Giang Nam Thiện Nương Tử
Chương 6
Chương 6Bởi vì được Ức Thu chủ động hôn nên Tạ Cảnh Sướng nhượng bộ, hắn không muốn để cho người mình thích nước mắt lưng tròng. Hắn trước đem toàn bộ tài sản mang đi ,sau đó niêm phong nhà,rồi nhờ vượng đại thúc quản lý phòng trạch Diêu gia.
Hai người trải qua một lần hôn môi quan hệ lại tiến thêm một bước,người trong cửa hàng đều cho rằng sắp đến ngày vui của bọn họ.
Hôm nay,khi Tạ Cảnh Sướng xong việc đã chạng vạng tối,liền đến thủy vân trai, chính sảnh không có một bóng người.
“Ức Thu?" Hắn hô, không có người trả lời.
Hắn chuyển tới nội thất nhìn đến Diêu Ức Thu đối với gương đồng ngẩn người, tay phải vỗ về vết sẹo trên mặt.
“Ức Thu, suy nghĩ cái gì?" Hắn ôm lấy nàng, khẽ hôn lên mặt nàng.
Diêu Ức Thu miễn cưỡng cười cười, nhẹ giọng nói: “Không có gì. Tạ đại ca ngồi đi, ta đi chuẩn bị bữa tối, lập tức xong ngay."
Hắn không cho nàng đứng dậy, cúi đầu tìm kiếm môi đỏ mọng mềm mại mà nhiệt tình hôn nàng, kiếm lưỡi tàn sát bừa bãi trong miệng, dây dưa lưỡi của nàng tựa như vĩnh viễn không muốn dời.
Đại chưởng cách lớp vải dệt mỏng manh dùng sức chụp lên bộ ngực tròn trĩnh, thân thể nàng đột nhiên cứng đờ, hắn hôn nhẹ vành tai bạch ngọc, ở bên tai nàng nói “Không cần sợ hãi, ta sẽ không thương tổn nàng……"
Đại chưởng theo vạt áo đi vào,khi nàng thoáng buộc chặt thân mình, cuối cùng dừng lại ở bầu ngực tuyết trắng. Hắn vuốt ve bộ ngực mềm mại co dãn ,bạc môi hôn lên cần cổ trắng nõn ,giờ phút này dục vọng như bài sơn đảo hải(dời núi lấp biển) đánh úp lại hắn.
Hắn hảo muốn nàng. Khố hạ nóng rực đã chứng minh tâm tình hiện tại của hắn.
Đại chưởng hướng cái eo nhỏ sờ soạng –
“Không!" Nàng bối rối đẩy hắn ra.Quần áo hỗn độn, tóc mây tán loạn trên mặt ,mang theo một chút kinh hoảng, thân thể nàng run run.
Đáng chết! Hắn dọa đến nàng!Tạ Cảnh Sướng lập tức thu hồi tay, vỗ về lưng nàng. “Thực xin lỗi, là ta quá nóng vội. Đừng sợ, ta sẽ không thương tổn nàng mà." Hắn đem quần áo của nàng một lần nữa đóng lại, hôn nhẹ nàng.
Nàng cúi đầu, không nói lời nào, khóe mắt có chút ẩm ướt ,cánh môi còn run nhè nhẹ.
“Ức Thu, Ức Thu, nói chuyện." Hắn rũ mắt nhìn nàng, không hy vọng nàng bởi vậy mà lùi bước.
“Ta…… Ta không sao. Ngươi ngồi một lát, ta đi làm bữa tối." Nói xong, nàng liền đứng dậy đi ra phòng bếp.
Tạ Cảnh Sướng không thể tiếp tục ôm lấy nàng. Cho tới giờ, tuy nói hai người quan hệ có tiến triển, nhưng trừ bỏ ôm cùng hôn môi thì không còn gì khác. Hắn thử chạm vào thân thể của nàng, kết quả đều là làm nàng kinh hoảng cự tuyệt.
Hắn cho rằng nàng là vì từng bị Dương Lập Hành làm nhục, không dám cùng nam nhân khác có hành động thân mật, hắn cũng không ép nàng, chỉ cần nàng hiểu được hắn đối với nàng là thật tình, hắn không bao giờ hại nàng là được.
Nàng giờ đã là một miếng thịt trong lòng hắn, hắn sao cam lòng khiến nàng thương tâm?
