Giang Bắc Nữ Phỉ
Quyển 1 - Chương 53: Tùy cơ hành sự
Cô nương đó tên là Linh Tước, cũng là con gái của một vị đầu mục trong trại, nên coi như có chút can đảm, sau một thoáng lập tức hiểu ra ngay, vội vàng gật gật đầu với Thần Niên. Lúc ấy Thần Niên mới len lén giải huyệt đạo cho Linh Tước, rồi lại giả vờ sợ hãi chen chúc cùng với nàng ta, thấp giọng hỏi: “Có biết tên thủ lĩnh của đám quan binh này là ai không? Giờ đang ở đâu?".
Vì ở trong trại Thần Niên cũng có thân phận địa vị, nên giờ có nàng ở bên Linh Tước cũng thấy bình tĩnh hơn nhiều, bèn nhớ lại một chút rồi thì thầm trả lời: “Hình như là một tên mặc áo giáp sắt, dáng người không cao lắm, có râu quai nón, không biết hiện giờ hắn ta đang ở đâu."
Thần Niên nghe vậy khẽ cau mày, có đến hơn một ngàn quan binh ở đây, lại không hề thấy giăng lá cờ nào, lúc nàng ở trên vách đá đã nhìn rất lâu nhưng cũng không nhận ra được đâu là chỗ nghỉ của tên đại thủ lĩnh đám quan binh đó, giờ nếu lỡ như bắt lầm, thì sẽ không có cách nào uy hiếp được bọn chúng. Nàng đang đau khổ nghĩ cách, thì lại có tiếng cười hô hố của bảy tám tên binh lính cấp thấp đang đi cùng nhau từ xa xa tiến gần tới, đứng bên cạnh những cô gái trong trại Thanh Phong giống như đang nhìn hàng hóa đánh giá từ đầu đến chân.
Đều là đám đàn ông đã cấm dục quá lâu trong quân đội, nên ánh mắt đều tỏa ra những tia sáng tà ác, một tên lính quèn chịu trách nhiệm canh giữ những cô gái sợ bọn họ nhất thời không kiềm chế được lôi người đi, nên vội vàng bước ra khuyên nhủ: “Các vị huynh đệ, đại nhân có lệnh, bây giờ vẫn chưa được phép động vào bọn họ. Mọi người tạm thời nhẫn nhịn một chút, chớ để đại nhân không vui, cũng đừng khiến anh em khó làm việc."
Có một tên cười hì hì đầy dâm đãng: “Yên tâm đi, bọn ta đều là người hiểu chuyện mà, nói sao cũng phải để đại nhân chọn trước rồi mới ra tay. Giờ bọn ta chỉ tới nhìn trước thôi, chỉ nhìn lướt qua thôi đã thấy thích rồi, sẽ không để người anh em phải khó xử đâu, ngươi đang ngủ thì cứ ngủ tiếp đi."
Mấy tên lính bên cạnh hắn ta cũng đều phá lên cười, có một tên còn to gan hơn bước tới trước nâng cằm một cô gái trong đám người lên, cười nói: “Bọn ta sẽ chọn trước cho đại nhân."
Cô gái đó hoảng sợ kêu lên né tránh, thì hắn ta bỗng nhiên nổi cáu, “soạt" một tiếng rút con dao từ thắt lưng ra, đe dọa: “Kêu cái gì mà kêu? Kêu nữa lão tử sẽ chém ngươi, dù sao cũng là gia quyến của bọn sơn phỉ, có chết thì cũng chẳng sao."
Dưới sự uy hiếp chết chóc, cô gái bị dọa đến mức chỉ biết khóc thút thít, co người trốn về phía sau. Tên lính phá lên cười ha hả, nâng khuôn mặt nàng ta lên đánh giá, cười nói: “Dáng vẻ cũng không tệ đâu, chỉ là có hơi đen."
Đã có kẻ đi đầu, những tên lính khác cũng đều tiến về phía đám người chọn lựa xem những cô gái nào xinh đẹp, sợ chậm một bước sẽ bị kẻ khác chọn mất người đẹp hơn. Thần Niên nhìn ra được những tên này chỉ là đám binh lính cấp thấp, nếu giờ ra tay bắt một trong số bọn chúng e là căn bản chẳng đủ giá trị để uy hiếp với đám quan binh. Nhưng nếu như không ra tay, thì những cô gái giờ sẽ gặp nguy hiểm mất.
