Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 166: Trước Đêm Bão Tố (1)
Thiên nguyên đêm ngày mười lăm, tháng 3, năm 1728. Bảy liên đội Lam Vũ quân do Phi Phong Vũ đích thân suất lĩnh đến nhà giam Ngân Giáp Giác ở Ni Tư cảng, vì thế đã vạch trần cuộc đấu tranh bên trong vương quốc Cách Lai Mĩ khỏi cái khăn che mắt mọi người, Lam Vũ quân chuyển từ tối thành sáng, bắt đầu cùng tranh đoạt chính diện với Ô Mạn Lặc Tư.
Trải qua ba tháng nghỉ ngơi, hồi phục và huấn luyện, các hạng mục của Lam Vũ quân đều được kiến thiết trở thành chính quy. Bộ đội lục quân trang bị súng bán tự động, lựu đạn, mũ sắt, xẻng quân dụng, bách kích pháo, vũ khí bộc phá. Mặc dù trước đây Tài Băng Tiêu cầm đầu chuyện tài chính cùng những thành viên đều lo lắng về vấn đề tài lực, đã hạn chế trên quy mô lớn của Lam Vũ quân, nhưng theo nhu cầu chiến đấu phát triển, cái quy mô này không thể không thay đổi lại lần nữa, hơn nữa chiến loạn ở các khu khác của Mỹ Ni Tư ngày càng loạn, Lam Vũ quân khống chế ở Tử Xuyên đạo ngược lại trở thành khu vực hòa bình nhất, dân tị nạn cũng đổ xô về Tử Xuyên đạo, khiến cho sức lao động của Lam Vũ quân đại gia tăng, cũng mang đến đủ binh lực, hơn nữa bộ phận dân tộc thiểu số cũng từ từ nhận thức được sự cường đại của Lam Vũ quân, nên cũng bắt đầu gia nhập, bởi vậy, lần này Phong Phi Vũ mang đến bảy liên đội này, trải qua điều chỉnh chuyên môn đã tăng mạnh, từng liên đội đều có binh lực khoảng 300 người trở lên, có khi thậm chí lên đến gần 400 người, kỳ thật tổng binh lực không dưới 2300 người, hơn nữa phần lớn đều là hung hãn thiện chiến cùng với Hốt Kỵ Thi của Ô Lỗ khắc nhân.
Phong Phi Vũ có huyết thống của Đường nhân và Ô Lỗ Khắc nhân, bà ngoại của hắn chính là Ô Lỗ Khắc nhân, cùng trung thành với Đường đế quốc như người Đột Kỵ Thi, Ô Lỗ Khắc Nhân cũng là một trong bảy đại thế lực dân tộc thiểu số ở khu vực Mỹ Ni Tư, sinh sống tại khu vực Gia Lạp Tháp Sa Lôi, nơi đó là quặng mỏ quan trọng ở Đường Xuyên đế quốc có quan hệ vô cùng mật thiết, Lam Vũ quân đã khống chế nơi đó, Ô Lỗ Khắc nhân tự nhiên sẽ đứng về phía Lam Vũ quân, Phong Phi Vũ lúc ấy đang ở tại thủ đô Ni Lạc Thần của đế quốc để du học đại học lục quân của đế quốc. Vũ Phi Phàm cấp cho Dương Túc Phong một danh sách các nhân tài, thì Phong Phi Vũ đứng đầu trong số đó. Dương Túc Phong tự mình phái người tiếp xúc với hắn, còn mang theo cho hắn thư do chính tay Vũ Phi Phàm viết, hắn sau khi nhìn thấy bức thư do Vũ Phi Phàm viết, rất nhanh liền trở về Mỹ Ni Tư, đầu quân cho Lam Vũ quân, trở thành một trong những quan quân cao cấp của Lam Vũ quân.
Phong Phi Vũ đơn giản hướng Dương Túc Phong báo cáo tình huống trước mắt một chút.
Lam Vũ quân ở ngoài khơi không gặp phải sự ngăn cản của hải quân Cách Lai Mĩ, kế hoạch tác chiến ban đầu được chuẩn bị tốt cũng không có dùng tới, cái này nói rõ thượng tướng hải quân Khắc Lai Ô Địch Mã trên cơ bản đứng về phía bên này, không có ngăn cản ý đồ Lam Vũ quân tiến nhập vào trong Cách Lai Mỹ. Lam Vũ quân phái ra một ít thuyền chiếm lĩnh nhà giam Ngân Giáp Giác. Dựa theo khai báo ban đầu của Phượng Thải Y, Lam Vũ quân đem một phần tư binh lực tấn công nhà giam Ngân Giáp Giác, sử dụng bốn phần ba binh lực cùng khai chiến với Thiết huyết vệ đội của Ô Mạn Lặc Tư.