Nam nhân tuấn tú hít sâu một hơi nhìn thoáng ra đằng sau rồi đi vào phòng bếp.
***Lại tới thời tiết mùa thu, Hấp huyện bởi vì Tạ Cảnh Sướng cùng Diêu Ức Thu tiến triển thuận lợi mà không có bát quái tin tức gì truyền ra, nhiều lắm là hai người dưới hoàng hôn dắt tay dạo chơi ở lục nhiễu đình, hoặc ôm nhau trong Thái Bạch lâu, hoặc khi nàng sắp té ngã , hắn đã nhanh chóng ôm nàng…..
Bất quá, nghe nói gần đây Tạ Cảnh Sướng chính thức cầu hôn Diêu Ức Thu. Tuy nói kia Diêu Ức Thu từng là tiểu thiếp người khác, trên mặt có vết sẹo, nhưng Tạ Cảnh Sướng một chút cũng không để ý hắn đối nàng thật sự si tình, ngoài nàng ra thề không thú ai vào cửa.
Rất nhanh, lời đồn này lại truyền ra đầu đường cuối ngõ Hấp huyện, nhiều tiểu nhị trước mặt Tạ Cảnh Sướng chúc mừng hắn.
Tạ Cảnh Sướng bị đồn đãi biến thành đâm lao phải theo lao. Tuy nói hắn cùng Diêu Ức Thu quan hệ thân mật, hắn cũng có ý tứ muốn thú nàng , từng vài lần ám chỉ với nàng, nhưng nàng lại lảng tránh vấn đề này, tựa hồ không có tính gả cho hắn.
Tái giá thôi,nàng rốt cuộc cố kỵ cái gì? Hay…… Nàng sợ hãi?
Cũng thế, nghĩ nàng hẳn là đã nghe đến đồn đãi này, hắn liền đánh xà tùy côn, nhân cơ hội này hướng nàng cầu hôn đi.
Tạ Cảnh Sướng trong ngày hội Trung thu , dưới ánh trăng treo cao tròn như cái đĩa(S: Chỗ này tớ thêm ), chính thức hướng Diêu Ức Thu đưa ra nguyện vọng muốn thú nàng.
Đêm đó hắn ăn mặc bảnh bao,bỗng tên Văn Đức không có mắt kia chạy tới.
“Tạ tổng quản muốn hay không ta cùng ngươi đi, có sẵn bà mối a?"
Tạ Cảnh Sướng quét hắn liếc mắt một cái, “Ngươi ngày thường thông khí trên đường còn chưa đủ a? Đêm nay ngươi dám chạy đến thủy vân trai, đừng trách ta trừ bạc tháng này!"
“Tạ tổng quản oan uổng a! Đâu phải là ta? Là mọi người tự truyền, cho nên ta……"
“Đúng, không phải ngươi nói, là tiểu thư muốn ngươi đến Khánh Vân tửu lâu nói…… Còn tưởng ta không biết ư! Tốt lắm, không cần nhiều lời, ta phải xuất môn." Hắn đem chiết phiến cắm vào eo lưng xoay người đi.
“Ai, Tạ tổng quản! Tạ tổng quản……"
Văn Đức ở cửa Tô gia hô to, Tạ Cảnh Sướng không quay đầu lại tiêu sái rời khỏi.
Trúc ngọc hạng thủy vân traiÁnh trăng sáng tỏ, Tạ Cảnh Sướng cùng Diêu Ức Thu ngồi ở chính sảnh trước tiểu viện ngắm trăng, trên bàn trúc là bánh trung thu cùng trà, hai người bọn họ nhẹ nhàng thưởng thức,ngoài đầu hẻm thỉnh thoảng truyền đến thanh âm vài tiểu hài tử đốt pháo.
Tạ Cảnh Sướng nhìn Diêu Ức Thu đắm chìm dưới ánh trăng — thật sự là tiểu mỹ nhân! Khi nàng ngồi cùng hắn sẽ có thói quen ngồi bên phải, như vậy hắn chỉ nhìn được nửa mặt bên trái của nàng…… Nàng vẫn là đối vết sẹo trên mặt chính mình mà canh cánh trong lòng.
Hắn có điểm khẩn trương mở miệng, “Ức Thu."
“Ân?" Nàng chuyển hướng hắn, “Tạ đại ca, chuyện gì?"
