Gian Xảo Long
Chương 17
Tại sao lại có thứ cảm giác kỳ lạ như thế này?
Nàng thực sự quen biết hắn sao?
Lục Nhi khẽ nhíu mày, không rõ tại sao bản thân mình lại thế này, đầu óc càng lúc càng trở nên mơ hồ.
“Làm sao vậy?" Vệ Thiên Lãng chăm chú xem xét nét mặt của nàng.
Tâm trí Lục Nhi ngay tức khắc trở lại với hiện thực, cô nghiêm chỉnh ngồi thẳng người dậy, người nam nhân trước mắt còn cao lớn hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của nàng, nàng có cảm giác, hắn chỉ cần khẽ động một đầu ngón tay là có thể giết chết nàng trong nháy mắt, hơn nữa, ánh nhìn của hắn có chút sắc bén, chỉ cần bị nhìn như vậy, cả người Lục Nhi đã không nhịn được mà phát run.
“Không… Không có gì." Cô mềm giọng trả lời.
“Nàng… Không nhớ rõ ta sao?" Hắn lại hỏi.
Nghe vậy, Lục Nhi sợ hãi lên tiếng, “Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau?"
“Nàng nhớ ra rồi?" Vệ Thiên Lãng vui vẻ nói.
“Ách… Có chút quen quen, nhưng ta nghĩ mãi vẫn không ra…" Ngón tay Lục Nhi cong lạ, gõ vào đầu mình, “Thật xin lỗi… Ta sẽ cố gắng nhớ lại… Ngươi đừng tức giận…"
Nhìn thấy Lục Nhi sợ mình như vậy, nếu hắn càng cố dồn ép nàng nhớ lại, chỉ e rằng nàng sẽ càng không dám tiến lại gần hắn, Vệ Thiên Lãng thử thả lỏng biểu cảm, trước hết phải khiến nàng dỡ bỏ sự đề phòng với mình xuống trước đã. “Buổi tối ngày lễ Vu Lan hôm đó, chẳng phải chúng ta đã từng gặp nhau ở trên đường sao?"
Lục Nhi nghiêng đầu nhớ lại, “Lễ Vu Lan…"
“Ta hỏi nàng có thích ánh trăng không?" Vệ Thiên Lãng nhắc lại cho nàng. “Nàng nói nàng thích."
“A!" Lục Nhi nghĩ ra, tối hôm đó quả thật có nói chuyện với một nam nhân, có điều đối phương đưa lưng về phía ánh trăng, cho nên nàng không thấy rõ diện mạo của người đó, vì vậy không có liên tưởng tới. “Ngươi là người đó…"
Vệ Thiên Lãng “Ừ" một tiếng. “Đúng vậy."
“Đúng… Đúng là rất khéo." Nàng không nghĩ tới mình lại được gả cho người đã từng gặp mặt một lần.
Hắn cười nhẹ, “Một chút cũng không khéo, tối hôm đó, ta cố ý tiếp cận nàng."
“Vì… Vì sao?" Lục Nhi chớp mắt hỏi.
“Bởi vì ta rất muốn làm quen với nàng." Vệ Thiên Lãng nói là sự thật.
“Ngươi muốn… muốn làm quen với ta?" Khuôn mặt của Lục Nhi đột nhiên nóng lên, lần đầu tiên có nam nhân nói những lời này với nàng, muốn không đỏ mặt cũng khó.
“Không sai." Hắn gật đầu.
Lúc này, ngay cả hai tai của Lục Nhi cũng chậm rãi đỏ bừng.
Vệ Thiên Lãng ngồi xuống bên cạnh nàng, muốn hai người thân cận thêm một chút, có điều, cả người Lục Nhi ngay lập tức trở nên cứng ngắc, chính bản thân nàng cũng không thể khống chế được phản ứng của cơ thể mình, Vệ Thiên Lãng hiểu được bọn họ bây giờ dù sao cũng vẫn chỉ là người xa lạ, đành chậm rãi thử kết bạn cùng nàng.
“Ta có thể gọi nàng là Lục Nhi được không?" Hắn nhẹ giọng hỏi.
“Ừm." Lục Nhi khẽ gật đầu.
Vệ Thiên Lãng tạm ngừng một chút. “Chúng ta chỉ có thể ở đây đến hết ngày mai, ngay kia nàng sẽ cùng ta trở về Ngu quốc."
Nghe vậy, Lục Nhi sợ hãi liếc nhìn hắn một cái, mười ngón tay đan xen, vặn xoắn. “Ngày… Ngày kia phải đi?"
Nghĩ đến việc phải đi theo một người nam nhân xa lạ đến nơi đất khách quê người, nàng thực sự cảm thấy vô cùng bất an.
“Đúng vậy, buổi sáng ngày kia chúng ta sẽ xuất phát." Vệ Thiên Lãng chắc chắn.
“Ta… Ta đã biết." Cho dù Lục Nhi có không muốn đi chăng nữa, nàng cũng chỉ còn cách nghe theo hắn.
“Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc…" Hắn mới nói đến những từ này, Lục Nhi ở bên cạnh đã nhanh chóng rụt hai đầu vai lại, dáng vẻ vô cùng sợ hãi. “Ta sẽ không bắt buộc nàng phải viên phòng cùng ta, chờ cho đến lúc nàng gần gũi với ta hơn, không còn sợ ta như lúc này nữa thì chúng ta sẽ nói tiếp."
Lục Nhi không thể ngờ tới Vệ Thiên Lãng sẽ nói như vậy, nàng giật mình nhìn thẳng vào hắn.
“Ta sẽ để tỳ nữ vào đây hầu hạ nàng thay quần áo, đêm nay nàng nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai ta sẽ qua dùng bữa sáng với nàng." Sau đó, Vệ Thiên Lãng thực sự đứng dậy, bước ra ngoài, dùng hành động chứng tỏ những điều mình vừa nói.
Lục Nhi trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đã sớm khép lại, sự săn sóc bất ngờ của nam nhân này, khiến cho Lục Nhi không kìm được mà vươn tay che ngực, dường như nàng cũng không còn cảm thấy sợ hãi như lúc trước nữa.
“Phu nhân, nô tỳ giúp người thay quần áo." Người tỳ nữ vừa rồi quay trở lại.
Lục Nhi kinh ngạc gật đầu, để yên cho tỳ nữ tháo mũ phượng cùng trang phục tân nương ở trên người. “Dừng như lão gia nhà các người… cũng không đáng sợ lắm."
“Không phải nô tỳ đã nói, vỗn dĩ phu nhân không cần phải sợ hay sao." Tỳ nữ cười cười. “Vừa rồi lão gia còn nói, để cho nô tỳ theo người quay về Ngu quốc, cũng thuận tiện ở trên đường chăm sóc phu nhân."
Nàng ngượng ngùng. “Lão gia nhà các người thực sự nói như vậy?"
“Vâng." Tỳ nữ trả lời.
Nhận ra bản thân mình được gả cho một người trượng phu chăm sóc cẩn thận như vậy, Lục Nhi thầm nghĩ trong lòng, có lẽ nàng có thể tin tưởng người này sẽ không dã man tới mức đánh nữ nhân giống như đại tỷ phu [1], thật đúng là người tốt.
Tâm tình Lục Nhi dần bình tĩnh lại, vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ thiếp đi.
Đúng lúc này, Ngao Liệt chờ tỳ nữ đi khỏi mới từ bên ngoài tiến vào, trông thấy Lục Nhi đang say giấc trên giường, không kìm được mà thở dài một hơi, dưới ánh nến đỏ thẫm, mái đóc trắng xóa của hắn càng trở nên nổi bật.
“Vì các ngươi, chẳng biết ta đã thở dài bao nhiêu lần nữa…" Ngao Liệt nhìn về phía thân thể sau khi đầu thai của Bạch Lộ, khẽ thấp giọng nói “Mặc dù diện mạo có thay đổi, nhưng Ngao Lãng chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra ngươi, loại tình cảm này rốt cuộc sâu đậm đến mức nào? Mà thứ chấp niệm này cũng thật đáng sợ, ta cũng không hi vọng sẽ có ngày gặp phải…"
“Bây giờ các ngươi cũng đã thành thân, ta chân thành chúc phúc hai ngươi sẽ có được hạnh phúc chân chính, cũng có thể bách niên giai lão…" Nói xong, không hề lưu luyến quay trở về thiên đình.
Ngày thứ ba, Lục Nhi rời khỏi quê hương Chu quốc, đi theo trượng phu sang Ngu quốc.
Bọn họ đi thuyền dọc theo đường thủy tới nơi biên giới giữa Chu quốc và Ngu quốc, sau đó lại tiếp tục đi đường bộ, khiến cho cơ thể Lục Nhi từ bé đến lớn chưa từng ngồi thuyền đi đường xa bao giờ càng lúc càng khó chịu, say sóng liên miên.
“Có đỡ hơn không?" Vệ Thiên Lãng ngồi trong khoang thuyền tự mình chăm sóc nàng, dọn dẹp uế vật, một chút cũng không cảm thấy bẩn.
“Ta… Ta không sao…" Lục Nhi thẹn thùng trả lời.
Hắn rót chén trà đưa cho nàng. “Súc miệng trước đã."
“Cám ơn." Lục Nhi ngoan ngoãn nghe theo.
“Chúng ta là phu thê, nàng không cần phải nói cảm ơn với ta." Vệ Thiên Lãng đặt chén trà xuống, lấy một chiếc khăn ướt để nàng lau mặt. “Ngày mai chúng ta có thể rời thuyền được rồi, ngồi trên xe ngựa tiến vào nội địa Ngu quốc hẳn sẽ không khó chịu như vậy nữa."
