Giáng Đầu
Chương 57
- Cậu đói không? Mình mua cho cậu chút đồ ăn.
- Không cần, trong túc xá cũng không thiếu đồ ăn, là đồ ăn vặt chuẩn bị cho Linh. - Trầm Liên đưa tay ngăn cản Kỷ Thư đứng dậy.
- Trầm Linh thích ăn đồ ăn vặt?
- Ha ha, không có, cơ mà Linh luôn không ăn đúng giờ, nhà trường chỉ cung cấp chút cơm, cho nên mua thật nhiều, nếu chị ấy về trễ, có thể ăn một chút.
- Chà, cậu chăm cho chị ấy thật kỹ. - Kỷ Thư xúc động lên tiếng.
- Khả năng của mình chỉ có thể làm những điều như vậy. - Giọng Trầm Liên có vẻ thất lạc.
- Tiểu công chúa, cậu biết không? - Kỷ Thư nâng cằm nhìn Trầm Liên.
- Ừ?
- Thật ra hồi trước mình biết sự tồn tại của cậu, hơn nữa khi đó, trọng lượng của cậu trong lòng Trầm Linh cũng khác nhỉ.
- Vì sao nói như vậy? - Trầm Liên kỳ quái hỏi, dù sao nàng và Trầm Linh cũng mới gặp lại gần đây, ở chung cũng không bao lâu.
- Bởi vì từ khi mình biết Trầm Linh, thỉnh thoảng sẽ vô tình hay cố ý nghe được tên cậu từ trong miệng chị ấy, tuy rằng... - Kỷ Thư che miệng nở nụ cười: "Tuy rằng khi đó Trầm Linh cắn răng nghiến lợi nhắc tới tên cậu, thế nhưng khi đó mình cũng biết cậu đối với chị ấy không phải vậy. Nếu không với tính tình lạnh nhạt, chị ấy sẽ không nhỡ kỹ ai. Cho nên khi đó mình thật tò mò về cậu."
Được "mong nhớ" như vậy, thật là vinh hạnh mà.
- Ha ha, cậu đừng vậy, cho dù Trầm Linh hận thấu xương ai cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, tất nhiên không nói tên, chị ấy đối với cậu khác biệt như vậy, mình nghĩ, từ nhỏ đến lớn, cậu đã đi vào lòng chị ấy rồi. Chí ít đối với cậu, chị ấy chưa bao giờ cần phòng bị gì."
- Hèn gì khi đó cậu cố ý tiếp cận mình. - Trầm Liên nhếch miệng nở nụ cười, Trầm Linh của nàng thật là đáng yêu, thì ra đã thầm mến nàng từ lâu.
- Đương nhiên, mình muốn xem cậu như thế nào, lại có thể khiến Trầm Linh nhớ mãi không quên.
- Nhìn thấy không thất vọng chứ? Chẳng qua cũng là một người bình thường. - Trầm Liên nghịch ngợm nháy mắt một cái.
- Ha ha, tiểu công chúa biến thành nghịch ngợm rồi à? Đương nhiên không có. Khi lần đầu thấy cậu, cũng không ai nói cho mình biết cậu là ai, nhưng mình biết ngay đó là Trầm Liên. Bởi vì chỉ có trên người cậu mới có cái thản nhiên thuần khiết, mới có thể làm cho Trầm Linh kia buông đề phòng. - Kỷ Thư nghiêng đầu: "Thật ra lúc đó mình có nghĩ sẽ theo đuổi cậu, sau đó khiêu khích Trầm Linh một chút."
- Vì sao không có? - Trầm Liên mở to hai mắt, thì ra là Kỷ Thư còn có nhiều ý định xấu xa như vậy.
Kỷ Thư cười khổ một tiếng: "Trầm Linh kia không thèm để ý mình khiêu khích, còn cậu nữa, mình đối tốt với ám chỉ nhiều như vậy, cậu cũng thờ ơ, một chút cũng không phát hiện. Thật sự là hai đầu gỗ. Nghĩ Kỷ Thư mình ngang dọc tình trường, còn chưa thất bại như thế lần nào."
