Giang Bắc Nữ Phỉ
Quyển 3 - Chương 173: Lòng người khó khống chế
Dao găm trong tay Thần Niên theo tiếng rơi xuống, nàng nhịn đau lật cổ tay lại, trở tay bắt lấy bàn tay Trịnh Luân, mượn lực kéo một cái, xô vào lồng ngực hắn, tay kia thì bỗng chốc nâng cao, cầm khăn trong tay toan che miệng mũi hắn.
Đây cũng coi như là cách đánh chủ yếu dựa vào việc om sòm khóc lóc, nhưng Thần Niên giờ cũng bất chấp, chỉ mong sao chiếc khăn có thể bịt được vào mũi Trịnh Luân, với dược tính rất mạnh của thuốc mê, dù chỉ dính một chút thôi cũng khiến Trịnh Luân trúng chiêu. Ai ngờ động tác của nàng nhanh, phản ứng của Trịnh Luân còn nhanh hơn, nghiêng đầu né sang bên cạnh, chiếc khăn sượt qua má hắn, không thể chạm vào chóp mũi hắn.
Thần Niên sảy tay, lòng vừa chán nản vừa tiếc hận. Trịnh Luân cũng sửng sốt giận dữ, không ngờ nàng lại mặt dày mày dạn, không biết tự trọng đến mức này chỉ bởi muốn đánh lén hắn. Hắn mau chóng nâng tay trái lên, túm lấy cổ tay nàng, ngón tay chợt dùng sức, ép nàng buông khăn trong tay ra, tay kia cũng lật lên xoay một cái, cầm ngược cổ tay nàng, tiện đà đẩy hai tay nàng về phía sau.
Hắn vốn nộ hỏa công tâm, nhất thời chỉ nghĩ muốn chế ngự Thần Niên, khiến nàng không cử động được nhưng lại quên mất động tác này sẽ làm Thần Niên cách hắn gần hơn. Trịnh Luân chỉ cảm thấy lồng ngực bỗng mềm nhũn, cả người nàng đã dựa vào ngực hắn. Cả hai chạm vào nhau như vậy, thân thể Trịnh Luân lập tức cứng đờ, cúi đầu nhìn Thần Niên đã thấy nàng giận tái mặt, như thể rất muốn lánh xa hắn, dùng sức ngửa người về phía sau, vô tình lại làm bầu ngực mình và lồng ngực của hắn khẽ quệt phải nhau, như gần như xa.
Trước đó hắn vừa mới chém giết với kẻ khác đến nửa đêm, huyết khí đúng lúc kích động khó kiềm chế, hiện giờ tình cảnh này lọt vào mắt, vòng eo trong lòng lại mềm mại tròn trịa nhường này, đan điền của hắn như bị châm lên một mồi lửa, chạy dọc theo cột sống lên tận đỉnh đầu, lập tức thiêu rụi lý trí của hắn.
“Trịnh Luân, ngươi buông ra!" Thần Niên quát khẽ, thấy hắn không có phản ứng gì, lại hạ giọng cả giận nói: “Nam tử hán đại trượng phu, ức hiếp phận gái yếu đuối thì có bản lĩnh gì!".
Trịnh Luân lại giống như đột ngột trúng tà, chẳng những không buông ra mà ngược lại còn tăng thêm sức áp nàng vào trong ngực mình, cúi đầu che lấp đôi môi đỏ hồng đã cám dỗ hắn từ lâu.
Thần Niên sao có thể nghĩ đến hắn sẽ làm ra hành động như thế, kinh hãi đến ngây người, mãi đến khi hắn chạmmôi nàng, đôi môi nóng hầm hập ngậm lấy cánh môi nàng loạn xạ mà mút mà cắn, nàng mới giật mình tỉnh lại, không chút nghĩ ngợi há miệng cắn mạnh.
Cơn đau trên môi làm đầu óc Trịnh Luân tỉnh táo lại, giờ hắn mới ý thức được mình đang làm gì, đôi đồng tử tức thì trợn lên, khuôn mặt kinh hãi mà kích động, một tay đẩy Thần Niên ra. Thần Niên phẫn nộ lui về phía sau vài bước, không đợi đứng vững đã đánh về phía trước, rõ ràng là muốn liều mạng với hắn.
“Tạ cô nương! Ta…" Trịnh Luân lật đật ngăn nàng lại, muốn mở miệng giải thích, song chính bản thân cũng chẳng biết tại sao mình lại làm ra hành động không bằng cầm thú như thế. Hắn vài lần há miệng nhưng không thốt nên lời, quá áy náy hổ thẹn, hắn lại rút bội đao ra, đặt đao ngang cổ muốn tự sát.
Tai nạn đến quá nhanh, Thần Niên nhất thời cũng bối rối, nàng vốn muốn đến giết hắn, nhưng thấy hắn bỗng nhiên muốn tự vẫn, lại theo bản năng đưa tay ngăn lại, vừa mới đẩy đao ra khỏi cổ hắn, chân đá đao văng ra ngoài, lại thừa dịp hắn đang ngẩn ngơ, đá thêm một cước nữa vào khớp đầu gối làm hắn ngã xuống đất.
Tâm thần Trịnh Luân đã đại loạn từ lâu, sắc mặt trắng bệch, một gối quỳ ở đó, hồi lâu không có phản ứng.
Thần Niên giờ mới phát hiện ra hắn hình như không ổn, tính tình hắn cứng nhắc ổn trọng, không phải là loại người cợt nhả, thực sự không nên làm ra hành động vừa rồi, lại thấy hắn giận dữ xấu hổ muốn tự vẫn, trong lòng nàng chợt dao động, không dằn được nghiêng đầu ngó hắn, hỏi dò: “Trịnh Luân, ngươi…tác dụng của thuốc còn chưa hết?".
Trịnh Luân thoáng nghiêm mặt, một lúc sau mới gật gật đầu, chậm chạp đứng dậy, khàn giọng nói: “Xin lỗi".
