[Giang Hồ Chiến Tình Lục] La Sát
Quyển 1 - Chương 6
Nghe vậy, Phong Diệc Kỳ dùng bàn tay không dính máu hất mái tóc dài phủ xuống trán.
“Các ngươi ngoại trừ cầm gia thế đi áp người khác còn có thể làm được gì? Hôm nay coi như là phương trượng Thiếu Lâm Tự đồng dạng vu oan cho sư phụ ta cũng phải nói xin lỗi!" Không đếm xỉa đến ba kẻ khác bên cạnh đã rút kiếm, Phong Diệc Kỳ lạnh lùng nở nụ cười.
Đồ ngốc không hiểu biết, loại thực lực này cũng dám ở trước mặt hắn khua môi múa mép?
“Đáng giận!"
“Nam Cung huynh, chúng ta báo thù cho Đoan Diễn!"
“Cứ thử xem a!"
Không chờ bọn họ thương lượng xong, Phong Diệc Kỳ trực tiếp ra tay. Thoáng cái, năm đạo thân ảnh đã quấn lấy nhau.
Bạch Ngạn Hải vừa vội vừa tức, muốn ra tay cũng không biết nên giúp bên nào. Nếu có người nói sư phụ mình như vậy, hắn cũng sẽ tức giận, chỉ là không cần phải kiến huyết a?
Tất! Thương Vũ ở bên cạnh sốt ruột kêu to, muốn hỗ trợ cũng không biết giúp như thế nào.
Một con chim ưng như nó đương nhiên không hiểu được thực ra Phong Diệc Kỳ cũng không có nguy hiểm, nhưng lại rõ ràng, nó chỉ biết nhân số đối phương so với chủ nhân nhiều hơn rất nhiều, rất nhiều……
Không có báo động trước, nó vỗ cánh bay lên, móng vuốt mạnh mẽ chụp vào một người trong đó —
Thoáng chốc lông chim bay đầy trời, kẻ bị công kích rất tự nhiên trở tay đánh trả.
Mặc dù Phong Diệc Kỳ khẩn cấp xuất thủ cứu giúp, cánh trái của Thương Vũ vẫn bị đánh trúng. Cánh tay kẻ kia cũng lưu lại ba đạo vết máu.
Mắt thấy Thương Vũ bị đánh bay ra ngoài, Phong Diệc Kỳ cũng không hạ thủ lưu tình nữa. Rút kiếm, ra chiêu, tra kiếm vào vỏ, trên ngực bốn kẻ kia đều nhận một kiếm, mặc dù không phải trí mạng, nhưng thương thế thật sâu. Phong Diệc Kỳ cũng đã chạy vội tới bên cạnh bàn.
“Thương Vũ?"
Không hề để ý tới bọn họ, Phong Diệc Kì cẩn cẩn dực dực ôm lấy sủng vật bị đụng vào bàn.
Tất…… Một đôi con ngươi màu vàng hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Phong Diệc Kỳ, nó ủy khuất kêu to.
“Đáng đời, ai kêu ngươi muốn nhúng tay, thực lực không bằng cứ đứng yên bên cạnh thôi……" Trên miệng nói rồi nói, Phong Diệc Kỳ run rẩy kiểm tra thương thế của nó, thẳng đến khi xác định chỉ có cánh trái bị thương, nhẹ nhàng thở ra.
Tất! Mười phần ý tứ làm nũng.
Nó từ nhỏ đến lớn chỉ có một lần bị Phong Diệc Kỳ đánh, bất quá đó là bởi vì nó ngốc đến bay vào giữa hai sư đồ đang luận bàn võ nghệ. Lần kia cái mạng nhỏ của nó suýt nữa khó giữ được, làm Liễu Dục Dương cùng Phong Diệc Kỳ tốn không ít công phu mới vãn hồi một mạng cho nó. Ngoại trừ lần đó ra, nó rất được sủng ái, ngay cả lạnh cũng chưa từng chịu qua, huống chi là loại chưởng phong sắc bén này.
“Bổn ưng, ngu ngốc chết được, lại xem thường ta!" Một mặt mắng, một mặt lại lấy ra kim sang dược tốt nhất thay nó băng bó cánh, Phong Diệc Kỳ cũng không quay đầu lại, đối với những kẻ không phục lại muốn tiến lên đang bị Bạch Ngạn Hải ngăn trở nói: “Có gan cứ lên, chết ta không phụ trách."
“Nể mặt Liễu công tử, ngừng lại đi!" Bạch Ngạn Hải một đầu lưỡng đại. (đầu to làm 2)
Nói thật ra, hắn cũng không muốn phải để ý đến những công tử được nuông chiều từ bé này, nhưng ngũ đại thế gia không thể đắc tội được!
“Bảo bọn hắn xin lỗi sư phụ cùng Thương Vũ! Bằng không ta sẽ giết bọn hắn đem đi thí nghiệm thuốc!" Cơn giận của hắn bởi vì Thương Vũ bị thương mà bốc cháy đến đỉnh điểm.
Rốt cuộc không che dấu sát khí phệ huyết tàn nhẫn, hắn lãnh khốc quét mắt qua mọi người trong đại sảnh.
“Cái này……" Bạch Ngạn Hải nhất thời nghẹn lời.
“Kỳ nhi?"
Đúng lúc này, cửa ra vào truyền đến thanh âm Liễu Dục Dương thanh âm, trong mắt Phong Diệc Kỳ hiện lên một hồi bối rối.
Cái này thảm, đáp ứng sư phụ sẽ hảo hảo chiếu cố Thương Vũ nhưng lại làm nó bị thương….
Mà công tử của ngũ đại thế gia sai lầm đem bối rối của hắn hiểu thành chột dạ, thì ngập đầy lửa giận có chủ tâm muốn hướng Liễu Dục Dương đòi tất cả công đạo.
※※※
Liễu Dục Dương đau đầu nghe công tử ngũ đại thế gia tố cáo, hai tay vội vàng băng bó cho bọn họ.
Ánh mắt chưởng môn các phái vừa mới đến đâm vào sau lưng y, toàn thân không yên, y cũng biết Kỳ nhi đang nhất nhất đem tầm mắt trừng trở về…….
“Kỳ nhi, ngươi động thủ sao?"
Đứng thẳng người lên, y nhìn về phía đồ nhi vẻ mặt kiệt ngạo không kém.
“Ân." Ôm Thương Vũ, Phong Diệc Kỳ vẫn ngồi trên ghế. Mặc dù Bạch Ngạn Hải một mực bảo hắn đứng lên, thế nhưng hắn lại động cũng không thèm động.
Nào có đạo lý sư phụ hỏi, đồ nhi còn ngồi nói chuyện?! Cái này chớ để thành ấn tượng “tốt" trong mắt các đại chưởng môn. Bạch Ngạn Hải trước mắt một mảnh tối tăm.
“Đến xin lỗi."
“Ta không làm."
“Ngươi đâm bọn họ một người một kiếm." Liễu Dục Dương khẽ vuốt trán.
Phong Diệc Kỳ ôm Thương Vũ chặt hơn, khó hiểu nhìn Liễu Dục Dương lần đầu tiên đối với hắn tức giận.
Không giống dĩ vãng lửa giận bởi vì quan tâm hắn mà sinh ra, lần này ánh mắt sư phụ nhìn hắn thật lạ lẫm……
Chính là hắn không có làm sai, sư phụ vì sao sinh khí?
Hắn ra tay bởi vì bọn họ mở miệng làm tổn thương người khác trước. Huống chi, một chưởng kia chỉ dùng ba phần lực, tụ huyết tan đi …. Sẽ không đáng ngại. Với lại do Mộ Dung Đoan Diễn mất mặt không nhịn được mới rút kiếm trước, hắn vì tự bảo vệ mình nên không còn cách nào mới ra tay. Những người kia há chẳng phải ý thế hiếp người, dùng nhiều công ít, hắn đã khắc chế bản thân không giết người. Hết lần này tới lần khác bọn họ lại hại Thương Vũ bị thương, hắn mới đâm mỗi người một vết thương nhỏ.
