Giang Hồ Thập Ác
Chương 84: Vượt ngoài tưởng tượng
Tô Anh mỉm cười:
- Người có bịnh, uống thuốc đó vào rồi, thì bịnh thế tức khắc gia trọng, còn ngươi không bịnh, lập tức sanh bịnh, mà sanh đến trăm bịnh, rồi toàn thân đau đớn không tưởng nổi, đau suýt chết...
Giang Ngọc Lang kêu lên:
- Cô nương. Tại hạ với cô nương, không oán không cừu, cô nương nỡ nào hãm hại tại hạ?
Tô Anh điềm nhiên:
- Ngươi đã chẳng nói là bịnh nhập tỳ đó sao?
Nàng trầm giọng, tiếp:
- Ta không muốn xem ngươi là một kẻ chuyên môn nói ngoa, cho nên ta cho ngươi uống loại thuốc đó, uống để mà có bịnh thực sự, bây giờ bịnh đã sanh rồi, thì ngươi nghiễm nhiên trở thành kẻ nói thật. Huống chi, ta sợ bịnh phát chậm, ta phải dùng tay chà xá, tiếp trợ sức thuốc, thuốc ngấm nhanh, tản mát nhanh khắp thân thể ngươi.
Rồi nàng thở dài, tiếp luôn:
- Ngươi xem đó, ta chu toàn cho ngươi như vậy đó, ta có ý tốt đối với ngươi rõ ràng. Ngươi phải tạ ơn ta mới được!
Giang Ngọc Lang vừa sợ hãi mà cũng vừa đau đớn không chịu nổi, mồ hôi đổ tuôn ra, cất giọng run run:
- Tô cô nương!...Tô cô nương! Tại hạ...tiểu nhân bây giờ mới biết lợi hại! Van cầu cô nương vị mặt vợ chồng Bạch Sơn Quân, tha thứ cho tiểu nhân!
Tô Anh tặt lưỡi:
- úi da! Ta quên mất, ngươi là bằng hữu của Bạch Sơn Quân!
Giang Ngọc Lang rên rỉ:
- Không quên được đâu cô nương! Đừng quên cô nương ơi! Van cầu cô nương...
Tô Anh thở dài:
- Phải! Ngươi là bằng hữu của vợ chồng nhà ấy, thì ta nỡ nào nhìn ngươi đau mà chết trong cái nhà này? Dù sao thì ta cũng phải cứu ngươi, rất tiếc thuốc chẳng phải là loại độc, nên không có thứ giải độc, không có thuốc giải độc thì đành vậy, ngươi đã uống lỡ rồi, thì phải chờ cho thuốc hết hiệu lực, chứ ta chẳng còn cách nào khác...
Giang Ngọc Lang cứ khẩn cầu:
- Thương xót dùm tại hạ, cô nương ơi! Cô nương có phương pháp mà! Tại hạ biết lắm mà!
Bỗng, Tô Anh vỗ tay:
- Có! Có phương pháp rồi!
Giang Ngọc Lang mầng ra mặt:
- Phương pháp như thế nào cô nương?
Tô Anh thốt:
- Mổ bụng ngươi, lấy hoàn thuốc ra, là ngươi hết đau ngay!
Giang Ngọc Lang kinh hãi:
- Mổ bụng tại hạ?
Tô Anh dịu giọng:
- Ngươi yên tâm. Ta sẽ nhẹ tay, ta làm khéo lắm, ta từ từ mổ, từ từ lấy hoàn thuốc, nhất định là ngươi không nghe đau đớn chi hết.
Giang Ngọc Lang lại rên rỉ:
- Bụng mà bị mổ, thì con người còn sống sao được nữa, cô nương? Mà làm sao lại không nghe đau, cô nương?
Tô Anh vỗ tay:
- Biết vậy là thông minh đó.
Nàng bật cười khanh khách tiếp:
- Đó là cách làm cho hết đau, một cách thức gia truyền, từ thượng tổ lưu truyền đến nay của dòng họ ta đó! Đau tay chặt tay, đau chân chặt chân, đau đầu chặt đầu, đau nơi nào cắt bỏ nơi đó! Ta đảm bảo công hiệu hoàn toàn.
Nàng vừa thốt vừa bước đi, rồi lẩm nhẩm:
- Đao! Ta đi tìm một thanh đao nhỏ...
Giang Ngọc Lang kinh khiếp kêu lên:
- Cô nương!... Đừng!... Cô nương ơi!...
Tô Anh hừ một tiếng:
- Ngươi không muốn ta chữa trị cho à?
Giang Ngọc Lang rít lên:
- Không! Khỏi đi cô nương!
Tô Anh thở dài:
- Ngươi không muốn thì thôi, ta còn biết làm sao bây giờ? Ngươi nên nhớ là chủ ý của ngươi đấy nhé, chứ chẳng phải là ta không cứu ngươi, phải vậy không?
Giang Ngọc Lang hấp tấp thốt:
- Phải! Phải! Rất phải, cô nương! Chí phải, cô nương ơi!
Tô Anh gật gù:
- Bây giờ thì ngươi đã biết là ai ngu xuẩn nhất trong thiên hạ rồi chứ?
Giang Ngọc Lang đáp nhanh:
- Biết! Biết rồi! Tại hạ là kẻ ngu xuẩn nhất trong thiên hạ.
Hắn bật khóc, hắn khóc ồ ồ.
Tô Anh mỉm cười:
- Đừng! Đừng khóc chứ! Lớn như vậy mà khóc lóc, trông nó kỳ làm sao ấy! Mà ta thì không chịu nổi tiếng khóc của bất cứ ai.
Bàn tay nàng đang đặt trên thành chiếc ghế, nàng ấn xuống một chút.
Chiếc giường thụt xuống, bắn Giang Ngọc Lang tung lên, hắn kinh hãi chưa kịp hoàn hồn, rơi xuống theo chiếc giường...
Tô Anh lắc đầu:
- Một thì cười vang, cười mãi. Một thì khóc lóc sướt mướt, trời sanh ra hai người để làm đối tượng với nhau, đối tượng thì phải ở bên nhau, ta cho hai người hiệp lại một chỗ là hợp lý lắm!
Chiếc giường thụt xuống, bày lỗ trống, lỗ trống đó được lấp bít lại liền.
Rồi, từ xa xa, tiếng hét vang lên:
- Uống rượu một mình thì còn thú cái quái gì được!
Tô liễu đầu, sao chẳng đến đây hầu rượu ta?
Tô Anh thở dài:
- Chỉ có hắn! Hắn là một ma tinh theo ám ảnh ta! Hơn thế, hắn là một khắc tinh!
Gặp hắn rồi là ta không còn một chủ ý nào cả! Lạ lùng thật...
Nàng nhếch nụ cười khổ.
* * * * *
Sau mái hiên nhà, hoa nở như gấm, trên đỉnh núi, cây rậm rạp, dưới gò cao có một sơn động.
Đèn trong động cháy sáng như ban ngày.
Động trang trí như khuê phòng của một thiếu nữ kim chi ngọc diệp.
Nhưng động khẩu có song sắt chắn ngang, song to bằng cánh tay hài nhi.
Trong động, có một người ngồi trước mâm cơm, cạnh mâm cơm có bình rượu.
Tóc rối bồng, chân không giày, áo rộng thùng thình, người đó có vẻ hoạt kê lạ.
Người đó ngồi hướng mặt vào trong, nên không trông được rõ ràng là ai.
Tay rót rượu, tay nâng chén, miệng uống, uống xong một chén, là người đó oang oang hét:
- Tô liễu đầu ở đâu? Sao ngươi không đến với ta? Ta sẽ...
Tô Anh đến nơi, dịu giọng đáp:
- Thế ta chẳng đến đây rồi sao? Thật ta chưa từng thấy ai nóng nảy như ngươi!
Người đó vỗ tay xuống mặt bàn bốp bốp, quát:
- Ngươi cho rằng ta nóng nảy phải không? Trời sanh ta như vậy đó, ngươi chịu không nổi thì đừng quan tâm đến ta nữa.
Tô Anh cúi đầu, chừng như một vài hạt lệ long lanh nơi khóe mắt.
Nhưng người đó vụt cười khan:
- Nếu ta không tưởng đến ngươi thì làm sao ta nóng nảy như vậy chứ? Thiên hạ người ta thường nói một ngày cách biệt, mường tượng ba thu, chớ ta thì mỗi phút mỗi giây phải trông thấy ngươi, mỗi phút mỗi giây vắng ngươi là ta cầm như mười thu vậy đó!
Tô Anh bật cười, những hạt lệ ứ đọng nơi khóe mắt theo tiếng cười tràn ra ngoài, lăn dài trên má.
Rồi nàng cắn răng, thốt:
- Ta biết cái số của ta! Cái số đó là sớm muộn gì cũng bị ngươi chọc tức đến có thể chết được!
Người đó cười lớn:
- Đâu có thể chết được!
Ngàn muôn lần ngươi cũng không thể chết! Ngươi chết rồi, còn ai hầu rượu cho ta chuốc chén?
Y quay đầu lại.
Gương mặt y lộ rõ dưới ánh đèn.
Một gương mặt chằn chằn chịt chịt những dấu đao, mới trông qua ai cũng phải ghê, phải tởm, nhưng nhìn kỹ thì chẳng hiểu tại sao những sẹo đó lại lu mờ dần dần đến tan biến mất, rồi gương mặt trở thành sáng rỡ, giữa gương mặt đó, sống mũi cao lên, che chở cho hai vành môi mỏng, dù không cười, đôi môi cũng vẻ thành nụ cười.
Trên đời này, không có người thứ hai nào có cái mỵ lực bằng y.
Chẳng những không ai cắt đứt đoạn, quẳng y, mà y chịu rời tay cho, chẳng những y quyện quẩn như bóng quyện hình, mà người ta càng gần y càng yêu mến, càng yêu mến lại càng hận, rồi hận tăng yêu mến, yêu mến tăng hận, giao chuyển đến lúc hận và yêu lên cao tột đỉnh, để cuối cùng hòa hợp lại thành một, cái hợp nhất đó hiện lên bằng một cái khổ.