Trên trán nàng toát hết cả mồ hôi, đang trong lúc khó xử, thì có một có một tên lính đang xem xét tiến lại gần, tóm lấy cằm ép nàng phải ngẩng mặt lên, tay kia thì sờ loạn lên mặt nàng chùi hết lớp bụi đất đi, tập trung nhìn cẩn thận xong không khỏi ngẩn người ra, ngạc nhiên vui sướng nói: “Ôi! Mẹ nó chứ khuôn mặt cũng xinh đấy!".
Giọng nói của hắn ta lập tức khiến ánh mắt của mọi người tập trung cả vào người Thần Niên, nhìn thấy nàng tuy đầu tóc rối bù dáng vẻ nhếch nhác, nhưng khuôn mặt lại trắng mịn như sứ, mày đen mắt sáng tươi tắn vô cùng, cũng có thể coi là một cô nương xinh xắn, dù rằng cũng không được gọi là tuyệt mỹ. Có một tên không phục, liền nhấc một cô gái đẹp đẽ mà mình vừa chọn trúng lên, nói bằng giọng khiêu khích: “Nhan sắc con bé của ngươi sao tinh tế được bằng của ta!".
Tên đàn ông to cao đang nắm lấy Thần Niên nghe vậy “phì" một tiếng, cười mắng: “Lông của ngươi còn chưa đủ dài, mà đã chọn đứa con gái ghê như vậy rồi à! Lúc lão tử ôm gái đi ngủ, thì ngươi vẫn còn đang ở trong lòng mẹ bú sữa đấy!".
Mọi người nghe xong nhất loạt phá ra cười, tên lính còn trẻ khuôn mặt đỏ ửng lên đang muốn phản bác, thì tên đàn ông cao to đã xoay mặt Thần Niên ra chỗ sáng để mọi người nhìn cho kỹ, sau đó nói tiếp: “Các người đừng thấy khuôn mặt con bé này không đủ tinh tế mà lầm, nó vẫn còn chưa nẩy nở đâu! Các ngươi nhìn kỹ khuôn mặt hàng mày của con bé này đi, lại xem đến da thịt của nó nữa này, lão Phương ta dám cược rằng, chưa đến ba năm nữa, con bé này đảm bảo sẽ trở nên khuynh quốc khuynh thành!".
Mọi người nghe xong nửa tin nửa ngờ, tất cả đều cảm thấy tên này khoa trương quá, nhưng hắn ta lại thở dài nói, “Người đẹp thế này mà để lão Phương hưởng thì sẽ tổn thọ mất, đáng tiếc đáng tiếc thật!".
Nói xong, hắn ta bỏ Thần Niên ra, tiếp tục chọn. Mọi người phá ra cười theo, rồi lại chọn tiếp những cô nương vừa ý mình, có những tên dục vọng bộc phát nên lá gan cũng to hẳn ra thậm chí còn bắt đầu động tay động chân với những cô gái bên phía đối thủ.
Thần Niên phúc đến thì đầu óc cũng sáng hẳn ra, tóm chặt lấy ống quần của tên đàn ông lúc nãy, hai mặt ngân ngấn lệ nài xin: “Vị quân gia này đã có mắt nhìn như vậy, vậy tại sao không chọn nô tỳ rồi dâng lên cho trưởng quan? Ngài có tấm lòng dâng mỹ nữ cho quan trên, còn nô tỳ cũng có người để dựa dẫm, tránh bị kẻ khác chà đạp. Ngày sau nếu như nô tỳ có giàu sang, nhất định sẽ không quên ơn của Bá Nhạc ngài hôm nay."
(Bá Nhạc sống vào thời nhà Chu, nổi tiếng là người biết xem tướng ngựa, biết khả năng, sở trưởng sở đoản của mỗi giống ngựa, rất sành việc giám định ngựa, câu này của Thần Niên dùng để cảm ơn lão Phương đã có công nhìn ra mình giống như Bá Nhạc nhìn ra được ngựa tốt.)