Còn gọi hắn Tạ đại ca!“Ức Thu, ta nói rồi nàng có thể gọi tên của ta. Gọi một tiếng Cảnh Sướng ta nghe đi." Hắn thâm tình chân thành ôm nàng.
“Ta……" Nàng cúi đầu, lộ ra hương gáy trắng noãn.
“Chẳng lẽ nàng muốn gọi ta cả đời Tạ đại ca sao? Chờ chúng ta trở thành phu thê, nàng gọi ta như vậy, không phải rất kỳ quái sao?" Hắn hôn gáy nàng.
“Phu…… phu thê?" Diêu Ức Thu kinh ngạc ngẩng đầu.
“Chỉ cần nàng đồng ý, chúng ta liền chọn ngày bái đường?" Hắn ở bên tai nàng ma mỵ nói nhỏ, thuận tiện hôn một chút vành tai tinh tế.
“Không!" Nàng kinh hoảng đứng dậy, sợ hãi nhìn hắn. “ Không thể!" Nàng thấp kêu một tiếng xoay người chạy vào trong phòng.
“Ức Thu!" Tạ Cảnh Sướng thấy nàng phản ứng kịch liệt như thế liền khó hiểu.
Nàng hẳn là thích hắn, nếu không sẽ không chủ động hôn hắn. Vẫn là……, nàng là nữ nhân không muốn lấy hai lần phu quân — Dương Lập Hành căn bản là cầm thú, không đáng để nàng làm như vậy!
Hắn cần hảo hảo giảng giải cho nàng mới được!
“Ức Thu"Thấy nàng ngồi ở mép giường cúi đầu vặn vẹo hai tay, Tạ Cảnh Sướng ngồi bên cạnh nàng nắm tay nàng nhẹ giọng nói: “Nàng chán ghét ta?"
Nàng lắc đầu “ Không phải."
“Đó là vì sao?"
“Ta…… Ta xuất thân ti tiện."
“Ta là cô nhi, còn làm khất cái."“Ta…… Ta hai bàn tay trắng." Nàng xoa xoa tay nhỏ bé.
“Nàng có một đôi tay khéo léo,và… còn có ta." Hắn nắm chặt tay nàng.
“Ta…… Từng là tiểu thiếp người ta còn bị…… bị hưu ." Nàng nghẹn ngào nói.
“Ta không thèm để ý." Hắn kiên định nói.
“Ngươi không sợ người khác nói ta là tàn hoa bại liễu?" Nàng nhíu mi.
“Nam nhân là tàn thụ bại căn! Vậy là súc sinh!" Hắn nháy mi.
“Trên mặt ta có vết sẹo xấu xí, thực xấu nha!" Nàng thấp kêu! truyện được lấy từ website tung hoanh
“Ta thích! Thích cực kỳ!" Hắn lớn tiếng nói!
“Ta……" Diêu Ức Thu đau khổ nhìn hắn, nói không ra lời.
Hắn nhíu mày chờ xem nàng còn có cái lý do gì không lấy hắn!
“Ta…… Ta không được, ta không thàgả cho ngươi!" Nàng hất tay hắn đứng dậy, rời xa mép giường.
“Vì sao?" Tạ Cảnh Sướng quả thực không thể tin nổi vào chuyện trước mắt. Hắn đã nói rõ ràng, hắn thích nàng, mặc kệ nàng bộ dáng ra sao hắn đều muốn nàng.
“Không…… Không vì sao. Ta chính là không thể gả cho ngươi!" Nàng kích động vừa khóc vừa kêu.
“Cho ta một cái lý do!" Tạ Cảnh Sướng rống to.
Hắn không cam lòng không minh bạch như vậy mà bị cự hôn!
“Không có lý do gì cả! Ta chính là không thể gả cho ngươi! Thực xin lỗi…… Đúng …Không thể! Ta không thể gả a…… Không thể gả –" Nàng đau khổ kêu, lảo đảo quỳ rạp xuống đất. Hai tay che mặt, kích động rơi lệ, miệng thì thào, “Thực xin lỗi…… Ta thật sự không thể! Ta không thể a……"
Tạ Cảnh Sướng khuôn mặt tuấn tú xanh mét muốn đỡ nàng đứng lên nhưng nàng lại xụi lơ, mặt ngập nước mắt, điên cuồng thét chói tai “Không cần để ý ta, Tạ đại ca…… Ta không đáng! Ta không thể gả cho ngươi a!",
Đêm Trung thu, tiếng la khóc của Diêu Ức Thu có vẻ thê lương mà bất lực……
Hai người trải qua một lần hôn môi quan hệ lại tiến thêm một bước,người trong cửa hàng đều cho rằng sắp đến ngày vui của bọn họ.
