Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 342: Thần Chiến Tranh
Cứ điểm Tiểu Thang Sơn, Tử Xuyên đạo, địa khu Mỹ Ni Tư.
Khi Nham Long phủ mưa mù liên miên, thì phụ cận cứ điểm Tiểu Thang Sơn lại không hề có mưa, khí hậu vô cùng khô hạn, đất đai cũng khô cạn, rất nhiều địa phương đều nứt nẻ, trên mặt đất có một lớp bụi đất mong mỏng, cứ một cơn gió thổi tới, là bụi đất lại cuốn tung lên theo gió xuân, đem bầu trời vốn trong trẻo biến thành mịt mù, nơi này việc bảo vệ đất đai không được tốt lắm bởi vì nó cách chiến trường quá gần, không có một nông dân nào chấp nhận xông pha chiến tranh hiểm nguy tới nơi này canh tác cho nên hoàn cảnh ở nơi này cũng chỉ có thể tự sinh tự diệt, càng ngày càng tệ hơn.
Con đường từ Gia Lạp Tháp Sa Lôi thông tới cứ điểm Tiểu Thang Sơn đã hoàn toàn bị xe ngựa vận chuyển vật tư hậu cần hoàn toàn lấp kín, trên con đường vô cùng chen chúc, bất kỳ một cỗ xe ngựa nào muốn đổi hướng đều là chuyện vô cùng khó khăn, may mắn là bọn họ không cần phải chuyển hướng, Hứa Tưởng Tưởng trợ lý bộ trưởng hậu cần đã cưỡi ngựa phi nhanh tới nơi này chỉ huy công tác vận chuyển, hắn đề xuất ra một kiến nghị rất to gan, đó chính là những xe ngựa đi tới cứ điểm Tiểu Thang Sơn thì toàn bộ đi trên con đường này, còn những xe ngựa rời khỏi cứ điểm Tiểu Thang Sơn thì toàn bộ vòng qua Phù Phong phủ, mặc dù như vậy thì thời gian qua lại sẽ phải nhiều hơn một chút, nhưng bất kỳ một con đường nào cũng chỉ có một phương hướng, xe ngựa đi lái sẽ ổn thỏa hơn nhiều.
“Lôi Minh! Các ngươi làm gì vậy? Sao để người chen lấn như đậu hành tỏi vậy hả?" Hứa Tưởng Tưởng nhận được tin tức cầu cứu của Lôi Minh, vội vội vàng vàng chạy tới hiện trường, kết quả phát hiện ra nhân viên và trang bị của trung đoàn pháo binh 901 quân Lam Vũ đều bị chặn đứng ở giữa đường, tiến lùi không được, trung đoàn trưởng Lôi Minh sốt ruột đến độ đầu đầy mồ hôi, không nhịn được vừa bực mình vừa buồn cười nói.
“Còn chẳng phải là chuyện tốt do ban ngành hậu cận các ngươi sao! Ta lòng nóng như lửa đốt chạy tới tiền tuyến, nhưng xếp ở trước mặt ta ít nhất có trên ngàn cỗ xe, ta còn đi cái chó gì nữa!" Lôi Minh lửa giận ngùn ngụt nói, quân hàm của hắn chỉ là trung tá lục quân, thế mà chỉ thẳng vào mũi Hứa Tưởng Tưởng quân hàm là thượng tá lục quân chửi bới, không nể mặt vị trợ lý bộ trưởng hậu cần quân Lam Vũ một chút nào.
Tính khí của Lôi Minh vốn đã vô cùng nóng nảy, hiện giờ chuyện lại gấp như đi chữa cháy, lại không được giải quyết một cách hữu hiệu, tính khí của hắn lại càng thêm nóng nảy. Từ sau khi Đỗ Qua Nhĩ điều tới trường học pháo binh lục quân quân Lam Vũ làm hiệu trưởng, Lôi Minh liền tiếp quản sự vụ thường ngày của trung đoàn pháo binh 901, nhưng chức vụ ở phía trước cứ treo mãi cái chữ phó, không phải là bởi vì hắn không đủ tư cách, cũng không phải là trình độ kỹ thuật của hắn thấp, mà thuần túy là bởi vì tính khí của hắn. Toàn bộ lục quân quân Lam Vũ đều biết, viên quân chỉ huy pháo binh tính khí còn nóng hơn cả nòng pháo này.
“Không phải là ta tới giải nạn cho người đây hay sao!" Hứa Tưởng Tưởng cười hì hì nói, không hề để ý chút nào, ở trước mặt Dương Túc Phong hắn luôn thể hiện vẻ nghiêm túc, hơn nữa sát khí đằng đằng, độc lai độc vãng, rất có mùi vị của A Phương Tác, nhưng đối diện với các huynh đệ quân Lam Vũ có quân hàm thấp hơn mình, thì tính khí của hắn lại tốt vô cùng cực, luôn cười nói niềm nở, chuyện lớn bằng trời cũng không hề nổi giận, làm cho vị y sinh thiếp thân Phất Lôi Đát của Dương Túc Phong mới tới còn cho rằng là hắn có bệnh tâm thần phân liệt, sau này mới biết rằng thì ra đây là cái mà hắn tự xưng là mị lực nhân cách.
Lôi Minh còn chưa hết giận, hung dữ nói: “Ngày Mai không chạy tới được cứ điểm Tiểu Thang Sơn, vậy sẽ hỏi tội ban ngành hậu cần các ngươi!"
Hứa Tưởng Tưởng cười nói: “Không vấn đề gì! Ngày mai nếu như các ngươi không thể xuất hiện ở cứ điểm Tiểu Thang Sơn, ta sẽ hạ quân hàm xuống đưa cho ngươi!"
Lôi Minh chỉ vào trang bị ở sau người mình nói: “Vậy thì ngươi xem mà làm đi!"
Hứa Tưởng Tưởng cười cười, tùy tiện nhìn qua gia sản của Lôi Minh.
Kỳ thực trung đoàn pháo binh 901 lục quân quân Lam Vũ do Lôi Minh chỉ huy có bao nhiêu của cải thì Hứa Tưởng Tưởng căn bản không cần nhìn, nhắm mắt lại cùng có thể đọc ra vanh vách. Thiếu tướng Ai Khắc - bộ trưởng hậu cần tuổi tác đã cao, tinh lực không đủ, đã không thể chủ quản quá nhiều sự vụ nữa rồi, công tác cụ thể của bộ hậu cần quân Lam Vũ hiện giờ đều do Hứa Tưởng Tưởng thân là trợ lý bộ trưởng hậu cần phụ trách toàn diện, đối với trang bị của trung đoàn pháo binh Lôi Minh, tự nhiên là hắn biết rõ ràng.
Trung đoàn pháo binh 901 lục quân quân Lam Vũ tiền thân kỳ thực là tiểu đoàn pháo binh 901, ban đầu chỉ có ba mươi khẩu pháo trái phá 100 ly, về sau này vì nhu cầu đánh hạ cứ điểm Lạc Lạp, tăng cường têm mười sáu khẩu pháo trái phá 122 ly, biên chế cũng từ tiểu đoàn pháo binh thăng cấp lên làm trung đoàn pháo binh, căn cứ vào chỉ thị của Dương Túc Phong phải trọng điểm kiến thiết pháo binh, vì thế số lượng pháo trái phá của trung đoàn pháo binh 901 lại được tăng cường thêm một bước nữa, từ số lượng ba mươi sáu khẩu pháo trái phá 100 ly ban đầu tăng lên tới bốn mươi tám khẩu, tiếp theo đó nhân viên và số lượng ngựa cũng được tăng cường rất lớn.
Đứng ở góc độ Hứa Tưởng Tưởng mà nói, hiện giờ trung đoàn pháo binh 901 của quân Lam Vũ chẳng những binh hùng mã tráng, sức chiến đấu mạnh mẽ cũng là một cái lò đốt tiền, một trung đoàn pháo binh có chi phí bằng ba trung đoàn bộ binh lục quân, chi tiêu tài chính cực lớn làm cho Dương Túc Phong cũng cảm thấy áp lực nặng nề, kế hoạch ban đầu là muốn đem pháo binh mở rộng lên bốn trung đoàn cũng bởi vì áp lực tài chính mà tạm thời bị đình chỉ.
Hứa Tưởng Tưởng tựa mình tới giải quyết giao thông, hành động quyết liệt, những xe ngựa không quan trọng bị hắn hạ lệnh tạm thời đẩy vào trong bụi cỏ hoặc là đồng ruộng ở bên đường, những cỗ xe quân đội khá có thể dùng tốc độ nhanh nhất tới cứ điểm Tiểu Thang Sơn, không kịp tháo dỡ đồ xuống cũng không sao, cứ quẳng vào một góc trước đã, đợi các lão đại của binh đoàn pháo binh bận rộn xong, mới từ từ dỡ đồ.
Có một số quan quân ban ngành hậu cần cảm thấy Hứa Tưởng Tưởng quá thiên vị, vật tư mà bọn họ phụ trách vận chuyển cũng là nhu cầu bức thiết của cứ điểm Tiểu Thang Sơn, Hứa Tưởng Tưởng không thể bên trong bên khinh, Hứa Tưởng Tưởng nói một câu làm bọn họ câm nín: “Nếu Phong lĩnh ở nơi này, xe ngựa của các ngươi đã bị ném xuống sông rồi!"
Được Hứa Tưởng Tượng đích thân dẫn đường, hơn tám giờ sáng ngày hôm sau Lôi Minh cuối cùng cũng nhìn thấy tường thành của cứ điểm Tiểu Thang Sơn, đám người Trần Kiếm Phi sớm đã ngểnh cổ ra chờ rồi, cũng sốt ruột vô cùng, liên tục lôi kéo Lôi Minh chất vấn làm sao lại tới chậm như vậy, Lôi Minh không biết đáp ra sao, cuối cùng nhịn được không lôi ban ngành hậu cần ra, kiếm cớ phải chỉ huy pháo binh tiến vào trận địa vội vội vàng vàng rời đi.
Trần Kiếm Phi ngạc nhiên nhìn Hứa Tưởng Tưởng: “Lôi Minh bị đồng tính rồi à? Làm sao mà ôn nhu như vậy?"
Hứa Tưởng Tưởng bình thản đáp: “Nghe nói là như vậy. Ừm, ta cũng bận, ta phải đi đây."
Trần Kiếm Phi và Vương Ngạn Chương người nọ nhìn người kia, đều cảm thấy hai người này quai quái, bất quá trung đoàn pháo binh 901 tới rồi đúng là làm cho bọn họ thở phào một hơi nhẹ nhõm, có nhiều hỏa pháo uy lực lớn như vậy ở đây, cung kỵ thủ người Tây Mông bất kể là vẫy vùng như thế nào, đều không thể vùng ra khỏi lòng bàn tay của quân Lam Vũ. Nếu quan chỉ huy Trát Mộc Hợp mà biết được tin tức này, đại khái hiện giờ đã có suy nghĩ lui binh rồi.
Khi trung đoàn pháo binh 901 do Lôi Minh suất lĩnh tiến vào cứ điểm Tiểu Tháng Sơn, trên tường thành của cứ điểm Tiểu Thang Sơn quả thực là trở thành biển người, rất nhiều chiến sĩ quân Lam Vũ và dân binh đang phụ trách xây dựng công sự đều nhìn chăm chăm không chớp mắt vào những món đồ to lớn cần phải có năm sáu con ngựa mới kéo nổi này, nòng pháo cực dài quả thực làm cho bọn họ ngây ngất, nhất là những khẩu pháo trái phá cỡ nòng 122 ly, loại chấn nhiếp vô hình phát tán ra đó, thực sự làm cho mỗi một người đều có thể cảm thụ được mùi vị của tử vong.
Đối với tuyệt đại đa số bọn họ mà nói đều là lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy sự tồn tại của pháo trái phá cỡ nòng lớn, rất nhiều người trong số bọn họ, đặc biệt là những Lỗ Ni cuồng chiến sĩ vừa mới được bổ sung tới kia, đều chưa từng thấy sự lợi hại của đại pháo, nhưng từ một số tin tức vỉa hè biết được những vị thần chiến tranh này, khi tấn công cứ điểm Lạc Lạp, uy lực của pháo binh quân Lam Vũ đã phát huy tới mức cực hạn, làm cho quân đội Lỗ Ni hoàn toàn mất đi lòng tin tiếp tục kháng cự.
Ở cứ điểm Lạc Lạp, quân Lam Vũ suất động cực nhiều pháo trái phá 122 ly và pháo trái phá 100 ly, hơn một trăm khẩu hỏa pháo gần như ngày đêm liên tục oanh tạc tường thành và công sự phòng ngự của cứ điểm Lạc Lạp, mỗi giây mỗi phút dều có pháo binh không ngừng gõ lên đỉnh đầu của quân đội Lỗ Ni, cái cuộc sống ngày đêm ăn pháo đó người không trải qua tuyệt đối không thể nào hình dung ra được, những Lỗ Ni cuồng chiến sĩ trải qua hỏa pháo oanh tạc, từ đó vĩnh viễn lưu lại bóng ma ở trong lòng, không còn dám tham gia vào cuộc chiến tranh cùng với quân LamVũ nữa.
“Thần chiến tranh đấy!" Có rất nhiều người hô khẽ lên, lập tức được rất nhiều người gật đầu tán đồng.
Cái tên là do Dương Túc Phong lúc vừa mới rời khỏi kinh đô Ni Lạc Thần gọi ra, khi đó hắn đã nhận thấy pháo binh mới là chúa tể của chiến trường, là vị thần chiến tranh chân chính, cho nên sau khi tới địa khu Mỹ Ni Tư, mặc dù tài chính của quân Lam Vũ vẫn luôn hết sức căng thẳng nhưng y chưa từng lơ là kiến thiết đội ngũ pháo binh. Hai trung đoàn pháo binh vất vả lắm mới tạo nên được này chính là vũ lực hùng mạnh nhất của hắn ở trên đại lục rồi.
Vào giữa trưa, Trần Kiếm Phi và Bằng Huy đều tới trận địa pháo binh của quân Lam Vũ, liên hệ phối hợp công tác. Lôi Minh chính đang thử điện thoại, liên lạc với các điểm quan sát ở tiền tuyến, nhìn thấy bọn họ tới vì vậy hạ điện thoại xuống, trải qua liên tục mấy ngày kịch chiến, vẻ ngoài của Trần Kiếm Phi xem ra còn không tệ, tinh thần rất tốt, nhưng Bằng Huy thì không ổn nữa rồi, mặt mày toàn là màu khói hun, trên trán còn có quấn băng, nghe nói là mũi tên của người Tây Mông rạch qua một đường, hình dạng rất giống với vầng trăng cong cong.
Trần Kiếm Phi chia thuốc lá, thở phào một tiếng lớn nói: “Các ngươi tới là bọn ta có thể nghỉ ngơi được một chút rồi, con mẹ nó, người Tây Mông đúng là rất hung hăng, giống như chúng ta có thâm thù đại hận gì với bọn chúng vậy, cứ lao về phía trước không biết sống chết, bọn ta cũng chỉ biết lấy người ra mà chắn, tiếp tục đánh như thế này nữa, bọn ta sẽ phải trả giá rất đắt.
Bằng Huy cũng buồn bực nói: “Đúng thế, tốc độ kỵ binh của người Tây Mông quá nhanh, hỏa lực của chúng ta tối đa khống chế được một nghìn mét, Bách Kích pháo không có cách nào hoàn toàn ngăn chặn được kẻ địch tấn công, một phát bắn đi chỉ tiêu diệt được một chút, số lượng Bách Kích pháo cũng quá ít, vẫn phải cần lão đại pháo binh các ngươi tới chi viện mới được.
Lôi Minh cau mày lại hỏi: “Các ngươi không phải cũng đánh rất tốt sao?"
Khi tới cứ điểm Tiểu Thang Sơn, Lôi Minh đã tìm hiểu tình hình chiến đấu cơ bản ở nơi này, còn tới cả y viện dã chiến của quân Lam Vũ quan sát một lượt, không phát hiện ra quá nhiều thương bệnh binh, nhân viên hi sinh càng ít. Cung kỵ thủ của người Tây Mông mặc dù lợi hại nhưng muốn chọi cứng với quân Lam Vũ thì còn chưa đủ khả năng, chỉ có điều quân Lam Vũ rất lo lắng người Tây Mông liều mạng, thì đó đúng là sự thực.
Dù sao, trung đoàn thứ năm của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ cũng không có cứ điểm bảo hộ, nếu người Tây Mông chơi trò liều mạng, lúc đó cho dù quân Lam Vũ có thể tiêu diệt toàn bộ bọn chúng thì cái tiểu đoàn do Bằng Huy chỉ huy khẳng định cũng sẽ thương vong thảm trọng, nói không chừng hi sinh toàn bộ cũng có khả năng.
