Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 327: Không Quân! Không Quân! Không Quân!

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 327: Không Quân! Không Quân! Không Quân!

Thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa dường như cũng nghe thấy tiếng động tới từ bầu trời, bước chân vừa mới bắt đầu tiến lên không khỏi chậm trở lại, rất nhiều tên ngạc nghiên ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt kinh khủng và ngạc nhiên nhìn vật thể khổng lồ chầm chậm bay qua trên đầu mình, nghe tiếng động cực lớn từ từ lướt qua trên người mình, chiến mã phía dưới của bọn chúng bị loại tiếng đồng ù ù tựa hồ như có loại nhịp điệu nào đó làm cho chấn động, bắt đầu trở nên nóng nảy bất an, rất nhiều chiến mã không thể thích ứng được với loại tiếng động ù ù giống như ruồi này, bất chấp chủ nhân điều khiển, bất chấp dây cương kéo căng, cứ ngoan cường cúi gục đầu xuống, muốn dựa theo ý nguyện của bản thân xa chạy cao bay.

Thập tứ công chúa rõ ràng không thể nào chịu đựng được loại tiếng động làm cho người ta buồn bực này, nàng cũng bất an nhìn ba cái bóng đen cực lớn trên không trung, chúng giống như là con quái vật khổng lồ trôi trên không trung, nhưng lại không có cánh, phía dưới còn treo một cái giỏ, trông vô cùng quái dị, nhưng có một số thứ nàng vẫn nhận ra được, nàng có thể nhìn thấy trên những con quái vật khổng lồ khổng lồ kia sơn cờ sưu thứu màu lam, đây chính là tiêu chí của quân Lam Vũ, ở bên lá cờ sư thứu màu lam, còn có một loại hình vẽ giống như dã thú đang nhe nanh múa vuốt.

Tri Thu nói không sai, đây đúng là thứ chỉ có quân Lam Vũ mới có, nhưng rốt cuộc nó là cái gì chứ nhỉ?

Thập tứ công chúa quyết tâm không ngại học hỏi, đồng thời phải truy hỏi cho tới cùng, nàng đã mơ hồ biết được, trên người Tri Thu, Dương Túc Phong ẩn chứa quá nhiều bí mật. Câu chuyện thực sự của y, và lời đồn đại về y hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, nàng phải tiến hành tìm hiểu từng chút một, chuyện tìm hiểu này phải bắt đầu từ con quái vật khổng lồ không cánh mà có thể bay lên không trung kia. Tri Thu là một người trẻ tuổi có học thức rất phong phú, có cả khí chất của học giả lẫn quân nhân, để hắn trả lời câu hỏi của mình thực sự là chuyện không thể tốt hơn.

“Đây là cái gì vậy ?"

“Đây là phi dĩnh không quân của chúng ta."

“Phi dĩnh à?" Vì sao lại gọi là phi dĩnh."

“Phi dĩnh, nghĩa như tên gọi, chính là chiếc thuyền biết bay trên không. Công chúa xem, chúng có giống chiếc thuyền trôi trên không trung không?"

“Vậy thì không quân là cái gì?"

“Nói một cách đơn giản, chính là bộ đội bay ở trên không trung."

“Dương Túc Phong có thể bay ở trên trời không?"

“Không, Phong lĩnh đương nhiên không bay được, nhưng chiếc phi dĩnh mà ngài lãnh đạo nghiên cứu này có thể mang ngài bay lên không trung?"

“Giống như con diều phải không?"

“Đúng thế, nhưng sức mạnh lớn hơn con diều nhiều lắm, bên trên phi dĩnh có thể chở được rất nhiều người và vật tư."

-------

Điệp Phong Vũ ở bên cạnh chăm chú lắng nghe Tri Thu giảng giải, đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy phi dĩnh, là lần đầu tiên nghe thấy cái tên phi dĩnh cổ quái này, nàng không biết cái thứ này rốt cuộc là có tác dụng gì, nhưng nhìn qua, ba thứ khổng lồ đột nhiên xuất hiện trên không trung vừa vặn xoay lưng lại mặt trời, đem bầu trời bao phủ trong bóng mờ mờ, sức chấn động đối với thiết cung kỵ của quân đội nước Mã Toa vẫn là cực lớn.

Nàng đột nhiên nhớ tới một truyền thuyết cổ xưa, chính là ở trên thế giới này, mỗi khi thay triều đổi đại, trên không trung đều sẽ xuất hiện các loại cảnh tượng kỳ dị, báo trước cho nhân dân biết dấu hiệu thay triều đổi đại tới, để toàn thể mọi người an tâm tiếp nhận mọi thứ tới sau đó. Những thứ xuất hiện trên bầu trời của quân Lam Vũ này, có phải là mang ý nghĩa xu thế thay triều đổi triều đại đế quốc Đường Xuyên đã là không thể tránh khỏi, đã được trời cao chấp thuận rồi hay không?

“Không thể nào, không thể nào." Điệp Phong Vũ gian nan lẩm bẩm, đem ý những ý nghĩ hoang đường kia đuổi ra khỏi đầu óc, nhưng chuyện liên quan tới thay triểu đổi đại lại từ đó cứ quấn rịt mãi lấy nội tâm nàng, đồng thời bất tri bất giác thay đổi con đường đời sau này của nàng.

Bất quá, chẳng phải là tất cả mọi người đều sinh ra hứng thú với phi dĩnh ở trên bầu trời, ít nhất thì đối với những tên gia hỏa “trên không có trời, dưới không có đất" A Ba Đốn và ba đại đội trưởng thủ hạ của hắn không thấy hứng thú, bọn họ càng để tâm tới công tác trước mắt hơn. A Ba đốn mang theo ba đại đội. Đại đội trưởng lần lượt là Yến Bạch, Lang Sắc và Nhâm Thiên Dân, trừ Yến Bạch đang chỉ huy chôn địa lôi ra, thì hai đại đội trưởng khác đều đang bận rộn dẫn bộ đội của mình thiết lập trận địa, chuẩn bị kháng cự lại đợt tiến công của thiết giáp cung kỵ nước Mã Toa.

Mặc dù ở trên mặt chiến lược hải quân lục chiến đội hết sức coi thường thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa, nhưng ở trên mặt chiến thuật, lại rất là coi trọng. Khu hoang tàn bằng phẳng của Bảo Ứng phủ, cấp cho thiết giáp cung kỵ chiến trường để phát huy đầy đủ sức chiến đấu, để bọn chúng có thể tới lui tự do không chút gì cản trở, trong khoảng cách từ năm mươi mét tới một trăm mét, cung tiễn của thiết giáp cung kỵ có lực sát thương vô cùng lớn, quân Lam Vũ cần phải thận trọng ứng phó.

Dưới sự đích thân chỉ huy của A Ba Đốn, các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội của quân Lam Vũ tranh thủ thời gian đào công sự phòng ngự, bọn họ đem ngói vụn gạch vỡ chất đống hết lên, hình thành mấy đoạn dốc chặn ngựa, để trì hoãn tốc độ của thiết giáp cung kỵ, đồng thời ở giữa dốc chặn ngựa, dựa theo một khoảng cách nhất định, một hình dạng nhất định, đem những cột thép to bằng cánh tay dùng búa lớn đóng sâu vào bên trong bùn đất, chỉ lưu lại một đoạn cao chừng một mét lộ ra trên mặt đất, vừa vặn có thể rạch vào bụng ngựa. Nhưng cột thép này chính là pháp bảo đối phó với kỵ binh của quân Lam Vũ dưới tình huống không có dây kẽm gai, có thể hạn chế tính cơ động của kỵ binh một cách rất hiệu quả, khi xưa ở Cách Lai Mỹ, Dương Túc Phong đã dùng nó để đối phó với kỵ binh khô lâu của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, làm cho quân định tiến thoái lưỡng nan.

Loại vũ khí hữu dụng giá rẻ như địa lôi đương nhiên không thể bị bỏ qua được, dưới sự chỉ huy của đại đội trưởng Yến Bạch, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ tranh thủ thời gian chôn thật nhiều địa lôi trước trận địa cọc sắt. Loại vũ khí đơn giản và thực dụng như Bách Kích pháo cũng là thứ mà quân Lam Vũ ở nhà hay đi đường cũng phải mang theo, lần này đương nhiên cũng không có ngoại lệ. Tiểu đoàn tăng cường của quân Lam Vũ, trọng điểm tăng cường chính là số lượng Bách Kích pháo, từ ban đầu chỉ có ba mươi sáu khẩu tăng lên sáu mươi khẩu, đạn pháo cũng được tăng cường cực nhiều.