Chạm vào người đó, là chuốc khổ ngay từ lúc đầu.
Người đó, nếu không phải là Tiểu Linh Ngư thì còn ai khác nữa chứ?
Tiểu Linh Ngư?
Trong mấy hôm gần đây, chàng đã làm gì? Tại sao chàng lại có mặt nơi này? Và tại sao chàng lại bị quản thúc trong cái động hoa lệ này?
Tiểu Linh Ngư đã làm những chuyện kỳ kỳ, quái quái gì rồi?
* * * * *
Thấy Tiểu Linh Ngư quay mặt lại, Tô Anh sáng mắt lên, giọng nàng trở lại ấm dịu lạ thường:
- Ngươi đã muốn cho ta hầu rượu, vậy tại sao ngươi không mang bầu rượu lại đây?
Tiểu Linh Ngư chớp mắt cười hì hì:
- Ngươi đã muốn hầu rượu ta, tại sao ngươi không vào trong này?
Tô Anh mỉm cười lắc đầu:
- Ở bên ngoài hầu, có khác chi vào trong đâu?
Tiểu Linh Ngư chính sắc mặt:
- Giống như thế nào được mà giống? Muốn hầu rượu một người, ít nhất cũng phải ngồi bên cạnh người đó, nghe người đó nói chuyện, tùy thời chuyện mà đối đáp, có như vậy ta mới uống được rượu chứ! Ta vừa nói là ta luôn luôn tưởng nhớ đến ngươi, không phút giây nào ta thiếu vắng ngươi được, ngươi quên rồi sao?
Tô Anh đảo ánh thu ba, đôi má thoáng đỏ, cúi đầu đáp nhẹ:
- Dù cho ta đứng bên ngoài này, ngươi cũng trông thấy ta rõ ràng kia mà!
Tiểu Linh Ngư lắc đầu:
- Nhưng ngươi vào đây mới được.
Vào đây thì dù sao cũng hơn là đứng bên ngoài.
Tô Anh cũng lắc đầu:
- Ta thấy đứng bên ngoài tốt hơn là vào trong.
Tiểu Linh Ngư vụt nhảy dựng lên, to tiếng mắng:
- Xú liễu đầu! Tử liễu đầu! Ai mượn ngươi hầu rượu?
Có cút đi gấp cho ta không?
Tô Anh không giận, mà lại cười thốt:
- Đừng nói là mắng, cho dù ngươi vuốt ve, tâng bốc, ta cũng chẳng vào. Có mắng lắm lời, mắng mãi, chỉ làm cho ngươi mỏi môi, mỏi lưỡi thôi!
Tiểu Linh Ngư hét:
- Tại sao ngươi không vào? Ngươi sợ ta ăn thịt ngươi phải không? Ta đâu phải là Lý Đại Chủy?
Tô Anh mỉm cười:
- Ta biết ngươi không ăn thịt người, nhưng nếu ta mở cửa mà vào, thì ngươi sẽ thừa cơ mà thoát ra. Đúng vậy không nào?
Tiểu Linh Ngư bĩu môi:
- Ngươi đâu có phải là con sâu nằm trong bụng ta, mà biết được tâm ý của ta?
Tô Anh cười nhẹ, không đáp.
Tiểu Linh Ngư đi vòng vòng quanh gian động, bỗng dừng lại trước mặt Tô Anh.
Dĩ nhiên có chấn song sắt chận ngăn đôi đàng.
Chàng cười thốt:
- Ta biết, ngươi là một con người tốt, ngươi lại đối xử với ta rất tốt, ta mắng, ngươi không giận, nhưng tại sao ngươi lại nhốt ta như thế này?
Tô Anh thở dài:
- Ngươi chưa biết được ý tứ của ta sao?
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Ta muốn ngươi nói ra cho ta nghe!
Tô Anh cất giọng u buồn:
- Ngươi hiếu động, lại nóng nảy, nếu ta không quản thúc ngươi, thì nhất định là ngươi đi mất rồi. Mà thương thế của ngươi hiện tại chưa được lành hẳn, nếu ngươi vọng động thì có hại cho bản thân.
Tiểu Linh Ngư cười nhẹ:
- Thì ra ngươi có hảo ý với ta!
Tô Anh cười.
Chợt Tiểu Linh Ngư nhảy lên choi choi, hét oang oang:
- Nhưng cái hảo ý của ngươi, ta không tiếp nhận đâu! Ta chết, ta sống mặc ta, chẳng liên quan gì đến ngươi điều đó, ngươi đừng tưởng là cứu ta rồi, ngươi nói sao ta nghe vậy, ta sẽ cảm kích ngươi vô cùng, bất tận. Còn lâu, lâu lắm Tô liễu đầu!
Tô Anh cúi đầu, thấp giọng:
- Nào ta có muốn ngươi cảm kích ta đâu? Phải vậy không?
Tiểu Linh Ngư quát:
- Phải hay không là việc của ngươi, ngươi tự biết lấy, can gì đến ta mà lại hỏi ta?
Chàng bước vòng vòng quanh lòng động một lúc, bỗng bật cười, tiếp:
- Thực tình mà nói. Chẳng hiểu tại sao ngươi lại muốn cứu ta?
Tô Anh trầm ngâm một chút, cất giọng u buồn:
- Cái hôm đó, bất ngờ ta đến Thiên Ngoại Thiên...
Nàng vừa thốt đến đó, Tiểu Linh Ngư lại nhảy dựng lên, sôi giận hét:
- Cái gì là Thiên Ngoại Thiên? Bất quá là một ổ chuột, nơi chuột chui rúc mà nói là Thiên? Hừ! Hừ!...
Tô Anh cười sằng sặc:
- Được! Được! Thì cứ gọi là cái hang chuột! Ngươi đừng phát cáu lên chứ.
Rồi nàng lập lại:
- Cái hôm đó, bất ngờ ta đến hang chuột...
Nàng cười ngất, ngưng câu để cười.
Tiểu Linh Ngư còn giận:
- Tại sao ta không phát cáu chứ? Bây giờ mà nghe ai nói đến cái con chuột già đó, là ta nhức đầu ngay!
Tô Anh cãi:
- Nào ta có nói đến cái tiếng chuột, hang chuột, chuột già chuột con đâu? Chính ngươi nói kia mà!
Tiểu Linh Ngư hất mặt:
- Ta nói thì không sao, ai nói cho ta nghe thì ta nhức đầu liền!
Tô Anh cố nén cười:
- Ngươi không thể không nói ra được sao? Có ai cưỡng bức ngươi nói đâu?
Tiểu Linh Ngư hừ mấy tiếng:
- Không nói thì ngứa miệng, ta...
Chính chàng cũng muốn phá lên cười.
Bởi chàng thấy cái lý luận của chàng mâu thuẫn lạ, với sự mâu thuẫn đó, còn ai biết là chàng nghĩ như thế nào?
Chàng quay mặt về hướng khác để nén cơn cười, rồi hỏi:
- Sao ngươi không nói tiếp?
Tô Anh tiếp:
- Cái hôm đó, bất ngờ ta đến Thiên Ngoại Thiên...à quên...đến hang...à quên..
Nàng chợt nhận ra không thể nói Thiên Ngoại Thiên, mà cũng không thể nói được hang chuột, bất giác phì cười, rồi cắn môi, nén cười, nói:
- Bất ngờ ta đến địa phương đó, bất ngờ là đối với ngươi, chứ ta có ý đến đó để nhờ chúng đi hái một vài thứ thuốc. Ta gặp ngươi... ngươi cũng đến đó!
Tiểu Linh Ngư trầm giọng:
- Ta đến cái địa phương quỷ đó, thì thật là tai hại cho ta! Mà ngươi gặp ta, thì cũng thật là tai hại cho ngươi!
Tô Anh cười hì hì:
- Nhưng lúc ta gặp ngươi, có thấy ngươi bị tai hại ra sao đâu? Tuy y phục của ngươi rách tơi tả, nhưng thần sắc của ngươi thì rất tươi, tươi đến độ huy hoàng vậy đó...
Tiểu Linh Ngư ngồi xuống, duỗi một chân ra, rồi cất cao lên, hơi ngả mình:
- Thế à? Thần sắc của ta tươi lắm à? Trông rất khá, phải không?
Tô Anh lại gật đầu:
- Phải! Ta trông được lắm! Với lại đôi mắt của ngươi...
Tiểu Linh Ngư cao giọng chận lại:
- Còn đôi mày của ta, chiếc mũi, vành môi, xấu xí lắm phải không?
Tô Anh cười khúc khích:
- Toàn thân ngươi, từ đầu đến chân, chẳng có chỗ nào trông không đẹp cả. Ta tóm tắt như vậy, ngươi hài lòng chưa?
Tiểu Linh Ngư rót đầy chén rượu, nốc một hơi cạn, cười hì hì:
- Ừ! Đại khái là vậy! Gần như hoàn toàn! Ngươi có mắt nhận xét đó! Đáng lẽ ta phải lấy cái tên hoàn mỹ mới đúng.
Tô Anh gập lưng lại mà cười, vừa cười, vừa thở, vừa tiếp:
- Sao mà cứ cưỡng bách người ta nói mình đẹp mãi! Ngươi... người như ngươi, bình sanh sao ta chưa hề trông thấy!
Tiểu Linh Ngư lại hất mặt:
- Con người của ta như thế đó, chẳng phải thường thường ai cũng trông thấy được.
Tô Anh lại tiếp:
- Ta đâu có phải là người dễ sợ, hay sợ gặp ngươi xong rồi, ta...ta...
Tiểu Linh Ngư cười vang:
- Ngươi thấy ta rồi, mắt trợn trừng, miệng há hốc, như gặp phải quỷ sứ. Lúc đó ta muốn tống một quả trứng vào miệng ngươi, trám cái lỗ sâu hun hút.
