Giang Hồ Đoạt Kiếp
Chương 39: Thâm tình, bất lụy thân
Giang Hàn khoanh tay trước ngực, đứng quay lưng về phía Tịnh Nô. Tịnh Nô quỳ dưới đất với vẻ thành bái hướng về phía Giang Hàn.
Giang Hàn thở hắt ra một tiếng rồi nói :
- Tịnh Nô... Ngươi đã biết người phạm một sai lầm mà bổn tọa không thể dung tha không?
Tịnh Nô cúi đầu nhỏ nhẹ đáp lời Giang Hàn :
- Chủ nhân Tịnh Nô biết tội của mình rất lớn. Xin chủ nhân trừng phạt.
- Trừng phạt! Ngươi làm cho bổn tọa quá ư thất vọng.
Giang Hàn từ từ quay lại.
- Trong tất cả những thiên sứ do bổn tọa đích thân trui rèn, truyền thụ võ công thì ngươi là ngươi bổn tọa ưu ái nhất, và đặt nhiều kỳ vọng nhất, thế mà ngươi lại bị tình cảm chi phối, lại yếu mềm đến độ bổn tọa cũng không ngờ.
Giang Hàn vừa nói vừa bước đến trước mặt Tịnh Nô.
Tịnh Nô từ từ ngẩng mặt lên nhìn Giang Hàn.
- Chủ nhân.
Giang Hàn khoát tay không cho nàng nói hết lời. Y trang trọng nói :
- Trước khi bổn tọa giao chức nghiệp cho ngươi đi cùng với Tiêu Lân để đoạt chiếc chìa khóa vàng, và giết hắn. Bổn tọa đã nói gì?
- Hạ thủ vô tình.
Giang Hàn gật đầu :
- Hạ thủ vô tình. Bổn tọa hỏi ngươi. Bổn tọa căm ghét nhất điều gì trên đời.
Tịnh Nô cúi mặt nhìn xuống :
- Họ Tiêu.
- Biết bổn tọa căm ghét họ Tiêu. Huống chi gã tiểu tử đó vừa mang họ Tiêu lại còn có mối quan hệ với Huyết Điểm Tử Tiêu Viên. Thế sao ngươi còn sinh tình, mà không thực hiện chức phận thiên sứ mà bổn tọa đã trao cho ngươi.
Tịnh Nô im lặng. Nàng chẳng biết dùng lời gì để đáp lại câu hỏi của Giang Hàn. Nàng đã biết kết cục của mình như thế nào, và vì chữ tình chấp nhận kết cục đó.
Không nghe Tịnh Nô đáp lời mình, lửa giận trong Giang Hàn bất ngờ bùng cháy. Y rít giọng gằn từng tiếng :
- Ngươi không nói được à.
Tịnh Nô cúi mặt miễn cưỡng nói :
- Tịnh Nô chỉ còn biết nhận sự trừng phạt của chủ nhân.
Hừ nhạt một tiếng Giang Hàn gằn từng tiếng nói :
- Trừng phạt... Bổn tọa không ngờ một gã tiểu tử nho sinh vô danh tiểu tốt như Tiêu Lân lại có thể khuyến dụ được một Thiên sứ tử nhân mà bổn tọa trui rèn ra.
Đôi chân mày Giang Hàn nhíu lại :
- Tịnh Nô.
- Có nô nữ.
- Ngẩng mặt lên.
Tịnh Nô từ từ ngẩng mặt lên.
Giang Hàn nhìn thẳng vào mặt Tịnh Nô. Tiếp nhận hai luồng uy nhãn của Giang Hàn bất giác toàn thân Tịnh Nô nổi đầy gai ốc, cùng với cảm giác xương sống gay buốt, lạnh ngắt. Nàng cúi mặt xuống để tránh hai luồng uy nhãn của vị Võ lâm Minh chủ nhưng lại không dám mà nhẫn nhục nhìn Giang Hàn.
Giang Hàn cướp tinh thần Tịnh Nô bằng uy quang của mình rồi nói.
- Nói cho bổn tọa biết. Tiêu tiểu tử có cái gì mà nàng lại không thực hiện được thiên chức mà bổn tọa đã trao cho nàng?
Tịnh Nô chần chừ rồi ngập ngừng nói :
- Chủ nhân... Tiêu ca có tình người.
Giang Hàn chau mày, đanh mặt nói :
- Tình người. Hắn đã biểu lộ lời nói đó như thế nào?
Tịnh Nô cắn răng trên vào môi.
Giang Hàn rít giọng nói :
- Ngươi không nói được ư?
- Tất cả những gì Tiêu ca làm đều xuất phát từ tình người.
Giang Hàn hừ nhạt một tiếng rồi đanh giọng nói :
- Khi ngươi còn là một đứa bé, một cành non yếu ớt, bổn tọa đã đưa ngươi đào luyện thành Thiên sứ tử nhân. Đó không phải là tình người của bổn tọa hay sao?
Tịnh Nô cúi mặt nhìn xuống.
Giang Hàn hừ nhạt một tiếng rồi nói :
- Tịnh Nô! Nghe bổn tọa nói đây.
- Có nô nữ.
- Ngươi còn kháng lại lệnh dụ của bổn tọa không?
- Tịnh Nô không dám.
Giang Hàn chắp tay sau lưng.
- Ngươi là một trong những người bổn tọa ưu ái nhất. Nếu không muốn nói bổn tọa xem ngươi như người thân của mình. Chính vì lẽ đó, bổn tọa cho ngươi một cơ hội chuộc lại lỗi lầm của mình. Ngươi chịu không?
Tịnh Nô sụp lạy :
- Tịnh Nô khấu đầu đội ơn sự rộng lượng của chủ nhân.
- Tốt! Nếu ngươi biết khấu đầu nghe di lệnh của bổn tọa. Bổn tọa lệnh cho ngươi một lần nữa phải tìm Tiêu Lân giết hắn và lấy chiếc chìa khóa kia về đây.
Lời của Giang Hàn vừa dứt thì Tịnh Nô cũng rùng mình. Chẳng biết cái rùng mình đó của nàng biểu hiện cảm xúc gì.
Khi Tịnh Nô ngẩng mặt nhìn lên. Sắc diện nàng xanh mét như người bịnh lâu ngày, cùng với lệ trào ra khóe mắt.
