vẫn cố gắng dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh nói với hắc y nhân ở sau lưng: "Nếu ngươi không giết ta, ta có thể đồng ý với ngươi bất kể yêu cầu gì."
Chẳng qua nàng chỉ muốn được tiếp tục sinh tồn ở cái thế giới này, sau đó nàng mới có thể đòi lại hết tất cả những gì mình đã mất.
Vốn cho rằng điều kiện này rất hấp dẫn, nhưng gã hắc y nhân kia vẫn đứng im bất động, vẫn là cái điệu bộ sẽ lấy mạng nàng bất cứ lúc nào.
Trong lòng An Ninh Hề bắt đầu thất vọng, nhưng thần sắc không hề hốt hoảng, có sóng to gió lớn nào mà nàng chưa từng trải qua, đâu phải mới lần đầu tiên bị uy hiếp.
Im lặng, sự im lặng vô tận.
Hai người đều đang chờ đợi thời cơ, một người chờ cơ hội để lấy mạng đối phương bất cứ giá nào, còn một người thì đang toan tính làm cách nào để thoát thân.
Có lẽ do ngoài điện quá mức yên tĩnh, không giống như đang có người, hắc y nhân hơi dịch người, hình như đã muốn động thủ. An Ninh Hề chợt thấy căng thẳng, đôi mắt liếc tới chiếc trâm cài trên bàn trang điểm, trong lòng thầm ước định thực lực của hắc y nhân, thầm nghĩ xem làm sao để lấy được cây trâm đó mà hắn không hay, dùng nó để tự vệ.
Nhưng nàng còn chưa kịp hành động thì cổ tay gã hắc y nhân đã chuyển động trước. An Ninh bỗng thấy trên cổ mát lạnh, mạch suy nghĩ trong nháy mắt đình trệ, đột nhiên nhớ tới lời tạm biệt với cái thế giới này không lâu trước đó.
Nàng phải trải qua bao ngày tăm tối mới vào được thể xác này, vậy mà bây giờ lại sắp sửa bị đoạt đi lần nữa.
"Keng" Tiếng đanh giòn vang lên bên tai, An Ninh Hề kinh ngạc nhìn sang, kiếm của hắc y nhân đã vuột khỏi tầm tay, gã cũng giật mình nhìn về hướng cửa điện.
An Ninh Hề theo tầm mắt hắn nhìn tới, cũng trong nháy mắt này, hắc y nhân đã nhanh chóng nhặt lên thanh kiếm rơi trên mặt đất, sau đó phóng ra từ cửa sổ phía sau chạy thoát.
An Ninh Hề không bận tâm tới phương hướng hắc y nhân kia tháo chạy, nếu thị vệ trong cung này có khả năng ngăn cản được hắn, thì hắn đã không thể vào được nơi này, và nếu hắn chưa hoàn thành nhiệm vụ, sẽ còn quay trở lại lần nữa.
Điều nàng muốn làm nhất hiện nay chính là trong thời gian này phải tìm cho ra hung thủ đứng phía sau muốn ám sát nàng để chấm dứt hậu hoạn.
Tầm mắt tiếp tục dời về phía cánh cửa, cửa điện bị một bàn tay hơi xanh xao đẩy ra. Bàn tay đó lộ rõ cả những khớp xương, vân da cân xứng, là bàn tay của đàn ông.
Cửa điện phải dùng thời gian rất lâu mới được đẩy ra hoàn toàn, kế tiếp một góc áo trắng như tuyết lọt vào tầm mắt, sau đó mới đến chủ nhân của nó.
Đó là một nam tử tuổi tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy. Dáng vẻ toát lên sự chững chạc trưởng thành của đàn ông, mái tóc dài đen nhánh chỉ tùy ý dùng dây cột lại ở phía sau đầu, trước trán có vài sợi tóc rơi xõa phủ xuống hơn nửa gương mặt, để lộ ra một số đường nét rất tinh tế. Nếu như không phải nhìn thấy dáng người và cử chỉ của y, có lẽ An Ninh Hề sẽ cho rằng đây là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
Nam tử áo trắng chậm rãi đi tới, khóe môi mang theo nụ cười, dáng vẻ hết sức hời hợt tùy ý, giống như chẳng mấy quan tâm đến chuyện vừa mới phát sinh, nhưng An Ninh Hề biết, khi nãy là y đã ra tay cứu mình. Nàng rũ mắt nhìn mặt đất, thứ vừa đánh rớt trường kiếm trong tay hắc y nhân chính là khối ngọc bội, đáng tiếc nó đã vỡ thành hai mảnh.