Thần Niên thấy hắn như thế, liền coi hắn thật sự là chịu tác dụng của thuốc nên mới làm hành động đó, mặc dù vẫn phừng phừng lửa giận vì việc vừa rồi nhưng dù sao hắn cũng không phải cố tình cợt nhả, tức giận trong lòng cũng vơi bớt phần nào, chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi thật là kì lạ, không đi tìm thuốc giải trước mà còn dẫn lính đi bắt bớ các nơi!".
Chỗ môi nàng bị hắn gặm cắn nhói đau, nàng vô thức đưa tay lên xoa, nhìn trên mu bàn tay có dính vết máu, cơn thịnh nộ trong lòng không khỏi lại bùng lên, hết sức tức tối lườm hắn một cái, thấy Trịnh Luân cũng giương mắt nhìn nàng, lại sợ đến mức lui về đằng sau mấy bước, trong mắt đầy vẻ đề phòng, nói: “Trịnh Luân, ngươi đi tìm thuốc giải uống nhanh lên, nếu bệnh cũ tái phát, đừng trách ta và ngươi trở mặt!".
Nàng đề phòng hắn như vậy, Trịnh Luân chỉ cảm thấy trong miệng đắng ngắt, nghĩ nàng là người vương gia yêu mến, thế mà hắn lại nảy ra ý định xấu xa với nàng, lại làm ra việc vô sỉ ban nãy, lòng dạ càng áy náy. Trong chốc lát, hắn chỉ thấy không còn hi vọng nữa, không còn mặt mũi nào mà sống trên đời. Hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng đó một lúc lâu, xoay người nhặt bội đao dưới đất lên, cũng không dám liếc nhìn Thần Niên thêm cái nào nữa, chỉ thấp giọng nói: “Tạ cô nương, xin cô, xin cô…".
Lời này thật sự quá khó khăn để nói ra, Trịnh Luân không khỏi nhắm mắt, khó khăn vạn phần nói: “Xin cô đừng nói với vương gia việc vừa rồi, đợi khi chuyện Giang Bắc xong xuôi, ta sẽ tự xin thỉnh tội với vương gia…".
Thần Niên còn tưởng hắn muốn xin mình cái gì, ai ngờ chỉ là đừng nói cho Phong Quân Dương biết việc này, rồi lại nghe hắn bảo sẽ đích thân xin thỉnh tội với Phong Quân Dương, càng cảm thấy đầu óc người này có vấn đề, không kiềm chế được hỏi: “Trịnh Luân, ngươi có bị bệnh không? Việc qua rồi thì thôi đi, coi như chưa từng xảy ra. Ta cũng không tính toán với ngươi nữa, ngươi lại còn muốn tự mình nói với Phong Quân Dương?".
Nàng nói nàng không tính toán với hắn, nàng nói việc này cứ coi như chưa từng xảy ra, trong lòng Trịnh Luân nên cảm thấy thoải mái với phải, nhưng chẳng hiểu vì đâu, hắn chỉ thấy một nỗi mất mát không tên trào lên, đồng thời lại loáng thoáng cả sự tức giận, nghĩ tính tình nàng quả nhiên bừa bãi phóng đãng, hắn làm vậy với nàng mà nàng lại có thể không mảy may để ý.
Ý niệm này vừa nảy sinh lên liền giống như cỏ dại sinh trưởng tràn lan, mê muội bò lên trái tim hắn, làm hắn hận không thể đến ôm nàng, rồi lại hôn nàng, lại…
Sắc mặt Trịnh Luân thay đổi vô chừng, Thần Niên chỉ cho rằng hắn đang chịu nỗi khổ của thuốc, trong lòng lại có phần không đành lòng. Kì thực nàng vốn là kẻ rất mềm lòng, dễ tha thứ cho người khác, thấy hắn khó chịu nhường ấy, cáu giận trong lòng cũng nguôi ngoai phần nào, sắc mặt trở nên đỏ bừng, nghĩ cách cho hắn: “Ngươi không tìm được thuốc giải ở chỗ Tiết Thịnh Anh à? Sao không đi tìm lang trung xem thử thế nào? Nếu không thì đi tìm nước lạnh mà ngâm mình cũng được, ta nghe người ta kháo…"
Trịnh Luân khẽ nắm chặt hai tay, sắc mặt xanh mét, thình lình quát khẽ: “Câm miệng!".
Thần Niên sợ tới mức lập tức không dám lên tiếng, lấy tay che miệng thụt lùi lại phía sau, cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn.
Trịnh Luân vừa tức giận lại vừa thấy bất đắc dĩ, hít vào một hơi thật sâu rồi mới lên tiếng: “Tạ cô nương, không thể giữ Tiết Thịnh Hiển. Người họ Tiết đều ngu xuẩn, tự đại, lại luôn vong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát. Trước kia vương gia giúp đỡ Tiết Thịnh Anh như thế mà hắn lại bị Hạ Trạch xúi giục chỉ bằng hai câu nói, ly gián ta và vương gia, không để ý đến thể diện của vương gia, cũng không màng thanh danh của cô, muốn đẩy ta vào chỗ bất trung bất nghĩa. Tiết Thịnh Anh như thế, Tiết Thịnh Hiển cũng chẳng khá hơn, cho dù cô có cứu y, y cũng sẽ không nhớ ơn nghĩa của cô đâu".
Thấy hắn dần tỉnh táo lại, chịu nói đạo lý với nàng, Thần Niên không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm, nghiêm mặt nói: “Ta không muốn y nhớ cái tình của ta, ta chỉ muốn giữ y sống, để ta sử dụng. Một Tiết Thịnh Hiển còn sống, bất kể là với Thanh Châu hay Tụ Nghĩa trại đều có tác dụng".
Trịnh Luân nhìn nàng, trầm giọng hỏi: “Cô cần gì?".
“Nghi Bình!" Thần Niên nhìn hắn, đáp: “Ta cần khơi thông con đường đi Giang Nam, cũng là vùng đất mà vương gia nhà ngươi muốn lên phía Bắc nhất định phải đi qua".
