Giang Hồ Dị Giới
Chương 67: Âm mưu to lớn
Quảng Mục Thiên cùng Đông Lai vừa bước ra khỏi Đấu Giá Hội, một cảm giác quỷ dị khó hiểu chợt ùa tới. Trên con đường vốn vắng tanh không một bóng người, những cơn gió nhẹ chợt thoảng qua mang theo một mùi nguy hiểm nhè nhẹ. Quảng Mục Thiên mày kiếm nhíu chặt, sự im ắng tới quỷ dị này trỗi lên một nỗi lo sợ vô hình trong tâm trí hắn...
Đông Lai thấy Quảng Mục Thiên ngơ ngẩn xuất thần, liền hỏi:
"Đại nhân có chuyện gì sao?"
Quảng Mục Thiên giật mình a một tiếng, lắc đầu đáp:
"Không có chuyện gì, chúng ta quay về thôi."
Nói rồi trở gót đi luôn. Đông Lai không dám nhiều lời, cũng lật đật chạy theo.
Hai người cứ lẳng lặng vậy mà đi, vừa đi được một đoạn. Chợt phía đằng trước thấy một toán người đứng chặn đường. Đám người này sau lưng đều đeo kiếm, phục sức thanh nhã, trông khí độ chẳng phải dạng tầm thường. Coi bộ không phải con nhà phú quý thì cũng là đệ tử đại phái nào đó.
Quảng Mục Thiên vừa thấy đám người này, bụng nghĩ thầm:
"Bọn này không nhịn được muốn động thủ rồi đây."
Quả nhiên, trong đám người một gã thanh niên đứng ra, chỉ mặt Đông Lai cùng Quảng Mục Thiên mà mắng:
"Hai tên gian tặc này, dám ở trong Hư Thiên Thành trộm đồ. Thế mà còn dám nhàn nhã tản bộ nơi đây. Thật là vô pháp vô thiên. Mau theo chúng ta về chấp pháp. Nếu trái lời chớ trách chúng ta động thủ!"
Đông Lai thấy thái độ đối phương ngông nghênh, trong lòng bực tức lắm. Lão tuy làm thuộc hạ cho Quảng Mục Thiên, nhưng tâm cường giả thì vẫn còn đó. Thấy một đám tiểu bối miệng còn hôi sữa mà hung hăng càn quấy như thế thì làm sao nhịn cho được, đang toan tiến lên vả miệng. Quảng Mục Thiên vội cản lão lại, hỏi:
"Đám này là đệ tử phái nào?"
Đông Lai bực dọc đáp:
"Bẩm đại nhân, đám người này là đệ tử Thiên Đạo Môn. Một đám oắt con mà thôi. Lại dám trước mặt đại nhân hô to gọi nhỏ. Thật ngu xuẩn lắm, để tiểu nhân dạy bọn chúng một bài học."
Quảng Mục Thiên trong lòng thầm cười lạnh, hắn cảm nhận được xung quanh đây ẩn ẩn rất nhiều cao thủ. Ít nhất cũng phải từ ba trăm đến bốn trăm người. Nhưng không chỉ riêng đệ tử Thiên Đạo Môn, còn rất nhiều môn phái khác nữa. Trong đó nhân thủ của Tà Phái chiếm số đông. Nếu Quảng Mục Thiên đoán không lầm, lần này Cửu Ngục Tà Ma xuất động hết thảy các cao thủ cao tầng, bao gồm chưởng môn, trưởng lão... Đám người chặn đường trước mặt này mới chỉ là mở màn mà thôi. Dự cảm bất lành hồi nãy của hắn chẳng lẽ là chuyện này?
Trong lúc Quảng Mục Thiên đang trầm mặc suy nghĩ thì tên đệ tử Thiên Đạo Môn kia quát lớn một tiếng, rút kiếm ra, tiến tới toan động thủ. Đông Lai ở bên cạnh vốn đã chướng mắt, liền tung ngay một trảo. Tên đệ tử kia nào phải là đối thủ của lão, né tránh không kịp liền bị trúng chiêu. Thân hình bay vọt ra cả chục trượng, hộc một phát nôn ra ngụm máu tươi, ngất ngay đương trường. Đám đệ tử còn lại kinh sợ, hô toáng loạn xạ cả lên. Một tên trong đó vội lấy ra một cây pháo hiệu, rồi bắn lên không trung. Nổ oành một tiếng rõ to.