Hắn ta ngẩn người ra một lát, sau đó bật cười, nói: “Con bé này cũng có chút can đảm đấy, rất thú vị."
Thần Niên mang theo khuôn mặt sợ sệt liếc nhìn các cô gái trong trại Thanh Phong đang kinh hãi ở cách đó không xa, càng ôm chặt lấy chân tên đàn ông kia, ngước đầu lên cầu xin với giọng run rẩy: “Xin đại gia cứu nô tỳ, đưa nô tỳ đi gặp trưởng quan."
Tên lính phụ trách việc canh giữ ở bên kia thấy tình hình sắp mất khống chế, vội vàng bước đến ngăn chặn: “Chư vị huynh đệ, hưởng chút hời thì cũng đành, nhưng tạm thời giờ cứ kiên nhẫn chờ thêm chút nữa đi."
Khuôn mặt của đám người đó sớm đã lộ ra vẻ hung ác, đều nghĩ rằng đông người thế này khó mà phạt được hết, đai nhân không thể vì một cô gái mà trị tội những thuộc hạ đã vào sinh ra tử vì ông ta được, liền giả vờ như không nghe thấy những lời tên lính đó nói, kéo luôn cô gái mà mình đã nhìn trúng đi. Thần Niên thấy không thể đợi thêm được nữa, đang thầm tính toán sẽ ép buộc tên đàn ông bên cạnh, thì ai ngờ từ đằng xa có một tên lính vóc dáng thấp bé đang vội vã lao tới, tức giận quát: “Muốn làm phản phải không? Lệnh của đại nhân mà các ngươi cũng dám làm trái hả?".
Tên lính này rõ ràng là người chỉ huy tâm phúc của đại nhân, mọi người đều phải nể sợ, bất kể là có muốn hay không, cũng đều phải buông cô gái đang tóm trong tay ra. Thần Niên vẫn ôm chặt ấy tên đàn ông cao to kia, thấp giọng van vỉ: “Xin đại gia dâng nô tỳ cho đại nhân."
Tên đàn ông này quả nhiên dao động, chần chừ một lúc, rồi kéo Thần Niên đi ra ngoài. Tên lính quèn đang canh chừng rất sợ mắc phải tội không hoàn thành nhiệm vụ, vội vàng nghiêm giọng quát: “Lão Phương! Ngươi làm gì vậy?".
Mọi người nhất tề đều nhìn về phía lão Phương, khuôn mặt tên lính thấp lùn vừa nãy chạy tới quát mắng mọi người cũng sầm sì hẳn đi, lạnh lùng liếc nhìn hắn ta. Nhưng lão Phương lại cười hì hì hai tiếng, giải thích với mọi người: “Lần này mọi người nghĩ oan cho lão Phương ta rồi, ta cảm thấy con bé này sau này nhất định sẽ là một mỹ nhân, nên muốn làm Bá Nhạc một lần, chọn con bé này ra tặng cho đại nhân của chúng ta trước." Hắn ta nói xong lại làm bộ mặt tươi cười với tên lính thấp lùn nói: “Hướng lão đệ, đi nào, lão Phương này sẽ đi cùng với ngươi đến gặp đại nhân."
Tên lính thấp lùn nhìn lão Phương bằng ánh mắt nghi ngờ, hỏi: “Ngươi muốn đi qua đó tặng ngay bây giờ?".
Lão Phương cũng không sợ người khác chê cười, nhanh chóng đáp lời: “Bây giờ, ngay bây giờ luôn, khó khăn lắm mới có cơ hội hiếu kính với đại nhân, đương nhiên phải tranh thủ càng sớm càng tốt."
Thần Niên nghe vậy trong bụng mừng thầm, tự nhủ ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để hiếu kính đại nhân nhà ngươi thay cho ngươi. Nàng hơi cúi đầu xuống, lén lút tìm kiếm không biết Lục Kiêu đang trốn ở đâu, thì lại liếc thấy hắn đang ôm đao đứng bên cạnh một đống lửa cách đó không xa, khuôn mặt tràn trề hứng thú, xem náo nhiệt đến là hăng say.
