Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
Quyển 14 - Chương 3: Tang sự
Phía đông thành Kim Lăng phần lớn là nhà hào phú. Tô Chuyết đứng ở mép nước sông Tần Hoài, nhìn qua đại viện hai bên đường. Nhoáng một cái đã ba bốn năm, lúc trước Tô Chuyết phá giải vụ án Lăng gia ở đây, từ đó về sau chưa qua Kim Lăng nữa. Đến nay cảnh còn người mất, Lăng Sương đã sớm bán sản nghiệp Kim Lăng đổi thành tiền, quay trở về Tô Châu. Mà lúc đó căn đại trạch kia bởi vì xảy ra nhân mạng khiến người ta kiêng kị, cũng không có ai ở nữa, trở thành một căn nhà hoang.
Ngay ở chỗ cách nơi này một con đường, có một nhà trạch viện (nhà có sân) đang xử lý tang sự. Trước cửa đặt đầy vòng hoa câu đối phúng điếu, người đến người đi đều thắp một nén hương, khom người cúng bái rồi rời đi. Tô Chuyết đứng ở trước cửa ngửa mặt trông lên tấm bảng đằng trước, trên đó viết hai chữ to "Chu Phủ". Y không chút do dự cất bước vào cửa, khom người bái thật sâu với linh cữu ở phòng lớn.
Nằm bên trong quan tài chính là Chu Quý! Vài ngày trước thi thể Chu Quý được quan sai mang về. Nhưng không người nào biết ông ta bị ai giết chết. Người vợ chính thức của Chu Quý quỳ gối trước linh cữu thấp giọng nức nở, mà bảy tám tiểu thiếp của ông ta thì giả bộ lau nước mắt. Con cái của Chu Quý còn là trẻ nít, quỳ ở một bên, thỉnh thoảng cãi nhau ầm ĩ, hoàn toàn không có vẻ thương cảm khi mất đi thân nhân.
Tô Chuyết thắp hương xong rồi hơi hành lễ mới mấy người phụ nữ. Mấy vị gia quyến đều không nhận ra người này, thậm chí có cô gái trẻ tuổi nhìn thấy Tô Chuyết tuổi trẻ anh tuấn, nhịn không được vụng trộm quan sát. Người vợ chính thức tuổi tác ước chừng bốn mươi, căm tức liếc nhìn mấy người tiểu thiếp. Bà ta chưa từng gặp Tô Chuyết, nhưng tục ngữ nói đưa tay không đánh mặt người tươi cười, nên khách khí hỏi:
- Vị tiên sinh này là bằng hữu của tiên phu sao?
Tô Chuyết gật đầu đáp:
- Tại hạ họ Tô, là bằng hữu làm ăn của Chu lão bản, chỉ là ở vùng khác nên rất ít qua lại thôi. Ngày hôm trước đột ngột nghe được tin dữ, muốn tới xem thử thật giả. Nghĩ không ra Chu lão bản quả thật đã bị hại!
Nói đến việc này lại làm cho Chu phu nhân đau lòng. Bà ta cầm lụa xoa xoa nước mắt, khóc ròng nói:
- Phu quân nhà ta chết thật thảm...
Tô Chuyết đợi nàng kêu vài câu rồi mới hỏi:
- Phu nhân có biết là ai hại Chu lão bản không?
Chu phu nhân nức nở đáp:
- Tiên phu luôn luôn nói hòa khí sinh tài, làm sao lại kết thù với người khác chứ? Nhất định là có kẻ ngấp nghé tiền của của tiên phu nên mới giết người cướp tiền! Lúc tiên phu ra ngoài ngân phiếu mang theo trên thân toàn bộ bị cướp mất rồi!
Sắc mặt Tô Chuyết hơi đỏ lên, đột nhiên cảm thấy chột dạ. Lúc mà Chu Quý chết, y ôm thi thể trong ngực. Về sau bộ khoái hoàng thành ti đuổi tới, đám người lập tức giải tán. Tô Chuyết sờ thấy một xấp ngân phiếu thật dày trước ngực Chu Quý nên tiện tay lấy luôn, muốn ngụy trang thành cướp tiền giết người để tránh hoàng thành ti truy xét. Sau đó y rời khỏi thôn Bách Lý, lại lấy ra toàn bộ tích góp của mình và Quỷ Ẩn, gần đủ năm trăm lượng, chuộc lại mấy tấm ngân phiếu của cha mẹ tiểu đậu tử.