Đi ra hỗn giang hồ mà mới chịu đả thương một chút đã oai oái kêu đau, thật sự là vô dụng đến cực điểm.
“Kỳ nhi, xin lỗi."
“Là bọn họ rút kiếm trước lại còn bị thương Thương Vũ!" Không thể nhịn được nữa rống giận, Phong Diệc Kỳ khó hiểu nhìn Liễu Dục Dương,“Vì sao ta phải xin lỗi? Tài lực của ngũ đại thế gia trọng yếu như vậy sao? Là bọn hắn mở miệng khiêu khích ta trước, sau lại vũ nhục sư phụ, có chủ tâm làm thì đừng sợ chết, ta lại không giết bọn họ!"
Lời nói ra không biểu hiện ủy khuất trong lòng, hắn thói quen vô thức che đậy nội tâm.
“Kỳ nhi, với thực lực của ngươi không cần đả thương bọn họ quá nặng, đến xin lỗi."
Hiện tại dưới loại tình huống hỗn loạn này, không thể đắc tội ngũ đại thế gia. Mạnh mẽ đối kháng cùng tà đạo nhân sĩ, bọn họ cần ngũ đại thế gia cung cấp tài lực cùng nhân lực, mà chắc hẳn chưởng môn các đại phái cũng cho là như vậy. Y phải để trước khi bọn họ mở miệng, làm sự cố lắng xuống mới được, nếu không, chỉ xin lỗi cũng không giải quyết được gì.
Y đang dùng phương pháp của mình bảo vệ Kỳ nhi, nhưng Phong Diệc Kỳ không hiểu.
“Ta, không, muốn!" Hắn từ chối không chút nghĩ ngợi.
Mà ngay cả Thập đại ác nhân bức hắn mười hai năm, hắn cũng không có xin lỗi lần nào, sư phụ đối với hắn ân trọng như núi hắn còn chưa xin lỗi. Hiện tại muốn hắn vì sai lầm không phải của mình mà xin lỗi, không có cửa!
Ngực đau quá…… Hắn không có bị nội thương vì sao lại đau nhức như vậy? Tay trái nắm chặt ngực áo, Phong Diệc Kỳ cắn môi dưới, ánh mắt phẫn nộ hiện lên một chút thống khổ cùng bi thương, mà Liễu Dục Dương đã nhận ra.
“Kỳ nhi, nghe lời sư phụ, xin lỗi trước." Phóng nhu ngữ khí có chút không muốn, y lại một lần nữa nói ra.
Y hiểu Kỳ nhi bi thương, cùng không giải thích vì sao bản thân như thế nào cũng không chịu xin lỗi. Tại Lạc Hà sơn, y có thể bao dung đứa nhỏ này, mang ra giang hồ luôn phải rèn vào khuôn khổ chút ít đúng mực.
Phong Diệc Kỳ nhưng chỉ mãnh liệt lắc đầu.
Đôi mắt ẩn hàm phẫn nộ cùng khổ sở không qua khỏi mắt Liễu Dục Dương.
“Liễu công tử, hắn cũng không hoàn toàn sai, việc này có chút hiểu lầm, mọi người bình tĩnh trước rồi nói chuyện." Bạch Ngạn Hải nhịn không được mở miệng.
Nói thực ra, Phong Diệc Kỳ cũng không sai, hắn chỉ vì thanh danh của sư phụ mà ra tay thôi. Sai là do tình thế bức người a.
Liễu Dục Dương thở dài, mục quang phức tạp ly khai trên người Phong Diệc Kỳ.
Quay người lại, y quỳ một gối xuống, ôm quyền nói: “Tại dạy bảo không chu toàn, trước hướng các vị công tử bồi tội."
Không ngờ y có hành động này, tất cả mọi người ngược lại hút một hơi khí.
“Liễu công tử, ngươi đây là vì cái gì? Mau đứng lên!" Bạch Ngạn Hải vội vàng kéo y.
“Sư phụ!" Phong Diệc Kỳ cũng gấp đến độ kêu to.
“Liễu công tử ngươi làm như vậy chúng ta có thể không gánh gánh chịu nổi, chúng ta chỉ muốn đồ nhi của ngươi xin lỗi, sao phải làm thế?"
Nam Cung Vệ nhàn nhạt nói, nhưng không có ý định nâng Liễu Dục Dương dậy.
Bọn họ đều biết, có làm khó thế nào Phong Diệc Kỳ cũng không có khả năng xin lỗi.
“Đồ nhi là tại hạ dạy bảo, để xảy ra chuyện cũng là sai lầm của tại hạ."
“Ngươi không phải thầm nghĩ thay mặt hắn xin lỗi là xong đi? Nam Cung huynh đồng ý, Mộ Dung gia ta rất không đồng ý." Mộ Dung Đoan Diễn khinh thường nói.
“Tại hạ sẽ quỳ đến khi các vị hài lòng mới thôi." Kiên định đáp lại, y hạ quyết tâm không để bọn họ lại ép Kỳ nhi.
Là tư tâm, rõ ràng đã đả thương người, thế nhưng y thà tin tưởng Kỳ nhi có ủy khuất mới là như vậy. Lại nói, nếu đúng là bọn họ thật sự rút kiếm trước, dựa vào tính tình Kỳ nhi, chịu để người sống chính là hắn thật sự nghe lời mình nhường nhịn rất nhiều.
“Liễu công tử, nam nhân dưới gối có hoàng kim, ngươi đừng như vậy." Bạch Ngạn Hải luống cuống tay chân nói.
Mọi người hơi bắt đầu xôn xao, đều mở miệng khuyên bảo, không ai chú ý tới biểu tình kinh ngạc của Phong Diệc Kỳ.
Trừng mắt nhìn bóng lưng Liễu Dục Dương, biểu tình Phong Diệc Kỳ từ kinh ngạc chuyển sang phẫn nộ, lúc sau phẫn nộ hóa thành bi thương, cuối cùng chỉ còn lại bình tĩnh.
Sao lại là như vậy? Vì cái gì mỗi việc hắn tự nhận là đã làm tốt đều để sư phụ phải hướng người khác xin lỗi? Nhìn bóng lưng Liễu Dục Dương, hắn thậm chí có thể nghe thấy y không tiếng động thở dài.
Ta không hiểu, sư phụ, vì sao ngài muốn làm như vậy? Chẳng lẽ Kỳ nhi thật sự đã sai ?!
Cảm xúc rắc rối trong lòng thiên hồi bách chuyển, ánh mắt nghi hoặc hiện ra đau lòng, vượt qua phẫn nộ cùng ủy khuất, hắn không có ý dẫn phiền toái đến cho sư phụ…Cho đến bây giờ sẽ không có!
“Người nào làm người đấy chịu, sư phụ, không đáng để liên lụy ngài……" Hắn mặt không biểu tình nói.
Tay trái co lại thành ngũ trảo hướng cánh tay phải đánh xuống, hung hăng đào ra năm lỗ thấy cả xương đầy máu, thế nhưng hắn lại phảng phất nhìn như không thấy, trở tay rút kiếm, một thoáng trên dưới thân thể tạo ra sáu nhát kiếm!
“Kỳ nhi!" Thân hình Liễu Dục Dương nhoáng một cái, vội vàng nắm được tay hắn vẫn có ý định đâm nữa.
Tất cả mọi người bị động tác kịch liệt của hắn chấn trụ, máu tươi nhuộm đỏ trường bào màu xanh đậm, bỏng rát trái tim Liễu Dục Dương.
