Giang Hồ Bất Ai Đao
Chương 53: Không cần chờ đợi
Đi thuyền trên sông lâu ngày, con người tự nhiên sẽ có cảm giác xung quanh như đang lênh đênh, Tiểu Đao cảm thấy dạ dày mấy ngày nay như là sông cuốn biển gầm, ăn không vô ngủ không được, toàn thân khó chịu.
Tiết Bắc Phàm thấy Tiểu Đao hay nằm úp sấp trên lan can thuyền mà nôn, khuôn mặt nhỏ nhắn nôn đến độ tái đi, thật là có chút không nỡ.
“Này!"
Mấy ngày này, Tiểu Đao đếm trên đầu ngón tay tính toán nghĩ đã ngồi thuyền mười ngày rồi, cảm giác muốn ngất, liền tiếp tục ghé vào lan can chuẩn bị nôn lần nữa, Tiết Bắc Phàm đến bên cạnh nàng.
“Có muốn biết làm cách nào để hết chóng mặt hay không?"
Tiết Bắc Phàm vừa lên tiếng, Tiểu Đao lập tức ngẩng đầu, hai mắt long lanh nhìn hắn, ánh mắt này, giống như là lần đầu thấy hắn giống con người.
Tiết Bắc Phàm thực sự có chút dở khóc dở cười, ngoắc ngoắc nàng, “Đến, đưa mặt cho ta."
Tiểu Đao mày khẽ nhíu, thầm nói mặt ta làm gì phải đưa cho ngươi? Ngươi không biết xấu hổ nhưng còn ta thì biết đó!
Tiết Bắc Phàm bất đắc dĩ, vươn tay lại gần nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, ngón tay đặt trên hai huyệt vị ngay sau tai nàng, nâng đầu nàng lên tận lực không cho nàng quay qua quay lại.
“A?" Tiểu Đao nhíu mày, “Hình như đỡ hơn một chút."
“Ngón tay vừa động một cái, liền ấn vào gan bàn tay, sau đó hít thở, sâu một chút, rồi thở ra."
Tiểu Đao làm theo, cảm thấy được thuyên giảm rất nhiều.
“Tốt hơn nhiều?"
“Ừ." Tiểu Đao gật đầu, nhu thuận hiếm thấy.
“Nàng nhắm mắt lại đi!"
Tiểu Đao hoài nghi híp mắt.
Tiết Bắc Phàm xấu hổ, “Không hôn trộm nàng đâu."
Tiểu Đao nhắm lại một con mắt.
Tiết Bắc Phàm nhìn trời, giận, “Một con kia cũng nhắm lại!"
Tiểu Đao cuối cùng rốt cục cũng đem hai mắt nhắm lại, đồng thời, cảm thấy lại khỏe hơn một chút.
Tiết Bắc Phàm đang nâng đầu của nàng, để nàng đứng lên, sau đó chậm rãi đi vào trong, “Có phải đã đỡ rất nhiều hay không?"
“Ừ, hình như không còn choáng váng như trước nữa." Tiểu Đao gật đầu.
“Càng choáng váng, càng phải đợi ở trong phòng, đừng nhìn nước ở bên ngoài cũng đừng nhìn hai bên bờ sông, càng nhìn càng choáng!"
“Thật không?" Tiểu Đao lần đầu tiên nghe nói.
Tới phòng rồi, Tiết Bắc Phàm bảo Tiểu Đao mở mắt ra, hỏi, “Nàng có thuốc cao giảm đau không?"
“Có nha!" Tiểu Đao cười híp mắt, “Nương ta cho ta nhiều thuốc cao giảm đau lắm."
Tiết Bắc Phàm khó hiểu, “Nàng tinh ranh như thỏ, có nhiều thuốc cao giảm đau như vậy để làm gì?"
Tiểu Đao mặt đỏ hồng, “Nam nhân không cần hỏi!"
Tiết Bắc Phàm lại càng không hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, vươn tay, “Thuốc đâu?"
“Nha" Tiểu Đao lục lọi trong túi nhỏ bên hông, xuất ra một cái bình bằng ngọc lưu ly, bên trong bình là thuốc cao màu đỏ, ngửi mùi đều là hương hoa hồng.
Tiết Bắc Phàm bĩu môi, “Kêu nàng lấy cao giảm đau, nàng lấy một hộp son ra để làm gì?"
Tiểu Đao lườm hắn, “Không có hiểu biết! Đây là thuốc cao giảm đau tốt nhất, là sản vật tổ truyền của Nhan gia, có một không có hai đó!"
Tiết Bắc Phàm dở khóc dở cười, đem thuốc cao đưa nàng, “Bôi trên rốn một chút."
Tiểu Đao mặt càng hồng, “Không phải chữa ở đâu thì bôi ở đó sao?"
Tiết Bắc Phàm mí mắt hơi nhếch lên vài phần, “Chữa cái gì?"
Tiểu Đao cầm thuốc cao sửng sốt nửa ngày, khó trách nương nàng trước khi xuất môn có nói, nếu khó chịu thì đem thuốc cao này bôi dưới rốn hoặc là nơi nào gần một chút, nguyên lai trừ bỏ chữa đau bụng do nguyệt sự, còn có thể chữa say sóng!
Tiết Bắc Phàm đại khái lúc này cũng đã hiểu được nàng đang nói chuyện gì, có chút xấu hổ, một đại nam nhân lại cùng một tiểu cô nương bàn luận loại chuyện riêng tư này.
“Khụ khụ!" Tiết Bắc Phàm đứng lên, chắp tay sau lưng xoay người, “Ta ra ngoài giúp nàng chuẩn bị chút thức ăn, nàng tự bôi đi."
“Ừ." Tiểu Đao gật gật đầu, chờ Tiết Bắc Phàm ra ngoài, tiến vào trong giường buông rèm xuống xoa cái bụng.
Xoa một ít gần huyệt Phong Trì*, Tiểu Đao cảm thấy hoàn toàn không còn buồn nôn nữa, quả thực thuốc đến bệnh trừ.
*huyệt Phong Trì: còn gọi là ao (trì) chứa gió (phong) từ ngoài xâm nhập vào, vì vậy gọi là Phong Trì.
Không lâu sau, Tiết Bắc Phàm gõ cửa, “Nha đầu, bồ câu đã trở lại rồi này!"