Trần Kiếm Phi trầm tĩnh nói: “Đó là bởi vì người Tây Mông còn chưa tới lúc liều mạng cuối cùng, mấy ngày nay bọn chúng vẫn luôn thăm dò chúng ta, tìm kiếm nhược điểm của chúng ta, Trát Mộc Hợp cực kỳ tinh quái, chủ lực của hắn vẫn còn chưa xuất động. Bất quá, ta thấy hắn cũng sắp không nhẫn nại được nữa rồi, ở Nham Long phủ, Phong Lĩnh làm một vố giết chết hơn ba vạn cung kỵ thủ của người Tây Mông, còn dọa chết đại tướng quân Mông Đế của người Tây Mông ngay tại chỗ, bọn chúng đã không còn dám làm gì với Nham Long phủ nữa, chỉ đành đem hi vọng gởi gắm vào bên này. Nếu không thì thực sự chỉ còn nước trắng tay ủ rũ xéo về cao nguyên Huyết Sắc mà thôi, đây là chuyện rất mất thể diện, đại khái là Ai Đức Mông Đa không làm nổi, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, hắn khả năng là còn muốn điên cuồng thêm một ván nữa."
Bằng Huy bóp đầu vai Lôi Minh, khẩn thiết nói: “Các huynh đệ bọn ta ăn cơm hay là ăn cháo, là trông chờ vào các ngươi đó."
Theo lời giới thiệu của Bằng Huy, tại cứ điểm Tiểu Thang Sơn, khi người Tây Mông tới thì quân Lam Vũ chỉ có tám khẩu pháo của trường học pháo binh quân Lam Vũ, cỡ nòng đều là của loại pháo cũ 75 ly, những khẩu pháo khác có thể đưa vào sử dụng chỉ có 36 khẩu Bách Kích pháo, trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ vốn là bộ đội trang bị gọn nhẹ, tạm thời không được trang bị pháo trái phá, vũ khí có uy lực nhất chính là Bách Kích pháo, nhưng trên thực tế, số lượng Bách Kích pháo cũng không đủ biên chế, nguyên là là bởi vì Bách Kích pháo đã được chuẩn bị đều được chuyển tới địa khu Bố Lôi Tư rồi, Hứa Tưởng Tưởng và Trịnh Dũng nghĩ nát cả óc cũng chỉ có thể tìm được hơn ba mươi sáu khẩu, miễn cưỡng ứng phó được.
Đối với sự tiến công của bộ binh mà nói, uy lực của Bách Kích pháo cũng không tệ, mặc dù uy lực nhỏ, nhưng tốc độ bắn nhanh, có thể cản trở hữu hiệu tốc độ tiến quân của bộ binh, nhưng đối với kỵ binh của người Tây Mông mà nói thì hỏng rồi, tốc độ của kỵ binh rất nhanh, tầm bắn hai nghìn mét của Bách Kích pháo thì bọn chúng chỉ cần thời gian mấy phút là có thể vượt qua được, hơn nữa tựa hồ người Tây Mông cũng biết học khôn rồi, bọc ở dưới bụng chiến mã một lớp giáp liên hoàn mỏng, ở một mức độ nhất định có thể giảm bớt uy lực của Bách Kích pháo, từ đó giảm thiểu tỉ lệ thương vong.
Bởi vì không có hỏa lực bao phủ hữu hiệu, sau khi phải trả một cái giá nhất định, cung kỵ thủ của người Tây Mông có thể dựa vào đó mau chóng tới được bên mép trận địa phòng ngự của tiểu đoàn thứ nhất trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, đem cung tiễn bắn về phía trận địa của quan Lam Vũ, thậm chí là còn có một số tên xông được tới chỗ cách trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ không tới năm mươi mét, bắn cung song là xoay lưng bỏ chạy, các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội không thể không lợi dụng vũ khí hạng nhẹ trong tay đối kháng với cung kỵ thủ của người Tây Mông, đi cùng với việc tiêu diệt được lượng lớn cung kỵ thủ người Tây Mông cũng phải trả giá thương vong nhất định.
Đám người Lôi Minh đi lên điểm cao nhất của cứ điểm Tiểu Thang Sơn, nâng kính viễn vọng lên nhìn về phương xa, ở trước mặt cứ điểm Tiểu Thang Sơn chính là trận địa phòng ngự của tiểu đoàn thứ nhất trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội, ở trước trận địa phòng ngự, sớm đã nằm chất đống thi thể của người Tây Mông, đại bộ phận là bị các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ dùng các vũ khí hạng nhẹ tiêu diệt, có một số chỗ thi thể của người Tây Mông đã ngăn cản tầm bắn của quân Lam Vũ, khiến cho hỏa lực của quân Lam Vũ không thể phát huy được đầy đủ.
Không có pháo binh hiệp trợ, các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ vẫn có thể cản trở hữu hiệu người Tây Mông nam hạ y như vậy, nhưng có thể phải trả giá bằng thương vong lớn hơn nữa, đem so sánh với kỵ binh của người Ngõa Lạp thì người Tây Mông có ưu thế tầm bắn một trăm mét, bọn chúng có thể tiến hành đánh trả hữu hiệu, tuyệt đối không giống như người Ngõa Lạp chỉ có nước chịu đòn, sau khi chiếm ưu thế tuyệt đối về mặt số lượng, thì áp lực cấp cho hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ là vẫn có.
Lôi Minh từ trong kính viễn vọng quan sát được ở bên mép chỗ quan sát của pháo binh, quan sát viên pháo binh là Đường Trùng đã an bài đồng bạn của mình quan sát động tĩnh của người Tây Mông, hiện giờ hắn đã nghiễm nhiên trở thành quan chỉ huy tiền tuyến của pháo binh quân Lam Vũ, pháo binh do Lôi Minh chỉ huy đều phải căn cứ vào số liệu do hắn báo cáo để tiến hành thao tác. Cùng với việc điện thoại được đưa vào sử dụng trên chiến trường, trong tiềm thức Lôi Minh ý thức được khoảng cách giữa mình và Đường Trùng sẽ càng ngày càng xa, rồi sẽ tới một ngày bọn Đường Trùng sẽ ở vị trí mình hoàn toàn không nhìn thấy được, chỉ huy quân Lam Vũ tiến hành pháo kích.
“Người Tây Mông hôm nay có nghỉ ngơi không?" Lôi Minh nghi hoặc hỏi.
Nếu như không phải nhìn thấy từng đống thi thể chất ở trước mặt trận địa phòng ngự của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ thì Lôi Minh đã không còn nhìn thấy bất kỳ người Tây Mông nào nữa. Người Tây Mông đem doanh trướng của mình cắm ở rất xa, giống như là có một chút dáng vẻ nhìn tình thế không ổn là sẽ quay đầu bỏ chạy vậy.
“Ta nghĩ bọn chúng sẽ không nghỉ đâu." Trần Kiếm Phi trả lời.
Trần Kiếm Phi nói, mấy ngày trước người Tây Mông tấn công đều là mang tính chất quấy nhiễu, mỗi lần binh lực xuất động chỉ khoảng chừng từ hai nghìn tới ba nghìn tên, dùng tốc độ cao tiếp cận trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ, một là thăm dò động tĩnh của quân Lam Vũ, quan sát nhược điểm của quân Lam Vũ, hai là dùng cung tiễn trong tay tích cực gây sát thương cho bộ đội tiền tuyến của quân Lam Vũ, chuẩn bị cho tiến công quy mô lớn sau này.
“Ta đoán rằng hôm nay Trát Mộc Hợp sẽ có hành động lớn." Trần Kiếm Phi dự đoán nói.
Quả nhiên, vào lúc hai giờ mười sáu phút, người Tây Mông lại một lần nữa phát động công kích, từ trong kính viễn vọng nhìn tới, có ước chừng hơn sáu nghìn cung kỵ thủ người Tây Mông tham dự công kích, quả nhiên là món chính tới rồi, cung kỵ thủ người Tây Mông đông nghìn nghịt từ doanh trại cách đó ước chừng trên mười kilomet xuất phát, trên đường thành hình mũi dùi phi như bay xâm nhập vào tầm mắt của quân Lam Vũ, khôi giáp màu đen sẫm của bọn chúng dưới ánh mặt trời chiếu rọi trông vô cùng bắt mắt, trong chớp mắt, trên mặt đất giống như xuất hiện một vùng hải dương màu đen sẫm, tràn ngập mùi vị tử vong, dùng tốc độ cao ép tới phía quân Lam Vũ với khí thế dời non lấp biển.
Sắc mặt của Trần Kiếm Phi tức thì sầm xuống.
Người Tây Mông cuối cùng cũng phát động công kích quy mô lớn.
“Hay! Lễ ra mắt tới rồi!" Lôi Minh hưng phấn nói, xoay người đi chuẩn bị chỉ huy pháo binh cấp cho đối phương sát thương mang tính hủy diệt.
Dựa theo biên chế, trung đoàn pháo binh 901 lục quân Lam Vũ có ba tiểu đoàn pháo binh 100 ly và một tiểu đoàn pháo binh 122 ly, mỗi một tiểu đoàn pháo binh đều có mười sáu khẩu pháo trái phá 100 ly hoặc là pháo trái phá 122 ly, Lôi Minh giao cho các tiểu đoàn pháo binh nhiệm vụ xạ kích khác nhau, đồng thời các tiểu đoàn thay phiên nhau xạ kích, thay phiên nhau nghỉ ngơi, chỉ vào lúc cần thiết thì mới đưa cả bốn tiểu đoàn đồng thời tham gia chiến đấu. Từ thế cục hiện giờ mà xét thì bốn tiểu đoàn pháo bình khẳng định là phải xuất động rồi.
“Ba trăm sáu mươi mật vị tới chín trăm mật vị, khoảng cách sáu nghìn mét, bắn cấp tốc!" quan sát viên pháo binh Đường Trùng mau chóng báo ra số liệu, lần đầu tiên đưa vào sử dụng máy điện thoại hiệu quả chuyển lời hiển nhiên là không tốt lắm cho nên Đường Trùng phải đem giọng nói hét lên thật lớn, làm cho màng tai Lôi Minh chấn động kêu ong ong, giống như là có pháo đạn nổ ở bên tai mình vậy.
Lôi Minh lập tức chỉ thị tiểu đoàn thứ nhất và tiểu đoàn thứ hai khai pháo.
Ba mươi hai khẩu pháo trái phá 100 ly nhất tề khai pháo, pháo đạn vẽ lên những đường cong tuyệt đẹp trên không trung sau đó nện vào trong trận địa của kẻ địch, tức thì đem cung kỵ thủ người Tây Mông đang lao tới như bay bắn ra từng cái vòng xoáy, sóng chấn động của pháo đạn phát nổ mau chóng nối liền lại với nhau, đan xen thành một khu phong tỏa cực lớn không có một chỗ hở nào, phàm là cung kỵ thủ người Tây Mông xuyên qua khu phong tỏa đều phải trả giá bằng máu cực lớn, nhất là pháo trái phá 122 ly của tiểu đoàn thứ nhất, uy lực pháo đạn phát nổ vô cùng lớn, một phát pháo đạn rơi xuống, trong phạm vi đường kính gần một trăm mét, cung kỵ thủ người Tây Mông đều ngã gục toàn bộ.
Bất quá trước khi quân Lam Vũ khai pháo, đã có ước chừng ba nghìn cung kỵ thủ người Tây Mông vượt qua tuyến phong tỏa, bọn chúng thầm kêu may mắn bản thân không gặp phải pháo hỏa của quân Lam Vũ tập kích, thúc chiến mã phi như bay nhào vào trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ, tốc độ của bọn chúng nhanh vô cùng, rất mau chóng đã nhìn thấy trận địa phòng ngự của quân LamVũ rồi.
“Bốn trăm sáu mươi tới tám trăm mật vị, khoảng cách hai nghìn bốn trăm mét, bắn cấp tốc!" Quan sát viên pháo binh Đường Trùng lại một lần nữa báo số liệu.
Lôi Minh lập tức chỉ thị tiểu đoàn thứ ba và tiểu đoàn thứ tư khai pháo xạ kích.
Những tên cung kỵ thủ người Tây Mông thầm kêu may mắn kia đột nhiên cảm giác trên không trung có tiếng rít chói tai, lập tức nhận ra có vô vàn đạn pháo rơi xuống, trong những tiếng nổ vang lên không ngừng, cung kỵ thủ của người Tây Mông bị bắn cho choáng váng mặt mày, tan xương nát thịt. Ở địa phương cách trận địa của quân Lam Vũ vước chừng hai nghìn mét, pháo hỏa của quân Lam Vũ đan xen với nhau thành tuyến phong tỏa thứ hai, phàm là cung kỵ thủ người Tây Mông xuyên qua tuyến phong tỏa, không chết thì cũng bị thương, cơ bản không có tên nào may mắn sống sót, rất nhiều cung kỵ thủ người Tây Mông phát giác có một bức tường lửa ngăn cản trước mặt, lập tức quay đầu ngựa, lao về phía bên cánh của mình.
“Mẹ nó! Pháo binh cũng biết làm bánh bao à" Bằng Huy ngạc nhiên nói.
Mắt thấy hai bức tường lửa đem cung kỵ thủ của người Tây Mông ngăn chặn ở trên vùng đất trống ngoài hai nghìn mét, có thể vượt qua được tuyến phong tỏa gần như là không có, Bằng Huy đột nhiên cảm thấy bản thân có một loại cảm giác thất lạc, hắn cắm súng Mauser vào bên hông mình, đứng ở trên gò đất của hầm hào, nhìn khung cảnh tráng lệ ở trước mắt, những chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ khác cũng bị màn pháo hỏa mãnh liệt ở trước mắt thu hút, lần lượt đứng lên trên đường hào, đưa mắt nhìn khung cảnh tráng lệ này.
Chỉ thấy pháo đạn của quân LamVũ giống như được tính toán tỉ mỉ vậy, trước sau phong tỏa lấy đường đi của cung kỵ thủ người Tây Mông, hơn nữa còn cố tình dần dần ép tới gần vào giữa, những tên cung kỵ thủ người Tây Mông bị dồn ép vào giữa kia, cứ trơ mắt ra nhìn màn pháo đạn phát nổ dần dần áp sát về phía bọn chúng, nhưng bọn chúng lại không hề có biện pháp gì, bất kể là bọn chúng tiến lên hay lui lại đều là tuyến phong tỏa tử vong của pháo đạn.
Pháo kích một trước một sau, chẳng những ngăn cản đường đi của cung kỵ thủ người Tây Mông, ngoài ra còn muốn đem hơn ba nghìn tên cung kỵ thủ người Tây Mông vây khốn ở giữa. Chờ đợi bọn chúng chỉ có vận mệnh bị hỏa pháo bóp thành mảnh vụn. Trát Mộc Hợp từ trong thiên lý kính nhìn thấy tình cảnh này tức thì lòng như dao cắt, tựa hồ nhìn thấy khung cảnh bi tráng phát sinh ở cửa thành nam Nham Long phủ vậy. Ở cửa thành nam Nham Long phủ, Dương Túc Phong dày công sắp đặt cạm bẫy pháo kích, làm một vạn nhân đội thiết giáp cung kỵ và hai vạn nhân đội cung kỵ thủ của người Tây Mông tổn thất sạch sẽ, hơn ba vạn quân tinh nhuệ của người Tây Mông bao gồm cả A Đồ La ở trong đó đều ngã xuống dưới hỏa pháo của người Tây Mông.
“Mẹ nó! Sau này chúng ta thất nghiệp mất rồi!" Trung đoàn trưởng Trần Kiếm Phi của hải quân lục chiến đội cũng cảm xúc lẫn lộn nói.
Pháo hỏa mãnh liệt hoàn toàn đánh cho người Tây Mông choáng váng, rất nhiều cung kỵ thủ của người Tây Mông thậm chí nhảy xuống ngựa, đào hố trên mặt đất, trong thời khắc sinh tử, bọn chúng không ngờ cũng hiểu được chỉ có trốn dưới lòng đất mới là an toàn nhất, nhưng pháo hỏa đùng đùng siết qua giữa bọn chúng, sau đó lại quay trở lại, một lượt pháo đạn xen kẽ bắn xong, ước chừng có hơn ba nghìn cung kỵ thủ của người Tây Mông hoàn toàn bị hủy diệt dưới tiếng pháo nổ ầm vang.