Lấy ngọc đấu kiếm, rõ ràng chính là hành động trong lúc nguy cấp, nhưng đã hóa giải cho sự an nguy của An Ninh Hề, thân thủ nam tử này quả thật rất bất phàm. An Ninh Hề vừa suy tính trong lòng, vừa nhìn nam tử đang từng bước đi tới.
Nam tử rất cao, bờ vai tuy rộng nhưng hơi gầy, nhìn ở cự ly gần mới phát hiện sắc mặt hắn xanh xao nhợt nhạt, xanh đến mức như trong người đang mang bệnh. Trong lòng An Ninh Hề rất đỗi kinh ngạc, người như vậy sao lại có được thân thủ nhanh nhẹn như thế.
"Quân thượng tỉnh rồi? Trước đó thật là khiến ta lo lắng không thôi." Y khe khẽ mở miệng, lời nói ra dịu dàng không gì sánh bằng, ánh mắt nhìn An Ninh Hề cũng chan chứa tình cảm.
An Ninh Hề thầm kinh ngạc trong lòng, lẽ nào nam tử này có quan hệ gì với mình hay sao? Nhưng nghe hắn hỏi vậy bèn gật đầu đáp, "Mới vừa tỉnh lại, đa tạ ban nãy đã ra tay cứu giúp."
Nam tử áo trắng hơi ngớ ra, thoáng giật mình liếc nhìn An Ninh Hề, nữ tử trước mắt dường như đã có sự thay đổi, giọng điệu khi nói chuyện thờ ơ lạnh nhạt, nào còn vẻ lười biếng và yểu điệu mê hoặc như xưa?
Nhưng chỉ trong nháy mắt y đã khôi phục lại thần sắc cười nhạt, "Quân thượng không cần đa tạ ta, là Tần Hạo đã cứu quân thượng, với bộ dạng này của ta, nào có bản lĩnh đó."
Nghe lời nói tự giễu ấy, An Ninh Hề sững sốt, có phần ngạc nhiên nhìn nhìn ra phía sau, "Tần Hạo là ai?"
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của nam tử áo trắng lại hiện lên vẻ kinh ngạc, dù vậy nhưng trên mặt vẫn cười nói: "Hắn chỉ là thị vệ cận thân của ta, sao có thể tùy tiện vào tẩm cung quân thượng người được?"
An Ninh Hề khẽ gật đầu, trong lòng lại suy nghĩ sâu hơn, tại sao nam tử này có thể tự do đi lại trong tẩm cung của nàng, hơn nữa còn có thị vệ cận thân? Trong khi mình là Vua của một nước mà đến một thị vệ bên người cũng không có? Chẳng lẽ nam tử này có thân phận rất hiển hách?
Thật ra An Ninh Hề không hề biết, nàng có một thị vệ cận thân, mà võ nghệ của thị vệ Vũ Chi Duệ này còn là bậc nhất đứng đầu Nam Chiêu. Nhưng sau sự việc An Ninh Hề bị Đại tướng của Đông Việt bắn trọng thương, thái hậu cho rằng Võ Chi Duệ hộ giá bất lực, nên đã hạ lệnh giam hắn lại.
Tuy trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng An Ninh Hề biết nàng không tiện hỏi thêm nữa, bởi vì nàng đã nhận ra sự hoài nghi của nam tử trước mặt. Nếu còn hỏi thêm nữa e sẽ chỉ làm bại lộ sự thật mình không phải là An Ninh Hề chân chính. Cũng vì thế nên ngay cả nguyên nhân tại sao mình bị đâm nàng cũng không hỏi tới.