Tô Anh cười hắc hắc:
- Chỉ vì ta hết sức kỳ quái...
Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:
- Kỳ quái cái gì?
Tô Anh giải thích:
- Điểm thứ nhất, là ngươi đến địa phương đó! Tại sao ngươi đến địa phương đó?
Tiểu Linh Ngư suy nghĩ một lúc, đoạn cau mày hỏi:
- Tự nhiên phải có nguyên nhân, nhưng... ngươi bất tất phải hiểu làm gì. Bởi vô luận với lý do gì ta đến địa phương đó, sự việc không liên quan gì đến ngươi cả.
Tô Anh thở dài:
- Điểm thứ hai, là ngươi đến nơi đó rồi, ngươi chẳng hề tỏ vẻ sợ hãi?
Tiểu Linh Ngư cười lạnh:
- Có cái gì đáng sợ cho ta đâu mà ngươi muốn ta phải sợ? Ta từng đến những địa phương còn nguy hiểm gấp trăm gấp ngàn lần, dù ai can đảm đến đâu, lạc lõng vào những nơi đó, phải khiếp hãi mà chết luôn.
Tô Anh chớp mắt:
- Nhưng ngươi có thấy... người nào đáng sợ... Ngụy Vô Nha chăng?
Tiểu Linh Ngư không đáp.
Chẳng rõ chàng chưa muốn đáp, hay nói chẳng ra lời, chỉ thấy chàng rót rượu, nâng chén lên, tay chàng rung rung, rượu trong chén lóc xóc, có mấy giọt vọt ra ngoài.
Tô Anh lại thở dài:
- Từ lúc ta lên bảy lên tám, hầu như không gián đoạn, cứ cách hai ba hôm là ta phải đến thăm lão một lần. Quen như vậy đó, mà đến bây giờ, cứ mỗi lần ta gặp lão, là mỗi lần run!
Tiểu Linh Ngư đặt chén rượu xuống mặt bàn, cất cao giọng:
- Ta không sợ lão, ta chỉ gớm thôi. Cái mặt của lão, dáng người của lão, ta trông như thế nào ấy, mường tượng lão lão chẳng thuộc giống người...
lão là một con chuột già, một con chồn già...
Tô Anh cười nhẹ:
- Nói chi cho quá về lão ta như vậy chứ? Tổn đức lắm nhé! Tuy nhiên, ta cũng nhìn nhận là muốn nói tốt cho lão, ngươi cũng chẳng tìm được một điểm nhỏ nào nơi lão!
Rồi nàng tiếp:
- Vô luận là như thế nào, ngươi cũng đáng ngợi ở chỗ giữ được thần sắc tươi rói lúc chạm mặt với lão. Ngươi biết không, có nhiều người gặp lão ta rồi, líu lưỡi ngay, không nói thành lời.
Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng, lại bật cười liền:
- Nói thực với ngươi, trông thấy các ngươi, ta muốn cười quá! Ngươi và lão ấy ngồi chung một chỗ, ta trông thấy như con chim câu ngồi bên bãi phân? Đó là một hoạt họa hy hữu, ngàn năm trước không, ngàn năm sau cũng không luôn. Và ai giàu tưởng tượng hơn ta cũng không thể có một cách ví nào xác thực như vậy.
Tô Anh cúi đầu. Lâu lắm, nàng mới cất tiếng với giọng trầm buồn:
- Tuy lão ta không phải là người tốt chi đó, song đối với ta... riêng ta thì... lão chẳng có gì đáng trách cả, mười năm qua rồi, lão chẳng làm điều gì trái ý ta, bất luận ta muốn gì, lão đều đáp ứng cả.
Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:
- Cái con quỷ sứ già nịnh hót mỹ nhân! Còn gì nữa chứ! Lão làm sao trái ý ngươi? Ngươi muốn là trời muốn mà? Hơn thế, ý trời, lão có thể cãi, chứ ý ngươi, dù có chém chết lão, lão cũng ngoan ngoãn vâng theo!
Tô Anh lại trầm ngâm một lúc.
Rồi nàng nhếch môi cười:
- Lão thấy ngươi đến bất ngờ, mà lại có thừa can đảm trừng mắt nhìn lão, hét vang lên, lão giật mình suýt nhảy nhổm. Trong nhiều năm qua, ta chưa từng thấy ai làm cho lão biến sắc nổi. Nhưng ngươi xuất hiện rồi, lão xanh mặt, lão xanh mắt luôn.
Tiểu Linh Ngư bật cười ha hả:
- Lão sợ là vì lão cứ tưởng cái cửa bằng đồng bằng sắt kia có thể ngăn trở được ta xâm nhập, nhưng đối với ta, thứ đó chẳng khác gì là bùn là đất, ta xem những chướng ngại như trò trẻ, dựng lên để mà lòe, mà dọa những kẻ nhát gan. Lão sợ cũng có lý.
Mà dù cho lão ta có bố trí những cơ quan độc hại cũng chẳng làm chi ta được.
Tô Anh trầm giọng:
- Không làm chi ngươi được, nhưng từ trước đến nay đã có chẳng biết bao nhiêu cao thủ, ngã gục trước cửa động, chứ đừng nói là bước qua được bước nào!
Tiểu Linh Ngư vỗ tay xuống bàn, kêu bốp một tiếng quát to:
- Nếu biết tại đó có những thứ giết người, thì ta đã phóng hỏa thiêu hủy hết rồi!
Tô Anh tiếp luôn:
- Ngươi biết không, lão có bố trí mười tám chặng cơ quan thông tin tin tức, mà ngươi thì vượt qua mười tám chặng an toàn, vô sự. Tự nhiên là lão phải cố kỵ. Do đó, ngươi trừng mắt, ngươi hét la, lão cứ ngồi bất động...
Tiểu Linh Ngư chận lời:
- Lão đã biết ta lợi hại, thế tại sao còn xui cái bọn ngu ngốc đó đến nộp mạng cho ta?
Tô Anh đáp:
- Lão không động thủ, trái lại sai bọn đệ tử động thủ là để xem võ công của ngươi như thế nào, chứ lão thừa hiểu bọn đó đâu phải là đối thủ của ngươi!
Tiểu Linh Ngư cười lớn:
- Ngươi tưởng ta không biết cái ý của lão sao? Lão muốn đo lường võ công của ta, thì khi nào ta giở toàn lực! Tự nhiên ta phải giấu những tuyệt kỹ của ta, để lúc cần mới thi thố chứ.
Tô Anh mỉm cười:
- Cho nên, lúc ngươi xuất thủ, ta hết sức kỳ quái!
Tiểu Linh Ngư gắt:
- Kỳ quái gì? Ngươi biết chi mà phê phán?
Tô Anh tiếp:
- Ta tuy không học võ, song những chiêu thức của tất cả các môn phái trong thiên hạ, ta đều am tường, ngờ đâu võ công của ngươi toàn...
Nàng cười mấy tiếng, lại tiếp:
- Ngươi đã là con người quái, võ công của ngươi lại càng kỳ quái hơn, có lúc ngươi xuất phát một chiêu, trông thì đúng là võ học của phái Võ Đương, chẳng hạn cái chiêu Huyền Điểu Hoạch Sa, ngươi nhìn kỹ thì chẳng vậy, rồi có lúc...
Tiểu Linh Ngư thở dài, lại chận lời:
- Có lúc là ngươi thấy chiêu Ma Cúc Tử Kê của phái Hồ Nam, ngờ đâu lại là chiêu Quan Bảo Kê Đình của vùng Ba Thục! Đúng vậy không?
Tô Anh mỉm cười:
- Đúng vậy! Xem ra, chừng như là ngươi đã lãnh hội được võ công của tất cả các môn phái trong thiên hạ, nhưng lúc đánh ra thì lại khác với lối xuất phát của các môn phái đó.
Tiểu Linh Ngư cười vang:
- Võ công của ta là tổng quát võ học trên thế gian bao la, hỗn tạp. Có cả Bắc phái, Nam tông, nó được đúc kết bởi sự hợp tuyển và bổ túc của mấy mươi vị đại sư phó trong võ lâm, nó hỗn độn, nhưng lại rất lợi hại. Ngươi không truy cứu nguồn gốc được là phải.
Chàng nói hoang thiên hoang địa, nhưng cũng có lý, bởi lúc vỡ lòng, chàng đã thụ huấn một lúc năm sáu vị sư phó gồm Cáp Cáp Nhi, Đồ Kiều Kiều, Lý Đại Chủy, Âm Cửu U, Đỗ Sát, không kể sau này chàng lượm lặt mỗi chỗ một môn công, và cuối cùng là quyển bí lục hỗn tạp giành giật trên tay Tiêu Mê Mê.
Nếu tính số sư phó của chàng, thì chắc chắn là chính chàng cũng chẳng đưa ra được một con số chính xác, bởi ngoài học sư, chàng còn học hữu, học cả với kẻ thù.
Tô Anh mỉm cười:
- Ngụy Vô Nha chắc chắn là không thể truy nguyên võ công của ngươi!
Tiểu Linh Ngư thốt:
- Bởi thế, lão cứ ngồi bất động, mà không chịu xuất thủ!
Tô Anh gật đầu:
- Phải!
Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:
- Nhưng lão lại nỡ ngồi yêu, nhìn đệ tử chết dần chết dần từng tên một.
Tô Anh thở dài:
- Bọn đó, tiếng là đệ tử, nhưng có tên nào làm lễ bái sư đâu? Mà cũng chẳng phải là những tay tâm phúc của lão, lão có tiếc gì? Mà dù cho những kẻ thân tín của lão, có chết đi nữa, lão cũng chẳng hề xót xa, ai chết mặc ai, miễn quyền lợi của lão không sứt mẻ là được rồi. Cho ngươi biết, nếu cần giết con ruột của lão, mà cơ đồ của lão được mở rộng, quyền lợi của lão được gia tăng, là lão cũng không ngần ngại hạ thủ.
Tiểu Linh Ngư căm hận:
- Ta đã biết lão chẳng phải là con người mà! Lão là một thứ súc vật, cái thứ súc vật độc ác.
