Giang Sơn Hứa Nhĩ
Chương 78: Kích chiến trên biển
Bóng đêm dần sâu, vầng trăng sáng lúc này cũng ẩn sau tầng tầng mây mù, bầu trời đen kịt đến nỗi đưa tay không thấy được năm ngón, mặt biển sóng lớn nhấp nhô, cứ chốc lại dâng lên một làn sóng cao.
Tiếng sóng biển nghe càng dọa người hơn, nó hệt như đang báo hiệu cho thấy rằng mặt biển yên tĩnh này sắp có điều quỷ dị gì đó.
Chúc Vân Tuyên cao ngạo đứng trên đài cao giơ ống nhòm trong tay lên, im lặng nhìn chỗ giao nhau giữa trời và biển gần như tan vào trong màn đêm tối kia, suốt một hồi lâu không nói gì.
Gió biển lúc này mỗi lúc một mạnh, khi thổi phả vào mặt hệt như sượt dao qua, Chúc Vân Cảnh đứng ở một bên không nhịn được cau mày hỏi: “Đệ chắc chắn là tối nay sao? Sao ta thấy chúng ta cũng đã đợi gần một canh giờ rồi, mà lại không có chút động tĩnh nào vậy?"
“Tin tình báo của Lương Trinh sẽ không bao giờ sai." Chúc Vân Tuyên hững hờ đáp trả: “Hắn nói tối nay chắc chắn sẽ là tối nay, đã giờ gì rồi?"
“… Sắp qua giờ tý rồi."
Ở bến cảng phía trước, hàng tá chiếc thuyền quân binh Đại Diễn đã đậu nơi đó tạo nên một vẻ uy nghiêm đáng sợ, quân kỳ màu đỏ trên cột buồm phấp phới bay theo gió, trên thuyền, những pháo thủ cùng tiễn thủ đều đã bày sẵn trận thế, chỉ chờ đến lúc ra lệnh sẽ ngay lập tức lao ra giết nhanh gọn lẹ.
Đôi mắt Chúc Vân Tuyên giờ còn ảm đạm hơn cả màn đêm, hắn ngẩng đầu nhìn trời, rồi khe khẽ hít một hơi: “Sắp rồi."
Một tiếng kêu của chim cắt đột nhiên xẹt qua chân trời kinh động không trung, sau đó bất ngờ giương cánh bay lượn đáp xuống phá tan sự yên lặng của đêm tối.
Quả đạn pháp thứ nhất bắn rơi vào mặt biển nổ tung, một chùm tia lửa dựng thẳng lên trời, song chiếu sáng ra quân giặc đang nương theo hướng gió ập tới.
Có thể nhìn thấy ở giữa bao gồm ba mươi chiếc thuyền cỡ lớn khí thế như rồng của người phiên bang, bọn chúng mang theo hàng tá pháo đạn hạng nặng đang trong tư thế hùng hùng hổ hổ đi đến, mấy chục chiếc thuyền buồm hải tặc cũng dốc toàn bộ lực lựng tản ra bốn phía xung quanh làm hộ vệ tiếp ứng, phía sau là hai mươi chiếc thuyền Lương Trinh dẫn theo, như kế hoạch, hai mươi chiếc thuyền kia sẽ thừa dịp hạm đội Đại Diễn xuất binh đón đánh với người phiên bang mà xuôi theo gió vòng ra phía sau, tạo thành cảnh tượng tấn công hai phía.
Khi quả pháo thứ nhất bắn xuống, bên phe địch không hề tỏ ra chút trốn tránh nào, còn đốt đuốc lên soi sáng gần như toàn bộ bầu trời đêm, người phiên bang trên thuyền cũng cực kỳ hưng phấn, một mặt không ngừng ăn nói ngông cuồng với phía thủy sư Đại Diễn, một mặt còn lại ra vẻ bành trướng thế lực hô hào những khẩu hiệu mà khiến người nghe không hiểu, giọng điệu còn hùng hồn chấn động trời đất.
Bọn họ vô cùng tự tin, tuy rằng chỉ có ba mươi chiếc thuyền, thế nhưng quy mô vượt xa thuyền của Đại Diễn, cự li bắn cũng xa gấp ba. Không những thế, hoàng đế Đại Diễn còn đang trong tay đồng minh của bọn chúng, đối phương cũng đã chấp thuận cam kết, rằng đến thời khắc quan trọng sẽ đẩy hoàng đế kia lên trước pháo nóng, nhằm khiến cho đám người bên kia tước vũ khí đầu hàng, ngoan ngoãn chịu thua.