Đau nhức hơn nữa, vẫn kém so với đau lòng, máu chảy ra mang theo cảm giác tê liệt cùng thất vọng bất lực. Hắn nhịn không được cười lên, ho ra vài ngụm máu, giật ra khỏi tay Liễu Dục Dương lại đâm hai kiếm, đồng tử âm lãnh trừng mọi người: “Ta hủy cánh tay phải của hắn, bồi lại hắn cánh tay phải. Đâm bọn họ mỗi người một kiếm, cũng trả lại cho bọn họ mỗi người một kiếm. Hôm nay tất cả mọi người làm chứng, nếu như ngũ đại thế gia không thỏa mãn, thì đến đòi ta, nếu còn làm sư phụ khó xử, bản thân ta muốn xem một mình Phong Diệc Kỳ này có thể kéo bao nhiêu người các ngươi xuống địa ngục!"
Máu tươi chảy dọc theo khóe môi hắn, lại không ngăn cản được tâm tình muốn bảo vệ Liễu Dục Dương.
“Nợ máu còn…… Từ nay về sau ân oán lưỡng đoạn……" Tay trái không cầm được Bích Tuyền kiếm, rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy. Phong Diệc Kỳ thở phì phò, nhìn về phía phương trượng Thiếu Lâm Tự vẫn đứng ở một bên nhưng cái gì cũng không nói, “Ngươi hôm nay nói ra sao? Ta còn thiếu nợ bao nhiêu nói ra, không cần phải để sư phụ khó làm người……"
Biểu tình kinh ngạc của Liễu Dục Dương phảng phất như bị người khác cho một cái tát, lời nói của Phong Diệc Kỳ trong đầu y nổ tung.
“Kỳ nhi, đừng nói bậy, sư phụ sẽ giải quyết được." Nóng vội điểm huyệt cầm máu, giọng nói của y nhuộm thượng tức giận nhận ra bản thân mình vô năng.
“A di đà phật, dựa vào lão nạp chứng kiến, việc hôm nay đến đây chấm dứt."
Tuy nói không thể đắc tội ngũ đại thế gia, nhưng Liễu Dục Dương cũng được coi là đại hiệp nổi danh, huống hồ, sự tình phát triển đến như vậy, về sau ngũ đại thế gia cũng thể nói gì.
“Tốt lắm, Kỳ nhi, ngươi……" Liễu Dục Dương vội vàng muốn đỡ đồ nhi ngồi xuống, chính mình kiểm tra tốt thương thế, Phong Diệc Kỳ lại chấp nhất nhìn về phía Bạch Ngạn Hải.
“Ngươi, làm chứng…… Nhân cách của sư phụ, quyết không cho phép hãm hại ác ý…."
Người khác nói hắn như thế nào cũng không quan hệ, chỉ có sư phụ là không cho phép kẻ khác có ý đồ hạ thấp .
Thấy hắn rõ ràng sắp mất đi ý thức còn kiên trì như thế, Bạch Ngạn Hải gật gật đầu.
“Ta biết……"
Có cam đoan của hắn, thân thể Phong Diệc Kỳ mềm nhũn buông xuống trong ngực Liễu Dục Dương. Máu tươi đỏ hồng không ngừng tuôn ra, trong miệng chỉ còn mùi máu ngọt nị làm hắn sợ hãi, hắn cố sức bắt lấy tay Liễu Dục Dương, miệng mấp máy lại không nói được gì, hắn chỉ muốn hướng sư phụ nói một tiếng: Thật có lỗi!
※※※
“Ngươi đang vọng tưởng cái gì? Thế giới này đã không có người có thể bao dung ngươi, bởi vì ngươi kế thừa tất cả ác tính của chúng ta, bên trong toàn là máu đen." Thanh âm của Thập đại ác nhân không ngừng từ bốn phía vọt tới.
Không đúng, sư phụ chịu ôn nhu nhìn hắn……
“Cho dù ngươi nghĩ rằng thật sự có thể thoát khỏi trói buộc, ngươi vẫn sẽ đem lại phiền cho người bên cạnh, ngươi cho rằng bản thân còn là người bình thường sao?" Nguyền rủa của bọn họ sẽ không biến mất.
Hắn là bị bắt buộc, xấu xa chính là Thập đại ác nhân, không phải hắn……
“Đúng vậy, chúng ta điên rồi, nhưng ngươi đừng quên, dòng máu điên cuồng sẽ theo ngươi cả đời."
Không…… Hắn đã chạy thoát, Thập đại ác nhân chết rồi a!
“Người thực sự điên cuồng là ngươi hay chúng ta?" Trái tim điên cuồng cũng không thể bình tĩnh kể cả khi bọn họ đã chết.
Không phải là hắn…. Chỉ cần sư phụ chịu nhìn hắn, hắn sẽ sửa ……
“Từ khi ngươi nghe theo chúng ta bắt đầu giết người đầu tiên, ngươi chính là La Sát!"
Không cần phải ầm ĩ, hắn sẽ không giết người nữa, sư phụ sẽ tức giận, sẽ gây rắc rối, hắn sẽ không giết người……
“Vĩnh viễn vĩnh viễn là huyết sát tinh, nhất định phải dẫm trên thi thể sinh tồn!"
Không cần, hắn không phải cố ý ……
“Muốn nắm tay ai? Không kẻ nào nguyện ý vĩnh viễn cầm tay ngươi, bởi vì tội ác của ngươi là dùng máu để thanh tẩy, sau đó thêm…càng nhiều tội ác, cứ như vậy cho đến lúc chết mới thôi. Bàn tay đã nhuộm máu mãi mãi không cách nào rửa sạch."
Sẽ không , sư phụ sẽ không buông tay hắn ra……
“Xem, y bao nhiêu hoang mang! Đều bởi vì ngươi!"
Hắn vô tình làm cho sư phụ khó xử, hắn chỉ muốn bảo vệ……
“Nghe! Thanh danh cả đời của y cũng hủy vì ngươi!"
Không phải lỗi của hắn, hắn không có sai……
“Điều ngươi làm đương nhiên không sai! Bởi vì căn bản ngươi không biết bản thân sai ở chỗ nào!" Bọn họ vẫn cười nhạo hắn tự cho là đúng……
Vì sao không chịu buông tha hắn…… Hắn thật sự không phải cố ý……
“Đừng tưởng rằng ngươi có thể có hạnh phúc thật sự, nguyền rủa theo ngươi cả đời!"
“Không……" Đột nhiên bừng tỉnh, hắn bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Rên rỉ nhỏ vụn bất lực làm cho người khác đau lòng, canh một đêm bên cạnh giường, Liễu Dục Dương mừng rỡ vội vàng ngồi lên giường.
“Kỳ nhi? Ngươi đã tỉnh chưa?"
“Sư…… Phụ……"
Khẩu khí ôn nhu đến say lòng người như trước…Phong Diệc Kỳ kinh ngạc nhìn biểu tình ân cần của Liễu Dục Dương.
Không có rối rắm hay chỉ trích, không có tức giận hay chán ghét, một mực luôn …ôn nhu quan tâm đến mức hắn phải đau lòng……
“Kỳ nhi?" Hắn trầm mặc làm cho Liễu Dục Dương cự kỳ lo lắng.
“Không có……"
Hắn không xứng với lo lắng ôn nhu như vậy…. Nhưng dù chỉ có một tia cũng tốt, đủ để hắn say mê quyến luyến cả đời.
Trái tim bị xoắn chặt, hắn gần như hít thở không thông.
“……" Liễu Dục Dương lo lắng nhìn đáy mắt hắn trôi qua bi thương.
“Ta muốn ăn canh tam vị sư phụ làm." Hắn nhỏ nhẹ yêu cầu,“Được không? Sư phụ, ta sẽ ngoan ngoãn uống thuốc ."
“Nhưng mà thương thế của ngươi……"
“Ta nghĩ ăn, ta cầu ngươi a, sư phụ."
“…… Được rồi, ngươi uống thuốc rồi ngoan ngoãn nằm đó, đừng lộn xộn, sư phụ đi mượn phòng bếp, chờ một chút là có thể ăn."