Tiểu Đao nhanh chóng chạy ra, nhận lấy hai con bồ câu béo Tiết Bắc Phàm đưa qua.
“Vất vả vất vả!" Tiểu Đao nhận lấy bồ câu suy nghĩ, phát hiện nó chút nhẹ, bay đi bay về thật đúng là có chút xót.
Mở ra ống thư dưới chân bồ câu trắng, Tiểu Đao nghiêm túc xem thư. Tiết Bắc Phàm cũng lại gần xem, “Ở đâu vậy?"
“Nương ta." Tiểu Đao trừng mắt liếc hắn một cái, “Là người cho ta, ta muốn đi Nại Hà môn, đương nhiên phải hỏi nương ta có gì nguy hiểm không! Hảo hảo chuẩn bị chứ!"
Tiết Bắc Phàm ngượng ngùng xoa xoa trán, ngồi bên cạnh bàn, ôm con mèo hoa nhỏ khẽ vuốt lông nó.
“Ừm. . . . . ." Tiểu Đao nhìn một lúc, sờ cằm, “Có chuyện như vậy sao?"
“Chưởng môn của Nại Hà môn hình như là Nại Hà bà bà Vương Như Mộng?" Tiết Bắc Phàm nâng cằm, “Ta nghe nói bà ta ngày thường ít giao du với bên ngoài, nương nàng vì sao lại muốn nàng tránh xa Nại Hà môn, có chuyện gì sao?"
Tiểu Đao đưa thư cho hắn, “Tự ngươi xem."
Tiết Bắc Phàm nhận thư nhìn thoáng qua, trước tiên vuốt mông ngựa một câu, “Chữ thật là đẹp!"
Tiểu Đao sung sướng ngẩng mặt, “Đúng vậy, nương ta chính là văn võ toàn tài!"
Tiết Bắc Phàm lắc đầu cười, nhìn kỹ thư.
Đem thư đọc qua một lần, Tiết Bắc Phàm đại khái hiểu được ân oán hai bên. Vương Như Mộng nguyên lai là sư tỷ của Nhan Như Ngọc, không chỉ là sư tỷ, kỳ thật chính là biểu tỷ. Hai người từ nhỏ quan hệ không đã không tốt lắm, Nhan Như Ngọc từ nhỏ thông minh lanh lợi người gặp người thích, mà Vương Như Mộng diện mạo bình thường lại cực kỳ tự ti, cho nên hai người từ nhỏ đã hoàn toàn đối lập.
Sau đó, Vương Như Mộng cực kỳ yêu thích sư huynh của mình, nhưng sư huynh nàng clại rất yêu thích Nhan Như Ngọc. Sau khi Nhan Như Ngọc gả cho phụ thân của Hách Kim Phong, sư huynh của Vương Như Mộng cạo đầu xuất gia, Vương Như Mộng vì vậy rất hận Nhan Như Ngọc.
Theo Nhan Như Ngọc miêu tả, Tiểu Đao rất giống nàng lúc còn trẻ, Vương Như Mộng vốn cực kỳ ghét nàng, cho nên sợ Tiểu Đao tới gần sẽ đụng tới nguy hiểm.
Bất quá trên thư Nhan Như Ngọc cũng viết, Vương Như Mộng này nhân tâm kỳ thật không xấu, chỉ là sống chết cứng đầu muốn đi vào ngõ cụt, là người vì yêu sinh hận, vả lại tính cách nóng nảy xúc động, dễ dẫn đến cực đoan. Nếu Tiểu Đao có biện pháp làm cho nàng buông bỏ gút mắc, thì sẽ không làm mất đi duyên phận. Cái này gọi là mọi việc thuận theo tự nhiên, xử lý như thế nào Tiểu Đao tự mình quyết định, nàng tin tưởng lấy thông minh tài trí của Tiểu Đao, Vương Như Mộng cũng nhất định không thể khi dễ nàng.
Trước đó trong Tiểu Đao gửi thư đi, có nói đến chuyện bản thân cùng Hách Kim Phong đã nhận thức nhau. Nhan Như Ngọc rất cao hứng, nói nàng không lâu nữa sẽ đến Nại Hà môn, thứ nhất giúp Tiểu Đao, thứ hai, muốn gặp lại nhi tử.
Tiết Bắc Phàm đọc xong thư, kinh hãi, “Nhạc mẫu muốn tới?!"
Tiểu Đao lườm hắn một cái, “AI là nhạc mẫu ngươi, ít nói hưu nói vượn đi!"
“Nguy rồi." Tiết Bắc Phàm chỉ vào mũi mình, “Người sẽ không chán ghét ta chứ?"
“Cái đó cũng không biết được." Tiểu Đao vui sướng khi người gặp họa chọt chọt Tiết Bắc Phàm, “Nam nhân như ngươi là loại người ghét nhất!"
“Loại như ta. . . . . ." Tiết Bắc Phàm buồn bực, “Ta là loại gì?"
“Loại người trong lòng xấu xa." Tiểu Đao cười hì hì bắt con bồ câu thứ hai, tháo xuống ống thư, liếc liếc Tiết Bắc Phàm, quay người lại, trốn trốn đọc một mình.
Tiết Bắc Phàm híp mắt, “Cái gì đây? Thần thần bí bí!"
“Không ~ có ~ gì ~" Tiểu Đao kéo cái dài giọng điệu càng tỏ ra vẻ thần bí, vừa hướng Tiết Bắc Phàm xua tay, ý bảo hắn đi chỗ khác, không cho phép nhìn lén!
Tiết Bắc Phàm đành phải ngồi ở một bên chờ.
Tiểu Đao xem xong thư, híp mắt vui vẻ, lấy hỏa chiết tử đem thư thiêu hủy.
“Thần bí như vậy?" Tiết Bắc Phàm tò mò càng trỗi dậy.
Tiểu Đao vỗ vỗ bụi giấy trên tay, “Hư hư."
Tiết Bắc Phàm nhìn thần sắc của nàng, bỗng nhiên cười, “Ta đoán thử xem, thư này là gửi cho Vương Bích Ba, có phải thế không?"
Tiểu Đao hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Tiết Bắc Phàm, “Ngươi. . . . . . Ngươi làm sao biết được?"
