Giang Nam Mỹ Nương Tử
Chương 5-2
"Được! Được! Ta nói cho nàng, ta nói hết toàn bộ cho nàng. Đừng khóc nữa, Nguyệt nhi ngoan!" Từ Thanh Vân nóng vội chỉ mong nàng đừng khóc.
"Ta biết ngươi nói chuyện sẽ giữ lời mà." Thu Nguyệt ngẩng đầu lên, dùng nụ cười có mê hoặc chết người nhìn hắn.
Bị lừa! Từ Thanh Vân cười khổ trong lòng.
"Sùng Ân!" Từ Thanh Vân gọi tuỳ tùng ở bên ngoài.
"Công tử." Sùng Ân cung kính đứng ở cạnh cửa.
"Đem phong thư này gửi tới Âu Dương sơn trang, thuận tiện gọi người đem cháo nhân sâm ở phòng bếp lên đây."
"Dạ!"
Nhìn Sùng Ân lui ra, Từ Thanh Vân rót hai ly trà, một ly đưa Thu Nguyệt, một ly khác hắn uống một ngụm, thanh họng một chút.
"Khụ! Nguyệt nhi, nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là ở đâu không?"
Thu Nguyệt suy nghĩ một chút, "Là ở một khách điếm nhỏ. Bởi vì chỗ đó chỉ có một gian phòng hảo hạng, nửa đêm Sùng Ân còn la lối ồn ào, làm chưởng quầy thật khó xử !" Nàng tại đêm đó bị con người có đôi mắt nâu nhạt này hấp dẫn.
"Sau đó ta đều đi theo nàng, cho nên ta biết chuyện nàng nhảy sông." Từ Thanh Vân nhanh chóng tóm tắt câu chuyện.
"Vẫn đi theo ta? Vậy là ý gì?" Thu Nguyệt tìm ra mấu chốt nói.
"Chính là nàng đi đến đâu, ta liền đi theo tới chỗ đó." Từ Thanh Vân có chút chột dạ.
"Cái gì... Cái gì? ! Ngươi... Ngươi từ đêm hôm đó bắt đầu theo dõi ta? !" Mặt Thu Nguyệt lập tức trắng xanh, âm điệu cao thêm mấy bậc.
"Nguyệt nhi, nàng không nên tức giận, ta là sợ nàng đơn độc hành tẩu bên ngoài sẽ bị người xấu bắt nạt, cho nên mới đi theo nàng." Từ Thanh Vân nhanh chóng thanh minh.
"Ngươi... Làm sao ngươi có thể như vậy!" Thân thể mềm mại của Thu Nguyệt run nhè nhẹ.
Kia, tất cả hành động của nàng đều bị thấy hết? Dáng vẻ nàng ăn cơm, bộ dáng nàng thay quần áo.... A, đêm đó nàng còn ở dưới ánh trăng trước cửa sổ ngơ ngác tưởng niệm hắn ! Chẳng lẽ...
"Uh... Đêm đó ánh trăng thật sáng nha!" Từ Thanh Vân suy nghĩ nhìn tiểu mỹ nhân trước mắt.
Hắn...... Hắn đều thấy được! Hắn cũng biết rồi!
Hai gò má Thu Nguyệt ửng hồng, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, tức giận trừng nam nhân anh tuấn trước mặt.
Trên mặt Từ Thanh Vân tươi cười, đem ly trà bưng lên, "Nguyệt nhi, uống chút trà, xin bớt giận a!"
"Không uống!" Nàng xưa nay luôn bình tĩnh lại vì nam nhân cợt nhả trước mặt mà không thể kiềm chế.
Hắn vĩnh viễn đều là như vậy sao? Dù trời có sập xuống đối với hắn cũng là chuyện bình thường.
Thu Nguyệt quay mặt qua chỗ khác, không thèm nhìn hắn, sợ mình cũng sẽ cười toe toét theo hắn.
