Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
Quyển 10 - Chương 8: Cửa đá ngàn cân
Ở chính giữa bình đài, một tòa cổ bảo (pháo đài cổ) đứng sừng sững, tất cả đều từ đá tảng xây thành, không giống kiến trúc Trung Thổ, ngược lại có mấy phần phong cách Tây Vực. Tô Chuyết biết, từ thời Đại Đường đến nay, thương đội Tây Vực thường xuyên qua lại Trung Nguyên, tự nhiên cũng mang theo lối kiến trúc qua. Nhất là ở vùng đất Tây Bắc nơi đây, chịu ảnh hưởng càng sâu của Tây Vực, có kiến trúc như vậy cũng không phải chuyện gì quái lạ.
Mặc dù pháo đài bằng đá trải qua mưa gió ăn mòn nhiều năm, nhưng còn bảo tồn hoàn hảo, có thể thấy được năm đó nó kiên cố bao nhiêu, trách không được trong truyền thuyết chính phái Trung Nguyên nhiều lần vây quét phái Thiên Sơn, nhưng vẫn không thể nhổ cỏ tận gốc, xem ra cũng có quan hệ rất lớn đến pháo đài đá tổng đàn này.
(*)Pháo đài đá: thạch bảo
(*)Pháo đài cổ/ lâu đài cổ: cổ bảo
Tô Chuyết đang miên man suy nghĩ, từng người dưới núi đã theo dây thừng leo lên. Mộc Tử Tuyên vừa đứng trên mặt đất, đã nhìn thấy hai con ngươi Tô Chuyết bắn ra lửa giận. Bất quá hắn biết Tô Chuyết không dám động thủ với hắn, nên không lộ vẻ sợ hãi. Bỏ ra nửa ngày, hơn trăm người lần lượt lên núi. Vệ Tú và Chu Thanh Liên lên núi ở phía sau, để Tô Chuyết không nghĩ tới chính là, Chu Thanh Liên lại có thể cõng Vệ Tú, hơn nữa còn lộ vẻ cử trọng nhược khinh (biến nặng thành nhẹ nhàng), như đang đi bộ nhàn nhã, không thở dốc chút nào.
Tô Chuyết không khỏi tăng thêm mấy phần tò mò đối với thân phật thật sự của nhân vật thần bí này. Mà Vệ Tú không muốn người khác cõng, lại tin tưởng Chu Thanh Liên, tựa hồ cũng đã đoán được điều gì. Trong lòng Tô Chuyết thay đổi thật nhanh, liên tục tính toán.
Đằng Quế nhìn qua pháo đài đá, cười ha ha:
- Không sai không sai, nơi này chính là tổng đàn Thánh giáo!
Đám người reo hò một tràng, mặc dù sinh không gặp thời, không thể gặp phải thời điểm phái Thiên Sơn được thế. Nhưng bọn hắn nhìn thấy tổng đàn, tựa hồ cũng có thể nở mày nở mặt một phen. Đằng Quế không đợi nổi phút nào nữa, chạy tới trước cổ bảo, chỉ thấy hai cánh cửa đá cao lớn mấy chục thước, đóng thật chặt. Hắn đưa tay đẩy cửa đá, muốn mở cửa. Thế nhưng cửa đá lại không nhúc nhích tí nào.
Đằng Quế kêu thêm mấy người có sức lớn, đồng thời đẩy cửa. Đến cuối cùng khoảng chừng một trăm người cùng xuất trận, cửa đá kia cũng không thấy mở ra một tí nào. Tô Chuyết cười lạnh lắc đầu, hai cánh cửa đá này xem ra cũng phải nặng ngàn cân lượng, bằng vào trăm người này có thể di chuyển được nó sao?
Mộc Tử Tuyên thoáng nhìn Tô Chuyết biểu lộ trầm tĩnh như nước, con mắt xoay chuyển, nói:
- Tô công tử tính sẵn trong lòng, có lẽ đã nghĩ đến biện pháp mở ra cánh cửa đá rồi chứ?
Trong lòng Tô Chuyết thầm mắng, trên mặt lại ung dung thản nhiên.
Đằng Quế trầm giọng nói:
- Tô Chuyết, nhanh nghĩ cách mở nó ra cho ta!