Thượng đế chứng giám, vị thần thắng lợi lúc này dĩ nhiên là đang đứng về phía bên bọn họ rồi.
Nhưng thủy sư Đại Diễn sao có thể bó tay chờ chết, Hạ Hoài Linh vừa ra lệnh, thì vô số con thuyền ẩn trong bóng tối xuyên qua màn sương mù ồ ra đi thẳng về phía quân địch với tư thái không chút lo sợ sẵn sàng chiến đấu. Tiếng pháo chấn động mây xanh, khiến mặt biển cũng dâng sóng lớn cao mấy trượng, cảnh tượng hệt như núi thét biển gào.
Mặc dù thuyền tàu bên phía Đại Diễn nhỏ hơn bên phe địch nhiều, nhưng sự linh hoạt vẫn không hề thua kém, hạm thuyền chủ chốt xông lên dẫn đầu theo gió vượt sóng bay nhanh hướng về quân địch, xung quanh thân thuyền pháo liên tục được ta bắn ra nổ vang. Chúc Vân Cảnh ở trên đài cao quan sát cảnh tượng cũng phải giơ tay lau mồ hôi, trước giờ hắn chưa từng thấy qua cho nên cứ ngỡ là bình thường, bây giờ được thấy xong, bản thân cũng bắt đầu lo lắng, đồng thời cũng ngấm ngầm quyết định như Chúc Vân Tuyên từng khuyên, chính là sau khi chính thức kết thúc trận chiến này để Hạ Hoài Linh lĩnh mệnh hồi kinh.
Về phía Chúc Vân Tuyên, gương mặt của hắn lúc này âm trầm như mặt nước, từ nãy đến giờ chỉ nhìn chăm chăm vào duy nhất một hướng, là sau lưng hạm đội phiên vang, đội tàu thuyền của Lương Trinh vốn nên thừa dịp hai quân hỗn chiễn vòng qua phía sau thủy sư Đại Diễn hợp sức tấn công cùng phe địch, thế nhưng lúc này bên đó vẫn chậm chạp chưa động, cũng không nổ súng, phảng phất như sống chết mặc bây.
Chúc Vân Cảnh nhìn một hồi, nghi hoặc hỏi Chúc Vân Tuyên: “Sao Lương Trinh làm cho bọn kia tin đệ đang nằm trong tay hắn vậy? Chỉ dựa vào một khối ngọc bội mang bên eo là đủ sao?"
Chúc Vân Tuyên cong mắt khẽ cười: “Bên cạnh hắn có một người thân tín, tướng mạo đối phương có mấy phần giống đệ, ngày đó khi đệ mới tới thành Tuyền Châu, bọn cướp biển kia từng đứng ở xa lẫn trong đám đông nhìn đệ, bây giờ Lương Trinh chỉ cần kêu đối phương mặc y phục của đệ, tân trang lại gương mặt chút thì có thể lừa gạt bọn chúng rồi."
“… Thì ra là như vậy."
Tiếng pháo vang ầm ầm ròng rã suốt một canh giờ, sau khi ác chiến qua đi, gió thổi trên biển bắt đầu lớn hơn cả lúc đầu, khiến cho tàu thuyền càng thêm gian nan. Hai bên bên nào cũng có người thương vong, đồng thời cũng ngưng chiến lại mà lui về phía sau tạm ngưng đại bác, mắt thì chăm chăm cảnh giác bên phía đối phương.
Lương Trinh được mời ra khoang thuyền, người được người phiên bang phái lên thuyền kia vừa đến liền trừng cặp mắt nham hiển nhìn hắn, rồi dùng ngôn ngữ Đại Diễn sứt sẹo chất vấn: “Đã nói ngươi sẽ đánh lén từ phía sau, tại sao ngươi không nhúc nhích? Chúng ta vốn có thể đánh chìm hạm đội của bọn họ chỉ trong một trận chiến, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì?!"
Lương Trinh khinh bỉ bĩu môi: “Lúc trước các ngươi nói Tuyền Châu chỉ có thể chứa nhiều nhất ba mươi chiếc thuyền đội quân Đại Diễn, nhưng ta thấy hiện tại bọn họ ít nhất cũng đã hơn trăm chiếc, là tình báo của các ngươi có lỗi trước, ta đây chỉ có mấy chục chiếc thuyền rách nát nào dám đi đánh lén thủy sư Đại Diễn, chẳng phải sẽ chịu chết oan hay sao, ta cũng không ngu như vậy."
