Giang Bắc Nữ Phỉ
Quyển 2 - Chương 131: Trò chuyện thân mật
Editor: Hạ Mộc
Hắn nói chuyện quá mức thẳng thắn, hỏi Ôn Đại Nha đến mức vô cùng xấu hổ. Thần Niên biết lời này của Lục Kiêu cũng coi như là khéo lắm rồi, không chừng thực ra hắn muốn hỏi chính là: “Các ngươi làm sơn phỉ kiểu gì mà để nghèo ra nông nổi này?"
Nàng cười cười, thay Ôn Đại Nha đáp: “Trong Thái Hành Sơn sinh kế luôn luôn cực khổ."
Ôn Đại Nha cười khổ gật đầu đồng ý nói: “Thái Hành Sơn trước đây vốn đã nghèo nàn, Bắc Thái Hành so với Nam Thái Hành lại càng nghèo hơn, năm vừa rồi tốt xấu gì cũng có một ít thương nhân đi ngang qua, chúng ta còn có thể làm được vài vụ mua bán, kiếm được chút tiền. Nhưng năm nay binh tai quá nặng, chẳng còn ai dám đến đây nữa, con đường tài lộ của chúng ta liền bị chặt đứt sạch sẽ."
Lục Kiêu nghe thấy hơi mơ hồ, nhíu mày nói: “Ta không hiểu đường của các ngươi lắm."
Thần Niên im lặng, lại thấp giong giải thích: “Thái Hành Sơn đất đai cằn cỗi, mưa lại cũng không nhiều, trên mặt đất không trồng được lương thực gì, những năm qua toàn bộ thu nhập đều dựa vào thương nhân đi qua nơi này, sau đó đi Ký Châu mua lương thực trở về. Năm nay không chỉ Thái Hành Sơn loạn, mà hai châu Thanh Ký cũng đều đang chiến tranh, giá cả lương thực lại đắt hơn không ít, không mua nổi."
Ôn Đại Nha gật đầu nói: “Đúng là như vậy."
Mấy người vẫn đang thấp giọng nói chuyện với nhau, thiếu niên kia vẫn luôn ngồi ở một góc lặng lẽ cho em gái kia uống nước cháo, lưỡng lự một chút liền ôm em gái tới trả áo khoác Thần Niên nói: “Em gái của ta đã ấm áp trở lại, không dùng đến nữa, đa tạ."
Thần Niên không nhận áo khoác kia: “Tặng cậu đấy, cậu hay mang theo đứa bé ra ngoài, thì phải bọc cô ấy dày một chút."
Thiếu niên cầm áo khoác về, ngẫm nghĩ hỏi Thần Niên: “Xin hỏi tôn tính đại danh của cô nương, đợi ngày sau có cơ hội, sẽ báo đáp."
Thần Niên mỉm cười lắc đầu: “Không cần đâu."
Thiếu niên kia hai mắt nhìn nàng, liền không nói gì nữa, lại ôm em gái của mình đến góc phòng ngồi.
Đợi đến khi thịt lợn rừng được nướng chín, Ôn Đại Nha mời Thần Niên và Lục Kiêu ăn trước, sau đó mới chia cho mọi người, phần còn lại gọi người đứng lên tháo xuống để dành ngài mai ăn tiếp.
Thấy hắn như vậy, Lục Kiêu cũng nhìn ra cuộc sống của trại chủ này quá mức khó khăn, trong lòng không khỏi có chút hối hận, thầm nghĩ mình vừa rồi ăn nhiều thịt quá, khiến thịt kia chẳng còn lại bao nhiêu.
Trong trại có mấy gian phòng, nhưng thật sự quá mức rách nát, phòng để cho người ở được cùng lắm chỉ được ba đến năm gian, đoàn người buổi tối vì muốn sưởi ấm, phần lớn sẽ chen chúc nhau ngủ cùng một chỗ. Chỉ có thiếu niên Thôi Tiểu Nhị, sợ muội tử ban đêm khóc nháo sẽ làm ầm ĩ đến mọi người, liền mang theo cô bé một mình ngủ ở phòng nhỏ phía đông.
