Giang Nguyên
Chương 25
Khi mà Kim Lang võ trang cả người đầy đủ cùng với Phùng Sướng mái tóc đỏ rực nổi bần bật dài tới eo đến, La Duệ và Diêu Chính Hạo đều đần hết cả người không nhận ra.
– Ngây ra gì đấy?
Giang Nguyên rút hai chiếc ghế nhựa, để Kim Lang ngồi bên trong, anh thì ngồi bên cạnh Phùng Sướng.
Phùng Sướng nói:
– Đã lâu không gặp, chào hai anh.
La Duệ:
– Đã lâu không gặp. Hai người…tạo hình đẹp ghê.
Diêu Chính Hạo hùa theo:
– Rất đẹp.
– Cảm ơn hai anh ạ!
Kim Lang cởi mũ ra để lộ khuôn mặt trắng mịn như tuyết,
– Là chuẩn bị để đón tết đó ạ!
La Duệ:
– Rất độc đáo.
Phùng Sướng thò tay xuống dưới mặt bàn nắm lấy tay Giang Nguyên, với vào túi áo lông vũ của anh, tay hai người đều nóng, đút túi còn nóng hơn.
Giang Nguyên đẩy thực đơn đến trước mặt hai người.
– Hai em muốn ăn gì?
Phùng Sướng nói:
– Các anh chưa chọn món à?
Giang Nguyên:
– Bọn anh ăn một hiệp rồi.
Phùng Sướng nói:
– Em ăn trên máy bay rồi, không đói đâu. Các anh chọn đi.
– Kim Lang thì sao?
– Cậu ấy không ăn đâu.
Kim Lang nói:
– Em muốn uống sữa bò nóng ạ.
La Duệ nhìn quanh quất tìm:
– Quán này có sữa bò không nhỉ?
Diêu Chính Hạo xung phong:
– Để tôi đi hỏi xem.
Một lát sau, Diêu Chính Hạo trở về nói:
– Có loại nóng đấy, nhưng nhãn hiệu sữa của anh ấy rất đặc biệt, không biết em thường thích uống loại nào?
Phùng Sướng muốn đi theo chọn thì bị Kim Lang kéo lại:
– Để tớ đi chọn cho. Sướng Sướng, tớ được mà. Vừa lúc muốn xem quán ăn khuya nhỏ này có bao nhiêu loại sữa bò luôn.
– Quán nhỏ thôi nhưng em đừng coi thường nhé. – La Duệ nói, – Ông chủ quán này rất có địa vị đấy.
– Thật ạ? – Kim Lang hứng thú đi theo sau Diêu Chính Hạo.
La Duệ:
– Tôi đi toilet đã.
– Bạn anh biết điều và ga lăng thật đó. – Phùng Sướng nhào vào lòng Giang Nguyên, hôn cằm anh, – Muốn ôm anh một chút cũng không dễ.
Giang Nguyên bưng mặt Phùng Sướng, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, hôn rồi lại hôn tiếp, sau đó vỗ nhẹ lên lưng cô.
– Được rồi, ngồi thẳng nào.
Phùng Sướng thở dài não nề.
Giang Nguyên:
– Làm sao vậy em?
Phùng Sướng:
– Khai giảng sớm đi thì tốt. Chứ vừa gặp nhau lại phải xa nhau hai ba ngày, em sắp không chịu nổi rồi.
– Ngày mai em lại đi nữa à? – Giang Nguyên câu nhẹ cằm cô lên, không kìm được lại cúi đầu hôn cô một cái.
– Có phải không nỡ xa em không?
– Đúng vậy. – Ttay Giang Nguyên vẫn không rời mặt cô, anh quấn tóc cô từng vòng từng vòng, chậm rãi vén tóc dài của cô ra sau tai.
– Lừa anh đó. – Phùng Sướng cong khóe miệng lên, – Bố em mở lòng từ bi từ ngày mai cho em nghỉ rồi.