Nghĩ vậy, nàng ngẩng đầu phất phất tay với nam tử áo trắng, hơi áy náy nói: "Nếu là như vậy, vậy thì thay ta...thay bổn cung đa tạ Tần Hạo, bổn cung mới vừa tỉnh lại, cần phải nghỉ ngơi thêm, ngươi lui xuống trước đi."
Nam tử áo trắng sau khi nghe xong lời nàng, dù trong lòng rất bất ngờ nhưng vẫn tiếp nhận gật đầu một cái, không chút do dự lập tức đi ra ngoài, trên mặt vẫn luôn mỉm cười ôn hòa. Sau khi ra cửa, thời điểm cánh cửa được nhẹ nhàng khép lại thì ý cười trên mặt y vẫn không thay đổi, chỉ hướng bên cạnh tùy ý phất tay.
Một nam tử khôi ngô vạm vỡ mặc trang phục thị vệ buớc nhanh tới trước mặt y rồi đứng lại, gương mặt cương nghị hết sức nghiêm túc, vừa nhìn đã biết là kiểu người không nói cười tùy tiện, tư thế luôn giữ đúng mực ngay ngắn, hắn liếc nhìn cửa điện phía sau nam tử áo trắng, nhẹ giọng gọi: "Công tử."
Nam tử áo trắng gật đầu một cái, vừa thong thả ung dung bước chầm chậm dọc theo hành lang đi thẳng về phía trước, vừa cười nhạt nói với nam tử khôi ngô theo sát ở phía sau: "Tần Hạo, chúng ta đi gặp một người thôi."
Tần Hạo vốn là người có thân hình cao lớn, thế nên mỗi bước đi cũng lớn hơn người bình thường, nhưng vì lúc này phải nương theo tiến độ bước đi của công tử phía trước, chỉ đành bước chậm rì rì đi theo, nghe được lời công tử, hắn mang theo nghi vấn dò hỏi: "Công tử muốn gặp người nào?"
Nam tử áo trắng nhếch môi cười nhẹ, hời hợt nói, "Vũ Chi Duệ."
Chỉ có hắn mới biết được, ngày đó lúc Nữ Hầu bị Đại tướng Đông Việt bắn trọng thương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể y sẽ từ điểm này mà tìm ra được manh mối cho sự thay đổi của Nữ Hầu cũng không chừng.
Mặc dù Tần Hạo vẫn còn nhiều điểm nghi vấn, nhưng biết tâm tư công tử không giống người bình thường, người làm vậy tất nhiên là có đạo lý của người, vậy nên cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng theo sát phía sau y, luôn giữ đúng chức trách hộ vệ của mình.
Cũng thời điểm này, trong cung Trữ Minh phía sau bọn họ, An Ninh Hề lẳng lặng đứng trước cửa sổ nhìn bóng dáng màu trắng đã đi xa mà lâm vào trầm tư.
Người này dường như có chút quen thuộc, mà cũng có vẻ như xa lạ không thân thiết. Gã thị vệ đi theo phía sau hắn nhìn cũng biết là người có võ nghệ cao cường, mà còn đối với hắn hết sức cung kính. Một người trông có vẻ ốm yếu bệnh tật, sao có thể khiến cho một thị vệ ưu tú như thế trung thành cẩn cẩn đi theo mình như vậy? Chỉ có một giải thích, đó chính là xuất thân của người này không đơn giản.
An Ninh Hề giơ tay liếc nhìn khối ngọc bội nàng vừa nhặt lên, ngọc bội hình tròn đã vỡ thành hai mảnh, ghép tại cùng nhau thì thành hai chữ: Tri Ngọc!
Mặt sau có thêm vài chữ nhỏ: Tặng Tần Hạo - Xương Định năm ba mươi lăm - Trường An.
Xương Định năm ba mươi lăm, đó là năm Tây Hoa. Trường An chính là đô thành của Tây Hoa.
An Ninh Hề khẽ nheo mắt, Tri Ngọc? Tên rất hay, là nam tử áo trắng đó sao? Trong lòng nàng thầm tính toán: Hóa ra là nhân sĩ Tây Hoa. Xem ra phải điều tra về lai lịch của hai người này rồi.