“Căn cứ tình báo, tham mưu trưởng phỏng đoán, Cách Lai Vĩ có khoảng năm vạn quốc phòng quân, chính thức trung thành với Ô Mạn Lặc Tư, nguyện ý bất chấp tính mạng cho Ô Mạn Lặc Tư, ước chừng chỉ có hai vạn năm nghìn người, còn lại hẳn là thuộc về phe trung lập, thế lực lớn. Mà tử trung với Ô Mạn Lặc Tư trong số hai vạn năm nghìn người kia, Thiết huyết vệ đội chiếm chừng tám nghìn người. Cơ bản mà nói, chỉ cần hoàn toàn tiêu diệt Thiết huyết vệ đội của Ô Mạn Lặc Tư, lực lượng nòng cốt của Ô Mạn Lặc Tư sẽ suy yếu đi rất nhiều, bởi vậy, tham mưu trưởng đã đề nghị, chúng ta phải đả kích mục tiêu, nhất định trước tiên phải tập trung tiêu diệt Thiết huyết vệ đội của Ô Mạn Lặc Tư." Phong Phi Vũ cẩn thận nhắc lại đề nghị của Phượng Thải Y.
Dương Túc Phong gật đầu, không có nghi vấn gì.
Phong Phi Vũ còn nói thêm: “Nhị phu nhân đã tới, đang cùng nói chuyện với công chúa Y Toa Bối Nhĩ. Mới vừa rồi chiến đấu công chúa dường như có chút sợ hãi, thần trí có chút mơ hồ, có điều Khắc Lý Khắc Lan cũng bị sợ hãi không nhẹ, sau khi chúng ta báo ra tên của ngài, hắn mới trấn định lại một chút.
Nhị phu nhân theo như lời hắn nói chính là Tài Miểu Miểu, mặc dù không có chính thức cử hành hôn lễ, nhưng trên dưới Lam Vũ quân đều biết, Dương Túc Phong cùng bốn nữ tử Tài gia còn có hai tỷ muội Phương gia đều là vợ chồng thực sự, các nàng ở trong quân đội, bọn họ bình thường đều gọi là phu nhân, chỉ có Phương Thải Y là ngoại lệ, bởi vì nàng là tham mưu trưởng của Lam Vũ quân. Dựa theo phát sinh vợ chồng thật sự trước sau, Tài Miểu Miểu là xếp thứ hai, xếp thứ nhất tất nhiên là Tô Lăng Tuyết, nhưng thật ra quyền cao chức trọng như Phượng Thải Y cũng chỉ có thể xếp thứ năm, chỉ có điều cái danh hiệu này, mọi người cũng không đế ý nhiều.
Dương Túc Phong gật đầu, có chút vui mừng vỗ vai hắn nói: “Thế nào? Trên biển có khỏe không? Lần trước ta đã nói với ngươi, sau khi đánh tuyệt đối sẽ không tiết lộ ngươi, bây giờ thực hiện được chứ? Ô Mạn Lặc Tư còn vài vạn bộ đội, đêm nay sẽ rất náo nhiệt đây."
Phong Phi Vũ mặc dù vóc người cao hơn Dương Túc Phong không ít, chỉ có điều lại vô cùng khiêm nhường, trầm tĩnh nói: “Chúng ta cũng chuẩn bị không ít lễ vật để tặng cho hắn, sư trưởng mời qua bên này."
Cùng đi xuống, Dương Túc Phong với Phong Phi Vũ nhìn kỹ trận địa phòng thủ. Lần này trận thế do Lam Vũ quân bày ra không đạt mục đích không thể bỏ qua, chẳng những đem phần lớn binh lực của Lam Vũ quân đều mang đến, còn mang theo mười ba khẩu súng Mã Khắc. Súng Mã Khắc này là trang bị vũ khí mới của Lam Vũ quân không thấm nước, vốn chuyên môn bố trí quân thủ những yếu điểm quan trọng vào mùa đông. Thân súng đen nhánh, nòng súng thô to, chỉ là để ở đâu cũng nhất định sẽ khiến cho người khác lo sợ như quái vật, mà hai bên trái phải chứa cái rãnh đựng đạn nặng trĩu, càng giống như đang khoe cái mồm đầy máu thôn phệ tính mệnh vậy.
“Chúng ta phỏng chừng hơn mười phút nữa Ô Mạn Lặc Tư sẽ phát động tiến công quy mô lớn đến đây." Phong Phi Vũ đối với hỏa lực hung mãnh của súng Mã Khắc yêu thích không nỡ buông tay, Ô Lỗ Khắc nhân trời sinh có cỗ huyết tính tàn nhẫn lãnh khốc, chứng kiến cảnh địch nhân gục ngã trước họng súng có một loại cảm giác hưng phấn không thể hiểu được, cái đó với vẻ bề ngoài nhã nhặn của hắn rất không tương xứng. Vốn Phượng Thải Y không cho phép bộ đội viễn chinh manh theo súng trang bị hạng nặng như vậy, bởi vì vận chuyển không dễ dàng, hơn nữa chuyện giữ gìn kỹ thuật cũng có chút vấn đề, nhưng Phong Phi Vũ lại kiên quyết muốn trang bị này, cuối cùng rốt cuộc cũng tranh thủ được mười ba khẩu này.