Giang Hàn nhìn xuống Tịnh Nô :
- Bổn tọa không muốn nàng thất bại lần thứ hai đâu. Với Thiên sứ sát nhân thì không có việc gì là không làm được và không có việc gì để thất bại cả. Nàng đã một lần thất bại nhưng bổn tọa đồng ý gia ân cho ngươi lần thứ hai. Vì không muốn ngươi lại đem về sự thất bại như lần này bởi sự mềm yếu ngu ngốc. Hiểu bổn tọa nói chứ.
Giang Hàn gắt giọng.
- Tiếp nhận lệnh dụ rồi đứng lên đi.
Giang Hàn những tưởng đâu Tịnh Nô sẽ đứng lên nhưng nàng vẫn quỳ dưới chân lão.
Thấy Tịnh Nô vẫn cứ quỳ, đôi chân mày Giang Hàn nhíu lại. Lão gắt giọng nói :
- Ngươi sao vậy?
Tịnh Nô từ từ cúi mặt xúống :
- Chủ nhân... Tịnh Nô nữ không thể tiếp nhận được lệnh dụ này.
Câu nói này của Tịnh Nô khiến mặt Giang Hàn những tưởng đóng băng với những nét cay độc và bất nhẫn. Đôi uy nhãn long lên hai luồng uy quang hừng hực sát nhân.
Lão vô tình lập lại câu nói của Tịnh Nô :
- Ngươi không tiếp nhận lệnh dụ này... Tại sao?
- Nô nữ có tiếp nhận lệnh dụ của chủ nhân chắc chắn sẽ đem lại lần thất bại thứ hai cho người.
- Tại sao ngươi biết mình sẽ thất bại?
Tịnh Nô lí nhí nói :
- Tịnh Nô yêu Tiêu Lân rồi.
- Bổn tọa không tin ngươi lại có thể thốt ra lời nói này.
Giọng nói của Giang Hàn lạc hẳn đi khi nói ra lời đó. Lão nhìn Tịnh Nô gần như không chớp mắt. Ánh mắt của Giang Hàn biểu lộ tất cả sự căm phẫn cùng cực rọi vào Tịnh Nô.
Gã buông tiếng thở dài, rồi nói tiếp :
- Ngươi đã phản bội bổn tọa.
Tịnh Nô im lặng.
Sự im lặng của nàng càng khiến cho Giang Hàn cảm phẫn hơn nữa. Giờ đây trong Giang Hàn như có một trận bão lửa khủng khiếp đốt cháy tâm thức lão. Giang Hàn gằn giọng nói :
- Tịnh Nô. Ngươi biết sự phản bội sẽ chịu hậu quả như thế nào không.
Tịnh Nô vẫn im lặng. Mãi một lúc sau nàng mới lí nhí nói :
- Chủ nhân! Xin người ban cho Tịnh Nô cái chết.
Lời nói của Tịnh,Nô còn đọng trên hai cánh môi thì Giang Hàn ngửa mặt cười khánh khách. Tiếng cười của lão càng tạo ra không khí khủng bố đối với Tịnh Nô.
Lão nhìn lại Tịnh Nô trang trọng nói :
- Chỉ một cái chết thôi ư?
- Dù bất cứ sự trừng trị nào của chủ nhân cũng chỉ đưa Tịnh Nô đến cái chết.
- Ngươi...
Giang Hàn vừa thốt ra câu nói đó, vừa cách không điểm chỉ vào ba mươi sáu đại huyệt của Tịnh Nô để phế bỏ võ công nàng. Toàn thân nàng ướt đẫm mồ hôi với sắc diện nhăn nhúm trông vừa đau đớn tội nghiệp. Mặc dù tiếp nhận những đạo chỉ phế bỏ võ công của Giang Hàn nhưng tuyệt nhiên Tịnh Nô không hề thốt một tiếng rên rỉ hay van xin nào.
Khi Giang Hàn thu hồi chỉ pháp, Tịnh Nô chẳng khác nào một cành hoa tơi bời bởi cơn giông dữ dập vùi. Thể pháp nàng rã rời, với sắc diện tái nhờn tái nhợt, ủ rũ.
Giang Hàn hừ nhạt rồi nói :
- Những gì bổn tọa ban cho ngươi, bổn tọa buộc phải lấy lại.
Tịnh Nô nhu hòa nói :
- Tịnh Nô vô cùng mãn nguyện vì trả lại võ công cho chủ nhân.
Giang Hàn lắc đầu, gằn từng tiếng :
- Tịnh Nô. Lấy lại võ công chưa phải là hết đâu. Ngươi còn phải tiếp nhận sự trừng phạt của bổn tọa trong Nhục lầu.
Chẳng biết Nhục lầu là tòa lầu như thế nào nhưng khi hai tiếng Nhục lầu đập vào thính nhĩ Tịnh Nô, nàng rùng mình. Tịnh Nô đập đầu xuống trước mũi giày của Giang Hàn. Nàng vừa đập đầu vừa nói :
- Chủ nhân. Hãy tha cho nô nữ... Hãy ban cho nô nữ cái chết. Nô nữ cầu xin chủ nhân ban cho nô nữ cái chết.
Giang Hàn lắc đầu :
- Tất cả những kẻ phản bội lại bổn tọa đều bị giam mình trong Nhục lầu đến khi nào chết mới thôi.
Giang Hàn quay mặt bước lại cửa sổ. Lão chắp tay sau lưng ngó ra ngoài hoa viên.
Tịnh Nô lê đến sau gót chân Giang Hàn. Nàng thổn thức nói :
- Chủ nhân! Kiếp này Tịnh Nô không làm tròn chức phận nô nữ với chủ nhân, xin chủ nhân ban cho nô nữ một cái chết. Đừng đẩy nô nữ vào Nhục lầu. Kiếp sau nô nữ sẽ trọn tâm thành ý hầu hạ chủ nhân.
- Đã biết sự phản bội phải chịu hình phạt trong Nhục lầu. Đừng van xin bổn tọa vô ích.
Giang Hàn nhìn lại Tịnh Nô.
Nhận ánh mắt của Giang Hàn. Tịnh Nô biết ngay lời van xin của mình thật là vô nghĩa. Chẳng tác dụng gì đến con người có trái tim băng giá này.
Tịnh Nô bất ngờ lao đầu vào vách biệt sảnh. Nhưng hành động của nàng vẫn chậm hơn Giang Hàn. Lão đã kịp cách không điểm vào tịnh huyệt Tịnh Nô.