– Ờ, lại thích trêu chọc anh hử. – Giang Nguyên búng tai cô.
– Tại anh thú vị mà.
– Ai dễ trêu chọc hửm?
– Là em dễ trêu chọc. – Phùng Sướng nghiêng đầu đi, nhanh như chớp ngậm đầu ngón tay của anh, – Anh có chơi hay không?
Giang Nguyên bị điện giật trong một giây, anh rút tay về xoay người lại.
Phùng Sướng:
– Sao thế, cứng rồi à?
Giang Nguyên ngồi nghiêm chỉnh.
– Em ngồi yên cho anh.
– Em không.
Phùng Sướng còn muốn trêu chọc anh, bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa bùng nổ tiếng la hét, cô quay đầu lại xem, vừa lúc thấy một vật thể dạng ống tròn thẳng tắp bay về phía Kim Lang.
Sắc mặt Phùng Sướng tái đi, ngay lập tức xông qua đó.
Vài phút trước.
Kim Lang chọn sữa bò xong, đưa cho Diêu Chính Hạo.
Diêu Chính Hạo cầm sữa bò đi vào sau bếp, nơi này anh ta rất quen cửa quen nẻo, đi vào rất tự nhiên như ở nhà.
Kim Lang nghĩ chờ anh ta một chút là được, liền đứng tại chỗ.
Phía sau lưng cô khoảng cách tầm 3 mét là một bàn gồm một nhóm mấy người đàn ông và phụ nữ trung niên trạc ba mươi bốn mươi tuổi. Có một người đàn ông cao lớn vạm vỡ đứng chống nạnh, quắc mắt hung hăng chất vấn người phục vụ đang bưng đĩa phục vụ cho bàn ngay bên cạnh:
– Các cô cậu làm ăn kiểu gì thế? Rõ ràng chúng tôi đến trước nhưng sao lại phục vụ bàn kia trước?
Bàn ngay cạnh là bốn thanh niên nữ tú trẻ tuổi nom chưa đến hai mươi tuổi, một nam sinh trong đó đáp lại:
– Là bởi bọn cháu đã chọn trước rồi.
Anh ta lắc lắc di động,
– Đặt đơn ở di động.
Người phục vụ áy náy:
– Cháu xin lỗi. Các bạn ấy đã đặt đơn trước ạ, các cô chú chờ chút nữa là có ngay ạ.
– Mày lừa ai đấy? – Gã đàn ông kia cười gằn, – Nhấn vào di động thì bảo là đặt trước? Thế thì tao nói đã xếp hàng từ hôm qua đấy! Tao không chờ! Nhanh phục vụ cho bọn tao trước.
Một người phụ nữ tiếp lời hùa theo:
– Phải đấy, người tới mới tính là đến. Dựa theo thứ tự đến trước và sau thì nên phục vụ bọn tôi trước. Nhanh lên, sắp chết đói rồi đây.
Người phục vụ khó xử nói:
– Cháu rất xin lỗi.
– Tao không quan tâm! – Người đàn ông kia đưa tay ra giành cái đĩa từ người phục vụ.
– Chú làm gì đấy! – Người nam sinh trẻ tuổi mặt khó coi, giơ tay ngăn lại.
– Tao làm gì à? – Người đàn ông vung tay lên, hung hãn đẩy anh ta ra.
Nam sinh kia loạng choạng lui vài bước, ngã vào một cái bàn khác, chung quanh ồ lên, mọi người rối rít tránh né.
– Mẹ nó!
Hai bên nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nhanh chóng xông vào đánh nhau.
Kim Lang để hóng hớt xem trò náo nhiệt mà bước lên vài bước, khi này thấy tình hình không ổn liền muốn lui trở về, nhưng mà vào lúc quan trọng chiếc áo khoác bó chân của cô vướng vướng víu víu, chân cô không thể nào di chuyển nhanh chóng được. Vì thế mà trong chớp mắt, cô trở thành người không liên quan duy nhất còn lại trong khu vực đánh lộn.