- Ha ha... Kỷ Thư, cậu vậy mà cũng kinh ngạc. Thật ra vì cậu không có ý đó, cho nên mình và Linh cũng không đề phòng, đều thẳng thắn với cậu, cho nên cậu làm gì mình cũng không chú ý.
Buổi chiều hai người trò chuyện rất vui vẻ, bất tri bất giác sắc trời đã tối xuống.
Chợt nghe tiếng đập cửa sau lưng: "Chắc là Trầm Linh đã về."
Chạy đi mở cửa, vừa nhìn thấy, quả nhiên là Trầm Linh.
- Về rồi? - Kỷ Thư nhìn từ trên xuống dưới hỏi.
- Ừ. - Trầm Linh liếc mắt nhìn Kỷ Thư, không để ý tới ánh mắt quan sát của cô, chỉ hỏi Trầm Liên: "Người có khó chịu chỗ nào?"
- Hết rồi, em rất khỏe. - Trầm Liên thấy Trầm Linh bình yên vô sự trở về, cũng yên tâm không ít.
- Em làm gì cứ nhìn tôi chằm chằm? - Trầm Linh không nhịn được quay đầu trừng Kỷ Thư.
- Không có gì. - Kỷ Thư thu hồi ánh mắt, trên áo khoác Trầm Linh dính không ít vết máu, giờ sắc mặt cũng thay đổi, dù sao Trầm Linh cũng là người bệnh sạch sẽ, ví dụ như đồ người khác ăn rồi cô tuyệt đối không ăn, bất kì ai cũng không thể ngủ giường của cô, không thích tiếp xúc thân thể với ai, không thích thứ bẩn thỉu, càng không thích máu. Cho nên mỗi lần đấu pháp với ai hoặc giúp Phược xử lý chuyện gì, cô chưa bao giờ để một giọt dính trên người. Trong trí nhớ của Kỷ Thư, chỉ có lần giúp Kỷ Thư, cô mới như chìm vào trong máu.
Áo khoác hôm nay lại dính máu, chứng tỏ tình hình chiến đấu rất kịch liệt, hay nói cách khác, Trầm Linh tiêu hao linh lực hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Hơn nữa nhìn sắc mặt tái nhợt của Trầm Linh, cô rất lo lắng, kiểu này tuy rằng thuận lợi tiêu diệt cứ điểm của Bạch gia, nhưng Bạch Luyện nhất định không tìm được. Bạch gia nhất định còn có sức mạnh tiềm ẩn, cô lo lắng cho Trầm Linh.
- Ừ. - Trầm Linh có chút ghét bỏ, cởϊ áσ khoác, ném thẳng vào thùng rác, nếu không phải về trước khi xử lý xong cái áo khoác này, cô đã sớm không muốn mặc.
- Trầm Linh, cũng không còn sớm, em đi về trước, Hi Nhiễm còn chờ em về ăn cơm chiều. - Kỷ Thư liếc mắt nhìn Trầm Liên, hai người nhìn nhau một chút.
- Về đi. - Trầm Linh phất tay một cái, biểu thị ở đây không chào đón bóng đèn.
Kỷ Thư trừng mắt với Trầm Linh, đây là thái độ với người vượt nghìn dặm xa xôi đến giúp cô chăm sóc tiểu công chúa sao? Nghĩ lại nghĩ, cũng không so đo với cô. Trầm Linh cố ý đẩy cô ra là không muốn cô tham dự vào tranh đấu của Phược và Bạch gia. Huyết chiến kia, đến bây giờ vẫn là ác mộng của cô.
- Trầm Linh, tự giải quyết cho tốt... - Kỷ Thư có hàm ý nhìn thoáng qua áo khoác nhuốm máu người trên đất, mới đi khỏi.
Trầm Linh vô vị nhún vai, mãi đến khi tiếng đóng cửa vang lên mới hít một hơi thật sâu, cố đè vị tanh trong họng, miệng đầy mùi máu tươi, khó chịu chết.
- Linh... - Trầm Liên gọi cô.
- Tôi đi tắm, người toàn mồ hôi. - Trầm Linh xoay người cười cười với Trầm Liên, chọn quần áo sạch chui vào nhà tắm.