Vừa điểm huyệt Tịnh Nô, Giang Hàn vừa nói :
- Không một ai chạy thoát khỏi sự rừng phạt của bổn tọa.
* * * * *
Nhục lầu.
Một tòa lầu u ám, tọa lạc trên một ngọn đồi trọc, chung quanh là một vòng tường đá bao bọc. Chẳng có một bóng cây xanh nào. Phủ kín tòa Nhục lầu là một màu đen u ám mà bất cứ người nào thấy cũng đều có cảm giác rờn rợn, cho dù chưa bước chân vào.
Trong gian Nhục thất với tất cả những dụng cụ khảo hình, chỉ mới nhìn qua đã cảm thấy khiếp hồn chứ đừng nói đến lúc phải chịu đựng.
Giang Hàn ngồi chễm chệ trên một cái ngai sơn son thếp vàng đặt trên cao.
Hai bên có bốn gã đại lực vận mỗi chiếc khố phơi tấm thân u nằn đầy những bắp thịt cuồn cuộn. Tất cả bốn gã đều khoác vẻ mặt lạnh như tiền trông không khác nào những pho tượng đồng bóng ngời vô tâm vô tính.
Đối diện với Giang Hàn là một chiếc cũi sắt. Trong cũi sắt chẳng ai khác hơn chính là Bạch Mẫu Đơn Di Tiểu Phụng.
Tiểu Phụng giờ đây dung mạo chẳng còn như xưa nữa mà đã hoàn toàn biến đổi. Mái tóc dài óng mượt hôm nào được thay bằng những lọn tóc rối bời, bệt vào nhau. Khuôn mặt khả ái của Bạch Mẫu Đơn cũng được thay bằng một khuôn mặt khác vừa khắc khổ và tội nghiệp với những vết thẹo chằng chịt. Hơn thế nữa, là thân pháp của Di Tiểu Phụng gầy trơ ra. Với những vết cắt phỏng rợm. Bị nhốt trong cũi sắt nhưng thân thể Tiểu Phụng chẳng có lấy một mảnh lụa che thân. Tiểu Phụng co rúm người như một con thú non chỉ muốn rút lại trước những ánh mắt sói lang.
Giang Hàn nhìn Tiểu Phụng nói :
- Hoa Mẫu Đơn. Hôm nay bổn tọa sẽ cho người chứng nghiệm cảnh giới cuối cùng của sự đau khổ. Để ngươi suy nghĩ lại, nói cho bổn tọa biết mật thất của ngươi tọa lạc ở đâu.
Nói rồi Giang Hàn vỗ tay một tiếng.
Tịnh Nô bị trói trên một cây thập tự với tình trạng lõa lồ chẳng mảnh vải nào. Tấm thân với làn da bánh mật, đầy sức sống của nàng phơi ra trước mặt Giang Hàn và bốn gã đại lực.
Hai gã Hắc y nhân khiêng Tịnh Nô vào, dựng nàng đối mặt với Tiểu Phụng.
Vừa thấy Tịnh Nô, Tiểu Phụng buột miệng thốt :
- Tịnh Nô.
Lệ trào ra khóe, Tịnh Nô từ tốn nói :
- Di nương nương. Trước đây Tịnh Nô hành hạ Di nương nương thì nay phải tiếp nhận hậu quả do mình tạo ra.
- Tịnh Nô! Sao ngươi lại rơi vào tình cảnh giống như ta?
- Bởi vì Tịnh Nô nghiệm ra điều quý nhất trong cuộc đời này chính là tình người và tin một ngay nào đó tòa Nhục lầu này sẽ biến mất trong cõi nhân sinh.
Tiểu Phụng cắn răng trên vào môi dưới :
- Tịnh Nô. Ngươi sẽ không chịu nổi đâu.
Tịnh Nô nghiêm giọng nói :
- Nương nương! Bất cứ cực hình nào cũng đưa Tịnh Nô đến cái chết. Cái chết sẽ tiễn Tịnh Nô đi, và cũng xóa bỏ những gì mà Tịnh Nô đã tạo nghiệp trong thế gian này. Tịnh Nô sẽ chịu đựng đến cảnh giới cuối cùng của sự chết để nương nương thấy để người có thêm sinh lực đối mặt với kẻ vô tâm.
Giang Hàn nheo mày khi nghe những lời nói này của Tịnh Nô. Y gắt giọng nói :
- Nói như thế đủ rồi.
Gã nói dứt câu vỗ tay một tiếng.
Hai gã đại lực vũ sĩ bước ngay xuống dưới. Một gã dùng chiếc lưới sắt trùm lên người Tịnh Nô. Rồi gồng người kéo mạnh mành lưới sắt. Tấm lưới xít chặt lấy thân hình Tịnh Nô, làm nổi u những khối thịt lồi ra.
Tịnh Nô nhăn mặt, lệ trào ra khóe. Nàng nói :
- Chủ nhân! Hãy cho Tịnh Nô nhìn mặt người.
Giang Hàn phán lệnh :
- Quay ả lại.
Cây thập tự liền được hai gã đại hán hắc y quay lại để Tịnh Nô đối mặt với Giang Hàn.
Nàng nhìn thẳng vào mặt Giang Hàn. Khác hẳn với ánh mắt trước đây, ánh mắt của sự khuất phục và thần bái mà thay vào đó là ánh mắt cương cường lạnh lùng.
Tịnh Nô nói :
- Giang tôn giá. Một kẻ có tình và một kẻ vô tình đến giờ Tịnh Nô mới nhìn ra. Kẻ vô tình chính là Giang tôn giá. Những kẻ vô tình chẳng bao giờ đạt được tham vọng của mình. Nếu có đạt được thì cũng chỉ nhận được nỗi cô độc cực kỳ. Sự cô độc sẽ đốt cháy Giang tôn giá thành một con người bại hoại và không có nhân tính. Tịnh Nô sẽ không rên, không khóc lóc van xin, cho đến khi mình trở thành bóng ma hư vô quay về với Tiêu Lân.
Nàng nói rồi bặm chặt hai cánh môi, nhìn thẳng vào Giang Hàn.
