Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 339: Hổ Gầm Tuyền Thành
Pháo đạn xẹt qua bầu trời đêm đen tối vẽ nên đường cong hoàn mỹ, cái đuôi của ánh lửa bay qua trời đêm trông giống như một ngôi sao băng, lưu lại dấu ấn mỹ hảo, sau đó rơi lên tường thành Cao Ninh Phủ, ầm ầm ầm phát nổ, bùng lên một ánh lửa chói mắt, vô số ánh lửa tầng tầng lớp lớp đan xen lại vào nhau, cái này nối tiếp cái kia, liên miên không ngớt, chiếu sáng cả tường thành của Cao Ninh phủ, giống như pháo hoa cả đêm ba mươi tết, nở bùng ra vô số đóa hoa rực rỡ.
Pháo kích không ngớt bắt đầu từ 4 giờ sáng, tiến hành liền hai tiếng đồng hồ, cho tới tận sáu giờ mới ngừng lại. Lúc này, trời còn chưa sáng hoàn toàn, mặt đất vẫn là một mảnh lờ mờ, từ trong kính viễn vọng nhìn tới, cũng không nhìn thấy động tĩnh của quân Khăn Đỏ, cả phủ Cao Ninh không có chút ánh đèn nào, không thể phán đoán được động tĩnh của kẻ địch, nếu chẳng phải xác định được rõ ràng bên trong Cao Ninh phủ có hơn mười vạn quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo, còn có ba bốn chục vạn giáo đồ thành tín của Ma Ni giáo, Dương Túc Phong gần như cho rằng nơi này chính là tòa thành ma trong truyền thuyết, không có chút dấu vết của sự sống nào.
6 giờ 30 phút sáng, sắc trời bắt đầu có chút tờ mờ sáng, quân Lam Vũ bắt đầu pháo kích càng dữ dội hơn. Lần pháo kích này đúng là vô cùng mãnh liệt, hết phát này đến phát khác tới liền trên bầu trời lờ mờ thành một đường vòng, không ngừng trút suống tường thành Cao Ninh phủ như nước, vào lúc này cơ bản đã không phân biệt rõ được ánh lửa nào là do quả pháo nào phát nổ tạo ra nữa rồi, chỉ nhìn thấy tầng lớp ánh lửa. Pháo binh của quân Lam Vũ tiếp được mệnh lệnh là dùng tốc độ nhanh nhất phát xạ đạn pháo, cho dù là Bách Kích pháo cũng không ngoại lệ, cho nên các pháo thủ đều dồn hết sức lực, không ngừng nhét pháo vào trong nòng.
Dương Túc Phong nâng kính viễn vọng lên, hết lần này đến lần khác tìm kiếm tòa thành Ngọa Hổ trong truyền thuyết, ánh mắt từ từ lướt qua trên tường thành vòng vèo không thành quy tắc, trừ nhìn thấy ánh lửa của đạn pháo không ngừng rơi xuống, còn cả quân kỳ của quân Khăn Đỏ bị bẻ gãy tung bay, thì không nhìn thấy quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo trong thành Ngọa Hổ có động tĩnh gì lớn. Thế nhưng, trực giác nói với y, loại khác biệt hoàn toàn với quá khứ này tuyệt đối là không phải bình thường, bất kể như thế nào, Ma Ni giáo đều cũng nên phải có hành động gì đó. Y lờ mờ nhận thấy có chút không ổn, tựa hồ ý thức được phản ứng này không phải là bình thường. Nhưng, cụ thể không bình thường ở chỗ nào thì ngay tức thời y không thể miêu tả ra được.
Nửa tiếng đồng hồ pháo kích mãnh liệt, đem tường thành của thành Ngọa Hổ đánh cho giống như lốc xoáy quét qua mặt đất vậy, tuyệt đại đa số ụ thành đều bị nổ tan tành. Nhưng đáng tiếc, bên trên tường thành Ngọa Hổ không có thành lâu, chỉ có ụ thành trơ trụi, không thể nào thể hiện đầy đủ được uy lực của hỏa pháo quân Lam Vũ. Nhìn qua, thì đúng như điều mà quân Lam Vũ lo lắng nhất, quân Hồng Cân của Ma Ni giáo đã áp dụng chiến lược rùa rụt đầu, toàn bộ quân lính đều nấp sau sự che chắn của tường thành, lặng lẽ chờ đợi quân Lam Vũ phát động tiến công, loại chiến thuật này nhìn qua thì rất hèn kém, nhưng đối với quân Lam Vũ mà nói, thì lại là rắc rối cực lớn.
Căn cứ vào báo cáo của ban ngành tình báo trước khi chiến đấu, loại tường thành quanh cao bất quy tắc của thành Ngọa Hổ này phần trên vô cùng nhỏ hẹp, nhưng phần nền lại vô cùng rộng lớn, nhìn qua cực kỳ vững trãi, hơn nữa ở bên trong loại tường thành này, còn đào rỗng hành lang và trạm đóng quân, ở mé ngoài của hành lang, có dày đặc chi chít những chiếc lỗ xạ kích nhỏ hẹp, quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo ẩn nấp ở ngay trong tường thành, từ trong lỗ châu mai phát xạ cung tiễn hoặc là súng rãnh soắn, cản trở quân Lam Vũ tiến công.
Khi đó Dương Túc Phong cũng nhìn qua loại kết cấu tường thành này, biết rằng loại tường thành này đã từng kháng cự lại bao lượt tấn công của quân đội đế quốc Quang Minh do Bộ Thủ lãnh đạo, bao gồm cả nhiều lần công kích của kỵ binh dân tộc du mục, cũng có hiểu biết về sự quái dị của nó, bất quá cũng chẳng hề để vào trong lòng. Quân Lam Vũ trải qua nhiều lần đánh thành, đối với loại tường thành to dày này đã tổng kết được kinh nghiệm, cũng không cần bản thân đặc biệt quan tâm nữa.
Lúc pháo kích ngừng lại, các chiến sĩ bộ binh của quân Lam Vũ phát động công kích mãnh liệt, bọn họ từ sông hộ thành cách Cao Ninh phủ không tới ba mươi mét dũng cảm nhảy ra, cầm súng trường Mauser hoặc là súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, dũng cảm xông vào sông hộ thành của kẻ địch, những Lỗ Ni cuồng chiến sĩ thân hình cao lớn kia vai vác thang mây cực dài, chuẩn bị dùng phuơng thức leo thành trực tiếp tiến lên tường thành, còn có rất nhiều tiểu tổ bộc phá, ôm theo bọc thuốc nổ, cũng tức tốc xông về phía tường thành của thành Ngọa Hổ.
Chủ lực của hai trung đoàn 313 và trung đoàn 312 do Thí Phong thống nhất chỉ huy, phát động tấn công thành Ngọa Hổ từ phía tây, nơi bọn họ vượt qua, đều là những khu vực bùn đất nhớp nháp vô cùng, do vừa mới đổ mưa, nơi này địa thế lại thấp phẳng, nước ở sông hộ thành tràn ra, nhấn chìm phạm vị ước chừng ba mươi mét hai bên bờ sông hộ thành, các chiến sĩ của quân Lam Vũ phải bước qua vũng bùn sâu tới đầu gối mới có thể thành công tiếp cận tường thành của thành Ngọa Hổ, thế nhưng, càng tới gần sông hộ thành, mực nước lại càng sâu, rất nhiều chiến sĩ phải giơ súng trường lên cao, điều này làm cho tiến công vô cùng khó khăn.
Chủ lực của hai trung đoàn 315 và trung đoàn 314 do Sử Lực Uy thống nhất chỉ huy, phát động tấn công từ phía đông của thành Ngọa Hổ. Phía đông của thành Ngọa Hổ chính là vùng đất rộng rãi địa thế tương đối cao, nơi này không bị tích nước mưa, thế nhưng lại bị quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo ra sức phá hỏng trước đó, trên mặt đất tòan là những hầm hố lồi lõm nhấp nhô, hơn nữa trên hầm hố còn trải không ít lá cây và đất nền, bị nước mưa làm ướt, nhìn không ra có gì khác biệt với bùn đất xung quanh đó, nhưng chiến sĩ của quân Lam Vũ một khi dẫm phải là lập tức rơi vào bên trong hầm hố, bị mũi chông nhọn chôn sẵn phía dưới đâm trúng, không chết cũng trọng thương, rất nhiều Lỗ Ni cuồng chiến sĩ ý chí kiên cường cũng không kiềm chế được phát ra tiếng kêu thảm trầm trầm.
Những chiến sĩ quân Lam Vũ may mắn không bị hầm hào của kẻ địch ám toán thì mau chóng tiếp cận tường thành, nhưng lại phát hiện ra nước của sông hộ thành rất cao, căn bản là không thể lội qua được, thang tre của bọn họ khi đặt ngang qua, lại không thể gánh được trọng lượng của quá nhiều người, mỗi lần chỉ có thể qua được một hai người, khi những chiến sĩ dũng cảm nhất đi qua được thang tre chòng chành lắc lư, thì cung tiễn và đạn của súng rãnh xoắn dày đặc từ trên tường thành bắn ra , dễ như trở bàn tay đánh ngã bọn họ vào trong sông hộ thành đục ngầu, nhưng những chiến sĩ quân Lam Vũ khác vẫn cứ bất chấp mưa tên của quân địch, còn cả những viên đạn súng rãnh xoắn dạy đặc, tiếp tục dũng cảm quên mình phát động tấn công.
Vào lúc này bộ đội chi viện hỏa lực của quân Lam Vũ cũng phát giác ra điều không ổn, màn pháo kích kéo dài vừa rồi không phá hủy hiệu quả được hỏa lực của kẻ địch, hiện giờ các chốt hỏa lực của quân địch vẫn vô cùng mạnh mẽ, tạo thành tổn thất cực lớn cho các chiến sĩ ở tiền tuyến. Vì vậy dưới sự phối hợp của quan chỉ huy, các loại súng máy nặng nhẹ của bộ đội chi viện hỏa lực cũng lũ lượt khai hỏa, mưa đạn xối xả như cuồng phong bạo vũ trút lên tường thành của thành Ngọa Hổ, đem tường thành xung quanh xạ kích bắn cho lửa văng tung tóe, thế nhưng vẫn không thể áp chế một cách hiệu quả hỏa lực của quân địch.
Những Lỗ Ni cuồng chiến sĩ vừa mới gia nhập quân Lam Vũ là anh dũng nhất, thân hình cao lớn và động tác mau lẹ của bọn họ trong pháo hỏa khói súng vô cùng khiến người ta chú ý, bọn họ thường thường mang theo trang bị nặng nề nhất của bộ binh, ví như súng phóng rốc két, ví như vô tuyến điện đài, ví như chất nổ dẻo. Nhưng thân hình cao lớn của bọn họ thường thường cũng trở thành mục tiêu công kích càng dễ dàng hơn cho quân địch, dưới sự bắn phá dữ dội của súng rãnh xoắn và cung tiễn của quân địch, thân hình của bọn họ lũ lượt ngã xuống.
Ở phía chính diện Dương Túc Phong, chính là bộ đội phát động đánh nghi binh, do chính Lam Sở Yến chỉ huy, bọn họ gần như không có quá nhiều hỏa lực yểm hộ, cứ trực tiếp xông lên, nơi này địa thế bằng phẳng mà lại không có hầm hào cạm bẫy, có lợi cho quân Lam Vũ tấn công, bất quá, tường thành ở nơi này cũng là kiên cố nhất. Căn cứ vào đo đạc bí mật của nhân viên tình báo, tường thành ở nơi này có bề rộng ít nhất phải tới ba mươi mét, cho dù là nền của tường thành cứ điểm Lạc Lạp cũng bất quá chỉ rộng hai mươi mét mà thôi.
Nhưng càng làm cho ngươi ta buồn bực hơn nữa là, quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo tựa hồ nhìn thấu được ý đồ nghi binh của quân Lam Vũ, không có quá nhiều phản kích kịch liệt, ngược lại nhìn như có chút cảm giác thong dong thảnh thơi, các chiến sĩ của quân Lam Vũ lợi dụng thang tre vượt qua sông hộ thành, dễ dàng tiếp cận được với tường thành. Nhưng lại phát hiện ra trên tường thành trơn bóng bị kẻ địch toàn bộ dùng dầu rưới qua rồi, dầu còn chưa đóng lại, làm cho tường thành vô cùng trơn trượt, ngay cả thang tre cũng không đặt vững được, chính đang thương lượng đối sách thì bất thình lình, từ trên lỗ châu mai phía trên lăn xuống rất nhiều quả cầu màu đen, bên trên còn có ánh lửa của dây dẫn nổ bốc cháy.
“Tạc đạn! Rút mau!" Quan chỉ huy của quân Lam Vũ tức tốc gầm lên.
Thế nhưng đã muộn rồi, những quả tạc đạn do chính Ma Ni giáo tự chế tạo ra này đã ào ào phát nổ ở dưới tường thành, bùng phát ra khói đen nồng đậm, phía trước là tường thành, phía sau chính là sông hộ thành, các chiến sĩ của quân Lam Vũ ở dưới tường thành căn bản là không có cách nào rút lui, sau khi tạc đạn phát nổ, bọn họ đều bất hạnh nằm xuống, rất nhiều thi thể của các chiến sĩ rơi vào bên trong sông hộ thành, bập bềnh theo dòng nước.
Sắc mặt của Lam Sở Yến tức thì trở nên âm trầm.
Dương Túc Phong cũng cảm thấy lông mày của mình giật giật, tựa hồ nhận thấy có chút cảm giác bất ổn, y nâng kính viễn vọng lên, cẩn thận tìm kiếm vị trí của súng rãnh xoắn và nguồn phát ra cung tiễn của quân Khăn Đỏ. Ở trên vị trí ước chừng cao bằng hai phần ba tường thành, có rất nhiều lỗ châu mai được bố trí khéo léo, những lỗ châu mai này chỉ có kích cỡ bằng một đầu người, chi chít líu nhíu xếp thành một đường thẳng, do màu sắc của tường thành cũng đen sì sì, cho nên những cái lỗ châu mai này cũng vô cùng khó phân biệt, cho dù là biết sự tồn tại của bọn chúng, hỏa lực chi viện của quân Lam Vũ cũng không thể nào áp chế bọn chúng hữu hiệu được.
Cung tiễn và súng rãnh xoắn của quân Khăn Đỏ chính từ trong những cái lỗ châu mai đó bắn ra. Có thể thấy, nhưng tên quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo nấp đằng sau những cái lỗ châu mai này nhất định tiếp thụ huấn luyện vô cùng nghiêm ngặt, xạ kích, đổi lượt, thay đạn, xạ kích, trình tự này cứ liên tục không thôi, mà khoảng cách giữa các quá trình vô cùng ngắn, cho nên hình thành hỏa lực vô cùng dày đặc. Nhưng đau đầu nhất vẫn là tạc đạn do chính bản thân Ma Ni giáo chế tạo. Mặc dù uy lực không lớn, nhưng số lượng quá nhiều, tạo thành phiền toái cực lớn cho quân Lam Vũ.
Khó khăn lắm cuối cùng một bộ phận tiểu tổ bộc phá của quân Lam Vũ tiếp cận được tường thành của phủ Cao Ninh, nhưng chẳng kéo dài được mấy phút thời gian ở dưới tường thành, cũng không thể cố định được chất nổ, cuối cùng chỉ đành đặt chất nổ dẻo trên tường thành, sau đó giật dây nổ, sau vụ nổ mãnh liệt, tường thành dầy rộng chỉ bị sập mất một bộ phận nhỏ, nhưng lại không tổn thương tới gân cốt, bọn họ còn muốn tiếp tục sắp đặt thuốc nổ, nhưng cung tiễn từ bên mép bắn tới không may bắn trúng bọn họ, bọn họ đều giãy giụa gục ngã.
Lam Sở Yến giật tung giây buộc tóc, để mái tóc của mình tung bay trong gió sớm.
Dương Túc Phong cũng càng ngày càng cảm thấy khó chịu, làm sao chiến đấu lại có thể đánh thành tình trạng này?
Mặc dù biết thành Ngọa Hổ không hề dễ đối phó, nhưng quân Lam Vũ cũng không phải hạng dễ chơi, vì sao lại có thể giống như con chuột kéo rùa, không biết bám vào đâu thế này?
Dương Túc Phong đang muốn xuất phát tới từng trận địa để tự mình xem xét tình hình. Vào lúc này, truyền tới một tin dữ cực lớn, lính thông tin mang đến một thông tin như sấm nổ giữa trời quang, Nham Long trung đoàn trưởng của trung đoàn 313 quân Lam Vũ, trong quá trình chỉ huy bộ đội vượt qua sống hộ thành, bị cung nỏ cỡ lớn của quân Khăn Đỏ - Mã Ni giáo bắn trúng, bất hạnh hi sinh ngay tại chỗ.
