Giăng Bẫy Tình Yêu
Chương 3
Hứa Phượng Kình đang ngủ trên xe, Ryan sợ anh cảm lạnh, cởi áo khoác bọc anh lại thật kín, ôm đi vào cửa lớn, vừa bước lên bậc thềm, Hứa Phượng Kình bừng tỉnh, theo bản năng đưa tay ôm lấy cổ Ryan, tầm mắt mơ hồ, hai mắt vô thần nhìn nhìn bốn phía, lại mê mê man man ngủ tiếp.
Ngay cả khi được mang đi tắm anh cũng chưa tỉnh, Ryan tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng đưa anh vào bồn tắm dùng bọt biển cọ sạch, sau đó lấy khăn lông lau qua loa thân thể cả hai, nhẹ nhàng bế Hứa Phượng Kình tới giường.
Thân thể trần trụi sạch sẽ bày ra trước mắt hắn, tựa tòa thành không một bóng quân phòng vệ, chờ đợi quân địch xâm chiếm.
Ryan tán thưởng cảnh đẹp trước mắt, đưa tay xoa nắn ngực bụng của anh, cơ thể rắn chắc dưới làn da căng sáng bóng, lại tuyệt không tục tằng, đường cong tuyệt đẹp làm cho người ta luyến tiếc dời mắt, tứ chi thon dài, không một tia sẹo lồi, làn da trắng thuần có thể thấy được thấp thoáng mạch máu màu xanh, cảm xúc ấm áp đầu ngón tay khơi mào dục vọng của hắn muốn hung hăng chà đạp người đàn ông xinh đẹp này, nhưng mà gương mặt ấy đang ngủ trong bình yên vẫn phảng phất buồn thương lại nhu thuận khiến người ta đau lòng, hận không thể cứ như vậy ôm anh vào trong ngực, dùng hết quãng đời còn lại cùng anh chia sẻ hỉ nộ ái ố.
Vào thời điểm quan trọng này mà dừng lại thật không khác nào bảo hổ đói ăn chay, Ryan đấu tranh tư tưởng vài giây, quyết định tuân theo dục vọng, vứt bỏ phân vân sầu muộn trong đầu, tranh thủ bữa tiệc lớn còn đang nóng hổi thơm phức, xuống tay đem Hứa Phượng Kình ăn sạch sành sanh.
Khí lạnh đêm thu làm cho Hứa Phượng Kình theo bản năng sáp sáp lại bên người Ryan, chập chờn nửa tỉnh nửa mê, anh cảm giác được một đôi tay nóng bỏng đang vuốt ve toàn thân, đôi tay kia đụng chạm đến mỗi điểm trên làn da đều như vẩy lên hàng trăm hạt lửa nhỏ, trong nháy mắt dấy lên lửa cháy lan ra khắp đồng cỏ khô.
Đầu thực choáng, cố gắng mở to mắt, đối diện với đôi mắt muôn vàn tình ái của Ryan, tựa hai hồ nước thu xanh thẳm, ôn hòa vô hại, làm cho người ta muốn phóng túng thể xác cùng tinh thần sa vào trong đó, Hứa Phượng Kình giọng điệu mơ hồ hỏi: “Anh… Đang làm cái gì?"
“Lấy lòng em." Môi Ryan vừa hạ xuống, chặn đứng hơi thở của anh, ngay cả tiếng hô nhỏ cũng bị lấp trở lại, so với nụ hôn ôn tồn ở quán bar hoàn toàn khác biệt, lần này môi hôn mang theo cơ khát cuồng nhiệt sắp sửa đem người trước mắt nhai nuốt xuống bụng, cực độ kích tình. Hứa Phượng Kình cảm thấy chính mình biến thành một khối thịt nằm trên cái thớt gỗ, người không mảnh vải, bị thân thể cường tráng của Ryan đè chặt lên, vô lực lại run rẩy, nụ hôn kích động lỗ mãng không chừa một đường sống làm cho trái tim anh kinh hoàng, hai tay đồng thời vuốt ve âu yếm toàn thân kích thích dục vọng ngủ yên lâu nay, dòng nhiệt khí mềm mại ngứa ngáy vấn vít cuồng xoáy trong lồng ngực, khao khát tìm kiếm một đường phát tiết.
Mang thể xác và tinh thần khỏe mạnh của một người đàn ông trưởng thành, anh không hề xa lạ với dục vọng, chỉ là loại cảnh tượng này làm cho người ta hết hồn —— nằm ở dưới thân một người đàn ông khác, hơn nữa lại bị trêu chọc đến dục hỏa đốt người.
Ai tới giội một chậu nước lạnh cho anh tỉnh lại đi!?
Thân thể trống rỗng yếu ớt, đầu cũng hỗn loạn trì độn làm anh sợ hãi, mà độ mẫn cảm lại quá cao, mỗi động tác của Ryan đều mang tới xúc cảm vô cùng rõ ràng, Hứa Phượng Kình vặn vẹo thân thể muốn chạy trốn khỏi khống chế của người đàn ông này, lại bị đè chặt tay chân, đối phương thành thục hạ thắt lưng, chen người vào giữa hai chân anh.
“Ryan… Tôi cảnh cáo anh… Dừng tay…" Phí công tránh né màn mưa hôn liên tiếp hạ xuống, Hứa Phượng Kình hơi thở mong manh than nhẹ, ánh mắt ngày càng hoảng loạn, lại không biết bất lực cùng sợ hãi như vậy càng thêm kích thích dục vọng đối phương.
Ryan rời khỏi môi anh, in thêm một dấu hôn nóng rực lên gáy anh, cũng tinh tường nghe được Hứa Phượng Kình khẩn trương nuốt xuống tiếng rên, hắn vừa lòng cắn một ngụm, đổi lấy người dưới thân kìm nén không được đau đớn cùng run rẩy, Ryan nhẹ nhàng vỗ về hai má anh, thấp giọng cười nói: “Thân thể của em khát cầu tôi âu yếm, em xem, nơi này đã ngạnh lên rồi."
“Cút mẹ mày đi… Buông!" Hứa Phượng Kình khàn giọng gầm lên, dùng hết sức lực toàn thân, nhưng thanh âm phát ra còn không bằng một bé mèo chưa cai sữa, anh thử khởi động thân thể, thế nhưng đầu óc cứ ong ong cả lên cùng sức lực tay chân như bị rút cạn khiến anh không thể động đậy, chỉ có thể nằm đó mặc người đùa bỡn.
Ryan nồng nhiệt liếm hôn đầu nhũ của anh, cố ý phát ra âm thanh chụt chụt làm cho anh xấu hổ, giận dữ muốn chết, Hứa Phượng Kình cắn chặt răng, liều mạng chống lại phản ứng của thân thể, ghìm xuống cảm giác sảng khoái xuyên thấu lồng ngực, lại nghe ra trong hơi thở ngũ vị tạp trần, kinh hoàng, phẫn nộ, thất vọng… cùng sợ hãi tột độ chưa từng có, đan xen cùng một chỗ, khiến anh hoang mang, bị áp chế, bị khuất nhục, lại mặc cho người xâm phạm, thống khổ bao trùm toàn thân, yết hầu nghẹn ngào không nói nên lời.
Thằng đàn ông đang đè lên anh giờ phút này đã hóa thành dã thú, tham lam gặm cắn từng tấc da thịt anh, Hứa Phượng Kình ngoi ngóp giữa từng đợt sóng tình nóng bỏng, trong nháy mắt ngón tay của Ryan đâm mạnh vào hậu môn, phá tan tất cả cố chấp cùng tự tôn cuối cùng của anh, anh vô lực giãy giụa, khản giọng cầu xin: “Đừng như vậy… Ryan, buông tay… Xin anh…"
Ryan giống như điếc, miệt mài khám phá thân thể anh, lúc Hứa Phượng Kình sợ hãi than nhẹ một tiếng, cúi đầu ngậm lấy khối dục vọng của anh.