Giang Hàn chau mày rít giọng nói :
- Nha đầu... Ngươi nói được nhưng có làm được không? Bổn tọa sẽ bắt ngươi rú lên, thét lên và thậm chí van xin bổn tọa tha cho ngươi. Hoặc cho ngươi một cái chết để thoát khỏi đau đớn.
Tịnh Nô vẫn mím chặt hai cánh môi không đáp lời Giang Hàn.
Giang Hàn trừng mắt nhìn nàng :
- Hành xử đi. Ả phải rên, thét, và phải van xin.
Mặc cho Giang Hàn nói, hai cánh môi của Tịnh Nô vẫn mím chặt không đáp lời gã.
Gã đại hán thứ hai rút ngọn trủy thủ sáng ngời, bước đến bên Tịnh Nô.
Bằng một động tác thật chậm chạp y dùng ngọn trủy thủ lóc lấy từng khối thịt lòi ra bởi tấm lưới sắt bó chặt lấy người Tịnh Nô.
Những tưởng đâu khi lóc từng khối thịt, Tịnh Nô sẽ phải gào lên bởi sự đau đớn tột cùng. Nhưng không, Tịnh Nô vẫn đăm đăm nhìn về phía Giang Hàn bằng ánh mắt ráo hoảnh, mặc dù mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả thân thể.
Hai cánh môi của Tịnh Nô vẫn mím chặt không thốt ra tiếng rên nào. Nàng nhắm mắt nghĩ đến Tiêu Lân. Nàng hình dung ra chàng trong tâm thức mình. Tịnh Nô nhớ đến lời của Tiêu Lân.
Nàng nhủ thầm :
- “Hừ! Nỗi đau đớn cùng cực nhất hôm nay của Tịnh Nô, chiếc bóng của Tịnh Nô sẽ gánh lấy... gánh tất cả. Còn ta sẽ chứng minh cho Giang minh chủ thấy sự thay đổi của Tịnh Nô. Sự thay đổi mà lão không bao giờ ngờ được".
Với ý niệm đó nàng chấp nhận tiếp nhận tất cả những cực hình mà Giang Hàn phủ lên người nàng mà không hề thốt ra một tiếng rên hay tiếng khóc nào.
Giang Hàn chau mày khi thấy Tịnh Nô chịu đựng tất cả những cực hình mà tuyệt nhiên không phát ra một tiếng rên la, một tiếng van xin cầu khẩn để được chết nhanh. Sự chịu đựng của nàng càng làm y trở nên phẫn nộ và bực bội.
Sau khi lóc thịt, rồi đến nhận cực hình đóng dấu xăm bằng hai thanh sắt nung đỏ lên đôi nhũ hoa. Tất cả những cực hình trong Nhục lầu, Tịnh Nô đều trải qua. Nàng hết ngất đi rồi lại tỉnh.
Giang Hàn muốn nghe một tiếng rên của nàng, một lời van xin nhưng chỉ có sự chịu đựng của nàng đáp lại sự chờ đợi của gã.
Tịnh Nô ngất đi một lần nữa.
Giang Hàn buông tiếng thở dài. Y rời khỏi chiếc ngai bước xuống trước mặt Tịnh Nô. Gã đại lực dùng nước lay tỉnh nàng.
Giang Hàn nhìn Tịnh Nô :
- Nha đầu... Sao ngươi có thể chịu đựng được chứ?
Tịnh Nô nhìn Giang Hàn bằng ánh mắt thất thần.
Nàng gượng nói bằng tất cả sự cố gắng của mình.
- Tịnh Nô đã có được trái tim mà Tiêu ca trao cho Tịnh Nô.
Giang Hàn nghiến răng rít giọng :
- Trái tim!
Y vừa nói vừa vươn trảo thộp thẳng và đại huyệt chân tâm của nàng.
Mặt Tịnh Nô nhăn lại. Hai cánh môi nàng mím chặt để không thốt ra tiếng rên đau đớn khi Giang Hàn rút tay về thì trái tim của Tịnh Nô nằm gọn trong tay lão. Trái tim nàng còn nhảy thoi thóp như thể nói chuyện với lão.
Giang Hàn hừ nhạt một tiếng :
- Ta sẽ bóp nát trái tim nàng.
Giang Hàn vừa nói vừa toan bóp nát trái tim của Tịnh Nô nhưng Tiểu Phụng thét lên :
- Đừng.
Giang Hàn cầm trái tim của Tịnh Nô bước đến bên Tiểu Phụng.
- Tiểu Phụng. Nàng cần gì ở trái tim này.
Tiểu Phụng nhìn Giang Hàn từ tốn nói :
- Tịnh Nô đã đi rồi. Tiểu Phụng muốn ngươi để lại trái tim của Tịnh Nô tại tòa Nhục lầu này. Nếu ngươi chuẩn y lời của bổn Tiên Tử. Ngươi có cơ hội biết được mật thất đang ở đâu.
Giang Hàn cười khẩy :
- Tiên tử quý trái tim của ả phản bội như thế à.
- Ngươi chỉ nên biết một điều, nếu con người không có trái tim chỉ là một cái xác biết thở mà thôi. Ta quý trái tim đó hơn mạng sống của mình đó.
Giang Hàn nheo mày :
- Các ngươi đúng là những kẻ hồ đồ mà bổn tọa phải suy nghĩ và bận trí. Được bổn tọa sẽ chuẩn y lời thỉnh cầu của ngươi. Nói cho bổn nhân biết đi.
Tiểu Phụng nghiêm giọng nói :
- Sau đại hội Long Chuẩn, bổn Tiên tử sẽ nói với ngươi. Còn bây giờ ngươi hãy cho người lập bệ thờ trái tim của Tịnh Nô ngay trong biệt sảnh hình cung này.
- Được bổn tọa chuẩn y lời thỉnh cầu của Tiên tử. Không chừng nay mai có một trái tim thứ hai nằm bên cạnh trái tim của ả nha đầu phản bội.
Giang Hàn nói rồi trao trái tim cho Tiểu Phụng, sải bước bỏ đi thẳng ra ngoài. Lão vừa đi vừa nghĩ thầm :
- “Sao Tịnh Nô lại có thể thực hiện được lời nói của mình trước những cực hình khủng khiếp nhất trong Nhục lầu. Những cực hình mà bất cứ ai cũng phải mềm nhũn ra, và đánh mất cả dũng khí trong mình, cho dù kẻ đó là người có dũng tâm can trường nhất?"