Tô Chuyết bất đắc dĩ, không ngờ ba người bọn họ bị bắt trói đến đây, lại thành trợ thủ cho bọn chúng. Bất quá đâm lao phải theo lao thôi, không thể làm gì khác. Tô Chuyết đành phải khoanh tay, đau khổ suy nghĩ biện pháp. Cửa đá nặng đến ngàn cân, tuyệt đối phải có cơ quan mới có thể mở ra được, chỉ là cơ quan này đến cùng đang ở đâu? Vừa rồi đám người ba chân bốn cẳng sờ soàng nhiều lần trên vách tường, cũng không phát hiện có cơ quan gì, rốt cuộc phải mở cửa thế nào đây?
- Tô Chuyết tiểu tử, suy nghĩ kỹ chút đi. Cánh cửa này không thể ngăn được ngươi!
Chẳng biết lúc nào, Chu Thanh Liên đã đứng sau lưng Tô Chuyết, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Tô Chuyết sững sờ, hơi có chút xuất thần, nói:
- Cánh cửa nhất định là có cơ quan nào đó, thế nhưng cơ quan này đến cùng ở đâu đây?
Chu Thanh Liên từ chối cho ý kiến, tựa hồ đang cố ý thách đố Tô Chuyết. Bên trong tính tình Tô Chuyết, tinh thần không chịu thua cũng nổi lên, cau mày, trong đầu trầm tư, hai mắt không ngừng quan sát bốn phía. Chỉ thấy trên mặt đất ở bên cửa đá, có mấy miếng gạch đá tán loạn. Tô Chuyết có hơi lưu ý trong lòng, chỉ thấy hình dạng lớn nhỏ của những miếng gạch đá này, rõ ràng không khác nhau là mấy. Điều này khiến y có chút kỳ quái.
Tô Chuyết nhặt lên một miếng gạch đá, chỉ thấy một mặt gạch đá có mấy lỗ thủng to bằng ngón tay. Y lại nhặt lên một miếng, so sánh với nhau, thì thấy hai miếng gạch đá ngoại trừ số lượng lỗ thủng không giống nhau, những thứ khác cơ hồ giống nhau như đúc. Chẳng lẽ vấn đề ngay ở trên những miếng gạch đá này?
Tô Chuyết bày ra từng miếng gạch đá, để mặt có lỗ thủng hướng lên. Chỉ thấy gạch đá tổng cộng có chín miếng, số lượng lỗ thủng ở mặt trên, cũng là từ một đến chín, sắp xếp theo thứ tự. Y tựa hồ nhận ra được điều gì, ngẩng đầu nhìn cánh cửa đá kia. Thấy được mặc dù mặt ngoài cửa đá chịu đựng mưa gió ăn mòn, về cơ bản lại hoàn hảo. Nhưng vị trí ở giữa, có mấy chỗ tổn hại không trọn vẹn. Mà chung quanh những chỗ đó, lại khắc ngang thẳng thành mấy đường dọc, tạo thành mấy khung vuông.
Tô Chuyết lui lại mấy bước, từ xa nhìn lại. Bỗng nhiên vỗ trán một cái, hét lớn:
- Hiểu rồi!
Chu Thanh Liên khẽ gật đầu.
Những người khác thì kinh ngạc nhìn qua hắn, Vệ Tú rất có hứng thú hỏi:
- Nhanh nói đi, rốt cuộc phải làm thế nào mới mở được cánh cửa này?
Tô Chuyết đáp:
- Cơ quan ngay ở trên khung vuông cánh cửa và những miếng gạch đá trên đất. Kỳ thật những gạch đá này không phải là đá bong ra từ trên cửa, mà là Cửu cung đồ (*) trong Hà Đồ Lạc Thư!
(*) Cửu Cung Đồ là một ô hình vuông được chia làm 9 ô nhỏ. Mỗi ô có một con số từ 1 đến 9 và chín con số này nằm ở những vị trí đặc biệt mà khi cộng theo hàng ngang, hàng dọc hay đường chéo cũng thành số 15. Chín con số này gọi là Số Bát Quái.
- Cửu cung đồ?