••••••
Ở một căn phòng nhỏ trong Hư Thiên Thành, Phi Hoằng đang ngồi bên cửa sổ. Chợt, lão thấy một vệt sáng bay thẳng lên trời nổ oành một tiếng, phân tân thành vô số tia sáng rơi rũ xuống. Chính là tín hiệu cầu viện vừa rồi của Thiên Đạo Môn. Phi Hoằng khóe miệng nhếch lên một nụ cười âm hiểm, lẩm bẩm:
"Kế hoạch bắt đầu rồi. Ngày hôm nay Cửu Long chết. Chính Phái tất diệt!"
••••••
Chỉ trong chốc lát, đệ tử Thiên Đạo Môn nghe tiếng cầu viện đã tụ tập đến, hay nói một cách chính xác hơn thì là hiện thân. Bởi bọn chúng đã nấp sẵn quanh đây từ trước. Chỉ chực chờ một trong hai người Quảng Mục Thiên và Đông Lai ra tay đả thương người bên mình. Lấy cái cớ để xuất hiện mà thôi.
Đông Lai cũng nhận thấy có điểm kỳ lạ, quay lại hỏi ý kiến Quảng Mục Thiên. Chỉ thấy Quảng Mục Thiên lắc đầu nói:
"Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra. Cứ đợi xem sao!"
Chẳng mấy chốc, xung quanh đệ tử Thiên Đạo môn đã vây chặt hai người lại. Nghe loạt xoạt liên tiếp, ánh sáng lập lòe, rất đông người đã rút binh khí ra cầm trên tay. Không khí xung quanh theo đó mà trở nên nặng nề vô cùng.
Chợt trong đám người, một giọng nói trầm trầm vang lên:
"Các ngươi làm gì thế? Ta chỉ bảo là mang người về, chứ có bảo các ngươi động thủ đâu nào?"
Lời kia vừa dứt, toàn bộ đệ tử Thiên Đạo Môn đều thu binh khí lại, cung kính hô lên:
"Chúng đệ tử bái kiến Chưởng Môn."
Từ trong đám đông, một đạo nhân nhàn nhã bước ra. Mỗi bước của lão nhìn rất bình thường nhưng lại bước xa được hơn vài trượng. Công phu khinh công súc địa thành thốn quả nhiên lợi hại vô cùng. Đám đệ tử thấy vậy đều ồ lên, mặt mày đầy vẻ sùng bái.
Đông Lai hừ một tiếng, lẩm bẩm:
"Giả thần giả quỷ. Súc địa thành thốn, bổn Thánh Thủ cũng làm được. Có gì lạ đâu."
Người vừa xuất hiện chính là Chưởng Môn Thiên Đạo Môn, Lưu Đaonj Nhân.
Chỉ thấy Lưu Đạo Nhân đi đến trước mặt Quảng Mục Thiên liền chắp tay, cúi người hành lễ, nói:
"Bổn tọa Lưu Đạo Nhân, chấp chưởng Thiên Đạo Môn. Vốn đã nghe uy danh Cửu Long bấy lâu. Nay mới có dịp gặp mặt, thật khiến bổn tọa kinh hỷ không thôi."
Lão tuy toàn thân trông thật thanh nhã dễ coi, nhưng vừa mở miệng lại xưng hô "Bổn tọa". Ý tứ muốn đứng ngang hàng với bậc tiền bối như hắn. Điều này khiến Quảng Mục Thiên khó chịu, nghĩ thầm:
"Giang hồ bấy giờ bối phận thật loạn hết rồi sao? Hết tên Phi Hoằng bây giờ lại mọc thêm một tên nữa."
Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc hơn cả, chính là đám đệ tử này nghe danh tự Cửu Long của hắn rồi. Nhưng lại chẳng lấy gì làm run sợ. Hơn thế nữa nhiều tên đệ tử hai mắt long sòng sọc, lóe lên tinh quang, dường như chỉ muốn băm hắn ra thành nhiều mảnh.
