Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
Quyển 3 - Chương 5: Cố sự của Vương Trọng Bình
Tô Chuyết không nghĩ tới, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Vương Trọng Bình, chỉ thấy gã lững thững du đãng trên đường, giống như có chút hồn vía lên mây, ngay cả đi qua trước mặt Tô Chuyết cũng không chú ý tới. Tô Chuyết hơi cảm giác kỳ quái, lại liên tưởng đến hành vi cử chỉ của gã hôm nay, tựa hồ cũng không đồng lòng với anh gã.
Tô Chuyết lặng lẽ theo phía sau, đã thấy gã chỉ dạo lướt ở xung quanh khách sạn Bình An, không dám đến gần, nhưng lại không muốn rời xa. Tô Chuyết tựa hồ có chút minh bạch, tiến lên vỗ bả vai Vương Trọng Bình. Vương Trọng Bình đột nhiên giật mình, kém chút thốt ra khỏi miệng, Tô Chuyết áy náy cười nói: "Trọng Bình lão đệ, vì sao xuất thần ở đây a?"
Vương Trọng Bình thấy rõ là y, thở dài một hơi, hô: "Nguyên lai là Tô huynh a..." Nói xong thở dài, lại cúi đầu.
Tô Chuyết nói: "Lão đệ có tâm sự gì sao? Không bằng nói nghe một chút, nói không chừng ta có thể giúp được một tay!"
Vương Trọng Bình thở dài, nói ra: "Ý tốt của huynh ta xin tâm lĩnh, nhưng huynh cũng không giúp được đâu, vẫn là thôi đi..."
Tô Chuyết nói: "Lão đệ còn chưa nói, làm sao lại biết ta không thể giúp đây? Không bằng như vậy, phía trước có một quầy trà, chúng ta đến đó ngồi, để cho ta tới đoán một chút, lão đệ có tâm sự gì. Nếu là ta đoán đúng, lão đệ liền nói thật với ta, thế nào?"
Vương Trọng Bình nhìn nụ cười tràn đầy tự tin của Tô Chuyết, trong lòng cũng không có chủ ý, liền gật đầu. Tô Chuyết dẫn hắn ngồi xuống, người hầu trà pha trà thơm cho hai người hai người. Tô Chuyết thong thả nhấp một miếng, cũng làm cho Vương Trọng Bình có chút buồn bực, hỏi: "Tô huynh, không phải huynh nói muốn đoán một cái sao?"
Tô Chuyết cười nói: "Trước tiên cậu đừng nóng lòng, kỳ thật tâm sự của cậu, ta đã rõ rõ ràng ràng. Cậu là vì Vân gia tiểu thư mà phiền não chứ?"
Vương Trọng Bình giật nảy cả mình, run giọng nói: "Huynh... Làm sao huynh biết?"
Tô Chuyết nghe hắn nói vậy, biết mình đoán đúng rồi, liền giải thích nói: "Vừa rồi ta thấy cậu lắc lư ở gần khách sạn Bình An, lại không có mang binh đao, xem ra không phải là đi đánh nhau. Mà thời điểm cậu đang suy nghĩ tâm sự, tay phải luôn luôn vô tình cố ý vuốt vuốt cái túi thơm treo ở bên hông. Ta nhìn cái túi thơm này chế tác tinh mỹ, trình độ thêu không dám lấy lòng, nhưng rất có tâm ý, đoán là xuất từ tay của một vị cô nương. Nhưng cái túi thơm này cũng đã rất cũ kỷ rồi, góc bên cũng có chút mài mòn, mà cậu y nguyên yêu thích như thế, mỗi ngày treo ở trên thân, có thể suy ra cậu đối với vị cô nương này quan tâm cỡ nào. Suy nghĩ lại một chút lời nói của cậu, thủy chung không muốn xung đột thật sự với Vân gia, ta liền đoán được, vị cô nương này nhất định là người của Vân gia!"