Thần Niên tức đến độ suýt chút nữa là hộc máu, nhưng lại sợ bị kẻ khác nhìn ra được sơ hở, bèn vội vàng cúi thấp đầu xuống ra vẻ nhút nhát yếu ớt.
Vì ở trong trại Thần Niên cũng có thân phận địa vị, nên giờ có nàng ở bên Linh Tước cũng thấy bình tĩnh hơn nhiều, bèn nhớ lại một chút rồi thì thầm trả lời: “Hình như là một tên mặc áo giáp sắt, dáng người không cao lắm, có râu quai nón, không biết hiện giờ hắn ta đang ở đâu."
Thần Niên nghe vậy khẽ cau mày, có đến hơn một ngàn quan binh ở đây, lại không hề thấy giăng lá cờ nào, lúc nàng ở trên vách đá đã nhìn rất lâu nhưng cũng không nhận ra được đâu là chỗ nghỉ của tên đại thủ lĩnh đám quan binh đó, giờ nếu lỡ như bắt lầm, thì sẽ không có cách nào uy hiếp được bọn chúng. Nàng đang đau khổ nghĩ cách, thì lại có tiếng cười hô hố của bảy tám tên binh lính cấp thấp đang đi cùng nhau từ xa xa tiến gần tới, đứng bên cạnh những cô gái trong trại Thanh Phong giống như đang nhìn hàng hóa đánh giá từ đầu đến chân.
Đều là đám đàn ông đã cấm dục quá lâu trong quân đội, nên ánh mắt đều tỏa ra những tia sáng tà ác, một tên lính quèn chịu trách nhiệm canh giữ những cô gái sợ bọn họ nhất thời không kiềm chế được lôi người đi, nên vội vàng bước ra khuyên nhủ: “Các vị huynh đệ, đại nhân có lệnh, bây giờ vẫn chưa được phép động vào bọn họ. Mọi người tạm thời nhẫn nhịn một chút, chớ để đại nhân không vui, cũng đừng khiến anh em khó làm việc."
Có một tên cười hì hì đầy dâm đãng: “Yên tâm đi, bọn ta đều là người hiểu chuyện mà, nói sao cũng phải để đại nhân chọn trước rồi mới ra tay. Giờ bọn ta chỉ tới nhìn trước thôi, chỉ nhìn lướt qua thôi đã thấy thích rồi, sẽ không để người anh em phải khó xử đâu, ngươi đang ngủ thì cứ ngủ tiếp đi."
Mấy tên lính bên cạnh hắn ta cũng đều phá lên cười, có một tên còn to gan hơn bước tới trước nâng cằm một cô gái trong đám người lên, cười nói: “Bọn ta sẽ chọn trước cho đại nhân."
Cô gái đó hoảng sợ kêu lên né tránh, thì hắn ta bỗng nhiên nổi cáu, “soạt" một tiếng rút con dao từ thắt lưng ra, đe dọa: “Kêu cái gì mà kêu? Kêu nữa lão tử sẽ chém ngươi, dù sao cũng là gia quyến của bọn sơn phỉ, có chết thì cũng chẳng sao."
Dưới sự uy hiếp chết chóc, cô gái bị dọa đến mức chỉ biết khóc thút thít, co người trốn về phía sau. Tên lính phá lên cười ha hả, nâng khuôn mặt nàng ta lên đánh giá, cười nói: “Dáng vẻ cũng không tệ đâu, chỉ là có hơi đen."
Đã có kẻ đi đầu, những tên lính khác cũng đều tiến về phía đám người chọn lựa xem những cô gái nào xinh đẹp, sợ chậm một bước sẽ bị kẻ khác chọn mất người đẹp hơn. Thần Niên nhìn ra được những tên này chỉ là đám binh lính cấp thấp, nếu giờ ra tay bắt một trong số bọn chúng e là căn bản chẳng đủ giá trị để uy hiếp với đám quan binh. Nhưng nếu như không ra tay, thì những cô gái giờ sẽ gặp nguy hiểm mất.