Trịnh Luân mím môi không nói năng gì, chỉ nhìn Thần Niên, im lặng suy nghĩ.
Thần Niên thấy hắn dao động, liền khuyên nhủ: “Trải qua việc đêm qua, ngươi với Hạ Thập Nhị đã rạn nứt quan hệ rồi. Mà Phong Quân Dương với Hạ gia có hôn ước, ngươi lại là thuộc hạ cũ của hắn, ngươi bảo hắn bị kẹp ở giữa phải xử sự như thế nào? Chi bằng cứ như lời ngươi nói, chuyện nếu đã làm thì phải làm cho dứt khoát, tự lập từ Thanh Châu, thâu tóm Tiết Thịnh Hiển, liên minh với họ Trương chống họ Hạ, hoàn toàn phân rõ ranh giới với Phong Quân Dương, cũng là để Hạ gia không có cớ tìm hắn gây rắc rối".
Trịnh Luân lạnh giọng ngắt lời nàng, chỉ nói: “Ta tuyệt đối sẽ không phản chủ tự lập, phản bội vương gia!".
“Ta không bảo ngươi phản bội vương gia của ngươi, hiện hắn ở Giang Nam không thoát thân nổi, ngươi thay hắn đoạt Giang Bắc trước, vậy thì có sao? Chờ sau này hắn dẫn quân Bắc tiến, ngươi lại hai tay dâng hai châu Thanh Ký lên, chẳng phải rất tốt ư? Ngươi rốt cuộc là có lòng trung với hắn hay không, trong lòng rõ ràng là được, cần gì phải quan tâm người khác thấy thế nào?".
Trịnh Luân vốn có tài tướng soái, lại là đấng trượng phu quả cảm kiên nghị, nghe thấy vậy trầm mặc một lát, đoạn hỏi Thần Niên: “Thâu tóm Tiết Thịnh Hiển ra sao? Không thể để y ở lại Thanh Châu lâu dài được, lời thề của y không đáng tin".
Nếu hắn đã hỏi vậy có nghĩa là đã đồng ý với đề nghị của nàng, Thần Niên không khỏi nhướng mày với hắn, cười hỏi lại hắn: “Ngươi đã quên Triêu Dương Tử còn ở trong trại của ta sao? Xin ông ấy chút thuốc cho Tiết Thịnh Hiển uống, thuốc giải thì đúng giờ mới cho y, đến lúc đó ngươi bảo y đi hướng Đông, y tuyệt đối không dám đi hướng Tây nửa bước".
Biểu cảm trên mặt nàng sinh động hoạt bát, khóe mắt chân mày tràn ngập vẻ dương dương tự đắc, toát ra chút gian xảo không tài nào giấu kín, song chẳng làm người ta chán ghét chút nào, chỉ ng thấy có người không nhịn nổi muốn cong môi cùng nàng.
Trịnh Luân bất giác gật đầu, nói: “Ta nghe lời cô nói".
Thần Niên nhếch mép cười với hắn, đang muốn nói chuyện, mặt bỗng biến sắc, sau khi ngẩn ra thì vội đưa tay vào ngực áo, nhưng tay vừa mới chạm vào vạt áo đã không còn cảm giác gì nữa, trong mắt nàng không khỏi đượm nét bối rối, vội đưa mắt nhìn Trịnh Luân, gấp gáp nói: “Thuốc giải ở…".
Trịnh Luân nhất thời không kịp phản ứng, hỏi: “Cái gì?".
Thần Niên giờ lại mồm miệng chết lặng, đến nói cũng không nói được. Thì ra là thuốc mê Triêu Dương Tử cho nàng cực kì khủng khiếp, đừng nói là ngửi thấy, cho dù chỉ dính phải một chút thôi cũng đủ dính chưởng rồi. Trước đó Thần Niên thấm thuốc vào khăn tay trên tay đã dính một ít, nhưng dược liệu thấm qua da phát tác chậm hơn, không giống như hít vào mũi miệng mà gục ngay tức khắc, nàng còn bận nói chuyện với Trịnh Luân, nhất thời không phát hiện ra, chờ đến khi phát hiện hai tay tê liệt, muốn lấy thuốc giải đã không còn kịp nữa.
Trịnh Luân thấy nàng đột nhiên quái đản như thế, lại nghĩ đến những lời không đầu không đuôi của nàng ban nãy, suy nghĩ một chút liền hiểu ra trên khăn đích thị có loại thuốc lợi hại nào đó, nàng vốn muốn hại hắn, ai ngờ lại gậy ông đập lưng ông. Nàng đứng ngay đơ ra đó không nhúc nhích được, nhưng đôi mắt hắc bạch phân minh lại đang không ngừng chuyển động. Trịnh Luân thấy thế không khỏi buồn cười, tiến lên hai bước, hỏi nhỏ nàng: “Thuốc giải ở đâu?".
Lưỡi Thần Niên giờ như không còn là lưỡi của mình nữa, làm sao có thể đáp được, chỉ đành liếc xuống nhìn chăm chăm vào người mình.
Trịnh Luân nhìn sang theo tầm mắt nàng, ánh mắt không khỏi dừng trên ngực nàng, mặt liền đỏ bừng lên, dù đã hiểu ý nàng là thuốc giải trong ngực áo, nhưng lại không có can đảm thò tay vào ngực nàng.
Thần Niên làm sao ngờ đến những suy nghĩ của hắn, chỉ cho là hắn không hiểu, lại càng ra sức nhìn xuống, nhưng nhìn đi nhìn lại nàng cũng đột nhiên phát hiện ra ngực của mình quá chướng mắt, vô thức ngẩng lên nhìn Trịnh Luân, quả nhiên thấy ánh mắt hắn đang trốn tránh trái phải, chỉ không chịu nhìn nàng. Thần Niên lặng người đi, bất chợt thấy xấu hổ, hai gò má lập tức đỏ ửng, lan xuống cổ rồi đỏ cả hai tai.
Loại chuyện này, nếu hai người không nhận ra thì chẳng có vấn đề gì, cho dù chỉ có một người cảm thấy cũng còn đỡ, chỉ sợ là cả hai đều phát hiện ra vấn đề thì mới gọi là xấu hổ đến cùng cực.
