Giang Nam Mỹ Nương Tử

Chương 7-1

Cửa hàng Hồng Phúc ở Tô Châu

Từ Thanh Vân kinh công rất cao, chốc lát sau liền ôm Thu Nguyệt trở lại Hồng Phúc.

Khi Thu Nguyệt được Từ Thanh Vân buông ra thì nàng lập tức tránh ra xa, tận lực giữ một khoảng cách với hắn.

"Làm sao vậy? Tiểu mỹ nhân." Từ Thanh Vân cười yếu ớt, dùng ngữ điệu thoải mái nói chuyện, cùng với người nổi giận khi nãy như hai người hoàn toàn khác.

Thu Nguyệt không nói được gì.

Biểu tình của hắn lúc nắng lúc mưa thất thường, làm nàng hơi sợ hãi. Nàng không nắm bắt được tính tình của hắn.

"Nguyệt nhi?" Từ Thanh Vân hướng bước về phía nàng, muốn nắm tay nàng.

Thu Nguyệt lui từng bước, cùng hắn bảo trì khoảng cách nhất định.

"Nguyệt nhi!" Từ Thanh Vân kêu tên của nàng, lại cất bước tiến tới.

Hai người vừa tiến vừa lui, cuối cùng cả người Thu Nguyệt đều tựa lên vách tường, đôi mắt đẹp e ngại nhìn nam nhân trước mặt. Tuy rằng luôn nói với bản thân là nên bình tĩnh, nhưng nàng vẫn cảm thấy sợ hãi đối với hắn. Nàng sợ hắn đột nhiên lại tức giận, sợ hắn đột nhiên tới cuồng bạo, nàng thậm chí sợ sự ôn nhu đa tình của hắn..... Nàng sợ sự ôn nhu đa tình của hắn là giả, sợ người nam nhân giận dữ trước kia mới là mặt thật hắn.

"Làm sao vậy?" Từ Thanh Vân chống một bàn tay lên tường, Thu Nguyệt bị hắn vây lại trong bức tường.

"Ngươi...... Ngươi không cần tới đây!" Thu Nguyệt thấp giọng nói.

"Vì sao?" tay kia của Từ Thanh Vân nắm cái cằm xinh xắn của Thu Nguyệt nâng lên, bắt nàng phải nhìn mình.

"Ngươi...... Ngươi...... Thật kỳ quái."

"A? Là sao?" Lời Từ Thanh Vân nói ra gần như có một loại tà mị điên cuồng.

"Cái kia...... Ta......" Loại tà mị điên cuồng này làm cho Thu Nguyệt cảm thấy mặt đỏ tim đập mạnh trong ngực, nói cũng ấp a ấp úng.

"Nói !" môi Từ Thanh Vân đã sắp đụng tới cánh môi của Thu Nguyệt.

Giữa hai người tràn ngập không khí mờ ám mãnh liệt, hai má Thu Nguyệt càng hồng lên thì càng làm cho Từ Thanh Vân nổi lên dục vọng. Hắn rất muốn......

"Ai nha ! Ngươi dựa vào gần như vậy, làm ta nóng muốn chết !" Thu Nguyệt đẩy Từ Thanh Vân ra, đi đến phía bàn, không khí tình cảm mãnh liệt kia mới tiêu tán đi.

"Nguyệt nhi, chỗ nào nóng đâu? Ta giúp nàng quạt!" Từ Thanh Vân vẫn giữ khuôn mặt tươi cười.

"Không cần! Ngươi đã trưởng thành mà luôn nói chuyện không đứng đắn, muốn ta như thế nào nói cho ngươi đây?" Thu Nguyệt nghiêm túc nói.

Thấy Thu Nguyệt thật sự có lời muốn nói, Từ Thanh Vân thu hồi nụ cười, vẻ mặt đứng đắn ngồi ngay ngắn bên bàn.