Chỉ là về sau cẩn thận nhìn lại, nguyên lai ngân phiếu ở trong ngực Chu Quý rõ ràng đều là một vạn lượng một tấm, tổng cộng có năm tấm. Con số lớn như thế quả thực khiến Tô Chuyết giật mình. Lúc đầu y cảm thấy tên Chu Quý này gian xảo vô cùng, tiền tài mang theo cũng nhất định là tiền tài bất nghĩa, ngu sao không cầm. Thế nhưng nếu như cầm đi hối đoái một số tiền lớn khẳng định sẽ gây nên chú ý, ngược lại bại lộ bản thân. Bởi vậy mặc dù Tô Chuyết mang theo một khoản tiền lớn nhưng không cách nào đổi sang tiền mặt được, ngược lại càng thêm nghèo túng.
Y lúng túng một hồi, lúc này mới dò hỏi:
- Phu nhân, nếu như ngân phiếu bị cướp, chỉ cần tra ra có ai đi đổi ngân phiếu, không phải có thể tìm được hung thủ rồi sao?
Chu phu nhân oán hận nói:
- Ta đã sớm phái người đi tra, thế nhưng đến giờ những ngân phiếu kia cũng chưa từng xuất hiện!
Tô Chuyết âm thầm cảm thấy may mắn rằng mình không có nhất thời xúc động, cố ý trầm tư nói:
- Như thế xem ra việc này có khả năng cũng không phải đơn giản như là cướp tiền! Hay là kẻ địch của Chu lão bản trên công việc làm ăn hạ thủ? Tại hạ đã từng quen biết với Chu lão bản, phát hiện Chu lão bản thường xuyên vãng lai với một số người trong tối. Có phải là những người đó làm hay không?
Lông mày của Chu phu nhân nhảy một cái, vội nói:
- Không, không biết... Từ trước đến nay tiên phu làm ăn quang minh chính đại, làm sao qua lại với ai đó mờ ám được? Tiên sinh, tiên sinh nói vậy là có ý gì?!
Tô Chuyết quan sát thần sắc của Chu phu nhân ở trong mắt, biết bà ta nhất định có chỗ giấu diếm. Bất quá Chu phu nhân đã nhấc lên cảnh giác, không muốn nhiều lời nữa, vén áo thi lễ với Tô Chuyết, liền không tiếp tục để ý. Tô Chuyết thở dài, biết hôm nay rốt cuộc khó hỏi ra được gì, đành phải cáo từ.
Ai ngờ y vừa bước ra linh đường thì nghe thấy quản gia đón khách trước cổng hô:
- Kim Lăng tổng bộ Tần đại nhân đến!
Trong lòng Tô Chuyết hơi động, trên mặt lộ ra nụ cười. Sau một lúc lâu, đã nhìn thấy Tần Lôi bước nhanh chân hùng hùng hổ hổ đi đến trước mặt. Từ biệt nhiều năm nghĩ không ra người này vẫn phóng khoáng như cũ không thay đổi chút nào. Tần Lôi đột nhiên trông thấy Tô Chuyết đứng trước cửa thì không khỏi sững sờ, lập tức cười ha ha:
- Ha ha ha! Sao cậu ở đây!
Người của Chu gia lập tức trợn mắt nhìn, thế nhưng dù sao Tần Lôi cũng là một quan võ, dĩ nhiên là giận mà không dám nói gì. Tần Lôi cũng ý thức được mình thất thố, vội vàng chắp tay tạ lỗi với đám người. Ông ta nhìn thấy Tô Chuyế thì trong lòng cao hứng, quên cả ý đồ mình đến đây, đưa tay kéo cánh tay trái của Tô Chuyết. Thân thủ Tô Chuyết sớm đã không phải năm đó có thể sánh bằng, mặc dù biết Tần Lôi không có ác ý, nhưng kình trên tay lại để ý trước tiên, cánh tay co rụt lại tránh thoát bàn tay Tần Lôi. Tiếp theo bấm tay thành trảo nhấn vào mạch môn cổ tay phải của Tần Lôi.