Vương Trọng Bình nghe y nói xong, thật lòng khâm phục, gật gật đầu, nói: "Tô huynh đệ, huynh nói không sai một câu, khiến cho ta cả ngày phiền não, chính là Tiểu Cẩm, cũng chính là con gái một của Vân gia, Vân tiểu thư!"
Tô Chuyết "A" một tiếng, nói ra: "Không bằng đem tâm sự của cậu nói cho ta nghe một chút, ít nhất là không cần một mực giấu ở trong lòng."
Vương Trọng Bình thở dài một hơi, nói ra: "Ta và Tiểu Cẩm là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã chơi đùa với nhau. Mẫu thân của ta lúc còn tại thế, hai nhà liền định ra việc hôn nhân. Nhưng mà ai ngờ xảy ra loại chuyện này, thực sự là... Ai, kỳ thật trong hơn một năm nay, đệ tử hai nhà chúng ta nhiều lần tranh đấu, đều là ta tận lực ước thúc, mới không có ra nhiều tai vạ. Ta cũng biết Vân gia bên kia, Tiểu Cẩm cũng đang cố gắng thuyết phục hai nhà ngừng lại xung đột. Thế nhưng hai người chúng ta đều biết cửa hôn sự này chỉ sợ là không có khả năng rồi, từ đó về sau cũng chưa từng gặp mặt. Thế nhưng trong lòng ta thủy chung không bỏ xuống được nàng..."
Tô Chuyết lẳng lặng lắng nghe, nhẹ giọng hỏi: "Vậy cậu có biết hay không, vào đêm ngày 2 tháng 2 năm ngoái, rốt cục là chuyện gì xảy ra?"
Vương Trọng Bình nói ra: "Đó là cuối tháng giêng, tiên phụ đề nghị cùng người Vân gia tụ họp một chút, chuẩn bị đem hôn sự của ta và Tiểu Cẩm làm vào năm đó..."
Tô Chuyết đột nhiên đánh gãy lời hắn: "Cái gì? Cậu nói hai nhà tụ hội là chuẩn bị thương lượng hôn sự của bọn cậu?"
Vương Trọng Bình gật gật đầu, nói ra: "Thiên chân vạn xác, đến bây giờ ta còn nhớ kỹ ngày đó thời tiết rất tốt, tâm tình tiên phụ cũng rất tốt. Lúc ấy hắn nói thế này: "Khí trời dần trở nên ấm áp, không bằng kêu lên một nhà lão Vân, định ra hôn sự của con và tiểu Cẩm, giải quyết một cọc tâm sự của ta!" Thế là tiên phụ liền phân phó đại ca đi trước đưa tin, trước khi đi lại thuận miệng nói một câu: "Để lão Vân mang theo vũ khí, rất lâu không có hoạt động gân cốt rồi, nhân cơ hội này luận bàn một chút đi!" Lúc ấy tiên phụ chỉ thuận miệng nói, thế nhưng về sau Vân bá phụ lại đặc biệt chuyển thư, yêu cầu luận võ, vậy mới có chuyện sau này."
Tô Chuyết trầm ngâm nói: "Hóa ra là vậy... Hai vị lão tiền bối trước kia cũng thường luận võ so tài sao?"
Vương Trọng Bình đáp: "Đúng vậy a, hai người vừa có tâm đắc, liền sẽ cùng mời so tài nghiên cứu."
Tô Chuyết hỏi: "Vậy mỗi lần bọn họ so tài, đều không cho người khác trông thấy sao?"
Vương Trọng Bình lắc đầu, nói ra: "Không biết a, ngược lại lần này bọn họ không cho người khác đi theo, để chúng ta có chút kỳ quái."
Tô Chuyết cau mày nói: "A, đó là chuyện gì xảy ra... Ngày 2 tháng 2 hôm đó xảy ra chuyện gì?"