Lúc đi ra, chỉnh đốn ổn thỏa rồi, chỉ có tóc còn ướt. Trầm Linh nhiều ít cũng có huyết thống đặc biệt, tuy rằng thế hệ này vẫn còn mờ mịt, thế nhưng tầm nhìn so với người bình thường thì rõ hơn nhiều, sợi tóc nhỏ còn có thể nhìn ra.
Hiện tại cô mặc áo ngủ tơ tằm màu lam nhạt, nước chảy xuống, gợi cảm không cách nào diễn tả. Trầm Liên nuốt nước miếng một cái: "Linh, nào, em giúp Linh lau khô đầu."
- Ừ. - Trầm Linh di chuyển thân thể từ cái ghế bên cạnh, đưa máy sấy tóc trong tay cho Trầm Liên.
Năm ngón tay thon dài của Trầm Liên nhẹ nhàng chải mái tóc tú lệ, gió ấm lướt qua sợi tóc khiến Trầm Linh thoải mái không nói ra được. Cô hưởng thụ nhắm hai mắt lại, giao cho Trầm Liên trọng lượng nửa người trên.
Trầm Liên kiên nhẫn giúp Trầm Linh sấy khô tóc, sau đó gác máy sấy qua bàn học, nàng cũng tựa ở đầu giường, Trầm Linh thuận thế ngả vào người nàng, tay thoải mái vuốt nhẹ eo của Trầm Liên.
- Linh. - Trầm Liên nhìn Trầm Linh, trong mắt lộ ra hơi nước nhè nhẹ.
- Sao vậy? Tiểu công chúa? - Trầm Linh hốt hoảng nâng mặt Trầm Liên.
- Xin lỗi... - Trầm Liên nhịn không được, nước mắt to chừng hạt đậu lăn xuống, làm cho Trầm Linh không biết làm sao, sao đột nhiên khóc.
- Xin lỗi gì? Em không làm gì sai. - Trầm Linh dùng ngón cái xoa lệ khóe mắt nàng.
- Tối hôm qua em không nên từ chối Linh, nếu không Linh... Linh sẽ không vì em hao tổn hơn phân nửa linh lực, bây giờ còn gặp nguy hiểm.
- Ha ha, tôi còn tưởng rằng chuyện gì, tiểu công chúa, vì em, tôi cam tâm tình nguyện, không cảm thấy gì hết. Hơn nữa tôi là ai, hao tổn hơn phân nửa, cũng không có bao nhiều người có thể tổn thương được tôi nha. - Trầm Linh cười, kéo Trầm Liên vào trong lòng mình: "Tôi biết, em không muốn lần đầu của chúng ta lại vì thứ mỡ xác chết bẩn thỉu mà cầu hoan, em hy vọng chúng ta giao hòa cùng tình cảm thăng hoa."
- ... Linh... Linh sao gì cũng biết? Linh không phải con giun trong bụng em. - Trầm Liên rầu rĩ đánh vai Trầm Linh.
- Tiểu công chúa, nếu như trong bụng em có giun đũa, tôi nên mang em đến bệnh viện. - Trầm Linh mỉm cười nâng khuôn mặt đang khóc lê hoa đái vũ của Trầm Liên, hôn một cái vào mắt nàng: "Tôi không trách em, ngược lại, tôi rất vui mừng vì em coi trọng tình cảm của chúng ta như vậy, có rất ít người trúng Tình Giáng mà còn ý thức như vậy."
- Linh luôn như vậy.
- Tiểu công chúa, xin lỗi.
- Vì sao Linh xin lỗi em?
- Tôi... tôi lại gϊếŧ người. - Trầm Linh rũ mí mắt xuống, không biết làm sao.
- Em biết, nhưng bọn họ đáng chết, không phải sao? - Trầm Liên dán tay của Trầm Linh lên gò má: "Là họ muốn đả thương Linh trước, nếu như em được chọn, em thà gϊếŧ bọn họ."
- Nhưng tôi gϊếŧ rất nhiều.
- Vậy thì sao? - Trong con ngươi Trầm Liên lóe ra tàn nhẫn, mà chính nàng cũng không phát giác.
Trầm Linh ngạc nhiên, cô đột nhiên phát hiện trong xương cốt Trầm Liên thật ra còn khát máu hơn cô, bình thường không phát hiện, nếu có một ngày gặp nguy hiểm, nó sẽ lộ ra rõ ràng.