“Không chỉ có Vương Bích Ba." Tiết Bắc Phàm ngón tay khẽ chọt Tiểu Đao, “Nữ vương Quỷ thành cũng coi như nợ chúng ta một ân tình, vì thế. . . . . . còn nhờ Nữ vương hoặc là Hữu Hữu một việc, có phải thế không?"
Tiểu Đao ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, “Đoán tiếp đi."
“Ngụy Tân Kiệt đang ở Quỷ thành, hiện tại trong triều đình và dân chúng, Thái gia đã sắp sụp đổ, bởi vậy thế lực hùng hậu nhất chính là Ngụy gia." Tiết Bắc Phàm một tay chống cằm, chậm rãi mà nói, “Lúc phụ thân của Ngụy Tân Kiệt còn trẻ nghe nói chinh chiến nam bắc còn rất phong lưu phóng khoáng. Thời điểm Ngụy lão tướng quân chinh chiến ở phía tây, có truyền một chuyện tình phong lưu. Nói hắn năm đó bị người ám toán suýt chết, may mắn được một cô ngương ngoại tộc cứu hắn. Cô nương này cực kỳ xinh đẹp, cùng Ngụy Tân Kiệt nảy sinh tình cảm, sau đó mang thai, sinh hạ một nữ nhi. Hai người nương tựa vào nhau sinh sống hơn hai năm, nữ tử ngoại tộc vẫn không biết thân phận của Ngụy tướng quân. Mãi đến sau này phó tướng của hắn tìm được hắn, nàng mới biết được người này chính là vị đại tướng quân giết hại tộc nhân các nàng, hơn nữa trong nhà ở Trung Nguyên đã có thê tử và con cái. Vì thế nàng suốt đêm ôm nữ nhi đào tẩu, từ đó về sau mai danh ẩn tích. Nghe nói Ngụy tướng quân nhiều năm qua, trong nhà vẫn cấy giấu kỹ một bức họa của nàng, đặt trong thư phòng ngày ngày đều nhìn, vô cùng tưởng niệm nàng và tiểu nữ nhi đó."
Tiểu Đao hơi hơi nhíu mày, mắt lạnh nhìn Tiết Bắc Phàm, “Ngươi không cần thông minh như vậy chứ?"
“Thông minh chính là nàng." Tiết Bắc Phàm vươn tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi Tiểu Đao, “Trước đó ta chỉ cảm thấy Ngụy Tân Kiệt sau khi nhìn thấy Hiểu Nguyệt liền ngẩn người, thân phận hắn như vậy, hẳn là sẽ không cùng Hiểu Nguyệt có liên quan. Mà Hiểu Nguyệt tựa hồ đối Ngụy Tân Kiệt cũng có chút ấn tượng, chuyện này không phải rất kì lạ sao? Suy nghĩ cẩn thận, thời điểm Thẩm Tinh Hải mua được Hiểu Nguyệt, cùng với tuổi của Hiểu Nguyệt năm đó rất phù hợp. Mà nghe nói bộ dạng của Ngụy Tân Kiệt cùng lão tướng quân năm đó thập phần giống nhau, nàng nói có phải quá trùng hợp hay không?"
Tiểu Đao cười nhạt, “Vậy ngươi cảm thấy thế nào? Sau đó thì thế nào?"
“Kỳ thật, nữ nhân xinh đẹp phần lớn bộ dạng giống như tranh vẽ, Hiểu Nguyệt ngũ quan tinh xảo tự nhiên hào phóng, khí chất khờ dại, có chút cảm giác của nữ tử ngoại tộc. Ai cũng biết Ngụy lão tướng quân tuổi tác đã cao, ngoại trừ tưởng niệm cố nhân và nhung nhớ nữ nhi, đã không còn gì tiếc nuối. Mà Ngụy Tân Kiệt cực kỳ hiếu thảo, nếu sau này hắn có thể đem tiểu muội đã thất lạc nhiều năm tìm về đưa đến trước mặt Ngụy tướng quân, như vậy không chỉ có thể giải quyết được tâm sự của cha hắn, còn chẳng khác nào trực tiếp đưa bản thân lên vị trí đại đương gia kế tiếp của Ngụy gia, vừa đem muội muội thất lạc trở về, sao lại không làm? Hiện giờ quan hệ giữa vùng biên cảnh Tây Bắc cùng Trung Nguyên sớm đã khác trước kia rất nhiều, hiện giờ xem như dĩ hòa vi quý, lúc này nếu Ngụy gia có thể tiếp nhận một muội muội ngoại tộc, có thể nói là làm một được nhiều, trăm lợi vô hại."
Tiểu Đao mếu máo, không nói nữa, điều nên nói đều để cho Tiết Bắc Phàm nói hết, tiểu tử này quá mức thông minh rồi.
Tiết Bắc Phàm trầm ngâm một lát, nghiêm túc nói, “Hiểu Nguyệt thân thế đau thương, vô luận là phải hay không phải, đều đáng để điều tra một chút, nàng viết phong thư này, là nhờ Nữ vương đem thư thăm hỏi của nàng giao cho Ngụy Tân Kiệt, hơn nữa để cho Vương Bích Ba dùng nhân lực cùng tài lực thăm dò khắp nơi. Vương Bích Ba trải qua chuyện trước đây đối với nàng trong lòng vẫn có mắc nợ, nàng đây là cho hắn một cơ hội đem ân oán bỏ qua, hắn nhất định toàn lực ứng phó. Thế nào? Nhìn nàng cao hứng như vậy, Hiểu Nguyệt thật sự là ma tước biến thành phượng hoàng sao?"
Tiểu Đao khẽ thở dài, mở miệng nói, “Vương Bích Ba phái người đi thăm dò hết mọi chuyện, vả lại còn tìm được kẻ từng bán đi Hiểu Nguyệt. Nói đến chuyện năm đó của Hiểu Nguyệt hắn vẫn còn chút ấn tượng. Đem bán Hiểu Nguyệt chính là một võ quan Trung Nguyên, miêu tả một chút, phát hiện là một trong những phó tướng của Ngụy tướng quân. Năm đó phó tướng không muốn vì một nữ nhi do nữ nhân dị tộc sinh hạ sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của lão tướng quân, nên đã đuổi giết mẹ con kia. Vốn tính toán nhổ cỏ tận gốc, nhưng khi tìm được, phát hiện nàng bệnh nặng đã chết cứng, đối mặt với nữ hài đáng yêu trong tã lót, hắn thật sự không hạ thủ được, liền đem nàng cho một người buôn lậu. Người buôn lậu nọ đáp ứng phó tướng, nữ hài này sẽ không bán đến kĩ trại cũng sẽ không bán đến địa phương cực khổ, bởi vậy vẫn dưỡng dục nàng nhiều năm, còn soạn ra ít lời nói dối, nói nàng từ nhỏ chính là bị bán làm nô lệ linh tinh gì đó để lừa nàng, cuối cùng đem nàng bán cho một người cực kỳ giàu có là Thẩm Tinh Hải."