Vương Trọng Bình đáp: "Hôm đó cũng không có gì khác thường, ban ngày tiên phụ và Vân bá phụ tìm kiếm địa phương luận võ, chúng ta liền cùng nhau dạo chơi. Đến buổi chiều trở về khách sạn, mọi người vẫn uống rượu đùa giỡn. Vừa uống được một nửa, tiên phụ và Vân bá phụ đột nhiên rời tiệc, nói là muốn về trước nghiên cứu tâm đắc của hôm nay. Chúng ta và những người còn lại uống đến trời sáng canh hai, rồi đường ai nấy đi, trở về phòng nghỉ ngơi."
Tô Chuyết nghe lời gã cùng lời của hai người trước đại khái không khác lắm, liền hỏi: "Sau khi cậu về phòng không tiếp tục đi ra sao?"
Vương Trọng Bình nghe y hỏi như thế, lại có chút ấp úng, đáp: "Không có... Không có..."
Tô Chuyết gật gật đầu, cũng không có nói toạc ra, lại hỏi: "Vậy nửa đêm cậu có từng nghe thấy động tĩnh gì không?"
Vương Trọng Bình đáp: "Không có... Không có... Ta đi ngủ luôn luôn như chết, cũng không nghe thấy động tĩnh gì..."
Tô Chuyết "A" một tiếng, nói ra: "Vậy ngày thứ hai các người là thế nào phát hiện Vương lão tiền bối ngộ hại đây này?"
Vương Trọng Bình đáp: "Chúng ta thẳng đến giữa trưa ngày thứ hai, phát hiện tiên phụ còn chưa thức dâj, lúc này mới cảm thấy kỳ quái, đẩy cửa đi xem. Lúc đó mới phát hiện phụ thân không ngờ đã từ trần rồi, bên cạnh thi thể thì ném vũ khí mà Vân bá phụ sử dụng, Ma Vân đoản côn. Lúc này ọi người mới nhận định, tiên phụ nhất định là bị Vân bá phụ giết chết! Nhưng mà vào lúc này, Vân gia cũng đột nhiên phát hiện Vân bá phụ chết tại trong phòng mình. Kể từ đó, hai nhà chất vấn khiển trách lẫn nhau, đều nhân định là đối phương giết người."
Tô Chuyết kỳ quái nói: "Hai vị đều đã chết, vì sao các người lại kết luận là đối phương giết người đây? Chẳng lẽ không phải người ngoài giết hai vị tiền bối sao?"
Vương Trọng Bình nói: "Khả năng chỉ sợ không lớn, tiên phụ và Vân bá phụ mặc dù không xưng được tuyệt đỉnh cao thủ, nhưng trong võ lâm cũng là gọi ra tên tuổi. Ta không tin người nào có thể đang lúc vô thanh vô tức hại chết hai người!"
Tô Chuyết gật gật đầu, cũng không thêm gì nữa, tiếp tục dò hỏi: "Lúc ấy, tình huống Vương lão tiền bối ngộ hại cụ thể như thế nào, cậu còn nhớ được chứ?"
Vương Trọng Bình chán nản nói: "Ta làm sao quên được! Lúc ấy trên trán tiên phụ trúng côn, máu chảy đầy mặt. Trên mặt đất trong phòng cũng là từng bãi từng bãi máu tươi, mười phần thảm liệt."
Tô Chuyết hỏi: "Trong phòng có vết tích đánh nhau không?"
Vương Trọng Bình tỉ mỉ hồi tưởng một hồi, nói ra: "Trong phòng vẫn còn ngay ngắn, không giống có dấu vết đánh nhau."
Tô Chuyết "A" một tiếng, cẩn thận suy nghĩ một lượt, cũng nghĩ không ra có gì dị thường, đành phải đứng dậy nói ra: "Lão đệ, thời giờ cũng không sớm, cậu vẫn là vội trở về đi, miễn cho lệnh huynh lo lắng. Chuyện của cậu ta ghi ở trong lòng, nhất định sẽ nghĩ biện pháp cho cậu!"
Vương Trọng Bình im lặng nhẹ gật đầu, thấy lời nói của Tô Chuyết chẳng qua là trấn an mình thôi, nhưng những lời giấu ở trong lòng đã lâu, rốt cục phát tiết ra ngoài, cũng hơi cảm giác dễ chịu chút. Hắn đứng dậy hướng Tô Chuyết thi lễ một cái, chán nản rời đi.