- Không cần, trong túc xá cũng không thiếu đồ ăn, là đồ ăn vặt chuẩn bị cho Linh. - Trầm Liên đưa tay ngăn cản Kỷ Thư đứng dậy.
- Trầm Linh thích ăn đồ ăn vặt?
- Ha ha, không có, cơ mà Linh luôn không ăn đúng giờ, nhà trường chỉ cung cấp chút cơm, cho nên mua thật nhiều, nếu chị ấy về trễ, có thể ăn một chút.
- Chà, cậu chăm cho chị ấy thật kỹ. - Kỷ Thư xúc động lên tiếng.
- Khả năng của mình chỉ có thể làm những điều như vậy. - Giọng Trầm Liên có vẻ thất lạc.
- Tiểu công chúa, cậu biết không? - Kỷ Thư nâng cằm nhìn Trầm Liên.
- Ừ?
- Thật ra hồi trước mình biết sự tồn tại của cậu, hơn nữa khi đó, trọng lượng của cậu trong lòng Trầm Linh cũng khác nhỉ.
- Vì sao nói như vậy? - Trầm Liên kỳ quái hỏi, dù sao nàng và Trầm Linh cũng mới gặp lại gần đây, ở chung cũng không bao lâu.
- Bởi vì từ khi mình biết Trầm Linh, thỉnh thoảng sẽ vô tình hay cố ý nghe được tên cậu từ trong miệng chị ấy, tuy rằng... - Kỷ Thư che miệng nở nụ cười: "Tuy rằng khi đó Trầm Linh cắn răng nghiến lợi nhắc tới tên cậu, thế nhưng khi đó mình cũng biết cậu đối với chị ấy không phải vậy. Nếu không với tính tình lạnh nhạt, chị ấy sẽ không nhỡ kỹ ai. Cho nên khi đó mình thật tò mò về cậu."
Được "mong nhớ" như vậy, thật là vinh hạnh mà.
- Ha ha, cậu đừng vậy, cho dù Trầm Linh hận thấu xương ai cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, tất nhiên không nói tên, chị ấy đối với cậu khác biệt như vậy, mình nghĩ, từ nhỏ đến lớn, cậu đã đi vào lòng chị ấy rồi. Chí ít đối với cậu, chị ấy chưa bao giờ cần phòng bị gì."
- Hèn gì khi đó cậu cố ý tiếp cận mình. - Trầm Liên nhếch miệng nở nụ cười, Trầm Linh của nàng thật là đáng yêu, thì ra đã thầm mến nàng từ lâu.
- Đương nhiên, mình muốn xem cậu như thế nào, lại có thể khiến Trầm Linh nhớ mãi không quên.
- Nhìn thấy không thất vọng chứ? Chẳng qua cũng là một người bình thường. - Trầm Liên nghịch ngợm nháy mắt một cái.
- Ha ha, tiểu công chúa biến thành nghịch ngợm rồi à? Đương nhiên không có. Khi lần đầu thấy cậu, cũng không ai nói cho mình biết cậu là ai, nhưng mình biết ngay đó là Trầm Liên. Bởi vì chỉ có trên người cậu mới có cái thản nhiên thuần khiết, mới có thể làm cho Trầm Linh kia buông đề phòng. - Kỷ Thư nghiêng đầu: "Thật ra lúc đó mình có nghĩ sẽ theo đuổi cậu, sau đó khiêu khích Trầm Linh một chút."
- Vì sao không có? - Trầm Liên mở to hai mắt, thì ra là Kỷ Thư còn có nhiều ý định xấu xa như vậy.
Kỷ Thư cười khổ một tiếng: "Trầm Linh kia không thèm để ý mình khiêu khích, còn cậu nữa, mình đối tốt với ám chỉ nhiều như vậy, cậu cũng thờ ơ, một chút cũng không phát hiện. Thật sự là hai đầu gỗ. Nghĩ Kỷ Thư mình ngang dọc tình trường, còn chưa thất bại như thế lần nào."
- Ha ha... Kỷ Thư, cậu vậy mà cũng kinh ngạc. Thật ra vì cậu không có ý đó, cho nên mình và Linh cũng không đề phòng, đều thẳng thắn với cậu, cho nên cậu làm gì mình cũng không chú ý.