Một phút trước, hắn luôn cho rằng bản thân sẽ không bao giờ vì một người đàn ông mà làm tới mức này, nhưng khi thực sự ngậm vào, một chút cảm giác mâu thuẫn cũng không có, Ryan tựa như đang liếm mút cây kem, dùng đầu lưỡi chậm rãi đảo quanh trên đỉnh, từng chút từng chút một phun ra lại nuốt vào.
Hứa Phượng Kình thở dốc kịch liệt, ngón tay co rút nắm lấy tóc hắn, tâm lý giằng co giữa cực lực chống đối và an tâm hưởng thụ, Ryan liền nhận ra anh do dự, đè lại thắt lưng đang run rẩy của anh, cái miệng đưa xuống càng không lưu tình, phòng tuyến lý trí của Hứa Phượng Kình nhanh chóng sụp đổ, nhịn không được nhẹ nhàng vặn vẹo phần eo phối hợp với hắn, yết hầu bật ra tiếng rên rỉ ám muội, khuôn mặt đoan chính tuấn mỹ nhuốm vài phần dâm loạn, gợi vẻ hấp dẫn chết người.
Không bao lâu, Hứa Phượng Kình phóng ra trong miệng Ryan, tóc dấp dính mồ hôi, thanh quản nghẹn khô, gấp gáp thở hổn hển, thần thái mơ màng, làm cho Ryan càng muốn ăn thật nhiều, hận không thể đem anh ăn đến cái xương cũng không còn.
Thoa một lớp bôi trơn lên dương vật đã cương tức đến đau, Ryan nâng chân Hứa Phượng Kình, mạnh mẽ tiến vào.
“A…" Hứa Phượng Kình phát ra một tiếng khàn khàn thảm thiết, thân thể nháy mắt cứng ngắc, đầu lắc loạn xạ, mắt ầng ậng nước, yếu ớt cầu xin Ryan dừng lại. Bị cưỡng bức khiến cơ thể đau đớn muốn chết, mỗi lần tiến vào cơ hồ muốn đâm nát nội tạng của anh, côn thịt nóng bỏng còn không ngừng xâm phạm anh, anh tựa như tế phẩm được đóng đinh trên giường, tiếp nhận từng nhát lại từng nhát dao đâm tới.
Nước mắt không ngừng rơi, Ryan dịu dàng cúi xuống hôn anh, thân dưới lại không vì thế mà chịu ngừng nghỉ, không để ý đến thống khổ của anh mà bướng bỉnh tiến nhập, Hứa Phượng Kình không còn chút tôn nghiêm nào, dưới thân hắn nức nở, không ngừng cầu xin, uy hiếp, thóa mạ, nhưng vô ích, mỗi lần va chạm đều như muốn giết chết anh. Tuyệt vọng trào dâng tựa sóng triều, ánh mắt anh nhạt nhòa tan rã, cuối cùng cảm giác được một dòng nhiệt nóng bắn vào tận sâu trong thân thể, đánh tan cả thể xác cùng linh hồn anh.
“Tao nhất định phải giết mày…" Hứa Phượng Kình khẽ mấp máy môi, nước mắt lặng lẽ thấm ướt gối.
Đây là đêm dài nhất trong cuộc đời anh, bị đâm xuyên không ngừng, hung khí vừa cứng vừa nóng tàn nhẫn cắt nát thân thể anh, không đếm được có bao nhiêu lần đau đớn khóc lóc lâm vào hôn mê, lại bị xâm phạm cuồng dã thúc tỉnh, nửa người dưới đau đến tê liệt, cổ họng cũng khô khốc đến mất tiếng, khi thằng đàn ông đè trên anh cuối cùng cũng ăn no, Hứa Phượng Kình đờ ra như một con rối vô tri vô giác, hai mắt vô thần, nằm yên không nhúc nhích, chỉ có lồng ngực hơi hơi phập phồng chứng minh anh vẫn còn hơi thở.
Dục vọng cuồng loạn rốt cục cũng thỏa mãn, dần dần lui xuống, Ryan khôi phục hơi thở bình ổn, cảm thấy mỹ mãn khởi động thân trên, hôn lên mí mắt anh, thấp giọng nói: “Xin lỗi, bảo bối, chỉ sợ tôi đã làm mệt em."
Hứa Phượng Kình kinh ngạc nhìn hắn, lộ vẻ sợ hãi, thân thể như tan ra, sợ hắn lại đến một lần nữa.
“Ngủ nào, bé yêu." Ryan kéo chăn bọc lấy cả hai, siết chặt anh vào trong ngực, nói: “Ngủ ngon, Kình, tôi yêu em."
Lát sau, Hứa Phượng Kình mệt mỏi nhắm mắt lại, rốt cục đã xong rồi sao, thực là một màn tra tấn đáng sợ. Suy nghĩ của anh hoàn toàn hỗn loạn, đại não trống rỗng, ngoài việc nhắm mắt lại, cái gì cũng không thể làm.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, anh lặng yên cầu nguyện, hy vọng khi tỉnh lại, sẽ phát hiện đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim sẻ hót líu lo, thanh âm trong trẻo nhẹ gõ lên tai người đang say ngủ, chân trời phía đông cũng bắt đầu chuyển sáng, trong phòng ngủ không buông rèm cũng dần dần sáng rõ lên.
Hứa Phượng Kình mơ màng mở mắt, trong lúc nhất thời không biết đang ở nơi nào, anh nghiêng mặt, lơ đãng dán lên thân người đang đè phía trên, nhìn đến cơ ngực to lớn rắn chắc cùng lông lá rậm rạp, lại nghe thanh âm hô hấp nhẹ nhàng từ đỉnh đầu truyền xuống, Hứa Phượng Kình khó hiểu nhíu mày, chuyện gì xảy ra thế này, anh bị rơi vào vườn bách thú sao? Như thế nào lại ngủ cùng giường với một con gấu chứ?
Thử khởi động thân thể, phát hiện bản thân giống như vừa chạy Maraton, mệt muốn chết, ngay cả trở mình cũng thở hổn hển.
Hứa Phượng Kình xoa xoa thái dương, muốn mau chóng tỉnh táo lại sau cơn nhức đầu do say rượu, cảnh tượng lúc này khiến anh có vài phần hiểu được, tình tiết thường xuất hiện nhất trong phim truyền hình lúc tám giờ, rượu vào liền thác loạn một đêm tình.
Chỉ là, loại lông ngực đồ sộ này, sao có thể xuất hiện trên người phụ nữ được!? Anh có điểm chột dạ ngẩng đầu nhìn đối phương, lại bị hoảng sợ.
Ryan? Sao anh lại cùng Ryan ngủ trên một cái giường? Cánh tay tráng kiện kia còn ôm trọn eo anh!
Hứa Phượng Kình thử vài lần, rốt cục cũng thành công vặn bung cái càng cua đang kiềm chặt của đối phương, hoa mày chóng mặt trở mình một cái liền ngã xuống giường, may mắn bên giường trải thảm lông rất dày, không khiến anh đến mức bị vẹo mũi.
Sau đó, anh phát hiện toàn thân mát lạnh như bức tượng Adam, không một mảnh vải, xương sống thắt lưng đau đến không nói nên lời, bắp đùi còn một mảng ẩm ướt dấp dính.
Trái tim Hứa Phượng Kình đập dồn dập trong lồng ngực, có một loại dự cảm không lành, ngón tay run rẩy lần về phía hậu môn tìm kiếm, nhìn chăm chú một lóng tay dính đầy chất lỏng, thoáng chốc giống như nghe tiếng mìn nổ, càng thêm khiếp sợ kinh hoàng.
Hỗn hợp tơ máu cùng chất lỏng trắng đục tanh nồng, kia rõ ràng là… Tinh dịch của..... Đàn ông…!?