Tiết Bắc Phàm rất là kinh ngạc, “Hóa ra thật sự bay lên đầu cành làm phượng hoàng sao? Hiểu Nguyệt thật khó lường!"
Tiểu Đao vươn tay chỉ Tiết Bắc Phàm, “Nhưng chuyện này, vẫn có biến cố!"
Tiết Bắc Phàm cười, “Cũng đúng, kẻ buôn lậu kia dù sao cũng không chính mắt xác nhận, vì năm đó thời điểm Thẩm Tinh Hải mua nữ hài tử tuổi vẫn còn nhỏ chỉ mang theo vài gia nhân, có lẽ là nghĩ sai."
“Cho nên, chuyện này ngươi không được phép nhúng tay vào." Tiểu Đao nhẹ nhàng cho tay vào trong chén đùa nghịch, “Sơn nhân tự có diệu kế."
Tiết Bắc Phàm buồn bực, “Chuyện nàng tra ra, nếu nói cho Thẩm Tinh Hải, vậy hắn có thể vẹn toàn đôi bên, nhất định sẽ đuổi theo Hiểu Nguyệt. Vừa lúc Hiểu Nguyệt với hắn cũng có lòng, chuyện này kỳ thật cũng coi như lưỡng tình tương duyệt."
“Phi!" Tiểu Đao nhịn không được chửi hắn, “Xú nam nhân! Chỉ biết nghĩ cho mình."
Tiết Bắc Phàm nhếch miệng, “Có chuyện gì muốn nói sao, tức giận cái gì."
“Ta đây không đem Hiểu Nguyệt giao cho Ngụy tướng quân phủ gì đó đâu!" Tiểu Đao bĩu môi, “Ta nghĩ ra chuyện này, chính là giúp Hiểu Nguyệt tìm được hạnh phúc, hạnh phúc của Hiểu Nguyệt cũng không phải như ngọc trai nằm dưới đáy biển cuối cùng cũng thấy lại mặt trời!"
“Thế là cái gì?" Tiết Bắc Phàm đoán không ra.
Tiểu Đao lắc lắc đầu, “Ngươi nha, về sau cũng đừng đem tình này yêu kia đặt bên cửa miệng."
Tiết Bắc Phàm khó hiểu.
“Cái gọi là hạnh phúc của nữ nhân, chính là có người bằng lòng không để ý mọi thứ của ngươi mà thích ngươi, đồng thời, vì thích ngươi, hắn cũng không tiếc vứt bỏ những gì hắn đang có." Tiểu Đao cười cười, “Không cần thật sự làm chuyện như vậy, nhưng nhất định phải có suy nghĩ này!"
Tiết Bắc Phàm cười khổ, “Ý nàng là, nếu Hiểu Nguyệt có thân phận này, Thẩm Tinh Hải sẽ một lòng quay về với nàng, mà một khi nàng không có thân phận này, Thẩm Tinh Hải sẽ bỏ nàng mà đi?"
“Nam nhân các ngươi sau khi chọc giận người khác thường hay nói một câu để phủ bỏ trách nhiệm, là câu gì, biết không?" Tiểu Đao đang nâng má, thú vị nhìn Tiết Bắc Phàm.
“Câu gì?" Tiết Bắc Phàm cũng đang chống quai hàm cùng nàng đối diện.
“Chính là —— ta có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ!" Tiểu Đao nhếch hai bên khóe miệng lên, “Các ngươi bất đắc dĩ, với chúng ta không có quan hệ, mà chúng ta bất đắc dĩ, các ngươi chưa bao giờ quản."
“Cho nên. . . . . ." Tiết Bắc Phàm nhíu mày.
“Cho nên." Tiểu Đao bỗng nhiên nhìn về phía cửa sổ khép hờ, “Không cần tự mình gạt mình, nam nhân cũng được, nữ nhân cũng tốt, dung túng và lừa gạt, vĩnh viễn ở cùng nhau, thì cũng vĩnh viễn không có kết quả."
Ngoài cửa sổ, Hiểu Nguyệt cầm mặt nạ trong tay, tựa vào cửa sổ cúi đầu không nói. Chợt nghe thanh âm Tiểu Đao trong phòng rõ ràng truyền tới, “Không cần vì một kẻ sẽ làm ngươi thất vọng đau khổ chờ đợi, làm đông cứng trái tim nhiệt huyết, mệnh có thể đổi mệnh, nhưng mệnh không thể đổi chân tâm."
Tiết Bắc Phàm thở dài, cảm giác Hiểu Nguyệt ngoài cửa sổ đã rời đi, chút do dự cùng thương cảm đã sắp ập vào trong khoang thuyền rồi.
“Nàng việc gì phải ép nàng ấy như vậy?" Tiết Bắc Phàm xoa xoa mi tâm, “Từ từ sẽ đến là tốt rồi."
Tiểu Đao híp mắt nhìn hắn, “Nương ta nói, nam nhân thông minh sẽ không để cho nữ nhân chờ đợi."
“Nhạc mẫu lại có cao kiến gì?"
“Nữ nhân chờ không nổi, không có thời gian, hơn nữa nữ nhân tốt, lúc nào cũng có rất nhiều người muốn đoạt." Tiểu Đao nói xong, thấy Tiết Bắc Phàm khóe môi mang ý cười, mặt đỏ lên, đá hắn, “Không phải nhạc mẫu của ngươi!"
Lại qua ba ngày, mọi người rốt cục tới Giang Nam nơi phong cảnh như họa, lại một lần nữa trở lại đất lành, dòng ngước nhỏ chảy qua cầu làm người ta có cảm giác rất tốt. Bọn Tiểu Đao rời thuyền, tìm một gian khách điếm đặt chân mà bắt đầu hỏi thăm nơi này, phía trước còn hơn ba khách điếm nữa, có vẻ không nổi danh như vậy —— Nại Hà môn*.