Buổi chiều hai người trò chuyện rất vui vẻ, bất tri bất giác sắc trời đã tối xuống.
Chợt nghe tiếng đập cửa sau lưng: "Chắc là Trầm Linh đã về."
Chạy đi mở cửa, vừa nhìn thấy, quả nhiên là Trầm Linh.
- Về rồi? - Kỷ Thư nhìn từ trên xuống dưới hỏi.
- Ừ. - Trầm Linh liếc mắt nhìn Kỷ Thư, không để ý tới ánh mắt quan sát của cô, chỉ hỏi Trầm Liên: "Người có khó chịu chỗ nào?"
- Hết rồi, em rất khỏe. - Trầm Liên thấy Trầm Linh bình yên vô sự trở về, cũng yên tâm không ít.
- Em làm gì cứ nhìn tôi chằm chằm? - Trầm Linh không nhịn được quay đầu trừng Kỷ Thư.
- Không có gì. - Kỷ Thư thu hồi ánh mắt, trên áo khoác Trầm Linh dính không ít vết máu, giờ sắc mặt cũng thay đổi, dù sao Trầm Linh cũng là người bệnh sạch sẽ, ví dụ như đồ người khác ăn rồi cô tuyệt đối không ăn, bất kì ai cũng không thể ngủ giường của cô, không thích tiếp xúc thân thể với ai, không thích thứ bẩn thỉu, càng không thích máu. Cho nên mỗi lần đấu pháp với ai hoặc giúp Phược xử lý chuyện gì, cô chưa bao giờ để một giọt dính trên người. Trong trí nhớ của Kỷ Thư, chỉ có lần giúp Kỷ Thư, cô mới như chìm vào trong máu.
Áo khoác hôm nay lại dính máu, chứng tỏ tình hình chiến đấu rất kịch liệt, hay nói cách khác, Trầm Linh tiêu hao linh lực hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Hơn nữa nhìn sắc mặt tái nhợt của Trầm Linh, cô rất lo lắng, kiểu này tuy rằng thuận lợi tiêu diệt cứ điểm của Bạch gia, nhưng Bạch Luyện nhất định không tìm được. Bạch gia nhất định còn có sức mạnh tiềm ẩn, cô lo lắng cho Trầm Linh.
- Ừ. - Trầm Linh có chút ghét bỏ, cởϊ áσ khoác, ném thẳng vào thùng rác, nếu không phải về trước khi xử lý xong cái áo khoác này, cô đã sớm không muốn mặc.
- Trầm Linh, cũng không còn sớm, em đi về trước, Hi Nhiễm còn chờ em về ăn cơm chiều. - Kỷ Thư liếc mắt nhìn Trầm Liên, hai người nhìn nhau một chút.
- Về đi. - Trầm Linh phất tay một cái, biểu thị ở đây không chào đón bóng đèn.
Kỷ Thư trừng mắt với Trầm Linh, đây là thái độ với người vượt nghìn dặm xa xôi đến giúp cô chăm sóc tiểu công chúa sao? Nghĩ lại nghĩ, cũng không so đo với cô. Trầm Linh cố ý đẩy cô ra là không muốn cô tham dự vào tranh đấu của Phược và Bạch gia. Huyết chiến kia, đến bây giờ vẫn là ác mộng của cô.
- Trầm Linh, tự giải quyết cho tốt... - Kỷ Thư có hàm ý nhìn thoáng qua áo khoác nhuốm máu người trên đất, mới đi khỏi.
Trầm Linh vô vị nhún vai, mãi đến khi tiếng đóng cửa vang lên mới hít một hơi thật sâu, cố đè vị tanh trong họng, miệng đầy mùi máu tươi, khó chịu chết.
- Linh... - Trầm Liên gọi cô.
- Tôi đi tắm, người toàn mồ hôi. - Trầm Linh xoay người cười cười với Trầm Liên, chọn quần áo sạch chui vào nhà tắm.
Lúc đi ra, chỉnh đốn ổn thỏa rồi, chỉ có tóc còn ướt. Trầm Linh nhiều ít cũng có huyết thống đặc biệt, tuy rằng thế hệ này vẫn còn mờ mịt, thế nhưng tầm nhìn so với người bình thường thì rõ hơn nhiều, sợi tóc nhỏ còn có thể nhìn ra.