Dây thần kinh bị đứt quãng phút chốc được nối lại, chỗ bị thương đột nhiên truyền đến từng trận đau đớn, bị ma sát nóng bỏng cực độ, đau đớn quằn quại giữa tro tàn lại bị đốt cho sống lại, toàn bộ nội tạng bị thiêu rụi, đêm qua đã nếm trải đủ, cưỡng bức, khuất nhục, xâm phạm, nước mắt… Vô số cảnh sắc làm cho người ta điên cuồng chen vào đại não, cả người Hứa Phượng Kình run rẩy, ôm lấy cái đầu đau đến sắp vỡ, té ngã trên mặt đất.
Toàn thân không có một chỗ không đau, một đêm này, tất cả của anh, tự tôn, ngạo khí, kiên trì, tín nhiệm… đều bị nghiền nát thành từng mảnh nhỏ, đều bị nọc độc của người kia ăn mòn đến trống rỗng, chỉ còn lại có phẫn nộ, phẫn nộ không thể chịu đựng được ngập tràn trong lồng ngực.
Giết hắn! Giết thằng đàn ông đã gây cho anh khuất nhục cùng thống khổ vô tận! Hứa Phượng Kình dựa tường miễn cưỡng đứng lên, trong não tựa như có người khua chiêng gõ trống, ầm ầm rung động, anh không thể tự suy xét điều gì, chỉ còn lại có một ý niệm điên cuồng trong đầu chống đỡ anh dậy.
Ryan phát ra tiếng nói mê khe khẽ, lọt vào lỗ tai anh lại khủng bố hơn cả chuông báo tử, Hứa Phượng Kình hít sâu mấy hơi, cắn răng chịu đựng đau đớn mặc quần áo, sau đó tựa như ma xui quỷ khiến, từ tủ đầu giường rút ra một khẩu súng.
Thân thể yếu ớt đến mức hai tay mới cầm được súng, run rẩy khó có thể nhắm trúng, Ryan vẫn đang ngủ say, căn bản không biết họng súng đang chĩa thẳng về phía mình, còn thong thả dang rộng tay chân, ngủ như đứa trẻ con.
Sắc mặt Hứa Phượng Kình trắng bệch, trừng mắt nhìn quái vật lớn giữa hai chân thằng đàn ông kia, một luồng khí nóng bỏng kì quái giật thẳng lên ót, khiến anh lập tức muốn biến Ryan thái giám.
Dùng ý chí cứng tựa sắt thép cực lực ghìm giữ bản thân không lùi bước, Hứa Phượng Kình nhắm ngay thằng nhỏ của Ryan, giật chốt an toàn, dứt khoát bóp cò súng!
Cho dù trang bị ống hãm thanh, nhưng tiếng nổ cực lớn vẫn khiến anh sợ hãi, viên đạn trật hướng, bắn trúng đùi Ryan, đúng lúc chốt an toàn bị giật xuống tên kia lại đột nhiên bừng tỉnh, gầm rú vung tay lên tóm anh.
Dã thú bị thương so với bình thường càng thêm hung tàn, hơn nữa máu tươi tung tóe tạo thành hiện trường hung sát, hiệu quả thực kinh khủng, Hứa Phượng Kình tinh thần hoảng loạn, một lần không thành liền chưa dừng lại, tiếp tục hướng ngực Ryan nã một phát súng.
Lần này thành công bắn ngã Ryan, máu chảy đầy một giường, nhìn người đàn ông nằm yên không nhúc nhích, Hứa Phượng Kình lúc này mới nhận ra mình vừa làm cái gì.
Anh… Giết người?
Súng trượt khỏi tay rơi xuống đất, Hứa Phượng Kình căn bản không dám tiến lên xác định Ryan sống hay chết, thất tha thất thểu chạy đến cửa, lại quay trở lại, nhặt lên hung khí giết người ôm vào ngực, chạy trối chết.
Một thanh niên cao ráo đẹp trai, tiền đồ sáng lạn, chỉ số IQ cao, bằng cấp cao, thu nhập cao, lại đột nhiên suy đồi thành kẻ bị tình nghi giết người bỏ trốn, nhất định là do phải chịu đả kích quá lớn khiến tâm lý sụp vỡ tựa thác đổ.
Hứa Phượng Kình cũng không biết mình trở về nhà như thế nào, hơn nữa sau một chuỗi các tai nạn liên tiếp xảy ra, thế nhưng anh lại vô cùng bình tĩnh xử lý dấu vân tay trên súng, đem giấu hung khí đi, sau đó xả nước ấm đầy bồn tắm, ngay cả quần áo cũng chưa cởi, liền nín thở ngã dúi xuống.
Sợ hãi hay bối rối đều vô ích, sự việc dù sao cũng đã xảy ra, không nên khiến cho tình hình càng thêm be bét, Hứa Phượng Kình ngâm nước đến lạnh cứng chân tay rốt cục khôi phục bình tĩnh, đổi nước, cởi quần áo, lại nằm vào bồn tắm lớn suy tính biện pháp.
Xem ra trước tiên anh nên về nước một thời gian, gia tộc Steinmetz thế lực hùng hậu, vốn không phải nơi một tên bình dân như anh động đến được, hiện tại lỡ tay giết chết người thừa kế độc nhất của nhà đó, anh nếu không chạy, chẳng lẽ còn ngồi chờ bị ăn sống nuốt tươi sao?
Tưởng tượng bộ dáng Ryan ngã vào vũng máu, trong lòng anh phát run, đôi mắt cũng đỏ lên, thâm tâm lại nảy lên thương cảm ẩn chứa áy náy khó hiểu… Gặp quỷ! Rõ ràng là cái thằng khốn nạn kia bị trừng phạt đúng tội, anh chẳng làm sai chỗ nào cả, vậy sao bản thân lại cảm thấy chột dạ!
Hứa Phượng Kình lau mặt, hơi nước bốc lên mịt mờ, khiến tầm mắt anh trở nên mơ hồ, tay chân như nhũn ra trong nước, nhịn không được run rẩy.
Anh thật sự giết người..... nhận thức này một lần nữa xẹt qua trong óc, tựa dấu ấn không thể xóa mờ, sống trên đời hai mươi sáu năm, anh chưa từng có ý đồ thương tổn bất cứ ai, mà hiện tại lại dễ dàng để một tay nhuốm máu, đây là sự thật không cách nào trốn tránh.
Nước ấm giúp anh lấy lại chút sức lực, nơi từng bị mạnh mẽ xâm phạm lại bị kích thích đến đau đớn khó nhịn, Hứa Phượng Kình gục đầu xuống thành bồn tắm, liều mạng áp chế thanh âm nghẹn ngào, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Hai mươi phút sau, anh khoác áo choàng tắm bước ra, cảm xúc cơ bản đã bình tĩnh lại, tuy rằng đôi mắt cùng cái mũi còn hơi hồng hồng, tuy nhiên dung mạo nhã nhặn lạnh lùng không có chút gì khác biệt so với bình thường, bước đi hơi chậm chạp, nhưng vai lưng vẫn thẳng tắp như cũ, làm cho bất luận kẻ nào cũng không thể nhìn ra anh từng trải qua cái gì.
Anh có tội, không thể chối cãi, nhưng anh tuyệt không vì Ryan mà sám hối, bản tính kiêu ngạo lại càng không cho phép anh cúi đầu trước người nhà Steinmetz.
Hứa Phượng Kình là loại tâm cao khí ngạo, một kẻ thà chết chứ không chịu khom lưng uốn mình, cho dù loại tính cách này có thể sẽ khiến anh phải nếm trải đau khổ tột cùng.
Anh gọi điện thoại đặt vé máy bay về nước, sau đó ngồi trước bàn, lấy ra chi phiếu đưa cho Maria, ngắn gọn nói rằng anh cần về nước gấp, rồi ngay cả hành lý cũng không thu dọn, chỉ cầm theo thẻ tín dụng cùng hộ chiếu, còn có một chút tiền mặt, mở cửa gọi một chiếc tắc xi, nhanh chóng chạy thẳng một mạch tới sân bay.
Đối với chế tài pháp luật bày ra trước mắt, anh phải tận dụng hết sức lực, giãy giụa, hổn hển, vì chính mình mà tìm kiếm một đường sống.