Lão dừng bước, nheo mày nhẩm nói :
- Tiêu Lân. Người đã cho Tịnh Nô cái gì để ả trở nên con người như vậy.
Giang Hàn thở hắt ra một tiếng rồi nói :
- Tịnh Nô... Ngươi đã biết người phạm một sai lầm mà bổn tọa không thể dung tha không?
Tịnh Nô cúi đầu nhỏ nhẹ đáp lời Giang Hàn :
- Chủ nhân Tịnh Nô biết tội của mình rất lớn. Xin chủ nhân trừng phạt.
- Trừng phạt! Ngươi làm cho bổn tọa quá ư thất vọng.
Giang Hàn từ từ quay lại.
- Trong tất cả những thiên sứ do bổn tọa đích thân trui rèn, truyền thụ võ công thì ngươi là ngươi bổn tọa ưu ái nhất, và đặt nhiều kỳ vọng nhất, thế mà ngươi lại bị tình cảm chi phối, lại yếu mềm đến độ bổn tọa cũng không ngờ.
Giang Hàn vừa nói vừa bước đến trước mặt Tịnh Nô.
Tịnh Nô từ từ ngẩng mặt lên nhìn Giang Hàn.
- Chủ nhân.
Giang Hàn khoát tay không cho nàng nói hết lời. Y trang trọng nói :
- Trước khi bổn tọa giao chức nghiệp cho ngươi đi cùng với Tiêu Lân để đoạt chiếc chìa khóa vàng, và giết hắn. Bổn tọa đã nói gì?
- Hạ thủ vô tình.
Giang Hàn gật đầu :
- Hạ thủ vô tình. Bổn tọa hỏi ngươi. Bổn tọa căm ghét nhất điều gì trên đời.
Tịnh Nô cúi mặt nhìn xuống :
- Họ Tiêu.
- Biết bổn tọa căm ghét họ Tiêu. Huống chi gã tiểu tử đó vừa mang họ Tiêu lại còn có mối quan hệ với Huyết Điểm Tử Tiêu Viên. Thế sao ngươi còn sinh tình, mà không thực hiện chức phận thiên sứ mà bổn tọa đã trao cho ngươi.
Tịnh Nô im lặng. Nàng chẳng biết dùng lời gì để đáp lại câu hỏi của Giang Hàn. Nàng đã biết kết cục của mình như thế nào, và vì chữ tình chấp nhận kết cục đó.
Không nghe Tịnh Nô đáp lời mình, lửa giận trong Giang Hàn bất ngờ bùng cháy. Y rít giọng gằn từng tiếng :
- Ngươi không nói được à.
Tịnh Nô cúi mặt miễn cưỡng nói :
- Tịnh Nô chỉ còn biết nhận sự trừng phạt của chủ nhân.
Hừ nhạt một tiếng Giang Hàn gằn từng tiếng nói :
- Trừng phạt... Bổn tọa không ngờ một gã tiểu tử nho sinh vô danh tiểu tốt như Tiêu Lân lại có thể khuyến dụ được một Thiên sứ tử nhân mà bổn tọa trui rèn ra.
Đôi chân mày Giang Hàn nhíu lại :
- Tịnh Nô.
- Có nô nữ.
- Ngẩng mặt lên.
Tịnh Nô từ từ ngẩng mặt lên.
Giang Hàn nhìn thẳng vào mặt Tịnh Nô. Tiếp nhận hai luồng uy nhãn của Giang Hàn bất giác toàn thân Tịnh Nô nổi đầy gai ốc, cùng với cảm giác xương sống gay buốt, lạnh ngắt. Nàng cúi mặt xuống để tránh hai luồng uy nhãn của vị Võ lâm Minh chủ nhưng lại không dám mà nhẫn nhục nhìn Giang Hàn.
Giang Hàn cướp tinh thần Tịnh Nô bằng uy quang của mình rồi nói.
- Nói cho bổn tọa biết. Tiêu tiểu tử có cái gì mà nàng lại không thực hiện được thiên chức mà bổn tọa đã trao cho nàng?
Tịnh Nô chần chừ rồi ngập ngừng nói :
- Chủ nhân... Tiêu ca có tình người.
Giang Hàn chau mày, đanh mặt nói :
- Tình người. Hắn đã biểu lộ lời nói đó như thế nào?
Tịnh Nô cắn răng trên vào môi.
Giang Hàn rít giọng nói :
- Ngươi không nói được ư?
- Tất cả những gì Tiêu ca làm đều xuất phát từ tình người.
Giang Hàn hừ nhạt một tiếng rồi đanh giọng nói :
- Khi ngươi còn là một đứa bé, một cành non yếu ớt, bổn tọa đã đưa ngươi đào luyện thành Thiên sứ tử nhân. Đó không phải là tình người của bổn tọa hay sao?
Tịnh Nô cúi mặt nhìn xuống.
Giang Hàn hừ nhạt một tiếng rồi nói :
- Tịnh Nô! Nghe bổn tọa nói đây.
- Có nô nữ.
- Ngươi còn kháng lại lệnh dụ của bổn tọa không?
- Tịnh Nô không dám.
Giang Hàn chắp tay sau lưng.
- Ngươi là một trong những người bổn tọa ưu ái nhất. Nếu không muốn nói bổn tọa xem ngươi như người thân của mình. Chính vì lẽ đó, bổn tọa cho ngươi một cơ hội chuộc lại lỗi lầm của mình. Ngươi chịu không?
Tịnh Nô sụp lạy :
- Tịnh Nô khấu đầu đội ơn sự rộng lượng của chủ nhân.
- Tốt! Nếu ngươi biết khấu đầu nghe di lệnh của bổn tọa. Bổn tọa lệnh cho ngươi một lần nữa phải tìm Tiêu Lân giết hắn và lấy chiếc chìa khóa kia về đây.
Lời của Giang Hàn vừa dứt thì Tịnh Nô cũng rùng mình. Chẳng biết cái rùng mình đó của nàng biểu hiện cảm xúc gì.
Khi Tịnh Nô ngẩng mặt nhìn lên. Sắc diện nàng xanh mét như người bịnh lâu ngày, cùng với lệ trào ra khóe mắt.