Hôm nay,khi Tạ Cảnh Sướng xong việc đã chạng vạng tối,liền đến thủy vân trai, chính sảnh không có một bóng người.
“Ức Thu?" Hắn hô, không có người trả lời.
Hắn chuyển tới nội thất nhìn đến Diêu Ức Thu đối với gương đồng ngẩn người, tay phải vỗ về vết sẹo trên mặt.
“Ức Thu, suy nghĩ cái gì?" Hắn ôm lấy nàng, khẽ hôn lên mặt nàng.
Diêu Ức Thu miễn cưỡng cười cười, nhẹ giọng nói: “Không có gì. Tạ đại ca ngồi đi, ta đi chuẩn bị bữa tối, lập tức xong ngay."
Hắn không cho nàng đứng dậy, cúi đầu tìm kiếm môi đỏ mọng mềm mại mà nhiệt tình hôn nàng, kiếm lưỡi tàn sát bừa bãi trong miệng, dây dưa lưỡi của nàng tựa như vĩnh viễn không muốn dời.
Đại chưởng cách lớp vải dệt mỏng manh dùng sức chụp lên bộ ngực tròn trĩnh, thân thể nàng đột nhiên cứng đờ, hắn hôn nhẹ vành tai bạch ngọc, ở bên tai nàng nói “Không cần sợ hãi, ta sẽ không thương tổn nàng……"
Đại chưởng theo vạt áo đi vào,khi nàng thoáng buộc chặt thân mình, cuối cùng dừng lại ở bầu ngực tuyết trắng. Hắn vuốt ve bộ ngực mềm mại co dãn ,bạc môi hôn lên cần cổ trắng nõn ,giờ phút này dục vọng như bài sơn đảo hải(dời núi lấp biển) đánh úp lại hắn.
Hắn hảo muốn nàng. Khố hạ nóng rực đã chứng minh tâm tình hiện tại của hắn.
Đại chưởng hướng cái eo nhỏ sờ soạng –
“Không!" Nàng bối rối đẩy hắn ra.Quần áo hỗn độn, tóc mây tán loạn trên mặt ,mang theo một chút kinh hoảng, thân thể nàng run run.
Đáng chết! Hắn dọa đến nàng!Tạ Cảnh Sướng lập tức thu hồi tay, vỗ về lưng nàng. “Thực xin lỗi, là ta quá nóng vội. Đừng sợ, ta sẽ không thương tổn nàng mà." Hắn đem quần áo của nàng một lần nữa đóng lại, hôn nhẹ nàng.
Nàng cúi đầu, không nói lời nào, khóe mắt có chút ẩm ướt ,cánh môi còn run nhè nhẹ.
“Ức Thu, Ức Thu, nói chuyện." Hắn rũ mắt nhìn nàng, không hy vọng nàng bởi vậy mà lùi bước.
“Ta…… Ta không sao. Ngươi ngồi một lát, ta đi làm bữa tối." Nói xong, nàng liền đứng dậy đi ra phòng bếp.
Tạ Cảnh Sướng không thể tiếp tục ôm lấy nàng. Cho tới giờ, tuy nói hai người quan hệ có tiến triển, nhưng trừ bỏ ôm cùng hôn môi thì không còn gì khác. Hắn thử chạm vào thân thể của nàng, kết quả đều là làm nàng kinh hoảng cự tuyệt.
Hắn cho rằng nàng là vì từng bị Dương Lập Hành làm nhục, không dám cùng nam nhân khác có hành động thân mật, hắn cũng không ép nàng, chỉ cần nàng hiểu được hắn đối với nàng là thật tình, hắn không bao giờ hại nàng là được.
Nàng giờ đã là một miếng thịt trong lòng hắn, hắn sao cam lòng khiến nàng thương tâm?
Nam nhân tuấn tú hít sâu một hơi nhìn thoáng ra đằng sau rồi đi vào phòng bếp.