Dương Túc Phong biết, tiểu đoàn của A Ba Đốn chính là lực lượng cuối cùng đối kháng với quân đội nước Mã Toa rồi. Hiện giờ trên cả đại lục Y Lan, trừ tiểu đoàn này của A Ba Đốn ra, thì không còn một binh một tốt nào của lục quân quân Lam Vũ nữa, thắng lợi hay là tử vong, đều phải dựa vào nỗ lực của bản thân bọn họ rồi. Nếu như A Ba Đốn không thể kháng cự được sự tiến công của quân đội nước Mã Toa, như vậy lần đầu tiên quân Lam Vũ xuất hiện trên đại lục Y Lan sẽ có kết quả tệ hại.

Cuối cùng Tri Thu cũng dùng ngôn ngữ đơn giản nhất giải thích xong chuyện phi dĩnh cho thập tứ công chúa. Sau đó tức tốc trở về cương vị chỉ huy của mình, vô tuyến điện đài đã được lắp nên, liên hệ với bộ đội phi dĩnh được kết nối, nhưng do khoảng cách xa xôi, liên hệ với Dương Túc Phong cần phải trung chuyển. A Ba Đốn nói không sai, Dương Túc Phong đúng là một lần nữa ban cho Tri Thu quyền chi huy trận chiến này, cho tới khi hộ tống thập tứ công chúa an toàn tới được Sơn Hải Quan mới thôi.

“Hiện giờ quân hàm của ta ít nhất là thượng tá rồi." Tri Thu ngây ngất cười một cách ngốc nghếch với A Ba Đốn.

A Ba Đốn cũng há rộng miệng, cười ngây ngô với Tri Thu, cái miệng ngoạc ra như miệng cá sấu, bởi vậy Tri Thu lập tức ngậm miệng lại.

Phi dĩnh lần này quân Lam Vũ xuất động tổng cộng có năm chiếc, nhưng có hai chiếc xảy ra sự cố ở nửa đường, chỉ đành quay ngược trở lại. Thành công tới được chiến trường chỉ có ba chiếc, lần lượt là chiếc F004 do Trầm Tường Vân chỉ huy, chiếc F007 do Hứa Nho Long chỉ huy, còn có chiếc F008 do Lý Giáp Lục chỉ huy. Phi dĩnh chính là trang bị mới của quân Lam Vũ, về việc sử dụng cụ thể như thế nào thì Dương Túc Phong cũng chỉ biết đại khái, cần các dĩnh trưởng tự mình mày mò, cho nên ba dĩnh trưởng trước khi xuất phát đều dựa theo ý tứ của mình tiến hành trang bị.

Tri Thu và Trầm Tường Vân liên hệ được với nhau, tìm hiểu một chút tình hình của phi dĩnh, do đường đi xa xôi, động cơ chở trên phi dĩnh lại vô cùng nặng nề, còn phải chở theo một số lượng nhiên liệu và lương thực tương đối, cho nên vũ khí đạn dược có thể chở trên phi dĩnh không được nhiều lắm. Ví như chiếc phi dĩnh F004 của Trầm Tường Vân, chỉ mang theo hai trăm cân thuốc nổ và mấy khẩu súng, những thứ khác thì không có, tình hình của hai chiếc phi dĩnh còn lại cũng không khác là mấy, chỉ có trên phi dĩnh của Nho Long mang theo khá nhiều đạn của súng trường, bởi vì Hứa Nho Long chuẩn bị đem mình sử dụng như lính dù.

“Cái thứ phi dĩnh này, thuần túy là dùng để dọa người ta mà." A Ba Đốn nói ở bên tai Tri Thu.

Tri Thu gật đầu.

Tứ góc độ lý trí mà nói, sức chiến đấu của ba chiếc phi dĩnh này mà nói không thể mạnh hơn được một trung đội hải quân lục chiến.

Suy nghĩ chốc lát, Tri Thu quyết định để Trầm Tường Vân phụ trách trinh sát và phối hợp với toàn chiến trường, tùy thời thông báo binh lực điều động và tình hình tổ chức tấn công của quân địch, Lý Giáp Lục hiệp trợ A Ba Đốn kháng cự thiếp giáp cung kỵ của nước Mã Toa, mặc dù súng đạn trên phi dĩnh của hắn không nhiều lắm, nhưng từ trên bắn xuống, hẳn là có thể làm thịt được mấy tên quan chỉ huy của thiết giáp cung kỵ.

Hứa Nho Long sốt rột nghe chỉ thị nhiệm vụ của mình.

Tri Thu trầm giọng nói: “Để hắn đi tìm Vũ Văn Phân Phương!"

Hứa Nho Long mừng rỡ quá đỗi, lập tức chỉ huy Phi dĩnh tuần tra trên bầu trời, mấy đội viên đều nâng kính viễn vọng, ở trên không cao một trăm năm mươi mét, tìm kiếm tung tích của Vũ Văn Phân Phương khắp nơi, thế nhưng trừ thiết giáp cung kỵ đông nghìn nghịt ở dưới mắt đất, còn cả vô số bộ binh của nước Mã Toa ra, thì không phát hiện dấu vết tồn tại của Vũ Văn Phân Phương.

Trên thực tế, lúc này Vũ Văn Phân Phương ở ngay trong một chiếc lều bình thường phía dưới phi dĩnh do Hứa Nho Long chỉ huy, đang nghiên cứu trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ, muốn tìm ra chỗ đột phá ở trong đó. Vũ Văn Phân Phuơng nghe thấy âm thanh ù ù của động cơ phi dĩnh, cũng cảm thấy cái âm thanh này vô cùng khó nghe, nhưng chẳng lưu ý mấy, tướng sĩ nước Mã Toa bên cạnh nàng mặc dù cảm thấy lai lịch của phi dĩnh tựa hồ không ổn, nhưng trước khi làm rõ ràng tình hình, không một tên nào dám báo cáo cho Vũ Văn Phân Phương.

Vũ Văn Phân Phương tới nơi này thời gian còn chưa được nửa tiếng đồng hồ, thì đã có một sư đoàn trưởng kỵ binh bị phạt đứng, một sư đoàn trưởng bộ binh bị cắt chức, còn ai dám rước lấy xui xẻo nữa.

“Đột phá từ nơi này." Vũ Văn Phân Phương vứt bút chì xuống.

Thiếu tướng Mạc Nại Cơ gật đầu tuân lệnh.

Chỗ đột phá do chính Vũ Văn Phân Phương chọn, nằm ở sườn tây của trận địa hình chữ U rộng lớn do A Ba Đốn bố trí, nằm ở chỗ giao nhau với khách sạn trên núi. Ở nơi đó A Ba Đốn an bài một đại đội do Lang Sắc suất lĩnh. Đại đội của Lang Sắc ở trong tiểu đoàn của hắn là giỏi đánh trận nhất, mỗi một chiến sĩ đều là tiểu lão hổ, hơn nữa còn là đại đội đầu tiên có Lỗ Ni cuồng chiến sĩ, sức chiến đấu mạnh mẽ nhất. Hơn nữa ở phía sau đại đội này, còn có trận địa pháo binh của quân Lam Vũ, sáu mươi khẩu Bách Kích pháo chia thành ba cụm pháo, nhắm vào thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa như hổ đói nhìn mồi.

Hiện giờ, vị trí của Lang Sắc, bị Vũ Văn Phân Phương dùng bút chì màu đỏ vẽ một cái vòng cực lớn, trong vòng tròn đó có một dấu gạch chéo.

Tham mưu trưởng Lai Nhân Bố Đặc cảm thấy lựa chọn của Vũ Văn Phân Phương không có vấn đề gì, ông ta cũng tán thành loại phương châm tác chiến đánh trước vào chỗ mạnh nhất cả quân địch này. Chính bởi vì nơi này là lá chắn của trận địa pháo binh của quân Lam Vũ, cho nên Vũ Văn Phân Phương mới hạ quyết tâm đột phá từ nơi này. Vị công chúa điện hạ của nước Mã Toa cho rằng, chỉ cần diệt gọn được trận địa pháo binh của quân Lam Vũ, thì quân Lam Vũ sẽ là con hổ không răng, không còn đáng sợ nữa.

Trên thực tế, kế hoạch của Vũ Văn Phân Phương là hoàn toàn chính xác, chỉ cần xử lý được trận địa pháo binh của quân Lam Vũ thì sức chiến đấu của quân Lam Vũ sẽ hạ xuống nhanh chóng. Vấn đề duy nhất là có thể đột phá được trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ, để phá hủy cái trận địa pháo binh này hay không mới là quan trọng?

