Giang Hồ Tiểu Hương Phong Nhất Độ Quân Hoa
Chương 63 - Đêm Giao Thừa
Cửu Vi sơn mấy năm rồi ăn tết, nhiều nhất chỉ là dán câu đối đỏ, phát cho hạ nhân ít tiền thưởng. Cũng có hạ nhân xin phép về nhà ăn tết, cho nên không khí năm mới trên núi không quá náo nhiệt. Sau khi Mộ Dung Tú chết, phụ tử Vi Sinh Kỳ bất hòa nhiều năm, Bộ Hàn Thiền không dám phô trương
Sau khi Lam Tiểu Sí trở về, không thể đối đãi lạnh nhạt, lập tức chỉ huy hạ nhân chọn mua nhiều hoa cỏ, còn treo cao lồng đỏ thẫm. Toàn bộ Cửu Vi sơn giăng đèn kết hoa. Vi Sinh Kỳ mặc kệ mọi chuyện, Lam Tiểu Sí lại ngại chưa đủ náo nhiệt, còn mướn gánh hát đến đắp đài diễn hí khúc
Đến ngày cuối năm, từ sáng Lam Tiểu Sí đã bận rộn trong bếp, Bộ Hàn Thiền thỉnh thoảng đến nhìn, thấy đầu bếp, phụ bếp bị nàng chỉ huy chạy quanh, trong lòng cảm thấy vui vẻ
Đến khi đồ ăn đặt đầy bàn, Lam Tiểu Sí hỏi Bộ Hàn Thiền “Hàn Thiền thúc thúc, kêu những người không về nhà đến đây đi, thật vất vả mới qua năm mới, mọi người cùng nhau ăn cơm"
Bộ Hàn Thiền liếc nhìn Vi Sinh Kỳ một cái, nói “thiếu phu nhân, hạ nhân không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, sẽ làm chủ tử mất hứng, chi bằng…" Thật ra phụ tử Vi Sinh Kỳ đều không thích đông người
Lam Tiểu Sí thản nhiên “chia bàn mà ngồi là được, không sao cả"
Bộ Hàn Thiền lại nhìn thoáng qua Vi Sinh Kỳ
Vi Sinh Kỳ rốt cuộc cũng lên tiếng “không nghe thiếu phu nhân nói sao? Còn không mau lên?"
Bộ Hàn Thiền vô cùng cao hứng, lập tức chạy đi gọi người
Lam Tiểu Sí nói ‘cha, ngươi đúng là cho ta đủ thể diện nha. Mời cha ngồi"
Vi Sinh Kỳ hừ một tiếng, ngồi xuống chủ vị
Lam Tiểu Sí lại nói “Tiểu Từ cũng ngồi đi" Lại quay sang phân phó nha hoàn “ngươi đem bạc ta đã chuẩn bị tới đây" Lập tức trừng mắt nhìn “ta nhận ra ngươi"
Nha hoàn kia lập tức đỏ mặt, đúng là Hồng Đàm trước kia hầu hạ Vi Sinh Từ. Nàng vội quỳ xuống “Thiếu phu nhân" Trước kia nàng không dám bày sắc mặt với Lam Tiểu Sí, hiện tại càng không. Dù sao người ta hiện cũng là nữ chủ nhân của nàng
Lam Tiểu Sí lập tức nâng cao cảnh giác “đứng lên đi, ngươi về sau không được hầu hạ Tiểu Từ" Tròng mắt xoay chuyển “đúng rồi, về sau ngươi hầu hạ phụ thân là được"
Vi Sinh Kỳ trợn mắt, vô liêm sỉ, nói gì thế chứ?
Hồng Đàm nghe lời không được, không nghe lời cũng không xong, chỉ có thể đứng dậy đi lấy bạc mà Lam Tiểu Sí đã chuẩn bị
Chốc lát sau, toàn bộ hạ nhân đều kéo đến, tổng cộng gần trăm người, mà Lam Tiểu Sí chuẩn bị thức ăn vừa đủ, hiển nhiên là nàng đã sớm biết trên núi có bao nhiêu người. Vi Sinh Kỳ và Vi Sinh Từ đều không thích đông người, cho nên phụ tử hai người cùng Lam Tiểu Sí, Bộ Hàn Thiền ngồi một bàn, hạ nhân ngồi tám bàn khác
Lam Tiểu Sí đi theo Bộ Hàn Thiền phân phát tiền thưởng cho hạ nhân, thuận tiện nhận biết người. Bộ Hàn Thiền giới thiệu cũng rất rõ ràng, ai tên gì, ở Cửu Vi sơn đã bao nhiêu năm, có tay nghề gì. Giới thiệu xong, tiền thưởng cũng phát ra, hạ nhân ai nấy đều vui mừng hớn hở
Bộ Hàn Thiền hỏi “thiếu phu nhân, khai tiệc sao?"
Lam Tiểu Sí “đếu đến đây chúc tết gia chủ, sau đó thì ăn cơm. Cơm nước xong, thích xem diễn thì xem"
Hạ nhân lập tức xếp hàng, dập đầu với Vi Sinh Kỳ
Vi Sinh Kỳ gật đầu, nói “đều đứng lên đi"
Lam Tiểu Sí phân phó “được rồi, khai tiệc đi"
Tính nhẫn nại của Vi Sinh Kỳ cũng chỉ có vậy, hắn không thích lễ tiết phiền phức nhất, nếu còn kéo dài, chắc chắn sẽ nổi nóng. Lam Tiểu Sí lại nói “cha, ta và Tiểu Từ kính ngài môt ly. Chúc phụ thân gừng càng già càng cay, sống thêm năm trăm năm"
Bộ Hàn Thiền cúi đầu cười trộm
Vi Sinh Kỳ trừng nàng một cái, rốt cuộc vẫn cầm chén rượu, cùng nàng uống cạn. Vi Sinh Từ không uống rượu, Vi Sinh Kỳ đương nhiên không tính toán với hắn. Hai phụ tử vùi đầu ăn cơm
Chỉ có Lam Tiểu Sí líu ríu “Hàn Thiền thúc thúc, Cửu Vi thụ vì sao không ra hoa?"
Bộ Hàn Thiền cười thầm ‘thiếu phu nhân trở về vào mùa đông, đương nhiên không nhìn thấy Cửu Vi hoa"
Lam Tiểu Sí quay đầu hỏi hoa tượng “lão Hồ, Cửu Vi thụ trồng ở Phương Hồ Ủng Thúy có thể sống không?"