“Ừm." Nghe thấy trong giọng nói của hắn ngập tràn sự quan tâm, sự đề phòng trong lòng Lục Nhi cũng giảm đi ít nhiều. “Tướng… Tướng công, ta có thể hỏi chàng một việc không?" Nàng cẩn thận lên tiếng.
Khóe miệng Vệ Thiên Lãng khẽ nhếch, cố gắng làm cho bản thân không được quá mức nghiêm túc, nếu không nàng lại không dám nói với mình. “Đương nhiên có thể, nàng muốn biết chuyện gì?"
“Trong nhà tướng công… Còn có ai nữa?" Lục Nhi nuốt nước miếng, dè dặt hỏi. “Cha mẹ tướng công… Chính là công công, bà bà[2] vẫn còn sao? Hay chàng có huynh đệ tỷ muội nào khác không?"
Nghe Lục Nhi hỏi, Vệ Thiên Lãng mới nghĩ đến bản thân mình chưa đề cập bất cứ việc gì với nàng, ngay cả Từ lão gia cũng chỉ muốn nhanh chút đưa cháu gái giao cho hắn, những việc khác đều không đề cập đến, vì thế nhắn nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, nâng thể tử dậy, dịu dàng nói với nàng. “Ta là cô nhi không có cha mẹ, năm mười tuổi may mắn được dưỡng phụ đưa về nhà, cho ta họ, còn đặt tên, bởi vì dưỡn phụ không lập gia đình, cho nên trong nhà cũng không có con cái, sau khi ngài qua đời, chỉ còn lại một mình ta…" Vệ Thiên Lãng đơn giản tóm tắt một chút. “Nàng không cần phải lo lắng về chuyện hầu hạ cha mẹ chồng."
Lục Nhi cúi đầu, tóc mái rủ xuống. “Không phải ta lo lắng về chuyện hầu hạ cha mẹ chồng, mà là… lo lắng bọn họ sẽ không thích ta, ta rất ngốc, lại không nhanh mồm nhanh miệng, giống như tứ tỷ của ta… Bà bà rất ghét nàng, lúc nào cũng gây khó dễ cho nàng…"
“Sẽ không có ai dám bắt nạt nàng, nàng là nữ chủ nhân của Vệ phủ." Ngay lập tức, hắn hiểu được, nhớ lại những gì thuộc hạ đã điều tra, vài người tỷ tỷ của Lục Nhi bị đối xử thậm tệ ở bên nhà chồng chính là nguyên nhân khiến nàng sợ hãi lập gia đình. “Đã có ta ở đây, ta sẽ là chỗ dựa cho nàng."
“Thật… Thạt vậy sao?" Từ sau khi các tỷ tỷ xuất giá, đã lâu không có ai che chở nàng như vậy, đôi mắt Lục Nhi đỏ bừng, muốn không cảm động cũng khó.
“Ta có thể lừa gạt tất cả mọi người, nhưng tuyệt đối sẽ không lừa nàng." Vệ Thiên Lãng chân thành nói.
Nghe thấy vậy, tảng đá bất ổn vẫn luôn đè nặng trong lòng Lục Nhi cuối cùng cũng biến mất, nàng cố lấy dũng khí lên tiếng: “Còn… Còn có, nếu về sau tướng công muốn nạp thiếp, ta cũng sẽ không phản đối, tướng công không cần lo lắng."
Trượng phu mở miệng nói muốn nạp thiếp, phần làm thê tử không thể nói từ “Không", như vậy chính là biểu hiện bản thân mình đang ghen tị, hắn có quyền hưu nàng, đạo lý này Lục Nhi hiểu được.
“Vì sao?" Vệ Thiên Lãng nhíu mày.
“Ách…" Lục Nhi cúi đầu. “Bởi vì… Nếu ta không chấp nhận, tướng công sẽ trừng phạt ta…" Nàng vẫn còn nhớ rõ cuộc đối thoại của Vệ Thiên Lãng với gia gia ngày hôm đó.
Lúc này, hắn mới cảm nhận được Lục Nhi rất để ý sự việc hôm ấy, cho nên mới sợ hãi bản thân mình đến vậy, nàng cho rằng hắn là kẻ thô lỗ bạo lực. “Những lời đó là ta dùng để lừa gạt gia gia của nàng, ta sẽ không động thủ với nàng."
“Tại sao chàng lại muốn gạt gia gia của ta?" Lục Nhi buồn bực hỏi.
“Về sau có cơ hội ta sẽ từ từ nói với nàng…" Lúc này, Vệ Thiên Lãng chỉ muốn biết duy nhất một chuyện. “Nếu ta không đánh nàng, nàng vẫn sẽ đồng ý cho ta nạp thiếp hay sao?"
Lục Nhi cảm thấy lắc đầu giống như thật không đúng. “Đương… Đương nhiên…"
“Vì sao? Nàng ghét ta?" Thanh âm của Vệ Thiên Lãng bất giác tăng lên, nghĩ đến việc nữ nhân mà hắn yêu thương không chỉ quên hắn, mà còn đồng ý cho hắn nạp thiếp, hắn muốn phát hỏa.