Bất đắc dĩ cười, y yêu thương khẽ vuốt gò má tái nhợt của Phong Diệc Kỳ.
“Hảo." Nhu thuận gật đầu, hắn lộ ra tiếu dung hiếm thấy.
“Ngươi là hảo hài tử." Mơ hồ cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhưng Liễu Dục Dương vẫn ôn nhu an ủi.
Bây giờ tốt nhất không nên kích động hắn. Liễu Dục Dương rời khỏi phòng.
Nhìn qua bóng lưng y rời đi, thẳng đến cửa khép lại, tiếu dung Phong Diệc Kỳ suy sụp, chỉ còn lại tuyệt vọng nhàn nhạt.
Trải qua thời gian dài mệt mỏi cùng sợ hãi chồng chất dưới đáy lòng dâng lên, một mực che dấu sợ Liễu Dục Dương phát hiện, dài đến ngay cả hắn cũng quên mất thương tâm khó chịu.
Hắn làm còn chưa đủ sao? Hắn học được không đả thương người vô tội; Học nhẫn nại khẩu khí vô lễ của kẻ khác; Học cách ra tay thì lưu người sống….Hắn rõ ràng rất nỗ lực loại bỏ ma tính mà Thập đại ác nhân đã dạy mười hai năm, vì sao vẫn không được?
Vì sao ánh mắt sư phục lại hoang mang khó cùng khó xử như vậy?
Vì sao hắn luôn để sư phụ lo lắng?
Vì sao sư phụ muốn nhận lỗi? Vì sao hắn cứ cho sư phụ thêm phiền toái?
Nghi vấn không có câu trả lời trong lòng quẩn quanh, cho dù không muốn thừa nhận, cũng vẫn là hắn sai!
“Đã đủ rồi…..Người thương tổn y chính là ta…"Phong Diệc Kỳ cố hết sức bò xuống giường.
Đem ngân phiếu trong bọc hành lý để hết lên bàn, sao đó dùng Bích Tuyền kiếm chặn hảo…Sư phụ giỏi dùng kiếm, có bảo kiếm sẽ không chật vật; Tổng cộng ngân phiếu trăm vạn lượng, đủ để sư phụ cứu người cùng chi dùng cho bản thân…Ngừng động tác trên tay, hắn đem toàn bộ đan dược trên người cũng lưu lại.
Dùng chủy thủ khắc trên bàn gỗ trước mắt mấy hàng chữ, hắn phủ thêm áo choàng, ôm lấy Thương Vũ, mở cửa sổ.
Tuyết trắng thổi vào phòng lạnh như băng, đóng băng cả cõi lòng hắn.
Phong Diệc Kỳ quay đầu lại có chút không muốn, hai mắt trống rỗng nhìn về phía giường chiếu, mơ hồ lại nhìn thấy Liễu Dục Dương cẩn thận che chở hắn đã hơn một năm.
Sẽ không quên, người đầu tiên bao dung hắn; Không thể nào quên, người …vì hắn, có thể buông cả tự tôn của bản thân……
Đã từng, có một người, để hắn có được cứu rỗi ngắn ngủi.
Hắn sẽ vĩnh viễn nhớ rõ thân ảnh cùng biểu lộ của người kia, mãi cho đến khi kết thúc cuộc đời
Điểm nhẹ, thân ảnh mảnh khảnh của hắn biến mất trong phòng.
Tuyết lạnh theo gió bay vào phòng, đến khi Liễu Dục Dương bưng canh tam vị nấu cho đồ đệ vào đến phòng thì chỉ thấy cửa sổ bị gió thổi bật ra, một lần lại một lần đập vào vách tường.
“Cạch đương" một tiếng, bát đũa rơi trên mặt đất mát bấy.
Cõi lòng từng mảnh tan nát.
※※※
Ngẫm lại xem tiếp theo đi đến đâu đây ?
Từ sau khi tự do, liền du ngoạn đại giang nam bắc tròn một năm, xem hết cảnh đẹp, cũng khám phá hết thảy.
Cơ hồ có thể nhanh đắc đạo thành tiên, hai tay nhuộm đầy huyết tinh có bái phật được không, có thể trở thành chiến thần …gì đó. Tự giễu bản thân, Đoạn Phong đặt chén trà xuống, cầm lấy bọc hành lý nhỏ ra khỏi khách điếm nhỏ.
Nguyên bản muốn ở lại đây một đêm, nhưng y đến quá trễ, không còn phòng trống, cũng không muốn cùng một đám người chen chúc chật hẹp trong một gian phòng.
Đêm đã khuya.
Không đếm xỉa đến tuyết trắng tinh tế bay xuống, y bước trên con đường không có phương hướng.
Từ tình báo biết được, nửa năm trước sau khi Thập đại ác nhân chết, Huyết Phách đã tập hợp tà đạo nhân sĩ muốn báo thù, lại dùng ba tháng để thu phục được nhân mã các phái vốn rời rạc. Hiện tại đông đảo đến ngàn vạn người, đang thi hành nghiệp lớn báo thù của hắn.
Tuyệt Hồn thì ở lại Giang Nam, trong nhà một đại phú hộ, tuyên bố nhà này được y bảo hộ, chính tà giao đấu đừng liên quan đến bọn họ.
Y thì có con đường riêng, chỉ giết người có ảnh hưởng đến bản thân.
Ra ngoài dự đoán, La Sát lại không có một chút tin tức, y còn tưởng dựa vào tính tình hắn, rất dễ để tiếng xấu lan xa, ai ngờ một chút phong thanh cũng không có.
“Tại sao lại tự nhiên nghĩ đến hắn a?" Thấp giọng trầm ngâm, y bắt đầu có điểm chán ghét vu lực quá chuẩn xác của bản thân.
Dự cảm vừa hiện, chính xác không có chuyện tốt.
Tất! Tiếng chim ưng trong trẻo vang lên trong màn đêm càng rõ ràng, y ngẩng đầu nhìn về bóng đem đang đánh tới.
Tại sao lại có chim ưng bay vào ban đêm ?
Thân hình cự đại đậu xuống cánh tay nâng lên của y, phát ra một hồi kêu nhỏ ngắn ngủi.
Cầu cứu ? Đoạn Phong nghi hoặc nhìn nó.
“Thôi, xem tại ngươi có linh tính, ta sẽ giúp ngươi một lần."
Chấn động tay, chim ưng tung cánh bay đi, y dùng khinh công đuổi theo phía sau.
Nhìn nó bay loạn thất bát tao, Đoạn Phong không khỏi có chút lo lắng.
Nghe nói, loài chim vào ban đêm thị lực không tốt, chim ưng này sẽ thật sự tìm được mục tiêu của nó đi?
May mắn, cảm giác phương hướng của nó cũng không tệ lắm, mặc dù có chút lệch, nhưng nhĩ lực Đoạn Phong rất tốt vẫn nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ.
Dọc theo tiếng hít thở yếu ớt, Đoạn Phong đẩy ra tuyết trắng bao phủ phía trên, đào ra được người đang hấp hối.
Mùi máu thật nặng, bị thương không nhẹ a.
Thắp lên hỏa chiết tử, một vòng lửa xuất hiện bên trong u ám. Chiếu sáng bốn phía, cùng với khuôn mặt tái nhợt, toàn thân đầy máu của người nọ.
Nhìn rõ được bộ dáng của hắn, hai mắt Đoạn Phong đột nhiên mở lớn.
“La Sát……?"
Có kẻ có thể đánh La Sát trọng thương như vậy? Sẽ không phải là Huyết Phách… Không đúng, co như là Huyết Phách cũng không có khả năng này, như vậy, tổng không phải là chưởng môn các đại phái tấn công La Sát đi?!
Cảnh giới xác định trăm dặm xung quanh không có nguy hiểm, Đoạn Phong điểm huyệt đạo cầm máu, ôm hắn trở về khách điếm.
Xem xem có thể phải cần chút nước ấm a, còn tiếp tục như vậy, mạng nhỏ của La Sát không bảo vệ được.