Hoa tượng Hồ Côn sợ ngây người, Đại tổng quản chỉ giới thiệu một lần, thiếu phu nhân lại có thể nhớ kỹ hắn. Hắn vội đứng dậy, nói “trở về ta lấy ít hạt mầm, thiếu phu nhân mang về Phương Hồ Ủng Thúy thử xem"
Lam Tiểu Sí cao hứng. Vi Sinh Kỳ lại tạt nước lạnh “ăn không nói, ngủ không nói" Tuy vậy nhưng ý tứ giáo huấn cũng không bao nhiêu, càng như là thân cha thuyết giáo khuê nữ
Lam Tiểu Sí cũng mặc kệ hắn. Hạ nhân lúc đầu không dám nói tiếng nào, đến lúc này thấy nàng nói vậy mà gia chủ cũng không tức giận, cũng tự tại hơn, sôi nổi ăn cơm uống rượu nhưng cũng không quá mức ầm ỹ
Vi Sinh Kỳ bất tri bất giác ăn rất no, hắn là người luyện võ, trước giờ đều chỉ ăn no sáu, bảy phần. Lúc này phát hiện mình no căng bụng, không khỏi có chút ngạc nhiên. Vừa đặt đũa xuống, Lam Tiểu Sí đã đem khăn lông nóng hầm hập đặt lên tay hắn và Vi Sinh Từ. Hắn lấy khăn lau tay và miệng
Lam Tiểu Sí nói với Vi Sinh Từ “Tiểu Từ, phải ăn hết rau dưa"
Vi Sinh Từ cau mày, hắn không thích ăn thực vật
Lam Tiểu Sí uy hiếp “đó là ta tự tay xào, ngươi không nể mặt thử xem?"
Vi Sinh Từ đành gắp lấy, không tình nguyện ăn hết
Cơm nước xong, gánh hát cũng lên đài gõ phèn la, chuẩn bị hát hí khúc
Lam Tiểu Sí lôi kéo Vi Sinh Từ và Vi Sinh Kỳ “đi, chúng ta cũng đi xem diễn đi"
Vi Sinh Kỳ không tiện cự tuyệt nhiệt tình của con dâu, chỉ nói “lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì" Nhưng người vẫn đi theo nàng
Sân khấu đèn đuốc sáng trưng, các con hát cũng đã hóa trang xong, chuẩn bị trình diễn một vỡ võ kịch tên là Thiết Lung Sơn. Vi Sinh Kỳ ngồi xuống vị trí chính giữa ở hàng đầu, phía sau là các hạ nhân, bên cạnh là nhi tử và con dâu, hắn cảm thấy đây là cái tết náo nhiệt nhất suốt mười ba năm qua của hắn. Rất ầm ỹ nhưng..cũng không quá chán ghét. Kịch diễn hơn phân nửa, Lam Tiểu Sí dẫn nha hoàn đi đốt pháo
Khi đóa pháo hoa đầu tiên được phóng lên trời, Tiên Tâm các chấn kinh, sau đó là cả giang hồ giật mình. Mười ba năm, nay Cửu Vi sơn đột nhiên phóng pháo hoa là có ý gì? Tín hiệu sao? Nhưng mà Cửu Vi sơn thì có ai để mà gởi thư chứ?
Ôn Mê nhịn không được, hỏi “Đàm Truy, Cửu Vi sơn xảy ra chuyện gì?" Vừa dứt lời, đợt pháo hoa thứ hai lại được phóng lên, bầu trời rực rỡ tươi đẹp
Đàm Truy đáp"Lam Tiểu Sí mang Vi Sinh thiếu chủ về Cửu Vi sơn mừng năm mới"
Không ai cảm thấy kỳ quái nữa
Tiếng pháo làm tuyết đọng trên Cửu Vi sơn chấn động không thôi, diễn xướng xong thì trời đã khuya, pháo hoa cũng đã chìm xuống, Vi Sinh Kỳ cũng đã trở về phòng nghỉ ngơi
Lam Tiểu Sí lôi kéo tay Vi Sinh Từ “Từ thiếu gia, giao thừa vui vẻ chứ?"
Vi Sinh Từ nhăn mày, hắn thực sự không thích nơi ầm ỹ, chịu ở lại cũng chỉ vì bồi nàng mà thôi
Lam Tiểu Sí nhìn mặt hắn, cười ngặt nghẽo, nói “xem ra Từ thiếu gia chúng ta thực sự không thích qua năm mới"
Vi Sinh Từ ra sức nghĩ, hình như hồi nhỏ có thích. Lúc đón năm mới, hắn không cần luyện công, mẫu thân cũng sẽ không gọi hắn rời giường sớm, hắn có thể ngủ nướng thật lâu. Sau này mẫu thân chết rồi, không ai gọi hắn rời giường nữa, hắn ở trong thạch động, muốn ngủ bao lâu thì ngủ lại không ngủ được. Rất nhiều lần tỉnh lại trong thạch động hắc ám sâu thẳm, thời gian như đọng lại trên ánh nến, trời không tối cũng không sáng.
Hắn nắm chặt tay Lam Tiểu Sí “ta…rất vui" Khi ở bên cạnh ngươi, ta thấy mình đã rời khỏi địa ngục
Hai người trở về Xích Vi trai, Lam Tiểu Sí cả người như không xương, dán lên người Vi Sinh Từ, kề môi bên tai hắn nói nhỏ “chúng ta vui vẻ hơn nữa được không?"
Vi Sinh Từ không hiểu, hắn chỉ nắm tay nàng thật chặt, trời đổ tuyết nhẹ, hắn sợ nàng lạnh
Trở lại phòng, hạ nhân đã thay nước nóng. Lam Tiểu Sí lấy trang sức trên đầu xuống, tóc dài xõa tung. Vi Sinh Từ đi tắm, nàng cởi quần áo, thay xiêm y màu trắng mỏng nhẹ, may mà trong phòng có lò sưởi, không thấy lạnh lắm.
Khi nàng tiến vào, Vi Sinh Từ nhìn thoáng qua, tóc đen như mực, áo trắng như mây, liền nói ‘ta sẽ tắm xong nhanh thôi"
Lam Tiểu Sí quyết định tối nay dù thế nào cũng sẽ không để quả dưa ngốc này làm hư đại sự, cho nên nàng nhẫn nại nói “chúng ta cùng tắm có được không?"
“Nước không đủ nóng"
Lam Tiểu Sí nhấc chân bước vào dục thùng, y bào lập tức bị nước thấm ướt, nửa trong suốt dán lên người, phác họa thân hình uyển chuyển mềm mại của thiếu nữ
Ánh mắt Vi Sinh Từ tối lại “vì sao lại mặc quần áo khi tắm rửa?"