Mỗi một người tại đó đều chết lặng.
Không một ai có thể dự liệu được, quân Lam Vũ lại có thể tổn thất một trung đoàn trưởng ở thành Ngọa Hổ.
Dương Túc Phong sắc mặt xám xịt, hô hấp gấp gáp, vội vội vàng vàng chạy tới hiện trường, chỉ thấy Nam Long, chàng trai ngay từ lúc quân Lam Vũ bắt đầu kiến lập đã theo mình chinh đông phạt tây, chàng trai từng theo mình vào sinh ra tử ở vương quốc Cách Lai Mỹ, chàng trai từng đảm nhận cảnh vệ cho mình, chàng trai mà mình vừa mới tham dự hôn lễ của hắn, đã lặng lẽ nằm dưới tấm khăn trắng, một mũi tên dài gần một mét cắm xuyên qua hông của hắn, thậm chí còn không kịp để lại lời trăn trối, đã cứ thế mà chết đi rồi.
Thì ra, trên tuyến đường tấn công của trung đoàn 313. Quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo mai phục rất nhiều cung nỏ cỡ lớn, những cái cung nỏ này đều giấu sâu trong tường thành, Bách Kích pháo và dã chiến pháo 75 ly đều không thể nào làm tổn hại được tới bọn chúng, hơn nữa ở trong bóng tối quan sát không được rõ ràng lắm, kết quả khi tới gần tường thành những cái cung nỏ này liên tục phát xạ, phóng ra từng đợt mưa tên, rất nhiều chiến sĩ quân Lam Vũ đều đau đớn gục xuống, trong chớp mắt mưa tên lướt qua, thi thể của các chiến sĩ quân Lam Vũ quả thực chất đầy cả sông hộ thành.
“Trần Hân! Trần Hân đâu?" Dương Túc Phong trong lúc đau đớn, lập tức ý thức được điều gì, vội vàng quát lên.
“Trần đoàn trưởng, trần đoàn trưởng … dẫn mọi người đi liều mạng rồi…" Nữ y hộ binh tuổi trẻ yếu đuối có lẽ chưa từng nhìn cảnh có người bị cung tiễn thật dài bắt cho ruột và lục phủ ngũ tạng phòi ra ngoài cơ thế, sắc mặt trắng bệch, lắp ba lắp bắp nói.
Dương Túc Phong vừa nghe đã biết là không ổn rồi, bất giác hít một hơi thật sâu.
Hóa ra phó trung đoàn trường trung đoàn 313 là Trần Hân tận mắt nhìn Nham Long hi sinh ngay tại chỗ, tức thì đau sót hai mắt đỏ bừng, mất đi lý trí, một lòng chỉ muốn giết đám Ma Ni giáo khốn kiếp để bó thù rửa hận cho Nham Long. Bởi thế sau khi khóc lớn, liền dẫn ngay bộ đội tiến lên báo thù cho Nham Long rồi. Hắn bấp chấp tất cả vượt qua tuyến phong tỏa của kẻ địch, thề rằng phải vặn đầu của quân Khăn Đỏ ra cúng tế anh linh của Nham Long.
Dương Túc Phong cảm thấy trái tim của mình co rút mãnh liệt, sắc mặt tái xanh cắn thật chặt lấy môi của mình, nỗ lực để bản thân bình tĩnh trở lại.
Trần Hân khẳng định là đã kích động làm bừa rồi, quan chỉ huy của quân Lam Vũ thừa thãi nhất chính là loại hình kích động làm bừa như thế này, nhất là sau khi Nham Long bị hi sinh, khẳng định là Trần Hân sẽ càng thêm kích động, hận không thể đem tất cả quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo bắt lấy xé xác toàn bộ. Thế nhưng, hắn không biết rằng, hắn làm như vậy sẽ làm cho máu tươi của quân Lam Vũ chảy càng nhiều hơn.
Dương Túc Phong siết chặt nắm đấm, quát lên với lính thông tin: “Mau! Đi tìm hiểu tình hình tấn công ở mạn đông, đừng hỏi quan chỉ huy, dùng mắt của chính mình mà nhìn!"
Lĩnh thông tin vội vàng rời đi.
Lam Sở Yến cắn chặt hàm răng nói: “Chỉ cần chúng ta kiên trì thêm năm phút nữa, là chúng ta nhất định đánh bại bọn chúng."
Dương Túc Phong chầm chậm lắc đầu, đau đớn nhưng kiên quyết nói: “Không được! Hạ lệnh cho bọn họ rút về! Đây mà là tấn công sao? Đây là nộp mạng vô ích!"
Quả nhiên, lính thông tin trở lại báo cao, trung đoàn 314 và trung đoàn 315 phát động tấn công ở mặt đông cũng gặp phải sự kháng cự ngoan cường của quân địch, bộ đội thương vong rất lớn, nhưng sĩ khí của quân Lam Vũ vẫn rất cao, các chiến sĩ vẫn không hề sợ chết phát động tấn công, quan chỉ huy các cấp của quân Lam Vũ cũng dẫn đầu xung phong, không ít quan chỉ huy ngã xuống trên đường tiên công. Trong dó trung đoàn 315 là thương vong thảm trọng nhất, toàn trung đoàn có chín đại đội trưởng, đã có ba người hi sinh, hai người trọng thương, bốn người còn lại cũng tập tễnh, tới ngay cả phó trung đoàn trưởng Tang Đốn cũng bị súng rãnh xoắn bắn trúng, sinh tử chưa rõ.
Không cần suy nghĩ, Dương Túc Phong cố nhịn sự đau đớn cường liệt trong lòng, gắng sức bình tĩnh quát: “Mệnh lệnh cho tất cả bộ đội lập tức ngừng tiến công!"
Lam Sở Yến nước mắt lưng tròng, sắc mặt đỏ sậm, vội vàng nói: “Phong, vào lúc mấu chốt thế này rồi…"
Dương Túc Phong kiên quyết nói: “Rút! Chúng ta không thể làm liều nữa! Cứ rút trước đã!"
Lam Sở Yến thống khổ rên lên một tiếng, không còn sức chống đỡ thân thể của mình nữa, mềm oặt ngã xuống, nữ cảnh vệ bên cạnh nàng vội vàng đỡ lấy, mới phát giác ra trên trán Lam Sở Yến nóng vô cùng, Dương Túc Phong trầm giọng nói: “Đưa cô ấy đi nghỉ ngơi."
Lam Sở Yến bị đưa đi, đợt tấn công đầu tiên của quân Lam Vũ cũng bị ngừng lại, nửa tiếng đồng hồ sau, quan chỉ huy cấp trung đoàn và đại bộ phận cấp tiểu đoàn, đại đội cũng tới sở chỉ huy. Chỉ thấy bọn họ ai nấy đều mình mẩy thương tích, toàn thân trên dưới đều là bùn đất, rất nhiều người trên thân thể còn đang ứa ra máu tươi. Ví như Tang Đốn, hắn đã tỉnh táo trở lại, nhưng máu tươi ở sau cổ vẫn không ngừng thấm qua băng gạc, đây là bất lợi chưa từng có của quân Lam Vũ, tâm tình của mỗi người đều tỏ ra vô cùng buồn bực mà lại ủ rũ, đại bộ phận chỉ cúi đầu hút thuốc không nói.
Thương vong sơ bộ cũng đã được tính ra, quân Lam Vũ phát động tiến công ở phía đông tổn thất mất hơn ba trăm người, quân Lam Vũ tấn công từ mạn tây càng thương vong nặng hơn, có hơn bốn trăm người bị quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo bắn chết trong vũng bùn sâu tới tận hông, quân Lam Vũ tấn công ở mặt nam thương vong cũng không ít, có một trăm người hi sinh, trong thời gian tấn công một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, quân Lam Vũ đã tổn thất gần một nghìn người.
Đây là con số thương vong trước nay chưa từng có.
Bất kể là quan chỉ huy có mặt tại đây, hay là bản thân Dương Túc Phong cũng bị con số này đâm cho hai mắt mờ lệ.
Bất kể là trên tình cảm không thể tiếp thụ được nhưng những người ở đây đều không thể không thừa nhận, đợt tấn công đầu tiên của quân Lam Vũ đúng là đã thất bại rồi.
Phạch!
Dương Túc Phong vứt toẹt mũ của mình lên trên bàn, đây là động tác xưa nay y chưa từng có, tức thì làm cho thần sắc của mỗi một viên quan chỉ huy quân Lam Vũ sợ hãi, theo phản xạ có điều kiện ưỡn lưng mình càng thêm thẳng.
“Đánh trận quá ngu xuẩn! Quá ngu xuẩn!" Do tức giận quá mức, dưới sắc mặt trắng nhợt của Dương Túc Phong thấp hoáng ánh lên màu hồng sậm bệnh tật, cánh môi bị nước mưa lạnh đóng cho không còn chút huyết sắc nào, nhưng âm thanh vô cùng vang vọng vô cùng sắc bén: “Bất kể ngươi là quan chỉ huy cao nhường nào, có quyền uy lớn nhường nào, một cái khẩu lệnh có thể làm hàng ngàn vạn người xông lên phía trước, cũng không thể để cho dù là một binh sĩ hi sinh một cách vô vị! Binh sĩ không phải là rau cỏ trên mặt đất, cắt đi rồi là còn mọc lại được! Diệt địch ba nghìn, tự tổn thất tám trăm, một viên quan chỉ huy không những phải phụ trách tiêu diệt ba nghìn tên địch, cũng phải phụ trách tổn thất tám trăm bên mình, không thể tùy tiện chết một người! Nhưng các ngươi tự nhìn lấy bản thân mình đi, đã làm những gì rồi! Đã làm những gì rồi chứ!"
Nhìn những bộ hạ anh dũng thương tích đầy mình của bản thân, Dương Túc Phong lòng như dao cắt, lửa giận trong lòng thật lâu không thể lắng xuống. Đây là thất bại quân Lam Vũ chưa từng có trên lịch sử, trong bất kỳ một lần chiến dịch nào, quân Lam Vũ đều chưa từng bị thương vong thảm trọng như thế. Nhưng điều Dương Túc Phong càng không thể chấp nhận được, chính là sự lỗ mãng và khinh địch của các quan chỉ huy, nếu như bọn họ chỉ hơi bình tĩnh một chút thôi, con số thương vong đã có thể giảm bớt rất nhiều.
Lồng ngực dồn dập phập phồng, thở hồng hộc từng hơi lớn, Dương Túc Phong nỗ lực cảnh cáo bản thân phải bình tĩnh, phải bình tĩnh. Hiện giờ không phải là lúc nổi giận, cho dù phát ra lửa giận có lớn hơn nữa, cũng là chuyện vô bổ, ngược lại sẽ càng làm lợn lành thành lợn què. Y cực lực áp chế tình cảm của mình, ánh mắt chầm chậm lướt qua trên người từng viên quan chỉ huy, nhìn những viên chỉ hủy gần như mỗi người đều mang thương tích này. Bọn họ mặc dù lỗ mãng, nhưng bọn họ đúng là những chiến sĩ dũng cảm, Dương Túc Phong mắt dần thấm ướt, chậm rãi nói: “Để chúng ta tạm thời rời khỏi chiến trường, dùng thời gian hai tiếng đồng hồ hoặc là càng nhiều hơn nữa để tâm tĩnh trở lại, nghiên cứu kỹ lưỡng vấn đề hiện có."
Trong bộ chỉ huy hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng hô hấp nặng nề, còn cả từng vòng khói thuốc lởn vởn xung quanh.
Dương Túc Phong gắng sức để âm thanh của mình trở nên thật bình tĩnh, thật ôn hòa. Chậm rãi nói: “Không sai, chúng ta đúng là hi sinh không ít chiến sĩ anh dũng thiện chiến, nhưng chúng ta phải báo thù rửa hận cho bọn họ, nhưng tuyệt đối không thể mất đi lý trí, vừa kích động lên một cái là xông lên phía trước. Chuyện thế này ta không trách các ngươi, sai lầm như vậy, ta cũng từng phạm phải, nhìn thấy chiến hữu hi sinh, ta cũng rất muốn lập tức xông lên xé nát kẻ địch, nhưng sự thực tàn khốc đã nói cho ta biết, ta không thể làm như vậy, nếu không ta chỉ trả giá bằng hi sinh càng lớn hơn nữa, nhưng lại không thể báo thù rửa hận cho các chiến hữu, đây không phải là hành vi anh dũng, càng không phải là chuyện các quan chỉ huy nên làm. Đúng là Ma Ni giáo đã cho chúng ta một bài học sống động, để chúng ta thiếp thụ được giáo dục, để chúng ta nhận lấy tổn thật khó có thể chấp nhận. Bất quá, hiện giờ không phải lúc chúng ta đầu óc mất sáng suốt, càng không phải là lúc liều mạng, chúng ta phải bình tĩnh trở lại, tìm ra nhược điểm trí mạng của kẻ địch, đem kẻ địch tiêu diệt, đây mới là biện pháp báo thù rửa hận tốt nhất."
Các quan chỉ huy của quân Lam Vũ đều nhìn y không chớp mắt.
Dương Túc Phong bình tĩnh nhìn phó trung đoàn trưởng Trần Hân của trung đoàn 313, chậm rãi nói: “Trần Hân, ta hỏi ngươi một vấn đề rất đơn giản, nếu như ngươi xông lên, và ngươi cũng hi sinh, vậy thì ai báo thủ rửa hận cho trung đoàn trưởng Nham Long…"
Trần Hân không trả lời.
Nhưng có người lớn tiếng đáp: “Tôi sẽ báo thù cho bọn họ!"
Dương Túc Phong đưa mắt sang nhìn, thì ra là Long Vân Phi - tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn thứ nhất trung đoàn 313.
Dương Túc Phong lại hỏi: “Nếu như ngươi cũng hi sinh thì sao?"
“Còn có tôi!" Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn thứ hai đứng lên, trả lời vang dội.
Dương Túc Phong nhẹ nhàng giang hai tay của mình ra, ấn lên bục giảng trước mặt, chăm chú nhìn hai vị quan chỉ huy của trung đoàn 313, chậm rãi nói: “Như vậy, nếu như các ngươi cũng hi sinh thì sao đây? Chiến sĩ của các ngươi sẽ thế vào à? Các ngươi muốn đem toàn bộ các chiến sĩ đưa tới dưới mũi tên của kẻ địch à? Ta không phủ nhận sự anh dũng của các ngươi, nhưng ta cần các ngươi bình tĩnh lại suy nghĩ một chút, tình cảnh khi đó cho dù toàn trung đoàn của các ngươi đều nhào hết cả lên, các ngươi có thể báo thù cho trung đoàn trưởng Nham Lam không?"
Trần Hần giọng trầm xuống nói: “Không thể, nhưng chúng tôi phải làm như thế! Nếu như chúng tôi không làm như thế là chúng tôi không phải với trung đoàn trưởng! Không phải với quân kỳ của trung đoàn 313! Trung đoàn 313 chúng tôi đã khi nào làm kẻ hèn nhát? Chúng tôi vĩnh viễn cũng không làm kẻ hèn nhát..."
Lời của Trần Hân khiến cho các quan chỉ huy ở phía dưới đồng cảm mạnh mẽ, rất nhiều người cùng nhỏ giọng nhị luận.
“Mẹ nó! Ma Ni giáo có là cái chó gì !"
“Chỉ cần kiên trì thêm nửa tiếng nữa, là chúng ta sẽ đập nát cái mai rùa đó!"
“Các ngươi thương vong bao nhiêu người?"
“Hơn hai trăm một chút, không sao hết, bọn ta nhất định có thể chống đỡ tới cùng..."
“Bọn ta cũng còn hai tiểu đoàn hoàn chỉnh, ta không tin là không đập vỡ được cái mai rùa đó..."
“Hừ..."
“Phong lĩnh sắp bốc lừa rồi..."
Lồng ngực của Dương Túc Phong tiếp tục phập phồng, sắc mặt hơi chút nhợt nhạt trông hơi lờ mờ xám đi, phản ứng của đám quan quân quân Lam Vũ này, có thể nói là hoàn toàn nằm trong dự liệu của y, bọn họ xưa nay chưa từng thiếu nhiệt huyết và dũng cảm, chỉ thiếu lòng kiên nhẫn đối với kẻ địch, thiếu sự tỉ mỉ nghiên cứu kẻ địch, bọn họ đã quen với cách đánh thẳng tiến thẳng dũng mãnh dữ dội, đã quen với dựa vào vũ lực cường đại đè bẹp kẻ địch, một khi ở trong quá trình đó gặp phải trở ngại, bọn họ sẽ theo phản xạ điều kiện là tập trung vũ lực càng lớn hơn nữa, cho tới tận khi đem kẻ địch hoàn toàn đập nát mới thôi.