Khi pháo kích dần dần ngừng lại, Trần Kiếm Phi từ trong kính viễn vọng có thể nhìn thấy được, chỉ có hơn mười thớt chiến mã vô chủ Tây Mông đang hí vang trên mặt đất mờ mịt, tất cả những thứ khác đều không hề nhúc nhích. Vương Ngạn Chương tổng đốc Tử Xuyên đạo cảm xúc trào dâng, dẫn đầu vỗ tay, đám người Trần Kiếm Phi cũng đều hài lòng gầt đầu, vỗ tay tiếp sau đó, bái phục vì sự biểu hiện xuất sắc của pháo binh.
Bất quá trung đoàn trưởng Lôi Minh của trung đoàn pháo binh chẳng cảm thấy gì, đây chẳng phải là công lao của hắn, mà là của Tử Vân Phi.
Trận pháo kích vừa rồi chính là áp dụng cách pháo kích do thiên tài pháo minh Tử Vân Phi của quân LamVũ mới phát minh ra gần đầy, một loại phương thức hỏa pháo bao phủ không cần bộ binh cũng có thể tiêu diệt được hoàn toàn quân địch. Ở trong con mắt của rất nhiều người, phó trung đoàn trưởng kiêm tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn pháo binh số một của trung đoàn pháo binh 902 của quân Lam Vũ là Tử Vân Phi hoàn toàn là một thiên tài quái gỡ, trầm mặc ít nói, cá tính lạnh lùng kiêu ngạo, thích nghiên cứu. Hắn vô cùng thích nghiên cứu các loại chiến pháp của pháo binh, đồng thời tích cực đem những điều mình tâm đắc lĩnh hội được biên thành sách, thành tài liệu dạy học của pháo binh lục quân Lam Vũ, rất được Dương Túc Phong yêu thích.
Bất quá Lôi Minh cũng đang âm thầm nỗ lực, bản thân nhất định sẽ có một ngày vượt qua Tử Vân Phi.
Ở trong doanh trướng cách cứ điểm Tiểu Thang Sơn hơn mười kilomet, quan chỉ huy tiền tuyến của cung kỵ thủ người Tây Mông là Trát Mộc Hợp cúi đầu xuống, nước mắt đục ngầu lặng lẽ tràn ra, chòi quan sát ở tiền tuyến báo cáo với hắn, sáu nghìn cung kỵ thủ của người Tây Mông tham gia cuộc tấn công gặp phải sự đả kích mang tính hủy diệt của pháo binh quân Lam Vũ, không ai còn sống sót, tất cả tướng lĩnh của người Tây Mông đều rơi vào sự thất vọng và chán chường hoàn toàn.
Trát Mộc Hợp cuối cùng cũng đau đớn hiểu ra rằng, vào thời đại này, kỵ binh không còn là thần chiến tranh nữa.
Thần chiến tranh thực sự, chính là pháo binh của quân Lam Vũ.
Bất kể người Tây Mông có nguyện ý tiếp thụ quan điểm này hay không, thì đây đã là hiện thực tàn khốc, điều này đối với dân tộc du mục cả đời sinh sống trên lưng ngựa mà nói chắn chắn là một đả kích trí mạng, từ nay thiên hạ to lớn, đã không còn cơ hội xưng vương xưng bá của dân tộc du mục nữa. Cũng có lẽ là vì ý thức được điều này, cho nên Mông Đế một trong Tứ Đại Kim Cương của người Tây Mông mới ngã xuống trong lúc nộ khí công tâm, rồi ngay tiếp sau đó đứt hơi qua đời.
“Ta phải tự mình đi gặp đại hãn, ta muốn xin rút quân, hoặc là thay đổi kế hoạch tác chiến." Trát Mộc Hợp tâm tình nặng nề nói.
So với vận khí của Lôi Minh, vận khí của Tử Vân Phi kém hơn rất nhiều.
Vị phó trung đoàn trưởng của trung đoàn pháo binh 902 lục quân Lam Vũ, đứa con cưng của pháo binh quân Lam Vũ, hiện giờ không có chút xíu tâm tình nào cả.
Trận mưa nhỏ rả rích lại đổ xuống, con đường ướt át dính bùn càng trở nên trơn trượt, rất nhiều vùng đất trũng căn bản đã trở thành ao nuôi cá, đừng nói là bánh của xe pháo, cho dù là con người đi qua đó, nước bùn cũng có thể ngập tới tận đùi, con đường nơi này vốn không được tu sửa nền móng vững chắc trước đó, chỉ tạm thời mở ra con đường chiến tranh, bên trên không hề được rải đá, chỉ có hoàn toàn là đất vàng, khi khô hạn thì toàn là bụi đất, còn lúc mưa xuống thì biến hết thành bùn lầy.
“Đi! Đi! Đi"
Các chiến sĩ pháo binh quân Lam Vũ gấp tới mức đầu toàn là mồ hôi, không ngừng dùng roi quất chiến mã đang kéo pháo, đánh cho bọn chúng phải nhảy dựng cả lên, không ngừng phát ra tiếng hí trầm thấp, nhưng cục diện vẫn không được cải thiện chút nào, đại pháo vẫn lún sâu vào trong bùn đất. Địa khu này là nơi sản sinh đất sét nổi tiếng nhất, gần đó có rất nhiều công xưởng gạch ngói và công xưởng đồ gốm, đều nhìn trúng chất lượng đất sét thượng thừa ở nơi này, khiến cho đất sét ở nơi này vô cùng được người ta hoang nghênh, nhưng đối với pháo binh quân Lam Vũ mà nói, thì bọn họ lại hận cái thứ đất sét này tới chết, bởi vì đất đai ở nơi này vừa mới dính nước một cái là liền biến thành bùn lầy có độ dính cực kỳ mạnh, khi bánh xe của đại pháo bị lún sâu vào thì bất kể là dừng sức lớn như thế nào, bánh xe pháo cũng rất khó có thể đẩy ra được từ trong bùn đất.
Quan chỉ huy Tử Vân Phi của trung đoàn pháo binh 902 lục quân Lam Vũ chỉ có thể sốt ruột đứng ở một bên.
Nước mưa từ trên áo choàng quân dụng của Tử Vân Phi chầm chậm chảy xuống, sau đó thuận theo ống quần sớm đã bị ướt sũng nhỏ xuống dưới, hai chân của hắn đều lún sâu vào trong bùn đất, giày quân dụng sớm đã không còn nữa rồi, khi vừa mới rời khỏi Quảng Dương Phủ thì bị một trận lũ bùng phát ở bên con suối nhỏ cướp đi mất, cả đường đi hắn cứ dùng chân trần mà đi, bởi vì vất vả và mệt nhọc, con mắt của hắn trông hơi đỏ lên, những thứ nhìn thấy ở trước mắt đều có chút lờ mờ, thân thể gầy gò bởi vì thường xuyên thức đêm mà trông có vẻ hết sức yếu đuối, ở trong cái thời tiết mưa lạnh gió buốt này càng trở nên mong manh.
Hắn chỉ mới hai mươi tám tuổi, chính là vào tuổi rực rỡ nhất, hắn có một bụng tài hoa, còn có một bầu nhiệt huyết, muốn đem bản thân rèn luyện thành quan chỉ huy pháo binh ưu tú nhất của quân Lam Vũ. Vì đạt được mục đích này, hắn học tập tri thức chuyên nghiệp liên quan tới pháo binh như đói khát, không ngừng nghiên cứu những lý luận và thao tác càng nhiều hơn càng thực dụng hơn nữa, hắn không ngừng giảm bớt thời gian nghỉ ngơi của bản thân, giảm bớt sinh mạng của bản thân, chỉ vì một ngày cất tiếng gáy kinh động mọi người.
Thế nhưng, hắn luôn cảm thấy không có cơ hội để phát huy trọn vẹn bản thân, cho dù hiện giờ hắn đã là trung tá lục quân, nhưng căn bản là hắn không để ý tới quân hàm và chức vụ của mình cao hay thấp. Điều hắn để ý là chỉ dựa và bản lĩnh của hắn, hoàn toàn tự do chỉ huy một đơn vị pháo binh chân chính, thể hiện uy lực độc đáo ở trên chiến trường, để cho cái tên Tử Vân Phi này khắc thật sâu vào trong đầu của kẻ địch.
Trung đoàn trưởng của trung đoàn pháo binh 902 quân Lam Vũ chính là Đường Lạp Cách, nhưng Đường Lạp Cách khi cuộc chiến này bắt đầu thì lại vừa khéo mắc bệnh, bởi vì mệt nhọc quá độ thời gian dài, Đường Lạp Cách lại có có chứng bệnh tim suy nhược nghiêm trọng nên bị cưỡng chế nghỉ ngơi nửa năm. Nhưng căn cứ vào đề nghị bí mật của y sinh nói với Dương Túc Phong, Đường Lạp Cách đã không thích hợp đảm nhận chức vụ cường độ cao như trung đoàn trưởng pháo binh nữa, nói một cách đơn giản thì bởi vì nguyên nhân sức khoẻ cơ thể, Đường Lạp Cách đã không thể tiếp tục đảm đương chức vụ trung đoàn trưởng trung đoàn pháo binh 902 nữa.
Không có gì phải nghi ngờ, cái chức vụ trung đoàn trưởng này sẽ giao vào trong tay Tử Vân Phi, nhưng Dương Túc Phong còn chưa ban bố mệnh lệnh giải trừ chức vụ trung đoàn trưởng của Đường Lạp Cách, cho nên Tử Vân Phi vẫn là phó trung đoàn trưởng kiêm tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn số một trung đoàn pháo binh 902, phụ trách công tác thường ngày của trung đoàn pháo binh 902 đồng thời chỉ huy tác chiến toàn diện của trung đoàn 302, cũng chính là nói cái ngày thoải mái trổ tài mà Tử Vân Phi mong đợi cuối cùng đã tới, trở thành quan chỉ huy thực sự của trung đoàn pháo binh số 902.
Vận khí của Tử Vân Phi không tệ, vừa khéo gặp được người Tây Mông nam hạ, Tử Vân Phi vừa mới tiếp nhận chỉ huy pháo binh quyết tâm phải thể hiện uy phong của mình trong cuộc so kè của quân Lam Vũ với người Tây Mông, tạo nên tên tuổi của mình, để khi trẻ con người Tây Mông khóc nhè thì chỉ cần nhắc tới tên của mình lập tức không dám khóc nữa. Trên cả đường đi, hắn dẫn đầu trung đoàn pháo binh 902 ngày đêm hành quanh không nghỉ, dãi dầu sương gió chạy tới Cao Ninh phủ, mong đợi ngày chính thức đọ sức với người Tây Mông.
Thế nhưng, chẳng ngờ rằng ở địa phương rất gần Cao Ninh phủ lại có một trận mưa lạnh dập tắt bầu nhiệt huyết của hắn. Trận mưa lạnh này không phải là người Tây Mông cường đại, cũng không phải là quân Lam vũ cải biến phương châm sách lược, mà là cái mùa mưa chết tiệt, còn cả con đường chết tiết, pháo trái phá 100 ly của quân Lam Vũ đều là trang bị hạng nặng, cần ít nhất sáu bảy con ngựa mới có thể kéo đi được, pháo trái phá 122 ly thì càng chẳng cần phải nói nữa, bảy tám con ngựa kéo đi cũng là rất miễn cưỡng, gặp phải phải giao thông không tốt, thì càng phải phí sức hơn nữa, giống như hiện giờ trên con đường núi bùn lầy, pháo binh không còn chút biện pháp nào cả.
“Kéo lên đi!" Tử Vân Phi cổ vũ cho những bộ hạ của mình, nhiều lần thử, mong chờ có kỳ tích xuất hiện.
Thế nhưng, có lẽ là bởi vì Tử Vân Phi trước nay chưa từng tin tưởng thần phật quỷ quái, cho nên kỳ tích thủy chung không xuất hiện, đại bộ phận pháo trái phá vẫn cứ dính chết ở trong bùn lầy, nhất là những khẩu pháo trái phá 122 ly, quả thực là như mọc lên trong bùn rồi, không còn nhúc nhích gì được nữa. May mắn là con đường núi này cũng vô cùng bằng phẳng, nếu không những thứ đồ chơi to lớn này một khi bị trượt, thì không ai có thể khống chế được cục diện.
Không có cách nào khác, Tử Vân Phi chỉ đành đem tình hình của mình báo cáo cho Dương Túc Phong, hắn không phải là tìm người giải quyết khốn cảnh của mình, mà là bởi vì hoàn cảnh nguy hiểm của trung đoàn pháo binh 902. Vị trí hiện tại của trung đoàn pháo binh 902 vô cùng nguy hiểm, đã cách Cao Ninh phủ rất gần, bất kể lúc nào cũng có thể bị đội trinh sát cung kỵ thủ của người Tây Mông phát hiện, mà ở xung quanh hắn chỉ có bộ đội cảnh giới của chính trung đoàn pháo binh, lục quân không tới một đại đội, vạn nhất bị cung kỵ thủ của người Tây Mông đột kích thì hậu quả khó lường.
Trung đoàn pháo binh khác với trung đoàn bộ binh, dưới tình huống không có bộ binh yểm hộ, là căn bản không thể đơn độc tác chiến được, trung đoàn pháo binh 902 còn có hơn sáu mươi tư khẩu pháo trái phá lớn nhỏ, mỗi một khẩu pháo đều có giá trị không nhỏ, còn cả vô số ngựa và vật tư, một khi gặp phải tổn thất, Dương Túc Phong không giết hắn không xong.
Nhận được báo cáo Dương Túc Phong cũng kinh hãi, lập tức chỉ thị có quân đội ở gần đó tới chỗ pháo binh.
Cách trung đoàn pháo binh 902 gần nhất chính là trung đoàn 115 sư đoàn 101 quân Lam Vũ, trung đoàn này đang hành quân cấp tốc tiếp cận Cao Ninh phủ chuẩn bị hợp vây cung kỵ thủ người Tây Mông, trung đoàn trưởng Tư Cơ Bối Ni sau khi nhận được mệnh lệnh cũng hết sức kinh hãi, lập tức hạ lệnh tiểu đoàn trưởng Đường Vĩ của tiểu đoàn thứ ba lập tức trang bị gọn nhẹ, dùng tốc độ nhanh nhất tăng viện cho trung đoàn pháo binh, phải đảm bảo an toàn cho trung đoàn pháo binh.
Các chiến sĩ của tiểu đoàn Đường Vĩ ai nấy đều là tiểu lão hổ đánh hay chạy giỏi, ở trong chiến dịch Lão Hổ Câu đã được ban cho xưng hiệu tiểu đoàn anh hùng Lão Hổ Câu, sau khi nhận được mệnh lệnh, Dương Vĩ hạ lệnh các chiến sĩ đem toàn bộ vũ khí hạng nặng bỏ lại, bao gồm và ống phóng rốc két và Bách Kích pháo …v..v đều không mang theo, chỉ mang theo súng máy và súng trường hành quân. Hơn sáu trăm người lăn lê bò xoài trên con đường mưa xuân liên miên của Tình Xuyên đạo, trên đường đi cũng không biết là ngã mất bao nhiêu lần, tóm lại là từng người đều biến thành trâu bùn, cuối cùng vào 3 giờ đêm ngày hôm sau, Đường Vĩ đã đến được chỗ Tử Vân Phi.
Vào lúc này Tử Vân Phi đang đứng ở trên cao chờ đợi Đường Vĩ tới, bởi vì quá độ khẩn trương, còn cả dãi dầm mưa lạnh, hắn sớm đã mặt đỏ môi trắng, trong mũi không ngừng phun ra khói trắng, bề ngoài yếu ớt đáng thương của hắn làm cho Đường Vĩ hiểu lầm, từ trong lòng có chút coi thường, cảm thấy người của pháo binh có chút yểu điệu, không chịu khổ được chút nào, không trải được mưa gió phong sa.
Khi xưa pháo binh quân Lam Vũ hiệp trợ sư đoàn 101 tấn công cứ điểm Lạp Lạc thì Đường Vĩ không có mặt, hắn tiếp thụ mệnh lệnh chính là tăng viện cho Lão Hổ Câu, bởi thế không tận mắt thấy được sự lợi hại của pháo binh, thỉnh thoảng có nghe các chiến hữu nói tới, hắn cũng bán tín bán nghi. Đường Vĩ luôn cảm thấy các huynh đệ của pháo binh quá được cưng chiều, không dùng được gì cả, đi tới đâu cũng được người ta chiều chuộng, đi đường còn có xe ngựa, không giống như các chiến sĩ lục quân, đi tới đâu cũng đều là hai chân của mình, ai ai cũng là những nam nhi đỉnh thiên lập địa.