Bị vật thể không xác định đập vào lưng, Kim Lang ngẩn người, sau đó mới phản ứng kêu lên “á" một tiếng.
“Á" không chắc lắm, bởi vì quần áo dày, Kim Lang không cảm nhận được đau đớn chút nào.
– Sao rồi? – Phùng Sướng xông đến, nôn nóng chắn trước người cô ấy.
Kim Lang mếu máo, nước mắt ngập trong hốc mắt:
– Đau lắm á.
Phùng Sướng tức thì yên lòng, cô tức giận nói:
– Cậu giả vờ.
– Hì hì. – Kim Lang chỉ ngón tay.- Sướng Sướng ơi, đánh họ đi.
Còn chưa nói xong, chân Phùng Sướng đã đá một cú vào người đàn ông khiêu khích đầu tiên kia.
Dám ném đồ vào người Kim Lang, cô không có ý định buông tha cho người ta.
Phùng Sướng ra tay đánh người ta quá nhanh, Giang Nguyên không kịp ngăn lại, anh không thể làm gì khác hơn ngoài vây quanh ở bên người cô, đánh gục tất cả những người bạn đồng hành có ý định giải cứu gã đàn ông kia.
Rõ ràng là việc hai người biết võ gia nhập trong nháy mắt đã làm xoay chuyển cuộc ẩu đả, không, mà phải nói là cả hai đã dùng thế sét đánh không kịp bưng tai để kết thúc cuộc ẩu đả thì đúng hơn.
Bốn người nam nữ thanh niên không đất dụng võ nhìn nhau đến khó tin.
– Tình huống là sao thế nhỉ? – Cô gái mù mịt hỏi.
– Bạn anh. – Triệu Hân chỉ chỉ Giang Nguyên, lại chào hỏi với La Duệ cùng với Diêu Chính Hạo đứng ở một bên,
– Chắc là thấy bọn mình yếu thế nên giúp đỡ đấy.
– Anh ấy soái quá! – Cô gái kia mắt sáng lấp lánh, – Triệu Hân, anh có bạn soái thế mà giấu không chịu giới thiệu gì cả.
La Duệ cùng Diêu Chính Hạo cũng không giúp được gì. Nhưng mà cả hai cũng lần đầu tiên chứng kiến Phùng Sướng động thủ, trên mặt ngoài biểu hiện khiếp sợ và ngỡ ngàng ra thì không còn gì khác.
– Được rồi. – Giang Nguyên xách Phùng Sướng sang một bên, – Đủ rồi em, đánh tiếp nữa tay đau đấy.
– Chỗ tôi có thuốc đây. – Triệu Hân bước lên, – Tôi mới lấy ở trong.
Anh ta cũng vô tâm chẳng chú ý gì cả, cứ thế mà nắm lấy tay Phùng Sướng, Giang Nguyên ôm lấy Phùng Sướng lui về sau một chút, cầm lấy hòm thuốc trên tay Triệu Hân.
– Để tôi.
– Ờ, được. Cảm ơn cậu nhé Giang Nguyên.
Triệu Hân cười với Phùng Sướng,
– Cảm ơn nữ hiệp.
Giang Nguyên:
– Sao lại ầm ĩ đến mức này thế?
Anh vừa hỏi vừa cầm lấy tay Phùng Sướng lên để kiểm tra kỹ. Phùng Sướng không bị thương ở đâu cả, chỉ có khớp xương ngón tay hơi đỏ lên thôi, ngón cái Giang Nguyên vuốt ve nhẹ nhàng lên đó.
Triệu Hân đáp:
– Bọn họ gây sự đánh bọn tôi trước. Bọn tôi chỉ tự vệ thôi, không có chuyện gì đâu, chủ quán đã gọi điện cho chú tôi rồi, chú tôi sẽ qua đây ngay lập tức.