Đây chính là hiện trạng của quân Lam Vũ: Vũ khí tiên tiến, quan niệm chỉ huy lạc hậu.
Quân Lam Vũ mở ra các loại trường học quan quân, mặc dù bồi huấn lên không ít quan quân, nhưng tỉ lệ của bọn họ còn quá thấp, không thể nào thỏa mãn nhu cầu chiến đấu liên tục của quân Lam Vũ, vẫn chưa thể cái thiện được hiện trạng của toàn bộ quan quân của quân Lam Vũ. Là quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ, Dương Túc Phong có nghĩa vụ tất yếu phải giảng một tiết học cho đám quan quân đầu óc đơn giản này.
Dương Túc Phong lạnh lùng nói: “Các ngươi câm miệng hết cho ta, quân Lam Vũ không phải là đội ngũ của các ngươi, cũng không phải là đội ngũ của ta, mà là đội ngũ của nhân dân địa khu Mỹ Ni Tư! Ta đem bọn họ giao cho các ngươi chỉ huy, không phải là để các ngươi đi hi sinh vô ích! Có lúc cần thiết, đương nhiên phải hi sinh, nhưng hi sinh phải có giá trị của hi sinh!"
Sắc mặt của y càng lúc càng đỏ sậm, âm điệu càng lúc càng cao, âm thanh cùng càng lúc càng vang dội: “Đối với mỗi một chiến sĩ hi sinh, các ngươi phải xứng đang với hắn! Xứng đáng với người nhà của hắn! Chuyện mà các ngươi ra lệnh cho họ đi làm, là phải có giá trị! Không phải là dã man làm bừa! Các ngươi tự hỏi lương tâm của mình xem, sự hi sinh vừa rồi có cần thiết không? Sự hi sinh của bọn họ có giá trị không? Dù ta cho các ngươi thêm một tiếng thời gian tấn công nữa, thì các ngươi có tin chắc có thể mở ra một lỗ hổng không? Các ngươi ai có thể chắc chắn làm được, hiện ra đứng ra, ta lập tức để ngươi đi! Có ai hay không? Đứng ra đây!"
Không một ai đứng ra.
Tạm thời rút khỏi tiền tuyến chiến hỏa mịt mù, đầu óc nổi nóng đã bắt đầu bình tĩnh trở lại, các quan chỉ huy ngồi đây đều bắt đầu ý thức được một cách rõ ràng, thành Ngọa Hổ đúng là không phải một tòa thành thị đơn giản, trong tường thành của nó ẩn chứa quá nhiều cơ quan, hơn nữa tường thành uốn cong không theo quy tắc cũng cấp điều kiện tiện lợi cho kẻ địch phát huy trọn vẹn hỏa lực của mình, nhất là những quả tác đạn tự chế kia. Rất rõ ràng là dùng loại tro nồi than củi ni-trat chế thành, mặc dù uy lực phát nổ không lớn, nhưng số lượng quá nhiều, tạo thành phiền phức cực lớn cho quân Lam Vũ, dưới tình huống như thế, muốn mở được một lỗ hổng ở thành Ngọa Hổ trong thời gian nửa tiếng đồng hồ không hiện thực lắm.
Cho dù là Trần Hân một bầu nhiệt huyết sôi trào cũng không dám đảm bảo bản thân có thể đập vỡ được thành Ngọa Hổ trong thời gian nửa tiếng đồng hồ.
Dương Túc Phong lúc này mới khẽ thở ra được một hơi, muốn trấn áp được đám gia hỏa đầu óc đơn giản tứ chi phát triển này thực sự không phải là dễ dàng, y có thể càm giác được mồ hôi lạnh đấm sống lưng mình, xem ra chẳng những quan binh tầng thấp của sư đoàn 103 phải điều chỉnh, những quan quân trung thượng cấp này cũng phải tìm cơ hội điều chỉnh rồi. Đương nhiên, con đường căn bản nhất để giải quyết vẫn là đem họn họ đưa tới trường học quan quân tiến hành giáo dục tẩy não.
Dương Túc Phong khôi phục lại sự bình tĩnh, ôn hòa nói: “Trần Hân, tạm thời ngươi có thể quên đi nỗi đau hi sinh của Nham Long, phân tích cho chúng ta vì sao tiến công của trung đoàn các ngươi lại gặp phải trắc trở?"
Trần Hân nhỏ giọng nói: “Chúng tôi không ngờ rằng đoạn đường bị con sông hộ thành nhấn chìm khó vượt qua như vậy…."
Căn cứ vào phân tích của Trần Hân, khó khăn lớn nhất mà trung đoàn 313 gặp phải chính là vượt qua vùng đất bị con sông hộ thành kia nhấn chìm, rất nhiều các chiến sĩ vóc người thấp nhỏ cần phải nâng súng lên mới có thể tiến tới, ở trong nước đại đa số các chiến sĩ đều không thể tiến hành xạ kích hữu hiệu, từ góc độ binh pháp mà nói, loại địa hình như thế không thích hợp cho phát động tấn công, nhưng quan binh trên dưới của trung đoàn 313 của quân Lam Vũ bị những thắng lợi suốt từ trước tới nay làm cho đầu óc mất sáng suốt, cảm thấy thành Ngọa Hổ cũng chẳng có gì ghê gớm chỉ cần nghĩ được cách vượt qua vùng đất bị nước nhấn chìm kia là sẽ có thể giống như mọi khi, dùng thuốc nổ đánh sập tường thành của kẻ địch, đánh một cái là hạ được Cao Ninh phủ. Thế nhưng sự thực thê thảm đã chứng minh, cách suy nghĩ như vậy là sai lầm, cung tiễn mà thành Ngọa Hổ bắn ra làm cho bọn họ hiểu ra, muốn dễ dàng giải quyết kẻ địch là không thể được.
Trung đoàn trưởng Đồ Tẫn Tru của trung đoàn 315 hậm hực bất bình nói: “Hiệu quả phá hủy của pháo binh làm cho người ta thất vọng."
Tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn pháo binh tức thì cảm thấy oan uổng vô cùng, muốn nói gì nhưng lại không nói ra được.
Hắn có miệng khó khó nói.
Pháo kích của quân Lam Vũ, nhìn qua thì đúng là vô cùng hùng tráng, nhưng trên thực tế, hiệu quả lại không lớn, tường thành của thành Ngoạ Hổ là loại kết cấu hình thang điển hỉnh, bên trên rất chật hẹp, bên dưới rất rộng dày, hai mặt dốc đều trơn bóng, còn đổ lên một lớp dầu rất dày, pháo đạn sau khi phát nổ không có chỗ để tỏa lực, pháo kích của quân Lam Vũ chủ yếu là Bách Kích pháo, loại pháo này có thể gây sát thương rất lớn cho nhân viên của quân địch, nhưng đối với loại tường thành kiên cố này, không thể không nói, sức phá hoại là rất rất nhỏ. Duy nhất có thể mang lại tác dụng là dã chiến pháo 75 ly, nhưng bởi vì quân Lam Vũ gấp gáp hành quân, đại bộ phận còn chưa tới được, hiện giờ dã chiến pháo 75 ly có thể đưa vào sử dựng, chỉ có mười sáu khẩu.
Nói tới hiệu quả oanh tạc của pháo binh, rất nhiều quan chỉ huy bộ binh cũng rất đồng cảm, nhận thấy nếu như uy lực của pháo binh lớn hơn một chút nữa mà nói, cũng sẽ không dẫn tới tình huống hiện giờ. Trong quá trình tiến công của bộ binh quân Lam Vũ . Các quan chỉ huy bộ binh phát hiện ra pháo binh của quân Lam Vũ oanh kích đối với quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo gần như không tạo thành bất kỳ nhân viên thương vong nào, cho dù là tường thành cũng không phá hủy được bao nhiêu, đây không thể không nói là chuyện làm người ta mất tinh thần.
Bất quá trừ Đồ Tẫn Tru ra, nhưng quan chỉ huy bộ binh khác không hề chỉ trích pháo binh không đúng, bọn họ đương nhiên cũng biết, các huynh đệ của pháo binh đã gắng hết sức rồi. Từ trên lý luận mà nói, đạn pháo đúng là có thể bao trùm tường thành của thành Ngọa Hổ qua lại không biết bao nhiêu lần, rất nhiều các pháo thủ cho rằng pháo kích trong thời gian dài, cho dù có mang nút tai, cũng sinh ra bệnh ù tai nghiêm trọng, có người thậm chí vĩnh viễn mất đi thính lực, bất kể là nói từ phương diện nào, pháo binh của quân Lam Vũ đều đã gắng hết sức rồi.
Có lẽ, chỉ có thể nói là quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo quá giảo hoạt, hoặc là tường thành của thành Ngọa Hổ quá cổ quái.
Khi nói tới hiệu quả của pháo binh không được như ý người, trong lòng Dương Túc Phong cũng biết khi xưa mình phạm phải một sai lầm, vì để bộ đội của Lam Sở Yến có thể đối phó với dân tộc du mục tốt hơn, cơ động nhanh chóng hơn, y đã cố ý trang bị gọn nhẹ hóa cho sư đoàn 103, muốn tạo nên một bộ đội cấp sư đoàn có thể phản ứng nhanh chóng cơ động. Điều này không thể nói là không có bất kỳ hiệu quả nào, trên thực tế, trong quá trình chiến đấu trước đây, sư đoàn 103 của Lam Sở Yến đúng là bộ đội phản ứng nhanh nhất, năng lực cơ động của bộ đội rất mạnh, nhiều lần hoàn thành mỹ mãn nhiệm vụ chiến đấu, nhưng có được thì cũng có mất. Đồng thời với lúc gọn nhẹ hóa và tốc độ hóa, sư đoàn 103 có năng lực đánh lô cốt đúng là yếu hơn so với hai sư đoàn khác một chút.
Không có hỏa pháo hạng nặng, đúng là rất khó hạ được loại thành trì vững chắc như thành Ngọa Hổ.
Trung đoàn trưởng Sử Lực Uy của trung đoàn 314 nói: “Tân binh của chúng tôi quá nhiều, kỹ thuật không đạt được tiêu chẩn."
Rất nhiều các quan quân cũng gật đầu đồng cảm.
Đúng là tân binh của sư đoàn 103 quá nhiều, ảnh hưởng nghiêm trọng tới mức độ phát huy chiến thuật của bọn họ, do rút đi quá nhiều lực lượng nòng cốt cho bộ đội kỵ binh và hải quân lục chiến đội. Các trung đoàn của sư đoàn 103 đều bổ sung rất nhiều Lỗ Ni cuồng chiến sĩ, những Lỗ Ni cuồng chiến sĩ này mặc dù tố chất thân thể rất mạnh, nhưng đối với vũ khí của quân Lam Vũ còn hoàn toàn xa lạ, do thời gian huấn luyện không đủ, kỹ thuật và chiến thuật của các chiến sĩ thường là không nắm vững thành thạo được, nhất là công tác bộc phá. Đây không thể không nói là một nuối tiếc cực lớn, nếu như lần chiến đấu này bùng phát vào ba tháng sau, thì các quan quân có mặt ở đây đều tin tưởng, thành Ngọa Hổ dứt khoát là có thể đánh một phát là hạ được ngay.
Trung đoàn trưởng trung đoàn 312 là Thí Phong vô cùng đau đớn nói: “Tổ chức tình báo của chúng ta ở trong Cao Ninh Phủ gặp phải trở ngại nghiêm trọng, chúng ta không thể nào kịp thời biết được tình báo của quân địch, đây cũng là một nhân tố ảnh hưởng rất lớn.
Đúng vậy, không hiểu rõ được tình hình phòng ngự của quân Khăn Đỏ - Ma Ni giáo ở trong thành Ngọa Hổ, cũng là nguyên nhân quan trọng tạo thành chiến đấu bất lợi. Ma Ni giáo là một tổ chức chính giáo hợp nhất, quân đội của bọn chúng đều là những giáo đồ thành tín của Ma Ni giáo, nhân viên tình báo của quân Lam Vũ rất khó thu mua được phần tử trung kiên trong đó, mà Tuyền Tu Hạc có bí mật qua lại với quân Lam Vũ, cũng không biết là thu được phong thanh gì, suất lĩnh người nhà của mình chạy tới địa khu Qua Nhĩ Ba Thác xa xôi khiến cho công tác tình báo của quân Lam Vũ ở trong Cao Ninh phủ gặp phải hạn chế cực lớn.
Đồng thời, ý thức được uy hiếp càng ngày càng lớn của quân Lam Vũ, Ma Ni giáo ở trong thành bí mật triển khai hành động thanh trừ quy mô lớn, đem những nhóm người không phải là giáo đồ của Ma Ni giáo phân nhóm đuổi ra khỏi Cao Ninh phủ, không phải là giáo đồ thành tín của Ma Ni giáo căn bản là không thể tiếp tục ở lại bên trong thành, khiến cho nhân viên tình báo của quân Lam Vũ cũng không thể không tạm thời rút lui, khi đó ban ngành tình báo còn đang suy tính làm thể nào lẻn lại được vào Cao Ninh phủ thì chiến đấu đã đột nhiên bùng phát.
Trên thực tế, vào lúc này ở trong thành của Cao Ninh phủ, không hề có sự tồn tại của nhân viên tình báo quân Lam Vũ. Cho nên bao gồm cả Dương Túc Phong trong đó cũng không cách nào biết được tình hình ở trong thành, ví như đối với tường thành cổ quái của thành Ngọa Hổ, quân Lam Vũ không cách nào biết được kết cấu bên trong của nó rốt cuộc là như thế nào, mà tình huống bố trí cụ thể của quân Khăn Đỏ - Ma Ni giáo, quân Lam Vũ cũng không hoàn toàn hiểu rõ.
Nhưng, những vấn đề đó chưa phải là mấu chốt.
Vấn đề mấu chốt là khinh địch! Nôn nóng!
Dương Túc Phong mạnh mẽ vung nắm đấm lên nói: “Kiêu ngạo! Khinh địch! Mới là nguyên nhân thất bại căn bản nhất của chúng ta!"
Có lẽ là bởi vì quân Lam Vũ trướ đây chiến đấu đánh quá thuận lợi, rất nhiều quan binh đều đã có thói quen xông lên một cái là có thể giải quyết được kẻ địch, lần này cũng không ngoại lệ. Mặc dù bọn họ báo cáo là đã chuẩn bị sẵn sàng, kỳ thực chỉ là công tác trinh sát cơ bản nhất, từ bên ngoài không phát hiện ra chỗ đặc biệt của thành Ngọa Hổ, cho nên cũng không đặc biệt lưu ý, khi chiến đấu phát động, khi bộ đối đón nhận thương vong cực lớn, thì các quan chỉ huy đã bắt đầu mất đi lý trí, không ai có đủ bình tĩnh để suy nghĩ vấn đề, chỉ nghĩ tới một mực dựa vào vũ lực đàn áp đối phương, khi phát giác ra không thể đàn áp được đối phương thì đã tạo thành thương vong nghiêm trọng.
Đây là giáo huấn trí mạng.
Dương Túc Phong chậm rãi nói: “Ta không trách các ngươi, sai lầm lần này, chẳng những có phần của các ngươi, mà ta cũng có, toàn bộ quân Lam Vũ đều có. Chúng ta đánh thắng không ít trận, đánh hạ Lỗ Ni Lợi Á, đánh bại nước Mã Toa, liền cảm thấy bản thân ghê gớm lắm rồi, cảm thấy bản thân đã là thiên hạ đệ nhất rồi, không còn ai là đối thủ của chúng ta nữa..."
Quan chỉ huy các cấp của quân Lam Vũ ngồi đây đều hổ thẹn cúi đầu xuống.
Dương Túc Phong nói không sai, đây là một giáo huấn sâu sắc, chẳng những quan binh trên dưới của sư đoàn 193 có, ngay chính bản thân Dương Túc Phong cũng có, toàn bộ quân Lam Vũ đều có. Trong vẻn vẹn hai năm ngắn ngủi, quân Lam Vũ chinh đông phạt tây, vào nam ra bắc, đánh vô số trận dữ dội với vô số đối thủ mạnh mẽ, đánh bại Lỗ Ni Lợi Á được xưng là cường quốc quân sự số một của đại lục Y Vân, đánh thắng quân đội nước Mã Toa hùng mạnh nhất của đại lục Y Lan, rất nhiều quan binh của quân Lam Vũ đều bất giác trở nên kiêu ngạo, cảm thấy bản thân đã là bộ đội lợi hại nhất thiên hạ rồi, không một ai có thể đánh bại quân Lam Vũ nữa.