Rất nhiều người lần đầu tiên nghe được cái tên này. Mà thông minh như Vệ Tú, thì trong nháy mắt hiểu được, lớn tiếng nói:
- Nguyên lai là vậy! Mấy đường khắc trên cửa đá, vẽ ra chín cái khung. Mà những miếng gạch đá trên đất, chính là những con số từ một đến chín. Chỉ cần lấp chữ số vào trong khung, thì có thể phá giải cơ quan, mở ra cửa đá!
- Nhưng mà bỏ vào như thế nào?
Tô Chuyết cười nhạt đáp:
- Cửu cung đồ có quy luật cố định, hai bốn làm vai, sáu tám làm chân, trái ba phải bảy, đội chín bước một, năm ở chính giữa. Mà chín con số này, bất luận là ngang, hay là dọc, hoặc là xéo xuống, cộng ba số lại, đều là mười lăm. Ta nghĩ, chỉ theo phương pháp này, bỏ gạch đá vào vị trí ứng đối, thì có thể mở được cửa đá!
- Quả thật có thần kỳ vậy ư?
Rất nhiều người vẫn không tin. Còn có người đếm mấy đầu ngón tay, xem có phải như Tô Chuyết nói hay không. Nhưng Đằng Quế vội vã không nhịn nổi, nhảy vọt mấy lần, cầm từng miếng gạch bỏ vào vị trí ứng đối. Quả nhiên liền nghe được một tiếng vang trầm nặng, hai cánh cửa đá chậm rãi tách ra một khe hở.
Hai cánh cửa đá nặng nề từ từ mở ra, dần dần lộ ra bên trong pháo đài đá hơi chút âm u, ánh nắng bắn vào, có thể trông thấy bụi bặm hất lên. Đám người Đằng Quế không kịp chờ đợi, không đợi cửa chính hoàn toàn mở ra, đã nghiêng người đi vào. Tô Chuyết vẫn cảm khái:
- Cơ quan của cửa đá tinh xảo vô cùng, nhất định không phải sinh ra từ tay người phàm!
- Đương nhiên
Chu Thanh Liên nhẹ giọng nói.
- Tương truyền cơ quan của pháo đài cổ đều được tạo thành từ tay của Lỗ Thành, thiên hạ đệ nhất xảo tượng (*). Cánh cửa đá này mới chỉ là bắt đầu thôi, đi vào pháo đài cổ mới là từng bước nguy hiểm!
(*) Xảo tượng: thợ khéo tay
Tô Chuyết quay đầu nghi hoặc nhìn xem hắn, lời nói của Chu Thanh Liên thẳng thắn vô cùng, gần như đã nói cho Tô Chuyết, hắn đã từng tới nơi này, đối với pháo đài cổ càng rõ như lòng bàn tay. Rốt cuộc hắn là ai chứ?
Vệ Tú không nghĩ quá nhiều, rất hứng thú nhìn xem pháo đài cổ tăm tối, nói:
- Có Tô đại công tử ở đây, thì cơ quan nào có thể làm khó chúng ta được?
Nói xong nháy mắt ra hiệu với Tô Chuyết.
Đang nói chuyện, thì nghe được người đi vào trong pháo đài cổ hô:
- Phía trước không có đường!
Đám người Tô Chuyết vội vàng đi theo vào xem xét, nguyên lai sau mặt cửa đá là một đường hành lang u tối, cuối hành lang, là một đại sảnh rộng lớn hình tròn. Tất cả đại sảnh đều được xây thành từ đá lớn, chỉ ở mái vòm có mấy ô thông sáng. Trên vách tường căn bản không có cửa sổ, càng không có đường ra khác. Tất cả mọi người đứng ở đại sảnh, ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm sao bây giờ.
Mộc Tử Tuyên tập trung suy nghĩ, hắn biết nơi đây chắc chắn lại có cơ quan, nhưng không nghĩ ra cơ quan ở chỗ nào. Tô Chuyết biết rằng cuối cùng đám người Đằng Quế nhất định sẽ lập lại chiêu cũ, dùng Vệ Tú để ép buộc mình đi tìm cơ quan. Nếu như thế, không bằng tự mình động thủ cho xong. Y nhìn thấy trên vách tường hành lang và đại sảnh, có rất nhiều chân đèn hình bộ xương bằng đồng đen. Qua bao nhiêu năm, rất nhiều bộ xương đã rớt xuống đất, dầu hỏa chứa đựng bên trong tự nhiên cũng đã khô rồi.