La Duệ:
– Các cậu không ai bị thương chứ?
– Không. Chưa đánh được 1 phút thì các cậu tới rồi, mấy người bị đánh ngã kia cũng không bị sao hết.
Triệu Hân cau mày,
– Mỗi cái là quần áo bị bẩn hết rồi.
Cô gái kia nói:
– Bắt bọn họ đền đi.
Triệu Hân nói:
– Đương nhiên phải đền rồi, dưới đất, trên bàn, trên người, đều tính hết vào.
Người phục vụ đang dọn dẹp đống cốc đĩa bát đũa vỡ lộn xộn trên bàn và dưới đất, Triệu Hân tránh sang một bên.
– Được rồi, đừng đứng đây nữa, đi vào nói chuyện đi.
– Tôi không vào đâu. – Giang Nguyên đứng tại chỗ, – Tối nay cũng muộn rồi, lần sau rảnh thì hẹn đánh bóng nhé.
– Không được. – Cô nữ sinh kia vội giữ lại.
Nhóm người trung niên đứng bên ngoài không còn hung hăng nữa tuy rằng kiêng dè không đi vào, nhưng rõ ràng là không tính cứ thế mà bỏ qua như vậy, đang hằm hằm gọi điện thoại, như là muốn gọi người đến.
Cô gái kia lo lắng:
– Hình như họ tìm người đến ấy…
– Sợ gì? – Diêu Chính Hạo nói, – Họ tìm người, chúng ta không thể tìm à?
La Duệ:
– Tìm cái gì mà tìm, cậu ăn no căng bụng còn muốn kéo bè kéo lũ đánh nhau hả? Có việc thì tìm cảnh sát được chưa?
– Phải đó. Dây dưa với loại người này không đáng. – Triệu Hân quay sang cô gái,
– Tối nay anh đoán còn nhiều việc phải giải quyết, em cũng đừng ở lại nữa. Để anh gọi xe đưa em về nhà.
– Dạ, cũng được.
Đến lúc này La Duệ mới nhận thấy thiếu một người, anh ta hỏi Phùng Sướng:
– Ấy, bạn em đâu rồi?
Ngay vào lúc Phùng Sướng ra tay thì chú Liêu đã phái xe đưa Kim Lang về nhà rồi. Chú với Phùng Sướng ăn ý gần mười năm, rất nhiều chuyện đã không cần phải nhiều lời.
Phùng Sướng nói:
– Đi về nhà rồi.
Diêu Chính Hạo ngớ người:
– Nhanh vậy á?
Khóe miệng Phùng Sướng giật nhẹ. Cô không hề thấy nhanh.
– Đi nhé.
Giang Nguyên vẫy tay với mọi người.
Triệu Hân nhìn hai người rời đi, ánh mắt dừng ở trên người Phùng Sướng vài giây. Trong đầu anh ta hiện lên bộ tóc đỏ rực rỡ, hình bóng uyển chuyển nhẹ nhàng bay và đá trên không trung của cô.
Anh ta hỏi La Duệ cùng Diêu Chính Hạo,
– Từ khi nào Giang Nguyên thông suốt mà yêu đương thế? Tôi nhớ cậu ta trước nay không có hứng thú gì với con gái mà, chưa bao giờ tham dự đề tài của chúng ta cả. Cũng chưa từng nhận nước uống mà con gái đưa cho…
– Bất ngờ lắm phải không. – La Duệ nói, – Chỉ cần người này còn sống thì cái gì cũng đều có thể thấy…
– Bọn họ quen nhau như nào thế?
Diêu Chính Hạo:
– Không biết. Lúc nghỉ hề đã quen nhau rồi. Ngày nào Phùng Sướng cũng tới hồ bơi để tán Giang Nguyên, rất thú vị.