Có lẽ ở trong mắt của quan chỉ huy quân Lam Vũ, Ma Ni giáo chỉ là một thế lực nhỏ an phận một góc, phạm vi thế lực của bọn chúng xưa nay chưa từng vượt quá phạm vi Hổ Xuyên đạo, quân đội của bọn chúng cũng không đủ nổi tiếng, hơn nửa cả ngày đều ở trong tình trạng phòng ngự bị động. đón nhận sự tiến công liên tục của quân đội đế quốc Quang Minh, chỉ có sức chịu đòn mà không có lực đánh trả. Quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo nhiều lần va chạm với quân Lam Vũ, nhưng đều bị quân Lam Vũ dễ dàng đánh bại, vì thế quan quân các cấp của quân Lam Vũ có đầy đủ lý do để càng thêm miệt thị sức chiến đấu của quân Khăn Đỏ - Ma Ni giáo.
Thế nhưng bọn họ quên mất một điều, đó chính là quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo là bộ đội duy nhất của địa khu Mỹ Ni Tư luôn chinh chiến vào bất kỳ thời khắc nào, hơn nữa luôn luôn là bộ đội ở trạng thái phòng ngự, mặc dù nhìn qua thì rất vô dụng, dễ dàng để cho đối phương khinh thường, nhưng phòng ngự trong một thời gian dài lại làm cho bọn họ tích lũy được kinh nghiệm phòng ngự phong phú, từ phía bắc của Hổ Xuyên đạo thẳng tới thành Ngọa Hổ, quân Hồng Cân của Ma Ni giáo vô số lần đánh lui đòn tiến công của quân đội đế quốc Quang Minh. Trong tất cả các quân đội ở địa khu Mỹ Ni Tư, gồm cả quân Lam Vũ trong đó, đều không có cơ sở phòng ngự vững chắc như thế.
Sau này khi được Na Tháp Lỵ lấy tin nội bộ, Dương Túc Phong thực thà nói: “Tất cả mọi người, bao gồm cả ta, đều không ngờ rằng quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo đã chuẩn bị sẵn sàng đồng quy vu tận với thành Ngọa Hổ, bọn chúng tin tưởng sâu sắc rằng, cùng thành Ngọa Hổ hồn lên thiên quốc, chính là nơi trở về tuyệt vời nhất cũng là lý tưởng nhất của bọn chúng."
Đúng thế, Dương Túc Phong mặc dù dự tính được Ma Ni giáo sẽ liều mạng phản kích, nhưng không ngờ rằng đối phương lại tráng liệt như thế, vào lúc này y mới ý thức được, Cao Ninh phủ là sào huyệt của Ma Ni giáo, vào thời khắc quan trọng này tập trung ở nơi đó đương nhiên đều là phần tử cốt cán nhất của Ma Ni giáo, bọn chúng sẽ dùng sinh mạng của mình để ngăn cản đòn tiến công của quân Lam Vũ. Y mặc dù không hiểu được giáo nghĩa của Ma Ni giáo, nhưng cũng hiểu rất rõ sức mạnh cực lớn của tín ngưỡng tôn giáo, trên lịch sử thế giới, chiến tranh sinh ra do sự đầu độc của tôn giáo không sao kể xiết được, rất không may là bản thân cũng gặp phải một trận chiến bảo vệ tôn giáo, mặc dù sức ảnh hưởng của tôn giáo này rất nhỏ.
Có lẽ mỗi một người trên dưới của Ma Ni giáo đều đã làm tốt chuẩn bị để chết, làm tốt chuẩn bị tồn vong cùng thành, bọn họ có lẽ cũng giống với các tôn giáo khác, sẵn sàng lễ điển hi sinh vì nghĩa, quyết tâm bảo vệ tín ngưỡng của bản thân trong chiến đấu kịch liệt nhất, mong có được cuộc sống mới từ thời khắc tử vong, nhưng quân Lam Vũ kiêu ngạo khinh địch, lại coi thường nghiêm trọng quyết tâm đồng quy vu tận của kẻ địch với bản thân, còn cho rằng bọn chúng cũng giống như những kẻ địch khác, sẽ cong gối đầu hàng khi không chịu đựng nổi áp lực.
Nhận thức được sai lầm của mình, bắt đầu từ Trần Hân, mỗi một quan chỉ huy đều thành khẩn làm kiểm điểm và tự phê bình, rất nhiều người lặng lẽ tràn ra những giọt nước mắt chua xót và đau đớn, bọn họ không thể không thừa nhận, bản thân đúng là đã khinh địch nghiêm trọng.
“Ta quyết tâm điều chính phương án công kích, đem tất cả dã chiến pháo 75 ly lại, chuyên môn tấn công một điểm ở cửa nam, tập trung toàn lực đột phá điểm này, sau đó trên cơ sở đó mới mở rộng toàn diện." Nhìn thấy các quan quân của mình đã trải qua một lễ rửa tội thống khổ từ trong lòng, Dương Túc Phong thu lại tâm tình của mình, lấy lại tinh thần, bắt đầu bố trí lượt tiến công thứ hai.
Ánh mắt của các viên quan chỉ huy đều bị một cái vòng nhỏ Dương Túc Phong vẽ lên trên cửa nam thành Ngọa Hổ thu hút.
Dương Túc Phong quyết định tập trung mười sáu khẩu dã chiến pháo 75 ly, đem nửa thành nam rạch ra một khe nứt, sau đó mới thông qua phương thức đánh bộc phá làm lỗ hổng mở rộng, dần dần phát triển sang hai bên. Cứ như vậy, quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo không thể tiếp tục dựa vào tường thành để ngoan cố kháng cự nữa, bọn chúng chỉ có thể dựa vào nhà dân và cao điểm trong thành tiếp tục chiến đấu, kéo dài vận mệnh tử vong của bản thân.
Nhưng, Dương Túc Phong lại một lần nữa hạ mệnh lệnh tàn khốc: “Đem tất cả Bách Kích pháo tập trung lại, san bằng toàn bộ công trình kiến trúc phong phạm vi xạ kích bao gồm cả nhà dân! Trong thành Cao Ninh phủ đã không còn bình dân nữa, chỉ có giáo đồ cốt cán của Ma Ni giáo, bọn chúng đều là phần tử vũ trang, phải tiêu diệt toàn bộ."
Tầng hầm u ám ẩm ướt, Tu La điện, Cao Ninh phủ.
Nước mưa liên miên của mùa xuân làm cho căn hầm ngầm được thiết kế không hoàn thiện lắm này phiền toái cực lớn, luôn có nước mưa chảy thành dòng không ngừng lặng lẽ thấm vào, sau đó chầm chậm tích tụ thành từng vũng từng vũng nước đọng màu vàng trên chỗ trũng của mặt đất, cùng với cơn mưa càng lớn, nước mưa thấm vào càng lúc càng nhiều, khiến cho chủ nhân của căn hầm ngầm không thể không chuyên môn an bài một người phụ trách xử lý nước đọng ở trên mặt đất, để tránh cho cả căn hầm ngầm đều ngập trong nước mưa màu vàng.
Bên ngoài tiếng pháo đì dùng, đạn pháo của quân Lam Vũ không ngừng rơi xuống phát nổ, giống như vô số bánh pháo phát nổ, cho dù ở rất sâu dưới lòng đất cũng có thể ngay thấy hết sức rõ ràng, thậm chí có thể mơ hồ cảm nhận được dư chấn cường liệt do đạn pháo phát nổ trên mặt đất gây nên. Một lúc sau, quân Lam Vũ ngừng pháo kích, Cao Ninh Phủ một lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh.
Chủ nhân của căn hầm ngầm chậm rãi từ đằng sau chiếc bàn đứng dậy, đi ra chỗ rộng rãi hơn một chút ở bên ngoài, duỗi hông của mình, ngồi ở bàn làm việc thời gian dài, đã dày vò nghiêm trọng thân thể của ông ta, mà ngày đêm an bài và bố trí lực lượng phòng ngự của Hồng Cân quân đã tiêu hao tất cả tinh lực của ông ta, cho nên nhìn qua ông ta trông vô cùng tiều tụy, đầu tóc và râu ria đều rối bời, trên mặt toàn là khói thuốc, da bẩn và đầy nếp nhăn, nếu như lúc này đây mà ông ta xuất hiện ở trước mặt Dương Túc Phong thì Dương Túc Phong cũng không thể nào tin được, ông già có bề ngoài vô cùng tồi tệ này, chính là đại tướng quân La Mai Ô nổi danh nhất của Ma Ni giáo.
La Mai Ô đứng ở cửa ra vào hầm ngầm, nhìn bầu trời mịt mù mưa rơi liên miên ở bên ngoài, thở ra một hơi thật dài, cảm thấy trước mắt mình có chút sầm lại, giống như có thể ngất đi bất kỳ lúc nào vậy, trận chiến phòng ngự Cao Ninh phủ tàn khốc kịch liệt cuối cùng cũng bắt đầu rồi, hơn nữa giai đoạn đầu tiên đã kéo màn rồi, tiếng pháo của quân Lam Vũ đã dừng lại, ông ta không cần nhìn, cũng đoán được kết quả chiến đấu.
Quả nhiên, mau chóng liền có tiếng bước chân vui mừng gấp gáp chạy qua bùn lấy, một quan chỉ huy tiền tuyến của quân Khăn Đỏ - Ma Ni giáo mặt dính đầy khói súng, mau chóng từ bên ngoài lao vào trong hầm ngầm, vô cùng hưng phấn hô lên: “Đại tướng quân, chúng ta đánh bại quân Lam Vũ rồi! Đại tướng quân, chúng ta đánh bại quân Lam Vũ rồi!"
Do quá sức kích động, hắn liên tục lặp đi lặp lại nhiều lần câu nói như vậy, giống như có sự hưng phấn vô biên không thể nào giải phóng ra được.
Trên mặt La Mai Ô không có chút xíu cảm xúc nào, thậm chí còn không cảm thấy thanh âm hưng phấn kích động của quan chỉ huy tiến tuyến văng vẳng hồi lâu trong căn hầm ngầm dưới đất, ông ta chỉ bình thản nói: “Biết rồi, có tin tức mới kịp thời báo cho ta biết."
Viên quan chỉ huy tiền tuyến đứng nhiêm hành lễ, không kìm nổi hưng phấn xoay người đi, sải bước chân lao ra khỏi hầm ngầm, không chút cố kỵ lớn tiếng hét toáng lên ở phía bên ngoài: “Chúng ta đánh bại quân Lam Vũ rồi! Chúng ta đánh bại quân Lam Vũ rồi!"
Mặc dù thân hình hắn đã đi xa, nhưng âm thanh hùng tráng của hắn vẫn còn vang vọng hồi lâu trong hầm ngầm, chốc lát sau, phảng phất cả Cao Ninh phủ đều có vô số âm thanh hưng phấn reo lên: “Chúng ta đánh bại quân Lam Vũ rồi! Chúng ta đánh bại quân Lam Vũ rồi!"
Thế nhưng ở trong căn hầm ngầm, sắc mặt La Mai Ô dần dần trở nên có chút thống khổ, ông ta chán chường ngồi trở lại chiếc ghế của mình, hai mắt thất thần nhìn nước mưa càng ngày càng nhiều ở trên mặt đất, ông già phụ trách dọn nước mưa cũng không nhẫn nại được nữa, rời khỏi hầm ngầm chạy khắp nơi tuyên dương tin tức thắng lợi đánh bại quân Lam Vũ.
“Chúng ta đánh bại được quân Lam Vũ rồi sao?"
Vào lúc này, từ bên ngoài hầm ngầm cũng có hai ông già của Ma Ni giáo tiến vào, không ngờ lại là hai người Đỗ Trang và Trầm Diệp, cùng với việc Tuyền Tu Hoằng và Tuyền Tu Hạc nối tiếp nhau rời khỏi Cao Ninh phủ, Phương Phỉ Thanh Sương lại thủy chung không rõ tung tích, hiện giờ cao tầng lãnh đạo của Ma Ni giáo, chỉ còn lại ba nắm xương già bọn họ đang nỗ lực chống đỡ chiến cục của Cao Ninh phủ. Không có gì phải nghi ngờ, thân thể của hai người đều càng thêm gầy gò, thậm chí là chỉ còn da bọc xương, dưới áp lực của quân Lam Vũ, không một ai có thể thoải mái sống qua ngày được.
Bất quá vào lúc này, thần tình của Đỗ Tang và Trầm Diệp đều có chút hưng phấn, nếp nhăn ở trên mặt cũng dãn ra, hai người không ngừng lặp đi lặp lại tin tức thắng lợi: “Chúng ta đánh bại quân Lam Vũ rồi! Chúng ta đánh bại quân Lam Vũ rồi! Lão La, điều này là sự thực ư?"
La Mai Ô lắc đầu, sắc mặt có chút đau khổ, giọng nói chua xót chầm chậm vang lên: “Chuẩn xác mà nói, chúng ta chỉ tạm thời đánh lui quân Lam Vũ mà thôi, bọn chúng khẳng định sẽ còn quay trở lại."
Đỗ Tang thỏa mãn nói: “Ai cũng bảo quân Lam Vũ là không thể đánh bại, vậy mà chúng ta còn không phải là vẫn đánh cho bọn chúng răng rơi đầy đất hay sao? Vừa rồi tôi đặc biệt tới cửa tây kiểm chứng một lượt, sông hộ thành phía dưới, trôi nổi toàn là thi thể của quân Lam Vũ, bọn chúng nhất định là hối hận rồi, hừ, không nên tới tấn công Cao Ninh phủ!"
Trầm Diệp cũng cảm khái nói: “Đúng thế! Quân Lam Vũ cũng không phải là không thể chiến thắng được!"
Đỗ Tang gật đầu nói: “Tôi thấy đại pháo của bọn chúng cũng chẳng có gì là ghê gớm cả, chẳng phải vẫn không cách nào bắn vỡ được tường thành của chúng ta hay sao."
Vào lúc này, viên quan tiền tuyến kia lại một lần nữa tiến vào báo cáo, nói quân Lam Vũ đã đình chỉ tấn công toàn tuyến, bộ đội tham gia tiến công đang rút lui về phía sau, cung nỏ cỡ lớn của quân Khăn Đỏ - Ma Ni giáo vẫn đang đuổi theo bước chân rút lui của kẻ địch, sát thương không ít quân Lam Vũ, bất quá động tác rút lui của quân Lam Vũ cũng rất nhanh, bọn họ không thể nào giết được nhiều quân địch hơn nữa, căn cứ vào thống kê sơ bộ, ước chừng có hơn một nghìn quân Lam Vũ bị giết chết, bất quá đây không phải là con số chuẩn xác, có lẽ con số này sẽ còn tiếp tục tăng thêm.
Đỗ Tang và Trầm Diệp liên tục gật đầu, tỏ ra tương đối hài lòng với tình hình cuộc chiến, đây là một sự mở đầu rất tốt, nhưng hai người lại mau chóng phát hiện ra sự khác thường của La Mai Ô, không hẹn mà cùng lên tiếng: “Lão La, đánh thắng trận rồi sao ông còn không vui một chút nào?"
La Mai Ô lắc đầu, tiếc nuối nói: “Quân Lam Vũ rút lui quá sớm rồi."
Trầm Diệp nghi hoặc nói: “Đánh lui bọn chúng không phải là càng tốt sao?"
La Mai Ô phất tay, để viên quan quân kia lui ra, buông một tiếng thở dài, khổ sở lẩm bẩm nói: “Tôi cho rằng, dựa vào sự bố trí tỉ mỉ của mình, khẳng định sẽ làm cho quân Lam Vũ trong lúc tiến công gấp gáp gặp phải tổn thất cực lớn, ít nhất chúng phải xử lý được mấy nghìn người của bọn chúng. Để bọn chúng cảm nhận được nỗi đau điếng người, không thể không rút lui, nhưng hiện giờ xem ra, chúng ta có thể tiêu diệt được hai nghìn tên địch cũng là không tệ rồi. Dương Túc Phong vẫn rất biết mình, y có đủ bình tĩnh, không dễ dàng mắc lừa tôi."
Đỗ Tang không cho là như vậy nói: “Cho dù là chúng ta chỉ có thể sát thương được hơn một nghìn quân Lam Vũ, cũng đã đủ chấn nhiếp bọn chúng rồi, hiện giờ khẳng định bọn chúng đã biết Ma Ni giáo chúng ta không phải là dễ chọc, nếu như Dương Túc Phong còn kiên trì phát động tấn công, chúng ta sẽ để y gặp phải thưong vong càng lớn hơn."