Ra lệnh một tiếng, thiếu tướng Mạc Nại Cơ đi ra sắp xếp bộ đội trước tiên, điều chỉnh lại trọng điểm công kích, những chiến mã bị hoảng sợ cũng đã dần dần ổn định lại, phi dĩnh lướt qua trên đầu thiết giáp cung kỵ, mặc dù tên nào tên nấy đều cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, có một số tên còn không ngừng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng nghe thấy tiếng vù vù, bọn chúng đều nghiêm túc nắm chắc cung Tư Cơ Thái trong tay, chuẩn bị tham gia chiến đấu.

Cung Tư Cơ Thái là cung chuyên dụng của thiết giáp cung kỵ nước Mã Toa, cung ngắn mà uy lực lại lớn, gọn nhẹ linh hoạt, tầm bắn xa nhất có thể đạt tới một trăm sáu mươi mét, trong vòng một trăm mét có lực sát thương rất lớn, nhưng giá thành chế tạo đắt đỏ, nguồn tài nguyên thiếu thốn, một số vật liệu không thể thiếu phải nhập khẩu từ nước Nhược Lan, vì thể chỉ có thể thỏa mãn cho thiết giáp cung kỵ sử dụng. Vũ Văn Phân Phương tin chắc rằng, có cung Tư Cơ Thái của thiết giáp cung kỵ, hoàn toàn có thể phá hủy trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ, thiết giáp cung kỵ tới dạng tòa thành vững chắc như Minh Na Tư Đặc Lai cũng có thể đánh hạ được, huống chi là một Bảo Ứng phủ nhỏ nhỏi tới ngay cả tường thành cũng không có.

Sắp xếp thỏa đáng xong, Vũ Văn Phân Phương bình thản tự nhiên đi ra khỏi lều, vô tình nhìn thấy các binh sĩ nước Mã Toa chung quanh đều ngạc nhiên ngửa đầu nhìn lên trời, bao gồm cả một số quan quân cao cấp ở trong đó, giống như trên trời xuất hiện thần tiên vậy. Nàng cũng hồ nghi ngẩng đầu lên, nhìn theo tầm mắt của bọn họ, chỉ nhìn thấy trên lưng chừng không treo lơ lửng ba thứ giống như con quái khổng lồ không có cánh vậy, cái giỏ phía dưới của nó còn có bóng dáng mấy quân Lam Vũ loáng thoáng.

“Đó là cái gì vậy?" Vũ Văn Phân Phương hỏi tham mưu trưởng của mình.

Nhưng thượng tướng Lai Nhân Bố Đặc tham mưu trưởng cũng không thể nào trả lời được.

Vũ Văn Phân Phương bèn quyết định tới gần một chút để quan sát con quái vật dừng ở giữa lưng chừng không này, cũng chính tại lúc này, con mắt sắc bén của Hứa Nho Long phát hiện ra sự tồn tại của Vũ Văn Phân Phương, hắn chẳng nhìn thấy ngay Vũ Văn Phân Phương, mà là nhìn thấy một đám người đông trên mặt đất, giữa số đó tựa hồ có một người đồng phục trắng khác với số đông, vì vậy hắn nâng kính viễn vọng lên nhìn kỹ, liền phát hiện ra thân ảnh của Vũ Văn Phân Phương. Đáng thương cho Vũ Văn Phân Phương hoàn toàn không phát hiện ra, căn bản không có ý thức được đông đảo quan quân và cảnh vệ bên người nàng lại đem bản thân bại lộ trước quân Lam Vũ.

Cơ hồ gần như cùng lúc đó, thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa chính thức phát động công kích, bọn chúng từ đằng xa bắt đầu phi như bay, nhưng đội ngũ không kín kẽ, mà là kéo dãn tương đối, mục đích tự nhiên là để duy trì tính linh hoạt để xạ tiễn. Nhóm thiết giáp cung kỵ đầu tiên trong khoảnh khắc đã tới trước mặt quân Lam Vũ, thậm chí không dẫm nổ lấy một quả địa lôi, bọn chúng đánh một vòng cung tuyệt đẹp trước trận địa quân Lam Vũ, đem mũi tên sắc bén bắn về phía trận địa của quân Lam Vũ.

Tiếng súng ống pháo đạn của quân Lam Vũ cũng đã liên tục vang lên không ngớt, theo cùng tiếng súng dày đặc, không ngừng có thiết giáp cung kỵ từ trên lưng ngựa ngã xuống, đạn thậm chí va chạm kịch liệt vào cung tiễn, không ít cung tiễn từ trên không bay tới đều bị đạn bắn gãy.

Nhưng cung tiễn của thiết giáp cung kỵ dù sao vẫn có đại bộ phận rơi xuống trận địa của quân Lam Vũ, mặc dù gặp phải quấy rối, độ chính xác của cung tiễn giảm sút rất lớn, nhưng vẫn có mấy chiến sĩ của quân Lam Vũ bị cung tiễn rơi xuống bắn trúng, có người hi sinh ngay tại chỗ. Mặc dù hiệu quả không được như ý lắm, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên quân đội nước Mã Toa thực sự uy hiếp được quân Lam Vũ, tới ngay cả thập tứ công chúa cũng không thể tiếp tục ở bên cạnh quan sát chiến đấu, Tri Thu ra lệnh cho Mễ Nặc Tư Lương Cách cưỡng ép kéo nàng rời đi.

Đùng đùng đùng ….

Bách Kích pháo của quân Lam Vũ cũng không chịu kém thế bắt đầu phát xạ, từ đằng xa đã bắt đầu đáp lễ những thiết giáp cung kỵ nghênh ngang kiêu ngạo coi khinh thiên hạ kia, ở địa phương cách trận địa của quân Lam Vũ ước chừng sáu trăm mét, đạn Bách Kích pháo dày đặc ào ào rơi xuống, đan xen thành một tuyến phong tỏa không ngừng phát nổ ánh lửa lấp lóe, ở trên tuyến phong tỏa hình vòng cung này không ngừng xuất hiện ánh lửa chói mắt, thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa xuyên qua nơi này đều phải trả giá trầm trọng.

Tiếng pháo thu hút sức chú ý của Vũ Văn Phân Phương, khiến nàng tạm thời không có hứng thú tiếp tục đi tìm hiểu ba thứ đồ vật to lớn kia nữa, mà dừng lại ở trên một chỗ đất trống hơi nhô lên, nâng kính thiên lý quan sát thiết giáp cung kỵ tiến công, bỗng nhiên nhìn thấy thiết giáp cung kỵ trong lúc tiến lên không ngừng bị những cơn mưa đạn của quân Lam Vũ bắn hạ, tức thì lòng như dao cắt, khó khăn lắm mới nhìn thấy cung tiễn do thiết giáp cung kỵ bắn ra trúng được một hai chiến sĩ quân Lam Vũ, nhưng do khoảng cách quá xa, không thể tạo thành tương tổn trí mạng, lại cảm thấy hết sức tiếc nuối.

“Lệnh bọn họ áp sát một chút." Vũ Văn Phân Phương nhỏ giọng nói với tham mưu trưởng của mình.

Thượng tướng Lai Nhân Bố Đặc trung thực chấp hành mệnh lệnh.

Thế nhưng mệnh lệnh của Vũ Văn Phân Phương chẳng hề mang lại hiệu quả cái thiện cục diện, ngược lại tạo thành càng nhiều thương vong hơn, càng có nhiều thiết giáp cung kỵ bởi vì tuân thủ mệnh lệnh của mình, hi vọng áp sát quân Lam Vũ nhất có thể, kết quả không bắn được một phát nào đã bị giết chết rồi.

Không ngờ thiết giáp cung kỵ lại có thể bị đánh tơi bời hoa lá trước mặt quân Lam Vũ, đúng là làm cho Vũ Văn Phân Phương có chút không thể tin nổi, chính đang muốn nói gì đó, bất thình lình cảm thấy bên người có chút không ổn, tựa hồ có máu tươi nong nóng bắn lên mặt mình, theo tiềm thức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một tham mưu cảnh vệ ở bên cạnh ngã xuống mặt đất, trên đầu không ngừng có máu chảy ra. Chính trong lúc kinh ngạc, bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh mình lại có một tham mưu bị bắn hạ, cũng là trên đầu chảy máu tươi.