Căn cứ theo báo cáo của Phong Phi Vũ, pháo dã chiến 75 li cũng sẽ vận chuyển đến sau, chỉ có điều, phần lớn trang bị quân sự tiến vào Cách Lai Mĩ còn cần cùng thống soái hải quân Khắc Lai Ô Mã Địch Mã tiến thêm một bước giao tiếp nữa. Mặc dù đoán trước Khắc Lai Ô Địch Mã sẽ không giam giữ trang bị của Lam Vũ quân, nhưng dù sao cũng không nắm chắc trăm phần trăm. Lam Vũ quân lần này vượt biển tham gia chiến tranh quy mô lớn ở Cách Lai Mỹ, có nhiều nhân tố không thể nào khống chế, không thể không cẩn thận một chút.
Các chiến sĩ Lam Vũ quân ở bên cạnh các công sự phòng bị, một bên tháo dỡ xuống các loại trang bị vũ khí này, đội thuyền này đều là thương thuyền bình thường, thậm chí không có thuyền hộ tống chở hàng, hành động lần này hết sức mạo hiểm. Thí Phong, Niếp Lãng chờ các người bị thương sau khi được xử lý vết thương, đều bị đưa lên thương thuyền, chuẩn bị trở về Mỹ Ni Tư tiếp nhận trị liệu, hai người đều hết sức không tình nguyện, nhất là sắp tới lúc đại chiến lại không có phần bọn họ, khiến cho bọn họ buồn bực không thôi.
Tiễn đám người Thí Phong và Niếp Lãng xong, Dương Túc Phong triệu tập các liên đội trưởng như Phong Phi Vũ, Tang Bố, Tô Liệt, Long Duệ bố trí các nhiệm vụ tác chiến đơn giản, cuối cùng quyết định để cho Tang Bố chỉ huy liên đội ước chừng 700 người tấn công nhà giam Ngân Giáp Giác, còn lại liên đội hơn 1600 người thì Dương Túc Phong tự mình chỉ huy chuẩn bị cùng triển khai chiến đấu kịch liệt máu tanh với Thiết huyết vệ đội.
Chiến đấu đêm nay đã khiến Lam Vũ quân bị bại lộ thực lực, nếu như Ô Mạn Lặc Tư là một người khôn khéo, hắn nhất định sẽ thừa dịp Lam Vũ quân dưới tình huống chưa đặt chân ổn định sẽ phát động một kích lôi đình. Muốn đem toàn bộ Lam Vũ quân diệt trừ, mà sự thật đã nhiều lần chứng minh, Ô Mạn Lặc Tư tuyệt đối là một người khôn khéo sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội gì. Có thể tưởng tượng được, không phát động tấn công, càng khẳng định là không đỡ được một kích trí mạng.
Nhà giam Ngân Giáp Giác ở phía đông nam Ni Tư cảng trên một bán đảo, cách trung tâm Ni Tư cảng khoảng chừng tám km. Là một hòn đảo nhỏ ba mặt bị cô lập, quái thạch rải rác, địa thế cao, dễ thủ khó công, đây cũng là lý do mà nhà giam được xây dựng ở đây. Nhà giam Ngân Giáp Giác đã có hơn năm trăm năm lịch sử, tất cả tài liệu kiến trúc đều là dùng hải thuyền vận chuyển tới, phần lớn đều là đá hoa cương nặng.
Trước khi Ô Mạn Lặc Tư lên đài, nhà giam Ngân Giáp Giác có vẻ như không có gì trọng yếu. Bên trong nhà giam cũng trống rỗng. Thậm chí nói đúng ra là, trước mười ngày mà Ô Mạn Lặc Tư đến Ni Tư Cảng, nhà giam Ngân Giáp Giác cũng không có ai chú ý, nhưng kể từ khi Ô Mạn Lặc Tư tới Ni Tư cảng này, đã triển khai hành động thanh lý quy mô lớn, nhà giam Ngân Giáp Giác này lập tức hưng vượng hẳn lên, trong thời gian ngắn ngủi vài ngày, người trong nhà giam gia tăng nhanh chóng.
“Hiện tại trong nhà giam ước chừng vượt qua chín trăm tù nhân, phần lớn mọi người đều bị Ô Mạn Lặc Tư viện cớ tội danh bắt bớ vào. Hơn nữa phần lớn đều là người có gia nghiệp tại Ni Tư cảng, không ít người thân là phú hào. Ô Mạn Lặc Tư âm thầm ra điều kiện đối với bọn hắn, mỗi người chỉ cần quyên tặng mười vạn kim tệ là có thể đi ra ngoài, nói đây là tiền tài của bọn họ, dùng để hiếu kính Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tướng quân. Quản lý nhà giam trước đây là của phủ công tước ở Ni Tư cảng, cũng là quản lý của Mặc Linh Đốn công tước, nhưng hiện nay đã thay Thiết huyết vệ đội tiếp nhận, ước chừng có sáu trăm thiết huyết vệ đội đóng quân tại nơi này." Sớm đã có chuẩn bị nên Tang Bố đối với nhà giam Ngân Giáp Giác cũng không xa lạ gì, đơn giản giới thiệu lại tình huống một chút.