Trịnh Luân nắm tay để bên môi, ho khẽ một tiếng, nói nhỏ: “Ta đi tìm thị nữ đến". Nói xong cũng không dám nhìn Thần Niên lấy một cái, chỉ xoay người đi nhanh ra ngoài cửa viện. Hắn cố tự trấn tĩnh, nhưng lòng bàn tay lại đầm đìa mồ hôi, có phần hoảng hốt mở cửa viện ra, ngực lại đụng phải một người.
Trịnh Luân nhíu mày, còn chưa lên tiếng, Khâu Tam đã quay ngoắt lại trỏ vào Tiểu Bảo mắng: “Đại gia ơi, đẩy cái gì mà đẩy?".
Tiểu Bảo thoáng sững sờ, thấy Khâu Tam liên tục nháy mắt đưa mày với cậu, đành phải vơ hết tất cả lỗi lầm về mình, bất đắc dĩ nói: “Tam ca, đệ không cố ý mà".
Trịnh Luân nào có ngốc, sao không nhìn ra hai người đang diễn kịch, có điều hiện tại lại không có đầu óc nào tính toán chuyện này, liền xách lấy Khâu Tam đằng trước mình, nói với y: “Ngươi tìm thị nữ đến đây".
Khâu Tam ngơ ngác, hỏi: “Tìm thị nữ làm gì?".
Trịnh Luân cũng không tiện thuật lại tỉ mỉ chuyện vừa rồi với y, chỉ kéo Khâu Tam sang một bên, nói nhỏ với y: “Tạ cô nương có phần không tiện lắm".
Không ngờ Khâu Tam lại hiểu nhầm lời hắn, tưởng hắn làm Thần Niên bị thương, không nhịn được lập tức nhảy dựng lên, vỗ đùi cái đét than khổ liên tiếp: “Trịnh tướng quân ơi là Trịnh tướng quân, ngài bảo tôi phải nói gì với ngài mới được đây! Ngài ăn gan beo gan gấu hay sao mà dám ra tay với bà cô kia! Uổng cho ngài từ nhỏ đi theo vị gia kia, thế mà lại không hiểu rõ tâm tư của người? Ngài làm bà cô ấy bị thương, tức là đâm dao găm vào ngực người đấy! Người đau lòng rồi, còn có thể để chúng ta dễ chịu à?".
Y vốn là người nói vô tâm, không ngờ Trịnh Luân lại người nghe hữu ý, nghĩ tới vừa rồi mình khinh bạc Thần Niên, đã là bất trung bất nghĩa với Phong Quân Dương, sắc mặt hết đỏ lại trắng, xấu hổ áy náy, dù muốn nói cũng không nói ra được.
Hắn càng làm dáng vẻ này thì Khâu Tam lại càng chắc chắn hắn làm Thần Niên bị thương, giậm chân kêu ca vài tiếng, vội sai người đi gọi thị nữ đến, rồi sai Tiểu Bảo đi mời lang trung, còn mình thì nhanh nhảu đi vào trong viện.
“Không cần, chỉ tìm thị nữ đến là được". Trịnh Luân ngăn Tiểu Bảo lại, đi theo Khâu Tam vào trong viện, liền thấy Khâu Tam đang đứng dưới giàn hoa lượn lờ quanh Thần Niên, vẻ mặt nghi ngờ khó hiểu, thấy hắn đến, không nhịn được hỏi: “Ngài điểm huyệt đạo Tạ cô nương?".
Trịnh Luân không đáp, mãi đến khi Tiểu Bảo dẫn thị nữ vội vàng chạy đến, hắn mới căn dặn thị nữ kia: “Ngươi lấy thứ trong ngực áo cô ấy ra".
Thị nữ kia đúng là người đóng giả Thần Niên khi đón Thần Niên và Linh Tước vào phủ hôm đó, rất thông minh hiểu chuyện, nghe thế cũng không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ bước lên phía trước, cẩn thận đưa tay dò thử nơi ngực Thần Niên, lấy từng thứ một trong túi ra.
Những thứ Thần Niên để trong ngực đã nhiều thì chớ lại còn lặt vặt, đều là mấy thứ linh tinh tầm thường, đến khi Trịnh Luân và Khâu Tam nhìn thấy phía sau vẫn còn móc được ra hai quả táo khô khốc, hai người bất giác nín thinh.
Thị nữ lấy ra thứ gì đó được khăn bao lại, giao vào tay Trịnh Luân. Trịnh Luân thấy hai bình sứ nhỏ khẽ nhíu mày, giương mắt về phía Thần Niên, hỏi: “Cái nào là thuốc giải?".
Lên tiếng rồi mới nghĩ ra Thần Niên không thể trả lời, hắn liền tự cúi đầu nhìn kĩ hai bình sứ nhỏ kia, hai bình giống nhau như đúc, chỉ là một bình ở phần miệng có quấn chỉ đỏ.
Khâu Tam giờ mới hiểu ra Thần Niên bị trúng loại thuốc nào đó, y liền lấy một bình trong tay Trịnh Luân, mở nắp ra đặt vào mũi hít thử một cái, miệng nói: “Không hiểu chứ gì? Ngửi một cái biết liền, thuốc độc đều là không màu không vị…".
Y mới nói được nửa câu, nửa câu sau cũng không nói được nữa, bình sứ trong tay cũng rơi luôn xuống đất. Trịnh Luân vội nín thở, tiến lên đá cái bình chìm thật sâu vào trong đất, lại dùng đất phủ lên, giờ mới nhẹ nhàng thở ra, không nhịn được bật cười, nói: “Giờ thì biết cái nào là thuốc giải rồi".
Hắn mở bình còn lại ra, thử đặt dưới mũi Thần Niên, thấy đôi mắt nàng không còn nhìn ngó lung tung nữa liền đoán mình đã đúng, bèn giơ bình sứ ra cho Thần Niên ngửi. Thần Niên hít sâu vài hơi, lại vận công đẩy nội lực chuyển động theo kinh mạch một vòng mới cảm thấy cơ thể tứ chi nghe mình sai khiến, không khỏi thở hắt ra thật dài.