“Quân Lam Vũ!" Cảnh vệ bên cạnh nàng kinh ngạc kêu lớn lên, tìm kiếm bóng dáng quân Lam Vũ khắp nơi, nhưng lại không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào, đối với nơi đạn bắn tới, mấy quan quân cảnh vệ đều giữ ý kiến riêng, không ai có thể thuyết phục được người khác.

Vào lúc này, lại nghe thấy một tên quan quân cảnh vệ kêu thảm một tiếng, ngã xuống mặt đất, nhưng hắn vẫn chưa chết, đưa tay ra gắng sức chỉ lên bầu trời. Đám người Vũ Văn Phân Phương vội vàng ngẩng đầu lên, mới phát hiện ra một con quái vật khổng lồ không có cánh cực lớn dừng ở trên đầu mình. Ở trong cái giỏ bên dưới có người nổ súng xạ kích, tiếng súng nghe hết sức cổ quái.

Đám cảnh vệ lũ lượt lắp tên tấn công, nhưng bất kể bọn chúng nỗ lực như thế nào thì cung tiễn từ phía dưới bắn lên thủy chung không thể tới được độ cao của phi dĩnh, ào ào từ trên không trung rơi xuống, ngược lại làm bị thương không ít người của mình. Đột nhiên trong cái giỏ ở dưới phi dĩnh ném xuống một thứ đen xì xì, nổ bùng trong đám người đông đảo, tức thì quan binh quân đội nước Mã Toa nổ thành một đám hỗn độn.

“Tránh ra!" Vũ Văn Phân Phương quyết đoán nói, giơ chân bỏ rời khỏi đó trước.

Nàng không biết đó là thứ gì, nhưng trong tiềm thức, nàng cảm giác được nguy hiểm chưa từng có.

Những tên quan quân khác ngẩn ra một chút, rồi cùng theo đó tản đi.

Trong chiếc giỏ của phi dĩnh liên tục ném xuống mấy quả tạc đạn, đem binh sĩ quân đội nước Mã Toa bỏ chạy tán loạn nổ tới hoang mang luống cuống, không biết phải né tránh như thế nào, thậm chí có tên cứ trơ ra nhìn tạc đạn rơi xuống dưới chân của mình, nhưng chẳng biết né tránh như thế nào, lập tức bị nổ cho tan xương nát thịt, phi dĩnh dừng ở lưng chừng không, trên giỏ có thể ném tạc đạn ra bốn phương tám hướng, trừ khi tốc độ bỏ chạy của bọn chúng thực sự nhanh, nhanh hơn tốc độ tạc đạn ném xuống, nếu không căn bản không có cơ hội chạy thoát.

Hứa Nho Long chơi một cú thật sảng khoái, liên tục ném hơn mười quả tạc đạn, từ trên cao nhìn quan binh nước Mã Toa đang ra sức bỏ chạy ở phía dưới mình, trong lòng sảng khoái như uống rượu vậy, không ngờ khi thò tay ra thì bắt vào khoảng trống, quay đầu lại nhìn mới phát hiện ra cái rổ tạc đạn đã hết sạch rồi, chỉ đành kêu lớn tiếc nuối, tiếp theo đó lại thấy hỏng bét, do máy hơi nước thể tích quá lớn, trọng lượng cũng quá nặng, tạc đạn có thể chở trên phi dĩnh vốn đã rất ít, loáng một cái đã ném sạch rồi, còn tìm Vũ Văn Phân Phương như thế nào đây?

Lại nhè đúng vào cái lúc này người điều khiển phi dĩnh bên cạnh hắn nói: “Ả nữ quan quân ấy ở bên trái."

Hứa Nho Long cúi đầu nhìn xuống bên trái, quả nhiên nhìn thấy Vũ Văn Phân Phương rảo bước rời đi, có quan quân nhanh nhẹn kéo cho nàng một con ngựa, nàng lập tức xoay mình lên ngựa, lưng quay lại phương hướng phi dĩnh bỏ chạy, Hứa Nho Long thuận tay cầm lấy súng trường Mễ Kỳ Nhĩ chuyên dụng của bản thân, từ trên cao bắn xuống một phát, nhưng không bắn trúng, lại bắn liên tục mấy phát nữa, hoặc là không bắn trúng, hoặc là bắn trúng người bên cạnh Vũ Văn Phân Phương.

“Mẹ nó!" Hứa Nho Long chỉ đành thầm trách bản thân, không nên ném hết tạc đạn nhanh như thế.

Ở trên lục địa, kỹ thuật bắn súng của Hứa Nho Long kỳ thực không tệ, nhưng xạ kích ở trên phi dĩnh, đúng là có độ khó quá cao, hơn nữa phi dĩnh cũng không đủ linh hoạt, giỏ treo có tính ổn định không tốt lắm, lúc nào cũng ở trong trạng thái lắc lư, huống chi nữa là khẩu súng trường Mễ Kỳ Nhĩ này là bản thân lén lút mang lên phi dĩnh, dựa theo nguyên tắc tác chiến ban đầu còn chưa thành văn bản, trên phi dĩnh không nên sử dụng súng, nhưng Hứa Nho Long lại cứ không tin điều này.

“Sớm biết thế thì mang súng máy cho xong." Hứa nho long đột nhiên cảm thấy có chút hối hận.

Lúc trước đám Trầm Tường Vân, Hứa Nho Long đều kiến nghị lắp súng máy trên phi dĩnh, nhưng bởi vì súng máy tiêu hao đạn dược quá lớn, hơn nữa rất dễ làm cho phi dĩnh không ổn định. Quan trọng hơn nữa đám nhân viên nghiên cứu Mễ Kỳ Nhĩ và Thi Mật Đặc lo lắng súng máy liên tục xạ kích sinh ra đốm lửa sẽ phát nổ hơi ga trong túi hơi của phi dĩnh, tạo thành hậu quả không thể tưởng tượng, cho nên tạm thời cự tuyệt. Nhưng Hứa Nho Long vừa rồi dùng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ bắn cũng không gây ra vụ nổ, nên không tránh khỏi cảm thấy đám người Thi Mật Đặc có chút lo lắng không đâu.

“Đuổi theo cô ta, ta không tin không bắt được cô ta." Hứa Nho Long nghiến răng nói.

Vì thế phi dĩnh của hắn bắt đầu theo Vũ Văn Phân Phương chạy lòng vòng, chiến mã của Vũ Văn Phân Phương mặc dù nhanh, nhưng nàng lại không muốn rời khỏi chiến trường, rời khỏi chu vi Bảo Ứng phủ, cho nên nàng cố ý đánh vòng hình số 8 ở phía dưới, thậm chí thỉnh thoảng còn dừng lại, căn dặn mấy câu với đám quan quân bệnh cạnh, cải tiến thêm phương pháp tấn công của thiết giáp cung kỵ, làm cho Hứa Nho Long buồn bực không thôi, thực sự muốn nhảy xuống khỏi phi dĩnh tóm lấy nàng.

Kỳ thực tâm tình của Vũ Văn Phân Phương còn tệ hơn cả Hứa Nho Long, quân đội nước Mã Toa đụng phải đinh không nói, bản thân còn vô duyên vô cớ bị một cái đồ vật to lớn đuổi ở sau đít, nhưng lại không có cách nào để đối phó, nàng thực sự tỏ ra có chút mất tinh thần, vốn quân đội nước Mã Toa có trang bị vũ khí cung nỏ tầm xa, ví như loại nỏ tầm xa là xe nỏ, nhưng cùng với quân đội nước Mã Toa liên tục thắng lợi, chiến đấu càng ngay càng nhẹ nhàng, những thứ vũ khí nặng nề này đều bị lặng lẽ quẳng ở hậu phương. Nếu như hiện giờ mà nàng có những thứ vũ khí này, khẳng định có thể bắn đối phương từ trên không rơi xuống.

Chỉ tiếc là những thứ vũ khí này không có ở đây.

Chẳng những như thế, thiết giáp cung kỵ tiến công càng làm nàng thêm ngạc nhiên hơn lo lắng, nàng căn bản không ngờ được lại có kết quả như thế này, dưới hỏa lực càn quét mãnh liệt của đối phương, thiết giáp cung kỵ căn bản không có bao nhiêu cơ hội xạ tiễn, cho dù là có cơ hội ra tay, cũng căn bản là ở ngoài khoảng cách một trăm mét, thỉnh thoảng có mấy tên thiết giáp cung kỵ đột phá thành công tuyến phong tỏa của quân Lam Vũ, đột nhập thành công vào khoảng một trăm mét, nhưng đối diện với mưa đạn của quân Lam Vũ, độ chuẩn xác của cung tiễn giảm sút cực nhiều, cung tiễn bắn ra đều rơi xung quanh mục tiêu, có thể bắn trúng chính xác gần như không có.