Tiết Bắc Phàm thấy Tiểu Đao hay nằm úp sấp trên lan can thuyền mà nôn, khuôn mặt nhỏ nhắn nôn đến độ tái đi, thật là có chút không nỡ.
“Này!"
Mấy ngày này, Tiểu Đao đếm trên đầu ngón tay tính toán nghĩ đã ngồi thuyền mười ngày rồi, cảm giác muốn ngất, liền tiếp tục ghé vào lan can chuẩn bị nôn lần nữa, Tiết Bắc Phàm đến bên cạnh nàng.
“Có muốn biết làm cách nào để hết chóng mặt hay không?"
Tiết Bắc Phàm vừa lên tiếng, Tiểu Đao lập tức ngẩng đầu, hai mắt long lanh nhìn hắn, ánh mắt này, giống như là lần đầu thấy hắn giống con người.
Tiết Bắc Phàm thực sự có chút dở khóc dở cười, ngoắc ngoắc nàng, “Đến, đưa mặt cho ta."
Tiểu Đao mày khẽ nhíu, thầm nói mặt ta làm gì phải đưa cho ngươi? Ngươi không biết xấu hổ nhưng còn ta thì biết đó!
Tiết Bắc Phàm bất đắc dĩ, vươn tay lại gần nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, ngón tay đặt trên hai huyệt vị ngay sau tai nàng, nâng đầu nàng lên tận lực không cho nàng quay qua quay lại.
“A?" Tiểu Đao nhíu mày, “Hình như đỡ hơn một chút."
“Ngón tay vừa động một cái, liền ấn vào gan bàn tay, sau đó hít thở, sâu một chút, rồi thở ra."
Tiểu Đao làm theo, cảm thấy được thuyên giảm rất nhiều.
“Tốt hơn nhiều?"
“Ừ." Tiểu Đao gật đầu, nhu thuận hiếm thấy.
“Nàng nhắm mắt lại đi!"
Tiểu Đao hoài nghi híp mắt.
Tiết Bắc Phàm xấu hổ, “Không hôn trộm nàng đâu."
Tiểu Đao nhắm lại một con mắt.
Tiết Bắc Phàm nhìn trời, giận, “Một con kia cũng nhắm lại!"
Tiểu Đao cuối cùng rốt cục cũng đem hai mắt nhắm lại, đồng thời, cảm thấy lại khỏe hơn một chút.
Tiết Bắc Phàm đang nâng đầu của nàng, để nàng đứng lên, sau đó chậm rãi đi vào trong, “Có phải đã đỡ rất nhiều hay không?"
“Ừ, hình như không còn choáng váng như trước nữa." Tiểu Đao gật đầu.
“Càng choáng váng, càng phải đợi ở trong phòng, đừng nhìn nước ở bên ngoài cũng đừng nhìn hai bên bờ sông, càng nhìn càng choáng!"
“Thật không?" Tiểu Đao lần đầu tiên nghe nói.
Tới phòng rồi, Tiết Bắc Phàm bảo Tiểu Đao mở mắt ra, hỏi, “Nàng có thuốc cao giảm đau không?"
“Có nha!" Tiểu Đao cười híp mắt, “Nương ta cho ta nhiều thuốc cao giảm đau lắm."
Tiết Bắc Phàm khó hiểu, “Nàng tinh ranh như thỏ, có nhiều thuốc cao giảm đau như vậy để làm gì?"
Tiểu Đao mặt đỏ hồng, “Nam nhân không cần hỏi!"
Tiết Bắc Phàm lại càng không hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, vươn tay, “Thuốc đâu?"
“Nha" Tiểu Đao lục lọi trong túi nhỏ bên hông, xuất ra một cái bình bằng ngọc lưu ly, bên trong bình là thuốc cao màu đỏ, ngửi mùi đều là hương hoa hồng.
Tiết Bắc Phàm bĩu môi, “Kêu nàng lấy cao giảm đau, nàng lấy một hộp son ra để làm gì?"
Tiểu Đao lườm hắn, “Không có hiểu biết! Đây là thuốc cao giảm đau tốt nhất, là sản vật tổ truyền của Nhan gia, có một không có hai đó!"
Tiết Bắc Phàm dở khóc dở cười, đem thuốc cao đưa nàng, “Bôi trên rốn một chút."
Tiểu Đao mặt càng hồng, “Không phải chữa ở đâu thì bôi ở đó sao?"
Tiết Bắc Phàm mí mắt hơi nhếch lên vài phần, “Chữa cái gì?"
Tiểu Đao cầm thuốc cao sửng sốt nửa ngày, khó trách nương nàng trước khi xuất môn có nói, nếu khó chịu thì đem thuốc cao này bôi dưới rốn hoặc là nơi nào gần một chút, nguyên lai trừ bỏ chữa đau bụng do nguyệt sự, còn có thể chữa say sóng!
Tiết Bắc Phàm đại khái lúc này cũng đã hiểu được nàng đang nói chuyện gì, có chút xấu hổ, một đại nam nhân lại cùng một tiểu cô nương bàn luận loại chuyện riêng tư này.
“Khụ khụ!" Tiết Bắc Phàm đứng lên, chắp tay sau lưng xoay người, “Ta ra ngoài giúp nàng chuẩn bị chút thức ăn, nàng tự bôi đi."
“Ừ." Tiểu Đao gật gật đầu, chờ Tiết Bắc Phàm ra ngoài, tiến vào trong giường buông rèm xuống xoa cái bụng.
Xoa một ít gần huyệt Phong Trì*, Tiểu Đao cảm thấy hoàn toàn không còn buồn nôn nữa, quả thực thuốc đến bệnh trừ.
*huyệt Phong Trì: còn gọi là ao (trì) chứa gió (phong) từ ngoài xâm nhập vào, vì vậy gọi là Phong Trì.
Không lâu sau, Tiết Bắc Phàm gõ cửa, “Nha đầu, bồ câu đã trở lại rồi này!"
Tiểu Đao nhanh chóng chạy ra, nhận lấy hai con bồ câu béo Tiết Bắc Phàm đưa qua.