Nàng bị dáng vẻ của hắn dọa co rúm lại. “Ta… không có… ghét chàng…"
“Không ghét ta, tại sao nàng lại đồng ý cho ta nạp thiếp?" Hắn tức giận hỏi.
“Ta không phải… Nhưng mà…" Lục Nhi luống cuống tới mức nước mắt rơi lã chã, thật sự không biết nên giải thích thế nào, chẳng lẽ bản thân mình đã nói sai sao? Sao tướng công lại tức giận đến vậy?
Thấy nàng khóc, Vệ Thiên Lãng mới nhận ra giọng điệu cảu mình vừa rồi không được tốt lắm. “Không phải ta muốn hung dữ với nàng, chẳng qua…" Vất vả lắm mới cưới được nàng về nhà, lại không thể cùng nữ nhân mà mình yêu thương cùng nhau trải qua tháng ngày ân ái, khiến hắn cảm thấy thất vọng.
“Chẳng qua cái gì?" Lục Nhi thực sự không biết bản thân mình đã sai ở đâu.
Vệ Thiên Lãng tự nhủ bản thân mình cần phải nhẫn nại, chỉ cần khiến cho Lục Nhi yêu thương hắn, giống như Bạch Lộ ở kiếp trước yêu mình sâu đậm như vậy không phải là được rồi sao. “Không phải bất cứ người trượng phu nào cũng thích nhìn thê tử của mình hào phóng đến vậy, nàng còn nguyện ý tặng ta cho nữ nhân khác, chính vì thế ta mới cho rằng nàng chán ghét ta."
“Ta không có chán ghét… Ta thực sự không có chán ghét tướng công…" Lục Nhi lớn tiếng nói.
Hắn thầm cười khổ trong lòng, điều mà hắn thực sự muốn không chỉ có vậy. “Ta biết rồi, nàng chỉ ngơi một lát đi, ta ra ngoài xem xem thuyền đã tới đâu rồi."
Sau khi ra khỏi khoang thuyền, Vệ Thiên Lãng đứng yên tại chỗ, trầm tư.
“Bất kì một cô nương nào lớn lên cũng được dạy dỗ như vậy, không được phép can thiệp vào chuyện nạp thiếp của trượng phu, nàng nói như vậy cũng là việc bình thường…" Hắn hít vào một hơi thật sâu. “Huống hồ nàng đã quên những chuyện ở kiếp trước, nàng không có lý do để phản đối, nàng không có sai…" Vệ Thiên Lãng chỉ còn cách tự thuyết phục chính bản thân mình như vậy.
“Chỉ cần khiến nàng yêu ta thêm một lần nữa là được…" Cho dù nàng có thực sự quên kiếp trước, vậy thì hắn sẽ làm cho Lục Nhi yêu lại hắn.
Thành Bảo Nguyên – Ngu quốc.
Thời tiết đã vào thu, ngày ngắn đếm dài.
Hơn mười ngày ngồi trên xe ngựa, Lục Nhi mệt tới mức ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tỳ nữ nói rằng bọn họ đã về đến nhà, ngay sau đó liền mê man bất tỉnh, ngay cả việc bị người ôm về phòng cũng không biết.
Ngủ suốt một ngày một đêm, Lục Nhi tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, sau một hồi run rẩy sợ hãi mới nghĩ đến đây là nhà của tướng công.
Nàng xốc chăn lên, ngồi dậy, trong phòng chỉ có một mình nàng, Lục Nhi quay người nhìn về phía cửa sổ, tuy rằng bây giờ là nửa đêm, có điều ánh trăng rất sáng.
Lục Nhi với lấy trang phục gấp gọn gàng ở cuối giường mặc lên người, tóc dài buông xõa, đấy cửa đi ra ngoài.
“Hôm nay trăng khuyết…" Tuy ánh trăng chỉ là một hình cong cong tinh tế nhưng lại thoáng nhuốm một thứ màu lam trong suốt, khiến cho Lục Nhi ngẩn ngơ. “Thật đẹp…"
Cứ thế, Lục Nhi bước theo hành lang đi ra ngoài sân, đôi mắt vẫn không rời khỏi ánh trăng, giống như bị nó mê hoặc.
“Một mình nàng ở chỗ này ngắm trăng sao?" Vệ Thiên Lãng từ căn phòng đối diện tiến lại gần, tiếng nói trầm thấp vang lên dưới ánh trăng.
Nghe thấy những lời này, hai lúm đồng tiền của Lục Nhi tự nhiên nở rộ, nhìn về thía hắn, thanh âm cứ thế thốt ra. “Đúng vây, ta đang chờ chàng, mau mau lại đây, Ngao…"
Cái tiên kia thiếu chút nữa là có thể kêu lên, vậy mà hết lần này đến lần khác đều bị nghẹn lại trong cổ họng.
Lục Nhi vươn tay che lại cái miệng nhỏ, suy nghĩ cũng trở nên hỗn loạn.