Tô Anh lờ đi, cứ tiếp:
- Sau đó, ngươi đánh chết mấy tên đệ tử của lão rồi, lão mới mời ngươi ngồi, ngươi thản nhiên ngồi xuống. Hừ! Ngươi thông minh như vậy lại chẳng hiểu lão có dụng ý gì, thật là đáng tức cho ngươi!
Tiểu Linh Ngư thốt:
- Vì ta tự cho là thông minh cực độ, vô luận lão làm gì, cũng chẳng qua mắt ta được...
Tô Anh thở dài:
- Cho nên ngươi mới mắc mưu lão!
Tiểu Linh Ngư trừng mắt:
- Ngươi hiểu cái quái gì mà nói! Nếu đấu trí thì ta bỏ lão ở sau xa!
Tô Anh lắc đầu:
- Nhưng mà ngươi... ngươi...
Tiểu Linh Ngư vụt thở dài:
- Đấu trí, lão ta bại là cái chắc, còn đấu lực đương nhiên là ta không thắng nổi.
Nói thực với ngươi, ta không tưởng là võ công của lão súc sanh đó cao quá cao, cao trên chỗ ức độ của ta! Ta công nhận lão là con người lợi hại!
Tô Anh tiếp:
- Nghe nói, hai mươi năm trước, lão đã là một nhân vật cao tuyệt trong số ít cao thủ thượng thặng. Sở dĩ Thập Nhị Quái Kiệt dám hoành hành trong thiên hạ, là nhờ cái oai lực của mỗi một lão ta đó thôi.
Tiểu Linh Ngư gật đầu:
- Điều đó thì ta tin là thực, bởi ta từng gặp mấy người trong Thập Nhị Quái Kiệt, những người đó sánh với lão, cách biệt như trời vực.
Tô Anh lại tiếp:
- Hai mươi năm trước, lão cho rằng mình là vô địch trong thiên hạ, rồi một hôm, lão gặp Di Hoa cung chủ, lão chuốc lấy thảm bại. Từ đó lão ta đóng cửa, tạ từ bằng hữu, treo kiếm, rửa tay. Lão ẩn cư để ngày ngày khổ luyện võ công, cứ theo lời lão nói thì dù hiện tại cả hai chị em Di Hoa cung chủ đến và liên thủ với nhau, lão thừa sức đánh bại họ mà phục hận. Hai mươi năm qua, lão luyện tập không ngừng, chẳng một ngày nào gián đoạn. Thì ngươi phải biết cái mức thành tựu của lão như thế nào!
Tiểu Linh Ngư cười lớn:
- Điều đó thì chính lão khoa trương khoác lác rồi đó! đừng nói là đích thân Di Hoa cung chủ đến, chỉ cần đồ đệ của hai bà ấy xuất hiện, là lão phải co đầu rút cổ, lủi đi như chuột.
Tô Anh chớp mắt:
- Di Hoa cung chủ có bao nhiêu đồ đệ?
Tiểu Linh Ngư đáp:
- Nữ thì ta chẳng biết đích xác cái số, chứ nam thì chỉ có một người một thôi.
Tô Anh ngưng ánh mắt nhìn hắn:
- Ngươi... ngươi là bằng hữu của hắn?
Tiểu Linh Ngư thở dài:
- Đúng ra thì phải là bằng hữu. Nhưng thực tế thì song phương là hai tử thù. Song phương không thể không xem nhau là cừu địch được.
Tô Anh cười tươi:
- Thế thì hay quá! Hay quá!
Tiểu Linh Ngư trừng mắt:
- Hay cái gì? Tại sao lại hay? Mà lại hay dữ?
Tô Anh cười nụ, rồi cúi đầu không đáp.
Tiểu Linh Ngư làm sao hiểu được tâm ý của nàng? Mà cũng chẳng làm sao biết được Hoa Vô Khuyết sắp chết đến nơi?
Chàng trợn mắt nhìn nàng một lúc lâu, đoạn trở lại cuộc hội diện với Ngụy Vô Nha:
- Ta biết lão súc vật đó muốn cho ta ngồi xuống, là để tìm mưu kế gì đó lừa ta.
Ta thì chỉ sợ đấu lực với lão, chứ chẳng hề sợ đấu trí. Cho nên ta lập tức ngồi xuống.
Tô Anh thốt:
- Trong chiếc ghế của lão, có đặt cơ quan, chỉ cần lão phát động cơ quan là ngươi bỏ mạng ngay.
Tiểu Linh Ngư nheo nheo mắt:
- Lợi hại như vậy à?
Tô Anh tiếp:
- Chẳng những lão có võ công cực cao, mà lão còn am tường bao môn tạp học, lão đặt cơ quan khắp mọi nơi, từ bên ngoài vào trong, quanh mình lão, nếu lão bấm vào một nút nào đó, là ngươi kể như đi đời. Cho nên, lão có cần gì xuất thủ!
Tiểu Linh Ngư cười hì hì:
- Nhưng lão không ngờ là lão phát động cơ quan, mà ta thì cứ ngồi yên, bất động!
Tô Anh lắc đầu:
- Chính ta cũng kỳ quái, tự hỏi tại sao ngươi chẳng việc gì cả!
Tiểu Linh Ngư cười hắc hắc:
- Cho ngươi biết, trước khi ngồi, ta phát hiện ra chiếc ghế có vẻ kỳ quái lắm, biết như vậy, ta vờ ngồi chứ thực sự có đặt bàn tọa vào đâu?
Tô Anh cười:
- Ngươi là một con quỷ! Tinh linh hơn nữa là khác.
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Nhân dịp đó, ta mắng lão mấy câu. Ta không tưởng là lão còn bạo tàn hơn ta.
Lão nhảy chồm chồm lên, động thủ với ta liền. Ta thấy lão xuất thủ, ta biết khổ cho ta rồi.
Tô Anh thốt:
- Tuy vậy, ngươi vẫn giao thủ ác liệt với lão một lúc, thú thật với ngươi là bình sanh, ta chưa hề mục kích một cuộc chiến nào ác liệt như vậy.
Tiểu Linh Ngư thở ra:
- Cái lão súc vật đó quả thật có chân tài! Võ công cao, chiêu thức độc, thủ pháp nhanh, giả như bản lĩnh của ta cao hơn lão, ta cũng khó thủ thắng.
Tô Anh gật đầu:
- Chính lão cũng đã từng nói như vậy, dù cho ai có võ công cao hơn lão, người đó vẫn khó đánh bại lão được, bởi trước khi xuất phát một chiêu thức, thì lão đã đặt mình trong cái vị trí bất bại rồi.
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Khi lão xuất chiêu, lão chỉ đưa ra bảy phần lực, dành lại ba phần, bảy phần chống địch, ba phần chực dịp, nếu đối phương lộ một sơ hở nhỏ, là lão vận dụng ba phần đó tấn công liền. Cũng nhờ ta đề phòng chặt chẽ, nên không chết dưới tay lão.
Tô Anh thốt:
- Từ xa đến nay, giao đấu với lão, không một ai thoát chết dưới tay lão.
Tiểu Linh Ngư lại tiếp:
- Ta biết, trước sau gì cũng bị lão hạ độc thủ, mà trốn chạy thì ta không chạy thoát được, cho nên ta quyết liều sống chết với lão. Tuy ta liều chết, song ta lại không muốn chết nơi tay một hạng người như lão.
Tô Anh gật gù:
- Cho nên ngươi... ngươi...
Tiểu Linh Ngư chận lời:
- Cho nên ta lùi, lùi mãi, lùi đến góc tường...
Tô Anh nhắc lại việc đã qua, còn sợ rùng mình:
- Nơi góc tường có cơ quan, nếu ngươi đạp nhầm, thì phi đao vút lên, bắn vào ngươi.
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Ngươi tưởng ta không biết à?
Tô Anh kinh ngạc:
- Ngươi biết? Đã biết sao ngươi còn lùi về phía đó?
Tiểu Linh Ngư cười lớn:
- Vì ta biết nơi đó có cơ quan, mà ta cũng biết luôn lão dụ ta lùi về phía đó, nên ta cố ý làm như không còn đường lui, bị lão bức đến cùng, ta sẽ đạp chân lên cơ quan, ta sẽ chờ phi đao bắn ra, ta hứng lấy một ngọn phi đao...
Tô Anh kêu thất thanh:
- Ngươi... tại sao ngươi cố ý làm như vậy?
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Tại sao? Tại vì ta không muốn chết nơi tay lão. Chết bằng cách nào cũng được, miễn không phải chính lão hạ thủ thì thôi.
Tô Anh hỏi:
- Ngươi có biết là phi đao có tẩm độc không?
Tiểu Linh Ngư điềm nhiên:
- Dù phi đao có tẩm độc, vẫn dễ chịu hơn là những móng tay của lão. Nếu mà ta bị những móng tay quỷ đó chạm vào mình, thì ta cũng phải chết như thường, chết mà không được đầu thai nữa là khác.
Chàng cười hì hì, tiếp:
- Nhưng, chắc gì ta phải chết với thanh phi đao? Ta biết, nếu lão thấy phi đao chạm vào mình ta, là lão không còn động thủ nữa. Chứ nếu ta không để cho phi đao chạm vào mình, thì lão còn đánh mãi, đánh đến lúc hạ sát ta được thì thôi. Ta đâu có muốn chết dưới tay lão!
Rồi chàng kết luận:
- Bây giờ thì ngươi đã rõ là ta không mắc kế lão đó chứ?
Tô Anh nhìn chàng một lúc, thở dài mấy tiếng, thốt:
- Nếu luận về ứng biến linh ảo, cơ trí thâm hậu, thủ đoạn cao kỳ, mắt lanh, tâm sáng, thì trên thế gian này, chỉ sợ chẳng có một kẻ thứ hai như ngươi.
Tiểu Linh Ngư hất cao mặt:
- Thế ngươi không biết ta là đệ nhất thông minh trong thiên hạ sao chứ?