(chưa xong còn tiếp.)
Mặc dù pháo đài bằng đá trải qua mưa gió ăn mòn nhiều năm, nhưng còn bảo tồn hoàn hảo, có thể thấy được năm đó nó kiên cố bao nhiêu, trách không được trong truyền thuyết chính phái Trung Nguyên nhiều lần vây quét phái Thiên Sơn, nhưng vẫn không thể nhổ cỏ tận gốc, xem ra cũng có quan hệ rất lớn đến pháo đài đá tổng đàn này.
(*)Pháo đài đá: thạch bảo
(*)Pháo đài cổ/ lâu đài cổ: cổ bảo
Tô Chuyết đang miên man suy nghĩ, từng người dưới núi đã theo dây thừng leo lên. Mộc Tử Tuyên vừa đứng trên mặt đất, đã nhìn thấy hai con ngươi Tô Chuyết bắn ra lửa giận. Bất quá hắn biết Tô Chuyết không dám động thủ với hắn, nên không lộ vẻ sợ hãi. Bỏ ra nửa ngày, hơn trăm người lần lượt lên núi. Vệ Tú và Chu Thanh Liên lên núi ở phía sau, để Tô Chuyết không nghĩ tới chính là, Chu Thanh Liên lại có thể cõng Vệ Tú, hơn nữa còn lộ vẻ cử trọng nhược khinh (biến nặng thành nhẹ nhàng), như đang đi bộ nhàn nhã, không thở dốc chút nào.
Tô Chuyết không khỏi tăng thêm mấy phần tò mò đối với thân phật thật sự của nhân vật thần bí này. Mà Vệ Tú không muốn người khác cõng, lại tin tưởng Chu Thanh Liên, tựa hồ cũng đã đoán được điều gì. Trong lòng Tô Chuyết thay đổi thật nhanh, liên tục tính toán.
Đằng Quế nhìn qua pháo đài đá, cười ha ha:
- Không sai không sai, nơi này chính là tổng đàn Thánh giáo!
Đám người reo hò một tràng, mặc dù sinh không gặp thời, không thể gặp phải thời điểm phái Thiên Sơn được thế. Nhưng bọn hắn nhìn thấy tổng đàn, tựa hồ cũng có thể nở mày nở mặt một phen. Đằng Quế không đợi nổi phút nào nữa, chạy tới trước cổ bảo, chỉ thấy hai cánh cửa đá cao lớn mấy chục thước, đóng thật chặt. Hắn đưa tay đẩy cửa đá, muốn mở cửa. Thế nhưng cửa đá lại không nhúc nhích tí nào.
Đằng Quế kêu thêm mấy người có sức lớn, đồng thời đẩy cửa. Đến cuối cùng khoảng chừng một trăm người cùng xuất trận, cửa đá kia cũng không thấy mở ra một tí nào. Tô Chuyết cười lạnh lắc đầu, hai cánh cửa đá này xem ra cũng phải nặng ngàn cân lượng, bằng vào trăm người này có thể di chuyển được nó sao?
Mộc Tử Tuyên thoáng nhìn Tô Chuyết biểu lộ trầm tĩnh như nước, con mắt xoay chuyển, nói:
- Tô công tử tính sẵn trong lòng, có lẽ đã nghĩ đến biện pháp mở ra cánh cửa đá rồi chứ?
Trong lòng Tô Chuyết thầm mắng, trên mặt lại ung dung thản nhiên.
Đằng Quế trầm giọng nói:
- Tô Chuyết, nhanh nghĩ cách mở nó ra cho ta!