Dương Túc Phong gật đầu, không nói gì thêm, ý bảo Tang Bố cứ tự mình tổ chức tấn công là tốt rồi. Lấy binh lực của hai liên đội 700 người, phần lớn trang bị đều là hỏa khí hiện đại, tấn công nhà giam này đơn giản là không thành vấn đề, hơn nữa hắn suất lĩnh hai liên đội đều đã trải qua huấn luyện chuyên môn triển khai tấn công, bởi vậy thậm chí cả Tang Bố cũng có cảm giác chính mình đại tài tiểu dụng (Tài năng lớn làm việc nhỏ).
Trời vừa hửng đông, Lam Vũ quân phát động công kích đối với nhà giam Ngân Giáp Giác.
Hơn bốn mươi bách kích pháo cùng nhau mãnh liệt oanh kích phòng tuyến cửa nhà giam, tường chắn, lộc giác (rào chắn sừng hưu), lưới thép gai, ống sắt phòng vệ đều bị nổ cho tứ phân ngũ liệt, bay đầy trời thật lâu sau vẫn chưa rớt xuống, cả cửa nhà giam Ngân Giáp Giác đều bị nổ thành một mảnh biển lửa, khỏi lửa tràn ngập, vốn binh lính của Thiết huyết vệ đội đang dàn trận địa sẵn sàng đón địch thì bị nổ chết, ôm đầu chui vào như chuột, phòng tuyến dễ dàng sụp đổ.
Lần đầu nhìn thấy pháo kích mãnh liệt như vậy, Khắc Lý Khắc Lan cùng Y Toa Bối Nhĩ công chúa đều nhìn không chớp mắt, dường như cảm giác những đạn pháo đó giống như từ trên trời ghé thăm, nổ lớn cùng hỏa quang giống như tia chớp sấm sét, làm bọn họ há hốc mồm, vừa hưng phấn vừa ngạc nhiên. Kinh hoàng chưa hết thì đôi mắt của công tước Mặc Linh Đốn cũng hoảng sợ nhìn hỏa quang đầy trời, không thể tin được hỏa pháo đem những thứ che chắn ở đó, phá hủy không còn người nào sống sót, mồ hôi lạnh trên mặt theo da đầu co giật không ngừng chảy xuống.
Cho dù là trầm tĩnh như thượng tá Mạnh Đức Tư Cưu và thiếu tá Minh Đức Lâm, sắc mắt đều đại biến, thân là quân nhân, bọn họ đương nhiên biết tính hủy diệt của hỏa pháo này rất lợi hại, đại pháo đương nhiên không hề xa lạ, nhưng loại đạn pháo này nổ có uy lực rất mạnh, căn bản vượt qua tưởng tượng của bọn họ, hoàn toàn không có cách nào ngăn cản, nếu như không có chuẩn bị, bị hỏa pháo ở nơi này oanh kích, ngay cả chỗ để né tránh cũng không có, ngoại trừ táng thân dưới hỏa pháo này, thật sự không có cách gì có thể tồn tại được.
Pháo kích giằng có mãnh liệt năm phút đồng hồ, chấn động cả Ni Tư cảng, cả cửa chính của nhà giam cũng đều bị hỏa pháo bắn cho hóa thành tro bụi. Sau khi pháo kích tấn công gần như cũng chứng minh điều lo lắng của thượng tá Mạnh Đức Tư Cưu, quả nhiên bộ binh của Lam Vũ quân lúc đó cũng phát động công kích, quân canh giữ ngục giam căn bản cũng không có tổ chức chống cự gì, Lam Vũ quân liền dễ dàng đột phá nghiền nát quân phòng thủ nhà giam ở cổng chính, tiến thẳng vào nhà giam, triển khai công tác thanh trừ thảm khốc.
Chiến đấu trong nhà giam căn bản không có gì đáng lo lắng, Lam Vũ quân sớm đã có cứ ba người hợp thành một tiêu tổ, yểm hộ cho nhau, súng Mễ Kỳ Nhĩ trong tay đã qua cải tiến, có thể một lần nạp mười viên đạn không phải năm viên đạn như lúc trước, bắn xong, một người thay đạn thì ngươi khác lập tức thay thế, không cần giống như trước, phải bắn xong mới có thể thay đổi, như vậy cũng sẽ không xuất hiện tình huống bị đạn bắn trúng, có thể duy trì hỏa lực liên tục, địch nhân không có thời gian thay đạn, ngược lại, quân nhà giam đều sử dụng súng Nặc Phúc Khắc căn bản không phải chỉ thua một cấp bậc.
Không hề chú ý đến tình huống tấn công nhà giam, Dương Túc Phong đưa ống nhòm lên, tự mình cẩn thận quan sát động tĩnh phía trước trận địa. Nhưng ngoại trừ phần lớn xác chết của Thiết huyết vệ đội lưu lại, không hề có động tĩnh gì khác. Tuy nhiên, Dương Túc Phong hiểu rõ, Ô Mạn Lặc Tư tuyệt đối là một người đủ bình tĩnh kiên nhẫn, hắn vẫn yên tĩnh không có nghĩa là hắn thoái lui, mà là ý nghĩa đánh trả càng thêm mãnh liệt, có thể đêm nay sẽ tấn công điên cuồng, quan trọng là sáng mai có thể nhìn thấy ánh mặt trời hay không.