Đối phương cắn răng nghiến lợi nói: “Người Đại Diễn đúng là xảo quyệt, ngươi cũng như vậy!"
Từ sau khi hoàng đế Đại Diễn bị cướp đi, trong khoảng thời gian này cướp biển nhân cơ hội lân la xung quanh biên cảnh vùng duyên hải Mân Việt của Đại Diễn, hễ bị đánh sẽ tản đi chỗ khác, nhằm cố tình muốn cho thủy sư Đại Diễn phải ứng phó đến mệt mỏi, không còn sức lực nào chú ý đến xung quanh bến cảng. Bọn họ tìm được chỗ Tuyền Châu này chỉ còn dư lại tầm ba mươi chiếc thuyền đóng giữ, đang muốn nhân cơ hội diệt gọn một lần chiếm lĩnh bến cảng Tuyền Châu đạt được mục đích của mình. Không ngờ rằng hôm nay khi đến nơi này, lại phát hiện bên phe Đại Diễn tấn công từng chiếc từng chiếc một, bọn họ cứ nối đuôi nhau ồ tới cứ như bất tận, còn Lương Trinh lại tỏ thái độ thờ ơ không động lòng, bắt bọn họ chiến đấu đến mức không thể không chọn phương án tạm thời nghỉ lấy sức, thử hỏi có ai mà không cáu giận.
“Quá khen rồi." Lương Trinh chẳng thèm để tâm cợt nhã trả lời.
“Ta muốn ngươi lập tức giao hoàng đế Đại Diễn ra đây!"
“Được thôi." Lương Trinh thoải mái đáp lại, “Nhưng mà ta có một điều kiện, chính là các ngươi trước tiên phải kêu những người hải tặc trên thuyền kia tiếp tục chiến với thủy sư Đại Diễn một lúc nữa."
Đối phương chợt ngây người ra, sau đó cất cao giọng nói tỏ ra vô cùng cảnh giác: “Ngươi có ý gì?"
“Không phải ngươi vốn rõ ràng ta có ý gì hay sao?" Lương Trinh khẽ bật cười, “Các ngươi chớ xem ta là kẻ đần độn, đừng cho là ta không biết chủ ý muốn ta đánh lén hạm đội Đại Diễn từ phía sau là do bọn hải tặc kia đề ra, mục đích chỉ là muốn ta đi chịu chết mà thôi, bọn chúng ngoài miệng nói thì dễ nghe, kỳ thật có để ta cùng người dân trên đảo này vào trong mắt đâu, dù sao coi như là sau đó Cửu hoàng tử leo lên đế vị thật đi, thì ta và bọn hải tặc kia vẫn sẽ xảy ra tranh chấp."
“Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?!"
Lương Trinh bình tĩnh cười trả lời: “Nói thật, tình hình của Đại Diễn so ra còn phức tạp hơn các ngươi nghĩ nhiều, bọn hải tặc đúng là có liên quan đến Cửu hoàng tử thật, nhưng một khi bàn về huyết thống, ta so với bọn chúng vẫn gần hơn nhiều. Ta là đường thúc của Cửu hoàng tử còn nhìn hắn sinh ra trưởng thành, ngươi nói xem nếu như Cửu hoàng đế thật sự đăng cơ, thì hắn sẽ nghe lời bọn hải tặc kia, hay là nghe ta? Hơn nữa, ba năm trước ta từng là Chiêu vương khuynh đảo triều chính Đại Diễn, các ngươi thử ngẫm lại xem, bên trong triều đình Đại Diễn hiện tại có nhiều người của bọn dư nghiệt còn sót lại triều đại trước trốn chạy khỏi Trung Nguyên hai trăm năm, hay là nhiều người của ta hơn? Các ngươi chỉ mong muốn có thể lấy nhiều của cải thứ tốt từ Đại Diễn mà thôi, bọn họ đồng ý cho các ngươi, thì ta cũng có thể cho, nhưng điều kiện tiên quyết là, bọn họ cùng ta, chỉ có một bên có thể tồn tại, bọn họ không tha cho ta, ta cũng không tha cho bọn họ."