Quảng Mục Thiên tuy kinh ngạc, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Đoạn, hừ một tiếng nói:
"Không dám. Ngài cho đệ tử cản đường của ta. Đây là có ý gì?"
Lưu Đạo Nhân cười lạnh, đáp:
"Chuyện là thế này, trong Hư Thiên Thành có mất một món đồ vật cực kỳ quan trọng. Theo mọi manh mối điều tra đều dẫn đến ngài là hung thủ. Nên ta mới để đệ tử đến dẫn ngài về để thẩm án. Nào ngờ ngài không nói một lời liền động thủ. Cái này phải là ta hỏi mới đúng. Ngài đây rút cục là có ý gì?"
Đông Lai Thánh Thủ giận quá, lão từ xưa tới nay hâm mộ Cửu Long. Nay thấy người đổ oan cho thần tượng của mình, nào không giận cho nổi. Khi đó, liền đứng ra mắng lớn:
"Một đám mặt dầy này. Các ngươi dám đổ oan cho đại nhân ư? Cửu Long thanh danh trong võ lâm vang dội, thèm trộm đồ của ai bao giờ?"
Lưu Đạo Nhân cười khẩy, đáp:
"Chưa điều tra làm sao biết được?"
Đông Lai giận tím mặt, nói:
"Cửu, cửu..."
Lưu Đạo Nhân không để cho Đông Lai kịp nói, cười lạnh một tiếng, ngắt lời, nói:
"Không cần biết các ngươi là ai. Dám ở trong lãnh địa võ lâm trộm đồ vật thì cho dù là Không Trí đại sư cũng phải theo bọn ta về chấp pháp. Chứ đừng nói là Cửu Long."
Chợt trong đám người Thiên Đạo Môn. Một ai đó hét lên một tiếng "ah..." rõ to. Nghe thanh âm chua chát, đầy âm dương quái khí, chất chứa phẫn hận bên trong. Nhiều người xung quanh không nhịn nổi mà rùng mình, da gà nổi lên từng chập. Lưu Đạo Nhân kinh nghi, vội quay ra xem là ai. Hóa ra là con trai lão Lưu Hàn Diệp. Lưu Đạo Nhân vội tiến đến ân cần hỏi:
"Diệp Nhi có chuyện gì thế?"
Lưu Hàn Diệp sắc mặt vốn đã trắng bệch, gã vừa thấy Quảng Mục Thiên lại càng tái hơn, hai hàm răng nghiến vào nhau kèn kẹt, một tay chỉ vào Quảng Mục Thiên oán hận nói:
"Phụ thân, là hắn. Là hắn phế hài nhi! Thù này bất cộng đái thiên. Phụ thân mau báo thù giúp ta!"
Lưu Đạo Nhân nghe thế, dáng vẻ vốn điền đạm chợt biến mất, thay vào đó là một bộ dạng dữ tợn, hướng Quảng Mục Thiên lẩm bẩm:
"Hảo, hảo... Đi tìm mòn gót dày không thấy, nay tìm được lại chẳng tốn công phu. Hôm nay bổn tọa không băm vằm người này làm trăm vạn mảnh thì chẳng hả được mối thù kia!"
Quảng Mục Thiên nãy giờ nhịn đã đủ, đoạn liếc mắt, khinh thường nói:
"Ngươi nghĩ ngươi là ai? Chỉ một Thiên Đạo Môn nho nhỏ mà đòi băm vằm ta ra làm trăm ngàn mảnh..."
Hắn vừa dứt lời, một giọng nói sang sảng không biết từ đâu vọng tới:
"Một Thiên Đạo Môn không làm được gì. Vậy thêm Thần Kiếm Môn, Thiên Huyền Cung, cùng Cửu Ngục Tà Ma nữa thì sao?"