Trải qua ba tháng nghỉ ngơi, hồi phục và huấn luyện, các hạng mục của Lam Vũ quân đều được kiến thiết trở thành chính quy. Bộ đội lục quân trang bị súng bán tự động, lựu đạn, mũ sắt, xẻng quân dụng, bách kích pháo, vũ khí bộc phá. Mặc dù trước đây Tài Băng Tiêu cầm đầu chuyện tài chính cùng những thành viên đều lo lắng về vấn đề tài lực, đã hạn chế trên quy mô lớn của Lam Vũ quân, nhưng theo nhu cầu chiến đấu phát triển, cái quy mô này không thể không thay đổi lại lần nữa, hơn nữa chiến loạn ở các khu khác của Mỹ Ni Tư ngày càng loạn, Lam Vũ quân khống chế ở Tử Xuyên đạo ngược lại trở thành khu vực hòa bình nhất, dân tị nạn cũng đổ xô về Tử Xuyên đạo, khiến cho sức lao động của Lam Vũ quân đại gia tăng, cũng mang đến đủ binh lực, hơn nữa bộ phận dân tộc thiểu số cũng từ từ nhận thức được sự cường đại của Lam Vũ quân, nên cũng bắt đầu gia nhập, bởi vậy, lần này Phong Phi Vũ mang đến bảy liên đội này, trải qua điều chỉnh chuyên môn đã tăng mạnh, từng liên đội đều có binh lực khoảng 300 người trở lên, có khi thậm chí lên đến gần 400 người, kỳ thật tổng binh lực không dưới 2300 người, hơn nữa phần lớn đều là hung hãn thiện chiến cùng với Hốt Kỵ Thi của Ô Lỗ khắc nhân.
Phong Phi Vũ có huyết thống của Đường nhân và Ô Lỗ Khắc nhân, bà ngoại của hắn chính là Ô Lỗ Khắc nhân, cùng trung thành với Đường đế quốc như người Đột Kỵ Thi, Ô Lỗ Khắc Nhân cũng là một trong bảy đại thế lực dân tộc thiểu số ở khu vực Mỹ Ni Tư, sinh sống tại khu vực Gia Lạp Tháp Sa Lôi, nơi đó là quặng mỏ quan trọng ở Đường Xuyên đế quốc có quan hệ vô cùng mật thiết, Lam Vũ quân đã khống chế nơi đó, Ô Lỗ Khắc nhân tự nhiên sẽ đứng về phía Lam Vũ quân, Phong Phi Vũ lúc ấy đang ở tại thủ đô Ni Lạc Thần của đế quốc để du học đại học lục quân của đế quốc. Vũ Phi Phàm cấp cho Dương Túc Phong một danh sách các nhân tài, thì Phong Phi Vũ đứng đầu trong số đó. Dương Túc Phong tự mình phái người tiếp xúc với hắn, còn mang theo cho hắn thư do chính tay Vũ Phi Phàm viết, hắn sau khi nhìn thấy bức thư do Vũ Phi Phàm viết, rất nhanh liền trở về Mỹ Ni Tư, đầu quân cho Lam Vũ quân, trở thành một trong những quan quân cao cấp của Lam Vũ quân.
Phong Phi Vũ đơn giản hướng Dương Túc Phong báo cáo tình huống trước mắt một chút.
Lam Vũ quân ở ngoài khơi không gặp phải sự ngăn cản của hải quân Cách Lai Mĩ, kế hoạch tác chiến ban đầu được chuẩn bị tốt cũng không có dùng tới, cái này nói rõ thượng tướng hải quân Khắc Lai Ô Địch Mã trên cơ bản đứng về phía bên này, không có ngăn cản ý đồ Lam Vũ quân tiến nhập vào trong Cách Lai Mỹ. Lam Vũ quân phái ra một ít thuyền chiếm lĩnh nhà giam Ngân Giáp Giác. Dựa theo khai báo ban đầu của Phượng Thải Y, Lam Vũ quân đem một phần tư binh lực tấn công nhà giam Ngân Giáp Giác, sử dụng bốn phần ba binh lực cùng khai chiến với Thiết huyết vệ đội của Ô Mạn Lặc Tư.
“Căn cứ tình báo, tham mưu trưởng phỏng đoán, Cách Lai Vĩ có khoảng năm vạn quốc phòng quân, chính thức trung thành với Ô Mạn Lặc Tư, nguyện ý bất chấp tính mạng cho Ô Mạn Lặc Tư, ước chừng chỉ có hai vạn năm nghìn người, còn lại hẳn là thuộc về phe trung lập, thế lực lớn. Mà tử trung với Ô Mạn Lặc Tư trong số hai vạn năm nghìn người kia, Thiết huyết vệ đội chiếm chừng tám nghìn người. Cơ bản mà nói, chỉ cần hoàn toàn tiêu diệt Thiết huyết vệ đội của Ô Mạn Lặc Tư, lực lượng nòng cốt của Ô Mạn Lặc Tư sẽ suy yếu đi rất nhiều, bởi vậy, tham mưu trưởng đã đề nghị, chúng ta phải đả kích mục tiêu, nhất định trước tiên phải tập trung tiêu diệt Thiết huyết vệ đội của Ô Mạn Lặc Tư." Phong Phi Vũ cẩn thận nhắc lại đề nghị của Phượng Thải Y.