Ôn Đại Nha thấy đứa bé kia đáng thương, sai người sửa gian phòng kia lại một chút, bịt kín các lỗ hổng trong phòng lại, đây xem như là căn phòng tốt thứ hai trong trại sau gian nhà chính.
Lúc này Thần Niên đến, Ôn Đại Nha cố ý kêu người đem Thôi Tiểu Nhị ở gian phòng sạch sẽ ra nói: “Nữ hiệp ban đêm nghỉ ngơi ở đây đi, có việc gì cứ gọi chúng ta là được."
Thần Niên không muốn chiếm nơi ở của hai huynh muội kia, liền từ chối khéo nói: “Không cần đâu, vẫn là để Thôi huynh đệ mang em gái của cậu ấy đến gian phòng kia ngủ đi, không cần để ý nhiều như vậy, vả lại nơi này gần đống lửa, cũng ấm áp hơn."
Nàng chân thành nói lời này, hảo cảm của Ôn Đại Nha đối với nàng lại tăng thêm một bậc, cảm thấy vị nữ hiệp này chẳng những vẻ ngoài xinh đẹp, tính tình lại hiền hòa rộng lượng, không giống những nữ hiệp hành tẩu giang hồ kia, ỷ võ công cao cường liền xem thường người khác, có người không cẩn thận nhìn bọn họ nhiều một chút, cũng phải đuổi theo đối phương hủy đôi mắt của người ta.
Ôn Đại Nha khách khí với Thần Niên hai câu, thấy nàng thật sự kiên trì, lúc này mới từ bỏ.
Ban đêm, mọi người đều quay lại gian nhà chính ngủ. Ôn Đại Nha ở nhà chính ghép hai cái ghế lại thành một cái giường đơn giản, lại cố ý phân hai cái cho Thần Niên và Lục Kiêu. Hai người Thần Niên cũng không sử dụng, giống như mọi khi khoanh chân bó gối mà ngồi, tĩnh tọa điều tức bên cạnh đống lửa.
Đến nửa đêm, trong phòng liền liên tục vang lên các loại tiếng ngáy, Thần Niên sau khi bệnh dậy giấc ngủ cực ngắn, tình hình này căn bản là không ngủ được, thầm nghĩ thiếu niên kia mang em gái đến nơi khác ngủ, có lẽ không phải sợ em gái cậu ấy khóc làm ồn những người này, mà là sợ tiếng ngáy của những người này làm ồn cô bé.
Nghĩ đến thiếu niên và cô bé kia, nàng lại bất giác nghĩ tới Mục Triển Việt, mười mấy năm trước, nghĩa phụ phải chăng cũng giống như thiếu niên kia, mang theo một đứa bé nhỏ xíu bôn ba khắp nơi, cũng nếm qua rất nhiều cực khổ?
Nàng đang miên man suy nghĩ, chợt nghe thấy Lục Kiêu sau lưng nhẹ giọng hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?"
Thần Niên trầm mặc một lát, thấp giọng đáp: “Nghĩ đến nghĩa phụ, ông ấy có thể nuôi ta khôn lớn đã là vô cùng không dễ dàng, ta chỉ nên cảm ơn người, thật sự không nên trách người."
Mục Triển Việt không quan tâm đến nàng như vậy, dù có là lý do quan trọng đến mức nào, kỳ thực trong lòng nàng có chút oán giận, nhưng hôm nay nhìn thấy thiếu niên kia mang theo cô bé kia, nàng đột nhiên cảm thấy là bản thân nàng không đúng.
Mục Triển Việt không mắc nợ gì nàng, có thể đem nàng nuôi lớn đã là một ân tình lớn ao, chưa kể người còn bảo Lục Kiêu đến bảo vệ nàng, có thể thấy được nghĩa phụ cũng phải là không thương nàng, mà là nàng quá mức không hiểu chuyện.