Trầm Diệp Tự hào nói: “Đúng thế, cho dù là quân đội nước Mã Toa, sợ rằng cũng cùng lắm là thế mà thôi. Dạng nhân vật như Vũ Văn Phân Phương cũng bị quân Lam Vũ đánh cho tơi bời hoa lá, không còn biết đông tây nam bắc ở Bảo Ứng phủ. Chúng ta vừa mới ra tay đã làm quân Lam Vũ tổn thất hơn một nghìn tên , đủ cho Dương Túc Phong đau lòng mười ngày nửa th
Pháo kích không ngớt bắt đầu từ 4 giờ sáng, tiến hành liền hai tiếng đồng hồ, cho tới tận sáu giờ mới ngừng lại. Lúc này, trời còn chưa sáng hoàn toàn, mặt đất vẫn là một mảnh lờ mờ, từ trong kính viễn vọng nhìn tới, cũng không nhìn thấy động tĩnh của quân Khăn Đỏ, cả phủ Cao Ninh không có chút ánh đèn nào, không thể phán đoán được động tĩnh của kẻ địch, nếu chẳng phải xác định được rõ ràng bên trong Cao Ninh phủ có hơn mười vạn quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo, còn có ba bốn chục vạn giáo đồ thành tín của Ma Ni giáo, Dương Túc Phong gần như cho rằng nơi này chính là tòa thành ma trong truyền thuyết, không có chút dấu vết của sự sống nào.
6 giờ 30 phút sáng, sắc trời bắt đầu có chút tờ mờ sáng, quân Lam Vũ bắt đầu pháo kích càng dữ dội hơn. Lần pháo kích này đúng là vô cùng mãnh liệt, hết phát này đến phát khác tới liền trên bầu trời lờ mờ thành một đường vòng, không ngừng trút suống tường thành Cao Ninh phủ như nước, vào lúc này cơ bản đã không phân biệt rõ được ánh lửa nào là do quả pháo nào phát nổ tạo ra nữa rồi, chỉ nhìn thấy tầng lớp ánh lửa. Pháo binh của quân Lam Vũ tiếp được mệnh lệnh là dùng tốc độ nhanh nhất phát xạ đạn pháo, cho dù là Bách Kích pháo cũng không ngoại lệ, cho nên các pháo thủ đều dồn hết sức lực, không ngừng nhét pháo vào trong nòng.
Dương Túc Phong nâng kính viễn vọng lên, hết lần này đến lần khác tìm kiếm tòa thành Ngọa Hổ trong truyền thuyết, ánh mắt từ từ lướt qua trên tường thành vòng vèo không thành quy tắc, trừ nhìn thấy ánh lửa của đạn pháo không ngừng rơi xuống, còn cả quân kỳ của quân Khăn Đỏ bị bẻ gãy tung bay, thì không nhìn thấy quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo trong thành Ngọa Hổ có động tĩnh gì lớn. Thế nhưng, trực giác nói với y, loại khác biệt hoàn toàn với quá khứ này tuyệt đối là không phải bình thường, bất kể như thế nào, Ma Ni giáo đều cũng nên phải có hành động gì đó. Y lờ mờ nhận thấy có chút không ổn, tựa hồ ý thức được phản ứng này không phải là bình thường. Nhưng, cụ thể không bình thường ở chỗ nào thì ngay tức thời y không thể miêu tả ra được.
Nửa tiếng đồng hồ pháo kích mãnh liệt, đem tường thành của thành Ngọa Hổ đánh cho giống như lốc xoáy quét qua mặt đất vậy, tuyệt đại đa số ụ thành đều bị nổ tan tành. Nhưng đáng tiếc, bên trên tường thành Ngọa Hổ không có thành lâu, chỉ có ụ thành trơ trụi, không thể nào thể hiện đầy đủ được uy lực của hỏa pháo quân Lam Vũ. Nhìn qua, thì đúng như điều mà quân Lam Vũ lo lắng nhất, quân Hồng Cân của Ma Ni giáo đã áp dụng chiến lược rùa rụt đầu, toàn bộ quân lính đều nấp sau sự che chắn của tường thành, lặng lẽ chờ đợi quân Lam Vũ phát động tiến công, loại chiến thuật này nhìn qua thì rất hèn kém, nhưng đối với quân Lam Vũ mà nói, thì lại là rắc rối cực lớn.
Căn cứ vào báo cáo của ban ngành tình báo trước khi chiến đấu, loại tường thành quanh cao bất quy tắc của thành Ngọa Hổ này phần trên vô cùng nhỏ hẹp, nhưng phần nền lại vô cùng rộng lớn, nhìn qua cực kỳ vững trãi, hơn nữa ở bên trong loại tường thành này, còn đào rỗng hành lang và trạm đóng quân, ở mé ngoài của hành lang, có dày đặc chi chít những chiếc lỗ xạ kích nhỏ hẹp, quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo ẩn nấp ở ngay trong tường thành, từ trong lỗ châu mai phát xạ cung tiễn hoặc là súng rãnh soắn, cản trở quân Lam Vũ tiến công.
Khi đó Dương Túc Phong cũng nhìn qua loại kết cấu tường thành này, biết rằng loại tường thành này đã từng kháng cự lại bao lượt tấn công của quân đội đế quốc Quang Minh do Bộ Thủ lãnh đạo, bao gồm cả nhiều lần công kích của kỵ binh dân tộc du mục, cũng có hiểu biết về sự quái dị của nó, bất quá cũng chẳng hề để vào trong lòng. Quân Lam Vũ trải qua nhiều lần đánh thành, đối với loại tường thành to dày này đã tổng kết được kinh nghiệm, cũng không cần bản thân đặc biệt quan tâm nữa.
Lúc pháo kích ngừng lại, các chiến sĩ bộ binh của quân Lam Vũ phát động công kích mãnh liệt, bọn họ từ sông hộ thành cách Cao Ninh phủ không tới ba mươi mét dũng cảm nhảy ra, cầm súng trường Mauser hoặc là súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, dũng cảm xông vào sông hộ thành của kẻ địch, những Lỗ Ni cuồng chiến sĩ thân hình cao lớn kia vai vác thang mây cực dài, chuẩn bị dùng phuơng thức leo thành trực tiếp tiến lên tường thành, còn có rất nhiều tiểu tổ bộc phá, ôm theo bọc thuốc nổ, cũng tức tốc xông về phía tường thành của thành Ngọa Hổ.
Chủ lực của hai trung đoàn 313 và trung đoàn 312 do Thí Phong thống nhất chỉ huy, phát động tấn công thành Ngọa Hổ từ phía tây, nơi bọn họ vượt qua, đều là những khu vực bùn đất nhớp nháp vô cùng, do vừa mới đổ mưa, nơi này địa thế lại thấp phẳng, nước ở sông hộ thành tràn ra, nhấn chìm phạm vị ước chừng ba mươi mét hai bên bờ sông hộ thành, các chiến sĩ của quân Lam Vũ phải bước qua vũng bùn sâu tới đầu gối mới có thể thành công tiếp cận tường thành của thành Ngọa Hổ, thế nhưng, càng tới gần sông hộ thành, mực nước lại càng sâu, rất nhiều chiến sĩ phải giơ súng trường lên cao, điều này làm cho tiến công vô cùng khó khăn.
Chủ lực của hai trung đoàn 315 và trung đoàn 314 do Sử Lực Uy thống nhất chỉ huy, phát động tấn công từ phía đông của thành Ngọa Hổ. Phía đông của thành Ngọa Hổ chính là vùng đất rộng rãi địa thế tương đối cao, nơi này không bị tích nước mưa, thế nhưng lại bị quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo ra sức phá hỏng trước đó, trên mặt đất tòan là những hầm hố lồi lõm nhấp nhô, hơn nữa trên hầm hố còn trải không ít lá cây và đất nền, bị nước mưa làm ướt, nhìn không ra có gì khác biệt với bùn đất xung quanh đó, nhưng chiến sĩ của quân Lam Vũ một khi dẫm phải là lập tức rơi vào bên trong hầm hố, bị mũi chông nhọn chôn sẵn phía dưới đâm trúng, không chết cũng trọng thương, rất nhiều Lỗ Ni cuồng chiến sĩ ý chí kiên cường cũng không kiềm chế được phát ra tiếng kêu thảm trầm trầm.
Những chiến sĩ quân Lam Vũ may mắn không bị hầm hào của kẻ địch ám toán thì mau chóng tiếp cận tường thành, nhưng lại phát hiện ra nước của sông hộ thành rất cao, căn bản là không thể lội qua được, thang tre của bọn họ khi đặt ngang qua, lại không thể gánh được trọng lượng của quá nhiều người, mỗi lần chỉ có thể qua được một hai người, khi những chiến sĩ dũng cảm nhất đi qua được thang tre chòng chành lắc lư, thì cung tiễn và đạn của súng rãnh xoắn dày đặc từ trên tường thành bắn ra , dễ như trở bàn tay đánh ngã bọn họ vào trong sông hộ thành đục ngầu, nhưng những chiến sĩ quân Lam Vũ khác vẫn cứ bất chấp mưa tên của quân địch, còn cả những viên đạn súng rãnh xoắn dạy đặc, tiếp tục dũng cảm quên mình phát động tấn công.
Vào lúc này bộ đội chi viện hỏa lực của quân Lam Vũ cũng phát giác ra điều không ổn, màn pháo kích kéo dài vừa rồi không phá hủy hiệu quả được hỏa lực của kẻ địch, hiện giờ các chốt hỏa lực của quân địch vẫn vô cùng mạnh mẽ, tạo thành tổn thất cực lớn cho các chiến sĩ ở tiền tuyến. Vì vậy dưới sự phối hợp của quan chỉ huy, các loại súng máy nặng nhẹ của bộ đội chi viện hỏa lực cũng lũ lượt khai hỏa, mưa đạn xối xả như cuồng phong bạo vũ trút lên tường thành của thành Ngọa Hổ, đem tường thành xung quanh xạ kích bắn cho lửa văng tung tóe, thế nhưng vẫn không thể áp chế một cách hiệu quả hỏa lực của quân địch.
Những Lỗ Ni cuồng chiến sĩ vừa mới gia nhập quân Lam Vũ là anh dũng nhất, thân hình cao lớn và động tác mau lẹ của bọn họ trong pháo hỏa khói súng vô cùng khiến người ta chú ý, bọn họ thường thường mang theo trang bị nặng nề nhất của bộ binh, ví như súng phóng rốc két, ví như vô tuyến điện đài, ví như chất nổ dẻo. Nhưng thân hình cao lớn của bọn họ thường thường cũng trở thành mục tiêu công kích càng dễ dàng hơn cho quân địch, dưới sự bắn phá dữ dội của súng rãnh xoắn và cung tiễn của quân địch, thân hình của bọn họ lũ lượt ngã xuống.
Ở phía chính diện Dương Túc Phong, chính là bộ đội phát động đánh nghi binh, do chính Lam Sở Yến chỉ huy, bọn họ gần như không có quá nhiều hỏa lực yểm hộ, cứ trực tiếp xông lên, nơi này địa thế bằng phẳng mà lại không có hầm hào cạm bẫy, có lợi cho quân Lam Vũ tấn công, bất quá, tường thành ở nơi này cũng là kiên cố nhất. Căn cứ vào đo đạc bí mật của nhân viên tình báo, tường thành ở nơi này có bề rộng ít nhất phải tới ba mươi mét, cho dù là nền của tường thành cứ điểm Lạc Lạp cũng bất quá chỉ rộng hai mươi mét mà thôi.
Nhưng càng làm cho ngươi ta buồn bực hơn nữa là, quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo tựa hồ nhìn thấu được ý đồ nghi binh của quân Lam Vũ, không có quá nhiều phản kích kịch liệt, ngược lại nhìn như có chút cảm giác thong dong thảnh thơi, các chiến sĩ của quân Lam Vũ lợi dụng thang tre vượt qua sông hộ thành, dễ dàng tiếp cận được với tường thành. Nhưng lại phát hiện ra trên tường thành trơn bóng bị kẻ địch toàn bộ dùng dầu rưới qua rồi, dầu còn chưa đóng lại, làm cho tường thành vô cùng trơn trượt, ngay cả thang tre cũng không đặt vững được, chính đang thương lượng đối sách thì bất thình lình, từ trên lỗ châu mai phía trên lăn xuống rất nhiều quả cầu màu đen, bên trên còn có ánh lửa của dây dẫn nổ bốc cháy.
“Tạc đạn! Rút mau!" Quan chỉ huy của quân Lam Vũ tức tốc gầm lên.
Thế nhưng đã muộn rồi, những quả tạc đạn do chính Ma Ni giáo tự chế tạo ra này đã ào ào phát nổ ở dưới tường thành, bùng phát ra khói đen nồng đậm, phía trước là tường thành, phía sau chính là sông hộ thành, các chiến sĩ của quân Lam Vũ ở dưới tường thành căn bản là không có cách nào rút lui, sau khi tạc đạn phát nổ, bọn họ đều bất hạnh nằm xuống, rất nhiều thi thể của các chiến sĩ rơi vào bên trong sông hộ thành, bập bềnh theo dòng nước.
Sắc mặt của Lam Sở Yến tức thì trở nên âm trầm.
Dương Túc Phong cũng cảm thấy lông mày của mình giật giật, tựa hồ nhận thấy có chút cảm giác bất ổn, y nâng kính viễn vọng lên, cẩn thận tìm kiếm vị trí của súng rãnh xoắn và nguồn phát ra cung tiễn của quân Khăn Đỏ. Ở trên vị trí ước chừng cao bằng hai phần ba tường thành, có rất nhiều lỗ châu mai được bố trí khéo léo, những lỗ châu mai này chỉ có kích cỡ bằng một đầu người, chi chít líu nhíu xếp thành một đường thẳng, do màu sắc của tường thành cũng đen sì sì, cho nên những cái lỗ châu mai này cũng vô cùng khó phân biệt, cho dù là biết sự tồn tại của bọn chúng, hỏa lực chi viện của quân Lam Vũ cũng không thể nào áp chế bọn chúng hữu hiệu được.
Cung tiễn và súng rãnh xoắn của quân Khăn Đỏ chính từ trong những cái lỗ châu mai đó bắn ra. Có thể thấy, nhưng tên quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo nấp đằng sau những cái lỗ châu mai này nhất định tiếp thụ huấn luyện vô cùng nghiêm ngặt, xạ kích, đổi lượt, thay đạn, xạ kích, trình tự này cứ liên tục không thôi, mà khoảng cách giữa các quá trình vô cùng ngắn, cho nên hình thành hỏa lực vô cùng dày đặc. Nhưng đau đầu nhất vẫn là tạc đạn do chính bản thân Ma Ni giáo chế tạo. Mặc dù uy lực không lớn, nhưng số lượng quá nhiều, tạo thành phiền toái cực lớn cho quân Lam Vũ.
Khó khăn lắm cuối cùng một bộ phận tiểu tổ bộc phá của quân Lam Vũ tiếp cận được tường thành của phủ Cao Ninh, nhưng chẳng kéo dài được mấy phút thời gian ở dưới tường thành, cũng không thể cố định được chất nổ, cuối cùng chỉ đành đặt chất nổ dẻo trên tường thành, sau đó giật dây nổ, sau vụ nổ mãnh liệt, tường thành dầy rộng chỉ bị sập mất một bộ phận nhỏ, nhưng lại không tổn thương tới gân cốt, bọn họ còn muốn tiếp tục sắp đặt thuốc nổ, nhưng cung tiễn từ bên mép bắn tới không may bắn trúng bọn họ, bọn họ đều giãy giụa gục ngã.
Lam Sở Yến giật tung giây buộc tóc, để mái tóc của mình tung bay trong gió sớm.
Dương Túc Phong cũng càng ngày càng cảm thấy khó chịu, làm sao chiến đấu lại có thể đánh thành tình trạng này?
Mặc dù biết thành Ngọa Hổ không hề dễ đối phó, nhưng quân Lam Vũ cũng không phải hạng dễ chơi, vì sao lại có thể giống như con chuột kéo rùa, không biết bám vào đâu thế này?
Dương Túc Phong đang muốn xuất phát tới từng trận địa để tự mình xem xét tình hình. Vào lúc này, truyền tới một tin dữ cực lớn, lính thông tin mang đến một thông tin như sấm nổ giữa trời quang, Nham Long trung đoàn trưởng của trung đoàn 313 quân Lam Vũ, trong quá trình chỉ huy bộ đội vượt qua sống hộ thành, bị cung nỏ cỡ lớn của quân Khăn Đỏ - Mã Ni giáo bắn trúng, bất hạnh hi sinh ngay tại chỗ.
Mỗi một người tại đó đều chết lặng.
Không một ai có thể dự liệu được, quân Lam Vũ lại có thể tổn thất một trung đoàn trưởng ở thành Ngọa Hổ.