Dương Túc Phong gật đầu, không có nghi vấn gì.
Phong Phi Vũ còn nói thêm: “Nhị phu nhân đã tới, đang cùng nói chuyện với công chúa Y Toa Bối Nhĩ. Mới vừa rồi chiến đấu công chúa dường như có chút sợ hãi, thần trí có chút mơ hồ, có điều Khắc Lý Khắc Lan cũng bị sợ hãi không nhẹ, sau khi chúng ta báo ra tên của ngài, hắn mới trấn định lại một chút.
Nhị phu nhân theo như lời hắn nói chính là Tài Miểu Miểu, mặc dù không có chính thức cử hành hôn lễ, nhưng trên dưới Lam Vũ quân đều biết, Dương Túc Phong cùng bốn nữ tử Tài gia còn có hai tỷ muội Phương gia đều là vợ chồng thực sự, các nàng ở trong quân đội, bọn họ bình thường đều gọi là phu nhân, chỉ có Phương Thải Y là ngoại lệ, bởi vì nàng là tham mưu trưởng của Lam Vũ quân. Dựa theo phát sinh vợ chồng thật sự trước sau, Tài Miểu Miểu là xếp thứ hai, xếp thứ nhất tất nhiên là Tô Lăng Tuyết, nhưng thật ra quyền cao chức trọng như Phượng Thải Y cũng chỉ có thể xếp thứ năm, chỉ có điều cái danh hiệu này, mọi người cũng không đế ý nhiều.
Dương Túc Phong gật đầu, có chút vui mừng vỗ vai hắn nói: “Thế nào? Trên biển có khỏe không? Lần trước ta đã nói với ngươi, sau khi đánh tuyệt đối sẽ không tiết lộ ngươi, bây giờ thực hiện được chứ? Ô Mạn Lặc Tư còn vài vạn bộ đội, đêm nay sẽ rất náo nhiệt đây."
Phong Phi Vũ mặc dù vóc người cao hơn Dương Túc Phong không ít, chỉ có điều lại vô cùng khiêm nhường, trầm tĩnh nói: “Chúng ta cũng chuẩn bị không ít lễ vật để tặng cho hắn, sư trưởng mời qua bên này."
Cùng đi xuống, Dương Túc Phong với Phong Phi Vũ nhìn kỹ trận địa phòng thủ. Lần này trận thế do Lam Vũ quân bày ra không đạt mục đích không thể bỏ qua, chẳng những đem phần lớn binh lực của Lam Vũ quân đều mang đến, còn mang theo mười ba khẩu súng Mã Khắc. Súng Mã Khắc này là trang bị vũ khí mới của Lam Vũ quân không thấm nước, vốn chuyên môn bố trí quân thủ những yếu điểm quan trọng vào mùa đông. Thân súng đen nhánh, nòng súng thô to, chỉ là để ở đâu cũng nhất định sẽ khiến cho người khác lo sợ như quái vật, mà hai bên trái phải chứa cái rãnh đựng đạn nặng trĩu, càng giống như đang khoe cái mồm đầy máu thôn phệ tính mệnh vậy.
“Chúng ta phỏng chừng hơn mười phút nữa Ô Mạn Lặc Tư sẽ phát động tiến công quy mô lớn đến đây." Phong Phi Vũ đối với hỏa lực hung mãnh của súng Mã Khắc yêu thích không nỡ buông tay, Ô Lỗ Khắc nhân trời sinh có cỗ huyết tính tàn nhẫn lãnh khốc, chứng kiến cảnh địch nhân gục ngã trước họng súng có một loại cảm giác hưng phấn không thể hiểu được, cái đó với vẻ bề ngoài nhã nhặn của hắn rất không tương xứng. Vốn Phượng Thải Y không cho phép bộ đội viễn chinh manh theo súng trang bị hạng nặng như vậy, bởi vì vận chuyển không dễ dàng, hơn nữa chuyện giữ gìn kỹ thuật cũng có chút vấn đề, nhưng Phong Phi Vũ lại kiên quyết muốn trang bị này, cuối cùng rốt cuộc cũng tranh thủ được mười ba khẩu này.
Căn cứ theo báo cáo của Phong Phi Vũ, pháo dã chiến 75 li cũng sẽ vận chuyển đến sau, chỉ có điều, phần lớn trang bị quân sự tiến vào Cách Lai Mĩ còn cần cùng thống soái hải quân Khắc Lai Ô Mã Địch Mã tiến thêm một bước giao tiếp nữa. Mặc dù đoán trước Khắc Lai Ô Địch Mã sẽ không giam giữ trang bị của Lam Vũ quân, nhưng dù sao cũng không nắm chắc trăm phần trăm. Lam Vũ quân lần này vượt biển tham gia chiến tranh quy mô lớn ở Cách Lai Mỹ, có nhiều nhân tố không thể nào khống chế, không thể không cẩn thận một chút.