Liệu thế này có phải là chấn thương tâm lý làm ảnh hưởng đến sinh lý không, bình thường không hề say máy bay mà lần này trở về dọc đường đều nôn đến thất điên bát đảo, hơn nữa thân thể lại không khoẻ, trải qua mười mấy giờ lơ lửng trên không, lúc xuống máy bay Hứa Phượng Kình chỉ còn lại một hơi thở, tiều tụy như quỷ hồn.
Vừa xuống máy bay liền gọi điện thoại cho anh trai, lần này anh không tỏ ra hờn dỗi, thành thành thật thật yêu cầu Hứa Phượng Uyên tới đón anh.
Có lẽ nên cảm ơn cái việc mà tên cầm thú kia ban tặng, khúc mắc trong dĩ vãng giống như được giải tỏa toàn bộ… Chậc, hay nói một cách khác, vào thời điểm đương đầu với sóng thần, sẽ không ai đi chú ý đến đường bơi của con cá nhỏ chăng —— một ngày một đêm ngắn ngủi, toàn thân anh bị đập phá đến tung tóe rối loạn, nào còn tâm tư đi chìm đắm quẩn quanh vào những ngày tháng tốt đẹp xa xưa?
Mười năm không gặp, Hứa Phượng Uyên ngoài bề ngoài càng thêm thành thục trầm ổn, dường như không có gì thay đổi, có lẽ bởi vì anh ta luôn mặt mày nghiêm nghị không nói cười tùy tiện, đã sắp đến tuổi bốn mươi, khóe mắt khóe miệng lại hầu như không có nếp nhăn, Hứa Phượng Kình tuy rằng luôn cãi nhau với anh trai, nhưng được gặp lại người thân nhất sau nhiều năm xa cách, vẫn khiến cho anh nhịn không được khóe mắt ẩm ướt.
Dù sao đây cũng là sân bay, là nơi người người đều ôm chầm lấy nhau, sẽ không đến mức làm cho Hứa Phượng Kình cảm thấy ngượng ngùng, vậy nên đối với cái ôm của anh trai, anh cũng hoàn toàn phối hợp.
“Phượng Kình, trở về là tốt rồi." Hứa Phượng Uyên vỗ nhẹ bờ vai anh, khuôn mặt tuấn nhã kia trước sau vẫn duy trì bộ dáng đơ như lá bài poker, nhưng nơi đáy mắt lại toát ra vài phần vui sướng cùng cưng chiều, Hứa Phượng Kình theo bản năng tránh đi, không dám nghênh đón ánh mắt của anh trai.
Trước kia còn trẻ hết sức lông bông, luôn oán giận anh trai lạnh lùng vô tình, chỉ là khi anh chăm chú nhìn vào ánh mắt của Hứa Phượng Uyên, rốt cục lý giải được trước kia bản thân luôn xem nhẹ sự dịu dàng và quan tâm của người này.
Hứa Phượng Kình cay cay sống mũi, cúi đầu che giấu sự xấu hổ của bản thân —— anh quả thực là được chiều quá sinh hư, ngu ngốc, kiêu ngạo, tùy hứng, cố chấp, khăng khăng theo ý mình, cuối cùng … chính mình nhận lấy báo ứng.
Thực buồn cười, trước kia một mực bài xích, hai anh em rất ít khi có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau, mà đợi đến lúc anh cần dựa vào tình thân để chữa lành miệng vết thương, cũng đã mang tội vào thân —— bởi vì quá mức lo được lo mất mà không thể nói rõ chân tướng, chỉ có thể gắng gượng duy trì bộ dáng kiêu căng xa cách trước kia, để tránh lộ tẩy.
Thế nhưng may mắn, đàn ông nhà họ Hứa đều thuộc loại thần kinh tương đối trì độn, là loại nếu không được chỉ rõ tận nơi sẽ không tự hiểu ra, hơn nữa Hứa Phượng Uyên một ngày trăm sự phải lo, hẳn là cũng không rỗi rãi đi quan sát dị trạng của anh.
Cho nên, chỉ cần không nói, anh dù có là một kẻ tùy hứng, nhưng vẫn là thằng em trai trong sạch thuần khiết.
Ông trời thực đã chơi một trò đùa tàn nhẫn, anh ngay cả tư cách oán giận cũng không có, Hứa Phượng Kình chán nản nghĩ, có lẽ anh chính là loại người có tính cách ương bướng thối nát, có tìm kỹ lưỡng khắp nơi trên địa cầu cũng không thấy!
“Phượng Uyên, sao anh không giới thiệu một chút nhỉ?" Vẫn đang đảm nhiệm vai trò người qua đường kiêm vách tường cây cỏ Tiêu Tuấn Đình lại mở miệng chen vào một câu, ánh mắt lợi hại lướt qua hai má anh, giống như đèn pha, rọi vào khiến lòng người hoang mang. Hứa Phượng Kình không cam lòng yếu thế trừng lại tên kia, nghĩ thầm, anh cả sao lại thuê cái thằng lái xe như vậy chứ, kiêu ngạo làm càn, từ đầu đến chân đều tản ra mùi vị bất lương.
“Đây là em trai tôi, Phượng Kình." Hứa Phượng Uyên đối xử với này tên này thực thân mật, lúc giới thiệu với anh lại có chút chần chừ, “Vị này chính là… bạn của anh, Tiêu Tuấn Đình."
“Xin chào, anh Tiêu." Hứa Phượng Kình khách sáo hời hợt bắt tay tên kia, ngay cả con mắt cũng lười liếc đối phương một cái, thứ khí chất này —— quả đúng như hiện tại —— không thể nghi ngờ chính là loại anh ghét nhất, điển hình của một kẻ ba không, không văn hóa không tu dưỡng không tố chất, hoàn toàn không đáng giao du thân cận.
Cho dù lâm vào bần cùng nghèo túng, chàng trai trước mắt đây cũng sẽ tự nhiên toát ra khí tức thanh cao cùng ngạo mạn, loại tính chất đặc biệt này quả thật khiến cho cậu ta trở nên không quá nhàm chán, chẳng qua Tiêu Tuấn Đình hiển nhiên không thiếu nợ anh, hoặc cũng có thể nói da mặt quá dầy không cảm giác được căm thù của đối phương, hỏi: “Xem ra cậu đứng không vững lắm, có cần ở lại khách sạn luôn không? Hay vẫn quay về nhà của Phượng Uyên?"
Có ý gì chứ? Chẳng lẽ việc ở lại nhà của chính anh trai mình còn cần một người ngoài quan tâm đến sao? Hứa Phượng Kình không vui nhíu mày, hỏi lại: “Anh đang gặp phiền phức gì ư?"
Thấy mùi thuốc súng ngày càng đặc, Hứa Phượng Uyên vội vã cướp lời: “Không có, cậu mau lái xe, Phượng Kình trước tiên vẫn sẽ về nhà tôi."
Hiệp thứ nhất thắng, Hứa Phượng Kình khinh miệt liếc Tiêu Tuấn Đình một cái, vốn nghĩ thằng này bị táng một quả như thế sẽ bớt ngông nghênh đi một chút, không ngờ hắn ta vẫn tiếp tục mở miệng, hỏi: “Phượng Kình thân thể không thoải mái sao?"
Một câu đâm tới chỗ đau của anh, nếu không phải làm trò trước mặt anh trai, Hứa Phượng Kình tám phần đã muốn nổi bão ngay tại trận, anh nhịn xuống cơn tức, ngậm bồ hòn làm ngọt nói qua loa: “Không việc gì, có chút say máy bay thôi."
Tiêu Tuấn Đình ý tứ sâu xa liếc anh một cái, thấy anh có loại xúc động muốn nhảy lên xe chạy trốn, chàng trai này chẳng lẽ bị mình nhìn ra cái gì sao? Hứa Phượng Kình đề phòng trừng mắt nhìn đối phương, ý đồ dùng mắt bắn dao đâm câm cái mồm thằng kia.