Tô Chuyết bất đắc dĩ, không ngờ ba người bọn họ bị bắt trói đến đây, lại thành trợ thủ cho bọn chúng. Bất quá đâm lao phải theo lao thôi, không thể làm gì khác. Tô Chuyết đành phải khoanh tay, đau khổ suy nghĩ biện pháp. Cửa đá nặng đến ngàn cân, tuyệt đối phải có cơ quan mới có thể mở ra được, chỉ là cơ quan này đến cùng đang ở đâu? Vừa rồi đám người ba chân bốn cẳng sờ soàng nhiều lần trên vách tường, cũng không phát hiện có cơ quan gì, rốt cuộc phải mở cửa thế nào đây?
- Tô Chuyết tiểu tử, suy nghĩ kỹ chút đi. Cánh cửa này không thể ngăn được ngươi!
Chẳng biết lúc nào, Chu Thanh Liên đã đứng sau lưng Tô Chuyết, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Tô Chuyết sững sờ, hơi có chút xuất thần, nói:
- Cánh cửa nhất định là có cơ quan nào đó, thế nhưng cơ quan này đến cùng ở đâu đây?
Chu Thanh Liên từ chối cho ý kiến, tựa hồ đang cố ý thách đố Tô Chuyết. Bên trong tính tình Tô Chuyết, tinh thần không chịu thua cũng nổi lên, cau mày, trong đầu trầm tư, hai mắt không ngừng quan sát bốn phía. Chỉ thấy trên mặt đất ở bên cửa đá, có mấy miếng gạch đá tán loạn. Tô Chuyết có hơi lưu ý trong lòng, chỉ thấy hình dạng lớn nhỏ của những miếng gạch đá này, rõ ràng không khác nhau là mấy. Điều này khiến y có chút kỳ quái.
Tô Chuyết nhặt lên một miếng gạch đá, chỉ thấy một mặt gạch đá có mấy lỗ thủng to bằng ngón tay. Y lại nhặt lên một miếng, so sánh với nhau, thì thấy hai miếng gạch đá ngoại trừ số lượng lỗ thủng không giống nhau, những thứ khác cơ hồ giống nhau như đúc. Chẳng lẽ vấn đề ngay ở trên những miếng gạch đá này?
Tô Chuyết bày ra từng miếng gạch đá, để mặt có lỗ thủng hướng lên. Chỉ thấy gạch đá tổng cộng có chín miếng, số lượng lỗ thủng ở mặt trên, cũng là từ một đến chín, sắp xếp theo thứ tự. Y tựa hồ nhận ra được điều gì, ngẩng đầu nhìn cánh cửa đá kia. Thấy được mặc dù mặt ngoài cửa đá chịu đựng mưa gió ăn mòn, về cơ bản lại hoàn hảo. Nhưng vị trí ở giữa, có mấy chỗ tổn hại không trọn vẹn. Mà chung quanh những chỗ đó, lại khắc ngang thẳng thành mấy đường dọc, tạo thành mấy khung vuông.
Tô Chuyết lui lại mấy bước, từ xa nhìn lại. Bỗng nhiên vỗ trán một cái, hét lớn:
- Hiểu rồi!
Chu Thanh Liên khẽ gật đầu.
Những người khác thì kinh ngạc nhìn qua hắn, Vệ Tú rất có hứng thú hỏi:
- Nhanh nói đi, rốt cuộc phải làm thế nào mới mở được cánh cửa này?
Tô Chuyết đáp:
- Cơ quan ngay ở trên khung vuông cánh cửa và những miếng gạch đá trên đất. Kỳ thật những gạch đá này không phải là đá bong ra từ trên cửa, mà là Cửu cung đồ (*) trong Hà Đồ Lạc Thư!
(*) Cửu Cung Đồ là một ô hình vuông được chia làm 9 ô nhỏ. Mỗi ô có một con số từ 1 đến 9 và chín con số này nằm ở những vị trí đặc biệt mà khi cộng theo hàng ngang, hàng dọc hay đường chéo cũng thành số 15. Chín con số này gọi là Số Bát Quái.
- Cửu cung đồ?
Rất nhiều người lần đầu tiên nghe được cái tên này. Mà thông minh như Vệ Tú, thì trong nháy mắt hiểu được, lớn tiếng nói:
- Nguyên lai là vậy! Mấy đường khắc trên cửa đá, vẽ ra chín cái khung. Mà những miếng gạch đá trên đất, chính là những con số từ một đến chín. Chỉ cần lấp chữ số vào trong khung, thì có thể phá giải cơ quan, mở ra cửa đá!
