Gian Xảo Long
Chương 10
Nghe vậy, Ngao Liệt tức đến mức ngay cả mái tóc trắng cũng dựng đứng cả lên. “Kể cả cô nương tên là Bạch Lộ ngươi cũng không để ý sao? Nếu ta đem chuyện ngươi muốn làm kể cho cô ấy, ta thật muốn nghe xem cô ấy sẽ nói như thế nào."
“Ngao Liệt!" Ngao Lãng giận dữ hô thẳng tên tộc trưởng.
“Ngươi sợ cái gì? Sợ cô ấy sẽ ngăn cản ngươi?" Ngao Liệt hỏi lại.
“Ngươi dám đi tìm nàng, đừng trách ta không khách khí." Đôi mắt sáng của Ngao Lãng trở nên đỏ thẫm trừng trừng nhìn hắn.
“Nhìn lại bộ dạng của ngươi bây giờ xem… Chỉ vì một người phàm mà khiến cho tâm trí mê muội, ngươi tỉnh ngộ lại cho ta, nhớ lại những ngày trước kia ở cùng Ngọc Đế, ngươi là Ứng Long mà người yêu quý nhất, cũng là người luôn ở bên cạnh hắn, Ngọc Đế nhất định đang chờ ngươi trở về." Ngao Liệt hy vọng nói như vậy hữu dụng.
“Ngọc Đế cũng không thiếu người làm bạn, nhưng Bạch Lộ chỉ có một mình ta, mà ta cũng chỉ có nàng…" Ngao Lãng bắt buộc phải lựa chọn một người.
Nói đến đây, Ngao Lãng cũng bởi vì quá mức mệt mỏi liền bất tri bất giác quỳ rạp trên mặt đất ngủ thiếp đi.
“Đã không còn cách nào có thể ngăn cản sao?" Ngao Liệt thở dài lẩm bẩm.
Hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, hy vọng ông trời có thể cho mình một lời mách bảo, năm đó Ngọc Đế muốn bản thân hắn ở lại đây là để giúp Ngao Lãng vượt qua kiếp nạn này, nhưng mà hiện tại Ngao Liệt thực sự không biết mình nên làm như thế nào. Đợi cả buổi, vẫn là không có được một chút tin tức gì, Ngao Liệt quyết định đi tìm cô nương tên Bạch Lộ, chỉ cần tác động một chút vào tâm lý của cô ấy chắc chắn còn hữu dụng hơn là hắn cứ ngồi đây tranh cãi với Ngao Lãng.
Rất nhanh, Ngao Liệt đã tới Bạch phủ, tìm được căn phòng treo vải đỏ của Bạch Lộ.
“Aizz…" Bạch Lộ bất chợt thở dài, lấy ra chiếc túi hương màu tím đeo ở trước ngực, cô chỉ có thể thông qua vật mà nghĩ đến người. “Ngao Lãng lúc này hẳn là đang chuyên tâm tu luyện, tuy rằng thực sự rất muốn nhìn thấy hắn, nhưng mình phải nhẫn nại mới được… Không thể làm phiền hắn…"
Nghe nàng nói vậy, Ngao Liệt bất đắc dĩ thở dài. “Ngươi như vậy sẽ hại hắn có biết hay không?" Nói xong, liền hướng về phía Bạch Lộ làm chút pháp thuật. “Này!"
Bạch Lộ bị tiếng gọi đột nhiên vang lên bên cạnh làm giật nảy mình, cả người đang ở trên ghế hoảng sợ nhảy dựng lên, sau đó trừng mắt nhìn cậu thiếu niên tóc trắng trước mặt. “Ngươi… Ngươi… vào bằng cách nào?"
“Ta trực tiếp xuyên cửa vào." Ngao Liệt liếc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nàng. “Ngươi yên tâm, ta không phải yêu quái, ta là tộc trưởng của bộ tộc Ứng Long."
Nghe vậy, Bạch Lộ mới hồi phục tinh thần lại. “Ngươi… Chính là vị tộc trưởng mà Ngao Lãng đã nhắc đến? Nhưng mà… Ngươi thoạt nhìn vẫn còn nhỏ tuổi…"
“Tuổi thật của ta còn lớn hơn những gì ngươi nghĩ!" Hắn rống lên một tiếng. “Quên đi, chuyện này không quan trọng, sở dĩ ta hiện thân, là có việc muốn nhờ ngươi, mong ngươi hãy để yên cho Ngao Lãng chuyên tâm tu luyện, đừng khiến tâm tư của hắn lúc nào cũng nghĩ về ngươi nữa, như vậy đối với hắn không có lợi."
Nàng có chút buồn bực nói: “Nhưng mà Ngao Lãng nói với ta hắn muốn bế quan tu luyện, tạm thời không thể tới gặp ta…"
“Hắn lừa gạt ngươi!" Ngao Liệt liếc mắt nhìn nàng một cái. “Kỳ thực thời gian này hắn đều ở…"
Nói đến đây, một luồng thần lực liền áp sát hắn, Ngao Liệt không kịp nói hết câu đã lập tức khôi phục nguyên hình, quay trở lại giữa không trung, Ngao Lãng lúc này cũng ở trong hình dạng Ứng Long, tư thế sẵn sàng chiến đấu.
“Ta đã nói không cho phép ngươi đi tìm nàng!" Ngao Lãng giận giữ trừng mắt, may mà hắn có chút không yên lòng mới tới đây xem, kết quả Ngao Liệt thực sự đến chỗ này.