Tần Lôi chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh theo mạch môn nhập vào cơ thể, không khỏi run lên, liền vận công bức hàn khí ra ngoài thân thể. Ông ta thấy Tô Chuyết bất ngờ tinh tiến như thế, nhất thời cũng nổi lên lòng háo thắng muốn đọ sức một phen, liền vận lên khí lực, năm ngón tay phải xèo ra như cũ chộp về phía cổ tay Tô Chuyết.
Tô Chuyết dứt khoát kệ ông ta nắm lấy, lại phát động nội kình, trong đan điền dâng lên một luồng kình lực lạnh lẽo thuận theo kinh mạch tụ vào cánh tay trái. Đột nhiên Tần Lôi cảm thấy dường như mình đang nắm trong tay một tảng băng, nhịn không được buông lỏng bàn tay. Tô Chuyết không muốn tổn thương ông ta nên cũng lập tức thu hồi nội lực. Nhưng Tần Lôi là người không cam lòng thất bại, vừa lui lại lên.
Tô Chuyết bất đắc dĩ cười khổ, ngón giữa và ngón trỏ tay trái bắn lên bàn tay Tần Lôi, bức về một trảo. Trong nháy mắt hai người trao đổi tầm mười chiêu ở trong một tấc vuông. Người ngoài đều không biết võ công, chỉ nhìn thấy hai cánh tay người giao thoa tới lui rối cả mắt. Khóe mắt Tô Chuyết thoáng thấy Chu phu nhân nhíu mày, biết bà ta đã nổi lên lòng nghi ngờ. Cánh tay phải vội xuất một phát bắt được cánh tay Tần Lôi. Tần Lôi không thể né tránh bị Tô Chuyết đè lại mạch môn, lập tức nửa người tê dại, bị Tô Chuyết kéo ra khỏi Chu phủ.
Ra cửa chính, Tô Chuyết mới buông Tần Lôi ra. Tần Lôi cười ha ha, nói:
- Nhiều năm không gặp thế mà cậu luyện ra được một thân công phu!
Tô Chuyết cũng cười nói:
- Nhiều năm không gặp phong thái Tần Bộ đầu vẫn như trước!
Một thanh niên trẻ tuổi mặc quan phục bộ khoái dắt hai con ngựa bước lên trước, nói với Tần Lôi:
- Tần Bộ đầu, nhanh như vậy đã ra rồi à?
Tần Lôi nói:
- Tiểu Lý, hôm nay gặp được một vị bằng hữu, ta phải đi uống một chén cho đã. Ngươi về trước đi, chờ ta trở lại rồi nói!
Người kia gật đầu rồi dắt ngựa rời đi. Tô Chuyết thấy hắn gân cốt cứng rắn, bộ pháp nhẹ nhàng, hiển nhiên cũng là hạng người võ nghệ cao cường, lúc trước chưa từng gặp qua, nhịn không được hỏi:
- Tần Bộ đầu, người kia là ai?
Tần Lôi đáp:
- À, hắn gọi là Lý Hoành, tuổi còn trẻ nhưng bản sự không nhỏ. Chẳng những võ công cao cường hơn nữa còn rất thông minh. Lợi hại hơn là, hắn nghiên cứu xử án, đều có xem qua các phương diện. Có đôi khi gặp được án mạng, ngỗ tác còn chưa tới hắn cũng có thể làm thay kiểm tra thi thể. Hiện tại làm trợ thủ cho ta, đúng là đại tài tiểu dụng mà!
Tô Chuyết gật đầu, cười nói:
- Nguyên lai Tần bộ đầu ông cũng có lúc khen ngợi người khác!