Khi nhìn thấy sắc mặt đối phương ngày càng khó coi, Lương Trinh nở nụ cười phóng ra quân bài quan trọng nhất: “Quan trọng nhất là, hoàng đế Đại Diễn hiện tại đang nằm trong tay ta, ta lập tức có thể khiến thủy sư Đại Diễn đầu hàng, nếu không các ngươi cứ tiếp tục đánh cùng bọn họ, thì kết cục chỉ là hai bên tổn hại, chứ chẳng ảnh hưởng gì đến ta cả."
“Ngươi! Tại sao ngươi có thể vô lại như vậy!"
Lương Trinh cười gật đầu: “Ta xưa nay vốn là người vô lại như thế, ăn miếng thì trả miếng, ai ai cũng biết ta là người như vậy."
Người được phái đến kia tức ành ạch quay trở về, muốn bẩm báo lại ý của hắn cho thượng quan nghe. Lương Trinh đứng ở đầu thuyền, hắn ngửi được mùi khói súng bị hòa lẫn bên trong mùi tanh của biển bèn khẽ chau mày, ánh mắt nhìn ra xa xăm ngưng lại một nơi ánh lên đèn đuốc, qua hồi lâu sau, mới cong cong khóe môi.
Trên đài cao, có một binh lính đi tới báo cáo lại tình hình trận chiến trên biển, Chúc Vân Tuyên nghe xong chỉ gật gật đầu, không hỏi nhiều, mà thất thần nhìn về phía trước. Chúc Vân Cảnh cầm lấy ống nhòm từ tay đệ đệ mình nhìn qua chung qua một vòng, cau mày nói: “Hắn thật sự có biện pháp ly gián những kẻ phiên bang cùng đám người hải tặc kia sao?"
Trong đôi mắt tối om của Chúc Vân Tuyên lướt qua một ý cười, sau lại lập tức bị nỗi niềm lo âu lấp kín: “Nếu như hắn đã nói có biện pháp, tất nhiên sẽ có biện pháp, chúng ta cứ chờ xem."
Một chiếc thuyền nhỏ của người phiên bang dừng lại bên cạnh chiếc thuyền lớn Lương Trinh, người trên chiếc thuyền nhỏ kia vẫn là người ban nãy, thế nhưng thái độ lúc này đã cung kính hơn rất nhiều: “Thượng quan mời các hạ dẫn hoàng đế Đại Diễn theo cùng lên thuyền của người."
Lương Trinh nhíu mày: “Lên thuyền của các ngươi?"
“Đúng vậy, nếu như ngài không bằng lòng, thì sao chúng ta có thể tin lời ngài nói là thật hay không, lỡ như ngài kỳ thực cấu kết với người Đại Diễn lừa dối chúng ta thì sao. Nếu như ngài đồng ý mang hoàng đế Đại Diễn đi qua, thì chúng ta sẽ xem đó là thành ý của ngài, thượng quan sẽ đáp ứng điều kiện ngài đưa ra."
Ánh mắt Lương Trinh trầm xuống: “Những hải tặc kia có sinh lòng nghi ngờ gì hay không?"
“Bọn họ sao dám." Đối phương khinh thường nói: “Chẳng qua chỉ là đám chó giữ nhà trông ngóng chúng ta mà thôi, cho dù có nghi ngờ thì làm gì được."
Vừa nói xong hắn lại cảm thấy lời mình nói có chút không thích hợp, bèn chuyển qua ca tụng Lương Trinh: “Dĩ nhiên là, các hạ không giống với bọn họ rồi, ngài là đồng minh thân thiết nhất của chúng ta."
Lương Trinh thầm cười trong lòng, trên mặt cũng phì cười: “Đó là đương nhiên."
Sau chợt dặn dò thủ hạ sau lưng: “Dẫn người ra đây."
Cậu Nhân có dáng dấp hao hao giống được mặc trang phục của Chúc Vân Tuyên bị người đẩy ra từ khoang thuyền, cậu ta cứ cúi đầu không dám nhìn ai. Người phiên bang kia nhìn thấy thái độ khiếp nhược của đối phương liền không nhịn được chế nhạo nói: “Quả nhiên không nghĩ tới, hoàng đế Đại Diễn nhát gan khiếp nhược như thế này sao.
Ánh mắt Lương Trinh trở nên thâm trầm, đối phương nhìn hắn ra hiệu: “Xin mời."
