Giang Hồ Đoạt Kiếp
Chương 12: Khởi nghiệp võ lâm
Dương Châu Lạc tửu lâu
Dương Châu vốn không thiếu những tòa kỹ lâu lúc nào cũng nườm nượp bóng sắc giai nhân, nhưng Dương Châu Lạc tửu lâu lại chẳng có bóng dáng trang giai nhân kỹ nữ nào, thế nhưng vẫn nườm nượp khách thập phương dừng bước quá vãng vào. Bởi đến Dương Châu mà không đến Lạc tửu lâu xem như chưa đến Dương Châu lần nào. Nếu đã đến Lạc tửu lâu mà không thưởng thức được chén rượu Lạc tửu thì cũng xem như chưa đến Lạc tửu lâu. Dương Châu Lạc tửu lâu không có bóng sắc giai nhân kỹ nữ. Nhưng lại có Lạc tửu. Thứ rượu mà chẳng nơi nào có được ngoại trừ Dương Châu Lạc tửu lâu. Người ta dừng bước ghé vào Dương Châu Lạc tửu lâu chỉ vì thứ rượu độc nhất vô nhị của tửu lâu này.
Ngồi trên bao lơn, Khấu Đà Tử và Tiêu Lân ngồi đối ẩm. Cứ sau mỗi cân rượu thì Khấu Đà Tử lại buộc Tiêu Lân phải ngâm một bài thi phú.
Tiêu Lân bưng chén rượu ngật ngà nói :
- Lão huynh muốn đệ ngâm bài thơ gì nữa đây.
Khấu Đà Tử bưng chén nhìn Tiêu Lân toét miệng cười. Lão nói :
- Lão huynh thích bài thơ nào có rượu, có tình là được rồi.
Tiêu Lân đặt chén xuống bàn nói :
- Sao lão huynh chỉ thích thơ có tình và có rượu nhỉ? Phàm những ai thích thơ có tình có rượu là những kẻ đã từng thất tình.
Tiêu Lân chồm đến :
- Hê... Lão huynh... Bộ lão huynh đã từng là kẻ thất tình à?
Khấu Đà Tử gật đầu :
- Đúng rồi... Ta từng là kẻ thất tình.
- Kẻ làm cho lão huynh thất tình chắc phải là trang giai nhân tuyệt sắc có một không có hai ở trên đời này.
Đôi mắt của Khấu Đà Tử ướt át màn lệ. Lão nhìn chén rượu như nhìn vào cõi dĩ vãng mơ hồ.
Tiêu Lân chau mày nhìn lão :
- Hê... Lão huynh đang hồi nhớ lại tình yêu ư?
Khấu Đà Tử ngẩng lên nhìn Tiêu Lân. Ánh mắt của lão long lanh một cách lạ thường, rồi sau đó là hai giọt lệ rịn ra khóe. Tiêu Lân tròn mắt nhìn lão.
Chàng gượng nói :
- Hê... Đừng nói với đệ là lão huynh khóc nhé.
Chàng bưng chén rượu đưa đến trước :
- Mời lão huynh dùng chén rượu này để vơi tình.
Tiêu Lân vừa thốt dứt câu thì dung diện của Khấu Đà Tử mếu xệch trông thật thảm hại và khốn khổ. Lão nức nở nói :
- Ta uống với lão đệ.
Hai người cạn chén.
Đặt chén xuống bàn, Khấu Đà Tử nói :
- Lão đệ ngâm thơ cho ta nghe đi.
Tiêu Lân xụ mặt xuống, giả lả nói :
- Lão huynh làm đệ xúc động quá à. Không biết tình nương của lão huynh là kẻ như thế nào. Sao lại gieo vào lòng lão huynh nỗi đau khổ như vậy.
- Lão đệ ngâm thơ rồi ta sẽ nói.
Tiêu Lân nhìn lão. Chàng bưng bầu rượu rót đầy hai chén. Bưng chén rượu, Tiêu Lân nhẩm ngâm :
Dạ tình hảo tửu tri tân khách
Giai nhân thu nhãn tâm tri kỷ
Nhất niên bất kiến dạ bồi hồi
Tao phùng diện ngộ nhất lệ sa.
Chàng vừa ngâm xong nước mắt lại trào ra khóe của Khấu Đà Tử. Lão sụt sịt nói :
- Lão đệ làm ta xúc động... Ta lại khóc nữa rồi.
Tiêu Lân chồm tới trước. Chàng giả lả nói :
- Lão huynh tưởng tượng tiểu đệ là trang giai nhân tình nương của lão huynh hay sao mà lão huynh khóc dữ vậy. Nếu lỡ như lão huynh có tưởng tượng thì nhớ xua cái sự tưởng tượng đó ra khỏi đầu đi nhé. Lão huynh và Tiêu Lân đang dùng Lạc tửu chứ không phải là Khấp tửu đâu. Đây là Dương Châu Lạc tửu lâu chứ không phải Dương Châu Khấp tửu lâu. Nghe huynh khóc, không chừng lão chủ tửu lâu lại tính thêm ngân lượng đó. Đừng khóc... Đừng khóc.
Lão nhìn Tiêu Lân, rồi dùng ống tay áo quệt nước mắt. Khấu Đà Tử thổn thức nói :
- Tiêu lão đệ đâu có biết tình yêu của lão huynh đối với nàng ấy như thế nào đâu... Ta yêu nàng... yêu tha thiết.
Tiêu Lân gật đầu :
- Đệ biết... Đệ biết... Lão huynh đừng khóc. Phàm nam nhân mà khóc vì tình thì kẻ đó yêu dữ dội rồi. Huống chi lão huynh đã là một trưởng lão. Bấy nhiêu đó cũng biết tình yêu của lão huynh lai láng vô cùng.
Tiêu Lân thở hắt, nói tiếp:
- Là trang giai nhân kia là người như thế nào khiến cho lão huynh say đắm như vậy nhỉ.
Tiêu Lân bưng chén rượu nói :
- Uống chén rượu này... Huynh nói cho đệ biết tình nương của lão huynh.Biết đâu đệ có thể giúp lão huynh trọn tình trọn duyên.
Lão Đà Tử thổn thức nói :
- Chắc kiếp này ta không có duyên nợ với nàng.
- Lão huynh bi quan quá vậy.
- Không bi quan đâu, bởi vì lão huynh là Bang chủ Cái bang.
- Bang chủ Cái bang thì có sao đâu.
- Cái bang của lão huynh cũng là thiên hạ đệ nhất bang mà. Còn lão huynh lại là một trong Tứ đỉnh thiên can. Còn gì hơn nữa chứ. Nói cho tiểu đệ biết đi. Nhất định tiểu đệ sẽ giúp lão huynh.
Khấu Đà Tử nhìn Tiêu Lân Lão hít mũi rồi chậm rãi nói :
- Tiêu lão đệ. Nếu Tiêu lão đệ giúp được lão huynh trọn tình với nàng ta ngậm cỏ đền ân đệ.
Tiêu Lân khoát tay :
- Không không... Bằng hữu là phải giúp nhau. Tiêu Lân sẽ dùng ba tấc lưỡi giúp lão huynh. Nhưng tước hết huynh phải cho đệ biết tình nương của lão huynh đang ở đâu. Và người như thế nào mới được.
Khấu Đà Tử nuốt nước miếng rồi nói :
- Tình nương của lão huynh rất dễ tìm. Bởi vì nàng cũng nổi danh trên chốn võ lâm giang hồ... Nàng đi đến đâu thì hoa rụng đến đó. Nhan sắc của nàng khiến cho hoa phải nhường, nguyệt phải thẹn đó.
Đôi chân mày của Tiêu Lân nhíu hẳn lại. Chàng từ từ đứng lên mà hai con ngươi thì đóng đinh vào mặt Khấu Đà Tử. Lời của lão Khấu Đà Tử buộc Tiêu Lân phải liên tưởng đến Ngạc Tu Di mà nhìn Khấu Đà Tử bằng cặp mắt sững sờ.
Tiêu Lân nói :
- Tình nương của lão huynh đi đến đâu hoa rụng đến đó?