Ngao Liệt cũng thi triển thần lực, còn thẳng tay đấu lại, cả hai người, ai cũng không thủ hạ lưu tình.
Trong lòng đã sớm nghĩ ra cách, Ngao Lãng vừa đánh nhau với hắn, vừa dụ dỗ Ngao Liệt quay trở lại hướng ngọn núi mà bọn họ đang ở.
“Ngọc Đế thật sự hy vọng ngươi có thể vượt qua kiếp nạn này… Ngao Lãng, mau chóng rời khỏi cô nương tên Bạch Lộ đi…" Ngao Liệt không nhận ra được ý đồ của Ngao Lãng, vẫn không ngừng hướng về phía Ngao Lãng đang mất đi lý trí hô lớn: “Ngươi đừng có u mê không tỉnh ngộ như thế này nữa, nếu không qua được cửa này, thực sự ngươi sẽ không thể trở về…"
“A…" Đột nhiên, Ngao Lãng giả vờ như thể lực của hắn đã chống đỡ hết nổi, thân hình cứ thế rơi xuống.
“Ngao Lãng!" Ngao Liệt lập tức tỏ ra quan tâm tiến nhanh tới xem xét.
Thừa dịp này, Ngao Lãng dùng toàn lực đánh Ngao Liệt rơi vào huyệt động nơi hai người họ tu luyện, sau đó bày trí kết giới ở bốn phía, làm cho hắn không ra được.
“Ngươi làm cái gì?" Ngao Liệt suy nghĩ muốn phá tan kết giới.
Ngao Lãng ở bên ngoài lạnh lùng nhìn. “Cho dù không thể quay về cũng không sao cả, ta chỉ cần có Bạch Lộ là được rồi, bất kì ai cũng không thể làm hỏng chuyện của ta."
Ngao Liệt vẫn không ngừng cố gắng thử mở ra kết giới. “Ngao Lãng, ngươi đừng có mắc thêm lỗi lầm nữa…"
“Đừng uổng phí sức lực, ở trong bộ tộc Ứng Long, kết giới do ta thiết lập được xem là mạnh nhất, cứ coi như lão tộc trưởng vẫn còn sống cũng khó mà phá nổi, càng đừng nói là ngươi." Ngao Lãng bỏ lại những lời này, liền cuộn mình nằm bên ngoài hang động, không để ý đến hắn nữa.
Cho dù có thể quay lại thiên đình, Bạch Lộ cũng sẽ không ở nơi đó, vậy thì hắn trở về làm gì? Ngao Lãng nhắm mắt lại, ‘phải mau chóng dưỡng thương cho tốt’, trong lòng hắn nghĩ như vậy.
Nơi nào có Bạch Lộ, nơi đó mới là chốn dừng chân của hắn.
Tiết Tiểu thử(1) tới cũng là lúc Bạch gia nhộn nhịp chuẩn bị việc đại hỷ.
Sau mười ngày nữa tỷ tỷ sẽ xuất giá, trong lòng Bạch Lộ cũng vì chuyện này mà vui mừng mãi không thôi, cô thực sự muốn chúc phúc cho tỷ mình. Nhưng đúng lúc này, trong cung truyền đến tin tức hoàng đế đã băng hà.
“Tối hôm qua vừa nhận được tin, cậu của con cùng đại biểu ca liền vội vàng tiến cung, đến bây giờ vẫn còn chưa trở về, thật sự là quá đường đột…" Mợ cũng không kìm được nỗi xúc động. “Chính vì vậy, hôn lễ của Anh nhi cũng không tiện tổ chức quá náo nhiệt, phải thu nhỏ lại một chút, dù sao nhà chúng ta cùng với bên thông gia đều làm quan trong triều, tốt hơn hết là đừng để cho người ngoài dị nghị sau lưng."
“Tỷ tỷ nói như thế nào?" Nghĩ đến khoảng thời gian gần đây, cảm tình của cô cùng với tỷ tỷ đã được cải thiện rất nhiều, không những vậy, tỷ tỷ còn luôn quan tâm đến mình, Bạch Lộ thực sự rất vui vẻ.
Mợ nhấp một ngụm trà. “Anh nhi nói việc này nàng cũng có thể thông cảm, cứ làm theo ý của cậu con thôi."
“Con muốn đi gặp tỷ tỷ." Bạch Lộ biết mỗi cô gái đều hy vọng có thể thuận lợi vui vẻ gả vào nhà chồng, cho nên muốn đi an ủi nàng một chút.
Bạch Lộ đi trên hành lang, vô tình liếc mắt về hướng chân trời đã dần mờ tối, đúng lúc nhìn thấy Ngao Lãng toàn thân ẩn ẩn phát ra ánh sáng xẹt qua mái hiên, liền nhanh chóng chạy về sân phòng của mình.
“Ngao Lãng!" Bạch Lộ có cảm giác lần gặp nhau gần đây nhất của hai người dường như đã trở thành chuyện của rất nhiều năm về trước. “Không phải chàng nói muốn bế quan tu luyện, làm ta còn tưởng rằng phải thật lâu sau mới có thể gặp được chàng."
Giang tay đón lấy thân thể mềm mại đang vội vàng chạy tới, Ngao Lãng ôm thật chặt Bạch Lộ vào trong lòng, thật muốn vĩnh viễn cũng không buông tay. “Đây có phải nàng đang biểu hiện nàng rất nhớ ta hay không?"