Phía trước, kèn hiệu lần hai được thổi lên, đội tàu thuyền hải tặc Trần thị đang tản ra xung quanh hộ vệ hạm đội bắt đầu xông về phía trước đến chỗ thủy sư Đại Diễn, báo hiệu một trận chiến mới sắp sửa bắt đầu.
Tiếng sóng biển nghe càng dọa người hơn, nó hệt như đang báo hiệu cho thấy rằng mặt biển yên tĩnh này sắp có điều quỷ dị gì đó.
Chúc Vân Tuyên cao ngạo đứng trên đài cao giơ ống nhòm trong tay lên, im lặng nhìn chỗ giao nhau giữa trời và biển gần như tan vào trong màn đêm tối kia, suốt một hồi lâu không nói gì.
Gió biển lúc này mỗi lúc một mạnh, khi thổi phả vào mặt hệt như sượt dao qua, Chúc Vân Cảnh đứng ở một bên không nhịn được cau mày hỏi: “Đệ chắc chắn là tối nay sao? Sao ta thấy chúng ta cũng đã đợi gần một canh giờ rồi, mà lại không có chút động tĩnh nào vậy?"
“Tin tình báo của Lương Trinh sẽ không bao giờ sai." Chúc Vân Tuyên hững hờ đáp trả: “Hắn nói tối nay chắc chắn sẽ là tối nay, đã giờ gì rồi?"
“… Sắp qua giờ tý rồi."
Ở bến cảng phía trước, hàng tá chiếc thuyền quân binh Đại Diễn đã đậu nơi đó tạo nên một vẻ uy nghiêm đáng sợ, quân kỳ màu đỏ trên cột buồm phấp phới bay theo gió, trên thuyền, những pháo thủ cùng tiễn thủ đều đã bày sẵn trận thế, chỉ chờ đến lúc ra lệnh sẽ ngay lập tức lao ra giết nhanh gọn lẹ.
Đôi mắt Chúc Vân Tuyên giờ còn ảm đạm hơn cả màn đêm, hắn ngẩng đầu nhìn trời, rồi khe khẽ hít một hơi: “Sắp rồi."
Một tiếng kêu của chim cắt đột nhiên xẹt qua chân trời kinh động không trung, sau đó bất ngờ giương cánh bay lượn đáp xuống phá tan sự yên lặng của đêm tối.
Quả đạn pháp thứ nhất bắn rơi vào mặt biển nổ tung, một chùm tia lửa dựng thẳng lên trời, song chiếu sáng ra quân giặc đang nương theo hướng gió ập tới.
Có thể nhìn thấy ở giữa bao gồm ba mươi chiếc thuyền cỡ lớn khí thế như rồng của người phiên bang, bọn chúng mang theo hàng tá pháo đạn hạng nặng đang trong tư thế hùng hùng hổ hổ đi đến, mấy chục chiếc thuyền buồm hải tặc cũng dốc toàn bộ lực lựng tản ra bốn phía xung quanh làm hộ vệ tiếp ứng, phía sau là hai mươi chiếc thuyền Lương Trinh dẫn theo, như kế hoạch, hai mươi chiếc thuyền kia sẽ thừa dịp hạm đội Đại Diễn xuất binh đón đánh với người phiên bang mà xuôi theo gió vòng ra phía sau, tạo thành cảnh tượng tấn công hai phía.
Khi quả pháo thứ nhất bắn xuống, bên phe địch không hề tỏ ra chút trốn tránh nào, còn đốt đuốc lên soi sáng gần như toàn bộ bầu trời đêm, người phiên bang trên thuyền cũng cực kỳ hưng phấn, một mặt không ngừng ăn nói ngông cuồng với phía thủy sư Đại Diễn, một mặt còn lại ra vẻ bành trướng thế lực hô hào những khẩu hiệu mà khiến người nghe không hiểu, giọng điệu còn hùng hồn chấn động trời đất.
Bọn họ vô cùng tự tin, tuy rằng chỉ có ba mươi chiếc thuyền, thế nhưng quy mô vượt xa thuyền của Đại Diễn, cự li bắn cũng xa gấp ba. Không những thế, hoàng đế Đại Diễn còn đang trong tay đồng minh của bọn chúng, đối phương cũng đã chấp thuận cam kết, rằng đến thời khắc quan trọng sẽ đẩy hoàng đế kia lên trước pháo nóng, nhằm khiến cho đám người bên kia tước vũ khí đầu hàng, ngoan ngoãn chịu thua.