***Lại tới thời tiết mùa thu, Hấp huyện bởi vì Tạ Cảnh Sướng cùng Diêu Ức Thu tiến triển thuận lợi mà không có bát quái tin tức gì truyền ra, nhiều lắm là hai người dưới hoàng hôn dắt tay dạo chơi ở lục nhiễu đình, hoặc ôm nhau trong Thái Bạch lâu, hoặc khi nàng sắp té ngã , hắn đã nhanh chóng ôm nàng…..
Bất quá, nghe nói gần đây Tạ Cảnh Sướng chính thức cầu hôn Diêu Ức Thu. Tuy nói kia Diêu Ức Thu từng là tiểu thiếp người khác, trên mặt có vết sẹo, nhưng Tạ Cảnh Sướng một chút cũng không để ý hắn đối nàng thật sự si tình, ngoài nàng ra thề không thú ai vào cửa.
Rất nhanh, lời đồn này lại truyền ra đầu đường cuối ngõ Hấp huyện, nhiều tiểu nhị trước mặt Tạ Cảnh Sướng chúc mừng hắn.
Tạ Cảnh Sướng bị đồn đãi biến thành đâm lao phải theo lao. Tuy nói hắn cùng Diêu Ức Thu quan hệ thân mật, hắn cũng có ý tứ muốn thú nàng , từng vài lần ám chỉ với nàng, nhưng nàng lại lảng tránh vấn đề này, tựa hồ không có tính gả cho hắn.
Tái giá thôi,nàng rốt cuộc cố kỵ cái gì? Hay…… Nàng sợ hãi?
Cũng thế, nghĩ nàng hẳn là đã nghe đến đồn đãi này, hắn liền đánh xà tùy côn, nhân cơ hội này hướng nàng cầu hôn đi.
Tạ Cảnh Sướng trong ngày hội Trung thu , dưới ánh trăng treo cao tròn như cái đĩa(S: Chỗ này tớ thêm ), chính thức hướng Diêu Ức Thu đưa ra nguyện vọng muốn thú nàng.
Đêm đó hắn ăn mặc bảnh bao,bỗng tên Văn Đức không có mắt kia chạy tới.
“Tạ tổng quản muốn hay không ta cùng ngươi đi, có sẵn bà mối a?"
Tạ Cảnh Sướng quét hắn liếc mắt một cái, “Ngươi ngày thường thông khí trên đường còn chưa đủ a? Đêm nay ngươi dám chạy đến thủy vân trai, đừng trách ta trừ bạc tháng này!"
“Tạ tổng quản oan uổng a! Đâu phải là ta? Là mọi người tự truyền, cho nên ta……"
“Đúng, không phải ngươi nói, là tiểu thư muốn ngươi đến Khánh Vân tửu lâu nói…… Còn tưởng ta không biết ư! Tốt lắm, không cần nhiều lời, ta phải xuất môn." Hắn đem chiết phiến cắm vào eo lưng xoay người đi.
“Ai, Tạ tổng quản! Tạ tổng quản……"
Văn Đức ở cửa Tô gia hô to, Tạ Cảnh Sướng không quay đầu lại tiêu sái rời khỏi.
Trúc ngọc hạng thủy vân traiÁnh trăng sáng tỏ, Tạ Cảnh Sướng cùng Diêu Ức Thu ngồi ở chính sảnh trước tiểu viện ngắm trăng, trên bàn trúc là bánh trung thu cùng trà, hai người bọn họ nhẹ nhàng thưởng thức,ngoài đầu hẻm thỉnh thoảng truyền đến thanh âm vài tiểu hài tử đốt pháo.
Tạ Cảnh Sướng nhìn Diêu Ức Thu đắm chìm dưới ánh trăng — thật sự là tiểu mỹ nhân! Khi nàng ngồi cùng hắn sẽ có thói quen ngồi bên phải, như vậy hắn chỉ nhìn được nửa mặt bên trái của nàng…… Nàng vẫn là đối vết sẹo trên mặt chính mình mà canh cánh trong lòng.
Hắn có điểm khẩn trương mở miệng, “Ức Thu."
“Ân?" Nàng chuyển hướng hắn, “Tạ đại ca, chuyện gì?"
Còn gọi hắn Tạ đại ca!“Ức Thu, ta nói rồi nàng có thể gọi tên của ta. Gọi một tiếng Cảnh Sướng ta nghe đi." Hắn thâm tình chân thành ôm nàng.