“Đó là đương nhiên…" Nàng thẹn thùng thừa nhận, muốn nhìn hắn thật cẩn thận. “Sắc mặt của chàng không tốt lắm, làm sao vậy? Sinh bệnh sao?"
Ngao Lãng hừ nhẹ một tiếng. “Ta là thần thú, sẽ không bị bệnh."
“Nói cũng phải… Đúng rồi! Tộc trưởng của chàng từng đến tìm ta, nhưng mà mới nói chuyện được một nửa đã đi mất rồi, ta còn chưa kịp hỏi rõ đã có chuyện gì xảy ra." Việc này vẫn luôn khiến cho Bạch Lộ cảm thấy thấp thỏm, không thể yên lòng được. “Hắn nói chàng gạt ta, rốt cuộc gạt ta cái gì?"
Ngao Lãng nghĩ tới tộc trưởng còn đang bị nhốt trong kết giới, tìm bừa một lý do lấy lệ. “Ý của hắn là nói ta lừa nàng phải chuyên tâm tu luyện, kỳ thực căn bản là ta không thể tĩnh tâm, cho nên hắn rất phiền lòng, muốn nàng tới khuyên nhủ ta."
“Thì ra là như vậy, ta nghĩ ngài ấy cũng là vì muốn tốt cho chàng." Bạch Lộ nhẹ nhàng nói.
Ngao Lãng hừ hừ, không thích Bạch Lộ vì một nam nhân khác mà nói với hắn. “Vào trong nhà rồi nói sau."
“Ừm." Nàng cười ngọt ngào. “Vốn dĩ ta muốn đi tìm tỷ tỷ, mười ngày nữa nàng sẽ xuất giá, thực sự ta không nỡ. Khó khăn lắm cảm tình của hai tỷ muội chúng ta mới có thể tốt được như vậy, không ngờ lại phải sớm chia tay."
Trông nàng cười vui vẻ đến thế, Ngao Lãng cũng cảm thấy phấn khởi.
Ban đầu định để cho tỷ tỷ của Bạch Lộ xuất giá xong sẽ giải trừ phép thuật, nhưng mà thấy nàng tươi cười hạnh phúc như vậy, Ngao Lãng quyết định sẽ để yên hiện trạng mọi việc.
“… Có điều nhà tướng công của tỷ tỷ cũng là ở kinh thành, nếu như muốn gặp cũng không phải là việc không thể." Bạch Lộ tự an ủi chính mình.
“Nhị tiểu thư, người đang làm gì vậy?" Đúng lúc tỳ nữ mang bữa tối lại đây, trông thấy chủ nhân một mình ở trong sân nói nói cười cười, không khỏi hoang mang cất giọng hỏi.
Bạch Lộ vội vàng che lại cái miệng nhỏ, bởi vì nhất thời cao hứng, đã quên chú ý xung quanh có người đến hay không. “A… Không có, là ta đang tự nói một mình mà thôi… Ta vẫn chưa đói bụng, các ngươi cứ để ở trong phòng là được rồi, không cần hầu hạ đâu."
“Vâng." Tỳ nữ liền bưng bữa tối vào trong phòng rồi lui xuống, không nghi ngờ nữa.
Bạch Lộ thở ra. “Về sau phải cẩn thận một chút mới được, nếu không những người khác đều không nhìn thấy chàng, lại xem ta cứ lẩm bẩm một mình, còn khoa tay múa chân, sẽ cho rằng ta trúng tà mất."
“Có ta ở đây, nếu như mấy tên yêu ma quỷ quái không thiết sống kia dám đến gần nàng, hắn sẽ phải nếm thử xem nắm đấm của ta có bao nhiêu lợi hại, chỉ cần một quyền, là ta có thể đánh chết bọn chúng." Ngao Lãng hừ hừ nói.
Nghe vậy, Bạch Lộ phốc xích nở nụ cười. “Ta đương nhiên tin tưởng chàng sẽ bảo vệ ta… Lúc này ta vẫn chưa đói bụng, chúng ta đi chờ mặt trăng lên đi!"
Ngao Lãng nhìn thấy trên khuôn mặt nàng tràn đầy ý cười, thần sắc cứng nhắc căng thẳng của hắn cũng theo đó mà dần trở nên dịu dàng hơn. “Ừ." Cho dù Bạch Lộ nói cái gì, hắn đều sẽ nghe. Tuy rằng “thích" sẽ làm cho hắn không còn dáng vẻ uy phong, không còn cao ngạo cuồng vọng như trước nữa thì Ngao Lãng cũng sẽ không để ý, chỉ cần trong lòng Bạch Lộ có một mình hắn là quá đủ rồi.
Tới khi hai người đặt chân đến đỉnh núi, mặt trăng cũng đã lên cao. Ánh trăng bao phủ lấy bọn họ, in trên mặt đất bóng dáng của cả hai, từ giờ sẽ không còn ai cảm thấy cô đơn nữa.
Nghe thấy Ngao Liệt bị nhốt trong huyệt động vẫn luôn kiên trì ý định muốn phá kết giới, hơn nữa hắn còn không ngừng gào thét tên của mình, vì để phòng ngừa vạn nhất, Ngao Lãng đặt thêm một đạo kết giới ở xung quanh hai người, ngăn cách thanh âm quấy nhiễu ở bên ngoài, không muốn có bất cứ thứ gì đến gây rối hắn cùng Bạch Lộ.
Bạch Lộ ngồi xuống, khẽ gọi nam nhân bên cạnh: “Ngao Lãng…"
“Hửm?" Ngao Lãng kéo tâm tư của mình quay về, nghiêng đầu nhìn nàng.