Trong xe một mảnh trầm mặc, phong cảnh ven đường rất nhanh lui về phía sau, Hứa Phượng Kình cúi đầu, bụng đầy tâm sự đại não bế tắc, thế nên trong lúc đó không chú ý tới giữa người đàn ông này và anh trai phát ra những luồng sóng quỷ dị.
Ngay cả khi được mang đi tắm anh cũng chưa tỉnh, Ryan tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng đưa anh vào bồn tắm dùng bọt biển cọ sạch, sau đó lấy khăn lông lau qua loa thân thể cả hai, nhẹ nhàng bế Hứa Phượng Kình tới giường.
Thân thể trần trụi sạch sẽ bày ra trước mắt hắn, tựa tòa thành không một bóng quân phòng vệ, chờ đợi quân địch xâm chiếm.
Ryan tán thưởng cảnh đẹp trước mắt, đưa tay xoa nắn ngực bụng của anh, cơ thể rắn chắc dưới làn da căng sáng bóng, lại tuyệt không tục tằng, đường cong tuyệt đẹp làm cho người ta luyến tiếc dời mắt, tứ chi thon dài, không một tia sẹo lồi, làn da trắng thuần có thể thấy được thấp thoáng mạch máu màu xanh, cảm xúc ấm áp đầu ngón tay khơi mào dục vọng của hắn muốn hung hăng chà đạp người đàn ông xinh đẹp này, nhưng mà gương mặt ấy đang ngủ trong bình yên vẫn phảng phất buồn thương lại nhu thuận khiến người ta đau lòng, hận không thể cứ như vậy ôm anh vào trong ngực, dùng hết quãng đời còn lại cùng anh chia sẻ hỉ nộ ái ố.
Vào thời điểm quan trọng này mà dừng lại thật không khác nào bảo hổ đói ăn chay, Ryan đấu tranh tư tưởng vài giây, quyết định tuân theo dục vọng, vứt bỏ phân vân sầu muộn trong đầu, tranh thủ bữa tiệc lớn còn đang nóng hổi thơm phức, xuống tay đem Hứa Phượng Kình ăn sạch sành sanh.
Khí lạnh đêm thu làm cho Hứa Phượng Kình theo bản năng sáp sáp lại bên người Ryan, chập chờn nửa tỉnh nửa mê, anh cảm giác được một đôi tay nóng bỏng đang vuốt ve toàn thân, đôi tay kia đụng chạm đến mỗi điểm trên làn da đều như vẩy lên hàng trăm hạt lửa nhỏ, trong nháy mắt dấy lên lửa cháy lan ra khắp đồng cỏ khô.
Đầu thực choáng, cố gắng mở to mắt, đối diện với đôi mắt muôn vàn tình ái của Ryan, tựa hai hồ nước thu xanh thẳm, ôn hòa vô hại, làm cho người ta muốn phóng túng thể xác cùng tinh thần sa vào trong đó, Hứa Phượng Kình giọng điệu mơ hồ hỏi: “Anh… Đang làm cái gì?"
“Lấy lòng em." Môi Ryan vừa hạ xuống, chặn đứng hơi thở của anh, ngay cả tiếng hô nhỏ cũng bị lấp trở lại, so với nụ hôn ôn tồn ở quán bar hoàn toàn khác biệt, lần này môi hôn mang theo cơ khát cuồng nhiệt sắp sửa đem người trước mắt nhai nuốt xuống bụng, cực độ kích tình. Hứa Phượng Kình cảm thấy chính mình biến thành một khối thịt nằm trên cái thớt gỗ, người không mảnh vải, bị thân thể cường tráng của Ryan đè chặt lên, vô lực lại run rẩy, nụ hôn kích động lỗ mãng không chừa một đường sống làm cho trái tim anh kinh hoàng, hai tay đồng thời vuốt ve âu yếm toàn thân kích thích dục vọng ngủ yên lâu nay, dòng nhiệt khí mềm mại ngứa ngáy vấn vít cuồng xoáy trong lồng ngực, khao khát tìm kiếm một đường phát tiết.
Mang thể xác và tinh thần khỏe mạnh của một người đàn ông trưởng thành, anh không hề xa lạ với dục vọng, chỉ là loại cảnh tượng này làm cho người ta hết hồn —— nằm ở dưới thân một người đàn ông khác, hơn nữa lại bị trêu chọc đến dục hỏa đốt người.
Ai tới giội một chậu nước lạnh cho anh tỉnh lại đi!?
Thân thể trống rỗng yếu ớt, đầu cũng hỗn loạn trì độn làm anh sợ hãi, mà độ mẫn cảm lại quá cao, mỗi động tác của Ryan đều mang tới xúc cảm vô cùng rõ ràng, Hứa Phượng Kình vặn vẹo thân thể muốn chạy trốn khỏi khống chế của người đàn ông này, lại bị đè chặt tay chân, đối phương thành thục hạ thắt lưng, chen người vào giữa hai chân anh.
“Ryan… Tôi cảnh cáo anh… Dừng tay…" Phí công tránh né màn mưa hôn liên tiếp hạ xuống, Hứa Phượng Kình hơi thở mong manh than nhẹ, ánh mắt ngày càng hoảng loạn, lại không biết bất lực cùng sợ hãi như vậy càng thêm kích thích dục vọng đối phương.
Ryan rời khỏi môi anh, in thêm một dấu hôn nóng rực lên gáy anh, cũng tinh tường nghe được Hứa Phượng Kình khẩn trương nuốt xuống tiếng rên, hắn vừa lòng cắn một ngụm, đổi lấy người dưới thân kìm nén không được đau đớn cùng run rẩy, Ryan nhẹ nhàng vỗ về hai má anh, thấp giọng cười nói: “Thân thể của em khát cầu tôi âu yếm, em xem, nơi này đã ngạnh lên rồi."
“Cút mẹ mày đi… Buông!" Hứa Phượng Kình khàn giọng gầm lên, dùng hết sức lực toàn thân, nhưng thanh âm phát ra còn không bằng một bé mèo chưa cai sữa, anh thử khởi động thân thể, thế nhưng đầu óc cứ ong ong cả lên cùng sức lực tay chân như bị rút cạn khiến anh không thể động đậy, chỉ có thể nằm đó mặc người đùa bỡn.
Ryan nồng nhiệt liếm hôn đầu nhũ của anh, cố ý phát ra âm thanh chụt chụt làm cho anh xấu hổ, giận dữ muốn chết, Hứa Phượng Kình cắn chặt răng, liều mạng chống lại phản ứng của thân thể, ghìm xuống cảm giác sảng khoái xuyên thấu lồng ngực, lại nghe ra trong hơi thở ngũ vị tạp trần, kinh hoàng, phẫn nộ, thất vọng… cùng sợ hãi tột độ chưa từng có, đan xen cùng một chỗ, khiến anh hoang mang, bị áp chế, bị khuất nhục, lại mặc cho người xâm phạm, thống khổ bao trùm toàn thân, yết hầu nghẹn ngào không nói nên lời.
Thằng đàn ông đang đè lên anh giờ phút này đã hóa thành dã thú, tham lam gặm cắn từng tấc da thịt anh, Hứa Phượng Kình ngoi ngóp giữa từng đợt sóng tình nóng bỏng, trong nháy mắt ngón tay của Ryan đâm mạnh vào hậu môn, phá tan tất cả cố chấp cùng tự tôn cuối cùng của anh, anh vô lực giãy giụa, khản giọng cầu xin: “Đừng như vậy… Ryan, buông tay… Xin anh…"
Ryan giống như điếc, miệt mài khám phá thân thể anh, lúc Hứa Phượng Kình sợ hãi than nhẹ một tiếng, cúi đầu ngậm lấy khối dục vọng của anh.
Một phút trước, hắn luôn cho rằng bản thân sẽ không bao giờ vì một người đàn ông mà làm tới mức này, nhưng khi thực sự ngậm vào, một chút cảm giác mâu thuẫn cũng không có, Ryan tựa như đang liếm mút cây kem, dùng đầu lưỡi chậm rãi đảo quanh trên đỉnh, từng chút từng chút một phun ra lại nuốt vào.