– Kể đi kể đi, thú vị như nào?
Triệu Hân hết sức quan tâm hỏi.
……
Hết chương 25
– Ngây ra gì đấy?
Giang Nguyên rút hai chiếc ghế nhựa, để Kim Lang ngồi bên trong, anh thì ngồi bên cạnh Phùng Sướng.
Phùng Sướng nói:
– Đã lâu không gặp, chào hai anh.
La Duệ:
– Đã lâu không gặp. Hai người…tạo hình đẹp ghê.
Diêu Chính Hạo hùa theo:
– Rất đẹp.
– Cảm ơn hai anh ạ!
Kim Lang cởi mũ ra để lộ khuôn mặt trắng mịn như tuyết,
– Là chuẩn bị để đón tết đó ạ!
La Duệ:
– Rất độc đáo.
Phùng Sướng thò tay xuống dưới mặt bàn nắm lấy tay Giang Nguyên, với vào túi áo lông vũ của anh, tay hai người đều nóng, đút túi còn nóng hơn.
Giang Nguyên đẩy thực đơn đến trước mặt hai người.
– Hai em muốn ăn gì?
Phùng Sướng nói:
– Các anh chưa chọn món à?
Giang Nguyên:
– Bọn anh ăn một hiệp rồi.
Phùng Sướng nói:
– Em ăn trên máy bay rồi, không đói đâu. Các anh chọn đi.
– Kim Lang thì sao?
– Cậu ấy không ăn đâu.
Kim Lang nói:
– Em muốn uống sữa bò nóng ạ.
La Duệ nhìn quanh quất tìm:
– Quán này có sữa bò không nhỉ?
Diêu Chính Hạo xung phong:
– Để tôi đi hỏi xem.
Một lát sau, Diêu Chính Hạo trở về nói:
– Có loại nóng đấy, nhưng nhãn hiệu sữa của anh ấy rất đặc biệt, không biết em thường thích uống loại nào?
Phùng Sướng muốn đi theo chọn thì bị Kim Lang kéo lại:
– Để tớ đi chọn cho. Sướng Sướng, tớ được mà. Vừa lúc muốn xem quán ăn khuya nhỏ này có bao nhiêu loại sữa bò luôn.
– Quán nhỏ thôi nhưng em đừng coi thường nhé. – La Duệ nói, – Ông chủ quán này rất có địa vị đấy.
– Thật ạ? – Kim Lang hứng thú đi theo sau Diêu Chính Hạo.
La Duệ:
– Tôi đi toilet đã.
– Bạn anh biết điều và ga lăng thật đó. – Phùng Sướng nhào vào lòng Giang Nguyên, hôn cằm anh, – Muốn ôm anh một chút cũng không dễ.
Giang Nguyên bưng mặt Phùng Sướng, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, hôn rồi lại hôn tiếp, sau đó vỗ nhẹ lên lưng cô.
– Được rồi, ngồi thẳng nào.
Phùng Sướng thở dài não nề.
Giang Nguyên:
– Làm sao vậy em?
Phùng Sướng:
– Khai giảng sớm đi thì tốt. Chứ vừa gặp nhau lại phải xa nhau hai ba ngày, em sắp không chịu nổi rồi.
– Ngày mai em lại đi nữa à? – Giang Nguyên câu nhẹ cằm cô lên, không kìm được lại cúi đầu hôn cô một cái.
– Có phải không nỡ xa em không?
– Đúng vậy. – Ttay Giang Nguyên vẫn không rời mặt cô, anh quấn tóc cô từng vòng từng vòng, chậm rãi vén tóc dài của cô ra sau tai.
– Lừa anh đó. – Phùng Sướng cong khóe miệng lên, – Bố em mở lòng từ bi từ ngày mai cho em nghỉ rồi.
– Ờ, lại thích trêu chọc anh hử. – Giang Nguyên búng tai cô.
– Tại anh thú vị mà.