Lục Kiêu từ sau lưng xoay lại, cũng nàng song song ngồi xuống, quay đầu nhìn nàng một cái nói: “Tạ Thần Niên, ta thật sự cảm thấy cô thay đổi rất nhiều."
Thần Niên bất giác nở nụ cười, hỏi hắn: “Ta thay đổi thế nào?"
Lục Kiêu cau mày suy nghĩ một lát nói: “Ta cũng không biết nói thế nào, chỉ là cảm thấy cô không giống với trước kia, trước kia ta cảm thấy cô chỉ là một tiểu cô nương, thi thoảng rất thích trêu chọc người khác, đôi khi lại tức giận đến mức hận không thể đánh người một cái. Nhưng bây giờ không giống với trước kia. Cô hiện tại giống như là…..bỗng chốc trưởng thành." Hắn hơi ngừng lại, rồi tiếp tục nói: “Ta không thích cô của bây giờ, cả ngày không buồn không vui, so với người chết thì cũng chả khác gì mấy."
Hắn nói chuyện như vậy, nếu là trước kia, Thần Niên nhất định sẽ tức giận, nhưng giờ phút này lại yên lặng lắng nghe, mi mắt hơi buông xuống, hàng mi dày không động đậy, cả người giống như không có một chút sức sống.
Lục Kiêu liền chỉ vào nàng nói: “Đấy, chính là vẻ mặt trước mắt này của cô, ta nhìn đến rõ là bực bội. Tạ Thần Niên, ta nghe cha ta từng nói với ta một câu, não của con người có lớn đến đâu cũng không thể lớn hơn ông trời, chung quy lại cũng đừng cho rằng trong thiên hạ ngươi là lợi hại nhất, chuyện gì cũng đều tự trách mình. Dù có cô hay không có cô, Văn Tiểu Liễu vẫn phải chết, đó là do cha nàng ta ta hại, có liên quan gì đến cô đâu chứ?"
Thần Niên nói khẽ với Lục Kiêu: “Được rồi được rồi, ngươi nhắc tới Tiểu Liễu làm gì, không ta lại nhớ muội ấy. Ta bây giờ cũng không liên qua đến ai, là trước kia ta suy nghĩ mọi việc đều quá mức đơn giản, lại tự cho mình là thông minh."
Lục Kiêu hơi có chút tức giận liếc ngang nàng một cái, tự mình đi đến một chỗ khác ngồi xuống, khoanh đầu gối nhắm mắt dưỡng thần. Thần Niên thấy hắn như vậy, cũng ngưng thần tĩnh tọa điều tức.
Một đem nghe gió Bắc bên ngoài gào thét, đợi đến sáng ngày thứ hai mở cửa ra, mọi người mới phát hiện bên ngoài đã đóng một tầng tuyết dày, một chiếc lá tuyết cũng không biết là từ đâu bay tới, lúc này đây khắp núi đồi đều là một mảnh trắng xóa.
Lục Kiêu đi ra ngoài thăm dò một chuyến, trở về nói với Thần Niên: “Bên ngoài gió lớn tuyết dày, đường núi vô cùng khó đi."
Ôn Đại Nha thành tâm giữ họ lại hai ngày nói: “Nếu tiếp tục đi về hướng bắc thêm một trăm dặm cũng chưa thể tìm được chỗ nghỉ chân, trời như vậy, trú ở bên ngoài kỳ thực vô cùng khó khăn, gió lớn như vậy đều có thể đem người thổi ngã, hai vị đợi hai ngày nữa rồi hãy đi."