Hứa Phượng Kình thở dốc kịch liệt, ngón tay co rút nắm lấy tóc hắn, tâm lý giằng co giữa cực lực chống đối và an tâm hưởng thụ, Ryan liền nhận ra anh do dự, đè lại thắt lưng đang run rẩy của anh, cái miệng đưa xuống càng không lưu tình, phòng tuyến lý trí của Hứa Phượng Kình nhanh chóng sụp đổ, nhịn không được nhẹ nhàng vặn vẹo phần eo phối hợp với hắn, yết hầu bật ra tiếng rên rỉ ám muội, khuôn mặt đoan chính tuấn mỹ nhuốm vài phần dâm loạn, gợi vẻ hấp dẫn chết người.
Không bao lâu, Hứa Phượng Kình phóng ra trong miệng Ryan, tóc dấp dính mồ hôi, thanh quản nghẹn khô, gấp gáp thở hổn hển, thần thái mơ màng, làm cho Ryan càng muốn ăn thật nhiều, hận không thể đem anh ăn đến cái xương cũng không còn.
Thoa một lớp bôi trơn lên dương vật đã cương tức đến đau, Ryan nâng chân Hứa Phượng Kình, mạnh mẽ tiến vào.
“A…" Hứa Phượng Kình phát ra một tiếng khàn khàn thảm thiết, thân thể nháy mắt cứng ngắc, đầu lắc loạn xạ, mắt ầng ậng nước, yếu ớt cầu xin Ryan dừng lại. Bị cưỡng bức khiến cơ thể đau đớn muốn chết, mỗi lần tiến vào cơ hồ muốn đâm nát nội tạng của anh, côn thịt nóng bỏng còn không ngừng xâm phạm anh, anh tựa như tế phẩm được đóng đinh trên giường, tiếp nhận từng nhát lại từng nhát dao đâm tới.
Nước mắt không ngừng rơi, Ryan dịu dàng cúi xuống hôn anh, thân dưới lại không vì thế mà chịu ngừng nghỉ, không để ý đến thống khổ của anh mà bướng bỉnh tiến nhập, Hứa Phượng Kình không còn chút tôn nghiêm nào, dưới thân hắn nức nở, không ngừng cầu xin, uy hiếp, thóa mạ, nhưng vô ích, mỗi lần va chạm đều như muốn giết chết anh. Tuyệt vọng trào dâng tựa sóng triều, ánh mắt anh nhạt nhòa tan rã, cuối cùng cảm giác được một dòng nhiệt nóng bắn vào tận sâu trong thân thể, đánh tan cả thể xác cùng linh hồn anh.
“Tao nhất định phải giết mày…" Hứa Phượng Kình khẽ mấp máy môi, nước mắt lặng lẽ thấm ướt gối.
Đây là đêm dài nhất trong cuộc đời anh, bị đâm xuyên không ngừng, hung khí vừa cứng vừa nóng tàn nhẫn cắt nát thân thể anh, không đếm được có bao nhiêu lần đau đớn khóc lóc lâm vào hôn mê, lại bị xâm phạm cuồng dã thúc tỉnh, nửa người dưới đau đến tê liệt, cổ họng cũng khô khốc đến mất tiếng, khi thằng đàn ông đè trên anh cuối cùng cũng ăn no, Hứa Phượng Kình đờ ra như một con rối vô tri vô giác, hai mắt vô thần, nằm yên không nhúc nhích, chỉ có lồng ngực hơi hơi phập phồng chứng minh anh vẫn còn hơi thở.
Dục vọng cuồng loạn rốt cục cũng thỏa mãn, dần dần lui xuống, Ryan khôi phục hơi thở bình ổn, cảm thấy mỹ mãn khởi động thân trên, hôn lên mí mắt anh, thấp giọng nói: “Xin lỗi, bảo bối, chỉ sợ tôi đã làm mệt em."
Hứa Phượng Kình kinh ngạc nhìn hắn, lộ vẻ sợ hãi, thân thể như tan ra, sợ hắn lại đến một lần nữa.
“Ngủ nào, bé yêu." Ryan kéo chăn bọc lấy cả hai, siết chặt anh vào trong ngực, nói: “Ngủ ngon, Kình, tôi yêu em."
Lát sau, Hứa Phượng Kình mệt mỏi nhắm mắt lại, rốt cục đã xong rồi sao, thực là một màn tra tấn đáng sợ. Suy nghĩ của anh hoàn toàn hỗn loạn, đại não trống rỗng, ngoài việc nhắm mắt lại, cái gì cũng không thể làm.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, anh lặng yên cầu nguyện, hy vọng khi tỉnh lại, sẽ phát hiện đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim sẻ hót líu lo, thanh âm trong trẻo nhẹ gõ lên tai người đang say ngủ, chân trời phía đông cũng bắt đầu chuyển sáng, trong phòng ngủ không buông rèm cũng dần dần sáng rõ lên.
Hứa Phượng Kình mơ màng mở mắt, trong lúc nhất thời không biết đang ở nơi nào, anh nghiêng mặt, lơ đãng dán lên thân người đang đè phía trên, nhìn đến cơ ngực to lớn rắn chắc cùng lông lá rậm rạp, lại nghe thanh âm hô hấp nhẹ nhàng từ đỉnh đầu truyền xuống, Hứa Phượng Kình khó hiểu nhíu mày, chuyện gì xảy ra thế này, anh bị rơi vào vườn bách thú sao? Như thế nào lại ngủ cùng giường với một con gấu chứ?
Thử khởi động thân thể, phát hiện bản thân giống như vừa chạy Maraton, mệt muốn chết, ngay cả trở mình cũng thở hổn hển.
Hứa Phượng Kình xoa xoa thái dương, muốn mau chóng tỉnh táo lại sau cơn nhức đầu do say rượu, cảnh tượng lúc này khiến anh có vài phần hiểu được, tình tiết thường xuất hiện nhất trong phim truyền hình lúc tám giờ, rượu vào liền thác loạn một đêm tình.
Chỉ là, loại lông ngực đồ sộ này, sao có thể xuất hiện trên người phụ nữ được!? Anh có điểm chột dạ ngẩng đầu nhìn đối phương, lại bị hoảng sợ.
Ryan? Sao anh lại cùng Ryan ngủ trên một cái giường? Cánh tay tráng kiện kia còn ôm trọn eo anh!
Hứa Phượng Kình thử vài lần, rốt cục cũng thành công vặn bung cái càng cua đang kiềm chặt của đối phương, hoa mày chóng mặt trở mình một cái liền ngã xuống giường, may mắn bên giường trải thảm lông rất dày, không khiến anh đến mức bị vẹo mũi.
Sau đó, anh phát hiện toàn thân mát lạnh như bức tượng Adam, không một mảnh vải, xương sống thắt lưng đau đến không nói nên lời, bắp đùi còn một mảng ẩm ướt dấp dính.
Trái tim Hứa Phượng Kình đập dồn dập trong lồng ngực, có một loại dự cảm không lành, ngón tay run rẩy lần về phía hậu môn tìm kiếm, nhìn chăm chú một lóng tay dính đầy chất lỏng, thoáng chốc giống như nghe tiếng mìn nổ, càng thêm khiếp sợ kinh hoàng.
Hỗn hợp tơ máu cùng chất lỏng trắng đục tanh nồng, kia rõ ràng là… Tinh dịch của..... Đàn ông…!?
Dây thần kinh bị đứt quãng phút chốc được nối lại, chỗ bị thương đột nhiên truyền đến từng trận đau đớn, bị ma sát nóng bỏng cực độ, đau đớn quằn quại giữa tro tàn lại bị đốt cho sống lại, toàn bộ nội tạng bị thiêu rụi, đêm qua đã nếm trải đủ, cưỡng bức, khuất nhục, xâm phạm, nước mắt… Vô số cảnh sắc làm cho người ta điên cuồng chen vào đại não, cả người Hứa Phượng Kình run rẩy, ôm lấy cái đầu đau đến sắp vỡ, té ngã trên mặt đất.