Loại chiến đấu giống như tự sát này còn có ý nghĩa gì nữa.

A Ba Đốn thì lại thầm kêu may mắn, bộ đội của hắn trước khi xuất phát trùng hợp huấn luyện qua đối phó với cung kỵ thủ, đây vốn chẳng phải là mục huấn luyện trọng điểm, bởi vì khai chiến cùng với người Tây Mông trên cao nguyên Huyết Sắc chẳng tới lượt bọn họ ra mặt, nhưng bởi vì trong hải tặc Ca Âu có rất nhiều hải tặc giỏi dùng mũi lao công kích, cho nên Đặc Lan Khắc Tư yêu cầu bọn họ trong điểm tăng cường huấn luyện đối phó với hải tặc ném lao, không ngờ rằng đánh bậy lại trúng, mũi lao của hải tặc Ca Âu thì chưa gặp được, đã đụng phải thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa trước rồi.

Trên thực tế, Vũ Văn Phân Phương bởi vì vấn đề góc độ bản thân, cảm thấy cung tiễn của thiết giáp cung kỵ tạo thành thương vong đối với quân Lam Vũ mà nói là không đủ. Nhưng đối với A Ba Đốn mà nói thì chuyện lại chẳng phải như thế, tiểu đoàn của hắn vốn chỉ có sáu trăm người, chưa tới một phần trăm của quân đội nước Mã Toa ở xung quanh, cho dù là thương vong một người, thì sức mạnh cũng giảm bớt đi một phần. Trong thời gian mười phút ngắn ngủi, quân Lam Vũ đã có hơn ba mươi người thương vong, tỉ lệ tổn thất vượt quá một phần hai mươi, đương nhiên làm hắn lo lắng, nếu Vũ Văn Phân Phương bất chấp mọi giá yêu cầu thiết giáp cung kỵ tiếp tục tiêu hao, quân Lam Vũ cũng sẽ bị tiêu hao nghiêm trọng, thậm chí cuối cùng thương vong sạch sẽ.

May mắn là Vũ Văn Phân Phương không thể nào chấp nhận được thiết giáp cung kỵ thương vong mức độ cao, nàng mau chóng hạ lệnh thiết giáp cung kỵ ngừng tiến công, đổi thành dùng bộ binh quấy rối quân địch, đồng thời, nàng hạ lệnh tập trung toàn bộ vũ khí hạng nặng của quân đội gần đó, ví như pháo công thành tầm xa cỡ lớn chuẩn bị để tấn công kinh đô Ni Lạc Thần, còn có cả máy bắn đá tầm xa ..v..v.. nàng muốn dùng những thứ vũ khí tầm xa này nghiền nát quân Lam Vũ.

“Cứ làm như vậy." Vũ Văn Phân Phương trầm tĩnh nói, sắc mặt tỏ ra vô cùng cứng cỏi, đám quân Lam Vũ trước mắt mặc dù kiên cường, nhưng dù sao số lượng cũng rất ít, nàng có đủ lòng tin giết sạch bọn họ, tới khi đó nàng nhất định phải nghiên cứu cho kỹ những quân LamVũ này rốt cuộc là người như thế nào.

Bỗng nhiên, Vũ Văn Phân Phương cảm thấy trước mắt tối om, tiếp đó không tự chủ được ngã xuống mặt đất, trong tiếng hô kinh hãi của mọi người, nàng vội vàng lật người, sau đó mau lẹ đứng lên, chỉ nhìn thấy chiến mã của mình nằm ở bên cạnh hí lên đau đớn. Thì ra chiến mã của nàng đã bị đạn của Hứa Nho Long bắn trúng đầu, lập tức mất di khống chế, hất nàng xuống mặt đất.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Trong tiếng súng dày đặc ở chiến trường, tiếng súng tới từ lưng chừng không vẫn vô cùng rõ ràng, đạn bắn lên xung quanh Vũ Văn Phân Phương, có mấy tên quan quân không may bị bắn trúng trực tiếp, ngã gục xuống mặt đất, những tên quan quân khác vội vàng tản ra.

Vũ Văn Phân Phương nhanh nhẹn nhảy lên, mới phát hiện ra trên người mình toàn là bùn, đồng phục nguyên soái vốn trắng muốt cũng bị nhuộm thành màu bùn, ngay cả trên tóc cũng dính không ít bùn đất, mà nơi này lại vừa mới đổ mưa xong, trên mặt đất có rất nhiều nước đọng, làm nàng trông nhếch nhác vô cùng.

Cảnh vệ của nàng lập tức thay cho nàng một con ngựa, nàng tung người lên ngựa, thúc ngựa chạy chạy xa, phi dĩnh của Hứa Nho Long thì đuổi sát ở phía sau. Chỉ tiếc là vận khí của Vũ Văn Phân Phương hôm nay rất tốt, băng đạn của Hứa Nho Long thay hết cái này đến cái khác, mà Vũ Văn Phân Phương đều bình an vô sự, ngược lại có không ít quan binh quân đội nước Mã Toa thành ma thế mạng. Bất quá, dùng phi dĩnh đuổi cho Vũ Văn Phân Phương chạy loạn khắp nơi, cũng đã đủ cho quan binh quân đội nước Mã Toa tim đập chân run, không thể kìm nén. Rất nhiều người ngạc nhiên nhìn quan tư lệnh tôn kính của mình, toàn thân bùn đất cưỡi ngựa lướt qua trước mặt, làm nước bắn tung tóe.

Khó khăn lắm Vũ Văn Phân Phương mới chạy được một hơi hơn mười dặm, cuối cùng cũng tránh được phi dĩnh của Hứa Nho Long truy kích, nàng nhảy xuống ngựa, thở hồng hộc từng ngụm lớn, bất thình lình có linh cảm vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phi dĩnh của Hứa Nho Long đang chầm chậm rơi xuống, nàng còn chưa phản ứng lại thì đã nghe thấy binh sĩ nước Mã Toa hô lên đinh tai nhức óc: “Rơi xuống rồi! Rơi xuống rồi!"

Đám người Tri Thu cũng bị kinh động, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy một chiếc phi dĩnh đang từ từ rơi xuống, tri phi dĩnh còn tóe ra ánh lửa, rồi mau chóng biến thành một trận lửa lớn.

A Ba Đốn kêu lên thất thanh: “Không hay rồi, đó là Hứa Nho Long."

Lâm Từ Luật quyết đoán nói: “Ta đi cứu hắn."

Giơ tay một cái, đội viên đội đột kích Bạo Hùng nhảy lên chiến hào, chạy tới địa điểm Hứa Nho Long rơi xuống.

Tri Thu nâng kính viễn vong lên, nhìn thấy quân đội nước Mã Toa đông nghìn nghịt cũng chạy ùa tới địa điểm Hứa Nho Long rơi xuống.

Va chạm trong cự ly gần cuối cùng cũng triển khai…

Phi dĩnh rơi xuống chính là chiếc F007 do Hứa Nho Long chỉ huy, về phần nguyên nhân rơi xuống, ban đầu hắn cũng không hiểu, nhưng trong quá trình hạ xuống, hắn đột nhiên hiểu ra, kỳ thực đều là do bản thân gây họa. Vấn đề vẫn là ở trên người những tia lửa sinh ra khi súng trường Mễ Kỳ Nhĩ xạ kích, kiến nghị của kỹ thuật viên Thi Mật Đặc là không hề sai, trên phi dĩnh đúng là không thể xuất hiện tia lửa, nhưng bản thân còn cho rằng đối phương nhát gan sợ chuyện, lo lắng vô cớ, cho nên không để ý, kết quả bất hạnh trúng đòn.

May mắn là phi dĩnh không phát sinh ra vụ nổ kịch liệt, chỉ bắt đầu từ từ bốc cháy, cho nên tốc độ hạ xuống cũng không gấp lắm, bất quá khi chiếc giỏ rơi xuống đất, hắn vẫn cảm thấy một trận va đụng dữ đội, gần như bị chấn động ngất đi. Dù sao hắn cũng ở lục quân một đoạn thời gian, tiếp thụ huấn luyện nghiêm ngặt, cho nên lâm nguy không loạn, mau chóng chuẩn bị sẵn sàng, trong chớp mắt chiếc giỏ chạm đất, lập tức ôm đầu cong gối lăn ra, sau một hồi trời đất u ám choáng váng đầu óc, hắn hoảng hốt khôi phục lại ý thức, mở mắt ra nhìn xung quanh, không ngờ chẳng có một tên binh sĩ quân đội nước Mã Toa nào.