Thời tiết đột nhiên ác liệt như vậy, Thần Niên cũng không còn cách nào khác, bàn bạc với Lục Kiêu một chút, đành phải quyết định ở đây chờ tuyết ngừng rơi. Bên ngoài gió tuyết tuy lớn, nhưng trong phòng lửa cháy cực vượng, trái lại không cảm thấy lạnh lẽo mấy, nhưng mà đến đầu ngày thứ ba, trại hết lương thực.
Ôn Đại Nha là một người hiếu khách, cảm thấy hai người Thần Niên và Lục Kiêu đến nơi này, xem như là khách quý của trại, tự biết gia chủ không có rượu ngon thịt thơm để tiếp đón khách, thế nhưng chính mình lại còn đem lương khô của khách nhân ăn sạch, lời này nói ra thể nào cũng bị mọi người chê cười.
Thừa dịp Thần Niên và Lục Kiêu hai người đi xem chỗ hổng. Ôn Đại Nha đem huynh đệ trong trại tụ họp cùng một chỗ thương lượng, xem thử rốt cuộc đi đâu mới có thể kiếm chút lương thực.
Hơn ba mươi dặm về phía nam, có một cái thôn trấn, trong trấn cũng có một gia tộc giàu có, nhưng nhà giàu kia lại thuê võ sư trông coi nhà cửa, lại là tường cao viện to, rất là khó xông vào.
Các gia đình khác trong trấn, đại đa số cũng đều là đinh tráng, hơn nữa lại là đồng hương thân thích, rõ ràng là không thể cướp được. Mười mấy người đàn ông già trẻ làm thàm một vòng tròn sầu thảm, ai nấy đều thở ngắn than dài, không thể nghĩ ra cách nào có đồ ăn.
Ôn Đại Nha tức giận đập đầu bọn họ, nói: “Một đám ăn hại, vậy mà có thể gặm bánh của người ta, sao có thể nhận bánh của họ chứ!"
Nói xong lại trừng mắt nhìn người cao to kia quát: “Đại Ngốc, ngươi nhìn cái gì? Ta nói ngươi đó!"
Đại hán tử tên Đại Ngốc kia rất vô tư nhìn Ôn Đại Nha nhắc nhở hắn: “Đại đương gia, bánh kia huynh cũng ăn mà!"
Ôn Đại Nha bị hắn nói đến thiếu chút nữa ngã lộn nhào, quay lại giơ tay chố một cái vào đầu hắn, thở phì phì mắng: “Tên béo ú gan lớn nhà ngươi, còn dám cãi."
Đại Ngốc vô cùng ủy khuất không dám nói gì nữa, tội nghiệp rụt thân mình lại phía sau.
Mọi người đang rầu rĩ, Thần Niên và Lục Kiêu từ bên ngoài đã trở lại.
Ôn Đại Nha không muốn để hai người bọn họ biết trại đang quẫn bách, vội phất tay bảo mọi người tản đi, không ngờ Thần Niên đã biết trại đã hết lương thực.
Trong tay nàng vẫn còn chút ngân lượng Hạ Trạch đưa lúc ở Thanh Châu. Hắn ra tay rất hào phóng, chia ra một ít cứu tế cho những người này cũng không là bao, chỉ là không nên cứ như vậy đưa cho bạc bọn họ.
Thần Niên suy nghĩ liền tiến lên cùng Ôn Đại Nha nói: “Ôn Đại đương gia, có chuyện này muốn làm phiền ngài."
Ôn Đại Nha vội hỏi: “Cô nương có việc gì cần phân phó."
Thần Niên nhân tiện nói: “Ta thấy bên ngoài gió tuyết nhỏ đi không ít, xem ra nhiều lắm đến ngày mai sẽ ngừng. Hai người bọn ta muốn đi về hướng Bắc, ngài cũng biết phương bắc hoang vu ít người ở, chi bằng bọn ta chuẩn bị các vật phẩm chỉnh tề rồi hãy xuất phát. Chỉ là hai người bọn ta không quen tường tận nơi đây, cũng không biết làm sao có thể mua những thứ này, cho nên không biết ngài có thể phái hai người giúp chúng ta đi mua một chút không."