- Nhưng mà bỏ vào như thế nào?
Tô Chuyết cười nhạt đáp:
- Cửu cung đồ có quy luật cố định, hai bốn làm vai, sáu tám làm chân, trái ba phải bảy, đội chín bước một, năm ở chính giữa. Mà chín con số này, bất luận là ngang, hay là dọc, hoặc là xéo xuống, cộng ba số lại, đều là mười lăm. Ta nghĩ, chỉ theo phương pháp này, bỏ gạch đá vào vị trí ứng đối, thì có thể mở được cửa đá!
- Quả thật có thần kỳ vậy ư?
Rất nhiều người vẫn không tin. Còn có người đếm mấy đầu ngón tay, xem có phải như Tô Chuyết nói hay không. Nhưng Đằng Quế vội vã không nhịn nổi, nhảy vọt mấy lần, cầm từng miếng gạch bỏ vào vị trí ứng đối. Quả nhiên liền nghe được một tiếng vang trầm nặng, hai cánh cửa đá chậm rãi tách ra một khe hở.
Hai cánh cửa đá nặng nề từ từ mở ra, dần dần lộ ra bên trong pháo đài đá hơi chút âm u, ánh nắng bắn vào, có thể trông thấy bụi bặm hất lên. Đám người Đằng Quế không kịp chờ đợi, không đợi cửa chính hoàn toàn mở ra, đã nghiêng người đi vào. Tô Chuyết vẫn cảm khái:
- Cơ quan của cửa đá tinh xảo vô cùng, nhất định không phải sinh ra từ tay người phàm!
- Đương nhiên
Chu Thanh Liên nhẹ giọng nói.
- Tương truyền cơ quan của pháo đài cổ đều được tạo thành từ tay của Lỗ Thành, thiên hạ đệ nhất xảo tượng (*). Cánh cửa đá này mới chỉ là bắt đầu thôi, đi vào pháo đài cổ mới là từng bước nguy hiểm!
(*) Xảo tượng: thợ khéo tay
Tô Chuyết quay đầu nghi hoặc nhìn xem hắn, lời nói của Chu Thanh Liên thẳng thắn vô cùng, gần như đã nói cho Tô Chuyết, hắn đã từng tới nơi này, đối với pháo đài cổ càng rõ như lòng bàn tay. Rốt cuộc hắn là ai chứ?
Vệ Tú không nghĩ quá nhiều, rất hứng thú nhìn xem pháo đài cổ tăm tối, nói:
- Có Tô đại công tử ở đây, thì cơ quan nào có thể làm khó chúng ta được?
Nói xong nháy mắt ra hiệu với Tô Chuyết.
Đang nói chuyện, thì nghe được người đi vào trong pháo đài cổ hô:
- Phía trước không có đường!
Đám người Tô Chuyết vội vàng đi theo vào xem xét, nguyên lai sau mặt cửa đá là một đường hành lang u tối, cuối hành lang, là một đại sảnh rộng lớn hình tròn. Tất cả đại sảnh đều được xây thành từ đá lớn, chỉ ở mái vòm có mấy ô thông sáng. Trên vách tường căn bản không có cửa sổ, càng không có đường ra khác. Tất cả mọi người đứng ở đại sảnh, ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm sao bây giờ.
Mộc Tử Tuyên tập trung suy nghĩ, hắn biết nơi đây chắc chắn lại có cơ quan, nhưng không nghĩ ra cơ quan ở chỗ nào. Tô Chuyết biết rằng cuối cùng đám người Đằng Quế nhất định sẽ lập lại chiêu cũ, dùng Vệ Tú để ép buộc mình đi tìm cơ quan. Nếu như thế, không bằng tự mình động thủ cho xong. Y nhìn thấy trên vách tường hành lang và đại sảnh, có rất nhiều chân đèn hình bộ xương bằng đồng đen. Qua bao nhiêu năm, rất nhiều bộ xương đã rớt xuống đất, dầu hỏa chứa đựng bên trong tự nhiên cũng đã khô rồi.
(chưa xong còn tiếp.)
Tác giả :
Chu Tiểu Xuyên