Vị trí cung điện này tuy hoang vu hẻo lánh, nhưng lại rất đỗi xa hoa. Bên trong cung điện từ đồ dùng đến cách bày trí, thậm chí ngay cả trên nền đất cũng được dùng vật liệu quý giá vô cùng xa xỉ để trải lót thành. Nếu có người lạ bên ngoài tới đây, chắc chắn sẽ nghĩ rằng điện Trọng Hoa này mới là tẩm điện của quân chủ Nam Chiêu.
Trong sân cung điện trồng rất nhiều cây trúc, vừa chớm vào mùa Xuân, vạn vật tề tụ đón chào sắc xuân, phóng mắt nhìn xa hơn một chút là có thể trông thấy một vùng cây xanh lá biếc bừng bừng sức sống. Mà lúc này, có một bóng dáng trắng ngời như tuyết đứng giữa đất trời bạt ngàn xanh thắm.
Đó là bóng dáng của một nam tử, người nọ ngồi một mình lặng lẽ giữa rừng trúc, đầu hơi cúi xuống, đang rất chuyên chú vuốt ve chiếc cổ cầm, thoáng nhìn tới chỉ có thể thấy được suối tóc đen như mực của y lũ rũ hai bên vai.
Giữa rừng trúc bỗng vang lên tiếng lá cây xào xạc, nam tử áo trắng dừng lại động tác trong tay, ngước mắt lên nhìn người tới, đôi môi mỉm cười, "Thế nào? Nữ Hầu đã tỉnh chưa?"
Người tới có thân hình oai phong vạm vỡ, nhưng khi đi tới trước mặt nam tử áo trắng thì lại rất cũng kính, tư thế đứng nghiêm trang như một binh lính đã qua đào tạo, "Thuộc hạ vừa đến xem qua, thái hậu cùng Lang thái phó vừa rời khỏi nơi đó. Nữ Hầu hình như vẫn chưa tỉnh, công tử có muốn đi xem thử một chút hay không? Nghe nói...." Hắn dừng lại, do dự một lúc rồi nói tiếp: "Nghe nói nếu hôm nay không thể tỉnh, thì sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa."
Nam tử áo trắng cao giọng “Ồ" lên một tiếng, thần sắc vẫn giữ nét cười ôn hòa, vẻ mặt không hề có biến động nho nhỏ nào. Y thong thả dứng dậy, nhưng bỗng chốc như đứng không vững, người hơi chao đảo, khiến cho nam tử khôi ngô kia không kiềm được suýt đã vươn tay ra đỡ y.
Y khó khăn lắm mới ổn định được cơ thể, nam tử áo trắng nhìn bóng dáng khôi ngô đối diện trước mặt nói: "Nếu ngươi đã nói vậy, vậy thì chúng ta hãy đến đó xem thế nào đi."
Hai người cất bước đi ra khỏi rừng trúc. Lúc này tại cung Trữ Minh - tẩm cung của quân chủ Nam Chiêu, bóng người một trắng một đen đang giằng co, trong đó đương nhiên có Nữ Hầu mà bọn họ vừa nói đến.
Gió mạnh thổi xượt qua khiến An Ninh Hề chỉ mặc mỗi áo trong lúc này mới cảm thấy hơi lành lạnh, dẫu thời tiết hiện đang vào Xuân.
Hắc y nhân cầm kiếm kề sát nàng từ phía sau, hắn không lên tiếng cũng không có hành động gì khác, hai người có vẻ đang đánh giá lẫn nhau, tựa như hai pho tượng đứng im bất động.
An Ninh Hề đánh giá người ở phía sau qua tấm gương đồng trên bàn trang điểm ở phía trước. Tuy không nhìn thấy được toàn bộ, nhưng loáng thoáng có thể nhìn thấy một đôi mắt sắc bén được phản chiếu ra từ trong gương, có lẽ là một tên sát thủ chuyên nghiệp cũng nên.
An Ninh Hề chậm rãi đảo nhẹ tròng mắt, bắt đầu suy tính đối sách, nàng phỏng đoán tên thích khách này cũng chỉ mới vừa tiến vào điện, có lẽ hắn vốn định thừa dịp mình đang hôn mê mà giải quyết mình. Đáng tiếc, xui cho hắn là mình tỉnh lại ngay thời điểm đó, trong khoảng thời gian ngắn tên thích khách này cũng ném chuột thì vỡ bình, vì ngoài điện không thể nào không có ai.