Giang Hàn nhìn xuống Tịnh Nô :
- Bổn tọa không muốn nàng thất bại lần thứ hai đâu. Với Thiên sứ sát nhân thì không có việc gì là không làm được và không có việc gì để thất bại cả. Nàng đã một lần thất bại nhưng bổn tọa đồng ý gia ân cho ngươi lần thứ hai. Vì không muốn ngươi lại đem về sự thất bại như lần này bởi sự mềm yếu ngu ngốc. Hiểu bổn tọa nói chứ.
Giang Hàn gắt giọng.
- Tiếp nhận lệnh dụ rồi đứng lên đi.
Giang Hàn những tưởng đâu Tịnh Nô sẽ đứng lên nhưng nàng vẫn quỳ dưới chân lão.
Thấy Tịnh Nô vẫn cứ quỳ, đôi chân mày Giang Hàn nhíu lại. Lão gắt giọng nói :
- Ngươi sao vậy?
Tịnh Nô từ từ cúi mặt xúống :
- Chủ nhân... Tịnh Nô nữ không thể tiếp nhận được lệnh dụ này.
Câu nói này của Tịnh Nô khiến mặt Giang Hàn những tưởng đóng băng với những nét cay độc và bất nhẫn. Đôi uy nhãn long lên hai luồng uy quang hừng hực sát nhân.
Lão vô tình lập lại câu nói của Tịnh Nô :
- Ngươi không tiếp nhận lệnh dụ này... Tại sao?
- Nô nữ có tiếp nhận lệnh dụ của chủ nhân chắc chắn sẽ đem lại lần thất bại thứ hai cho người.
- Tại sao ngươi biết mình sẽ thất bại?
Tịnh Nô lí nhí nói :
- Tịnh Nô yêu Tiêu Lân rồi.
- Bổn tọa không tin ngươi lại có thể thốt ra lời nói này.
Giọng nói của Giang Hàn lạc hẳn đi khi nói ra lời đó. Lão nhìn Tịnh Nô gần như không chớp mắt. Ánh mắt của Giang Hàn biểu lộ tất cả sự căm phẫn cùng cực rọi vào Tịnh Nô.
Gã buông tiếng thở dài, rồi nói tiếp :
- Ngươi đã phản bội bổn tọa.
Tịnh Nô im lặng.
Sự im lặng của nàng càng khiến cho Giang Hàn cảm phẫn hơn nữa. Giờ đây trong Giang Hàn như có một trận bão lửa khủng khiếp đốt cháy tâm thức lão. Giang Hàn gằn giọng nói :
- Tịnh Nô. Ngươi biết sự phản bội sẽ chịu hậu quả như thế nào không.
Tịnh Nô vẫn im lặng. Mãi một lúc sau nàng mới lí nhí nói :
- Chủ nhân! Xin người ban cho Tịnh Nô cái chết.
Lời nói của Tịnh,Nô còn đọng trên hai cánh môi thì Giang Hàn ngửa mặt cười khánh khách. Tiếng cười của lão càng tạo ra không khí khủng bố đối với Tịnh Nô.
Lão nhìn lại Tịnh Nô trang trọng nói :
- Chỉ một cái chết thôi ư?
- Dù bất cứ sự trừng trị nào của chủ nhân cũng chỉ đưa Tịnh Nô đến cái chết.
- Ngươi...
Giang Hàn vừa thốt ra câu nói đó, vừa cách không điểm chỉ vào ba mươi sáu đại huyệt của Tịnh Nô để phế bỏ võ công nàng. Toàn thân nàng ướt đẫm mồ hôi với sắc diện nhăn nhúm trông vừa đau đớn tội nghiệp. Mặc dù tiếp nhận những đạo chỉ phế bỏ võ công của Giang Hàn nhưng tuyệt nhiên Tịnh Nô không hề thốt một tiếng rên rỉ hay van xin nào.
Khi Giang Hàn thu hồi chỉ pháp, Tịnh Nô chẳng khác nào một cành hoa tơi bời bởi cơn giông dữ dập vùi. Thể pháp nàng rã rời, với sắc diện tái nhờn tái nhợt, ủ rũ.
Giang Hàn hừ nhạt rồi nói :
- Những gì bổn tọa ban cho ngươi, bổn tọa buộc phải lấy lại.
Tịnh Nô nhu hòa nói :
- Tịnh Nô vô cùng mãn nguyện vì trả lại võ công cho chủ nhân.
Giang Hàn lắc đầu, gằn từng tiếng :
- Tịnh Nô. Lấy lại võ công chưa phải là hết đâu. Ngươi còn phải tiếp nhận sự trừng phạt của bổn tọa trong Nhục lầu.
Chẳng biết Nhục lầu là tòa lầu như thế nào nhưng khi hai tiếng Nhục lầu đập vào thính nhĩ Tịnh Nô, nàng rùng mình. Tịnh Nô đập đầu xuống trước mũi giày của Giang Hàn. Nàng vừa đập đầu vừa nói :
- Chủ nhân. Hãy tha cho nô nữ... Hãy ban cho nô nữ cái chết. Nô nữ cầu xin chủ nhân ban cho nô nữ cái chết.
Giang Hàn lắc đầu :
- Tất cả những kẻ phản bội lại bổn tọa đều bị giam mình trong Nhục lầu đến khi nào chết mới thôi.
Giang Hàn quay mặt bước lại cửa sổ. Lão chắp tay sau lưng ngó ra ngoài hoa viên.
Tịnh Nô lê đến sau gót chân Giang Hàn. Nàng thổn thức nói :
- Chủ nhân! Kiếp này Tịnh Nô không làm tròn chức phận nô nữ với chủ nhân, xin chủ nhân ban cho nô nữ một cái chết. Đừng đẩy nô nữ vào Nhục lầu. Kiếp sau nô nữ sẽ trọn tâm thành ý hầu hạ chủ nhân.
- Đã biết sự phản bội phải chịu hình phạt trong Nhục lầu. Đừng van xin bổn tọa vô ích.
Giang Hàn nhìn lại Tịnh Nô.
Nhận ánh mắt của Giang Hàn. Tịnh Nô biết ngay lời van xin của mình thật là vô nghĩa. Chẳng tác dụng gì đến con người có trái tim băng giá này.
Tịnh Nô bất ngờ lao đầu vào vách biệt sảnh. Nhưng hành động của nàng vẫn chậm hơn Giang Hàn. Lão đã kịp cách không điểm vào tịnh huyệt Tịnh Nô.