Các chiến sĩ Lam Vũ quân ở bên cạnh các công sự phòng bị, một bên tháo dỡ xuống các loại trang bị vũ khí này, đội thuyền này đều là thương thuyền bình thường, thậm chí không có thuyền hộ tống chở hàng, hành động lần này hết sức mạo hiểm. Thí Phong, Niếp Lãng chờ các người bị thương sau khi được xử lý vết thương, đều bị đưa lên thương thuyền, chuẩn bị trở về Mỹ Ni Tư tiếp nhận trị liệu, hai người đều hết sức không tình nguyện, nhất là sắp tới lúc đại chiến lại không có phần bọn họ, khiến cho bọn họ buồn bực không thôi.
Tiễn đám người Thí Phong và Niếp Lãng xong, Dương Túc Phong triệu tập các liên đội trưởng như Phong Phi Vũ, Tang Bố, Tô Liệt, Long Duệ bố trí các nhiệm vụ tác chiến đơn giản, cuối cùng quyết định để cho Tang Bố chỉ huy liên đội ước chừng 700 người tấn công nhà giam Ngân Giáp Giác, còn lại liên đội hơn 1600 người thì Dương Túc Phong tự mình chỉ huy chuẩn bị cùng triển khai chiến đấu kịch liệt máu tanh với Thiết huyết vệ đội.
Chiến đấu đêm nay đã khiến Lam Vũ quân bị bại lộ thực lực, nếu như Ô Mạn Lặc Tư là một người khôn khéo, hắn nhất định sẽ thừa dịp Lam Vũ quân dưới tình huống chưa đặt chân ổn định sẽ phát động một kích lôi đình. Muốn đem toàn bộ Lam Vũ quân diệt trừ, mà sự thật đã nhiều lần chứng minh, Ô Mạn Lặc Tư tuyệt đối là một người khôn khéo sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội gì. Có thể tưởng tượng được, không phát động tấn công, càng khẳng định là không đỡ được một kích trí mạng.
Nhà giam Ngân Giáp Giác ở phía đông nam Ni Tư cảng trên một bán đảo, cách trung tâm Ni Tư cảng khoảng chừng tám km. Là một hòn đảo nhỏ ba mặt bị cô lập, quái thạch rải rác, địa thế cao, dễ thủ khó công, đây cũng là lý do mà nhà giam được xây dựng ở đây. Nhà giam Ngân Giáp Giác đã có hơn năm trăm năm lịch sử, tất cả tài liệu kiến trúc đều là dùng hải thuyền vận chuyển tới, phần lớn đều là đá hoa cương nặng.
Trước khi Ô Mạn Lặc Tư lên đài, nhà giam Ngân Giáp Giác có vẻ như không có gì trọng yếu. Bên trong nhà giam cũng trống rỗng. Thậm chí nói đúng ra là, trước mười ngày mà Ô Mạn Lặc Tư đến Ni Tư Cảng, nhà giam Ngân Giáp Giác cũng không có ai chú ý, nhưng kể từ khi Ô Mạn Lặc Tư tới Ni Tư cảng này, đã triển khai hành động thanh lý quy mô lớn, nhà giam Ngân Giáp Giác này lập tức hưng vượng hẳn lên, trong thời gian ngắn ngủi vài ngày, người trong nhà giam gia tăng nhanh chóng.
“Hiện tại trong nhà giam ước chừng vượt qua chín trăm tù nhân, phần lớn mọi người đều bị Ô Mạn Lặc Tư viện cớ tội danh bắt bớ vào. Hơn nữa phần lớn đều là người có gia nghiệp tại Ni Tư cảng, không ít người thân là phú hào. Ô Mạn Lặc Tư âm thầm ra điều kiện đối với bọn hắn, mỗi người chỉ cần quyên tặng mười vạn kim tệ là có thể đi ra ngoài, nói đây là tiền tài của bọn họ, dùng để hiếu kính Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tướng quân. Quản lý nhà giam trước đây là của phủ công tước ở Ni Tư cảng, cũng là quản lý của Mặc Linh Đốn công tước, nhưng hiện nay đã thay Thiết huyết vệ đội tiếp nhận, ước chừng có sáu trăm thiết huyết vệ đội đóng quân tại nơi này." Sớm đã có chuẩn bị nên Tang Bố đối với nhà giam Ngân Giáp Giác cũng không xa lạ gì, đơn giản giới thiệu lại tình huống một chút.
Dương Túc Phong gật đầu, không nói gì thêm, ý bảo Tang Bố cứ tự mình tổ chức tấn công là tốt rồi. Lấy binh lực của hai liên đội 700 người, phần lớn trang bị đều là hỏa khí hiện đại, tấn công nhà giam này đơn giản là không thành vấn đề, hơn nữa hắn suất lĩnh hai liên đội đều đã trải qua huấn luyện chuyên môn triển khai tấn công, bởi vậy thậm chí cả Tang Bố cũng có cảm giác chính mình đại tài tiểu dụng (Tài năng lớn làm việc nhỏ).