“Nếu có một cô nương khác cũng trông thấy được chàng giống như ta, chàng cũng sẽ đưa cô ấy đến ngắm trăng sao?" Nàng đột nhiên muốn hỏi như vậy.
“Chắc chắn sẽ không có." Ngao Lãng cảm thấy kì quái liếc nhìn nàng một cái.
“Cho nên ta mới nói giả sử mà có, chàng sẽ đưa cô ấy tới sao?" Bạch Lộ cũng biết bản thân không nên ích kỉ như vậy, chẳng qua nàng vẫn luôn hi vọng mình là độc nhất vô nhị.
“Chắc chắn sẽ không có chuyện đó, vì sao còn muốn giả thiết?" Ngao Lãng vẫn cảm thấy vấn đề này thật sự rất dư thừa, hoàn toàn không rõ trọng điểm đặt ở chỗ nào.
Bạch Lộ quay mặt sang chỗ khác, không muốn nói thêm nữa.
“Nàng… Tức giận?" Ngao Lãng lúc này mới cảm thấy khác thường, may mắn đầu óc hắn còn có vẻ nhanh nhạy, hiểu được nàng vì sao đột nhiên thay đổi. “Nếu giả sử thực sự có một cô nương khác thấy được ta, ta… vẫn sẽ chỉ đưa một mình nàng đến."
“Vì sao?" Bạch Lộ chậm rãi quay đầu lại.
“Ai bảo nàng hồi nhỏ vừa nhát gan lại hay khóc nhè, tuy rằng nàng như vậy trêu đùa rất vui, nhưng mà ai ngờ nàng chẳng những không hề chạy tới nói với người lớn trong nhà, lại còn luôn luôn ở cùng ta…" Ngao Lãng hy vọng bản thân sẽ không lỡ lời, hắn cũng không muốn lại chọc Bạch Lộ tức giận. “Dần dần, càng lúc ta càng không thể chịu đựng được việc ngắm trăng một mình, ta cảm thấy sợ hãi khi phải nếm trải nỗi cô độc cùng hư không… Là nàng đã giúp ta vượt qua tất cả."
“Thật vậy sao?" Bạch Lộ nghe thấy hắn cuối cùng cũng thừa nhận bản thân mình cô đơn, nguyện ý cùng nàng chia sẻ tâm tình, hắn thay đổi như vậy khiến nàng cảm thấy đau lòng.
“Tất nhiên rồi." Ngao Lãng chỉ còn thiếu không chỉ tay lên trời mà thề.
“Ta cũng giống như chàng, không thể tưởng tượng nổi một ngày nào đó sẽ không được gặp chàng nữa." Nàng ngượng ngùng cười cười, dựa trán vào đầu vai Ngao Lãng.
“Ừ." Đáy mắt Ngao Lãng lóe lên một tia thống khổ, không quay về được thiên đình, hắn không lấy được tiên dược, cũng không thể khiến cho Bạch Lộ trở nên trường sinh bất lão.
Bạch Lộ tựa đầu vào vai Ngao Lãng, trông thấy gương mặt hắn toát lên vẻ đau đớn bèn vươn bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng mơn trớn đừng đường nét. “Không nên như vậy… Hiện tại không phải ta đang ở bên cạnh chàng hay sao?"
Cổ họng Ngao Lãng đột nhiên co rút lại, khuôn mặt tuấn tú cúi thấp xuống, ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn đang tuôn ra những lời dịu dàng, vừa thô lỗ vừa trúc trắc duyện cắn.
“Ưm…" Bạch Lộ vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng khi nghĩ lại nàng lại muốn, đời này nàng chỉ có một người nam nhân là hắn, cần gì phải để ý, phải dè dặt, vậy thì cứ ngượng ngùng mà đón nhận đi.
Từ trong cổ họng Ngao Lãng phát ra một tiếng than nhẹ, bàn tay khẽ lướt trên thân thể mềm mại đầy dụ hoặc.
Dục vọng mãnh liệt như vậy, trước đây cũng đã từng phát sinh một lần, lúc ấy hắn còn không biết nguyên nhân tại sao, nhưng hiện tại Ngao Lãng đã hiểu được, đó là bởi vì thích, hắn thích Bạch Lộ, cho nên hắn muốn Bạch Lộ chỉ là của một mình hắn, hoàn toàn, không chỉ là tâm, mà còn cả thân thể nàng.
Trong lòng nghĩ như vậy, Ngao Lãng hôn càng sâu, khiến cho Bạch Lộ buộc phải ngả người nằm xuống. Cùng lúc ấy, nàng khẽ hé mở mi mắt, nhìn vào thân ảnh cao lớn đang đắm mình trong ánh trăng ở trước mặt.
“Bạch Lộ…" Ngao Lãng cất giọng khàn khàn gọi nàng.
“Sao, chuyện gì?" Khuôn mặt Bạch Lộ đỏ bừng.
“Chúng ta làm vợ chồng chân chính đi…" Ngao Lãng muốn nàng hoàn toàn là của hắn.
Bạch Lộ không nhìn rõ lắm vẻ mặt của Ngao Lãng lúc này như thế nào, nhưng nàng có thể thấy được từng ngọn lửa đang hừng hực cháy trong đáy mắt của hắn, nóng bỏng đến mức khiến cho cơ thể nàng như nhũn ra.