Toàn thân không có một chỗ không đau, một đêm này, tất cả của anh, tự tôn, ngạo khí, kiên trì, tín nhiệm… đều bị nghiền nát thành từng mảnh nhỏ, đều bị nọc độc của người kia ăn mòn đến trống rỗng, chỉ còn lại có phẫn nộ, phẫn nộ không thể chịu đựng được ngập tràn trong lồng ngực.
Giết hắn! Giết thằng đàn ông đã gây cho anh khuất nhục cùng thống khổ vô tận! Hứa Phượng Kình dựa tường miễn cưỡng đứng lên, trong não tựa như có người khua chiêng gõ trống, ầm ầm rung động, anh không thể tự suy xét điều gì, chỉ còn lại có một ý niệm điên cuồng trong đầu chống đỡ anh dậy.
Ryan phát ra tiếng nói mê khe khẽ, lọt vào lỗ tai anh lại khủng bố hơn cả chuông báo tử, Hứa Phượng Kình hít sâu mấy hơi, cắn răng chịu đựng đau đớn mặc quần áo, sau đó tựa như ma xui quỷ khiến, từ tủ đầu giường rút ra một khẩu súng.
Thân thể yếu ớt đến mức hai tay mới cầm được súng, run rẩy khó có thể nhắm trúng, Ryan vẫn đang ngủ say, căn bản không biết họng súng đang chĩa thẳng về phía mình, còn thong thả dang rộng tay chân, ngủ như đứa trẻ con.
Sắc mặt Hứa Phượng Kình trắng bệch, trừng mắt nhìn quái vật lớn giữa hai chân thằng đàn ông kia, một luồng khí nóng bỏng kì quái giật thẳng lên ót, khiến anh lập tức muốn biến Ryan thái giám.
Dùng ý chí cứng tựa sắt thép cực lực ghìm giữ bản thân không lùi bước, Hứa Phượng Kình nhắm ngay thằng nhỏ của Ryan, giật chốt an toàn, dứt khoát bóp cò súng!
Cho dù trang bị ống hãm thanh, nhưng tiếng nổ cực lớn vẫn khiến anh sợ hãi, viên đạn trật hướng, bắn trúng đùi Ryan, đúng lúc chốt an toàn bị giật xuống tên kia lại đột nhiên bừng tỉnh, gầm rú vung tay lên tóm anh.
Dã thú bị thương so với bình thường càng thêm hung tàn, hơn nữa máu tươi tung tóe tạo thành hiện trường hung sát, hiệu quả thực kinh khủng, Hứa Phượng Kình tinh thần hoảng loạn, một lần không thành liền chưa dừng lại, tiếp tục hướng ngực Ryan nã một phát súng.
Lần này thành công bắn ngã Ryan, máu chảy đầy một giường, nhìn người đàn ông nằm yên không nhúc nhích, Hứa Phượng Kình lúc này mới nhận ra mình vừa làm cái gì.
Anh… Giết người?
Súng trượt khỏi tay rơi xuống đất, Hứa Phượng Kình căn bản không dám tiến lên xác định Ryan sống hay chết, thất tha thất thểu chạy đến cửa, lại quay trở lại, nhặt lên hung khí giết người ôm vào ngực, chạy trối chết.
Một thanh niên cao ráo đẹp trai, tiền đồ sáng lạn, chỉ số IQ cao, bằng cấp cao, thu nhập cao, lại đột nhiên suy đồi thành kẻ bị tình nghi giết người bỏ trốn, nhất định là do phải chịu đả kích quá lớn khiến tâm lý sụp vỡ tựa thác đổ.
Hứa Phượng Kình cũng không biết mình trở về nhà như thế nào, hơn nữa sau một chuỗi các tai nạn liên tiếp xảy ra, thế nhưng anh lại vô cùng bình tĩnh xử lý dấu vân tay trên súng, đem giấu hung khí đi, sau đó xả nước ấm đầy bồn tắm, ngay cả quần áo cũng chưa cởi, liền nín thở ngã dúi xuống.
Sợ hãi hay bối rối đều vô ích, sự việc dù sao cũng đã xảy ra, không nên khiến cho tình hình càng thêm be bét, Hứa Phượng Kình ngâm nước đến lạnh cứng chân tay rốt cục khôi phục bình tĩnh, đổi nước, cởi quần áo, lại nằm vào bồn tắm lớn suy tính biện pháp.
Xem ra trước tiên anh nên về nước một thời gian, gia tộc Steinmetz thế lực hùng hậu, vốn không phải nơi một tên bình dân như anh động đến được, hiện tại lỡ tay giết chết người thừa kế độc nhất của nhà đó, anh nếu không chạy, chẳng lẽ còn ngồi chờ bị ăn sống nuốt tươi sao?
Tưởng tượng bộ dáng Ryan ngã vào vũng máu, trong lòng anh phát run, đôi mắt cũng đỏ lên, thâm tâm lại nảy lên thương cảm ẩn chứa áy náy khó hiểu… Gặp quỷ! Rõ ràng là cái thằng khốn nạn kia bị trừng phạt đúng tội, anh chẳng làm sai chỗ nào cả, vậy sao bản thân lại cảm thấy chột dạ!
Hứa Phượng Kình lau mặt, hơi nước bốc lên mịt mờ, khiến tầm mắt anh trở nên mơ hồ, tay chân như nhũn ra trong nước, nhịn không được run rẩy.
Anh thật sự giết người..... nhận thức này một lần nữa xẹt qua trong óc, tựa dấu ấn không thể xóa mờ, sống trên đời hai mươi sáu năm, anh chưa từng có ý đồ thương tổn bất cứ ai, mà hiện tại lại dễ dàng để một tay nhuốm máu, đây là sự thật không cách nào trốn tránh.
Nước ấm giúp anh lấy lại chút sức lực, nơi từng bị mạnh mẽ xâm phạm lại bị kích thích đến đau đớn khó nhịn, Hứa Phượng Kình gục đầu xuống thành bồn tắm, liều mạng áp chế thanh âm nghẹn ngào, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Hai mươi phút sau, anh khoác áo choàng tắm bước ra, cảm xúc cơ bản đã bình tĩnh lại, tuy rằng đôi mắt cùng cái mũi còn hơi hồng hồng, tuy nhiên dung mạo nhã nhặn lạnh lùng không có chút gì khác biệt so với bình thường, bước đi hơi chậm chạp, nhưng vai lưng vẫn thẳng tắp như cũ, làm cho bất luận kẻ nào cũng không thể nhìn ra anh từng trải qua cái gì.
Anh có tội, không thể chối cãi, nhưng anh tuyệt không vì Ryan mà sám hối, bản tính kiêu ngạo lại càng không cho phép anh cúi đầu trước người nhà Steinmetz.
Hứa Phượng Kình là loại tâm cao khí ngạo, một kẻ thà chết chứ không chịu khom lưng uốn mình, cho dù loại tính cách này có thể sẽ khiến anh phải nếm trải đau khổ tột cùng.
Anh gọi điện thoại đặt vé máy bay về nước, sau đó ngồi trước bàn, lấy ra chi phiếu đưa cho Maria, ngắn gọn nói rằng anh cần về nước gấp, rồi ngay cả hành lý cũng không thu dọn, chỉ cầm theo thẻ tín dụng cùng hộ chiếu, còn có một chút tiền mặt, mở cửa gọi một chiếc tắc xi, nhanh chóng chạy thẳng một mạch tới sân bay.
Đối với chế tài pháp luật bày ra trước mắt, anh phải tận dụng hết sức lực, giãy giụa, hổn hển, vì chính mình mà tìm kiếm một đường sống.
Liệu thế này có phải là chấn thương tâm lý làm ảnh hưởng đến sinh lý không, bình thường không hề say máy bay mà lần này trở về dọc đường đều nôn đến thất điên bát đảo, hơn nữa thân thể lại không khoẻ, trải qua mười mấy giờ lơ lửng trên không, lúc xuống máy bay Hứa Phượng Kình chỉ còn lại một hơi thở, tiều tụy như quỷ hồn.