Sở dĩ An Ninh Hề biết rõ những điều này, đương nhiên đều nhờ kinh nghiệm trước đó ban tặng. Ban đầu nếu không phải nàng, sao Đông Việt có thể cường thịnh như ngày hôm nay?
Nàng nhờ có kiến thức của xã hội hiện đại trước khi vượt giời gian, may nhờ có thủ đoạn tùy cơ ứng biến trước khi được sống lại, cũng chính vì vậy, xưa nay nàng luôn có lòng tin với năng lực của chính mình.
Sự thực là An Ninh Hề đã đoán đúng, tên hắc y nhân ở sau lưng quả thật đang sợ ngộ nhỡ manh động không suy nghĩ sẽ kinh động đến thị vệ ở bên ngoài. Hắn nhận nhiệm vụ nói Nữ Hầu đã hôn mê bất tỉnh, hắn chỉ cần đến bổ một đao là được, không ngờ khi đến mới phát hiện, mục tiêu của hành động lần này đang ngồi sờ sờ trước bàn trang điểm.
Hắn bắt đầu thầm tính toán trong lòng, rốt cuộc có nên ra tay hay không? Nhưng nếu chỉ cần sơ sẩy một chút, rất có thể sẽ kinh động đến người khác, đến chừng đó mình cũng không thoát được.
Hai người giằng co, có vẻ như ai cũng căng thẳng cảnh giác đối phương. Hồi lâu sau, rốt cuộc cũng có người mở miệng nói chuyện, người đó đương nhiên là An Ninh Hề.
"Vì sao phải giết ta?" Khi lên tiếng mới phát hiện giọng nói mình hơi nhẹ, thậm chí còn mang theo vẻ lười biếng mệt mỏi. An Ninh Hề nhíu nhíu mày, trong lòng thầm cảm thấy thất vọng, giọng nói này sao chẳng có chút uy nghi của một quân chủ nên có gì cả.
Hắc y nhân không nói gì, không phải không muốn nói mà là không thể nói. Hắn chỉ là một sát thủ trong tổ chức sát thủ, đầu lưỡi đã bị cắt, từ lâu đã mất đi khả năng nói chuyện. Cho nên sau khi nghe xong lời của nàng, hắn chỉ vững vàng dùng kiếm chỉ về phía nàng, trước sau không hề hé môi.
An Ninh Hề không hiểu rõ nội tình, hai đầu mày càng nhíu chặt hơn, âm thầm suy tính xem kế tiếp nên làm thế nào.
Tiếng gõ cửa rất khẽ vang lên, hai người bên trong điện đều giật mình cả kinh, nhìn tới nơi phát ra âm thanh thì thấy chú mèo trắng nhỏ đang nghênh ngang đi vào cửa, chứ nào phải ai.
Tia hy vọng vừa dâng lên bỗng chốc tan biến, trong thâm tâm An Ninh Hề bắt đầu cảm thấy không cam lòng.
Trước khi được sống lại, nàng đã chịu đựng suốt mười năm gian khổ bên dưới vách đá. Dùng ý chí kiên định để chống đỡ tấm thân tàn ma dại, vượt qua sự uy hiếp của cái chết hết lần này tới lần khác. Cuối cùng mãi đến khi không chịu nổi nữa, trời xanh mới thương xót, cứ ngỡ rằng mình đã rơi xuống địa ngục sâu thẳm, nhưng nào hay khi tỉnh lại còn được nhập vào một thể xác còn rất trẻ, hơn nữa thể xác này còn là Vua của một nước, nắm quyền sinh sát trong tay.
An Ninh Hề vốn còn nghĩ sẽ mượn thể xác này để báo thù, nhưng vừa mới tỉnh đã phải hứng chịu cái chết cận kề, có thể bảo nàng cam tâm được sao?
Vậy kẻ thay lòng đổi dạ kia chẳng lẽ vẫn nhở nhơ tiêu dao khoái hoạt ư? Còn mình thì phải chịu đựng không biết bao nhiêu đau khổ như thế này?