Thượng đế chứng giám, vị thần thắng lợi lúc này dĩ nhiên là đang đứng về phía bên bọn họ rồi.
Nhưng thủy sư Đại Diễn sao có thể bó tay chờ chết, Hạ Hoài Linh vừa ra lệnh, thì vô số con thuyền ẩn trong bóng tối xuyên qua màn sương mù ồ ra đi thẳng về phía quân địch với tư thái không chút lo sợ sẵn sàng chiến đấu. Tiếng pháo chấn động mây xanh, khiến mặt biển cũng dâng sóng lớn cao mấy trượng, cảnh tượng hệt như núi thét biển gào.
Mặc dù thuyền tàu bên phía Đại Diễn nhỏ hơn bên phe địch nhiều, nhưng sự linh hoạt vẫn không hề thua kém, hạm thuyền chủ chốt xông lên dẫn đầu theo gió vượt sóng bay nhanh hướng về quân địch, xung quanh thân thuyền pháo liên tục được ta bắn ra nổ vang. Chúc Vân Cảnh ở trên đài cao quan sát cảnh tượng cũng phải giơ tay lau mồ hôi, trước giờ hắn chưa từng thấy qua cho nên cứ ngỡ là bình thường, bây giờ được thấy xong, bản thân cũng bắt đầu lo lắng, đồng thời cũng ngấm ngầm quyết định như Chúc Vân Tuyên từng khuyên, chính là sau khi chính thức kết thúc trận chiến này để Hạ Hoài Linh lĩnh mệnh hồi kinh.
Về phía Chúc Vân Tuyên, gương mặt của hắn lúc này âm trầm như mặt nước, từ nãy đến giờ chỉ nhìn chăm chăm vào duy nhất một hướng, là sau lưng hạm đội phiên vang, đội tàu thuyền của Lương Trinh vốn nên thừa dịp hai quân hỗn chiễn vòng qua phía sau thủy sư Đại Diễn hợp sức tấn công cùng phe địch, thế nhưng lúc này bên đó vẫn chậm chạp chưa động, cũng không nổ súng, phảng phất như sống chết mặc bây.
Chúc Vân Cảnh nhìn một hồi, nghi hoặc hỏi Chúc Vân Tuyên: “Sao Lương Trinh làm cho bọn kia tin đệ đang nằm trong tay hắn vậy? Chỉ dựa vào một khối ngọc bội mang bên eo là đủ sao?"
Chúc Vân Tuyên cong mắt khẽ cười: “Bên cạnh hắn có một người thân tín, tướng mạo đối phương có mấy phần giống đệ, ngày đó khi đệ mới tới thành Tuyền Châu, bọn cướp biển kia từng đứng ở xa lẫn trong đám đông nhìn đệ, bây giờ Lương Trinh chỉ cần kêu đối phương mặc y phục của đệ, tân trang lại gương mặt chút thì có thể lừa gạt bọn chúng rồi."
“… Thì ra là như vậy."
Tiếng pháo vang ầm ầm ròng rã suốt một canh giờ, sau khi ác chiến qua đi, gió thổi trên biển bắt đầu lớn hơn cả lúc đầu, khiến cho tàu thuyền càng thêm gian nan. Hai bên bên nào cũng có người thương vong, đồng thời cũng ngưng chiến lại mà lui về phía sau tạm ngưng đại bác, mắt thì chăm chăm cảnh giác bên phía đối phương.
Lương Trinh được mời ra khoang thuyền, người được người phiên bang phái lên thuyền kia vừa đến liền trừng cặp mắt nham hiển nhìn hắn, rồi dùng ngôn ngữ Đại Diễn sứt sẹo chất vấn: “Đã nói ngươi sẽ đánh lén từ phía sau, tại sao ngươi không nhúc nhích? Chúng ta vốn có thể đánh chìm hạm đội của bọn họ chỉ trong một trận chiến, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì?!"
Lương Trinh khinh bỉ bĩu môi: “Lúc trước các ngươi nói Tuyền Châu chỉ có thể chứa nhiều nhất ba mươi chiếc thuyền đội quân Đại Diễn, nhưng ta thấy hiện tại bọn họ ít nhất cũng đã hơn trăm chiếc, là tình báo của các ngươi có lỗi trước, ta đây chỉ có mấy chục chiếc thuyền rách nát nào dám đi đánh lén thủy sư Đại Diễn, chẳng phải sẽ chịu chết oan hay sao, ta cũng không ngu như vậy."