Tử Vân Phi xoa xoa tay cùng Đường Vĩ thương lượng qua, quyết định để các chiến sĩ của tiểu đoàn Đường Vĩ cùng các chiến sĩ đại đội cảnh vệ của trung đoàn pháo binh cùng nhau xây dựng công sự phòng ngự ở hai bên sườn núi đề phòng cung kỵ thủ của người Tây Mông đột kích, núi nơi này đều là một dải gò đồi độ dốc khá thấp, cung kỵ thủ của người Tây Mông có thể hoạt động thoải mái, bọn chúng chỉ cần quất roi ngựa một cái là có thể thúc chiến mã nhảy lên tới đỉnh núi, uy hiếp đối với pháo binh quân Lam Vũ vô cùng lớn.
“Vạn nhất người Tây Mông thực sự tới, các ngươi nhất định phải cố thủ, ta ở phía sau dùng pháo hỏa chi viện cho các ngươi, nếu các ngươi chống cự không nổi thì bọn ta cũng toi đời theo." Tử Vân Phi có chút khẩn trương, hắn không hiểu rõ lục quân cho lắm, nên không phát hiện ra mình dùng những từ ngữ không hay, tổn hại tới cảm tình của các chiến sĩ lục quân. Bởi vì gió rét, cho nên giọng nói của hắn còn có chút run rẩy, làm người ta cảm thấy bộ dạng hắn giống như có chút sợ lên chiến trường.
Nghe thấy lời của Tử Vân Phi, Đường Vĩ cau mày lại, cảm thấy bản thân bị đối phương coi thường, không được đối phương tín nhiệm, nên không khỏi hiều lầm ý tứ của Tử Vân Phi, sau lại nghe thấy ngữ khí của Tử Vân Phi dường như có chút sợ hãi, trong lòng Đường Vĩ lại càng thêm không thoải mái, nếu không phải là mọi người ở binh chủng khác nhau, thì hắn quả thực ngay tại chỗ chỉ trích Tử Vân Phi hèn nhát.
Đường Vĩ không nói gì, chỉ hít sâu lấy một hơi, rồi lạnh lùng nói: “Trừ phi bọn ta chết rồi, người Tây Mông mới có thể xông tới trước mặt các ngươi."
Sắc mặt Tử Vân Phi có chút hồng lên, tựa hồ nhận ra mình đã nói lỡ lời rồi, những với cá tính của hắn, thì tuyệt đối không thể xin lỗi được, vì thế chỉ gật đầu lẳng lặng rời đi. Đợi hắn đi xa rồi, Đường Vĩ có chút căm ghét nhổ một bãi nước bọt lên mặt đất, khinh miệt nói: “Bất kể lúc nào lục quân bọn ta đều là lão đại, pháo binh các ngươi có là cái quái gì."
Căn cứ vào dự đoán của Đường Vĩ, cung kỵ thủ của người Tây Mông không sở trưởng dạ chiến, quá nửa là sẽ phát động công kích vào lúc trời sáng, hiện giờ cách lúc trời sáng còn có thời gian ba tiếng đồng hồ nữa, các chiến sĩ của quân Lam Vũ đều tranh thủ từng giây từng phút đào hầm hào công sự, dựng nên những lô cốt đơn giản, lắp điểm đặt hỏa lực súng máy, khi đào bới công sự, Đường Vĩ thỉnh thoảng từ trên núi nhìn xuống, thấp thoáng trong ánh lửa, chỉ nhìn thấy thân ảnh gầy gò của Tử Vân Phi đang nỗ lực điều chỉnh pháo binh của mình trong mưa gió.
Ngựa kéo đại pháo đã được cởi ra, đuổi sang bãi cỏ ở bên cạnh để tự mình ăn cỏ, đại pháo hạ khỏi giá pháo. Giá pháo cũng lún rất sâu vào trong bùn lầy, các chiến sĩ pháo binh lót ở phía dưới rất nhiều cỏ dại, gắng hết sức cố định chắc lấy bọn chúng. Từng khẩu pháo trái phá một bị kéo sang một bên, những chiếc rương đựng pháo đạn cũng từng chiếc một được vác từ trên xe xuống, chất đống ở bên cạnh như núi, bên trên đều được bao phủ giấy dầu.
Đường Vĩ không hiểu lắm đối với trình tự thao tác của pháo binh, thảm thấy hẳn là pháo binh đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu rồi. Thế nhưng cho dù là từ ánh mắt của bộ binh mà xét, thì nơi này cũng không phải là trận địa tốt cho pháo binh, bởi vì bị hạn chế bởi đường đ cho nên pháo trái phá căn bản là không thể xếp thành hàng ngang, chỉ đành xếp theo hình dạng bất quy tác men theo con đường. Đường Vĩ thực sự rất hoài nghi, không biết là cái trận địa pháo binh vội vội vàng vàng dựng nên này có thể phát huy được bao nhiêu uy lực.
Áng chừng vào lúc sáu giờ sáng, Tử Vân Phi đi lên triền dốc, tới bên cạnh Đường Vĩ, sắc mặt của hắn càng thêm nhợt nhạt, hơn nữa hít thở cũng yếu ớt, giảm giác như là mắc bệnh sốt rét vậy, thứ duy nhất làm cho Đường Vĩ cảm thấy là hắn còn có chút sức sống chính là đôi mắt của hắn. Tử Vân Phi đại khái là không phải người Đường tộc, cho nên hốc mắt hõm sâu, tròng mắt màu lam, phát ra ánh mắt màu lam sâu xa.
Tử Vân Phi giọng khàn khàn nói với Đường Vĩ, trung đoàn pháo binh đã chuẩn bị chiến đấu xong, nhất định sẽ hỗ trợ bọn họ chiến đấu, bảo bọn họ yên tâm.
Từ đáy lòng Đường Vĩ rất hoài nghi năng lực tác chiến của pháo binh, từ trên cao nhìn xuống dưới, do sự hạn chế của con đường núi, đại pháo của trung đoàn pháo binh Tử Vân Phi sắp đặt lộn xộn lung tung, không có một chút quy tắc nào, bộ dạng như kẻ chiến bại, chỉ có những nòng pháo của của pháo trái phá thì đúng là chỉ vào phương hướng cung kỵ thủ người Tây Mông có thể sẽ xuất hiện. Có mấy khẩu đại pháo có độ nghiêng được điều chính tới góc độ cao nhất, nhìn qua cảm thấy có chút không tự nhiên, ví trí xạ kích của chúng vốn không được tốt, vì xạ kích chỉ đành điều chỉnh thành cái bộ dạng đó.
Bất quá Đường Vĩ vẫn gật đầu không nói gì cả, mọi người đều là huynh đệ của lục quân, thế nào thì hắn cũng không thể nói xấu pháo binh được. Nhưng trong lúc ra hiệu, hắn nói với các huynh đệ của mình, cái gì cũng phải dựa vào bản thân, tốt nhất chớ nên dựa vào người khác, chỉ có súng máy và sùng trường trong tay mình mới là đáng tin cậy nhất.
Sắc mặt của Tử Vân Phi lại càng thêm nhợt nhạt, không biết có phải là hắn hiểu được hàm nghĩa trong dấu hiệu của Đường Vĩ hay không. Cuối cùng hắn không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ trông coi máy điện thoại của mình, con mắt hõm sâu lạnh lùng nhìn về phương xa. Ở đằng sau hai người bọn họ, lính thông tin đang khẩn trương kéo đường dây điện thoại, đem đường dây nối tới bên cạnh mỗi một khẩu pháo trái phá.
Trời vừa mới tờ mờ sáng, đội trinh sát của cung kỵ thủ người Tây Mông đã phát hiện ra sự tồn tại của trung đoàn pháo binh 902 của quân Lam Vũ, không ngừng lác đác có cung kỵ thủ tới quấy nhiễu, làm rõ tình hình hỏa lực và nhân lực của quân Lam Vũ, nhưng đều bị các tay súng bắn tỉa của tiểu đoàn Đường Vĩ giải quyết một cách gọn gàng dứt khoát, người Tây Mông liền phát động cuộc tiến công nho nhỏ, ước chừng có ba bốn trăm tên cung kỵ thủ của người Tây Mông tuần tra ở gần đó, hò hét xông vào trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ.
Tử Vân Phi không hạ lệnh nổ pháo, phảng phất như không nhìn thấy thân ảnh cung kỵ thủ người Tây Mông đang phi tới như bay.
Rất nhanh, cung kỵ thủ của người Tây Mông đã mau chóng thuận theo dốc núi bằng phẳng xông tới, chiến mã của bọn chúng tựa hồ đã thích ứng với đất đai ướt át ở nơi này, chạy vô cùng vững vàng, không có một tên người Tây Mông nào bị té ngã, thậm trí bị trơn trượt cũng không có, cung kỵ thủ của người Tây Mông rất nhanh đã tiến vào phạm vi xạ kích hai trăm mét.
“Bắn!" Đường Vĩ gầm lên, bóp cò súng Mauser trong tay.
Các chiến sĩ của quân Lam Vũ đồng loạt khai hỏa, tiếng súng tức thì vang vọng cả vùng, hỏa lực từ trên trời giáng xuống cùng lúc càn quét về phía cung kỵ thủ người Tây Mông xông thẳng tới, tức thì có từng mảng từng mảng cung kỵ thủ người Tây Mông ngã xuống, chiến mã và thi thể của kỵ binh cùng bị ngã đổ trong đất đai khắc nghiệt, bắn lên vô số bọt nước, máu tươi mau chóng trộn lẫn với bùn đất, thuận theo triền dốc chảy xuống dưới.
Nhưng cung kỵ thủ của người Tây Mông vẫn cứ bất chấp sống chết xông tới phía trước, bọn chúng ý đồ dựa vào tốc độ hơn người trấn áp ưu thế hỏa lực của quân Lam Vũ, ở vị trí ngoài hai trăm mét đã có cung kỵ thủ người Tây Mông bắn ra cung tiễn, cung tiễn vượt qua mưa phùn gió bấc, rơi ở bên mép trận địa của quân Lam Vũ, Tử Vân Phi không ngờ còn có tâm tình nhặt một mũi tên ở bên cạnh lên cẩn thận nghiên cứu qua, dùng ngón tay búng lên thân tên đen xì, phát hiện ra là làm bằng gỗ, chỉ có đầu mũi tên là vô cùng sắc bén, dễ dàng có thể băn xuyên qua thân thể của người trưởng thành.
Pằng! Pằng! Pằng!
Tốc độ của cung kỵ thủ người Tây Mông nhanh vô cùng, mấy chục tên cung kỵ thủ người Tây Mông đã cách trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ rất gần rồi, ngay cả Đường Vĩ cũng không ngừng bóp cò súng bắn hạ bọn chúng ở trước mắt. Cung kỵ thủ người Tây Mông bị ngã xuống dưới tác dụng của lực quán tính cực lớn, vẫn tiếp tục xông tới phía trước, có mấy con ngựa trượt tới trước mặt trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ, có mấy tên cung kỵ thủ người Tây Mông còn chưa chết hẳn, Đường Vĩ bồi thêm cho một tên một phát súng vào đầu ở khoảng cách gần, bọn chúng mới hoàn toàn đứt hơi bỏ mạng.
Khi tên cung kỵ thủ người Tây Mông cuối cùng ngã xuống, Đường Vĩ hít sâu một hơi, cảm thấy mình có chút cảm giác chếnh choáng, hắn quay người đi kiểm ta lại bộ hạ của mình, phát hiện ra có hai người bị thương. Mũi tên của cung kỵ thủ người Tây Mông từ trên không trung nghiêng nghiêng cắm xuống, trúng vào sống lưng của một chiến sĩ quân Lam Vũ, còn bắn trúng vào mông một chiến sĩ quân Lam Vũ khác, bởi vì mông hắn nhô lên quá cao.
“Con mẹ nó! Cái cột phía dưới của ngươi đang dựng lên à! Vào lúc này rồi ngươi còn nghĩ tới nữ nhân sao?" Đường Vĩ không hề khách khí nói.
“Lão đại, phía dưới người của tôi có rất nhiều giun bò ra…" Chiến sĩ đó rên rỉ một cách đáng thương.
Thiếu úy quân y Lý Trí Kiệt đi tới, mau chóng xử lý thương binh, đều là ngoại thương, không có gì nghiêm trọng.
“Ngươi phải xem xem quan chỉ huy pháo binh kia kìa." Đường Vĩ lạnh lùng nói.
Lý Trí Kiệt ngạc nhiên quay đầu lại, không hiểu Đường Vĩ có ý tứ gì.
Thì ra vừa rồi trong lúc vô tình, Đường Vĩ liếc mắt nhìn thấy Tử Vân Phi ở bên cạnh, hình như thần tình vô cùng khẩn trương, mấy lần muốn nhấc mấy điện thoại lên nói chuyện, nhưng cuối cùng đều không nói. Khi cung kỵ thủ của người Tây Mông tiếp cận rất gần rồi, hắn đem đầu ép thật sát vào mặt đất, giống như hận không thể chui vào trong lòng đất vậy. Đường Vĩ cảm thấy hắn thực sự quá yếu hèn, giống như sợ chiến đấu vậy, trong lòng vô cùng khó chịu, lúc này không nhịn được phát tác ra.
Lý Trí Kiệt quả thực đi về phía Tử Vân Phi.
Tử Vân Phi ngạc nhiên nói: “Ngươi làm cái gì thế?"
Lý Trí Kiệt nhìn hắn từ trên xuống dưới, cũng ngạc nhiên y như vậy hỏi: “Đồng chí trung tá, không làm sao chứ?"
Tử Vân Phi bực mình nói: “Ta bị làm sao chứ? Ngươi làm việc của ngươi đi, mặc kệ ta."
Lý Trí Kiệt lại quay đầu nhìn Đường Vĩ, Đường Vĩ đánh miệng, bảo hắn đi đi.
Bỗng nhiên mặt đất hình như trở nên rung chuyển, vũng nước ở trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ đều sóng sánh, thậm chí có một số vũng nước lớn bắn tung tóe, còn có cả những trận sóng nho nhỏ gợn lên. Giống như là có một bàn chân người khổng lộ dẫm thật mạnh lên vùng đất ở gần đó, tới ngay cả những con giun trong bùn đất cũng cảm thấy không ổn, ào ào từ trong bùn đất chui ra, trườn loạn xạ khắp nơi. Rất nhiều Lỗ Ni cuồng chiến sĩ không sợ trời không sợ đất, nhưng lại sợ cái thứ mềm oặt ẹo nhẵn nhụi này, đều không kiềm chế được đứng lên.
“Nằm xuống! Muốn chết à!" Từng viên đại đội trưởng thần sắc khẩn trương quát tháo chiến sĩ của mình.
Bọn họ đều là những binh lĩnh kỳ cựu đầy kinh nghiệm, trải qua cuộc huyết chiến với Lang Nha kỵ binh cả người Ngõa Lạp, nhắm mắt lại cũng có thể phán đoán ra lần này thế công của người Tây Mông không hề tầm thường, chỉ có hàng vạn thớt chiến mã cùng đạp lên mặt đất, mới có thể tạo nên khung cảnh làm người ta kích động như vậy. Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, ở điểm tận cùng tầm mắt của bọn họ đã xuất hiện từng chấm đen, ở trong lúc mưa bụi mịt mờ vô cùng khiến người ta chú ý. Những chấm đen dần dần biến thành một đường dài, rồi sau đó lại biến thành một vùng hải dương màu đen, lấp kìn núi hoang đồng dại ùn ùn ép tới phía bọn họ.
Tất cả các chiến sĩ quân Lam Vũ đều bất giác mặt mày căng ra, nắm chặt lấy vũ khí trong tay.
Sắc mặt của Đường Vĩ cùng có chút nhợt nhạt, nhìn từ trong kính viễn vọng, hắn có thể nhìn thấy hết sức rõ ràng, đây là một vạn nhân đội của cung kỵ thủ người Tây Mông. Đội ngũ cung kỵ thủ người Tây Mông so với đội ngũ Lang Nha kỵ binh của người Ngõa Lạp thì rời rạc hơn, bời vì bọn chúng phải duy trì đủ cự ly bắn cung, cho nên lấy một đội ngũ vạn nhân đội, thì kéo dãn vô cùng dài, bất quá, cùng với chiến tuyến càng lúc càng gần, chính diện của bọn chúng càng lúc càng hẹp, dần dần biến thành hình dáng mũi dùi.
“Vạn nhân đội của người Tây Mông." Đường Vĩ thấp giọng hô lên.
Tử Vân Phi thờ ơ gật đầu.
Không sai, đây chính là một vạn nhân đội của người Tây Mông, quan chỉ huy của nó chính là Khám Bội.