“Ta……" Nàng cúi đầu, lộ ra hương gáy trắng noãn.
“Chẳng lẽ nàng muốn gọi ta cả đời Tạ đại ca sao? Chờ chúng ta trở thành phu thê, nàng gọi ta như vậy, không phải rất kỳ quái sao?" Hắn hôn gáy nàng.
“Phu…… phu thê?" Diêu Ức Thu kinh ngạc ngẩng đầu.
“Chỉ cần nàng đồng ý, chúng ta liền chọn ngày bái đường?" Hắn ở bên tai nàng ma mỵ nói nhỏ, thuận tiện hôn một chút vành tai tinh tế.
“Không!" Nàng kinh hoảng đứng dậy, sợ hãi nhìn hắn. “ Không thể!" Nàng thấp kêu một tiếng xoay người chạy vào trong phòng.
“Ức Thu!" Tạ Cảnh Sướng thấy nàng phản ứng kịch liệt như thế liền khó hiểu.
Nàng hẳn là thích hắn, nếu không sẽ không chủ động hôn hắn. Vẫn là……, nàng là nữ nhân không muốn lấy hai lần phu quân — Dương Lập Hành căn bản là cầm thú, không đáng để nàng làm như vậy!
Hắn cần hảo hảo giảng giải cho nàng mới được!
“Ức Thu"Thấy nàng ngồi ở mép giường cúi đầu vặn vẹo hai tay, Tạ Cảnh Sướng ngồi bên cạnh nàng nắm tay nàng nhẹ giọng nói: “Nàng chán ghét ta?"
Nàng lắc đầu “ Không phải."
“Đó là vì sao?"
“Ta…… Ta xuất thân ti tiện."
“Ta là cô nhi, còn làm khất cái."“Ta…… Ta hai bàn tay trắng." Nàng xoa xoa tay nhỏ bé.
“Nàng có một đôi tay khéo léo,và… còn có ta." Hắn nắm chặt tay nàng.
“Ta…… Từng là tiểu thiếp người ta còn bị…… bị hưu ." Nàng nghẹn ngào nói.
“Ta không thèm để ý." Hắn kiên định nói.
“Ngươi không sợ người khác nói ta là tàn hoa bại liễu?" Nàng nhíu mi.
“Nam nhân là tàn thụ bại căn! Vậy là súc sinh!" Hắn nháy mi.
“Trên mặt ta có vết sẹo xấu xí, thực xấu nha!" Nàng thấp kêu! truyện được lấy từ website tung hoanh
“Ta thích! Thích cực kỳ!" Hắn lớn tiếng nói!
“Ta……" Diêu Ức Thu đau khổ nhìn hắn, nói không ra lời.
Hắn nhíu mày chờ xem nàng còn có cái lý do gì không lấy hắn!
“Ta…… Ta không được, ta không thàgả cho ngươi!" Nàng hất tay hắn đứng dậy, rời xa mép giường.
“Vì sao?" Tạ Cảnh Sướng quả thực không thể tin nổi vào chuyện trước mắt. Hắn đã nói rõ ràng, hắn thích nàng, mặc kệ nàng bộ dáng ra sao hắn đều muốn nàng.
“Không…… Không vì sao. Ta chính là không thể gả cho ngươi!" Nàng kích động vừa khóc vừa kêu.
“Cho ta một cái lý do!" Tạ Cảnh Sướng rống to.
Hắn không cam lòng không minh bạch như vậy mà bị cự hôn!
“Không có lý do gì cả! Ta chính là không thể gả cho ngươi! Thực xin lỗi…… Đúng …Không thể! Ta không thể gả a…… Không thể gả –" Nàng đau khổ kêu, lảo đảo quỳ rạp xuống đất. Hai tay che mặt, kích động rơi lệ, miệng thì thào, “Thực xin lỗi…… Ta thật sự không thể! Ta không thể a……"
Tạ Cảnh Sướng khuôn mặt tuấn tú xanh mét muốn đỡ nàng đứng lên nhưng nàng lại xụi lơ, mặt ngập nước mắt, điên cuồng thét chói tai “Không cần để ý ta, Tạ đại ca…… Ta không đáng! Ta không thể gả cho ngươi a!",
Đêm Trung thu, tiếng la khóc của Diêu Ức Thu có vẻ thê lương mà bất lực……
Tác giả :
Vân Nhạc