“Được…" Nếu làm như vậy có thể khiến Ngao Lãng cảm thấy an tâm, vậy thì nàng nguyện ý cho hắn, huống chi nàng đã sớm coi hắn là trượng phu của mình.
“Ngao Liệt!" Ngao Lãng giận dữ hô thẳng tên tộc trưởng.
“Ngươi sợ cái gì? Sợ cô ấy sẽ ngăn cản ngươi?" Ngao Liệt hỏi lại.
“Ngươi dám đi tìm nàng, đừng trách ta không khách khí." Đôi mắt sáng của Ngao Lãng trở nên đỏ thẫm trừng trừng nhìn hắn.
“Nhìn lại bộ dạng của ngươi bây giờ xem… Chỉ vì một người phàm mà khiến cho tâm trí mê muội, ngươi tỉnh ngộ lại cho ta, nhớ lại những ngày trước kia ở cùng Ngọc Đế, ngươi là Ứng Long mà người yêu quý nhất, cũng là người luôn ở bên cạnh hắn, Ngọc Đế nhất định đang chờ ngươi trở về." Ngao Liệt hy vọng nói như vậy hữu dụng.
“Ngọc Đế cũng không thiếu người làm bạn, nhưng Bạch Lộ chỉ có một mình ta, mà ta cũng chỉ có nàng…" Ngao Lãng bắt buộc phải lựa chọn một người.
Nói đến đây, Ngao Lãng cũng bởi vì quá mức mệt mỏi liền bất tri bất giác quỳ rạp trên mặt đất ngủ thiếp đi.
“Đã không còn cách nào có thể ngăn cản sao?" Ngao Liệt thở dài lẩm bẩm.
Hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, hy vọng ông trời có thể cho mình một lời mách bảo, năm đó Ngọc Đế muốn bản thân hắn ở lại đây là để giúp Ngao Lãng vượt qua kiếp nạn này, nhưng mà hiện tại Ngao Liệt thực sự không biết mình nên làm như thế nào. Đợi cả buổi, vẫn là không có được một chút tin tức gì, Ngao Liệt quyết định đi tìm cô nương tên Bạch Lộ, chỉ cần tác động một chút vào tâm lý của cô ấy chắc chắn còn hữu dụng hơn là hắn cứ ngồi đây tranh cãi với Ngao Lãng.
Rất nhanh, Ngao Liệt đã tới Bạch phủ, tìm được căn phòng treo vải đỏ của Bạch Lộ.
“Aizz…" Bạch Lộ bất chợt thở dài, lấy ra chiếc túi hương màu tím đeo ở trước ngực, cô chỉ có thể thông qua vật mà nghĩ đến người. “Ngao Lãng lúc này hẳn là đang chuyên tâm tu luyện, tuy rằng thực sự rất muốn nhìn thấy hắn, nhưng mình phải nhẫn nại mới được… Không thể làm phiền hắn…"
Nghe nàng nói vậy, Ngao Liệt bất đắc dĩ thở dài. “Ngươi như vậy sẽ hại hắn có biết hay không?" Nói xong, liền hướng về phía Bạch Lộ làm chút pháp thuật. “Này!"
Bạch Lộ bị tiếng gọi đột nhiên vang lên bên cạnh làm giật nảy mình, cả người đang ở trên ghế hoảng sợ nhảy dựng lên, sau đó trừng mắt nhìn cậu thiếu niên tóc trắng trước mặt. “Ngươi… Ngươi… vào bằng cách nào?"
“Ta trực tiếp xuyên cửa vào." Ngao Liệt liếc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nàng. “Ngươi yên tâm, ta không phải yêu quái, ta là tộc trưởng của bộ tộc Ứng Long."
Nghe vậy, Bạch Lộ mới hồi phục tinh thần lại. “Ngươi… Chính là vị tộc trưởng mà Ngao Lãng đã nhắc đến? Nhưng mà… Ngươi thoạt nhìn vẫn còn nhỏ tuổi…"
“Tuổi thật của ta còn lớn hơn những gì ngươi nghĩ!" Hắn rống lên một tiếng. “Quên đi, chuyện này không quan trọng, sở dĩ ta hiện thân, là có việc muốn nhờ ngươi, mong ngươi hãy để yên cho Ngao Lãng chuyên tâm tu luyện, đừng khiến tâm tư của hắn lúc nào cũng nghĩ về ngươi nữa, như vậy đối với hắn không có lợi."
Nàng có chút buồn bực nói: “Nhưng mà Ngao Lãng nói với ta hắn muốn bế quan tu luyện, tạm thời không thể tới gặp ta…"
“Hắn lừa gạt ngươi!" Ngao Liệt liếc mắt nhìn nàng một cái. “Kỳ thực thời gian này hắn đều ở…"
Nói đến đây, một luồng thần lực liền áp sát hắn, Ngao Liệt không kịp nói hết câu đã lập tức khôi phục nguyên hình, quay trở lại giữa không trung, Ngao Lãng lúc này cũng ở trong hình dạng Ứng Long, tư thế sẵn sàng chiến đấu.
“Ta đã nói không cho phép ngươi đi tìm nàng!" Ngao Lãng giận giữ trừng mắt, may mà hắn có chút không yên lòng mới tới đây xem, kết quả Ngao Liệt thực sự đến chỗ này.
Ngao Liệt cũng thi triển thần lực, còn thẳng tay đấu lại, cả hai người, ai cũng không thủ hạ lưu tình.