“Vì xinh đẹp"
Vi Sinh Từ nga một tiếng, nhìn thật đẹp. Ánh mắt của hắn không thể rời khỏi người nàng, ngay cả bọt nước đọng trên đó cũng trở nên phong tình vô hạn. Lam Tiểu Sí chậm rãi vùi người vào trong nước, bơi đến bên cạnh hắn, làm mấy động tác xấu xa. Hắn đè đầu nàng lại, chưa từng trải qua kích thích mãnh liệt như thế, hắn có phần bối rối, nhẹ giọng gọi “Tiểu Sí Bàng"
Lam Tiểu Sí cầm tay hắn, hắn dùng sức nắm lại. Bên ngoài tuyết vẫn rơi, hô hấp của hắn dồn dập hơn
Lam Tiểu Sí nhô đầu khỏi nước, giọt nước như trâm châu rơi xuống. Vi Sinh Từ cảm thấy kinh hoàng, nhào qua, đôi môi của nàng như lửa, nàng không tháo mặt nạ xuống, hắn chỉ có thể thấy đôi mắt của nàng ôn nhuận như minh châu. Hắn ôm nàng đi ra ngoài, dùng ngoại bào của mình bao nàng lại, đặt nàng lên giường
Lam Tiểu Sí cắn nhẹ vành tai hắn “Tiểu Từ ngốc"
Vi Sinh Từ dùng hết toàn lực hôn nàng, hơi thở trên người hắn rất sạch sẽ, như là giọt sương sớm. Lam Tiểu Sí nhiệt liệt đáp lại hắn, cảm thấy linh hồn đều bị hắn hút đến khô cạn. Nàng chỉ dẫn hắn, hô hấp của hắn hoàn toàn hỗn loạn. Nàng bị hắn hôn mãnh liệt đến không thở nổi nhưng vẫn cảnh giác nhìn hắn, vừa nhìn liền giật mình, đôi con ngươi của hắn phiếm hồng, cuối cùng đồng tử như bị tơ máu quấn quanh. Cổ họng hắn phát ra thanh âm mơ hồ không rõ giống như dã thú khi đang nhai nuốt, động tác không khống chế được mà bắt đầu thô bạo. Nàng có chút sợ hãi đưa tay đẩy vai hắn lại bị hắn áp đảo
Lam Tiểu Sí nhẹ giọng gọi ‘Tiểu Từ? Ngươi bình tĩnh một chút"
Vi Sinh Từ giống như không nghe thấy, hai mắt hắn đã đỏ như nhỏ máu. Lam Tiểu Sí cảm thấy hơi đua, nỗ lực vuốt lưng hắn, muốn trấn an hắn. Hắn bị đầu ngón tay nàng vuốt ve, khớp hàm trở nên căng thẳng, cắn lấy đầu lưỡi nàng, mùi máu mang vị tanh lan tràn. Lam Tiểu Sí hừ nhẹ một tiếng, trong mắt tràn ngập đau đớn. Vi Sinh Từ muốn khống chết bản thân nhưng lại bất lực, mùi máu kích thích hắn, làm hắn muốn cắn xé nàng, bóp vỡ nàng. Loại xúc động này làm hắn hoảng sợ, cho nên hắn càng không khống chế được mình. Ý thức hỗn loạn, cổ họng hắn phát ra thanh âm nặng nề. Lam Tiểu Sí cảm thấy một bên vai như bị hắn bóp nàng, nàng ra sức giãy dụa nhưng hắn sừng sững như một ngọn núi, không chút sứt mẻ, còn gặm cắm cổ họng của nàng
Lam Tiểu Sí rốt cục khóc thành tiếng “Tiểu Từ, ngươi làm ta đau, ngươi buông ra"
Vi Sinh Từ không muốn buông, khoái cảm khiến hắn cuồng loạn nhưng tiếng khóc bên tai làm hắn mở to mắt, thấy trong mắt nàng sợ hãi và đau đớn, bên môi còn dính máu. Hắn đột nhiên dùng sức đẩy nàng ra, nàng lui vào trong giường, không dám đi qua. Hắn nhìn nàng một cái, gào lên một tiếng rồi kéo lấy y bào, hoảng hốt bỏ chạy.
Lam Tiểu Sí ngồi trên giường thở dốc, xương cốt trên người đều đau nhức. Người này, bình thường nhìn gầy yếu nhưng khi điên lên, sức lực thật là lớn. Đầu lưỡi cũng rất đau, nàng vừa tức vừa ủy khuất, sờ sờ yết hầu, cảm thấy mạng mình cũng thật lớn. Chốc lát sau, nàng đứng lên, thay xiêm y, lúc tìm Thất Thiên hương. Lúc trước vì trở về Cửu Vi sơn, nàng đã chuẩn bị không ít thứ
Vi Sinh Kỳ vốn chưa ngủ, ban đêm, Cửu Vi sơn ngoại trừ tuyết rơi thì không có tiếng vang nào khác, cho nên hắn nghe được tiếng gào của Vi Sinh Từ, lập tức đứng dậy, mấy cái lên xuống liền thấy Vi Sinh Từ như dã thú bị thương vọt ra khỏi Xích Vi trai. Tim hắn lập tức vọt cao, không, nhi tử, ngươi không thể tổn thương nàng, nếu thật là vậy, cha không biết sau này còn có thể làm gì cho ngươi. Hắn gần như là nhào vào Xích Vi trai lại không dám đẩy cửa ra, máu toàn thân như đông cứng, hán tử thiết huyết thế nhưng lúc này lại cầu khẩn ông trời, cầu mong Lam Tiểu Sí còn sống.
Ngay khi Vi Sinh Kỳ vươn tay mở cửa, Lam Tiểu Sí cũng đi ra, suýt chút nữa đụng trúng hắn , tảng đá ngàn cân trong lòng Vi Sinh Kỳ rơi xuống, run run hỏi ‘đã xảy ra chuyện gì?"
Lam Tiểu Sí “cái này, chuyện này…ngươi không cần lo" Dứt lời đẩy hắn sang một bên, đi tìm Vi Sinh Từ
Vi Sinh Kỳ thấy nàng dáng vẻ có chuyện khó nói, cũng không hỏi thêm.
Lam Tiểu Sí nghĩ nghĩ liền đoán được Vi Sinh Từ đi đâu, vì thế nàng lập tức đến thạch lao. Cơ quan ở thạch lao chưa sửa nên nàng dễ dàng mở ra, thế nhưng cửa đồng bên trong lại khép chặt. Bên trong truyền ra tiếng rống giận cuồng loạn, có tiếng chưởng lực đánh vào tường, khắp nơi là tiếng núi đá rơi ra. Nàng ngồi xuống, khí trời lạnh, nàng lại ăn mặc mỏng manh, chỉ có thể đưa tay ôm vai, miễn cưỡng vận công trừ lạnh. Động tĩnh bên trong rất lớn, nàng tựa đầu lên cửa. Khi Vi Sinh Kỳ đuổi tới, nhìn thấy tình cảnh như thế, lập tức dừng bước. Âm thanh bên trong nhỏ dần, Lam Tiểu Sí hắt xì một cái, ngẩng đầu liền nhìn thấy người bên trong đi ra, huyết sắc trong mắt đã phai nhạt, nàng giang hai tay, muốn hắn ôm nàng
Vi Sinh Từ lại không ôm nàng, hồi lâu, khàn giọng nói “Tiểu Sí Bàng.."Thanh âm hoảng sợ, mệt mỏi lại bất lực. Hắn đi đến trước mặt nàng “Tiểu Sí Bàng, ta nên làm gì bây giờ?" Trong mắt mịt mờ đến tuyệt vọng
Lam Tiểu Sí đứng dậy, chủ động ôm hắn “làm sao bây giờ cái gì? Mau ôm ta, ta rất lạnh"
Vi Sinh Từ nói “Tiểu Sí Bàng ngươi rời khỏi Cửu Vi sơn đi"
Lam Tiểu Sí gác đầu lên vai hắn “ngốc tử, nói cái gì đó?"