Dương Túc Phong sắc mặt xám xịt, hô hấp gấp gáp, vội vội vàng vàng chạy tới hiện trường, chỉ thấy Nam Long, chàng trai ngay từ lúc quân Lam Vũ bắt đầu kiến lập đã theo mình chinh đông phạt tây, chàng trai từng theo mình vào sinh ra tử ở vương quốc Cách Lai Mỹ, chàng trai từng đảm nhận cảnh vệ cho mình, chàng trai mà mình vừa mới tham dự hôn lễ của hắn, đã lặng lẽ nằm dưới tấm khăn trắng, một mũi tên dài gần một mét cắm xuyên qua hông của hắn, thậm chí còn không kịp để lại lời trăn trối, đã cứ thế mà chết đi rồi.
Thì ra, trên tuyến đường tấn công của trung đoàn 313. Quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo mai phục rất nhiều cung nỏ cỡ lớn, những cái cung nỏ này đều giấu sâu trong tường thành, Bách Kích pháo và dã chiến pháo 75 ly đều không thể nào làm tổn hại được tới bọn chúng, hơn nữa ở trong bóng tối quan sát không được rõ ràng lắm, kết quả khi tới gần tường thành những cái cung nỏ này liên tục phát xạ, phóng ra từng đợt mưa tên, rất nhiều chiến sĩ quân Lam Vũ đều đau đớn gục xuống, trong chớp mắt mưa tên lướt qua, thi thể của các chiến sĩ quân Lam Vũ quả thực chất đầy cả sông hộ thành.
“Trần Hân! Trần Hân đâu?" Dương Túc Phong trong lúc đau đớn, lập tức ý thức được điều gì, vội vàng quát lên.
“Trần đoàn trưởng, trần đoàn trưởng … dẫn mọi người đi liều mạng rồi…" Nữ y hộ binh tuổi trẻ yếu đuối có lẽ chưa từng nhìn cảnh có người bị cung tiễn thật dài bắt cho ruột và lục phủ ngũ tạng phòi ra ngoài cơ thế, sắc mặt trắng bệch, lắp ba lắp bắp nói.
Dương Túc Phong vừa nghe đã biết là không ổn rồi, bất giác hít một hơi thật sâu.
Hóa ra phó trung đoàn trường trung đoàn 313 là Trần Hân tận mắt nhìn Nham Long hi sinh ngay tại chỗ, tức thì đau sót hai mắt đỏ bừng, mất đi lý trí, một lòng chỉ muốn giết đám Ma Ni giáo khốn kiếp để bó thù rửa hận cho Nham Long. Bởi thế sau khi khóc lớn, liền dẫn ngay bộ đội tiến lên báo thù cho Nham Long rồi. Hắn bấp chấp tất cả vượt qua tuyến phong tỏa của kẻ địch, thề rằng phải vặn đầu của quân Khăn Đỏ ra cúng tế anh linh của Nham Long.
Dương Túc Phong cảm thấy trái tim của mình co rút mãnh liệt, sắc mặt tái xanh cắn thật chặt lấy môi của mình, nỗ lực để bản thân bình tĩnh trở lại.
Trần Hân khẳng định là đã kích động làm bừa rồi, quan chỉ huy của quân Lam Vũ thừa thãi nhất chính là loại hình kích động làm bừa như thế này, nhất là sau khi Nham Long bị hi sinh, khẳng định là Trần Hân sẽ càng thêm kích động, hận không thể đem tất cả quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo bắt lấy xé xác toàn bộ. Thế nhưng, hắn không biết rằng, hắn làm như vậy sẽ làm cho máu tươi của quân Lam Vũ chảy càng nhiều hơn.
Dương Túc Phong siết chặt nắm đấm, quát lên với lính thông tin: “Mau! Đi tìm hiểu tình hình tấn công ở mạn đông, đừng hỏi quan chỉ huy, dùng mắt của chính mình mà nhìn!"
Lĩnh thông tin vội vàng rời đi.
Lam Sở Yến cắn chặt hàm răng nói: “Chỉ cần chúng ta kiên trì thêm năm phút nữa, là chúng ta nhất định đánh bại bọn chúng."
Dương Túc Phong chầm chậm lắc đầu, đau đớn nhưng kiên quyết nói: “Không được! Hạ lệnh cho bọn họ rút về! Đây mà là tấn công sao? Đây là nộp mạng vô ích!"
Quả nhiên, lính thông tin trở lại báo cao, trung đoàn 314 và trung đoàn 315 phát động tấn công ở mặt đông cũng gặp phải sự kháng cự ngoan cường của quân địch, bộ đội thương vong rất lớn, nhưng sĩ khí của quân Lam Vũ vẫn rất cao, các chiến sĩ vẫn không hề sợ chết phát động tấn công, quan chỉ huy các cấp của quân Lam Vũ cũng dẫn đầu xung phong, không ít quan chỉ huy ngã xuống trên đường tiên công. Trong dó trung đoàn 315 là thương vong thảm trọng nhất, toàn trung đoàn có chín đại đội trưởng, đã có ba người hi sinh, hai người trọng thương, bốn người còn lại cũng tập tễnh, tới ngay cả phó trung đoàn trưởng Tang Đốn cũng bị súng rãnh xoắn bắn trúng, sinh tử chưa rõ.
Không cần suy nghĩ, Dương Túc Phong cố nhịn sự đau đớn cường liệt trong lòng, gắng sức bình tĩnh quát: “Mệnh lệnh cho tất cả bộ đội lập tức ngừng tiến công!"
Lam Sở Yến nước mắt lưng tròng, sắc mặt đỏ sậm, vội vàng nói: “Phong, vào lúc mấu chốt thế này rồi…"
Dương Túc Phong kiên quyết nói: “Rút! Chúng ta không thể làm liều nữa! Cứ rút trước đã!"
Lam Sở Yến thống khổ rên lên một tiếng, không còn sức chống đỡ thân thể của mình nữa, mềm oặt ngã xuống, nữ cảnh vệ bên cạnh nàng vội vàng đỡ lấy, mới phát giác ra trên trán Lam Sở Yến nóng vô cùng, Dương Túc Phong trầm giọng nói: “Đưa cô ấy đi nghỉ ngơi."
Lam Sở Yến bị đưa đi, đợt tấn công đầu tiên của quân Lam Vũ cũng bị ngừng lại, nửa tiếng đồng hồ sau, quan chỉ huy cấp trung đoàn và đại bộ phận cấp tiểu đoàn, đại đội cũng tới sở chỉ huy. Chỉ thấy bọn họ ai nấy đều mình mẩy thương tích, toàn thân trên dưới đều là bùn đất, rất nhiều người trên thân thể còn đang ứa ra máu tươi. Ví như Tang Đốn, hắn đã tỉnh táo trở lại, nhưng máu tươi ở sau cổ vẫn không ngừng thấm qua băng gạc, đây là bất lợi chưa từng có của quân Lam Vũ, tâm tình của mỗi người đều tỏ ra vô cùng buồn bực mà lại ủ rũ, đại bộ phận chỉ cúi đầu hút thuốc không nói.
Thương vong sơ bộ cũng đã được tính ra, quân Lam Vũ phát động tiến công ở phía đông tổn thất mất hơn ba trăm người, quân Lam Vũ tấn công từ mạn tây càng thương vong nặng hơn, có hơn bốn trăm người bị quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo bắn chết trong vũng bùn sâu tới tận hông, quân Lam Vũ tấn công ở mặt nam thương vong cũng không ít, có một trăm người hi sinh, trong thời gian tấn công một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, quân Lam Vũ đã tổn thất gần một nghìn người.
Đây là con số thương vong trước nay chưa từng có.
Bất kể là quan chỉ huy có mặt tại đây, hay là bản thân Dương Túc Phong cũng bị con số này đâm cho hai mắt mờ lệ.
Bất kể là trên tình cảm không thể tiếp thụ được nhưng những người ở đây đều không thể không thừa nhận, đợt tấn công đầu tiên của quân Lam Vũ đúng là đã thất bại rồi.
Phạch!
Dương Túc Phong vứt toẹt mũ của mình lên trên bàn, đây là động tác xưa nay y chưa từng có, tức thì làm cho thần sắc của mỗi một viên quan chỉ huy quân Lam Vũ sợ hãi, theo phản xạ có điều kiện ưỡn lưng mình càng thêm thẳng.
“Đánh trận quá ngu xuẩn! Quá ngu xuẩn!" Do tức giận quá mức, dưới sắc mặt trắng nhợt của Dương Túc Phong thấp hoáng ánh lên màu hồng sậm bệnh tật, cánh môi bị nước mưa lạnh đóng cho không còn chút huyết sắc nào, nhưng âm thanh vô cùng vang vọng vô cùng sắc bén: “Bất kể ngươi là quan chỉ huy cao nhường nào, có quyền uy lớn nhường nào, một cái khẩu lệnh có thể làm hàng ngàn vạn người xông lên phía trước, cũng không thể để cho dù là một binh sĩ hi sinh một cách vô vị! Binh sĩ không phải là rau cỏ trên mặt đất, cắt đi rồi là còn mọc lại được! Diệt địch ba nghìn, tự tổn thất tám trăm, một viên quan chỉ huy không những phải phụ trách tiêu diệt ba nghìn tên địch, cũng phải phụ trách tổn thất tám trăm bên mình, không thể tùy tiện chết một người! Nhưng các ngươi tự nhìn lấy bản thân mình đi, đã làm những gì rồi! Đã làm những gì rồi chứ!"
Nhìn những bộ hạ anh dũng thương tích đầy mình của bản thân, Dương Túc Phong lòng như dao cắt, lửa giận trong lòng thật lâu không thể lắng xuống. Đây là thất bại quân Lam Vũ chưa từng có trên lịch sử, trong bất kỳ một lần chiến dịch nào, quân Lam Vũ đều chưa từng bị thương vong thảm trọng như thế. Nhưng điều Dương Túc Phong càng không thể chấp nhận được, chính là sự lỗ mãng và khinh địch của các quan chỉ huy, nếu như bọn họ chỉ hơi bình tĩnh một chút thôi, con số thương vong đã có thể giảm bớt rất nhiều.
Lồng ngực dồn dập phập phồng, thở hồng hộc từng hơi lớn, Dương Túc Phong nỗ lực cảnh cáo bản thân phải bình tĩnh, phải bình tĩnh. Hiện giờ không phải là lúc nổi giận, cho dù phát ra lửa giận có lớn hơn nữa, cũng là chuyện vô bổ, ngược lại sẽ càng làm lợn lành thành lợn què. Y cực lực áp chế tình cảm của mình, ánh mắt chầm chậm lướt qua trên người từng viên quan chỉ huy, nhìn những viên chỉ hủy gần như mỗi người đều mang thương tích này. Bọn họ mặc dù lỗ mãng, nhưng bọn họ đúng là những chiến sĩ dũng cảm, Dương Túc Phong mắt dần thấm ướt, chậm rãi nói: “Để chúng ta tạm thời rời khỏi chiến trường, dùng thời gian hai tiếng đồng hồ hoặc là càng nhiều hơn nữa để tâm tĩnh trở lại, nghiên cứu kỹ lưỡng vấn đề hiện có."
Trong bộ chỉ huy hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng hô hấp nặng nề, còn cả từng vòng khói thuốc lởn vởn xung quanh.
Dương Túc Phong gắng sức để âm thanh của mình trở nên thật bình tĩnh, thật ôn hòa. Chậm rãi nói: “Không sai, chúng ta đúng là hi sinh không ít chiến sĩ anh dũng thiện chiến, nhưng chúng ta phải báo thù rửa hận cho bọn họ, nhưng tuyệt đối không thể mất đi lý trí, vừa kích động lên một cái là xông lên phía trước. Chuyện thế này ta không trách các ngươi, sai lầm như vậy, ta cũng từng phạm phải, nhìn thấy chiến hữu hi sinh, ta cũng rất muốn lập tức xông lên xé nát kẻ địch, nhưng sự thực tàn khốc đã nói cho ta biết, ta không thể làm như vậy, nếu không ta chỉ trả giá bằng hi sinh càng lớn hơn nữa, nhưng lại không thể báo thù rửa hận cho các chiến hữu, đây không phải là hành vi anh dũng, càng không phải là chuyện các quan chỉ huy nên làm. Đúng là Ma Ni giáo đã cho chúng ta một bài học sống động, để chúng ta thiếp thụ được giáo dục, để chúng ta nhận lấy tổn thật khó có thể chấp nhận. Bất quá, hiện giờ không phải lúc chúng ta đầu óc mất sáng suốt, càng không phải là lúc liều mạng, chúng ta phải bình tĩnh trở lại, tìm ra nhược điểm trí mạng của kẻ địch, đem kẻ địch tiêu diệt, đây mới là biện pháp báo thù rửa hận tốt nhất."
Các quan chỉ huy của quân Lam Vũ đều nhìn y không chớp mắt.
Dương Túc Phong bình tĩnh nhìn phó trung đoàn trưởng Trần Hân của trung đoàn 313, chậm rãi nói: “Trần Hân, ta hỏi ngươi một vấn đề rất đơn giản, nếu như ngươi xông lên, và ngươi cũng hi sinh, vậy thì ai báo thủ rửa hận cho trung đoàn trưởng Nham Long…"
Trần Hân không trả lời.
Nhưng có người lớn tiếng đáp: “Tôi sẽ báo thù cho bọn họ!"
Dương Túc Phong đưa mắt sang nhìn, thì ra là Long Vân Phi - tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn thứ nhất trung đoàn 313.
Dương Túc Phong lại hỏi: “Nếu như ngươi cũng hi sinh thì sao?"
“Còn có tôi!" Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn thứ hai đứng lên, trả lời vang dội.
Dương Túc Phong nhẹ nhàng giang hai tay của mình ra, ấn lên bục giảng trước mặt, chăm chú nhìn hai vị quan chỉ huy của trung đoàn 313, chậm rãi nói: “Như vậy, nếu như các ngươi cũng hi sinh thì sao đây? Chiến sĩ của các ngươi sẽ thế vào à? Các ngươi muốn đem toàn bộ các chiến sĩ đưa tới dưới mũi tên của kẻ địch à? Ta không phủ nhận sự anh dũng của các ngươi, nhưng ta cần các ngươi bình tĩnh lại suy nghĩ một chút, tình cảnh khi đó cho dù toàn trung đoàn của các ngươi đều nhào hết cả lên, các ngươi có thể báo thù cho trung đoàn trưởng Nham Lam không?"
Trần Hần giọng trầm xuống nói: “Không thể, nhưng chúng tôi phải làm như thế! Nếu như chúng tôi không làm như thế là chúng tôi không phải với trung đoàn trưởng! Không phải với quân kỳ của trung đoàn 313! Trung đoàn 313 chúng tôi đã khi nào làm kẻ hèn nhát? Chúng tôi vĩnh viễn cũng không làm kẻ hèn nhát..."
Lời của Trần Hân khiến cho các quan chỉ huy ở phía dưới đồng cảm mạnh mẽ, rất nhiều người cùng nhỏ giọng nhị luận.
“Mẹ nó! Ma Ni giáo có là cái chó gì !"
“Chỉ cần kiên trì thêm nửa tiếng nữa, là chúng ta sẽ đập nát cái mai rùa đó!"
“Các ngươi thương vong bao nhiêu người?"
“Hơn hai trăm một chút, không sao hết, bọn ta nhất định có thể chống đỡ tới cùng..."
“Bọn ta cũng còn hai tiểu đoàn hoàn chỉnh, ta không tin là không đập vỡ được cái mai rùa đó..."
“Hừ..."
“Phong lĩnh sắp bốc lừa rồi..."
Lồng ngực của Dương Túc Phong tiếp tục phập phồng, sắc mặt hơi chút nhợt nhạt trông hơi lờ mờ xám đi, phản ứng của đám quan quân quân Lam Vũ này, có thể nói là hoàn toàn nằm trong dự liệu của y, bọn họ xưa nay chưa từng thiếu nhiệt huyết và dũng cảm, chỉ thiếu lòng kiên nhẫn đối với kẻ địch, thiếu sự tỉ mỉ nghiên cứu kẻ địch, bọn họ đã quen với cách đánh thẳng tiến thẳng dũng mãnh dữ dội, đã quen với dựa vào vũ lực cường đại đè bẹp kẻ địch, một khi ở trong quá trình đó gặp phải trở ngại, bọn họ sẽ theo phản xạ điều kiện là tập trung vũ lực càng lớn hơn nữa, cho tới tận khi đem kẻ địch hoàn toàn đập nát mới thôi.
Đây chính là hiện trạng của quân Lam Vũ: Vũ khí tiên tiến, quan niệm chỉ huy lạc hậu.