Hắn nói chuyện quá mức thẳng thắn, hỏi Ôn Đại Nha đến mức vô cùng xấu hổ. Thần Niên biết lời này của Lục Kiêu cũng coi như là khéo lắm rồi, không chừng thực ra hắn muốn hỏi chính là: “Các ngươi làm sơn phỉ kiểu gì mà để nghèo ra nông nổi này?"
Nàng cười cười, thay Ôn Đại Nha đáp: “Trong Thái Hành Sơn sinh kế luôn luôn cực khổ."
Ôn Đại Nha cười khổ gật đầu đồng ý nói: “Thái Hành Sơn trước đây vốn đã nghèo nàn, Bắc Thái Hành so với Nam Thái Hành lại càng nghèo hơn, năm vừa rồi tốt xấu gì cũng có một ít thương nhân đi ngang qua, chúng ta còn có thể làm được vài vụ mua bán, kiếm được chút tiền. Nhưng năm nay binh tai quá nặng, chẳng còn ai dám đến đây nữa, con đường tài lộ của chúng ta liền bị chặt đứt sạch sẽ."
Lục Kiêu nghe thấy hơi mơ hồ, nhíu mày nói: “Ta không hiểu đường của các ngươi lắm."
Thần Niên im lặng, lại thấp giong giải thích: “Thái Hành Sơn đất đai cằn cỗi, mưa lại cũng không nhiều, trên mặt đất không trồng được lương thực gì, những năm qua toàn bộ thu nhập đều dựa vào thương nhân đi qua nơi này, sau đó đi Ký Châu mua lương thực trở về. Năm nay không chỉ Thái Hành Sơn loạn, mà hai châu Thanh Ký cũng đều đang chiến tranh, giá cả lương thực lại đắt hơn không ít, không mua nổi."
Ôn Đại Nha gật đầu nói: “Đúng là như vậy."
Mấy người vẫn đang thấp giọng nói chuyện với nhau, thiếu niên kia vẫn luôn ngồi ở một góc lặng lẽ cho em gái kia uống nước cháo, lưỡng lự một chút liền ôm em gái tới trả áo khoác Thần Niên nói: “Em gái của ta đã ấm áp trở lại, không dùng đến nữa, đa tạ."
Thần Niên không nhận áo khoác kia: “Tặng cậu đấy, cậu hay mang theo đứa bé ra ngoài, thì phải bọc cô ấy dày một chút."
Thiếu niên cầm áo khoác về, ngẫm nghĩ hỏi Thần Niên: “Xin hỏi tôn tính đại danh của cô nương, đợi ngày sau có cơ hội, sẽ báo đáp."
Thần Niên mỉm cười lắc đầu: “Không cần đâu."
Thiếu niên kia hai mắt nhìn nàng, liền không nói gì nữa, lại ôm em gái của mình đến góc phòng ngồi.
Đợi đến khi thịt lợn rừng được nướng chín, Ôn Đại Nha mời Thần Niên và Lục Kiêu ăn trước, sau đó mới chia cho mọi người, phần còn lại gọi người đứng lên tháo xuống để dành ngài mai ăn tiếp.
Thấy hắn như vậy, Lục Kiêu cũng nhìn ra cuộc sống của trại chủ này quá mức khó khăn, trong lòng không khỏi có chút hối hận, thầm nghĩ mình vừa rồi ăn nhiều thịt quá, khiến thịt kia chẳng còn lại bao nhiêu.
Trong trại có mấy gian phòng, nhưng thật sự quá mức rách nát, phòng để cho người ở được cùng lắm chỉ được ba đến năm gian, đoàn người buổi tối vì muốn sưởi ấm, phần lớn sẽ chen chúc nhau ngủ cùng một chỗ. Chỉ có thiếu niên Thôi Tiểu Nhị, sợ muội tử ban đêm khóc nháo sẽ làm ầm ĩ đến mọi người, liền mang theo cô bé một mình ngủ ở phòng nhỏ phía đông.