Tô Chuyết nhìn bóng lưng cô độc của gã, không khỏi thở dài một tiếng.
Tô Chuyết lặng lẽ theo phía sau, đã thấy gã chỉ dạo lướt ở xung quanh khách sạn Bình An, không dám đến gần, nhưng lại không muốn rời xa. Tô Chuyết tựa hồ có chút minh bạch, tiến lên vỗ bả vai Vương Trọng Bình. Vương Trọng Bình đột nhiên giật mình, kém chút thốt ra khỏi miệng, Tô Chuyết áy náy cười nói: "Trọng Bình lão đệ, vì sao xuất thần ở đây a?"
Vương Trọng Bình thấy rõ là y, thở dài một hơi, hô: "Nguyên lai là Tô huynh a..." Nói xong thở dài, lại cúi đầu.
Tô Chuyết nói: "Lão đệ có tâm sự gì sao? Không bằng nói nghe một chút, nói không chừng ta có thể giúp được một tay!"
Vương Trọng Bình thở dài, nói ra: "Ý tốt của huynh ta xin tâm lĩnh, nhưng huynh cũng không giúp được đâu, vẫn là thôi đi..."
Tô Chuyết nói: "Lão đệ còn chưa nói, làm sao lại biết ta không thể giúp đây? Không bằng như vậy, phía trước có một quầy trà, chúng ta đến đó ngồi, để cho ta tới đoán một chút, lão đệ có tâm sự gì. Nếu là ta đoán đúng, lão đệ liền nói thật với ta, thế nào?"
Vương Trọng Bình nhìn nụ cười tràn đầy tự tin của Tô Chuyết, trong lòng cũng không có chủ ý, liền gật đầu. Tô Chuyết dẫn hắn ngồi xuống, người hầu trà pha trà thơm cho hai người hai người. Tô Chuyết thong thả nhấp một miếng, cũng làm cho Vương Trọng Bình có chút buồn bực, hỏi: "Tô huynh, không phải huynh nói muốn đoán một cái sao?"
Tô Chuyết cười nói: "Trước tiên cậu đừng nóng lòng, kỳ thật tâm sự của cậu, ta đã rõ rõ ràng ràng. Cậu là vì Vân gia tiểu thư mà phiền não chứ?"
Vương Trọng Bình giật nảy cả mình, run giọng nói: "Huynh... Làm sao huynh biết?"
Tô Chuyết nghe hắn nói vậy, biết mình đoán đúng rồi, liền giải thích nói: "Vừa rồi ta thấy cậu lắc lư ở gần khách sạn Bình An, lại không có mang binh đao, xem ra không phải là đi đánh nhau. Mà thời điểm cậu đang suy nghĩ tâm sự, tay phải luôn luôn vô tình cố ý vuốt vuốt cái túi thơm treo ở bên hông. Ta nhìn cái túi thơm này chế tác tinh mỹ, trình độ thêu không dám lấy lòng, nhưng rất có tâm ý, đoán là xuất từ tay của một vị cô nương. Nhưng cái túi thơm này cũng đã rất cũ kỷ rồi, góc bên cũng có chút mài mòn, mà cậu y nguyên yêu thích như thế, mỗi ngày treo ở trên thân, có thể suy ra cậu đối với vị cô nương này quan tâm cỡ nào. Suy nghĩ lại một chút lời nói của cậu, thủy chung không muốn xung đột thật sự với Vân gia, ta liền đoán được, vị cô nương này nhất định là người của Vân gia!"
Vương Trọng Bình nghe y nói xong, thật lòng khâm phục, gật gật đầu, nói: "Tô huynh đệ, huynh nói không sai một câu, khiến cho ta cả ngày phiền não, chính là Tiểu Cẩm, cũng chính là con gái một của Vân gia, Vân tiểu thư!"