“Vất vả vất vả!" Tiểu Đao nhận lấy bồ câu suy nghĩ, phát hiện nó chút nhẹ, bay đi bay về thật đúng là có chút xót.
Mở ra ống thư dưới chân bồ câu trắng, Tiểu Đao nghiêm túc xem thư. Tiết Bắc Phàm cũng lại gần xem, “Ở đâu vậy?"
“Nương ta." Tiểu Đao trừng mắt liếc hắn một cái, “Là người cho ta, ta muốn đi Nại Hà môn, đương nhiên phải hỏi nương ta có gì nguy hiểm không! Hảo hảo chuẩn bị chứ!"
Tiết Bắc Phàm ngượng ngùng xoa xoa trán, ngồi bên cạnh bàn, ôm con mèo hoa nhỏ khẽ vuốt lông nó.
“Ừm. . . . . ." Tiểu Đao nhìn một lúc, sờ cằm, “Có chuyện như vậy sao?"
“Chưởng môn của Nại Hà môn hình như là Nại Hà bà bà Vương Như Mộng?" Tiết Bắc Phàm nâng cằm, “Ta nghe nói bà ta ngày thường ít giao du với bên ngoài, nương nàng vì sao lại muốn nàng tránh xa Nại Hà môn, có chuyện gì sao?"
Tiểu Đao đưa thư cho hắn, “Tự ngươi xem."
Tiết Bắc Phàm nhận thư nhìn thoáng qua, trước tiên vuốt mông ngựa một câu, “Chữ thật là đẹp!"
Tiểu Đao sung sướng ngẩng mặt, “Đúng vậy, nương ta chính là văn võ toàn tài!"
Tiết Bắc Phàm lắc đầu cười, nhìn kỹ thư.
Đem thư đọc qua một lần, Tiết Bắc Phàm đại khái hiểu được ân oán hai bên. Vương Như Mộng nguyên lai là sư tỷ của Nhan Như Ngọc, không chỉ là sư tỷ, kỳ thật chính là biểu tỷ. Hai người từ nhỏ quan hệ không đã không tốt lắm, Nhan Như Ngọc từ nhỏ thông minh lanh lợi người gặp người thích, mà Vương Như Mộng diện mạo bình thường lại cực kỳ tự ti, cho nên hai người từ nhỏ đã hoàn toàn đối lập.
Sau đó, Vương Như Mộng cực kỳ yêu thích sư huynh của mình, nhưng sư huynh nàng clại rất yêu thích Nhan Như Ngọc. Sau khi Nhan Như Ngọc gả cho phụ thân của Hách Kim Phong, sư huynh của Vương Như Mộng cạo đầu xuất gia, Vương Như Mộng vì vậy rất hận Nhan Như Ngọc.
Theo Nhan Như Ngọc miêu tả, Tiểu Đao rất giống nàng lúc còn trẻ, Vương Như Mộng vốn cực kỳ ghét nàng, cho nên sợ Tiểu Đao tới gần sẽ đụng tới nguy hiểm.
Bất quá trên thư Nhan Như Ngọc cũng viết, Vương Như Mộng này nhân tâm kỳ thật không xấu, chỉ là sống chết cứng đầu muốn đi vào ngõ cụt, là người vì yêu sinh hận, vả lại tính cách nóng nảy xúc động, dễ dẫn đến cực đoan. Nếu Tiểu Đao có biện pháp làm cho nàng buông bỏ gút mắc, thì sẽ không làm mất đi duyên phận. Cái này gọi là mọi việc thuận theo tự nhiên, xử lý như thế nào Tiểu Đao tự mình quyết định, nàng tin tưởng lấy thông minh tài trí của Tiểu Đao, Vương Như Mộng cũng nhất định không thể khi dễ nàng.
Trước đó trong Tiểu Đao gửi thư đi, có nói đến chuyện bản thân cùng Hách Kim Phong đã nhận thức nhau. Nhan Như Ngọc rất cao hứng, nói nàng không lâu nữa sẽ đến Nại Hà môn, thứ nhất giúp Tiểu Đao, thứ hai, muốn gặp lại nhi tử.
Tiết Bắc Phàm đọc xong thư, kinh hãi, “Nhạc mẫu muốn tới?!"
Tiểu Đao lườm hắn một cái, “AI là nhạc mẫu ngươi, ít nói hưu nói vượn đi!"
“Nguy rồi." Tiết Bắc Phàm chỉ vào mũi mình, “Người sẽ không chán ghét ta chứ?"
“Cái đó cũng không biết được." Tiểu Đao vui sướng khi người gặp họa chọt chọt Tiết Bắc Phàm, “Nam nhân như ngươi là loại người ghét nhất!"
“Loại như ta. . . . . ." Tiết Bắc Phàm buồn bực, “Ta là loại gì?"
“Loại người trong lòng xấu xa." Tiểu Đao cười hì hì bắt con bồ câu thứ hai, tháo xuống ống thư, liếc liếc Tiết Bắc Phàm, quay người lại, trốn trốn đọc một mình.
Tiết Bắc Phàm híp mắt, “Cái gì đây? Thần thần bí bí!"
“Không ~ có ~ gì ~" Tiểu Đao kéo cái dài giọng điệu càng tỏ ra vẻ thần bí, vừa hướng Tiết Bắc Phàm xua tay, ý bảo hắn đi chỗ khác, không cho phép nhìn lén!
Tiết Bắc Phàm đành phải ngồi ở một bên chờ.
Tiểu Đao xem xong thư, híp mắt vui vẻ, lấy hỏa chiết tử đem thư thiêu hủy.
“Thần bí như vậy?" Tiết Bắc Phàm tò mò càng trỗi dậy.
Tiểu Đao vỗ vỗ bụi giấy trên tay, “Hư hư."
Tiết Bắc Phàm nhìn thần sắc của nàng, bỗng nhiên cười, “Ta đoán thử xem, thư này là gửi cho Vương Bích Ba, có phải thế không?"
Tiểu Đao hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Tiết Bắc Phàm, “Ngươi. . . . . . Ngươi làm sao biết được?"
“Không chỉ có Vương Bích Ba." Tiết Bắc Phàm ngón tay khẽ chọt Tiểu Đao, “Nữ vương Quỷ thành cũng coi như nợ chúng ta một ân tình, vì thế. . . . . . còn nhờ Nữ vương hoặc là Hữu Hữu một việc, có phải thế không?"