“Ta là kẻ điên, Tiểu Sí Bàng, ta là kẻ điên" Luôn không muốn thừa nhận nhưng một khi lớp da bị xé bỏ, máu tươi đầm đìa lập tức lộ ra. Hắn gắt gao ôm chặt nàng “ta luôn làm như mình là một người bình thường nhưng ta căn bản không phải. Ta không phải, Tiểu Sí Bàng"
“Ngươi nói như vậy, lòng ta đau như đao cắt. Nhưng mà, Tiểu Từ, ngươi không phải là kẻ điên. Ngươi là một trượng phu rất tốt, gặp được ngươi là may mắn nhất đời này của ta. Ngươi kiên cường một chút, để ta tiếp tục được may mắn, được không?"
Vi Sinh Từ nhìn vào mắt nàng, trong mắt nàng tràn ngập nhu tình, nói tiếp“chúng ta hảo hảo trị liệu trước, nếu thực sự trị không hết, ta cũng dùng Huyễn khởi la, đến lúc đó ngươi là kẻ điên, ta là bà điên, quá xứng"
Vi Sinh Từ nhẹ giọng gọi “Tiểu Sí Bàng"
Lam Tiểu Sí kéo hắn đẩy hắn đi vào thạch lao “chúng ta thử ở nơi này đi. Ah, sao ngươi lại đánh thành như vậy, quá loạn"
“Ngươi về phòng ngủ trước đi, ta đêm nay ở đây luyện công"
“Không được, đêm nay là giao thừa, ta muốn động phòng"
“Như vừa rồi sao? Rất nguy hiểm. Ngươi bị thương ở đâu? Ta chữa thương cho ngươi"
“Ta không sao, ta nhất định là người háo sắc nhất đời này" Nói xong lấy trong lòng ra mấy bình thuốc nhỏ “đây là thuốc an thần, ngươi trước uống hai viên. Ngươi có thể che nội lực lại được không? À mà không được, ngươi có thể mở ra, vẫn sẽ bị thương. Vậy ta không nhúc nhích được không?" Nàng hưng trí bừng bừng nói
Vi Sinh Từ nói “Tiểu Sí Bàng, ta…"
Lam Tiểu Sí ôm hôn hắn, đút thuốc an thần cho hắn, nhìn nhìn chung quanh, nói “không có nước, ngươi đợi chút" Liền cầm ấm trà đi ra ngoài, tính lấy ít tuyết sạch, lại nhìn thấy Vi Sinh Kỳ đứng ngay cửa. Nàng đưa tay sờ sờ mũi, liếc hắn một cái ‘cha, nghe trộm như vậy rất có phong cách sao?"
Vi Sinh Kỳ đỏ mặt, trừng mắt liếc nàng một cái, lại không nói gì
Lam Tiểu Sí đi ra ngoài lấy tuyết. Vi Sinh Kỳ đi vào trong, Vi Sinh Từ đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt giao nhau. Thật lâu sau, Vi Sinh Kỳ ngồi xuống, đặt tay lên vai Vi Sinh Từ.
Vi Sinh Từ nghẹn ngào gọi một tiếng “cha"
“Tuy rằng thật khó nhưng ngươi phải biết rằng, cuộc đời này ngươi chỉ có thể gặp được một người duy nhất. Mẹ ngươi chết là nỗi đau suốt đời cha nhưng nếu thời gian quay trở lại, cha và nàng chỉ có một người được sống, như vậy cha hi vọng người ở lại là ta, mà nàng sẽ rời đi" Vi Sinh Từ khó hiểu nhìn, Vi Sinh Kỳ nói tiếp “bởi vì chỉ có ta mới hiểu được, một người sống cô độc còn sống không bằng chết"
Vi Sinh Từ cúi đầu, Vi Sinh Kỳ nói “nếu thực sự không nắm chắc, cha trước che lại huyệt đạo của ngươi nhé"
Vi Sinh Từ gật đầu. Vi Sinh Kỳ ra tay nhanh như chớp, điểm mấy huyệt đạo trên người hắn. Thực lực của hắn hơn Vi Sinh Từ, hắn đã điểm huyệt, y muốn giải cũng không phải dễ. Vi Sinh Từ không nhúc nhích, Vi Sinh Kỳ ôm hắn, nói “Tiểu Từ, ngươi muốn chọc ta tức chết a. Cũng đã làm chồng người ta, khó tránh khỏi một ải này, không thể lùi bước, chỉ có thể kiên cường"
Lam Tiểu Sí lấy tuyết, còn hái mấy cành mai trở về. Vi Sinh Kỳ đã rời đi, nàng đẩy cửa đi vào, thấy Vi Sinh Từ đứng trong đống đá vụn, vách tường bị chưởng phong của hắn đánh đến không còn hình thù. Nàng hỏi “ngươi đứng đó làm gì?"
Nàng dùng nội lực làm tan tuyết rồi đun nóng, thấy Vi Sinh Từ vẫn không có phản ứng, đi qua nói “cha ngươi đi rồi sao?"
Vi Sinh Từ vẫn không nói chuyện, nàng xích lại gần hơn “cha ngươi điểm huyệt đạo của ngươi sao?"
Vi Sinh Từ không thể biểu hiện được gì, cha hắn che huyệt đạo thật mạnh tay ah, ngay cả á uyệt cũng điểm. Hắn có chút tức giận rồi, sao ngươi không chặt tay chân ta luôn đi
Lam Tiểu Sí cũng nổi bão “hắn đúng là, không sợ xuất hiện một Doãn Chí Bình sao?"
Vi Sinh Từ không có cách nào để ý tới nàng, nàng đành đổ nước tuyết vào chén, đưa cho hắn “uống nước đi"
Nhưng hắn ngay cả nuốt cũng không thể, nàng đành phải nửa kéo nửa ôm hắn đến bên bàn đá, chăn đệm trên đó được thay đổi thường xuyên, lúc này coi như cũng sạch sẽ
Lam Tiểu Sí cười gian “ngươi thực sự không thể động đậy một chút nào sao?" Thấy Vi Sinh Từ không hề nhúc nhích, nàng chậm rãi cởi áo, nói tiếp “trời ạ, đây thực sự là một tội ác nha. Ta hảo hảo là một khuê nữ đàng hoàng nha" Vừa nói vừa chậm rãi cúi người đi qua
Trong thạch lao, ánh nến lay động, ánh sáng đen tối không rõ
Lam Tiểu Sí nhẹ giọng nói “như vậy thích không?"