Nhìn xung quanh với vẻ không thể tin được, Hứa Nho Long xác định được mình rơi trên đỉnh một ngọn núi cách chiến trường không xa, đỉnh núi dựng đứng, đá núi lởm chớm, hắn day day huyệt thái dương của mình, vất vả bò ra khỏi vị trí giỏ treo, phát hiện ra những đội viên khác của đội phi hành đều đã bất hạnh ngộ nạn, hắn cúi đầu mặc niệm mấy giây, cầm lấy khẩu súng trường Mễ Kỳ Nhĩ và một bọc đạn duy nhất còn sót lại, phán đoán sơ qua phương hướng một lượt, rồi lần mò đi về phía bắc. Hắn nhớ mang máng rằng, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ do A Ba Đốn suất lĩnh vừa rồi ở phía bắc của mình.

Thế nhưng khi hắn từ trong bụi cỏ thò đầu ra, thì hắn đột nhiên chết sững.

Chỉ nhìn thấy, phía bắc của đỉnh núi không rõ tên mà đá núi lởm chởm chỗ mình đang ở, có tới cả ngàn quân đội nước Mã Toa đang ùn ùn kéo tới phía mình, lao lên phía trên cùng, chính là đám thiết giáp cung kỵ đông nghìn nghịt, đông hơn nữa là đám kỵ binh trường mâu, bộ binh cũng có không ít, giống như từng cơn từng cơn sóng tràn về phía mình, loại khí thế như dời sông lấp bế ấy chó thể làm mỗi một con người ớn lạnh tận xương.

“Mẹ nó!" Hứa Nho Long nhổ phì một bãi nước bọt vào lòng bàn tay của mình, rồi vác súng trường Mễ Kỳ Nhĩ lên người, sau người bò lên núi, những tảng đá trên núi vô cùng cứng mà lại sắc bén, cắt nát lòng bàn tay của hắn, nhưng hắn đã chẳng để ý được nhiều như thế nữa.

Phi dĩnh của Trầm Tường Vân và Lý Giáp Lục phát hiện ra tung tích của Hứa Nho Long, lập tức đổi hướng di chuyển, chầm chậm bay về phía Hứa Nho Long, thế nhưng so với kỵ binh của nước Mã Toa ở bên dưới, tốc độ của phi dĩnh tựa hồ chậm hơn một chút, thậm chí không so được với đám người Lâm Từ Luật đã xông vào bên trong quân đội nước Mã Toa.

Lâm Từ Luật suất lĩnh đội viên của đội đột kích Bạo Hùng nhảy ra khỏi chiến hào, dựa theo đội hình mũi dùi cấp tốc tiến tới, súng máy và súng tiểu liên trong tay bọn họ không ngừng rít gào, đem mưa đạn dày đặc rải vào quân đội nước Mã Toa ở xung quanh. Những tên quan binh quân đội nước Mã Toa không ngờ rằng quân Lam Vũ có gan phát động phản kích, hơn nữa động tác lại mau chóng mạnh mẽ như thế, trong ba phút đầu tiên, hoàn toàn bị đánh cho chết lặng. Đám người Lâm Từ Luật đi tới đâu cũng như vào chỗ không người, quân nước Mã Toa bị bắn gục từng mảng từng mảng một.

Thế nhưng, Vũ Văn Phân Phương mau chóng quay trở lại chiến trường, nàng tới nơi lập tức khiến cho quân đội nước Mã Toa trở lại bình thường.

Vũ Văn Phân Phương quan tâm tới sự tồn tại của Hứa Nho Long, nhưng càng ý thức được sự uy hiếp của đám người Lâm Từ Luật. Bí mật trên người Hứa Nho Long đương nhiên quan trọng, nhưng nếu không ngăn cản được đám người Lâm Từ Luật, quân đội nước Mã Toa sẽ phải trả giá bằng thương vong cực lớn. Bởi thế nàng hạ lệnh điều chỉnh bố trí công kích, sai thiết giáp cung kỵ tới vây công đám người Lâm Từ Luật, thay vào đó do bộ binh thuần túy lên núi bắt lấy Hứa Nho Long.

Vũ Văn Phân Phương nghiêm nghị nhìn thiếu tướng Bách Kết Liệt, trầm giọng nói: “Bất chấp mọi giá cũng phải bắt được cái kẻ từ trên trời rơi xuống kia."

Nhãn quang của nàng rất sắc bén, mặc dù nàng tạm thời còn chưa biết người từ trên trời rơi xuống kia là người như thế nào, nhưng từ trong tiềm thức nàng đã nhận ra được giá trị của bọn họ. Chỉ vẻn vẹn một lần tiếp xúc đầu tiên thôi, nàng đã ý thức được trên người quân Lam Vũ tồn tại quá nhiều bí mật, quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ là Dương Túc Phong cũng tồn tại quá nhiều bí mật, nàng phải đem những bí mật này từ từ gỡ bỏ, mà đấu mối vạch ra những bí mật này, có lẽ chính là ở trên người kẻ vừa ở trên phi dĩnh rơi xuống kia.

Thiếu tướng Bách Kết Liệt đứng nghiêm tuân lệnh, xoay người rời đi, hắn biết, nếu như không bắt được Hứa Nho Long, thì hôm nay mình gặp phải xui xẻo với sư trưởng rồi.

Quân đội nước Mã Toa mau chóng điều chỉnh đội ngũ, thiết giáp cung kỵ bị rút về, quay sang đối phó với đội viên đội đột kích của LâmTừ Luật, bọn chúng phóng như bay qua đống đổ nát của Bảo Ứng phủ, nghiêng người đem từng đợt mưa tên rơi xuống trên người đám Lâm Từ Luật, có ba bốn đội viên đội đột kích tức thì trúng trên ngã xuống, nhưng đội viên đội đột kích Bạo Hùng quân Lam Vũ cũng không chịu kém, cũng đem mưa đạn trút xuống người thiết giáp cung kỵ làm bọn chúng người ngã ngựa đổ, tiếng kêu thảm và tiếng ngựa hí lẫn lộn với nhau.

Thế nhưng số lượng của thiết giáp cung kỵ quá nhiều, dưới hoàn cảnh không có chướng ngại kiên cố che chắn, đội đột kích Bạo Hùng không thể đối kháng với bọn chúng ở trên bình địa, Lâm Từ Luật chỉ đành hạ lệnh tạm thời rút lui. Đám thiết giáp cung kỵ được thể không chịu buông tha tiếp tục truy cản, kết quả là bị một cơn mưa đạn mãnh liệt của hải quân lục chiến đội do A Ba Đốn suất lĩnh bắn tới, mấy trăm trên thiết giáp cung kỵ ngã cắm đầu vào trong đống đổ nát.

“Như thế này không ổn! Quân địch quá nhiều!" Lâm Từ Luật thở hổn hển sốt ruột nói.

A Ba Đốn cũng thở gấp, mặc dù cũng sốt ruột y như vậy, nhưng tạm thời không thể làm gì khác, đống đổ nát của Bảo Ứng phủ quá bằng phẳng, vô cùng lợi cho thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa hoạt động ở tốc độ cao. Dưới hoàn cảnh không có che chở, hải quân lục chiến đội của quân Lam Vũ không có cách nào diệt trừ được toàn bộ bọn chúng.

Vào lúc này chỉ có Tri Thu còn xem như là bình tĩnh, không phải là hắn không gấp, cũng không phải là hắn khoanh tay ngồi mặc kệ cho Hứa Nho Long rơi vào trong tay quân địch. Nhưng hắn biết rất rõ, ở dưới loại tình hình này, cho dù sốt ruột cũng vô dụng, hắn phải bình tĩnh, mới có thể xử lý được hoàn cảnh trước mặt. A Ba Đốn là người rất thẳng thắn, hắn nói không hề sai, quân Lam Vũ xưa nay không hề thiếu dũng sĩ, chỉ thiếu người dùng đầu óc.