Thủ linh của người Tây Mông là Ai Đức Mông Đa sau khi nhận được tin tức, phát hiện nhóm quân Lam Vũ này lực lượng tương
Khi Nham Long phủ mưa mù liên miên, thì phụ cận cứ điểm Tiểu Thang Sơn lại không hề có mưa, khí hậu vô cùng khô hạn, đất đai cũng khô cạn, rất nhiều địa phương đều nứt nẻ, trên mặt đất có một lớp bụi đất mong mỏng, cứ một cơn gió thổi tới, là bụi đất lại cuốn tung lên theo gió xuân, đem bầu trời vốn trong trẻo biến thành mịt mù, nơi này việc bảo vệ đất đai không được tốt lắm bởi vì nó cách chiến trường quá gần, không có một nông dân nào chấp nhận xông pha chiến tranh hiểm nguy tới nơi này canh tác cho nên hoàn cảnh ở nơi này cũng chỉ có thể tự sinh tự diệt, càng ngày càng tệ hơn.
Con đường từ Gia Lạp Tháp Sa Lôi thông tới cứ điểm Tiểu Thang Sơn đã hoàn toàn bị xe ngựa vận chuyển vật tư hậu cần hoàn toàn lấp kín, trên con đường vô cùng chen chúc, bất kỳ một cỗ xe ngựa nào muốn đổi hướng đều là chuyện vô cùng khó khăn, may mắn là bọn họ không cần phải chuyển hướng, Hứa Tưởng Tưởng trợ lý bộ trưởng hậu cần đã cưỡi ngựa phi nhanh tới nơi này chỉ huy công tác vận chuyển, hắn đề xuất ra một kiến nghị rất to gan, đó chính là những xe ngựa đi tới cứ điểm Tiểu Thang Sơn thì toàn bộ đi trên con đường này, còn những xe ngựa rời khỏi cứ điểm Tiểu Thang Sơn thì toàn bộ vòng qua Phù Phong phủ, mặc dù như vậy thì thời gian qua lại sẽ phải nhiều hơn một chút, nhưng bất kỳ một con đường nào cũng chỉ có một phương hướng, xe ngựa đi lái sẽ ổn thỏa hơn nhiều.
“Lôi Minh! Các ngươi làm gì vậy? Sao để người chen lấn như đậu hành tỏi vậy hả?" Hứa Tưởng Tưởng nhận được tin tức cầu cứu của Lôi Minh, vội vội vàng vàng chạy tới hiện trường, kết quả phát hiện ra nhân viên và trang bị của trung đoàn pháo binh 901 quân Lam Vũ đều bị chặn đứng ở giữa đường, tiến lùi không được, trung đoàn trưởng Lôi Minh sốt ruột đến độ đầu đầy mồ hôi, không nhịn được vừa bực mình vừa buồn cười nói.
“Còn chẳng phải là chuyện tốt do ban ngành hậu cận các ngươi sao! Ta lòng nóng như lửa đốt chạy tới tiền tuyến, nhưng xếp ở trước mặt ta ít nhất có trên ngàn cỗ xe, ta còn đi cái chó gì nữa!" Lôi Minh lửa giận ngùn ngụt nói, quân hàm của hắn chỉ là trung tá lục quân, thế mà chỉ thẳng vào mũi Hứa Tưởng Tưởng quân hàm là thượng tá lục quân chửi bới, không nể mặt vị trợ lý bộ trưởng hậu cần quân Lam Vũ một chút nào.
Tính khí của Lôi Minh vốn đã vô cùng nóng nảy, hiện giờ chuyện lại gấp như đi chữa cháy, lại không được giải quyết một cách hữu hiệu, tính khí của hắn lại càng thêm nóng nảy. Từ sau khi Đỗ Qua Nhĩ điều tới trường học pháo binh lục quân quân Lam Vũ làm hiệu trưởng, Lôi Minh liền tiếp quản sự vụ thường ngày của trung đoàn pháo binh 901, nhưng chức vụ ở phía trước cứ treo mãi cái chữ phó, không phải là bởi vì hắn không đủ tư cách, cũng không phải là trình độ kỹ thuật của hắn thấp, mà thuần túy là bởi vì tính khí của hắn. Toàn bộ lục quân quân Lam Vũ đều biết, viên quân chỉ huy pháo binh tính khí còn nóng hơn cả nòng pháo này.
“Không phải là ta tới giải nạn cho người đây hay sao!" Hứa Tưởng Tưởng cười hì hì nói, không hề để ý chút nào, ở trước mặt Dương Túc Phong hắn luôn thể hiện vẻ nghiêm túc, hơn nữa sát khí đằng đằng, độc lai độc vãng, rất có mùi vị của A Phương Tác, nhưng đối diện với các huynh đệ quân Lam Vũ có quân hàm thấp hơn mình, thì tính khí của hắn lại tốt vô cùng cực, luôn cười nói niềm nở, chuyện lớn bằng trời cũng không hề nổi giận, làm cho vị y sinh thiếp thân Phất Lôi Đát của Dương Túc Phong mới tới còn cho rằng là hắn có bệnh tâm thần phân liệt, sau này mới biết rằng thì ra đây là cái mà hắn tự xưng là mị lực nhân cách.
Lôi Minh còn chưa hết giận, hung dữ nói: “Ngày Mai không chạy tới được cứ điểm Tiểu Thang Sơn, vậy sẽ hỏi tội ban ngành hậu cần các ngươi!"
Hứa Tưởng Tưởng cười nói: “Không vấn đề gì! Ngày mai nếu như các ngươi không thể xuất hiện ở cứ điểm Tiểu Thang Sơn, ta sẽ hạ quân hàm xuống đưa cho ngươi!"
Lôi Minh chỉ vào trang bị ở sau người mình nói: “Vậy thì ngươi xem mà làm đi!"
Hứa Tưởng Tưởng cười cười, tùy tiện nhìn qua gia sản của Lôi Minh.
Kỳ thực trung đoàn pháo binh 901 lục quân quân Lam Vũ do Lôi Minh chỉ huy có bao nhiêu của cải thì Hứa Tưởng Tưởng căn bản không cần nhìn, nhắm mắt lại cùng có thể đọc ra vanh vách. Thiếu tướng Ai Khắc - bộ trưởng hậu cần tuổi tác đã cao, tinh lực không đủ, đã không thể chủ quản quá nhiều sự vụ nữa rồi, công tác cụ thể của bộ hậu cần quân Lam Vũ hiện giờ đều do Hứa Tưởng Tưởng thân là trợ lý bộ trưởng hậu cần phụ trách toàn diện, đối với trang bị của trung đoàn pháo binh Lôi Minh, tự nhiên là hắn biết rõ ràng.
Trung đoàn pháo binh 901 lục quân quân Lam Vũ tiền thân kỳ thực là tiểu đoàn pháo binh 901, ban đầu chỉ có ba mươi khẩu pháo trái phá 100 ly, về sau này vì nhu cầu đánh hạ cứ điểm Lạc Lạp, tăng cường têm mười sáu khẩu pháo trái phá 122 ly, biên chế cũng từ tiểu đoàn pháo binh thăng cấp lên làm trung đoàn pháo binh, căn cứ vào chỉ thị của Dương Túc Phong phải trọng điểm kiến thiết pháo binh, vì thế số lượng pháo trái phá của trung đoàn pháo binh 901 lại được tăng cường thêm một bước nữa, từ số lượng ba mươi sáu khẩu pháo trái phá 100 ly ban đầu tăng lên tới bốn mươi tám khẩu, tiếp theo đó nhân viên và số lượng ngựa cũng được tăng cường rất lớn.
Đứng ở góc độ Hứa Tưởng Tưởng mà nói, hiện giờ trung đoàn pháo binh 901 của quân Lam Vũ chẳng những binh hùng mã tráng, sức chiến đấu mạnh mẽ cũng là một cái lò đốt tiền, một trung đoàn pháo binh có chi phí bằng ba trung đoàn bộ binh lục quân, chi tiêu tài chính cực lớn làm cho Dương Túc Phong cũng cảm thấy áp lực nặng nề, kế hoạch ban đầu là muốn đem pháo binh mở rộng lên bốn trung đoàn cũng bởi vì áp lực tài chính mà tạm thời bị đình chỉ.
Hứa Tưởng Tưởng tựa mình tới giải quyết giao thông, hành động quyết liệt, những xe ngựa không quan trọng bị hắn hạ lệnh tạm thời đẩy vào trong bụi cỏ hoặc là đồng ruộng ở bên đường, những cỗ xe quân đội khá có thể dùng tốc độ nhanh nhất tới cứ điểm Tiểu Thang Sơn, không kịp tháo dỡ đồ xuống cũng không sao, cứ quẳng vào một góc trước đã, đợi các lão đại của binh đoàn pháo binh bận rộn xong, mới từ từ dỡ đồ.
Có một số quan quân ban ngành hậu cần cảm thấy Hứa Tưởng Tưởng quá thiên vị, vật tư mà bọn họ phụ trách vận chuyển cũng là nhu cầu bức thiết của cứ điểm Tiểu Thang Sơn, Hứa Tưởng Tưởng không thể bên trong bên khinh, Hứa Tưởng Tưởng nói một câu làm bọn họ câm nín: “Nếu Phong lĩnh ở nơi này, xe ngựa của các ngươi đã bị ném xuống sông rồi!"
Được Hứa Tưởng Tượng đích thân dẫn đường, hơn tám giờ sáng ngày hôm sau Lôi Minh cuối cùng cũng nhìn thấy tường thành của cứ điểm Tiểu Thang Sơn, đám người Trần Kiếm Phi sớm đã ngểnh cổ ra chờ rồi, cũng sốt ruột vô cùng, liên tục lôi kéo Lôi Minh chất vấn làm sao lại tới chậm như vậy, Lôi Minh không biết đáp ra sao, cuối cùng nhịn được không lôi ban ngành hậu cần ra, kiếm cớ phải chỉ huy pháo binh tiến vào trận địa vội vội vàng vàng rời đi.
Trần Kiếm Phi ngạc nhiên nhìn Hứa Tưởng Tưởng: “Lôi Minh bị đồng tính rồi à? Làm sao mà ôn nhu như vậy?"
Hứa Tưởng Tưởng bình thản đáp: “Nghe nói là như vậy. Ừm, ta cũng bận, ta phải đi đây."
Trần Kiếm Phi và Vương Ngạn Chương người nọ nhìn người kia, đều cảm thấy hai người này quai quái, bất quá trung đoàn pháo binh 901 tới rồi đúng là làm cho bọn họ thở phào một hơi nhẹ nhõm, có nhiều hỏa pháo uy lực lớn như vậy ở đây, cung kỵ thủ người Tây Mông bất kể là vẫy vùng như thế nào, đều không thể vùng ra khỏi lòng bàn tay của quân Lam Vũ. Nếu quan chỉ huy Trát Mộc Hợp mà biết được tin tức này, đại khái hiện giờ đã có suy nghĩ lui binh rồi.
Khi trung đoàn pháo binh 901 do Lôi Minh suất lĩnh tiến vào cứ điểm Tiểu Tháng Sơn, trên tường thành của cứ điểm Tiểu Thang Sơn quả thực là trở thành biển người, rất nhiều chiến sĩ quân Lam Vũ và dân binh đang phụ trách xây dựng công sự đều nhìn chăm chăm không chớp mắt vào những món đồ to lớn cần phải có năm sáu con ngựa mới kéo nổi này, nòng pháo cực dài quả thực làm cho bọn họ ngây ngất, nhất là những khẩu pháo trái phá cỡ nòng 122 ly, loại chấn nhiếp vô hình phát tán ra đó, thực sự làm cho mỗi một người đều có thể cảm thụ được mùi vị của tử vong.
Đối với tuyệt đại đa số bọn họ mà nói đều là lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy sự tồn tại của pháo trái phá cỡ nòng lớn, rất nhiều người trong số bọn họ, đặc biệt là những Lỗ Ni cuồng chiến sĩ vừa mới được bổ sung tới kia, đều chưa từng thấy sự lợi hại của đại pháo, nhưng từ một số tin tức vỉa hè biết được những vị thần chiến tranh này, khi tấn công cứ điểm Lạc Lạp, uy lực của pháo binh quân Lam Vũ đã phát huy tới mức cực hạn, làm cho quân đội Lỗ Ni hoàn toàn mất đi lòng tin tiếp tục kháng cự.
Ở cứ điểm Lạc Lạp, quân Lam Vũ suất động cực nhiều pháo trái phá 122 ly và pháo trái phá 100 ly, hơn một trăm khẩu hỏa pháo gần như ngày đêm liên tục oanh tạc tường thành và công sự phòng ngự của cứ điểm Lạc Lạp, mỗi giây mỗi phút dều có pháo binh không ngừng gõ lên đỉnh đầu của quân đội Lỗ Ni, cái cuộc sống ngày đêm ăn pháo đó người không trải qua tuyệt đối không thể nào hình dung ra được, những Lỗ Ni cuồng chiến sĩ trải qua hỏa pháo oanh tạc, từ đó vĩnh viễn lưu lại bóng ma ở trong lòng, không còn dám tham gia vào cuộc chiến tranh cùng với quân LamVũ nữa.
“Thần chiến tranh đấy!" Có rất nhiều người hô khẽ lên, lập tức được rất nhiều người gật đầu tán đồng.
Cái tên là do Dương Túc Phong lúc vừa mới rời khỏi kinh đô Ni Lạc Thần gọi ra, khi đó hắn đã nhận thấy pháo binh mới là chúa tể của chiến trường, là vị thần chiến tranh chân chính, cho nên sau khi tới địa khu Mỹ Ni Tư, mặc dù tài chính của quân Lam Vũ vẫn luôn hết sức căng thẳng nhưng y chưa từng lơ là kiến thiết đội ngũ pháo binh. Hai trung đoàn pháo binh vất vả lắm mới tạo nên được này chính là vũ lực hùng mạnh nhất của hắn ở trên đại lục rồi.
Vào giữa trưa, Trần Kiếm Phi và Bằng Huy đều tới trận địa pháo binh của quân Lam Vũ, liên hệ phối hợp công tác. Lôi Minh chính đang thử điện thoại, liên lạc với các điểm quan sát ở tiền tuyến, nhìn thấy bọn họ tới vì vậy hạ điện thoại xuống, trải qua liên tục mấy ngày kịch chiến, vẻ ngoài của Trần Kiếm Phi xem ra còn không tệ, tinh thần rất tốt, nhưng Bằng Huy thì không ổn nữa rồi, mặt mày toàn là màu khói hun, trên trán còn có quấn băng, nghe nói là mũi tên của người Tây Mông rạch qua một đường, hình dạng rất giống với vầng trăng cong cong.
Trần Kiếm Phi chia thuốc lá, thở phào một tiếng lớn nói: “Các ngươi tới là bọn ta có thể nghỉ ngơi được một chút rồi, con mẹ nó, người Tây Mông đúng là rất hung hăng, giống như chúng ta có thâm thù đại hận gì với bọn chúng vậy, cứ lao về phía trước không biết sống chết, bọn ta cũng chỉ biết lấy người ra mà chắn, tiếp tục đánh như thế này nữa, bọn ta sẽ phải trả giá rất đắt.
Bằng Huy cũng buồn bực nói: “Đúng thế, tốc độ kỵ binh của người Tây Mông quá nhanh, hỏa lực của chúng ta tối đa khống chế được một nghìn mét, Bách Kích pháo không có cách nào hoàn toàn ngăn chặn được kẻ địch tấn công, một phát bắn đi chỉ tiêu diệt được một chút, số lượng Bách Kích pháo cũng quá ít, vẫn phải cần lão đại pháo binh các ngươi tới chi viện mới được.
Lôi Minh cau mày lại hỏi: “Các ngươi không phải cũng đánh rất tốt sao?"
Khi tới cứ điểm Tiểu Thang Sơn, Lôi Minh đã tìm hiểu tình hình chiến đấu cơ bản ở nơi này, còn tới cả y viện dã chiến của quân Lam Vũ quan sát một lượt, không phát hiện ra quá nhiều thương bệnh binh, nhân viên hi sinh càng ít. Cung kỵ thủ của người Tây Mông mặc dù lợi hại nhưng muốn chọi cứng với quân Lam Vũ thì còn chưa đủ khả năng, chỉ có điều quân Lam Vũ rất lo lắng người Tây Mông liều mạng, thì đó đúng là sự thực.
Dù sao, trung đoàn thứ năm của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ cũng không có cứ điểm bảo hộ, nếu người Tây Mông chơi trò liều mạng, lúc đó cho dù quân Lam Vũ có thể tiêu diệt toàn bộ bọn chúng thì cái tiểu đoàn do Bằng Huy chỉ huy khẳng định cũng sẽ thương vong thảm trọng, nói không chừng hi sinh toàn bộ cũng có khả năng.