Càng nghĩ càng không cam lòng, An Ninh Hề nắm chặt hai tay, trong lòng vô cùng căng thẳng nhưng vẫn cố gắng dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh nói với hắc y nhân ở sau lưng: "Nếu ngươi không giết ta, ta có thể đồng ý với ngươi bất kể yêu cầu gì."
Chẳng qua nàng chỉ muốn được tiếp tục sinh tồn ở cái thế giới này, sau đó nàng mới có thể đòi lại hết tất cả những gì mình đã mất.
Vốn cho rằng điều kiện này rất hấp dẫn, nhưng gã hắc y nhân kia vẫn đứng im bất động, vẫn là cái điệu bộ sẽ lấy mạng nàng bất cứ lúc nào.
Trong lòng An Ninh Hề bắt đầu thất vọng, nhưng thần sắc không hề hốt hoảng, có sóng to gió lớn nào mà nàng chưa từng trải qua, đâu phải mới lần đầu tiên bị uy hiếp.
Im lặng, sự im lặng vô tận.
Hai người đều đang chờ đợi thời cơ, một người chờ cơ hội để lấy mạng đối phương bất cứ giá nào, còn một người thì đang toan tính làm cách nào để thoát thân.
Có lẽ do ngoài điện quá mức yên tĩnh, không giống như đang có người, hắc y nhân hơi dịch người, hình như đã muốn động thủ. An Ninh Hề chợt thấy căng thẳng, đôi mắt liếc tới chiếc trâm cài trên bàn trang điểm, trong lòng thầm ước định thực lực của hắc y nhân, thầm nghĩ xem làm sao để lấy được cây trâm đó mà hắn không hay, dùng nó để tự vệ.
Nhưng nàng còn chưa kịp hành động thì cổ tay gã hắc y nhân đã chuyển động trước. An Ninh bỗng thấy trên cổ mát lạnh, mạch suy nghĩ trong nháy mắt đình trệ, đột nhiên nhớ tới lời tạm biệt với cái thế giới này không lâu trước đó.
Nàng phải trải qua bao ngày tăm tối mới vào được thể xác này, vậy mà bây giờ lại sắp sửa bị đoạt đi lần nữa.
"Keng" Tiếng đanh giòn vang lên bên tai, An Ninh Hề kinh ngạc nhìn sang, kiếm của hắc y nhân đã vuột khỏi tầm tay, gã cũng giật mình nhìn về hướng cửa điện.
An Ninh Hề theo tầm mắt hắn nhìn tới, cũng trong nháy mắt này, hắc y nhân đã nhanh chóng nhặt lên thanh kiếm rơi trên mặt đất, sau đó phóng ra từ cửa sổ phía sau chạy thoát.
An Ninh Hề không bận tâm tới phương hướng hắc y nhân kia tháo chạy, nếu thị vệ trong cung này có khả năng ngăn cản được hắn, thì hắn đã không thể vào được nơi này, và nếu hắn chưa hoàn thành nhiệm vụ, sẽ còn quay trở lại lần nữa.
Điều nàng muốn làm nhất hiện nay chính là trong thời gian này phải tìm cho ra hung thủ đứng phía sau muốn ám sát nàng để chấm dứt hậu hoạn.
Tầm mắt tiếp tục dời về phía cánh cửa, cửa điện bị một bàn tay hơi xanh xao đẩy ra. Bàn tay đó lộ rõ cả những khớp xương, vân da cân xứng, là bàn tay của đàn ông.
Cửa điện phải dùng thời gian rất lâu mới được đẩy ra hoàn toàn, kế tiếp một góc áo trắng như tuyết lọt vào tầm mắt, sau đó mới đến chủ nhân của nó.
Đó là một nam tử tuổi tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy. Dáng vẻ toát lên sự chững chạc trưởng thành của đàn ông, mái tóc dài đen nhánh chỉ tùy ý dùng dây cột lại ở phía sau đầu, trước trán có vài sợi tóc rơi xõa phủ xuống hơn nửa gương mặt, để lộ ra một số đường nét rất tinh tế. Nếu như không phải nhìn thấy dáng người và cử chỉ của y, có lẽ An Ninh Hề sẽ cho rằng đây là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
Nam tử áo trắng chậm rãi đi tới, khóe môi mang theo nụ cười, dáng vẻ hết sức hời hợt tùy ý, giống như chẳng mấy quan tâm đến chuyện vừa mới phát sinh, nhưng An Ninh Hề biết, khi nãy là y đã ra tay cứu mình. Nàng rũ mắt nhìn mặt đất, thứ vừa đánh rớt trường kiếm trong tay hắc y nhân chính là khối ngọc bội, đáng tiếc nó đã vỡ thành hai mảnh.