Nàng thực sự quen biết hắn sao?
Lục Nhi khẽ nhíu mày, không rõ tại sao bản thân mình lại thế này, đầu óc càng lúc càng trở nên mơ hồ.
“Làm sao vậy?" Vệ Thiên Lãng chăm chú xem xét nét mặt của nàng.
Tâm trí Lục Nhi ngay tức khắc trở lại với hiện thực, cô nghiêm chỉnh ngồi thẳng người dậy, người nam nhân trước mắt còn cao lớn hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của nàng, nàng có cảm giác, hắn chỉ cần khẽ động một đầu ngón tay là có thể giết chết nàng trong nháy mắt, hơn nữa, ánh nhìn của hắn có chút sắc bén, chỉ cần bị nhìn như vậy, cả người Lục Nhi đã không nhịn được mà phát run.
“Không… Không có gì." Cô mềm giọng trả lời.
“Nàng… Không nhớ rõ ta sao?" Hắn lại hỏi.
Nghe vậy, Lục Nhi sợ hãi lên tiếng, “Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau?"
“Nàng nhớ ra rồi?" Vệ Thiên Lãng vui vẻ nói.
“Ách… Có chút quen quen, nhưng ta nghĩ mãi vẫn không ra…" Ngón tay Lục Nhi cong lạ, gõ vào đầu mình, “Thật xin lỗi… Ta sẽ cố gắng nhớ lại… Ngươi đừng tức giận…"
Nhìn thấy Lục Nhi sợ mình như vậy, nếu hắn càng cố dồn ép nàng nhớ lại, chỉ e rằng nàng sẽ càng không dám tiến lại gần hắn, Vệ Thiên Lãng thử thả lỏng biểu cảm, trước hết phải khiến nàng dỡ bỏ sự đề phòng với mình xuống trước đã. “Buổi tối ngày lễ Vu Lan hôm đó, chẳng phải chúng ta đã từng gặp nhau ở trên đường sao?"
Lục Nhi nghiêng đầu nhớ lại, “Lễ Vu Lan…"
“Ta hỏi nàng có thích ánh trăng không?" Vệ Thiên Lãng nhắc lại cho nàng. “Nàng nói nàng thích."
“A!" Lục Nhi nghĩ ra, tối hôm đó quả thật có nói chuyện với một nam nhân, có điều đối phương đưa lưng về phía ánh trăng, cho nên nàng không thấy rõ diện mạo của người đó, vì vậy không có liên tưởng tới. “Ngươi là người đó…"
Vệ Thiên Lãng “Ừ" một tiếng. “Đúng vậy."
“Đúng… Đúng là rất khéo." Nàng không nghĩ tới mình lại được gả cho người đã từng gặp mặt một lần.
Hắn cười nhẹ, “Một chút cũng không khéo, tối hôm đó, ta cố ý tiếp cận nàng."
“Vì… Vì sao?" Lục Nhi chớp mắt hỏi.
“Bởi vì ta rất muốn làm quen với nàng." Vệ Thiên Lãng nói là sự thật.
“Ngươi muốn… muốn làm quen với ta?" Khuôn mặt của Lục Nhi đột nhiên nóng lên, lần đầu tiên có nam nhân nói những lời này với nàng, muốn không đỏ mặt cũng khó.
“Không sai." Hắn gật đầu.
Lúc này, ngay cả hai tai của Lục Nhi cũng chậm rãi đỏ bừng.
Vệ Thiên Lãng ngồi xuống bên cạnh nàng, muốn hai người thân cận thêm một chút, có điều, cả người Lục Nhi ngay lập tức trở nên cứng ngắc, chính bản thân nàng cũng không thể khống chế được phản ứng của cơ thể mình, Vệ Thiên Lãng hiểu được bọn họ bây giờ dù sao cũng vẫn chỉ là người xa lạ, đành chậm rãi thử kết bạn cùng nàng.
“Ta có thể gọi nàng là Lục Nhi được không?" Hắn nhẹ giọng hỏi.
“Ừm." Lục Nhi khẽ gật đầu.
Vệ Thiên Lãng tạm ngừng một chút. “Chúng ta chỉ có thể ở đây đến hết ngày mai, ngay kia nàng sẽ cùng ta trở về Ngu quốc."
Nghe vậy, Lục Nhi sợ hãi liếc nhìn hắn một cái, mười ngón tay đan xen, vặn xoắn. “Ngày… Ngày kia phải đi?"
Nghĩ đến việc phải đi theo một người nam nhân xa lạ đến nơi đất khách quê người, nàng thực sự cảm thấy vô cùng bất an.
“Đúng vậy, buổi sáng ngày kia chúng ta sẽ xuất phát." Vệ Thiên Lãng chắc chắn.
“Ta… Ta đã biết." Cho dù Lục Nhi có không muốn đi chăng nữa, nàng cũng chỉ còn cách nghe theo hắn.
“Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc…" Hắn mới nói đến những từ này, Lục Nhi ở bên cạnh đã nhanh chóng rụt hai đầu vai lại, dáng vẻ vô cùng sợ hãi. “Ta sẽ không bắt buộc nàng phải viên phòng cùng ta, chờ cho đến lúc nàng gần gũi với ta hơn, không còn sợ ta như lúc này nữa thì chúng ta sẽ nói tiếp."
Lục Nhi không thể ngờ tới Vệ Thiên Lãng sẽ nói như vậy, nàng giật mình nhìn thẳng vào hắn.
“Ta sẽ để tỳ nữ vào đây hầu hạ nàng thay quần áo, đêm nay nàng nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai ta sẽ qua dùng bữa sáng với nàng." Sau đó, Vệ Thiên Lãng thực sự đứng dậy, bước ra ngoài, dùng hành động chứng tỏ những điều mình vừa nói.
Lục Nhi trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đã sớm khép lại, sự săn sóc bất ngờ của nam nhân này, khiến cho Lục Nhi không kìm được mà vươn tay che ngực, dường như nàng cũng không còn cảm thấy sợ hãi như lúc trước nữa.
“Phu nhân, nô tỳ giúp người thay quần áo." Người tỳ nữ vừa rồi quay trở lại.
Lục Nhi kinh ngạc gật đầu, để yên cho tỳ nữ tháo mũ phượng cùng trang phục tân nương ở trên người. “Dừng như lão gia nhà các người… cũng không đáng sợ lắm."
“Không phải nô tỳ đã nói, vỗn dĩ phu nhân không cần phải sợ hay sao." Tỳ nữ cười cười. “Vừa rồi lão gia còn nói, để cho nô tỳ theo người quay về Ngu quốc, cũng thuận tiện ở trên đường chăm sóc phu nhân."
Nàng ngượng ngùng. “Lão gia nhà các người thực sự nói như vậy?"
“Vâng." Tỳ nữ trả lời.
Nhận ra bản thân mình được gả cho một người trượng phu chăm sóc cẩn thận như vậy, Lục Nhi thầm nghĩ trong lòng, có lẽ nàng có thể tin tưởng người này sẽ không dã man tới mức đánh nữ nhân giống như đại tỷ phu [1], thật đúng là người tốt.
Tâm tình Lục Nhi dần bình tĩnh lại, vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ thiếp đi.
Đúng lúc này, Ngao Liệt chờ tỳ nữ đi khỏi mới từ bên ngoài tiến vào, trông thấy Lục Nhi đang say giấc trên giường, không kìm được mà thở dài một hơi, dưới ánh nến đỏ thẫm, mái đóc trắng xóa của hắn càng trở nên nổi bật.
“Vì các ngươi, chẳng biết ta đã thở dài bao nhiêu lần nữa…" Ngao Liệt nhìn về phía thân thể sau khi đầu thai của Bạch Lộ, khẽ thấp giọng nói “Mặc dù diện mạo có thay đổi, nhưng Ngao Lãng chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra ngươi, loại tình cảm này rốt cuộc sâu đậm đến mức nào? Mà thứ chấp niệm này cũng thật đáng sợ, ta cũng không hi vọng sẽ có ngày gặp phải…"
“Bây giờ các ngươi cũng đã thành thân, ta chân thành chúc phúc hai ngươi sẽ có được hạnh phúc chân chính, cũng có thể bách niên giai lão…" Nói xong, không hề lưu luyến quay trở về thiên đình.
Ngày thứ ba, Lục Nhi rời khỏi quê hương Chu quốc, đi theo trượng phu sang Ngu quốc.
Bọn họ đi thuyền dọc theo đường thủy tới nơi biên giới giữa Chu quốc và Ngu quốc, sau đó lại tiếp tục đi đường bộ, khiến cho cơ thể Lục Nhi từ bé đến lớn chưa từng ngồi thuyền đi đường xa bao giờ càng lúc càng khó chịu, say sóng liên miên.
“Có đỡ hơn không?" Vệ Thiên Lãng ngồi trong khoang thuyền tự mình chăm sóc nàng, dọn dẹp uế vật, một chút cũng không cảm thấy bẩn.
“Ta… Ta không sao…" Lục Nhi thẹn thùng trả lời.
Hắn rót chén trà đưa cho nàng. “Súc miệng trước đã."
“Cám ơn." Lục Nhi ngoan ngoãn nghe theo.
“Chúng ta là phu thê, nàng không cần phải nói cảm ơn với ta." Vệ Thiên Lãng đặt chén trà xuống, lấy một chiếc khăn ướt để nàng lau mặt. “Ngày mai chúng ta có thể rời thuyền được rồi, ngồi trên xe ngựa tiến vào nội địa Ngu quốc hẳn sẽ không khó chịu như vậy nữa."
“Ừm." Nghe thấy trong giọng nói của hắn ngập tràn sự quan tâm, sự đề phòng trong lòng Lục Nhi cũng giảm đi ít nhiều. “Tướng… Tướng công, ta có thể hỏi chàng một việc không?" Nàng cẩn thận lên tiếng.