Trên trán nàng toát hết cả mồ hôi, đang trong lúc khó xử, thì có một có một tên lính đang xem xét tiến lại gần, tóm lấy cằm ép nàng phải ngẩng mặt lên, tay kia thì sờ loạn lên mặt nàng chùi hết lớp bụi đất đi, tập trung nhìn cẩn thận xong không khỏi ngẩn người ra, ngạc nhiên vui sướng nói: “Ôi! Mẹ nó chứ khuôn mặt cũng xinh đấy!".
Giọng nói của hắn ta lập tức khiến ánh mắt của mọi người tập trung cả vào người Thần Niên, nhìn thấy nàng tuy đầu tóc rối bù dáng vẻ nhếch nhác, nhưng khuôn mặt lại trắng mịn như sứ, mày đen mắt sáng tươi tắn vô cùng, cũng có thể coi là một cô nương xinh xắn, dù rằng cũng không được gọi là tuyệt mỹ. Có một tên không phục, liền nhấc một cô gái đẹp đẽ mà mình vừa chọn trúng lên, nói bằng giọng khiêu khích: “Nhan sắc con bé của ngươi sao tinh tế được bằng của ta!".
Tên đàn ông to cao đang nắm lấy Thần Niên nghe vậy “phì" một tiếng, cười mắng: “Lông của ngươi còn chưa đủ dài, mà đã chọn đứa con gái ghê như vậy rồi à! Lúc lão tử ôm gái đi ngủ, thì ngươi vẫn còn đang ở trong lòng mẹ bú sữa đấy!".
Mọi người nghe xong nhất loạt phá ra cười, tên lính còn trẻ khuôn mặt đỏ ửng lên đang muốn phản bác, thì tên đàn ông cao to đã xoay mặt Thần Niên ra chỗ sáng để mọi người nhìn cho kỹ, sau đó nói tiếp: “Các người đừng thấy khuôn mặt con bé này không đủ tinh tế mà lầm, nó vẫn còn chưa nẩy nở đâu! Các ngươi nhìn kỹ khuôn mặt hàng mày của con bé này đi, lại xem đến da thịt của nó nữa này, lão Phương ta dám cược rằng, chưa đến ba năm nữa, con bé này đảm bảo sẽ trở nên khuynh quốc khuynh thành!".
Mọi người nghe xong nửa tin nửa ngờ, tất cả đều cảm thấy tên này khoa trương quá, nhưng hắn ta lại thở dài nói, “Người đẹp thế này mà để lão Phương hưởng thì sẽ tổn thọ mất, đáng tiếc đáng tiếc thật!".
Nói xong, hắn ta bỏ Thần Niên ra, tiếp tục chọn. Mọi người phá ra cười theo, rồi lại chọn tiếp những cô nương vừa ý mình, có những tên dục vọng bộc phát nên lá gan cũng to hẳn ra thậm chí còn bắt đầu động tay động chân với những cô gái bên phía đối thủ.
Thần Niên phúc đến thì đầu óc cũng sáng hẳn ra, tóm chặt lấy ống quần của tên đàn ông lúc nãy, hai mặt ngân ngấn lệ nài xin: “Vị quân gia này đã có mắt nhìn như vậy, vậy tại sao không chọn nô tỳ rồi dâng lên cho trưởng quan? Ngài có tấm lòng dâng mỹ nữ cho quan trên, còn nô tỳ cũng có người để dựa dẫm, tránh bị kẻ khác chà đạp. Ngày sau nếu như nô tỳ có giàu sang, nhất định sẽ không quên ơn của Bá Nhạc ngài hôm nay."
(Bá Nhạc sống vào thời nhà Chu, nổi tiếng là người biết xem tướng ngựa, biết khả năng, sở trưởng sở đoản của mỗi giống ngựa, rất sành việc giám định ngựa, câu này của Thần Niên dùng để cảm ơn lão Phương đã có công nhìn ra mình giống như Bá Nhạc nhìn ra được ngựa tốt.)
Hắn ta ngẩn người ra một lát, sau đó bật cười, nói: “Con bé này cũng có chút can đảm đấy, rất thú vị."