Thích, thích đến muốn nổi điên luôn. Vi Sinh Từ chậm rãi nhắm mắt lại, để nàng không nhìn thấy đôi đồng tử ủa hắn đã bắt đầu sung huyết
Sau khi Lam Tiểu Sí trở về, không thể đối đãi lạnh nhạt, lập tức chỉ huy hạ nhân chọn mua nhiều hoa cỏ, còn treo cao lồng đỏ thẫm. Toàn bộ Cửu Vi sơn giăng đèn kết hoa. Vi Sinh Kỳ mặc kệ mọi chuyện, Lam Tiểu Sí lại ngại chưa đủ náo nhiệt, còn mướn gánh hát đến đắp đài diễn hí khúc
Đến ngày cuối năm, từ sáng Lam Tiểu Sí đã bận rộn trong bếp, Bộ Hàn Thiền thỉnh thoảng đến nhìn, thấy đầu bếp, phụ bếp bị nàng chỉ huy chạy quanh, trong lòng cảm thấy vui vẻ
Đến khi đồ ăn đặt đầy bàn, Lam Tiểu Sí hỏi Bộ Hàn Thiền “Hàn Thiền thúc thúc, kêu những người không về nhà đến đây đi, thật vất vả mới qua năm mới, mọi người cùng nhau ăn cơm"
Bộ Hàn Thiền liếc nhìn Vi Sinh Kỳ một cái, nói “thiếu phu nhân, hạ nhân không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, sẽ làm chủ tử mất hứng, chi bằng…" Thật ra phụ tử Vi Sinh Kỳ đều không thích đông người
Lam Tiểu Sí thản nhiên “chia bàn mà ngồi là được, không sao cả"
Bộ Hàn Thiền lại nhìn thoáng qua Vi Sinh Kỳ
Vi Sinh Kỳ rốt cuộc cũng lên tiếng “không nghe thiếu phu nhân nói sao? Còn không mau lên?"
Bộ Hàn Thiền vô cùng cao hứng, lập tức chạy đi gọi người
Lam Tiểu Sí nói ‘cha, ngươi đúng là cho ta đủ thể diện nha. Mời cha ngồi"
Vi Sinh Kỳ hừ một tiếng, ngồi xuống chủ vị
Lam Tiểu Sí lại nói “Tiểu Từ cũng ngồi đi" Lại quay sang phân phó nha hoàn “ngươi đem bạc ta đã chuẩn bị tới đây" Lập tức trừng mắt nhìn “ta nhận ra ngươi"
Nha hoàn kia lập tức đỏ mặt, đúng là Hồng Đàm trước kia hầu hạ Vi Sinh Từ. Nàng vội quỳ xuống “Thiếu phu nhân" Trước kia nàng không dám bày sắc mặt với Lam Tiểu Sí, hiện tại càng không. Dù sao người ta hiện cũng là nữ chủ nhân của nàng
Lam Tiểu Sí lập tức nâng cao cảnh giác “đứng lên đi, ngươi về sau không được hầu hạ Tiểu Từ" Tròng mắt xoay chuyển “đúng rồi, về sau ngươi hầu hạ phụ thân là được"
Vi Sinh Kỳ trợn mắt, vô liêm sỉ, nói gì thế chứ?
Hồng Đàm nghe lời không được, không nghe lời cũng không xong, chỉ có thể đứng dậy đi lấy bạc mà Lam Tiểu Sí đã chuẩn bị
Chốc lát sau, toàn bộ hạ nhân đều kéo đến, tổng cộng gần trăm người, mà Lam Tiểu Sí chuẩn bị thức ăn vừa đủ, hiển nhiên là nàng đã sớm biết trên núi có bao nhiêu người. Vi Sinh Kỳ và Vi Sinh Từ đều không thích đông người, cho nên phụ tử hai người cùng Lam Tiểu Sí, Bộ Hàn Thiền ngồi một bàn, hạ nhân ngồi tám bàn khác
Lam Tiểu Sí đi theo Bộ Hàn Thiền phân phát tiền thưởng cho hạ nhân, thuận tiện nhận biết người. Bộ Hàn Thiền giới thiệu cũng rất rõ ràng, ai tên gì, ở Cửu Vi sơn đã bao nhiêu năm, có tay nghề gì. Giới thiệu xong, tiền thưởng cũng phát ra, hạ nhân ai nấy đều vui mừng hớn hở
Bộ Hàn Thiền hỏi “thiếu phu nhân, khai tiệc sao?"
Lam Tiểu Sí “đếu đến đây chúc tết gia chủ, sau đó thì ăn cơm. Cơm nước xong, thích xem diễn thì xem"
Hạ nhân lập tức xếp hàng, dập đầu với Vi Sinh Kỳ
Vi Sinh Kỳ gật đầu, nói “đều đứng lên đi"
Lam Tiểu Sí phân phó “được rồi, khai tiệc đi"
Tính nhẫn nại của Vi Sinh Kỳ cũng chỉ có vậy, hắn không thích lễ tiết phiền phức nhất, nếu còn kéo dài, chắc chắn sẽ nổi nóng. Lam Tiểu Sí lại nói “cha, ta và Tiểu Từ kính ngài môt ly. Chúc phụ thân gừng càng già càng cay, sống thêm năm trăm năm"
Bộ Hàn Thiền cúi đầu cười trộm
Vi Sinh Kỳ trừng nàng một cái, rốt cuộc vẫn cầm chén rượu, cùng nàng uống cạn. Vi Sinh Từ không uống rượu, Vi Sinh Kỳ đương nhiên không tính toán với hắn. Hai phụ tử vùi đầu ăn cơm
Chỉ có Lam Tiểu Sí líu ríu “Hàn Thiền thúc thúc, Cửu Vi thụ vì sao không ra hoa?"
Bộ Hàn Thiền cười thầm ‘thiếu phu nhân trở về vào mùa đông, đương nhiên không nhìn thấy Cửu Vi hoa"
Lam Tiểu Sí quay đầu hỏi hoa tượng “lão Hồ, Cửu Vi thụ trồng ở Phương Hồ Ủng Thúy có thể sống không?"