Vừa xuống máy bay liền gọi điện thoại cho anh trai, lần này anh không tỏ ra hờn dỗi, thành thành thật thật yêu cầu Hứa Phượng Uyên tới đón anh.
Có lẽ nên cảm ơn cái việc mà tên cầm thú kia ban tặng, khúc mắc trong dĩ vãng giống như được giải tỏa toàn bộ… Chậc, hay nói một cách khác, vào thời điểm đương đầu với sóng thần, sẽ không ai đi chú ý đến đường bơi của con cá nhỏ chăng —— một ngày một đêm ngắn ngủi, toàn thân anh bị đập phá đến tung tóe rối loạn, nào còn tâm tư đi chìm đắm quẩn quanh vào những ngày tháng tốt đẹp xa xưa?
Mười năm không gặp, Hứa Phượng Uyên ngoài bề ngoài càng thêm thành thục trầm ổn, dường như không có gì thay đổi, có lẽ bởi vì anh ta luôn mặt mày nghiêm nghị không nói cười tùy tiện, đã sắp đến tuổi bốn mươi, khóe mắt khóe miệng lại hầu như không có nếp nhăn, Hứa Phượng Kình tuy rằng luôn cãi nhau với anh trai, nhưng được gặp lại người thân nhất sau nhiều năm xa cách, vẫn khiến cho anh nhịn không được khóe mắt ẩm ướt.
Dù sao đây cũng là sân bay, là nơi người người đều ôm chầm lấy nhau, sẽ không đến mức làm cho Hứa Phượng Kình cảm thấy ngượng ngùng, vậy nên đối với cái ôm của anh trai, anh cũng hoàn toàn phối hợp.
“Phượng Kình, trở về là tốt rồi." Hứa Phượng Uyên vỗ nhẹ bờ vai anh, khuôn mặt tuấn nhã kia trước sau vẫn duy trì bộ dáng đơ như lá bài poker, nhưng nơi đáy mắt lại toát ra vài phần vui sướng cùng cưng chiều, Hứa Phượng Kình theo bản năng tránh đi, không dám nghênh đón ánh mắt của anh trai.
Trước kia còn trẻ hết sức lông bông, luôn oán giận anh trai lạnh lùng vô tình, chỉ là khi anh chăm chú nhìn vào ánh mắt của Hứa Phượng Uyên, rốt cục lý giải được trước kia bản thân luôn xem nhẹ sự dịu dàng và quan tâm của người này.
Hứa Phượng Kình cay cay sống mũi, cúi đầu che giấu sự xấu hổ của bản thân —— anh quả thực là được chiều quá sinh hư, ngu ngốc, kiêu ngạo, tùy hứng, cố chấp, khăng khăng theo ý mình, cuối cùng … chính mình nhận lấy báo ứng.
Thực buồn cười, trước kia một mực bài xích, hai anh em rất ít khi có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau, mà đợi đến lúc anh cần dựa vào tình thân để chữa lành miệng vết thương, cũng đã mang tội vào thân —— bởi vì quá mức lo được lo mất mà không thể nói rõ chân tướng, chỉ có thể gắng gượng duy trì bộ dáng kiêu căng xa cách trước kia, để tránh lộ tẩy.
Thế nhưng may mắn, đàn ông nhà họ Hứa đều thuộc loại thần kinh tương đối trì độn, là loại nếu không được chỉ rõ tận nơi sẽ không tự hiểu ra, hơn nữa Hứa Phượng Uyên một ngày trăm sự phải lo, hẳn là cũng không rỗi rãi đi quan sát dị trạng của anh.
Cho nên, chỉ cần không nói, anh dù có là một kẻ tùy hứng, nhưng vẫn là thằng em trai trong sạch thuần khiết.
Ông trời thực đã chơi một trò đùa tàn nhẫn, anh ngay cả tư cách oán giận cũng không có, Hứa Phượng Kình chán nản nghĩ, có lẽ anh chính là loại người có tính cách ương bướng thối nát, có tìm kỹ lưỡng khắp nơi trên địa cầu cũng không thấy!
“Phượng Uyên, sao anh không giới thiệu một chút nhỉ?" Vẫn đang đảm nhiệm vai trò người qua đường kiêm vách tường cây cỏ Tiêu Tuấn Đình lại mở miệng chen vào một câu, ánh mắt lợi hại lướt qua hai má anh, giống như đèn pha, rọi vào khiến lòng người hoang mang. Hứa Phượng Kình không cam lòng yếu thế trừng lại tên kia, nghĩ thầm, anh cả sao lại thuê cái thằng lái xe như vậy chứ, kiêu ngạo làm càn, từ đầu đến chân đều tản ra mùi vị bất lương.
“Đây là em trai tôi, Phượng Kình." Hứa Phượng Uyên đối xử với này tên này thực thân mật, lúc giới thiệu với anh lại có chút chần chừ, “Vị này chính là… bạn của anh, Tiêu Tuấn Đình."
“Xin chào, anh Tiêu." Hứa Phượng Kình khách sáo hời hợt bắt tay tên kia, ngay cả con mắt cũng lười liếc đối phương một cái, thứ khí chất này —— quả đúng như hiện tại —— không thể nghi ngờ chính là loại anh ghét nhất, điển hình của một kẻ ba không, không văn hóa không tu dưỡng không tố chất, hoàn toàn không đáng giao du thân cận.
Cho dù lâm vào bần cùng nghèo túng, chàng trai trước mắt đây cũng sẽ tự nhiên toát ra khí tức thanh cao cùng ngạo mạn, loại tính chất đặc biệt này quả thật khiến cho cậu ta trở nên không quá nhàm chán, chẳng qua Tiêu Tuấn Đình hiển nhiên không thiếu nợ anh, hoặc cũng có thể nói da mặt quá dầy không cảm giác được căm thù của đối phương, hỏi: “Xem ra cậu đứng không vững lắm, có cần ở lại khách sạn luôn không? Hay vẫn quay về nhà của Phượng Uyên?"
Có ý gì chứ? Chẳng lẽ việc ở lại nhà của chính anh trai mình còn cần một người ngoài quan tâm đến sao? Hứa Phượng Kình không vui nhíu mày, hỏi lại: “Anh đang gặp phiền phức gì ư?"
Thấy mùi thuốc súng ngày càng đặc, Hứa Phượng Uyên vội vã cướp lời: “Không có, cậu mau lái xe, Phượng Kình trước tiên vẫn sẽ về nhà tôi."
Hiệp thứ nhất thắng, Hứa Phượng Kình khinh miệt liếc Tiêu Tuấn Đình một cái, vốn nghĩ thằng này bị táng một quả như thế sẽ bớt ngông nghênh đi một chút, không ngờ hắn ta vẫn tiếp tục mở miệng, hỏi: “Phượng Kình thân thể không thoải mái sao?"
Một câu đâm tới chỗ đau của anh, nếu không phải làm trò trước mặt anh trai, Hứa Phượng Kình tám phần đã muốn nổi bão ngay tại trận, anh nhịn xuống cơn tức, ngậm bồ hòn làm ngọt nói qua loa: “Không việc gì, có chút say máy bay thôi."
Tiêu Tuấn Đình ý tứ sâu xa liếc anh một cái, thấy anh có loại xúc động muốn nhảy lên xe chạy trốn, chàng trai này chẳng lẽ bị mình nhìn ra cái gì sao? Hứa Phượng Kình đề phòng trừng mắt nhìn đối phương, ý đồ dùng mắt bắn dao đâm câm cái mồm thằng kia.
Trong xe một mảnh trầm mặc, phong cảnh ven đường rất nhanh lui về phía sau, Hứa Phượng Kình cúi đầu, bụng đầy tâm sự đại não bế tắc, thế nên trong lúc đó không chú ý tới giữa người đàn ông này và anh trai phát ra những luồng sóng quỷ dị.
Tác giả :
Kết Kết