Đây cũng coi như là cách đánh chủ yếu dựa vào việc om sòm khóc lóc, nhưng Thần Niên giờ cũng bất chấp, chỉ mong sao chiếc khăn có thể bịt được vào mũi Trịnh Luân, với dược tính rất mạnh của thuốc mê, dù chỉ dính một chút thôi cũng khiến Trịnh Luân trúng chiêu. Ai ngờ động tác của nàng nhanh, phản ứng của Trịnh Luân còn nhanh hơn, nghiêng đầu né sang bên cạnh, chiếc khăn sượt qua má hắn, không thể chạm vào chóp mũi hắn.
Thần Niên sảy tay, lòng vừa chán nản vừa tiếc hận. Trịnh Luân cũng sửng sốt giận dữ, không ngờ nàng lại mặt dày mày dạn, không biết tự trọng đến mức này chỉ bởi muốn đánh lén hắn. Hắn mau chóng nâng tay trái lên, túm lấy cổ tay nàng, ngón tay chợt dùng sức, ép nàng buông khăn trong tay ra, tay kia cũng lật lên xoay một cái, cầm ngược cổ tay nàng, tiện đà đẩy hai tay nàng về phía sau.
Hắn vốn nộ hỏa công tâm, nhất thời chỉ nghĩ muốn chế ngự Thần Niên, khiến nàng không cử động được nhưng lại quên mất động tác này sẽ làm Thần Niên cách hắn gần hơn. Trịnh Luân chỉ cảm thấy lồng ngực bỗng mềm nhũn, cả người nàng đã dựa vào ngực hắn. Cả hai chạm vào nhau như vậy, thân thể Trịnh Luân lập tức cứng đờ, cúi đầu nhìn Thần Niên đã thấy nàng giận tái mặt, như thể rất muốn lánh xa hắn, dùng sức ngửa người về phía sau, vô tình lại làm bầu ngực mình và lồng ngực của hắn khẽ quệt phải nhau, như gần như xa.
Trước đó hắn vừa mới chém giết với kẻ khác đến nửa đêm, huyết khí đúng lúc kích động khó kiềm chế, hiện giờ tình cảnh này lọt vào mắt, vòng eo trong lòng lại mềm mại tròn trịa nhường này, đan điền của hắn như bị châm lên một mồi lửa, chạy dọc theo cột sống lên tận đỉnh đầu, lập tức thiêu rụi lý trí của hắn.
“Trịnh Luân, ngươi buông ra!" Thần Niên quát khẽ, thấy hắn không có phản ứng gì, lại hạ giọng cả giận nói: “Nam tử hán đại trượng phu, ức hiếp phận gái yếu đuối thì có bản lĩnh gì!".
Trịnh Luân lại giống như đột ngột trúng tà, chẳng những không buông ra mà ngược lại còn tăng thêm sức áp nàng vào trong ngực mình, cúi đầu che lấp đôi môi đỏ hồng đã cám dỗ hắn từ lâu.
Thần Niên sao có thể nghĩ đến hắn sẽ làm ra hành động như thế, kinh hãi đến ngây người, mãi đến khi hắn chạmmôi nàng, đôi môi nóng hầm hập ngậm lấy cánh môi nàng loạn xạ mà mút mà cắn, nàng mới giật mình tỉnh lại, không chút nghĩ ngợi há miệng cắn mạnh.
Cơn đau trên môi làm đầu óc Trịnh Luân tỉnh táo lại, giờ hắn mới ý thức được mình đang làm gì, đôi đồng tử tức thì trợn lên, khuôn mặt kinh hãi mà kích động, một tay đẩy Thần Niên ra. Thần Niên phẫn nộ lui về phía sau vài bước, không đợi đứng vững đã đánh về phía trước, rõ ràng là muốn liều mạng với hắn.
“Tạ cô nương! Ta…" Trịnh Luân lật đật ngăn nàng lại, muốn mở miệng giải thích, song chính bản thân cũng chẳng biết tại sao mình lại làm ra hành động không bằng cầm thú như thế. Hắn vài lần há miệng nhưng không thốt nên lời, quá áy náy hổ thẹn, hắn lại rút bội đao ra, đặt đao ngang cổ muốn tự sát.
Tai nạn đến quá nhanh, Thần Niên nhất thời cũng bối rối, nàng vốn muốn đến giết hắn, nhưng thấy hắn bỗng nhiên muốn tự vẫn, lại theo bản năng đưa tay ngăn lại, vừa mới đẩy đao ra khỏi cổ hắn, chân đá đao văng ra ngoài, lại thừa dịp hắn đang ngẩn ngơ, đá thêm một cước nữa vào khớp đầu gối làm hắn ngã xuống đất.
Tâm thần Trịnh Luân đã đại loạn từ lâu, sắc mặt trắng bệch, một gối quỳ ở đó, hồi lâu không có phản ứng.
Thần Niên giờ mới phát hiện ra hắn hình như không ổn, tính tình hắn cứng nhắc ổn trọng, không phải là loại người cợt nhả, thực sự không nên làm ra hành động vừa rồi, lại thấy hắn giận dữ xấu hổ muốn tự vẫn, trong lòng nàng chợt dao động, không dằn được nghiêng đầu ngó hắn, hỏi dò: “Trịnh Luân, ngươi…tác dụng của thuốc còn chưa hết?".
Trịnh Luân thoáng nghiêm mặt, một lúc sau mới gật gật đầu, chậm chạp đứng dậy, khàn giọng nói: “Xin lỗi".
Thần Niên thấy hắn như thế, liền coi hắn thật sự là chịu tác dụng của thuốc nên mới làm hành động đó, mặc dù vẫn phừng phừng lửa giận vì việc vừa rồi nhưng dù sao hắn cũng không phải cố tình cợt nhả, tức giận trong lòng cũng vơi bớt phần nào, chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi thật là kì lạ, không đi tìm thuốc giải trước mà còn dẫn lính đi bắt bớ các nơi!".