Hoa tượng Hồ Côn sợ ngây người, Đại tổng quản chỉ giới thiệu một lần, thiếu phu nhân lại có thể nhớ kỹ hắn. Hắn vội đứng dậy, nói “trở về ta lấy ít hạt mầm, thiếu phu nhân mang về Phương Hồ Ủng Thúy thử xem"
Lam Tiểu Sí cao hứng. Vi Sinh Kỳ lại tạt nước lạnh “ăn không nói, ngủ không nói" Tuy vậy nhưng ý tứ giáo huấn cũng không bao nhiêu, càng như là thân cha thuyết giáo khuê nữ
Lam Tiểu Sí cũng mặc kệ hắn. Hạ nhân lúc đầu không dám nói tiếng nào, đến lúc này thấy nàng nói vậy mà gia chủ cũng không tức giận, cũng tự tại hơn, sôi nổi ăn cơm uống rượu nhưng cũng không quá mức ầm ỹ
Vi Sinh Kỳ bất tri bất giác ăn rất no, hắn là người luyện võ, trước giờ đều chỉ ăn no sáu, bảy phần. Lúc này phát hiện mình no căng bụng, không khỏi có chút ngạc nhiên. Vừa đặt đũa xuống, Lam Tiểu Sí đã đem khăn lông nóng hầm hập đặt lên tay hắn và Vi Sinh Từ. Hắn lấy khăn lau tay và miệng
Lam Tiểu Sí nói với Vi Sinh Từ “Tiểu Từ, phải ăn hết rau dưa"
Vi Sinh Từ cau mày, hắn không thích ăn thực vật
Lam Tiểu Sí uy hiếp “đó là ta tự tay xào, ngươi không nể mặt thử xem?"
Vi Sinh Từ đành gắp lấy, không tình nguyện ăn hết
Cơm nước xong, gánh hát cũng lên đài gõ phèn la, chuẩn bị hát hí khúc
Lam Tiểu Sí lôi kéo Vi Sinh Từ và Vi Sinh Kỳ “đi, chúng ta cũng đi xem diễn đi"
Vi Sinh Kỳ không tiện cự tuyệt nhiệt tình của con dâu, chỉ nói “lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì" Nhưng người vẫn đi theo nàng
Sân khấu đèn đuốc sáng trưng, các con hát cũng đã hóa trang xong, chuẩn bị trình diễn một vỡ võ kịch tên là Thiết Lung Sơn. Vi Sinh Kỳ ngồi xuống vị trí chính giữa ở hàng đầu, phía sau là các hạ nhân, bên cạnh là nhi tử và con dâu, hắn cảm thấy đây là cái tết náo nhiệt nhất suốt mười ba năm qua của hắn. Rất ầm ỹ nhưng..cũng không quá chán ghét. Kịch diễn hơn phân nửa, Lam Tiểu Sí dẫn nha hoàn đi đốt pháo
Khi đóa pháo hoa đầu tiên được phóng lên trời, Tiên Tâm các chấn kinh, sau đó là cả giang hồ giật mình. Mười ba năm, nay Cửu Vi sơn đột nhiên phóng pháo hoa là có ý gì? Tín hiệu sao? Nhưng mà Cửu Vi sơn thì có ai để mà gởi thư chứ?
Ôn Mê nhịn không được, hỏi “Đàm Truy, Cửu Vi sơn xảy ra chuyện gì?" Vừa dứt lời, đợt pháo hoa thứ hai lại được phóng lên, bầu trời rực rỡ tươi đẹp
Đàm Truy đáp"Lam Tiểu Sí mang Vi Sinh thiếu chủ về Cửu Vi sơn mừng năm mới"
Không ai cảm thấy kỳ quái nữa
Tiếng pháo làm tuyết đọng trên Cửu Vi sơn chấn động không thôi, diễn xướng xong thì trời đã khuya, pháo hoa cũng đã chìm xuống, Vi Sinh Kỳ cũng đã trở về phòng nghỉ ngơi
Lam Tiểu Sí lôi kéo tay Vi Sinh Từ “Từ thiếu gia, giao thừa vui vẻ chứ?"
Vi Sinh Từ nhăn mày, hắn thực sự không thích nơi ầm ỹ, chịu ở lại cũng chỉ vì bồi nàng mà thôi
Lam Tiểu Sí nhìn mặt hắn, cười ngặt nghẽo, nói “xem ra Từ thiếu gia chúng ta thực sự không thích qua năm mới"
Vi Sinh Từ ra sức nghĩ, hình như hồi nhỏ có thích. Lúc đón năm mới, hắn không cần luyện công, mẫu thân cũng sẽ không gọi hắn rời giường sớm, hắn có thể ngủ nướng thật lâu. Sau này mẫu thân chết rồi, không ai gọi hắn rời giường nữa, hắn ở trong thạch động, muốn ngủ bao lâu thì ngủ lại không ngủ được. Rất nhiều lần tỉnh lại trong thạch động hắc ám sâu thẳm, thời gian như đọng lại trên ánh nến, trời không tối cũng không sáng.
Hắn nắm chặt tay Lam Tiểu Sí “ta…rất vui" Khi ở bên cạnh ngươi, ta thấy mình đã rời khỏi địa ngục
Hai người trở về Xích Vi trai, Lam Tiểu Sí cả người như không xương, dán lên người Vi Sinh Từ, kề môi bên tai hắn nói nhỏ “chúng ta vui vẻ hơn nữa được không?"
Vi Sinh Từ không hiểu, hắn chỉ nắm tay nàng thật chặt, trời đổ tuyết nhẹ, hắn sợ nàng lạnh
Trở lại phòng, hạ nhân đã thay nước nóng. Lam Tiểu Sí lấy trang sức trên đầu xuống, tóc dài xõa tung. Vi Sinh Từ đi tắm, nàng cởi quần áo, thay xiêm y màu trắng mỏng nhẹ, may mà trong phòng có lò sưởi, không thấy lạnh lắm.
Khi nàng tiến vào, Vi Sinh Từ nhìn thoáng qua, tóc đen như mực, áo trắng như mây, liền nói ‘ta sẽ tắm xong nhanh thôi"
Lam Tiểu Sí quyết định tối nay dù thế nào cũng sẽ không để quả dưa ngốc này làm hư đại sự, cho nên nàng nhẫn nại nói “chúng ta cùng tắm có được không?"
“Nước không đủ nóng"
Lam Tiểu Sí nhấc chân bước vào dục thùng, y bào lập tức bị nước thấm ướt, nửa trong suốt dán lên người, phác họa thân hình uyển chuyển mềm mại của thiếu nữ
Ánh mắt Vi Sinh Từ tối lại “vì sao lại mặc quần áo khi tắm rửa?"