Tô Chuyết "A" một tiếng, nói ra: "Không bằng đem tâm sự của cậu nói cho ta nghe một chút, ít nhất là không cần một mực giấu ở trong lòng."
Vương Trọng Bình thở dài một hơi, nói ra: "Ta và Tiểu Cẩm là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã chơi đùa với nhau. Mẫu thân của ta lúc còn tại thế, hai nhà liền định ra việc hôn nhân. Nhưng mà ai ngờ xảy ra loại chuyện này, thực sự là... Ai, kỳ thật trong hơn một năm nay, đệ tử hai nhà chúng ta nhiều lần tranh đấu, đều là ta tận lực ước thúc, mới không có ra nhiều tai vạ. Ta cũng biết Vân gia bên kia, Tiểu Cẩm cũng đang cố gắng thuyết phục hai nhà ngừng lại xung đột. Thế nhưng hai người chúng ta đều biết cửa hôn sự này chỉ sợ là không có khả năng rồi, từ đó về sau cũng chưa từng gặp mặt. Thế nhưng trong lòng ta thủy chung không bỏ xuống được nàng..."
Tô Chuyết lẳng lặng lắng nghe, nhẹ giọng hỏi: "Vậy cậu có biết hay không, vào đêm ngày 2 tháng 2 năm ngoái, rốt cục là chuyện gì xảy ra?"
Vương Trọng Bình nói ra: "Đó là cuối tháng giêng, tiên phụ đề nghị cùng người Vân gia tụ họp một chút, chuẩn bị đem hôn sự của ta và Tiểu Cẩm làm vào năm đó..."
Tô Chuyết đột nhiên đánh gãy lời hắn: "Cái gì? Cậu nói hai nhà tụ hội là chuẩn bị thương lượng hôn sự của bọn cậu?"
Vương Trọng Bình gật gật đầu, nói ra: "Thiên chân vạn xác, đến bây giờ ta còn nhớ kỹ ngày đó thời tiết rất tốt, tâm tình tiên phụ cũng rất tốt. Lúc ấy hắn nói thế này: "Khí trời dần trở nên ấm áp, không bằng kêu lên một nhà lão Vân, định ra hôn sự của con và tiểu Cẩm, giải quyết một cọc tâm sự của ta!" Thế là tiên phụ liền phân phó đại ca đi trước đưa tin, trước khi đi lại thuận miệng nói một câu: "Để lão Vân mang theo vũ khí, rất lâu không có hoạt động gân cốt rồi, nhân cơ hội này luận bàn một chút đi!" Lúc ấy tiên phụ chỉ thuận miệng nói, thế nhưng về sau Vân bá phụ lại đặc biệt chuyển thư, yêu cầu luận võ, vậy mới có chuyện sau này."
Tô Chuyết trầm ngâm nói: "Hóa ra là vậy... Hai vị lão tiền bối trước kia cũng thường luận võ so tài sao?"
Vương Trọng Bình đáp: "Đúng vậy a, hai người vừa có tâm đắc, liền sẽ cùng mời so tài nghiên cứu."
Tô Chuyết hỏi: "Vậy mỗi lần bọn họ so tài, đều không cho người khác trông thấy sao?"
Vương Trọng Bình lắc đầu, nói ra: "Không biết a, ngược lại lần này bọn họ không cho người khác đi theo, để chúng ta có chút kỳ quái."
Tô Chuyết cau mày nói: "A, đó là chuyện gì xảy ra... Ngày 2 tháng 2 hôm đó xảy ra chuyện gì?"
Vương Trọng Bình đáp: "Hôm đó cũng không có gì khác thường, ban ngày tiên phụ và Vân bá phụ tìm kiếm địa phương luận võ, chúng ta liền cùng nhau dạo chơi. Đến buổi chiều trở về khách sạn, mọi người vẫn uống rượu đùa giỡn. Vừa uống được một nửa, tiên phụ và Vân bá phụ đột nhiên rời tiệc, nói là muốn về trước nghiên cứu tâm đắc của hôm nay. Chúng ta và những người còn lại uống đến trời sáng canh hai, rồi đường ai nấy đi, trở về phòng nghỉ ngơi."