Trần Kiếm Phi trầm tĩnh nói: “Đó là bởi vì người Tây Mông còn chưa tới lúc liều mạng cuối cùng, mấy ngày nay bọn chúng vẫn luôn thăm dò chúng ta, tìm kiếm nhược điểm của chúng ta, Trát Mộc Hợp cực kỳ tinh quái, chủ lực của hắn vẫn còn chưa xuất động. Bất quá, ta thấy hắn cũng sắp không nhẫn nại được nữa rồi, ở Nham Long phủ, Phong Lĩnh làm một vố giết chết hơn ba vạn cung kỵ thủ của người Tây Mông, còn dọa chết đại tướng quân Mông Đế của người Tây Mông ngay tại chỗ, bọn chúng đã không còn dám làm gì với Nham Long phủ nữa, chỉ đành đem hi vọng gởi gắm vào bên này. Nếu không thì thực sự chỉ còn nước trắng tay ủ rũ xéo về cao nguyên Huyết Sắc mà thôi, đây là chuyện rất mất thể diện, đại khái là Ai Đức Mông Đa không làm nổi, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, hắn khả năng là còn muốn điên cuồng thêm một ván nữa."
Bằng Huy bóp đầu vai Lôi Minh, khẩn thiết nói: “Các huynh đệ bọn ta ăn cơm hay là ăn cháo, là trông chờ vào các ngươi đó."
Theo lời giới thiệu của Bằng Huy, tại cứ điểm Tiểu Thang Sơn, khi người Tây Mông tới thì quân Lam Vũ chỉ có tám khẩu pháo của trường học pháo binh quân Lam Vũ, cỡ nòng đều là của loại pháo cũ 75 ly, những khẩu pháo khác có thể đưa vào sử dụng chỉ có 36 khẩu Bách Kích pháo, trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ vốn là bộ đội trang bị gọn nhẹ, tạm thời không được trang bị pháo trái phá, vũ khí có uy lực nhất chính là Bách Kích pháo, nhưng trên thực tế, số lượng Bách Kích pháo cũng không đủ biên chế, nguyên là là bởi vì Bách Kích pháo đã được chuẩn bị đều được chuyển tới địa khu Bố Lôi Tư rồi, Hứa Tưởng Tưởng và Trịnh Dũng nghĩ nát cả óc cũng chỉ có thể tìm được hơn ba mươi sáu khẩu, miễn cưỡng ứng phó được.
Đối với sự tiến công của bộ binh mà nói, uy lực của Bách Kích pháo cũng không tệ, mặc dù uy lực nhỏ, nhưng tốc độ bắn nhanh, có thể cản trở hữu hiệu tốc độ tiến quân của bộ binh, nhưng đối với kỵ binh của người Tây Mông mà nói thì hỏng rồi, tốc độ của kỵ binh rất nhanh, tầm bắn hai nghìn mét của Bách Kích pháo thì bọn chúng chỉ cần thời gian mấy phút là có thể vượt qua được, hơn nữa tựa hồ người Tây Mông cũng biết học khôn rồi, bọc ở dưới bụng chiến mã một lớp giáp liên hoàn mỏng, ở một mức độ nhất định có thể giảm bớt uy lực của Bách Kích pháo, từ đó giảm thiểu tỉ lệ thương vong.
Bởi vì không có hỏa lực bao phủ hữu hiệu, sau khi phải trả một cái giá nhất định, cung kỵ thủ của người Tây Mông có thể dựa vào đó mau chóng tới được bên mép trận địa phòng ngự của tiểu đoàn thứ nhất trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, đem cung tiễn bắn về phía trận địa của quan Lam Vũ, thậm chí là còn có một số tên xông được tới chỗ cách trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ không tới năm mươi mét, bắn cung song là xoay lưng bỏ chạy, các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội không thể không lợi dụng vũ khí hạng nhẹ trong tay đối kháng với cung kỵ thủ của người Tây Mông, đi cùng với việc tiêu diệt được lượng lớn cung kỵ thủ người Tây Mông cũng phải trả giá thương vong nhất định.
Đám người Lôi Minh đi lên điểm cao nhất của cứ điểm Tiểu Thang Sơn, nâng kính viễn vọng lên nhìn về phương xa, ở trước mặt cứ điểm Tiểu Thang Sơn chính là trận địa phòng ngự của tiểu đoàn thứ nhất trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội, ở trước trận địa phòng ngự, sớm đã nằm chất đống thi thể của người Tây Mông, đại bộ phận là bị các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ dùng các vũ khí hạng nhẹ tiêu diệt, có một số chỗ thi thể của người Tây Mông đã ngăn cản tầm bắn của quân Lam Vũ, khiến cho hỏa lực của quân Lam Vũ không thể phát huy được đầy đủ.
Không có pháo binh hiệp trợ, các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ vẫn có thể cản trở hữu hiệu người Tây Mông nam hạ y như vậy, nhưng có thể phải trả giá bằng thương vong lớn hơn nữa, đem so sánh với kỵ binh của người Ngõa Lạp thì người Tây Mông có ưu thế tầm bắn một trăm mét, bọn chúng có thể tiến hành đánh trả hữu hiệu, tuyệt đối không giống như người Ngõa Lạp chỉ có nước chịu đòn, sau khi chiếm ưu thế tuyệt đối về mặt số lượng, thì áp lực cấp cho hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ là vẫn có.
Lôi Minh từ trong kính viễn vọng quan sát được ở bên mép chỗ quan sát của pháo binh, quan sát viên pháo binh là Đường Trùng đã an bài đồng bạn của mình quan sát động tĩnh của người Tây Mông, hiện giờ hắn đã nghiễm nhiên trở thành quan chỉ huy tiền tuyến của pháo binh quân Lam Vũ, pháo binh do Lôi Minh chỉ huy đều phải căn cứ vào số liệu do hắn báo cáo để tiến hành thao tác. Cùng với việc điện thoại được đưa vào sử dụng trên chiến trường, trong tiềm thức Lôi Minh ý thức được khoảng cách giữa mình và Đường Trùng sẽ càng ngày càng xa, rồi sẽ tới một ngày bọn Đường Trùng sẽ ở vị trí mình hoàn toàn không nhìn thấy được, chỉ huy quân Lam Vũ tiến hành pháo kích.
“Người Tây Mông hôm nay có nghỉ ngơi không?" Lôi Minh nghi hoặc hỏi.
Nếu như không phải nhìn thấy từng đống thi thể chất ở trước mặt trận địa phòng ngự của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ thì Lôi Minh đã không còn nhìn thấy bất kỳ người Tây Mông nào nữa. Người Tây Mông đem doanh trướng của mình cắm ở rất xa, giống như là có một chút dáng vẻ nhìn tình thế không ổn là sẽ quay đầu bỏ chạy vậy.
“Ta nghĩ bọn chúng sẽ không nghỉ đâu." Trần Kiếm Phi trả lời.
Trần Kiếm Phi nói, mấy ngày trước người Tây Mông tấn công đều là mang tính chất quấy nhiễu, mỗi lần binh lực xuất động chỉ khoảng chừng từ hai nghìn tới ba nghìn tên, dùng tốc độ cao tiếp cận trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ, một là thăm dò động tĩnh của quân Lam Vũ, quan sát nhược điểm của quân Lam Vũ, hai là dùng cung tiễn trong tay tích cực gây sát thương cho bộ đội tiền tuyến của quân Lam Vũ, chuẩn bị cho tiến công quy mô lớn sau này.
“Ta đoán rằng hôm nay Trát Mộc Hợp sẽ có hành động lớn." Trần Kiếm Phi dự đoán nói.
Quả nhiên, vào lúc hai giờ mười sáu phút, người Tây Mông lại một lần nữa phát động công kích, từ trong kính viễn vọng nhìn tới, có ước chừng hơn sáu nghìn cung kỵ thủ người Tây Mông tham dự công kích, quả nhiên là món chính tới rồi, cung kỵ thủ người Tây Mông đông nghìn nghịt từ doanh trại cách đó ước chừng trên mười kilomet xuất phát, trên đường thành hình mũi dùi phi như bay xâm nhập vào tầm mắt của quân Lam Vũ, khôi giáp màu đen sẫm của bọn chúng dưới ánh mặt trời chiếu rọi trông vô cùng bắt mắt, trong chớp mắt, trên mặt đất giống như xuất hiện một vùng hải dương màu đen sẫm, tràn ngập mùi vị tử vong, dùng tốc độ cao ép tới phía quân Lam Vũ với khí thế dời non lấp biển.
Sắc mặt của Trần Kiếm Phi tức thì sầm xuống.
Người Tây Mông cuối cùng cũng phát động công kích quy mô lớn.
“Hay! Lễ ra mắt tới rồi!" Lôi Minh hưng phấn nói, xoay người đi chuẩn bị chỉ huy pháo binh cấp cho đối phương sát thương mang tính hủy diệt.
Dựa theo biên chế, trung đoàn pháo binh 901 lục quân Lam Vũ có ba tiểu đoàn pháo binh 100 ly và một tiểu đoàn pháo binh 122 ly, mỗi một tiểu đoàn pháo binh đều có mười sáu khẩu pháo trái phá 100 ly hoặc là pháo trái phá 122 ly, Lôi Minh giao cho các tiểu đoàn pháo binh nhiệm vụ xạ kích khác nhau, đồng thời các tiểu đoàn thay phiên nhau xạ kích, thay phiên nhau nghỉ ngơi, chỉ vào lúc cần thiết thì mới đưa cả bốn tiểu đoàn đồng thời tham gia chiến đấu. Từ thế cục hiện giờ mà xét thì bốn tiểu đoàn pháo bình khẳng định là phải xuất động rồi.
“Ba trăm sáu mươi mật vị tới chín trăm mật vị, khoảng cách sáu nghìn mét, bắn cấp tốc!" quan sát viên pháo binh Đường Trùng mau chóng báo ra số liệu, lần đầu tiên đưa vào sử dụng máy điện thoại hiệu quả chuyển lời hiển nhiên là không tốt lắm cho nên Đường Trùng phải đem giọng nói hét lên thật lớn, làm cho màng tai Lôi Minh chấn động kêu ong ong, giống như là có pháo đạn nổ ở bên tai mình vậy.
Lôi Minh lập tức chỉ thị tiểu đoàn thứ nhất và tiểu đoàn thứ hai khai pháo.
Ba mươi hai khẩu pháo trái phá 100 ly nhất tề khai pháo, pháo đạn vẽ lên những đường cong tuyệt đẹp trên không trung sau đó nện vào trong trận địa của kẻ địch, tức thì đem cung kỵ thủ người Tây Mông đang lao tới như bay bắn ra từng cái vòng xoáy, sóng chấn động của pháo đạn phát nổ mau chóng nối liền lại với nhau, đan xen thành một khu phong tỏa cực lớn không có một chỗ hở nào, phàm là cung kỵ thủ người Tây Mông xuyên qua khu phong tỏa đều phải trả giá bằng máu cực lớn, nhất là pháo trái phá 122 ly của tiểu đoàn thứ nhất, uy lực pháo đạn phát nổ vô cùng lớn, một phát pháo đạn rơi xuống, trong phạm vi đường kính gần một trăm mét, cung kỵ thủ người Tây Mông đều ngã gục toàn bộ.
Bất quá trước khi quân Lam Vũ khai pháo, đã có ước chừng ba nghìn cung kỵ thủ người Tây Mông vượt qua tuyến phong tỏa, bọn chúng thầm kêu may mắn bản thân không gặp phải pháo hỏa của quân Lam Vũ tập kích, thúc chiến mã phi như bay nhào vào trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ, tốc độ của bọn chúng nhanh vô cùng, rất mau chóng đã nhìn thấy trận địa phòng ngự của quân LamVũ rồi.
“Bốn trăm sáu mươi tới tám trăm mật vị, khoảng cách hai nghìn bốn trăm mét, bắn cấp tốc!" Quan sát viên pháo binh Đường Trùng lại một lần nữa báo số liệu.
Lôi Minh lập tức chỉ thị tiểu đoàn thứ ba và tiểu đoàn thứ tư khai pháo xạ kích.
Những tên cung kỵ thủ người Tây Mông thầm kêu may mắn kia đột nhiên cảm giác trên không trung có tiếng rít chói tai, lập tức nhận ra có vô vàn đạn pháo rơi xuống, trong những tiếng nổ vang lên không ngừng, cung kỵ thủ của người Tây Mông bị bắn cho choáng váng mặt mày, tan xương nát thịt. Ở địa phương cách trận địa của quân Lam Vũ vước chừng hai nghìn mét, pháo hỏa của quân Lam Vũ đan xen với nhau thành tuyến phong tỏa thứ hai, phàm là cung kỵ thủ người Tây Mông xuyên qua tuyến phong tỏa, không chết thì cũng bị thương, cơ bản không có tên nào may mắn sống sót, rất nhiều cung kỵ thủ người Tây Mông phát giác có một bức tường lửa ngăn cản trước mặt, lập tức quay đầu ngựa, lao về phía bên cánh của mình.
“Mẹ nó! Pháo binh cũng biết làm bánh bao à" Bằng Huy ngạc nhiên nói.
Mắt thấy hai bức tường lửa đem cung kỵ thủ của người Tây Mông ngăn chặn ở trên vùng đất trống ngoài hai nghìn mét, có thể vượt qua được tuyến phong tỏa gần như là không có, Bằng Huy đột nhiên cảm thấy bản thân có một loại cảm giác thất lạc, hắn cắm súng Mauser vào bên hông mình, đứng ở trên gò đất của hầm hào, nhìn khung cảnh tráng lệ ở trước mắt, những chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ khác cũng bị màn pháo hỏa mãnh liệt ở trước mắt thu hút, lần lượt đứng lên trên đường hào, đưa mắt nhìn khung cảnh tráng lệ này.
Chỉ thấy pháo đạn của quân LamVũ giống như được tính toán tỉ mỉ vậy, trước sau phong tỏa lấy đường đi của cung kỵ thủ người Tây Mông, hơn nữa còn cố tình dần dần ép tới gần vào giữa, những tên cung kỵ thủ người Tây Mông bị dồn ép vào giữa kia, cứ trơ mắt ra nhìn màn pháo đạn phát nổ dần dần áp sát về phía bọn chúng, nhưng bọn chúng lại không hề có biện pháp gì, bất kể là bọn chúng tiến lên hay lui lại đều là tuyến phong tỏa tử vong của pháo đạn.
Pháo kích một trước một sau, chẳng những ngăn cản đường đi của cung kỵ thủ người Tây Mông, ngoài ra còn muốn đem hơn ba nghìn tên cung kỵ thủ người Tây Mông vây khốn ở giữa. Chờ đợi bọn chúng chỉ có vận mệnh bị hỏa pháo bóp thành mảnh vụn. Trát Mộc Hợp từ trong thiên lý kính nhìn thấy tình cảnh này tức thì lòng như dao cắt, tựa hồ nhìn thấy khung cảnh bi tráng phát sinh ở cửa thành nam Nham Long phủ vậy. Ở cửa thành nam Nham Long phủ, Dương Túc Phong dày công sắp đặt cạm bẫy pháo kích, làm một vạn nhân đội thiết giáp cung kỵ và hai vạn nhân đội cung kỵ thủ của người Tây Mông tổn thất sạch sẽ, hơn ba vạn quân tinh nhuệ của người Tây Mông bao gồm cả A Đồ La ở trong đó đều ngã xuống dưới hỏa pháo của người Tây Mông.
“Mẹ nó! Sau này chúng ta thất nghiệp mất rồi!" Trung đoàn trưởng Trần Kiếm Phi của hải quân lục chiến đội cũng cảm xúc lẫn lộn nói.
Pháo hỏa mãnh liệt hoàn toàn đánh cho người Tây Mông choáng váng, rất nhiều cung kỵ thủ của người Tây Mông thậm chí nhảy xuống ngựa, đào hố trên mặt đất, trong thời khắc sinh tử, bọn chúng không ngờ cũng hiểu được chỉ có trốn dưới lòng đất mới là an toàn nhất, nhưng pháo hỏa đùng đùng siết qua giữa bọn chúng, sau đó lại quay trở lại, một lượt pháo đạn xen kẽ bắn xong, ước chừng có hơn ba nghìn cung kỵ thủ của người Tây Mông hoàn toàn bị hủy diệt dưới tiếng pháo nổ ầm vang.