Tất!
“Ngươi cũng cùng đi a."
“Các ngươi ngoại trừ cầm gia thế đi áp người khác còn có thể làm được gì? Hôm nay coi như là phương trượng Thiếu Lâm Tự đồng dạng vu oan cho sư phụ ta cũng phải nói xin lỗi!" Không đếm xỉa đến ba kẻ khác bên cạnh đã rút kiếm, Phong Diệc Kỳ lạnh lùng nở nụ cười.
Đồ ngốc không hiểu biết, loại thực lực này cũng dám ở trước mặt hắn khua môi múa mép?
“Đáng giận!"
“Nam Cung huynh, chúng ta báo thù cho Đoan Diễn!"
“Cứ thử xem a!"
Không chờ bọn họ thương lượng xong, Phong Diệc Kỳ trực tiếp ra tay. Thoáng cái, năm đạo thân ảnh đã quấn lấy nhau.
Bạch Ngạn Hải vừa vội vừa tức, muốn ra tay cũng không biết nên giúp bên nào. Nếu có người nói sư phụ mình như vậy, hắn cũng sẽ tức giận, chỉ là không cần phải kiến huyết a?
Tất! Thương Vũ ở bên cạnh sốt ruột kêu to, muốn hỗ trợ cũng không biết giúp như thế nào.
Một con chim ưng như nó đương nhiên không hiểu được thực ra Phong Diệc Kỳ cũng không có nguy hiểm, nhưng lại rõ ràng, nó chỉ biết nhân số đối phương so với chủ nhân nhiều hơn rất nhiều, rất nhiều……
Không có báo động trước, nó vỗ cánh bay lên, móng vuốt mạnh mẽ chụp vào một người trong đó —
Thoáng chốc lông chim bay đầy trời, kẻ bị công kích rất tự nhiên trở tay đánh trả.
Mặc dù Phong Diệc Kỳ khẩn cấp xuất thủ cứu giúp, cánh trái của Thương Vũ vẫn bị đánh trúng. Cánh tay kẻ kia cũng lưu lại ba đạo vết máu.
Mắt thấy Thương Vũ bị đánh bay ra ngoài, Phong Diệc Kỳ cũng không hạ thủ lưu tình nữa. Rút kiếm, ra chiêu, tra kiếm vào vỏ, trên ngực bốn kẻ kia đều nhận một kiếm, mặc dù không phải trí mạng, nhưng thương thế thật sâu. Phong Diệc Kỳ cũng đã chạy vội tới bên cạnh bàn.
“Thương Vũ?"
Không hề để ý tới bọn họ, Phong Diệc Kì cẩn cẩn dực dực ôm lấy sủng vật bị đụng vào bàn.
Tất…… Một đôi con ngươi màu vàng hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Phong Diệc Kỳ, nó ủy khuất kêu to.
“Đáng đời, ai kêu ngươi muốn nhúng tay, thực lực không bằng cứ đứng yên bên cạnh thôi……" Trên miệng nói rồi nói, Phong Diệc Kỳ run rẩy kiểm tra thương thế của nó, thẳng đến khi xác định chỉ có cánh trái bị thương, nhẹ nhàng thở ra.
Tất! Mười phần ý tứ làm nũng.
Nó từ nhỏ đến lớn chỉ có một lần bị Phong Diệc Kỳ đánh, bất quá đó là bởi vì nó ngốc đến bay vào giữa hai sư đồ đang luận bàn võ nghệ. Lần kia cái mạng nhỏ của nó suýt nữa khó giữ được, làm Liễu Dục Dương cùng Phong Diệc Kỳ tốn không ít công phu mới vãn hồi một mạng cho nó. Ngoại trừ lần đó ra, nó rất được sủng ái, ngay cả lạnh cũng chưa từng chịu qua, huống chi là loại chưởng phong sắc bén này.
“Bổn ưng, ngu ngốc chết được, lại xem thường ta!" Một mặt mắng, một mặt lại lấy ra kim sang dược tốt nhất thay nó băng bó cánh, Phong Diệc Kỳ cũng không quay đầu lại, đối với những kẻ không phục lại muốn tiến lên đang bị Bạch Ngạn Hải ngăn trở nói: “Có gan cứ lên, chết ta không phụ trách."
“Nể mặt Liễu công tử, ngừng lại đi!" Bạch Ngạn Hải một đầu lưỡng đại. (đầu to làm 2)
Nói thật ra, hắn cũng không muốn phải để ý đến những công tử được nuông chiều từ bé này, nhưng ngũ đại thế gia không thể đắc tội được!
“Bảo bọn hắn xin lỗi sư phụ cùng Thương Vũ! Bằng không ta sẽ giết bọn hắn đem đi thí nghiệm thuốc!" Cơn giận của hắn bởi vì Thương Vũ bị thương mà bốc cháy đến đỉnh điểm.
Rốt cuộc không che dấu sát khí phệ huyết tàn nhẫn, hắn lãnh khốc quét mắt qua mọi người trong đại sảnh.
“Cái này……" Bạch Ngạn Hải nhất thời nghẹn lời.
“Kỳ nhi?"
Đúng lúc này, cửa ra vào truyền đến thanh âm Liễu Dục Dương thanh âm, trong mắt Phong Diệc Kỳ hiện lên một hồi bối rối.
Cái này thảm, đáp ứng sư phụ sẽ hảo hảo chiếu cố Thương Vũ nhưng lại làm nó bị thương….
Mà công tử của ngũ đại thế gia sai lầm đem bối rối của hắn hiểu thành chột dạ, thì ngập đầy lửa giận có chủ tâm muốn hướng Liễu Dục Dương đòi tất cả công đạo.
※※※
Liễu Dục Dương đau đầu nghe công tử ngũ đại thế gia tố cáo, hai tay vội vàng băng bó cho bọn họ.
Ánh mắt chưởng môn các phái vừa mới đến đâm vào sau lưng y, toàn thân không yên, y cũng biết Kỳ nhi đang nhất nhất đem tầm mắt trừng trở về…….
“Kỳ nhi, ngươi động thủ sao?"
Đứng thẳng người lên, y nhìn về phía đồ nhi vẻ mặt kiệt ngạo không kém.
“Ân." Ôm Thương Vũ, Phong Diệc Kỳ vẫn ngồi trên ghế. Mặc dù Bạch Ngạn Hải một mực bảo hắn đứng lên, thế nhưng hắn lại động cũng không thèm động.
Nào có đạo lý sư phụ hỏi, đồ nhi còn ngồi nói chuyện?! Cái này chớ để thành ấn tượng “tốt" trong mắt các đại chưởng môn. Bạch Ngạn Hải trước mắt một mảnh tối tăm.
“Đến xin lỗi."
“Ta không làm."
“Ngươi đâm bọn họ một người một kiếm." Liễu Dục Dương khẽ vuốt trán.
Phong Diệc Kỳ ôm Thương Vũ chặt hơn, khó hiểu nhìn Liễu Dục Dương lần đầu tiên đối với hắn tức giận.
Không giống dĩ vãng lửa giận bởi vì quan tâm hắn mà sinh ra, lần này ánh mắt sư phụ nhìn hắn thật lạ lẫm……
Chính là hắn không có làm sai, sư phụ vì sao sinh khí?
Hắn ra tay bởi vì bọn họ mở miệng làm tổn thương người khác trước. Huống chi, một chưởng kia chỉ dùng ba phần lực, tụ huyết tan đi …. Sẽ không đáng ngại. Với lại do Mộ Dung Đoan Diễn mất mặt không nhịn được mới rút kiếm trước, hắn vì tự bảo vệ mình nên không còn cách nào mới ra tay. Những người kia há chẳng phải ý thế hiếp người, dùng nhiều công ít, hắn đã khắc chế bản thân không giết người. Hết lần này tới lần khác bọn họ lại hại Thương Vũ bị thương, hắn mới đâm mỗi người một vết thương nhỏ.