Đối phương cắn răng nghiến lợi nói: “Người Đại Diễn đúng là xảo quyệt, ngươi cũng như vậy!"
Từ sau khi hoàng đế Đại Diễn bị cướp đi, trong khoảng thời gian này cướp biển nhân cơ hội lân la xung quanh biên cảnh vùng duyên hải Mân Việt của Đại Diễn, hễ bị đánh sẽ tản đi chỗ khác, nhằm cố tình muốn cho thủy sư Đại Diễn phải ứng phó đến mệt mỏi, không còn sức lực nào chú ý đến xung quanh bến cảng. Bọn họ tìm được chỗ Tuyền Châu này chỉ còn dư lại tầm ba mươi chiếc thuyền đóng giữ, đang muốn nhân cơ hội diệt gọn một lần chiếm lĩnh bến cảng Tuyền Châu đạt được mục đích của mình. Không ngờ rằng hôm nay khi đến nơi này, lại phát hiện bên phe Đại Diễn tấn công từng chiếc từng chiếc một, bọn họ cứ nối đuôi nhau ồ tới cứ như bất tận, còn Lương Trinh lại tỏ thái độ thờ ơ không động lòng, bắt bọn họ chiến đấu đến mức không thể không chọn phương án tạm thời nghỉ lấy sức, thử hỏi có ai mà không cáu giận.
“Quá khen rồi." Lương Trinh chẳng thèm để tâm cợt nhã trả lời.
“Ta muốn ngươi lập tức giao hoàng đế Đại Diễn ra đây!"
“Được thôi." Lương Trinh thoải mái đáp lại, “Nhưng mà ta có một điều kiện, chính là các ngươi trước tiên phải kêu những người hải tặc trên thuyền kia tiếp tục chiến với thủy sư Đại Diễn một lúc nữa."
Đối phương chợt ngây người ra, sau đó cất cao giọng nói tỏ ra vô cùng cảnh giác: “Ngươi có ý gì?"
“Không phải ngươi vốn rõ ràng ta có ý gì hay sao?" Lương Trinh khẽ bật cười, “Các ngươi chớ xem ta là kẻ đần độn, đừng cho là ta không biết chủ ý muốn ta đánh lén hạm đội Đại Diễn từ phía sau là do bọn hải tặc kia đề ra, mục đích chỉ là muốn ta đi chịu chết mà thôi, bọn chúng ngoài miệng nói thì dễ nghe, kỳ thật có để ta cùng người dân trên đảo này vào trong mắt đâu, dù sao coi như là sau đó Cửu hoàng tử leo lên đế vị thật đi, thì ta và bọn hải tặc kia vẫn sẽ xảy ra tranh chấp."
“Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?!"
Lương Trinh bình tĩnh cười trả lời: “Nói thật, tình hình của Đại Diễn so ra còn phức tạp hơn các ngươi nghĩ nhiều, bọn hải tặc đúng là có liên quan đến Cửu hoàng tử thật, nhưng một khi bàn về huyết thống, ta so với bọn chúng vẫn gần hơn nhiều. Ta là đường thúc của Cửu hoàng tử còn nhìn hắn sinh ra trưởng thành, ngươi nói xem nếu như Cửu hoàng đế thật sự đăng cơ, thì hắn sẽ nghe lời bọn hải tặc kia, hay là nghe ta? Hơn nữa, ba năm trước ta từng là Chiêu vương khuynh đảo triều chính Đại Diễn, các ngươi thử ngẫm lại xem, bên trong triều đình Đại Diễn hiện tại có nhiều người của bọn dư nghiệt còn sót lại triều đại trước trốn chạy khỏi Trung Nguyên hai trăm năm, hay là nhiều người của ta hơn? Các ngươi chỉ mong muốn có thể lấy nhiều của cải thứ tốt từ Đại Diễn mà thôi, bọn họ đồng ý cho các ngươi, thì ta cũng có thể cho, nhưng điều kiện tiên quyết là, bọn họ cùng ta, chỉ có một bên có thể tồn tại, bọn họ không tha cho ta, ta cũng không tha cho bọn họ."
Khi nhìn thấy sắc mặt đối phương ngày càng khó coi, Lương Trinh nở nụ cười phóng ra quân bài quan trọng nhất: “Quan trọng nhất là, hoàng đế Đại Diễn hiện tại đang nằm trong tay ta, ta lập tức có thể khiến thủy sư Đại Diễn đầu hàng, nếu không các ngươi cứ tiếp tục đánh cùng bọn họ, thì kết cục chỉ là hai bên tổn hại, chứ chẳng ảnh hưởng gì đến ta cả."