- Người có bịnh, uống thuốc đó vào rồi, thì bịnh thế tức khắc gia trọng, còn ngươi không bịnh, lập tức sanh bịnh, mà sanh đến trăm bịnh, rồi toàn thân đau đớn không tưởng nổi, đau suýt chết...
Giang Ngọc Lang kêu lên:
- Cô nương. Tại hạ với cô nương, không oán không cừu, cô nương nỡ nào hãm hại tại hạ?
Tô Anh điềm nhiên:
- Ngươi đã chẳng nói là bịnh nhập tỳ đó sao?
Nàng trầm giọng, tiếp:
- Ta không muốn xem ngươi là một kẻ chuyên môn nói ngoa, cho nên ta cho ngươi uống loại thuốc đó, uống để mà có bịnh thực sự, bây giờ bịnh đã sanh rồi, thì ngươi nghiễm nhiên trở thành kẻ nói thật. Huống chi, ta sợ bịnh phát chậm, ta phải dùng tay chà xá, tiếp trợ sức thuốc, thuốc ngấm nhanh, tản mát nhanh khắp thân thể ngươi.
Rồi nàng thở dài, tiếp luôn:
- Ngươi xem đó, ta chu toàn cho ngươi như vậy đó, ta có ý tốt đối với ngươi rõ ràng. Ngươi phải tạ ơn ta mới được!
Giang Ngọc Lang vừa sợ hãi mà cũng vừa đau đớn không chịu nổi, mồ hôi đổ tuôn ra, cất giọng run run:
- Tô cô nương!...Tô cô nương! Tại hạ...tiểu nhân bây giờ mới biết lợi hại! Van cầu cô nương vị mặt vợ chồng Bạch Sơn Quân, tha thứ cho tiểu nhân!
Tô Anh tặt lưỡi:
- úi da! Ta quên mất, ngươi là bằng hữu của Bạch Sơn Quân!
Giang Ngọc Lang rên rỉ:
- Không quên được đâu cô nương! Đừng quên cô nương ơi! Van cầu cô nương...
Tô Anh thở dài:
- Phải! Ngươi là bằng hữu của vợ chồng nhà ấy, thì ta nỡ nào nhìn ngươi đau mà chết trong cái nhà này? Dù sao thì ta cũng phải cứu ngươi, rất tiếc thuốc chẳng phải là loại độc, nên không có thứ giải độc, không có thuốc giải độc thì đành vậy, ngươi đã uống lỡ rồi, thì phải chờ cho thuốc hết hiệu lực, chứ ta chẳng còn cách nào khác...
Giang Ngọc Lang cứ khẩn cầu:
- Thương xót dùm tại hạ, cô nương ơi! Cô nương có phương pháp mà! Tại hạ biết lắm mà!
Bỗng, Tô Anh vỗ tay:
- Có! Có phương pháp rồi!
Giang Ngọc Lang mầng ra mặt:
- Phương pháp như thế nào cô nương?
Tô Anh thốt:
- Mổ bụng ngươi, lấy hoàn thuốc ra, là ngươi hết đau ngay!
Giang Ngọc Lang kinh hãi:
- Mổ bụng tại hạ?
Tô Anh dịu giọng:
- Ngươi yên tâm. Ta sẽ nhẹ tay, ta làm khéo lắm, ta từ từ mổ, từ từ lấy hoàn thuốc, nhất định là ngươi không nghe đau đớn chi hết.
Giang Ngọc Lang lại rên rỉ:
- Bụng mà bị mổ, thì con người còn sống sao được nữa, cô nương? Mà làm sao lại không nghe đau, cô nương?
Tô Anh vỗ tay:
- Biết vậy là thông minh đó.
Nàng bật cười khanh khách tiếp:
- Đó là cách làm cho hết đau, một cách thức gia truyền, từ thượng tổ lưu truyền đến nay của dòng họ ta đó! Đau tay chặt tay, đau chân chặt chân, đau đầu chặt đầu, đau nơi nào cắt bỏ nơi đó! Ta đảm bảo công hiệu hoàn toàn.
Nàng vừa thốt vừa bước đi, rồi lẩm nhẩm:
- Đao! Ta đi tìm một thanh đao nhỏ...
Giang Ngọc Lang kinh khiếp kêu lên:
- Cô nương!... Đừng!... Cô nương ơi!...
Tô Anh hừ một tiếng:
- Ngươi không muốn ta chữa trị cho à?
Giang Ngọc Lang rít lên:
- Không! Khỏi đi cô nương!
Tô Anh thở dài:
- Ngươi không muốn thì thôi, ta còn biết làm sao bây giờ? Ngươi nên nhớ là chủ ý của ngươi đấy nhé, chứ chẳng phải là ta không cứu ngươi, phải vậy không?
Giang Ngọc Lang hấp tấp thốt:
- Phải! Phải! Rất phải, cô nương! Chí phải, cô nương ơi!
Tô Anh gật gù:
- Bây giờ thì ngươi đã biết là ai ngu xuẩn nhất trong thiên hạ rồi chứ?
Giang Ngọc Lang đáp nhanh:
- Biết! Biết rồi! Tại hạ là kẻ ngu xuẩn nhất trong thiên hạ.
Hắn bật khóc, hắn khóc ồ ồ.
Tô Anh mỉm cười:
- Đừng! Đừng khóc chứ! Lớn như vậy mà khóc lóc, trông nó kỳ làm sao ấy! Mà ta thì không chịu nổi tiếng khóc của bất cứ ai.
Bàn tay nàng đang đặt trên thành chiếc ghế, nàng ấn xuống một chút.
Chiếc giường thụt xuống, bắn Giang Ngọc Lang tung lên, hắn kinh hãi chưa kịp hoàn hồn, rơi xuống theo chiếc giường...
Tô Anh lắc đầu:
- Một thì cười vang, cười mãi. Một thì khóc lóc sướt mướt, trời sanh ra hai người để làm đối tượng với nhau, đối tượng thì phải ở bên nhau, ta cho hai người hiệp lại một chỗ là hợp lý lắm!
Chiếc giường thụt xuống, bày lỗ trống, lỗ trống đó được lấp bít lại liền.
Rồi, từ xa xa, tiếng hét vang lên:
- Uống rượu một mình thì còn thú cái quái gì được!
Tô liễu đầu, sao chẳng đến đây hầu rượu ta?
Tô Anh thở dài:
- Chỉ có hắn! Hắn là một ma tinh theo ám ảnh ta! Hơn thế, hắn là một khắc tinh!
Gặp hắn rồi là ta không còn một chủ ý nào cả! Lạ lùng thật...
Nàng nhếch nụ cười khổ.
* * * * *
Sau mái hiên nhà, hoa nở như gấm, trên đỉnh núi, cây rậm rạp, dưới gò cao có một sơn động.
Đèn trong động cháy sáng như ban ngày.
Động trang trí như khuê phòng của một thiếu nữ kim chi ngọc diệp.
Nhưng động khẩu có song sắt chắn ngang, song to bằng cánh tay hài nhi.
Trong động, có một người ngồi trước mâm cơm, cạnh mâm cơm có bình rượu.
Tóc rối bồng, chân không giày, áo rộng thùng thình, người đó có vẻ hoạt kê lạ.
Người đó ngồi hướng mặt vào trong, nên không trông được rõ ràng là ai.
Tay rót rượu, tay nâng chén, miệng uống, uống xong một chén, là người đó oang oang hét:
- Tô liễu đầu ở đâu? Sao ngươi không đến với ta? Ta sẽ...
Tô Anh đến nơi, dịu giọng đáp:
- Thế ta chẳng đến đây rồi sao? Thật ta chưa từng thấy ai nóng nảy như ngươi!
Người đó vỗ tay xuống mặt bàn bốp bốp, quát:
- Ngươi cho rằng ta nóng nảy phải không? Trời sanh ta như vậy đó, ngươi chịu không nổi thì đừng quan tâm đến ta nữa.
Tô Anh cúi đầu, chừng như một vài hạt lệ long lanh nơi khóe mắt.
Nhưng người đó vụt cười khan:
- Nếu ta không tưởng đến ngươi thì làm sao ta nóng nảy như vậy chứ? Thiên hạ người ta thường nói một ngày cách biệt, mường tượng ba thu, chớ ta thì mỗi phút mỗi giây phải trông thấy ngươi, mỗi phút mỗi giây vắng ngươi là ta cầm như mười thu vậy đó!
Tô Anh bật cười, những hạt lệ ứ đọng nơi khóe mắt theo tiếng cười tràn ra ngoài, lăn dài trên má.
Rồi nàng cắn răng, thốt:
- Ta biết cái số của ta! Cái số đó là sớm muộn gì cũng bị ngươi chọc tức đến có thể chết được!
Người đó cười lớn:
- Đâu có thể chết được!
Ngàn muôn lần ngươi cũng không thể chết! Ngươi chết rồi, còn ai hầu rượu cho ta chuốc chén?
Y quay đầu lại.
Gương mặt y lộ rõ dưới ánh đèn.
Một gương mặt chằn chằn chịt chịt những dấu đao, mới trông qua ai cũng phải ghê, phải tởm, nhưng nhìn kỹ thì chẳng hiểu tại sao những sẹo đó lại lu mờ dần dần đến tan biến mất, rồi gương mặt trở thành sáng rỡ, giữa gương mặt đó, sống mũi cao lên, che chở cho hai vành môi mỏng, dù không cười, đôi môi cũng vẻ thành nụ cười.
Trên đời này, không có người thứ hai nào có cái mỵ lực bằng y.
Chẳng những không ai cắt đứt đoạn, quẳng y, mà y chịu rời tay cho, chẳng những y quyện quẩn như bóng quyện hình, mà người ta càng gần y càng yêu mến, càng yêu mến lại càng hận, rồi hận tăng yêu mến, yêu mến tăng hận, giao chuyển đến lúc hận và yêu lên cao tột đỉnh, để cuối cùng hòa hợp lại thành một, cái hợp nhất đó hiện lên bằng một cái khổ.