Khấu Đà Tử thản nhiên gật đầu.
Tiêu Lân hỏi tiếp :
- Lão huynh nay được bao nhiêu tuổi nhỉ.Nếu đệ đoán không lầm thì lão huynh đã ngoài ngũ tuần. Tiêu Lân và lão huynh là huynh đệ với nhau chỉ vì lão huynh thua trí Tiêu Lân.
Khấu Đà Tử nhìn chàng :
- Lão đệ nói ra những điều đó để làm gì.
- Đệ nói ra để cho lão huynh biết vì sao lão huynh phải đau khổ vì tình, lụy vì tình và không chừng biến thành một lão già điên tình.
Khấu Đà Tử lắc đầu :
- Tiểu đệ nói ta chẳng hiểu gì cải.
- Sao lại không hiểu... Thế huynh có biết vì sao tình nương của lão huynh không đáp tình cho lão huynh không.
- Vì sao?
Tiêu Lân bưng chén rượu nói :
- Lão huynh uống với đệ chén rượu này đi, rồi đệ sẽ nói.
Khấu Đà Tử gật đầu bưng chén.
- Mời lão đệ.
Uống cạn chén rượu, Tiêu Lân đặt chén xuống bàn nhìn Khấu Đà Tử. Lão Khấu Đà Tử cũng nhìn chàng. Ánh mắt Tiêu Lân lộ rõ những nét trang trọng vô cùng. Chàng ngập ngừng nói :
- Lão huynh muốn biết vì sao tình nương của lão huynh không đáp tình cho huynh không. Vì sao người ta từ chối một tình yêu tha thiết và say đắm của lão huynh không.
Khấu Đà Tử trang trọng hỏi :
- Lão đệ... Vì sao... Hãy nói cho lão huynh biết đi.
Tiêu Lân nghiêm giọng, đồng thời, nhìn thẳng vào mắt Khấu Đà Tử. Chàng... rít một luồng chân ngươn căng phồng lồng ngực, trịnh trọng nói :
- Lão huynh nghe cho rõ đây. Vì sao người ta phủ nhận tình yêu của lão huynh...
Tiêu Lân ngập ngừng rồi mới gằn giọng nói :
- Bởi vì lão huynh là lão gìa dịch. Một lão gìa ôn dịch không biết đâu là hậu sinh hay tiền bối.
Khấu Đà Tử Trố mắt nhìn chàng :
- Hê... Ngươi... Sao ngươi lại chửi ta chứ?
- Không chửi lão huynh sao được. Có chửi lão huynh may ra lão huynh còn bỏ được cố tật si tình ôn dịch đó.
Khấu Đà Tử lắc đầu :
- Ngươi nói gì Khấu Đà Tử không hiểu.
- Không hiểu hay giả vờ không hiểu.
Tiêu Lân ôm quyền xá Khấu Đà Tử :
- Lão huynh còn si tình u mê thì Tiêu Lân chỉ còn biết bái lạy lão huynh tôn làm lão ôn dịch...
- Ngươi nói gì thế.
- Lão huynh tự suy nghĩ đi sẽ hiểu tình nương của lão huynh bao nhiêu tuổi còn huynh thì bao nhiêu tuổi. Tiêu Lân cạch cái mặt chẳng ham nhận quyền trượng Cái bang của huynh.
Tiêu Lân bịt mũi:
- Thúi lắm... Thúi lắm... Tưởng đâu nước mắt lão huynh là nước mắt tình không dè là nước mắt ôn dịch...
Tiêu Lân lắc đầu :
- Cáo biệt... Cáo biệt lão huynh.
Tiêu Lân nói dứt câu thi triển luôn Hành tẩu di ảnh cước. Thân pháp của chàng vượt ra ngoài bao lơn băng xuống đất.
Lão Đà Tử ngơ ngơ ngác. Lão chồm lên bao lơn :
- Hê... Tiêu Lân... Ngươi đi đâu vậy. Ngươi nói gì lão Đà Tử này chẳng hiểu gì cả.
Tiêu Lân dừng bước nhìn lên nói :
- Lão huynh suy nghĩ ắt sẽ hiểu sao Tiêu Lân này bỏ đi. Khi nào lão huynh thôi không nghĩ đến nàng ta nữa, Tiêu Lân sẽ gặp lại lão huynh.
Lão Khấu Đà Tử tròn mắt nhìn chàng. Lão vò đầu như thể đang bị cơn ngứa hành hạ. Lão vừa gãi đầu vừa lầm bầm :
-Tên nho sinh thúi. Ngươi nói cái khỉ gì thế nhỉ. Chẳng lẽ lão Khấu Đà Tử không đáng mặt yêu Di Hoa Tiên Tử sao.
Trở lại Tiêu Lân.
Sau khi chàng đào thoát khỏi lão Đà Tử bằng chính tuyệt học khinh công của lão, liền theo đường cũ quay lại Đào Viên thôn.
Từ Dương Châu, Tiêu Lân quay về Đào Viên thôn thì trời cũng vừa sẩm tối.
Cảnh tượng Đào Viên thôn đập vào mắt Tiêu Lân. Chàng không thể nào tin được cảnh tượng trước mắt mình. Khu Đào Viên trang giờ chỉ còn là một đống tro tàn. Chung quanh đại sảnh là những xác chết nằm la liệt. Ngay cả lão Thôn trưởng cũng nằm chết ngay trước cửa đại sảnh Đào Viên trang.
Tiêu Lân trơ mắt nhìn cảnh tượng khủng khiếp kia. Chàng buột miệng nói :
- Chuyện gì đã xảy ra.
Tiêu Lân đang bần thần trước cảnh tượng khủng khiếp của khu Đào Viên trang thì ba bóng người vận hắc y võ phục lướt đến.
Ba gã Hắc y nhân vận võ phục bó chẻn. Tay lăm lăm quỷ đao đứng đối mặt với chàng.
Tiêu Lân đanh giọng nói :
- Phải các ngươi tạo ra huyết sát này?
Tiêu Lân nói mà máu chàng bỗng sôi sùng sục lửa căm phẫn. Hai mắt đỏ rực như thể chực lấy mạng ba gã Hắc y nhân.
Gã Hắc y nhân đứng giữa nói :
- Tiểu tử... Chúng ta đến đưa ngươi xuống a tỳ đây.
Vừa nói cả ba gã Hắc y nhân đồng loạt vung khoái đao ra lao thẳng đến Tiêu Lân.
Tiêu Lân thét lên :
- Thiếu gia cũng muốn các ngươi phải trả nợ máu.
Tiêu Lân vừa nói vừa đẩy song chưởng về phía ba gã Hắc y nhân. Quái lạ làm sao chẳng có chút đạo kình nào phát ra từ tâm trung bản thủ của chàng.
Khi Tiêu Lân phát hiện được điều đó thì ba ngọn khoái đao đã chụp đến chàng rồi. Mỗi lưỡi quỷ đao là một lưỡi hái tử thần nhắm lấy Tiêu Lân. Khi phát hiện ra tử thần đến bên mình thì Tiêu Lân gần như đã tuyệt đường sinh lộ bởi những ngọn quỷ đao kia. Chàng rùng mình khi nghĩ đến lúc phải nhận ba lưỡi quỷ đao lấy mạng. Cái chết đã cầm chắc trong tay chàng.
Keng... Keng... Keng...
Ba âm thanh khô khốc vang lên ngay bên mang tai Tiêu Lân. Cùng với những âm thanh đó, ba lưỡi quỷ đao bị bật ngược trở lại vì bị công phá bởi những chiếc ám tiễn hình cánh sao.
Tiểu Cúc chẳng khác nào một cánh én lướt đến bên Tiêu Lân.
Chàng rùng mình, mặc dù biết mình vừa thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
Tiểu Cúc nói với Tiêu Lân :
- Tiêu công tử... Mau chạy đi.
Tiêu Lân nói :
- Đúng rồi. Phải chạy chứ. Đâu thể để chết một cách vô lý như thế này.