Ôn Đại Nha thấy đứa bé kia đáng thương, sai người sửa gian phòng kia lại một chút, bịt kín các lỗ hổng trong phòng lại, đây xem như là căn phòng tốt thứ hai trong trại sau gian nhà chính.
Lúc này Thần Niên đến, Ôn Đại Nha cố ý kêu người đem Thôi Tiểu Nhị ở gian phòng sạch sẽ ra nói: “Nữ hiệp ban đêm nghỉ ngơi ở đây đi, có việc gì cứ gọi chúng ta là được."
Thần Niên không muốn chiếm nơi ở của hai huynh muội kia, liền từ chối khéo nói: “Không cần đâu, vẫn là để Thôi huynh đệ mang em gái của cậu ấy đến gian phòng kia ngủ đi, không cần để ý nhiều như vậy, vả lại nơi này gần đống lửa, cũng ấm áp hơn."
Nàng chân thành nói lời này, hảo cảm của Ôn Đại Nha đối với nàng lại tăng thêm một bậc, cảm thấy vị nữ hiệp này chẳng những vẻ ngoài xinh đẹp, tính tình lại hiền hòa rộng lượng, không giống những nữ hiệp hành tẩu giang hồ kia, ỷ võ công cao cường liền xem thường người khác, có người không cẩn thận nhìn bọn họ nhiều một chút, cũng phải đuổi theo đối phương hủy đôi mắt của người ta.
Ôn Đại Nha khách khí với Thần Niên hai câu, thấy nàng thật sự kiên trì, lúc này mới từ bỏ.
Ban đêm, mọi người đều quay lại gian nhà chính ngủ. Ôn Đại Nha ở nhà chính ghép hai cái ghế lại thành một cái giường đơn giản, lại cố ý phân hai cái cho Thần Niên và Lục Kiêu. Hai người Thần Niên cũng không sử dụng, giống như mọi khi khoanh chân bó gối mà ngồi, tĩnh tọa điều tức bên cạnh đống lửa.
Đến nửa đêm, trong phòng liền liên tục vang lên các loại tiếng ngáy, Thần Niên sau khi bệnh dậy giấc ngủ cực ngắn, tình hình này căn bản là không ngủ được, thầm nghĩ thiếu niên kia mang em gái đến nơi khác ngủ, có lẽ không phải sợ em gái cậu ấy khóc làm ồn những người này, mà là sợ tiếng ngáy của những người này làm ồn cô bé.
Nghĩ đến thiếu niên và cô bé kia, nàng lại bất giác nghĩ tới Mục Triển Việt, mười mấy năm trước, nghĩa phụ phải chăng cũng giống như thiếu niên kia, mang theo một đứa bé nhỏ xíu bôn ba khắp nơi, cũng nếm qua rất nhiều cực khổ?
Nàng đang miên man suy nghĩ, chợt nghe thấy Lục Kiêu sau lưng nhẹ giọng hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?"
Thần Niên trầm mặc một lát, thấp giọng đáp: “Nghĩ đến nghĩa phụ, ông ấy có thể nuôi ta khôn lớn đã là vô cùng không dễ dàng, ta chỉ nên cảm ơn người, thật sự không nên trách người."
Mục Triển Việt không quan tâm đến nàng như vậy, dù có là lý do quan trọng đến mức nào, kỳ thực trong lòng nàng có chút oán giận, nhưng hôm nay nhìn thấy thiếu niên kia mang theo cô bé kia, nàng đột nhiên cảm thấy là bản thân nàng không đúng.
Mục Triển Việt không mắc nợ gì nàng, có thể đem nàng nuôi lớn đã là một ân tình lớn ao, chưa kể người còn bảo Lục Kiêu đến bảo vệ nàng, có thể thấy được nghĩa phụ cũng phải là không thương nàng, mà là nàng quá mức không hiểu chuyện.