Chỗ môi nàng bị hắn gặm cắn nhói đau, nàng vô thức đưa tay lên xoa, nhìn trên mu bàn tay có dính vết máu, cơn thịnh nộ trong lòng không khỏi lại bùng lên, hết sức tức tối lườm hắn một cái, thấy Trịnh Luân cũng giương mắt nhìn nàng, lại sợ đến mức lui về đằng sau mấy bước, trong mắt đầy vẻ đề phòng, nói: “Trịnh Luân, ngươi đi tìm thuốc giải uống nhanh lên, nếu bệnh cũ tái phát, đừng trách ta và ngươi trở mặt!".
Nàng đề phòng hắn như vậy, Trịnh Luân chỉ cảm thấy trong miệng đắng ngắt, nghĩ nàng là người vương gia yêu mến, thế mà hắn lại nảy ra ý định xấu xa với nàng, lại làm ra việc vô sỉ ban nãy, lòng dạ càng áy náy. Trong chốc lát, hắn chỉ thấy không còn hi vọng nữa, không còn mặt mũi nào mà sống trên đời. Hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng đó một lúc lâu, xoay người nhặt bội đao dưới đất lên, cũng không dám liếc nhìn Thần Niên thêm cái nào nữa, chỉ thấp giọng nói: “Tạ cô nương, xin cô, xin cô…".
Lời này thật sự quá khó khăn để nói ra, Trịnh Luân không khỏi nhắm mắt, khó khăn vạn phần nói: “Xin cô đừng nói với vương gia việc vừa rồi, đợi khi chuyện Giang Bắc xong xuôi, ta sẽ tự xin thỉnh tội với vương gia…".
Thần Niên còn tưởng hắn muốn xin mình cái gì, ai ngờ chỉ là đừng nói cho Phong Quân Dương biết việc này, rồi lại nghe hắn bảo sẽ đích thân xin thỉnh tội với Phong Quân Dương, càng cảm thấy đầu óc người này có vấn đề, không kiềm chế được hỏi: “Trịnh Luân, ngươi có bị bệnh không? Việc qua rồi thì thôi đi, coi như chưa từng xảy ra. Ta cũng không tính toán với ngươi nữa, ngươi lại còn muốn tự mình nói với Phong Quân Dương?".
Nàng nói nàng không tính toán với hắn, nàng nói việc này cứ coi như chưa từng xảy ra, trong lòng Trịnh Luân nên cảm thấy thoải mái với phải, nhưng chẳng hiểu vì đâu, hắn chỉ thấy một nỗi mất mát không tên trào lên, đồng thời lại loáng thoáng cả sự tức giận, nghĩ tính tình nàng quả nhiên bừa bãi phóng đãng, hắn làm vậy với nàng mà nàng lại có thể không mảy may để ý.
Ý niệm này vừa nảy sinh lên liền giống như cỏ dại sinh trưởng tràn lan, mê muội bò lên trái tim hắn, làm hắn hận không thể đến ôm nàng, rồi lại hôn nàng, lại…
Sắc mặt Trịnh Luân thay đổi vô chừng, Thần Niên chỉ cho rằng hắn đang chịu nỗi khổ của thuốc, trong lòng lại có phần không đành lòng. Kì thực nàng vốn là kẻ rất mềm lòng, dễ tha thứ cho người khác, thấy hắn khó chịu nhường ấy, cáu giận trong lòng cũng nguôi ngoai phần nào, sắc mặt trở nên đỏ bừng, nghĩ cách cho hắn: “Ngươi không tìm được thuốc giải ở chỗ Tiết Thịnh Anh à? Sao không đi tìm lang trung xem thử thế nào? Nếu không thì đi tìm nước lạnh mà ngâm mình cũng được, ta nghe người ta kháo…"
Trịnh Luân khẽ nắm chặt hai tay, sắc mặt xanh mét, thình lình quát khẽ: “Câm miệng!".
Thần Niên sợ tới mức lập tức không dám lên tiếng, lấy tay che miệng thụt lùi lại phía sau, cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn.
Trịnh Luân vừa tức giận lại vừa thấy bất đắc dĩ, hít vào một hơi thật sâu rồi mới lên tiếng: “Tạ cô nương, không thể giữ Tiết Thịnh Hiển. Người họ Tiết đều ngu xuẩn, tự đại, lại luôn vong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát. Trước kia vương gia giúp đỡ Tiết Thịnh Anh như thế mà hắn lại bị Hạ Trạch xúi giục chỉ bằng hai câu nói, ly gián ta và vương gia, không để ý đến thể diện của vương gia, cũng không màng thanh danh của cô, muốn đẩy ta vào chỗ bất trung bất nghĩa. Tiết Thịnh Anh như thế, Tiết Thịnh Hiển cũng chẳng khá hơn, cho dù cô có cứu y, y cũng sẽ không nhớ ơn nghĩa của cô đâu".
Thấy hắn dần tỉnh táo lại, chịu nói đạo lý với nàng, Thần Niên không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm, nghiêm mặt nói: “Ta không muốn y nhớ cái tình của ta, ta chỉ muốn giữ y sống, để ta sử dụng. Một Tiết Thịnh Hiển còn sống, bất kể là với Thanh Châu hay Tụ Nghĩa trại đều có tác dụng".
Trịnh Luân nhìn nàng, trầm giọng hỏi: “Cô cần gì?".
“Nghi Bình!" Thần Niên nhìn hắn, đáp: “Ta cần khơi thông con đường đi Giang Nam, cũng là vùng đất mà vương gia nhà ngươi muốn lên phía Bắc nhất định phải đi qua".
Trịnh Luân mím môi không nói năng gì, chỉ nhìn Thần Niên, im lặng suy nghĩ.