– Ai dễ trêu chọc hửm?
– Là em dễ trêu chọc. – Phùng Sướng nghiêng đầu đi, nhanh như chớp ngậm đầu ngón tay của anh, – Anh có chơi hay không?
Giang Nguyên bị điện giật trong một giây, anh rút tay về xoay người lại.
Phùng Sướng:
– Sao thế, cứng rồi à?
Giang Nguyên ngồi nghiêm chỉnh.
– Em ngồi yên cho anh.
– Em không.
Phùng Sướng còn muốn trêu chọc anh, bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa bùng nổ tiếng la hét, cô quay đầu lại xem, vừa lúc thấy một vật thể dạng ống tròn thẳng tắp bay về phía Kim Lang.
Sắc mặt Phùng Sướng tái đi, ngay lập tức xông qua đó.
Vài phút trước.
Kim Lang chọn sữa bò xong, đưa cho Diêu Chính Hạo.
Diêu Chính Hạo cầm sữa bò đi vào sau bếp, nơi này anh ta rất quen cửa quen nẻo, đi vào rất tự nhiên như ở nhà.
Kim Lang nghĩ chờ anh ta một chút là được, liền đứng tại chỗ.
Phía sau lưng cô khoảng cách tầm 3 mét là một bàn gồm một nhóm mấy người đàn ông và phụ nữ trung niên trạc ba mươi bốn mươi tuổi. Có một người đàn ông cao lớn vạm vỡ đứng chống nạnh, quắc mắt hung hăng chất vấn người phục vụ đang bưng đĩa phục vụ cho bàn ngay bên cạnh:
– Các cô cậu làm ăn kiểu gì thế? Rõ ràng chúng tôi đến trước nhưng sao lại phục vụ bàn kia trước?
Bàn ngay cạnh là bốn thanh niên nữ tú trẻ tuổi nom chưa đến hai mươi tuổi, một nam sinh trong đó đáp lại:
– Là bởi bọn cháu đã chọn trước rồi.
Anh ta lắc lắc di động,
– Đặt đơn ở di động.
Người phục vụ áy náy:
– Cháu xin lỗi. Các bạn ấy đã đặt đơn trước ạ, các cô chú chờ chút nữa là có ngay ạ.
– Mày lừa ai đấy? – Gã đàn ông kia cười gằn, – Nhấn vào di động thì bảo là đặt trước? Thế thì tao nói đã xếp hàng từ hôm qua đấy! Tao không chờ! Nhanh phục vụ cho bọn tao trước.
Một người phụ nữ tiếp lời hùa theo:
– Phải đấy, người tới mới tính là đến. Dựa theo thứ tự đến trước và sau thì nên phục vụ bọn tôi trước. Nhanh lên, sắp chết đói rồi đây.
Người phục vụ khó xử nói:
– Cháu rất xin lỗi.
– Tao không quan tâm! – Người đàn ông kia đưa tay ra giành cái đĩa từ người phục vụ.
– Chú làm gì đấy! – Người nam sinh trẻ tuổi mặt khó coi, giơ tay ngăn lại.
– Tao làm gì à? – Người đàn ông vung tay lên, hung hãn đẩy anh ta ra.
Nam sinh kia loạng choạng lui vài bước, ngã vào một cái bàn khác, chung quanh ồ lên, mọi người rối rít tránh né.
– Mẹ nó!
Hai bên nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nhanh chóng xông vào đánh nhau.
Kim Lang để hóng hớt xem trò náo nhiệt mà bước lên vài bước, khi này thấy tình hình không ổn liền muốn lui trở về, nhưng mà vào lúc quan trọng chiếc áo khoác bó chân của cô vướng vướng víu víu, chân cô không thể nào di chuyển nhanh chóng được. Vì thế mà trong chớp mắt, cô trở thành người không liên quan duy nhất còn lại trong khu vực đánh lộn.