"Nguyệt nhi, nàng làm sao biết Bạch Vũ hạ mê dược ở trong rượu?" Từ Thanh Vân buông ly trà xuống, lảng sang chuyện khác.
Thu Nguyệt vẫn không buồn lên tiếng.
"Nguyệt nhi ngoan, nói cho ta biết đi!" Bàn tay Từ Thanh Vân đặt lên vai nàng.
"Ngươi không nên động tay động chân, ta cho ngươi biết là được." Thu Nguyệt đối với chuyện thân mật da thịt giữa hai người vẫn không quen.
Từ Thanh Vân thu tay lại, mỉm cười nhìn nàng. Thu Nguyệt thở dài trong lòng, nam nhân này có lẽ chẳng bao giờ có thể nghiêm túc nói chuyện với người khác.
"Thời điểm ta nghi ngờ Bạch Vũ là lúc ở quán trọ Duyệt Lai." Thu Nguyệt nâng ly trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"Nga? Là sao?"
"Hắn nói với ta là lần đầu tiên đến trấn Sùng Đức, lại lập tức bước đến quán trọ Duyệt Lai, ta liền đem lòng sinh nghi. Sau khi tiến vào khách điếm, chưởng quầy liền thân thiện gọi hắn Bạch đại hiệp, ta hỏi hắn quen chưởng quầy sao, hắn lại nói chưởng quầy nhận lầm người... Chỉ là chuyện này, cũng làm cho ta cảm thấy Bạch Vũ cũng không phải người thành thật."
"Ừm!" Từ Thanh Vân gật đầu tỏ vẻ bội phục. "Vậy bọn họ uống rượu, đau bụng lăn lộn trên mặt đất là tại sao?"
"Đó là thuốc xổ ta đem theo từ chỗ của mẫu thân, thừa dịp Bạch Vũ không chú ý bỏ vào trong rượu. Ta cũng không uống rượu, chính là giả bộ một chút mà thôi." Thu Nguyệt thản nhiên cười, "Ta trước khi rời nhà thuận tay cầm theo một ít thuốc xổ, dùng để phòng thân. Mẫu thân ta là đầu bếp ở Từ gia trang, ta muốn lấy một ít thuốc xổ là chuyện vô cùng đơn giản.
"Mẫu thân nàng thật là......" Từ Thanh Vân nghĩ đến thân phận thật sự của Thu Nguyệt, muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy?"
"Không có gì. Chúng ta vẫn nên sớm tới Tô Châu đi, sáng sớm ngày mai liền lên đường !" Mau mang nàng đến cửa hàng ở Tô Châu, đó là địa bàn của hắn, bất luận là thích khách hoặc là sắc quỷ đại ca, tuyệt đối không thể đem nàng đi.
"Ừ!" Thu Nguyệt gật đầu.
Nàng nhớ tới nên trở về phòng, vừa đứng dậy, cơn đau giữa hai chân lại tái phát; miễn cưỡng đi vài bước, bộ dạng thở gấp làm người ta thương xót.
"Để ta đỡ nàng!" Từ Thanh Vân vừa nhìn bộ dạng của Thu Nguyệt, tâm hắn đột nhiên thắt lại. Hắn bước nhanh lên phía trước, ôm lấy Thu Nguyệt, hướng phòng ngủ của Thu Nguyệt ở Lan Uyển mà đi.
Thu Nguyệt được Từ Thanh Vân ôm trầm mặc không nói gì, nhưng trong lòng lại có nhiều suy nghĩ phức tạp.
"Thanh Vân!" Thu Nguyệt gọi nhỏ.
"Hử?" Từ Thanh Vân miệng đáp lời, dưới chân cũng không dừng lại.
"Vì sao ngươi chỉ cùng ta dùng bữa ngày đầu tiên tới đây, lúc khác đều là ta một mình dùng bữa?" Chẳng lẽ hắn không thích nàng sao? Đơn giản là từng thân mật, mới ở bên nàng sao? Thu Nguyệt trong lòng âm thầm oán trách.