Quân Lam Vũ mở ra các loại trường học quan quân, mặc dù bồi huấn lên không ít quan quân, nhưng tỉ lệ của bọn họ còn quá thấp, không thể nào thỏa mãn nhu cầu chiến đấu liên tục của quân Lam Vũ, vẫn chưa thể cái thiện được hiện trạng của toàn bộ quan quân của quân Lam Vũ. Là quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ, Dương Túc Phong có nghĩa vụ tất yếu phải giảng một tiết học cho đám quan quân đầu óc đơn giản này.
Dương Túc Phong lạnh lùng nói: “Các ngươi câm miệng hết cho ta, quân Lam Vũ không phải là đội ngũ của các ngươi, cũng không phải là đội ngũ của ta, mà là đội ngũ của nhân dân địa khu Mỹ Ni Tư! Ta đem bọn họ giao cho các ngươi chỉ huy, không phải là để các ngươi đi hi sinh vô ích! Có lúc cần thiết, đương nhiên phải hi sinh, nhưng hi sinh phải có giá trị của hi sinh!"
Sắc mặt của y càng lúc càng đỏ sậm, âm điệu càng lúc càng cao, âm thanh cùng càng lúc càng vang dội: “Đối với mỗi một chiến sĩ hi sinh, các ngươi phải xứng đang với hắn! Xứng đáng với người nhà của hắn! Chuyện mà các ngươi ra lệnh cho họ đi làm, là phải có giá trị! Không phải là dã man làm bừa! Các ngươi tự hỏi lương tâm của mình xem, sự hi sinh vừa rồi có cần thiết không? Sự hi sinh của bọn họ có giá trị không? Dù ta cho các ngươi thêm một tiếng thời gian tấn công nữa, thì các ngươi có tin chắc có thể mở ra một lỗ hổng không? Các ngươi ai có thể chắc chắn làm được, hiện ra đứng ra, ta lập tức để ngươi đi! Có ai hay không? Đứng ra đây!"
Không một ai đứng ra.
Tạm thời rút khỏi tiền tuyến chiến hỏa mịt mù, đầu óc nổi nóng đã bắt đầu bình tĩnh trở lại, các quan chỉ huy ngồi đây đều bắt đầu ý thức được một cách rõ ràng, thành Ngọa Hổ đúng là không phải một tòa thành thị đơn giản, trong tường thành của nó ẩn chứa quá nhiều cơ quan, hơn nữa tường thành uốn cong không theo quy tắc cũng cấp điều kiện tiện lợi cho kẻ địch phát huy trọn vẹn hỏa lực của mình, nhất là những quả tác đạn tự chế kia. Rất rõ ràng là dùng loại tro nồi than củi ni-trat chế thành, mặc dù uy lực phát nổ không lớn, nhưng số lượng quá nhiều, tạo thành phiền phức cực lớn cho quân Lam Vũ, dưới tình huống như thế, muốn mở được một lỗ hổng ở thành Ngọa Hổ trong thời gian nửa tiếng đồng hồ không hiện thực lắm.
Cho dù là Trần Hân một bầu nhiệt huyết sôi trào cũng không dám đảm bảo bản thân có thể đập vỡ được thành Ngọa Hổ trong thời gian nửa tiếng đồng hồ.
Dương Túc Phong lúc này mới khẽ thở ra được một hơi, muốn trấn áp được đám gia hỏa đầu óc đơn giản tứ chi phát triển này thực sự không phải là dễ dàng, y có thể càm giác được mồ hôi lạnh đấm sống lưng mình, xem ra chẳng những quan binh tầng thấp của sư đoàn 103 phải điều chỉnh, những quan quân trung thượng cấp này cũng phải tìm cơ hội điều chỉnh rồi. Đương nhiên, con đường căn bản nhất để giải quyết vẫn là đem họn họ đưa tới trường học quan quân tiến hành giáo dục tẩy não.
Dương Túc Phong khôi phục lại sự bình tĩnh, ôn hòa nói: “Trần Hân, tạm thời ngươi có thể quên đi nỗi đau hi sinh của Nham Long, phân tích cho chúng ta vì sao tiến công của trung đoàn các ngươi lại gặp phải trắc trở?"
Trần Hân nhỏ giọng nói: “Chúng tôi không ngờ rằng đoạn đường bị con sông hộ thành nhấn chìm khó vượt qua như vậy…."
Căn cứ vào phân tích của Trần Hân, khó khăn lớn nhất mà trung đoàn 313 gặp phải chính là vượt qua vùng đất bị con sông hộ thành kia nhấn chìm, rất nhiều các chiến sĩ vóc người thấp nhỏ cần phải nâng súng lên mới có thể tiến tới, ở trong nước đại đa số các chiến sĩ đều không thể tiến hành xạ kích hữu hiệu, từ góc độ binh pháp mà nói, loại địa hình như thế không thích hợp cho phát động tấn công, nhưng quan binh trên dưới của trung đoàn 313 của quân Lam Vũ bị những thắng lợi suốt từ trước tới nay làm cho đầu óc mất sáng suốt, cảm thấy thành Ngọa Hổ cũng chẳng có gì ghê gớm chỉ cần nghĩ được cách vượt qua vùng đất bị nước nhấn chìm kia là sẽ có thể giống như mọi khi, dùng thuốc nổ đánh sập tường thành của kẻ địch, đánh một cái là hạ được Cao Ninh phủ. Thế nhưng sự thực thê thảm đã chứng minh, cách suy nghĩ như vậy là sai lầm, cung tiễn mà thành Ngọa Hổ bắn ra làm cho bọn họ hiểu ra, muốn dễ dàng giải quyết kẻ địch là không thể được.
Trung đoàn trưởng Đồ Tẫn Tru của trung đoàn 315 hậm hực bất bình nói: “Hiệu quả phá hủy của pháo binh làm cho người ta thất vọng."
Tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn pháo binh tức thì cảm thấy oan uổng vô cùng, muốn nói gì nhưng lại không nói ra được.
Hắn có miệng khó khó nói.
Pháo kích của quân Lam Vũ, nhìn qua thì đúng là vô cùng hùng tráng, nhưng trên thực tế, hiệu quả lại không lớn, tường thành của thành Ngoạ Hổ là loại kết cấu hình thang điển hỉnh, bên trên rất chật hẹp, bên dưới rất rộng dày, hai mặt dốc đều trơn bóng, còn đổ lên một lớp dầu rất dày, pháo đạn sau khi phát nổ không có chỗ để tỏa lực, pháo kích của quân Lam Vũ chủ yếu là Bách Kích pháo, loại pháo này có thể gây sát thương rất lớn cho nhân viên của quân địch, nhưng đối với loại tường thành kiên cố này, không thể không nói, sức phá hoại là rất rất nhỏ. Duy nhất có thể mang lại tác dụng là dã chiến pháo 75 ly, nhưng bởi vì quân Lam Vũ gấp gáp hành quân, đại bộ phận còn chưa tới được, hiện giờ dã chiến pháo 75 ly có thể đưa vào sử dựng, chỉ có mười sáu khẩu.
Nói tới hiệu quả oanh tạc của pháo binh, rất nhiều quan chỉ huy bộ binh cũng rất đồng cảm, nhận thấy nếu như uy lực của pháo binh lớn hơn một chút nữa mà nói, cũng sẽ không dẫn tới tình huống hiện giờ. Trong quá trình tiến công của bộ binh quân Lam Vũ . Các quan chỉ huy bộ binh phát hiện ra pháo binh của quân Lam Vũ oanh kích đối với quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo gần như không tạo thành bất kỳ nhân viên thương vong nào, cho dù là tường thành cũng không phá hủy được bao nhiêu, đây không thể không nói là chuyện làm người ta mất tinh thần.
Bất quá trừ Đồ Tẫn Tru ra, nhưng quan chỉ huy bộ binh khác không hề chỉ trích pháo binh không đúng, bọn họ đương nhiên cũng biết, các huynh đệ của pháo binh đã gắng hết sức rồi. Từ trên lý luận mà nói, đạn pháo đúng là có thể bao trùm tường thành của thành Ngọa Hổ qua lại không biết bao nhiêu lần, rất nhiều các pháo thủ cho rằng pháo kích trong thời gian dài, cho dù có mang nút tai, cũng sinh ra bệnh ù tai nghiêm trọng, có người thậm chí vĩnh viễn mất đi thính lực, bất kể là nói từ phương diện nào, pháo binh của quân Lam Vũ đều đã gắng hết sức rồi.
Có lẽ, chỉ có thể nói là quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo quá giảo hoạt, hoặc là tường thành của thành Ngọa Hổ quá cổ quái.
Khi nói tới hiệu quả của pháo binh không được như ý người, trong lòng Dương Túc Phong cũng biết khi xưa mình phạm phải một sai lầm, vì để bộ đội của Lam Sở Yến có thể đối phó với dân tộc du mục tốt hơn, cơ động nhanh chóng hơn, y đã cố ý trang bị gọn nhẹ hóa cho sư đoàn 103, muốn tạo nên một bộ đội cấp sư đoàn có thể phản ứng nhanh chóng cơ động. Điều này không thể nói là không có bất kỳ hiệu quả nào, trên thực tế, trong quá trình chiến đấu trước đây, sư đoàn 103 của Lam Sở Yến đúng là bộ đội phản ứng nhanh nhất, năng lực cơ động của bộ đội rất mạnh, nhiều lần hoàn thành mỹ mãn nhiệm vụ chiến đấu, nhưng có được thì cũng có mất. Đồng thời với lúc gọn nhẹ hóa và tốc độ hóa, sư đoàn 103 có năng lực đánh lô cốt đúng là yếu hơn so với hai sư đoàn khác một chút.
Không có hỏa pháo hạng nặng, đúng là rất khó hạ được loại thành trì vững chắc như thành Ngọa Hổ.
Trung đoàn trưởng Sử Lực Uy của trung đoàn 314 nói: “Tân binh của chúng tôi quá nhiều, kỹ thuật không đạt được tiêu chẩn."
Rất nhiều các quan quân cũng gật đầu đồng cảm.
Đúng là tân binh của sư đoàn 103 quá nhiều, ảnh hưởng nghiêm trọng tới mức độ phát huy chiến thuật của bọn họ, do rút đi quá nhiều lực lượng nòng cốt cho bộ đội kỵ binh và hải quân lục chiến đội. Các trung đoàn của sư đoàn 103 đều bổ sung rất nhiều Lỗ Ni cuồng chiến sĩ, những Lỗ Ni cuồng chiến sĩ này mặc dù tố chất thân thể rất mạnh, nhưng đối với vũ khí của quân Lam Vũ còn hoàn toàn xa lạ, do thời gian huấn luyện không đủ, kỹ thuật và chiến thuật của các chiến sĩ thường là không nắm vững thành thạo được, nhất là công tác bộc phá. Đây không thể không nói là một nuối tiếc cực lớn, nếu như lần chiến đấu này bùng phát vào ba tháng sau, thì các quan quân có mặt ở đây đều tin tưởng, thành Ngọa Hổ dứt khoát là có thể đánh một phát là hạ được ngay.
Trung đoàn trưởng trung đoàn 312 là Thí Phong vô cùng đau đớn nói: “Tổ chức tình báo của chúng ta ở trong Cao Ninh Phủ gặp phải trở ngại nghiêm trọng, chúng ta không thể nào kịp thời biết được tình báo của quân địch, đây cũng là một nhân tố ảnh hưởng rất lớn.
Đúng vậy, không hiểu rõ được tình hình phòng ngự của quân Khăn Đỏ - Ma Ni giáo ở trong thành Ngọa Hổ, cũng là nguyên nhân quan trọng tạo thành chiến đấu bất lợi. Ma Ni giáo là một tổ chức chính giáo hợp nhất, quân đội của bọn chúng đều là những giáo đồ thành tín của Ma Ni giáo, nhân viên tình báo của quân Lam Vũ rất khó thu mua được phần tử trung kiên trong đó, mà Tuyền Tu Hạc có bí mật qua lại với quân Lam Vũ, cũng không biết là thu được phong thanh gì, suất lĩnh người nhà của mình chạy tới địa khu Qua Nhĩ Ba Thác xa xôi khiến cho công tác tình báo của quân Lam Vũ ở trong Cao Ninh phủ gặp phải hạn chế cực lớn.
Đồng thời, ý thức được uy hiếp càng ngày càng lớn của quân Lam Vũ, Ma Ni giáo ở trong thành bí mật triển khai hành động thanh trừ quy mô lớn, đem những nhóm người không phải là giáo đồ của Ma Ni giáo phân nhóm đuổi ra khỏi Cao Ninh phủ, không phải là giáo đồ thành tín của Ma Ni giáo căn bản là không thể tiếp tục ở lại bên trong thành, khiến cho nhân viên tình báo của quân Lam Vũ cũng không thể không tạm thời rút lui, khi đó ban ngành tình báo còn đang suy tính làm thể nào lẻn lại được vào Cao Ninh phủ thì chiến đấu đã đột nhiên bùng phát.
Trên thực tế, vào lúc này ở trong thành của Cao Ninh phủ, không hề có sự tồn tại của nhân viên tình báo quân Lam Vũ. Cho nên bao gồm cả Dương Túc Phong trong đó cũng không cách nào biết được tình hình ở trong thành, ví như đối với tường thành cổ quái của thành Ngọa Hổ, quân Lam Vũ không cách nào biết được kết cấu bên trong của nó rốt cuộc là như thế nào, mà tình huống bố trí cụ thể của quân Khăn Đỏ - Ma Ni giáo, quân Lam Vũ cũng không hoàn toàn hiểu rõ.
Nhưng, những vấn đề đó chưa phải là mấu chốt.
Vấn đề mấu chốt là khinh địch! Nôn nóng!
Dương Túc Phong mạnh mẽ vung nắm đấm lên nói: “Kiêu ngạo! Khinh địch! Mới là nguyên nhân thất bại căn bản nhất của chúng ta!"
Có lẽ là bởi vì quân Lam Vũ trướ đây chiến đấu đánh quá thuận lợi, rất nhiều quan binh đều đã có thói quen xông lên một cái là có thể giải quyết được kẻ địch, lần này cũng không ngoại lệ. Mặc dù bọn họ báo cáo là đã chuẩn bị sẵn sàng, kỳ thực chỉ là công tác trinh sát cơ bản nhất, từ bên ngoài không phát hiện ra chỗ đặc biệt của thành Ngọa Hổ, cho nên cũng không đặc biệt lưu ý, khi chiến đấu phát động, khi bộ đối đón nhận thương vong cực lớn, thì các quan chỉ huy đã bắt đầu mất đi lý trí, không ai có đủ bình tĩnh để suy nghĩ vấn đề, chỉ nghĩ tới một mực dựa vào vũ lực đàn áp đối phương, khi phát giác ra không thể đàn áp được đối phương thì đã tạo thành thương vong nghiêm trọng.
Đây là giáo huấn trí mạng.
Dương Túc Phong chậm rãi nói: “Ta không trách các ngươi, sai lầm lần này, chẳng những có phần của các ngươi, mà ta cũng có, toàn bộ quân Lam Vũ đều có. Chúng ta đánh thắng không ít trận, đánh hạ Lỗ Ni Lợi Á, đánh bại nước Mã Toa, liền cảm thấy bản thân ghê gớm lắm rồi, cảm thấy bản thân đã là thiên hạ đệ nhất rồi, không còn ai là đối thủ của chúng ta nữa..."
Quan chỉ huy các cấp của quân Lam Vũ ngồi đây đều hổ thẹn cúi đầu xuống.
Dương Túc Phong nói không sai, đây là một giáo huấn sâu sắc, chẳng những quan binh trên dưới của sư đoàn 193 có, ngay chính bản thân Dương Túc Phong cũng có, toàn bộ quân Lam Vũ đều có. Trong vẻn vẹn hai năm ngắn ngủi, quân Lam Vũ chinh đông phạt tây, vào nam ra bắc, đánh vô số trận dữ dội với vô số đối thủ mạnh mẽ, đánh bại Lỗ Ni Lợi Á được xưng là cường quốc quân sự số một của đại lục Y Vân, đánh thắng quân đội nước Mã Toa hùng mạnh nhất của đại lục Y Lan, rất nhiều quan binh của quân Lam Vũ đều bất giác trở nên kiêu ngạo, cảm thấy bản thân đã là bộ đội lợi hại nhất thiên hạ rồi, không một ai có thể đánh bại quân Lam Vũ nữa.