Lấy ngọc đấu kiếm, rõ ràng chính là hành động trong lúc nguy cấp, nhưng đã hóa giải cho sự an nguy của An Ninh Hề, thân thủ nam tử này quả thật rất bất phàm. An Ninh Hề vừa suy tính trong lòng, vừa nhìn nam tử đang từng bước đi tới.
Nam tử rất cao, bờ vai tuy rộng nhưng hơi gầy, nhìn ở cự ly gần mới phát hiện sắc mặt hắn xanh xao nhợt nhạt, xanh đến mức như trong người đang mang bệnh. Trong lòng An Ninh Hề rất đỗi kinh ngạc, người như vậy sao lại có được thân thủ nhanh nhẹn như thế.
"Quân thượng tỉnh rồi? Trước đó thật là khiến ta lo lắng không thôi." Y khe khẽ mở miệng, lời nói ra dịu dàng không gì sánh bằng, ánh mắt nhìn An Ninh Hề cũng chan chứa tình cảm.
An Ninh Hề thầm kinh ngạc trong lòng, lẽ nào nam tử này có quan hệ gì với mình hay sao? Nhưng nghe hắn hỏi vậy bèn gật đầu đáp, "Mới vừa tỉnh lại, đa tạ ban nãy đã ra tay cứu giúp."
Nam tử áo trắng hơi ngớ ra, thoáng giật mình liếc nhìn An Ninh Hề, nữ tử trước mắt dường như đã có sự thay đổi, giọng điệu khi nói chuyện thờ ơ lạnh nhạt, nào còn vẻ lười biếng và yểu điệu mê hoặc như xưa?
Nhưng chỉ trong nháy mắt y đã khôi phục lại thần sắc cười nhạt, "Quân thượng không cần đa tạ ta, là Tần Hạo đã cứu quân thượng, với bộ dạng này của ta, nào có bản lĩnh đó."
Nghe lời nói tự giễu ấy, An Ninh Hề sững sốt, có phần ngạc nhiên nhìn nhìn ra phía sau, "Tần Hạo là ai?"
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của nam tử áo trắng lại hiện lên vẻ kinh ngạc, dù vậy nhưng trên mặt vẫn cười nói: "Hắn chỉ là thị vệ cận thân của ta, sao có thể tùy tiện vào tẩm cung quân thượng người được?"
An Ninh Hề khẽ gật đầu, trong lòng lại suy nghĩ sâu hơn, tại sao nam tử này có thể tự do đi lại trong tẩm cung của nàng, hơn nữa còn có thị vệ cận thân? Trong khi mình là Vua của một nước mà đến một thị vệ bên người cũng không có? Chẳng lẽ nam tử này có thân phận rất hiển hách?
Thật ra An Ninh Hề không hề biết, nàng có một thị vệ cận thân, mà võ nghệ của thị vệ Vũ Chi Duệ này còn là bậc nhất đứng đầu Nam Chiêu. Nhưng sau sự việc An Ninh Hề bị Đại tướng của Đông Việt bắn trọng thương, thái hậu cho rằng Võ Chi Duệ hộ giá bất lực, nên đã hạ lệnh giam hắn lại.
Tuy trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng An Ninh Hề biết nàng không tiện hỏi thêm nữa, bởi vì nàng đã nhận ra sự hoài nghi của nam tử trước mặt. Nếu còn hỏi thêm nữa e sẽ chỉ làm bại lộ sự thật mình không phải là An Ninh Hề chân chính. Cũng vì thế nên ngay cả nguyên nhân tại sao mình bị đâm nàng cũng không hỏi tới.