Thần Niên thấy hắn dao động, liền khuyên nhủ: “Trải qua việc đêm qua, ngươi với Hạ Thập Nhị đã rạn nứt quan hệ rồi. Mà Phong Quân Dương với Hạ gia có hôn ước, ngươi lại là thuộc hạ cũ của hắn, ngươi bảo hắn bị kẹp ở giữa phải xử sự như thế nào? Chi bằng cứ như lời ngươi nói, chuyện nếu đã làm thì phải làm cho dứt khoát, tự lập từ Thanh Châu, thâu tóm Tiết Thịnh Hiển, liên minh với họ Trương chống họ Hạ, hoàn toàn phân rõ ranh giới với Phong Quân Dương, cũng là để Hạ gia không có cớ tìm hắn gây rắc rối".
Trịnh Luân lạnh giọng ngắt lời nàng, chỉ nói: “Ta tuyệt đối sẽ không phản chủ tự lập, phản bội vương gia!".
“Ta không bảo ngươi phản bội vương gia của ngươi, hiện hắn ở Giang Nam không thoát thân nổi, ngươi thay hắn đoạt Giang Bắc trước, vậy thì có sao? Chờ sau này hắn dẫn quân Bắc tiến, ngươi lại hai tay dâng hai châu Thanh Ký lên, chẳng phải rất tốt ư? Ngươi rốt cuộc là có lòng trung với hắn hay không, trong lòng rõ ràng là được, cần gì phải quan tâm người khác thấy thế nào?".
Trịnh Luân vốn có tài tướng soái, lại là đấng trượng phu quả cảm kiên nghị, nghe thấy vậy trầm mặc một lát, đoạn hỏi Thần Niên: “Thâu tóm Tiết Thịnh Hiển ra sao? Không thể để y ở lại Thanh Châu lâu dài được, lời thề của y không đáng tin".
Nếu hắn đã hỏi vậy có nghĩa là đã đồng ý với đề nghị của nàng, Thần Niên không khỏi nhướng mày với hắn, cười hỏi lại hắn: “Ngươi đã quên Triêu Dương Tử còn ở trong trại của ta sao? Xin ông ấy chút thuốc cho Tiết Thịnh Hiển uống, thuốc giải thì đúng giờ mới cho y, đến lúc đó ngươi bảo y đi hướng Đông, y tuyệt đối không dám đi hướng Tây nửa bước".
Biểu cảm trên mặt nàng sinh động hoạt bát, khóe mắt chân mày tràn ngập vẻ dương dương tự đắc, toát ra chút gian xảo không tài nào giấu kín, song chẳng làm người ta chán ghét chút nào, chỉ ng thấy có người không nhịn nổi muốn cong môi cùng nàng.
Trịnh Luân bất giác gật đầu, nói: “Ta nghe lời cô nói".
Thần Niên nhếch mép cười với hắn, đang muốn nói chuyện, mặt bỗng biến sắc, sau khi ngẩn ra thì vội đưa tay vào ngực áo, nhưng tay vừa mới chạm vào vạt áo đã không còn cảm giác gì nữa, trong mắt nàng không khỏi đượm nét bối rối, vội đưa mắt nhìn Trịnh Luân, gấp gáp nói: “Thuốc giải ở…".
Trịnh Luân nhất thời không kịp phản ứng, hỏi: “Cái gì?".
Thần Niên giờ lại mồm miệng chết lặng, đến nói cũng không nói được. Thì ra là thuốc mê Triêu Dương Tử cho nàng cực kì khủng khiếp, đừng nói là ngửi thấy, cho dù chỉ dính phải một chút thôi cũng đủ dính chưởng rồi. Trước đó Thần Niên thấm thuốc vào khăn tay trên tay đã dính một ít, nhưng dược liệu thấm qua da phát tác chậm hơn, không giống như hít vào mũi miệng mà gục ngay tức khắc, nàng còn bận nói chuyện với Trịnh Luân, nhất thời không phát hiện ra, chờ đến khi phát hiện hai tay tê liệt, muốn lấy thuốc giải đã không còn kịp nữa.
Trịnh Luân thấy nàng đột nhiên quái đản như thế, lại nghĩ đến những lời không đầu không đuôi của nàng ban nãy, suy nghĩ một chút liền hiểu ra trên khăn đích thị có loại thuốc lợi hại nào đó, nàng vốn muốn hại hắn, ai ngờ lại gậy ông đập lưng ông. Nàng đứng ngay đơ ra đó không nhúc nhích được, nhưng đôi mắt hắc bạch phân minh lại đang không ngừng chuyển động. Trịnh Luân thấy thế không khỏi buồn cười, tiến lên hai bước, hỏi nhỏ nàng: “Thuốc giải ở đâu?".
Lưỡi Thần Niên giờ như không còn là lưỡi của mình nữa, làm sao có thể đáp được, chỉ đành liếc xuống nhìn chăm chăm vào người mình.
Trịnh Luân nhìn sang theo tầm mắt nàng, ánh mắt không khỏi dừng trên ngực nàng, mặt liền đỏ bừng lên, dù đã hiểu ý nàng là thuốc giải trong ngực áo, nhưng lại không có can đảm thò tay vào ngực nàng.
Thần Niên làm sao ngờ đến những suy nghĩ của hắn, chỉ cho là hắn không hiểu, lại càng ra sức nhìn xuống, nhưng nhìn đi nhìn lại nàng cũng đột nhiên phát hiện ra ngực của mình quá chướng mắt, vô thức ngẩng lên nhìn Trịnh Luân, quả nhiên thấy ánh mắt hắn đang trốn tránh trái phải, chỉ không chịu nhìn nàng. Thần Niên lặng người đi, bất chợt thấy xấu hổ, hai gò má lập tức đỏ ửng, lan xuống cổ rồi đỏ cả hai tai.
Loại chuyện này, nếu hai người không nhận ra thì chẳng có vấn đề gì, cho dù chỉ có một người cảm thấy cũng còn đỡ, chỉ sợ là cả hai đều phát hiện ra vấn đề thì mới gọi là xấu hổ đến cùng cực.