Trong lòng đã sớm nghĩ ra cách, Ngao Lãng vừa đánh nhau với hắn, vừa dụ dỗ Ngao Liệt quay trở lại hướng ngọn núi mà bọn họ đang ở.
“Ngọc Đế thật sự hy vọng ngươi có thể vượt qua kiếp nạn này… Ngao Lãng, mau chóng rời khỏi cô nương tên Bạch Lộ đi…" Ngao Liệt không nhận ra được ý đồ của Ngao Lãng, vẫn không ngừng hướng về phía Ngao Lãng đang mất đi lý trí hô lớn: “Ngươi đừng có u mê không tỉnh ngộ như thế này nữa, nếu không qua được cửa này, thực sự ngươi sẽ không thể trở về…"
“A…" Đột nhiên, Ngao Lãng giả vờ như thể lực của hắn đã chống đỡ hết nổi, thân hình cứ thế rơi xuống.
“Ngao Lãng!" Ngao Liệt lập tức tỏ ra quan tâm tiến nhanh tới xem xét.
Thừa dịp này, Ngao Lãng dùng toàn lực đánh Ngao Liệt rơi vào huyệt động nơi hai người họ tu luyện, sau đó bày trí kết giới ở bốn phía, làm cho hắn không ra được.
“Ngươi làm cái gì?" Ngao Liệt suy nghĩ muốn phá tan kết giới.
Ngao Lãng ở bên ngoài lạnh lùng nhìn. “Cho dù không thể quay về cũng không sao cả, ta chỉ cần có Bạch Lộ là được rồi, bất kì ai cũng không thể làm hỏng chuyện của ta."
Ngao Liệt vẫn không ngừng cố gắng thử mở ra kết giới. “Ngao Lãng, ngươi đừng có mắc thêm lỗi lầm nữa…"
“Đừng uổng phí sức lực, ở trong bộ tộc Ứng Long, kết giới do ta thiết lập được xem là mạnh nhất, cứ coi như lão tộc trưởng vẫn còn sống cũng khó mà phá nổi, càng đừng nói là ngươi." Ngao Lãng bỏ lại những lời này, liền cuộn mình nằm bên ngoài hang động, không để ý đến hắn nữa.
Cho dù có thể quay lại thiên đình, Bạch Lộ cũng sẽ không ở nơi đó, vậy thì hắn trở về làm gì? Ngao Lãng nhắm mắt lại, ‘phải mau chóng dưỡng thương cho tốt’, trong lòng hắn nghĩ như vậy.
Nơi nào có Bạch Lộ, nơi đó mới là chốn dừng chân của hắn.
Tiết Tiểu thử(1) tới cũng là lúc Bạch gia nhộn nhịp chuẩn bị việc đại hỷ.
Sau mười ngày nữa tỷ tỷ sẽ xuất giá, trong lòng Bạch Lộ cũng vì chuyện này mà vui mừng mãi không thôi, cô thực sự muốn chúc phúc cho tỷ mình. Nhưng đúng lúc này, trong cung truyền đến tin tức hoàng đế đã băng hà.
“Tối hôm qua vừa nhận được tin, cậu của con cùng đại biểu ca liền vội vàng tiến cung, đến bây giờ vẫn còn chưa trở về, thật sự là quá đường đột…" Mợ cũng không kìm được nỗi xúc động. “Chính vì vậy, hôn lễ của Anh nhi cũng không tiện tổ chức quá náo nhiệt, phải thu nhỏ lại một chút, dù sao nhà chúng ta cùng với bên thông gia đều làm quan trong triều, tốt hơn hết là đừng để cho người ngoài dị nghị sau lưng."
“Tỷ tỷ nói như thế nào?" Nghĩ đến khoảng thời gian gần đây, cảm tình của cô cùng với tỷ tỷ đã được cải thiện rất nhiều, không những vậy, tỷ tỷ còn luôn quan tâm đến mình, Bạch Lộ thực sự rất vui vẻ.
Mợ nhấp một ngụm trà. “Anh nhi nói việc này nàng cũng có thể thông cảm, cứ làm theo ý của cậu con thôi."
“Con muốn đi gặp tỷ tỷ." Bạch Lộ biết mỗi cô gái đều hy vọng có thể thuận lợi vui vẻ gả vào nhà chồng, cho nên muốn đi an ủi nàng một chút.
Bạch Lộ đi trên hành lang, vô tình liếc mắt về hướng chân trời đã dần mờ tối, đúng lúc nhìn thấy Ngao Lãng toàn thân ẩn ẩn phát ra ánh sáng xẹt qua mái hiên, liền nhanh chóng chạy về sân phòng của mình.
“Ngao Lãng!" Bạch Lộ có cảm giác lần gặp nhau gần đây nhất của hai người dường như đã trở thành chuyện của rất nhiều năm về trước. “Không phải chàng nói muốn bế quan tu luyện, làm ta còn tưởng rằng phải thật lâu sau mới có thể gặp được chàng."
Giang tay đón lấy thân thể mềm mại đang vội vàng chạy tới, Ngao Lãng ôm thật chặt Bạch Lộ vào trong lòng, thật muốn vĩnh viễn cũng không buông tay. “Đây có phải nàng đang biểu hiện nàng rất nhớ ta hay không?"
“Đó là đương nhiên…" Nàng thẹn thùng thừa nhận, muốn nhìn hắn thật cẩn thận. “Sắc mặt của chàng không tốt lắm, làm sao vậy? Sinh bệnh sao?"