Chạm vào người đó, là chuốc khổ ngay từ lúc đầu.
Người đó, nếu không phải là Tiểu Linh Ngư thì còn ai khác nữa chứ?
Tiểu Linh Ngư?
Trong mấy hôm gần đây, chàng đã làm gì? Tại sao chàng lại có mặt nơi này? Và tại sao chàng lại bị quản thúc trong cái động hoa lệ này?
Tiểu Linh Ngư đã làm những chuyện kỳ kỳ, quái quái gì rồi?
* * * * *
Thấy Tiểu Linh Ngư quay mặt lại, Tô Anh sáng mắt lên, giọng nàng trở lại ấm dịu lạ thường:
- Ngươi đã muốn cho ta hầu rượu, vậy tại sao ngươi không mang bầu rượu lại đây?
Tiểu Linh Ngư chớp mắt cười hì hì:
- Ngươi đã muốn hầu rượu ta, tại sao ngươi không vào trong này?
Tô Anh mỉm cười lắc đầu:
- Ở bên ngoài hầu, có khác chi vào trong đâu?
Tiểu Linh Ngư chính sắc mặt:
- Giống như thế nào được mà giống? Muốn hầu rượu một người, ít nhất cũng phải ngồi bên cạnh người đó, nghe người đó nói chuyện, tùy thời chuyện mà đối đáp, có như vậy ta mới uống được rượu chứ! Ta vừa nói là ta luôn luôn tưởng nhớ đến ngươi, không phút giây nào ta thiếu vắng ngươi được, ngươi quên rồi sao?
Tô Anh đảo ánh thu ba, đôi má thoáng đỏ, cúi đầu đáp nhẹ:
- Dù cho ta đứng bên ngoài này, ngươi cũng trông thấy ta rõ ràng kia mà!
Tiểu Linh Ngư lắc đầu:
- Nhưng ngươi vào đây mới được.
Vào đây thì dù sao cũng hơn là đứng bên ngoài.
Tô Anh cũng lắc đầu:
- Ta thấy đứng bên ngoài tốt hơn là vào trong.
Tiểu Linh Ngư vụt nhảy dựng lên, to tiếng mắng:
- Xú liễu đầu! Tử liễu đầu! Ai mượn ngươi hầu rượu?
Có cút đi gấp cho ta không?
Tô Anh không giận, mà lại cười thốt:
- Đừng nói là mắng, cho dù ngươi vuốt ve, tâng bốc, ta cũng chẳng vào. Có mắng lắm lời, mắng mãi, chỉ làm cho ngươi mỏi môi, mỏi lưỡi thôi!
Tiểu Linh Ngư hét:
- Tại sao ngươi không vào? Ngươi sợ ta ăn thịt ngươi phải không? Ta đâu phải là Lý Đại Chủy?
Tô Anh mỉm cười:
- Ta biết ngươi không ăn thịt người, nhưng nếu ta mở cửa mà vào, thì ngươi sẽ thừa cơ mà thoát ra. Đúng vậy không nào?
Tiểu Linh Ngư bĩu môi:
- Ngươi đâu có phải là con sâu nằm trong bụng ta, mà biết được tâm ý của ta?
Tô Anh cười nhẹ, không đáp.
Tiểu Linh Ngư đi vòng vòng quanh gian động, bỗng dừng lại trước mặt Tô Anh.
Dĩ nhiên có chấn song sắt chận ngăn đôi đàng.
Chàng cười thốt:
- Ta biết, ngươi là một con người tốt, ngươi lại đối xử với ta rất tốt, ta mắng, ngươi không giận, nhưng tại sao ngươi lại nhốt ta như thế này?
Tô Anh thở dài:
- Ngươi chưa biết được ý tứ của ta sao?
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Ta muốn ngươi nói ra cho ta nghe!
Tô Anh cất giọng u buồn:
- Ngươi hiếu động, lại nóng nảy, nếu ta không quản thúc ngươi, thì nhất định là ngươi đi mất rồi. Mà thương thế của ngươi hiện tại chưa được lành hẳn, nếu ngươi vọng động thì có hại cho bản thân.
Tiểu Linh Ngư cười nhẹ:
- Thì ra ngươi có hảo ý với ta!
Tô Anh cười.
Chợt Tiểu Linh Ngư nhảy lên choi choi, hét oang oang:
- Nhưng cái hảo ý của ngươi, ta không tiếp nhận đâu! Ta chết, ta sống mặc ta, chẳng liên quan gì đến ngươi điều đó, ngươi đừng tưởng là cứu ta rồi, ngươi nói sao ta nghe vậy, ta sẽ cảm kích ngươi vô cùng, bất tận. Còn lâu, lâu lắm Tô liễu đầu!
Tô Anh cúi đầu, thấp giọng:
- Nào ta có muốn ngươi cảm kích ta đâu? Phải vậy không?
Tiểu Linh Ngư quát:
- Phải hay không là việc của ngươi, ngươi tự biết lấy, can gì đến ta mà lại hỏi ta?
Chàng bước vòng vòng quanh lòng động một lúc, bỗng bật cười, tiếp:
- Thực tình mà nói. Chẳng hiểu tại sao ngươi lại muốn cứu ta?
Tô Anh trầm ngâm một chút, cất giọng u buồn:
- Cái hôm đó, bất ngờ ta đến Thiên Ngoại Thiên...
Nàng vừa thốt đến đó, Tiểu Linh Ngư lại nhảy dựng lên, sôi giận hét:
- Cái gì là Thiên Ngoại Thiên? Bất quá là một ổ chuột, nơi chuột chui rúc mà nói là Thiên? Hừ! Hừ!...
Tô Anh cười sằng sặc:
- Được! Được! Thì cứ gọi là cái hang chuột! Ngươi đừng phát cáu lên chứ.
Rồi nàng lập lại:
- Cái hôm đó, bất ngờ ta đến hang chuột...
Nàng cười ngất, ngưng câu để cười.
Tiểu Linh Ngư còn giận:
- Tại sao ta không phát cáu chứ? Bây giờ mà nghe ai nói đến cái con chuột già đó, là ta nhức đầu ngay!
Tô Anh cãi:
- Nào ta có nói đến cái tiếng chuột, hang chuột, chuột già chuột con đâu? Chính ngươi nói kia mà!
Tiểu Linh Ngư hất mặt:
- Ta nói thì không sao, ai nói cho ta nghe thì ta nhức đầu liền!
Tô Anh cố nén cười:
- Ngươi không thể không nói ra được sao? Có ai cưỡng bức ngươi nói đâu?
Tiểu Linh Ngư hừ mấy tiếng:
- Không nói thì ngứa miệng, ta...
Chính chàng cũng muốn phá lên cười.
Bởi chàng thấy cái lý luận của chàng mâu thuẫn lạ, với sự mâu thuẫn đó, còn ai biết là chàng nghĩ như thế nào?
Chàng quay mặt về hướng khác để nén cơn cười, rồi hỏi:
- Sao ngươi không nói tiếp?
Tô Anh tiếp:
- Cái hôm đó, bất ngờ ta đến Thiên Ngoại Thiên...à quên...đến hang...à quên..
Nàng chợt nhận ra không thể nói Thiên Ngoại Thiên, mà cũng không thể nói được hang chuột, bất giác phì cười, rồi cắn môi, nén cười, nói:
- Bất ngờ ta đến địa phương đó, bất ngờ là đối với ngươi, chứ ta có ý đến đó để nhờ chúng đi hái một vài thứ thuốc. Ta gặp ngươi... ngươi cũng đến đó!
Tiểu Linh Ngư trầm giọng:
- Ta đến cái địa phương quỷ đó, thì thật là tai hại cho ta! Mà ngươi gặp ta, thì cũng thật là tai hại cho ngươi!
Tô Anh cười hì hì:
- Nhưng lúc ta gặp ngươi, có thấy ngươi bị tai hại ra sao đâu? Tuy y phục của ngươi rách tơi tả, nhưng thần sắc của ngươi thì rất tươi, tươi đến độ huy hoàng vậy đó...
Tiểu Linh Ngư ngồi xuống, duỗi một chân ra, rồi cất cao lên, hơi ngả mình:
- Thế à? Thần sắc của ta tươi lắm à? Trông rất khá, phải không?
Tô Anh lại gật đầu:
- Phải! Ta trông được lắm! Với lại đôi mắt của ngươi...
Tiểu Linh Ngư cao giọng chận lại:
- Còn đôi mày của ta, chiếc mũi, vành môi, xấu xí lắm phải không?
Tô Anh cười khúc khích:
- Toàn thân ngươi, từ đầu đến chân, chẳng có chỗ nào trông không đẹp cả. Ta tóm tắt như vậy, ngươi hài lòng chưa?
Tiểu Linh Ngư rót đầy chén rượu, nốc một hơi cạn, cười hì hì:
- Ừ! Đại khái là vậy! Gần như hoàn toàn! Ngươi có mắt nhận xét đó! Đáng lẽ ta phải lấy cái tên hoàn mỹ mới đúng.
Tô Anh gập lưng lại mà cười, vừa cười, vừa thở, vừa tiếp:
- Sao mà cứ cưỡng bách người ta nói mình đẹp mãi! Ngươi... người như ngươi, bình sanh sao ta chưa hề trông thấy!
Tiểu Linh Ngư lại hất mặt:
- Con người của ta như thế đó, chẳng phải thường thường ai cũng trông thấy được.
Tô Anh lại tiếp:
- Ta đâu có phải là người dễ sợ, hay sợ gặp ngươi xong rồi, ta...ta...
Tiểu Linh Ngư cười vang:
- Ngươi thấy ta rồi, mắt trợn trừng, miệng há hốc, như gặp phải quỷ sứ. Lúc đó ta muốn tống một quả trứng vào miệng ngươi, trám cái lỗ sâu hun hút.
Tô Anh cười hắc hắc:
- Chỉ vì ta hết sức kỳ quái...
Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:
- Kỳ quái cái gì?
Tô Anh giải thích:
- Điểm thứ nhất, là ngươi đến địa phương đó! Tại sao ngươi đến địa phương đó?
Tiểu Linh Ngư suy nghĩ một lúc, đoạn cau mày hỏi:
- Tự nhiên phải có nguyên nhân, nhưng... ngươi bất tất phải hiểu làm gì. Bởi vô luận với lý do gì ta đến địa phương đó, sự việc không liên quan gì đến ngươi cả.
Tô Anh thở dài:
- Điểm thứ hai, là ngươi đến nơi đó rồi, ngươi chẳng hề tỏ vẻ sợ hãi?
Tiểu Linh Ngư cười lạnh:
- Có cái gì đáng sợ cho ta đâu mà ngươi muốn ta phải sợ? Ta từng đến những địa phương còn nguy hiểm gấp trăm gấp ngàn lần, dù ai can đảm đến đâu, lạc lõng vào những nơi đó, phải khiếp hãi mà chết luôn.
Tô Anh chớp mắt:
- Nhưng ngươi có thấy... người nào đáng sợ... Ngụy Vô Nha chăng?
Tiểu Linh Ngư không đáp.
Chẳng rõ chàng chưa muốn đáp, hay nói chẳng ra lời, chỉ thấy chàng rót rượu, nâng chén lên, tay chàng rung rung, rượu trong chén lóc xóc, có mấy giọt vọt ra ngoài.
Tô Anh lại thở dài:
- Từ lúc ta lên bảy lên tám, hầu như không gián đoạn, cứ cách hai ba hôm là ta phải đến thăm lão một lần. Quen như vậy đó, mà đến bây giờ, cứ mỗi lần ta gặp lão, là mỗi lần run!
Tiểu Linh Ngư đặt chén rượu xuống mặt bàn, cất cao giọng:
- Ta không sợ lão, ta chỉ gớm thôi. Cái mặt của lão, dáng người của lão, ta trông như thế nào ấy, mường tượng lão lão chẳng thuộc giống người...
lão là một con chuột già, một con chồn già...
Tô Anh cười nhẹ:
- Nói chi cho quá về lão ta như vậy chứ? Tổn đức lắm nhé! Tuy nhiên, ta cũng nhìn nhận là muốn nói tốt cho lão, ngươi cũng chẳng tìm được một điểm nhỏ nào nơi lão!
Rồi nàng tiếp:
- Vô luận là như thế nào, ngươi cũng đáng ngợi ở chỗ giữ được thần sắc tươi rói lúc chạm mặt với lão. Ngươi biết không, có nhiều người gặp lão ta rồi, líu lưỡi ngay, không nói thành lời.
Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng, lại bật cười liền:
- Nói thực với ngươi, trông thấy các ngươi, ta muốn cười quá! Ngươi và lão ấy ngồi chung một chỗ, ta trông thấy như con chim câu ngồi bên bãi phân? Đó là một hoạt họa hy hữu, ngàn năm trước không, ngàn năm sau cũng không luôn. Và ai giàu tưởng tượng hơn ta cũng không thể có một cách ví nào xác thực như vậy.
Tô Anh cúi đầu. Lâu lắm, nàng mới cất tiếng với giọng trầm buồn:
- Tuy lão ta không phải là người tốt chi đó, song đối với ta... riêng ta thì... lão chẳng có gì đáng trách cả, mười năm qua rồi, lão chẳng làm điều gì trái ý ta, bất luận ta muốn gì, lão đều đáp ứng cả.
Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:
- Cái con quỷ sứ già nịnh hót mỹ nhân! Còn gì nữa chứ! Lão làm sao trái ý ngươi? Ngươi muốn là trời muốn mà? Hơn thế, ý trời, lão có thể cãi, chứ ý ngươi, dù có chém chết lão, lão cũng ngoan ngoãn vâng theo!
Tô Anh lại trầm ngâm một lúc.
Rồi nàng nhếch môi cười:
- Lão thấy ngươi đến bất ngờ, mà lại có thừa can đảm trừng mắt nhìn lão, hét vang lên, lão giật mình suýt nhảy nhổm. Trong nhiều năm qua, ta chưa từng thấy ai làm cho lão biến sắc nổi. Nhưng ngươi xuất hiện rồi, lão xanh mặt, lão xanh mắt luôn.
Tiểu Linh Ngư bật cười ha hả:
- Lão sợ là vì lão cứ tưởng cái cửa bằng đồng bằng sắt kia có thể ngăn trở được ta xâm nhập, nhưng đối với ta, thứ đó chẳng khác gì là bùn là đất, ta xem những chướng ngại như trò trẻ, dựng lên để mà lòe, mà dọa những kẻ nhát gan. Lão sợ cũng có lý.
Mà dù cho lão ta có bố trí những cơ quan độc hại cũng chẳng làm chi ta được.
Tô Anh trầm giọng:
- Không làm chi ngươi được, nhưng từ trước đến nay đã có chẳng biết bao nhiêu cao thủ, ngã gục trước cửa động, chứ đừng nói là bước qua được bước nào!
Tiểu Linh Ngư vỗ tay xuống bàn, kêu bốp một tiếng quát to:
- Nếu biết tại đó có những thứ giết người, thì ta đã phóng hỏa thiêu hủy hết rồi!
Tô Anh tiếp luôn:
- Ngươi biết không, lão có bố trí mười tám chặng cơ quan thông tin tin tức, mà ngươi thì vượt qua mười tám chặng an toàn, vô sự. Tự nhiên là lão phải cố kỵ. Do đó, ngươi trừng mắt, ngươi hét la, lão cứ ngồi bất động...
Tiểu Linh Ngư chận lời:
- Lão đã biết ta lợi hại, thế tại sao còn xui cái bọn ngu ngốc đó đến nộp mạng cho ta?
Tô Anh đáp:
- Lão không động thủ, trái lại sai bọn đệ tử động thủ là để xem võ công của ngươi như thế nào, chứ lão thừa hiểu bọn đó đâu phải là đối thủ của ngươi!
Tiểu Linh Ngư cười lớn:
- Ngươi tưởng ta không biết cái ý của lão sao? Lão muốn đo lường võ công của ta, thì khi nào ta giở toàn lực! Tự nhiên ta phải giấu những tuyệt kỹ của ta, để lúc cần mới thi thố chứ.
Tô Anh mỉm cười:
- Cho nên, lúc ngươi xuất thủ, ta hết sức kỳ quái!
Tiểu Linh Ngư gắt:
- Kỳ quái gì? Ngươi biết chi mà phê phán?
Tô Anh tiếp:
- Ta tuy không học võ, song những chiêu thức của tất cả các môn phái trong thiên hạ, ta đều am tường, ngờ đâu võ công của ngươi toàn...
Nàng cười mấy tiếng, lại tiếp:
- Ngươi đã là con người quái, võ công của ngươi lại càng kỳ quái hơn, có lúc ngươi xuất phát một chiêu, trông thì đúng là võ học của phái Võ Đương, chẳng hạn cái chiêu Huyền Điểu Hoạch Sa, ngươi nhìn kỹ thì chẳng vậy, rồi có lúc...
Tiểu Linh Ngư thở dài, lại chận lời:
- Có lúc là ngươi thấy chiêu Ma Cúc Tử Kê của phái Hồ Nam, ngờ đâu lại là chiêu Quan Bảo Kê Đình của vùng Ba Thục! Đúng vậy không?
Tô Anh mỉm cười:
- Đúng vậy! Xem ra, chừng như là ngươi đã lãnh hội được võ công của tất cả các môn phái trong thiên hạ, nhưng lúc đánh ra thì lại khác với lối xuất phát của các môn phái đó.
Tiểu Linh Ngư cười vang:
- Võ công của ta là tổng quát võ học trên thế gian bao la, hỗn tạp. Có cả Bắc phái, Nam tông, nó được đúc kết bởi sự hợp tuyển và bổ túc của mấy mươi vị đại sư phó trong võ lâm, nó hỗn độn, nhưng lại rất lợi hại. Ngươi không truy cứu nguồn gốc được là phải.
Chàng nói hoang thiên hoang địa, nhưng cũng có lý, bởi lúc vỡ lòng, chàng đã thụ huấn một lúc năm sáu vị sư phó gồm Cáp Cáp Nhi, Đồ Kiều Kiều, Lý Đại Chủy, Âm Cửu U, Đỗ Sát, không kể sau này chàng lượm lặt mỗi chỗ một môn công, và cuối cùng là quyển bí lục hỗn tạp giành giật trên tay Tiêu Mê Mê.
Nếu tính số sư phó của chàng, thì chắc chắn là chính chàng cũng chẳng đưa ra được một con số chính xác, bởi ngoài học sư, chàng còn học hữu, học cả với kẻ thù.
Tô Anh mỉm cười:
- Ngụy Vô Nha chắc chắn là không thể truy nguyên võ công của ngươi!
Tiểu Linh Ngư thốt:
- Bởi thế, lão cứ ngồi bất động, mà không chịu xuất thủ!
Tô Anh gật đầu:
- Phải!
Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:
- Nhưng lão lại nỡ ngồi yêu, nhìn đệ tử chết dần chết dần từng tên một.
Tô Anh thở dài:
- Bọn đó, tiếng là đệ tử, nhưng có tên nào làm lễ bái sư đâu? Mà cũng chẳng phải là những tay tâm phúc của lão, lão có tiếc gì? Mà dù cho những kẻ thân tín của lão, có chết đi nữa, lão cũng chẳng hề xót xa, ai chết mặc ai, miễn quyền lợi của lão không sứt mẻ là được rồi. Cho ngươi biết, nếu cần giết con ruột của lão, mà cơ đồ của lão được mở rộng, quyền lợi của lão được gia tăng, là lão cũng không ngần ngại hạ thủ.
Tiểu Linh Ngư căm hận:
- Ta đã biết lão chẳng phải là con người mà! Lão là một thứ súc vật, cái thứ súc vật độc ác.