Chàng vừa nói vừa toan thi triển Hành Tẩu Di Hình Cước thì Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung xuất hiện. Gã hoành kiếm ngang ngực lạnh lùng nói :
- Các người không có đường đào tẩu đâu.
Tiểu Cúc nghiêm mặt nhìn Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung. Nàng đanh giọng nói :
- Kiếm khách có muốn giết thì nhắm Tiểu Cúc đây.
- Vu mổ sẽ lấy mạng cả hai ngươi.
Y vừa nói vừa chớp động ánh kiếm. Tiêu Lân chớp thấy màn kiếm quang trùng trùng điệp điệp do Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung thi triển thì đã rùng mình.
Chàng không thể nào tin được màn ảnh kiếm kia là có thật mà những tưởng mình bị hoa mắt.
Tiểu Cúc nghiến răng phát động bốn chiếc ám tiễn hình cánh sao. Bốn chiếc ám tiễn đó thoát ra khỏi tay nàng, công thẳng vào vùng ảo kiếm của Vu Thiệu Lung.
Những âm thanh chát chúa khô khốc lại phát ra. Liền ngay sau những âm thanh đó là bốn chiếc ám tiễn bắn ngược trở lại chẳng khác nào ánh tinh xa. Hai chiếc hướng vào Tiêu Lân, còn hai chiếc hướng vào Tiểu Cúc.
Tiểu Cúc lộ rõ vẻ bối rối và lúng túng. Nàng phát động chỉ khí công phá vào bốn chiếc ám tiễn. Khi chỉ pháp của nàng cản được bốn chiếc ám tiễn thì màn kiếm quang cũng ập đến.
Tiêu Lân chẳng còn sự lựa chọn nào khác mà phải dùng đến Hành Tẩu Di Hành Cước. Chàng đâu muốn kẻ cứu mình chết trong màn ánh kiếm trùng điệp kia. Chàng nghiến răng thi triển Hành Tẩu Di Hành Cước lướt đến lòn tay qua tiếu yêu của Tiểu Cúc. Thi triển Hành Tẩu Di Hành Cước, thân ảnh của Tiêu Lân chẳng khác nào bóng quỷ hư vô nhấc bổng Tiểu Cúc đào thoát.
Mặc dù Tiêu Lân thi triển Hành Tẩu Di Hành Cước nhanh cực kỳ nhưng ảo kiếm của Vu Thiệu Lung vẫn kịp chém một nhát vào lưng Tiểu Cúc.
Tiểu Cúc thốt lên :
- Ôi cha...
Trong tình thế gần như chỉ phản ứng bằng phản xạ, Tiêu Lân vung mạnh tay về phía Vu Thiệu Lung. Bất thình lình một đạo khí chưởng thoát ra từ tâm trung bản thủ của chàng, cuốn đến gã kiếm khách.
Vu Thiệu Lung dùng luôn kiếm khí đón thẳng đỡ thẳng lấy đạo khí chưởng của Tiêu Lân
Chát...
Rắc...
Lưỡi kiếm của gã bị khí chưởng do Tiêu Lân đánh ra gãy làm hai khúc.
Sự kiện bất ngờ đó khiến Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung sững sờ. Y làm sao tin được khi chưởng của một gã nho sinh tuổi chưa quá mười chín đôi mươi lại có thể đánh gãy thanh trường kiếm chém sắt như chém bùn của y. Thanh kiếm đã tạo ra uy danh Ảo Kiếm của Vu Thiệu Lung.
Trong khi Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung còn đang sững sờ thì Tiêu Lân đã cắp Tiểu Cúc lao đi mất dạng rồi.
* * * * *
Đưa Tiểu Cúc vào một ngôi cổ miếu thần hoàng. Tiêu Lân đỡ nàng nằm xuống.
Tiểu Cúc ngồi dựa lưng vào vách cổ miếu. Máu ra ướt đẫm cả trang phục nàng.
Tiêu Lân lo lắng nói :
- Đại tỷ... Tiêu Lân sẽ đi tìm đại phu cho tỷ.
Tiêu Cúc nhìn Tiêu Lân :
- Tiêu Lân công tử khoan đi, Tiểu Cúc có chuyện muốn nói với Tiêu công tử.
Chàng lắc đầu :
- Đại tỷ... Chuyện, gì cũng còn đó. Tỷ hãy tịnh dưỡng để Tiêu Lân đi tìm đại phu cho tỷ.
Tiểu Cúc nắm tay Tiêu Lân, ghị chàng lại :
- Tiêu công tử... Cần phải biết tất cả. Nếu như Tiểu Cúc có mệnh hệ gì thì cũng có người thay thế Tiểu Cúc.
Tiêu Lân lo lắng nói :
- Đại tỷ... Thương thế của tỷ rất nặng. Để Tiêu Lân đi tìm đại phu trước đặng lo trị thương cho tỷ.
- Chuyện đại phu là chuyện nhỏ. Chuyện của ta là quan trọng hơn.
Nàng lấy trong ngực áo ra một tinh bình. Tiêu Cúc nói :
- Đại phu cũng không thể bằng dược thảo của Mẫu Đơn trang.
Tiêu Lân đỡ Tiểu Cúc ngồi lên. Chàng xé lớp lụa nhuộm máu. Sau lưng nàng, một vết thương kéo dài từ bờ vai trái đến tận thắt lưng của Tiểu Cúc. Máu rỉ ra ướt đỏ lưng nàng.
Tiêu Lân nói :
- Gã đó tàn nhẫn quá.
Tiêu Lân vừa nói vừa đắp thuốc lên vết thương của Tiểu Cúc. Máu không trào ra nữa. Tiêu Lân thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Cúc gượng cười :
- Đã xong rồi chứ?
- Đại tỷ... Máu đã hết ra rồi.
Chàng đỡ Tiểu Cúc dựa vào vách cổ miếu thần hoàng.
Tiểu Cúc nắm lấy tay Tiêu Lân :
- Tiêu công tử còn nhớ Huyết Điểm Tử Tiêu tôn giá không?
- Tiêu thúc thúc... Đại tỷ... Đại tỷ biết Tiêu thúc thúc?
Tiểu Cúc gật đầu. Nàng hít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực rồi nói :
- Tiêu công tử hãy nghe Tiểu Cúc nói đây... Và Tiểu Cúc muốn nhờ Tiêu công tử làm một việc.
- Đại tỷ nói đi. Đại tỷ biết Tiêu thúc thúc thì đã là người nhà của tiểu đệ rồi.
Tiểu Cúc nghiêm giọng nói :
- Huyết Điểm Tử Tiêu Viên, Tiêu thúc thúc của công tử, vì muốn lo tương lai cho công tử mà đã nhận lời với Thái A Bảo trang chủ đi tìm tung tích mười hai người đã đến Dị cung trong ngày Đoan Ngọ. Trong mười hai người đó có đại tỷ Bạch Mẫu Đơn của Tiểu Cúc...
Nàng trở lại tư thế ngồi, rồi nói tiếp :
- Tiêu công tử nghe rõ đây. Khi Tiêu thúc thúc của công tử tìm được tung tích của mười hai người kia thì tất cả đều bị kiếp họa mạng vong.
Tiểu Cúc buông tiếng thở dài :
- Hung thủ sau khi giết mười hai người kia rồi qua lại tàn sát luôn cả Thái A Bảo. Sau đó trút tội lên đầu Tiêu thúc thúc của công tử. Tiêu Viên Huyết Điểm Tử đã nhờ Tiểu Cúc đến Đào Viên thôn để chăm sóc cho công tử. Không ngờ kẻ địch lại tìm đến trước. Và có ý muốn nhổ có tận gốc. Nên họ quyết tâm giết công tử.
Tiêu Lân nói :
- Không có Đại tỷ, Tiêu Lân đã chết rồi.
- Ngược lại.. Nếu không có Tiêu công tử, hẳn Tiểu Cúc cũng đã vong mạng bởi ảo kiếm của gã kiếm khách kia.
- Nhưng đại tỷ đã bị thương nặng.
- Tiểu Cúc không sao đâu. Nghe Tiểu Cúc nói tiếp đây. Nếu như Tiểu Cúc có mệnh hệ nào...