Bỗng nhiên trông thấy cách đó không xa có một đội ngũ đưa tang đi tới. Năm mươi, sáu mươi người mặc tang phục vung lên tiền giấy xuyên qua bên đường. Tần Lôi nhường qua một bên, chờ đội ngũ đi qua, nhịn không được nói:
- Thật xúi quẩy! Mấy hôm nay chẳng lẽ là ngày lành gì sao? Sao cứ phải nhắm vào lúc này mà đưa tang chứ!
Ngay ở chỗ cách nơi này một con đường, có một nhà trạch viện (nhà có sân) đang xử lý tang sự. Trước cửa đặt đầy vòng hoa câu đối phúng điếu, người đến người đi đều thắp một nén hương, khom người cúng bái rồi rời đi. Tô Chuyết đứng ở trước cửa ngửa mặt trông lên tấm bảng đằng trước, trên đó viết hai chữ to "Chu Phủ". Y không chút do dự cất bước vào cửa, khom người bái thật sâu với linh cữu ở phòng lớn.
Nằm bên trong quan tài chính là Chu Quý! Vài ngày trước thi thể Chu Quý được quan sai mang về. Nhưng không người nào biết ông ta bị ai giết chết. Người vợ chính thức của Chu Quý quỳ gối trước linh cữu thấp giọng nức nở, mà bảy tám tiểu thiếp của ông ta thì giả bộ lau nước mắt. Con cái của Chu Quý còn là trẻ nít, quỳ ở một bên, thỉnh thoảng cãi nhau ầm ĩ, hoàn toàn không có vẻ thương cảm khi mất đi thân nhân.
Tô Chuyết thắp hương xong rồi hơi hành lễ mới mấy người phụ nữ. Mấy vị gia quyến đều không nhận ra người này, thậm chí có cô gái trẻ tuổi nhìn thấy Tô Chuyết tuổi trẻ anh tuấn, nhịn không được vụng trộm quan sát. Người vợ chính thức tuổi tác ước chừng bốn mươi, căm tức liếc nhìn mấy người tiểu thiếp. Bà ta chưa từng gặp Tô Chuyết, nhưng tục ngữ nói đưa tay không đánh mặt người tươi cười, nên khách khí hỏi:
- Vị tiên sinh này là bằng hữu của tiên phu sao?
Tô Chuyết gật đầu đáp:
- Tại hạ họ Tô, là bằng hữu làm ăn của Chu lão bản, chỉ là ở vùng khác nên rất ít qua lại thôi. Ngày hôm trước đột ngột nghe được tin dữ, muốn tới xem thử thật giả. Nghĩ không ra Chu lão bản quả thật đã bị hại!
Nói đến việc này lại làm cho Chu phu nhân đau lòng. Bà ta cầm lụa xoa xoa nước mắt, khóc ròng nói:
- Phu quân nhà ta chết thật thảm...
Tô Chuyết đợi nàng kêu vài câu rồi mới hỏi:
- Phu nhân có biết là ai hại Chu lão bản không?
Chu phu nhân nức nở đáp:
- Tiên phu luôn luôn nói hòa khí sinh tài, làm sao lại kết thù với người khác chứ? Nhất định là có kẻ ngấp nghé tiền của của tiên phu nên mới giết người cướp tiền! Lúc tiên phu ra ngoài ngân phiếu mang theo trên thân toàn bộ bị cướp mất rồi!
Sắc mặt Tô Chuyết hơi đỏ lên, đột nhiên cảm thấy chột dạ. Lúc mà Chu Quý chết, y ôm thi thể trong ngực. Về sau bộ khoái hoàng thành ti đuổi tới, đám người lập tức giải tán. Tô Chuyết sờ thấy một xấp ngân phiếu thật dày trước ngực Chu Quý nên tiện tay lấy luôn, muốn ngụy trang thành cướp tiền giết người để tránh hoàng thành ti truy xét. Sau đó y rời khỏi thôn Bách Lý, lại lấy ra toàn bộ tích góp của mình và Quỷ Ẩn, gần đủ năm trăm lượng, chuộc lại mấy tấm ngân phiếu của cha mẹ tiểu đậu tử.