Khi pháo kích dần dần ngừng lại, Trần Kiếm Phi từ trong kính viễn vọng có thể nhìn thấy được, chỉ có hơn mười thớt chiến mã vô chủ Tây Mông đang hí vang trên mặt đất mờ mịt, tất cả những thứ khác đều không hề nhúc nhích. Vương Ngạn Chương tổng đốc Tử Xuyên đạo cảm xúc trào dâng, dẫn đầu vỗ tay, đám người Trần Kiếm Phi cũng đều hài lòng gầt đầu, vỗ tay tiếp sau đó, bái phục vì sự biểu hiện xuất sắc của pháo binh.
Bất quá trung đoàn trưởng Lôi Minh của trung đoàn pháo binh chẳng cảm thấy gì, đây chẳng phải là công lao của hắn, mà là của Tử Vân Phi.
Trận pháo kích vừa rồi chính là áp dụng cách pháo kích do thiên tài pháo minh Tử Vân Phi của quân LamVũ mới phát minh ra gần đầy, một loại phương thức hỏa pháo bao phủ không cần bộ binh cũng có thể tiêu diệt được hoàn toàn quân địch. Ở trong con mắt của rất nhiều người, phó trung đoàn trưởng kiêm tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn pháo binh số một của trung đoàn pháo binh 902 của quân Lam Vũ là Tử Vân Phi hoàn toàn là một thiên tài quái gỡ, trầm mặc ít nói, cá tính lạnh lùng kiêu ngạo, thích nghiên cứu. Hắn vô cùng thích nghiên cứu các loại chiến pháp của pháo binh, đồng thời tích cực đem những điều mình tâm đắc lĩnh hội được biên thành sách, thành tài liệu dạy học của pháo binh lục quân Lam Vũ, rất được Dương Túc Phong yêu thích.
Bất quá Lôi Minh cũng đang âm thầm nỗ lực, bản thân nhất định sẽ có một ngày vượt qua Tử Vân Phi.
Ở trong doanh trướng cách cứ điểm Tiểu Thang Sơn hơn mười kilomet, quan chỉ huy tiền tuyến của cung kỵ thủ người Tây Mông là Trát Mộc Hợp cúi đầu xuống, nước mắt đục ngầu lặng lẽ tràn ra, chòi quan sát ở tiền tuyến báo cáo với hắn, sáu nghìn cung kỵ thủ của người Tây Mông tham gia cuộc tấn công gặp phải sự đả kích mang tính hủy diệt của pháo binh quân Lam Vũ, không ai còn sống sót, tất cả tướng lĩnh của người Tây Mông đều rơi vào sự thất vọng và chán chường hoàn toàn.
Trát Mộc Hợp cuối cùng cũng đau đớn hiểu ra rằng, vào thời đại này, kỵ binh không còn là thần chiến tranh nữa.
Thần chiến tranh thực sự, chính là pháo binh của quân Lam Vũ.
Bất kể người Tây Mông có nguyện ý tiếp thụ quan điểm này hay không, thì đây đã là hiện thực tàn khốc, điều này đối với dân tộc du mục cả đời sinh sống trên lưng ngựa mà nói chắn chắn là một đả kích trí mạng, từ nay thiên hạ to lớn, đã không còn cơ hội xưng vương xưng bá của dân tộc du mục nữa. Cũng có lẽ là vì ý thức được điều này, cho nên Mông Đế một trong Tứ Đại Kim Cương của người Tây Mông mới ngã xuống trong lúc nộ khí công tâm, rồi ngay tiếp sau đó đứt hơi qua đời.
“Ta phải tự mình đi gặp đại hãn, ta muốn xin rút quân, hoặc là thay đổi kế hoạch tác chiến." Trát Mộc Hợp tâm tình nặng nề nói.
So với vận khí của Lôi Minh, vận khí của Tử Vân Phi kém hơn rất nhiều.
Vị phó trung đoàn trưởng của trung đoàn pháo binh 902 lục quân Lam Vũ, đứa con cưng của pháo binh quân Lam Vũ, hiện giờ không có chút xíu tâm tình nào cả.
Trận mưa nhỏ rả rích lại đổ xuống, con đường ướt át dính bùn càng trở nên trơn trượt, rất nhiều vùng đất trũng căn bản đã trở thành ao nuôi cá, đừng nói là bánh của xe pháo, cho dù là con người đi qua đó, nước bùn cũng có thể ngập tới tận đùi, con đường nơi này vốn không được tu sửa nền móng vững chắc trước đó, chỉ tạm thời mở ra con đường chiến tranh, bên trên không hề được rải đá, chỉ có hoàn toàn là đất vàng, khi khô hạn thì toàn là bụi đất, còn lúc mưa xuống thì biến hết thành bùn lầy.
“Đi! Đi! Đi"
Các chiến sĩ pháo binh quân Lam Vũ gấp tới mức đầu toàn là mồ hôi, không ngừng dùng roi quất chiến mã đang kéo pháo, đánh cho bọn chúng phải nhảy dựng cả lên, không ngừng phát ra tiếng hí trầm thấp, nhưng cục diện vẫn không được cải thiện chút nào, đại pháo vẫn lún sâu vào trong bùn đất. Địa khu này là nơi sản sinh đất sét nổi tiếng nhất, gần đó có rất nhiều công xưởng gạch ngói và công xưởng đồ gốm, đều nhìn trúng chất lượng đất sét thượng thừa ở nơi này, khiến cho đất sét ở nơi này vô cùng được người ta hoang nghênh, nhưng đối với pháo binh quân Lam Vũ mà nói, thì bọn họ lại hận cái thứ đất sét này tới chết, bởi vì đất đai ở nơi này vừa mới dính nước một cái là liền biến thành bùn lầy có độ dính cực kỳ mạnh, khi bánh xe của đại pháo bị lún sâu vào thì bất kể là dừng sức lớn như thế nào, bánh xe pháo cũng rất khó có thể đẩy ra được từ trong bùn đất.
Quan chỉ huy Tử Vân Phi của trung đoàn pháo binh 902 lục quân Lam Vũ chỉ có thể sốt ruột đứng ở một bên.
Nước mưa từ trên áo choàng quân dụng của Tử Vân Phi chầm chậm chảy xuống, sau đó thuận theo ống quần sớm đã bị ướt sũng nhỏ xuống dưới, hai chân của hắn đều lún sâu vào trong bùn đất, giày quân dụng sớm đã không còn nữa rồi, khi vừa mới rời khỏi Quảng Dương Phủ thì bị một trận lũ bùng phát ở bên con suối nhỏ cướp đi mất, cả đường đi hắn cứ dùng chân trần mà đi, bởi vì vất vả và mệt nhọc, con mắt của hắn trông hơi đỏ lên, những thứ nhìn thấy ở trước mắt đều có chút lờ mờ, thân thể gầy gò bởi vì thường xuyên thức đêm mà trông có vẻ hết sức yếu đuối, ở trong cái thời tiết mưa lạnh gió buốt này càng trở nên mong manh.
Hắn chỉ mới hai mươi tám tuổi, chính là vào tuổi rực rỡ nhất, hắn có một bụng tài hoa, còn có một bầu nhiệt huyết, muốn đem bản thân rèn luyện thành quan chỉ huy pháo binh ưu tú nhất của quân Lam Vũ. Vì đạt được mục đích này, hắn học tập tri thức chuyên nghiệp liên quan tới pháo binh như đói khát, không ngừng nghiên cứu những lý luận và thao tác càng nhiều hơn càng thực dụng hơn nữa, hắn không ngừng giảm bớt thời gian nghỉ ngơi của bản thân, giảm bớt sinh mạng của bản thân, chỉ vì một ngày cất tiếng gáy kinh động mọi người.
Thế nhưng, hắn luôn cảm thấy không có cơ hội để phát huy trọn vẹn bản thân, cho dù hiện giờ hắn đã là trung tá lục quân, nhưng căn bản là hắn không để ý tới quân hàm và chức vụ của mình cao hay thấp. Điều hắn để ý là chỉ dựa và bản lĩnh của hắn, hoàn toàn tự do chỉ huy một đơn vị pháo binh chân chính, thể hiện uy lực độc đáo ở trên chiến trường, để cho cái tên Tử Vân Phi này khắc thật sâu vào trong đầu của kẻ địch.
Trung đoàn trưởng của trung đoàn pháo binh 902 quân Lam Vũ chính là Đường Lạp Cách, nhưng Đường Lạp Cách khi cuộc chiến này bắt đầu thì lại vừa khéo mắc bệnh, bởi vì mệt nhọc quá độ thời gian dài, Đường Lạp Cách lại có có chứng bệnh tim suy nhược nghiêm trọng nên bị cưỡng chế nghỉ ngơi nửa năm. Nhưng căn cứ vào đề nghị bí mật của y sinh nói với Dương Túc Phong, Đường Lạp Cách đã không thích hợp đảm nhận chức vụ cường độ cao như trung đoàn trưởng pháo binh nữa, nói một cách đơn giản thì bởi vì nguyên nhân sức khoẻ cơ thể, Đường Lạp Cách đã không thể tiếp tục đảm đương chức vụ trung đoàn trưởng trung đoàn pháo binh 902 nữa.
Không có gì phải nghi ngờ, cái chức vụ trung đoàn trưởng này sẽ giao vào trong tay Tử Vân Phi, nhưng Dương Túc Phong còn chưa ban bố mệnh lệnh giải trừ chức vụ trung đoàn trưởng của Đường Lạp Cách, cho nên Tử Vân Phi vẫn là phó trung đoàn trưởng kiêm tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn số một trung đoàn pháo binh 902, phụ trách công tác thường ngày của trung đoàn pháo binh 902 đồng thời chỉ huy tác chiến toàn diện của trung đoàn 302, cũng chính là nói cái ngày thoải mái trổ tài mà Tử Vân Phi mong đợi cuối cùng đã tới, trở thành quan chỉ huy thực sự của trung đoàn pháo binh số 902.
Vận khí của Tử Vân Phi không tệ, vừa khéo gặp được người Tây Mông nam hạ, Tử Vân Phi vừa mới tiếp nhận chỉ huy pháo binh quyết tâm phải thể hiện uy phong của mình trong cuộc so kè của quân Lam Vũ với người Tây Mông, tạo nên tên tuổi của mình, để khi trẻ con người Tây Mông khóc nhè thì chỉ cần nhắc tới tên của mình lập tức không dám khóc nữa. Trên cả đường đi, hắn dẫn đầu trung đoàn pháo binh 902 ngày đêm hành quanh không nghỉ, dãi dầu sương gió chạy tới Cao Ninh phủ, mong đợi ngày chính thức đọ sức với người Tây Mông.
Thế nhưng, chẳng ngờ rằng ở địa phương rất gần Cao Ninh phủ lại có một trận mưa lạnh dập tắt bầu nhiệt huyết của hắn. Trận mưa lạnh này không phải là người Tây Mông cường đại, cũng không phải là quân Lam vũ cải biến phương châm sách lược, mà là cái mùa mưa chết tiệt, còn cả con đường chết tiết, pháo trái phá 100 ly của quân Lam Vũ đều là trang bị hạng nặng, cần ít nhất sáu bảy con ngựa mới có thể kéo đi được, pháo trái phá 122 ly thì càng chẳng cần phải nói nữa, bảy tám con ngựa kéo đi cũng là rất miễn cưỡng, gặp phải phải giao thông không tốt, thì càng phải phí sức hơn nữa, giống như hiện giờ trên con đường núi bùn lầy, pháo binh không còn chút biện pháp nào cả.
“Kéo lên đi!" Tử Vân Phi cổ vũ cho những bộ hạ của mình, nhiều lần thử, mong chờ có kỳ tích xuất hiện.
Thế nhưng, có lẽ là bởi vì Tử Vân Phi trước nay chưa từng tin tưởng thần phật quỷ quái, cho nên kỳ tích thủy chung không xuất hiện, đại bộ phận pháo trái phá vẫn cứ dính chết ở trong bùn lầy, nhất là những khẩu pháo trái phá 122 ly, quả thực là như mọc lên trong bùn rồi, không còn nhúc nhích gì được nữa. May mắn là con đường núi này cũng vô cùng bằng phẳng, nếu không những thứ đồ chơi to lớn này một khi bị trượt, thì không ai có thể khống chế được cục diện.
Không có cách nào khác, Tử Vân Phi chỉ đành đem tình hình của mình báo cáo cho Dương Túc Phong, hắn không phải là tìm người giải quyết khốn cảnh của mình, mà là bởi vì hoàn cảnh nguy hiểm của trung đoàn pháo binh 902. Vị trí hiện tại của trung đoàn pháo binh 902 vô cùng nguy hiểm, đã cách Cao Ninh phủ rất gần, bất kể lúc nào cũng có thể bị đội trinh sát cung kỵ thủ của người Tây Mông phát hiện, mà ở xung quanh hắn chỉ có bộ đội cảnh giới của chính trung đoàn pháo binh, lục quân không tới một đại đội, vạn nhất bị cung kỵ thủ của người Tây Mông đột kích thì hậu quả khó lường.
Trung đoàn pháo binh khác với trung đoàn bộ binh, dưới tình huống không có bộ binh yểm hộ, là căn bản không thể đơn độc tác chiến được, trung đoàn pháo binh 902 còn có hơn sáu mươi tư khẩu pháo trái phá lớn nhỏ, mỗi một khẩu pháo đều có giá trị không nhỏ, còn cả vô số ngựa và vật tư, một khi gặp phải tổn thất, Dương Túc Phong không giết hắn không xong.
Nhận được báo cáo Dương Túc Phong cũng kinh hãi, lập tức chỉ thị có quân đội ở gần đó tới chỗ pháo binh.
Cách trung đoàn pháo binh 902 gần nhất chính là trung đoàn 115 sư đoàn 101 quân Lam Vũ, trung đoàn này đang hành quân cấp tốc tiếp cận Cao Ninh phủ chuẩn bị hợp vây cung kỵ thủ người Tây Mông, trung đoàn trưởng Tư Cơ Bối Ni sau khi nhận được mệnh lệnh cũng hết sức kinh hãi, lập tức hạ lệnh tiểu đoàn trưởng Đường Vĩ của tiểu đoàn thứ ba lập tức trang bị gọn nhẹ, dùng tốc độ nhanh nhất tăng viện cho trung đoàn pháo binh, phải đảm bảo an toàn cho trung đoàn pháo binh.
Các chiến sĩ của tiểu đoàn Đường Vĩ ai nấy đều là tiểu lão hổ đánh hay chạy giỏi, ở trong chiến dịch Lão Hổ Câu đã được ban cho xưng hiệu tiểu đoàn anh hùng Lão Hổ Câu, sau khi nhận được mệnh lệnh, Dương Vĩ hạ lệnh các chiến sĩ đem toàn bộ vũ khí hạng nặng bỏ lại, bao gồm và ống phóng rốc két và Bách Kích pháo …v..v đều không mang theo, chỉ mang theo súng máy và súng trường hành quân. Hơn sáu trăm người lăn lê bò xoài trên con đường mưa xuân liên miên của Tình Xuyên đạo, trên đường đi cũng không biết là ngã mất bao nhiêu lần, tóm lại là từng người đều biến thành trâu bùn, cuối cùng vào 3 giờ đêm ngày hôm sau, Đường Vĩ đã đến được chỗ Tử Vân Phi.
Vào lúc này Tử Vân Phi đang đứng ở trên cao chờ đợi Đường Vĩ tới, bởi vì quá độ khẩn trương, còn cả dãi dầm mưa lạnh, hắn sớm đã mặt đỏ môi trắng, trong mũi không ngừng phun ra khói trắng, bề ngoài yếu ớt đáng thương của hắn làm cho Đường Vĩ hiểu lầm, từ trong lòng có chút coi thường, cảm thấy người của pháo binh có chút yểu điệu, không chịu khổ được chút nào, không trải được mưa gió phong sa.
Khi xưa pháo binh quân Lam Vũ hiệp trợ sư đoàn 101 tấn công cứ điểm Lạp Lạc thì Đường Vĩ không có mặt, hắn tiếp thụ mệnh lệnh chính là tăng viện cho Lão Hổ Câu, bởi thế không tận mắt thấy được sự lợi hại của pháo binh, thỉnh thoảng có nghe các chiến hữu nói tới, hắn cũng bán tín bán nghi. Đường Vĩ luôn cảm thấy các huynh đệ của pháo binh quá được cưng chiều, không dùng được gì cả, đi tới đâu cũng được người ta chiều chuộng, đi đường còn có xe ngựa, không giống như các chiến sĩ lục quân, đi tới đâu cũng đều là hai chân của mình, ai ai cũng là những nam nhi đỉnh thiên lập địa.