“Vì xinh đẹp"
Vi Sinh Từ nga một tiếng, nhìn thật đẹp. Ánh mắt của hắn không thể rời khỏi người nàng, ngay cả bọt nước đọng trên đó cũng trở nên phong tình vô hạn. Lam Tiểu Sí chậm rãi vùi người vào trong nước, bơi đến bên cạnh hắn, làm mấy động tác xấu xa. Hắn đè đầu nàng lại, chưa từng trải qua kích thích mãnh liệt như thế, hắn có phần bối rối, nhẹ giọng gọi “Tiểu Sí Bàng"
Lam Tiểu Sí cầm tay hắn, hắn dùng sức nắm lại. Bên ngoài tuyết vẫn rơi, hô hấp của hắn dồn dập hơn
Lam Tiểu Sí nhô đầu khỏi nước, giọt nước như trâm châu rơi xuống. Vi Sinh Từ cảm thấy kinh hoàng, nhào qua, đôi môi của nàng như lửa, nàng không tháo mặt nạ xuống, hắn chỉ có thể thấy đôi mắt của nàng ôn nhuận như minh châu. Hắn ôm nàng đi ra ngoài, dùng ngoại bào của mình bao nàng lại, đặt nàng lên giường
Lam Tiểu Sí cắn nhẹ vành tai hắn “Tiểu Từ ngốc"
Vi Sinh Từ dùng hết toàn lực hôn nàng, hơi thở trên người hắn rất sạch sẽ, như là giọt sương sớm. Lam Tiểu Sí nhiệt liệt đáp lại hắn, cảm thấy linh hồn đều bị hắn hút đến khô cạn. Nàng chỉ dẫn hắn, hô hấp của hắn hoàn toàn hỗn loạn. Nàng bị hắn hôn mãnh liệt đến không thở nổi nhưng vẫn cảnh giác nhìn hắn, vừa nhìn liền giật mình, đôi con ngươi của hắn phiếm hồng, cuối cùng đồng tử như bị tơ máu quấn quanh. Cổ họng hắn phát ra thanh âm mơ hồ không rõ giống như dã thú khi đang nhai nuốt, động tác không khống chế được mà bắt đầu thô bạo. Nàng có chút sợ hãi đưa tay đẩy vai hắn lại bị hắn áp đảo
Lam Tiểu Sí nhẹ giọng gọi ‘Tiểu Từ? Ngươi bình tĩnh một chút"
Vi Sinh Từ giống như không nghe thấy, hai mắt hắn đã đỏ như nhỏ máu. Lam Tiểu Sí cảm thấy hơi đua, nỗ lực vuốt lưng hắn, muốn trấn an hắn. Hắn bị đầu ngón tay nàng vuốt ve, khớp hàm trở nên căng thẳng, cắn lấy đầu lưỡi nàng, mùi máu mang vị tanh lan tràn. Lam Tiểu Sí hừ nhẹ một tiếng, trong mắt tràn ngập đau đớn. Vi Sinh Từ muốn khống chết bản thân nhưng lại bất lực, mùi máu kích thích hắn, làm hắn muốn cắn xé nàng, bóp vỡ nàng. Loại xúc động này làm hắn hoảng sợ, cho nên hắn càng không khống chế được mình. Ý thức hỗn loạn, cổ họng hắn phát ra thanh âm nặng nề. Lam Tiểu Sí cảm thấy một bên vai như bị hắn bóp nàng, nàng ra sức giãy dụa nhưng hắn sừng sững như một ngọn núi, không chút sứt mẻ, còn gặm cắm cổ họng của nàng
Lam Tiểu Sí rốt cục khóc thành tiếng “Tiểu Từ, ngươi làm ta đau, ngươi buông ra"
Vi Sinh Từ không muốn buông, khoái cảm khiến hắn cuồng loạn nhưng tiếng khóc bên tai làm hắn mở to mắt, thấy trong mắt nàng sợ hãi và đau đớn, bên môi còn dính máu. Hắn đột nhiên dùng sức đẩy nàng ra, nàng lui vào trong giường, không dám đi qua. Hắn nhìn nàng một cái, gào lên một tiếng rồi kéo lấy y bào, hoảng hốt bỏ chạy.
Lam Tiểu Sí ngồi trên giường thở dốc, xương cốt trên người đều đau nhức. Người này, bình thường nhìn gầy yếu nhưng khi điên lên, sức lực thật là lớn. Đầu lưỡi cũng rất đau, nàng vừa tức vừa ủy khuất, sờ sờ yết hầu, cảm thấy mạng mình cũng thật lớn. Chốc lát sau, nàng đứng lên, thay xiêm y, lúc tìm Thất Thiên hương. Lúc trước vì trở về Cửu Vi sơn, nàng đã chuẩn bị không ít thứ
Vi Sinh Kỳ vốn chưa ngủ, ban đêm, Cửu Vi sơn ngoại trừ tuyết rơi thì không có tiếng vang nào khác, cho nên hắn nghe được tiếng gào của Vi Sinh Từ, lập tức đứng dậy, mấy cái lên xuống liền thấy Vi Sinh Từ như dã thú bị thương vọt ra khỏi Xích Vi trai. Tim hắn lập tức vọt cao, không, nhi tử, ngươi không thể tổn thương nàng, nếu thật là vậy, cha không biết sau này còn có thể làm gì cho ngươi. Hắn gần như là nhào vào Xích Vi trai lại không dám đẩy cửa ra, máu toàn thân như đông cứng, hán tử thiết huyết thế nhưng lúc này lại cầu khẩn ông trời, cầu mong Lam Tiểu Sí còn sống.
Ngay khi Vi Sinh Kỳ vươn tay mở cửa, Lam Tiểu Sí cũng đi ra, suýt chút nữa đụng trúng hắn , tảng đá ngàn cân trong lòng Vi Sinh Kỳ rơi xuống, run run hỏi ‘đã xảy ra chuyện gì?"
Lam Tiểu Sí “cái này, chuyện này…ngươi không cần lo" Dứt lời đẩy hắn sang một bên, đi tìm Vi Sinh Từ
Vi Sinh Kỳ thấy nàng dáng vẻ có chuyện khó nói, cũng không hỏi thêm.
Lam Tiểu Sí nghĩ nghĩ liền đoán được Vi Sinh Từ đi đâu, vì thế nàng lập tức đến thạch lao. Cơ quan ở thạch lao chưa sửa nên nàng dễ dàng mở ra, thế nhưng cửa đồng bên trong lại khép chặt. Bên trong truyền ra tiếng rống giận cuồng loạn, có tiếng chưởng lực đánh vào tường, khắp nơi là tiếng núi đá rơi ra. Nàng ngồi xuống, khí trời lạnh, nàng lại ăn mặc mỏng manh, chỉ có thể đưa tay ôm vai, miễn cưỡng vận công trừ lạnh. Động tĩnh bên trong rất lớn, nàng tựa đầu lên cửa. Khi Vi Sinh Kỳ đuổi tới, nhìn thấy tình cảnh như thế, lập tức dừng bước. Âm thanh bên trong nhỏ dần, Lam Tiểu Sí hắt xì một cái, ngẩng đầu liền nhìn thấy người bên trong đi ra, huyết sắc trong mắt đã phai nhạt, nàng giang hai tay, muốn hắn ôm nàng
Vi Sinh Từ lại không ôm nàng, hồi lâu, khàn giọng nói “Tiểu Sí Bàng.."Thanh âm hoảng sợ, mệt mỏi lại bất lực. Hắn đi đến trước mặt nàng “Tiểu Sí Bàng, ta nên làm gì bây giờ?" Trong mắt mịt mờ đến tuyệt vọng
Lam Tiểu Sí đứng dậy, chủ động ôm hắn “làm sao bây giờ cái gì? Mau ôm ta, ta rất lạnh"
Vi Sinh Từ nói “Tiểu Sí Bàng ngươi rời khỏi Cửu Vi sơn đi"
Lam Tiểu Sí gác đầu lên vai hắn “ngốc tử, nói cái gì đó?"