Chỉ là về sau cẩn thận nhìn lại, nguyên lai ngân phiếu ở trong ngực Chu Quý rõ ràng đều là một vạn lượng một tấm, tổng cộng có năm tấm. Con số lớn như thế quả thực khiến Tô Chuyết giật mình. Lúc đầu y cảm thấy tên Chu Quý này gian xảo vô cùng, tiền tài mang theo cũng nhất định là tiền tài bất nghĩa, ngu sao không cầm. Thế nhưng nếu như cầm đi hối đoái một số tiền lớn khẳng định sẽ gây nên chú ý, ngược lại bại lộ bản thân. Bởi vậy mặc dù Tô Chuyết mang theo một khoản tiền lớn nhưng không cách nào đổi sang tiền mặt được, ngược lại càng thêm nghèo túng.
Y lúng túng một hồi, lúc này mới dò hỏi:
- Phu nhân, nếu như ngân phiếu bị cướp, chỉ cần tra ra có ai đi đổi ngân phiếu, không phải có thể tìm được hung thủ rồi sao?
Chu phu nhân oán hận nói:
- Ta đã sớm phái người đi tra, thế nhưng đến giờ những ngân phiếu kia cũng chưa từng xuất hiện!
Tô Chuyết âm thầm cảm thấy may mắn rằng mình không có nhất thời xúc động, cố ý trầm tư nói:
- Như thế xem ra việc này có khả năng cũng không phải đơn giản như là cướp tiền! Hay là kẻ địch của Chu lão bản trên công việc làm ăn hạ thủ? Tại hạ đã từng quen biết với Chu lão bản, phát hiện Chu lão bản thường xuyên vãng lai với một số người trong tối. Có phải là những người đó làm hay không?
Lông mày của Chu phu nhân nhảy một cái, vội nói:
- Không, không biết... Từ trước đến nay tiên phu làm ăn quang minh chính đại, làm sao qua lại với ai đó mờ ám được? Tiên sinh, tiên sinh nói vậy là có ý gì?!
Tô Chuyết quan sát thần sắc của Chu phu nhân ở trong mắt, biết bà ta nhất định có chỗ giấu diếm. Bất quá Chu phu nhân đã nhấc lên cảnh giác, không muốn nhiều lời nữa, vén áo thi lễ với Tô Chuyết, liền không tiếp tục để ý. Tô Chuyết thở dài, biết hôm nay rốt cuộc khó hỏi ra được gì, đành phải cáo từ.
Ai ngờ y vừa bước ra linh đường thì nghe thấy quản gia đón khách trước cổng hô:
- Kim Lăng tổng bộ Tần đại nhân đến!
Trong lòng Tô Chuyết hơi động, trên mặt lộ ra nụ cười. Sau một lúc lâu, đã nhìn thấy Tần Lôi bước nhanh chân hùng hùng hổ hổ đi đến trước mặt. Từ biệt nhiều năm nghĩ không ra người này vẫn phóng khoáng như cũ không thay đổi chút nào. Tần Lôi đột nhiên trông thấy Tô Chuyết đứng trước cửa thì không khỏi sững sờ, lập tức cười ha ha:
- Ha ha ha! Sao cậu ở đây!
Người của Chu gia lập tức trợn mắt nhìn, thế nhưng dù sao Tần Lôi cũng là một quan võ, dĩ nhiên là giận mà không dám nói gì. Tần Lôi cũng ý thức được mình thất thố, vội vàng chắp tay tạ lỗi với đám người. Ông ta nhìn thấy Tô Chuyế thì trong lòng cao hứng, quên cả ý đồ mình đến đây, đưa tay kéo cánh tay trái của Tô Chuyết. Thân thủ Tô Chuyết sớm đã không phải năm đó có thể sánh bằng, mặc dù biết Tần Lôi không có ác ý, nhưng kình trên tay lại để ý trước tiên, cánh tay co rụt lại tránh thoát bàn tay Tần Lôi. Tiếp theo bấm tay thành trảo nhấn vào mạch môn cổ tay phải của Tần Lôi.