Lời vừa dứt, một loạt thân ảnh từ trên không trung hạ xuống. Cùng lúc đó, toàn bộ những người ẩn nấp xung quanh đều hiện thân. Quảng Mục Thiên ngước đầu lên nhìn, thấy xung quanh mình, phía trên nóc nhà đứng lít nha lít nhít không biết bao nhiêu người. Đếm đi đếm lại cũng phải tầm bốn trăm. Quả nhiên những kẻ ẩn nấp xung quanh đều nhắm về hắn. Quảng Mục Thiên chú ý quan sát, thấy trong bốn trăm người này, kẻ nào kẻ nấy mặt mày dữ tợn, đằng đằng sát khí. Hiển nhiên đều là người liều mạng, sống trên đầu đao mũi kiếm. Hơn nữa, những người này không vì danh tự Cửu Long của hắn mà e sợ. Hiển nhiên là những tử sĩ được các môn phái tự tay bồi dưỡng ra. Những tử sĩ này xác định liều mạng với kẻ địch, uy danh hay danh dự đối với bọn họ chẳng đáng gì.
Đông Lai đứng một bên đã sớm mặt mày trắng bệch. Lão bình sinh cũng từng bị người vây công đuổi giết, nhưng thanh thế kinh khủng như thế này, đây là lần đầu tiên chứng kiến.
Lưu Đạo Nhân vội lấy lại bình tĩnh, vội chắp tay hướng hai người mới đến, nói:
"Đàm đạo huynh hảo. Thiên Huyền Đạo Nhân hảo."
Hai người vừa đến chính là Thiết Liên Đàm chưởng môn Thần Kiếm Môn cùng Thiên Huyền Cung, Thiên Huyền đạo nhân.
Quảng Mục Thiên từng nghe danh Thiên Huyền Cung. Nhưng chưa thấy mặt mũi đệ tử phái này ra làm sao. Nay thấy đích thân cung chủ Thiên Huyền đạo nhân giá lâm không khỏi lấy làm kỳ. Chỉ thấy đó là một lão nhân đầu râu tóc bạc, rất có phong phạm của bậc cao nhân. Bất quá hắn không để ý được nhiều, khi thấy đối phương đã xuất động toàn bộ nhân thủ ẩn nấp xung quanh. Liền bật cười một tiếng, nói:
"Các ngươi quả thật tốn không ít tâm tư. Quảng Mục Thiên ta đây thật vinh hạnh lắm."
Thiên Huyền Đạo Nhân chắp tay thi lễ, đáp:
"Cửu Long ngài là bậc tiền bối võ lâm lâu đời. Bọn tại hạ vốn không nên đắc tội là phải. Nhưng Minh Chủ để mất chí bảo võ lâm. Điều này chính là đại sự, không thể vì ngài là tiền bối cao nhân mà để cho qua được. Mong ngài theo chúng ta về điều tra làm rõ. Nếu..."
Quảng Mục Thiên mơ hồ cảm nhận được điều gì, trái tim bất giác đập liên hồi, vội ngắt lời, hỏi:
"Lâm Ngọc Quân làm mất vật gì?"
Thiên Huyền Đạo Nhân nhíu mày trong bụng nghĩ thầm:
"Chính ngươi trộm đồ mà còn giả bộ."
Bất quá lão không nói toạc ra suy nghĩ của mình, chỉ hít một hơi, lạnh nhạt đáp:
"Chính là Huyền Vũ Phá Thiên Cung."
Quảng Mục Thiên giật mình, hai mắt tóe lửa, gầm giọng hỏi:
"Ngươi vừa nói cái gì? Huyền Vũ Phá Thiên Cung bị mất? Là kẻ nào làm!?"
Thiên Huyền đạo nhân bị khí thế của Quảng Mục Thiên chấn nhiếp, trong lòng kinh sợ, bất giác lùi về sau hai bước. Lòng nghĩ thầm:
"Sát khí kia kinh khủng thật!"
Thấy Thiên Huyền đạo nhân không đáp, Quảng Mục Thiên trong lòng lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Hắn tân tân khổ khổ trà trộn chơi đùa cùng đám hậu bối mất hết mặt mũi, chỉ để tìm tới Huyền Vũ Phá Thiên Cung. Hơn nữa cây cung đó cũng chính là chìa khóa để xâm nhập Tinh Linh Tộc, tìm hiểu rõ thân phận của hắn. Nay bị mất trộm thì làm sao không tức cho nổi. Đoạn giận lắm, gầm lên:
"Lâm Ngọc Quân! Đi ra đây cho ta. Nếu hôm nay không có lời giải thích rõ ràng. Đừng trách ta phá nát cái thành trì này!"
Lời của hắn kèm theo nội lực hùng hồn, vang vọng khắp Hư Thiên Thành. Đám người xung quanh bị âm thanh chấn cho đầu óc choáng vàng. Cả đám vội lấy hai tay bịt chặt lỗ tai lại.
Đông Lai thấy Quảng Mục Thiên ngơ ngẩn xuất thần, liền hỏi:
"Đại nhân có chuyện gì sao?"
Quảng Mục Thiên giật mình a một tiếng, lắc đầu đáp:
"Không có chuyện gì, chúng ta quay về thôi."
Nói rồi trở gót đi luôn. Đông Lai không dám nhiều lời, cũng lật đật chạy theo.
Hai người cứ lẳng lặng vậy mà đi, vừa đi được một đoạn. Chợt phía đằng trước thấy một toán người đứng chặn đường. Đám người này sau lưng đều đeo kiếm, phục sức thanh nhã, trông khí độ chẳng phải dạng tầm thường. Coi bộ không phải con nhà phú quý thì cũng là đệ tử đại phái nào đó.
Quảng Mục Thiên vừa thấy đám người này, bụng nghĩ thầm:
"Bọn này không nhịn được muốn động thủ rồi đây."
Quả nhiên, trong đám người một gã thanh niên đứng ra, chỉ mặt Đông Lai cùng Quảng Mục Thiên mà mắng:
"Hai tên gian tặc này, dám ở trong Hư Thiên Thành trộm đồ. Thế mà còn dám nhàn nhã tản bộ nơi đây. Thật là vô pháp vô thiên. Mau theo chúng ta về chấp pháp. Nếu trái lời chớ trách chúng ta động thủ!"
Đông Lai thấy thái độ đối phương ngông nghênh, trong lòng bực tức lắm. Lão tuy làm thuộc hạ cho Quảng Mục Thiên, nhưng tâm cường giả thì vẫn còn đó. Thấy một đám tiểu bối miệng còn hôi sữa mà hung hăng càn quấy như thế thì làm sao nhịn cho được, đang toan tiến lên vả miệng. Quảng Mục Thiên vội cản lão lại, hỏi:
"Đám này là đệ tử phái nào?"
Đông Lai bực dọc đáp:
"Bẩm đại nhân, đám người này là đệ tử Thiên Đạo Môn. Một đám oắt con mà thôi. Lại dám trước mặt đại nhân hô to gọi nhỏ. Thật ngu xuẩn lắm, để tiểu nhân dạy bọn chúng một bài học."
Quảng Mục Thiên trong lòng thầm cười lạnh, hắn cảm nhận được xung quanh đây ẩn ẩn rất nhiều cao thủ. Ít nhất cũng phải từ ba trăm đến bốn trăm người. Nhưng không chỉ riêng đệ tử Thiên Đạo Môn, còn rất nhiều môn phái khác nữa. Trong đó nhân thủ của Tà Phái chiếm số đông. Nếu Quảng Mục Thiên đoán không lầm, lần này Cửu Ngục Tà Ma xuất động hết thảy các cao thủ cao tầng, bao gồm chưởng môn, trưởng lão... Đám người chặn đường trước mặt này mới chỉ là mở màn mà thôi. Dự cảm bất lành hồi nãy của hắn chẳng lẽ là chuyện này?
Trong lúc Quảng Mục Thiên đang trầm mặc suy nghĩ thì tên đệ tử Thiên Đạo Môn kia quát lớn một tiếng, rút kiếm ra, tiến tới toan động thủ. Đông Lai ở bên cạnh vốn đã chướng mắt, liền tung ngay một trảo. Tên đệ tử kia nào phải là đối thủ của lão, né tránh không kịp liền bị trúng chiêu. Thân hình bay vọt ra cả chục trượng, hộc một phát nôn ra ngụm máu tươi, ngất ngay đương trường. Đám đệ tử còn lại kinh sợ, hô toáng loạn xạ cả lên. Một tên trong đó vội lấy ra một cây pháo hiệu, rồi bắn lên không trung. Nổ oành một tiếng rõ to.
••••••
Ở một căn phòng nhỏ trong Hư Thiên Thành, Phi Hoằng đang ngồi bên cửa sổ. Chợt, lão thấy một vệt sáng bay thẳng lên trời nổ oành một tiếng, phân tân thành vô số tia sáng rơi rũ xuống. Chính là tín hiệu cầu viện vừa rồi của Thiên Đạo Môn. Phi Hoằng khóe miệng nhếch lên một nụ cười âm hiểm, lẩm bẩm:
"Kế hoạch bắt đầu rồi. Ngày hôm nay Cửu Long chết. Chính Phái tất diệt!"
••••••
Chỉ trong chốc lát, đệ tử Thiên Đạo Môn nghe tiếng cầu viện đã tụ tập đến, hay nói một cách chính xác hơn thì là hiện thân. Bởi bọn chúng đã nấp sẵn quanh đây từ trước. Chỉ chực chờ một trong hai người Quảng Mục Thiên và Đông Lai ra tay đả thương người bên mình. Lấy cái cớ để xuất hiện mà thôi.
Đông Lai cũng nhận thấy có điểm kỳ lạ, quay lại hỏi ý kiến Quảng Mục Thiên. Chỉ thấy Quảng Mục Thiên lắc đầu nói:
"Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra. Cứ đợi xem sao!"
Chẳng mấy chốc, xung quanh đệ tử Thiên Đạo môn đã vây chặt hai người lại. Nghe loạt xoạt liên tiếp, ánh sáng lập lòe, rất đông người đã rút binh khí ra cầm trên tay. Không khí xung quanh theo đó mà trở nên nặng nề vô cùng.
Chợt trong đám người, một giọng nói trầm trầm vang lên:
"Các ngươi làm gì thế? Ta chỉ bảo là mang người về, chứ có bảo các ngươi động thủ đâu nào?"
Lời kia vừa dứt, toàn bộ đệ tử Thiên Đạo Môn đều thu binh khí lại, cung kính hô lên:
"Chúng đệ tử bái kiến Chưởng Môn."
Từ trong đám đông, một đạo nhân nhàn nhã bước ra. Mỗi bước của lão nhìn rất bình thường nhưng lại bước xa được hơn vài trượng. Công phu khinh công súc địa thành thốn quả nhiên lợi hại vô cùng. Đám đệ tử thấy vậy đều ồ lên, mặt mày đầy vẻ sùng bái.
Đông Lai hừ một tiếng, lẩm bẩm:
"Giả thần giả quỷ. Súc địa thành thốn, bổn Thánh Thủ cũng làm được. Có gì lạ đâu."
Người vừa xuất hiện chính là Chưởng Môn Thiên Đạo Môn, Lưu Đaonj Nhân.
Chỉ thấy Lưu Đạo Nhân đi đến trước mặt Quảng Mục Thiên liền chắp tay, cúi người hành lễ, nói:
"Bổn tọa Lưu Đạo Nhân, chấp chưởng Thiên Đạo Môn. Vốn đã nghe uy danh Cửu Long bấy lâu. Nay mới có dịp gặp mặt, thật khiến bổn tọa kinh hỷ không thôi."
Lão tuy toàn thân trông thật thanh nhã dễ coi, nhưng vừa mở miệng lại xưng hô "Bổn tọa". Ý tứ muốn đứng ngang hàng với bậc tiền bối như hắn. Điều này khiến Quảng Mục Thiên khó chịu, nghĩ thầm:
"Giang hồ bấy giờ bối phận thật loạn hết rồi sao? Hết tên Phi Hoằng bây giờ lại mọc thêm một tên nữa."
Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc hơn cả, chính là đám đệ tử này nghe danh tự Cửu Long của hắn rồi. Nhưng lại chẳng lấy gì làm run sợ. Hơn thế nữa nhiều tên đệ tử hai mắt long sòng sọc, lóe lên tinh quang, dường như chỉ muốn băm hắn ra thành nhiều mảnh.
Quảng Mục Thiên tuy kinh ngạc, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Đoạn, hừ một tiếng nói:
"Không dám. Ngài cho đệ tử cản đường của ta. Đây là có ý gì?"
Lưu Đạo Nhân cười lạnh, đáp:
"Chuyện là thế này, trong Hư Thiên Thành có mất một món đồ vật cực kỳ quan trọng. Theo mọi manh mối điều tra đều dẫn đến ngài là hung thủ. Nên ta mới để đệ tử đến dẫn ngài về để thẩm án. Nào ngờ ngài không nói một lời liền động thủ. Cái này phải là ta hỏi mới đúng. Ngài đây rút cục là có ý gì?"
Đông Lai Thánh Thủ giận quá, lão từ xưa tới nay hâm mộ Cửu Long. Nay thấy người đổ oan cho thần tượng của mình, nào không giận cho nổi. Khi đó, liền đứng ra mắng lớn:
"Một đám mặt dầy này. Các ngươi dám đổ oan cho đại nhân ư? Cửu Long thanh danh trong võ lâm vang dội, thèm trộm đồ của ai bao giờ?"
Lưu Đạo Nhân cười khẩy, đáp:
"Chưa điều tra làm sao biết được?"
Đông Lai giận tím mặt, nói:
"Cửu, cửu..."
Lưu Đạo Nhân không để cho Đông Lai kịp nói, cười lạnh một tiếng, ngắt lời, nói:
"Không cần biết các ngươi là ai. Dám ở trong lãnh địa võ lâm trộm đồ vật thì cho dù là Không Trí đại sư cũng phải theo bọn ta về chấp pháp. Chứ đừng nói là Cửu Long."
Chợt trong đám người Thiên Đạo Môn. Một ai đó hét lên một tiếng "ah..." rõ to. Nghe thanh âm chua chát, đầy âm dương quái khí, chất chứa phẫn hận bên trong. Nhiều người xung quanh không nhịn nổi mà rùng mình, da gà nổi lên từng chập. Lưu Đạo Nhân kinh nghi, vội quay ra xem là ai. Hóa ra là con trai lão Lưu Hàn Diệp. Lưu Đạo Nhân vội tiến đến ân cần hỏi:
"Diệp Nhi có chuyện gì thế?"
Lưu Hàn Diệp sắc mặt vốn đã trắng bệch, gã vừa thấy Quảng Mục Thiên lại càng tái hơn, hai hàm răng nghiến vào nhau kèn kẹt, một tay chỉ vào Quảng Mục Thiên oán hận nói:
"Phụ thân, là hắn. Là hắn phế hài nhi! Thù này bất cộng đái thiên. Phụ thân mau báo thù giúp ta!"
Lưu Đạo Nhân nghe thế, dáng vẻ vốn điền đạm chợt biến mất, thay vào đó là một bộ dạng dữ tợn, hướng Quảng Mục Thiên lẩm bẩm:
"Hảo, hảo... Đi tìm mòn gót dày không thấy, nay tìm được lại chẳng tốn công phu. Hôm nay bổn tọa không băm vằm người này làm trăm vạn mảnh thì chẳng hả được mối thù kia!"
Quảng Mục Thiên nãy giờ nhịn đã đủ, đoạn liếc mắt, khinh thường nói:
"Ngươi nghĩ ngươi là ai? Chỉ một Thiên Đạo Môn nho nhỏ mà đòi băm vằm ta ra làm trăm ngàn mảnh..."
Hắn vừa dứt lời, một giọng nói sang sảng không biết từ đâu vọng tới:
"Một Thiên Đạo Môn không làm được gì. Vậy thêm Thần Kiếm Môn, Thiên Huyền Cung, cùng Cửu Ngục Tà Ma nữa thì sao?"
Lời vừa dứt, một loạt thân ảnh từ trên không trung hạ xuống. Cùng lúc đó, toàn bộ những người ẩn nấp xung quanh đều hiện thân. Quảng Mục Thiên ngước đầu lên nhìn, thấy xung quanh mình, phía trên nóc nhà đứng lít nha lít nhít không biết bao nhiêu người. Đếm đi đếm lại cũng phải tầm bốn trăm. Quả nhiên những kẻ ẩn nấp xung quanh đều nhắm về hắn. Quảng Mục Thiên chú ý quan sát, thấy trong bốn trăm người này, kẻ nào kẻ nấy mặt mày dữ tợn, đằng đằng sát khí. Hiển nhiên đều là người liều mạng, sống trên đầu đao mũi kiếm. Hơn nữa, những người này không vì danh tự Cửu Long của hắn mà e sợ. Hiển nhiên là những tử sĩ được các môn phái tự tay bồi dưỡng ra. Những tử sĩ này xác định liều mạng với kẻ địch, uy danh hay danh dự đối với bọn họ chẳng đáng gì.
Đông Lai đứng một bên đã sớm mặt mày trắng bệch. Lão bình sinh cũng từng bị người vây công đuổi giết, nhưng thanh thế kinh khủng như thế này, đây là lần đầu tiên chứng kiến.
Lưu Đạo Nhân vội lấy lại bình tĩnh, vội chắp tay hướng hai người mới đến, nói:
"Đàm đạo huynh hảo. Thiên Huyền Đạo Nhân hảo."
Hai người vừa đến chính là Thiết Liên Đàm chưởng môn Thần Kiếm Môn cùng Thiên Huyền Cung, Thiên Huyền đạo nhân.
Quảng Mục Thiên từng nghe danh Thiên Huyền Cung. Nhưng chưa thấy mặt mũi đệ tử phái này ra làm sao. Nay thấy đích thân cung chủ Thiên Huyền đạo nhân giá lâm không khỏi lấy làm kỳ. Chỉ thấy đó là một lão nhân đầu râu tóc bạc, rất có phong phạm của bậc cao nhân. Bất quá hắn không để ý được nhiều, khi thấy đối phương đã xuất động toàn bộ nhân thủ ẩn nấp xung quanh. Liền bật cười một tiếng, nói:
"Các ngươi quả thật tốn không ít tâm tư. Quảng Mục Thiên ta đây thật vinh hạnh lắm."
Thiên Huyền Đạo Nhân chắp tay thi lễ, đáp:
"Cửu Long ngài là bậc tiền bối võ lâm lâu đời. Bọn tại hạ vốn không nên đắc tội là phải. Nhưng Minh Chủ để mất chí bảo võ lâm. Điều này chính là đại sự, không thể vì ngài là tiền bối cao nhân mà để cho qua được. Mong ngài theo chúng ta về điều tra làm rõ. Nếu..."
Quảng Mục Thiên mơ hồ cảm nhận được điều gì, trái tim bất giác đập liên hồi, vội ngắt lời, hỏi:
"Lâm Ngọc Quân làm mất vật gì?"
Thiên Huyền Đạo Nhân nhíu mày trong bụng nghĩ thầm:
"Chính ngươi trộm đồ mà còn giả bộ."
Bất quá lão không nói toạc ra suy nghĩ của mình, chỉ hít một hơi, lạnh nhạt đáp:
"Chính là Huyền Vũ Phá Thiên Cung."
Quảng Mục Thiên giật mình, hai mắt tóe lửa, gầm giọng hỏi:
"Ngươi vừa nói cái gì? Huyền Vũ Phá Thiên Cung bị mất? Là kẻ nào làm!?"
Thiên Huyền đạo nhân bị khí thế của Quảng Mục Thiên chấn nhiếp, trong lòng kinh sợ, bất giác lùi về sau hai bước. Lòng nghĩ thầm:
"Sát khí kia kinh khủng thật!"
Thấy Thiên Huyền đạo nhân không đáp, Quảng Mục Thiên trong lòng lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Hắn tân tân khổ khổ trà trộn chơi đùa cùng đám hậu bối mất hết mặt mũi, chỉ để tìm tới Huyền Vũ Phá Thiên Cung. Hơn nữa cây cung đó cũng chính là chìa khóa để xâm nhập Tinh Linh Tộc, tìm hiểu rõ thân phận của hắn. Nay bị mất trộm thì làm sao không tức cho nổi. Đoạn giận lắm, gầm lên:
"Lâm Ngọc Quân! Đi ra đây cho ta. Nếu hôm nay không có lời giải thích rõ ràng. Đừng trách ta phá nát cái thành trì này!"
Lời của hắn kèm theo nội lực hùng hồn, vang vọng khắp Hư Thiên Thành. Đám người xung quanh bị âm thanh chấn cho đầu óc choáng vàng. Cả đám vội lấy hai tay bịt chặt lỗ tai lại.
Tác giả :
Cửu Long