Từ trong kính viễn vọng, Tri Thu có thể nhìn thấy rõ ràng, Hứa Nho Long đã trèo lên lưng chừng núi, dưới núi cách hắn chừng một trăm mét, toàn là bộ binh nước Mã Toa truy cản đông nghìn nghịt, nhưng từ tốc độ leo núi mà xét. Hứa Nho Long được tiếp thụ huấn luyện chuyên nghiệp hiển nhiên là cao hơn một bậc, hắn chẳng những leo rất nhanh, hơn nữa còn thỉnh thoảng quay đầu lại nổ súng, đem những tên binh sĩ nước Mã Toa đuổi theo hắn dữ dội nhất một phát súng hạ gục, thi thể của bọn chúng liền lăn xuống theo dốc núi dựng đứng.

Tri Thu lập tức nghĩ ra biện pháp tăng viện cho Hứa Nho Long.

Hắn tự mình đi tới trận địa pháo binh, sai quan chỉ huy pháo binh giết sạch binh sĩ nước Mã Toa truy cản Hứa Nho Long, quan chỉ huy pháo binh đo đạc qua khoảng cách. Cảm thấy có chút khó khăn, ở cự ly xa như vậy, độ chuẩn xác của Bách Kích pháo không thể đảm bảo được, có khả năng bắn trúng trực tiếp Hứa Nho Long, hoặc là làm cho núi sụp xuống, đem Hứa Nho Long và binh sĩ nước Mã Toa cùng chôn sống.

Tri Thu khuôn mặt có chút vặn vẹo, nghiêm giọng quát: “Nổ pháo!"

Hắn tuyệt đối không thể để Hứa Nho Long rơi vào trong tay người Mã Toa, tiết lộ bí mật kỵ thuật liên quan tới phi dĩnh. Nổ pháo, có lẽ Hứa Nho Long còn có chút hi vọng sống sót, nếu như không nổ pháo, thì Hứa Nho Long chỉ còn một con đường chết, cho dù sau này vì ngộ sát Hứa Nho Long mà bị đưa tới tòa án quân sự, thì bản thân cũng phải làm như thế.

Quan chỉ huy pháo binh vẫn do dự, hắn không thể vì thế mà ngộ sát chiến hữu của mình.

Vừa vặn lúc này Trầm Tường Vân cũng gửi tới mệnh lệnh yêu cầu pháo binh nổ pháo.

Quan chỉ huy pháo binh không do dự nữa, lập tức hạ lệnh điều chỉnh số liệu pháo kích, sau năm giây ngắm bắn, phát pháo đạn chuẩn xác rơi trên ngọn núi đá, vừa vặn rơi xuống chỗ phía dưới cách Hứa Nho Long chưa tới mười mét, quan chỉ huy pháo binh sắc mặt trắng bệnh, trái tim vọt lên tới cổ họng, may mà sau khi đạn pháo rơi xuống, Hứa Nho Long vẫn bình yên vô sự, còn giơ ngón cái khen ngợi bọn họ, bọn họ mới yên tâm lại.

Pháo đạn phát nổ gây ra đá núi vỡ nát rất nhiều, những tảng đá vỡ này thuận theo dốc núi dựng dứng lăn xuống phía dưới, tức thì nện cho binh sĩ quân đội nước Mã Toa ở phía dưới khóc cha gọi mẹ, mấy tên bị đã đập cho vỡ đầu chảy máu ngay tại chỗ, có tên bị đá xô lăn thẳng xuống núi, những tên còn lại vội vàng tìm kiếm chỗ che chắn, lũ lượt ép mình sau những tảng đá không dám nhúc nhích.

Tri Thu hung hăng kêu lên: “Chơi! Chơi chết mẹ chúng nó đi!"

Những khẩu Bách Kích pháo khác cũng lần lượt nổ pháo, pháo đạn nối liền không ngớt tiếp sau đó lần lượt rơi vào trong đội ngũ binh sĩ nước Mã Toa, đem bọn chúng nổ cho thây chất đầy đồng, hoặc rơi trên dốc núi xuống, nổ cho đá bắn tứ tung, những tảng đá đổ xuống như nước lũ, nện cho đám binh sĩ nước Mã Toa ở phía dưới khổ không nói lên lời, bất kể là bọn chúng né tránh như thế nào, đều không chạy thoát được đá vỡ công kích. Chỉ đơn thuần dựa vào uy lực mà nói, những tảng đã vỡ lăn xuống này thương tổn đối với binh sĩ nước Mã Toa so với đạn pháo bắn trúng trực tiếp thì còn lớn hơn.

Vũ Văn Phân Phương nhìn thấy cảnh trên núi đá, giận tới mức khuôn mặt tú lệ cũng trở nên vặn vẹo, lần đầu tiên nàng rút đoản kiếm nguyên soái của mình ra, lạnh lùng quát với Mạc Nại Cơ: “Xuất động tất cả thiết giáp cung kỵ, công kích trận địa pháo của quân Lam Vũ, đem bọn chúng đạp bằng."

Thiếu tướng Mạc Nại Cơ sắc mặt trắng bệch đi chấp hành mệnh lệnh.

Một chốc lát sau, tiếng vó ngựa của thiết giáp cung kỵ lại một lần nữa vang lên dồn dập, xông về phía trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ, đội ngũ kỵ binh đông nghìn nghịt kia, đã không còn trật tự khuôn phép như vừa rồi nữa, mà tỏ ra cho chút chen lấn, giống như là muốn liều mạng với quân Lam Vũ vậy, bọn chúng giống như một trận gió quét qua mặt đất, mang theo khí tức tử vong, nhưng tiếng gió lại không dữ dội như vừa rồi nữa.

A Ba Đốn ngạc nhiên nói: “Xú bà nương kia nổi khùng rồi à?"

Lâm Từ Luật bình tĩnh nói: “Không, cô ta muốn pháo binh của chúng ta không rảnh rang được nữa."

Tri Thu gật gù, trầm giọng nói: “Nhãn quang của Vũ Văn Phân Phương rất sắc bén, cô ta ý thức được giá trị của Hứa Nho Long, muốn bắt sống hắn. Vì Hứa Nho Long, cô ta chấp nhận dùng một sư đoàn thiết giáp cung kỵ ra trao đổi."

A Ba Đốn nghi hoặc nói: “Vậy pháo binh của chúng ta…"

Tri Thu khẽ thở dài một hơi, khổ sở nói: “Chúng ta chỉ có thể cung cấp một phần yểm hộ thôi, chuyện của không quân cứ để bản thân không quân giải quyết đi, hi vọng Trầm Tường Vân có biện pháp cứu hắn ra."

Dưới sự công kích tổng lực của thiết giáp cung kỵ nước Mã Toa, pháo binh của quân Lam Vũ không thể không phân ra đại bộ phận lực lượng để ứng phó với thiết giáp cung kỵ của quân địch, chỉ có sáu khẩu Bách Kích pháo tiếp tục công kích quân đội nước Mã Toa truy cản Hứa Nho Long, tức thì uy lực giảm mạnh, những tên binh sĩ nước Mã Toa đó cũng dần dần quen với sự tập kích của những tảng đá vụn, dưới nghiêm lệnh của thiếu tướng Bách Kết Liệt, cho dù là thương vong nặng nề, vẫn cứ liều chết leo lên trên truy cản.

May mắn vào lúc này, phi dĩnh của Trầm Tường Vân đã tới được đỉnh cao nhất của ngọn núi, hạ xuống vị trí cách đỉnh núi chỉ chưa tới chục mét, đồng thời thả dây thừng thật dài xuống, đợi Hứa Nho Long tới. Trầm Tường Vân từ trên giỏ treo của phi dĩnh nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy cả Bảo Ứng phủ lại một lần nữa lại rơi vào hỗn chiến kịch liệt, đâu đâu cũng toàn ánh lửa, đâu đâu cũng là tiếng nổ.

Gần đó, có pháo đạn của Bách Kích pháo không ngừng rơi lên tảng đá ở giữa sườn núi, khiến cho đá vỡ rào rào, đem binh sĩ nước Mã Toa ở phía dưới đập cho hết sức khốn khổ. Trong thiết giáp cung kỵ đang phóng tới như bay, cũng không ngừng có pháo đạn rơi xuống, đem thiết giáp cung kỵ tiêu diệt trước khi bọn chúng có thể bắn ra cung tiễn. Khôi giáp và trường cung của thiết giáp cung kỵ, thậm chí là cả mũi tên, có khi bị bắn tung lên tới bầu trời có hơn ba mươi mét, sau đó chầm chậm rơi xuống.