“Ta là kẻ điên, Tiểu Sí Bàng, ta là kẻ điên" Luôn không muốn thừa nhận nhưng một khi lớp da bị xé bỏ, máu tươi đầm đìa lập tức lộ ra. Hắn gắt gao ôm chặt nàng “ta luôn làm như mình là một người bình thường nhưng ta căn bản không phải. Ta không phải, Tiểu Sí Bàng"
“Ngươi nói như vậy, lòng ta đau như đao cắt. Nhưng mà, Tiểu Từ, ngươi không phải là kẻ điên. Ngươi là một trượng phu rất tốt, gặp được ngươi là may mắn nhất đời này của ta. Ngươi kiên cường một chút, để ta tiếp tục được may mắn, được không?"
Vi Sinh Từ nhìn vào mắt nàng, trong mắt nàng tràn ngập nhu tình, nói tiếp“chúng ta hảo hảo trị liệu trước, nếu thực sự trị không hết, ta cũng dùng Huyễn khởi la, đến lúc đó ngươi là kẻ điên, ta là bà điên, quá xứng"
Vi Sinh Từ nhẹ giọng gọi “Tiểu Sí Bàng"
Lam Tiểu Sí kéo hắn đẩy hắn đi vào thạch lao “chúng ta thử ở nơi này đi. Ah, sao ngươi lại đánh thành như vậy, quá loạn"
“Ngươi về phòng ngủ trước đi, ta đêm nay ở đây luyện công"
“Không được, đêm nay là giao thừa, ta muốn động phòng"
“Như vừa rồi sao? Rất nguy hiểm. Ngươi bị thương ở đâu? Ta chữa thương cho ngươi"
“Ta không sao, ta nhất định là người háo sắc nhất đời này" Nói xong lấy trong lòng ra mấy bình thuốc nhỏ “đây là thuốc an thần, ngươi trước uống hai viên. Ngươi có thể che nội lực lại được không? À mà không được, ngươi có thể mở ra, vẫn sẽ bị thương. Vậy ta không nhúc nhích được không?" Nàng hưng trí bừng bừng nói
Vi Sinh Từ nói “Tiểu Sí Bàng, ta…"
Lam Tiểu Sí ôm hôn hắn, đút thuốc an thần cho hắn, nhìn nhìn chung quanh, nói “không có nước, ngươi đợi chút" Liền cầm ấm trà đi ra ngoài, tính lấy ít tuyết sạch, lại nhìn thấy Vi Sinh Kỳ đứng ngay cửa. Nàng đưa tay sờ sờ mũi, liếc hắn một cái ‘cha, nghe trộm như vậy rất có phong cách sao?"
Vi Sinh Kỳ đỏ mặt, trừng mắt liếc nàng một cái, lại không nói gì
Lam Tiểu Sí đi ra ngoài lấy tuyết. Vi Sinh Kỳ đi vào trong, Vi Sinh Từ đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt giao nhau. Thật lâu sau, Vi Sinh Kỳ ngồi xuống, đặt tay lên vai Vi Sinh Từ.
Vi Sinh Từ nghẹn ngào gọi một tiếng “cha"
“Tuy rằng thật khó nhưng ngươi phải biết rằng, cuộc đời này ngươi chỉ có thể gặp được một người duy nhất. Mẹ ngươi chết là nỗi đau suốt đời cha nhưng nếu thời gian quay trở lại, cha và nàng chỉ có một người được sống, như vậy cha hi vọng người ở lại là ta, mà nàng sẽ rời đi" Vi Sinh Từ khó hiểu nhìn, Vi Sinh Kỳ nói tiếp “bởi vì chỉ có ta mới hiểu được, một người sống cô độc còn sống không bằng chết"
Vi Sinh Từ cúi đầu, Vi Sinh Kỳ nói “nếu thực sự không nắm chắc, cha trước che lại huyệt đạo của ngươi nhé"
Vi Sinh Từ gật đầu. Vi Sinh Kỳ ra tay nhanh như chớp, điểm mấy huyệt đạo trên người hắn. Thực lực của hắn hơn Vi Sinh Từ, hắn đã điểm huyệt, y muốn giải cũng không phải dễ. Vi Sinh Từ không nhúc nhích, Vi Sinh Kỳ ôm hắn, nói “Tiểu Từ, ngươi muốn chọc ta tức chết a. Cũng đã làm chồng người ta, khó tránh khỏi một ải này, không thể lùi bước, chỉ có thể kiên cường"
Lam Tiểu Sí lấy tuyết, còn hái mấy cành mai trở về. Vi Sinh Kỳ đã rời đi, nàng đẩy cửa đi vào, thấy Vi Sinh Từ đứng trong đống đá vụn, vách tường bị chưởng phong của hắn đánh đến không còn hình thù. Nàng hỏi “ngươi đứng đó làm gì?"
Nàng dùng nội lực làm tan tuyết rồi đun nóng, thấy Vi Sinh Từ vẫn không có phản ứng, đi qua nói “cha ngươi đi rồi sao?"
Vi Sinh Từ vẫn không nói chuyện, nàng xích lại gần hơn “cha ngươi điểm huyệt đạo của ngươi sao?"
Vi Sinh Từ không thể biểu hiện được gì, cha hắn che huyệt đạo thật mạnh tay ah, ngay cả á uyệt cũng điểm. Hắn có chút tức giận rồi, sao ngươi không chặt tay chân ta luôn đi
Lam Tiểu Sí cũng nổi bão “hắn đúng là, không sợ xuất hiện một Doãn Chí Bình sao?"
Vi Sinh Từ không có cách nào để ý tới nàng, nàng đành đổ nước tuyết vào chén, đưa cho hắn “uống nước đi"
Nhưng hắn ngay cả nuốt cũng không thể, nàng đành phải nửa kéo nửa ôm hắn đến bên bàn đá, chăn đệm trên đó được thay đổi thường xuyên, lúc này coi như cũng sạch sẽ
Lam Tiểu Sí cười gian “ngươi thực sự không thể động đậy một chút nào sao?" Thấy Vi Sinh Từ không hề nhúc nhích, nàng chậm rãi cởi áo, nói tiếp “trời ạ, đây thực sự là một tội ác nha. Ta hảo hảo là một khuê nữ đàng hoàng nha" Vừa nói vừa chậm rãi cúi người đi qua
Trong thạch lao, ánh nến lay động, ánh sáng đen tối không rõ
Lam Tiểu Sí nhẹ giọng nói “như vậy thích không?"
Thích, thích đến muốn nổi điên luôn. Vi Sinh Từ chậm rãi nhắm mắt lại, để nàng không nhìn thấy đôi đồng tử ủa hắn đã bắt đầu sung huyết
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Tác giả :
Nhất Độ Quân Hoa