Tiểu Đao ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, “Đoán tiếp đi."
“Ngụy Tân Kiệt đang ở Quỷ thành, hiện tại trong triều đình và dân chúng, Thái gia đã sắp sụp đổ, bởi vậy thế lực hùng hậu nhất chính là Ngụy gia." Tiết Bắc Phàm một tay chống cằm, chậm rãi mà nói, “Lúc phụ thân của Ngụy Tân Kiệt còn trẻ nghe nói chinh chiến nam bắc còn rất phong lưu phóng khoáng. Thời điểm Ngụy lão tướng quân chinh chiến ở phía tây, có truyền một chuyện tình phong lưu. Nói hắn năm đó bị người ám toán suýt chết, may mắn được một cô ngương ngoại tộc cứu hắn. Cô nương này cực kỳ xinh đẹp, cùng Ngụy Tân Kiệt nảy sinh tình cảm, sau đó mang thai, sinh hạ một nữ nhi. Hai người nương tựa vào nhau sinh sống hơn hai năm, nữ tử ngoại tộc vẫn không biết thân phận của Ngụy tướng quân. Mãi đến sau này phó tướng của hắn tìm được hắn, nàng mới biết được người này chính là vị đại tướng quân giết hại tộc nhân các nàng, hơn nữa trong nhà ở Trung Nguyên đã có thê tử và con cái. Vì thế nàng suốt đêm ôm nữ nhi đào tẩu, từ đó về sau mai danh ẩn tích. Nghe nói Ngụy tướng quân nhiều năm qua, trong nhà vẫn cấy giấu kỹ một bức họa của nàng, đặt trong thư phòng ngày ngày đều nhìn, vô cùng tưởng niệm nàng và tiểu nữ nhi đó."
Tiểu Đao hơi hơi nhíu mày, mắt lạnh nhìn Tiết Bắc Phàm, “Ngươi không cần thông minh như vậy chứ?"
“Thông minh chính là nàng." Tiết Bắc Phàm vươn tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi Tiểu Đao, “Trước đó ta chỉ cảm thấy Ngụy Tân Kiệt sau khi nhìn thấy Hiểu Nguyệt liền ngẩn người, thân phận hắn như vậy, hẳn là sẽ không cùng Hiểu Nguyệt có liên quan. Mà Hiểu Nguyệt tựa hồ đối Ngụy Tân Kiệt cũng có chút ấn tượng, chuyện này không phải rất kì lạ sao? Suy nghĩ cẩn thận, thời điểm Thẩm Tinh Hải mua được Hiểu Nguyệt, cùng với tuổi của Hiểu Nguyệt năm đó rất phù hợp. Mà nghe nói bộ dạng của Ngụy Tân Kiệt cùng lão tướng quân năm đó thập phần giống nhau, nàng nói có phải quá trùng hợp hay không?"
Tiểu Đao cười nhạt, “Vậy ngươi cảm thấy thế nào? Sau đó thì thế nào?"
“Kỳ thật, nữ nhân xinh đẹp phần lớn bộ dạng giống như tranh vẽ, Hiểu Nguyệt ngũ quan tinh xảo tự nhiên hào phóng, khí chất khờ dại, có chút cảm giác của nữ tử ngoại tộc. Ai cũng biết Ngụy lão tướng quân tuổi tác đã cao, ngoại trừ tưởng niệm cố nhân và nhung nhớ nữ nhi, đã không còn gì tiếc nuối. Mà Ngụy Tân Kiệt cực kỳ hiếu thảo, nếu sau này hắn có thể đem tiểu muội đã thất lạc nhiều năm tìm về đưa đến trước mặt Ngụy tướng quân, như vậy không chỉ có thể giải quyết được tâm sự của cha hắn, còn chẳng khác nào trực tiếp đưa bản thân lên vị trí đại đương gia kế tiếp của Ngụy gia, vừa đem muội muội thất lạc trở về, sao lại không làm? Hiện giờ quan hệ giữa vùng biên cảnh Tây Bắc cùng Trung Nguyên sớm đã khác trước kia rất nhiều, hiện giờ xem như dĩ hòa vi quý, lúc này nếu Ngụy gia có thể tiếp nhận một muội muội ngoại tộc, có thể nói là làm một được nhiều, trăm lợi vô hại."
Tiểu Đao mếu máo, không nói nữa, điều nên nói đều để cho Tiết Bắc Phàm nói hết, tiểu tử này quá mức thông minh rồi.
Tiết Bắc Phàm trầm ngâm một lát, nghiêm túc nói, “Hiểu Nguyệt thân thế đau thương, vô luận là phải hay không phải, đều đáng để điều tra một chút, nàng viết phong thư này, là nhờ Nữ vương đem thư thăm hỏi của nàng giao cho Ngụy Tân Kiệt, hơn nữa để cho Vương Bích Ba dùng nhân lực cùng tài lực thăm dò khắp nơi. Vương Bích Ba trải qua chuyện trước đây đối với nàng trong lòng vẫn có mắc nợ, nàng đây là cho hắn một cơ hội đem ân oán bỏ qua, hắn nhất định toàn lực ứng phó. Thế nào? Nhìn nàng cao hứng như vậy, Hiểu Nguyệt thật sự là ma tước biến thành phượng hoàng sao?"
Tiểu Đao khẽ thở dài, mở miệng nói, “Vương Bích Ba phái người đi thăm dò hết mọi chuyện, vả lại còn tìm được kẻ từng bán đi Hiểu Nguyệt. Nói đến chuyện năm đó của Hiểu Nguyệt hắn vẫn còn chút ấn tượng. Đem bán Hiểu Nguyệt chính là một võ quan Trung Nguyên, miêu tả một chút, phát hiện là một trong những phó tướng của Ngụy tướng quân. Năm đó phó tướng không muốn vì một nữ nhi do nữ nhân dị tộc sinh hạ sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của lão tướng quân, nên đã đuổi giết mẹ con kia. Vốn tính toán nhổ cỏ tận gốc, nhưng khi tìm được, phát hiện nàng bệnh nặng đã chết cứng, đối mặt với nữ hài đáng yêu trong tã lót, hắn thật sự không hạ thủ được, liền đem nàng cho một người buôn lậu. Người buôn lậu nọ đáp ứng phó tướng, nữ hài này sẽ không bán đến kĩ trại cũng sẽ không bán đến địa phương cực khổ, bởi vậy vẫn dưỡng dục nàng nhiều năm, còn soạn ra ít lời nói dối, nói nàng từ nhỏ chính là bị bán làm nô lệ linh tinh gì đó để lừa nàng, cuối cùng đem nàng bán cho một người cực kỳ giàu có là Thẩm Tinh Hải."