Đi ra hỗn giang hồ mà mới chịu đả thương một chút đã oai oái kêu đau, thật sự là vô dụng đến cực điểm.
“Kỳ nhi, xin lỗi."
“Là bọn họ rút kiếm trước lại còn bị thương Thương Vũ!" Không thể nhịn được nữa rống giận, Phong Diệc Kỳ khó hiểu nhìn Liễu Dục Dương,“Vì sao ta phải xin lỗi? Tài lực của ngũ đại thế gia trọng yếu như vậy sao? Là bọn hắn mở miệng khiêu khích ta trước, sau lại vũ nhục sư phụ, có chủ tâm làm thì đừng sợ chết, ta lại không giết bọn họ!"
Lời nói ra không biểu hiện ủy khuất trong lòng, hắn thói quen vô thức che đậy nội tâm.
“Kỳ nhi, với thực lực của ngươi không cần đả thương bọn họ quá nặng, đến xin lỗi."
Hiện tại dưới loại tình huống hỗn loạn này, không thể đắc tội ngũ đại thế gia. Mạnh mẽ đối kháng cùng tà đạo nhân sĩ, bọn họ cần ngũ đại thế gia cung cấp tài lực cùng nhân lực, mà chắc hẳn chưởng môn các đại phái cũng cho là như vậy. Y phải để trước khi bọn họ mở miệng, làm sự cố lắng xuống mới được, nếu không, chỉ xin lỗi cũng không giải quyết được gì.
Y đang dùng phương pháp của mình bảo vệ Kỳ nhi, nhưng Phong Diệc Kỳ không hiểu.
“Ta, không, muốn!" Hắn từ chối không chút nghĩ ngợi.
Mà ngay cả Thập đại ác nhân bức hắn mười hai năm, hắn cũng không có xin lỗi lần nào, sư phụ đối với hắn ân trọng như núi hắn còn chưa xin lỗi. Hiện tại muốn hắn vì sai lầm không phải của mình mà xin lỗi, không có cửa!
Ngực đau quá…… Hắn không có bị nội thương vì sao lại đau nhức như vậy? Tay trái nắm chặt ngực áo, Phong Diệc Kỳ cắn môi dưới, ánh mắt phẫn nộ hiện lên một chút thống khổ cùng bi thương, mà Liễu Dục Dương đã nhận ra.
“Kỳ nhi, nghe lời sư phụ, xin lỗi trước." Phóng nhu ngữ khí có chút không muốn, y lại một lần nữa nói ra.
Y hiểu Kỳ nhi bi thương, cùng không giải thích vì sao bản thân như thế nào cũng không chịu xin lỗi. Tại Lạc Hà sơn, y có thể bao dung đứa nhỏ này, mang ra giang hồ luôn phải rèn vào khuôn khổ chút ít đúng mực.
Phong Diệc Kỳ nhưng chỉ mãnh liệt lắc đầu.
Đôi mắt ẩn hàm phẫn nộ cùng khổ sở không qua khỏi mắt Liễu Dục Dương.
“Liễu công tử, hắn cũng không hoàn toàn sai, việc này có chút hiểu lầm, mọi người bình tĩnh trước rồi nói chuyện." Bạch Ngạn Hải nhịn không được mở miệng.
Nói thực ra, Phong Diệc Kỳ cũng không sai, hắn chỉ vì thanh danh của sư phụ mà ra tay thôi. Sai là do tình thế bức người a.
Liễu Dục Dương thở dài, mục quang phức tạp ly khai trên người Phong Diệc Kỳ.
Quay người lại, y quỳ một gối xuống, ôm quyền nói: “Tại dạy bảo không chu toàn, trước hướng các vị công tử bồi tội."
Không ngờ y có hành động này, tất cả mọi người ngược lại hút một hơi khí.
“Liễu công tử, ngươi đây là vì cái gì? Mau đứng lên!" Bạch Ngạn Hải vội vàng kéo y.
“Sư phụ!" Phong Diệc Kỳ cũng gấp đến độ kêu to.
“Liễu công tử ngươi làm như vậy chúng ta có thể không gánh gánh chịu nổi, chúng ta chỉ muốn đồ nhi của ngươi xin lỗi, sao phải làm thế?"
Nam Cung Vệ nhàn nhạt nói, nhưng không có ý định nâng Liễu Dục Dương dậy.
Bọn họ đều biết, có làm khó thế nào Phong Diệc Kỳ cũng không có khả năng xin lỗi.
“Đồ nhi là tại hạ dạy bảo, để xảy ra chuyện cũng là sai lầm của tại hạ."
“Ngươi không phải thầm nghĩ thay mặt hắn xin lỗi là xong đi? Nam Cung huynh đồng ý, Mộ Dung gia ta rất không đồng ý." Mộ Dung Đoan Diễn khinh thường nói.
“Tại hạ sẽ quỳ đến khi các vị hài lòng mới thôi." Kiên định đáp lại, y hạ quyết tâm không để bọn họ lại ép Kỳ nhi.
Là tư tâm, rõ ràng đã đả thương người, thế nhưng y thà tin tưởng Kỳ nhi có ủy khuất mới là như vậy. Lại nói, nếu đúng là bọn họ thật sự rút kiếm trước, dựa vào tính tình Kỳ nhi, chịu để người sống chính là hắn thật sự nghe lời mình nhường nhịn rất nhiều.
“Liễu công tử, nam nhân dưới gối có hoàng kim, ngươi đừng như vậy." Bạch Ngạn Hải luống cuống tay chân nói.
Mọi người hơi bắt đầu xôn xao, đều mở miệng khuyên bảo, không ai chú ý tới biểu tình kinh ngạc của Phong Diệc Kỳ.
Trừng mắt nhìn bóng lưng Liễu Dục Dương, biểu tình Phong Diệc Kỳ từ kinh ngạc chuyển sang phẫn nộ, lúc sau phẫn nộ hóa thành bi thương, cuối cùng chỉ còn lại bình tĩnh.
Sao lại là như vậy? Vì cái gì mỗi việc hắn tự nhận là đã làm tốt đều để sư phụ phải hướng người khác xin lỗi? Nhìn bóng lưng Liễu Dục Dương, hắn thậm chí có thể nghe thấy y không tiếng động thở dài.
Ta không hiểu, sư phụ, vì sao ngài muốn làm như vậy? Chẳng lẽ Kỳ nhi thật sự đã sai ?!
Cảm xúc rắc rối trong lòng thiên hồi bách chuyển, ánh mắt nghi hoặc hiện ra đau lòng, vượt qua phẫn nộ cùng ủy khuất, hắn không có ý dẫn phiền toái đến cho sư phụ…Cho đến bây giờ sẽ không có!
“Người nào làm người đấy chịu, sư phụ, không đáng để liên lụy ngài……" Hắn mặt không biểu tình nói.
Tay trái co lại thành ngũ trảo hướng cánh tay phải đánh xuống, hung hăng đào ra năm lỗ thấy cả xương đầy máu, thế nhưng hắn lại phảng phất nhìn như không thấy, trở tay rút kiếm, một thoáng trên dưới thân thể tạo ra sáu nhát kiếm!
“Kỳ nhi!" Thân hình Liễu Dục Dương nhoáng một cái, vội vàng nắm được tay hắn vẫn có ý định đâm nữa.
Tất cả mọi người bị động tác kịch liệt của hắn chấn trụ, máu tươi nhuộm đỏ trường bào màu xanh đậm, bỏng rát trái tim Liễu Dục Dương.