Ngao Lãng hừ nhẹ một tiếng. “Ta là thần thú, sẽ không bị bệnh."
“Nói cũng phải… Đúng rồi! Tộc trưởng của chàng từng đến tìm ta, nhưng mà mới nói chuyện được một nửa đã đi mất rồi, ta còn chưa kịp hỏi rõ đã có chuyện gì xảy ra." Việc này vẫn luôn khiến cho Bạch Lộ cảm thấy thấp thỏm, không thể yên lòng được. “Hắn nói chàng gạt ta, rốt cuộc gạt ta cái gì?"
Ngao Lãng nghĩ tới tộc trưởng còn đang bị nhốt trong kết giới, tìm bừa một lý do lấy lệ. “Ý của hắn là nói ta lừa nàng phải chuyên tâm tu luyện, kỳ thực căn bản là ta không thể tĩnh tâm, cho nên hắn rất phiền lòng, muốn nàng tới khuyên nhủ ta."
“Thì ra là như vậy, ta nghĩ ngài ấy cũng là vì muốn tốt cho chàng." Bạch Lộ nhẹ nhàng nói.
Ngao Lãng hừ hừ, không thích Bạch Lộ vì một nam nhân khác mà nói với hắn. “Vào trong nhà rồi nói sau."
“Ừm." Nàng cười ngọt ngào. “Vốn dĩ ta muốn đi tìm tỷ tỷ, mười ngày nữa nàng sẽ xuất giá, thực sự ta không nỡ. Khó khăn lắm cảm tình của hai tỷ muội chúng ta mới có thể tốt được như vậy, không ngờ lại phải sớm chia tay."
Trông nàng cười vui vẻ đến thế, Ngao Lãng cũng cảm thấy phấn khởi.
Ban đầu định để cho tỷ tỷ của Bạch Lộ xuất giá xong sẽ giải trừ phép thuật, nhưng mà thấy nàng tươi cười hạnh phúc như vậy, Ngao Lãng quyết định sẽ để yên hiện trạng mọi việc.
“… Có điều nhà tướng công của tỷ tỷ cũng là ở kinh thành, nếu như muốn gặp cũng không phải là việc không thể." Bạch Lộ tự an ủi chính mình.
“Nhị tiểu thư, người đang làm gì vậy?" Đúng lúc tỳ nữ mang bữa tối lại đây, trông thấy chủ nhân một mình ở trong sân nói nói cười cười, không khỏi hoang mang cất giọng hỏi.
Bạch Lộ vội vàng che lại cái miệng nhỏ, bởi vì nhất thời cao hứng, đã quên chú ý xung quanh có người đến hay không. “A… Không có, là ta đang tự nói một mình mà thôi… Ta vẫn chưa đói bụng, các ngươi cứ để ở trong phòng là được rồi, không cần hầu hạ đâu."
“Vâng." Tỳ nữ liền bưng bữa tối vào trong phòng rồi lui xuống, không nghi ngờ nữa.
Bạch Lộ thở ra. “Về sau phải cẩn thận một chút mới được, nếu không những người khác đều không nhìn thấy chàng, lại xem ta cứ lẩm bẩm một mình, còn khoa tay múa chân, sẽ cho rằng ta trúng tà mất."
“Có ta ở đây, nếu như mấy tên yêu ma quỷ quái không thiết sống kia dám đến gần nàng, hắn sẽ phải nếm thử xem nắm đấm của ta có bao nhiêu lợi hại, chỉ cần một quyền, là ta có thể đánh chết bọn chúng." Ngao Lãng hừ hừ nói.
Nghe vậy, Bạch Lộ phốc xích nở nụ cười. “Ta đương nhiên tin tưởng chàng sẽ bảo vệ ta… Lúc này ta vẫn chưa đói bụng, chúng ta đi chờ mặt trăng lên đi!"
Ngao Lãng nhìn thấy trên khuôn mặt nàng tràn đầy ý cười, thần sắc cứng nhắc căng thẳng của hắn cũng theo đó mà dần trở nên dịu dàng hơn. “Ừ." Cho dù Bạch Lộ nói cái gì, hắn đều sẽ nghe. Tuy rằng “thích" sẽ làm cho hắn không còn dáng vẻ uy phong, không còn cao ngạo cuồng vọng như trước nữa thì Ngao Lãng cũng sẽ không để ý, chỉ cần trong lòng Bạch Lộ có một mình hắn là quá đủ rồi.
Tới khi hai người đặt chân đến đỉnh núi, mặt trăng cũng đã lên cao. Ánh trăng bao phủ lấy bọn họ, in trên mặt đất bóng dáng của cả hai, từ giờ sẽ không còn ai cảm thấy cô đơn nữa.
Nghe thấy Ngao Liệt bị nhốt trong huyệt động vẫn luôn kiên trì ý định muốn phá kết giới, hơn nữa hắn còn không ngừng gào thét tên của mình, vì để phòng ngừa vạn nhất, Ngao Lãng đặt thêm một đạo kết giới ở xung quanh hai người, ngăn cách thanh âm quấy nhiễu ở bên ngoài, không muốn có bất cứ thứ gì đến gây rối hắn cùng Bạch Lộ.
Bạch Lộ ngồi xuống, khẽ gọi nam nhân bên cạnh: “Ngao Lãng…"
“Hửm?" Ngao Lãng kéo tâm tư của mình quay về, nghiêng đầu nhìn nàng.
“Nếu có một cô nương khác cũng trông thấy được chàng giống như ta, chàng cũng sẽ đưa cô ấy đến ngắm trăng sao?" Nàng đột nhiên muốn hỏi như vậy.