Tiết Bắc Phàm rất là kinh ngạc, “Hóa ra thật sự bay lên đầu cành làm phượng hoàng sao? Hiểu Nguyệt thật khó lường!"
Tiểu Đao vươn tay chỉ Tiết Bắc Phàm, “Nhưng chuyện này, vẫn có biến cố!"
Tiết Bắc Phàm cười, “Cũng đúng, kẻ buôn lậu kia dù sao cũng không chính mắt xác nhận, vì năm đó thời điểm Thẩm Tinh Hải mua nữ hài tử tuổi vẫn còn nhỏ chỉ mang theo vài gia nhân, có lẽ là nghĩ sai."
“Cho nên, chuyện này ngươi không được phép nhúng tay vào." Tiểu Đao nhẹ nhàng cho tay vào trong chén đùa nghịch, “Sơn nhân tự có diệu kế."
Tiết Bắc Phàm buồn bực, “Chuyện nàng tra ra, nếu nói cho Thẩm Tinh Hải, vậy hắn có thể vẹn toàn đôi bên, nhất định sẽ đuổi theo Hiểu Nguyệt. Vừa lúc Hiểu Nguyệt với hắn cũng có lòng, chuyện này kỳ thật cũng coi như lưỡng tình tương duyệt."
“Phi!" Tiểu Đao nhịn không được chửi hắn, “Xú nam nhân! Chỉ biết nghĩ cho mình."
Tiết Bắc Phàm nhếch miệng, “Có chuyện gì muốn nói sao, tức giận cái gì."
“Ta đây không đem Hiểu Nguyệt giao cho Ngụy tướng quân phủ gì đó đâu!" Tiểu Đao bĩu môi, “Ta nghĩ ra chuyện này, chính là giúp Hiểu Nguyệt tìm được hạnh phúc, hạnh phúc của Hiểu Nguyệt cũng không phải như ngọc trai nằm dưới đáy biển cuối cùng cũng thấy lại mặt trời!"
“Thế là cái gì?" Tiết Bắc Phàm đoán không ra.
Tiểu Đao lắc lắc đầu, “Ngươi nha, về sau cũng đừng đem tình này yêu kia đặt bên cửa miệng."
Tiết Bắc Phàm khó hiểu.
“Cái gọi là hạnh phúc của nữ nhân, chính là có người bằng lòng không để ý mọi thứ của ngươi mà thích ngươi, đồng thời, vì thích ngươi, hắn cũng không tiếc vứt bỏ những gì hắn đang có." Tiểu Đao cười cười, “Không cần thật sự làm chuyện như vậy, nhưng nhất định phải có suy nghĩ này!"
Tiết Bắc Phàm cười khổ, “Ý nàng là, nếu Hiểu Nguyệt có thân phận này, Thẩm Tinh Hải sẽ một lòng quay về với nàng, mà một khi nàng không có thân phận này, Thẩm Tinh Hải sẽ bỏ nàng mà đi?"
“Nam nhân các ngươi sau khi chọc giận người khác thường hay nói một câu để phủ bỏ trách nhiệm, là câu gì, biết không?" Tiểu Đao đang nâng má, thú vị nhìn Tiết Bắc Phàm.
“Câu gì?" Tiết Bắc Phàm cũng đang chống quai hàm cùng nàng đối diện.
“Chính là —— ta có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ!" Tiểu Đao nhếch hai bên khóe miệng lên, “Các ngươi bất đắc dĩ, với chúng ta không có quan hệ, mà chúng ta bất đắc dĩ, các ngươi chưa bao giờ quản."
“Cho nên. . . . . ." Tiết Bắc Phàm nhíu mày.
“Cho nên." Tiểu Đao bỗng nhiên nhìn về phía cửa sổ khép hờ, “Không cần tự mình gạt mình, nam nhân cũng được, nữ nhân cũng tốt, dung túng và lừa gạt, vĩnh viễn ở cùng nhau, thì cũng vĩnh viễn không có kết quả."
Ngoài cửa sổ, Hiểu Nguyệt cầm mặt nạ trong tay, tựa vào cửa sổ cúi đầu không nói. Chợt nghe thanh âm Tiểu Đao trong phòng rõ ràng truyền tới, “Không cần vì một kẻ sẽ làm ngươi thất vọng đau khổ chờ đợi, làm đông cứng trái tim nhiệt huyết, mệnh có thể đổi mệnh, nhưng mệnh không thể đổi chân tâm."
Tiết Bắc Phàm thở dài, cảm giác Hiểu Nguyệt ngoài cửa sổ đã rời đi, chút do dự cùng thương cảm đã sắp ập vào trong khoang thuyền rồi.
“Nàng việc gì phải ép nàng ấy như vậy?" Tiết Bắc Phàm xoa xoa mi tâm, “Từ từ sẽ đến là tốt rồi."
Tiểu Đao híp mắt nhìn hắn, “Nương ta nói, nam nhân thông minh sẽ không để cho nữ nhân chờ đợi."
“Nhạc mẫu lại có cao kiến gì?"
“Nữ nhân chờ không nổi, không có thời gian, hơn nữa nữ nhân tốt, lúc nào cũng có rất nhiều người muốn đoạt." Tiểu Đao nói xong, thấy Tiết Bắc Phàm khóe môi mang ý cười, mặt đỏ lên, đá hắn, “Không phải nhạc mẫu của ngươi!"
Lại qua ba ngày, mọi người rốt cục tới Giang Nam nơi phong cảnh như họa, lại một lần nữa trở lại đất lành, dòng ngước nhỏ chảy qua cầu làm người ta có cảm giác rất tốt. Bọn Tiểu Đao rời thuyền, tìm một gian khách điếm đặt chân mà bắt đầu hỏi thăm nơi này, phía trước còn hơn ba khách điếm nữa, có vẻ không nổi danh như vậy —— Nại Hà môn*.
Tác giả :
Nhĩ Nhã