Đau nhức hơn nữa, vẫn kém so với đau lòng, máu chảy ra mang theo cảm giác tê liệt cùng thất vọng bất lực. Hắn nhịn không được cười lên, ho ra vài ngụm máu, giật ra khỏi tay Liễu Dục Dương lại đâm hai kiếm, đồng tử âm lãnh trừng mọi người: “Ta hủy cánh tay phải của hắn, bồi lại hắn cánh tay phải. Đâm bọn họ mỗi người một kiếm, cũng trả lại cho bọn họ mỗi người một kiếm. Hôm nay tất cả mọi người làm chứng, nếu như ngũ đại thế gia không thỏa mãn, thì đến đòi ta, nếu còn làm sư phụ khó xử, bản thân ta muốn xem một mình Phong Diệc Kỳ này có thể kéo bao nhiêu người các ngươi xuống địa ngục!"
Máu tươi chảy dọc theo khóe môi hắn, lại không ngăn cản được tâm tình muốn bảo vệ Liễu Dục Dương.
“Nợ máu còn…… Từ nay về sau ân oán lưỡng đoạn……" Tay trái không cầm được Bích Tuyền kiếm, rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy. Phong Diệc Kỳ thở phì phò, nhìn về phía phương trượng Thiếu Lâm Tự vẫn đứng ở một bên nhưng cái gì cũng không nói, “Ngươi hôm nay nói ra sao? Ta còn thiếu nợ bao nhiêu nói ra, không cần phải để sư phụ khó làm người……"
Biểu tình kinh ngạc của Liễu Dục Dương phảng phất như bị người khác cho một cái tát, lời nói của Phong Diệc Kỳ trong đầu y nổ tung.
“Kỳ nhi, đừng nói bậy, sư phụ sẽ giải quyết được." Nóng vội điểm huyệt cầm máu, giọng nói của y nhuộm thượng tức giận nhận ra bản thân mình vô năng.
“A di đà phật, dựa vào lão nạp chứng kiến, việc hôm nay đến đây chấm dứt."
Tuy nói không thể đắc tội ngũ đại thế gia, nhưng Liễu Dục Dương cũng được coi là đại hiệp nổi danh, huống hồ, sự tình phát triển đến như vậy, về sau ngũ đại thế gia cũng thể nói gì.
“Tốt lắm, Kỳ nhi, ngươi……" Liễu Dục Dương vội vàng muốn đỡ đồ nhi ngồi xuống, chính mình kiểm tra tốt thương thế, Phong Diệc Kỳ lại chấp nhất nhìn về phía Bạch Ngạn Hải.
“Ngươi, làm chứng…… Nhân cách của sư phụ, quyết không cho phép hãm hại ác ý…."
Người khác nói hắn như thế nào cũng không quan hệ, chỉ có sư phụ là không cho phép kẻ khác có ý đồ hạ thấp .
Thấy hắn rõ ràng sắp mất đi ý thức còn kiên trì như thế, Bạch Ngạn Hải gật gật đầu.
“Ta biết……"
Có cam đoan của hắn, thân thể Phong Diệc Kỳ mềm nhũn buông xuống trong ngực Liễu Dục Dương. Máu tươi đỏ hồng không ngừng tuôn ra, trong miệng chỉ còn mùi máu ngọt nị làm hắn sợ hãi, hắn cố sức bắt lấy tay Liễu Dục Dương, miệng mấp máy lại không nói được gì, hắn chỉ muốn hướng sư phụ nói một tiếng: Thật có lỗi!
※※※
“Ngươi đang vọng tưởng cái gì? Thế giới này đã không có người có thể bao dung ngươi, bởi vì ngươi kế thừa tất cả ác tính của chúng ta, bên trong toàn là máu đen." Thanh âm của Thập đại ác nhân không ngừng từ bốn phía vọt tới.
Không đúng, sư phụ chịu ôn nhu nhìn hắn……
“Cho dù ngươi nghĩ rằng thật sự có thể thoát khỏi trói buộc, ngươi vẫn sẽ đem lại phiền cho người bên cạnh, ngươi cho rằng bản thân còn là người bình thường sao?" Nguyền rủa của bọn họ sẽ không biến mất.
Hắn là bị bắt buộc, xấu xa chính là Thập đại ác nhân, không phải hắn……
“Đúng vậy, chúng ta điên rồi, nhưng ngươi đừng quên, dòng máu điên cuồng sẽ theo ngươi cả đời."
Không…… Hắn đã chạy thoát, Thập đại ác nhân chết rồi a!
“Người thực sự điên cuồng là ngươi hay chúng ta?" Trái tim điên cuồng cũng không thể bình tĩnh kể cả khi bọn họ đã chết.
Không phải là hắn…. Chỉ cần sư phụ chịu nhìn hắn, hắn sẽ sửa ……
“Từ khi ngươi nghe theo chúng ta bắt đầu giết người đầu tiên, ngươi chính là La Sát!"
Không cần phải ầm ĩ, hắn sẽ không giết người nữa, sư phụ sẽ tức giận, sẽ gây rắc rối, hắn sẽ không giết người……
“Vĩnh viễn vĩnh viễn là huyết sát tinh, nhất định phải dẫm trên thi thể sinh tồn!"
Không cần, hắn không phải cố ý ……
“Muốn nắm tay ai? Không kẻ nào nguyện ý vĩnh viễn cầm tay ngươi, bởi vì tội ác của ngươi là dùng máu để thanh tẩy, sau đó thêm…càng nhiều tội ác, cứ như vậy cho đến lúc chết mới thôi. Bàn tay đã nhuộm máu mãi mãi không cách nào rửa sạch."
Sẽ không , sư phụ sẽ không buông tay hắn ra……
“Xem, y bao nhiêu hoang mang! Đều bởi vì ngươi!"
Hắn vô tình làm cho sư phụ khó xử, hắn chỉ muốn bảo vệ……
“Nghe! Thanh danh cả đời của y cũng hủy vì ngươi!"
Không phải lỗi của hắn, hắn không có sai……
“Điều ngươi làm đương nhiên không sai! Bởi vì căn bản ngươi không biết bản thân sai ở chỗ nào!" Bọn họ vẫn cười nhạo hắn tự cho là đúng……
Vì sao không chịu buông tha hắn…… Hắn thật sự không phải cố ý……
“Đừng tưởng rằng ngươi có thể có hạnh phúc thật sự, nguyền rủa theo ngươi cả đời!"
“Không……" Đột nhiên bừng tỉnh, hắn bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Rên rỉ nhỏ vụn bất lực làm cho người khác đau lòng, canh một đêm bên cạnh giường, Liễu Dục Dương mừng rỡ vội vàng ngồi lên giường.
“Kỳ nhi? Ngươi đã tỉnh chưa?"
“Sư…… Phụ……"
Khẩu khí ôn nhu đến say lòng người như trước…Phong Diệc Kỳ kinh ngạc nhìn biểu tình ân cần của Liễu Dục Dương.
Không có rối rắm hay chỉ trích, không có tức giận hay chán ghét, một mực luôn …ôn nhu quan tâm đến mức hắn phải đau lòng……
“Kỳ nhi?" Hắn trầm mặc làm cho Liễu Dục Dương cự kỳ lo lắng.
“Không có……"
Hắn không xứng với lo lắng ôn nhu như vậy…. Nhưng dù chỉ có một tia cũng tốt, đủ để hắn say mê quyến luyến cả đời.
Trái tim bị xoắn chặt, hắn gần như hít thở không thông.
“……" Liễu Dục Dương lo lắng nhìn đáy mắt hắn trôi qua bi thương.
“Ta muốn ăn canh tam vị sư phụ làm." Hắn nhỏ nhẹ yêu cầu,“Được không? Sư phụ, ta sẽ ngoan ngoãn uống thuốc ."
“Nhưng mà thương thế của ngươi……"
“Ta nghĩ ăn, ta cầu ngươi a, sư phụ."
“…… Được rồi, ngươi uống thuốc rồi ngoan ngoãn nằm đó, đừng lộn xộn, sư phụ đi mượn phòng bếp, chờ một chút là có thể ăn."
Bất đắc dĩ cười, y yêu thương khẽ vuốt gò má tái nhợt của Phong Diệc Kỳ.
“Hảo." Nhu thuận gật đầu, hắn lộ ra tiếu dung hiếm thấy.