Tô Anh lờ đi, cứ tiếp:
- Sau đó, ngươi đánh chết mấy tên đệ tử của lão rồi, lão mới mời ngươi ngồi, ngươi thản nhiên ngồi xuống. Hừ! Ngươi thông minh như vậy lại chẳng hiểu lão có dụng ý gì, thật là đáng tức cho ngươi!
Tiểu Linh Ngư thốt:
- Vì ta tự cho là thông minh cực độ, vô luận lão làm gì, cũng chẳng qua mắt ta được...
Tô Anh thở dài:
- Cho nên ngươi mới mắc mưu lão!
Tiểu Linh Ngư trừng mắt:
- Ngươi hiểu cái quái gì mà nói! Nếu đấu trí thì ta bỏ lão ở sau xa!
Tô Anh lắc đầu:
- Nhưng mà ngươi... ngươi...
Tiểu Linh Ngư vụt thở dài:
- Đấu trí, lão ta bại là cái chắc, còn đấu lực đương nhiên là ta không thắng nổi.
Nói thực với ngươi, ta không tưởng là võ công của lão súc sanh đó cao quá cao, cao trên chỗ ức độ của ta! Ta công nhận lão là con người lợi hại!
Tô Anh tiếp:
- Nghe nói, hai mươi năm trước, lão đã là một nhân vật cao tuyệt trong số ít cao thủ thượng thặng. Sở dĩ Thập Nhị Quái Kiệt dám hoành hành trong thiên hạ, là nhờ cái oai lực của mỗi một lão ta đó thôi.
Tiểu Linh Ngư gật đầu:
- Điều đó thì ta tin là thực, bởi ta từng gặp mấy người trong Thập Nhị Quái Kiệt, những người đó sánh với lão, cách biệt như trời vực.
Tô Anh lại tiếp:
- Hai mươi năm trước, lão cho rằng mình là vô địch trong thiên hạ, rồi một hôm, lão gặp Di Hoa cung chủ, lão chuốc lấy thảm bại. Từ đó lão ta đóng cửa, tạ từ bằng hữu, treo kiếm, rửa tay. Lão ẩn cư để ngày ngày khổ luyện võ công, cứ theo lời lão nói thì dù hiện tại cả hai chị em Di Hoa cung chủ đến và liên thủ với nhau, lão thừa sức đánh bại họ mà phục hận. Hai mươi năm qua, lão luyện tập không ngừng, chẳng một ngày nào gián đoạn. Thì ngươi phải biết cái mức thành tựu của lão như thế nào!
Tiểu Linh Ngư cười lớn:
- Điều đó thì chính lão khoa trương khoác lác rồi đó! đừng nói là đích thân Di Hoa cung chủ đến, chỉ cần đồ đệ của hai bà ấy xuất hiện, là lão phải co đầu rút cổ, lủi đi như chuột.
Tô Anh chớp mắt:
- Di Hoa cung chủ có bao nhiêu đồ đệ?
Tiểu Linh Ngư đáp:
- Nữ thì ta chẳng biết đích xác cái số, chứ nam thì chỉ có một người một thôi.
Tô Anh ngưng ánh mắt nhìn hắn:
- Ngươi... ngươi là bằng hữu của hắn?
Tiểu Linh Ngư thở dài:
- Đúng ra thì phải là bằng hữu. Nhưng thực tế thì song phương là hai tử thù. Song phương không thể không xem nhau là cừu địch được.
Tô Anh cười tươi:
- Thế thì hay quá! Hay quá!
Tiểu Linh Ngư trừng mắt:
- Hay cái gì? Tại sao lại hay? Mà lại hay dữ?
Tô Anh cười nụ, rồi cúi đầu không đáp.
Tiểu Linh Ngư làm sao hiểu được tâm ý của nàng? Mà cũng chẳng làm sao biết được Hoa Vô Khuyết sắp chết đến nơi?
Chàng trợn mắt nhìn nàng một lúc lâu, đoạn trở lại cuộc hội diện với Ngụy Vô Nha:
- Ta biết lão súc vật đó muốn cho ta ngồi xuống, là để tìm mưu kế gì đó lừa ta.
Ta thì chỉ sợ đấu lực với lão, chứ chẳng hề sợ đấu trí. Cho nên ta lập tức ngồi xuống.
Tô Anh thốt:
- Trong chiếc ghế của lão, có đặt cơ quan, chỉ cần lão phát động cơ quan là ngươi bỏ mạng ngay.
Tiểu Linh Ngư nheo nheo mắt:
- Lợi hại như vậy à?
Tô Anh tiếp:
- Chẳng những lão có võ công cực cao, mà lão còn am tường bao môn tạp học, lão đặt cơ quan khắp mọi nơi, từ bên ngoài vào trong, quanh mình lão, nếu lão bấm vào một nút nào đó, là ngươi kể như đi đời. Cho nên, lão có cần gì xuất thủ!
Tiểu Linh Ngư cười hì hì:
- Nhưng lão không ngờ là lão phát động cơ quan, mà ta thì cứ ngồi yên, bất động!
Tô Anh lắc đầu:
- Chính ta cũng kỳ quái, tự hỏi tại sao ngươi chẳng việc gì cả!
Tiểu Linh Ngư cười hắc hắc:
- Cho ngươi biết, trước khi ngồi, ta phát hiện ra chiếc ghế có vẻ kỳ quái lắm, biết như vậy, ta vờ ngồi chứ thực sự có đặt bàn tọa vào đâu?
Tô Anh cười:
- Ngươi là một con quỷ! Tinh linh hơn nữa là khác.
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Nhân dịp đó, ta mắng lão mấy câu. Ta không tưởng là lão còn bạo tàn hơn ta.
Lão nhảy chồm chồm lên, động thủ với ta liền. Ta thấy lão xuất thủ, ta biết khổ cho ta rồi.
Tô Anh thốt:
- Tuy vậy, ngươi vẫn giao thủ ác liệt với lão một lúc, thú thật với ngươi là bình sanh, ta chưa hề mục kích một cuộc chiến nào ác liệt như vậy.
Tiểu Linh Ngư thở ra:
- Cái lão súc vật đó quả thật có chân tài! Võ công cao, chiêu thức độc, thủ pháp nhanh, giả như bản lĩnh của ta cao hơn lão, ta cũng khó thủ thắng.
Tô Anh gật đầu:
- Chính lão cũng đã từng nói như vậy, dù cho ai có võ công cao hơn lão, người đó vẫn khó đánh bại lão được, bởi trước khi xuất phát một chiêu thức, thì lão đã đặt mình trong cái vị trí bất bại rồi.
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Khi lão xuất chiêu, lão chỉ đưa ra bảy phần lực, dành lại ba phần, bảy phần chống địch, ba phần chực dịp, nếu đối phương lộ một sơ hở nhỏ, là lão vận dụng ba phần đó tấn công liền. Cũng nhờ ta đề phòng chặt chẽ, nên không chết dưới tay lão.
Tô Anh thốt:
- Từ xa đến nay, giao đấu với lão, không một ai thoát chết dưới tay lão.
Tiểu Linh Ngư lại tiếp:
- Ta biết, trước sau gì cũng bị lão hạ độc thủ, mà trốn chạy thì ta không chạy thoát được, cho nên ta quyết liều sống chết với lão. Tuy ta liều chết, song ta lại không muốn chết nơi tay một hạng người như lão.
Tô Anh gật gù:
- Cho nên ngươi... ngươi...
Tiểu Linh Ngư chận lời:
- Cho nên ta lùi, lùi mãi, lùi đến góc tường...
Tô Anh nhắc lại việc đã qua, còn sợ rùng mình:
- Nơi góc tường có cơ quan, nếu ngươi đạp nhầm, thì phi đao vút lên, bắn vào ngươi.
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Ngươi tưởng ta không biết à?
Tô Anh kinh ngạc:
- Ngươi biết? Đã biết sao ngươi còn lùi về phía đó?
Tiểu Linh Ngư cười lớn:
- Vì ta biết nơi đó có cơ quan, mà ta cũng biết luôn lão dụ ta lùi về phía đó, nên ta cố ý làm như không còn đường lui, bị lão bức đến cùng, ta sẽ đạp chân lên cơ quan, ta sẽ chờ phi đao bắn ra, ta hứng lấy một ngọn phi đao...
Tô Anh kêu thất thanh:
- Ngươi... tại sao ngươi cố ý làm như vậy?
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Tại sao? Tại vì ta không muốn chết nơi tay lão. Chết bằng cách nào cũng được, miễn không phải chính lão hạ thủ thì thôi.
Tô Anh hỏi:
- Ngươi có biết là phi đao có tẩm độc không?
Tiểu Linh Ngư điềm nhiên:
- Dù phi đao có tẩm độc, vẫn dễ chịu hơn là những móng tay của lão. Nếu mà ta bị những móng tay quỷ đó chạm vào mình, thì ta cũng phải chết như thường, chết mà không được đầu thai nữa là khác.
Chàng cười hì hì, tiếp:
- Nhưng, chắc gì ta phải chết với thanh phi đao? Ta biết, nếu lão thấy phi đao chạm vào mình ta, là lão không còn động thủ nữa. Chứ nếu ta không để cho phi đao chạm vào mình, thì lão còn đánh mãi, đánh đến lúc hạ sát ta được thì thôi. Ta đâu có muốn chết dưới tay lão!
Rồi chàng kết luận:
- Bây giờ thì ngươi đã rõ là ta không mắc kế lão đó chứ?
Tô Anh nhìn chàng một lúc, thở dài mấy tiếng, thốt:
- Nếu luận về ứng biến linh ảo, cơ trí thâm hậu, thủ đoạn cao kỳ, mắt lanh, tâm sáng, thì trên thế gian này, chỉ sợ chẳng có một kẻ thứ hai như ngươi.
Tiểu Linh Ngư hất cao mặt:
- Thế ngươi không biết ta là đệ nhất thông minh trong thiên hạ sao chứ?
Tác giả :
Cổ Long