"Như vậy đi, Nguyệt nhi, nàng vừa giúp ta chải đầu vừa nói, ta nhất định sẽ rất chân thành lắng nghe."

Từ Thanh Vân thấy Thu Nguyệt vẫn giậm chân tại chỗ, liền lặp lại kiên quyết hơn, "Ta cam đoan!"

Thu Nguyệt chần chờ một chút, lại nhìn biểu tình đứng đắn của hắn, quyết định tin tưởng hắn lần này.

Nàng nhẹ nhàng đến sau lưng Từ Thanh Vân, tay nhỏ bé cầm lược lên chải đầu cho hắn. Trước kia nàng hay giúp Phạm Tử Đình búi tóc để giả nam trang, cho nên giúp người khác chải đầu đối với nàng vô cùng dễ dàng.

"Tại sao lại để bộ dạng này mà chạy ra ngoài? Cũng không chải chuốt lại một chút rồi đi." Thu Nguyệt nhỏ giọng thầm oán.

Nguyên lai là khi Từ Thanh Vân tỉnh lại, giật mình thấy Thu Nguyệt không ở bên người, lập tức mặc quần áo để đi tìm người, căn bản không có thời gian buộc lại búi tóc, hơn nữa dọc theo đường đi lo lắng Thu Nguyệt bị người trong trang cướp đi, vừa nổi giận lại nôn nóng.

"Nàng bây giờ trông rất giống nàng dâu nhỏ đang phàn nàn với phu quân đó" Từ Thanh Vân cười nói.

Thu Nguyệt đỏ mặt, "Lại ba hoa, ta không chải nữa!"

"Được! Được! Nguyệt nhi ngoan, ta không nói, nàng mau giúp ta chải đầu đi!" Ánh mắt Từ Thanh Vân mang theo ý cười.

"Hiện tại chỉ cho ta nói, chờ ta nói xong, ngươi nói sau." Thu Nguyệt vừa chải tóc vừa nói.

Từ Thanh Vân gật đầu.

"Thanh Vân...... Ngươi là người rất tốt, nhưng đôi khi, thật giống như biến thành người khác." Thu Nguyệt đem tóc của nam nhân cầm lên mà chải. Nàng bây giờ đang ở sau lưng Từ Thanh Vân, nhìn không thấy biểu tình lúc này của hắn, nhìn không tới con ngươi màu nâu nhạt của hắn, cũng vì vậy nàng mới có thể an tâm mà nói.

"Ngày hôm qua ta chỉ là nhắc tới đại trang chủ......" Thu Nguyệt cảm thấy Từ Thanh Vân tựa hồ giật mình, nhưng nàng nhất định phải nói ra; mặc kệ ngày sau như thế nào, nàng nhất định phải đem sự tình nói rõ ràng.

"Ngươi liền trở nên lãnh khốc vô tình, dễ tức giận, đây không phải Thanh Vân ôn nhu mà ta biết, ta cảm thấy thật sự sợ hãi...... Thanh Vân, về sau ngươi không như vậy nữa, được không?" đôi tay khéo léo của Thu Nguyệt đã đem tóc của nam nhân chải thật đẹp mà búi lại.

Thu Nguyệt lẳng lặng đứng ở sau lưng hắn, không ai mở miệng, sự im lặng tràn ngập cả Hồng Phúc cư.

Rất lâu, rất lâu sau......

Hắn không quay đầu lại, đứng dậy rời đi.

Để lại một căn phòng yên tĩnh với Thu Nguyệt vẫn đang đứng ở cạnh bàn.

Sau đó vài ngày, một mình Thu Nguyệt sống ở Hồng Phúc cư, có nha hoàn riêng phục vụ cuộc sống hàng ngày, trang phục hoa mỹ, cẩm y ngọc thực. Trong đó có cả năm rương quần áo mà Từ Thanh Vân kêu người đưa tới, bản thân cũng không có xuất hiện, cũng không cho Thu Nguyệt ra khỏi cửa phòng. Có thể là vì chuyện Từ gia trang đến đòi người, làm cho hắn không yên lòng.