Khóe miệng Vệ Thiên Lãng khẽ nhếch, cố gắng làm cho bản thân không được quá mức nghiêm túc, nếu không nàng lại không dám nói với mình. “Đương nhiên có thể, nàng muốn biết chuyện gì?"
“Trong nhà tướng công… Còn có ai nữa?" Lục Nhi nuốt nước miếng, dè dặt hỏi. “Cha mẹ tướng công… Chính là công công, bà bà[2] vẫn còn sao? Hay chàng có huynh đệ tỷ muội nào khác không?"
Nghe Lục Nhi hỏi, Vệ Thiên Lãng mới nghĩ đến bản thân mình chưa đề cập bất cứ việc gì với nàng, ngay cả Từ lão gia cũng chỉ muốn nhanh chút đưa cháu gái giao cho hắn, những việc khác đều không đề cập đến, vì thế nhắn nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, nâng thể tử dậy, dịu dàng nói với nàng. “Ta là cô nhi không có cha mẹ, năm mười tuổi may mắn được dưỡng phụ đưa về nhà, cho ta họ, còn đặt tên, bởi vì dưỡn phụ không lập gia đình, cho nên trong nhà cũng không có con cái, sau khi ngài qua đời, chỉ còn lại một mình ta…" Vệ Thiên Lãng đơn giản tóm tắt một chút. “Nàng không cần phải lo lắng về chuyện hầu hạ cha mẹ chồng."
Lục Nhi cúi đầu, tóc mái rủ xuống. “Không phải ta lo lắng về chuyện hầu hạ cha mẹ chồng, mà là… lo lắng bọn họ sẽ không thích ta, ta rất ngốc, lại không nhanh mồm nhanh miệng, giống như tứ tỷ của ta… Bà bà rất ghét nàng, lúc nào cũng gây khó dễ cho nàng…"
“Sẽ không có ai dám bắt nạt nàng, nàng là nữ chủ nhân của Vệ phủ." Ngay lập tức, hắn hiểu được, nhớ lại những gì thuộc hạ đã điều tra, vài người tỷ tỷ của Lục Nhi bị đối xử thậm tệ ở bên nhà chồng chính là nguyên nhân khiến nàng sợ hãi lập gia đình. “Đã có ta ở đây, ta sẽ là chỗ dựa cho nàng."
“Thật… Thạt vậy sao?" Từ sau khi các tỷ tỷ xuất giá, đã lâu không có ai che chở nàng như vậy, đôi mắt Lục Nhi đỏ bừng, muốn không cảm động cũng khó.
“Ta có thể lừa gạt tất cả mọi người, nhưng tuyệt đối sẽ không lừa nàng." Vệ Thiên Lãng chân thành nói.
Nghe thấy vậy, tảng đá bất ổn vẫn luôn đè nặng trong lòng Lục Nhi cuối cùng cũng biến mất, nàng cố lấy dũng khí lên tiếng: “Còn… Còn có, nếu về sau tướng công muốn nạp thiếp, ta cũng sẽ không phản đối, tướng công không cần lo lắng."
Trượng phu mở miệng nói muốn nạp thiếp, phần làm thê tử không thể nói từ “Không", như vậy chính là biểu hiện bản thân mình đang ghen tị, hắn có quyền hưu nàng, đạo lý này Lục Nhi hiểu được.
“Vì sao?" Vệ Thiên Lãng nhíu mày.
“Ách…" Lục Nhi cúi đầu. “Bởi vì… Nếu ta không chấp nhận, tướng công sẽ trừng phạt ta…" Nàng vẫn còn nhớ rõ cuộc đối thoại của Vệ Thiên Lãng với gia gia ngày hôm đó.
Lúc này, hắn mới cảm nhận được Lục Nhi rất để ý sự việc hôm ấy, cho nên mới sợ hãi bản thân mình đến vậy, nàng cho rằng hắn là kẻ thô lỗ bạo lực. “Những lời đó là ta dùng để lừa gạt gia gia của nàng, ta sẽ không động thủ với nàng."
“Tại sao chàng lại muốn gạt gia gia của ta?" Lục Nhi buồn bực hỏi.
“Về sau có cơ hội ta sẽ từ từ nói với nàng…" Lúc này, Vệ Thiên Lãng chỉ muốn biết duy nhất một chuyện. “Nếu ta không đánh nàng, nàng vẫn sẽ đồng ý cho ta nạp thiếp hay sao?"
Lục Nhi cảm thấy lắc đầu giống như thật không đúng. “Đương… Đương nhiên…"
“Vì sao? Nàng ghét ta?" Thanh âm của Vệ Thiên Lãng bất giác tăng lên, nghĩ đến việc nữ nhân mà hắn yêu thương không chỉ quên hắn, mà còn đồng ý cho hắn nạp thiếp, hắn muốn phát hỏa.