Bị vật thể không xác định đập vào lưng, Kim Lang ngẩn người, sau đó mới phản ứng kêu lên “á" một tiếng.
“Á" không chắc lắm, bởi vì quần áo dày, Kim Lang không cảm nhận được đau đớn chút nào.
– Sao rồi? – Phùng Sướng xông đến, nôn nóng chắn trước người cô ấy.
Kim Lang mếu máo, nước mắt ngập trong hốc mắt:
– Đau lắm á.
Phùng Sướng tức thì yên lòng, cô tức giận nói:
– Cậu giả vờ.
– Hì hì. – Kim Lang chỉ ngón tay.- Sướng Sướng ơi, đánh họ đi.
Còn chưa nói xong, chân Phùng Sướng đã đá một cú vào người đàn ông khiêu khích đầu tiên kia.
Dám ném đồ vào người Kim Lang, cô không có ý định buông tha cho người ta.
Phùng Sướng ra tay đánh người ta quá nhanh, Giang Nguyên không kịp ngăn lại, anh không thể làm gì khác hơn ngoài vây quanh ở bên người cô, đánh gục tất cả những người bạn đồng hành có ý định giải cứu gã đàn ông kia.
Rõ ràng là việc hai người biết võ gia nhập trong nháy mắt đã làm xoay chuyển cuộc ẩu đả, không, mà phải nói là cả hai đã dùng thế sét đánh không kịp bưng tai để kết thúc cuộc ẩu đả thì đúng hơn.
Bốn người nam nữ thanh niên không đất dụng võ nhìn nhau đến khó tin.
– Tình huống là sao thế nhỉ? – Cô gái mù mịt hỏi.
– Bạn anh. – Triệu Hân chỉ chỉ Giang Nguyên, lại chào hỏi với La Duệ cùng với Diêu Chính Hạo đứng ở một bên,
– Chắc là thấy bọn mình yếu thế nên giúp đỡ đấy.
– Anh ấy soái quá! – Cô gái kia mắt sáng lấp lánh, – Triệu Hân, anh có bạn soái thế mà giấu không chịu giới thiệu gì cả.
La Duệ cùng Diêu Chính Hạo cũng không giúp được gì. Nhưng mà cả hai cũng lần đầu tiên chứng kiến Phùng Sướng động thủ, trên mặt ngoài biểu hiện khiếp sợ và ngỡ ngàng ra thì không còn gì khác.
– Được rồi. – Giang Nguyên xách Phùng Sướng sang một bên, – Đủ rồi em, đánh tiếp nữa tay đau đấy.
– Chỗ tôi có thuốc đây. – Triệu Hân bước lên, – Tôi mới lấy ở trong.
Anh ta cũng vô tâm chẳng chú ý gì cả, cứ thế mà nắm lấy tay Phùng Sướng, Giang Nguyên ôm lấy Phùng Sướng lui về sau một chút, cầm lấy hòm thuốc trên tay Triệu Hân.
– Để tôi.
– Ờ, được. Cảm ơn cậu nhé Giang Nguyên.
Triệu Hân cười với Phùng Sướng,
– Cảm ơn nữ hiệp.
Giang Nguyên:
– Sao lại ầm ĩ đến mức này thế?
Anh vừa hỏi vừa cầm lấy tay Phùng Sướng lên để kiểm tra kỹ. Phùng Sướng không bị thương ở đâu cả, chỉ có khớp xương ngón tay hơi đỏ lên thôi, ngón cái Giang Nguyên vuốt ve nhẹ nhàng lên đó.
Triệu Hân đáp:
– Bọn họ gây sự đánh bọn tôi trước. Bọn tôi chỉ tự vệ thôi, không có chuyện gì đâu, chủ quán đã gọi điện cho chú tôi rồi, chú tôi sẽ qua đây ngay lập tức.
La Duệ:
– Các cậu không ai bị thương chứ?