Thu Nguyệt có chút để ý phản ứng của Từ Thanh Vân. Từ ngày đem mọi chuyện nói rõ đến nay, hắn không ghé qua Hồng Phúc cư, mà ngủ ở thư phòng. Nàng một mình nằm ngủ trong căn phòng hoa lệ này, mỗi đêm nằm một mình nàng đều nghĩ đến gia đình.

Nàng nhớ mẫu thân, nhớ Tử Đình, nhớ tất cả mọi thứ ở Từ gia trang, dù sao chỗ đó cũng là nơi nàng sinh ra và lớn lên từ nhỏ.

Nàng muốn về nhà! Nàng phải về nhà!

Buổi sáng sau khi dùng bữa xong, Thu Nguyệt muốn tìm Từ Thanh Vân, nói cho hắn biết nàng muốn quay về Từ gia trang, nhưng hạ nhân hồi bẩm hiện tại nhị trang chủ đang bề bộn công việc, không thể đến đây. Thu Nguyệt buồn bực, liền kêu tỳ nữ lấy giấy bút và nghiên mực, ở trên bàn dài luyện chữ. Khi nàng còn bé, mẫu thân vốn không cho nàng làm việc nặng của tỳ nữ, ngược lại thi họa hay thêu dệt... lại học không ít.

Nàng thích cuồng thảo, dường như đó là thể chữ sinh động có hồn nhất, nhưng nàng lại không học được, đành chỉ có thể thầm ngưỡng mộ. Nàng yêu thích nét phất nhất, người viết nét phất đẹp chẳng những viết thư pháp tốt, vẽ tranh thủy mặc cũng là nhất tuyệt. Nó từ thực cảnh vẽ vật thực, nhạt nhưng rõ ràng, dùng bút nét to phác thảo non sơn, rồi lại dùng bút nhỏ điểm thêm chi tiết, từ đỉnh núi nhìn xuống, thượng mật hạ sơ, thể hiện núi sông Giang Nam hữu tình. Nàng yêu Giang Nam ¬¬¬¬¬- nơi nàng lớn lên. (#AP: @@")

Thu Nguyệt vén tay áo lên, chuyên tâm viết chữ......

"Nguyệt nhi!"

Từ phía sau lưng truyền đến thanh âm trầm thấp, dọa Thu Nguyệt giật mình, chữ cũng viết sai lệch.

"Nàng đang viết chữ sao?" Từ Thanh Vân tràn đầy hứng thú nhìn chữ viết xinh đẹp trên bàn.

Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Từ Thanh Vân, người này hôm nay tinh thần thật tốt, tự nhiên còn có tâm trạng xem nàng luyện chữ, không có một chút khác thường.

"Viết sai mất rồi!" Thu Nguyệt tức giận thu hồi giấy Tuyên Thành.
"Ta thổi một chút, nó sẽ lại đúng." Từ Thanh Vân khóe miệng tràn đầy ý cười.

"Ngươi nói lung tung." Thu Nguyệt xoay người đem giấy Tuyên Thành bỏ vào ngăn tủ.

Hai người tuy lời nói ngắn ngọn, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác hai người đang liếc mắt đưa tình, hồn nhiên không phát giác có người khác tồn tại trong phòng.

"Khụ!" người phía sau Từ Thanh Vân ho một tiếng.

"A! Đúng rồi, Nguyệt nhi, vị này là Âu Dương Liệt, bạn tốt của ta, mấy ngày nay đến Tô Châu chơi, tạm thời ở lại trong cửa hàng." (#AP: tội anh này, tên gì ko lấy, lại lấy tên Liệt =]] )

Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Âu Dương Liệt trước mắt, mày rậm, mắt sáng ngời có thần, mũi anh tuấn, các nét trên khuôn mặt đều rõ ràng, nhất định là người ngoại tộc. Dáng người cường tráng rắn chắc, làn da ngăm đen, chứng tỏ hắn thường bôn ba bên ngoài.