Tần Lôi chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh theo mạch môn nhập vào cơ thể, không khỏi run lên, liền vận công bức hàn khí ra ngoài thân thể. Ông ta thấy Tô Chuyết bất ngờ tinh tiến như thế, nhất thời cũng nổi lên lòng háo thắng muốn đọ sức một phen, liền vận lên khí lực, năm ngón tay phải xèo ra như cũ chộp về phía cổ tay Tô Chuyết.
Tô Chuyết dứt khoát kệ ông ta nắm lấy, lại phát động nội kình, trong đan điền dâng lên một luồng kình lực lạnh lẽo thuận theo kinh mạch tụ vào cánh tay trái. Đột nhiên Tần Lôi cảm thấy dường như mình đang nắm trong tay một tảng băng, nhịn không được buông lỏng bàn tay. Tô Chuyết không muốn tổn thương ông ta nên cũng lập tức thu hồi nội lực. Nhưng Tần Lôi là người không cam lòng thất bại, vừa lui lại lên.
Tô Chuyết bất đắc dĩ cười khổ, ngón giữa và ngón trỏ tay trái bắn lên bàn tay Tần Lôi, bức về một trảo. Trong nháy mắt hai người trao đổi tầm mười chiêu ở trong một tấc vuông. Người ngoài đều không biết võ công, chỉ nhìn thấy hai cánh tay người giao thoa tới lui rối cả mắt. Khóe mắt Tô Chuyết thoáng thấy Chu phu nhân nhíu mày, biết bà ta đã nổi lên lòng nghi ngờ. Cánh tay phải vội xuất một phát bắt được cánh tay Tần Lôi. Tần Lôi không thể né tránh bị Tô Chuyết đè lại mạch môn, lập tức nửa người tê dại, bị Tô Chuyết kéo ra khỏi Chu phủ.
Ra cửa chính, Tô Chuyết mới buông Tần Lôi ra. Tần Lôi cười ha ha, nói:
- Nhiều năm không gặp thế mà cậu luyện ra được một thân công phu!
Tô Chuyết cũng cười nói:
- Nhiều năm không gặp phong thái Tần Bộ đầu vẫn như trước!
Một thanh niên trẻ tuổi mặc quan phục bộ khoái dắt hai con ngựa bước lên trước, nói với Tần Lôi:
- Tần Bộ đầu, nhanh như vậy đã ra rồi à?
Tần Lôi nói:
- Tiểu Lý, hôm nay gặp được một vị bằng hữu, ta phải đi uống một chén cho đã. Ngươi về trước đi, chờ ta trở lại rồi nói!
Người kia gật đầu rồi dắt ngựa rời đi. Tô Chuyết thấy hắn gân cốt cứng rắn, bộ pháp nhẹ nhàng, hiển nhiên cũng là hạng người võ nghệ cao cường, lúc trước chưa từng gặp qua, nhịn không được hỏi:
- Tần Bộ đầu, người kia là ai?
Tần Lôi đáp:
- À, hắn gọi là Lý Hoành, tuổi còn trẻ nhưng bản sự không nhỏ. Chẳng những võ công cao cường hơn nữa còn rất thông minh. Lợi hại hơn là, hắn nghiên cứu xử án, đều có xem qua các phương diện. Có đôi khi gặp được án mạng, ngỗ tác còn chưa tới hắn cũng có thể làm thay kiểm tra thi thể. Hiện tại làm trợ thủ cho ta, đúng là đại tài tiểu dụng mà!
Tô Chuyết gật đầu, cười nói:
- Nguyên lai Tần bộ đầu ông cũng có lúc khen ngợi người khác!
Bỗng nhiên trông thấy cách đó không xa có một đội ngũ đưa tang đi tới. Năm mươi, sáu mươi người mặc tang phục vung lên tiền giấy xuyên qua bên đường. Tần Lôi nhường qua một bên, chờ đội ngũ đi qua, nhịn không được nói:
- Thật xúi quẩy! Mấy hôm nay chẳng lẽ là ngày lành gì sao? Sao cứ phải nhắm vào lúc này mà đưa tang chứ!
Tác giả :
Chu Tiểu Xuyên