Ngưng lời nhìn vào mắt Tiêu Lân rồi lấy trong ống tay áo ra chiếc chìa khóa bằng vàng đặt vào tay Tiêu Lân.
Tiểu Cúc trang trọng nói :
- Nếu như Tiểu Cúc có mệnh hệ nào, Tiêu công tử hãy thay Tiểu Cúc tìm một người có thể đánh bại Tứ đỉnh thiên can trong giới võ lâm giang hồ, trao cho chiếc chìa khóa bằng vàng này. Bảo y đến Thiên Sơn mở mật thất của Đại tỷ.
Nàng nắm tay Tiêu Lân :
- Công tử làm được không?
Tiêu Lân liên tục gật đầu :
- Đại tỷ yên tâm. Nhất định Tiêu Lân sẽ làm được.
- Tiêu công tử không được nói với bất cứ ai khi chưa tìm được người đó.
- Tiêu Lân biết.
Tiểu Cúc mỉm cười, từ tốn nói :
- Tiêu công tử... Tiểu Cúc những tưởng đâu Tiêu Lân công tử là một đứa trẻ còn để chỏm, không ngờ gặp mặt Tiểu Cúc mới bất ngờ. Hóa ra Tiêu công tử đã là một tráng niên.
- Đại tỷ, Tiêu Lân này cũng đã mười tám tuổi rồi.
- Tiêu công tử làm được chuyện Tiểu Cúc giao phó chứ?
Tiêu Lân gật đầu :
- Đại tỷ yên tâm, Tiêu Lân sẽ làm được mà Đại tỷ, còn Tiêu thúc thúc giờ đang ở đâu?
- Có lẽ Tiêu tôn giá đã chết rồi.
Tiểu Cúc buông tiếng thở dài. Bất giác nàng rùng mình rồi ói luôn ra một vòi máu bầm.
Tiêu Lân lo lắng nói :
- Đại tỷ.
Tiểu Cúc nhìn chàng :
- Tiêu công tử... Ta sắp đi rồi. Công tử hãy hứa với Tiểu Cúc một lần nữa. Công tử sẽ chu toàn việc Tiểu Cúc giao cho công tử.
Tiêu Lân gật đầu :
- Tiêu Lân hứa... Sẽ chu toàn phần việc Đại tỷ đã giao.
Tiểu Cúc mỉm cười rồi từ từ lả người đi.
Tiêu Lân gọi nàng :
- Đại tỷ... Đại tỷ...
Chàng cuống quít, xốc lấy Tiểu Cúc rời cổ miếu thi triển Hành tẩu cước tìm đại phu.
Khi Tiêu Lân đưa được Tiểu Cúc đến một cửa hiệu thuốc ở Dương Châu thì trời cũng chạng vạng sáng.
Chàng đập cửa và nói :
- Cứu người... Cứu người...
Hai cánh cửa dịch mở một lão nhân nhô mặt ra nhìn Tiêu Lân :
- Trời chưa kịp sáng mà...
Chẳng để cho lão nói hết câu, Tiêu Lân ôm Tiểu Cúc xông luôn vào. Chàng vừa xâm xâm đi vào đại sảnh vừa nói :
- Cứu người như cứu hỏa. Mau bảo thần y dậy thôi... Dậy thôi...
- Thì lão là thần y đây.
Tiêu Lân nhìn lại lão trượng.
- Thế sao lão không nói sớm.
Tiêu Lân đặt Tiểu Cúc xuống tràng kỷ.
Lão thần y cầm lấy mạch của Tiểu Cúc. Đôi chân mày lão nhíu lại.
Lão nhìn lại Tiêu Lân :
- Công tử định bỡn cợt ta đó à. Vị cô nương này đã chết gần một canh giờ rồi. Thế mà còn mang đến đây.
Tiêu Lân tròn mắt nhìn lão. Chàng chưa kịp lên tiếng hỏi thì bất thình lình lão đại phu rụt tay lại, thối bộ về sau ba bước. Tiêu Lân còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra thì một làn khói trắng bốc lên từ xác của Tiểu Cúc. Theo làn khói trắng đó thể xác nàng rã ra, chẳng mấy chốc chỉ còn lại là một vũng lầy nhầy pha trộn xương và thịt.
Lão đại phu nhìn sững Tiêu Lân :
- Cái gì thế này... Cái gì thế này...
Tiêu Lân lắc đầu :
- Vãn bối cũng không biết. Đại tỷ nhận một nhát kiếm, sao lại bỗng dưng hóa thân thành nước.
- Thôi rồi... Kiếm của gã kia có tẩm độc. Nàng ta chết bởi độc công.
Tiêu Lân rùng mình khi nghe lão đại phu thốt ra câu này.
Lão đại phu nhìn chàng :
- Công tử tính sao bây giờ?
Tiêu Lân lòn trong thắt lưng lấy ra một nén bạc.
- Lão tiền bối làm phước... Lo hậu sự cho Đại tỷ.
- Còn gì đâu mà chôn với cất...Đằng sau nhà của lão có lò thiêu. Đưa cô ta vào đó mà thiêu đi.
Tiêu Lân gom tất cả những gì còn lại của xác Tiểu Cúc, đưa xuống hỏa thiêu. Chàng ngồi thừ ra trước cửa lò mà suy nghĩ mông lung về những gì Tiểu cúc đã nói với chàng.
Sau khi hỏa táng cho Tiểu Cúc rồi, Tiêu Lân mới bỏ đi. Chàng vừa đi vừa suy nghĩ mông lung. Chàng buột miệng nói :
- Phải tìm đến lão huynh mới được.
Chàng quay lại Dương Châu Lạc tửu lâu nhưng không gặp lão Khấu Đà Tử. Tiêu Lân lầm bầm nói :
- Lúc cần thì lão ôn dịch lại tìm mình. Lúc mình cần thì lão bặt vô âm tín chẳng biết tìm ở đâu.
Tiêu Lân thở hắt ra một tiếng.
- Biết tìm lão Đà Tử huynh ở đâu bây giờ.
Tiêu Lân vừa đi vừa suy nghĩ mông lung, bất ngờ chạm vào một chiếc kiệu hoa do tám ả cung nữ khiêng.
Tiêu Lân ôm quyền xá :
- Thứ lỗi... Thứ lỗi.
Rèm kiệu vén lên. Một khuôn mặt với lớp phấn trắng toát cùng hai vành môi tô son đỏ ối.
Mỹ phụ nhìn Tiêu Lân điểm một nụ cười mỉm.
Tiêu Lân cũng trả lại bằng nụ cười giả lả. Chàng ôm quyền xá :
- Phu nhân miễn thứ cho tại hạ.
Nói rồi chàng bước lách qua bên.
Rèm kiệu liền buông xuống. Tám ả cung nữ lại nhấc kiệu di hành.
Tiêu Lân nhìn theo cỗ kiệu nhủ thầm :
- “Phải chi người mà lão Khấu Đà huynh yêu như vị phu nhân này, mình cũng chẳng nói làm gì. Đằng này lão lại giao tình với Ngạc Tu Di cô nương chỉ đáng tuổi hậu nhân của lão. Rõ ràng là lão ôn dịch".
Ý nghĩ kia còn đọng trong đầu Tiêu Lân thì một giọng nói nữ nhân nhỏ nhẹ rót vào tai chàng :
- Công tử đang gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nếu muốn sống thì hãy đến gian thủy xá trong Thạch Hồ.
Nghe giọng nói, Tiêu Lân đảo mắt nhìn quanh như không có người nào. Chàng nheo mày, chà lỗ tai.
- Ta có bị lãng tai không nhỉ?
Giọng nói kia lại rót vào thính nhĩ chàng :
- Công tử nghe Tu Di nói chứ. Đừng chần chờ nữa.
Tiêu Lân nhìn quanh :
- Ngạc Tu Di.. Gặp được Ngạc Tu Di tất ta có thể gặp được lão Khấu Đà huynh.
Tiêu Lân lẩm bẩm nói :
- Nếu gặp Tu Di, mình cũng nên nói với nàng ta phải tránh xa lão ôn dịch Khấu Đà Tử.