Tô Chuyết nghe lời gã cùng lời của hai người trước đại khái không khác lắm, liền hỏi: "Sau khi cậu về phòng không tiếp tục đi ra sao?"
Vương Trọng Bình nghe y hỏi như thế, lại có chút ấp úng, đáp: "Không có... Không có..."
Tô Chuyết gật gật đầu, cũng không có nói toạc ra, lại hỏi: "Vậy nửa đêm cậu có từng nghe thấy động tĩnh gì không?"
Vương Trọng Bình đáp: "Không có... Không có... Ta đi ngủ luôn luôn như chết, cũng không nghe thấy động tĩnh gì..."
Tô Chuyết "A" một tiếng, nói ra: "Vậy ngày thứ hai các người là thế nào phát hiện Vương lão tiền bối ngộ hại đây này?"
Vương Trọng Bình đáp: "Chúng ta thẳng đến giữa trưa ngày thứ hai, phát hiện tiên phụ còn chưa thức dâj, lúc này mới cảm thấy kỳ quái, đẩy cửa đi xem. Lúc đó mới phát hiện phụ thân không ngờ đã từ trần rồi, bên cạnh thi thể thì ném vũ khí mà Vân bá phụ sử dụng, Ma Vân đoản côn. Lúc này ọi người mới nhận định, tiên phụ nhất định là bị Vân bá phụ giết chết! Nhưng mà vào lúc này, Vân gia cũng đột nhiên phát hiện Vân bá phụ chết tại trong phòng mình. Kể từ đó, hai nhà chất vấn khiển trách lẫn nhau, đều nhân định là đối phương giết người."
Tô Chuyết kỳ quái nói: "Hai vị đều đã chết, vì sao các người lại kết luận là đối phương giết người đây? Chẳng lẽ không phải người ngoài giết hai vị tiền bối sao?"
Vương Trọng Bình nói: "Khả năng chỉ sợ không lớn, tiên phụ và Vân bá phụ mặc dù không xưng được tuyệt đỉnh cao thủ, nhưng trong võ lâm cũng là gọi ra tên tuổi. Ta không tin người nào có thể đang lúc vô thanh vô tức hại chết hai người!"
Tô Chuyết gật gật đầu, cũng không thêm gì nữa, tiếp tục dò hỏi: "Lúc ấy, tình huống Vương lão tiền bối ngộ hại cụ thể như thế nào, cậu còn nhớ được chứ?"
Vương Trọng Bình chán nản nói: "Ta làm sao quên được! Lúc ấy trên trán tiên phụ trúng côn, máu chảy đầy mặt. Trên mặt đất trong phòng cũng là từng bãi từng bãi máu tươi, mười phần thảm liệt."
Tô Chuyết hỏi: "Trong phòng có vết tích đánh nhau không?"
Vương Trọng Bình tỉ mỉ hồi tưởng một hồi, nói ra: "Trong phòng vẫn còn ngay ngắn, không giống có dấu vết đánh nhau."
Tô Chuyết "A" một tiếng, cẩn thận suy nghĩ một lượt, cũng nghĩ không ra có gì dị thường, đành phải đứng dậy nói ra: "Lão đệ, thời giờ cũng không sớm, cậu vẫn là vội trở về đi, miễn cho lệnh huynh lo lắng. Chuyện của cậu ta ghi ở trong lòng, nhất định sẽ nghĩ biện pháp cho cậu!"
Vương Trọng Bình im lặng nhẹ gật đầu, thấy lời nói của Tô Chuyết chẳng qua là trấn an mình thôi, nhưng những lời giấu ở trong lòng đã lâu, rốt cục phát tiết ra ngoài, cũng hơi cảm giác dễ chịu chút. Hắn đứng dậy hướng Tô Chuyết thi lễ một cái, chán nản rời đi.
Tô Chuyết nhìn bóng lưng cô độc của gã, không khỏi thở dài một tiếng.
Tác giả :
Chu Tiểu Xuyên