“Ngươi là hảo hài tử." Mơ hồ cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhưng Liễu Dục Dương vẫn ôn nhu an ủi.
Bây giờ tốt nhất không nên kích động hắn. Liễu Dục Dương rời khỏi phòng.
Nhìn qua bóng lưng y rời đi, thẳng đến cửa khép lại, tiếu dung Phong Diệc Kỳ suy sụp, chỉ còn lại tuyệt vọng nhàn nhạt.
Trải qua thời gian dài mệt mỏi cùng sợ hãi chồng chất dưới đáy lòng dâng lên, một mực che dấu sợ Liễu Dục Dương phát hiện, dài đến ngay cả hắn cũng quên mất thương tâm khó chịu.
Hắn làm còn chưa đủ sao? Hắn học được không đả thương người vô tội; Học nhẫn nại khẩu khí vô lễ của kẻ khác; Học cách ra tay thì lưu người sống….Hắn rõ ràng rất nỗ lực loại bỏ ma tính mà Thập đại ác nhân đã dạy mười hai năm, vì sao vẫn không được?
Vì sao ánh mắt sư phục lại hoang mang khó cùng khó xử như vậy?
Vì sao hắn luôn để sư phụ lo lắng?
Vì sao sư phụ muốn nhận lỗi? Vì sao hắn cứ cho sư phụ thêm phiền toái?
Nghi vấn không có câu trả lời trong lòng quẩn quanh, cho dù không muốn thừa nhận, cũng vẫn là hắn sai!
“Đã đủ rồi…..Người thương tổn y chính là ta…"Phong Diệc Kỳ cố hết sức bò xuống giường.
Đem ngân phiếu trong bọc hành lý để hết lên bàn, sao đó dùng Bích Tuyền kiếm chặn hảo…Sư phụ giỏi dùng kiếm, có bảo kiếm sẽ không chật vật; Tổng cộng ngân phiếu trăm vạn lượng, đủ để sư phụ cứu người cùng chi dùng cho bản thân…Ngừng động tác trên tay, hắn đem toàn bộ đan dược trên người cũng lưu lại.
Dùng chủy thủ khắc trên bàn gỗ trước mắt mấy hàng chữ, hắn phủ thêm áo choàng, ôm lấy Thương Vũ, mở cửa sổ.
Tuyết trắng thổi vào phòng lạnh như băng, đóng băng cả cõi lòng hắn.
Phong Diệc Kỳ quay đầu lại có chút không muốn, hai mắt trống rỗng nhìn về phía giường chiếu, mơ hồ lại nhìn thấy Liễu Dục Dương cẩn thận che chở hắn đã hơn một năm.
Sẽ không quên, người đầu tiên bao dung hắn; Không thể nào quên, người …vì hắn, có thể buông cả tự tôn của bản thân……
Đã từng, có một người, để hắn có được cứu rỗi ngắn ngủi.
Hắn sẽ vĩnh viễn nhớ rõ thân ảnh cùng biểu lộ của người kia, mãi cho đến khi kết thúc cuộc đời
Điểm nhẹ, thân ảnh mảnh khảnh của hắn biến mất trong phòng.
Tuyết lạnh theo gió bay vào phòng, đến khi Liễu Dục Dương bưng canh tam vị nấu cho đồ đệ vào đến phòng thì chỉ thấy cửa sổ bị gió thổi bật ra, một lần lại một lần đập vào vách tường.
“Cạch đương" một tiếng, bát đũa rơi trên mặt đất mát bấy.
Cõi lòng từng mảnh tan nát.
※※※
Ngẫm lại xem tiếp theo đi đến đâu đây ?
Từ sau khi tự do, liền du ngoạn đại giang nam bắc tròn một năm, xem hết cảnh đẹp, cũng khám phá hết thảy.
Cơ hồ có thể nhanh đắc đạo thành tiên, hai tay nhuộm đầy huyết tinh có bái phật được không, có thể trở thành chiến thần …gì đó. Tự giễu bản thân, Đoạn Phong đặt chén trà xuống, cầm lấy bọc hành lý nhỏ ra khỏi khách điếm nhỏ.
Nguyên bản muốn ở lại đây một đêm, nhưng y đến quá trễ, không còn phòng trống, cũng không muốn cùng một đám người chen chúc chật hẹp trong một gian phòng.
Đêm đã khuya.
Không đếm xỉa đến tuyết trắng tinh tế bay xuống, y bước trên con đường không có phương hướng.
Từ tình báo biết được, nửa năm trước sau khi Thập đại ác nhân chết, Huyết Phách đã tập hợp tà đạo nhân sĩ muốn báo thù, lại dùng ba tháng để thu phục được nhân mã các phái vốn rời rạc. Hiện tại đông đảo đến ngàn vạn người, đang thi hành nghiệp lớn báo thù của hắn.
Tuyệt Hồn thì ở lại Giang Nam, trong nhà một đại phú hộ, tuyên bố nhà này được y bảo hộ, chính tà giao đấu đừng liên quan đến bọn họ.
Y thì có con đường riêng, chỉ giết người có ảnh hưởng đến bản thân.
Ra ngoài dự đoán, La Sát lại không có một chút tin tức, y còn tưởng dựa vào tính tình hắn, rất dễ để tiếng xấu lan xa, ai ngờ một chút phong thanh cũng không có.
“Tại sao lại tự nhiên nghĩ đến hắn a?" Thấp giọng trầm ngâm, y bắt đầu có điểm chán ghét vu lực quá chuẩn xác của bản thân.
Dự cảm vừa hiện, chính xác không có chuyện tốt.
Tất! Tiếng chim ưng trong trẻo vang lên trong màn đêm càng rõ ràng, y ngẩng đầu nhìn về bóng đem đang đánh tới.
Tại sao lại có chim ưng bay vào ban đêm ?
Thân hình cự đại đậu xuống cánh tay nâng lên của y, phát ra một hồi kêu nhỏ ngắn ngủi.
Cầu cứu ? Đoạn Phong nghi hoặc nhìn nó.
“Thôi, xem tại ngươi có linh tính, ta sẽ giúp ngươi một lần."
Chấn động tay, chim ưng tung cánh bay đi, y dùng khinh công đuổi theo phía sau.
Nhìn nó bay loạn thất bát tao, Đoạn Phong không khỏi có chút lo lắng.
Nghe nói, loài chim vào ban đêm thị lực không tốt, chim ưng này sẽ thật sự tìm được mục tiêu của nó đi?
May mắn, cảm giác phương hướng của nó cũng không tệ lắm, mặc dù có chút lệch, nhưng nhĩ lực Đoạn Phong rất tốt vẫn nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ.
Dọc theo tiếng hít thở yếu ớt, Đoạn Phong đẩy ra tuyết trắng bao phủ phía trên, đào ra được người đang hấp hối.
Mùi máu thật nặng, bị thương không nhẹ a.
Thắp lên hỏa chiết tử, một vòng lửa xuất hiện bên trong u ám. Chiếu sáng bốn phía, cùng với khuôn mặt tái nhợt, toàn thân đầy máu của người nọ.
Nhìn rõ được bộ dáng của hắn, hai mắt Đoạn Phong đột nhiên mở lớn.
“La Sát……?"
Có kẻ có thể đánh La Sát trọng thương như vậy? Sẽ không phải là Huyết Phách… Không đúng, co như là Huyết Phách cũng không có khả năng này, như vậy, tổng không phải là chưởng môn các đại phái tấn công La Sát đi?!
Cảnh giới xác định trăm dặm xung quanh không có nguy hiểm, Đoạn Phong điểm huyệt đạo cầm máu, ôm hắn trở về khách điếm.
Xem xem có thể phải cần chút nước ấm a, còn tiếp tục như vậy, mạng nhỏ của La Sát không bảo vệ được.
Tất!
“Ngươi cũng cùng đi a."
Tác giả :
Vân Điểu