“Chắc chắn sẽ không có." Ngao Lãng cảm thấy kì quái liếc nhìn nàng một cái.
“Cho nên ta mới nói giả sử mà có, chàng sẽ đưa cô ấy tới sao?" Bạch Lộ cũng biết bản thân không nên ích kỉ như vậy, chẳng qua nàng vẫn luôn hi vọng mình là độc nhất vô nhị.
“Chắc chắn sẽ không có chuyện đó, vì sao còn muốn giả thiết?" Ngao Lãng vẫn cảm thấy vấn đề này thật sự rất dư thừa, hoàn toàn không rõ trọng điểm đặt ở chỗ nào.
Bạch Lộ quay mặt sang chỗ khác, không muốn nói thêm nữa.
“Nàng… Tức giận?" Ngao Lãng lúc này mới cảm thấy khác thường, may mắn đầu óc hắn còn có vẻ nhanh nhạy, hiểu được nàng vì sao đột nhiên thay đổi. “Nếu giả sử thực sự có một cô nương khác thấy được ta, ta… vẫn sẽ chỉ đưa một mình nàng đến."
“Vì sao?" Bạch Lộ chậm rãi quay đầu lại.
“Ai bảo nàng hồi nhỏ vừa nhát gan lại hay khóc nhè, tuy rằng nàng như vậy trêu đùa rất vui, nhưng mà ai ngờ nàng chẳng những không hề chạy tới nói với người lớn trong nhà, lại còn luôn luôn ở cùng ta…" Ngao Lãng hy vọng bản thân sẽ không lỡ lời, hắn cũng không muốn lại chọc Bạch Lộ tức giận. “Dần dần, càng lúc ta càng không thể chịu đựng được việc ngắm trăng một mình, ta cảm thấy sợ hãi khi phải nếm trải nỗi cô độc cùng hư không… Là nàng đã giúp ta vượt qua tất cả."
“Thật vậy sao?" Bạch Lộ nghe thấy hắn cuối cùng cũng thừa nhận bản thân mình cô đơn, nguyện ý cùng nàng chia sẻ tâm tình, hắn thay đổi như vậy khiến nàng cảm thấy đau lòng.
“Tất nhiên rồi." Ngao Lãng chỉ còn thiếu không chỉ tay lên trời mà thề.
“Ta cũng giống như chàng, không thể tưởng tượng nổi một ngày nào đó sẽ không được gặp chàng nữa." Nàng ngượng ngùng cười cười, dựa trán vào đầu vai Ngao Lãng.
“Ừ." Đáy mắt Ngao Lãng lóe lên một tia thống khổ, không quay về được thiên đình, hắn không lấy được tiên dược, cũng không thể khiến cho Bạch Lộ trở nên trường sinh bất lão.
Bạch Lộ tựa đầu vào vai Ngao Lãng, trông thấy gương mặt hắn toát lên vẻ đau đớn bèn vươn bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng mơn trớn đừng đường nét. “Không nên như vậy… Hiện tại không phải ta đang ở bên cạnh chàng hay sao?"
Cổ họng Ngao Lãng đột nhiên co rút lại, khuôn mặt tuấn tú cúi thấp xuống, ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn đang tuôn ra những lời dịu dàng, vừa thô lỗ vừa trúc trắc duyện cắn.
“Ưm…" Bạch Lộ vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng khi nghĩ lại nàng lại muốn, đời này nàng chỉ có một người nam nhân là hắn, cần gì phải để ý, phải dè dặt, vậy thì cứ ngượng ngùng mà đón nhận đi.
Từ trong cổ họng Ngao Lãng phát ra một tiếng than nhẹ, bàn tay khẽ lướt trên thân thể mềm mại đầy dụ hoặc.
Dục vọng mãnh liệt như vậy, trước đây cũng đã từng phát sinh một lần, lúc ấy hắn còn không biết nguyên nhân tại sao, nhưng hiện tại Ngao Lãng đã hiểu được, đó là bởi vì thích, hắn thích Bạch Lộ, cho nên hắn muốn Bạch Lộ chỉ là của một mình hắn, hoàn toàn, không chỉ là tâm, mà còn cả thân thể nàng.
Trong lòng nghĩ như vậy, Ngao Lãng hôn càng sâu, khiến cho Bạch Lộ buộc phải ngả người nằm xuống. Cùng lúc ấy, nàng khẽ hé mở mi mắt, nhìn vào thân ảnh cao lớn đang đắm mình trong ánh trăng ở trước mặt.
“Bạch Lộ…" Ngao Lãng cất giọng khàn khàn gọi nàng.
“Sao, chuyện gì?" Khuôn mặt Bạch Lộ đỏ bừng.
“Chúng ta làm vợ chồng chân chính đi…" Ngao Lãng muốn nàng hoàn toàn là của hắn.
Bạch Lộ không nhìn rõ lắm vẻ mặt của Ngao Lãng lúc này như thế nào, nhưng nàng có thể thấy được từng ngọn lửa đang hừng hực cháy trong đáy mắt của hắn, nóng bỏng đến mức khiến cho cơ thể nàng như nhũn ra.
“Được…" Nếu làm như vậy có thể khiến Ngao Lãng cảm thấy an tâm, vậy thì nàng nguyện ý cho hắn, huống chi nàng đã sớm coi hắn là trượng phu của mình.
Tác giả :
Mai Bối Nhĩ