Dương Châu vốn không thiếu những tòa kỹ lâu lúc nào cũng nườm nượp bóng sắc giai nhân, nhưng Dương Châu Lạc tửu lâu lại chẳng có bóng dáng trang giai nhân kỹ nữ nào, thế nhưng vẫn nườm nượp khách thập phương dừng bước quá vãng vào. Bởi đến Dương Châu mà không đến Lạc tửu lâu xem như chưa đến Dương Châu lần nào. Nếu đã đến Lạc tửu lâu mà không thưởng thức được chén rượu Lạc tửu thì cũng xem như chưa đến Lạc tửu lâu. Dương Châu Lạc tửu lâu không có bóng sắc giai nhân kỹ nữ. Nhưng lại có Lạc tửu. Thứ rượu mà chẳng nơi nào có được ngoại trừ Dương Châu Lạc tửu lâu. Người ta dừng bước ghé vào Dương Châu Lạc tửu lâu chỉ vì thứ rượu độc nhất vô nhị của tửu lâu này.
Ngồi trên bao lơn, Khấu Đà Tử và Tiêu Lân ngồi đối ẩm. Cứ sau mỗi cân rượu thì Khấu Đà Tử lại buộc Tiêu Lân phải ngâm một bài thi phú.
Tiêu Lân bưng chén rượu ngật ngà nói :
- Lão huynh muốn đệ ngâm bài thơ gì nữa đây.
Khấu Đà Tử bưng chén nhìn Tiêu Lân toét miệng cười. Lão nói :
- Lão huynh thích bài thơ nào có rượu, có tình là được rồi.
Tiêu Lân đặt chén xuống bàn nói :
- Sao lão huynh chỉ thích thơ có tình và có rượu nhỉ? Phàm những ai thích thơ có tình có rượu là những kẻ đã từng thất tình.
Tiêu Lân chồm đến :
- Hê... Lão huynh... Bộ lão huynh đã từng là kẻ thất tình à?
Khấu Đà Tử gật đầu :
- Đúng rồi... Ta từng là kẻ thất tình.
- Kẻ làm cho lão huynh thất tình chắc phải là trang giai nhân tuyệt sắc có một không có hai ở trên đời này.
Đôi mắt của Khấu Đà Tử ướt át màn lệ. Lão nhìn chén rượu như nhìn vào cõi dĩ vãng mơ hồ.
Tiêu Lân chau mày nhìn lão :
- Hê... Lão huynh đang hồi nhớ lại tình yêu ư?
Khấu Đà Tử ngẩng lên nhìn Tiêu Lân. Ánh mắt của lão long lanh một cách lạ thường, rồi sau đó là hai giọt lệ rịn ra khóe. Tiêu Lân tròn mắt nhìn lão.
Chàng gượng nói :
- Hê... Đừng nói với đệ là lão huynh khóc nhé.
Chàng bưng chén rượu đưa đến trước :
- Mời lão huynh dùng chén rượu này để vơi tình.
Tiêu Lân vừa thốt dứt câu thì dung diện của Khấu Đà Tử mếu xệch trông thật thảm hại và khốn khổ. Lão nức nở nói :
- Ta uống với lão đệ.
Hai người cạn chén.
Đặt chén xuống bàn, Khấu Đà Tử nói :
- Lão đệ ngâm thơ cho ta nghe đi.
Tiêu Lân xụ mặt xuống, giả lả nói :
- Lão huynh làm đệ xúc động quá à. Không biết tình nương của lão huynh là kẻ như thế nào. Sao lại gieo vào lòng lão huynh nỗi đau khổ như vậy.
- Lão đệ ngâm thơ rồi ta sẽ nói.
Tiêu Lân nhìn lão. Chàng bưng bầu rượu rót đầy hai chén. Bưng chén rượu, Tiêu Lân nhẩm ngâm :
Dạ tình hảo tửu tri tân khách
Giai nhân thu nhãn tâm tri kỷ
Nhất niên bất kiến dạ bồi hồi
Tao phùng diện ngộ nhất lệ sa.
Chàng vừa ngâm xong nước mắt lại trào ra khóe của Khấu Đà Tử. Lão sụt sịt nói :
- Lão đệ làm ta xúc động... Ta lại khóc nữa rồi.
Tiêu Lân chồm tới trước. Chàng giả lả nói :
- Lão huynh tưởng tượng tiểu đệ là trang giai nhân tình nương của lão huynh hay sao mà lão huynh khóc dữ vậy. Nếu lỡ như lão huynh có tưởng tượng thì nhớ xua cái sự tưởng tượng đó ra khỏi đầu đi nhé. Lão huynh và Tiêu Lân đang dùng Lạc tửu chứ không phải là Khấp tửu đâu. Đây là Dương Châu Lạc tửu lâu chứ không phải Dương Châu Khấp tửu lâu. Nghe huynh khóc, không chừng lão chủ tửu lâu lại tính thêm ngân lượng đó. Đừng khóc... Đừng khóc.
Lão nhìn Tiêu Lân, rồi dùng ống tay áo quệt nước mắt. Khấu Đà Tử thổn thức nói :
- Tiêu lão đệ đâu có biết tình yêu của lão huynh đối với nàng ấy như thế nào đâu... Ta yêu nàng... yêu tha thiết.
Tiêu Lân gật đầu :
- Đệ biết... Đệ biết... Lão huynh đừng khóc. Phàm nam nhân mà khóc vì tình thì kẻ đó yêu dữ dội rồi. Huống chi lão huynh đã là một trưởng lão. Bấy nhiêu đó cũng biết tình yêu của lão huynh lai láng vô cùng.
Tiêu Lân thở hắt, nói tiếp:
- Là trang giai nhân kia là người như thế nào khiến cho lão huynh say đắm như vậy nhỉ.
Tiêu Lân bưng chén rượu nói :
- Uống chén rượu này... Huynh nói cho đệ biết tình nương của lão huynh.Biết đâu đệ có thể giúp lão huynh trọn tình trọn duyên.
Lão Đà Tử thổn thức nói :
- Chắc kiếp này ta không có duyên nợ với nàng.
- Lão huynh bi quan quá vậy.
- Không bi quan đâu, bởi vì lão huynh là Bang chủ Cái bang.
- Bang chủ Cái bang thì có sao đâu.
- Cái bang của lão huynh cũng là thiên hạ đệ nhất bang mà. Còn lão huynh lại là một trong Tứ đỉnh thiên can. Còn gì hơn nữa chứ. Nói cho tiểu đệ biết đi. Nhất định tiểu đệ sẽ giúp lão huynh.
Khấu Đà Tử nhìn Tiêu Lân Lão hít mũi rồi chậm rãi nói :
- Tiêu lão đệ. Nếu Tiêu lão đệ giúp được lão huynh trọn tình với nàng ta ngậm cỏ đền ân đệ.
Tiêu Lân khoát tay :
- Không không... Bằng hữu là phải giúp nhau. Tiêu Lân sẽ dùng ba tấc lưỡi giúp lão huynh. Nhưng tước hết huynh phải cho đệ biết tình nương của lão huynh đang ở đâu. Và người như thế nào mới được.
Khấu Đà Tử nuốt nước miếng rồi nói :
- Tình nương của lão huynh rất dễ tìm. Bởi vì nàng cũng nổi danh trên chốn võ lâm giang hồ... Nàng đi đến đâu thì hoa rụng đến đó. Nhan sắc của nàng khiến cho hoa phải nhường, nguyệt phải thẹn đó.
Đôi chân mày của Tiêu Lân nhíu hẳn lại. Chàng từ từ đứng lên mà hai con ngươi thì đóng đinh vào mặt Khấu Đà Tử. Lời của lão Khấu Đà Tử buộc Tiêu Lân phải liên tưởng đến Ngạc Tu Di mà nhìn Khấu Đà Tử bằng cặp mắt sững sờ.
Tiêu Lân nói :
- Tình nương của lão huynh đi đến đâu hoa rụng đến đó?
Khấu Đà Tử thản nhiên gật đầu.