Hiện tại cô mặc áo ngủ tơ tằm màu lam nhạt, nước chảy xuống, gợi cảm không cách nào diễn tả. Trầm Liên nuốt nước miếng một cái: "Linh, nào, em giúp Linh lau khô đầu."
- Ừ. - Trầm Linh di chuyển thân thể từ cái ghế bên cạnh, đưa máy sấy tóc trong tay cho Trầm Liên.
Năm ngón tay thon dài của Trầm Liên nhẹ nhàng chải mái tóc tú lệ, gió ấm lướt qua sợi tóc khiến Trầm Linh thoải mái không nói ra được. Cô hưởng thụ nhắm hai mắt lại, giao cho Trầm Liên trọng lượng nửa người trên.
Trầm Liên kiên nhẫn giúp Trầm Linh sấy khô tóc, sau đó gác máy sấy qua bàn học, nàng cũng tựa ở đầu giường, Trầm Linh thuận thế ngả vào người nàng, tay thoải mái vuốt nhẹ eo của Trầm Liên.
- Linh. - Trầm Liên nhìn Trầm Linh, trong mắt lộ ra hơi nước nhè nhẹ.
- Sao vậy? Tiểu công chúa? - Trầm Linh hốt hoảng nâng mặt Trầm Liên.
- Xin lỗi... - Trầm Liên nhịn không được, nước mắt to chừng hạt đậu lăn xuống, làm cho Trầm Linh không biết làm sao, sao đột nhiên khóc.
- Xin lỗi gì? Em không làm gì sai. - Trầm Linh dùng ngón cái xoa lệ khóe mắt nàng.
- Tối hôm qua em không nên từ chối Linh, nếu không Linh... Linh sẽ không vì em hao tổn hơn phân nửa linh lực, bây giờ còn gặp nguy hiểm.
- Ha ha, tôi còn tưởng rằng chuyện gì, tiểu công chúa, vì em, tôi cam tâm tình nguyện, không cảm thấy gì hết. Hơn nữa tôi là ai, hao tổn hơn phân nửa, cũng không có bao nhiều người có thể tổn thương được tôi nha. - Trầm Linh cười, kéo Trầm Liên vào trong lòng mình: "Tôi biết, em không muốn lần đầu của chúng ta lại vì thứ mỡ xác chết bẩn thỉu mà cầu hoan, em hy vọng chúng ta giao hòa cùng tình cảm thăng hoa."
- ... Linh... Linh sao gì cũng biết? Linh không phải con giun trong bụng em. - Trầm Liên rầu rĩ đánh vai Trầm Linh.
- Tiểu công chúa, nếu như trong bụng em có giun đũa, tôi nên mang em đến bệnh viện. - Trầm Linh mỉm cười nâng khuôn mặt đang khóc lê hoa đái vũ của Trầm Liên, hôn một cái vào mắt nàng: "Tôi không trách em, ngược lại, tôi rất vui mừng vì em coi trọng tình cảm của chúng ta như vậy, có rất ít người trúng Tình Giáng mà còn ý thức như vậy."
- Linh luôn như vậy.
- Tiểu công chúa, xin lỗi.
- Vì sao Linh xin lỗi em?
- Tôi... tôi lại gϊếŧ người. - Trầm Linh rũ mí mắt xuống, không biết làm sao.
- Em biết, nhưng bọn họ đáng chết, không phải sao? - Trầm Liên dán tay của Trầm Linh lên gò má: "Là họ muốn đả thương Linh trước, nếu như em được chọn, em thà gϊếŧ bọn họ."
- Nhưng tôi gϊếŧ rất nhiều.
- Vậy thì sao? - Trong con ngươi Trầm Liên lóe ra tàn nhẫn, mà chính nàng cũng không phát giác.
Trầm Linh ngạc nhiên, cô đột nhiên phát hiện trong xương cốt Trầm Liên thật ra còn khát máu hơn cô, bình thường không phát hiện, nếu có một ngày gặp nguy hiểm, nó sẽ lộ ra rõ ràng.
Tác giả :
Phật Tiếu Ngã Yêu Nghiệt