Tử Vân Phi xoa xoa tay cùng Đường Vĩ thương lượng qua, quyết định để các chiến sĩ của tiểu đoàn Đường Vĩ cùng các chiến sĩ đại đội cảnh vệ của trung đoàn pháo binh cùng nhau xây dựng công sự phòng ngự ở hai bên sườn núi đề phòng cung kỵ thủ của người Tây Mông đột kích, núi nơi này đều là một dải gò đồi độ dốc khá thấp, cung kỵ thủ của người Tây Mông có thể hoạt động thoải mái, bọn chúng chỉ cần quất roi ngựa một cái là có thể thúc chiến mã nhảy lên tới đỉnh núi, uy hiếp đối với pháo binh quân Lam Vũ vô cùng lớn.
“Vạn nhất người Tây Mông thực sự tới, các ngươi nhất định phải cố thủ, ta ở phía sau dùng pháo hỏa chi viện cho các ngươi, nếu các ngươi chống cự không nổi thì bọn ta cũng toi đời theo." Tử Vân Phi có chút khẩn trương, hắn không hiểu rõ lục quân cho lắm, nên không phát hiện ra mình dùng những từ ngữ không hay, tổn hại tới cảm tình của các chiến sĩ lục quân. Bởi vì gió rét, cho nên giọng nói của hắn còn có chút run rẩy, làm người ta cảm thấy bộ dạng hắn giống như có chút sợ lên chiến trường.
Nghe thấy lời của Tử Vân Phi, Đường Vĩ cau mày lại, cảm thấy bản thân bị đối phương coi thường, không được đối phương tín nhiệm, nên không khỏi hiều lầm ý tứ của Tử Vân Phi, sau lại nghe thấy ngữ khí của Tử Vân Phi dường như có chút sợ hãi, trong lòng Đường Vĩ lại càng thêm không thoải mái, nếu không phải là mọi người ở binh chủng khác nhau, thì hắn quả thực ngay tại chỗ chỉ trích Tử Vân Phi hèn nhát.
Đường Vĩ không nói gì, chỉ hít sâu lấy một hơi, rồi lạnh lùng nói: “Trừ phi bọn ta chết rồi, người Tây Mông mới có thể xông tới trước mặt các ngươi."
Sắc mặt Tử Vân Phi có chút hồng lên, tựa hồ nhận ra mình đã nói lỡ lời rồi, những với cá tính của hắn, thì tuyệt đối không thể xin lỗi được, vì thế chỉ gật đầu lẳng lặng rời đi. Đợi hắn đi xa rồi, Đường Vĩ có chút căm ghét nhổ một bãi nước bọt lên mặt đất, khinh miệt nói: “Bất kể lúc nào lục quân bọn ta đều là lão đại, pháo binh các ngươi có là cái quái gì."
Căn cứ vào dự đoán của Đường Vĩ, cung kỵ thủ của người Tây Mông không sở trưởng dạ chiến, quá nửa là sẽ phát động công kích vào lúc trời sáng, hiện giờ cách lúc trời sáng còn có thời gian ba tiếng đồng hồ nữa, các chiến sĩ của quân Lam Vũ đều tranh thủ từng giây từng phút đào hầm hào công sự, dựng nên những lô cốt đơn giản, lắp điểm đặt hỏa lực súng máy, khi đào bới công sự, Đường Vĩ thỉnh thoảng từ trên núi nhìn xuống, thấp thoáng trong ánh lửa, chỉ nhìn thấy thân ảnh gầy gò của Tử Vân Phi đang nỗ lực điều chỉnh pháo binh của mình trong mưa gió.
Ngựa kéo đại pháo đã được cởi ra, đuổi sang bãi cỏ ở bên cạnh để tự mình ăn cỏ, đại pháo hạ khỏi giá pháo. Giá pháo cũng lún rất sâu vào trong bùn lầy, các chiến sĩ pháo binh lót ở phía dưới rất nhiều cỏ dại, gắng hết sức cố định chắc lấy bọn chúng. Từng khẩu pháo trái phá một bị kéo sang một bên, những chiếc rương đựng pháo đạn cũng từng chiếc một được vác từ trên xe xuống, chất đống ở bên cạnh như núi, bên trên đều được bao phủ giấy dầu.
Đường Vĩ không hiểu lắm đối với trình tự thao tác của pháo binh, thảm thấy hẳn là pháo binh đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu rồi. Thế nhưng cho dù là từ ánh mắt của bộ binh mà xét, thì nơi này cũng không phải là trận địa tốt cho pháo binh, bởi vì bị hạn chế bởi đường đ cho nên pháo trái phá căn bản là không thể xếp thành hàng ngang, chỉ đành xếp theo hình dạng bất quy tác men theo con đường. Đường Vĩ thực sự rất hoài nghi, không biết là cái trận địa pháo binh vội vội vàng vàng dựng nên này có thể phát huy được bao nhiêu uy lực.
Áng chừng vào lúc sáu giờ sáng, Tử Vân Phi đi lên triền dốc, tới bên cạnh Đường Vĩ, sắc mặt của hắn càng thêm nhợt nhạt, hơn nữa hít thở cũng yếu ớt, giảm giác như là mắc bệnh sốt rét vậy, thứ duy nhất làm cho Đường Vĩ cảm thấy là hắn còn có chút sức sống chính là đôi mắt của hắn. Tử Vân Phi đại khái là không phải người Đường tộc, cho nên hốc mắt hõm sâu, tròng mắt màu lam, phát ra ánh mắt màu lam sâu xa.
Tử Vân Phi giọng khàn khàn nói với Đường Vĩ, trung đoàn pháo binh đã chuẩn bị chiến đấu xong, nhất định sẽ hỗ trợ bọn họ chiến đấu, bảo bọn họ yên tâm.
Từ đáy lòng Đường Vĩ rất hoài nghi năng lực tác chiến của pháo binh, từ trên cao nhìn xuống dưới, do sự hạn chế của con đường núi, đại pháo của trung đoàn pháo binh Tử Vân Phi sắp đặt lộn xộn lung tung, không có một chút quy tắc nào, bộ dạng như kẻ chiến bại, chỉ có những nòng pháo của của pháo trái phá thì đúng là chỉ vào phương hướng cung kỵ thủ người Tây Mông có thể sẽ xuất hiện. Có mấy khẩu đại pháo có độ nghiêng được điều chính tới góc độ cao nhất, nhìn qua cảm thấy có chút không tự nhiên, ví trí xạ kích của chúng vốn không được tốt, vì xạ kích chỉ đành điều chỉnh thành cái bộ dạng đó.
Bất quá Đường Vĩ vẫn gật đầu không nói gì cả, mọi người đều là huynh đệ của lục quân, thế nào thì hắn cũng không thể nói xấu pháo binh được. Nhưng trong lúc ra hiệu, hắn nói với các huynh đệ của mình, cái gì cũng phải dựa vào bản thân, tốt nhất chớ nên dựa vào người khác, chỉ có súng máy và sùng trường trong tay mình mới là đáng tin cậy nhất.
Sắc mặt của Tử Vân Phi lại càng thêm nhợt nhạt, không biết có phải là hắn hiểu được hàm nghĩa trong dấu hiệu của Đường Vĩ hay không. Cuối cùng hắn không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ trông coi máy điện thoại của mình, con mắt hõm sâu lạnh lùng nhìn về phương xa. Ở đằng sau hai người bọn họ, lính thông tin đang khẩn trương kéo đường dây điện thoại, đem đường dây nối tới bên cạnh mỗi một khẩu pháo trái phá.
Trời vừa mới tờ mờ sáng, đội trinh sát của cung kỵ thủ người Tây Mông đã phát hiện ra sự tồn tại của trung đoàn pháo binh 902 của quân Lam Vũ, không ngừng lác đác có cung kỵ thủ tới quấy nhiễu, làm rõ tình hình hỏa lực và nhân lực của quân Lam Vũ, nhưng đều bị các tay súng bắn tỉa của tiểu đoàn Đường Vĩ giải quyết một cách gọn gàng dứt khoát, người Tây Mông liền phát động cuộc tiến công nho nhỏ, ước chừng có ba bốn trăm tên cung kỵ thủ của người Tây Mông tuần tra ở gần đó, hò hét xông vào trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ.
Tử Vân Phi không hạ lệnh nổ pháo, phảng phất như không nhìn thấy thân ảnh cung kỵ thủ người Tây Mông đang phi tới như bay.
Rất nhanh, cung kỵ thủ của người Tây Mông đã mau chóng thuận theo dốc núi bằng phẳng xông tới, chiến mã của bọn chúng tựa hồ đã thích ứng với đất đai ướt át ở nơi này, chạy vô cùng vững vàng, không có một tên người Tây Mông nào bị té ngã, thậm trí bị trơn trượt cũng không có, cung kỵ thủ của người Tây Mông rất nhanh đã tiến vào phạm vi xạ kích hai trăm mét.
“Bắn!" Đường Vĩ gầm lên, bóp cò súng Mauser trong tay.
Các chiến sĩ của quân Lam Vũ đồng loạt khai hỏa, tiếng súng tức thì vang vọng cả vùng, hỏa lực từ trên trời giáng xuống cùng lúc càn quét về phía cung kỵ thủ người Tây Mông xông thẳng tới, tức thì có từng mảng từng mảng cung kỵ thủ người Tây Mông ngã xuống, chiến mã và thi thể của kỵ binh cùng bị ngã đổ trong đất đai khắc nghiệt, bắn lên vô số bọt nước, máu tươi mau chóng trộn lẫn với bùn đất, thuận theo triền dốc chảy xuống dưới.
Nhưng cung kỵ thủ của người Tây Mông vẫn cứ bất chấp sống chết xông tới phía trước, bọn chúng ý đồ dựa vào tốc độ hơn người trấn áp ưu thế hỏa lực của quân Lam Vũ, ở vị trí ngoài hai trăm mét đã có cung kỵ thủ người Tây Mông bắn ra cung tiễn, cung tiễn vượt qua mưa phùn gió bấc, rơi ở bên mép trận địa của quân Lam Vũ, Tử Vân Phi không ngờ còn có tâm tình nhặt một mũi tên ở bên cạnh lên cẩn thận nghiên cứu qua, dùng ngón tay búng lên thân tên đen xì, phát hiện ra là làm bằng gỗ, chỉ có đầu mũi tên là vô cùng sắc bén, dễ dàng có thể băn xuyên qua thân thể của người trưởng thành.
Pằng! Pằng! Pằng!
Tốc độ của cung kỵ thủ người Tây Mông nhanh vô cùng, mấy chục tên cung kỵ thủ người Tây Mông đã cách trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ rất gần rồi, ngay cả Đường Vĩ cũng không ngừng bóp cò súng bắn hạ bọn chúng ở trước mắt. Cung kỵ thủ người Tây Mông bị ngã xuống dưới tác dụng của lực quán tính cực lớn, vẫn tiếp tục xông tới phía trước, có mấy con ngựa trượt tới trước mặt trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ, có mấy tên cung kỵ thủ người Tây Mông còn chưa chết hẳn, Đường Vĩ bồi thêm cho một tên một phát súng vào đầu ở khoảng cách gần, bọn chúng mới hoàn toàn đứt hơi bỏ mạng.
Khi tên cung kỵ thủ người Tây Mông cuối cùng ngã xuống, Đường Vĩ hít sâu một hơi, cảm thấy mình có chút cảm giác chếnh choáng, hắn quay người đi kiểm ta lại bộ hạ của mình, phát hiện ra có hai người bị thương. Mũi tên của cung kỵ thủ người Tây Mông từ trên không trung nghiêng nghiêng cắm xuống, trúng vào sống lưng của một chiến sĩ quân Lam Vũ, còn bắn trúng vào mông một chiến sĩ quân Lam Vũ khác, bởi vì mông hắn nhô lên quá cao.
“Con mẹ nó! Cái cột phía dưới của ngươi đang dựng lên à! Vào lúc này rồi ngươi còn nghĩ tới nữ nhân sao?" Đường Vĩ không hề khách khí nói.
“Lão đại, phía dưới người của tôi có rất nhiều giun bò ra…" Chiến sĩ đó rên rỉ một cách đáng thương.
Thiếu úy quân y Lý Trí Kiệt đi tới, mau chóng xử lý thương binh, đều là ngoại thương, không có gì nghiêm trọng.
“Ngươi phải xem xem quan chỉ huy pháo binh kia kìa." Đường Vĩ lạnh lùng nói.
Lý Trí Kiệt ngạc nhiên quay đầu lại, không hiểu Đường Vĩ có ý tứ gì.
Thì ra vừa rồi trong lúc vô tình, Đường Vĩ liếc mắt nhìn thấy Tử Vân Phi ở bên cạnh, hình như thần tình vô cùng khẩn trương, mấy lần muốn nhấc mấy điện thoại lên nói chuyện, nhưng cuối cùng đều không nói. Khi cung kỵ thủ của người Tây Mông tiếp cận rất gần rồi, hắn đem đầu ép thật sát vào mặt đất, giống như hận không thể chui vào trong lòng đất vậy. Đường Vĩ cảm thấy hắn thực sự quá yếu hèn, giống như sợ chiến đấu vậy, trong lòng vô cùng khó chịu, lúc này không nhịn được phát tác ra.
Lý Trí Kiệt quả thực đi về phía Tử Vân Phi.
Tử Vân Phi ngạc nhiên nói: “Ngươi làm cái gì thế?"
Lý Trí Kiệt nhìn hắn từ trên xuống dưới, cũng ngạc nhiên y như vậy hỏi: “Đồng chí trung tá, không làm sao chứ?"
Tử Vân Phi bực mình nói: “Ta bị làm sao chứ? Ngươi làm việc của ngươi đi, mặc kệ ta."
Lý Trí Kiệt lại quay đầu nhìn Đường Vĩ, Đường Vĩ đánh miệng, bảo hắn đi đi.
Bỗng nhiên mặt đất hình như trở nên rung chuyển, vũng nước ở trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ đều sóng sánh, thậm chí có một số vũng nước lớn bắn tung tóe, còn có cả những trận sóng nho nhỏ gợn lên. Giống như là có một bàn chân người khổng lộ dẫm thật mạnh lên vùng đất ở gần đó, tới ngay cả những con giun trong bùn đất cũng cảm thấy không ổn, ào ào từ trong bùn đất chui ra, trườn loạn xạ khắp nơi. Rất nhiều Lỗ Ni cuồng chiến sĩ không sợ trời không sợ đất, nhưng lại sợ cái thứ mềm oặt ẹo nhẵn nhụi này, đều không kiềm chế được đứng lên.
“Nằm xuống! Muốn chết à!" Từng viên đại đội trưởng thần sắc khẩn trương quát tháo chiến sĩ của mình.
Bọn họ đều là những binh lĩnh kỳ cựu đầy kinh nghiệm, trải qua cuộc huyết chiến với Lang Nha kỵ binh cả người Ngõa Lạp, nhắm mắt lại cũng có thể phán đoán ra lần này thế công của người Tây Mông không hề tầm thường, chỉ có hàng vạn thớt chiến mã cùng đạp lên mặt đất, mới có thể tạo nên khung cảnh làm người ta kích động như vậy. Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, ở điểm tận cùng tầm mắt của bọn họ đã xuất hiện từng chấm đen, ở trong lúc mưa bụi mịt mờ vô cùng khiến người ta chú ý. Những chấm đen dần dần biến thành một đường dài, rồi sau đó lại biến thành một vùng hải dương màu đen, lấp kìn núi hoang đồng dại ùn ùn ép tới phía bọn họ.
Tất cả các chiến sĩ quân Lam Vũ đều bất giác mặt mày căng ra, nắm chặt lấy vũ khí trong tay.
Sắc mặt của Đường Vĩ cùng có chút nhợt nhạt, nhìn từ trong kính viễn vọng, hắn có thể nhìn thấy hết sức rõ ràng, đây là một vạn nhân đội của cung kỵ thủ người Tây Mông. Đội ngũ cung kỵ thủ người Tây Mông so với đội ngũ Lang Nha kỵ binh của người Ngõa Lạp thì rời rạc hơn, bời vì bọn chúng phải duy trì đủ cự ly bắn cung, cho nên lấy một đội ngũ vạn nhân đội, thì kéo dãn vô cùng dài, bất quá, cùng với chiến tuyến càng lúc càng gần, chính diện của bọn chúng càng lúc càng hẹp, dần dần biến thành hình dáng mũi dùi.
“Vạn nhân đội của người Tây Mông." Đường Vĩ thấp giọng hô lên.
Tử Vân Phi thờ ơ gật đầu.
Không sai, đây chính là một vạn nhân đội của người Tây Mông, quan chỉ huy của nó chính là Khám Bội.
Thủ linh của người Tây Mông là Ai Đức Mông Đa sau khi nhận được tin tức, phát hiện nhóm quân Lam Vũ này lực lượng tương
Tác giả :
Nam Hải Thập Tứ Lang