Thu Nguyệt khom người, "Âu Dương công tử."

"Không cần đa lễ, đều là người trong nhà thôi!" Âu Dương Liệt sang sảng nói. Hắn nhìn sang phía Từ Thanh Vân bỡn cợt nói: "Thì ra ở Hồng Phúc cư có giấu mỹ nhân tuyệt sắc như thế, khó trách ngươi lại an phận ở Tô Châu!"

"Bớt nhiều lời đi." Từ Thanh Vân trừng mắt liếc hắn một cái."Ngươi trước đến Mê Lâu chờ ta, chúng ta cùng dùng bữa tại đó." Hắn vội vã đuổi Âu Dương Liệt đi.

"Thu Nguyệt mỹ nhân cũng phải đi nha, nếu không Thanh Vân tiểu đệ của chúng ta sẽ ăn không ngon." Âu Dương Liệt trong mắt tràn đầy ý cười, xoay người rời đi.

"Đi! Đi mau đi!" Từ Thanh Vân có chút chật vật đuổi Âu Dương Liệt ra khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn lại có Thu Nguyệt cùng Từ Thanh Vân.

"Khụ! Nguyệt nhi, ta có việc muốn nói với nàng." Từ Thanh Vân có chút không được tự nhiên.

"Ừm." Thu Nguyệt bình tĩnh ngồi xuống, rót cho mình một ly trà.

"Nguyệt nhi, không cần lạnh nhạt như vậy ! Mấy ngày nay ta thật sự bận rộn, mới không đến Hồng Phúc cư."

Thu Nguyệt uống trà, cũng không đáp lời. Dù sao nàng chỉ là một tỳ nữ, trong sạch cũng là bị hắn hủy, hắn không tới Hồng Phúc cư, nàng còn có thể làm sao? Tâm tình hắn tốt thì đến, tâm tình không tốt sẽ không thấy tung tích...... Dù sao không lâu nữa nàng cũng phải trở về Từ gia trang, hắn tới hay không, chuyện này đã không còn liên quan đến nàng.

"Ai! Từ Thanh Vân ta chưa từng phải ăn nói khép nép vớingười khác, Nguyệt nhi, nàng tốt xấu gì cũng nên nể tình, nhìn ta một chút đi!" nam nhân anh tuấn bất đắc dĩ nói.

Từ Thanh Vân biết mình không đúng. Từ nhỏ không ai dám chỉ ra chỗ sai của hắn, mấy hôm trước Thu Nguyệt nói ra tính tình không tốt của hắn, hắn liền tự nhốt bản thân trong thư phòng suy nghĩ lại.

Hắn thật sự thích nàng! Hắn yêu nàng!

Cho nên hắn không muốn làm nàng phải lo lắng.

Ở thư phòng bế quan vài ngày, hắn đã nhờ bạn tốt Âu Dương Liệt làm một chuyện, khi giải quyết xong hết mọi chuyện, hắn mới lại đến Hồng Phúc cư lần nữa.

Thu Nguyệt nghe vậy, thở dài, tâm cũng mềm nhũn. Ngẩng đầu nhìn nam nhân vài ngày không thấy này, hình như hắn gầy đi......

"Thanh Vân, ta nghĩ mình nên quay về Từ gia trang. Ta tới Tô Châu cũng đã một thời gian rồi, ta rất muốn gặp mẫu thân cùng những đại thúc đại thẩm trong trang..... Có thể cho ta trở về không ?" Thu Nguyệt nói ra chuyện muốn nói với hắn mấy ngày nay.

Từ Thanh Vân ngồi xuống, cầm tay bàn nhỏ bé của Thu Nguyệt.
Tác giả : Vân Nhạc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại