Giang Hồ, Cho Ta Ngắm Nhìn Một Chút Nào
Chương 18: Tiêu Sơ Y .
Cùng với đám người ở trong lều trà đi tới Vũ thành, không quá nửa tháng, từ giờ cho tới lúc Đại hội võ lâm chính thức bắt đầu hãy còn nửa tháng, Trần Miểu Miểu nhất định phải quậy cho đã một phen.
Ba người đâu tiên là đi tìm một quán trọ, thế nhưng quán trọ to nhỏ trên dưới đều đã bị người ta thuê kín. Hết cách, chỉ có thể ở một con làng nhỏ hẻo lánh tìm chỗ nghỉ chân. Không ngờ tới là, A Ngưu đương đảm nhiệm vị trí “ người chăn ngựa “ cho xe đi vào con đường làng nhỏ thoáng đãng đó, lại bị một đám người chặn lại.
Ba tên dáng người cao lớn tay cầm đao to đứng ở cửa làng, toàn thân tỏa ra sát khí. Trong đó có một tên thân vận bạch mã khải * cùng quần dài ống rộng nâu đơn giản đang tiến về phía trước “ Thế nào? Muốn đi qua đây?
* Một loại áo ba lỗ trắng.
A Ngưu xuống ngựa, nói: “Đúng vậy, không biết mấy vị có việc gì cần giúp đỡ?"
Một tên cười mỉa: “A, ngươi nhìn không ra sao? Mau mau giao tiền ra đây! Nếu không đừng hòng bước chân qua được chỗ này."
A Ngưu nhíu mày, lùi lại chỗ cỗ xe ngựa, nói: “Tiểu thư, không cho đi qua a!"
Trần Miểu Miểu nâng rèm xe, liếc nhìn ba tên kia, đến khóe miệng cũng không thèm nâng lên, nói: “Là bọn chúng?"
Một tên tức giận: “Tiểu nha đầu, nhân lúc ông tâm tình còn đang tốt nhanh chóng đưa tiền nộp ra đây, bằng không đừng trách ông đây không biết thương hoa tiếc ngọc."
Trần Miểu Miểu quay đầu dùng ánh mắt dò hỏi ý kiến của Giang Hồ, Giang Hồ nghiêm mặt, tay không do dự rút kiếm chui ra.
“ Canh “ một tiếng, tên nam nhân cao lớn ôm lấy vết thương bên vai phải, nhe răng trợn mắt. Hai tên đứng phía sau hắn thấy tình thế không ổn, hấp tấp kéo tên bị thương ra sau, vội vã lần theo con đường làng u tối chuồn mất hút.
Mặt của người ngồi trong xe ngựa bọn chúng chưa kịp nhìn, liền bị nam tử kia đánh cho trọng thương, có thể thấy là một cao thủ. Bọn chúng sở dĩ đứng chặn ở lối này, nguyên nhân chủ yếu chính là vì các quán trọ lớn nhỏ quay đây đã bị người giang hồ chiếm hết rồi, phần lớn đều là người của Tiêu Sơ Y, lúc này tới đây tìm nhà trọ khẳng định chỉ có mấy người không quyền không thế, hơn nữa trên người cũng chỉ có vài đồng lẻ bạc, bọn chúng tuy biết một chút võ công nhưng cũng không gọi là tinh thông, suy cho cùng là vì muốn cướp một chút tiền, ai ngờ lại gặp ngay cao thủ.
Hoảng loạn đi ra từ con đường nhỏ u tối, ba tên nam nhân cao to đương muốn rời đi, lại nhìn thấy lối ra phía trước mặt có một người đang đứng. Thật là xui xẻo nha, lúc trước là bọn chúng đi chặn người khác, giờ đây bọn chúng bị người khác chặn lại.
Tên nam nhân vạm vỡ bị thương ban nãy dường như là thủ lĩnh của nhóm ba tên nam nhân này, hắn ta gạt hai tên đang dìu mình ra, cắn răng phớt lờ sự đau đớn đang lan ra từ vết thương, đứng thẳng người, nói: “Các hạ là ai? Vì sao lại muốn chặn đường đi của chúng ta?"
Người kia quay lại, ấm áp mỉm cười một cái, nhất thời làm cho ba tên nam nhân đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Người trước mặt đây không phải là Tiêu Sơ Y hay sao a! Mái tóc đen như mực bị buộc thành một búi dùng mũ cố định trên đỉnh đầu, một bên trường sam xanh lam nạm trắng dùng đai lưng nâu nhạt cố định lại.Quả thật là viên ngọc quý mang huyết mạch của những người bề trên, vô song trong giới quân tử.
“Vẫn còn hai ngày nữa." Tiêu Sơ Y cười lạnh.
Tên nam nhân vạm vỡ máu dồn lên mặt, vội vàng nói: “Ngươi không phải là Các chủ của Thiện Hư Các sao! Ngươi chỉ cần quản cho tốt Thiện Hư Các là được rồi, việc gì còn muốn chúng ta phải rời khỏi Vũ thành này?"
“Ba vị, Tiêu mỗ thực tình xin lỗi. Thế nhưng là do các vị mấy ngày nay đã làm phiền tới không ít vị nhân sĩ đến đây quan sát trận đấu, Tiêu mỗ lại là Các chủ của Thiện Hư Các, chỉ có thể thỉnh ba vị rời đi vài ngày, đợi đến khi kết thúc ba vị quay lại cũng không muộn."
“Nếu bọn ta không muốn đi thì sao?"
“Điều này.." Tiêu Sơ Y lộ ra chút khó xử.
Vừa vặn lúc này, Trần Miểu Miểu ba người chậm rãi đi qua.
“Sư phụ, đã đi nhanh như thế rồi, vẫn là không còn quán trọ a! Bằng không chúng ta cũng nên lên đường thôi. Ý, không phải ba người ban nãy kia sao? “Trần Miểu Miểu đứng lại, nâng tầm mắt lên quan sát ba tên nam nhân rồi chuyển sang người đang đứng ở lối ra – Tiêu Sơ Y.
Tiêu Sơ Y hòa nhã cười rồi lại cười, chắp tay nói: “Xin chào ba vị, ba vị cũng tới tham gia Đại hội võ lâm lần này sao?"
Ba người đâu tiên là đi tìm một quán trọ, thế nhưng quán trọ to nhỏ trên dưới đều đã bị người ta thuê kín. Hết cách, chỉ có thể ở một con làng nhỏ hẻo lánh tìm chỗ nghỉ chân. Không ngờ tới là, A Ngưu đương đảm nhiệm vị trí “ người chăn ngựa “ cho xe đi vào con đường làng nhỏ thoáng đãng đó, lại bị một đám người chặn lại.
Ba tên dáng người cao lớn tay cầm đao to đứng ở cửa làng, toàn thân tỏa ra sát khí. Trong đó có một tên thân vận bạch mã khải * cùng quần dài ống rộng nâu đơn giản đang tiến về phía trước “ Thế nào? Muốn đi qua đây?
* Một loại áo ba lỗ trắng.
A Ngưu xuống ngựa, nói: “Đúng vậy, không biết mấy vị có việc gì cần giúp đỡ?"
Một tên cười mỉa: “A, ngươi nhìn không ra sao? Mau mau giao tiền ra đây! Nếu không đừng hòng bước chân qua được chỗ này."
A Ngưu nhíu mày, lùi lại chỗ cỗ xe ngựa, nói: “Tiểu thư, không cho đi qua a!"
Trần Miểu Miểu nâng rèm xe, liếc nhìn ba tên kia, đến khóe miệng cũng không thèm nâng lên, nói: “Là bọn chúng?"
Một tên tức giận: “Tiểu nha đầu, nhân lúc ông tâm tình còn đang tốt nhanh chóng đưa tiền nộp ra đây, bằng không đừng trách ông đây không biết thương hoa tiếc ngọc."
Trần Miểu Miểu quay đầu dùng ánh mắt dò hỏi ý kiến của Giang Hồ, Giang Hồ nghiêm mặt, tay không do dự rút kiếm chui ra.
“ Canh “ một tiếng, tên nam nhân cao lớn ôm lấy vết thương bên vai phải, nhe răng trợn mắt. Hai tên đứng phía sau hắn thấy tình thế không ổn, hấp tấp kéo tên bị thương ra sau, vội vã lần theo con đường làng u tối chuồn mất hút.
Mặt của người ngồi trong xe ngựa bọn chúng chưa kịp nhìn, liền bị nam tử kia đánh cho trọng thương, có thể thấy là một cao thủ. Bọn chúng sở dĩ đứng chặn ở lối này, nguyên nhân chủ yếu chính là vì các quán trọ lớn nhỏ quay đây đã bị người giang hồ chiếm hết rồi, phần lớn đều là người của Tiêu Sơ Y, lúc này tới đây tìm nhà trọ khẳng định chỉ có mấy người không quyền không thế, hơn nữa trên người cũng chỉ có vài đồng lẻ bạc, bọn chúng tuy biết một chút võ công nhưng cũng không gọi là tinh thông, suy cho cùng là vì muốn cướp một chút tiền, ai ngờ lại gặp ngay cao thủ.
Hoảng loạn đi ra từ con đường nhỏ u tối, ba tên nam nhân cao to đương muốn rời đi, lại nhìn thấy lối ra phía trước mặt có một người đang đứng. Thật là xui xẻo nha, lúc trước là bọn chúng đi chặn người khác, giờ đây bọn chúng bị người khác chặn lại.
Tên nam nhân vạm vỡ bị thương ban nãy dường như là thủ lĩnh của nhóm ba tên nam nhân này, hắn ta gạt hai tên đang dìu mình ra, cắn răng phớt lờ sự đau đớn đang lan ra từ vết thương, đứng thẳng người, nói: “Các hạ là ai? Vì sao lại muốn chặn đường đi của chúng ta?"
Người kia quay lại, ấm áp mỉm cười một cái, nhất thời làm cho ba tên nam nhân đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Người trước mặt đây không phải là Tiêu Sơ Y hay sao a! Mái tóc đen như mực bị buộc thành một búi dùng mũ cố định trên đỉnh đầu, một bên trường sam xanh lam nạm trắng dùng đai lưng nâu nhạt cố định lại.Quả thật là viên ngọc quý mang huyết mạch của những người bề trên, vô song trong giới quân tử.
“Vẫn còn hai ngày nữa." Tiêu Sơ Y cười lạnh.
Tên nam nhân vạm vỡ máu dồn lên mặt, vội vàng nói: “Ngươi không phải là Các chủ của Thiện Hư Các sao! Ngươi chỉ cần quản cho tốt Thiện Hư Các là được rồi, việc gì còn muốn chúng ta phải rời khỏi Vũ thành này?"
“Ba vị, Tiêu mỗ thực tình xin lỗi. Thế nhưng là do các vị mấy ngày nay đã làm phiền tới không ít vị nhân sĩ đến đây quan sát trận đấu, Tiêu mỗ lại là Các chủ của Thiện Hư Các, chỉ có thể thỉnh ba vị rời đi vài ngày, đợi đến khi kết thúc ba vị quay lại cũng không muộn."
“Nếu bọn ta không muốn đi thì sao?"
“Điều này.." Tiêu Sơ Y lộ ra chút khó xử.
Vừa vặn lúc này, Trần Miểu Miểu ba người chậm rãi đi qua.
“Sư phụ, đã đi nhanh như thế rồi, vẫn là không còn quán trọ a! Bằng không chúng ta cũng nên lên đường thôi. Ý, không phải ba người ban nãy kia sao? “Trần Miểu Miểu đứng lại, nâng tầm mắt lên quan sát ba tên nam nhân rồi chuyển sang người đang đứng ở lối ra – Tiêu Sơ Y.
Tiêu Sơ Y hòa nhã cười rồi lại cười, chắp tay nói: “Xin chào ba vị, ba vị cũng tới tham gia Đại hội võ lâm lần này sao?"
Tác giả :
Dịch Sinh Nhất