– Không. Chưa đánh được 1 phút thì các cậu tới rồi, mấy người bị đánh ngã kia cũng không bị sao hết.
Triệu Hân cau mày,
– Mỗi cái là quần áo bị bẩn hết rồi.
Cô gái kia nói:
– Bắt bọn họ đền đi.
Triệu Hân nói:
– Đương nhiên phải đền rồi, dưới đất, trên bàn, trên người, đều tính hết vào.
Người phục vụ đang dọn dẹp đống cốc đĩa bát đũa vỡ lộn xộn trên bàn và dưới đất, Triệu Hân tránh sang một bên.
– Được rồi, đừng đứng đây nữa, đi vào nói chuyện đi.
– Tôi không vào đâu. – Giang Nguyên đứng tại chỗ, – Tối nay cũng muộn rồi, lần sau rảnh thì hẹn đánh bóng nhé.
– Không được. – Cô nữ sinh kia vội giữ lại.
Nhóm người trung niên đứng bên ngoài không còn hung hăng nữa tuy rằng kiêng dè không đi vào, nhưng rõ ràng là không tính cứ thế mà bỏ qua như vậy, đang hằm hằm gọi điện thoại, như là muốn gọi người đến.
Cô gái kia lo lắng:
– Hình như họ tìm người đến ấy…
– Sợ gì? – Diêu Chính Hạo nói, – Họ tìm người, chúng ta không thể tìm à?
La Duệ:
– Tìm cái gì mà tìm, cậu ăn no căng bụng còn muốn kéo bè kéo lũ đánh nhau hả? Có việc thì tìm cảnh sát được chưa?
– Phải đó. Dây dưa với loại người này không đáng. – Triệu Hân quay sang cô gái,
– Tối nay anh đoán còn nhiều việc phải giải quyết, em cũng đừng ở lại nữa. Để anh gọi xe đưa em về nhà.
– Dạ, cũng được.
Đến lúc này La Duệ mới nhận thấy thiếu một người, anh ta hỏi Phùng Sướng:
– Ấy, bạn em đâu rồi?
Ngay vào lúc Phùng Sướng ra tay thì chú Liêu đã phái xe đưa Kim Lang về nhà rồi. Chú với Phùng Sướng ăn ý gần mười năm, rất nhiều chuyện đã không cần phải nhiều lời.
Phùng Sướng nói:
– Đi về nhà rồi.
Diêu Chính Hạo ngớ người:
– Nhanh vậy á?
Khóe miệng Phùng Sướng giật nhẹ. Cô không hề thấy nhanh.
– Đi nhé.
Giang Nguyên vẫy tay với mọi người.
Triệu Hân nhìn hai người rời đi, ánh mắt dừng ở trên người Phùng Sướng vài giây. Trong đầu anh ta hiện lên bộ tóc đỏ rực rỡ, hình bóng uyển chuyển nhẹ nhàng bay và đá trên không trung của cô.
Anh ta hỏi La Duệ cùng Diêu Chính Hạo,
– Từ khi nào Giang Nguyên thông suốt mà yêu đương thế? Tôi nhớ cậu ta trước nay không có hứng thú gì với con gái mà, chưa bao giờ tham dự đề tài của chúng ta cả. Cũng chưa từng nhận nước uống mà con gái đưa cho…
– Bất ngờ lắm phải không. – La Duệ nói, – Chỉ cần người này còn sống thì cái gì cũng đều có thể thấy…
– Bọn họ quen nhau như nào thế?
Diêu Chính Hạo:
– Không biết. Lúc nghỉ hề đã quen nhau rồi. Ngày nào Phùng Sướng cũng tới hồ bơi để tán Giang Nguyên, rất thú vị.
– Kể đi kể đi, thú vị như nào?
Triệu Hân hết sức quan tâm hỏi.
……
Hết chương 25
Tác giả :
Nhất Chỉ Tây Phi Nhạn