Thần Niên mang theo khuôn mặt sợ sệt liếc nhìn các cô gái trong trại Thanh Phong đang kinh hãi ở cách đó không xa, càng ôm chặt lấy chân tên đàn ông kia, ngước đầu lên cầu xin với giọng run rẩy: “Xin đại gia cứu nô tỳ, đưa nô tỳ đi gặp trưởng quan."
Tên lính phụ trách việc canh giữ ở bên kia thấy tình hình sắp mất khống chế, vội vàng bước đến ngăn chặn: “Chư vị huynh đệ, hưởng chút hời thì cũng đành, nhưng tạm thời giờ cứ kiên nhẫn chờ thêm chút nữa đi."
Khuôn mặt của đám người đó sớm đã lộ ra vẻ hung ác, đều nghĩ rằng đông người thế này khó mà phạt được hết, đai nhân không thể vì một cô gái mà trị tội những thuộc hạ đã vào sinh ra tử vì ông ta được, liền giả vờ như không nghe thấy những lời tên lính đó nói, kéo luôn cô gái mà mình đã nhìn trúng đi. Thần Niên thấy không thể đợi thêm được nữa, đang thầm tính toán sẽ ép buộc tên đàn ông bên cạnh, thì ai ngờ từ đằng xa có một tên lính vóc dáng thấp bé đang vội vã lao tới, tức giận quát: “Muốn làm phản phải không? Lệnh của đại nhân mà các ngươi cũng dám làm trái hả?".
Tên lính này rõ ràng là người chỉ huy tâm phúc của đại nhân, mọi người đều phải nể sợ, bất kể là có muốn hay không, cũng đều phải buông cô gái đang tóm trong tay ra. Thần Niên vẫn ôm chặt ấy tên đàn ông cao to kia, thấp giọng van vỉ: “Xin đại gia dâng nô tỳ cho đại nhân."
Tên đàn ông này quả nhiên dao động, chần chừ một lúc, rồi kéo Thần Niên đi ra ngoài. Tên lính quèn đang canh chừng rất sợ mắc phải tội không hoàn thành nhiệm vụ, vội vàng nghiêm giọng quát: “Lão Phương! Ngươi làm gì vậy?".
Mọi người nhất tề đều nhìn về phía lão Phương, khuôn mặt tên lính thấp lùn vừa nãy chạy tới quát mắng mọi người cũng sầm sì hẳn đi, lạnh lùng liếc nhìn hắn ta. Nhưng lão Phương lại cười hì hì hai tiếng, giải thích với mọi người: “Lần này mọi người nghĩ oan cho lão Phương ta rồi, ta cảm thấy con bé này sau này nhất định sẽ là một mỹ nhân, nên muốn làm Bá Nhạc một lần, chọn con bé này ra tặng cho đại nhân của chúng ta trước." Hắn ta nói xong lại làm bộ mặt tươi cười với tên lính thấp lùn nói: “Hướng lão đệ, đi nào, lão Phương này sẽ đi cùng với ngươi đến gặp đại nhân."
Tên lính thấp lùn nhìn lão Phương bằng ánh mắt nghi ngờ, hỏi: “Ngươi muốn đi qua đó tặng ngay bây giờ?".
Lão Phương cũng không sợ người khác chê cười, nhanh chóng đáp lời: “Bây giờ, ngay bây giờ luôn, khó khăn lắm mới có cơ hội hiếu kính với đại nhân, đương nhiên phải tranh thủ càng sớm càng tốt."
Thần Niên nghe vậy trong bụng mừng thầm, tự nhủ ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để hiếu kính đại nhân nhà ngươi thay cho ngươi. Nàng hơi cúi đầu xuống, lén lút tìm kiếm không biết Lục Kiêu đang trốn ở đâu, thì lại liếc thấy hắn đang ôm đao đứng bên cạnh một đống lửa cách đó không xa, khuôn mặt tràn trề hứng thú, xem náo nhiệt đến là hăng say.
Thần Niên tức đến độ suýt chút nữa là hộc máu, nhưng lại sợ bị kẻ khác nhìn ra được sơ hở, bèn vội vàng cúi thấp đầu xuống ra vẻ nhút nhát yếu ớt.
Tác giả :
Tiên Chanh