"Nàng lo lắng ta không thích nàng? Đơn giản là vì có quan hệ xác thịt, nên ta mới ở cùng nàng phải không?" Từ Thanh Vân một câu liền nói ra hết tâm sự Thu Nguyệt.
Đáng sợ! Làm thế nào mà nàng suy nghĩ gì, hắn đều biết?!
"Ngốc Nguyệt nhi!" Từ Thanh Vân bước vào Lan Uyển, "Khi đó ta không cùng nàng dùng bữa, vì sợ chính mình cầm lòng không được." Hắn thật cẩn thận đem Thu Nguyệt đặt lên trên giường.
"Cầm lòng không được?" Thu Nguyệt khó hiểu hỏi.
"Đối mặt với tiểu mỹ nhân xinh đẹp, ta sợ ta sẽ giống sói đói nhào về phía nàng —— đây chính là thuyền lâu, một khi ta nhào về phía nàng, chắc chắn cả đời này nàng không thể lên mặt đất rồi, ta sẽ không chấp nhận yêu cầu của nàng, không bao giờ cho thuyền cập bờ... Ta thật sự không muốn như vậy, ta không muốn làm nàng sợ." Từ Thanh Vân lấy chăn đắp cho nàng.
"A!" Thì ra là thế!
Thu Nguyệt lập tức đem khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ ửng giấu trong chăn gấm. Từ Thanh Vân vẫn cười cười, dùng âm thanh tràn ngập nhu tình nói: "Nàng nghỉ ngơi đi!"
Sau khi Từ Thanh Vân rời đi, Thu Nguyệt mới lộ ra khuôn mặt mỹ lệ tránh ở trong chăn gấm, dung nhan mỹ lệ lộ ra nụ cười mỹ mãn. Nàng lần đầu tiên quên mất thân phận tỳ nữ của mình, lòng tràn đầy bóng dáng của tình lang, cảm giác thật hạnh phúc.
"Ta biết ngươi nói chuyện sẽ giữ lời mà." Thu Nguyệt ngẩng đầu lên, dùng nụ cười có mê hoặc chết người nhìn hắn.
Bị lừa! Từ Thanh Vân cười khổ trong lòng.
"Sùng Ân!" Từ Thanh Vân gọi tuỳ tùng ở bên ngoài.
"Công tử." Sùng Ân cung kính đứng ở cạnh cửa.
"Đem phong thư này gửi tới Âu Dương sơn trang, thuận tiện gọi người đem cháo nhân sâm ở phòng bếp lên đây."
"Dạ!"
Nhìn Sùng Ân lui ra, Từ Thanh Vân rót hai ly trà, một ly đưa Thu Nguyệt, một ly khác hắn uống một ngụm, thanh họng một chút.
"Khụ! Nguyệt nhi, nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là ở đâu không?"
Thu Nguyệt suy nghĩ một chút, "Là ở một khách điếm nhỏ. Bởi vì chỗ đó chỉ có một gian phòng hảo hạng, nửa đêm Sùng Ân còn la lối ồn ào, làm chưởng quầy thật khó xử !" Nàng tại đêm đó bị con người có đôi mắt nâu nhạt này hấp dẫn.
"Sau đó ta đều đi theo nàng, cho nên ta biết chuyện nàng nhảy sông." Từ Thanh Vân nhanh chóng tóm tắt câu chuyện.
"Vẫn đi theo ta? Vậy là ý gì?" Thu Nguyệt tìm ra mấu chốt nói.
"Chính là nàng đi đến đâu, ta liền đi theo tới chỗ đó." Từ Thanh Vân có chút chột dạ.
"Cái gì... Cái gì? ! Ngươi... Ngươi từ đêm hôm đó bắt đầu theo dõi ta? !" Mặt Thu Nguyệt lập tức trắng xanh, âm điệu cao thêm mấy bậc.
"Nguyệt nhi, nàng không nên tức giận, ta là sợ nàng đơn độc hành tẩu bên ngoài sẽ bị người xấu bắt nạt, cho nên mới đi theo nàng." Từ Thanh Vân nhanh chóng thanh minh.
"Ngươi... Làm sao ngươi có thể như vậy!" Thân thể mềm mại của Thu Nguyệt run nhè nhẹ.
Kia, tất cả hành động của nàng đều bị thấy hết? Dáng vẻ nàng ăn cơm, bộ dáng nàng thay quần áo.... A, đêm đó nàng còn ở dưới ánh trăng trước cửa sổ ngơ ngác tưởng niệm hắn ! Chẳng lẽ...
"Uh... Đêm đó ánh trăng thật sáng nha!" Từ Thanh Vân suy nghĩ nhìn tiểu mỹ nhân trước mắt.
Hắn...... Hắn đều thấy được! Hắn cũng biết rồi!
Hai gò má Thu Nguyệt ửng hồng, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, tức giận trừng nam nhân anh tuấn trước mặt.
Trên mặt Từ Thanh Vân tươi cười, đem ly trà bưng lên, "Nguyệt nhi, uống chút trà, xin bớt giận a!"
"Không uống!" Nàng xưa nay luôn bình tĩnh lại vì nam nhân cợt nhả trước mặt mà không thể kiềm chế.
Hắn vĩnh viễn đều là như vậy sao? Dù trời có sập xuống đối với hắn cũng là chuyện bình thường.
Thu Nguyệt quay mặt qua chỗ khác, không thèm nhìn hắn, sợ mình cũng sẽ cười toe toét theo hắn.
"Nguyệt nhi, nàng làm sao biết Bạch Vũ hạ mê dược ở trong rượu?" Từ Thanh Vân buông ly trà xuống, lảng sang chuyện khác.
Thu Nguyệt vẫn không buồn lên tiếng.
"Nguyệt nhi ngoan, nói cho ta biết đi!" Bàn tay Từ Thanh Vân đặt lên vai nàng.
"Ngươi không nên động tay động chân, ta cho ngươi biết là được." Thu Nguyệt đối với chuyện thân mật da thịt giữa hai người vẫn không quen.
Từ Thanh Vân thu tay lại, mỉm cười nhìn nàng. Thu Nguyệt thở dài trong lòng, nam nhân này có lẽ chẳng bao giờ có thể nghiêm túc nói chuyện với người khác.
"Thời điểm ta nghi ngờ Bạch Vũ là lúc ở quán trọ Duyệt Lai." Thu Nguyệt nâng ly trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"Nga? Là sao?"
"Hắn nói với ta là lần đầu tiên đến trấn Sùng Đức, lại lập tức bước đến quán trọ Duyệt Lai, ta liền đem lòng sinh nghi. Sau khi tiến vào khách điếm, chưởng quầy liền thân thiện gọi hắn Bạch đại hiệp, ta hỏi hắn quen chưởng quầy sao, hắn lại nói chưởng quầy nhận lầm người... Chỉ là chuyện này, cũng làm cho ta cảm thấy Bạch Vũ cũng không phải người thành thật."
"Ừm!" Từ Thanh Vân gật đầu tỏ vẻ bội phục. "Vậy bọn họ uống rượu, đau bụng lăn lộn trên mặt đất là tại sao?"
"Đó là thuốc xổ ta đem theo từ chỗ của mẫu thân, thừa dịp Bạch Vũ không chú ý bỏ vào trong rượu. Ta cũng không uống rượu, chính là giả bộ một chút mà thôi." Thu Nguyệt thản nhiên cười, "Ta trước khi rời nhà thuận tay cầm theo một ít thuốc xổ, dùng để phòng thân. Mẫu thân ta là đầu bếp ở Từ gia trang, ta muốn lấy một ít thuốc xổ là chuyện vô cùng đơn giản.
"Mẫu thân nàng thật là......" Từ Thanh Vân nghĩ đến thân phận thật sự của Thu Nguyệt, muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy?"
"Không có gì. Chúng ta vẫn nên sớm tới Tô Châu đi, sáng sớm ngày mai liền lên đường !" Mau mang nàng đến cửa hàng ở Tô Châu, đó là địa bàn của hắn, bất luận là thích khách hoặc là sắc quỷ đại ca, tuyệt đối không thể đem nàng đi.
"Ừ!" Thu Nguyệt gật đầu.
Nàng nhớ tới nên trở về phòng, vừa đứng dậy, cơn đau giữa hai chân lại tái phát; miễn cưỡng đi vài bước, bộ dạng thở gấp làm người ta thương xót.
"Để ta đỡ nàng!" Từ Thanh Vân vừa nhìn bộ dạng của Thu Nguyệt, tâm hắn đột nhiên thắt lại. Hắn bước nhanh lên phía trước, ôm lấy Thu Nguyệt, hướng phòng ngủ của Thu Nguyệt ở Lan Uyển mà đi.
Thu Nguyệt được Từ Thanh Vân ôm trầm mặc không nói gì, nhưng trong lòng lại có nhiều suy nghĩ phức tạp.
"Thanh Vân!" Thu Nguyệt gọi nhỏ.
"Hử?" Từ Thanh Vân miệng đáp lời, dưới chân cũng không dừng lại.
"Vì sao ngươi chỉ cùng ta dùng bữa ngày đầu tiên tới đây, lúc khác đều là ta một mình dùng bữa?" Chẳng lẽ hắn không thích nàng sao? Đơn giản là từng thân mật, mới ở bên nàng sao? Thu Nguyệt trong lòng âm thầm oán trách.
"Nàng lo lắng ta không thích nàng? Đơn giản là vì có quan hệ xác thịt, nên ta mới ở cùng nàng phải không?" Từ Thanh Vân một câu liền nói ra hết tâm sự Thu Nguyệt.
Đáng sợ! Làm thế nào mà nàng suy nghĩ gì, hắn đều biết?!
"Ngốc Nguyệt nhi!" Từ Thanh Vân bước vào Lan Uyển, "Khi đó ta không cùng nàng dùng bữa, vì sợ chính mình cầm lòng không được." Hắn thật cẩn thận đem Thu Nguyệt đặt lên trên giường.
"Cầm lòng không được?" Thu Nguyệt khó hiểu hỏi.
"Đối mặt với tiểu mỹ nhân xinh đẹp, ta sợ ta sẽ giống sói đói nhào về phía nàng —— đây chính là thuyền lâu, một khi ta nhào về phía nàng, chắc chắn cả đời này nàng không thể lên mặt đất rồi, ta sẽ không chấp nhận yêu cầu của nàng, không bao giờ cho thuyền cập bờ... Ta thật sự không muốn như vậy, ta không muốn làm nàng sợ." Từ Thanh Vân lấy chăn đắp cho nàng.
"A!" Thì ra là thế!
Thu Nguyệt lập tức đem khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ ửng giấu trong chăn gấm. Từ Thanh Vân vẫn cười cười, dùng âm thanh tràn ngập nhu tình nói: "Nàng nghỉ ngơi đi!"
Sau khi Từ Thanh Vân rời đi, Thu Nguyệt mới lộ ra khuôn mặt mỹ lệ tránh ở trong chăn gấm, dung nhan mỹ lệ lộ ra nụ cười mỹ mãn. Nàng lần đầu tiên quên mất thân phận tỳ nữ của mình, lòng tràn đầy bóng dáng của tình lang, cảm giác thật hạnh phúc.
Tác giả :
Vân Nhạc