Có lẽ ở trong mắt của quan chỉ huy quân Lam Vũ, Ma Ni giáo chỉ là một thế lực nhỏ an phận một góc, phạm vi thế lực của bọn chúng xưa nay chưa từng vượt quá phạm vi Hổ Xuyên đạo, quân đội của bọn chúng cũng không đủ nổi tiếng, hơn nửa cả ngày đều ở trong tình trạng phòng ngự bị động. đón nhận sự tiến công liên tục của quân đội đế quốc Quang Minh, chỉ có sức chịu đòn mà không có lực đánh trả. Quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo nhiều lần va chạm với quân Lam Vũ, nhưng đều bị quân Lam Vũ dễ dàng đánh bại, vì thế quan quân các cấp của quân Lam Vũ có đầy đủ lý do để càng thêm miệt thị sức chiến đấu của quân Khăn Đỏ - Ma Ni giáo.
Thế nhưng bọn họ quên mất một điều, đó chính là quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo là bộ đội duy nhất của địa khu Mỹ Ni Tư luôn chinh chiến vào bất kỳ thời khắc nào, hơn nữa luôn luôn là bộ đội ở trạng thái phòng ngự, mặc dù nhìn qua thì rất vô dụng, dễ dàng để cho đối phương khinh thường, nhưng phòng ngự trong một thời gian dài lại làm cho bọn họ tích lũy được kinh nghiệm phòng ngự phong phú, từ phía bắc của Hổ Xuyên đạo thẳng tới thành Ngọa Hổ, quân Hồng Cân của Ma Ni giáo vô số lần đánh lui đòn tiến công của quân đội đế quốc Quang Minh. Trong tất cả các quân đội ở địa khu Mỹ Ni Tư, gồm cả quân Lam Vũ trong đó, đều không có cơ sở phòng ngự vững chắc như thế.
Sau này khi được Na Tháp Lỵ lấy tin nội bộ, Dương Túc Phong thực thà nói: “Tất cả mọi người, bao gồm cả ta, đều không ngờ rằng quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo đã chuẩn bị sẵn sàng đồng quy vu tận với thành Ngọa Hổ, bọn chúng tin tưởng sâu sắc rằng, cùng thành Ngọa Hổ hồn lên thiên quốc, chính là nơi trở về tuyệt vời nhất cũng là lý tưởng nhất của bọn chúng."
Đúng thế, Dương Túc Phong mặc dù dự tính được Ma Ni giáo sẽ liều mạng phản kích, nhưng không ngờ rằng đối phương lại tráng liệt như thế, vào lúc này y mới ý thức được, Cao Ninh phủ là sào huyệt của Ma Ni giáo, vào thời khắc quan trọng này tập trung ở nơi đó đương nhiên đều là phần tử cốt cán nhất của Ma Ni giáo, bọn chúng sẽ dùng sinh mạng của mình để ngăn cản đòn tiến công của quân Lam Vũ. Y mặc dù không hiểu được giáo nghĩa của Ma Ni giáo, nhưng cũng hiểu rất rõ sức mạnh cực lớn của tín ngưỡng tôn giáo, trên lịch sử thế giới, chiến tranh sinh ra do sự đầu độc của tôn giáo không sao kể xiết được, rất không may là bản thân cũng gặp phải một trận chiến bảo vệ tôn giáo, mặc dù sức ảnh hưởng của tôn giáo này rất nhỏ.
Có lẽ mỗi một người trên dưới của Ma Ni giáo đều đã làm tốt chuẩn bị để chết, làm tốt chuẩn bị tồn vong cùng thành, bọn họ có lẽ cũng giống với các tôn giáo khác, sẵn sàng lễ điển hi sinh vì nghĩa, quyết tâm bảo vệ tín ngưỡng của bản thân trong chiến đấu kịch liệt nhất, mong có được cuộc sống mới từ thời khắc tử vong, nhưng quân Lam Vũ kiêu ngạo khinh địch, lại coi thường nghiêm trọng quyết tâm đồng quy vu tận của kẻ địch với bản thân, còn cho rằng bọn chúng cũng giống như những kẻ địch khác, sẽ cong gối đầu hàng khi không chịu đựng nổi áp lực.
Nhận thức được sai lầm của mình, bắt đầu từ Trần Hân, mỗi một quan chỉ huy đều thành khẩn làm kiểm điểm và tự phê bình, rất nhiều người lặng lẽ tràn ra những giọt nước mắt chua xót và đau đớn, bọn họ không thể không thừa nhận, bản thân đúng là đã khinh địch nghiêm trọng.
“Ta quyết tâm điều chính phương án công kích, đem tất cả dã chiến pháo 75 ly lại, chuyên môn tấn công một điểm ở cửa nam, tập trung toàn lực đột phá điểm này, sau đó trên cơ sở đó mới mở rộng toàn diện." Nhìn thấy các quan quân của mình đã trải qua một lễ rửa tội thống khổ từ trong lòng, Dương Túc Phong thu lại tâm tình của mình, lấy lại tinh thần, bắt đầu bố trí lượt tiến công thứ hai.
Ánh mắt của các viên quan chỉ huy đều bị một cái vòng nhỏ Dương Túc Phong vẽ lên trên cửa nam thành Ngọa Hổ thu hút.
Dương Túc Phong quyết định tập trung mười sáu khẩu dã chiến pháo 75 ly, đem nửa thành nam rạch ra một khe nứt, sau đó mới thông qua phương thức đánh bộc phá làm lỗ hổng mở rộng, dần dần phát triển sang hai bên. Cứ như vậy, quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo không thể tiếp tục dựa vào tường thành để ngoan cố kháng cự nữa, bọn chúng chỉ có thể dựa vào nhà dân và cao điểm trong thành tiếp tục chiến đấu, kéo dài vận mệnh tử vong của bản thân.
Nhưng, Dương Túc Phong lại một lần nữa hạ mệnh lệnh tàn khốc: “Đem tất cả Bách Kích pháo tập trung lại, san bằng toàn bộ công trình kiến trúc phong phạm vi xạ kích bao gồm cả nhà dân! Trong thành Cao Ninh phủ đã không còn bình dân nữa, chỉ có giáo đồ cốt cán của Ma Ni giáo, bọn chúng đều là phần tử vũ trang, phải tiêu diệt toàn bộ."
Tầng hầm u ám ẩm ướt, Tu La điện, Cao Ninh phủ.
Nước mưa liên miên của mùa xuân làm cho căn hầm ngầm được thiết kế không hoàn thiện lắm này phiền toái cực lớn, luôn có nước mưa chảy thành dòng không ngừng lặng lẽ thấm vào, sau đó chầm chậm tích tụ thành từng vũng từng vũng nước đọng màu vàng trên chỗ trũng của mặt đất, cùng với cơn mưa càng lớn, nước mưa thấm vào càng lúc càng nhiều, khiến cho chủ nhân của căn hầm ngầm không thể không chuyên môn an bài một người phụ trách xử lý nước đọng ở trên mặt đất, để tránh cho cả căn hầm ngầm đều ngập trong nước mưa màu vàng.
Bên ngoài tiếng pháo đì dùng, đạn pháo của quân Lam Vũ không ngừng rơi xuống phát nổ, giống như vô số bánh pháo phát nổ, cho dù ở rất sâu dưới lòng đất cũng có thể ngay thấy hết sức rõ ràng, thậm chí có thể mơ hồ cảm nhận được dư chấn cường liệt do đạn pháo phát nổ trên mặt đất gây nên. Một lúc sau, quân Lam Vũ ngừng pháo kích, Cao Ninh Phủ một lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh.
Chủ nhân của căn hầm ngầm chậm rãi từ đằng sau chiếc bàn đứng dậy, đi ra chỗ rộng rãi hơn một chút ở bên ngoài, duỗi hông của mình, ngồi ở bàn làm việc thời gian dài, đã dày vò nghiêm trọng thân thể của ông ta, mà ngày đêm an bài và bố trí lực lượng phòng ngự của Hồng Cân quân đã tiêu hao tất cả tinh lực của ông ta, cho nên nhìn qua ông ta trông vô cùng tiều tụy, đầu tóc và râu ria đều rối bời, trên mặt toàn là khói thuốc, da bẩn và đầy nếp nhăn, nếu như lúc này đây mà ông ta xuất hiện ở trước mặt Dương Túc Phong thì Dương Túc Phong cũng không thể nào tin được, ông già có bề ngoài vô cùng tồi tệ này, chính là đại tướng quân La Mai Ô nổi danh nhất của Ma Ni giáo.
La Mai Ô đứng ở cửa ra vào hầm ngầm, nhìn bầu trời mịt mù mưa rơi liên miên ở bên ngoài, thở ra một hơi thật dài, cảm thấy trước mắt mình có chút sầm lại, giống như có thể ngất đi bất kỳ lúc nào vậy, trận chiến phòng ngự Cao Ninh phủ tàn khốc kịch liệt cuối cùng cũng bắt đầu rồi, hơn nữa giai đoạn đầu tiên đã kéo màn rồi, tiếng pháo của quân Lam Vũ đã dừng lại, ông ta không cần nhìn, cũng đoán được kết quả chiến đấu.
Quả nhiên, mau chóng liền có tiếng bước chân vui mừng gấp gáp chạy qua bùn lấy, một quan chỉ huy tiền tuyến của quân Khăn Đỏ - Ma Ni giáo mặt dính đầy khói súng, mau chóng từ bên ngoài lao vào trong hầm ngầm, vô cùng hưng phấn hô lên: “Đại tướng quân, chúng ta đánh bại quân Lam Vũ rồi! Đại tướng quân, chúng ta đánh bại quân Lam Vũ rồi!"
Do quá sức kích động, hắn liên tục lặp đi lặp lại nhiều lần câu nói như vậy, giống như có sự hưng phấn vô biên không thể nào giải phóng ra được.
Trên mặt La Mai Ô không có chút xíu cảm xúc nào, thậm chí còn không cảm thấy thanh âm hưng phấn kích động của quan chỉ huy tiến tuyến văng vẳng hồi lâu trong căn hầm ngầm dưới đất, ông ta chỉ bình thản nói: “Biết rồi, có tin tức mới kịp thời báo cho ta biết."
Viên quan chỉ huy tiền tuyến đứng nhiêm hành lễ, không kìm nổi hưng phấn xoay người đi, sải bước chân lao ra khỏi hầm ngầm, không chút cố kỵ lớn tiếng hét toáng lên ở phía bên ngoài: “Chúng ta đánh bại quân Lam Vũ rồi! Chúng ta đánh bại quân Lam Vũ rồi!"
Mặc dù thân hình hắn đã đi xa, nhưng âm thanh hùng tráng của hắn vẫn còn vang vọng hồi lâu trong hầm ngầm, chốc lát sau, phảng phất cả Cao Ninh phủ đều có vô số âm thanh hưng phấn reo lên: “Chúng ta đánh bại quân Lam Vũ rồi! Chúng ta đánh bại quân Lam Vũ rồi!"
Thế nhưng ở trong căn hầm ngầm, sắc mặt La Mai Ô dần dần trở nên có chút thống khổ, ông ta chán chường ngồi trở lại chiếc ghế của mình, hai mắt thất thần nhìn nước mưa càng ngày càng nhiều ở trên mặt đất, ông già phụ trách dọn nước mưa cũng không nhẫn nại được nữa, rời khỏi hầm ngầm chạy khắp nơi tuyên dương tin tức thắng lợi đánh bại quân Lam Vũ.
“Chúng ta đánh bại được quân Lam Vũ rồi sao?"
Vào lúc này, từ bên ngoài hầm ngầm cũng có hai ông già của Ma Ni giáo tiến vào, không ngờ lại là hai người Đỗ Trang và Trầm Diệp, cùng với việc Tuyền Tu Hoằng và Tuyền Tu Hạc nối tiếp nhau rời khỏi Cao Ninh phủ, Phương Phỉ Thanh Sương lại thủy chung không rõ tung tích, hiện giờ cao tầng lãnh đạo của Ma Ni giáo, chỉ còn lại ba nắm xương già bọn họ đang nỗ lực chống đỡ chiến cục của Cao Ninh phủ. Không có gì phải nghi ngờ, thân thể của hai người đều càng thêm gầy gò, thậm chí là chỉ còn da bọc xương, dưới áp lực của quân Lam Vũ, không một ai có thể thoải mái sống qua ngày được.
Bất quá vào lúc này, thần tình của Đỗ Tang và Trầm Diệp đều có chút hưng phấn, nếp nhăn ở trên mặt cũng dãn ra, hai người không ngừng lặp đi lặp lại tin tức thắng lợi: “Chúng ta đánh bại quân Lam Vũ rồi! Chúng ta đánh bại quân Lam Vũ rồi! Lão La, điều này là sự thực ư?"
La Mai Ô lắc đầu, sắc mặt có chút đau khổ, giọng nói chua xót chầm chậm vang lên: “Chuẩn xác mà nói, chúng ta chỉ tạm thời đánh lui quân Lam Vũ mà thôi, bọn chúng khẳng định sẽ còn quay trở lại."
Đỗ Tang thỏa mãn nói: “Ai cũng bảo quân Lam Vũ là không thể đánh bại, vậy mà chúng ta còn không phải là vẫn đánh cho bọn chúng răng rơi đầy đất hay sao? Vừa rồi tôi đặc biệt tới cửa tây kiểm chứng một lượt, sông hộ thành phía dưới, trôi nổi toàn là thi thể của quân Lam Vũ, bọn chúng nhất định là hối hận rồi, hừ, không nên tới tấn công Cao Ninh phủ!"
Trầm Diệp cũng cảm khái nói: “Đúng thế! Quân Lam Vũ cũng không phải là không thể chiến thắng được!"
Đỗ Tang gật đầu nói: “Tôi thấy đại pháo của bọn chúng cũng chẳng có gì là ghê gớm cả, chẳng phải vẫn không cách nào bắn vỡ được tường thành của chúng ta hay sao."
Vào lúc này, viên quan tiền tuyến kia lại một lần nữa tiến vào báo cáo, nói quân Lam Vũ đã đình chỉ tấn công toàn tuyến, bộ đội tham gia tiến công đang rút lui về phía sau, cung nỏ cỡ lớn của quân Khăn Đỏ - Ma Ni giáo vẫn đang đuổi theo bước chân rút lui của kẻ địch, sát thương không ít quân Lam Vũ, bất quá động tác rút lui của quân Lam Vũ cũng rất nhanh, bọn họ không thể nào giết được nhiều quân địch hơn nữa, căn cứ vào thống kê sơ bộ, ước chừng có hơn một nghìn quân Lam Vũ bị giết chết, bất quá đây không phải là con số chuẩn xác, có lẽ con số này sẽ còn tiếp tục tăng thêm.
Đỗ Tang và Trầm Diệp liên tục gật đầu, tỏ ra tương đối hài lòng với tình hình cuộc chiến, đây là một sự mở đầu rất tốt, nhưng hai người lại mau chóng phát hiện ra sự khác thường của La Mai Ô, không hẹn mà cùng lên tiếng: “Lão La, đánh thắng trận rồi sao ông còn không vui một chút nào?"
La Mai Ô lắc đầu, tiếc nuối nói: “Quân Lam Vũ rút lui quá sớm rồi."
Trầm Diệp nghi hoặc nói: “Đánh lui bọn chúng không phải là càng tốt sao?"
La Mai Ô phất tay, để viên quan quân kia lui ra, buông một tiếng thở dài, khổ sở lẩm bẩm nói: “Tôi cho rằng, dựa vào sự bố trí tỉ mỉ của mình, khẳng định sẽ làm cho quân Lam Vũ trong lúc tiến công gấp gáp gặp phải tổn thất cực lớn, ít nhất chúng phải xử lý được mấy nghìn người của bọn chúng. Để bọn chúng cảm nhận được nỗi đau điếng người, không thể không rút lui, nhưng hiện giờ xem ra, chúng ta có thể tiêu diệt được hai nghìn tên địch cũng là không tệ rồi. Dương Túc Phong vẫn rất biết mình, y có đủ bình tĩnh, không dễ dàng mắc lừa tôi."
Đỗ Tang không cho là như vậy nói: “Cho dù là chúng ta chỉ có thể sát thương được hơn một nghìn quân Lam Vũ, cũng đã đủ chấn nhiếp bọn chúng rồi, hiện giờ khẳng định bọn chúng đã biết Ma Ni giáo chúng ta không phải là dễ chọc, nếu như Dương Túc Phong còn kiên trì phát động tấn công, chúng ta sẽ để y gặp phải thưong vong càng lớn hơn."
Trầm Diệp Tự hào nói: “Đúng thế, cho dù là quân đội nước Mã Toa, sợ rằng cũng cùng lắm là thế mà thôi. Dạng nhân vật như Vũ Văn Phân Phương cũng bị quân Lam Vũ đánh cho tơi bời hoa lá, không còn biết đông tây nam bắc ở Bảo Ứng phủ. Chúng ta vừa mới ra tay đã làm quân Lam Vũ tổn thất hơn một nghìn tên , đủ cho Dương Túc Phong đau lòng mười ngày nửa th
Tác giả :
Nam Hải Thập Tứ Lang