“Ngươi! Tại sao ngươi có thể vô lại như vậy!"
Lương Trinh cười gật đầu: “Ta xưa nay vốn là người vô lại như thế, ăn miếng thì trả miếng, ai ai cũng biết ta là người như vậy."
Người được phái đến kia tức ành ạch quay trở về, muốn bẩm báo lại ý của hắn cho thượng quan nghe. Lương Trinh đứng ở đầu thuyền, hắn ngửi được mùi khói súng bị hòa lẫn bên trong mùi tanh của biển bèn khẽ chau mày, ánh mắt nhìn ra xa xăm ngưng lại một nơi ánh lên đèn đuốc, qua hồi lâu sau, mới cong cong khóe môi.
Trên đài cao, có một binh lính đi tới báo cáo lại tình hình trận chiến trên biển, Chúc Vân Tuyên nghe xong chỉ gật gật đầu, không hỏi nhiều, mà thất thần nhìn về phía trước. Chúc Vân Cảnh cầm lấy ống nhòm từ tay đệ đệ mình nhìn qua chung qua một vòng, cau mày nói: “Hắn thật sự có biện pháp ly gián những kẻ phiên bang cùng đám người hải tặc kia sao?"
Trong đôi mắt tối om của Chúc Vân Tuyên lướt qua một ý cười, sau lại lập tức bị nỗi niềm lo âu lấp kín: “Nếu như hắn đã nói có biện pháp, tất nhiên sẽ có biện pháp, chúng ta cứ chờ xem."
Một chiếc thuyền nhỏ của người phiên bang dừng lại bên cạnh chiếc thuyền lớn Lương Trinh, người trên chiếc thuyền nhỏ kia vẫn là người ban nãy, thế nhưng thái độ lúc này đã cung kính hơn rất nhiều: “Thượng quan mời các hạ dẫn hoàng đế Đại Diễn theo cùng lên thuyền của người."
Lương Trinh nhíu mày: “Lên thuyền của các ngươi?"
“Đúng vậy, nếu như ngài không bằng lòng, thì sao chúng ta có thể tin lời ngài nói là thật hay không, lỡ như ngài kỳ thực cấu kết với người Đại Diễn lừa dối chúng ta thì sao. Nếu như ngài đồng ý mang hoàng đế Đại Diễn đi qua, thì chúng ta sẽ xem đó là thành ý của ngài, thượng quan sẽ đáp ứng điều kiện ngài đưa ra."
Ánh mắt Lương Trinh trầm xuống: “Những hải tặc kia có sinh lòng nghi ngờ gì hay không?"
“Bọn họ sao dám." Đối phương khinh thường nói: “Chẳng qua chỉ là đám chó giữ nhà trông ngóng chúng ta mà thôi, cho dù có nghi ngờ thì làm gì được."
Vừa nói xong hắn lại cảm thấy lời mình nói có chút không thích hợp, bèn chuyển qua ca tụng Lương Trinh: “Dĩ nhiên là, các hạ không giống với bọn họ rồi, ngài là đồng minh thân thiết nhất của chúng ta."
Lương Trinh thầm cười trong lòng, trên mặt cũng phì cười: “Đó là đương nhiên."
Sau chợt dặn dò thủ hạ sau lưng: “Dẫn người ra đây."
Cậu Nhân có dáng dấp hao hao giống được mặc trang phục của Chúc Vân Tuyên bị người đẩy ra từ khoang thuyền, cậu ta cứ cúi đầu không dám nhìn ai. Người phiên bang kia nhìn thấy thái độ khiếp nhược của đối phương liền không nhịn được chế nhạo nói: “Quả nhiên không nghĩ tới, hoàng đế Đại Diễn nhát gan khiếp nhược như thế này sao.
Ánh mắt Lương Trinh trở nên thâm trầm, đối phương nhìn hắn ra hiệu: “Xin mời."
Phía trước, kèn hiệu lần hai được thổi lên, đội tàu thuyền hải tặc Trần thị đang tản ra xung quanh hộ vệ hạm đội bắt đầu xông về phía trước đến chỗ thủy sư Đại Diễn, báo hiệu một trận chiến mới sắp sửa bắt đầu.
Tác giả :
Bạch Giới Tử