Nghĩ vậy, nàng ngẩng đầu phất phất tay với nam tử áo trắng, hơi áy náy nói: "Nếu là như vậy, vậy thì thay ta...thay bổn cung đa tạ Tần Hạo, bổn cung mới vừa tỉnh lại, cần phải nghỉ ngơi thêm, ngươi lui xuống trước đi."
Nam tử áo trắng sau khi nghe xong lời nàng, dù trong lòng rất bất ngờ nhưng vẫn tiếp nhận gật đầu một cái, không chút do dự lập tức đi ra ngoài, trên mặt vẫn luôn mỉm cười ôn hòa. Sau khi ra cửa, thời điểm cánh cửa được nhẹ nhàng khép lại thì ý cười trên mặt y vẫn không thay đổi, chỉ hướng bên cạnh tùy ý phất tay.
Một nam tử khôi ngô vạm vỡ mặc trang phục thị vệ buớc nhanh tới trước mặt y rồi đứng lại, gương mặt cương nghị hết sức nghiêm túc, vừa nhìn đã biết là kiểu người không nói cười tùy tiện, tư thế luôn giữ đúng mực ngay ngắn, hắn liếc nhìn cửa điện phía sau nam tử áo trắng, nhẹ giọng gọi: "Công tử."
Nam tử áo trắng gật đầu một cái, vừa thong thả ung dung bước chầm chậm dọc theo hành lang đi thẳng về phía trước, vừa cười nhạt nói với nam tử khôi ngô theo sát ở phía sau: "Tần Hạo, chúng ta đi gặp một người thôi."
Tần Hạo vốn là người có thân hình cao lớn, thế nên mỗi bước đi cũng lớn hơn người bình thường, nhưng vì lúc này phải nương theo tiến độ bước đi của công tử phía trước, chỉ đành bước chậm rì rì đi theo, nghe được lời công tử, hắn mang theo nghi vấn dò hỏi: "Công tử muốn gặp người nào?"
Nam tử áo trắng nhếch môi cười nhẹ, hời hợt nói, "Vũ Chi Duệ."
Chỉ có hắn mới biết được, ngày đó lúc Nữ Hầu bị Đại tướng Đông Việt bắn trọng thương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể y sẽ từ điểm này mà tìm ra được manh mối cho sự thay đổi của Nữ Hầu cũng không chừng.
Mặc dù Tần Hạo vẫn còn nhiều điểm nghi vấn, nhưng biết tâm tư công tử không giống người bình thường, người làm vậy tất nhiên là có đạo lý của người, vậy nên cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng theo sát phía sau y, luôn giữ đúng chức trách hộ vệ của mình.
Cũng thời điểm này, trong cung Trữ Minh phía sau bọn họ, An Ninh Hề lẳng lặng đứng trước cửa sổ nhìn bóng dáng màu trắng đã đi xa mà lâm vào trầm tư.
Người này dường như có chút quen thuộc, mà cũng có vẻ như xa lạ không thân thiết. Gã thị vệ đi theo phía sau hắn nhìn cũng biết là người có võ nghệ cao cường, mà còn đối với hắn hết sức cung kính. Một người trông có vẻ ốm yếu bệnh tật, sao có thể khiến cho một thị vệ ưu tú như thế trung thành cẩn cẩn đi theo mình như vậy? Chỉ có một giải thích, đó chính là xuất thân của người này không đơn giản.
An Ninh Hề giơ tay liếc nhìn khối ngọc bội nàng vừa nhặt lên, ngọc bội hình tròn đã vỡ thành hai mảnh, ghép tại cùng nhau thì thành hai chữ: Tri Ngọc!
Mặt sau có thêm vài chữ nhỏ: Tặng Tần Hạo - Xương Định năm ba mươi lăm - Trường An.
Xương Định năm ba mươi lăm, đó là năm Tây Hoa. Trường An chính là đô thành của Tây Hoa.
An Ninh Hề khẽ nheo mắt, Tri Ngọc? Tên rất hay, là nam tử áo trắng đó sao? Trong lòng nàng thầm tính toán: Hóa ra là nhân sĩ Tây Hoa. Xem ra phải điều tra về lai lịch của hai người này rồi.
Tác giả :
Thiên Như Ngọc