Vừa điểm huyệt Tịnh Nô, Giang Hàn vừa nói :
- Không một ai chạy thoát khỏi sự rừng phạt của bổn tọa.
* * * * *
Nhục lầu.
Một tòa lầu u ám, tọa lạc trên một ngọn đồi trọc, chung quanh là một vòng tường đá bao bọc. Chẳng có một bóng cây xanh nào. Phủ kín tòa Nhục lầu là một màu đen u ám mà bất cứ người nào thấy cũng đều có cảm giác rờn rợn, cho dù chưa bước chân vào.
Trong gian Nhục thất với tất cả những dụng cụ khảo hình, chỉ mới nhìn qua đã cảm thấy khiếp hồn chứ đừng nói đến lúc phải chịu đựng.
Giang Hàn ngồi chễm chệ trên một cái ngai sơn son thếp vàng đặt trên cao.
Hai bên có bốn gã đại lực vận mỗi chiếc khố phơi tấm thân u nằn đầy những bắp thịt cuồn cuộn. Tất cả bốn gã đều khoác vẻ mặt lạnh như tiền trông không khác nào những pho tượng đồng bóng ngời vô tâm vô tính.
Đối diện với Giang Hàn là một chiếc cũi sắt. Trong cũi sắt chẳng ai khác hơn chính là Bạch Mẫu Đơn Di Tiểu Phụng.
Tiểu Phụng giờ đây dung mạo chẳng còn như xưa nữa mà đã hoàn toàn biến đổi. Mái tóc dài óng mượt hôm nào được thay bằng những lọn tóc rối bời, bệt vào nhau. Khuôn mặt khả ái của Bạch Mẫu Đơn cũng được thay bằng một khuôn mặt khác vừa khắc khổ và tội nghiệp với những vết thẹo chằng chịt. Hơn thế nữa, là thân pháp của Di Tiểu Phụng gầy trơ ra. Với những vết cắt phỏng rợm. Bị nhốt trong cũi sắt nhưng thân thể Tiểu Phụng chẳng có lấy một mảnh lụa che thân. Tiểu Phụng co rúm người như một con thú non chỉ muốn rút lại trước những ánh mắt sói lang.
Giang Hàn nhìn Tiểu Phụng nói :
- Hoa Mẫu Đơn. Hôm nay bổn tọa sẽ cho người chứng nghiệm cảnh giới cuối cùng của sự đau khổ. Để ngươi suy nghĩ lại, nói cho bổn tọa biết mật thất của ngươi tọa lạc ở đâu.
Nói rồi Giang Hàn vỗ tay một tiếng.
Tịnh Nô bị trói trên một cây thập tự với tình trạng lõa lồ chẳng mảnh vải nào. Tấm thân với làn da bánh mật, đầy sức sống của nàng phơi ra trước mặt Giang Hàn và bốn gã đại lực.
Hai gã Hắc y nhân khiêng Tịnh Nô vào, dựng nàng đối mặt với Tiểu Phụng.
Vừa thấy Tịnh Nô, Tiểu Phụng buột miệng thốt :
- Tịnh Nô.
Lệ trào ra khóe, Tịnh Nô từ tốn nói :
- Di nương nương. Trước đây Tịnh Nô hành hạ Di nương nương thì nay phải tiếp nhận hậu quả do mình tạo ra.
- Tịnh Nô! Sao ngươi lại rơi vào tình cảnh giống như ta?
- Bởi vì Tịnh Nô nghiệm ra điều quý nhất trong cuộc đời này chính là tình người và tin một ngay nào đó tòa Nhục lầu này sẽ biến mất trong cõi nhân sinh.
Tiểu Phụng cắn răng trên vào môi dưới :
- Tịnh Nô. Ngươi sẽ không chịu nổi đâu.
Tịnh Nô nghiêm giọng nói :
- Nương nương! Bất cứ cực hình nào cũng đưa Tịnh Nô đến cái chết. Cái chết sẽ tiễn Tịnh Nô đi, và cũng xóa bỏ những gì mà Tịnh Nô đã tạo nghiệp trong thế gian này. Tịnh Nô sẽ chịu đựng đến cảnh giới cuối cùng của sự chết để nương nương thấy để người có thêm sinh lực đối mặt với kẻ vô tâm.
Giang Hàn nheo mày khi nghe những lời nói này của Tịnh Nô. Y gắt giọng nói :
- Nói như thế đủ rồi.
Gã nói dứt câu vỗ tay một tiếng.
Hai gã đại lực vũ sĩ bước ngay xuống dưới. Một gã dùng chiếc lưới sắt trùm lên người Tịnh Nô. Rồi gồng người kéo mạnh mành lưới sắt. Tấm lưới xít chặt lấy thân hình Tịnh Nô, làm nổi u những khối thịt lồi ra.
Tịnh Nô nhăn mặt, lệ trào ra khóe. Nàng nói :
- Chủ nhân! Hãy cho Tịnh Nô nhìn mặt người.
Giang Hàn phán lệnh :
- Quay ả lại.
Cây thập tự liền được hai gã đại hán hắc y quay lại để Tịnh Nô đối mặt với Giang Hàn.
Nàng nhìn thẳng vào mặt Giang Hàn. Khác hẳn với ánh mắt trước đây, ánh mắt của sự khuất phục và thần bái mà thay vào đó là ánh mắt cương cường lạnh lùng.
Tịnh Nô nói :
- Giang tôn giá. Một kẻ có tình và một kẻ vô tình đến giờ Tịnh Nô mới nhìn ra. Kẻ vô tình chính là Giang tôn giá. Những kẻ vô tình chẳng bao giờ đạt được tham vọng của mình. Nếu có đạt được thì cũng chỉ nhận được nỗi cô độc cực kỳ. Sự cô độc sẽ đốt cháy Giang tôn giá thành một con người bại hoại và không có nhân tính. Tịnh Nô sẽ không rên, không khóc lóc van xin, cho đến khi mình trở thành bóng ma hư vô quay về với Tiêu Lân.
Nàng nói rồi bặm chặt hai cánh môi, nhìn thẳng vào Giang Hàn.
Giang Hàn chau mày rít giọng nói :
- Nha đầu... Ngươi nói được nhưng có làm được không? Bổn tọa sẽ bắt ngươi rú lên, thét lên và thậm chí van xin bổn tọa tha cho ngươi. Hoặc cho ngươi một cái chết để thoát khỏi đau đớn.