Trịnh Luân nắm tay để bên môi, ho khẽ một tiếng, nói nhỏ: “Ta đi tìm thị nữ đến". Nói xong cũng không dám nhìn Thần Niên lấy một cái, chỉ xoay người đi nhanh ra ngoài cửa viện. Hắn cố tự trấn tĩnh, nhưng lòng bàn tay lại đầm đìa mồ hôi, có phần hoảng hốt mở cửa viện ra, ngực lại đụng phải một người.
Trịnh Luân nhíu mày, còn chưa lên tiếng, Khâu Tam đã quay ngoắt lại trỏ vào Tiểu Bảo mắng: “Đại gia ơi, đẩy cái gì mà đẩy?".
Tiểu Bảo thoáng sững sờ, thấy Khâu Tam liên tục nháy mắt đưa mày với cậu, đành phải vơ hết tất cả lỗi lầm về mình, bất đắc dĩ nói: “Tam ca, đệ không cố ý mà".
Trịnh Luân nào có ngốc, sao không nhìn ra hai người đang diễn kịch, có điều hiện tại lại không có đầu óc nào tính toán chuyện này, liền xách lấy Khâu Tam đằng trước mình, nói với y: “Ngươi tìm thị nữ đến đây".
Khâu Tam ngơ ngác, hỏi: “Tìm thị nữ làm gì?".
Trịnh Luân cũng không tiện thuật lại tỉ mỉ chuyện vừa rồi với y, chỉ kéo Khâu Tam sang một bên, nói nhỏ với y: “Tạ cô nương có phần không tiện lắm".
Không ngờ Khâu Tam lại hiểu nhầm lời hắn, tưởng hắn làm Thần Niên bị thương, không nhịn được lập tức nhảy dựng lên, vỗ đùi cái đét than khổ liên tiếp: “Trịnh tướng quân ơi là Trịnh tướng quân, ngài bảo tôi phải nói gì với ngài mới được đây! Ngài ăn gan beo gan gấu hay sao mà dám ra tay với bà cô kia! Uổng cho ngài từ nhỏ đi theo vị gia kia, thế mà lại không hiểu rõ tâm tư của người? Ngài làm bà cô ấy bị thương, tức là đâm dao găm vào ngực người đấy! Người đau lòng rồi, còn có thể để chúng ta dễ chịu à?".
Y vốn là người nói vô tâm, không ngờ Trịnh Luân lại người nghe hữu ý, nghĩ tới vừa rồi mình khinh bạc Thần Niên, đã là bất trung bất nghĩa với Phong Quân Dương, sắc mặt hết đỏ lại trắng, xấu hổ áy náy, dù muốn nói cũng không nói ra được.
Hắn càng làm dáng vẻ này thì Khâu Tam lại càng chắc chắn hắn làm Thần Niên bị thương, giậm chân kêu ca vài tiếng, vội sai người đi gọi thị nữ đến, rồi sai Tiểu Bảo đi mời lang trung, còn mình thì nhanh nhảu đi vào trong viện.
“Không cần, chỉ tìm thị nữ đến là được". Trịnh Luân ngăn Tiểu Bảo lại, đi theo Khâu Tam vào trong viện, liền thấy Khâu Tam đang đứng dưới giàn hoa lượn lờ quanh Thần Niên, vẻ mặt nghi ngờ khó hiểu, thấy hắn đến, không nhịn được hỏi: “Ngài điểm huyệt đạo Tạ cô nương?".
Trịnh Luân không đáp, mãi đến khi Tiểu Bảo dẫn thị nữ vội vàng chạy đến, hắn mới căn dặn thị nữ kia: “Ngươi lấy thứ trong ngực áo cô ấy ra".
Thị nữ kia đúng là người đóng giả Thần Niên khi đón Thần Niên và Linh Tước vào phủ hôm đó, rất thông minh hiểu chuyện, nghe thế cũng không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ bước lên phía trước, cẩn thận đưa tay dò thử nơi ngực Thần Niên, lấy từng thứ một trong túi ra.
Những thứ Thần Niên để trong ngực đã nhiều thì chớ lại còn lặt vặt, đều là mấy thứ linh tinh tầm thường, đến khi Trịnh Luân và Khâu Tam nhìn thấy phía sau vẫn còn móc được ra hai quả táo khô khốc, hai người bất giác nín thinh.
Thị nữ lấy ra thứ gì đó được khăn bao lại, giao vào tay Trịnh Luân. Trịnh Luân thấy hai bình sứ nhỏ khẽ nhíu mày, giương mắt về phía Thần Niên, hỏi: “Cái nào là thuốc giải?".
Lên tiếng rồi mới nghĩ ra Thần Niên không thể trả lời, hắn liền tự cúi đầu nhìn kĩ hai bình sứ nhỏ kia, hai bình giống nhau như đúc, chỉ là một bình ở phần miệng có quấn chỉ đỏ.
Khâu Tam giờ mới hiểu ra Thần Niên bị trúng loại thuốc nào đó, y liền lấy một bình trong tay Trịnh Luân, mở nắp ra đặt vào mũi hít thử một cái, miệng nói: “Không hiểu chứ gì? Ngửi một cái biết liền, thuốc độc đều là không màu không vị…".
Y mới nói được nửa câu, nửa câu sau cũng không nói được nữa, bình sứ trong tay cũng rơi luôn xuống đất. Trịnh Luân vội nín thở, tiến lên đá cái bình chìm thật sâu vào trong đất, lại dùng đất phủ lên, giờ mới nhẹ nhàng thở ra, không nhịn được bật cười, nói: “Giờ thì biết cái nào là thuốc giải rồi".
Hắn mở bình còn lại ra, thử đặt dưới mũi Thần Niên, thấy đôi mắt nàng không còn nhìn ngó lung tung nữa liền đoán mình đã đúng, bèn giơ bình sứ ra cho Thần Niên ngửi. Thần Niên hít sâu vài hơi, lại vận công đẩy nội lực chuyển động theo kinh mạch một vòng mới cảm thấy cơ thể tứ chi nghe mình sai khiến, không khỏi thở hắt ra thật dài.
Tác giả :
Tiên Chanh