Lục Kiêu từ sau lưng xoay lại, cũng nàng song song ngồi xuống, quay đầu nhìn nàng một cái nói: “Tạ Thần Niên, ta thật sự cảm thấy cô thay đổi rất nhiều."
Thần Niên bất giác nở nụ cười, hỏi hắn: “Ta thay đổi thế nào?"
Lục Kiêu cau mày suy nghĩ một lát nói: “Ta cũng không biết nói thế nào, chỉ là cảm thấy cô không giống với trước kia, trước kia ta cảm thấy cô chỉ là một tiểu cô nương, thi thoảng rất thích trêu chọc người khác, đôi khi lại tức giận đến mức hận không thể đánh người một cái. Nhưng bây giờ không giống với trước kia. Cô hiện tại giống như là…..bỗng chốc trưởng thành." Hắn hơi ngừng lại, rồi tiếp tục nói: “Ta không thích cô của bây giờ, cả ngày không buồn không vui, so với người chết thì cũng chả khác gì mấy."
Hắn nói chuyện như vậy, nếu là trước kia, Thần Niên nhất định sẽ tức giận, nhưng giờ phút này lại yên lặng lắng nghe, mi mắt hơi buông xuống, hàng mi dày không động đậy, cả người giống như không có một chút sức sống.
Lục Kiêu liền chỉ vào nàng nói: “Đấy, chính là vẻ mặt trước mắt này của cô, ta nhìn đến rõ là bực bội. Tạ Thần Niên, ta nghe cha ta từng nói với ta một câu, não của con người có lớn đến đâu cũng không thể lớn hơn ông trời, chung quy lại cũng đừng cho rằng trong thiên hạ ngươi là lợi hại nhất, chuyện gì cũng đều tự trách mình. Dù có cô hay không có cô, Văn Tiểu Liễu vẫn phải chết, đó là do cha nàng ta ta hại, có liên quan gì đến cô đâu chứ?"
Thần Niên nói khẽ với Lục Kiêu: “Được rồi được rồi, ngươi nhắc tới Tiểu Liễu làm gì, không ta lại nhớ muội ấy. Ta bây giờ cũng không liên qua đến ai, là trước kia ta suy nghĩ mọi việc đều quá mức đơn giản, lại tự cho mình là thông minh."
Lục Kiêu hơi có chút tức giận liếc ngang nàng một cái, tự mình đi đến một chỗ khác ngồi xuống, khoanh đầu gối nhắm mắt dưỡng thần. Thần Niên thấy hắn như vậy, cũng ngưng thần tĩnh tọa điều tức.
Một đem nghe gió Bắc bên ngoài gào thét, đợi đến sáng ngày thứ hai mở cửa ra, mọi người mới phát hiện bên ngoài đã đóng một tầng tuyết dày, một chiếc lá tuyết cũng không biết là từ đâu bay tới, lúc này đây khắp núi đồi đều là một mảnh trắng xóa.
Lục Kiêu đi ra ngoài thăm dò một chuyến, trở về nói với Thần Niên: “Bên ngoài gió lớn tuyết dày, đường núi vô cùng khó đi."
Ôn Đại Nha thành tâm giữ họ lại hai ngày nói: “Nếu tiếp tục đi về hướng bắc thêm một trăm dặm cũng chưa thể tìm được chỗ nghỉ chân, trời như vậy, trú ở bên ngoài kỳ thực vô cùng khó khăn, gió lớn như vậy đều có thể đem người thổi ngã, hai vị đợi hai ngày nữa rồi hãy đi."
Thời tiết đột nhiên ác liệt như vậy, Thần Niên cũng không còn cách nào khác, bàn bạc với Lục Kiêu một chút, đành phải quyết định ở đây chờ tuyết ngừng rơi. Bên ngoài gió tuyết tuy lớn, nhưng trong phòng lửa cháy cực vượng, trái lại không cảm thấy lạnh lẽo mấy, nhưng mà đến đầu ngày thứ ba, trại hết lương thực.