Tịnh Nô vẫn mím chặt hai cánh môi không đáp lời Giang Hàn.
Giang Hàn trừng mắt nhìn nàng :
- Hành xử đi. Ả phải rên, thét, và phải van xin.
Mặc cho Giang Hàn nói, hai cánh môi của Tịnh Nô vẫn mím chặt không đáp lời gã.
Gã đại hán thứ hai rút ngọn trủy thủ sáng ngời, bước đến bên Tịnh Nô.
Bằng một động tác thật chậm chạp y dùng ngọn trủy thủ lóc lấy từng khối thịt lòi ra bởi tấm lưới sắt bó chặt lấy người Tịnh Nô.
Những tưởng đâu khi lóc từng khối thịt, Tịnh Nô sẽ phải gào lên bởi sự đau đớn tột cùng. Nhưng không, Tịnh Nô vẫn đăm đăm nhìn về phía Giang Hàn bằng ánh mắt ráo hoảnh, mặc dù mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả thân thể.
Hai cánh môi của Tịnh Nô vẫn mím chặt không thốt ra tiếng rên nào. Nàng nhắm mắt nghĩ đến Tiêu Lân. Nàng hình dung ra chàng trong tâm thức mình. Tịnh Nô nhớ đến lời của Tiêu Lân.
Nàng nhủ thầm :
- “Hừ! Nỗi đau đớn cùng cực nhất hôm nay của Tịnh Nô, chiếc bóng của Tịnh Nô sẽ gánh lấy... gánh tất cả. Còn ta sẽ chứng minh cho Giang minh chủ thấy sự thay đổi của Tịnh Nô. Sự thay đổi mà lão không bao giờ ngờ được".
Với ý niệm đó nàng chấp nhận tiếp nhận tất cả những cực hình mà Giang Hàn phủ lên người nàng mà không hề thốt ra một tiếng rên hay tiếng khóc nào.
Giang Hàn chau mày khi thấy Tịnh Nô chịu đựng tất cả những cực hình mà tuyệt nhiên không phát ra một tiếng rên la, một tiếng van xin cầu khẩn để được chết nhanh. Sự chịu đựng của nàng càng làm y trở nên phẫn nộ và bực bội.
Sau khi lóc thịt, rồi đến nhận cực hình đóng dấu xăm bằng hai thanh sắt nung đỏ lên đôi nhũ hoa. Tất cả những cực hình trong Nhục lầu, Tịnh Nô đều trải qua. Nàng hết ngất đi rồi lại tỉnh.
Giang Hàn muốn nghe một tiếng rên của nàng, một lời van xin nhưng chỉ có sự chịu đựng của nàng đáp lại sự chờ đợi của gã.
Tịnh Nô ngất đi một lần nữa.
Giang Hàn buông tiếng thở dài. Y rời khỏi chiếc ngai bước xuống trước mặt Tịnh Nô. Gã đại lực dùng nước lay tỉnh nàng.
Giang Hàn nhìn Tịnh Nô :
- Nha đầu... Sao ngươi có thể chịu đựng được chứ?
Tịnh Nô nhìn Giang Hàn bằng ánh mắt thất thần.
Nàng gượng nói bằng tất cả sự cố gắng của mình.
- Tịnh Nô đã có được trái tim mà Tiêu ca trao cho Tịnh Nô.
Giang Hàn nghiến răng rít giọng :
- Trái tim!
Y vừa nói vừa vươn trảo thộp thẳng và đại huyệt chân tâm của nàng.
Mặt Tịnh Nô nhăn lại. Hai cánh môi nàng mím chặt để không thốt ra tiếng rên đau đớn khi Giang Hàn rút tay về thì trái tim của Tịnh Nô nằm gọn trong tay lão. Trái tim nàng còn nhảy thoi thóp như thể nói chuyện với lão.
Giang Hàn hừ nhạt một tiếng :
- Ta sẽ bóp nát trái tim nàng.
Giang Hàn vừa nói vừa toan bóp nát trái tim của Tịnh Nô nhưng Tiểu Phụng thét lên :
- Đừng.
Giang Hàn cầm trái tim của Tịnh Nô bước đến bên Tiểu Phụng.
- Tiểu Phụng. Nàng cần gì ở trái tim này.
Tiểu Phụng nhìn Giang Hàn từ tốn nói :
- Tịnh Nô đã đi rồi. Tiểu Phụng muốn ngươi để lại trái tim của Tịnh Nô tại tòa Nhục lầu này. Nếu ngươi chuẩn y lời của bổn Tiên Tử. Ngươi có cơ hội biết được mật thất đang ở đâu.
Giang Hàn cười khẩy :
- Tiên tử quý trái tim của ả phản bội như thế à.
- Ngươi chỉ nên biết một điều, nếu con người không có trái tim chỉ là một cái xác biết thở mà thôi. Ta quý trái tim đó hơn mạng sống của mình đó.
Giang Hàn nheo mày :
- Các ngươi đúng là những kẻ hồ đồ mà bổn tọa phải suy nghĩ và bận trí. Được bổn tọa sẽ chuẩn y lời thỉnh cầu của ngươi. Nói cho bổn nhân biết đi.
Tiểu Phụng nghiêm giọng nói :
- Sau đại hội Long Chuẩn, bổn Tiên tử sẽ nói với ngươi. Còn bây giờ ngươi hãy cho người lập bệ thờ trái tim của Tịnh Nô ngay trong biệt sảnh hình cung này.
- Được bổn tọa chuẩn y lời thỉnh cầu của Tiên tử. Không chừng nay mai có một trái tim thứ hai nằm bên cạnh trái tim của ả nha đầu phản bội.
Giang Hàn nói rồi trao trái tim cho Tiểu Phụng, sải bước bỏ đi thẳng ra ngoài. Lão vừa đi vừa nghĩ thầm :
- “Sao Tịnh Nô lại có thể thực hiện được lời nói của mình trước những cực hình khủng khiếp nhất trong Nhục lầu. Những cực hình mà bất cứ ai cũng phải mềm nhũn ra, và đánh mất cả dũng khí trong mình, cho dù kẻ đó là người có dũng tâm can trường nhất?"
Lão dừng bước, nheo mày nhẩm nói :
- Tiêu Lân. Người đã cho Tịnh Nô cái gì để ả trở nên con người như vậy.
Tác giả :
Liễu Uyển Hồng