Tiêu Lân hỏi tiếp :
- Lão huynh nay được bao nhiêu tuổi nhỉ.Nếu đệ đoán không lầm thì lão huynh đã ngoài ngũ tuần. Tiêu Lân và lão huynh là huynh đệ với nhau chỉ vì lão huynh thua trí Tiêu Lân.
Khấu Đà Tử nhìn chàng :
- Lão đệ nói ra những điều đó để làm gì.
- Đệ nói ra để cho lão huynh biết vì sao lão huynh phải đau khổ vì tình, lụy vì tình và không chừng biến thành một lão già điên tình.
Khấu Đà Tử lắc đầu :
- Tiểu đệ nói ta chẳng hiểu gì cải.
- Sao lại không hiểu... Thế huynh có biết vì sao tình nương của lão huynh không đáp tình cho lão huynh không.
- Vì sao?
Tiêu Lân bưng chén rượu nói :
- Lão huynh uống với đệ chén rượu này đi, rồi đệ sẽ nói.
Khấu Đà Tử gật đầu bưng chén.
- Mời lão đệ.
Uống cạn chén rượu, Tiêu Lân đặt chén xuống bàn nhìn Khấu Đà Tử. Lão Khấu Đà Tử cũng nhìn chàng. Ánh mắt Tiêu Lân lộ rõ những nét trang trọng vô cùng. Chàng ngập ngừng nói :
- Lão huynh muốn biết vì sao tình nương của lão huynh không đáp tình cho huynh không. Vì sao người ta từ chối một tình yêu tha thiết và say đắm của lão huynh không.
Khấu Đà Tử trang trọng hỏi :
- Lão đệ... Vì sao... Hãy nói cho lão huynh biết đi.
Tiêu Lân nghiêm giọng, đồng thời, nhìn thẳng vào mắt Khấu Đà Tử. Chàng... rít một luồng chân ngươn căng phồng lồng ngực, trịnh trọng nói :
- Lão huynh nghe cho rõ đây. Vì sao người ta phủ nhận tình yêu của lão huynh...
Tiêu Lân ngập ngừng rồi mới gằn giọng nói :
- Bởi vì lão huynh là lão gìa dịch. Một lão gìa ôn dịch không biết đâu là hậu sinh hay tiền bối.
Khấu Đà Tử Trố mắt nhìn chàng :
- Hê... Ngươi... Sao ngươi lại chửi ta chứ?
- Không chửi lão huynh sao được. Có chửi lão huynh may ra lão huynh còn bỏ được cố tật si tình ôn dịch đó.
Khấu Đà Tử lắc đầu :
- Ngươi nói gì Khấu Đà Tử không hiểu.
- Không hiểu hay giả vờ không hiểu.
Tiêu Lân ôm quyền xá Khấu Đà Tử :
- Lão huynh còn si tình u mê thì Tiêu Lân chỉ còn biết bái lạy lão huynh tôn làm lão ôn dịch...
- Ngươi nói gì thế.
- Lão huynh tự suy nghĩ đi sẽ hiểu tình nương của lão huynh bao nhiêu tuổi còn huynh thì bao nhiêu tuổi. Tiêu Lân cạch cái mặt chẳng ham nhận quyền trượng Cái bang của huynh.
Tiêu Lân bịt mũi:
- Thúi lắm... Thúi lắm... Tưởng đâu nước mắt lão huynh là nước mắt tình không dè là nước mắt ôn dịch...
Tiêu Lân lắc đầu :
- Cáo biệt... Cáo biệt lão huynh.
Tiêu Lân nói dứt câu thi triển luôn Hành tẩu di ảnh cước. Thân pháp của chàng vượt ra ngoài bao lơn băng xuống đất.
Lão Đà Tử ngơ ngơ ngác. Lão chồm lên bao lơn :
- Hê... Tiêu Lân... Ngươi đi đâu vậy. Ngươi nói gì lão Đà Tử này chẳng hiểu gì cả.
Tiêu Lân dừng bước nhìn lên nói :
- Lão huynh suy nghĩ ắt sẽ hiểu sao Tiêu Lân này bỏ đi. Khi nào lão huynh thôi không nghĩ đến nàng ta nữa, Tiêu Lân sẽ gặp lại lão huynh.
Lão Khấu Đà Tử tròn mắt nhìn chàng. Lão vò đầu như thể đang bị cơn ngứa hành hạ. Lão vừa gãi đầu vừa lầm bầm :
-Tên nho sinh thúi. Ngươi nói cái khỉ gì thế nhỉ. Chẳng lẽ lão Khấu Đà Tử không đáng mặt yêu Di Hoa Tiên Tử sao.
Trở lại Tiêu Lân.
Sau khi chàng đào thoát khỏi lão Đà Tử bằng chính tuyệt học khinh công của lão, liền theo đường cũ quay lại Đào Viên thôn.
Từ Dương Châu, Tiêu Lân quay về Đào Viên thôn thì trời cũng vừa sẩm tối.
Cảnh tượng Đào Viên thôn đập vào mắt Tiêu Lân. Chàng không thể nào tin được cảnh tượng trước mắt mình. Khu Đào Viên trang giờ chỉ còn là một đống tro tàn. Chung quanh đại sảnh là những xác chết nằm la liệt. Ngay cả lão Thôn trưởng cũng nằm chết ngay trước cửa đại sảnh Đào Viên trang.
Tiêu Lân trơ mắt nhìn cảnh tượng khủng khiếp kia. Chàng buột miệng nói :
- Chuyện gì đã xảy ra.
Tiêu Lân đang bần thần trước cảnh tượng khủng khiếp của khu Đào Viên trang thì ba bóng người vận hắc y võ phục lướt đến.
Ba gã Hắc y nhân vận võ phục bó chẻn. Tay lăm lăm quỷ đao đứng đối mặt với chàng.
Tiêu Lân đanh giọng nói :
- Phải các ngươi tạo ra huyết sát này?
Tiêu Lân nói mà máu chàng bỗng sôi sùng sục lửa căm phẫn. Hai mắt đỏ rực như thể chực lấy mạng ba gã Hắc y nhân.
Gã Hắc y nhân đứng giữa nói :
- Tiểu tử... Chúng ta đến đưa ngươi xuống a tỳ đây.
Vừa nói cả ba gã Hắc y nhân đồng loạt vung khoái đao ra lao thẳng đến Tiêu Lân.
Tiêu Lân thét lên :
- Thiếu gia cũng muốn các ngươi phải trả nợ máu.
Tiêu Lân vừa nói vừa đẩy song chưởng về phía ba gã Hắc y nhân. Quái lạ làm sao chẳng có chút đạo kình nào phát ra từ tâm trung bản thủ của chàng.
Khi Tiêu Lân phát hiện được điều đó thì ba ngọn khoái đao đã chụp đến chàng rồi. Mỗi lưỡi quỷ đao là một lưỡi hái tử thần nhắm lấy Tiêu Lân. Khi phát hiện ra tử thần đến bên mình thì Tiêu Lân gần như đã tuyệt đường sinh lộ bởi những ngọn quỷ đao kia. Chàng rùng mình khi nghĩ đến lúc phải nhận ba lưỡi quỷ đao lấy mạng. Cái chết đã cầm chắc trong tay chàng.
Keng... Keng... Keng...
Ba âm thanh khô khốc vang lên ngay bên mang tai Tiêu Lân. Cùng với những âm thanh đó, ba lưỡi quỷ đao bị bật ngược trở lại vì bị công phá bởi những chiếc ám tiễn hình cánh sao.
Tiểu Cúc chẳng khác nào một cánh én lướt đến bên Tiêu Lân.
Chàng rùng mình, mặc dù biết mình vừa thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
Tiểu Cúc nói với Tiêu Lân :
- Tiêu công tử... Mau chạy đi.
Tiêu Lân nói :
- Đúng rồi. Phải chạy chứ. Đâu thể để chết một cách vô lý như thế này.
Chàng vừa nói vừa toan thi triển Hành Tẩu Di Hình Cước thì Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung xuất hiện. Gã hoành kiếm ngang ngực lạnh lùng nói :
- Các người không có đường đào tẩu đâu.
Tiểu Cúc nghiêm mặt nhìn Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung. Nàng đanh giọng nói :
- Kiếm khách có muốn giết thì nhắm Tiểu Cúc đây.
- Vu mổ sẽ lấy mạng cả hai ngươi.
Y vừa nói vừa chớp động ánh kiếm. Tiêu Lân chớp thấy màn kiếm quang trùng trùng điệp điệp do Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung thi triển thì đã rùng mình.
Chàng không thể nào tin được màn ảnh kiếm kia là có thật mà những tưởng mình bị hoa mắt.
Tiểu Cúc nghiến răng phát động bốn chiếc ám tiễn hình cánh sao. Bốn chiếc ám tiễn đó thoát ra khỏi tay nàng, công thẳng vào vùng ảo kiếm của Vu Thiệu Lung.
Những âm thanh chát chúa khô khốc lại phát ra. Liền ngay sau những âm thanh đó là bốn chiếc ám tiễn bắn ngược trở lại chẳng khác nào ánh tinh xa. Hai chiếc hướng vào Tiêu Lân, còn hai chiếc hướng vào Tiểu Cúc.
Tiểu Cúc lộ rõ vẻ bối rối và lúng túng. Nàng phát động chỉ khí công phá vào bốn chiếc ám tiễn. Khi chỉ pháp của nàng cản được bốn chiếc ám tiễn thì màn kiếm quang cũng ập đến.
Tiêu Lân chẳng còn sự lựa chọn nào khác mà phải dùng đến Hành Tẩu Di Hành Cước. Chàng đâu muốn kẻ cứu mình chết trong màn ánh kiếm trùng điệp kia. Chàng nghiến răng thi triển Hành Tẩu Di Hành Cước lướt đến lòn tay qua tiếu yêu của Tiểu Cúc. Thi triển Hành Tẩu Di Hành Cước, thân ảnh của Tiêu Lân chẳng khác nào bóng quỷ hư vô nhấc bổng Tiểu Cúc đào thoát.
Mặc dù Tiêu Lân thi triển Hành Tẩu Di Hành Cước nhanh cực kỳ nhưng ảo kiếm của Vu Thiệu Lung vẫn kịp chém một nhát vào lưng Tiểu Cúc.
Tiểu Cúc thốt lên :
- Ôi cha...
Trong tình thế gần như chỉ phản ứng bằng phản xạ, Tiêu Lân vung mạnh tay về phía Vu Thiệu Lung. Bất thình lình một đạo khí chưởng thoát ra từ tâm trung bản thủ của chàng, cuốn đến gã kiếm khách.
Vu Thiệu Lung dùng luôn kiếm khí đón thẳng đỡ thẳng lấy đạo khí chưởng của Tiêu Lân
Chát...
Rắc...
Lưỡi kiếm của gã bị khí chưởng do Tiêu Lân đánh ra gãy làm hai khúc.
Sự kiện bất ngờ đó khiến Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung sững sờ. Y làm sao tin được khi chưởng của một gã nho sinh tuổi chưa quá mười chín đôi mươi lại có thể đánh gãy thanh trường kiếm chém sắt như chém bùn của y. Thanh kiếm đã tạo ra uy danh Ảo Kiếm của Vu Thiệu Lung.
Trong khi Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung còn đang sững sờ thì Tiêu Lân đã cắp Tiểu Cúc lao đi mất dạng rồi.
* * * * *
Đưa Tiểu Cúc vào một ngôi cổ miếu thần hoàng. Tiêu Lân đỡ nàng nằm xuống.
Tiểu Cúc ngồi dựa lưng vào vách cổ miếu. Máu ra ướt đẫm cả trang phục nàng.
Tiêu Lân lo lắng nói :
- Đại tỷ... Tiêu Lân sẽ đi tìm đại phu cho tỷ.
Tiêu Cúc nhìn Tiêu Lân :
- Tiêu Lân công tử khoan đi, Tiểu Cúc có chuyện muốn nói với Tiêu công tử.
Chàng lắc đầu :
- Đại tỷ... Chuyện, gì cũng còn đó. Tỷ hãy tịnh dưỡng để Tiêu Lân đi tìm đại phu cho tỷ.
Tiểu Cúc nắm tay Tiêu Lân, ghị chàng lại :
- Tiêu công tử... Cần phải biết tất cả. Nếu như Tiểu Cúc có mệnh hệ gì thì cũng có người thay thế Tiểu Cúc.
Tiêu Lân lo lắng nói :
- Đại tỷ... Thương thế của tỷ rất nặng. Để Tiêu Lân đi tìm đại phu trước đặng lo trị thương cho tỷ.
- Chuyện đại phu là chuyện nhỏ. Chuyện của ta là quan trọng hơn.
Nàng lấy trong ngực áo ra một tinh bình. Tiêu Cúc nói :
- Đại phu cũng không thể bằng dược thảo của Mẫu Đơn trang.
Tiêu Lân đỡ Tiểu Cúc ngồi lên. Chàng xé lớp lụa nhuộm máu. Sau lưng nàng, một vết thương kéo dài từ bờ vai trái đến tận thắt lưng của Tiểu Cúc. Máu rỉ ra ướt đỏ lưng nàng.
Tiêu Lân nói :
- Gã đó tàn nhẫn quá.
Tiêu Lân vừa nói vừa đắp thuốc lên vết thương của Tiểu Cúc. Máu không trào ra nữa. Tiêu Lân thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Cúc gượng cười :
- Đã xong rồi chứ?
- Đại tỷ... Máu đã hết ra rồi.
Chàng đỡ Tiểu Cúc dựa vào vách cổ miếu thần hoàng.
Tiểu Cúc nắm lấy tay Tiêu Lân :
- Tiêu công tử còn nhớ Huyết Điểm Tử Tiêu tôn giá không?
- Tiêu thúc thúc... Đại tỷ... Đại tỷ biết Tiêu thúc thúc?
Tiểu Cúc gật đầu. Nàng hít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực rồi nói :
- Tiêu công tử hãy nghe Tiểu Cúc nói đây... Và Tiểu Cúc muốn nhờ Tiêu công tử làm một việc.
- Đại tỷ nói đi. Đại tỷ biết Tiêu thúc thúc thì đã là người nhà của tiểu đệ rồi.
Tiểu Cúc nghiêm giọng nói :
- Huyết Điểm Tử Tiêu Viên, Tiêu thúc thúc của công tử, vì muốn lo tương lai cho công tử mà đã nhận lời với Thái A Bảo trang chủ đi tìm tung tích mười hai người đã đến Dị cung trong ngày Đoan Ngọ. Trong mười hai người đó có đại tỷ Bạch Mẫu Đơn của Tiểu Cúc...
Nàng trở lại tư thế ngồi, rồi nói tiếp :
- Tiêu công tử nghe rõ đây. Khi Tiêu thúc thúc của công tử tìm được tung tích của mười hai người kia thì tất cả đều bị kiếp họa mạng vong.
Tiểu Cúc buông tiếng thở dài :
- Hung thủ sau khi giết mười hai người kia rồi qua lại tàn sát luôn cả Thái A Bảo. Sau đó trút tội lên đầu Tiêu thúc thúc của công tử. Tiêu Viên Huyết Điểm Tử đã nhờ Tiểu Cúc đến Đào Viên thôn để chăm sóc cho công tử. Không ngờ kẻ địch lại tìm đến trước. Và có ý muốn nhổ có tận gốc. Nên họ quyết tâm giết công tử.
Tiêu Lân nói :
- Không có Đại tỷ, Tiêu Lân đã chết rồi.
- Ngược lại.. Nếu không có Tiêu công tử, hẳn Tiểu Cúc cũng đã vong mạng bởi ảo kiếm của gã kiếm khách kia.
- Nhưng đại tỷ đã bị thương nặng.
- Tiểu Cúc không sao đâu. Nghe Tiểu Cúc nói tiếp đây. Nếu như Tiểu Cúc có mệnh hệ nào...
Ngưng lời nhìn vào mắt Tiêu Lân rồi lấy trong ống tay áo ra chiếc chìa khóa bằng vàng đặt vào tay Tiêu Lân.
Tiểu Cúc trang trọng nói :
- Nếu như Tiểu Cúc có mệnh hệ nào, Tiêu công tử hãy thay Tiểu Cúc tìm một người có thể đánh bại Tứ đỉnh thiên can trong giới võ lâm giang hồ, trao cho chiếc chìa khóa bằng vàng này. Bảo y đến Thiên Sơn mở mật thất của Đại tỷ.
Nàng nắm tay Tiêu Lân :
- Công tử làm được không?
Tiêu Lân liên tục gật đầu :
- Đại tỷ yên tâm. Nhất định Tiêu Lân sẽ làm được.
- Tiêu công tử không được nói với bất cứ ai khi chưa tìm được người đó.
- Tiêu Lân biết.
Tiểu Cúc mỉm cười, từ tốn nói :
- Tiêu công tử... Tiểu Cúc những tưởng đâu Tiêu Lân công tử là một đứa trẻ còn để chỏm, không ngờ gặp mặt Tiểu Cúc mới bất ngờ. Hóa ra Tiêu công tử đã là một tráng niên.
- Đại tỷ, Tiêu Lân này cũng đã mười tám tuổi rồi.
- Tiêu công tử làm được chuyện Tiểu Cúc giao phó chứ?
Tiêu Lân gật đầu :
- Đại tỷ yên tâm, Tiêu Lân sẽ làm được mà Đại tỷ, còn Tiêu thúc thúc giờ đang ở đâu?
- Có lẽ Tiêu tôn giá đã chết rồi.
Tiểu Cúc buông tiếng thở dài. Bất giác nàng rùng mình rồi ói luôn ra một vòi máu bầm.
Tiêu Lân lo lắng nói :
- Đại tỷ.
Tiểu Cúc nhìn chàng :
- Tiêu công tử... Ta sắp đi rồi. Công tử hãy hứa với Tiểu Cúc một lần nữa. Công tử sẽ chu toàn việc Tiểu Cúc giao cho công tử.
Tiêu Lân gật đầu :
- Tiêu Lân hứa... Sẽ chu toàn phần việc Đại tỷ đã giao.
Tiểu Cúc mỉm cười rồi từ từ lả người đi.
Tiêu Lân gọi nàng :
- Đại tỷ... Đại tỷ...
Chàng cuống quít, xốc lấy Tiểu Cúc rời cổ miếu thi triển Hành tẩu cước tìm đại phu.
Khi Tiêu Lân đưa được Tiểu Cúc đến một cửa hiệu thuốc ở Dương Châu thì trời cũng chạng vạng sáng.
Chàng đập cửa và nói :
- Cứu người... Cứu người...
Hai cánh cửa dịch mở một lão nhân nhô mặt ra nhìn Tiêu Lân :
- Trời chưa kịp sáng mà...
Chẳng để cho lão nói hết câu, Tiêu Lân ôm Tiểu Cúc xông luôn vào. Chàng vừa xâm xâm đi vào đại sảnh vừa nói :
- Cứu người như cứu hỏa. Mau bảo thần y dậy thôi... Dậy thôi...
- Thì lão là thần y đây.
Tiêu Lân nhìn lại lão trượng.
- Thế sao lão không nói sớm.
Tiêu Lân đặt Tiểu Cúc xuống tràng kỷ.
Lão thần y cầm lấy mạch của Tiểu Cúc. Đôi chân mày lão nhíu lại.
Lão nhìn lại Tiêu Lân :
- Công tử định bỡn cợt ta đó à. Vị cô nương này đã chết gần một canh giờ rồi. Thế mà còn mang đến đây.
Tiêu Lân tròn mắt nhìn lão. Chàng chưa kịp lên tiếng hỏi thì bất thình lình lão đại phu rụt tay lại, thối bộ về sau ba bước. Tiêu Lân còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra thì một làn khói trắng bốc lên từ xác của Tiểu Cúc. Theo làn khói trắng đó thể xác nàng rã ra, chẳng mấy chốc chỉ còn lại là một vũng lầy nhầy pha trộn xương và thịt.
Lão đại phu nhìn sững Tiêu Lân :
- Cái gì thế này... Cái gì thế này...
Tiêu Lân lắc đầu :
- Vãn bối cũng không biết. Đại tỷ nhận một nhát kiếm, sao lại bỗng dưng hóa thân thành nước.
- Thôi rồi... Kiếm của gã kia có tẩm độc. Nàng ta chết bởi độc công.
Tiêu Lân rùng mình khi nghe lão đại phu thốt ra câu này.
Lão đại phu nhìn chàng :
- Công tử tính sao bây giờ?
Tiêu Lân lòn trong thắt lưng lấy ra một nén bạc.
- Lão tiền bối làm phước... Lo hậu sự cho Đại tỷ.
- Còn gì đâu mà chôn với cất...Đằng sau nhà của lão có lò thiêu. Đưa cô ta vào đó mà thiêu đi.
Tiêu Lân gom tất cả những gì còn lại của xác Tiểu Cúc, đưa xuống hỏa thiêu. Chàng ngồi thừ ra trước cửa lò mà suy nghĩ mông lung về những gì Tiểu cúc đã nói với chàng.
Sau khi hỏa táng cho Tiểu Cúc rồi, Tiêu Lân mới bỏ đi. Chàng vừa đi vừa suy nghĩ mông lung. Chàng buột miệng nói :
- Phải tìm đến lão huynh mới được.
Chàng quay lại Dương Châu Lạc tửu lâu nhưng không gặp lão Khấu Đà Tử. Tiêu Lân lầm bầm nói :
- Lúc cần thì lão ôn dịch lại tìm mình. Lúc mình cần thì lão bặt vô âm tín chẳng biết tìm ở đâu.
Tiêu Lân thở hắt ra một tiếng.
- Biết tìm lão Đà Tử huynh ở đâu bây giờ.
Tiêu Lân vừa đi vừa suy nghĩ mông lung, bất ngờ chạm vào một chiếc kiệu hoa do tám ả cung nữ khiêng.
Tiêu Lân ôm quyền xá :
- Thứ lỗi... Thứ lỗi.
Rèm kiệu vén lên. Một khuôn mặt với lớp phấn trắng toát cùng hai vành môi tô son đỏ ối.
Mỹ phụ nhìn Tiêu Lân điểm một nụ cười mỉm.
Tiêu Lân cũng trả lại bằng nụ cười giả lả. Chàng ôm quyền xá :
- Phu nhân miễn thứ cho tại hạ.
Nói rồi chàng bước lách qua bên.
Rèm kiệu liền buông xuống. Tám ả cung nữ lại nhấc kiệu di hành.
Tiêu Lân nhìn theo cỗ kiệu nhủ thầm :
- “Phải chi người mà lão Khấu Đà huynh yêu như vị phu nhân này, mình cũng chẳng nói làm gì. Đằng này lão lại giao tình với Ngạc Tu Di cô nương chỉ đáng tuổi hậu nhân của lão. Rõ ràng là lão ôn dịch".
Ý nghĩ kia còn đọng trong đầu Tiêu Lân thì một giọng nói nữ nhân nhỏ nhẹ rót vào tai chàng :
- Công tử đang gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nếu muốn sống thì hãy đến gian thủy xá trong Thạch Hồ.
Nghe giọng nói, Tiêu Lân đảo mắt nhìn quanh như không có người nào. Chàng nheo mày, chà lỗ tai.
- Ta có bị lãng tai không nhỉ?
Giọng nói kia lại rót vào thính nhĩ chàng :
- Công tử nghe Tu Di nói chứ. Đừng chần chờ nữa.
Tiêu Lân nhìn quanh :
- Ngạc Tu Di.. Gặp được Ngạc Tu Di tất ta có thể gặp được lão Khấu Đà huynh.
Tiêu Lân lẩm bẩm nói :
- Nếu gặp Tu Di, mình cũng nên nói với nàng ta phải tránh xa lão ôn dịch Khấu Đà Tử.
Tác giả :
Liễu Uyển Hồng