Có lẽ là vì số lượng Bách Kích pháo của quân Lam Vũ quá nhiều, có khi ba bốn quả pháo đạn được bắn ra vào thời gian khác nhau lại rơi vào cùng một chỗ ở cùng một thời gian, không hẹn mà cùng phát nổ, tức thì uy lực tăng lên bội phần, ở xung quanh điểm phát nổ tạo thành một vòng xoáy cực lớn, đem tất cả người và vật ở trong vòng xoáy đó nuốt chửng. Trầm Tường Vân có thể nhìn thấy rõ ràng, từ trung tâm vụ nổ khấy động lên vòng xoáy giống như mang theo một cỗ sức mạnh vô cùng vô tận, khuyếch tán ra bốn phía xung quanh, đem binh sĩ nước Mã Toa ở bên rìa xô đổ toản bộ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi hình thành lên một vùng đất trống không, cho tới tận khi vòng xoáy bị thiết giáp cung kỵ ở đằng sau tiến lên nhấn chìm.

Giao chiến kịch liệt lại một lần nữa kinh động tới thập tứ công chúa, nàng bất chấp sự khuyên can của Mễ Nặc Tư Lương Cách và lão thái giám Đông Phương Bất Bại, lặng lẽ xuất hiện ở trên bậc thềm của khách sạn trên núi. Ở trước mắt nàng, chiến đấu hết đợt này tới đợt khác như triều dâng sóng dậy, khắp mọi nơi là tiếng pháo tiếng súng, khắp mọi nơi là bóng dáng của thiết giáp cung kỵ, khôi giáp màu bạc của bọn chúng dưới ánh mặt trời chiếu rọi trông bắt mắt vô cùng. Bọn chúng giống như bọt sóng bắn tung lên, từng đợt từng đợt xô vào trận địa của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, máu me bắn tung tóe trước trận địa.

Ở trong mắt thập tứ công chúa, đồng phục ngụy trang của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ chẳng dễ nhìn một chút nào, loại màu sắc này rất khó nhận ra được ở trên chiến trường, trừ phi bọn họ hoạt động thật rõ ràng, nếu không nếu bọn họ nằm dán mình trên mặt đất thì sẽ giống như từng bãi cỏ loang lỗ sắc màu, chỉ có dẫm lên trên mới biết được sự nguy hiểm của bọn họ. Chính bởi vì như thế, rất nhiều khi thiết giáp cung kỵ trong lúc lao đi như bay rất khó phân biệt được mục tiêu mình phải công kích, đợi tới khi phát hiện ra đối phương thì mình đã bị mưa đạn dồn dập bắn gục.

“Chúng ta cũng có đồng phục rất đẹp, bất quá không phải là dùng ở trên chiến trường." Tri Thu điềm đạm mà trầm tĩnh giải thích, đối với nữ nhân có lẽ là chủ mẫu tương lai này, hắn hết sức thể hiện sự chu đáo và kiên nhẫn của mình. Hắn cảm thấy, bản thân có trách nhiệm và nghĩa vụ đại biểu cho Dương Túc Phong và quân Lam Vũ lưu lại cho đối phương ấn tượng đầu tiên thật khó quên, nói một cách chính xác thì, là lưu lại cho triều đình đế quốc ấn tượng đúng mực thỏa đáng.

“Thế khi nào thì ta mới có thể nhìn thấy đồng phục đẹp của các ngươi vậy?" Thập tứ công chúa kỳ vọng hỏi, mong đợi của nàng rất chân thành, không có chút kiểu cách nào, trải qua chiến đấu lên xuống thất thường, nàng đã dần quen với việc bình tĩnh đối diện với hết thảy mọi chuyện diễn ra xung quanh. Đối với quân Lam Vũ, đối với Dương Túc Phong, nàng cũng sinh ra cảm giác tò mò mạnh mẽ, hi vọng mình có thể thật mau chóng tới bên người Dương Túc Phong.

“Rất nhanh thôi, chỉ cần Vũ Văn Phân Phương đồng ý, là chúng ta có thể đi được rồi." Tri Thu khẽ mỉm cười.

Thần tinh của thập tứ công chúa lúc mới đầu còn rất căng thẳng, tựa hồ rất sợ nghe thấy cái tên Vũ Văn Phân Phương, sau rồi mới phản ứng lại, lộ ra nụ cười ngọt ngào, dịu dàng nói: “Vũ Văn Phân Phương… cô ta có thể đồng ý cho chúng ta đi không?"

Tri Thu bình thản đáp: “Cô ta đương nhiên sẽ không đồng ý, nhưng chúng ta sẽ ép cho cô ta phải đồng ý, chúng ta rất biết phải thuyết phục người khác như thế nào. Cách thức thuyết phục người khác thì có rất nhiều loại, quân Lam Vũ chúng ta đều thích dụng loại đơn giản nhất trực tiếp nhất."

Thập tứ công chúa cẩn thận nghiền ngẫm lời nói của Tri Thù, như hiểu như không, bất giác ánh mắt dừng ở trên bầu trời xám xịt, rơi vào trầm tư, Tri Thu quay người muốn lặng lẽ rời đi, đột nhiên nghe thấy thập tứ công chúa kinh ngạc thốt lên: “Ấy? Cái người kia… đang đánh đu đấy à?"

Tri Thu theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy ở trên đỉnh núi đá, Hứa Nho Long đã thành công leo lên được sợi dây thừng Trầm Tường Vân thả xuống. Trầm Tường Vân khởi động phi dĩnh, đưa hắn chầm chậm rời khỏi chiến trường, gió nhẹ thổi sợi giây thừng lay động, Hứa Nho Long không ngừng lắc lư, nhìn qua thì đúng là rất giống như đang đánh đu. Chỉ có điều đánh đu như thế này thì quá cao, đồng thời cũng quá nguy hiểm.

Những tên binh sĩ nước Mã Toa lục tục trèo lên đinh núi, chỉ đành ngỡ ngàng bất đắc dĩ nhìn theo Hứa Nho Long người đã ở trên không trung giơ ngón giữa miệt thị về phía mình, có mấy tên cung tiến thủ nước Mã Toa giương cung lắp tên, bắn về phía Hứa Nho Long, nhưng phi dĩnh của Trầm Tường Vân càng bay càng xa, Hứa Nho Long cũng trôi đi ngày càng xa, cung tiễn căn bản không thể bắn tới được, bọn chúng chỉ đành nhụt chí đặt phệt mông xuống mặt đất.

Con vịt đã luộc chín vậy mà lại bay mấ rồi, thiếu tướng Bách Kết Liệt chỉ đành tiếc nuối nhìn lên quân hàm thiếu tướng ở trên vai mình, nó còn có thể ở lại trên vai mình ở bao lâu, thực sự là dùng mười ngón tay cũng có thể đếm rõ được rồi.

Hứa Nho Long treo mình trên không trung cuối cùng tiếc nuối vứt khẩu súng Mễ Kỳ Nhĩ đã không còn đạn nữa đi. Lấy tư thế của một người bàng quan để quan sát chiến trường tưng bừng khói lửa, thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa vẫn không ngừng đột kích trận địa của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, có mấy trận địa bị thi thể của ngựa và người chết chất chồng dày đặc ở phía trước, nhưng thiết giáp cung kỵ vẫn không ngừng tràn lên phía trước, ý đồ dùng cung Tư Cơ Thái của bọn chúng để cải thiện tình thế của chiến trường, để khôi phục lại vinh quang của quân đội nước Mã Toa.

Ở trên trận địa của quân Lam Vũ, đúng là rơi xuống không ít cung tiễn, rất nhiều chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ trên người cắm đầy mũi tên, ngay cả thời gian rút ra cũng không có, cứ mang theo mũi tên tiếp tục khai hỏa, đem từng đợt từng đợt thiết giáp cung kỵ bắn hạ ở trước mặt mình. Tới lúc này rồi thì hai phe chiến đấu đều hiểu, lúc này đã tới thời điểm so kè ý chí và so kè nghị lực, phe nào không thể chống đỡ được về mặt ý chí về mặt nghị lực trước tiên, thì phe đó sẽ là kẻ thất bại. Cho dù nhân số thương vong của hải quân lục chiến đội không ngừng tăng cao, nhưng Tri Thu và A Ba Đốn cũng phải cắn chặt răng kiên trì.

Trận chiến tiến hành kịch liệt nhất chính là ở phụ cận trận địa pháo binh, nơi đó Vũ Văn Phân Phương hạ lệnh bộ đội trọng điểm công kích, cho nên thiết giáp cung kỵ đặt trọng tâm chú ý vào nơi đó, mưa tên không ngừng rơi xuống xung quanh trận địa pháo binh, thỉnh thoảng cũng có pháo binh của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ bị
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại