Giang Hồ Trái (Mốn Nợ Giang Hồ)
Chương 13
CHƯƠNG 13
Những chuyện giang hồ ân oán này, mặc dù võ lâm nhân sĩ nói chuyện nói hăng say, nói đến chỗ hưng phấn còn có thể hăng hái hoặc cực kỳ phẫn nộ. Nhưng đối với Tả Ký mà nói, còn không thú vị bằng chuyện xưa một văn tiền ba đoạn mà thuyết thư tiên sinh giảng trong quán trà. Nghe xong một chuỗi dài như vậy, hắn chỉ có hai cách nhìn.
Đối với địa điểm sâm tử phong tỏ vẻ kinh ngạc: “Vậy đó chính là khe núi bọn ta đi thả trâu rồi! May mắn không để trâu nhà ta ăn mất, nếu không thật đáng tiếc."
Đối với kẻ trộm vào Đỗ gia thì tỏ vẻ oán giận: “Chắc chắn là Lục Hành Đại thâu!"
Hai người lại lên đường, mắt thấy chỉ còn một ngày nữa là có thể đến Lạc Dương.
Đường Ca cũng từng hỏi Tả Ký tính toán cho ngày sau này như thế nào. Tả Ký cân nhắc, mặc dù họ Lục đích thực là người có thể lạc đường, nhưng còn Thạch hộ pháp, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, vẫn có thể tìm được Tả gia trang, vì vậy tạm thời tuyệt đối không thể hồi hương để chui đầu vô lưới. Phải đợi một năm rưỡi nữa để họ Lục quên đi việc này, khi đó hồi hương sẽ ổn thỏa hơn. Chẳng qua là trong nhà đất lại bỏ hoang, làm cho người ta hết sức đau lòng.
Đường Ca rất là sảng khoái, nghe hắn nói như thế liền một ngụm đáp ứng dẫn hắn về Lạc Dương làm khách trong trang, còn bên Tả gia trang thì truyền tin đi thỉnh người trồng trọt thay là được. Do đó Tả Ký một đường đi theo Đường công tử về hướng Lạc Dương.
Do hôm nay ban đêm xuống nhanh, bỏ lỡ chỗ trọ, hai người đành chấp nhận một đêm ngủ ngoài trời. Tả Ký gom củi nhóm lửa, Đường Ca đi tìm vài món ăn dân dã, hai người phân chia công việc đâu vào đấy.
Một lát công phu, Đường Ca mang theo hai con thỏ hoang cùng một vạt nấm dại trở về. Tuy rằng kiếm pháp của Đường công tử thật cao minh, nhưng việc lột da nấu nướng lại tuyệt không am hiểu. Tả Ký vừa thấy tư thế người này liền biết là người mới vào nghề, liền đoạt lấy nhanh nhẹn lấy máu lột da.
Đường công tử nhiều ít có chút ngượng ngùng, liền đem mấy cái nấm dùng nhánh cây xuyên qua nướng trên lửa.
Tả Ký rửa sạch tay trở về, bảo Đường công tử lấy bảo kiếm xuyến con thỏ nướng trên lửa. Tiếp theo lấy một chuỗi nấm được Đường Ca đưa sang, cau mày đánh giá một chuỗi đen tuyền này làm sao cho vào miệng. Hôm nay đông lạnh, tìm hai con thỏ thì không khó, cư nhiên còn có nấm mới gọi là ngạc nhiên.
Nghĩ đến đây bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, lại cẩn thận nhìn, vội vàng nói: “Cái nấm này ăn không được, có độc!"
Đường Ca nghe xong lời này liền vứt bỏ một nửa xuyến đang ăn trong tay, lại khoanh chân vận công, một lát sau sắc mặt phóng hoãn, mở miệng nói: “Hình như." Lời còn chưa dứt liền dừng lại không nói nữa. Hai chữ mới vừa rồi làm cho người ta nghe ra thanh âm của hắn đã trở nên khàn khàn mơ hồ, chậm chạp tối nghĩa.
Tả Ký mới đầu xem xét hắn làm đi làm lại, còn nghĩ hắn thật có thể khu độc, sau đó lại thấy độc vẫn phát, liền giải thích: “Không phải loại làm cho đau bụng, mà là ăn vào làm cho yết hầu đau, nói không ra lời. Bất quá không phải chuyện lớn, qua một đêm là không có việc gì." Đây cũng chỉ tính là bệnh ngoài da, người trong thôn cho dù không cẩn thận ăn phải, cũng đều mặc kệ, ngủ một giấc là xong.
Chẳng ngờ Đường công tử sắc mặt đại biến, thân thủ muốn đi lấy kiếm. Vô ý chạm phải thanh củi, liên quan tới chỗ treo hai con thỏ, nhất thời đốm lửa văng khắp nơi.
Tả Ký vội vàng tìm nhánh cây xuyến lại tiếp tục nướng, không hiểu cho nên nhìn Đường Ca.
Đường Ca sắc mặt ngưng trọng, đem kiếm chuyển sang tay trái, tìm nhánh cây, trên mặt đất xoát xoát viết mấy chữ.
Tả Ký đi qua vừa nhìn, chỉ thấy trên bề mặt bùn đất đã gạt càng khô lá rụng sang hai bên có một hàng chữ thế này: Nếu như có người đột kích, còn thỉnh Tả huynh lên tiếng đề điểm cho ta, nhớ lấy, nhớ lấy!
Đề điểm? Vị trước mắt này chính là đại hiệp nổi danh trong chốn giang hồ, lúc đánh nhau, ngay cả thân hình hắn còn thấy không rõ lắm. Còn có thể đề điểm như thế nào? Tả Ký có điểm mò mẫm: “Đề điểm gì?"
Đường Ca tiếp tục viết nói: cái gì cũng được, thơ ca từ phú. . . . . .
Một câu chưa viết xong, sau lưng tiếng gió chợt khởi, kiếm quang lòe lòe.
Tân Hiển lại đuổi theo.
Đường Ca dưới chân thi lực, thân hình tung ra ngoài, giao kiếm bằng tay phải, nhưng không đánh trả như bình thường, mà là chạy vòng vòng quanh đám cây.
Tân Hiển theo sát phía sau, kiếm kiếm không rời lưng Đường Ca.
Tả Ký thấy tư thế hôm nay của hai người cùng những ngày qua hoàn toàn bất đồng, cũng bắt đầu lo lắng, hướng tới người đang chạy tán loạn hô: “Rốt cuộc nói cái gì a, ngươi chưa nói rõ ràng a!"
Đường Ca nghe hắn nói chuyện, tinh thần rung lên, xoát xoát mấy kiếm đem Tân Hiển bức lui, kiếm chỉ về hướng chữ viết trên mặt đất kia ra hiệu.
Tả Ký vẻ mặt đau khổ, mình đọc sách đã là chuyện vài năm trước, nhất thời làm sao nhớ được thi từ gì gì đó? Hơn nữa này để làm gì?
Đường Ca bên kia dùng xong mấy chiêu kiếm lại lâm vào tình trạng bỏ chạy, mỗi khi hướng về Tả Ký bên này thì đều là vẻ mặt lo lắng nhìn, nhìn đến Tả Ký không biết làm sao.
Lúc này Tân Hiển cũng nhìn ra Đường công tử bất thường, thế công càng cấp, kiếm phong mấy lần đều hiểm hiểm sát qua y thân Đường Ca. Tả Ký vừa vội vừa khó hiểu: Đường công tử vừa ngoảnh lại vừa đánh a! Chẳng lẽ ngâm thơ ngâm thành thói quen, không có thi từ xướng lên liền đánh không ra kiếm chiêu?
Nghĩ như thế, rất có thể, cho nên mới bảo ta thay hắn ngâm thi! Trở lại vấn đề . . . . . . Thơ ca cùng việc quay đầu lại có liên quan gì? Tả Ký bừng tỉnh đại ngộ, trong lúc điện quang thạch hỏa một câu thơ thốt ra: “Hồi đầu nhất tiếu bách mị sinh!"
Đường Ca theo tiếng quay lại, áo trắng phiêu phiêu, kiếm trong tay cũng theo đó múa ra, Tả Ký bên này không thấy được tình cảnh của Đường Ca, nhưng lại cùng Tân Hiển đối mặt.
Chỉ nghe “Đinh" một tiếng, hai kiếm tương giao. Sau đó Tân Hiển mặt dại ra, cả người ngây ngẩn.
Tả Ký nhìn thấy thân hình Đường công tử đầu tiên là bị kiềm hãm, sau đó phất tay đẩy kiếm của Tân Hiển ra, thanh âm khàn khàn thong thả vang lên: “Ngươi, đỏ mặt . . . . . . Cái gì!" Kèm theo câu nói là mấy kiếm xoát xoát đâm ra, lực đạo quá lớn, thế nhưng nửa điểm chiêu thức cũng không có.
Rặng mây đỏ trên mặt Tân Hiển lại đậm thêm vài phần: “Ta, ta, ngươi. . . . . ." Tay chân cũng chậm đi, ngay cả Tả Ký cũng có thể thấy rõ thế công, rơi vào nguy hiểm cực kỳ.
Đường công tử thanh âm khàn khàn kiềm nén tức giận ùn ùn “Ngươi. . . . . . Còn dám nói lắp!" Lại là mấy kiếm vù vù xé gió đâm ra. Lần này Tân Hiển lại chật vật, liên tục ngăn chặn, nghiêng người né qua sau, lại liếc mắt nhìn Đường Ca, một cái, nâng tay chụp một chưởng thật mạnh lên ót mình, cũng không quay đầu lại thoát đi. Thân pháp kia, chạy gấp còn hơn cả thời điểm Đường công tử bị đuổi ban nãy..
=====
“Hồi đầu nhất tiếu bách mị sinh"
(Câu thơ mà em Ký đọc ra là một câu trong hai câu
“Hồi đầu nhất tiếu bách mị sinh
Lục cung phấn đại vô nhan sắc.
dịch thơ thì là:
Mỗi lần ngoảnh mặt, nhoẻn cười lộ ra trăm vẻ đáng yêu
Sáu cung (2) son phấn không còn ai đáng gọi là có nhan sắc nữa.
Còn về nghĩa thì là: người đẹp chỉ cần ngoảnh đầu cười một cái, tam cung lục viện không có ai bằng cả.
Giải thích chút nhé: Bạn Đường của chúng ta phải dựa vào thơ mới ra chiêu được, nội dung trong thơ thế nào thì bạn đánh y như thế ấy, mà bạn Tả nhà ta ác quá, đọc cái câu thơ như trên, có thể tưởng tượng bộ dạng bạn Đường ‘ngỏanh mặt cười một cái’ chẳng khác gì trong thơ rồi đấy, làm bạn Hiển đỏ mặt lắp bắp, bỏ chạy trối chết luôn, bạn Hiển nhà ta cũng đổ cái rầm rồi, bắt đầu ‘nghiệt duyên’ của 2 bạn oan gia =))
Những chuyện giang hồ ân oán này, mặc dù võ lâm nhân sĩ nói chuyện nói hăng say, nói đến chỗ hưng phấn còn có thể hăng hái hoặc cực kỳ phẫn nộ. Nhưng đối với Tả Ký mà nói, còn không thú vị bằng chuyện xưa một văn tiền ba đoạn mà thuyết thư tiên sinh giảng trong quán trà. Nghe xong một chuỗi dài như vậy, hắn chỉ có hai cách nhìn.
Đối với địa điểm sâm tử phong tỏ vẻ kinh ngạc: “Vậy đó chính là khe núi bọn ta đi thả trâu rồi! May mắn không để trâu nhà ta ăn mất, nếu không thật đáng tiếc."
Đối với kẻ trộm vào Đỗ gia thì tỏ vẻ oán giận: “Chắc chắn là Lục Hành Đại thâu!"
Hai người lại lên đường, mắt thấy chỉ còn một ngày nữa là có thể đến Lạc Dương.
Đường Ca cũng từng hỏi Tả Ký tính toán cho ngày sau này như thế nào. Tả Ký cân nhắc, mặc dù họ Lục đích thực là người có thể lạc đường, nhưng còn Thạch hộ pháp, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, vẫn có thể tìm được Tả gia trang, vì vậy tạm thời tuyệt đối không thể hồi hương để chui đầu vô lưới. Phải đợi một năm rưỡi nữa để họ Lục quên đi việc này, khi đó hồi hương sẽ ổn thỏa hơn. Chẳng qua là trong nhà đất lại bỏ hoang, làm cho người ta hết sức đau lòng.
Đường Ca rất là sảng khoái, nghe hắn nói như thế liền một ngụm đáp ứng dẫn hắn về Lạc Dương làm khách trong trang, còn bên Tả gia trang thì truyền tin đi thỉnh người trồng trọt thay là được. Do đó Tả Ký một đường đi theo Đường công tử về hướng Lạc Dương.
Do hôm nay ban đêm xuống nhanh, bỏ lỡ chỗ trọ, hai người đành chấp nhận một đêm ngủ ngoài trời. Tả Ký gom củi nhóm lửa, Đường Ca đi tìm vài món ăn dân dã, hai người phân chia công việc đâu vào đấy.
Một lát công phu, Đường Ca mang theo hai con thỏ hoang cùng một vạt nấm dại trở về. Tuy rằng kiếm pháp của Đường công tử thật cao minh, nhưng việc lột da nấu nướng lại tuyệt không am hiểu. Tả Ký vừa thấy tư thế người này liền biết là người mới vào nghề, liền đoạt lấy nhanh nhẹn lấy máu lột da.
Đường công tử nhiều ít có chút ngượng ngùng, liền đem mấy cái nấm dùng nhánh cây xuyên qua nướng trên lửa.
Tả Ký rửa sạch tay trở về, bảo Đường công tử lấy bảo kiếm xuyến con thỏ nướng trên lửa. Tiếp theo lấy một chuỗi nấm được Đường Ca đưa sang, cau mày đánh giá một chuỗi đen tuyền này làm sao cho vào miệng. Hôm nay đông lạnh, tìm hai con thỏ thì không khó, cư nhiên còn có nấm mới gọi là ngạc nhiên.
Nghĩ đến đây bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, lại cẩn thận nhìn, vội vàng nói: “Cái nấm này ăn không được, có độc!"
Đường Ca nghe xong lời này liền vứt bỏ một nửa xuyến đang ăn trong tay, lại khoanh chân vận công, một lát sau sắc mặt phóng hoãn, mở miệng nói: “Hình như." Lời còn chưa dứt liền dừng lại không nói nữa. Hai chữ mới vừa rồi làm cho người ta nghe ra thanh âm của hắn đã trở nên khàn khàn mơ hồ, chậm chạp tối nghĩa.
Tả Ký mới đầu xem xét hắn làm đi làm lại, còn nghĩ hắn thật có thể khu độc, sau đó lại thấy độc vẫn phát, liền giải thích: “Không phải loại làm cho đau bụng, mà là ăn vào làm cho yết hầu đau, nói không ra lời. Bất quá không phải chuyện lớn, qua một đêm là không có việc gì." Đây cũng chỉ tính là bệnh ngoài da, người trong thôn cho dù không cẩn thận ăn phải, cũng đều mặc kệ, ngủ một giấc là xong.
Chẳng ngờ Đường công tử sắc mặt đại biến, thân thủ muốn đi lấy kiếm. Vô ý chạm phải thanh củi, liên quan tới chỗ treo hai con thỏ, nhất thời đốm lửa văng khắp nơi.
Tả Ký vội vàng tìm nhánh cây xuyến lại tiếp tục nướng, không hiểu cho nên nhìn Đường Ca.
Đường Ca sắc mặt ngưng trọng, đem kiếm chuyển sang tay trái, tìm nhánh cây, trên mặt đất xoát xoát viết mấy chữ.
Tả Ký đi qua vừa nhìn, chỉ thấy trên bề mặt bùn đất đã gạt càng khô lá rụng sang hai bên có một hàng chữ thế này: Nếu như có người đột kích, còn thỉnh Tả huynh lên tiếng đề điểm cho ta, nhớ lấy, nhớ lấy!
Đề điểm? Vị trước mắt này chính là đại hiệp nổi danh trong chốn giang hồ, lúc đánh nhau, ngay cả thân hình hắn còn thấy không rõ lắm. Còn có thể đề điểm như thế nào? Tả Ký có điểm mò mẫm: “Đề điểm gì?"
Đường Ca tiếp tục viết nói: cái gì cũng được, thơ ca từ phú. . . . . .
Một câu chưa viết xong, sau lưng tiếng gió chợt khởi, kiếm quang lòe lòe.
Tân Hiển lại đuổi theo.
Đường Ca dưới chân thi lực, thân hình tung ra ngoài, giao kiếm bằng tay phải, nhưng không đánh trả như bình thường, mà là chạy vòng vòng quanh đám cây.
Tân Hiển theo sát phía sau, kiếm kiếm không rời lưng Đường Ca.
Tả Ký thấy tư thế hôm nay của hai người cùng những ngày qua hoàn toàn bất đồng, cũng bắt đầu lo lắng, hướng tới người đang chạy tán loạn hô: “Rốt cuộc nói cái gì a, ngươi chưa nói rõ ràng a!"
Đường Ca nghe hắn nói chuyện, tinh thần rung lên, xoát xoát mấy kiếm đem Tân Hiển bức lui, kiếm chỉ về hướng chữ viết trên mặt đất kia ra hiệu.
Tả Ký vẻ mặt đau khổ, mình đọc sách đã là chuyện vài năm trước, nhất thời làm sao nhớ được thi từ gì gì đó? Hơn nữa này để làm gì?
Đường Ca bên kia dùng xong mấy chiêu kiếm lại lâm vào tình trạng bỏ chạy, mỗi khi hướng về Tả Ký bên này thì đều là vẻ mặt lo lắng nhìn, nhìn đến Tả Ký không biết làm sao.
Lúc này Tân Hiển cũng nhìn ra Đường công tử bất thường, thế công càng cấp, kiếm phong mấy lần đều hiểm hiểm sát qua y thân Đường Ca. Tả Ký vừa vội vừa khó hiểu: Đường công tử vừa ngoảnh lại vừa đánh a! Chẳng lẽ ngâm thơ ngâm thành thói quen, không có thi từ xướng lên liền đánh không ra kiếm chiêu?
Nghĩ như thế, rất có thể, cho nên mới bảo ta thay hắn ngâm thi! Trở lại vấn đề . . . . . . Thơ ca cùng việc quay đầu lại có liên quan gì? Tả Ký bừng tỉnh đại ngộ, trong lúc điện quang thạch hỏa một câu thơ thốt ra: “Hồi đầu nhất tiếu bách mị sinh!"
Đường Ca theo tiếng quay lại, áo trắng phiêu phiêu, kiếm trong tay cũng theo đó múa ra, Tả Ký bên này không thấy được tình cảnh của Đường Ca, nhưng lại cùng Tân Hiển đối mặt.
Chỉ nghe “Đinh" một tiếng, hai kiếm tương giao. Sau đó Tân Hiển mặt dại ra, cả người ngây ngẩn.
Tả Ký nhìn thấy thân hình Đường công tử đầu tiên là bị kiềm hãm, sau đó phất tay đẩy kiếm của Tân Hiển ra, thanh âm khàn khàn thong thả vang lên: “Ngươi, đỏ mặt . . . . . . Cái gì!" Kèm theo câu nói là mấy kiếm xoát xoát đâm ra, lực đạo quá lớn, thế nhưng nửa điểm chiêu thức cũng không có.
Rặng mây đỏ trên mặt Tân Hiển lại đậm thêm vài phần: “Ta, ta, ngươi. . . . . ." Tay chân cũng chậm đi, ngay cả Tả Ký cũng có thể thấy rõ thế công, rơi vào nguy hiểm cực kỳ.
Đường công tử thanh âm khàn khàn kiềm nén tức giận ùn ùn “Ngươi. . . . . . Còn dám nói lắp!" Lại là mấy kiếm vù vù xé gió đâm ra. Lần này Tân Hiển lại chật vật, liên tục ngăn chặn, nghiêng người né qua sau, lại liếc mắt nhìn Đường Ca, một cái, nâng tay chụp một chưởng thật mạnh lên ót mình, cũng không quay đầu lại thoát đi. Thân pháp kia, chạy gấp còn hơn cả thời điểm Đường công tử bị đuổi ban nãy..
=====
“Hồi đầu nhất tiếu bách mị sinh"
(Câu thơ mà em Ký đọc ra là một câu trong hai câu
“Hồi đầu nhất tiếu bách mị sinh
Lục cung phấn đại vô nhan sắc.
dịch thơ thì là:
Mỗi lần ngoảnh mặt, nhoẻn cười lộ ra trăm vẻ đáng yêu
Sáu cung (2) son phấn không còn ai đáng gọi là có nhan sắc nữa.
Còn về nghĩa thì là: người đẹp chỉ cần ngoảnh đầu cười một cái, tam cung lục viện không có ai bằng cả.
Giải thích chút nhé: Bạn Đường của chúng ta phải dựa vào thơ mới ra chiêu được, nội dung trong thơ thế nào thì bạn đánh y như thế ấy, mà bạn Tả nhà ta ác quá, đọc cái câu thơ như trên, có thể tưởng tượng bộ dạng bạn Đường ‘ngỏanh mặt cười một cái’ chẳng khác gì trong thơ rồi đấy, làm bạn Hiển đỏ mặt lắp bắp, bỏ chạy trối chết luôn, bạn Hiển nhà ta cũng đổ cái rầm rồi, bắt đầu ‘nghiệt duyên’ của 2 bạn oan gia =))
Tác giả :
Đào Phù