Trời vừa hửng đông, Lam Vũ quân phát động công kích đối với nhà giam Ngân Giáp Giác.
Hơn bốn mươi bách kích pháo cùng nhau mãnh liệt oanh kích phòng tuyến cửa nhà giam, tường chắn, lộc giác (rào chắn sừng hưu), lưới thép gai, ống sắt phòng vệ đều bị nổ cho tứ phân ngũ liệt, bay đầy trời thật lâu sau vẫn chưa rớt xuống, cả cửa nhà giam Ngân Giáp Giác đều bị nổ thành một mảnh biển lửa, khỏi lửa tràn ngập, vốn binh lính của Thiết huyết vệ đội đang dàn trận địa sẵn sàng đón địch thì bị nổ chết, ôm đầu chui vào như chuột, phòng tuyến dễ dàng sụp đổ.
Lần đầu nhìn thấy pháo kích mãnh liệt như vậy, Khắc Lý Khắc Lan cùng Y Toa Bối Nhĩ công chúa đều nhìn không chớp mắt, dường như cảm giác những đạn pháo đó giống như từ trên trời ghé thăm, nổ lớn cùng hỏa quang giống như tia chớp sấm sét, làm bọn họ há hốc mồm, vừa hưng phấn vừa ngạc nhiên. Kinh hoàng chưa hết thì đôi mắt của công tước Mặc Linh Đốn cũng hoảng sợ nhìn hỏa quang đầy trời, không thể tin được hỏa pháo đem những thứ che chắn ở đó, phá hủy không còn người nào sống sót, mồ hôi lạnh trên mặt theo da đầu co giật không ngừng chảy xuống.
Cho dù là trầm tĩnh như thượng tá Mạnh Đức Tư Cưu và thiếu tá Minh Đức Lâm, sắc mắt đều đại biến, thân là quân nhân, bọn họ đương nhiên biết tính hủy diệt của hỏa pháo này rất lợi hại, đại pháo đương nhiên không hề xa lạ, nhưng loại đạn pháo này nổ có uy lực rất mạnh, căn bản vượt qua tưởng tượng của bọn họ, hoàn toàn không có cách nào ngăn cản, nếu như không có chuẩn bị, bị hỏa pháo ở nơi này oanh kích, ngay cả chỗ để né tránh cũng không có, ngoại trừ táng thân dưới hỏa pháo này, thật sự không có cách gì có thể tồn tại được.
Pháo kích giằng có mãnh liệt năm phút đồng hồ, chấn động cả Ni Tư cảng, cả cửa chính của nhà giam cũng đều bị hỏa pháo bắn cho hóa thành tro bụi. Sau khi pháo kích tấn công gần như cũng chứng minh điều lo lắng của thượng tá Mạnh Đức Tư Cưu, quả nhiên bộ binh của Lam Vũ quân lúc đó cũng phát động công kích, quân canh giữ ngục giam căn bản cũng không có tổ chức chống cự gì, Lam Vũ quân liền dễ dàng đột phá nghiền nát quân phòng thủ nhà giam ở cổng chính, tiến thẳng vào nhà giam, triển khai công tác thanh trừ thảm khốc.
Chiến đấu trong nhà giam căn bản không có gì đáng lo lắng, Lam Vũ quân sớm đã có cứ ba người hợp thành một tiêu tổ, yểm hộ cho nhau, súng Mễ Kỳ Nhĩ trong tay đã qua cải tiến, có thể một lần nạp mười viên đạn không phải năm viên đạn như lúc trước, bắn xong, một người thay đạn thì ngươi khác lập tức thay thế, không cần giống như trước, phải bắn xong mới có thể thay đổi, như vậy cũng sẽ không xuất hiện tình huống bị đạn bắn trúng, có thể duy trì hỏa lực liên tục, địch nhân không có thời gian thay đạn, ngược lại, quân nhà giam đều sử dụng súng Nặc Phúc Khắc căn bản không phải chỉ thua một cấp bậc.
Không hề chú ý đến tình huống tấn công nhà giam, Dương Túc Phong đưa ống nhòm lên, tự mình cẩn thận quan sát động tĩnh phía trước trận địa. Nhưng ngoại trừ phần lớn xác chết của Thiết huyết vệ đội lưu lại, không hề có động tĩnh gì khác. Tuy nhiên, Dương Túc Phong hiểu rõ, Ô Mạn Lặc Tư tuyệt đối là một người đủ bình tĩnh kiên nhẫn, hắn vẫn yên tĩnh không có nghĩa là hắn thoái lui, mà là ý nghĩa đánh trả càng thêm mãnh liệt, có thể đêm nay sẽ tấn công điên cuồng, quan trọng là sáng mai có thể nhìn thấy ánh mặt trời hay không.
Tác giả :
Nam Hải Thập Tứ Lang