Ôn Đại Nha là một người hiếu khách, cảm thấy hai người Thần Niên và Lục Kiêu đến nơi này, xem như là khách quý của trại, tự biết gia chủ không có rượu ngon thịt thơm để tiếp đón khách, thế nhưng chính mình lại còn đem lương khô của khách nhân ăn sạch, lời này nói ra thể nào cũng bị mọi người chê cười.
Thừa dịp Thần Niên và Lục Kiêu hai người đi xem chỗ hổng. Ôn Đại Nha đem huynh đệ trong trại tụ họp cùng một chỗ thương lượng, xem thử rốt cuộc đi đâu mới có thể kiếm chút lương thực.
Hơn ba mươi dặm về phía nam, có một cái thôn trấn, trong trấn cũng có một gia tộc giàu có, nhưng nhà giàu kia lại thuê võ sư trông coi nhà cửa, lại là tường cao viện to, rất là khó xông vào.
Các gia đình khác trong trấn, đại đa số cũng đều là đinh tráng, hơn nữa lại là đồng hương thân thích, rõ ràng là không thể cướp được. Mười mấy người đàn ông già trẻ làm thàm một vòng tròn sầu thảm, ai nấy đều thở ngắn than dài, không thể nghĩ ra cách nào có đồ ăn.
Ôn Đại Nha tức giận đập đầu bọn họ, nói: “Một đám ăn hại, vậy mà có thể gặm bánh của người ta, sao có thể nhận bánh của họ chứ!"
Nói xong lại trừng mắt nhìn người cao to kia quát: “Đại Ngốc, ngươi nhìn cái gì? Ta nói ngươi đó!"
Đại hán tử tên Đại Ngốc kia rất vô tư nhìn Ôn Đại Nha nhắc nhở hắn: “Đại đương gia, bánh kia huynh cũng ăn mà!"
Ôn Đại Nha bị hắn nói đến thiếu chút nữa ngã lộn nhào, quay lại giơ tay chố một cái vào đầu hắn, thở phì phì mắng: “Tên béo ú gan lớn nhà ngươi, còn dám cãi."
Đại Ngốc vô cùng ủy khuất không dám nói gì nữa, tội nghiệp rụt thân mình lại phía sau.
Mọi người đang rầu rĩ, Thần Niên và Lục Kiêu từ bên ngoài đã trở lại.
Ôn Đại Nha không muốn để hai người bọn họ biết trại đang quẫn bách, vội phất tay bảo mọi người tản đi, không ngờ Thần Niên đã biết trại đã hết lương thực.
Trong tay nàng vẫn còn chút ngân lượng Hạ Trạch đưa lúc ở Thanh Châu. Hắn ra tay rất hào phóng, chia ra một ít cứu tế cho những người này cũng không là bao, chỉ là không nên cứ như vậy đưa cho bạc bọn họ.
Thần Niên suy nghĩ liền tiến lên cùng Ôn Đại Nha nói: “Ôn Đại đương gia, có chuyện này muốn làm phiền ngài."
Ôn Đại Nha vội hỏi: “Cô nương có việc gì cần phân phó."
Thần Niên nhân tiện nói: “Ta thấy bên ngoài gió tuyết nhỏ đi không ít, xem ra nhiều lắm đến ngày mai sẽ ngừng. Hai người bọn ta muốn đi về hướng Bắc, ngài cũng biết phương bắc hoang vu ít người ở, chi bằng bọn ta chuẩn bị các vật phẩm chỉnh tề rồi hãy xuất phát. Chỉ là hai người bọn ta không quen tường tận nơi đây, cũng không biết làm sao có thể mua những thứ này, cho nên không biết ngài có thể phái hai người giúp chúng ta đi mua một chút không."
Tác giả :
Tiên Chanh