Nàng bị dáng vẻ của hắn dọa co rúm lại. “Ta… không có… ghét chàng…"
“Không ghét ta, tại sao nàng lại đồng ý cho ta nạp thiếp?" Hắn tức giận hỏi.
“Ta không phải… Nhưng mà…" Lục Nhi luống cuống tới mức nước mắt rơi lã chã, thật sự không biết nên giải thích thế nào, chẳng lẽ bản thân mình đã nói sai sao? Sao tướng công lại tức giận đến vậy?
Thấy nàng khóc, Vệ Thiên Lãng mới nhận ra giọng điệu cảu mình vừa rồi không được tốt lắm. “Không phải ta muốn hung dữ với nàng, chẳng qua…" Vất vả lắm mới cưới được nàng về nhà, lại không thể cùng nữ nhân mà mình yêu thương cùng nhau trải qua tháng ngày ân ái, khiến hắn cảm thấy thất vọng.
“Chẳng qua cái gì?" Lục Nhi thực sự không biết bản thân mình đã sai ở đâu.
Vệ Thiên Lãng tự nhủ bản thân mình cần phải nhẫn nại, chỉ cần khiến cho Lục Nhi yêu thương hắn, giống như Bạch Lộ ở kiếp trước yêu mình sâu đậm như vậy không phải là được rồi sao. “Không phải bất cứ người trượng phu nào cũng thích nhìn thê tử của mình hào phóng đến vậy, nàng còn nguyện ý tặng ta cho nữ nhân khác, chính vì thế ta mới cho rằng nàng chán ghét ta."
“Ta không có chán ghét… Ta thực sự không có chán ghét tướng công…" Lục Nhi lớn tiếng nói.
Hắn thầm cười khổ trong lòng, điều mà hắn thực sự muốn không chỉ có vậy. “Ta biết rồi, nàng chỉ ngơi một lát đi, ta ra ngoài xem xem thuyền đã tới đâu rồi."
Sau khi ra khỏi khoang thuyền, Vệ Thiên Lãng đứng yên tại chỗ, trầm tư.
“Bất kì một cô nương nào lớn lên cũng được dạy dỗ như vậy, không được phép can thiệp vào chuyện nạp thiếp của trượng phu, nàng nói như vậy cũng là việc bình thường…" Hắn hít vào một hơi thật sâu. “Huống hồ nàng đã quên những chuyện ở kiếp trước, nàng không có lý do để phản đối, nàng không có sai…" Vệ Thiên Lãng chỉ còn cách tự thuyết phục chính bản thân mình như vậy.
“Chỉ cần khiến nàng yêu ta thêm một lần nữa là được…" Cho dù nàng có thực sự quên kiếp trước, vậy thì hắn sẽ làm cho Lục Nhi yêu lại hắn.
Thành Bảo Nguyên – Ngu quốc.
Thời tiết đã vào thu, ngày ngắn đếm dài.
Hơn mười ngày ngồi trên xe ngựa, Lục Nhi mệt tới mức ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tỳ nữ nói rằng bọn họ đã về đến nhà, ngay sau đó liền mê man bất tỉnh, ngay cả việc bị người ôm về phòng cũng không biết.
Ngủ suốt một ngày một đêm, Lục Nhi tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, sau một hồi run rẩy sợ hãi mới nghĩ đến đây là nhà của tướng công.
Nàng xốc chăn lên, ngồi dậy, trong phòng chỉ có một mình nàng, Lục Nhi quay người nhìn về phía cửa sổ, tuy rằng bây giờ là nửa đêm, có điều ánh trăng rất sáng.
Lục Nhi với lấy trang phục gấp gọn gàng ở cuối giường mặc lên người, tóc dài buông xõa, đấy cửa đi ra ngoài.
“Hôm nay trăng khuyết…" Tuy ánh trăng chỉ là một hình cong cong tinh tế nhưng lại thoáng nhuốm một thứ màu lam trong suốt, khiến cho Lục Nhi ngẩn ngơ. “Thật đẹp…"
Cứ thế, Lục Nhi bước theo hành lang đi ra ngoài sân, đôi mắt vẫn không rời khỏi ánh trăng, giống như bị nó mê hoặc.
“Một mình nàng ở chỗ này ngắm trăng sao?" Vệ Thiên Lãng từ căn phòng đối diện tiến lại gần, tiếng nói trầm thấp vang lên dưới ánh trăng.
Nghe thấy những lời này, hai lúm đồng tiền của Lục Nhi tự nhiên nở rộ, nhìn về thía hắn, thanh âm cứ thế thốt ra. “Đúng vây, ta đang chờ chàng, mau mau lại đây, Ngao…"
Cái tiên kia thiếu chút nữa là có thể kêu lên, vậy mà hết lần này đến lần khác đều bị nghẹn lại trong cổ họng.
Lục Nhi vươn tay che lại cái miệng nhỏ, suy nghĩ cũng trở nên hỗn loạn.
Tác giả :
Mai Bối Nhĩ